1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 485
      Gần đến nửa đêm, cả người Nguyệt Nha Nhi mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy từ trong mộng, ngoài trừ tiếng tim đập kịch liệt, cảm giác duy nhất còn lại đó là đau đớn nóng rực như bị thiêu trong lò lửa.
      Chỗ nằm bên cạnh trống , mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên ở cùng nàng.
      Nguyệt Nha Nhi hít thở sâu, tung chăn xuống giường, ấm trà bàn sớm nguội lạnh, nàng quan tâm cầm lấy ấm trà đổ vào miệng, sau đó cơn đau co rút lại kéo đến.
      “Xoảng” tiếng, ấm trà trong tay vô tình rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh .
      Bên ngoài, lúc Xảo nhi vọt vào trong, chỉ thấy nàng co ro ngồi xổm bên cạnh bàn, dáng vẻ đau đơn chịu nổi, nên bước lên dìu nàng ngồi lên giường, rồi loay hoay tìm người mời đại phu.
      Kéo dài đến tận nửa đêm, đợi đến lúc Nguyệt Nha Nhi uống thuốc xong rồi lại nằm xuống, bầu trời lộ ra vài tia sáng ban mai. Nàng ngủ chừng hai canh giờ tỉnh lại, mở to mắt, rồi hỏi Xảo nhi: “Thập Nhị gia ở trong phủ sao?”
      Xảo nhi lắc đầu. Từ hôm qua, Thập Nhị hề về phủ.
      Nguyệt Nha Nhi vùng vẫy muốn xuống giường, Xảo nhi ngăn nàng tỏ vẻ được, nhìn thấy nàng rửa mặt chải đầu, thay xiêm y rồi ra khỏi phòng, chỉ có thể theo nàng xa gần. thẳng vào đến viện của Thập Nhị, Nguyệt Nha Nhi tìm quản gia rồi : “Quản gia, ông sai người vào cung hỏi thử, xem Thập Nhị gia có phải ở trong cung .”
      Ở đây vừa phân phó xong, đằng kia truyền đến thanh của gia đinh: “Thập Nhị gia trở về!”
      Cửa viện, Thập Nhị lập tức bước vào, vẻ mặt tựa như có gì khác biệt, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt bị che kín bởi rất nhiều tia máu. chỉ liếc nhìn nàng cái, rồi đẩy cửa vào phòng.
      Nguyệt Nha Nhi đứng ở cửa lúc lâu, rồi cũng theo vào phòng.
      Trong phòng có nha hoàn hầu hạ Thập Nhị thay xiêm y, sau đó hầu hạ nằm xuống, rồi mới rời khỏi phòng. Nhưng từ đầu đến cuối Nguyệt Nha Nhi đứng ở giữa phòng, tựa như vô hình, đứng yên chứng kiến mọi việc.
      Đứng lặng hồi lâu, nàng rốt cuộc bước lên, ngồi xuống bên giường: “Đêm qua, chàng đâu?”
      đưa lưng về phía nàng, vẫn nhúc nhích, giống như chìm vào giấc ngủ.
      Nguyệt Nha Nhi cũng đoán được để ý đến mình, khóe miệng tràn ra ý cười khổ bất đắc dĩ, cuối cùng : “Thanh Tuyên, Dịch Nhiên huynh ấy, quả chỉ như huynh trưởng bình thường, bạn bè quan tâm đến nhau mà thôi, chàng tin, tốt. Nếu chàng tin, ta cũng có gì để nữa.”
      vẫn có phản ứng gì cả.
      Nguyệt Nha Nhi cúi đầu thở dài, định đứng dậy rời , nhưng đột nhiên lại cơn co rút, nhịn được mà hít hơi, rồi ngồi xuống giường, cứ cố sống cố chết gắng gượng, nhưng cuối cùng vẫn thể nén được tiếng than .
      Cuối cùng Thập Nhị cũng có chút động tĩnh, ngồi bật dậy rồi xoay người đứng lên, tay kéo nàng, ôm vào lòng, chỉ trong tích tắc sắc mặt thay đổi hẳn: “Làm sao vậy, nàng thoải mái ở đâu?”
      Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi tái nhợt, cắn môi trả lời.
      Thập Nhị dùng sức nện vào giường, gọi quản gia vào, mới biết đêm qua nàng lại sinh bệnh nên truyền đại phu, lúc này chỉ cảm thấy đau lòng thôi, đồng thời sai người nấu thuốc, nhưng vẫn luôn ôm chặt nàng vào ngực, chưa từng buông lỏng.
      Hồi lâu sau, cơn đau kia cuối cùng cũng giảm bớt, Nguyệt Nha Nhi lại gọi tiếng: “Tuyên...”
      Thập Nhị cúi đầu lên tiếng, vừa định mở miệng, lại nghe nàng tiếp: “Chàng cần thiết phải đối phó với Dịch Nhiên, huynh ấy là người tốt ...”
      Sắc mặt Thập Nhị bỗng chốc trầm xuống: “Nàng nên nghĩ về như thế?”
      Nguyệt Nha Nhi tựa vào ngực , trong lòng thầm thở dài. Nàng làm trái lời thề, phản bội với di huấn của Mẫu thân, mặc cho thiên hạ rộng lớn cũng ở cùng với , đứa bé vì thế mà mất , sao lại có thể để người khác thay mình chịu hình phạt của ông trời chứ? Nghĩ đến đây, đúng là vẫn thể thành lời, chỉ hơi lắc đầu.
      Đau đơn và khó xử như vậy, hãy để mình nàng chịu đựng là đủ rồi. Vì sao còn muốn trút lên người ?
      Sắc mặt Thập Nhị càng thêm đanh lại: “Nếu ta đối phó với nữa sao?”
      Nguyệt Nha Nhi dừng lúc lâu, cuối cùng mới thấp giọng : “Dịch Nhiên đối với ta, giống như Tứ ca của ta đối với Thất tẩu của chàng thôi. Nếu Thất ca của chàng muốn giết Tứ ca của ta, Thất tẩu của chàng như thế nào?”
      Thập Nhị ngờ nàng so sánh như thế, nhất thời do dự, nhưng ý nghĩ đó vừa vụt qua, lại nhớ đến tình cảm Thất tẩu dành cho Thất ca, trong lòng cũng hơi vui mừng, cách khác, nàng đối với mình, cũng như Thất tẩu đối với Thất ca sao?
      Phục hồi tinh thần lại, chung quy cũng đành bất đắc dĩ thở dài: “ muốn bóp chết nàng, thôi quên cả ....”
      Cứ như thế, cần phải tâm tâm niệm niệm mãi, nóng ruột nóng gan, chút việc , cũng đủ để khiến con người ta phát điên.
      Từ “chết” kia lọt vào tai Nguyệt Nha Nhi, nàng bất giác run lên, lại càng ôm chặt hơn.
      Nàng sợ chết, sợ lời thề của bản thân mang đến bất hạnh, lại càng sau khi chết gặp lại Mẫu thân .....
      Nhưng mà đời này, chỉ có ông trời là hề chết .
      Buổi chiều hôm đó, Thập Nhị dỗ Nguyệt Nha Nhi uống chén thuốc rồi dùng cháo, là trong cung đưa đến. Nhưng mùi vị của chén cháo kia vô cùng kỳ quái, Nguyệt Nha Nhi vừa ngửi là thấy thoải mái, lại càng tình nguyện ăn nó, hai người giằng co lúc lâu, sau đó Nguyệt Nha Nhi mới ăn được hai muỗng.
      “Ăn thêm chút nữa.” Tính kiên nhẫn của Thập Nhị thuộc hàng ‘cao thủ’, nhưng đối mặt với nàng chỉ biết ân cần, nề hà công việc phiền chán này.
      Nguyệt Nha Nhi dùng sức ngậm chặt môi lắc đầu, rất quật cường nhưng cũng rất tùy hứng.
      Kể từ sau lần đó, giống như quay về năm tháng non trẻ kia, giằng co với đau khổ, đôi lúc có chút ngọt ngào, đa số thời gian đều vấp phải trắc trở, còn nàng tuy trong lòng rất hiểu , nhưng cũng vẫn có kiên trì và tùy hứng của bản thân.
      Cũng bởi vì như thế, tuy là ba năm ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cho mỗi người khắc ghi suốt đời.
      Tên Tống Dịch Nhiên sợ chết kia lại đưa đến thiếp mới, sắc mặt Thập Nhị vốn rạng rỡ nhất thời liền đanh lại, Nguyệt Nha Nhi cũng bị dọa nhảy dựng, trong lòng lại trở nên bất an.
      Thập Nhị buông chén cháo trong tay xuống vừa định ra ngoài, Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng giữ chặt tay : “Ta với chàng cùng .”
      Thập Nhị vừa muốn bộc phát, nhưng suy nghĩ lúc, lại gật đầu : “Như thế cũng tốt, để khỏi tơ tưởng nữa.”
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi chợt giật mình, nhìn về phía : “Tơ tưởng gì?”
      “Tơ tưởng gì?” Thập Nhị cười lạnh tiếng, “Nguyệt Nha Nhi, nàng đừng với ta là nàng nhìn ra có tình cảm với nàng nha?”
      Nguyệt Nha Nhi cúi thấp đầu, lẳng lặng mang hài, thầm thở dài trong lòng.
      Chỉ sợ muốn cắt đứt, phải là tình cảm này, hoặc là, chỉ là tình cảm này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 486
      đường đến đại sảnh, Nguyệt Nha Nhi vẫn luôn trầm mặc, nhìn thấy gần đến nơi, rốt cuộc nàng lấy hết dũng khí đứng chặn trước mặt Thập Nhị: “Để mình ta với thôi, được ?”
      được.” Thập Nhị hừ lạnh tiếng, tựa như sớm đoán được nàng đưa ra cầu này, vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước.
      “Thanh Tuyên.” Nguyệt Nha Nhi ngăn lại, thấp giọng cầu xin, “Đừng như vậy mà, Dịch Nhiên, huynh ấy từng chiếu cố ta rất nhiều, ta có cách nào nhìn chàng và người thân của ta xung đột.”
      Mặt Thập Nhị vẫn lãnh nghiêm, quả quyết cự tuyệt.
      “Thanh Tuyên, chàng coi như là thông cảm cho ta, được ?”
      Thập Nhị chợt cau mày, nhưng cũng hơi bị ‘lung lay’, quét mắt nhìn qua dung nhan tái nhợt của nàng, trong lòng cuối cùng đành lòng, ngừng chút, mới trầm giọng : “ được rời khỏi tầm mắt của ta.”
      Vì thế lập tức cho người mời Tống Dịch Nhiên vào hoa viên, Nguyệt Nha Nhi ngồi trong lương đình chờ , còn Thập nhị ngồi ở lương đình khác cách nơi này xa quan sát nàng.
      Tống Dịch Nhiên rất nhanh theo nha hoàn đến, từ xa liếc nhìn Thập Nhị, sau đó vào lương đình của Nguyệt Nha Nhi.
      Thập Nhị kìm chế được mà siết tay bàn tay lại, cố gắng hết sực khắc chế tâm tình xúc động muốn xông lên.
      Nguyệt Nha Nhi vừa thấy Tống Dịch Nhiên đến, sắc mắt khỏi trắng phần, cúi đầu gọi tiếng: “Dịch Nhiên.”
      Tống Dịch Nhiên lặng im lát:“Nàng phải như thế này sao?”
      “Ta có biện pháp.” Nguyệt Nha Nhi cúi đầu, dám đối diện với ánh mắt của ,“Dịch Nhiên, nay, ta rời khỏi chàng.” Thập Nhị*
      “Cho nên ngay cả di huấn của Mẫu thân khuất cũng có thể làm trái?” Tống Dịch Nhiên thản nhiên cười lạnh tiếng,“Hay là, nàng sớm quên mất rồi?”
      Nguyệt Nha Nhi tay run rẩy đẩu đứng lên: “Ta quên.”
      “Vậy nàng quên mẹ nàng là vì điều gì mà chết?”
      “Việc mẹ chết, cùng liên quan đến nhau.” Giọng của Nguyệt Nha Nhi càng lúc càng thấp, “Ta biết mẹ muốn nhìn thấy ta cùng với bên nhau, nhưng mà, ta còn cách nào kiểm soát bản thân mình.”
      Tống Dịch Nhiên trước mắt thê lương nhìn nàng cái:“ cách khác, đến bây
      giờ vẫn biết xảy ra chuyện gì?” trong đôi mắt trong suốt shiện lên tia kinh hoảng:“Dịch Nhiên?”
      Tống Dịch Nhiên cười :“Nàng sợ ta cho ?”
      Nguyệt Nha Nhi hơi cắn môi: “Chuyện này qua rồi, chàng cần biết, chàng vô tội .”
      “Vô tội?” Tống Dịch Nhiên cười lạnh ,“Cho nên Đại Sở đáng bị diệt vong, cho nên mẫu thân nàng xứng đáng táng thân cho bắc mạc binh lính thủ hạ? Nguyệt Nha Nhi, nàng khiến ta quá thất vọng!”
      Thân mình cứng ngắc của Nguyệt Nha Nhi vẫn ngồi đằng kia, còn Tống Dịch Nhiên cũng đứng dậy, phẩy tay áo bỏ , “Dịch Nhiên!” Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hoảng hốt, đứng dậy đuổi theo ngay, “Dịch Nhiên, ta xin huynh đừng với chàng, được ? Mẫu thân muốn trừng phạt, ông trời muốn trừng phạt, cứ giáng lên ta. Có lẽ tiếp qua đoạn thời gian ta gặp lọt vào ứng có báo ứng, ta chỉ xin huynh, đừng với chàng.”
      Tống Dịch Nhiên bước được vài bước, nghe thấy giọng buồn bã của nàng, cho dù trong lòng có khó chịu nhiều đến đâu, cũng đè nén xuống. Nhưng đúng là vẫn phải nuốt cơn giận dưới lần, vẫn trả lời, bước nhanh hơn rời khỏi nơi này.
      Nguyệt Nha Nhi bất lực đứng đó nhìn xa, nhịn được lùi từng bước, bỗng dưng lại tiến vào vòm ngực rộng lớn quen thuộc.
      Thập Nhị có vẻ hờn giận : “ muốn cứ để , đuổi theo làm gì?”
      Nguyệt Nha Nhi kiềm chết nỗi lo sợ, bất an trong lòng, khẽ cười tiếng: “Ừm.”
      ràng hết rồi nhỉ?” lại trầm giọng mở miệng hỏi. Khi nãy thấy hai người chuyện trong đình, biết ngay quyết định đáp ứng cầu của nàng là sai lầm, thể biết hai người chuyện gì, hại như có trăm ngàn mũi dao đâm vào tim, khó chịu vô cùng.
      Nguyệt Nha Nhi khe khẽ thở dài, :“ ràng rồi.”
      “Vậy quá tốt.” Thập Nhị hơi hừ tiếng, nhìn về hướng tống dịch nhiên biến mất, lúc này mới cúi đầu nhìn nàng, nhưng lại thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, nhịn được xụ mặt xuống, “ ràng rồi mà sao mặt mày vẫn bí xị vậy? Cười cái nào.”
      “Chàng này, bá đạo quá vậy.” Nguyệt Nha Nhi nhịn được thầm mắng, nhưng vẫn chậm rãi nở nụ cười, vùi vào lòng , cúi đầu gọi tiếng, “ Thanh Tuyên.”
      Thập Nhị cúi đầu lên tiếng:“Ừm?”
      “Ta chỉ còn có chàng ......” Nguyệt Nha Nhi thấp giọng lẩm bẩm .
      Ta từ bỏ tất cả, phản bội tất cả, nay, chỉ còn mình chàng thôi.
      Tâm tình Thập Nhị tương đối tốt, nên giương khóe miệng lên, chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng.
      Mấy ngày sau, núi Lăng Tiêu bỗng nhiên truyền đến tin Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này tự mình đến núi lăng tiêu trước, sau đó giao quyền cho quan thiên giám tùy ý sắp xếp, để tất cả hậu bối của hoàng thất đến Thiên Linh tự cầu phúc cho Thái Hoàng Thái Hậu.
      Nguyệt Nha Nhi cũng nghĩ rằng kiện này rơi xuống đầu mình, chợt kinh ngạc nhìn về phía thập nhị thay xiêm y: “Vì sao lại muốn ta ?”
      Thập Nhị thay tẩm y ra, thấy dáng vẻ ngây người của nàng, nhịn được nở nụ cười: “Nực cười, nàng là thê tử của ta, nàng ai ?”
      Nguyệt Nha Nhi nhịn được hỏi: “Thế .... Vương phi của chàng đâu? Theo lý chuyện này nàng ta có thể mà, ta cần phải .”
      ngồi giường, đem nàng kéo vào lòng: “Nàng ...” Dừng chút, nhưng cũng tiếp tục, mà lại , “Ta muốn nàng .”
      Trong lòng nguyệt nha nhi thê lương, còn chưa lấy lại tinh thần, xoay người nằm đè lên nàng, rồi nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của nàng, rồi bắt đầu phen đòi hỏi vô độ.
      Ban đêm, nguyệt nha nhi lại mất rất lâu để chìm vào giấc ngủ.
      Hôm sau, vẫn thể theo vào cung, sau đó theo đại đội đến Thiên Linh tự.
      Ngồi trong xe ngựa, nàng nghe tiếng bánh xe cuồn cuộn, hơi vén mành xe lên, liền thấy cưỡi ngựa ngay bên cạnh xe của nàng, rồi quay sang nhìn mình cười.
      Nguyệt nha nhi được tự nhiên nhớ đến tối qua, thêm sáng sớm nay nên bỗng dưng lòng cũng trở nên mềm mại, đáp lại nụ cười của , rồi buông mành xuống. Thổn thức thở dài, với bản thân, chỉ là bái Phật thôi, liên quan đến gì khác, nàng chỉ cần cầu phúc cho thôi, vậy là đủ.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 486
      đường đến đại sảnh, Nguyệt Nha Nhi vẫn luôn trầm mặc, nhìn thấy gần đến nơi, rốt cuộc nàng lấy hết dũng khí đứng chặn trước mặt Thập Nhị: “Để mình ta với thôi, được ?”
      được.” Thập Nhị hừ lạnh tiếng, tựa như sớm đoán được nàng đưa ra cầu này, vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước.
      “Thanh Tuyên.” Nguyệt Nha Nhi ngăn lại, thấp giọng cầu xin, “Đừng như vậy mà, Dịch Nhiên, huynh ấy từng chiếu cố ta rất nhiều, ta có cách nào nhìn chàng và người thân của ta xung đột.”
      Mặt Thập Nhị vẫn lãnh nghiêm, quả quyết cự tuyệt.
      “Thanh Tuyên, chàng coi như là thông cảm cho ta, được ?”
      Thập Nhị chợt cau mày, nhưng cũng hơi bị ‘lung lay’, quét mắt nhìn qua dung nhan tái nhợt của nàng, trong lòng cuối cùng đành lòng, ngừng chút, mới trầm giọng : “ được rời khỏi tầm mắt của ta.”
      Vì thế lập tức cho người mời Tống Dịch Nhiên vào hoa viên, Nguyệt Nha Nhi ngồi trong lương đình chờ , còn Thập nhị ngồi ở lương đình khác cách nơi này xa quan sát nàng.
      Tống Dịch Nhiên rất nhanh theo nha hoàn đến, từ xa liếc nhìn Thập Nhị, sau đó vào lương đình của Nguyệt Nha Nhi.
      Thập Nhị kìm chế được mà siết tay bàn tay lại, cố gắng hết sực khắc chế tâm tình xúc động muốn xông lên.
      Nguyệt Nha Nhi vừa thấy Tống Dịch Nhiên đến, sắc mắt khỏi trắng phần, cúi đầu gọi tiếng: “Dịch Nhiên.”
      Tống Dịch Nhiên lặng im lát:“Nàng phải như thế này sao?”
      “Ta có biện pháp.” Nguyệt Nha Nhi cúi đầu, dám đối diện với ánh mắt của ,“Dịch Nhiên, nay, ta rời khỏi chàng.” Thập Nhị*
      “Cho nên ngay cả di huấn của Mẫu thân khuất cũng có thể làm trái?” Tống Dịch Nhiên thản nhiên cười lạnh tiếng,“Hay là, nàng sớm quên mất rồi?”
      Nguyệt Nha Nhi tay run rẩy đẩu đứng lên: “Ta quên.”
      “Vậy nàng quên mẹ nàng là vì điều gì mà chết?”
      “Việc mẹ chết, cùng liên quan đến nhau.” Giọng của Nguyệt Nha Nhi càng lúc càng thấp, “Ta biết mẹ muốn nhìn thấy ta cùng với bên nhau, nhưng mà, ta còn cách nào kiểm soát bản thân mình.”
      Tống Dịch Nhiên trước mắt thê lương nhìn nàng cái:“ cách khác, đến bây
      giờ vẫn biết xảy ra chuyện gì?” trong đôi mắt trong suốt shiện lên tia kinh hoảng:“Dịch Nhiên?”
      Tống Dịch Nhiên cười :“Nàng sợ ta cho ?”
      Nguyệt Nha Nhi hơi cắn môi: “Chuyện này qua rồi, chàng cần biết, chàng vô tội .”
      “Vô tội?” Tống Dịch Nhiên cười lạnh ,“Cho nên Đại Sở đáng bị diệt vong, cho nên mẫu thân nàng xứng đáng táng thân cho bắc mạc binh lính thủ hạ? Nguyệt Nha Nhi, nàng khiến ta quá thất vọng!”
      Thân mình cứng ngắc của Nguyệt Nha Nhi vẫn ngồi đằng kia, còn Tống Dịch Nhiên cũng đứng dậy, phẩy tay áo bỏ , “Dịch Nhiên!” Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hoảng hốt, đứng dậy đuổi theo ngay, “Dịch Nhiên, ta xin huynh đừng với chàng, được ? Mẫu thân muốn trừng phạt, ông trời muốn trừng phạt, cứ giáng lên ta. Có lẽ tiếp qua đoạn thời gian ta gặp lọt vào ứng có báo ứng, ta chỉ xin huynh, đừng với chàng.”
      Tống Dịch Nhiên bước được vài bước, nghe thấy giọng buồn bã của nàng, cho dù trong lòng có khó chịu nhiều đến đâu, cũng đè nén xuống. Nhưng đúng là vẫn phải nuốt cơn giận dưới lần, vẫn trả lời, bước nhanh hơn rời khỏi nơi này.
      Nguyệt Nha Nhi bất lực đứng đó nhìn xa, nhịn được lùi từng bước, bỗng dưng lại tiến vào vòm ngực rộng lớn quen thuộc.
      Thập Nhị có vẻ hờn giận : “ muốn cứ để , đuổi theo làm gì?”
      Nguyệt Nha Nhi kiềm chết nỗi lo sợ, bất an trong lòng, khẽ cười tiếng: “Ừm.”
      ràng hết rồi nhỉ?” lại trầm giọng mở miệng hỏi. Khi nãy thấy hai người chuyện trong đình, biết ngay quyết định đáp ứng cầu của nàng là sai lầm, thể biết hai người chuyện gì, hại như có trăm ngàn mũi dao đâm vào tim, khó chịu vô cùng.
      Nguyệt Nha Nhi khe khẽ thở dài, :“ ràng rồi.”
      “Vậy quá tốt.” Thập Nhị hơi hừ tiếng, nhìn về hướng tống dịch nhiên biến mất, lúc này mới cúi đầu nhìn nàng, nhưng lại thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, nhịn được xụ mặt xuống, “ ràng rồi mà sao mặt mày vẫn bí xị vậy? Cười cái nào.”
      “Chàng này, bá đạo quá vậy.” Nguyệt Nha Nhi nhịn được thầm mắng, nhưng vẫn chậm rãi nở nụ cười, vùi vào lòng , cúi đầu gọi tiếng, “ Thanh Tuyên.”
      Thập Nhị cúi đầu lên tiếng:“Ừm?”
      “Ta chỉ còn có chàng ......” Nguyệt Nha Nhi thấp giọng lẩm bẩm .
      Ta từ bỏ tất cả, phản bội tất cả, nay, chỉ còn mình chàng thôi.
      Tâm tình Thập Nhị tương đối tốt, nên giương khóe miệng lên, chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng.
      Mấy ngày sau, núi Lăng Tiêu bỗng nhiên truyền đến tin Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này tự mình đến núi lăng tiêu trước, sau đó giao quyền cho quan thiên giám tùy ý sắp xếp, để tất cả hậu bối của hoàng thất đến Thiên Linh tự cầu phúc cho Thái Hoàng Thái Hậu.
      Nguyệt Nha Nhi cũng nghĩ rằng kiện này rơi xuống đầu mình, chợt kinh ngạc nhìn về phía thập nhị thay xiêm y: “Vì sao lại muốn ta ?”
      Thập Nhị thay tẩm y ra, thấy dáng vẻ ngây người của nàng, nhịn được nở nụ cười: “Nực cười, nàng là thê tử của ta, nàng ai ?”
      Nguyệt Nha Nhi nhịn được hỏi: “Thế .... Vương phi của chàng đâu? Theo lý chuyện này nàng ta có thể mà, ta cần phải .”
      ngồi giường, đem nàng kéo vào lòng: “Nàng ...” Dừng chút, nhưng cũng tiếp tục, mà lại , “Ta muốn nàng .”
      Trong lòng nguyệt nha nhi thê lương, còn chưa lấy lại tinh thần, xoay người nằm đè lên nàng, rồi nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của nàng, rồi bắt đầu phen đòi hỏi vô độ.
      Ban đêm, nguyệt nha nhi lại mất rất lâu để chìm vào giấc ngủ.
      Hôm sau, vẫn thể theo vào cung, sau đó theo đại đội đến Thiên Linh tự.
      Ngồi trong xe ngựa, nàng nghe tiếng bánh xe cuồn cuộn, hơi vén mành xe lên, liền thấy cưỡi ngựa ngay bên cạnh xe của nàng, rồi quay sang nhìn mình cười.
      Nguyệt nha nhi được tự nhiên nhớ đến tối qua, thêm sáng sớm nay nên bỗng dưng lòng cũng trở nên mềm mại, đáp lại nụ cười của , rồi buông mành xuống. Thổn thức thở dài, với bản thân, chỉ là bái Phật thôi, liên quan đến gì khác, nàng chỉ cần cầu phúc cho thôi, vậy là đủ.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 487
      Bên trong Đại Hùng bảo điện, hành lễ cúng bái, cầu phúc xong, Hoàng Phủ Thanh Vũ dẫn mọi người cùng tụng kinh, Nguyệt Nha Nhi cúi đầu với Thập Nhị câu gì đó, rồi tránh mọi người, lặng yên rời khỏi đại điện.
      Trong thiên linh tự cổ thụ che trời, sau khi đoạn đường rất dài, trước mắt thoáng đãng trong sáng, cũng có tiểu viện yên tĩnh.
      Nguyệt Nha Nhi chút chần chừ, lại nghe bên trong truyền đến tiếng cười của nữ tử, ràng là thanh nàng quen thuộc, tâm tình chợt ngưng đọng, còn chưa lấy lại tinh thần, bước vào trong tiểu viện.
      Dưới hành lang phía Tây, có nữ tử ngồi, phải là Tịch Nhan, người giờ phút này ở đại điện sao?
      Tịch Nhan vốn đùa với Lương , vừa kể chuyện cười cho con nghe xong, nhấc đầu lên, bỗng dưng nhìn thấy thân ảnh của Nguyệt Nha Nhi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ, hơi gật đầu : “Nguyệt Nha Nhi, sao muội lại đến đây?”
      Nguyệt Nha Nhi ngờ người đó là nàng, mặt vẻ xấu hổ chợt lóe lên, thấp giọng : “Chỉ tiện đường thôi.”
      Tịch Nhan thăm dò nhìn về con đường phía sau, cười : “Có thể thấy được, muội rất xa, lại đây ngồi.”
      Nguyệt Nha Nhi vốn muốn từ chối, nhưng bỗng dưng thấy đứa bé trong lòng nàng mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, tinh thần dường như lại đình trệ, nhấc váy đến bên cạnh Tịch Nhan, ngồi xuống.
      Lương tuổi , đối với Nguyệt Nha Nhi cũng có ấn tượng gì nhiều, vì thế tựa vào trong lòng Mẫu thân, rồi chỉ nhìn chằm chằm nàng.
      Tịch Nhan nở nụ cười, : “ nhi, đây là Thập Nhị thẩm, mau gọi .”
      Lương vâng lời, gọi tiếng: “Thập Nhị thẩm.” khuôn mặt non nớt lại chợt có tia thẹn thùng, đem mặt vùi vào lòng Mẫu thân.
      Tịch Nhan nhịn được cười thành tiếng, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi : “Đứa bé này có thói quen xấu, thấy nương nào xinh đẹp là thẹn thùng ngay.”
      Ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi vẫn dừng người Lương , nghe vậy mới hơi dời tầm mắt , cười : “Cậu bé là đẹp.”
      Đúng lúc này Lương vụng trộm ngước mắt đánh giá Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi nhìn vào ánh mắt trong suốt của cậu bé, trong lòng nhịn được hơi chấn động, nhưng cũng kìm được nụ cười khóe miệng.
      Lương cũng mím môi nở nụ cười, lại lần nữa ngượng ngùng vùi vào lòng Mẫu thân.
      Tịch Nhan hơi quay đầu về phía nàng : “Muội và Thập Nhị đệ, gần đây vẫn tốt chứ?”
      Nguyệt Nha Nhi ngẩn ra, gật đầu.
      Tịch Nhan cười : “ có gì cả đâu, ta thấy đệ ấy gần đây dáng vẻ bực bội lắm, còn tưởng là hai người giận nhau chứ.”
      Tim Nguyệt Nha Nhi chợt đập hụt nhịp. Gần đây rất bực bội sao? Vì sao ở trước mặt nàng chưa từng biểu ra chút gì hết?
      Dừng chút, Tịch Nhan lại : “Nguyệt Nha Nhi, chuyện đứa bé, ra có thể từ từ đến, có lẽ nay muội muốn, sau này có thể nghĩ vậy đâu. Tính tình Thập Nhị đệ muội hẳn còn hiểu hơn ta, muội chỉ cần đừng chuyện này tuyệt tình như thế, đệ ấy nhất định chiều theo muội mà.”
      “Chàng .... Đều hết với tỷ?” Nguyệt Nha Nhi cúi đầu hỏi.
      Chuyện này, từ khi chuyện của Tống Dịch Nhiên qua , hai người đều ai nhắc lại, có lần nàng thậm chí còn nghĩ rằng quên, hóa ra, vẫn đặt tận đáy lòng.
      Tịch Nhan khẽ cười tiếng: “Tính tình đệ ấy hay giấu diếm, làm sao có thể chứ? Chẳng qua là nay nhờ có duyên gặp được muội, quả ta hiểu khá nhiều.”
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi là từng cơn đau đớn, phảng phất ngay cả hô hấp cũng xong, rốt cuộc đành lảng sang chuyện khác: “ việc năm đó, tỷ chắc là trách ta phải ?”
      “Lúc trẻ tuổi, ai chẳng từng nhất thời xúc động, nông nỗi phạm sai lầm chứ?” Tịch Nhan cười , “Ta biết hôm đó, muội hề có ý định xông vào, chỉ vì muội thấy ta, nhất thời khống chế được bản thân, đúng ?”
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi chấn động mạnh: “Tỷ ... Sao lại biết?”
      Nụ cười mặt Tịch Nhan càng thêm dịu dàng, trở nên động lòng người: “Bởi vì ta thấy ánh mắt của muội. Sau khi Thập Nhị bỏ , dáng vẻ thất hồn lạc phách của muội, lên tất cả. Muội chính là muốn gặp đệ ấy, muội muốn cùng đệ ấy chuyện thôi, cũng ngờ là gặp được ta. Ta nghĩ lúc đó, nếu ta xuất , có lẽ hai người lãng phí vài năm rồi.”
      Nguyệt Nha Nhi nghe nàng , tim vẫn đập mạnh và loạn nhịp hơn, ngồi đằng kia.
      Chính xác, ngày đó, nàng chỉ muốn gặp , nàng chỉ muốn gặp mà thôi.
      Muốn kể cho nghe, Mẫu thân chết, chết dưới lưỡi kiếm của quân đội Bắc Mạc, còn muốn kể cho nghe, Mẫu thân cho phép nàng gặp lại , Mẫu thân cho phép bọn họ ở bên nhau.
      Nỗi lòng nàng khi đó rất hỗn loạn, tất cả hận đều đan vào nhau, nhiều hay hận nhiều, tất cả ý muốn lúc đó --- là gặp .
      Kết quả, cuối cùng cũng nhìn thấy , nhưng sau đó mới biết bản thân sai rồi. Bản thân ràng thề với Mẫu thân, bao giờ gặp nữa, làm sao có thể, làm sao có thể ...
      “Vì sao lại lời, Nguyệt Nha Nhi?” Giọng mềm của Tịch Nhan lại vang lên, “Ta biết, ngày đó Thập Nhị đệ chỉ là nhất thời nóng nảy, sau đó đệ ấy từng tìm muội, nhưng vì sao khi đó, muội lại quyết tuyệt như vậy, lời?”
      Vì sao? Nguyệt Nha Nhi đem mặt vùi vào lòng bàn tay, thầm cười khổ.
      Bởi vì lúc đó Tống Dịch Nhiên vừa vặn tìm được nàng, nhắc nhở nàng, nàng thể ở bên cạnh .
      Tịch Nhan thấy dáng vẻ của nàng, chung quy cũng gặn hỏi thêm nữa, chỉ cười : “Thôi, cũng may, bây giờ muội trở về rồi, Thập Nhị đệ có thể coi là được cứu rồi.” xong, lại cúi đầu đùa với Lương , “ nhi à, Thập Nhị thúc của con được cứu rồi.”
      Tiếng cười giòn của Lương truyền đến, góc khuất bí trong lòng Nguyệt Nha Nhi chợt xúc động, nhất thời muốn khóc, dừng chút, lại vẫn là mỉm cười.
      Đúng lúc này, phòng bên kia vốn khép chặt cửa, đột nhiên mở ra, Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong bước ra, lúc này mới hiểu được, hóa ra khi nãy mình chọn đường xa, hai người này biết đến đúng tiểu viện này bằng cách nào.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng, cũng giật mình lắm, ngược lại, dường như bên trong đoán được nàng đến, chỉ thản nhiên gật đầu, kéo Lương trong lòng Tịch Nhan qua, rồi với Tịch Nhan: “Hoàng Tổ mẫu muốn gặp nàng.”
      Sắc mặt Tịch Nhan bỗng dưng thay đổi hẳn, vươn tay ra muốn giành lại Lương từ trong lòng : “Ta .”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ sao có thể để nàng thực được, tay ôm Lương , tay nắm tay nàng, mỉm cười : “Nghe lời nào, Hoàng tổ mẫu chỉ muốn mấy câu với nàng thôi, ta ở ngay ngoài này chờ nàng, nhanh .”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 488
      Tịch Nhan rất tình nguyện, mỗi bước rất cẩn thận vào trong gian phòng kia, nguyệt nha nhi cũng chẳng rảnh rỗi hơn, nên đứng dậy muốn rời .
      “Nguyệt Nha Nhi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên gọi nàng, cười , “Nếu muội chê, ngồi xuống uống với ta chén trà, được chứ?”
      Trong lòng nguyệt nha nhi đắn đo, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn ngồi trở lại vị trí của mình.
      Chốc lát liền có thị nữ dâng trà xanh lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ tiện tay giao Lương cho người thị nữ kia, dặn dò ta đưa Lương .
      Ánh mắt Nguyệt Nha Nhi vẫn dán chặt vào Lương được thị nữ bế , cho đến khi nhìn thấy nữa.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tự mình châm cho nàng ly trà, để trước mặt nàng, trầm giọng : “Nguyệt Nha Nhi, đối với chuyện của Mẫu thân muội, ta có lỗi.”
      Nguyệt Nha Nhi chấn động mạnh, mở to đôi mắt nhìn về phía .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên: “Muội yên tâm , ta biết chuyện này, có nghĩa là Thập Nhị đệ cũng biết.”
      “Huynh còn biết được gì nữa?” Giọng của Nguyệt Nha Nhi hơi cao hơn.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi cau mày: “Còn biết gì nữa ư? Còn biết là muội rất hận ta, chuyện này có tính ?”
      Nguyệt Nha Nhi cẩn thận quan sát gương mặt , nhưng bất luận thế nào cũng xác định được lời của nam nhân này là hay giả, hồi lâu sau, mới thuyết phục bản thân yên lòng. Bất luận biết chuyện gì, vì Thập Nhị đệ của , hẳn là cũng ra.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhấp ngụm trà, rồi mới hít hơi tiếp: “Nguyệt Nha Nhi, làm sao mới có thể loại bỏ hận ý của muội đối với ta?”
      Nguyệt Nha Nhi ngẩn ra, giống như hiểu gì cả.
      Mâu quang của Hoàng Phủ Thanh Vũ sắc bén, cười nhạt : “Nếu trong lòng muội vẫn luôn tồn tại hận ý với ta, như vậy cuộc đời này có cách nào để cùng Thập Nhị yên tâm, thoái mải sống bên nhau, ta đúng ? Hay là, muội vốn tính đến chuyện sống lâu dài với đệ ấy?”
      phải!” Trong nháy mắt Nguyệt Nha Nhi trở nên kích động, quả quyết phủ nhận.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng cái, trong ánh mắt giống như có tia an bình: “Vậy , rất tốt.”
      Vừa dứt lời, đột nhiên lúc đó “Ầm” tiếng, bàn đá ràng có thanh chủy thủ, Nguyệt Nha Nhi giật mình vội đứng lên, phục hồi tinh thần lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ kia.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy thanh chủy thủ về phía nàng, thản nhiên : “Nếu có thể loại bỏ hận của muội, thanh chủy thủ này ta nguyện để muội tùy ý sử dụng.”
      Nguyệt Nha Nhi khiếp sợ nhìn , hô hấp dồn dập, ngực phập phồng liên tục.
      lâu sau, nàng mới rốt cuộc mở miệng: “Huynh sợ chết sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười , : “Ta có thê tử, có con trai, con , có huynh đệ, có cả thiên hạ, sao lại sợ chết? Thập Nhị là đệ đệ của ta, hai người lúc trước trở nên như bây giờ, ta phải là có trách nhiệm, thậm chí có thể , đều là do sơ suất của ta.”
      Lúc trước đáp ứng Thập Nhị nhất định bảo vệ Nguyệt Nha Nhi chu đáo, vì vậy, phái người , lòng chỉ nghỉ đến việc tìm Nguyệt Nha Nhi, nhưng nghĩ đến lại xem Mẫu thân của bé, đến nỗi gây nên lỗi lầm to lớn này.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu thở dài: “Cho ta nhát, có thể khiến cho lòng muội thoái mái chút?”
      Nguyệt Nha Nhi cắn răng, đoạt lấy thanh chủy thủ bàn, rút khỏi vỏ.
      Quả , nàng hận con người này, rất hận , nếu bởi vì , Đại Sở diệt vong, Mẫu thân chết, nàng và Thập Nhị lúc đó, cũng lâm vào hoàn cảnh gian nan như bây giờ ... Nhưng mà, vì sao thanh chủy thủ kia dường như nặng ngàn cân, khiến tay nàng nhấc lên nổi?
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn luôn thâm trầm nhìn nàng, chút ánh sáng nào.
      Nguyệt Nha Nhi giơ chủy thủ lên, rồi buông xuống, lặp lại nhiều lần, cũng biết phải làm sao cho phải.
      Đúng lúc này, Tịch Nhan từ trong phòng ra, bỗng dưng thấy tình cảnh như vậy, thoáng chốc kinh hãi: “Nguyệt Nha Nhi, muội muốn làm gì?”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm tĩnh quay đầu lại, Tịch Nhan do dự, bình tĩnh lại, cắn môi nhìn thanh chủy thủ được cầm trong tay nữ tử, lặp lại ngừng.
      Cùng lúc, bên trong bỗng nhiên lại có người ra, chính là Tống Như Tân!
      Nguyệt Nha Nhi bỗng thấy nàng, chỉ cảm thấy khiếp sợ. Nàng ta sao có thể ở đây chứ?
      Tống Như Tân cũng thấy tình hình này ổn, sắc mặt cả kinh thay đổi hẳn: “Muội muội, tại sao muội lại làm thế? Hoàng Thượng là thân ngàn vàng, thể thương tổn ...”
      “Xoảng” tiếng, chủy thủ từ trong tay Nguyệt Nha Nhi rơi xuống nền đất.
      Chậm rãi cúi mặt xuống, chỉ cảm thấy tâm như tro tàn: “Ta thể giết huynh. Huynh là Thất ca của chàng, nếu huynh chết, chàng khổ sở, chàng hận ta. Hôm nay huynh làm như vậy, đơn giản là muốn tốt cho chàng thôi, vậy rất đơn giản, ta biết ở chỗ Tứ ca có loại thuốc, có thể khiến người ta quên hết những ký ức qua, huynh hãy cho chàng uống nó, hãy quên ta , từ nay về sau chàng sống tốt hơn!”
      Nguyệt Nha Nhi đứng lên vừa muốn chạy , bỗng nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mở miệng lần nữa: “Muội muốn từ bỏ tất cả sao? Có thể có cơ hội cùng đệ ấy ở mãi bên nhau dễ, muội bỏ qua cơ hộ đó sao?”
      Nguyệt Nha Nhi hít sâu hơi, thản nhiên nở nụ cười, : “ phải ta muốn từ bỏ, mà cơ hội như vậy, vốn thuộc về ta. Ta từng lập lời thề với Mẫu thân, cuộc đời này cùng người trong hoàng tộc Hoàng Phủ có bất kỳ mối quan hệ nào, lại càng thể gặp lại chàng. Đúng, ta nhất thời hồ đồ, về lại nơi này, cùng chàng bên nhau, nhưng như vậy lại chẳng thể nào làm bọn ta hạnh phúc cả. Nay, hãy để ta thực lời hứa với Mẫu thân, hãy để chàng quên ta , vui vẻ, hạnh phúc sống tốt.”
      Nguyệt Nha Nhi chạy mạch ra khỏi tiểu viện, gờ nửa đường gặp Thập Nhất cùng Thập Nhị về bên này, nàng trở tay kịp, nên chạy ngay vào trong lòng Thập Nhị.
      “Nguyệt Nha Nhi?” thập nhị ôm lấy nàng, thấy cảm xúc của nàng khác thường, cũng cố kỵ Thập Nhất đứng bên cạnh, , “Nàng làm sao vậy?”
      Hốc mắt Nguyệt Nha Nhi đỏ cả lên, nhưng vẫn cố cười: “ có gì, ở bên kia vừa mới gặp vị đại sư, cho ta ít chuyện xưa về Phật Tổ, nhất thời cảm thấy thông cảm thôi.”
      Thập Nhị bỗng dưng nở nụ cười: “Nghe chuyện xưa thôi mà cũng có thể khóc sao, nàng khiến ta còn lời nào để luôn rồi.”
      Thập Nhất hơi lắc lắc đầu, nhấc chân tiếp tục về phía trước.
      Thập Nhị kéo tay Nguyệt Nha Nhi, rồi lau những giọt nước mắt còn đọng lại khóe mắt hồng hồng của nàng, : “Chắc nàng mệt rồi? Chúng ta về phủ trước?”
      Nguyệt Nha Nhi gật đầu, lại nhớ đến vừa rồi Tống Như Tân xuất trong tiểu viện, trong lòng hơi nghi hoặc, nhìn về phía sườn mặt vui vẻ của , rốt cuộc hỏi gì cả, hai người cùng nhau rời khỏi ngôi chùa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :