1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 490
      Năm năm trước, ở Hoa Đô thành, nàng phạm sai lầm lớn, là khiến thương tâm sống nổi, đồng thời, cũng khiến bản thân chết sống lại.
      Sau khi theo Tứ ca rời khỏi sơn trang Hoa Đô, gặp được Tống Dịch Nhiên.
      Ngày đó, ràng nghe được nàng có lời thề độc với Mẫu thân, cũng sắp xếp ổn thỏa con đường sau này nên như thế nào, so với nàng, nhận thức mọi chuyện hơn nàng nhiều.
      Tuy rằng cùng Bắc Mạc đạt được hiệp định, nhưng trong nước vẫn còn nhiều việc cần Nam Cung Ngự trở về xử lý, vì vậy vẫn nán lại ở Hoa Đô thành quá lâu. Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Nguyệt Nha Nhi, chung quy cũng nhẫn tâm kiên quyết mang nàng rời khỏi, gặp Tống Dịch Nhi đến đây, nên phó thác Nguyệt Nha Nhi cho , còn mình trở về Đại Sở.
      Nhưng mà Tống Dịch Nhiên trí tuệ hơn người kia, sao lại nhìn ra lưu luyến và cam lòng của Nguyệt Nha Nhi chứ, chẳng qua chỉ đơn giản vài câu, đem cái chết bi thống của Mẫu thân nàng phân tích trước mặt nàng, cảnh tượng máu tươi đầm đìa.
      cho nàng thời gian ba ngày để suy xét, trong vòng ba ngày, chỉ có mình nàng, mình nàng phải hiểu cuối cùng bản thân nên làm gì.
      Nhưng hề nghĩ đến, vào ngày thứ ba, Nguyệt Nha Nhi lại nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Tuyên.
      Thập Nhị cũng nghĩ rằng bản thân thể buông xuống được, chỉ mới ba ngày kìm được mà tìm nàng. Đúng là vẫn còn thông cảm cho nàng, đúng là vẫn còn cảm thấy bản thân có lỗi với nàng, còn nàng, sở dĩ lại làm việc hồ đồ như vậy, e là do nhất thời thương tâm quá độ nên làm lu mờ tất cả. Lúc đó, còn biết Mẫu thân nàng, lại bởi vì quân đội Bắc Mạc mà ra .
      Lòng Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa quyết định được, lúc nhìn thấy trong chớp mắt, tất cả mọi việc nàng suy tình đều chẳng là gì.
      Thập Nhị cũng vòng vo, thẳng vào vấn đề: “Theo ta quay về Bắc Mạc, ta có thể khiến mọi việc phát sinh quá lớn.”
      Nguyệt Nha Nhi gần như đáp ứng ngay, nhưng vừa ngẩng đầu, lại phát thân ảnh Tống Dịch Nhiên qua trước cửa, trong lòng thoáng chốc lạnh , suy nghĩ bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh.
      Nàng nghĩ muốn cùng ở bên nhau, chỉ ở bên cạnh thôi. Nhưng là Vương gia của Bắc Mạc, họ của là Hoàng Phủ, lúc đó bọn họ, còn bị ngăn cách bởi thù diệt quốc, bởi mối hận của Mẫu thân khuất, làm sao mới có thể ở bên nhau chứ?
      “Ta theo ngươi đâu.” Nguyệt Nha Nhi vốn dám nhìn vào ánh mắt , cố gắng kìm nén con tim run rẩy, gian nan ra câu đối với hai người đều cực kỳ tàn nhẫn, “Những người Hoàng Phủ các ngươi, cả đời này, trong mắt ta tất cả đều là kẻ thù.”
      Kế tiếp nàng còn gì nữa, bản thân đều nhớ , trong trí nhớ, chỉ nhớ rằng theo ngữ điệu ngày càng nhanh của mình sắc mặt cũng càng thêm khó coi, cuối cùng, đạp đổ chiếc bàn trước mặt, dưới thanh “ầm” đổ vỡ, nàng chạy ngay ra khỏi cửa.
      E là chỉ chần chừ thêm khắc nữa thôi, thành tai họa.
      Tống Dịch Nhiên dường như đối với lời nàng rất hài lòng, cũng xuất trước mặt Thập Nhị, chỉ mau chóng chuẩn bị đưa nàng rời .
      Nhưng Nguyệt Nha Nhi lại vẫn muốn rời : “Để ta ở lại đây thêm hai ngày, chỉ hai ngày thôi.”
      Mặc dù Tống Dịch Nhiên chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng đồng ý.
      Hoa Đô thành lớn lớn, , nhưng cơ hội gặp được Thập Nhị, chỗ nào cũng có.
      Hai ngày kia, trong Hoa Đô thành hầu hết ai cũng biết, Thập Nhị Vương gia ngày ngày đắm mình trong men rượu, sống mơ mơ màng màng.
      Vào cái đêm trước ngày rời , Nguyệt Nha Nhi cuối cùng lại lần nữa lén và Hoa Đều sơn trang, thấy nửa say nửa tỉnh, dùng hết khí lực cả đời quyết định, đem bản thân mình giao cho .
      Chẳng sợ cuối cùng thể ở bên , nhưng cũng muốn để bản thân mình thuộc về .
      thể thuộc về nàng, nàng, nhất định thuộc về .
      Đêm đó, tất cả những đau đớn trong trí nhớ đều lùi xa, chỉ có hai cơ thể quấn quýt, giao hòa, vẫn khắc sâu tận đáy lòng.
      Còn , mặc dù ngày hôm sau tỉnh lại nhớ , nhưng chẳng qua cũng chỉ nghĩ đó là giấc mộng xuân mà thôi.
      Sau đêm đó, Nguyệt Nha Nhi theo Tống Dịch Nhiên lên thuyền rời , từ nay về sau cư ở Vân Đốn sơn trang.
      Tống Dịch Nhiên dường như biết đêm đó nàng làm những chuyện như vậy, sắc mặt vẫn khó coi, còn Nguyệt Nha Nhi chẳng còn chút tâm tư nào mà quan tâm đến tâm tình của như thế nào, rồi hai tháng qua , nàng phát trong bụng mình có cốt nhục của Thập Nhị.
      Đó tựa như giấc mộng hảo huyền thể thành thực, nhưng lại ràng như thế, phát sinh người nàng.
      Bọn họ lúc đó, vẫn còn có sợi dây ràng buộc, nàng mang thai đứa con của .
      Đứa bé này, là điều niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống thiên lý bất dung của nàng, tựa như vầng sáng của mặt trời chiếu thẳng vào nội tâm u ám của nàng, vì vậy nàng đặt tên con là “Huy”.
      đứa bé trai, gương mặt cực kỳ giống phụ thân, dáng vẻ khí bừng bừng.
      Từ đó về sau, đứa bé là tất cả của nàng, nàng dốc toàn lực che chở con, chăm sóc con, nhưng đứa bé lại nhã nhặn, nội liễm cực kỳ, vừa được bốn tuổi, việc làm thích nhất đó là cùng Mẫu thân ngồi ở bậc thang trước nhà chuyện hoặc ngắm trăng.
      Tuy rằng như thế, khoảng thời gian đó, vẫn là khoảng thời gian Nguyệt Nha Nhi vui vẻ nhất.
      Nhưng nếu nàng sớm biết, đứa bé này cuối cùng cũng rời xa nàng, lúc trước, có lẽ nàng quyết định như vậy.
      Chẳng qua chỉ là trận phong hàn mà thôi, thế nhưng Huy nhi từ đó, lại vĩnh biệt Mẫu thân là nàng đây.
      Đó là cảm giác đau đớn như rơi từ trời cao xuống tận địa ngục tăm tối, lòng nàng tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, nhưng lại thể giải tỏa được, thế là nàng nhanh chóng trở về thành Bắc Mạc, chỉ vì, muốn nhìn thấy phụ thân của đứa bé, chỉ nhìn lần thôi, đó là việc duy nhất nàng có thể làm, sau đó, từ biệt cuộc sống này, đến tìm con.
      Nhưng nhân sinh vui vẻ ập đến, cho dù là nàng cũng thể kiểm soát được.
      Lại có thai thêm lần nữa, nàng tựa như mừng như điên, cảm giác đó chôn vùi tất cả, cữ nghĩ rằng ông trời mở lòng từ bi, cướp Huy nhi, rồi lại ban Huy nhi khác cho nàng. Nhưng nàng lại quên mất lời thề độc với Mẫu thân, đến khi đứa bé lại mất , nàng mới sực tỉnh --- hóa ra, đây là báo ứng, là lời thề của nàng với Mẫu thân ứng nghiệm!
      Nhưng từ sau ngày đó, dịu dàng của , lại khiến nàng tự kiềm chế mà sa vào.
      Nàng mất tất cả, là tia hy vọng cuối cùng của nàng, vì thế, nàng tình nguyện thuyết phục bản thân tạm thời quên lời thế với Mẫu thân, chỉ vì muốn ở bên cạnh .
      Huống chi, trước khi nàng lập lời thề, nàng cố ý biến mất khỏi , chỉ mong sao báo ứng cứ giáng xuống đầu mình.
      Mong ước xa vời duy nhất, đó là bị thương tổn, để đứa bé vô tội lại bị thương tổn.
      “Xin lỗi, Thanh Tuyên ...” Nguyệt Nha Nhi nhắm mắt, ngay cả khóc cũng chẳng còn sức lực, “Xin lỗi, ta muốn làm chàng khổ sở, ta chỉ muốn làm chàng khổ sở ...”
      Tâm trí Thập Nhị đau đớn vô cùng, trầm mặc lúc lâu, rồi mới lấy tay kéo nàng ôm vào lòng.
      Rốt cuộc Nguyệt Nha Nhi lại khóc to lên.
      Nhưng bỗng nhiên nghe được giọng trầm thấp, từ tốn của nam tử ...
      “Ta, Hoàng Phủ Thanh Tuyên, ở trước mặt vợ và con xin thề, cuộc đời này nguyện từ bỏ lợi lộc của hoàng tộc, mãi trở về, cả đời đều bầu bạn với vợ hiền, từ nay về sau thanh sam nước biếc, tiêu dao thế ngoại.” chậm rãi giương khóe miệng lên, “Như vậy, ta còn là người của hoàng thất nữa, Nguyệt Nha Nhi, nàng vi phạm lời thề với Mẫu thân, còn chúng ta, có thể dắt tay nhau hết cuộc đời này, xa rời.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 491
      Trước Hoa Thanh cung, thân ảnh phiêu nhiên của Nam Cung Ngự đứng đây gần nửa canh giờ, mới nghe tiếng thông báo cách đó xa truyền đến: “Hoàng hậu nương nương giá lâm ...”
      Tịch Nhan vội vàng đến, dung mạo cũng có chút hỗn độn, vừa thấy Nam Cung Ngự liền cho mọi người lui hết, bước lên, cười : “Muội đến trễ, Lương chịu ngủ trưa, cứ quấn lấy nàng mãi, sư huynh, huynh đợi lâu chưa?”
      Nam Cung Ngự nhớ đến đứa bé Lương tinh quái kia, khóe miệng kìm được ý cười: “ sao đâu.”
      Tịch Nhan vừa thấy cười liền cảm thấy ổn, rồi nhìn kỹ lượt, ánh mắt quả nhiên hơi lộ ra vẻ lạnh bạc, nhịn được hít hơi, cau mày cắn môi nhìn .
      Nam Cung Ngự lại chân chính thả lỏng nở nụ cười: “Sao lại bày ra dáng vẻ này chứ?”
      Tịch Nhan chỉ vào , mạnh dạn : “Huynh, có điều đó gì ổn.”
      Nam Cung Ngự vẫn cười, trong lòng lại thầm thở dài --- hai người từ lớn lên cùng nhau, quả nhiên là thể gạt được nàng. Vì thế, đơn giản mọi câu từ thẳng vào vấn đề: “Nhan Nhan, ta nghĩ ta phải rời khỏi đây thời gian.”
      Sắc mặt Tịch Nhan nhanh chóng thay đổi, trong lòng nhất thời nhiều cảm giác trộn lẫn vào nhau, thể diễn tả được, những suy nghĩ hỗn loạn ập vào tâm trí nàng, nàng vẫn thể kìm được, hốc mắt đỏ lên: “ đâu?”
      “Này!” Nam Cung Ngự vừa thấy dáng vẻ của nàng liền nở nụ cười, “ là Mẫu thân của ba đứa bé rồi, mà cứ gặp chuyện gì cũng khóc sao? Thiên hạ này rộng lớn như vậy, cho dù ta đến chân trời góc biển, lúc nhớ đến nàng vẫn có thể trở về gặp nàng mà, phải sao?”
      Tịch Nhan kìm được chợt bật ra tiếng thút thít, uể oải cúi đầu, lời nào.
      ra những năm qua, nàng ràng biết Nam Cung Ngự cũng chẳng vui vẻ gì, cũng rất muốn với , có thể rời , giống như trước kia, làm công tử tự do tiêu dao tự tại, nhưng lại sợ nghĩ rằng nàng cần , vì vậy mới bảo . Cho nên, những lời này, nhiều năm qua, nàng luôn chôn tận đáy lòng, dám đề cập với . Cũng ngờ rằng, hôm nay vẫn rằng mình phải , Tịch Nhan lại biết bản thân nên vui hay nên buồn.
      “Đừng khóc mà, Nhan Nhan.” Nam Cung Ngự trêu nàng, “Nếu như bị con bé Bất Ly thấy, thế nào cũng tìm ta làm loạn, là ta bắt nạt Mẫu thân của con bé.”
      Tịch Nhan ngừng khóc lúc, rồi : “Vậy huynh với Hoàng .... như thế nào?”
      Tên của Hoàng Phủ Thanh Vũ bị nàng hàm hồ cho qua, Nam Cung Ngự vừa nghe liền bật cười, biết nàng vẫn vì chuyện lúc trước mà được tự nhiên, nhưng cũng nhắc tới, chỉ : “Đối với ta mà , có với hay cũng quan trọng, phải sao?”
      Lúc trước, chẳng qua vì câu kia của nàng “ cho phép bỏ ta mình”, mới ở lại trong cung nhiều năm như vậy, tuy rằng vẫn vui vẻ, nhưng có thể ở bên cạnh nàng như thế này, coi như cũng là được an ủi. Nhưng mà nay, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi rời , hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, nên vừa rồi mới cẩn thận , chỉ lo nàng thương tâm, nghĩ rằng mình bỏ nàng mà .
      Hồi lâu sau, rốt cuộc Tịch Nhan lại : “Ta có điều kiện. Lễ mừng năm mới hằng năm, huynh đều phải trở về lần.”
      Nam Cung Ngự chậm rãi nở nụ cười: “Được, ta đồng ý với nàng.”
      *******************************************
      Tuy rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ từ sớm nhìn ra ý định rời của Nam Cung Ngự, cùng lúc vừa nhận được tấu chương, nhất thời cảm thấy ổn, kể từ đó, Tịch Nhan được tự nhiên, biết phải mang tội đến bao giờ nữa.
      Quả nhiên, chập tối lúc bước vào tẩm cung, Tịch Nhan chỉ lạnh lùng nhìn cái, rồi cúi đầu làm việc riêng.
      làm gì vậy?” bước lên trước, nhìn chằm chằm vào vật gì đó trong tay nàng.
      “Làm bùa bình an cho Nam Cung Ngự.” Tịch Nhan đáp gọn câu, vẫn tiếp tục viết những chữ còn lại, cuối cùng mới đặt bút qua bên, vừa lòng mân mê món đồ trong tay.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi cúi đầu xuống, khẽ cười tiếng: “Đúng là có lương tâm, bùa bình an gì chứ, ta còn có, dựa vào đâu mà nàng chỉ làm cho tên đó?”
      Tịch Nhan lập tức trừng mắt nhìn , nghiến răng : “Thứ này nếu chàng cần, còn có thể thiếu sao? chừng, chàng cần bao nhiêu ai kia làm bấy nhiêu đó, hứ, chàng chỉ cần với ai kia là được thôi mà!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ sơ ý khơi mào ngọn lửa, tự giác biết lỡ lời, nhìn gương mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười, trong lòng nhịn được cười khổ.
      Mặc dù ai nghĩ đến, nhưng nguyên nhan Tống Như Tân được gả cho Thập Nhị, dĩ nhiên là bởi vì !
      Từ rất lâu, lần hoàng cung tổ chức yến tiệc, lúc đó, chẳng qua Tống Như Tân chỉ mới mười lăm tuổi, theo cha vào cung, xa xa nhìn Tân Đế cái, chỉ cái nhìn thoáng qua, lại khắc mãi trong tim, thể xóa nhòa. Nhưng nàng cũng là người rất thông minh, tai nghe mắt thấy tình hình trong hậu cung, tự biết cuộc đời này, bản thân có hy vọng được thánh sủng, vì vậy chưa ôm qua nhiều hy vọng, chỉ yên lặng xóa tâm này.
      Cũng ngờ rằng, bất ngời xuất Thập Nhị vương gia, đau đớn vì tình, nhưng lại chạy đến xin phụ thân cầu hôn nàng, thường xuyên tiếp xúc, hai người trở thành tri kỷ, đơn giản chỉ làm vừa lòng người ngoài mà thành hôn, nhưng vẫn có tự do của riêng mình. muốn mấy vị huynh trưởng lo lắng, còn nàng, chẳng qua là vì có thể có thêm cơ hội gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ. Từ sau khi thành hôn, quá nửa thời gian nàng đều ở bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, thay thế người trong lòng tẫn hiếu tâm, vì vậy, thường xuyên ở Vương phủ. Nàng cũng chưa có gì với Thập Nhị, việc này chỉ có hai người biết, tuyệt đối để lộ ra bên ngoài. Nhưng bỗng ngày kia, tìm được ý trung nhân khi xưa, ra nàng nguyện ý để lấy thất xuất chi điều để hưu nàng.
      Vì vậy việc này có chút hoang đường, Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn biết ngọn nguồn, cũng nghĩ lại giúp Thập Nhị diễn vở kịch, buộc Nguyệt Nha Nhi rời , tìm ra bí mật tận đáy lòng nàng, lại khiến Tịch Nhan khăng khăng chắc chắn rằng biết tâm ý của Tống Như Tân, nhưng , ngược lại, ngầm đồng ý chuyện hoang đường này phát sinh!
      Từ đó nàng liền trở nên bướng bỉnh, mặc dù là trước mặt ba đứa trẻ, cũng chịu cho nửa phần hòa nhã.
      Nay, lúc Thập Nhị từ bỏ tất cả cùng Nguyệt Nha Nhi cư giữa thanh sơn nước biếc, nhưng lại thể giải thích câu cho , Hoàng Phủ Thanh Vũ đúng là rơi vào thế nan giải.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 492
      Nay, lúc Thập Nhị từ bỏ tất cả cùng Nguyệt Nha Nhi cư giữa thanh sơn nước biếc, nhưng lại thể giải thích câu cho , Hoàng Phủ Thanh Vũ đúng là rơi vào thế nan giải.
      Nhưng về phương diện khác, nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Tịch Nhan, trong lòng lại rất vui mừng.
      Tịch Nhan làm khô nét mực bùa bình an xong, lại trừng mắt liếc cái, đứng dậy ra cửa điện, đưa bùa bình an cho Nam Cung Ngự.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dở khóc dở cười, nhưng cũng ngăn cản nàng, mà nằm giường chờ nàng trở về.
      Chờ đến lúc Tịch Nhan trở về điện, Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng chìm vào giấc ngủ, trong lòng Tịch Nhan vốn phiền chán, lúc này lại càng cảm thấy bốc hỏa, đến ngồi xuống bên giường, quan sát gương mặt ngủ say của lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu, định cắn cái.
      Nhưng gương mặt nàng vừa mới để sát vào , đột nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ mở mắt ra, khóe miệng lên nụ cười, tay ôm lấy nàng, tay còn lại giữ gáy nàng ấn xuống, đôi môi nàng rất thuận lợi đặt lên môi .
      “A ....” Sau đó Tịch Nhan rốt cuộc giãy khỏi , nhịn được hét ầm lên, “Tránh ra, tránh ra, cho chàng chạm vào!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi di chuyển sát vào nàng, khóe môi mấp máy: “ cho ta chạm vào à?”
      Tâm tư Tịch Nhan bỗng dưng loạn cả lên, cắn môi đáp lời.
      Đúng lúc này, cửa đại điện đột nhiên có truyền đến vài thanh hỗn loạn, ngay sau đó đó là giọng của Ngân Châm: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, bên vú nuôi vùa báo lại, là Nhị hoàng tử làm mọi cách vẫn chịu ngủ, náo loạn gần nửa đêm rồi.”
      Tịch Nhan tỉnh táo lại ngay lập tức: “Đưa hoàng tử lại đây ngủ với ta.” Sau đó, liền nghênh mặt trừng mắt nhìn cái, “Chàng còn ?”
      Lương rất nhanh liền được bế đến, gần nửa đêm, đôi con ngươi đen láy lại vẫn tròn xoe mở to, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhàng mở cái miệng nhắn cười cười: “Phụ hoàng.” Sau đó lại lập tức xà vào lòng Tịch Nhan: “Mẫu hậu ...”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ nhìn đứa con này, ngày thường mũm mỉm, ít , rồi nhàng véo gương mặt của con, cười : “ nhi muốn ngủ cùng Mẫu hậu, hửm?”
      Lương vẫn mấp máy môi cười, rồi đôi mắt sáng lên: “Dạ.”
      Ánh mắt của hai cha con chạm nhau ở nơi Tịch Nhan để ý, Lương vừa nhìn Phụ thân của mình, vừa rút vào lòng Tịch Nhan, khuôn mặt nhắn lên nụ cười càng thêm sáng lạn: “Ngủ với Mẫu hậu, ngủ với Mẫu hậu.”
      Tịch Nhan nhịn được bật cười đắc ý, Hoàng Phủ Thanh Vũ đành nhận thua, bất đắc dĩ rời khỏi Dực Khôn cung.
      Lại qua mấy ngày, cuối cùng Tịch Nhan cũng chấp nhận được chuyện Nam Cung Ngự rời , bỗng nhiên ngạc nhiên thấy mấy ngày liên tiếp gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong lòng chợt trở nên rối rắm. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Ngân Châm mang tin tức về, bảo hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ cải trang xuất cung.
      Tịch Nhan lập tức cả kinh: “Xuất cung? đâu?”
      Ngân Châm lè lưỡi: “Thiên Linh tự.”
      Trong đầu tịch nha “Ầm” tiếng, dường như lập tức có thể thấy được cảnh tượng khiến người ta hỏa bốc lên đầu, nghiến răng : “Ta cũng muốn xem, đến nơi đó làm gì!”
      Tịch Nhan thay y phục xong nhanh chóng đến Thiên Linh tự, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở bàn đá bên ngoài tiểu viện của Thái hoàng Thái hậu, mà đối diện, phải là Tống Như Tân còn ai chứ? Tịch Nhan rùng mình, lập tức nấp vào bê, lén lút quan sát hai người kia, nhưng vì đứng quá xa, nên chẳng thể nghe được gì cả, lại chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Tống Như Tân kìa cười.
      Trong lòng nàng bỗng dưng trở nên đau đớn, cơn giận càng tăng thêm, nhưng vẫn đứng bất động nhìn hai người kia. Hai người dường như trò chuyện rất vui vẻ, Tịch Nhan lại thể cứ như vậy mà xông ra ngoài, chỉ biết thầm tức giận.
      Hồi lâu sau, bên kia bỗng truyền đến động tĩnh, hóa ra là Hoàng Phủ Thanh Vũ dứng dậy lời từ biệt với Tống Như Tân, rồi về phía này. Tịch Nhan cố nấp kỹ, cho phát . Quả nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức lướt qua, nhìn thấy nàng.
      Tịch Nhan cười lạnh nhìn thân ảnh của nhanh chóng xa, trong lòng là buồn bực thể diễn tả được.
      Bỗng nhiên lúc đó, mặt đất dưới chân nàng rung chuyển, Tịch Nhan hơi kinh ngạc, đợi đến lúc nhìn lương đình bên cạnh sắp đổ xuống, mới hiểu ra --- đây là địa chấn.
      Trong giây lát, nàng đứng chôn chân tại chỗ, biết chạy đâu.
      Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên quay người lại, nhìn thấy nàng còn đứng dưới lương đình sắp đổ, nhất thời sắc mặt thay đổi: “Nhan Nhan, mau tới đây!”
      Tịch Nhan nhìn lương đình sắp sụp xuống đến ngây người, bỗng nghe được giọng của , còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên nghe được tiếng nổ, lúc ngước mắt nhìn, phần nóc của lương đình kia cũng đổ ập xuống, rơi xuống ngay chỗ của nàng.
      Thân mình bỗng dưng ngã xuống, dường như có người bay đến, sau đó là tiếng nổ ầm vang, trước mắt màu đen tối.
      Bọn họ bị đè phía dưới nóc, rốt cuộc Tịch Nhan cũng khôi phục tinh thần, thất kinh gọi tiếng: “Thất lang?”
      lưng có tiếng đáp lại, Tịch Nhan nhất thời sợ hãi, quýnh cả lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Thất lang, chàng có ổn , chàng làm sao vậy?”
      Bỗng dưng tiếng cười vang lên, Tịch Nhan lúc đầu ngẩn ra, sau đó tức giận lấy khủy tay huých cái: “Sao chàng lại làm ta sợ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mò mẫm lung tung người nàng: “Ta lừa nào lúc nào chứ? Đầu bị đụng trúng chút, lúc nàng gọi ta lần thứ nhất, ta còn rất choáng váng.”
      Tịch Nhan nghe thế liền đáp ngay: “Chàng bị đụng trúng đầu? Đau ? Nghiêm trọng ?”
      “Nếu nghiêm trọng, còn có sức để chuyện với nàng sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ vỗ vào eo nàng, ý bảo nàng cần lo lắng, rồi lại , “ biết tình hình bên ngoài thế nào?”
      Vừa dứt lời, bỗng nhiên có giọng mơ hồ truyền đến: “Hoàng thượng, người ở bên trong sao?”
      Đúng là giọng của Tống Như Tân, Tịch Nhan ngẩn ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ đáp lại: “Thái hoàng Thái hậu vẫn an toàn chứ?”
      “Thái hoàng Thái hậu sao, muội tìm người đến cứu Hoàng thượng.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, khắc sau, Tịch Nhan phía dưới bỗng nhiên cắn mạnh vào tay , bắt đầu khởi binh vấn tội: “Chàng giỏi lắm Hoàng Phủ Thanh Vũ, dám ở sau lưng ta lén lút đến gặp con của Tống gia? Chàng , rốt cuộc là chàng muốn làm gì?”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 493
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười, cũng giải thích.
      Tịch Nhan tất nhiên là tức giận, trong bóng tối, mặc dù nhìn thấy dáng vẻ của , nàng cũng đoán được vẻ mặt của giờ phút này, nhịn được lửa giận: “Tránh ra tránh ra, chàng muốn chết, đừng chết ở người ta!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bị nàng đẩy, đột nhiên “Ui da” tiếng, dọa Tịch Nhan rút nhanh tay về, khẩn trương hỏi: “Thất lang, chàng làm sao vậy?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nở ụ cười, tịch nhan biết bản thân lại bị lừa, nhịn được hét ầm lên: “Hoàng Phủ Thanh Vũ!”
      Nhưng lại chậm rãi xoa gương mặt nàng, thấp giọng : “Nhan Nhan, nàng hoài nghi ta sao?”
      Tịch Nhan hừ tiếng, quay đầu chỗ khác, tiếng nào.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài, xoay người xuống, cùng nàng nằm cạnh nhau, chậm rãi chạm vào tay nàng, rồi cầm lây. Tịch Nhan cố ý tránh , làm ngơ . Lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ : “Tống Như Tân là nha đầu rất thông minh, bé ấy biết bản thân nên làm gì và nên làm gì, đáng tiếc ...”
      Tịch Nhan lại hừ tiếng: “Người ta chỉ thông minh đâu, mà còn trẻ trung nữa đó!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng phì cười: “Hóa ra Nhan Nhan phải ghen, mà là lo lắng cho bản thân!”
      “Ta ...” Tịch Nhan bị trúng tim đen, khó chịu ngồi xuống, ai ngờ đầu lại “Binh” phát trúng vào thứ gì đó, chợt đau đến nhãn mạo kim tinh, ngã vào lòng , khó chịu khôn cùng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tất nhiên dám cử động mạnh, thấp giọng hỏi nàng bị thương ở đâu, rồi nhàng thổi lên vết thương cho nàng.
      Trong hơi thở ấm áp của , Tịch Nhan hơi mềm lòng, nhu thuận nằm trong lòng , nhịn được hốc mắt dần đỏ lên: “Thất lang, ra phải là ta hoài nghi chàng, chỉ là ta ... trong lòng ta rất loạn ... ta cũng biết bản thân bị sao nữa, chỉ là kìm được những suy nghĩ miên man.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vỗ về đầu nàng, thấp giọng cười :“Ta hiểu mà.”
      Cuối cùng, lại nhịn được thở dài tiếng: “Ta biết nàng ở trong cung đến phiền chán, nên mới cố ý theo ta quậy phá phải ?”
      lần nữa, Tịch Nhan lại bị trúng tim đen, nhất thời trở nên giận dữ, ngẩng đầu cắn lung tung lên mặt . Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa tránh, lại vừa nhanh chóng ôm lấy nàng. Tịch Nhan cắn đến mức trở nên buồn cười, cuối cùng hai người nhịn được động tình, hôn nhau thắm thiết.
      Hô hấp của Tịch Nhan trở nên hơi dồn dập, nhàng gọi tiếng: “Thất lang ....”
      Bỗng dưng nghe được bên ngoài có tiếng người truyền đến, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu chạm vào chóp mũi nàng, cười khẽ, : “Nhan Nhan, nơi này tiện, cố gắng chút.”
      Bỗng chốc mặt Tịch Nhan nóng bừng, căm tức đạp cái.
      Mái đình rất nhanh được dời , hai người rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy lại ánh mặt trời.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt cái liền nhnf thấy trán Tịch Nhan mảng sưng đỏ, nhịn được cau mày: “Đụng mạnh dữ vậy.”
      Giờ phút này, Tịch Nhan chỉ cảm thấy đau, nhịn được hít sâu hơi, nước mắt lưng tròng nhìn .
      sao, trở về bôi thuốc giúp nàng, hết đau nhanh thôi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ kéo người nàng, Tịch Nhan vô lực tựa vào lòng lời nào.
      Tống Như Tân đứng bên, trong lòng thầm thở dài, nhưng mặt lại chỉ mỉm cười: “Nếu Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương sao, vậy Như Tân xin cáo lui trước, trở về hầu hạ Thái hoàng Thái Hậu.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gật đầu, cười :“Làm phiền muội.”
      dám.” Tống Như Tân cúi người hành lễ, xoay người rời .
      “Hóa ra chàng đến đây là vì nhờ nàng ấy chăm sóc tốt cho Thái hoàng Thái hậu?” Tịch Nhan nhìn bóng dáng Tống Như Tân xa , “Vậy xem ra, nàng ấy đúng là nương tốt.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ tiếng:“ thôi bình dấm chua.”
      Tịch Nhan lập tức bất mãn trừng mắt liếc cái: “Chàng cũng có hơn gì ta đâu? Cả kho dấm chua luôn!”
      Trở lại trong cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ tự mình làm thuốc rồi đắp cho Tịch Nhan, cẩn thận đắp lên chỗ bị sưng của nàng lớp, rồi mới sai người nấu thuốc.
      Vừa đắp lên quả nhiên còn đau, Tịch Nhan tựa vào vai , bắt đầu tấm tắc khen.
      Nhưng lâu sau cũng có phản ứng gì cả, Tịch Nhan đành ngẩng đầu nhìn : “Thất lang?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu xuống nhìn nàng, ánh mắt trong suốt: “Ừm?”
      Giả ngốc! Trong lòng Tịch Nhan thầm mắng, nhưng mặt lại nở nụ cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền, chủ động ôm cổ : “Thất lang ...”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười: “Nhan Nhan, có được ? Lỡ như chúng ta thế này nhi lại chạy đến ...”
      “Hiếm khi thần thiếp chủ động, Hoàng thượng, người đúng là nể mặt rồi.” Tịch Nhan biết ý đồ xấu xa của , nhưng vẫn nháy đôi mắt sáng ngời, dụ dỗ .
      “Ồ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ vuốt cằm, “Nhiều ngày đơn như vậy, lần ‘chủ động’ mà gọi là bù đắp sao?”
      Tịch Nhan phì cười, ngồi lên người : “Thế ... thần thiếp nhất định hầu hạ Hoàng thượng, cho đến khi Hoàng thượng vừa lòng mới thôi, như vậy được rồi chứ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng bật cười: “Vậy ta muốn xem Nhan Nhan nàng, làm thế nào khiến ta vừa lòng.”
      Tịch Nhan chậm rãi bước đến, trán chạm trán, chủ động hôn lên đôi môi .
      *******************************************
      Hai tháng sau, bởi vì cơn địa chấn lúc trước gây thiệt hại cho Thiên Linh tự, nên ở đây tiến hành cuộc sửa chửa lớn , Thái hoàng Thái hậu di cư khỏi biệt viện, Bất Ly phụng mệnh của Phụ hoàng và Mẫu hậu, đến thăm hỏi vị Thái hoàng Tổ mẫu này.
      Y theo lời Phụ hoàng giao phó, trò chuyện cùng Thái hoàng Tổ mẫu lúc, Bất Ly liền cáo từ, lúc rời , trong Đại Hùng bảo điện, lão phương trượng dẫn đám đệ tử, tụng kinh cầu phúc vì thiên hạ thương sinh.
      Đó là lúc Bất Ly gặp được tăng nhân trẻ tuổi pháp danh Tịnh Hư.
      Lúc đó, thái dương chậm rãi ló dạng phía sau đại điện, ánh sáng vàng tỏa ra từ sau lưng . như bước ra từ trong Phật quang, phong thái thanh cao trong lành, mặc dù vận bộ chiếc áo bào bình thường cũng che dấu được vẻ hơn người đó, lúc nhìn về phía nàng, ánh mắt mát lạnh đến ngờ.
      Tựa như quý tộc trời sinh.
      “Cung tiễn Trưởng Công chúa.” chậm rãi đến trước mặt nàng, như thế.
      Đó, là thanh hay nhất đời này.

      HOÀN

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :