1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 44

      Editor: ton ton



      "Ôi? Lá cây này sao mà mọc buồn cười thế này? Thiệt dài còn trong ngoài bọc hai lớp, rất giống lỗ tai con thỏ, ha ha......" Tôi ở trong nhà trồng hoa của Giang phu nhân tiếp tục ồn ào kinh ngạc.

      Suốt buổi sáng, chỉ toàn nghe thấy tiếng tôi thường thường kêu lên kinh ngạc và cười ngây ngô. Nhiều kỳ hoa dị thảo như vậy khiến tôi giống như già Lưu lần đầu tiên bước vào Đại Quan Viên lộng lẫy (1), nhìn cái gì đều thấy mới mẻ.

      (1) Già Lưu là nhân vật quê mùa trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, lần đầu đến thăm Đại Quan Viên xa hoa lộng lẫy trong phủ Vinh Quốc cứ há hốc mồm ra nhìn. Có thể tham khảo thêm ở đây:

      Giang phu nhân cười an nhàn, dịu dàng giới thiệu những hoa cỏ bảo bối của bà, mang theo tôi và hai người giúp việc, để mà xới đất, tưới nước, bón phân cho những sinh mệnh rực rỡ tươi mới tràn ngập sức sống này.

      Bà khoác mình chiếc áo đơn mặc ở nhà cùng quần vải bông ống rộng, hai bên tay áo đều được vén lên đến tận khủy tay, lộ ra đôi cánh tay vẫn còn trắng nõn chỉ có vài vết đốm linh tinh nhoi đó, linh hoạt cầm lên cái mầm hoa lan xíu vừa được đào ra, lại cẩn thận trồng vào bồn đất khác để chờ đợi được chăm sóc sau này.

      Tôi cũng học dáng vẻ của bà, cẩn thận đào ra mầm cây, sau đó tay chân vụng về bỏ nó vào cái bồn so với cái nắp trà lớn hơn bao nhiêu ở bên cạnh.

      "Có mệt ?" Giang phu nhân hỏi tôi, trong mắt tràn đầy vui tươi và từ ái.

      " mệt chút nào. Rất là hứng thú ạ." Là . Tự đáy lòng tôi tán thưởng cuộc sống đầy thú vị của Giang phu nhân, giống với tất cả những vị phu nhân mà tôi biết, so với những người thuộc loại kém cỏi rỗng tếch thiếu sâu sắc, trừ bỏ mỗi ngày lo lắng ông chồng mình di tình biệt luyến (2) ra, chỉ biết hướng về xây đắp thân mình với cả đống trang sức, cùng người đùa đòi, còn thêm thái đô suy suýt cả ngày dựa vào đánh bài mạt chượt và tiệc tùng để giết thời gian ràng hoàn toàn tương phản.

      (2) di tình biệt luyến: bỏ tình này chạy theo tình khác

      Ở bên cạnh Giang phu nhân, có thể khiến người ta cảm thụ được cuộc đời có thể ngập tràn sức sống như thế, có thể ngập tràn thỏa mãn và phong phú như thế, cũng có thể ổn định và buông lỏng đến thế. Tất nhiên, điều này được dựa trong những điều kiện tiên quyết quan trọng nhất, chính là đầy đủ ái tâm.

      tại mỗi ngày ở bên cạnh người, hưởng thụ bà dốc lòng tập trung tình thương vô hạn của người mẹ ở người tôi, tôi rất hạnh phúc, nhưng lại cũng rất mâu thuẫn. Nghĩ đến ngày kia bà vô cùng thất vọng đối với tôi, cũng do vậy mà gây nên đả kích cho bà, khiến nội tâm tôi liền run lên sợ hãi. Tôi dám suy nghĩ quá nhiều về những chuyện trong tương lai, thầm nghĩ tại muốn tận tâm hết sức làm bạn với bà, làm hết thảy những chuyện có thể khiến bà vui vẻ. Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể ít nhiều trừ khử cảm giác tội lỗi và áy náy của tôi.

      "Lăng Tịch, nghĩ gì thế? Chúng ta trở về nào." Giang phu nhân cắt đứt phút thất thần của tôi, kéo tôi đứng lên, "Lão Trương, các đưa mấy chậu hoa này chuyển sang phía sau. Tôi và tiểu thư về trước."

      "Được, phu nhân. Ngài yên tâm ." Lão Trương cung kính đáp ứng.

      Tôi cùng Giang phu nhân rửa tay, thân thiết nắm tay nhau xuyên qua hoa viên, về hướng nhà chính.

      "Hôm nay vất vả rồi, cơm trưa ăn nhiều chút." Giang phu nhân nâng tay thân tình xoa nhàng lên trán và hai má tôi, "Nhìn con cả người đầy mồ hôi, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, là đẹp mắt."

      " vất vả, mẹ. Con thực thích những hoa cỏ này." Tôi cười, vô cùng thân thiết dựa vào ngực bà, "Lẽ ra lúc học đại học con nên chọn khoa làm vườn, làm thợ trồng hoa nhất định rất thú vị."

      "Ha ha, đứa trẻ ngốc. Như vậy rất vất vả, mẹ nhưng lại nỡ." Bà ôm tôi.

      Mũi của tôi lại có chút chua cay, người mẹ như vậy, như thế nào tôi có thể nhẫn tâm thương tổn?

      Lúc chúng tôi cùng đến nhà ăn, Giang Hoa chờ ở đó.

      "Cha." Tôi thân thiết kêu, hơn nửa tháng, cho dù là diễn kịch, cũng đủ để khiến lời kịch hòa hợp vào trong tình cảm bản thân, huống chi vì làm cho Giang phu nhân vui vẻ, bất luận Giang Hoa có thích tôi đến thế nào, tôi cũng để nó trong lòng, chỉ cố làm tốt bổn phận con cháu của bản thân.

      "Ừ. Ăn cơm ." Giang Hoa mỉm cười gật đầu với tôi. Trước mặt Giang phu nhân, thái độ của Giang Hoa ít nhiều cũng có cải thiện, "Hai người buổi chiều còn muốn đến nhà ấm trồng hoa à?" Ông ta hỏi Giang phu nhân.

      ", buổi sáng chăm sóc gần ổn rồi. Buổi chiều quá nóng, xem mặt Lăng Tịch muốn bị phơi nắng đến đỏ rồi. Lăng Tịch, chiều nay chúng ta chọn cái gì?" Giang phu nhân cười đưa tầm mắt chuyển đến mặt tôi, gắp đũa thức ăn để vào trong bát cho tôi.

      "Con nghe theo mẹ. Cùng mẹ học vẽ cũng được, học nấu ăn cũng tốt, dù là gì con đều thích cả." Tôi hi hi ha ha .

      "Được. Chúng ta đây trước vẽ tranh, sau đó mẹ dạy con món 'sườn heo hấp tỏi', cũng là món Triết Tín thích ăn nhất." Giang phu nhân thực hưng phấn.

      "Được ạ, được ạ." Tôi liên tục gật đầu, tràn ngập chờ mong, hợp với Giang phu nhân cùng nhau cười.

      Giang Hoa cũng hơi hơi cong lên khóe môi, nhìn qua ánh mắt hề sắc bén, "Hai người mỗi ngày so với còn bận rộn hơn."

      Tôi cùng Giang phu nhân đơn giản cười ha ha.

      Lúc chạng vạng, bữa tối chuẩn bị dọn ra. Tôi mình chờ Giang Triết Tín ở phòng khách.

      Tôi gọi điện báo trước rồi, đại khái khoảng vài phút nữa về đến nhà.

      Quả nhiên, đợi bao lâu, liền bước vào phòng khách. Tôi mỉm cười đứng lên nghênh đón , " về." Thuận tay tiếp nhận cặp hồ sơ của , đặt sô pha.

      mở hai cúc áo vest, cởi ra ném ghế, kéo tay tôi. Chúng tôi vừa chuyện vừa vào nhà ăn.

      "Hôm nay lại cùng mẹ làm gì ?"

      "Buổi sáng chúng tôi đến lều hoa, những hoa cỏ đó kỳ lạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua. Tôi lại vẽ thêm bức tranh sơn thủy, mẹ bảo rất tiến bộ. Món 'Sườn heo hấp tỏi' tôi cũng biết làm rồi." Tôi dùng ngữ điệu vui vẻ, từng cái từng việc đều báo cáo lại.

      Kiểu nghênh đón tan tầm cùng với hình thức báo cáo như vậy cố định xuống rồi, là từ lúc sau khi đưa tôi ăn qua hải sản cố ý trong lúc vô tình mà hình thành. Từ sau ngày ấy, quan hệ của chúng tôi xảy ra cải thiện rất lớn, có thể tiến triển cực nhanh, làm cho tôi chuẩn bị kịp.

      Tôi hiểu được tâm lý , cũng rất thích như vậy tránh nỗi hận thù và tra tấn của . Tôi thuận theo bất kỳ an bài gì của , dốc hết toàn lực diễn dịch nỗi niềm được thương vừa mừng vừa lo sau khi ngoan ngoãn và thân mật. tại phần kịch diễn mới ăn khớp giống với kịch bản ban đầu tưởng tượng, tôi dường như rốt cục thoát khỏi thân phận bị động bi thảm 'Tính nô lệ', 'vật hi sinh bị trả thù' như vậy, có thể dùng ưu thế thuần túy của người đàn bà để tham dự vào cuộc chơi này.

      Chúng tôi cùng nắm tay vào nhà ăn, trò chuyện xong cũng ngồi vào bàn. Ở cạnh bàn ăn từ sớm vợ chồng Giang Hoa ở đó, nghe chúng tôi đối thoại mặt họ đều mang theo ý cười.

      "Triết Tín, hôm nay Lăng Tịch lại nấu thêm món con thích ăn, con mau nếm thử nào." Giang phu nhân .

      Tôi gắp miếng sười heo đặt vào trong dĩa của Giang Triết Tín, có chút thẹn thùng cười mà .

      Vẻ mặt tươi cười của có mảy may tia ngụy trang và miễn cưỡng như trước nữa, vân vê tóc tôi, gắp miếng sườn bỏ vào miệng, sau khi nhai kỹ thêm, thả xương vào bát, "Em xác định là em nấu?"

      Tôi nghe xong câu hỏi, có chút kinh ngạc, nhịn được nhíu lông mày.

      "Cùng hương vị so với mẹ nấu." xì cười ra tiếng.

      Tôi mới biết ra mình bị lừa, giận dỗi trừng mắt liếc cái.

      Trong giọng Giang phu nhân đều mang theo ý cười: "Là Lăng Tịch tự tay nấu, mẹ chỉ ở bên cạnh động động cái miệng thôi."

      Nhìn đến vẻ mặt thỏa mãn của Giang phu nhân, ánh mắt chút nào che dấu hy vọng chúng tôi có thể hạnh phúc. Tim tôi có gì đó rung động, sâu sắc lấy làm hổ thẹn với diễn kịch đê hèn của mình.

      "Được rồi, đùa em thôi. Em cũng ăn , ngon lắm." Giang Triết Tín hiểu sai ảm đảm của tôi.

      Tôi lần nữa lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhưng lại nhìn thấy được ánh mắt sắc bén của Giang Hoa muốn nhìn đến sâu trong nội tâm tôi.

      Sau giờ cơm chiều, Giang Triết Tín phải theo Giang Hoa vào thư phòng. Tôi đứng lên giành trước: "Em chuẩn bị trái cây, tức khắc liền xong ngay. Cha, hai người ăn trái cây xong lại làm việc tiếp nhé?"

      Giang Hoa nhìn Giang Triết Tín, cũng nhìn tôi cười, giọng ấm áp : "Em chuẩn bị , sau đó cứ cùng mẹ ăn trước. với cha chốc lát xuống ăn sau."

      Tôi gật đầu, vào phòng bếp. bọn họ xuống dưới ăn, mà phải kêu tôi đưa vào thư phòng. Tôi cắn cắn môi, chậm rãi gọt vỏ táo. có gì, kiên nhẫn chút, thời gian vẫn chưa đủ, chờ chút .

      Tôi mồ hôi đầm đìa, chân tay mở rộng nằm úp sấp ngã giường, trừ bỏ há to miệng thở dốc, còn có tí xíu khí lực nào để xoay người.

      Giang Triết Tín tay vân vê vuốt ve lưng gáy tôi, hơi thở ồ ồ phun lên tai tôi.

      "Lăng Tịch, Lăng Tịch,......" Giọng nam trầm thấp ngân nga kéo dài, càng giống như từ nơi xa xôi truyền tới.

      Tôi nhắm hai mắt, cùng đáp lại.

      cuốn cơ thể của tôi, kéo tôi vào trong lòng, lần nữa hôn lên môi tôi. nhàng cọ xát vào nhau, mút vào mạnh, lặp lặp lại lăn xoay. Ngón tay lạnh lẹo, dọc theo cột sống trượt , kéo xuống dưới mông, ở cánh hoa vuốt ve.

      Tôi sợ hãi nhìn ý đồ lại muốn lần nữa, định kẹp chặt hai chân, lại gây ra bất mãn của , bờ môi đột nhiên tê rần. "Ưm....," tiếng rên rỉ từ yết hầu tràn ra. Trong lúc thất thần đó, xúc cảm lạnh lẽo lần nữa chia rẽ hai bắp đùi khép chặt của tôi, nơi bí nhất trong thân thể tôi bị nhàng nhào nặn vân vê.

      Sóng triều nóng bỏng và chuyển động quen thuộc làm cho tôi run rẩy, tôi phí công tránh né di động, " muốn nữa...... Tôi mệt mỏi quá, muốn nữa." Môi bị chặn lại, giọng mơ hồ .

      dời ra khỏi môi tôi, giọng khàn trầm thấp hỏi: " cái gì?"

      Tôi mở to mắt, dưới ngọn đèn vàng choáng váng, trong ánh mắt chứa đựng dục vọng và hoang mang. Tôi nuốt nước bọt, tận hết khả năng đáng thương hề hề : " muốn nữa, tôi mệt mỏi quá."

      chuyên chú nhìn chằm chằm tôi lát, chỉ lắc đầu cái, đột nhiên ôm chặt tôi, cánh tay giống như kìm sắt vây khốn tôi, xương sườn tôi gần như bị bóp nát, tôi cơ hồ sắp nghẹt thở. thẳng tiến vào cơ thể của tôi, phát ra tiếng thở dài thoải mái.

      cũng hề buông lỏng trói buộc tôi, cắn lên lỗ tai tôi than : " lần làm sao có thể đủ? Nhiệt tình của là kích thích tình dục mạnh mẽ nhất thế giới, tôi bị đầu độc ngấm sâu vào."

      Tim tôi chợt co thắt nhanh, thân thể nháy mắt như rơi vào hầm băng mà trở nên lạnh lẽo. cũng từng với tôi như vậy. Con người đó suốt bao lâu nay tôi tận lực đè nén xuống tận đáy lòng lại lần nữa nổi lên ràng.

      'Nếu như em đến, vĩnh viễn chờ mãi ở nơi đó'. Nước mắt tuôn tràn như suối chảy ra, tim tôi xuất lỗ hổng.

      Hết chương 44

      @Jeremej San : dạo này hơi bận nên lâu vào, bạn thông cảm ^.^

    2. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      sao, chỉ cần nàng drop là được hiiiiii:063:

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 45

      Editor: tonton


      Nước mắt giọt rơi vào hõm vai Giang Triết Tín, lại còn làm ướt trước ngực .

      Chuyển động đều đặn trong cơ thể đình chỉ, buông tôi ra chống tay từ cao nhìn xuống. Tôi cắn môi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ thấy lắm vẻ mặt của .

      dò xét ngón tay giữa dính chút nước mắt mặt tôi, trước tiên chỉ nhìn nhìn đầu ngón tay, sau lại nhìn tôi thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Tại sao lại khóc?"

      Tôi lặng im , ngừng cả việc hô hấp lại, áp lực tim đập, càng muốn nhanh chóng ngừng rơi lệ, càng thể như ý nguyện, nhiều nhất chỉ có giảm bớt tốc độ nước mắt chảy xuống.

      chờ đợi vài giây, xoa mặt tôi, chà lau hàng lệ mắt tôi. Khuôn mặt mơ hồ trước mắt trở nên ràng hơn chút, sau đó bắt đầu trở lại mơ hồ lần nữa, nhíu mày.

      nắm cằm tôi, tỉ mỉ nhìn sâu vào trong mắt tôi, hề hỏi thêm nữa, nhưng lại khiến tôi biết vẫn chờ đợi, cho đến khi tôi ra đáp án.

      Tôi xoay chuyển suy nghĩ cực nhanh trong đầu, lời khẳng định thể , nhưng mà trả lời lấy lệ với cũng dễ dàng. Dù gì nữa đêm nay dễ chịu mà trôi qua được rồi.

      Tôi hít hít mũi, cuối cùng đè nén được nước mắt, cố lấy dũng khí : "Tôi...... Tôi chỉ là nhớ lại trước kia, thời điểm đó bao giờ cũng tra tấn tôi, so với thái độ.... tại tuyệt nhiên giống."

      Sắc mặt khẽ biến, môi mím lại thành đường, cơ thịt hai gò má hơi hơi run giật, chắn hẳn là cắn răng nhẫn cảm xúc sắp bùng nổ.

      Tôi hiểu rất đạo lý dừng tay đúng lúc (1), có thể chấp nhận lý do thoái thác này, tôi rất cảm kích rồi, tôi cũng muốn càng tiến thêm bước mà chọc giận . Nhận sai chịu thua là cực kỳ cần thiết.

      (1) Kiến hảo tựu thu (见好就收): thấy được rồi thu tay, ý chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc

      "Thực xin lỗi, tôi định chọc tức làm nổi giận." Tôi thành khẩn hết, chủ động nghiêng người thò ra phía trước hôn , tôi đụng phải môi , dùng đầu lưỡi nhàng thăm dò, buông lỏng nhếch lên đôi môi mím chặt, đầu lưỡi của tôi trượt tiến vào trong khoang miệng của .

      Chỉ là vừa mới chạm đến lưỡi , liền xoay ngược lại giữ lấy chủ động, mạnh mút vào môi lưỡi tôi, cảnh báo trong lòng tôi bắt đầu dần giải trừ, cho dù trong lúc làm tình có bị mệt chết, cũng tốt đẹp hơn nhiều so với chết trong lúc bị tra tấn. Chỉ cần dây dưa với vấn đề tôi khóc, muốn làm bao nhiêu lần nữa, tôi cũng dám lại ra thêm nửa chữ.

      Tôi để thân thể mình thả lỏng trở lại, chờ đợi tiếp tục xâm nhập. Trái ngược ở giờ phút này lại buông môi tôi ra, dục vọng cũng từ trong cơ thể tôi rút lui ra ngoài, xoay người nằm bên cạnh tôi.

      Tim tôi lần nữa đập theo quy tắc, ngờ tới quan hệ cân bằng vất vả mới thành lập nên lại bị đánh vỡ, nếu như vậy, có nghĩa là tôi lần nữa lại rơi vào vực sâu tai họa.

      "Có phải vẫn luôn cảm thấy thực oan ức hay ?"

      Câu hỏi của ràng là ngòi nổ sắp sửa lôi chuyện cũ nhắc lại, để tôi phải tiếp lời như thế nào?

      Tôi lắc đầu, dám hé răng, cũng có can đảm nhìn . Cảm xúc của chuyển hoán nhanh như vậy, hoàn toàn triệt để như thế. dám tin tưởng khắc trước còn cùng tôi dốc hêt sức lực triền miên có thể là chính cùng ngươi.

      "Xác thực tôi rất muốn tra tấn , khiến nếm trải tận hết tất cả tư vị thống khổ. Chính cũng qua, nợ cha con trả, còn có cái gì oan ức?" cứng rắn lạnh lùng, ngữ điệu hùng hổ dọa người.

      "......" Tôi gì.

      " phản đối ?"

      Khẩu khí nghiêm khắc, bỗng nhiên ngồi bật dậy, tim tôi nhảy vọt lên đến tận cổ họng, lại bắt đầu cơn ác mộng nữa chứ, lại muốn động thủ rồi chăng?

      Tôi liều lĩnh vội vàng mở miệng,"Tôi tin cha tôi làm ra chuyện thương tổn các người, tôi chỉ muốn biết giữa hai người liệu có phải có tồn tại hiểu lầm. Tôi , cha tôi làm sao có khả năng và can đảm, cùng các người đối địch. Ông chỉ là người quyền thế, bằng vào chính mình cố gắng cực khổ khó nhọc gầy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng mà thôi."

      "Hừ, thực hiểu sao? bao nhiêu tuổi rời ? Tại sao nhiều năm như vậy đều vẫn sống ở nước ngoài? cho rằng vì muốn tốt cho sao? đời này có bao nhiêu người làm cha có thể đối với con ruột của mình mười mấy năm trời chẳng quan tâm nghe hỏi? Chẳng lẽ chưa từng thầm oán hận ?"

      Tôi hít thở mạnh, trong lời , tôi thể dây dưa tiếp vấn đề này. thêm gì nữa, khó đảm bảo nhắc đến chuyện thân phận của tôi, vậy kết cục của tôi chỉ có càng thêm thảm hại. từng qua, 'có oán oán cha , biết hết tất cả nhưng lại lừa gạt giấu diếm ', ít nhất bây giờ vẫn còn cho rằng cái gì tôi cũng biết, tôi còn có thể danh chính ngôn thuận đội lên danh tiếng Hứa gia đại tiểu thư, điều này thôi cũng đủ rồi. Về phần chuyện của em , tôi nhất định có thể biết ràng, cho dù đến cuối cùng phải gặp người đó chứng thực.

      Việc cấp bách bây giờ, là phải chấm dứt cuộc đối thoại đầy nguy hiểm này.

      "Tôi......từng oán hận ông, khi còn lúc nào cũng cảm thấy ông hề quan tâm tôi. Nhưng mà trưởng thành rồi tôi mới biết được công ty ông khởi nghiệp là có bao nhiêu khó khăn, mà hết thảy tất cả chuyện này, đều là bởi ông muốn để cho tôi cơm áo lo. Mặc kệ như thế nào, tôi vẫn như cũ cảm thấy ông là người cha tốt nhất, chí ít cho tôi sống hạnh phúc suốt hai mươi năm. đời này chỉ có làm con là người có lỗi, nào có con ghi hận cha mẹ?" Tôi nghĩ đến cha nuôi, dù cho ông ta bây giờ lợi dụng tôi, tôi cũng ghi hận ông ta, bởi vì, ông ta ở lúc tôi sắp bệnh chết, cứu mạng tôi, còn cho tôi cẩm y ngọc thực (2), cho tôi giống như tiểu thư cơm áo lo mà lớn lên.

      (2) cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, thức ăn bằng ngọc

      Lòng của tôi thần kỳ bình tĩnh lại. Tôi nhìn về phía Giang Triết Tín, "Tôi rơi lệ phải cảm thấy oan ức, mà là rất khổ sở và cha tôi đối địch. Nếu tra tấn tôi có thể trút hết căm phẫn, từ đó tiêu trừ thù hận với ông ấy, tôi hề có câu oán hận, càng đừng đến là oan ức."

      Giang Triết Tín ngồi thẳng tắp, cả khuôn mặt đều lạnh lùng căng thẳng. Tức giận nơi đáy mắt như cũ tồn tại, hung hăng trừng mắt tôi.

      Tôi nghĩ ngợi chút, lại nhàng : "Chỉ là, đừng để bác biết chuyện chúng ta, đừng khiến cho tôi hôm sau rời giường được, tôi muốn khiến bà khổ sở và lo lắng. Ít nhất, ở trước mặt bà chúng ta vẫn phải giả vờ giống như trước đây. Có được ?"

      nhíu mắt lại, chớp nháy mắt cái nhìn tôi lâu, tức giận mặt dần dần nhạt . Dường như là trầm tư, lại càng như là bị vấn đề phức tạp nào đó quấy nhiễu.

      Chúng tôi ngồi đối diện trong im lặng, người khí thế bức người, kẻ cúi đầu thu mắt. Nếu phải mình hai người đều có mặc bất kỳ quần áo nào (3), ngược lại càng giống như là phạm nhân chờ đợi lời tuyên án cuối cùng. Mà bản thân tôi quả chờ đợi tuyên án.

      (3)未着寸缕 - vị trứ thốn lũ: tấc chỉ nào, ý hề mặc quần áo

      Rốt cục, nâng cằm tôi lên, mặt thần sắc nghiêm khắc mà quyết đoán, "Chỉ cần có lòng dạ bất chính đối với Giang gia, gây thương tổn Giang gia, làm chuyện có lỗi với Giang gia, tôi hành hạ tra tấn nữa. Nhưng mà, nếu để tôi phát , bây giờ thuận theo và đối xử tốt với mẹ, chỉ là vì mục đích lừa gạt nào đó, tôi nhất định khiến cho sống bằng chết! Tuyệt đối nương tay lần nữa! tốt nhất hãy nhớ cho kỹ càng!"

      Tôi thở sâu, nặng nề gật đầu, "Như vậy cha tôi, ông......"

      Cằm chợt đau nhức, tôi ra hoàn chỉnh lời sắp .

      "Biết tôi vì sao tha cho ? Bởi vì mang đến cho mẹ vui vẻ, để chúng tôi thấy được bóng dáng Tiểu Duyệt. Tôi cho cơ hội chuộc tội, trong nội tâm nếu quả giống như biểu bên ngoài là thiện lương và thân thiết như thế, vậy tương đương là tự cứu lấy mình tránh thoát khỏi tra tấn giày vò. Về phần cha , sống chết tất cả chỉ nằm trong ý niệm của tôi, xem ra hoàn toàn để vào mắt cảnh cáo của tôi." gần như nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh mét, trong mắt xuất sát khí.

      Da đầu của tôi chợt run lên, ngừng liên tục : ", tôi sai lầm rồi. Tôi nhớ kỹ, nhớ kỹ. Về sau cũng dám nữa ra. Vĩnh viễn cũng ra. Cầu xin , hãy để cho ông sống, chỉ cần để cho ông còn sống, cầu xin ...."

      mạnh đẩy tôi ra, nhảy xuống giường mặc quần áo.

      Tôi phóng vọt xuống giường, quỳ rạp bên chân , ôm lấy khóc lóc cầu xin: "Tôi sai lầm rồi, trừng phạt tôi là được rồi, vừa nãy còn muốn tôi làm người lương thiện, nhưng mà người chính bởi vì sai lầm của bản thân mà khiến cho cha mình bỏ mạng, làm sao còn có thể là người lương thiện, hẳn là biết như thế có bao nhiêu đau đớn và dằn vặt."

      "......" Lời tôi chạm vào chỗ đau thương của , gần như muốn bóp chết tôi, tức giận đến ra nổi lời.

      Tôi há miệng chữ cũng phát ra nổi, ngay cả khí cũng hít vào được chút nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin liều chết nhìn , cho đến khi kiên trì được nữa, khép đôi mắt lại.

      HẾT CHƯƠNG 45

      @Jeremej San : Chắc chắn drop đâu, bộ truyện đầu tiên edit dù thế nào cũng phải làm cho xong mới được

    4. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Ủng hộ nàng đến cùng :5:
      tonton thích bài này.

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 46

      Editor: ton ton


      Đầu choáng mắt hoa, từng khoảng đen tối gián đoạn và vô số sao vàng hỗn hợp luân phiên xuất trước mắt. Tôi cuộn mình mặt đất há lớn miệng thở dốc, sau gáy mảng đau ỉ, giống như bị đâm thủng thành lỗ.

      Giang Triết Tín ở khắc cuối cùng buông lỏng tay ra, hung ác đẩy tôi ngã đất, giận dữ bỏ .

      Lần thứ ba tìm được đường sống trong chỗ chết.

      Tôi khẽ vuốt cái cổ của mình, chỉ may mắn, còn có chấn động. Giang Triết Tín từng ba lần đối với tôi động sát khí, hai lần thiếu chút nữa bị bóp chết, còn có lần thiếu chút nữa bị dìm chết. Nhưng là mỗi khi đến thời điểm cuối cùng, rốt cục vẫn thể hạ thủ được, điểm ấy làm cho tôi rất biết có cảm thụ gì. Tuy rằng vẫn như trước vô cùng ghi hận đối với tôi làm đủ loại chuyện, nhưng mà càng lúc tôi càng cảm thấy đáng hận so với đáng thương tương đương gần bằng nhau (1) rồi.

      (1) 不相伯仲: cao thấp; tương đương nhau; sàn sàn như nhau; phân cao thấp; thế lực ngang nhau

      Sống chung lâu ngày, tôi bắt đầu tin tưởng lời Tiểu Phượng , Giang Triết Tín chỉ có lúc tức giận mới nóng nảy táo bạo, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn, nhưng từ trong xương tủy phải người tàn nhẫn bất nhân, xem mạng người như cỏ rác. Cũng chính bởi vì như thế, chứng kiến thái độ ngoan tuyệt của đối với Hứa Bảo Sơn, tôi sâu sắc cảm thấy sợ hãi, chẳng phải do tôi chỉ mải nhìn vào phương diện xấu nhất mà suy nghĩ. Hứa Bảo Sơn và cha nuôi rốt cuộc làm cái gì? Tiểu Duyệt tuổi như vậy, bọn họ, bọn họ...... Chẳng lẽ là ?

      Với nỗi nhung nhớ Bá Văn tuôn trào ngập tràn trong ngực, tôi muốn gặp mặt lần, chỉ lần thôi. vì cái gì khác, tôi chỉ là muốn đối mặt hiểu hết thảy mọi việc này. Tôi tại chỉ có thể tin tưởng mình , dù mọi người toàn thế giới gạt tôi, riêng .

      Tôi cuối cùng vì tìm được cớ cho khát vọng của bản thân đối với mà nội tâm nhảy nhót vui mừng khôn xiết thay cho cho nỗi sầu lo và sợ hãi lúc trước. Tôi vội chống tay ngồi dậy, nhưng lại đưa tới cơn choáng váng càng mãnh liệt hơn.

      Tôi rên rỉ sờ lên cái ót đau đớn của mình, nơi đó lúc bị té ngã bị đụng rất mạnh lên sàn vậy mà sưng phù nổi lên cục u. Tôi cắn răng, Giang Triết Tín đáng chết quả đúng là ác độc, sợ tôi bị đập đầu thành chấn động não, ở trước mặt mẹ của bị hồ hồ ngôn loạn ngữ ư?

      đêm thể yên giấc, trằn trọc vắt hết óc cũng nghĩ ra được phương án có tính khả thi để được ra ngoài mình mà khiến người ta hoài nghi. đêm lạnh lẽo, chỉ còn lại có nỗi thất vọng và chán nản gấp bội dày vò nội tâm của tôi.

      Buổi sáng sắc mặt khẳng định tốt, huống chi cổ còn có vết bầm tím nhợt nhạt vòng quanh.

      Đứng trước gương lại bôi bôi trét trét, gần như dùng hết hơn phân nửa hộp phấn, vẫn an tâm. Cuối cùng lại tìm ra chiếc khăn lụa mỏng màu khói quàng cổ trang trí, mới dám vào phòng ăn.

      Giang Triết Tín ngồi ở nơi đó trước tôi rồi, cùng vợ chồng Giang Hoa trò chuyện vui vẻ, hề có tia dị thường nào. Tôi yên lòng, cũng khôi phục trạng thái như xưa, chỉ lúc mình tiễn làm, nhiều hơn vài phần thận trọng và lấy lòng.

      vẫn giống như ngày thường hôn tôi chào tạm biệt, lúc áp sát dán môi lên má tôi, tôi ghé vào bên tai : "Xin lỗi ." sai cũng phải nhận sai, thân dưới mái hiên người, thể cúi đầu.

      cái gì cũng chưa , trong mắt bình tĩnh chút gợn sóng, nhưng cũng có nhiệt độ như ngày thường. chỉ duy trì phong độ tao nhã, liếc mắt nhìn tôi cái, xoay người rời .

      Trong thư phòng Giang phu nhân, lòng tôi yên giúp bà nghiền nát màu. Làm cách nào ra ngoài đây? Hoa Thương phòng 403, Hoa Thương phòng 403, Hoa Thương.... Ngập trong đầu chỉ còn lại những từ này.

      "Lăng Tịch, màu quá đậm rồi, thêm chút nước . Lăng Tịch? Lăng Tịch?"

      "Dạ?" Tôi triệt để hoàn hồn.

      "Làm sao vậy?" Giang phu nhân thân thiết nhìn tôi, "Chẳng lẽ thấy khỏe?" Bà sờ trán tôi.

      " ạ." Tôi vội vàng , "Mẹ vẽ tranh, lôi cuốn người khác vào cảnh ngoạn mục, mỗi lần gặp nhìn liền dứt ra được, giống như suy nghĩ đều theo ngoài bút của mẹ rồi, còn là của mình nữa."

      "Con đứa này, học vẽ mà cũng học đến ngây ngốc." Giang phu nhân nâng gương mặt tôi lên nhàng lắc lắc, sau đó đẩy đẩy trán tôi, hoàn toàn xem tôi như đứa trẻ con. Bà lại nhớ đến con mình rồi.

      "Mẹ, mẹ có muốn nghỉ chốc ạ, con mang nước mẹ uống nhé." Tôi thả viên đá mực tàu trong tay ra, dùng khăn lau .

      "Được."

      Tôi bưng ly nước đưa cho bà, có chút nhụt chí : "Khi nào con mới có thể vẽ đẹp đượcgiống như mẹ đây?"

      "Đứa ngốc, tiến bộ của con rất nhanh rồi. Con rất có thiên phú với phương diện này, nhưng vẫn thể nóng vội. Vừa rồi khi con vẽ, hạ bút hơi mạnh mẽ, hơn nữa tâm thần đủ chuyên nhất, e là duyên cớ do sốt ruột. Học vẽ giống như những môn khác, nhất định phải thà thành chăm chỉ học chăm chỉ vẽ, tính lũy qua tháng ngày, tự nhiên có tiến triển đáng kinh ngạc."

      Tôi hổ thẹn, đỏ mặt cúi đầu, "Con biết rồi, mẹ."

      Cũng an ủi kéo tay tôi, chải vuốt mái tóc dài của tôi.

      "Lăng Tịch," mặt Giang phu nhân dâng lên vẻ tươi cười vô cùng thương, "Thứ Ba tới là sinh nhật con. Con nghĩ muốn món quà gì? Muốn trải qua như thế nào? Tổ chức Party cho con nhé, thế nào?"

      tỉ mỉ ân cần của Giang phu nhân làm tôi xấu hổ, tôi biết bà cân nhắc mang đãi ngộ dành cho con ruột của mình để giúp tôi tổ chức, nhưng mà tôi làm sao có tư cách này, huống chi bây giờ cũng có lòng dạ nghĩ đến.

      Tôi cảm kích : "Cảm ơn mẹ, cần quà gì cả ạ, cũng cần đặc biệt tổ chức gì. Ngàn vạn lần đừng mở Party ạ, con và Triết Tín chỉ mới đính hôn, còn chưa gả vào mà khiến nhà chồng phải tổ chức sinh nhật lớn, người khác con là người hiểu chuyện. Người nhà chúng ta hãy cùng nhau vui vui vẻ vẻ ăn bữa cơm là được ạ. Trước kia mỗi khi sinh nhật, cũng chỉ là cha con bay sang, hai cha con cùng nhau ăn bữa trong ngày hôm đó, con rất vui vẻ rồi." ra là Bá Văn ở cùng tôi.

      Giang phu nhân suy nghĩ lời sau cùng của tôi, vẻ mặt lại thương tiếc, "Con là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng vậy lại càng khiến người ta đau lòng. Được rồi, chúng ta đây chỉ có người nhà dùng cơm chúc mừng, mời người ngoài. Haizz, ông Hứa lại ở nước ngoài an dưỡng, chỉ sợ là về kịp. Lăng Tịch, con hãy ngẫm nghĩ kỹ thích cái gì, cha và mẹ nhất định phải tặng cho con phần lễ vật."

      "Con cảm ơn cha và mẹ, nhưng con nghĩ ra. Mẹ với cha cho con gia đình và cuộc sống tốt nhất rồi."

      "Nhất thời nghĩ ra cũng sao, đừng gấp gáp. bằng như vậy, đến lúc đó chúng ta dạo phố, có lẽ gặp được thứ gì đó mà con vừa ý, mẹ lại mua cho con?"

      Tôi quả thể cự tuyệt ý tốt của bà, đành phải gật đầu. Cùng bà dạo phố đơn giản lại là mua quần áo và trang sức, nhưng mà tôi cần mấy thứ này.

      Chiều tối, tôi theo thường lệ nghênh đón Giang Triết Tín tan sở, vừa vào cửa, tôi chạy nhanh qua nhận lấy cặp hồ sơ, hơn nữa tự mình giúp cởi áo khoác âu phục.

      Động tác của tôi cẩn thận, tràn ngập hàm xúc ý tứ lấy lòng. Phản ứng của trước sau rất lãnh đạm, căn bản để tôi vào trong mắt, cũng mở miệng hỏi hôm nay làm những gì. Trong lòng tôi thầm thở dài, lại phải cố gắng lần nữa thôi.

      Tôi yên lặng theo sau lưng , khi vào nhà ăn trong nháy mắt, dừng lại nửa bước chờ tôi, sau đó chuẩn xác nắm tay tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục cùng nhau xuất trước mặt vợ chồng Giang Hoa.

      khí trong bữa ăn vẫn hài hòa trước sau như , Giang Triết Tín gắp thức ăn cho tôi, vừa nghe chúng tôi trò chuyện vừa mỉm cười. Cho dù thể tha thứ chống đối của tôi, nhưng lại chấp nhận đề nghị cùng diễn kịch của tôi.

      Buổi tối tôi tựa vào đầu giường chờ đợi quang lâm dạy dỗ, lại bất tri bất giác chợp mắt cái ngủ thẳng đến hừng đông. Mở mắt ra, tôi nhìn xung quanh, đêm qua hề có dấu vết đến nơi này, đây lại là chiêu trò gì nữa?

      Dấu vết cổ vẫn còn, tôi vẫn mặc trang phục tựa như ngày hôm trước ăn điểm tâm.

      Từ mặt Giang Triết Tín tôi nhìn ra được manh mối gì, vẫn giống thường lệ kéo ghế giúp tôi, ôn hòa hỏi tôi, "Ngủ ngon ?"

      Tôi cười gật đầu. ngồi trở lại, hề nhìn vào ánh mắt của tôi.

      Tôi cắn thêm ngụm bánh ngọt, nghe Giang phu nhân : "Lăng Tịch, hôm nay chúng ta hãy cùng dạo phố nào."

      Hôm nay muốn ? Tôi còn tưởng ý định hôm qua bà là dành cho ngày sinh nhật của tôi kia.

      Tôi nhìn bà gật đầu, tôi sao cũng được. Nuốt xuống ngụm đồ ăn, múc cháo cho vào miệng.

      Giang Triết Tín lần lượt nhìn hai chúng tôi, " đâu? Hai người đều à?"

      Giang phu nhân trả lời mà hỏi lại: "Triết Tín, Hoa Thương có phải sửa chữa xong rồi? Khai trương lần nữa rồi chứ?"

      Hoa Thương?! Tôi thiếu chút nữa bị sặc, nhìn chằm chằm bát cháo, vểnh tai tập trung lắng nghe.

      "Cuối tháng trước khai trương. Hai người muốn đến đó?" Giang Triết Tín thuận miệng đáp.

      "Ừ, đưa Lăng Tịch vào trong đó dạo. Lăng Tịch, con có biết Hoa Thương ?"

      Tôi ổn định nhịp tim đập, nhìn Giang phu nhân lắc đầu.

      "Mẹ đoán con cũng biết. Nhiều năm như vậy con ở trong nước, nơi này biến hóa quá lớn rồi. Hoa Thương là khu nghỉ ngơi, giải trí, ẩm thực, và chỗ ở mới được khai trương ở địa phương, theo mô hình trung tâm thương mai to lớn hội tụ cả mua sắm và ngắm cảnh, bên trong nó tất cả mọi sản phẩm nổi tiếng của trong và ngoài nước đều có, so với lúc trước khi con đính hôn, những cửa hàng cũ mà mẹ đưa con đến cũng hơi hối tiếc. Lần đó nó phải ngừng kinh doanh để cải tạo, bây giờ lại lần nữa khai trương, vừa đúng lúc mẹ mang con xem."

      Tôi bừng tỉnh hiểu được, ra Hoa Thương vậy mà là trung tâm thương mại mua sắm khổng lồ, lúc trước quả tôi hoàn toàn biết gì cả. Khi nhìn thấy mảnh giấy chỉ có chữ 'Hoa Thương phòng 403', tôi còn cho rằng đó là khách sạn ngôi sao gì đấy, may tại Giang gia người có thể hỏi, sợ gây nên nghi ngờ.

      Hóa ra Bá Văn sớm suy xét cho tôi rồi, nếu đó là khách sạn, khẳng định cơ hội hẹn gặp có được. Nhưng mà nếu đó là kết hợp giữa chỗ ở và nơi mua sắm xác suất tôi có thể đến lớn hơn rất nhiều, cũng khiến người khác hoài nghi.

      "Lăng Tịch, chúng ta hãy đến đó dạo nhé, được ?" Giang phu nhân trưng cầu ý kiến của tô.

      Tôi ước còn được. Cho dù biết việc này chắc có thể đạt thành nguyện vọng, dù sao còn có Giang phu nhân ở sát bên cạnh, nhưng mà, ít nhất đây là cơ hội ngàn năm thuở. Tôi làm sao có thể bỏ qua được.

      Tôi buộc phải xuất ra lực tự chủ cùng cực mới có thể che giấu hưng phấn và nóng lòng của mình, ngay cả chỉ có gật đầu, tay tôi cũng nắm chặt lại thành quyền, lòng bàn tay đổ đầy cả mồ hôi.

      Hết chương 46

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :