1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 41

      Editor: ton ton


      "Đủ...... Đủ rồi......, muốn...... cần nữa ...... Ưm......" Tôi thực xấu hổ bên này vừa rên rỉ, bên kia vừa cầu xin tha thứ, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy giọng chẳng những dâm mị, mà càng xấu hổ muốn chết là, hình như còn có ý tứ kháng cự dục vọng cũng đồng thời chứa ý tứ nghênh đón trong đó. Nhưng mà có trời biết, tôi được rồi, kèm với loạt cơn sóng triều khoái cảm còn có hạ thân sau khi bị ma sát quá độ ma sát chậm chạm sinh ra đau đớn, cùng với cơn lại cơn sóng choáng váng.

      Mồ hôi từ cằm từng giọt rơi xuống, theo động tác cuồng dã của bay loạn khắp nơi.

      kịch liệt đong đưa, dùng sức đè ép cơ thể của tôi, giống như muốn xuyên thấu nó.

      "Dừng ...... Dừng lại ......, xin ......"

      Trọn vẹn cả đêm đều chỉ có giọng cầu xin của tôi, ngoại trừ sáu chữ ban đầu 'Tôi muốn ' và 'Ngậm lấy nó' hề mở miệng thêm lần nào nữa.

      lặp lại khiêu khích trêu chọc tôi, đơn giản chỉ dùng ngón tay và răng môi cũng khiến cho tôi đạt tới cao trào. Thời điểm tôi còn kịp thở dốc, lại bắt đầu liên tục ngừng, biểu thị công khai quyền lợi khác của , bừa bãi chiếm giữ lấy quyền lợi của tôi.

      trầm mặc, dùng vẻ mặt và ánh mắt chứa đựng hai loại cảm xúc vừa dã man vừa giấu áp lực dồn nén khiến người ta tim đập hoảng sợ, đè ép lên thần kinh căng ra khẩn trương của tôi, để tôi phải chống đỡ cả dục vọng và sợ hãi hai tầng giáp công. Tôi lần nữa vì đơn thuần chiếm lấy tôi mà cảm thấy may mắn, bởi lẽ tôi tin tưởng .

      vẫn đè nặng lên người tôi, thần trí tôi choáng váng, dường như có luồng ánh sáng trắng chặn ngang khuôn mặt , cảm giác đè ép chợt biến mất, tôi thở phào hơn dài, nhắm hai mắt lại.

      Tôi giống như trôi dạt mặt nước, chìm chìm nổi nổi, nhưng thực thoải mái, cảm giác mồ hôi ẩm ướt dần mất hẳn, thân thể đau nhức mệt nhọc cũng giảm bớt.

      Lúc lần nữa mở mắt ra, liếc nhìn xem sắc trời bên ngoài, cũng biết chắc là lại đến buổi trưa rồi.

      Tôi khó khăn duỗi thẳng thắt lưng, toàn thân đều đau nhức. Tôi thở dài, vùi mặt vào trong chăn. mệt mỏi rã rời, tôi muốn cử động cho dù chỉ là ngón tay. Đây đâu phải là làm tình, ràng là kiểu trừng phạt khác.

      Rất muốn ngủ tiếp nữa, ý niệm trong đầu vừa lên cái, thân thể cũng rất phối hợp thả lỏng trở lại.

      Trong cơn mơ mơ màng màng, có người cầm chăn mặt tôi kéo xuống tí, sau đó bao phủ lên trán tôi. Tôi nghe được hình như là giọng của Giang phu nhân: "Có vẻ hơi nóng chút, liệu có bị sốt hay ?"

      Lại bàn tay sờ tôi, sau ót trận mát lạnh, là Giang Triết Tín! Tay lúc nào cũng luôn lạnh lẽo như vậy. Ý thức lập tức thanh tỉnh rất nhiều, tôi cố gắng mở mắt ra, ba gương mặt tuần tự xếp thành chữ "Nhất". Giang phu nhân, Giang Triết Tín và Tiểu Phượng.

      Mấy giờ rồi? Tại sao Giang Triết Tín vẫn còn ở trong nhà? Tôi có chút phản ứng kịp. Hơn nữa bây giờ còn sa sầm mặt lại, ánh mắt lợi hại nhìn tôi chăm chú, tựa hồ rất bất mãn.

      Giang phu nhân với Tiểu Phượng: "Nhanh lấy nhiệt kế đến." Sau đó thân thiết nhìn tôi, ôn nhu : "Lăng Tịch, con cảm thấy chỗ nào thoải mái?"

      Tôi phục hồi tinh thần lại, cười cười với Giang phu nhân: "Con sao cả ạ." Vừa định ngồi dậy. Bỗng nhiên hốt hoảng nhận ra mình mặt bất kỳ y phục nào, may mắn Giang phu nhân tay chặn tôi lại: "Con giống như bị sốt vậy, trước tiên cứ đo nhiệt độ rồi tiếp."

      "À." Tôi vội vã dựa theo lời Giang phu nhân mà hạ người lại nằm xuống. Giang Triết Tín vẫn còn cứ như vậy mà nhìn chằm chằm tôi, môi mím thành đường.

      Tiểu Phượng cầm nhiệt kế đến, tôi bỏ nó vào miệng ngậm.

      Giang phu nhân ngồi xuống bên mép giường, vừa xoa lên trán tôi, vừa : "Cứ luôn nghĩ rằng con còn ngủ, nhưng mà đến giờ cơm trưa vẫn thấy con xuống dưới, chúng ta lo lắng nên lên xem. Con khỏe ở chỗ nào nhất định phải cho chúng ta biết đấy nhé."

      "Dạ," Tôi gật đầu. Giang phu nhân và Tiểu Phượng lên đây, tôi thấy kỳ lạ chút xíu nào, nhưng còn Giang Triết Tín xảy ra chuyện gì vậy?

      Nhiệt kế vang lên tiếng tít tít, tôi cầm nó ra, Giang phu nhân lập tức đón lấy, hơi hơi híp mắt nhìn vào con số ra.

      "Mẹ, để con xem cho." Giang Triết Tín rốt cục chuyển tầm mắt từ người tôi sang nơi khác.

      "37 độ 5." lại nhìn tôi , "Có hơi sốt ."

      Tôi tin chắc bản thân mình sinh bệnh, đơn giản chỉ là quá mệt nhọc, hơn nữa cơ thể đau nhức làm cho nhiệt độ cơ thể có hơi cao. Tin rằng trước kia mỗi lần Giang Triết Tín giày vò tôi xong, ngày kế tiếp nhiệt độ cơ thể tôi luôn cao như vậy, chẳng qua cho đến bây giờ có ai từng để ý tới.

      Nhưng Giang phu nhân lại cho đây là chuyện lớn, bà lập tức : "Triết Tín, con gọi điện bảo bác sĩ gia đình đến đây."

      "Mẹ à, cần đâu." Tôi vội vàng , sau đó cười khổ, "Con mà ngủ nhiều nhiệt độ cơ thể hơi cao chút. Từ có tật xấu này rồi, mẹ trăm ngàn lần đừng để ý. Bác sĩ mà đến khẳng định là cho con uống thuốc, nhưng mà thuốc luôn có tác dụng phụ, uống nhiều quá cũng tốt lắm ạ."

      Giang phu nhân tin, "Làm gì mà có? Vẫn nên để bác sĩ kiểm tra chút cho yên tâm. Nếu quả phải là vấn đề lớn, bác sĩ cho thuốc lung tung đâu."

      Tôi nhìn về phía Giang Triết Tín, còn lên tiếng à? người tôi ở khắp nơi nơi đều là dấu vết đêm qua lưu lại đấy!

      "Mẹ, con thấy vẫn nên để con đưa Lăng Tịch đến chỗ Trần Trác làm kiểm tra tốt hơn. Trần Trác khá là quen thuộc với thể chất của Lăng Tịch, thuận tiện khám xem tình trạng bệnh thiếu máu của ấy xem có cải thiện chút nào ."

      "Vậy hay là gọi Trần Trác đến nhà , đừng để cho Lăng Tịch phải qua lại."

      "Thế cũng được."

      " cần đâu. Mẹ, con có việc gì cả. Hơn nữa dù buộc phải để bác sĩ khám mới an tâm, vậy con muốn nên chuyến đến bệnh viện của Trần Trác hơn. Nắng trời hôm nay tốt như vậy, con cũng muốn ra ngoài dạo chút, để Triết Tín cùng con là được rồi ạ. Bác sĩ Trần là viện trưởng, công việc bề bộn, đừng để cho ấy đặc biệt chạy chuyến đến đây." đùa thôi! Tôi cũng chẳng muốn để Trần Trác nhìn lại thân thể của tôi thêm lần nào nữa.

      "Mẹ, vậy con đưa Lăng Tịch bệnh viện nhé. Dứt khoát làm kiểm tra triệt để toàn diện luôn."

      "Cũng tốt. Để mẹ bảo chị Chu nhanh hâm nóng cơm, Lăng Tịch ăn xong hai con liền ."

      "Được. Chúng ta ra ngoài trước thôi, để Lăng Tịch thay quần áo."

      "Hai người ra ngoài , mẹ giúp Lăng Tịch mặc quần áo."

      " cần đâu, mẹ. Con tự mặc được rồi ạ." Mồ hôi của tôi lại túa ra nữa.

      "Mẹ, người thực coi Lăng Tịch là đứa bé sao? ấy ngượng đấy." Giang Triết Tín . Quả nhiên chỉ mình tôi sốt ruột.

      "Mẹ là sợ con bé thoải mái, bị ngất xỉu."

      "Ai nha mẹ, người cũng lo nghĩ quá nhiều rồi. Chúng ta ra ngoài nào, thôi thôi. Lăng Tịch, mọi người chờ em ở nhà ăn."

      ---------------------------

      Ngồi vào trong xe Giang Triết Tín, tôi cần lại diễn kịch nữa. Chủ động lựa chọn đóng vai nô lệ như dĩ vãng, ngậm miệng lại, lặng im nhìn cảnh vật ngừng lui về phía sau bên ngoài cửa xe.

      "Có phải có chỗ khỏe?" Giang Triết Tín vẫn nhìn về phía trước đột ngột hỏi.

      Tôi ngay cả tư thế cũng chẳng buồn đổi, thản nhiên : " có."

      thèm nhắc lại, trong xe khí tiếp tục yên lặng.

      Hai mươi phút sau, xe rẽ trái quẹo vào khúc cua, tôi vô thức liếc nhìn bảng chỉ đường, cách 3 km phía trước cư nhiên là bệnh viện của Trần Trác, chẳng trách tôi thấy cảnh đường phố có chút quen thuộc mà. đúng là muốn tôi kiểm tra?

      Tôi nhíu mi, quay đầu nhìn : "Tôi có việc gì cả, cần đến bệnh viện. hẳn là biết nguyên nhân tôi sốt ."

      chỉ ném cho tôi cái liết mắt, vẻ mặt lãnh đạm, từ chối cho ý kiến.

      Tôi lần nữa xoay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, tự giễu cười cười. Cho rằng bản thân có quyền lựa chọn hay sao? Những chuyện bản thân mình cảm thấy nhục nhã, đối với chính là hưởng thụ kia mà?

      Xe dừng trước cửa bệnh viện Trần Trác. Tôi mở cửa định bước xuống xe.

      Giang Triết Tín: "Tôi ôm vào."

      Tôi hồ nghi nhìn , bây giờ còn cần diễn trò cho ai xem? Chẳng lẽ Trần Trác biết đối đãi với tôi như thế nào?

      Có lẽ là nhìn thấu tâm tư của tôi, mặt ra thần sắc mất tự nhiên, nhưng vẻ mặt đó chỉ trong thoáng, vụt lướt qua.

      đưa tay thăm dò trán tôi, lúc thả tay xuống mới : "Vậy tự mình vào ."

      Tôi xuống xe, chỉnh lại làn váy chút, từ từ hít vào hơi, nắng trời hôm nay rất tốt, hơn nữa trải qua cơn mưa hôm qua gột rửa, khí cũng tươi mát. Nếu bên mình có con người này, tôi xiết bao hưởng thụ thời khắc giờ.

      khóa xe, đưa tay cho tôi nắm.

      Trần Trác ở văn phòng của mình xem mấy tấm phim chụp CT, nhìn thấy chúng tôi cùng nắm tay bước vào, có chút kinh ngạc, "Sao hai người lại đến đây?"

      "Tôi muốn cho Lăng Tịch làm kiểm tra toàn diện, xem thử căn bệnh thiếu máu của ấy có cải thiện chút nào ." Giang Triết Tín đẩy tôi về phía trước.

      "Hứa tiểu thư cảm thấy khó chịu ở đâu?" Trần Trác nhìn tôi hỏi.

      " có."

      "Triết Tín, nếu Hứa tiểu thư ràng bệnh trạng khỏe ở đâu, vậy trước hết cứ kiểm tra thiếu máu , muốn kiểm tra toàn thân có mấy nơi cần phải nhịn đói mới làm được, tôi có thể sắp xếp thời gian lúc khác. Như vậy được chứ, Hứa tiểu thư?"

      Tôi rút lại lời , quay đầu xem ý tứ của Giang Triết Tín.

      Giang Triết Tín suy nghĩ chút, gật đầu đồng ý.

      Rút xong máu tĩnh mạch, y tá đưa tôi trở lại văn phòng Trần Trác. Tôi đứng ở cửa nghe được Trần Trác hỏi: "Tại sao hôm nay đột nhiên đến kiểm tra như vậy? Là từ công ty đến à? Hứa tiểu thư có phải bị khó chịu ở đâu ? Lúc đầu cứ gọi điện, tôi bảo y ta đến nhà lấy máu thử phải được rồi à?" Giang Triết Tín : " có, từ nhà thẳng đến đây. Ngày hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay vừa mở mắt là giữa trưa. Nhìn thời tiết cũng đẹp, tôi liền mang Lăng Tịch ra ngoài lại lát. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện ấy bị thiếu máu, cứ tới đây kiểm tra chút mà thôi."

      Lời Giang Triết Tín và thái độ khi chuyện của đều vượt ra ngoài dự đoán của tôi.

      Tôi nắm đè lên khủy tay vào, Giang Triết Tín bước đến đón tôi, kéo tôi ngồi dựa vào chiếc ghế cạnh tường, sau đó trở về chỗ bàn của Trần Trác, ngồi tán gẫu với ta chuyện cá cược bóng đá.

      Tôi cúi đầu, ngồi nghe bọn tán gẫu. Mười lăm phút sau, kết quả có, coi như tệ, chỉ số huyết sắc tố nằm trong phạm vi bình thường. Giang Triết Tín kéo tay tôi ra khỏi bệnh viện.

      "Muốn đâu?" mở cửa xe.

      Tôi sững người nhìn cái, nhàng lắc đầu.

      "Chẳng phải muốn dạo sao?" cũng ngồi vào xe, vừa cài đai an toàn vừa .

      "Chỉ là lấy cớ lúc đó thôi." Tôi tìm lại được tư thế quen thuộc của mình, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa xe.

      Cằm bị nắm lấy, cả khuôn mặt cho cự tuyệt bị chuyển hướng về phía : "Vậy bây giờ hãy ngẫm nghĩ lại cho kỹ ."

      HẾT CHƯƠNG 41
      thutran, bornthisway011091, Hale2053 others thích bài này.

    2. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Có chút chuyển biến rồi :5:

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 42

      Editor: ton ton


      Tôi nhìn , ở trong lòng lặp lại thưởng thức câu này của .

      Đôi con ngươi đen của so với dĩ vãng càng thêm thâm u, làm cho tôi nắm bắt được đến cảm xúc chân của hằn, càng thể biết được ý đồ qua cử chỉ này của . ung dung chờ đợi đáp án của tôi, lực độ của ngón tay kiềm chế cằm tôi báo cho tôi biết rằng kiên trì và tha cho câu trả lời qua loa có lệ.

      Tôi chỉ có thể giải nghĩa thành đây là loại phương thức ban ân mà chủ nhân bố thí cho sủng vật của . Tôi hơi buông mi mắt, nhàng mở miệng, biết thích câu trả lời này, chỉ hy vọng đừng quá mức chọc giận , "Tôi muốn ...... gặp cha tôi."

      Cằm có điểm đau đớn, hình như móng tay ghim vào trong da thịt tôi.

      Tôi nhíu đôi mi, tầm mắt dừng lại khuy nút tay áo , có chút bất đắc dĩ : " được bỏ , xem như tôi chưa hề gì cả." ràng là bảo tôi nghĩ kia mà.

      " gặp được ông ta đâu, ông ta còn ở trong nước nữa." buông tôi ra, ngồi thẳng người khởi động xe, đạp mạnh chân ga, xe liền lao ra ngoài.

      Tôi suýt chút nữa bổ nhào vào người , sống chết nắm chặt ghế dựa mới ổn định được thân thể.

      " đưa cha tôi đến chỗ nào rồi? Ông giờ ra sao?" Tôi trừng mắt nhn2 , "Tôi như lấy thân trả nợ, tại sao lại chịu buông tha cho ông? còn muốn thế nào nữa?"

      "Tôi chỉ là đưa ông ta ra nước ngoài an dưỡng, chuyện này chẳng phải lúc đính hôn bàn xong à?" lạnh lùng , nhìn thẳng về phía trước chớp mắt, giống như tôi là đứa trẻ cố tình gây thể lý.

      Tôi nhất thời lời đối đáp, có chút nhụt chí dựa lại vào ghế, "Vậy điện thoại sao, cho tôi số điện thoại của ông, ít nhất hãy để tôi gọi lần, nghe chút giọng của ông, biết được ông nay hết thảy mọi chuyện đều tốt."

      có để ý đến tôi, chuyên tâm lái xe, ngừng nhấn ga. Nhưng từ bên sườn mặt căng cứng chặt, nhận ra được cắn răng.

      Tôi hạ thấp giọng thanh nhàng, ăn khép nép cầu xin : " cần lại làm khó dễ ông ấy, được ? Mọi người đều nợ cha con trả, tôi phải thay ông trả nợ sao? tối biết rốt cuộc như thế nào mới có thể hả giận, chỉ cần ra tôi làm tất cả. Có phải tôi chết , mới hết hận. Vậy có thể lấy mạng tôi, nhưng mà cha...." Tôi bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống. Đây là bổn phận của người làm con.

      "Câm miệng!" hét to. Đánh lái mạnh, xe đột ngột dừng ngay, trong tiếng rít chói tai và nghiêng qua, đứng ở ven đường.

      Tôi mặc dù cũng thắt đai an toàn, nhưng vẫn bị trước tiên giật ngược va người vào cửa hông xe, sau đó chúi người cọ trúng tấm chắn phía trước, hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh đột nhiên túa ra.

      Phía sau thanh phanh xe lại liên tiếp ngừng, từ khoảng cách phía sau xe chúng tôi cũng thỉnh thoảng truyền đến tiếng la mắng.

      đối với bên ngoài hết thảy đều như là nghe thấy, chỉ căm tức nhìn tôi, đáy mắt lãnh đến cực điểm.

      Thời khắc mấu chốt, trong đầu tôi lên ý niệm ràng nhắc nhở bản thân mình: Trăm ngàn đừng tại thời điểm điên cuồng lại chọc giận .

      Tôi rụt lui mình ghế ngồi, buông hạ đôi mắt, cắn môi, dám khóc ra tiếng nữa, yên lặng rơi lệ.

      Nhất thời bên trong xe yên tĩnh tiếng động. lâu sau, nghe được thở dài ra hơi.

      "Hôm nay tâm tình tôi tốt, cùng so đo. Cảnh cáo , có lần sau đâu. Sau này được nhắc đến ông ta trước mặt tôi dù chỉ chữ, tôi bây giờ còn cho lão sống nên thấy may mắn . Nghe hiểu hả?

      Tôi lo sợ yên ngẩng đầu, nước mắt vừa mới ngưng lại như suối tuôn ra nữa.

      khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nhìn tôi : " được lại khóc! Xui xẻo!"

      Tôi luống cuống tay chân lau chùi nước mắt. Tôi có chút hiểu , thái độ ngoan ngoãn thuận theo càng có lợi hơn giúp ích trong những thời điểm lãnh khốc ăn mềm ăn cứng. Tôi cũng biết, chuyện của Hứa Bảo Sơn thể nhất thời nóng lòng, chỉ cần Giang Triết Tín trước mắt hề động sát tâm, tôi kỳ nên cảm thấy may mắn.

      Đối với biểu của tôi quả nhiên vừa lòng, bằng cũng chẳng lấy hộp khăn giấy đưa cho tôi.

      Tôi rất giọng : "Cám ơn. Chúng ta...... Về nhà ."

      lần nữa khởi động ô tô, xe chạy băng băng.

      Tôi dựa vào lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ở cùng chỗ với rất hao phí tinh lực.

      Tôi cảm giác hành trình trở về tốn thời gian và buồn chán rất nhiều, dường như tôi còn mơ hồ có giấc ngủ ngắn. Khi tỉnh lại lúc lần nữa mở mắt ra, xe ngừng lại, bên trong chỉ có mình tôi.

      Tôi ngạc nhiên, nhìn xung quanh đánh giá chút, vậy mà lại nhìn thấy con đê đập nước, , chính xác mà , bản thân tôi con đê. hề về nhà sao?

      lòng, đối cái thành phố này trở nên cực kỳ xa lạ, từ rất liền rời khỏi ra nước ngoài, trở về lại cả ngày bị "giam nhốt", căn bản biết mình bây giờ tóm lại thân ở nơi nào.

      Tôi xuống xe, vài bước tới phía trước, tầm nhìn lập tức bắt đầu trống trải vô hạn, đường bờ biển dài miên man, hàm chứa theo hương vị gió biển ẩm thấp, còn có tầng tầng cơn sóng biển vỗ lên thân đê to lớn, những đợt sóng sáng lấp lánh chiếu thẳng làm đau lóa đôi mắt tôi.

      Giang Triết Tín xuống đê, ở ven biển, mặt hướng về đại dương đứng lặng hồi lâu.

      Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt tôi, rất nhanh quay đầu nhìn tôi, có gì tỏ vẻ lại trở về.

      Tôi theo bậc thang đá đê cẩn thận xuống, cát biển mềm mại thích hợp mang giày để bước . Tôi đơn giản cởi chúng ra cầm trong tay.

      Tôi đứng ở bên cạnh , cũng nhìn sóng nước thủy triều dần hạ, giọng hỏi: "Đây là đâu?"

      "'Nam Cảng Tân Khu' là đoạn cực nam của thành phố chúng ta." nhìn về phía tôi, "Xem ra, hoàng toàn hề quen thuộc thành phố này."

      "Quả tôi hề có ấn tượng gì." Tôi cười cười,"Vốn dĩ ký ức khi còn chẳng thể dựa vào, huống chi trong nước thay đổi đều rất lớn. Nơi này khí tốt, phong cảnh cũng rất đẹp." Tôi hít thở sâu.

      "Lúc hoàng hôn mặt trời lặn càng đẹp hơn, đợi chút nữa xem được đấy. Nhiều năm qua như vậy mà chưa từng trở về sao?"

      "Phải, đều là cha tôi xuất ngoại thăm tôi." Lời vừa ra khỏi miệng, tôi cẩn thận nhìn cái, biết cái này có tính là nhắc tới người oán hận kia , liệu rằng lại phạm vào kiêng kị của .

      Quả nhiên, sắc mặt trầm vài phần, hề nhìn tôi, cũng nữa.

      Tôi cũng lặng im, lẳng lặng hưởng thụ ánh sáng mặt trời, gió biển cùng với cảnh sắc mĩ lệ khó có được này.

      Nắng chiều sau cùng biến mất ở tuyến cuối của mực nước biển, gian yên tĩnh, nỗi ưu thương gợn sóng nổi lên trong lòng tôi.

      Tôi nghe được thở dài tiếng cực , sau đó tay phải rơi vào lòng bàn tay, "Chúng ta thôi. Tôi đưa ăn hải sản."

      "Có cần gọi cho Giang bá mẫu trước ? Bà biết chúng ta quay về ăn sao?" Tôi hỏi.

      sâu đưa mắt nhìn tôi cái, "Tôi gọi điện qua rồi."

      Chắc là lúc tôi ngủ.

      Chân của tôi đứng có chút cứng ngắc, nửa bước ra hơi lảo đảo.

      "Từ từ mà ." Giọng thực nhu hòa, phối hợp với bước chân của tôi, chậm mà nhàn nhã, từ đầu đến cuối luôn nắm tay tôi, giống như trai dắt tay em .

      Xe chạy dọc theo đường đê hơn mười phút, cảnh sắc bên này trở nên hoàn toàn khác hẳn, đường ven biển hỗn loạn đèn đêm thắp sáng, hơn mười căn nhà hàng hải sản ven biển có thứ tự phân chiếm bến tàu. Phía sau chúng là vô số thuyền đánh cá và bè cung cấp hàng hóa, bên đều là những mẻ cá tươi mới.

      Chúng tôi xe vẫn còn nằm đê. Ở trong nhà hàng hải sản, Giang Triết Tín lôi kéo tôi, bộ qua hàng dài những hồ thủy sản mà nhìn xem.

      Đủ loại màu sắc cá tôm, nghêu, sò biển, hải sâm, bào ngư... Còn có rất nhiều loại trước giờ tôi chưa từng thấy qua, gọi ra được tên, những thứ hình dáng kỳ quái, tôi nhìn hoa cả mắt, tò mò thôi.

      " muốn ăn gì?" vân vân vê vê đầu ngón tay tôi, nhìn tôi mỉm cười, khóe miệng vòng lên vẻ thản nhiên chiều.Tôi biết, thiện ý ở thời khắc này, phải từ ngụy trang của hắm mà ra .

      Tôi có chút khó xử, biết nên gọi món gì cho tốt, hoàn toàn ra chủ ý được.

      hình như rất hiểu tâm tư của tôi, ý cười khóe miệng càng đậm, "Vậy mỗi loại đều nếm thử?"

      Tôi khiếp sợ mà nhìn , ánh mắt trừng to, đùa cái trò gì vậy? Sao mà ăn hết đây!

      chuyên chú nhìn tôi, chút mảy mai nào có ý đùa. Đúng rồi, nếu đồng ý, đừng chỉ mấy hàng cá, chỉ sợ rằng dù mua toàn bộ các cửa hàng cảng biển này vẫn có thể làm được.

      Tôi rất chân mà lắc đầu, thực thẳng thắn : "Tôi gọi món, tôi nghe thoe . Nhưng mà đừng gọi nhiều quá, đủ ăn là được. Hải sản ăn nhiều, cơ thể bị hàn đấy."

      trầm ngâm suy nghĩ chút, mới : "Cũng được." Buông tôi ra, đến chỗ bồi bàn bên cạnh bắt đầu gọi món ăn.

      Tôi ngồi xổm người xuống, cẩn thận xem mấy con cua bị trói gô phun ra bong bóng.

      Trong thời gian chờ đợi món ăn được mang lên, chúng tôi lúc đó lại im lặng. thanh thản tựa người vào ghế, tầm mắt lướt qua tôi, chẳng biết dừng lại ở nơi nào, hơi xuất thần. Biểu lộ là vẻ đơn .

      Nếu mở miệng, tôi tìm đề tài trước, những thứ cấm kỵ ở giữa chúng tôi có rất nhiều, tôi biết đạo lý 'Họa từ miệng mà ra'. Ngắn ngủi vài giờ, tâm tình có thể trầm bổng lên xuống, mà tôi chỉ có thể chấp nhận tất cả, còn phải tự mình biết lấy, thể hiểu sai hàm nghĩa ân sủng ngẫu nhiên của .

      Quanh mình cực kỳ huyên náo, mà trong lúc đó chúng tôi lại dị thường yên tĩnh.

      trẻ mặc tạp dề gọn gàn bưng lên từng món hải sản.

      Tôi đợi cầm chiếc đũa gắp khối thịt bạch tuột xong mới cầm đũa mình lên.

      Thịt bạch tuộc được đặt vào cái đĩa trước mặt tôi, : "Ăn , ăn nhiều chút."

      Hết Chương 42
      thutran, Thảo17, bornthisway0110915 others thích bài này.

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 43

      Editor: ton ton



      Sau khi tiếp xúc với ánh mắt ấm áp chỉ ngắn ngủi giây, tôi cúi đầu ăn thịt bạch tuộc được gắp cho.

      Tôi có bất cứ hiểu lầm hay cảm động gì cả, vẻ mặt hoảng hốt và đơn của khi lặng im lúc nãy, làm cho tôi nghĩ rất ràng, nụ cười ấm áp dịu dàng và săn sóc của giờ phút này, bao gồm đủ loại hành động khiến tôi khó hiểu trước đó, cũng phải là dành cho tôi, mà dựa vào tôi, từ đó tìm kiếm hình bóng người em khắc sâu vào trong tâm linh .

      ngờ, chẳng qua chỉ là lần nấu món ăn, động tác lấy lòng đơn giản, vậy mà có thể chó ngáp phải ruồi mà hoàn toàn cược đúng chỗ, lại có cùng đặc điểm biểu giống con của nhà họ Giang năm xưa. Giang phu nhân vừa trạch tâm nhân hậu lại vừa luôn đeo mang trong lòng nỗi thương nhớ con đối với tình cảm dành cho tôi càng tiến thêm bước cần phải đến, ngay cả Giang Triết Tín vẫn luôn hận thù tôi dường như cũng có chút thu lại, với việc này, có phải tôi nên càng cảm thấy vui mừng? Chuyện này so với tàn nhẫn bạo lực càng làm tôi dễ dàng chấp nhận hơn.

      Tôi để ý mang lại cho cơ hội có được cân bằng trong nội tâm, hơn nữa, càng kỳ vọng loại quan hệ tinh tế mầu nhiệm này vẫn có thể tiếp tục cho đến khi tôi thuận lợi hoàn thành sứ mệnh của mình. Như vậy cuộc sống sau này mới có thể gian nan và kinh hoàng khiếp sợ như thế nữa, phải sao?

      Mỗi món hải sản đều được xử lý rất mỹ vị, trình độ của đầu bếp tốt ngoài dự kiến của tôi, vốn tưởng rằng chỉ có những khách sạn xa hoa mới có thể đạt đến tiêu chuẩn này. nhà hàng này sở dĩ được Giang Triết Tín lựa chọn là vì nguyên nhân này hay là ở nơi đây tất cả những nhà hàng hải sản đều tự có giấu cao nhân diệu thủ riêng của mình.

      Chúng tôi chậm rãi hưởng thụ bữa đại tiệc phong phú, ngoại việc dùng hành động thể chăm sóc đối với tôi, mà tôi mỗi lần đều mở miệng từ "cám ơn" ra, toàn bộ thời gian vẫn như cũ đều ở trong tình trạng tiếng động. Những chủ đề mẫn cảm trong lúc này đây tận lực bị né tránh, mà những câu đối thoại vô thưởng vô phạt giữa bạn bè với nhau lại thích hợp với chúng tôi, cho nên, tôi chỉ có ăn, tiếp tục ăn, ngừng ăn. Đương nhiên, điều này hoàn toàn được quyết định bởi tốc độ nhanh chậm chất đống thức ăn vào trong dĩa của tôi.

      , đây là lần đầu tiên, ở trước mặt , hơn nữa là thời điểm chỉ có chúng tôi hai người ăn cơm, tôi hề khẩn trương đề phòng mà nuốt xuống những món nuốt trôi, trái ngược, lại còn thả lòng tâm tình, thưởng thức mỹ thực. Ngay cả tôi cũng có chút kinh ngạc nữa, chúng tôi giờ phút này ......'Hòa hợp'........ cách bất thường. Hình như chính là từ này chăng? Có vẻ tương đối chính xác.

      Tôi nuốt xuống thứ gì đó trong miệng, sau đó mở hai bàn tay của mình che cái dĩa bàn, ngẩng đầu lên nhìn về phía . Còn chưa kịp mở miệng, trước tiên bụng ợ lên hai tiếng.

      biết lần thứ mấy đêm nay mỉm cười, "No rồi à?"

      Đâu chỉ là ăn no, quả thực là đến mức trướng bụng. Tôi gật đầu, thở hắt ra hơi dài, dường như làm vậy thức ăn có thể lại hướng xuống trong thực quản sâu hơn vào trong bụng chút, sau đó mới : "Trước nay chưa từng ăn qua bữa cơm nhiều như vậy."

      Giang Triết Tín gọi trẻ đến tính tiền, sau đó hỏi tôi: "Có muốn vào nhà vệ sinh ? Lộ trình trở về phải mất hơn giờ đồng hồ đấy."

      Tôi nghĩ ngợi, rồi gật đầu.

      Buồng vệ sinh rất , lại ngăn thành hai phòng toilet con, phía trước tôi còn có người chờ, tôi đứng sau lưng ta.

      Lại có người vào, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, là trẻ mang tạp dề. Tôi quay người lại, nghe ta ở phía sau chần chờ hỏi: " là Hứa tiểu thư?"

      Tôi và người phía trước cùng lúc quay đầu lại nhìn ta.

      Tôi : "Là tôi." Nhưng mà tôi quen ta.

      "Bên ngoài có vị tiên sinh bảo tôi đem cái này giao cho ." ta xòe mở lòng bàn tay, lộ ra mảnh giấy .

      Tôi có chút hoài nghi với tay cầm, còn muốn hỏi lại, người ra ngoài.

      chiếc khăn ăn nhiều nếp nhăn, chữ viết mạnh mẽ quen thuộc làm trái tim tôi lỡ mất mấy nhịp đập, "Có thời gian đến Hoa Thương phòng 403, bất luận lúc nào đều được. Nếu như em đến, vĩnh viễn chờ mãi ở nơi đó."

      Người ở bên trong lần lượt ra, tôi rất nhanh vào toilet phía bên phải, xoay tay đóng cửa lại.

      Trái tim kịch liệt nhảy lên, tôi phải dùng hai tay đè mạnh lên ngực. Trong lòng bàn tay ẩm ướt thành mảng, chữ viết giấy gần như hoàn toàn mơ hồ.

      Tôi mở to hai mắt, cố gắng mà ngừng nhiều lần nhận những chữ viết này, trong lòng lặp lặp lại học thuộc, lần lại lần, cho đến khi sợ hãi phát mặt mảng lạnh lẽo, nước mắt phủ đầy.

      Tôi đây là làm sao vậy, ngàn vạn lần phải nhịn xuống. Lý trí dốc sức kêu gào: thể , tuyệt đối thể ! khi gặp , mày còn cách nào tiếp tục kiên trì được nữa! vất vả chịu đựng được đến bây giờ, há có thể để bao công sức đổ sông đổ biển!

      Tôi hít thở sâu, cuối cùng cầm mảnh giấy cuộn tròn ép chặt vào trong lồng ngực vài giây, sau đó đưa tay thả nó vào bồn vệ sinh.

      Tôi vặn van nước, cẩn thận rửa sạch tay và mặt, xác nhận lần nữa có bất kì dị thường nào mới ra khỏi nhà vệ sinh.

      Giang Triết Tín vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh bàn, tôi qua giành trước giải thích: "Người quá nhiều, ở bên trong phải xếp hàng."

      Giang Triết Tín chẳng có chút kiên nhẫn nào, đứng lên nắm tay của tôi ra ngoài: "Nhà vệ sinh nam bên kia cũng giống vậy."

      Tôi dấu vết vừa vừa đánh giá chung quanh, trong lòng vừa lo lắng vừa có chút vui mừng mơ hồ. Bá Văn nếu biết tôi ở trong này, nhất định là phái người theo dõi chúng tôi, ra cách tôi gần đến vậy. Nhưng trăm ngàn lần đừng để Giang Triết Tín phát , bọn họ ngàn vạn đừng lấy cứng đối cứng, hậu quả chuyện này tôi thừa nhận nổi.

      Tận đến khi ngồi trở lại xe, nhịp tim của tôi mới chính thức bình phục nhịp đập trở lại. Xe chạy dọc theo lộ trình bờ đập lúc trước, tôi nhịn được lại quay đầu nhìn xuống những mảng đèn huyên náo bên dưới.

      "Làm sao vậy?" Giang Triết Tín hỏi.

      "...... Có gì." Tôi lập tức ngồi thẳng người, lòng hơi có điểm hốt hoảng.

      "Về sau tôi còn đưa đến nữa." thản nhiên , cũng hề nhìn tôi.

      Tôi nhàng thở ra.

      Ban đêm, tôi khó có thể vào giấc ngủ.

      Trong bóng tối, tôi nhìn thân ảnh mơ hồ nằm nghiêng bên người, nghe tiếng hít thở vững vàng của sau khi phát tiết xong chìm vào giấc ngủ, những tưởng niệm thể ức chế nổi điên cuồng từ tận đáy lòng như sóng triều trào dâng lên.

      Tận lực ôn nhu, sau khi cùng hoan hảo lần đầu tiên hề quả quyết rời , mà còn ở lại bên giường tôi, phá lệ ôm tôi cùng ngủ, đều giống hệt như người kia trong lòng tôi.

      Chỉ là, giống giống, nhưng phải người kia, cũng vĩnh viễn thể thay thế người kia.

      Tôi vùi mặt vào trong gối, cắn áo gối chặt, nước mắt tiếng động thấm ướt đầy mặt gối.

      Hết Chương 43
      thutran, bornthisway011091, Jeremej San4 others thích bài này.

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Lâu rồi thấy nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :