1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 38

      Editor: ton ton


      Dùng xong điểm tâm, tôi và Giang Triết Tín rất có ăn ý hợp diễn tiết mục tiễn chồng làm, ở trước cửa chính trong cái ôm cuối cùng, ở bên tai tôi đè thấp thanh vừa đủ chỉ người nghe được: "Tự giải quyết cho tốt." Ngữ khí ngoan, vẻ mặt lại ý đưa tình.

      Tôi lạnh nhạt tự nhiên gật đầu, mỉm cười.

      Giang phu nhân trong phòng khách chờ tôi, thấy tôi trở về, lập tức vẫy tay để tôi đến ngồi bên cạnh bà.

      "Bác Giang...... Mẹ," Bất ngờ vừa sửa cách xưng hô, đúng là quen.

      Giang phu nhân ngược lại tỏ vẻ vui như được ăn mật ngọt, cực kỳ hưởng thụ cách xưng hô ban nãy, ánh mắt bà lóe sáng, lộ ra vẻ mặt mà ở tuổi của bà vốn nên có, tựa như đứa bình thường đạt được thỏa mãn cực lớn vậy.

      "Lăng Tịch," bà kéo tay tôi, tha thiết : "Con thích vẽ tranh ? Hôm qua mẹ và cha con..." tới đây, bà dường như do dự.

      Tôi tự nhiên hiểu được suy nghĩ của bà, vội vàng gật đầu, chủ động tiếp câu chuyện, "Lúc phụ thân từng mời thầy giáo dạy qua ít, cũng do con hình như có thiên phú gì cả, vẽ lung tung xấu xí thôi. Ha ha. Hôm qua nghe chị Chu , mẹ và cha dự triển lãm tranh của người bạn."

      Giang phu nhân tràn đầy vui mừng, vẻ do dự chỉ đảo qua chút liền mất tích, càng thêm cao hứng : "Phải, mẹ và cha con đến để cổ vũ cho bác Dương, kỳ cổ vũ cũng chính xác, tranh của bác Dương con làm mẹ cảm động. Mỗi lần tham dự triển lãm của ông ấy, thể nào cũng chọn đủ, hận thể mua hết toàn bộ tranh kia đấy."

      Tôi cũng lộ ra bộ dáng cảm thấy hứng thú, theo: "Ngày hôm qua cũng mua ạ? đưa tới rồi sao?"

      "Mua năm bức, sáng nay đưa lại, chắc sắp tới rồi." Bà mỉm cười.

      "Con nghe mẹ như vậy cũng có hơi nôn nóng khẩn cấp muốn nhìn chút tranh của bác Dương. Đúng rồi, mẹ, hôm qua con nghe chị Chu , mẹ cũng rất am hiểu thư pháp hội họa, con cũng muốn xem tranh mẹ vẽ." Tôi cũng cười.

      "Đến đây, mẹ đưa con đến thư phòng của mẹ, chúng ta ở đó cùng chờ." Giang phu nhân lập tức hưng trí lên, lôi kéo tôi lên tầng hai.

      Bản thân Giang phu nhân cũng có riêng thư phòng lớn, hơn nữa còn hề kém so với thư phòng của Giang Hoa, chỉ có phong cách hoàn toàn giống nhau mà thôi. Tuy rằng ngày đó khi mới vừa vào sống tại Giang gia, từng thấy Giang Hoa luyện chữ trong thư phòng, nhưng thư phòng ông ta luôn có nhiều thứ liên quan đến chuyện làm ăn buôn bán, hơi thở thương nhân quá nặng. Mà thư phòng của Giang phu nhân, lại tập trung toàn những tác phẩm của các bậc thầy hội họa của nhiều trường phái khác nhau, tràn ngập xung quanh tường treo đầy tranh vẽ, chưa kể có mấy cái tủ sách lớn bằng thủy tinh và mấy chiếc bình Địa Lạc (1) miệng tròn, bên trong bày nhét đầy ắp những bức bức họa được cuộn lại. Nổi bật lên hơi thở nghệ thuật nồng đậm.

      (1) Tra google thấy là bình giống như vầy:

      [​IMG]
      [​IMG]

      Tôi xem hết từng bức tranh của những danh họa kia, thong thả đến bên cạnh bàn đọc sach, mặt bàn bức tranh mở rộng "Xuân Nhật Sơn Cảnh Đồ", ở góc trái còn có dấu triện 'Tống Bội Phân ấn'. Tôi tràn đầy sùng bái quay đầu lại nhìn Giang phu nhân, kinh ngạc từ đáy lòng : "Đây là tranh mẹ vẽ ạ?"

      Giang phu nhân mỉm cười gật đầu. Tôi muốn thêm chút nữa, nhưng ngờ Giang phu nhân trực tiếp bước tới rất nhanh cuộn bức tranh kia lên, sau đó lập tức lại trải ra tờ giấy Tuyên Thành trống trơn lên bàn.

      Tôi cho rằng Giang phu nhân muốn vẽ ngay bức tranh tại chỗ cho tôi xem, nên liền vội vàng chạy đến đứng bên cạnh bà.

      Cũng ngờ, Giang phu nhân tùy ý cầm chiếc bút lông cừu trong ống viết giá, đưa đến trước mặt tôi, tha thiết nhìn tôi : "Lăng Tịch, con vẽ thử xem."

      Tôi kinh ngạc, có chút lắp bắp: "Bác Giang......Mẹ, con vẽ tốt. Hơn nữa, chỉ biết...... sao chép......"

      Giang phu nhân chẳng những tia thất vọng, ngược lại khẽ vuốt trán : "Đúng rồi, sao chép, là mẹ quên mất. Chờ mẹ tìm sách cho con."

      vài bước đến trước chiếc tủ thấp trong góc, mở ngăn kéo phía dưới ra, cẩn thận nâng xấp tranh giấy cũ và hai bản tập tranh mỏng mở ra.

      Tuy rằng vạn phần kinh ngạc với hành động của Giang phu nhân, nhưng là tôi cũng có thất thố. Bản thân là thế thân của đại tiểu thư hào môn giàu có, khi còn quả quả được cha nuôi mời vài vị gia sư danh tiếng đích thân tự mình dạy bảo, tuy đến mức cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, nhưng ít nhất cũng học được ra khuôn ra dạng. Dù rằng rất nhiều năm sau đó chưa từng ôn tập lại, bút pháp xa lạ ít nhiều, nhưng mà lúc đầu khi xem đến tư liệu nhà họ Giang, mới biết Giang phu nhân là tài nữ, đặc biệt thích thư pháp và hội họa, nhằm để ngày sau ứng đối thích hợp, tôi cũng thành thành học bù lại đôi chút, ngoại trừ kỹ xảo bút pháp, còn luyện tập thêm chút về thưởng thức và giám định.

      Giang phu nhân chỉ lấy hai bản tập tranh đến, xấp tranh vẽ còn thừa đều cẩn thận đặt trở lại, trông dáng vẻ vô cùng quý trọng.

      Hai tập tranh kia theo thứ tự là tập bản mẫu về kỹ thuật vẽ tranh nhân vật theo phong cách thủy mặc sơ cấp và kỹ thuật vẽ tranh sơn thủy theo phong cách thủy mặc sơ cấp, hình như lúc tôi cũng có vẽ hai bản vẽ thế này. Trong lòng nhịn được cười trộm. Vốn lo lắng bà đưa tôi mẫu vẽ phức tạp cao cấp nào đó, trước mắt xem ra tôi hoàn toàn có thể dễ dàng tạo được niềm vui thích cho bà.

      Chẳng qua là nghĩ nghĩ thế, ngoài mặt tôi vẫn cố tỏ ra do dự đôi chút, đầu tiên lật lật bản vẽ sơn thủy kia, lắp bắp mở miệng: "Mẹ, con quả rất lâu chẳng động đến bút vẽ rồi, lấy đại bức đơn giản vẽ nghuệch ngoạc chút, mẹ đừng chê cười con đấy."

      Giang phu nhân từ ánh mắt đến lời đều nhu hòa như nước, " đâu. Mẹ tin tưởng con nhất định có thể vẽ rất đẹp."

      ý niệm chợt lướt qua trong đầu, nhưng căn bản chẳng để tôi có thời gian tỉ mĩ suy nghĩ. Tôi vừa lật tập tranh vừa thuận miệng : "Hình nào mới được nhỉ? Có vẻ như tất cả đều chẳng dễ vẽ."

      "Tùy tiện tranh nào cũng được cả." Giang phu nhân vỗ lên vai tôi, giọng phát ra nhu hòa, tràn ngập hơi ấm cưng chiều.

      Được rồi, tôi chọn trang ở giữa, bắt đầu đơn giản vẽ phong cảnh núi sông và thuyền đánh cá.

      muốn cho Giang phu nhân nghi ngờ, tôi cố ý thả chậm tốc độ, hơn nữa, nơi đặt đầu bút lông cũng có xử lý tốt, tận lực để lộ nóng vội và lạ lẫm.

      Ước chừng vẽ nửa giờ hơn, rốt cuộc cũng coi như là bỏ sót chi tiết sao chép nào, tôi nhàng thở ra hơi, lại thổi thổi cho khô những nét mực, lúc này mới gác bút lông lên bên hộp mực, ngẩng đầu có hơi ngượng ngùng nhìn Giang phu nhân.

      Giang phu nhân cũng có nhìn tôi, mà là vẫn như cũ ngơ ngác nhìn chằm chằm tác phẩm được vẽ nguệch ngoạc của tôi, dường như ngây dại .

      "Mẹ?" Tôi thử giọng gọi bà.

      Nàng lại vẫn nhìn chăm chú trong chốc lát, mới đưa mắt hướng lên tôi, trong sóng nước trong đôi ánh mắt lưu chuyển, nét tươi cười gương mặt lại trọn vẹn đẹp đẽ đến như vậy.

      Bà vội vàng : "Vẽ thêm bức nhé, được ? Ngoan, lại vẽ cho mẹ bức nữa ."

      Tôi ràng cảm thấy trạng thái của bà bất thường, chần chờ hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có sao ?"

      Bà hưng phấn và vui vẻ cách dị thường, chỉ có : "Vẽ thêm nữa . Tiểu Duyệt, phải, Lăng Tịch, vẽ thêm nữa nào."

      Đột nhiên người tôi nổi lên cơn ớn lạnh tệ hại, ý nghĩ mơ hồ vừa rồi lên trong đầu tôi giờ bắt đầu trở nên ràng, tại bà hiển nhiên biến tôi trở thành con bà, chẳng lẽ hai tập tranh này là con bà trước đây từng dùng qua?

      Tôi dám lung tung, đành phải đáp ứng: "Được ạ, để con xem thử vẽ thêm bức nào nữa đây?" Chậm rãi lật tranh, trong lòng tôi thấp thỏm yên, đây có phải là cơ hội tốt hay ? Tôi nên phải lợi dụng nó thế nào đây?

      "Con tìm bức tranh trong quyển này ." Giang phu nhân đưa qua bản tập tranh cũ khác.

      "Vâng." Tôi đáp ứng, cũng muốn vô tâm lật loạn nữa, dứt khoát sao chép lại bức tranh trang đầu tiên, bức vẽ thiếu nữ tả thực khá đẹp.

      Lần này, ngược lại tôi cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận di chuyển bút lông, thêm vào đó, còn cảm thấy lòng dạ rối bời, với Giang phu nhân có thể bị ảo giác, đối với việc tôi đạt được thêm bước tiến trong tín nhiệm của bà là vô cùng có lợi, nhưng mà tại sao, chẳng qua ngắn ngủi thời gian vài ngày, tình cảm của tôi dành cho bà sinh ra biến hóa, lòng, tôi lại có ý nghĩ đành lòng trong đầu, sâu sắc cảm nhận rằng bà là người duy nhất trong Giang gia tôi mong muốn lợi dụng, ai có thể đoán trước tương lai, kiểu lợi dụng như thế này sao phải là loại thương tổn sâu sắc.

      Phản ứng của Giang phu nhân đối với bức vẽ nguệch ngoạc thứ hai của thôi khác gì so với khi xem bức tranh thứ nhất, bà cầm cả hai bức họa trải lên bàn, lần lượt nhìn nhìn lại, toàn bộ tâm tư đầu đặt hết lên bức họa, tóm lại hoàn toàn bỏ quên tồn tại của tôi.

      Tôi đứng ra xa khoảng, dám tùy tiện mở miệng quấy rầy đến nàng, ai biết khắc sau, bà có thể hay lại cầu tôi vẽ bức thứ ba, bức thứ tư, bức thứ năm......?

      Cho đến khi tôi nhìn thấy có gì đó rơi xuống mặt giấy Tuyên Thành, trong lòng tôi căng thẳng, bước hai bước lên phía trước, mặc dù chỉ đứng cạnh nhưng cũng nhìn thấy rất ràng, đôi mắt Giang phu nhân hơi nhắm lại, hai bàn tay đặt giấy Tuyên Thành ngừng run rẩy, nhanh chóng rơi từng giọt xuống ràng là nước mắt của bà.

      Hết Chương 38

    2. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Hú hu chương mới :2one:

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 39

      Editor: ton ton


      Tôi có hơi hoảng sợ, vốn định mở miệng khuyên giải an ủi, lại biết cái gì, như thế nào.

      Đột nhiên ở phía sau, bên ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa rất . Giang phu nhân vẫn thờ ơ động.

      Căn bản hề cho tôi thời gian suy nghĩ có nên thay bà lên tiếng trả lời hay cửa phòng bị đẩy ra, là Giang Hoa.

      "......" Vừa định cùng ông ấy chào hỏi, lại bởi vì do dự biết phải xưng hô với ông ấy như thế nào mất cơ hội.

      Ông ấy phát ra khác thường của Giang phu nhân quay lưng về phía ông, hai bước đến gần, choàng tay qua người Giang phu nhân. Giang phu nhân dường như vẫn hề có phản ứng. Ngay sau đó, Giang Hoa hơi có chút nghiêm khắc nhìn về phía tôi, giận tự uy: "Sao lại thế này?"

      "Cháu......, mẹ bảo cháu vẽ cho mẹ xem, sau đó, mẹ liền.... mẹ liền... " Tôi chỉ định kể lại , nhưng cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng quá tin vào toàn bộ việc, rất quỷ dị, vượt xa dự đoán của mọi người.

      Giang Hoa hiển nhiên đối với câu trả lời này hài lòng, nhưng ông ấy cũng chẳng quan tâm tôi nữa, ôm chặt Giang phu nhân, giọng dỗ dành: "Bội Phân, em làm sao vậy? Đừng khóc. Tranh hôm qua em mua đều mang đến rồi, biết mỗi lần em đều tự mình mang tranh lên, sợ mấy người làm cẩn thận làm hỏng. với em cùng xuống lầu mang lên nhé, được ?"

      Giang phu nhân rốt cục có phản ứng, mở to mắt nhìn Giang Hoa, sau đó lại quay đầu nhìn tôi, vô cùng động : "A Hoa, chuyện em hôm qua sai chút nào. xem thử , nhìn hai bức tranh này ."

      Giang Hoa sắc mặt thoáng chốc biến đổi, cố gắng ôm lấy Giang phu nhân, cho bà gần như kích động phát điên, ngừng : "Bội Phân, hãy bình tĩnh chút, bình tĩnh chút. Đừng có gấp, được ?"

      Sau đó có chút kiêng kị có mặt của tôi ở đây, với tôi: "Hứa tiểu thư, hãy ra ngoài trước."

      Tôi gật đầu, bước nhanh ra cửa.

      Giang phu nhân lại ở sau lưng gọi tôi: "Con ơi, đừng , đừng ."

      Bước chân của tôi cứng lại.

      Giọng Giang Hoa vang lên: "Bội Phân, con bé , rời chúng ta đâu, chỉ bảo nó xuống lầu giúp em mang tranh lên thôi. Em muốn mấy bức tranh này sao? Lăng Tịch, cháu xuống lấy tranh lên ."

      Tôi đáp ứng, ra thư phòng.

      Tôi cẩn thận ôm năm chiếc hộp hẹp dài đựng mấy bức tranh cuộn tròn lại chậm rãi lên lầu, có lẽ trọng lượng của chúng , tóm lại bước chân của tôi nặng nề lạ thường.

      Cửa thư phòng có lẽ lúc tôi ra đóng kỹ, chỉ khép hờ, thanh từ bên trong mơ hồ truyền ra.

      "Bội Phân, em tỉnh táo chút. Nó là con dâu của chúng ta, phải con chúng ta. biết, em rất nhớ con , cũng nhớ, Triết Tín cũng nhớ em nó, chúng ta mọi người đều nhớ con bé. Chúng ta vẫn tìm kiếm nó, khắc cũng hề ngừng nghỉ. Nhưng em phải hiểu ràng, Lăng Tịch sắp trở thành vợ của Triết Tín, sao em lại đột nhiên hồ đồ như vậy? Chỉ bởi hôm qua ta làm món ăn thôi ư?"

      "A Hoa, là em nhất thời hồ đồ," giọng Giang phu nhân vẫn mang theo nghẹn ngào, nhưng ràng tỉnh táo lên rất nhiều, "Nhưng mà, con bé rất giống Tiểu Duyệt, tỉ mỉ của nó, săn sóc của nó. Hôm qua khi em vừa thấy con bé bưng thức ăn ra, dáng vẻ giống hệt lúc Tiểu Duyệt năm tuổi, vào lúc đó, em bị bệnh, con bé còn như vậy, mà biết bưng chén thuốc đến tận bên giường em, cho đến bây giờ em vẫn ràng rành mạch nhớ được giọng con bé, nó bảo, mẹ ơi, mẹ uống thuốc , uống thuốc xong khỏe ngay. Chị Chu , Tiểu Duyệt từng với chị ấy, lớn lên nhất định học hỏi tay nghề chị ấy, tự mình làm mấy món để cho mẹ ăn. Còn nữa, con bé sợ tiếng sấm, Tiểu Duyệt cũng sợ, mỗi lần sét đánh, Tiểu Duyệt đều bị dọa sợ đến khóc lên, nhắm thẳng trong ngực em mà chui vào....."

      Vành mắt tôi nổi lên cơn chua xót, lời của Giang phu nhân khiến người ta đau lòng.

      " biết, biết, Bội Phân. Đừng suy nghĩ loạn nữa, em dọa sợ Lăng Tịch rồi. Con bé phải con chúng ta, cha của nó là Hứa Bảo Sơn, nó so với Tiểu Duyệt còn hơn mấy tuổi nữa."

      "Nhưng mà, hãy xem tranh nó vẽ , giống như đúc Tiểu Duyệt vẽ lúc . Mấy bức tranh này em đều giữ kỹ, đều khắc sâu vào tâm khảm của em rồi. Bây giờ em đưa xem, tự mình so sánh, là quá giống rồi."

      "Được, Bội Phân, tin tưởng lời em . Nhưng mà đó chỉ là trùng hợp mà thôi. Tiểu Duyệt lúc đó còn như vậy, tuy rằng được thừa hưởng di truyền tài năng thiên phú của em, nhưng tóm lại cũng chỉ là mò mẫm mà vẽ ra. Chỉ e Lăng Tịch chưa hề được học vẽ, tạm thời bị em ép buộc, miễn cưỡng sao chép lại, tự nhiên lộ ra nét bút có chút ngây thơ, bút tích giống như của đứa trẻ vậy, chút ít tương tự này dĩ nhiên là khó tránh khỏi. Em đừng có suy nghĩ lung tung nữa, nếu thực bị tâm thần rối loạn. Chẳng lẽ em muốn và Triết Tín vì em mà đau lòng ư? Em luôn luôn so với con phải càng kiên cường hơn, bao nhiêu năm qua em đều vì con mà trở thành tấm gương cho nó, em quên năm đó con gần như phát điên mất rồi sao, em khuyên can con thế nào. Tại sao Lăng Tịch vừa đến, em ngược lại trở nên tinh thần hỗn loạn? Nếu như vậy, còn bằng đừng để Lăng Tịch kết hôn với con chúng ta cho rồi."

      ", A Hoa, con mình là thích Lăng Tịch. Em chỉ là nhất thời......, sau này vậy nữa. Em cũng biết, Lăng Tịch là con dâu chúng ta, chẳng qua, vừa thấy nó em cảm thấy thân cận, loại cảm giác này ở mình những đứa trẻ khác chưa từng cảm thấy qua."

      "Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nữa. Bội Phân, hãy thả lỏng chút....."

      Bên trong dần dần an tĩnh lại, tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc chút, mới mở miệng : "Cha, mẹ, con vào được ạ? Con mang tranh lên."

      "Vào , Lăng Tịch." Giọng Giang phu nhân lập tức vang lên.

      Giang phu nhân chào đón, hình như ngấn lệ còn chưa xóa hết, "Nào, đặt ở đây . Có nặng ? Con đứa bé này, sao lại chia thành vài lượt mà mang lên vậy?"

      Tôi ra vẻ thoải mái cười: "Là rất là nặng ạ, nhưng mà con lười chạy lại mấy lần, cứ từ từ lên lầu cũng cảm thấy quá mệt mỏi. Con có thể xem thử mấy bức họa được ạ?"

      "Đương nhiên rồi." Giang phu nhân , cầm lấy cái hộp mở ra, từ bên trong cầm lên cuộn tranh.

      Tôi giúp bà cầm lấy đầu, từ từ trải tranh ra.

      bức họa sơn thủy rất khí thế, kể cả tôi chỉ là người bình thường ở trong nghề, cũng cảm thấy tinh thần rung động.

      "Thực khí phách." Lời bật thốt ra.

      "Ừm, bác Dương của con am hiểu nhất chính là sơn thủy. Tranh của ông ấy hệt như con người của ông ấy vậy, trước nay chưa hề có mềm yếu qua." Giang phu nhân tán thưởng.

      "Ừ... hừm," Giang Hoa đằng hắng giọng cái, tựa hồ có chút ghen tỵ, dứt khoát lướt qua chúng tôi ra khỏi thư phòng.

      Tôi cùng Giang phu nhân liếc mắt nhau, hẹn mà cùng cười rộ lên.

      Tôi nhìn chăm chú Giang phu nhân, cảm thán bà có thể trong khoản thời gian ngắn như vậy điều chỉnh tốt cảm xúc, hình như khống chế được vừa rồi chưa từng xảy ra. Nét tươi cười của bà càng mỹ lệ vượt xa bi thương, tôi thực hy vọng ngày, tôi là nguyên nhân khiến cho bà bi thương.

      Vứt bỏ buổi sáng vẽ tranh đầy hoảng hốt, buổi giám định và thưởng thức tranh ban chiều khiến người ta vô cùng vui thích. Tri thức của Giang phu nhân ở phương diện này khá là uyên bác, hơn nữa những từ ngữ từ miệng bà ra, đặc biệt thông suốt và dễ hiểu, khác xa những ngôn từ viết trong mấy cuốn sách giải thích tối nghĩa và khó hiểu như vậy. Giờ tôi mới biết được tại sao có nhiều văn nhân nhã sĩ thích sưu tầm đến thế, tác phẩm tốt quả có thể tăng lên hay thậm chí là trấn an tâm linh con người, khiến người ta lưu luyến thôi, tự nguyện trầm mê bên trong nó.

      Hơn phân nửa buổi chiều, chúng tôi đều trốn trong thư phòng, xem hết mấy chục cuộn tranh, nhưng đó chẳng qua chỉ là phần rất trong những tác phẩm sưu tập của Giang phu nhân mà thôi.

      Xem đến mấy bức sau, hứng thú vẽ tranh của Giang phu nhân đột nhiên tới, dứt khoát trải tấm giấy tuyên thành đặc trưng của bà lên, tự tay vẽ ra. Tôi cũng hưng trí dạt dào chủ động tình nguyện giúp bà mài mực, pha nước.

      Giang phu nhân mặc dù hết sức chuyên tâm vẽ tranh, cũng quên tự truyền dạy lại kỹ xảo hội họa của bà, mà tôi chỉ đứng bên được xem thích thú, còn được nghe chỉ tận tường hưởng lợi ít, đôi khi cả hai hiểu ý cùng cười. Ngẫu nhiên, Giang phu nhân cũng kể lại những sai lầm của bà trước đây khi mới bước vào học vẽ tạo ra ít chuyện cười, trong thư phòng vẫn luôn vang lên tiếng cười vui vẻ.

      Vô tình bất tri bất giác thời gian trôi qua rất lâu, do ngày mưa dầm, đèn trong thư phòng từ buổi trưa vẫn luôn mở sáng, cũng vì vậy càng làm cho chúng tôi quên mất thời gian.

      Lại đóa mẫu đơn kiều diễm nảy nở mặt giấy, đó chỉ đơn giản là Giang phu nhân dễ dàng hạ bút thành hoa, tôi nhìn mãi hâm mộ thôi, tấm tắc ngừng tán thán trong lòng.

      Giang phu nhân bất chợt kéo tôi đứng bên cạnh lại, bảo tôi lấy bút, sau đó cầm tay tôi, ở nơi tiếp giáp, điểm , chậm rãi phác thảo, vừa vẽ vừa ở nơi nào cần dùng lực nặng chút, ở nơi nào ngược lại nét mực nên phớt nhàng. Tôi chỉ cảm thấy chiếc bút trong tay giống như có sinh mệnh, chỉ trong thời gian nháy mắt, nụ hoa mẫu đơn khác nở rộ cùng với đóa hoa giống nó ở cách đó xa.

      Tôi nhìn gần như muốn ngây người, đề phòng Giang phu nhân đột nhiên rút chiếc bút trong tay tôi. Lập tức đường mực đen tuyền đậm đà nằm ngay giữa lòng bàn tay tôi.

      Tôi ngẩn ngơ vài giây mới phản ứng lại, Giang phu nhân cười ha ha, thanh tiếng chuông bạc ngân vang tựa như thiếu nữ. Bà hoàn toàn tùy tính mà bộc lộ, cứ vậy mà vui vẻ hệt như đứa trẻ . Còn tôi cũng bị cuốn hút theo, hoàn toàn quên mối quan hệ tế nhị giữa tôi và bà, cứ thế mà theo bản năng kéo dài thanh vừa như làm nũng lại vừa như bất mãn kêu lên: "Mẹ à ~~." Sau đó cũng cười ra tiếng.

      Giang phu nhân cười vô cùng từ ái lên ôm tôi, tôi cố ý giơ cao bàn tay phải dính mực, sợ cọ bẩn quần áo của hai người, sau đó lơ đãng quay đầu cái, tiếng cười lập tức đột nhiên ngừng lại, tựa như bị ai đó bất ngờ bóp cổ, sau đó chính là tiếng ho rất .

      Giang Triết Tín liền đứng ở cửa thư phòng, chỉ nhìn chúng tôi chăm chú. Vẻ mặt rung động, ánh mắt mờ mịt trầm phức tạp khó có thể nắm bắt. Trong lòng tôi mãnh liệt vang lên tiếng chuông báo động.

      Hết chương 39
      thutran, bornthisway011091, Jeremej San2 others thích bài này.

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 40

      Editor: ton ton


      "Lăng Tịch, làm sao vậy? Mau uống chút nước ." Giang phu nhân cũng ngừng cười, ân cần vỗ lên lưng tôi, tiện tay cầm lấy ấm trà ở góc bàn bên cạnh rót tách trà cho tôi.

      Tôi che tay trái lên ngực điều chỉnh hô hấp, tay phải chỉ thoáng về phía Giang Triết Tín. Giang phu nhân lúc này mới quay đầu nhìn , "Triết Tín, con tan tầm rồi à?"

      Giang Triết Tín gương mặt tràn đầy ý cười bước về phía hai chúng tôi, "Mẹ, chị Chu chuẩn bị xong cơm tối rồi, cha bảo con lên gọi hai người xuống."

      "Cũng muộn đến thế ư? Hôm hay rất vui, nên quên béng cả giờ giấc ."

      Giang phu nhân cười, cầm tách trà để lại bàn.

      Giang Triết Tín bước đến kéo tay phải tôi, tôi lùi về sau trốn tránh: "Toàn là mực, đừng để bẩn tay ."

      Giang Triết Tín lại nhích sang bên cạnh vài bước, cánh tay trái duỗi ra tùy ý rút liên tục vài mảnh khăn giấy trong hộp, rồi tiến tới lần nữa, cầm lấy cổ tay tôi, cho tôi tránh né nữa.

      thực cẩn thận thực chuyên chú chà lau lòng bàn tay tôi, đôi mắt cũng hề nhìn tôi, mà từ đầu đến cuối luôn dán chặt vào nơi lau chùi, vẻ mặt và ánh mắt hết sức nhu hòa. Tôi lặng lẽ hít sâu, biết giờ phút này dưới biểu ôn nhu giả dối kia, chuẩn bị thủ đoạn tàn nhẫn thế nào chờ đến buổi tối lại thực thi người tôi.

      Lúc trước chẳng qua chỉ nhắc đến em chút, có thể biến thành dã thú điên cuồng, bây giờ, tôi vậy mà lại công khai thay thế em vào lòng Giang phu nhân, nếu như có thể nhịn xuống mới là lạ.

      "Lau hết đâu, em rửa chút là hết mà." Tôi ngập ngừng, xoay đầu nhìn Giang phu nhân cái.

      còn đỡ, nhìn rồi càng cảm thấy kinh hãi. Đôi mắt Giang phu nhân biết từ lúc nào bắt đầu ướt át, đây chẳng phải gọi là lạnh vì tuyết lại rét vì sương(1) sao? Ban đầu có thể làm cho bà vui vẻ hẳn được tính là công lao , bây giờ khiến bà rơi lệ, chẳng phải biến thành gây tội rồi sao?

      (1) 雪上加霜- tuyết thương gia sương: ý họa vô đơn chí - liên tục gặp xui xẻo, hết khổ này lại đến khổ khác

      Giang Triết Tín hình như nghe thấy lời tôi , vẫn tiếp tục lau chùi, tôi cũng dám hé răng thêm lần nữa, hy vọng đừng nhìn thấy Giang phu nhân buồn bã.

      Mảnh khăn giấy cuối cùng cũng biến thành màu đen, tay tôi chỉ còn lại khối vết màu đen cực kỳ nhạt.

      Giang Triết Tín rốt cục ngẩng đầu nhìn tôi, nhàng ra: "Sạch nhiều hơn rồi, rửa thêm chút là ổn. Chắc chắn lúc vẽ em chịu chuyên tâm, nếu , sao mẹ lại rút bút của em hả?"

      Tôi ngạc nhiên, sau đó lập tức liền tỉnh ngộ, hóa ra bị rơi vào vòng xoáy ký ức chỉ có mình Giang phu nhân. Điều này đới với tôi rốt cuộc chuyện tốt hay là chuyện xấu?

      Cũng may sau khi trải qua việc hồi sáng Giang phu nhân sớm tỉnh táo trở lại, mặc dù vẫn khổ sở, nhưng khôi phục lý trí, bà rưng rưng cười : " thôi, chúng ta xuống dưới dùng cơm nào, hai đứa chắc đói rồi. Cha các con khẳng định chờ hết nổi rồi đấy."

      Tôi nhìn về phía Giang Triết Tín, vẻ tươi cười của thực nhạt nhòa nhưng cũng tỏ vẻ miễn cưỡng. chỉ gật đầu, trước sau luôn kéo tay tôi, theo phía sau Giang phu nhân, cho đến khi vào nhà ăn mới thả ra để tôi đến phòng bếp rửa tay trước.

      khí bàn ăn thể so với đầu ngày, tuy rằng Giang phu nhân cố hết sức điều chỉnh, nhưng mọi người ràng đều có tâm . Tôi biết bọn họ đều nghĩ đến người.

      Tôi cũng nghĩ về người, tư vị của loại thương nhớ và hồi ức này, chỉ sợ trong khắp thế giới cũng đều cùng giống nhau, chính là ghi khắc vào trong tim, đau đớn thấu xương.

      Kể từ khi về nước cho tới nay, tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình là kẻ đáng thương nhất, bất hạnh nhất. Do vậy lựa chọn chết lặng , lưu lạc, cam chịu từ bỏ tất cả, nghĩ rằng làm như vậy tâm chết , đến cuối cùng cảm nhận ra đau khổ nữa. Nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy nước mắt Giang phu nhân, tôi mới giật mình hiểu ra, chỉ cần hồi ức còn tồn tại, hết thảy mọi thứ đều chỉ là phí công vô ích mà thôi.

      Sau khi dùng cơm xong, hai cho con Giang Hoa như thường lệ trước sau vào thư phòng, tôi cùng Giang phu nhân ở phòng khách vừa ăn hoa quả vừa xem ti vi, cho đến tận thời gian ngủ.

      Vốn dĩ tôi định ngồi chờ Giang Triết Tín ở bàn tròn, tôi biết đêm nay tìm đến. Nhưng mắt nhìn thấy đồng hồ qua 2 giờ sáng, tôi chống đỡ được nữa. Thôi mặc kệ, dù sao mà đến cũng lại tha tôi lên giường mà dạy dỗ, tôi hãy cứ tự động tự giác lên giường trước, nghĩ ngợi chút, chỉ mở cúc áo ngủ, liều chui vào chăn.

      Có lẽ nguyên do trong lòng có việc, tôi ngủ rất , chỉ cảm giác phần nệm bên cạnh mình hơi bị động nghiêng xuống rất , tôi liền giật mình tỉnh dậy. Tôi mở mắt ra, cố gắng thích ứng với luồng ánh sáng cũng mãnh liệt lắm, tay trái Giang Triết Tín chống lên đầu, nằm nghiêng bên nhìn tôi chăm chú.

      Chuyện nên đến cuối cùng cũng đến, tôi liếm liếm môi, quyết định giống như ngày hôm qua vậy, tranh thủ chủ động: "Tự tôi cởi quần áo, còn nữa, tôi cũng phản kháng, xin đừng bẻ tay tô......"

      Lời của tôi biến mất trong đôi môi , cứ như vậy chồm về phía trước hôn tôi. Nếu như đây cũng tính là nụ hôn mà .

      Tôi khá là tỉnh táo, nhưng cũng vì điều này, chỉ có khi khởi đầu trong tiềm thức tôi theo bản năng từ chối hai lượt, lúc hai tay bị kiềm chế đặt đỉnh đầu, liền bỏ cuộc, đổi thành tư thái hàng phục thuận theo.

      Đầu lưỡi công thành chiếm đất, chẳng những quét sạch trong ngoài khoang miệng tôi, thậm chí bắt đầu dời xuống vùng cổ và xương quai xanh của tôi.

      "...... làm sao vậy?" Khi miệng của tôi đạt được tự do, lập tức nhịn được muốn biết được xảy ra chuyện gì.

      "Tôi muốn ." ngẩng đầu nhìn tôi, lời ít ý nhiều, ánh mắt mãnh liệt mà phức tạp.

      Cứ đơn giản như vậy? Chỉ có chiếm đoạt mà tra tấn ngược đãi để làm tiền diễn?

      Tôi tràn ngập nghi vấn, cũng hỏi ra miệng. Nếu như vậy, tôi càng cần phải thở phảo vui mừng.

      Tay dời lên trán tôi, bất ngờ dịu dàng giúp tôi vén vài sợi tóc phân tán rũ xuống dưới, sau đó lướt qua gò má tôi, dừng lại cánh môi tôi.

      "Ngậm lấy nó," đặt ngón trỏ thăm dò vào trong môi tôi.

      Ở ngay lúc này mà đối nghịch với chính là kẻ ngốc. Tôi thuận theo mở đôi môi ra, ấm áp trơn tru bao trùm lên ngón tay , hơn nữa có ý định dùng đầu lưỡi liếp láp.

      thở ra hơi dài, hề nhìn tôi, lại cúi đầu, ở trước ngực tôi đảo xoay tròn mút vào.

      Thuận theo môi lưỡi của khiêu khích, tôi rất khó khăn lần nữa chuyên chú vào động tác của mình, thậm chí còn làm cho ngón tay trượt ra khỏi khoang miệng.

      cũng có ý tứ muốn tôi tiếp tục, chỉ có ngày càng táo tợn hơn đốt lửa thân thể tôi.

      Nụ hôn của , vuốt ve của , vân vê nhào nặn, đều dùng sức làm cho tôi cảm thấy đau đớn, nhưng mà, cũng khơi gợi ra nỗi khát cầu nào đó sâu trong cơ thể tôi.

      Thân thể rơi vào vòng luân hãm, bức thiết mong muốn, nhưng mà nguồn lý trí còn lại nhiều lắm nhắc nhở tôi, hành vi của bình thường, liệu có hay sau đó là màn dạo đầu càng thêm tàn bạo, khiến tôi tràn ngập sợ hãi.

      Ngón tay vói vào trong cơ thể tôi, tôi nghe được thanh thở hổn hển của bản thân, hơn nữa kẹp chặt hai chân. càng thăm dò sâu hơn, ngừng ra ra vào vào.

      Tôi bất lực rung động, rốt cuộc thể suy nghĩ đắn đo bất cứ chuyện gì, bất luận cuối cùng muốn đối phó tôi như thế nào, xin trước hết hãy chấm dứt hành hạ tại ......

      Tôi cong người nghênh đón , theo động tác của , nhàng bật ra tiếng rên rỉ. Tôi đuổi theo khuôn mặt , tôi tin tưởng trong đôi mắt mình tràn ngập cầu xin.

      vẫn trêu chọc tôi, giống nhau cần phát tiết dục vọng chỉ có duy nhất mình tôi mà thôi.

      rốt cuộc muốn làm gì?

      Hết chương 40

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Có chút chuyển biến nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :