1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 480
      Sáng sớm mấy ngày sau, Thập Nhị tỉnh dậy trong phòng Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi thức dậy trước, ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, thấy đứng đậy, liền buông lược qua giúp thay quần áo.
      Thập Nhị thuận thế ôm lấy thắt lưng nàng: “Đêm nay trong phủ có yến tiệc, nàng cần phải thay y phục tham dự.”
      Nguyệt Nha Nhi do dự, rồi mới thấp giọng : “Ta định .”
      “Như vậy sao được?” Thập Nhị cúi đầu hôn vào môi nàng cái, “Tiệc này là tổ chức dành cho nàng mà, nàng nhất định phải . phải hai ngày trước ta có tặng nàng mấy bộ xiêm y mới sao, hôm nay nàng mặc bộ màu đỏ kia.”
      cố tình tự thay nàng quyết định, Nguyệt Nha Nhi sửa sang lại vạt áo cho đâu vào đó, rồi mới : “Như vậy có được ?”
      Thập Nhị ngẩng ra, rồi mới hiểu được nàng về chuyện gì, nên ôm ngay nàng vào lòng.
      “Như Tân, nàng ấy...” Ngừng chút, lại tiếp tục, , “Nàng ấy ở trong phủ, cho nên nàng mới chính là nữ chủ nhân, hiểu chưa?”
      Nguyệt Nhi Nhi nhịn được nghi hoặc, nàng vào phủ lâu, Vương phi Tống Như Tân của gần như chẳng có lúc nào ở trong phủ. Ngoài trừ hai lần kia, còn thấy mặt nữa.
      Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng thấy bình tĩnh nhìn mình, cả băn khoăn vẫn day dứt trong lòng, nàng vẫn thản nhiên gật đầu.
      Đến buổi tối, Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa thấy trang phục để dự tiệc, chỉ thay bộ quần áo màu lam nhạt, rồi trang điểm , đến tiền viện.
      Nàng luôn cảm thấy như vậy là nên, lại còn diện áo quần màu đỏ, hồng nữa, trong lòng nàng cảm thấy chính mình là tội nhân.
      Thập Nhị sau khi nhìn thấy nàng, đầu tiên là hơi cau màu, sau đó mới cười rộ lên, đưa nàng đến chào hỏi mọi người.
      Nhất chúng quan lớn và quý nhân đều ngừng tiến lên hành lễ tiếp đón, mặc dù Nguyệt Nha Nhi rời xa thế giới thịnh thế phồn hoa lâu, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành trong cung đình, cách đối nhân xử thế đều có khí chất tao nhã, ra hề có chút sai phạm nào, nên cũng làm cho mọi người ai nấy đều dám khinh thường.
      Nam Cung ngự khoan thai đến chậm, Nguyệt Nha Nhi thấy nên rât vui mừng, nụ cười tràn ra khóe miệng, kéo tay vào trong.
      Nam Cung Ngự thấy khí sắc nàng tốt, khỏi nở nụ cười: “Nhìn thấy muội khỏe, tứ ca cũng an tâm.”
      Bắt đầu tiệc tối, Thập Nhị cùng Nguyệt Nha Nhi, tính cả Hoàng Phủ Thanh Thần, Đạm Tuyết cùng Nam Cung Ngự đều ngồi ở bàn .
      Có thể do nhiều nguyên nhân, nên khẩu vị cũng tốt lắm, Thập Nhị liền gắp ít thức ăn nàng thích để vào chiếc đĩa trước mặt nàng.
      Nguyệt Nha Nhi cúi đầu ăn vài miếng rồi hạ đũa, Thập Nhị lập tức áp sát vào nàng, thấp giọng hỏi: “ hợp khẩu vị? Hay là ta cho người làm lại tất cả nhé?” Nguyệt Nha Nhi nghe vậy nhịn được thở dài, gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục ăn.
      Thập Nhị thấy thế mới nở nụ cười.
      Nam Cung Ngự cầm chén rượu, nhìn hai người ở bàn đối diện.
      Nguyệt Nha Nhi vẫn cúi đầu ăn gì đó, Thập Nhị thường thường gắp thức ăn cho nàng, món chọn đều là món nàng thích. ra cả mấy món ăn bàn, đa số đều là món Nguyệt Nha Nhi thích. Hai người thường chụm đầu ghé tai thầm, Nguyệt Nha Nhi tuy chưa từng ngẩng đầu, nhưng nhìn vẻ mặt đầy săn sóc của Thập Nhị có thể thấy được hai người lúc này tình ý hòa thuận vui vẻ.
      Nam Cung Ngự thấy thế dường như mới cảm thấy an tâm , đến giữa buổi tiệc, hạ chén rượu xuống, cười : “Thập Nhị gia, Cửu gia, trong phủ ta có người chờ ta về nghị , cáo từ trước.”
      Nguyệt Nha Nhi nghe vậy mới ngẩng đầu lên:“Tứ ca.”
      Đạm Tuyết cũng biết nhất định thể giữ lại, nâng chén rượu lên mời : “Công tử.”
      Nam Cung Ngự nhận lấy rồi uống hơi cạn sạch, lại nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi cười, rồi mới đứng dậy rời khỏi.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn được hừ lạnh tiếng: “Công tử ....”
      Đạm Tuyết nghiêng đầu nhìn : “Cửu gia, hình như có chuyện muốn với ta?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần trong tích tắc nhớ đến nguyên nhân gây ra “chiến tranh lạnh” lúc trước, giờ phút này mặc dù trong lòng có tức giận đến mức nào cũng chỉ có thể nhẫn bộc phát, ngược lại nắm tay nàng cười qua chuyện: “ có gì, ăn tiếp .”
      Thập Nhị đứng đối diện thu hết tất cả vào tầm mắt, lập tức kề sát vào tai Nguyệt Nha Nhi thấp giọng : “Cửu ca ghen đó, mỗi lần đều cố ý gây với Tứ ca của nàng, nhưng lần nào cũng bị Cửu tẩu thu phục hết sức dễ dàng.”
      Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng, hai người đầu tựa vào nhau, cùng cười thoải mái, ai có cách nào để xen vào thân mật này.
      Trong mắt mọi người, chỉ thấy tình chàng ý thiếp, thu hút chú ý của người ngoài.

      Tiệc tối kết thúc, quản gia liền dẫn người đến mời mọi người nghe diễn. Vì Đạm Tuyết xưa nay thích náo nhiệt như thế này, nên Hoàng Phủ Thanh Thần đưa nàng rời khỏi trước. Thập Nhị thấy thế mới đưa Nguyệt Nha Nhi cùng ngồi xem kịch cùng tân khách.
      ngờ rằng hoa đán vừa mới xướng được vài câu, Tống Như Tân vốn ở trong phủ đột nhiên xuất .
      Thập Nhị vốn cùng Nguyệt Nha Nhi tựa vào nhau nghiên cứu xem vở nào hay, bỗng dưng nghe quản gia báo lại, xoay người, dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Tống Như Tân đến sau lưng bọn họ.
      Thân mình Nguyệt Nha Nhi bất giác cứng đờ, Thập Nhị nhận ra điều đó, bất động thanh sắc ôm thắt lưng nàng, rồi mới xoay mặt nhìn về phía Tống Như Tân: “Sao nàng trở về sớm thế?”
      “Còn sớm, trong phủ có yến tiệc, sao chàng phái người báo cho ta biết?” Tống Như Tân tự nhiên ngồi xuống cạnh bên, trong giọng mang theo bất mãn, nhưng ánh mắt nhìn về phía sân khấu kịch, mà ngược lại, nhìn khắp xung quanh.

      Thập Nhị cười khẽ tiếng: “Cũng phải chuyện quan trọng, nên báo tin cho nàng.”
      Tống Như Tân nghe thế mới quay đầu lại: “Hóa ra là như vậy.”
      Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng đầu, dời ánh mắt theo sườn mặt Thập Nhị, lén lút đánh giá Tống Như Tân.
      Cũng hẳn là mỹ nhân, là tiểu thư khuê các dịu dàng, trầm tĩnh đúng hơn, nhưng nghe cách nàng chuyện, lại chẳng có chút câu nệ, ra so với dáng vẻ đúng là tương phản ít.
      Tống Như Tân cũng phát Nguyệt Nha Nhi đánh giá mình, khỏi che miệng cười khẽ: “Ta cũng muốn nghe diễn nữa, vị trí này ngồi thoải mái, Thập Nhị gia sao lại chọn chứ?”
      xong, cũng chờ Thập Nhị trả lời, tự mình đứng dậy chọn chỗ ngồi khác, rồi lại ngồi xuống, vẫn chú ý đến sân khấu, chỉ là nhìn hai bóng người ngồi cùng chỗ trước sân khấu kia.
      Thập Nhị lần nữa ôm Nguyệt Nha Nhi, tiếp tục câu khi nãy, Nguyệt Nha Nhi lại còn hứng nữa, đem diễn điệp đẩy vào người : “Chàng chọn , ta nghe hết.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 481
      Thập Nhị thấy nàng đột nhiên thay đổi như thế, mặc dù cảm thấy hiểu, nhưng mặt vẫn lộ ra vẻ lơ đễnh, tùy ý chọn ra mấy vở diễn rồi ném cho gã người hầu bên cạnh, lần nữa ôm lấy thắt lưng của Nguyệt Nha Nhi.
      “Đừng.” Nguyệt Nha Nhi hơi mâu thuẫn, lấy tay đẩy , vẫn bất động, ra nàng cũng hơi nóng nảy, “Bị người ta nhìn thấy tốt đâu.”
      “Bị ai nhìn thấy tốt?” hơi cau mày nhìn nàng, “Nàng và ta quang minh chính đại, có gì đâu mà sợ người ta nhàn thoại bất thành?”
      Tuy là như thế, nhưng trong lòng Nguyệt Nha Nhi vẫn có chút bồn chồn yên, giống như cảm thấy có người luôn theo dõi mình vậy.
      Đợi đến khi tiệc tàn, nàng đứng dậy dường như dùng hết cả sức lực mới có thể quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Tống Như Tân ngồi, lại ngoài ý muốn phát nơi đó sớm có ai, biết Tống Như Tân rời từ lúc nào.
      Tâm trạng Nguyệt Nha Nhi lập tức hơi hoảng hốt, thẳng đường về Tây viện, rửa mặt xong, nằm lên giường, lần nữa bị ôm ngã vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, lúc này nàng mới giật mình khôi phục tinh thần.
      Từ cái lần nàng sảy thai đến nay, Thập Nhị đều ở lại viện của nàng, nay nếu tính kỹ, có lúc nào là ở đây, trong ngày của , ngoài thời gian ở trong cung và phủ ngoại ra, còn lại phần lớn thời gian đều ở viện của nàng.
      Nhất là gần đây, hai người gắn bó như keo như sơn, những nô tài và nha hoàn trong viện của dường như cũng bắt đầu nhàn hạ, những quần áo giặt giũ sạch đưa về viện của , mà trực tiếp giao hết qua chỗ nàng, như vậy vào buổi sáng mỗi ngày cần quay về viện thay quần áo. Cứ như thế, dần dần lại có cảm giác như đôi vợ chồng bình thường.
      Biết phải, nhưng vẫn cứ kiềm được mà trầm mê.
      “Suy nghĩ gì vậy?” đặt nụ hôn mềm lướt qua đôi gò má của nàng, thấp giọng mở miệng hỏi, trong giọng bất mãn nho , lại tiếp tục chuyển qua môi nàng rồi tăng thêm lực đạo, bắt đầu trừng phạt.
      Đợi đến lúc ‘buông tha’ cho đôi mô của nàng, Nguyệt Nha Nhi mới có cơ hội thở dốc, tham lam hít lấy hít để, trong đầu vẫn quay quay cuồng cuồng như cũ, nàng nghĩ thầm nếu biết ở đây, thân là Vương phi, Tống Như Tân hề có chút oán giận nào sao?
      Chắc là nàng lo lắng quá nhiều, chắc là nàng nghĩ lòng người quá mức hiểm ác, nhưng từ trưởng thành trong cung, dạy cho nàng ra sao để có thể loại bỏ lo âu này đây?
      “Nguyệt Nha Nhi?”
      Thập Nhị lại gọi nàng tiếng, lần này, nàng cuối cùng hoàn toàn hồi phục tinh thần: “Ừm?”
      Ánh mắt càng lúc càng ám trầm thâm thúy: “Nàng lại thất thần, thế đừng có trách ta khách khí.”
      Nguyệt Nha Nhi ngẩn ra, lập tức nhớ đến câu ‘ khách khi’ khi xưa của , nhất thời có sức lực để suy nghĩ miên man suy nghĩ, hơi ngượng ngùng cười cho qua chuyện, rồi chậm rãi ôm lấy cổ của người phía .
      Lúc tình đến dạt dào, tiếng thở dốc hỗn loạn và hô hấp đan vào nhau, nàng đổ mồ hôi đầm đìa, dường như chịu nổi, ở khắc cuối cùng kia, cuối cùng kiềm chế được mà cắn bờ vai , từ trong cảm giác gắn bó triền miên mơ hồ gọi tên : “Tuyên ...”
      ************************************************** *
      Tháng Chín, phủ Nghị thân vương có tin vui, Thập Nhất vương phi lại có hỉ, Thập Nhất mừng đến nỗi cho người chiếu cáo thiên hạ.
      Hôm nay Thập Nhị vừa mới vào cung, còn chưa kịp vào đại điện, liền nghe vài thái giám bàn tán chuyện này, nhất thời tâm tư gì đó chưa kịp , xoay người trở về phủ.
      Nguyệt Nha Nhi cảm thấy vừa mới tiễn bao lâu, nằm giường ngủ bù, đột nhiên lại nghe thanh đứng bên ngoài truyền vào, lúc mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy đẩy cửa vào, nhất thời nghi hoặc: “Sao chàng trở về sớm thế?”
      nhiều, bước lên giở chăn, đè lên cơ thể nàng.
      Nguyệt Nha Nhi mạc danh kỳ diệu ‘được’ ép buộc ngừng, người chẳng còn chút khí lực nào, nghỉ ngơi lúc, vừa định mở miệng hỏi cuối cùng là có chuyện gì, nghe thanh nặng nề của từ phía sau truyền đến: “Thập Nhất ca vừa được làm cha.”
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi chợt co rút đau đớn, hồi lâu cũng thể bình ổn, sợ nghi ngờ, liền nhàng lên tiếng: “Ừ.”
      Thập Nhị biết nàng nhất định vẫn còn đau khổ, vì thế vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, kéo vào lòng mình: “Chúng ta sau này, nhất định có rất nhiều con ...”
      Rất nhiều con ... Nguyệt Nha Nhi ít khi dám mường tượng đến tương lai như vậy, nghe thế cũng chỉ biết cười .
      Mấy ngày sau, Thập Nhị cố ý dẫn Nguyệt Nha Nhi cùng đến phủ của Thập Nhất chúc mừng. Nguyệt Nha Nhi vốn có ý định , nhưng thấy tha thiết quá, nên cũng chỉ có thể cùng .
      đường, Thập Nhị đem chuyện của Thập Nhất và Linh Hi, cả chuyện của Mẫu Đơn lúc trước, đều kể hết cho Nguyệt Nha Nhi lần.
      Sau khi Nguyệt Nha Nhi nghe xong có hơi bồn chồn: “Thế trong lòng huynh ấy, cùng lúc có cả hai nữ tử sao?”
      Thập Nhị cũng do dự, sau đó thản nhiên cười : “ biết nữa, Mẫu Đơn mất rồi, Thập Nhất ca vẫn thường xuyên bái tế ấy. Còn Thập Nhất tẩu ở cạnh Thập Nhất ca nhiều năm, cùng chịu rất nhiều đau khổ, nhưng vẫn hề có nửa lời oán hận, nữ tử tốt như vậy ...”
      “Rất tốt?” Nguyệt Nha Nhi khỏi quay đầu nhìn về phía .
      Thập Nhị hơi lơ đễnh, ánh mắt ra chiều suy nghĩ, trầm ngâm : “Tốt lắm, ít nhất là trong mắt ta, so với Thất tẩu cũng tốt hơn, cả Cửu tẩu cũng vậy .... Đương nhiên, bằng nàng.”
      Nguyệt Nha Nhi cũng để ý câu cuối cùng cố ý để lấy lòng nàng, điều nàng để ý là trong câu của thân thiết tự nhiên. Quan hệ với mấy vị tẩu tẩu tốt như vậy, cảm tình của với huynh đệ có gì để , nhưng vì nàng, mà khiến từng có hiềm khích với những bậc huynh trưởng ư?
      Nàng nghĩ như thế, khỏi cảm thấy day dứt.
      Khúc mắc quấn quýt si mê này, đến tột cùng là nghiệt hay là duyên?
      Thập Nhị thấy hốc mắt nàng đều đỏ cả lên, nhất thời dở khóc dở cười: “Làm sao vậy? Nàng vì ta khen Thập Nhất tẩu vài câu, mà ghen tị đó chứ?”
      Nguyệt Nha Nhi chậm rãi lắc lắc đầu, tiến sát trong lòng .
      Thập Nhị vươn tay ôm nàng, cũng trầm mặc chốc lát, rồi mới : “Nguyệt Nha Nhi, chúng ta còn trẻ, sau này còn có rất nhiều cơ hội để có con, nàng cần lo nghĩ, được ?”
      nghĩ nàng vì chuyện này mà đau khổ.
      Nguyệt Nha Nhi nhịn được chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng phảng phất như có trăm ngàn kim châm đâm vào, cắn chặt lấy môi, rồi cuối cùng mới quyết tâm hạ quyết định, chậm rãi mở miệng: “Thanh Tuyên, chúng ta ... có thể cũng cần có con được ?”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 482
      Thập Nhị bỗng dưng sựng lại, giống như hiểu được nàng gì, cúi đầu ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, chính xác là như dò xét nàng.
      Nguyệt Nha Nhi cảm thấy hô hấp của bản thân đều căng thẳng, dừng lúc rồi mới thấp giọng : “Chỉ có hai chúng ta bên nhau thôi, được sao? cần đứa bé nào?”
      “Ầm.” tiếng mạnh, giống như toàn bộ thành xe ngựa đều hơi chấn động, Nguyệt Nha Nhi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt uất giận của , quyền giáng vào vách ngắn xe, biết dùng bao nhiêu sức lực, mà có máu chảy ra.
      “Thanh Tuyên ...”
      “Cho ta lời giải thích.” quan tâm đến bàn tay bị thương của mình, trầm mắt nhìn nàng, thản nhiên .
      Nguyệt Nha Nhi nhìn , hồi lâu sau, mới thấp giọng : “Chỉ là ta sợ ....”
      “Sợ cái gì?” thấp đầu ghé sát vào nàng, “Đứa bé kia mất chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, có gì đáng sợ chứ? Lúc trước Cửu tẩu cũng từng mất lần, nhưng cuối cùng sao chứ? Nếu nàng vì chuyện đó mà với ta là dám mang thai nữa, Nguyệt Nha Nhi, nàng đúng là nhát gan quá rồi đó.”
      “Cứ coi như ta nhát gan cũng được, ta muốn ...” Nguyệt Nha Nhi vất vả lắm mới có chừng đó dũng khí, nhưng lời còn chưa dứt, đột nhiên lại bị ôm siết vào lòng, sau đó lại bị mạnh mẽ đoạt lấy đôi môi.
      Dùng hết toàn bộ lý lẽ và dây dưa, giống như cuối cùng những đau đớn ở con tim từ từ phai dần , nhưng chua sót vẫn luôn quẩn quanh ngừng.
      Rốt cuộc buông nàng ra, thấp giọng : “Sau nay đừng như vậy nữa, ta thích nghe.”
      Nguyệt Nha Nhi hơi mân đôi môi có chút sưng đỏ, rốt cuộc cũng gì nữa.
      Đến phủ của Thập Nhất, ngờ là người đến chúc mừng hóa ra hề ít, rất nhiều đại thần trong triều lại cùng chọn đúng ngày hôm nay đến chúc mừng, xem ra người đông đến mức có thể tổ chức yến tiệc nho .
      Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết cũng vừa mới đến đây, ở trong sảnh đường cùng chuyện với Thập Nhất và Linh Hi.
      Thập Nhị đưa Nguyệt Nha Nhi vào đến nơi, Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt cái phát ngay sắc mặt tốt, nhớ đến lần trước lúc thiết yến trong phủ, tiểu tử thúi này còn nịnh nọt dỗ dành Nguyệt Nha Nhi vui vẻ, vậy mà bây giờ lại hậm hực như vậy, cười lạnh : “Thập Nhị này, sao sắc mặt lại khó coi thế? Có phải là cam lòng ? Nghĩ lại Thập Nhất chỉ hơn đệ có tuổi, bây giờ lại là cha của hai đứa con, đệ cũng trưởng thành rồi, sao chẳng thấy tin vui gì hết vậy?”
      Đúng là châm dầu vào lửa mà, sắc mặt Thập Nhị càng thêm khó coi, đứng phía sau , sắc mặt Nguyệt Nha Nhi cũng trở nên trắng bệch.
      Đạm Tuyết vừa thấy có gì đó ổn, lập tức quay đầu lại lạnh lùng liếc Hoàng Phủ Thanh Thần cái, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng ngờ nàng lại phát , ngay đến bên cạnh Đạm Tuyết, cười : “Xem ra chúng ta cũng nên sớm có thêm đứa nữa rồi, nàng xem có đúng ?”
      Thập Nhất bất đắc dĩ nhìn vị Cửu ca này cái, rồi mới nhìn Thập Nhị: “Thập Nhị, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi tốt lắm, đệ còn mau đỡ muội ấy ngồi xuống?”
      Gương mặt Thập Nhị bình tĩnh, kéo tay Nguyệt Nha Nhi đến bên cạnh ngồi xuống, hừ lạnh tiếng rồi sang chuyện khác: “Hôm nay người đến quả ít.”
      Thập Nhất và Linh Hi cùng nhìn nhau, khỏi cười rộ lên, Thập Nhất lấy tay để lên vùng bụng vẫn bằng phẳng của nàng chút, thấp giọng : “Chắc nàng mệt lắm?”
      Linh Hi hơi lắc đầu, : “Ta sao, chỉ là thấy sắc mặt Nguyệt Nha Nhi tốt, chi bằng ta đưa muội ấy vào trong nghỉ ngơi lát nhé?” Khi chuyện nàng liền nhìn về phía Thập Nhị, tựa như trưng cầu ý kiến .
      Nguyệt Nha Nhi cảm thấy ra tâm trí mình rất mệt mỏi, có cảm giác bất an cứ chực chờ trong lòng, thấy Thập Nhị phản đối, liền đứng lên, theo Linh Hi rời phòng khách.
      Linh Hi cho người dọn dẹp, chuẩn bị gian phòng khách ở Nam viên, rồi mới đưa Nguyệt Nha Nhi đến, cười : “Muội cứ ở đây an tâm mà nghỉ ngơi, ai đến quấy rầy đâu, Thập Nhị đệ có gì đó được tự nhiên, nhưng đến chiều ổn cả thôi, đến lúc đó cùng nhau trở về, đệ ấy làm loạn nữa đâu.”
      Hóa ra nàng sắp xếp như thế này là vì nghĩ cho bọn họ. Trong lòng Nguyệt Nha Nhi nhịn được khẽ thở dài, chẳng trách Thập Nhị khen vị Thập Nhất tẩu ngớt lời, vì thế khẽ cười : “Đa tạ.”
      Linh Hi cười cười, xoay người rời khỏi.
      Nguyệt Nha Nhi ở trong phòng nghỉ ngơi, cảm giác khó chịu thôi, đại khái là cảm thấy thời gian trôi qua chậm lạ thường, lúc sau, nhưng cũng chỉ mới qua được canh giờ.
      Nghĩ đến sắc mặt của Thập Nhị, đúng là vẫn có cách nào cảm thấy an tâm, vì thế liền đứng lên, nghĩ ngợi, vẫn quyết định trở về bên cạnh .
      Lúc còn chưa khai tiệc, trong hoa viên còn tụm năm tụm ba các vị đại thần đứng cùng chỗ chuyện phiếm, có người nhận ra nàng, ai cũng hành lễ với nàng, đường nàng quay về, Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên nghe thấy giọng nam quen thuộc gọi mình: “Nguyệt Nha Nhi.”
      Trong lòng nàng bỗng dưng chấn động, dám quay người lại.
      Nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, rốt cuộc, dừng lại ngay sau lưng nàng, rồi gọi nàng lần nữa: “Nguyệt Nha Nhi.”
      Nguyệt Nha Nhi bất động thanh sắc hít sâu hơi, rồi mới xoay người nhìn người mới đến, vốn muốn cười, nhưng chung quy vẫn cười nổi, ngược lại, sắc mặt và đôi môi đều tái nhợt, nhìn : “Dịch Nhiên.”
      Nam tử đối diện, thân cẩm y màu xanh, gương mặt ôn nhuận, dung nhan tuấn lãng, mặt giống như đầy bất đắc dĩ.
      Hồi lâu sau, mới thở dài, : “Nàng trở lại.”
      Nguyệt Nha Nhi dường như khống chế được thối lui từng bước, cả hai tay đều để sau lưng, thu vào tay áo nắm chặt thành quyền, nhẫn nhịn đau khổ.
      Phía sau hòn núi giả, Linh hi tình cờ ngang qua, bỗng dưng thấy Nguyệt Nha Nhi và nam tử xa lạ đứng cùng nhau, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ chật vật như sắp ngã xuống, thấy có gì bất ổn, nhưng lại thể cứ như vầy bước ra quấy rầy hai người họ, thế là vẫn đứng nguyên tại chỗ hề có động tĩnh nào.
      lúc sau, mới nghe Nguyệt Nha Nhi khó khăn lên tiếng: “Dịch Nhiên, huynh cũng đến đây.”
      “Đúng vậy.” Nam tử tựa như cười khẽ tiếng, “Ta tới tìm nàng, được sao?”
      Linh Hi càng lúc càng cảm thấy có điều bất thường, vừa muốn xoay người, nhưng bỗng dưng bị ai đó bịt miệng lại, nhất thời kinh hãi, muốn giãy dụa, lại nghe giọng của Thập Nhất vang lên bên tai: “Là ta.”
      Linh Hi chỉ chỉ về hướng của Nguyệt Nha Nhi và nam tử kia, vừa nghiêng đầu, thấy Thập Nhất cũng nhìn hai người kia, ánh mắt trầm tĩnh.
      Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi cũng gì thêm nữa, Thập Nhất chần chờ lát, kéo Linh Hi rời khỏi theo hướng khác.
      “Người đó là ai?” Vừa ra khỏi núi giả, Linh Hi lập tức hỏi, “Vì sao lại cùng Nguyệt Nha Nhi đứng chỗ?”
      “Tống Dịch Nhiên, con trai độc nhất của tiền Đại Sở Thừa tướng Tống Xuyên, lần này vào kinh, được phong làm Hộ bộ Thị lang.” Giọng của Thập Nhất trầm thấp, dứt khoát, , “Hóa ra là .”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 483
      Trong phòng khách, Thập Nhị và Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi cùng chỗ, thương thảo số việc tương lại trong triều, bỗng nhiên có thị vệ từ cửa bước vào: “Tham kiến Cửu gia, Thập Nhị gia.”
      Thập Nhị nhìn thoáng qua, đôi lông mày phút chốc cau lại: “Đứng lên rồi .”
      Thị vệ kia vâng lệnh bước lên, đè thấp thanh : “Thập Nhị gia, tiểu nhân điều tra ra được, người ở bên cạnh Vương phi trong những năm trước khi Vương phi trở về kinh thành, là Tống Dịch Nhiên con trai của Thừa tướng Tống Xuyên của Đại Sở tiền triều, ở quận Lăng Nam, trong sơn trang vô cùng kín đáo, sở dĩ cần nhiều thời gian mới tra ra được, là vì Tống Dịch Nhiên phong tỏa tin tức, tiểu nhân cố hết sức, cũng chỉ điều tra được bấy nhiêu thôi.”
      Lúc Thập Nhất cùng Linh Hi trở lại phòng khách, vừa đúng nhìn thấy thị vệ vào tai Thập Nhị, sắc mặt Thập Nhị trầm, nhưng khóe miệng hình như có ý cười, hàn ý trong ánh mắt khiến người ta rét mà run.
      Linh Hi nhịn được để tay mình vào lòng bàn tay của Thập Nhất, cảm giác được lo lắng trong lòng bàn tay , rồi mới kiên định bước ra.
      Thập Nhất hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt dường như có cảm giác bất đắc dĩ: “Xem ra muốn giấu cũng được.”
      Quả nhiên, vừa dứt lời, Thập Nhị lập tức đứng lên tới cửa, thấy hai người, cười : “Thập Nhất ca, đệ nhớ khi nãy hình như có gặp được Tống Dịch Nhiên, Hộ bộ Thị lang mới được tân phong, đúng ?”
      Thập Nhất ngầm bảo Linh Hi vào phòng khách, rồi mới kéo tay Thập Nhị đến chỗ rẽ hành lang: “Đệ muốn làm gì?”
      Thập Nhị hơi nhíu mày nhìn , đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên nhưng cũng chỉ mơ hồ: “Xem ra Thập Nhất ca sớm biết rồi?”
      Thập Nhất cũng trả lời, chỉ trầm giọng : “Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ, tên Tống Dịch Nhiên kia là con trai độc nhất của Tống Xuyên, thân phận rất nhạy cảm, đối với những quan viên Đại Sở quy hàng trong triều, có thể việc này bứt dây động rừng, đệ đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
      Trầm mặc lát, Thập Nhị chỉ thản nhiên cười mỉa tiếng: “Vậy theo Thập Nhất ca, hành động thế nào là thiếu suy nghĩ?”
      Sau đó, đợi Thập Nhất thêm gì nữa, xoay người liền đến hoa viên.
      qua mấy hành lang, đến hoa viên, xa xa, đưa mắt nhìn cái là có thể thấy hai bóng dáng đứng bên hồ giữa khuôn viên.
      Nguyệt Nha Nhi đứng tựa vào lan can bạch ngọc, nhìn mặt hồ hề chớp mắt, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Còn Tống Dịch Nhiên đứng phía sau nàng cách vài bước chân, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng, giống như đợi chờ điều gì đó.
      Khóe miệng Thập Nhị giữ vững nụ cười mỉa mai, ôm cánh tay, dựa vào cây trụ hành lang phía ngoài, cùng đợi động tĩnh của hai người bên kia.
      Hồi lâu sau, Tống Dịch Nhiên đột nhiên tiên lên hai bước, dường như mở miệng gì đó, còn thân người Nguyệt Nha Nhi ràng run lên, nhưng vẫn hề có động tĩnh gì khác.
      Có hai quan viên từ hướng khác của hoa viên đến, bỗng dưng thấy sắc mặt Thập Nhị tốt đứng dựa vào cột, nhất thời đều kinh sợ, khom người :“Tham kiến Thập Nhị gia.”
      tiếng thỉnh an này rốt cuộc kinh động đến hai người đứng ven hồ, đồng thời quay đầu, mặt Nguyệt Nha Nhi chủ yếu là hoàng hốt, ràng còn lên chút kinh sợ, còn sắc mặt của Tống Dịch Nhiên lại thản nhiên hơn, sau khi đối diện với cái nhìn lạnh lẽo của Thập Nhị, vẫn thản nhiên quay , chăm chú nhìn Nguyệt Nha Nhi.
      Trong chớp mắt, nàng chung quy biết trong lòng mình suy nghĩ gì, chỉ là loạn, mảnh hỗn độn .....
      Cuối cùng Thập Nhị đứng thẳng người, chậm rãi về phía hồ, vừa vừa nhìn thoáng qua Tống Dịch Nhiên, bước lên vòng tay qua thắt lưng của Nguyệt Nha Nhi, ràng cảm thấy thân người nàng cứng đờ, sức lực tay bỗng tăng thêm, cười khẽ tiếng: “Làm sao vậy? Biết sức khỏe bản thân tốt còn đứng ngoài đây để bị phong hàn, chẳng phải nàng biết là ta đau lòng sao?”
      Nguyệt Nha Nhi đứng gần bên gian nan nhìn , ánh mắt chợt lóe lên.
      Tống Dịch Nhiên đứng phía sau, đúng lúc này lại cười nhạt tiếng.
      Thập Nhị cũng quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi, còn miệng lại lạnh lùng gọi tiếng: “Tống đại nhân.”
      Tống dịch nhiên cúi đầu hành lễ:“Vi thần tham kiến Thập Nhị gia.”
      Thập Nhị cười lạnh tiếng, dĩ nhiên nhanh chóng bắt lấy vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt của nữ tử trước mặt: “Tống đại nhân cùng Sườn phi của bổn vương, dường như có quen biết?”
      Tống Dịch Nhiên thản nhiên : “Bẩm Thập Nhị gia, vi thần và Bát công chúa .. Sườn phi quen biết từ thuở .”
      “Quen biết từ thuở .” Thập Nhị vẫn cười, ánh mắt càng lúc càng lạnh , “ như vậy, cũng có thể xem là thanh mai trúc mã?”
      Nghe vậy, Tống Dịch Nhiên vừa định mở miệng, bỗng dưng Thập Nhị phát tay áo của mình bị ai đó lôi kéo, sau đó truyền đến giọng nhàng, thản nhiên của Nguyệt Nha Nhi: “Ta và Dịch Nhiên quen biết nhiều năm, huynh ấy đối xử với ta rất tốt, những năm qua, cũng nhiều lần được huynh ấy chiếu cố, nên ta mới có thể bảo vệ bản thân, ngày ngày đều bình yên.”
      “Chiếu cố?” Thập Nhị nhíu mày hỏi ngược lại,“Chiếu cố như thế nào?”
      “Thanh Tuyên!” Nguyệt Nha Nhi cầm lấy tay , cúi đầu gọi tiếng, “Chúng ta hồi phủ, được ?”
      Thập Nhị thản nhiên nhìn nàng cái, đôi mắt cực kỳ thâm thúy và phức tạp, lúc lâu sau, lại mỉm cười đáp câu: “Được.”
      Đôi mắt Tống Dịch Nhiên trầm xuống, nhìn Nguyệt Nha Nhi.
      Thập Nhị xoay người rời khỏi, Nguyệt Nha Nhi bước theo , rồi lướt nhanh qua Tống Dịch Nhiên, thấp giọng : “Dịch Nhiên, cáo từ.”
      Tống dịch nhiên bỗng dưng cong khóe miệng: “Vi thần cung tiễn Vương gia, Sườn Vương phi.”
      Lúc thân ảnh hai người rốt cuộc cũng mất hút ở ngã rẽ hoa viên, Tống Dịch Nhiên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh mắt ngập tràn ảm đạm.
      “Dịch Nhiên.”
      Đột nhiên lúc đó, phía sau truyền đến giọng của nữ tử dường như từng quen thuộc, Tống Dịch Nhiên quay đầu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới giật mình trở lại bình thường, khẽ cười lên: “Đạm Tuyết ... À , Cửu vương phi.”
      Đạm Tuyết cười , dời tầm mắt, nhìn về phía mặt hồ yên tĩnh kia, hồi lâu sau, mỉm cười thở dài tiếng: “Dịch Nhiên, cậu nên đến.”
      “Vậy sao?” Tống Dịch Nhiên khoanh tay, hơi giương khóe miệng lên, “Còn ta nghĩ vậy.”
      “Vì sao?”
      “Bởi vì bây giờ Nguyệt Nha Nhi vào con đường có lối thoát, chẳng qua ta muốn nàng con đường đúng đắn.”
      Đạm Tuyết khẽ cười tiếng: “ đâu.”
      Tống Dịch Nhiên hơi hơi nhướng mày nhìn về phía nàng: “Vì sao lại chắc chắn như vậy?”
      Đạm Tuyết nhàng đến trước lan can bạch ngọc, thản nhiên : “Ít nhất trước khi cậu xuất , Nguyệt Nha Nhi dần học được cách, phải làm như thế nào để tìm được hạnh phúc.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 484
      Rời khỏi phủ Thập Nhất, Thập Nhị vốn luôn giữ sắc mặt bình thản vô vị, nhưng trong nháy mắt trầm xuống, sau khi lên xe ngựa vẫn nhìn ngoài cửa sổ, nhếch bạc môi, rằng.
      Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, cũng nhìn ra ngoài, tựa như có thể đoán được sau khi trở về phủ, trận mưa rền gió dữ như thế nào.
      Xe ngựa con đường phồn hoa, hai bên là cửa hàng sầm uất, tấp nập người qua kẻ lại, nhưng lập tức nhìn thấy tòa nhà phía trước đề bảng hiệu quen thuộc, khóe miệng giấu được ý cười, vươn tay nắm lấy cánh tay : “Thanh Tuyên.”
      Thập Nhị hình như bất giác rút tay mình ại, Nguyệt Nha Nhi cả kinh, tâm tình ngưng đọng. Dường như cũng ý thức được hành động của mình tổn thương người khác, dừng chút rồi mới quay đầu lại nhìn nàng, lãnh đạm : “Chuyện gì?”
      Tay Nguyệt Nha Nhi vẫn bất động giữa trung, lúc này mới chậm rãi thu về, thấp giọng : “ có gì cả.”
      Đôi mắt Thập Nhị đảo vòng ngoài cửa sổ, bỗng dưng thấy bảng hiệu ‘Nhất phẩm lâu’, tâm tình khẽ động, giống như hiểu được điều gì, lại nhìn nàng thêm cái, rồi mới lạnh lùng ra lệnh câu: “Dừng xe.”
      Nhất phẩm lâu từ nhiều năm trước là nơi hai người họ từng rất thích đến, nàng thích những món ăn ‘Nhất phẩm’ ở đây, sau đó nàng bỏ , còn đến nơi này nữa.
      Giờ phút này, vẫn ngồi trong căn phòng trang nhã của ngày xưa, đối mặt mới những món ăn ngon bày đầy bàn, nhưng chỉ có thể chôn mặt vào hương trà lượn lờ trong khí, để che dấu ánh mắt trong màn sương kia.
      Thập Nhị ngồi ghế, vừa thấy thoải mái, cũng nhìn nàng, sau đó vào trong sương phòng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
      lúc sau, rốt cuộc thản nhiên mở miệng: “Nàng có gì để với ta sao?”
      Nguyệt Nha Nhi vẫn cúi đầu, nghe vậy dường như cười khẽ tiếng: “Chàng muốn nghe điều gì?”
      Trong lòng sụp đổ, tựa như nếu khống chế được lật tung chiếc bàn kia, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nàng phục tùng ngồi đối diện, dáng vẻ thảm thiết nhu nhược chạm vào lòng , chung quy là thể giải tỏa lửa giận, nên chỉ có thể nén lại rồi : “Là ta ư?”
      Cả người Nguyệt Nha Nhi khẽ run lên, hồi lâu sau mới mở miệng: “Chàng , là chàng để ý...”
      Trong giọng , là chua sót tột cùng.
      “Cho nên?” Thập Nhị bỗng dưng cười mỉa, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, “Nguyệt Nha Nhi, cần dùng lời ta từng để nhắc nhở ta. Ta màng đến quá khứ của nàng, có nghĩa là ta để ý đến nam nhân trong đoạn quá khứ kia của nàng!”
      Dung nhan Nguyệt Nha Nhi buồn bã, rốt cuộc : “ phải .”
      Thập Nhị nhìn nàng, ánh mắt vẫn lãnh liệt, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười: “Nguyệt Nha Nhi, phải là nàng muốn bảo vệ cho ta động đến ta đó chứ? Ta cho nàng biết, hôm nay cho dù nàng có nữa, tên Tống Dịch Nhiên kia, ta muốn phải chết cho bằng được.”
      đứng dậy phẩy tay áo bỏ , Nguyệt Nha Nhi vẫn ngơ ngác ngồi chỗ kia, lâu sau, mới chậm rãi cầm lấy đôi đũa.
      Thức ăn bàn sớm nguội lạnh, nàng gian nan, nuốt từng món từng món nhưng biết mình ăn những món gì, đến lúc thức ăn còn mùi vị gì nữa, nước mắt rột cuộc thể kìm nén được thêm nữa mà rơi xuống.
      Ta nghĩ muốn quên mọi thứ, quên phản bội, chỉ cần ở bên cạnh chàng, đó chính là hạnh phúc.
      Nhưng lại quên mất, hai chữ hạnh phúc, vĩnh viễn xuất giữa ta và chàng.
      Nguyệt Nha Nhi quên mất mình trở về Vương phủ như thế nào, chỉ nhìn thấy Xảo nhi lo lắng chạy ra đón, vẻ mặt quan tâm khoa tay múa chân hỏi này nọ, nhưng nàng chỉ thản nhiên lắc đầu, : “Ta rất mệt, em canh cửa, đừng cho ai vào cả.”
      Giấc ngủ này, bầu trời đen kịt. Còn trong mộng, thời gian dường như quay ngược lại, về đến cái năm nàng vốn chẳng muốn nhớ tới.
      Bắc Mạc phát binh tấn công Đại Sở, Đại Sở liên tiếp bại trận, trận này chưa đánh đến cuối cùng, ai thua ai thắng cực kỳ ràng, trong cung lòng người hoảng sợ, ngừng có người bỏ mặc hoàng cung rời .
      Nguyệt Nha Nhi cũng muốn đưa Mẫu thân rời cung, nhưng Mẫu thân lại nhất quyết bất luận thế nào cũng chịu : “Đây là nơi tiên đế sống, tiên đế ở đâu, bản cung ở đó!”
      Nguyệt Nha Nhi bất đắc đĩ, chỉ có thể xin Tống Dịch Nhiên giúp đỡ.
      Cuộc đời này, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng hối tiếc việc, đó là hợp lực cùng Tống Dịch Nhiên, đưa Mẫu thân rời khỏi hoàng cung, lúc đó Bắc Mạc chiếm được Biện Lương thành.
      Tại thời điểm đó, tòa thành trì sập đổ, chỉ còn căn phòng phía trong góc là nơi chờ đợi, có thể là cực kỳ an toàn.
      Nhưng Nguyệt Nha Nhi ngàn vạn lần ngờ, tính cách quật cường của Mẫu thân, lại phát sinh xung đột với quân đội đóng quên trong thành Bắc Mạc! Trong ý thức của Mẫu thân, giang sơn Đại Sở là của phụ hoàng, là nam nhân bà nhất, cho dù bà làm gì được, nhưng cũng thể đứng nhìn giang sơn của ông bị người khác giẫm lên!
      ngày kia, đúng lúc Tống Dịch Nhiên tìm được nàng và Mẫu thân, nàng theo ra ngoài chuyện, sẵn đó mua lương thực, lúc trở về, liền thấy toán binh lính Bắc Mac hoang mang, hỗn loạn chạy khỏi căn phòng của mình và Mẫu thân.
      Nguyệt Nha Nhi kinh hoàng, mặc kệ tất cả chạy vào phòng, lúc đó người Mẫu thân toàn là máu, nằm ở đó, động đậy.
      “Mẹ, mẹ ....” Nàng ôm Mẫu thân vào ngực, gọi hết tiếng này đến tiếng khác, cuối cùng Mẫu thân cũng mở mắt.
      “Nguyệt Nha Nhi ....” Mẫu thân dùng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng, ánh mắt thê lương mà kiên định, “Con hãy đáp ứng mẹ .... cả cuộc đời này, được .... được cùng người của hoàng thất Bắc Mạc .... có bất kỳ quan hệ nào .... Con cũng thể ... gặp lại Thập Nhị Vương gia kia .... Nếu , mẹ chết cũng nhắm mắt!”
      “Mẹ ...” Nguyệt Nha Nhi đau đớn khóc thành tiếng, “Mẹ...”
      “Nguyệt Nha Nhi .... Mẹ muốn con lập lời thề với trời, Con ... có đồng ý hay ?”
      Rơi lệ khắp mặt Nguyệt Nha Nhi, nhìn sắc mặt Mẫu thân càng lúc càng trắng bệch, rốt cuộc chậm rãi giơ tay lên: “Ta, Nam Cung Nguyệt Nhã .... Xin thề với trời, cuộc đời này cũng hoàng thất Bắc Mạc có bất kỳ quan hệ gì, cuộc đời này, gặp lại Hoàng Phủ Thanh Tuyên.”
      Mẫu thân vẫn nắm chặt tay nàng, đôi mắt càng thêm kiên định: “Nếu con ... vi phạm lời thề ... sau khi ta chết, hóa thành lệ quỷ .... đeo bám hai người các con, ngày bình yên!”
      Nguyệt Nha Nhi ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn Mẫu thân, rốt cuộc lần nữa nhấc tay tiếp: “Nếu ta vi phạm lời thề, Mẫu thân hóa thành lệ quỷ .... đeo bám ta ... để có ngày bình yên!”
      Cuối cùng Mẫu thân giống như hài lòng, nhìn nàng sâu lần cuối cùng, chậm rãi nhắm chặt đôi mắt.
      Còn Nguyệt Nha Nhi, ngoài trừ ôm thân thể Mẫu thân dần dần lạnh , thất thanh khóc to, biết bản thân nên làm gì nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :