1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

ÁI THIẾP CỦA TÀ THẦN - Đường Quyên

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Ái thiếp của Tà Thần

      Edit & Beta:Quinn &  Quảng Hằng

      Tác giả: Đường Quyên

      CHƯƠNG 6.3
      <img class="alignnone size-full wp-image-1242" title="[wallcoo]_cover_girl_painting_b670" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/wallcoo_cover_girl_painting_b670.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      *******************************

      Là lỗi của ! Nếu như

      đúng hẹn trở về nhà ăn cơm, mình cũng bị đau dạ dày!

      Nhìn thấy đau

      đên mức co rúm cả người, đây chính là kiêu ngạo Đào San San?

      Nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ

      của San San, lại nghĩ đến nàng miễn cưỡng ăn hết hai dĩa cơm chiên, làm

      cho Lãnh Diệp nhịn được cười.

      "Cũng là do hại,

      còn cười?" Thấy nụ cười của , San San ủy khuất quắt quắt miệng, cảm

      giác xấu hổ và giận dữ làm cho nước mắt dâng đầy trong hốc mắt.

      Lãnh Diệp nhếch môi, nụ

      cười tươi bắt đầu lan rộng ra, ngay cả ánh mắt vốn lãnh đạm của cũng tràn

      đầy sức sống thú vị.

      Ánh mắt ngấn nước của San

      San, thoáng chốc bị nụ cười của làm ngưng lại, nàng nhớ nụ cười thường xuất

      mặt của Lãnh Diệp luôn làm người ta chán ghét thể đoán trước được.

      Nhưng nụ cười này

      giống với nụ cười trước kia! Lộ ra vẻ tự nhiên, đầy nhân tính.

      Hơn nữa nụ cười này tràn

      đầy vui vẻ, San San cảm thấy ma lực chưa từng có trước kia xuất , phát

      này làm cho San San ngây ngẩn nhìn chằm chằm.

      Thấy San San nhìn mình chăm

      chú cách kì lạ, , Lãnh Diệp câu liền rời khỏi giường. Đến khi

      quay lại tay cầm viên thuốc đau dạ dày và ly nước ấm.

      "Uống viên thuốc này

      với nước." Trong giọng lơ đãng của Lãnh Diệp có chút ôn nhu.

      "... Cám ơn." Cảm

      thấy có chút ngượng ngùng, San San lời cảm ơn được tự nhiên, sau đó

      nhận lấy thuốc cùng ly nước đưa tới.

      Uống xong nước, đem ly nước

      trả lại cho , Lãnh Diệp chạm phải bàn tay trái bị phỏng của nàng, San San

      lập tức theo phản xạ rút tay lại.

      " Tay

      em làm sao vậy?" Lãnh Diệp nhạy cảm chú ý tới khác thường của nàng,

      cho nàng cự tuyệt mà lập tức kéo tay nàng qua để  kiểm tra.

      mu bàn tay nàng

      ràng sưng đỏ mảng, còn rỉ ra chút nước vàng.

      "Sao lại bị như vậy?"

      Lãnh Diệp bực tức chất vấn nàng."Tại sao thoa thuốc?"

      "Lúc chiên cơm bị dầu văng trúng. Em nghĩ dội nhiều nước là tốt rồi." San San thành thành trả lời. Lúc ấy bề bộn nhiều việc, đúng là rảnh bôi thuốc, sau lại cũng hết đau.

      này tay chân vụng

      về, chẳng những ăn quá no đến mức đau dạ dày. Còn để cánh tay bị thương mà

      thèm thoa thuốc, sợ lưu lại vết sẹo sao? Lãnh Diệp thần sắc

      vui đều mặt.

      kiểm tra vết thương,

      sau đó lại rời khỏi phòng, để lại San San ngơ ngẩn thể hiểu được muốn

      làm gì.

      Quái? Người bị thương là

      nàng, làm gì mà tức giận như vậy?

      Lãnh Diệp khi xuất trở

      lại, tay cầm hộp cấp cứu .

      tiếng nào

      ngồi ở bên giường, tay cầm lấy tay của San San, vết thương nhàng

      thoa thuốc mỡ trị phỏng.

      Chưa hết, còn dùng miếng

      băng gạc sạch , băng bó tay nàng lại cẩn thận.

      Mặc dù sắc mặt tốt ,

      nhưng động tác của cũng đặt biệt cẩn thận, ôn nhu làm cho San San dám

      tin.

      Trong suốt quá trình băng

      bó, San San cũng im lặng, để tùy ý băng bó vết thương.

      “ Bôi thuốc xong, băng lại,

      để tránh cho em buổi tối ngủ mê làm dính thuốc mỡ ra giường.” Lãnh Diệp thản

      nhiên giải thích.

      Tạm ngưng, bổ sung thêm

      câu. “ Em cần suy nghĩ quá nhiều. chỉ thích phụ nữ của bị

      sẹo đầy mình.”

      Mặc dù lời của ra

      rất bá đạo, nhưng lúc này khi San San nghe thấy, dường như có … hàm nghĩa

      khác.

      Trừ đầu óc kinh doanh ra,

      ra người đàn ông này cũng có thể dịu dàng như vậy a!

      Cái nhìn tiêu cực về của

      San San lúc trước từ từ tan biến. Mà trong lòng của nàng loại

      cảm giác kỳ diệu, lặng lẽ dâng lên...

      HẾT CHƯƠNG 6
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Ái thiếp của Tà Thần

      Edit & Beta:Quinn & Quảng Hằng

      Tác giả: Đường Quyên

      CHƯƠNG 7.1


      <img class="alignnone size-full wp-image-1290" title="[wallcoo]_Watercolor_Paintings_cover_girls_bi5135177" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/05/wallcoo_watercolor_paintings_cover_girls_bi5135177.jpg" alt="" width="590" height="442" />

      *******************

      【 chương thứ bảy 】

      Sau khi uống thuốc nghỉ ngơi đêm, dạ dày San San còn cảm thấy đau nữa.

      Nhưng sáng sớm hôm sau, nàng đột nhiên phát mình có chút ngượng ngùng khi nhìn thẳng Lãnh Diệp. Cũng hiểu được mình uống nhầm thuốc gì, tóm lại nàng vừa nhìn thấy , tim đập đập nhanh hơn bình thường.

      Chính là bởi vì như thế, đồng thời cũng là vì sợ dạ dày đau trở lại, cho nên bữa ăn sáng, nàng chỉ uống ít sữa ấm.

      "Nếu như hôm nay vẫn thoải mái, nhớ khám bác sĩ." Trước khi Lãnh Diệp rời khỏi bàn ăn, còn quay sang nàng dặn dò.

      "À, được. Đúng, xin lỗi." Cúi đầu ngập ngừng xin lỗi, ngay sau đó San San hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
      Tại sao nàng phải xin lỗi với ? Theo lý, phải xin lỗi mới đúng.
      Hôm qua là tại trở về dùng cơm,mới hại dạ dày của nàng đau như vậy. Huống chi lại chạy sang nhà người phụ nữ khác.
      San San tức giận lầm bầm, nhưng Lãnh Diệp rời , hoàn toàn nghe được những lời oán trách của nàng.
      Ngồi im lặng trong phòng ăn, San San chua xót tự với mình, nàng cũng phải là gì của Lãnh Diệp, cho dù ở bên ngoài có bao nhiêu cũng mặc .

      Mặc dù tự cảm thấy mình phải là ghen, nhưng trong lòng nàng lại rối loạn dứt. Nhưng rốt cuộc là vì sao lại loạn, San San vẫn thể tự trả lời mình được.
      Cuối cùng, nàng lựa chọn cầm chén đem đến bồn rửa chén, xả nước mạnh và vội vã như muốn cuốn trôi hết những phiền muộn trong lòng.

      Sau đó nàng bắt đầu gọi điện thoại cho chú Minh, muốn hỏi thăm tình hình tại của Đào Thị.
      “ Alô, chú Minh à, con là San San,
      Công ty bây giờ như thế nào rồi?”

      San San hỏi thôi, vừa hỏi xong, chú Minh bắt đầu ở đầu dây bên kia, thao thao bất tuyệt ca ngợi Lãnh Diệp.

      "Lãnh tiên sinh hổ là Tà Thần! Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, đem Đào thị từ địa ngục kéo đến thiên đường. Bây giờ chẳng những tất cả cổ đông đều hài lòng hề gây phiền phức cho trai của nửa, mà nhân viên công ty vốn sa sút tinh thần cũng bắt đầu phấn chấn trở lại bắt tay vào kế hoạch liều lĩnh kia!” Chú Minh tâm tình hưng phấn thao thao bất tuyệt.

      "Vậy tốt quá. Hy vọng tương lai của công ty mọi chuyện đều thuận lợi." San San vui mừng .

      Mặc dù nàng hy sinh trong sạch cùng tôn nghiêm của mình, nhưng chỉ cần Đào thị có thể sinh tồn, nàng cũng oán hối hận.

      "Đúng rồi, ở bên kia học như thế nào? Có tiếp thu được gì nhiều hay ?" Hưng phấn nhưng chú Minh cũng quên quan tâm, chuyện San San qua bên Lãnh Diệp để học tập.

      "Ừ, cháu ở đây học được ít kinh nghiệm từ ấy." San San ngầm cười khổ, trong lòng lại là trận cay đắng.

      "Vậy tốt quá, sau này công ty có hỗ trợ, ba của nhất định rất vui vẻ." San San trong tương lai cũng có thể đến công ty hỗ trợ.

      "Nếu như công ty có xảy ra chuyện gì, cháu nghĩ chú cũng nên báo cho Lãnh tiên sinh. Dù sao ấy cũng là trong những cổ đông tương lai của công ty, cũng có nghĩa vụ giúp đỡ công ty xử lý mọi việc." San San nhắc nhở chú Minh.

      Nếu như cổ phần của nàng thua vào tay Lãnh Diệp, Lãnh Diệp dĩ nhiên cũng có trách nhiệm Đào thị, thể nào bỏ mặc.

      "Vậy tốt quá, có Lãnh tiên sinh làm cố vấn, Đào thị chắc chắn vững chắc hơn." Chú Minh đối với năng lực lãnh đạo của Lãnh Diệp vô cùng tin tưởng hề có chút nghi ngờ.

      "Ừ, chuyện của công ty làm phiền chú giúp đỡ . Nhưng mà chú nên cẩn thận xem chừng trai của cháu, đừng cho ấy đầu tư vào dự án kì quái. Nếu như phát sinh vấn đề lần nữa, cháu nghĩ cho dù là Lãnh tiên sinh cũng chưa chắc có thể thuận lợi giải quyết được" San San phiền não .

      Từ đầu đến cuối nàng vẫn lo lắng trai của nàng lại nhảy vào dự án chết người nữa, cho nên sau khi nghe chú Minh đảm bảo chắc chắn, mới an tâm cúp điện thoại, tâm tình cũng nhõm rất nhiều.

      Lúc này nàng phát góc trần nhà phòng khách, tựa hồ có chút mạng nhện, hình như thiếm Vương thường ngày quét dọn, thấy được.

      Cho nên San San mang đến thang , cầm lấy cây chổi lông gà, muốn quét dọn nó sạch .

      Nhưng mà trần nhà cao, mà chổi lông gà lại ngắn , nàng chuyên tâm đối phó mạng nhện, có chú ý tới có người mở cửa vào.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Ái thiếp của Tà Thần

      Edit & Beta: Quinn & Quảng Hằng

      Tác giả: Đường Quyên

      CHƯƠNG 7.2
      ***********************

      Nhưng mà trần nhà cao, mà chổi lông gà lại ngắn , nàng chuyên tâm đối phó mạng nhện, có chú ý tới có người mở cửa vào.

      "Hi." giọng mềm mại chào San San.

      "A! , các là ai? Vào bằng cách nào?" San San từ cái thang nhìn xuống, thấy hai xa lạ tự tiện bước vào, khỏi hoảng hốt.

      "Tôi là Nhu Nhã, chào . Còn người bên cạnh tôi là Tâm Đồng." Nhu Nhã thân thiết cười cười, tự giới thiệu mình, cũng chỉ chỉ vào bụng to bên cạnh.

      Nhu Nhã? phải là trong những nữ nhân của Lãnh Diệp sao? Khó trách ta có thể tự mở cửa vào.
      Nhớ tới chuyện Lãnh Diệp vì nhà ta mà lỡ hẹn, San San tức giận dâng trào, cẩn thận, cây chổi lông gà cầm tay rơi xuống, vô tình rơi trúng đầu của Nhu Nhã.

      "Ui da!" Nhu Nhã phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      Tâm Đồng đứng bên cạnh lập tức quan tâm, kiểm tra thương thế của Nhu Nhã.

      " xin lỗi, tôi phải cố ý." San San vội vàng từ thang bò xuống, tới xin lỗi.

      Nhưng mặc dù ngoài miệng nàng xin lỗi, nhưng trong lòng lại thầm đắc ý trầm trồ khen ngợi, nghĩ tới mình nhất thời lỡ tay, còn nhắm chuẩn , có thể thuận tiện giáo huấn phụ nữ của Lãnh Diệp.

      " May mà chỉ sưng đỏ chút, xoa chút thuốc là tốt." Tâm Đồng phát cái trán của Nhu Nhã, chẳng qua là xây sát ngoài da, có gì đáng ngại.

      Nhu Nhã bất đắc dĩ cười khổ, vô tội nhìn San San : " dường như hiểu lầm tôi. Chúng ta ngồi xuống chuyện chút nha?"

      Thấy nụ cười Nhu Nhã giống như loại phụ nữ mà San San tưởng tượng, trong lòng lập tức có chút chột dạ.

      Nàng tưởng rằng này chắc chửi ầm lên, thậm chí cùng nàng gây lộn...

      "Ách, ngại quá. Các ngồi xuống trước, tôi lấy chút ít thuốc mỡ." San San lúng túng vừa , nhưng ngay sau đó tìm hộp cấp cứu.

      Đợi nàng tìm được hộp cấp cứu trở lại phòng khách, Nhu Nhã cùng Tâm Đồng ngồi ở ghế sa lon đợi nàng.

      "Đây là thuốc mỡ, có thể giảm sưng." Áy náy nhìn về phía người bị hại Nhu Nhã, San San đem thuốc mỡ đưa cho Tâm Đồng.

      Trong lúc Tâm Đồng giúp Nhu Nhã xức thuốc, nàng bưng cà phê đến, cũng thuận tiện quan sát hai này chút.

      tên Tâm Đồng, có trương gương mặt trắng noãn khéo léo, dáng vẻ mềm mại động lòng người, nhìn từ bụng nàng có thể đoán được nàng mang thai.
      Còn Nhu Nhã người mặc bộ âu phục đơn giản màu trắng, tóc dài xõa xuông tự nhiên. với đôi mắt to trong suốt, lóe lên ánh nhìn tinh nghịch, hơn nữa lộ ra vẻ ưu nhã bất phàm.

      Lãnh Diệp thích loại phụ nữ như vậy sao? San San ê ẩm suy nghĩ miên man.

      " là xấu hổ, bởi vì vừa rồi các đột nhiên vào, cho nên tôi giật mình, mới có thể cẩn thận lỡ tay..." San San mở miệng hướng về phía người phụ nữ của Lãnh Diệp xin lỗi.

      " Em phải là người phụ nữ của Lãnh Diệp." Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhìn San San .

      " , làm sao biết tôi..." Nghe được Nhu Nhã như vậy, San San thất kinh. Nàng làm sao có biết ý nghĩ trong lòng mình?

      Tâm Đồng thấy San San bộ dạng kinh hãi, nhịn được cười ra tiếng.

      " Em làm sao biết chị có ý nghĩ đó đúng hay ?" Nhu Nhã cười cười, bắt đầu giải thích."Em có chút năng lực tâm điện cảm ứng, mặt đối mặt có thể biết ý nghĩ trong lòng người khác, nhưng mà xa chút sử dụng được."

      "Tâm điện cảm ứng?" hiểu được Nhu Nhã đùa, hay là , San San có vẻ hơi nghi ngờ.

      " tin sao, sau này mọi người thân thiết hơn, tự nhiên chị tin." Nhu Nhã nhìn Tâm Đồng, hai người hiểu ý cười tiếng.

      Nhưng ngay sau đó Nhu Nhã nghiêm nghị : "Chị nên hiểu lầm, em phải là người phụ nữ của Lãnh Diệp. Mặc dù chúng tôi có quan hệ huyết thống, nhưng ấy giống như là trai của em vậy."

      " trai?" San San ngập ngừng hỏi.

      Nhu Nhã tiếp theo thành khẩn giải thích?"Chị có từng nghe qua “ Ngũ Nhân Bang” chưa? Em là do Minh Vương cùng Đằng Lệ từ nhi viện mang về, năm người bọn họ chăm sóc em từ đến lớn. Ở trong lòng của em vẫn luôn xem các ấy là trai, trong đó có cả Lãnh Diệp."

      " ra là như vậy." Mặc dù vẫn còn mơ hồ , nhưng San San vẫn tin tưởng lời của Nhu Nhã.

      "Hôm nay đến đây là để tìm Lãnh Diệp? ấy ở nhà, sang bên văn phòng của tổng tài tìm ấy nha!"

      "Chúng em phải là tìm đến ấy. Em và Tâm Đồng..." Nhu Nhã lắc đầu, thần bí cười cười."Đúng rồi, lại quên giải thích, Tâm Đồng là vợ của ác ma Đằng Lệ. Chúng em đến là để gặp chị."

      Khẽ nhếch cái miệng nhắn, San San tò mò nhìn các nàng."Đến gặp tôi, có chuyện gì sao?"
      Tiểu Ly 1111Lương thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Ái thiếp của Tà Thần

      Edit & Beta: Quinn & Quảng Hằng

      Tác giả: Đường Quyên

      CHƯƠNG 7.3

      ************************

      Khẽ nhếch cái miệng nhắn, San San tò mò nhìn các nàng."Đến gặp tôi, có chuyện gì sao?"

      " có chuyện gì. Chẳng qua là chúng em rảnh rỗi đến sắp điên rồi, nên muốn đến đây xem thử nào có thể cùng Lãnh Diệp ở chung chỗ."

      " tôi sao? Chúng tôi có ở cùng nhau, chẳng qua là..." San San hiểu nên giải thích như thế nào về quan hệ giao dịch phức tạp của nàng cùng Lãnh Diệp "
      Thấy vẻ mặt San San khó xử, Nhu Nhã hiểu ý nháy mắt mấy cái."Rất khó giải thích, em biết. Chị cần giải thích, chúng em cũng có thể hiểu ."

      "Đó..." San San cười cười, ra nàng cho là cần thiết giải thích, dù sao nàng cũng phải là người phụ nữ đầu tiên ở chỗ này.

      "Chị là người đầu tiên." Nhu Nhã khẳng định .

      " gì?" San San ý của nàng.

      "Ý của ấy chị là đầu tiên mà Lãnh Diệp mang về ở chung." Tâm Đồng cũng nhịn được nữa mở miệng giúp đỡ giải thích.

      San San tin lời của nàng." thể nào."

      " . Những từng cùng Lãnh Diệp ở chung chỗ ít người, nhưng chị là duy nhất có thể vào ở trong nhà ấy. Đối với ấy mà , chị nhất định rất đặc biệt." Nhu Nhã khẳng định .

      "Vậy sao?" San San lẩm bẩm vừa .
      Tim bắt đầu đập dồn dập, lo lắng bất an, cho dù tự trấn an mình và chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi, nhưng San San khỏi cảm thấy mừng rỡ.

      Lời của Nhu Nhã, làm cho nàng đột nhiên muốn biết nhiều hơn về chuyện của Lãnh Diệp. Mặc dù ở cùng chỗ, có quan hệ thân mật, nhưng cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa biết gì về .

      "Lãnh Diệp là người như thế nào?" San San có chút xấu hổ hỏi.

      Nhu Nhã hiểu tâm ý của San San, cho nên dịu dàng bắt đầu về Lãnh Diệp.
      trai của em, Lãnh Diệp xuất thân từ gia đình nghèo khổ, sau khi mẹ ấy qua đời, cha ấy cưới mẹ kế.Từ đó mỗi ngày ấy bị mẹ kế, đày ải, đánh đập tàn nhẫn. Cơm rau dưa, có bữa còn có cơm ăn. Cho nên năm tám tuổi ra ngoài nhặt rác kiếm cơm ăn.”

      Nhìn vẻ mặt khó chịu của San San, Nhu Nhã tiếp: "Mười lăm tuổi, ấy dứt khoát kiên quyết bỏ nhà . Nhờ vào tài năng thiên phú của chính mình, từ trăm đồng bắt đầu đầu tư, dần dần, trở thành truyền kỳ “ Tà Thần” vang danh khắp nơi.

      "Dĩ nhiên, người đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền như ấy thiếu phụ nữ bên cạnh. Nhưng những người phụ nữ này cũng trụ được quá tuần, cũng chưa từng có ai được bước chân vào nhà ấy bước." Lời của Nhu Nhã chứ đầy hàm ý.

      "Đây là , Đằng Lệ cũng như vậy. ấy chỉ cần nụ cười của Lãnh Diệp, hấp dẫn ít . Nhưng ấy chưa từng đối với nào lòng..." Nhớ đến dịu dàng của ông xã đối với mình, Tâm Đồng nở nụ cười hạnh phúc..

      Nhưng San San nhưng vẫn cúi đầu, trầm tư .

      Nàng sinh ra trong gia đình giàu có, giống như công chúa lớn lên trong nuông chiều. chưa từng chịu bất cứ khổ cực nào, cũng chưa từng nghĩ có người lại sống trong khổ cực đến vậy.
      Càng tưởng tượng được người có nụ cười tràn đầy tự tin như Lãnh Diệp lại có quá khứ đau xót đến vậy…
      Nhớ đến thống khổ nơi nương tựa của bé trai đáng thương năm ấy phải chịu đựng. Trong lòng San San co thắt đau đớn.

      Uống vào ngụm cà phê nguội lạnh, Nhu Nhã dịu dàng vỗ tay San San.
      “ Đương nhiên, những ở bên cạnh ấy cũng đối với ấy lòng. Tiếp cận ấy, đều có những mục đích khác nhau. Mấy tháng trước ấy phát ra những ồn ào vây quanh ấy phiền chán, tính tình lại nhen, ích kỷ….. Từ đó về sau, đối với phụ nữ càng thêm khinh bỉ.” Nhu Nhã lẳng lặng nhìn San San. “ ấy tin tưởng bất cứ nào, bởi vì trái tim của ấy nguội lạnh. Em nghĩ rằng, nếu tình có tìm đến với ấy, ấy chắc tiếp nhận được, có lẽ ấy cần nhiều thời gian hơn.”

      Từ trong trầm tư bị thức tỉnh, San San lui bước : " nên hiểu lầm, giữa chúng tôi thể nào phát sinh cái gì... Tình ."

      Nhìn thấy được vẻ sợ hãi của San San, Nhu Nhã cùng Tâm Đồng nhìn nhau, hiểu ý cùng cười.

      Rất nhiều chuyện, đều phải để thời gian chứng minh, con người có cách nào tránh thoát khỏi tình .

      " về chuyện này nữa, chúng ta sang chuyện khác nha!" Nhu Nhã thông minh đổi đề tài."Bọn em hôm nay định đến giúp ấy lau dọn nhà, nhưng vui khi được gặp chị."

      San San gật đầu, mặc dù bọn họ mới quen, nhưng nàng đối hai trước mắt rất có cảm tình.
      Cho nên ba , liền vui vẻ ở phòng khách hàn huyên đủ chuyện trời, mãi vui vẻ mà hay trời dần về chiều.
      Xế chiều, trước khi chia tay, Nhu Nhã căn dặn San San đừng để cho Lãnh Diệp biết chuyện bọn họ đến đây hôm nay, tránh cho Lãnh Diệp mắng bọn họ nhiều chuyện.

      San San hai lời liền đồng ý. Nàng cùng Nhu Nhã, Tâm Đồng trở thành bạn tốt, dĩ nhiên hy vọng những người bạn mới này bị mắng.

      Ba thân mật ôm nhau, cùng hẹn gặp lại, Nhu Nhã cùng Tâm Đồng liền cáo từ rời .

      ☆☆☆
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Ái thiếp của Tà Thần

      Edit & Beta: Quinn & Quảng Hằng

      Tác giả: Đường Quyên

      CHƯƠNG 7.4

      ************************
      ☆☆☆
      Sai khi vui vẻ tiễn hai người khỏi, San San dọn dẹp tất cả ly tách bàn, sau đó trở về phòng định trước khi ăn cơm tối chợp mắt chút.
      Lúc này nàng thấy cái áo sơ mi rơi xuống mặt đất cạnh bên tủ quần áo.

      Tò mò nhặt lên nhìn, nàng mới phát đó là áo sơ mi cao cấp của Lãnh Diệp, mà nút áo cùng lại thiếu mất chiếc.

      Nếu như là trước kia, San San có thể có bỏ mặc, hoặc là dứt khoát ném lên nóc tủ.
      Nhưng trải qua dịu dàng của tối hôm qua, và hôm nay lại chính tai nghe Nhu Nhã kể về chuyện của . Tâm của San San bất chợt mềm nhũn.

      Tốt thôi, cho dù ở nhà nàng biết làm gì, nhưng cuộc sống ở nước ngoài nàng cũng học được cách đơm nút áo...

      Vậy giúp đơm nút áo! San San tự với mình, cái này là trả ơn giúp nàng băng bó vết thương.

      Nàng lục lọi tìm kiếm cũng tìm được cái nút áo tương đối giống cái áo của , bắt đầu vui vẻ đơm vào.
      Đơm xong nút áo, nàng mở ra áo sơ mi, đắc ý nhìn tác phẩm của mình.

      Mặc dù so với các nút áo tinh tế còn lại hoàn toàn giống nhau, nhưng nhất định nút áo được đính vững vàng áo sơ mi rơi ra nữa.
      Đem áo sơ mi để ở giường, San San khỏi bắt đầu ảo tưởng, khi nhìn thấy áo, mang vẻ mặt gì?

      Có lẽ bất ngờ, cao hứng, giống như tối hôm qua lộ ra nụ cười tự nhiên? Hay chẳng qua chỉ là ra vẻ bình thản cám ơn?

      Buổi tối, Lãnh Diệp về ăn cơm tối, nhưng San San chút cũng ngần ngại. Nàng chỉ là ở trong lòng mong đợi, hy vọng Lãnh Diệp nhanh chóng trở về sớm chút.

      Trời vừa rạng sáng, San San ngủ được, nàng nằm ở giường lo lắng chờ đợi sao Lãnh Diệp trễ thế còn chưa về .

      Rốt cục, nàng nghe được tiếng Lãnh Diệp đẩy cửa phòng ra, cho nên khẩn trương nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu khẩn trương, tim đập dồn dập.

      Lãnh Diệp vừa bước vào phòng, lập tức thấy áo sơ mi giường.

      nghi ngờ đem áo sơ mi cầm lên nhìn, phát áo sơ mi mất nút áo được đính lại.
      Quần áo nếu có bất kỳ tổn hại, bao giờ cũng là trực tiếp vứt bỏ. mặc đồ sửa lại, thiếm Vương luôn biết ý , nên chắc phải là thiếm Vương đơm nút áo giúp .
      Chẳng lẽ... San San đơm ? Ánh mắt thu hút của Lãnh Diệp nhìn về phía San San, biết giả bộ ngủ.
      Trong trí nhớ của , chỉ có mẹ là từng đơm nút áo cho .
      Sau khi mẹ qua đời, cha suốt ngày say rượu,bận rộn tìm rượu uống còn kịp, thời gian đâu mà để ý tới . Sau đó mẹ kế xem như cái gai trong mắt, cơm còn muốn cho ăn, làm sao mà có chuyện giúp sửa quần áo?
      Tại sao San San lại giúp đơm nút áo? Nàng phải là rất chán ghét sao? tia ấm áp chảy vào trong lòng Lãnh Diệp.

      Cho tới nay, bao giờ để bất kì nào xâm phạm vào đời sống riêng tư của . Đó là nguyên tắc mà Lãnh Diệp kiên trì giữ.
      Coi như vì báo thù cát tát kia, cũng nên phá lệ. Đồng ý giao dịch với nàng, còn đem nàng về nhà ở chung?!

      Đây căn bản là cuộc làm ăn có lãi!

      Lãnh Diệp mực tự hỏi, ánh mắt sắc bén, phán xét lại bản thân, tại sao lại quyết định chuyện giống mình ngày thường thế này.

      Chẳng lẽ vừa bắt đầu mình đối với nàng... Nghĩ tới đây, tức giận giật mạnh cà vạt, cắt đứt ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu mình.
      Chuyện phát sinh người của Đằng Lệ là chuyện ngu xuẩn, thể nào phát sinh ở người của ! Lãnh Diệp nhìn chằm chằm San San nằm nghiêng người ở giường.

      “Em cần phải làm ra những chuyện như thế này." Đột nhiên Lãnh Diệp lạnh lùng : " Em tôi, hay là ngây thơ cho rằng chỉ cần dựa vào cái nút áo, là có thể thành công, khiến cho tôi em?"

      Thái độ lạnh lùng, là cách duy nhất mà Lãnh Diệp cho là mình nên có.

      Nghe được lời của , San San cả người cứng ngắc, giống như bị tạt xô nước lạnh vào đầu.
      Chỉ đơn giản là muốn giúp đơm cái nút áo, lại bị cho rằng hành động có mục đích? Nàng cảm thấy tâm ý của mình bị chà đạp…
      Nằm bất động ở giường, San San xấu hổ và giận dữ : " cần tự dát vàng mặt mình, tôi chỉ muốn cám ơn giúp tôi băng bó thôi.”

      Lãnh Diệp cười lạnh, đem áo sơ mi ném mặt đất, thêm gì nữa. Sau đó trực tiếp từ tới phòng tắm tắm.

      Nghe được phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, San San bất mãn đập gối mấy cái.

      Gã đàn ông thúi, đáng ghét, vậy mà chiều nay mình còn đồng tình với ! Nàng tức giận cong lên miệng.

      Cố gắng ngủ, nhưng cả đêm, nàng khó có thể ngủ say, mãi cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ...

      HẾT CHƯƠNG 7
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :