1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái Thiếp Của Bối Lặc - Tiểu Đào (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10

      "Linh Linh! Linh Linh! Con mau tỉnh lại !"

      Tựa như nước xoáy cơn sóng triều dâng lên cuốn , chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, biết mình ở phương nào. cố hết sức men theo giọng hỗn loạn mà , cuối cùng tới nơi có ánh sáng, thấy người trước mắt. . . . . .

      "Nó tỉnh rồi! Mau kêu thầy thuốc!"

      mở mắt, nhìn thấy đều là mấy khuôn mặt quen thuộc vây ở trước giường nhìn chằm chằm."Cha. . . . . . Mẹ?" khẽ gọi.

      "Linh Linh! Cuối cùng con đã trở về! Cám ơn trời đất!" Mẹ ôm ba, vui vẻ . "Nó mất tích hơn tháng ở Nhật Bản, may là được vài học sinh bộ đường xa leo núi phát ở trong rừng cây núi sâu, nếu chúng ta còn tìm nó về được!"

      Y Linh đầu có mơ hồ dần dần ràng. "Con trở về? Sao con lại ở đây?" nhìn bốn phía, mới phát nơi này là bệnh viện, mà ba mẹ cũng mặc quần áo bảo vệ, giống như thành viên hàng vũ trụ vậy!

      Ông trời, trở về từ Thanh triều?

      Y cha ân cần hỏi: "Linh Linh, mấy ngày nay cuối cùng là con nơi nào? Sao con lại bị nhiễm bệnh đậu mùa?"

      "Bệnh đậu mùa?" nhớ tới, là vì sợ lây bệnh cho người của Đông vương phủ và Duy Kinh sắp trở về, mới rời khỏi Vương Phủ, tính tự sanh tự diệt! Nhưng ràng từ vách núi nhảy xuống, sao lại trở về đại?

      "Y tiểu thư, tỉnh rồi? Có khỏe ?" Bác sĩ tới kiểm tra tình hình của . " biết mình bị bệnh đậu mùa ? Điều này khiến cho chúng tôi rất bất ngờ, bởi vì bây giờ nhiều người có kháng thể bệnh đậu mùa, cho nên hơn hai mươi năm trước tổ chức thế giới tuyên bố bệnh đậu mùa được trừ tận gốc, sao lại bị nhiễm? Chẳng lẽ là đụng phải vũ khí sinh học sao?" Ông ta giỡn.

      "Tôi. . . . . . Có phải sắp chết hay ?" chán nản hỏi.

      " có chuyện này, chúng tôi chẩn bệnh cho xong, sắp khỏi, bệnh sởi người cũng kết vảy rồi, mấy ngày sau tróc ra, khi đó có thể xuất viện về nhà rồi!"

      ngây người! Trở về đại, kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến khiến cho này bệnh nan y của cổ đại, liền đơn giản như vậy mà khỏi hẳn! Nhưng lại vĩnh viễn thể nói tạm biệt với người nhất!

      "Em. . . . . . em muốn trở về. . . . . . Duy Kinh!" Nước mắt nàng tràn đầy hốc mắt."Duy Kinh, em có chết!"

      "Linh Linh!" Nhận được tin tỉnh Nguyên Trừng Nhan vọt vào bên trong phòng, thấy khóc, liền lo lắng hỏi: "Em thoải mái sao? Chuyện gì xảy ra?"

      "Chị Trừng Nhan! Em muốn trở về Đài Loan, em muốn! Em muốn trở về, em muốn trở về bên cạnh Duy Kinh!" thể ngăn ý niệm trong lòng muốn trở về bên cạnh ! muốn rời khỏi ! thương , là sinh mạng của nàng, muốn gặp được nữa!

      "Linh Linh bình tĩnh chút! Từ từ với chị Trừng Nhan!" Nguyên Trừng Nhan dùng ánh mắt ý bảo cha mẹ Y hốt hoảng rời trước, tiếp theo : "Bây giờ chỉ còn lại chị, cho chị biết, mấy ngày này đến tột cùng em đã xảy ra chuyện gì? Duy Kinh là ai?"

      Y Linh vừa khóc vừa mang chuyệ xuyên thời đến Thanh triều, cùng tiến trình gặp Duy Kinh rồi nhau, toàn bộ cho Nguyên Trừng Nhan biết.

      Nguyên Trừng Nhan nghe xong cũng sợ hết hồn, cảm thấy rất khó tin, nhưng mà tin tưởng đây đều là sự ! Mà trái tim của Y Linh, rơi xuống người con trai ở Thanh triều rất xưa, cũng thu lại được nữa!

      "Linh Linh, em đã trưởng thành, cũng cảm nhận được trước kia chị đã nói qua với em『 khi gái say đắm người đàn ông, thì vĩnh viễn cũng quên được 』? Chị biết em sự rất , đáng tiếc. . . . . . Các em là người của hai thế giới khác nhau."

      "Em biết! Nhưng mà em sự muốn trở về. . . . . ." chôn ở trong đầu gối lên tiếng khóc. "Duy Kinh. . . . . . Em muốn trở về. . . . . ."

      Nguyên Trừng Nhan vỗ lưng của . Ông trời ơi, tại sao ngài muốn dùng loại phương thức này để cho bọn họ gặp nhau rồi lại tách ra chứ?

      Linh nhi. . . . . .

      Phảng phất đến từ vực sâu xa xôi, tiếng thở dài thấp nghe như lướt qua bên tai người. Giọnh này. . . . . . Là Duy Kinh!

      Y Linh từ trong mộng giật mình tỉnh lại, thở hổn hển mà hít sâu.

      Bệnh đậu mùa của hết sau khi trở lại hơn tuần lễ, nhưng vì muốn được ổn ̣nh và quan sát xem bệnh tình có chuyển biến hay , vẫn bị cha mẹ và Viện Phương an bài ở lại bệnh viện tháng.

      tháng nay, gần như mỗi đêm đều nghe kêu gọi , thấy bộ dáng nổi giận nóng nảy, ăn ngủ yên; ra chỉ nhớ , cũng nhớ , chờ trở về!

      Linh nhi. . . . . .nếu nàng trở về, ta biết mình biến thành bộ dáng gì. . . . . .

      Nghe câu này giống như lới nói tố cáo ở bên tai , nước mắt Y Linh rơi như mưa, đột nhiên giống như phát điên , nhổ hết cái ống tay, vội vã thay quần áo, vọt ra khỏi cửa lớn bệnh viện.

      từ trung tâm thành phố phồn hoa ở Tokyo, thẳng đến khu dân cư yên tĩnh, mức yên tĩnh kia gần như giống ban đêm ở cổ đại. biết mình rất ngốc, biết cho dù chạy đến cũng thể trở về bên cạnh Duy Kinh, nhưng nàng cũng nhịn được đau lòng!

      "Duy Kinh.

      . . . . . Ta cũng vậy rất nhớ chàng. . . . . . Ô. . . . . ." Nàng giống như đứa trẻ lạc đường, quỳ mặt đất che mặt mà khóc, rất lâu thể ngừng.


      "Linh Linh!" Nhận được thông báo của bệnh viện thấy cha mẹ và Nguyên Trừng Nhan, lập tức ra ngoài tìm , cuối cùng phát ở chỗ này, lập tức chạy lên.

      "Ba mẹ, con muốn trở về, con muốn trở về bên cạnh Duy Kinh!" Y Linh vùi vào trong ngực cha mẹ, bi thương kêu.

      từ trong miệng Nguyên Trừng Nhan biết được con gái trải qua lúc mất tích, mặc dù tin, nhưng vẫn tin tưởng toàn bộ lời của con gái, vì vậy bọn họ đều biết, Duy Kinh - là người đàn ông mà Linh Linh .

      Nó đã trở về bên cạnh bọn họ, nó cũng vui vẻ. Cả ngày nó lấy nước mắt rửa mặt, cơm nước, khí sắc càng ngày càng kém hơn; cho dù rất vất vả mới có ngày tâm tình tương đối khá, nó vẫn đối với chuyện bên ngoài có chút phản ứng,

      Cả ngày lẫn đêm chỉ nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, trong miệng lẩm bẩm tên người đàn ông kia.

      Nhìn thấy con gái như vậy, lòng của bọn họ so với lúc nó có ở bên cạnh bọn họ thì còn đau hơn. Con gái đã trưởng thành, bọn họ làm cha mẹ, vẫn là đánh lại người đàn ông đã cướp trái tim của Linh Linh?

      Y cha nghiêm túc : "Nơi đó là Thanh triều, nơi so với chúng ta ở lạc hậu rất nhiều, khi con trở về, có thể vĩnh viễn sẽ thể trở về. Như vậy con cũng hối hận sao?"

      " hối hận! Bởi vì nơi đó có người đàn ông con, hơn nữa con cũng !" Nếu như , lựa chọn ở lại thời đại kia!

      "Vì ta, ngay cả ba mẹ con cũng có thể cần sao?" Y mẹ hỏi, nhưng trong mắt có ý trách cứ.

      Nước mắt của Y Linh càng thêm mãnh liệt. làm sao chịu rời khỏi cha mẹ? Nhưng mà cũng thể có Duy Kinh, hơn nữa cũng đợi trở về! Nếu phải là chọn được, chọn Duy Kinh!

      "Mẹ hỏi như vậy cũng phải là gây khó khăn cho con, mà là muốn biết con có sự thương hay . Nếu con đã vậy, vậy trở về !" Y mẹ cười rơi nước mắt, bây giờ thật sự luyến tiếc con gái.

      "Nếu đã quyết định, vậy mau bắt đầu !" Giọng nam trầm thấp ở sau lưng Y Linh vang lên, quay đầu nhìn lại, phát chuyện chính là người mặc ki-mô-nô, hòa thượng cao lớn vẻ mặt thản nhiên, mà người con trai đứng sau lưng, xem ra là một tiểu hòa thượng hơi trẻ tuổi.

      "Sư phụ, ấy chính là gái hai tháng trước bị nổ mà xuyên qua thời ?" Tiểu hòa thượng tò mò quan sát Y Linh, nhìn ấy phải là có bản lãnh lớn gì." Ở trong đường hầm thời gian qua lại hai lần lại đầy đủ sứt mẻ, là quá thần kỳ!"

      " ấy có 『 khí 』 hộ thân, có gì đáng ngại." Người đàn ông mỉm cười về phía Y Linh. "Là cha mẹ mời tôi tới giúp trở về Thanh triều."

      "Ba mẹ!" Y Linh kinh ngạc nhìn cha mẹ. biết, ba mẹ tha thứ cho !

      "Chúng ta biết tâm ý của con từ lâu, cho nên mời pháp sư tới nơi này, chỉ là đứa này, lại thể chờ đợi liền trộm trốn !" Y cha cười .

      Pháp sư mở miệng: "Xem ra lại tự chủ được mà vào trận pháp lời chú chữ số 9, đây là thiên ý rồi! Nhưng mà lần này trở về, thể trở về nữa. sự quyết định rồi chứ?"

      "Tôi sợ, tôi muốn vĩnh viễn ở lại nơi đó cùng với !" Nửa tháng nay đã cùng người nhà gặp nhau, giải quyết xong tâm nguyện của ! còn tiếc nuối, thật sự có thể vứt bỏ hết thảy, an tâm ở thời đại đó!

      "Lời chú chữ số 9 là câu thần chú dùng để mở cửa thông thời , thích hợp cho người từ nơi xa xôi chọn ở chỗ này kêu gọi, mà thiên thời địa lợi lại phối hợp, người nọ xuyên qua thời các ̣a tầng đứt gãy, được đưa đến chỗ khác. Tin tưởng tôi, từ xa xôi kêu gọi hướng dẫn đường cho , nên ."

      "Nhưng ta nên làm như thế nào?" cũng thể chờ ở đây?

      "Chắp tay trước ngực, sau đó hãy lời từ biệt với người nhà !" Trong miệng pháp sư bắt đầu thì thào.

      "Cám ơn công ơn nuôi dưỡng của cha, mẹ,! Cả đời con cũng quên, hơn nữa con thường xuyên cầu nguyện cho hai người! Chị Trừng Nhan, hãy bảo trọng!" Trong nước mắt của có nụ cười, phất tay từ biệt với người nhà.

      "Linh Linh, nhất định con phải hạnh phúc nha!" Cha mẹ khóc chúc phúc cho , giống như nhìn xuất giá vậy.

      "Đã đến giờ rồi, tiểu thư xin bảo trọng." Người đàn ông và tiểu hòa thượng chạy xa.

      trận lửa đột nhiên bốc lên vây , Y Linh vừa lui về phía sau, ngã xuống đất thoáng chốc rơi vào trong bóng tối. . . . . .

      Đêm dần khuya, ở trong Ánh Nhật các, nam tử tiều tụy nhìn Y Linh trong bức hoạ tự tay mình vẽ, mình đối ẩm .

      Tất cả nô bộc cũng dám quấy rầy giờ phút này của chủ tử, bởi vì đó là thời gian quan trọng "Chữa thương" của mỗi ngày, chỉ có lúc này, hắn vốn là nghiêm khắc lạnh lùng lấy mặt nạ xuống, ở trong phòng hoài niệm nương kia.

      Nàng mất tích nửa năm rồi! Nếu nàng có rời , bọn họ sớm thành hôn, thậm chí có tiểu oa nhi rồi! Nhưng mà, nàng còn ở bên cạnh . . . . . .

      mới vừa hồi kinh, trận kia sự sắp điên rồi! tin nàng cứ như vậy biến mất vô ảnh vô tung, lật khắp thành Bắc Kinh, thậm chí là huyện phủ gần bên, đáng tiếc là thu hoạch được gì.

      Vì dời chú ý của , hoàng thượng lại phái bình loạn, cũng vùi mình ở bên trong công vụ, dùng phương thức liều mạng nhanh chóng thu thập loạn đảng, nhận được sự tán tụng của vua và dân; Hoàng ama cũng chính thức truyền tước vị cho , thành Đông vương gia đương nhiệm.

      Những thứ này đều là thưở trước cực lực tranh thủ, bât giờ cũng đạt thành rồi, nhưng mà chút cũng vui, ngay cả cười cũng cười nổi, bởi vì nữ nhân mà hắn , bởi vì , bảo vệ mà ra , rời khỏi là xa, tìm cũng tìm được!

      Cho đến đối với Tế Thuận có nghiên cứu kỳ môn độn giáp, thuật dương cho biết, Linh nhi cũng chưa chết, chỉ là trở về nhà xa xôi thôi, hơn nữa có thể trở về, mới hơi an tâm. Nhưng mà nửa năm rồi, càng chờ càng nản chí, nhớ nàng đến nỗi muốn nổi điên, nàng vẫn có xuất . hoài nghi nàng sẽ trở về nữa rồi?

      Duy Kinh mặc cho bi thương ăn mòn, đau đớn kia chưa bao giờ yếu , ngược lại càng ngày càng đau hơn!

      Nguyệt yểm tiêu cung thán biệt li, Thương hoài thủy giác dạ trùng bi. Lệ thiêm vũ điểm thiên hành hạ, Tình cát thu quang bách lự tùy. Nhạn đoạn hành dương thanh dĩ tuyệt, Ngư trầm thương hải tín nan kì. Phồn ưu mạc giải trung tràng mộng, 

      Trù trướng tiêu hồn ức tích .

      (Trăng rọi Tiêu cung, sầu li biệt; buồn thương thức giấc biết đêm dài; mưa lệ lòng đau quặn tâm trí; chiều thu dứt bóng, người bước ; chim thôi hót, cá biển thôi bơi; thương nhớ ôm mộng nằm chiêm bao; đêm dài man mác, nhớ người xưa) 

      bi thương ngâm bài thơ mà năm đó Khang Hi gia thương tiếc Hiếu Ý hoàng hậu, cho tới bây giờ mới lĩnh hội thâm sâu cái đoạn hồi ức đó bất đắc dĩ và đau đớn.

      Chẳng lẽ bọn họ đời đời kiếp kiếp được gặp nhau sao?

      "Gia! Gia! Vui mừng rồi!" A Thái Qua chạy như điên tới, vui mừng kêu to.

      "Chuyện gì?" ngẩng đầu, chỉ là vuốt ngọc bội phỉ thúy gần như nóng lên ở tay.

      "Tìm được Y nương rồi! Là thị vệ ở cổng Đông Trực phát ! Bây giờ đưa về Vương Phủ, an bài trong Tây Sương Noãn các!"

      Duy Kinh đầu tiên là khiếp sợ, ngay sau đó cặp mắt mở lớn, tiếp theo chính là khó tin mà từ ghế nhảy dựng lên, chạy thẳng tới Tây sương noãn các!

      sao? Nàng đã trở lại? Chờ đợi đã mấy ngày đêm rồi, cuối cùng trời cao đã trả nàng lại cho sao?

      "Vương gia!" Châu nhi canh giữ ở cửa phòng bị nam nhân cao lớn như gió lốc tới làm giật mình!

      " ra ngoài!"

      Duy Kinh mặt có chút máu chạy vội tới bên giường, nhìn thấy sự là Y Linh, run rẩy nói nên lời!

      nhảy tới trước bước, đưa tay run ra, cẩn thận xoa nhẹ lên khuôn mặt của nàng, cảm xúc kia là chân , thế nhưng khiến cho hốc mắt của đỏ lên thể kềm chế!

      nâng tay của nàng lên, chăm chú nhìn nàng, giọng khàn khàn kêu: "Linh nhi! Linh nhi của ta, là nàng! Mau tỉnh lại . . . . . ."

      Y Linh nằm ở giường lớn mềm mại, tựa như mơ tựa như tỉnh thì cảm giác tay mình bị nắm đau nhói, muốn mở mí mắt nặng trĩu ra, ánh mắt nhấp nháy mấy lần, mới nhìn trước mắt là khuôn mặt nam tử mà nàng ngày nhớ đêm mong!

      "Duy Kinh?" Cuối cùng nàng đã trở lại?

      "Linh nhi!" kích động kêu, ngay sau đó ôm nàng vào trong ngực chặc."Nàng đã trở lại! Ta vẫn chờ nàng, nửa năm rồi! Tại sao lâu như vậy nàng mới bằng lòng trở lại?"

      Y Linh ngẩng đầu tựa vào trước ngực , nơi cổ họng nghẹn ngào khiến cho nàng thể mở miệng. Chính là vì cái ôm trong ngực, khiến cho nàng cam nguyện bỏ qua người nhà và bạn bè, quyết tâm vĩnh viễn ở lại chỗ này!

      "Đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn cũng đừng !" khàn khàn mà kêu. "Ta thể trải qua loại chờ đợi giết chết trái tim này nữa . . . . . ."

      Giọng ở cần cổ kia khẽ thút thít, khiến cho nàng hiểu đại nam nhân đỉnh thiên lập địa này khóc!

      "Yên tâm, ta muốn trở về cũng được!" Nàng nhớ pháp sư từng qua. Như vậy cũng tốt, nàng cũng muốn lại trải qua đau khổ cách xa nhau mấy trăm năm với Duy Kinh lần nữa!

      "Ta để cho nàng có cơ hội rời khỏi ta nữa! Ta cho phép nàng làm tiếp chuyện như vậy! Có nghe thấy ?" dùng sức hôn đôi môi hơi run của nàng, nàng cũng nhiệt liệt hưởng ứng, bày tỏ thương say đắm lẫn nhau nửa năm qua.

      Hồi lâu, bọn họ mới lưu luyến rời mà kết thúc nụ hôn nóng bỏng, lại vẫn si ngốc đưa mắt nhìn lẫn nhau.

      Nhìn tiều tụy chịu nổi, mặt tái nhợt hiện ra lõm xuống rệt, tim của Y Linh cũng đau. "Chàng xem chàng biến mình thành cái dạng gì đây? Tại sao gầy như vậy?"

      "Nàng có tốt hơn ta đâu." Hốc mắt đỏ lên, vẫn vẻ mặt kinh hồn chưa yên. "Nàng tiểu nha đầu này, thiếu chút nữa hù chết ta!"

      " phải là ta đã trở lại sao? Ta sao."

      "Là ta tốt, lúc nàng ngã bệnh có ở bên cạnh nàng, hại nàng chịu khổ!" đến bệnh thiên hoa của nàng, khuôn mặt có vẻ xấu hổ.

      " sao, ta tự nguyện." Nàng mỉm cười dịu dàng, biết cưng chìu nàng. "Bây giờ ta khỏi! Chàng xem, chút vết sẹo cũng có lưu lại, kỹ thuật tương lai sự rất lợi hại đó!"

      "Mặc dù ta thích nàng nhắc tới chuyên sự vật ở tương lai, nhưng mà. . . . . ." cỡi giày lên giường, giữ lấy đặt nàng ở dưới thân thể, vùi sâu vào trong tóc của nàng, hít sâu hương thơm thuộc về nàng. "Nó cứu nàng, lần này coi như xong !"

      "Duy Kinh. . . . . . Ta vừa mới trở lại. . . . . ." Nhìn thấy đáy mắt cuồng nhiệt mãnh liệt, nàng cũng biết muốn cái gì.

      "Trải qua mấy ngày nay, trời ạ ngày đêm tưởng nhớ nàng, nhớ nàng muốn điên rồi. . . . . ." vuốt ve thân thể của nàng từng chút một, lại tham lam muốn vuốt ve linh hồn của nàng. "Thân thể có khỏe ? Có thể chịu đựng ?"

      "Ừ. . . . . ." Tim nàng đập thình thịch, dịu dàng gật đầu. Có thể trở lại bên cạnh , nàng rất thỏa mãn!

      "Ta chưa bao giờ bất kỳ nữ nhân nào, cũng chỉ có nàng dễ dàng bắt được tim của ta, khiến cho ta quan tâm cái nhăn mày nụ cười của nàng như thế, nàng này nương kỳ lạ này sâu đậm như vậy. . . . . ."

      Nghĩ nàng bỏ qua nhà ở xa, lựa chọn trở lại bên cạnh mình, hoàn toàn cảm tạ trời cao, thề phải dùng cả đời thương nàng.

      Nàng cảm động đỏ vành mắt, đưa tay ôm cổ của .

      "Duy Kinh, ta chàng!"

      Ánh mắt hắn tràn đầy thương."Ta cũng nàng. . . . . . Nàng vĩnh viễn là ái thiếp ta nhất!"

      Ánh sáng nhu hoà đêm trăng tròn, chiếu vào trướng phù dung che lại xuân sắc kiều diễm, bầu trời đêm chỉ đành phải cách vạn dặm mây, xa xa chúc phúc người có tình vì mà đoàn viên . . . . .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Vĩ thanh

      " ăn! Thiếp rất nhiều lần rồi, thiếp ghét thuốc hầm xương, tại sao chàng vẫn muốn ép thiếp ăn?"

      thiếu phụ xinh đẹp ngồi ở cái băng ghế, nhìn cũng nhìn tô bàn cái, thở phì phò nhìn nam nhân tuấn vĩ đại ngồi ở bên người.

      "Tại sao? Nàng còn hỏi ta tại sao? Nàng có biết mình mang thai, cần bồi bổ cho thân thể hay ?" Nam nhân cũng bị chọc tức, giọng cũng nén nổi mà hơi to tiếng. "Ngoan ngoãn đợi ở trong phủ cho tốt, sao luôn chạy tới sĩ phòng vậy?"

      "Thiếp biết, nhưng mà người ta chính là ăn vô thứ này! Tại sao chàng phải gọi Châu nhi từ trong phủ mang đến? Thiếp tới sĩ phòng ngoại trừ tìm Hoa Mẫu Đan chuyện phiếm, chính là tới dùng cơm !"

      Kể từ khi Y Linh biết Hoa Mẫu Đan làm hoa khôi đầu lĩnh ở sĩ phòng, thì rất hợp ý với nàng ấy, thường la hét muốn tới tìm nàng ấy chuyện phiếm.

      Mặc dù kỹ viện phải là nơi hoàng thân quốc thích bọn họ có thể lui tới, nhưng mà đối với thê tử đến từ tương lai này, hoàn toàn có kiêng kỵ gì. Duy Kinh thấy nàng thích, cũng làm chuyện quá đáng, Hoa Mẫu Đan cũng là người bằng hữu đáng kết giao, có biện pháp cầm giữ thê tử, thể làm gì khác hơn là cho phép nàng hai ba ngày chạy đến đây.

      "Thứ này đối với nàng rất tốt!"

      Nàng vừa thấy công tử văn nhã vừa vào tới, liền cao hứng gọi: "Nghĩa huynh, huynh mau tới giúp muội với nam nhân bảo thủ này !"

      Tế Thuận dở khóc dở cười nhìn phu phụ hai người trong sương phòng, biết mình thế nào cũng đều phải là người ngoài, vì vậy thể làm gì khác hơn là lựa chọn giúp người yếu tay -- chính là nghi ngờ nghĩa muội có thai!

      "Duy Kinh, đừng ta nhắc nhở ngươi nha! Cẩn thận tiểu nương『câu tân tiến thi từ』 rồi!"

      Vừa xong, sắc mặt Duy Kinh càng xanh hơn, chăm chú nhìn nàng, giống như sợ nàng lại đột nhiên biến mất vậy!

      thay đổi rồi sao? Chậc chậc.

      " là lợi hại! Câu『câu tân tiến thi từ 』 là có ý gì?"


      "Đó là câu của người mãn chúng ta -- ý là『 có về 』." Tế Thuận nhàn rỗi , rất bàng quan.

      "Cái gì?" Y Linh vừa nghe, liền biết bệnh đa nghi của trượng phu mình lại tái phát."Duy Kinh, thiếp rời khỏi chàng, cũng đừng lo lắng được !"

      "Linh nhi, nàng đựơc đổi ý đó." nhịn được ôm sát nàng, muốn nàng trong ngực mới có thể vuốt bất an của .

      "Được!" Y Linh cười hạnh phúc.

      "Vậy vì hài tử, uống xong chén thuốc này." thừa cơ cầu.

      "!" Nàng từ người nhảy dựng lên."Chàng ép thiếp nữa, thiếp sẽ đến sĩ phòng ở!" Mặc dù nơi này là kỹ viện, nhưng cũng chút tục khí, mà mọi người đều là người tốt, nàng thích nơi này!

      " được!" Duy Kinh nghiêm trang phản đối."Nơi này là nơi nam nhân tầm hoan tác nhạc (mua vui), nàng đường đường là phúc tấn Vương gia của Đông vương phủ, sao có thể ở nơi này!"

      "Nơi này mỗi ma ma, nương đều đối với thiếp rất tốt, đồ ăn lại ngon, hơn nữa họ đã từng làm mẫu thân rồi, khẳng định biết làm thế nào chăm sóc ta!"

      "Nàng đừng mơ tưởng! Vương Phủ được, còn muốn đưa đến kỹ viện? Được! Trừ phi thiên hạ đảo ngược! Tế Thuận ngươi mau thu lại sĩ phòng, nàng lấy cớ để đến nữa!"

      "Nghĩa huynh, huynh đừng để ý đến , chính là lo lắng quá độ!" Nàng xách vòng eo biến lớn."Chàng kỳ thị bọn họ, xem thường bọn họ là đúng? Bọn họ đều là bằng hữu của thiếp!"

      "Các người đừng xem nơi này là nhà mình được ? Muốn ầm ĩ trở về phủ ầm ĩ!" Tế Thuận chịu nổi bọn họ, liền : "Linh Linh, Duy Kinh nói cũng phải có lý, muội đường đường là phúc tấn, thường cùng Hoa nương ở chung chỗ, bị người nhìn thấy khiến lời ong tiếng ve."

      " ra là Quận Vương gia cảm thấy nương nơi này, cũng xứng cùng những quý nhân như các người lui tới ?" nữ nhân thiên kiều bá mị vào, tay bưng chén.

      Tế Thuận nhìn thấy Hoa Mẫu Đan, thần sắc có phần được tự nhiên quay đầu, từ trong ngực móc ra phong thơ để đọc.

      Một mỹ nữ tuyệt diễm lướt qua bên người Tế Thuận, tới trước bàn để chén xuống. "Linh Linh, nào , đây là ta bảo phòng bếp làm cho nàng chén cháo tổ yến, ăn rất ngon , mau ăn !"

      "Cháo tổ yến? Tốt quá! Vẫn là Mẫu Đan hiểu ta nhất!" Y Linh vui vẻ mà tiến lên, quên mới vừa rồi còn giận nhau với Duy Kinh.

      "Phù Tang ở trong thơ, và Chu Cận ở Giang Nam rất tốt, bảo chúng ta đừng quan tâm." Tế Thuận đem nội dung trong thư chuyển cáo cho mọi người.

      "Vậy tốt rồi!" Hoa Mẫu Đan cảm thấy cao hứng thay hai người, nhưng vẫn quên nói với Y Linh: "Linh Linh, nếu nàng thích ăn cháo tổ yến, bằng bảo Đông vương gia nhận nữ đầu bếp của chúng ta vào ở tạm trong phủ của nàng được ? Nữ đầu bếp này làm thuốc đều rất dễ chịu có mùi thuốc gì, nương nơi này của chúng ta cũng rất thích uống thuốc nàng ấy làm."

      Duy Kinh nghe thấy Hoa Mẫu Đan thầm giúp đỡ mình, vội vàng ném lấy ánh mắt cảm tạ, với thê tử: "Nếu nàng thích thì nhận nữ đầu bếp kia về , nhưng về phía sau nàng nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc bổ, cũng thể ăn vạ!" Phụ nữ có thai lớn nhất, có thể theo nàng sao?

      "Duy Kinh! Chàng đối với thiếp tốt nhất!" Y Linh vui vẻ cười, hưởng thụ cảm giác được cưng chìu.

      Có thể xuyên qua thời , tới nơi này cùng gặp gỡ, sự là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng! Nàng thề nhất định quý trọng toàn bộ thật tốt!

      Ba mẹ ở xa, con tìm được hạnh phúc của con rồi, tin tưởng ba mẹ vui vẻ vì con, có đúng hay ?

      (HẾT)

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :