1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 460
      ?” Ánh mắt nhìn xéo lại đây, khóe miệng gợi lên ý cười xem thường, “ đâu?”
      Nguyệt Nha Nhi cũng phản ứng nhiều, chỉ thản nhiên cười : “Tiệc rượu tiễn lúc trước, là do ta thất thố, đa tạ Vương gia để ta nghỉ ngơi ở đây nhiều ngày, ta có thể cáo từ được rồi.”
      Thập Nhị chậm rãi bước hai bước về phía nàng, rồi dừng trước mặt nàng.
      Nguyệt Nha Nhi cuối cùng khắc chế được mà cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn đôi giày đen dính đầu bụi của đến gần.
      bước từng bước lại gần, ghé đầu về phía nàng, đồng thời, bàn tay chậm rãi xoa vành tai nàng, ngữ khí còn mang theo ý cười mỏng manh: “Nếu ta , ta muốn giữ nàng lại sao?”
      Động tác vô cùng thân thiết như vậy, nên phát sinh giữa và nàng trong lúc này.
      Nguyệt Nha Nhi hơi nhếch môi, thối lui từng bước.
      Nhưng vừa định cất bước, bàn tay tai nàng đột nhiên chuyển hướng, đặt sau gáy nàng, chợt dùng ít lực, kéo nàng lại sát mình, trong lúc nàng vẫn còn kinh ngạc, cúi người đặt nụ hôn vào môi nàng.
      Hơi thở này như từng quen thuộc, trong nháy mắt ùn ùn kéo đến.
      Nguyệt Nha Nhi cứng đờ, thân mình nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, nâng tay kéo lấy cổ áo .
      Mi tâm Thập Nhi cau lại, chậm rãi buông nàng ra, Nguyệt Nha Nhi dường như lập tức xoay người, mở miệng hít thở, sắc mặt so với lúc trước còn tái nhợt hơn.
      Thấy dáng vẻ của nàng, đột nhiên lại tiến sát đến gần nàng lần nữa: “Nàng sợ ta chạm vào nàng sao?”
      Trong lòng bàn tay nàng mồ hôi lại đổ ra, quay đầu nhìn , hồi lâu sau, sắc mặt mới tốt lên được chút, lắc lắc đầu, cười : “Cũng hẳn. Chỉ là cảm thấy, như vậy tốt lắm.”
      “Thế, nếu ta như thế này có gì là tốt sao?” Khóe miệng cong lên, hơi cúi đầu, lại nhàng in lên môi nàng lần nữa.
      Nguyệt Nha Nhi giữ vững hô hấp, cảm giác hơi thở ấm áp của rơi mặt mình, thân mình lại lâm vào cảm giác lạnh lẽo.
      May là, dường như thấy sắc mặt của nàng, chỉ lát hứng thú tan , rời khỏi môi nàng, xoay người về phía cửa.
      “Vương gia!” Ngay thời khắc thân ảnh sắp biến mất, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng nhịn được mà tiến lên, nghĩ chút, vẫn , “Vương gia, có thể đưa ta về nơi ở của Tứ ca ?”
      nghiêng thân mình, đưa nửa khuôn mặt về phía nàng, nhưng lại cười lãnh mị: “Muốn gặp Nam Cung sao? Hôm nay, ra vừa khéo.”
      Bên trong xe ngựa, Nguyệt Nha Nhi ngồi trong góc, lẳng lặng nhìn thời gian trôi qua cửa sổ.
      Vinh Thân Vương phủ của cách phủ của Tứ ca, hẳn phải là đoạn đường ngắn.
      Nhưng mà, ngờ rằng, xe ngựa lâu lắm, liền ngừng lại, giọng của từ ngoài truyền vào: “Xuống xe.”
      Nguyệt Nha Nhi vừa vén mành xe lên, sắc mặt cũng thay đổi trong tức khắc.
      lại đưa nàng đến Hoàng cung!
      Nàng bất động xe ngựa, còn xuống ngựa, đợi hồi lâu, thấy nàng vẫn có động tác nào, thế là mất kiên nhẫn, tiến lên, nắm lấy cổ tay nàng, tựa như kéo mạnh nàng xuống.
      .” Trong nháy mắt, chân vừa rơi xuống đất, Nguyệt Nha Nhi lại biết sức lực từ đâu mà ra, phen đẩy ra, xoay người chạy trở về.
      Roi ngựa vẫn còn cầm trong tay, thấy thế, bỗng nhiên hung hăng quật mạnh roi, “Ba” tiếng, thanh cực kỳ vang dội: “ muốn gặp Tứ ca của nàng sao?”
      Bước chân của Nguyệt Nha Nhi dừng lại, nhưng quay đầu, vừa muốn cất bước tiếp, phía trước bỗng nhiên lại xuất chiếc xe ngựa.
      Xe ngựa dừng ngay trước mặt nàng, xa phu kia hướng Thập Nhị hành lễ, rồi mới trở lại với người trong xe: “Cửu gia, Thập Nhị gia ở phía trước.”
      Cửa xe ngựa mở ra, là nam hài khoảng tám chín tuổi nhảy xuống xe trước, dùng ánh mắt thâm trầm tương xứng với tuổi của mình liếc nhìn Nguyệt Nha Nhi, rồi mới nhìn về Thập Nhị phía trước, gọi tiếng: “Thập Nhị thúc.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần cũng xuống xe ngựa, lúc thấy Nguyệt Nha Nhi, ràng ngẩn ra, sau đó mới xoay người, bế tiểu nữ nhi ba tuổi xuống, nở nụ cười với bé, rồi giao cho Thành Duyệt, xong xuôi lại duỗi tay ra đỡ thê tử của mình.
      Đạm Tuyết cầm chặt tay bước xuống, ánh mắt cùng Nguyệt Nha Nhi Nhi gặp nhau, chỉ hơi ngưng trọng, rồi thản nhiên nở nụ cười: “Nguyệt Nha Nhi.”
      Tim Nguyệt Nha Nhi lại chệch nhịp, thào gọi tiếng: “Đạm Tuyết tỷ tỷ.”
      Đạm Tuyết vừa định cất bước tiến lên, eo lưng lại đột nhiên cứng đờ, là do Hoàng Phủ Thanh Thần ôm nàng chặt trong ngực, thấp giọng : “ cho nàng qua đó.”
      Đạm Tuyết biết lo lắng điều gì, bất đắc dĩ cười, khom người bế nữ nhi lên, đưa cho .
      Hoàng Phủ Thanh Thần muốn ôm nữ nhi, bất đắc dĩ đành buông nàng ra, đến khi phục hồi lại tinh thần, Đạm Tuyết lập tức về phía Nguyệt Nha Nhi, sắc mặt nhịn được mà trầm xuống, liếc Thập Nhị đứng đằng xa cái.
      Ánh mắt Thập Nhị ám trầm, lại chỉ nhìn bóng dáng của Nguyệt Nha Nhi.
      Đạm Tuyết đứng trước mặt nàng, mặt Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc cũng khôi phục lại vui vẻ: “Đạm Tuyết tỷ tỷ, lâu gặp.”
      Đạm Tuyết hơi gật đầu, lại lời nào liếc mắt nhìn Thập Nhị phía sau nàng, rồi mới nắm tay nàng: “Tứ ca của muội ở trong cung, muội cứ theo ta tiến cung trước, có gì từ từ sau, được ?”
      Tim Nguyệt Nha Nhi lại đập loạn nhịp. Đạm Tuyết tỷ tỷ trong trí nhớ phải là người như vậy, tỷ ấy lãnh tâm lãnh tình, mặc dù là đối đãi với công chúa như nàng, đến bây giờ cũng đều là dáng vẻ thản nhiên như vậy, cũng chẳng quá câu, cũng ngờ rằng, nay lại có thể với nàng nhiều đến thế.
      Nguyệt Nha Nhi nhìn thoáng qua nam tử đứng phía sau, nam tử kia cũng nhìn nàng, trong ánh mắt thâm thúy, dường như có thêm ý cảnh cáo.
      biết vì sao, nàng lại gật đầu: “Được ạ.”
      Đạm Tuyết cười khẽ lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thập Nhị: “Thập Nhị đệ, còn mau dẫn đường cho Nguyệt Nha Nhi ư?”
      Thập Nhị chậm rãi bước đến, thản nhiên chào tiếng “Cửu tẩu”, vươn tay lên liền bắt được Nguyệt Nha Nhi, xoay người vào trong cung.
      Nguyệt Nha Nhi tránh vài lần, cũng hiểu được là phí công thôi, nên xoay người nhìn về phía Đạm Tuyết.
      Nàng quay về với trượng phu và hai đứa con của mình, đem nữ nhi giao cho con trai, nhìn con bế nữ nhi chậm rãi bước về trước.
      Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại, nhìn bóng dáng nam tử trước mặt, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
      Nhìn thấy hai người kia xa dần, Hoàng Phủ Thanh Thần mới nắm lấy tay Đạm Tuyết, thấp giọng : “Nàng nên làm ta sợ chứ? Nàng cũng biết nếu vừa rồi, ta lấy thanh đao đặt lên cổ nàng, ta nhất định điên lên mất.”
      Đạm Tuyết dừng ánh mắt về phía thân ảnh đơn bạc của Nguyệt Nha Nhi, bất đắc dĩ nhìn cái: “Nguyệt Nha Nhi, bé ấy làm vậy.”
      “Thế ta cũng thể cho phép.” Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh tiếng, “Nếu ta là Thất ca, lúc trước để ta sống đời này nữa.”
      Đạm Tuyết dừng bước: “Cho nên, chàng là chàng, Thất ca là Thất ca.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần hơi cau mày nhìn nàng: “Ý của nàng là, cảm thấy ta bằng Thất ca, nên ghét ta sao?”
      Đạm Tuyết học dáng vẻ vừa rồi của , cũng cười lạnh tiếng, nhưng đáp lời.
      Hoàng Phủ Thanh Thần đưa mắt nhìn hai đứa con phía trước, thừa lúc hai đứa chú ý, nghiến răng nghiến lợi : “Ta nhường nàng thôi, có lúc nàng hối hận!”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 461
      Trong điện An Bình, giờ phút này đúng là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ nhất.
      Thập Nhất, Linh Hi và nữ nhi của bọn họ chưa đầy tuổi, bé miệng cứ bi ba bi bô, lúc này ngồi trong lòng Linh Hi, uống liên tiếp từng muỗng nước hạnh nhân, Lương lại nhìn qua cũng tham lam, giật giật kéo kéo tay áo của Tịch Nhan: “Mẫu thân, con đói bụng.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên chơi cờ liền ngẩng đầu lên, nhìn cậu con trai thứ ba, tuy còn nhưng lại rất láu lỉnh mà thở dài.
      Vài vị đại nhân có mặt ở đó đều nở nụ cười.
      Thập Nhất muốn Linh Hi vất vả, nên nhận lấy muỗng bạc từ tay nàng, tự mình đút cho nữ nhi ăn.
      Tịch Nhan cũng phiền hà gì mà nhìn đứa con bé bỏng cái, vừa định sai cung nữ bên cạnh chuẩn bị ít đồ ngọt lên, bỗng dưng thoáng thấy hai thân ảnh ngoài cửa, thân mình chợt cứng đờ, bất giác nắm chặt lấy long cổn của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu, nhìn theo tầm mắt nàng, hiểu cảm nhận của nàng, rồi nắm ngược lại tay nàng, thấp giọng : “ sao đâu.”
      Tịch Nhan hồi phục lại tinh thần, nên cũng cười , lại nhìn về phía Thập Nhị và Nguyệt Nha Nhi vào.
      Linh Hi cũng biết Nguyệt Nha Nhi, trong chốc lát tim đập loạn nhịp nhìn về phía Thập Nhất. Thập Nhất cũng chưa từng gặp qua nữ tử này, nhưng nhìn thấy thần sắc của Thập Nhị, nên cũng đoán được vài phần, sắc mặt hơi trầm xuống, cúi đầu với Linh Hi câu, mặt Linh Hi lập tức lên vẻ sáng tỏ.
      Ánh mắt mọi người hầu như đều đổ dồn lên người nàng, Nguyệt Nha Nhi khó khăn đón nhận, sau khi nhìn ánh mắt của Tịch Nhan, liền dừng lại đứa bé bên cạnh, sâu trong đáy mắt có chút hoảng hốt.
      Ngay lúc này, Thập Nhị buông tay nàng ra, rồi ngồi qua bên.
      Nguyệt Nha Nhi mình đứng ở chỗ cũ, qua được vài phút cũng có ý muốn hành lễ nào, cuối cùng Thập Nhị cất giọng nghiêm nghị: “Còn mau thỉnh an Thất ca?”
      Thỉnh an? Nguyệt Nha Nhi để hai từ này lọt vào tai, nhưng chỉ mỉm cười, còn ánh mắt biết dừng ở nơi nào.
      Khóe môi Thập Nhị hơi cong lên: “Sao nào, cảm thấy việc thỉnh an Thất ca của ta, là gây khó dễ cho à?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người tiếp nước cờ, rồi mới ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc Thập Nhị cái.
      Tịch Nhan thản nhiên nở nụ cười: “Thập Nhị đệ, có thể vào đến tận đây đều là người nhà cả, sao lại còn thỉnh với chả an?”
      xong, nàng nhìn nữ tử nhiều năm trước từng gặp mặt lần, lại kinh hoàng nhớ lại cảm giác thanh chủy thủ lạnh lẽo đặt cổ mình, nhịn được liền rụt cổ lại.
      Nguyệt Nha Nhi đứng đó lúc lâu, cuối cùng chân thành cúi người, thản nhiên hành lễ cái, cũng gì cả, nên cũng chẳng biết nàng hành lễ với ai.
      Bất thình lình, nàng vừa hành lễ xong, giống như động tác cáo lui, xoay người liền ra khỏi điện.
      Thập Nhị đặt mọi chú ý lên bóng dáng của nàng, nhưng hề ngăn cản.
      Cùng lúc đó, từ cửa giọng thông báo đột nhiên truyền đến: “Trưởng công chúa đến ---”
      Tiểu nương Bất Ly trưởng thành cao lớn từ cửa bước vào, liền chạm mặt Nguyệt Nha Nhi ngay tại cửa.
      bé chỉ cảm thấy nữ tử này quen mặt lắm, nên dừng bước, vẫn quan sát gương mặt nàng, lát sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là ?”
      Bất Ly còn nhớ , lúc trước trong sơn trang ở Hoa Đô thành, nữ tử trước mắt cầm chủy thủ uy hiếp mẫu thân của mình!
      Sắc mặt Nguyệt Nha nhi hơi trắng bệch, nhưng lời nào.
      “Ly nhi, đến đây.” Tịch Nhan đoán nàng những lời gây mất hòa khí, nên gọi nàng.
      Nhưng, chậm mất rồi.
      Bất Ly lạnh lùng trừng mặt liếc Nguyệt Nha Nhi cái, cầm váy lên chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, kiêng kỵ gì cả: “Phụ hoàng, bắt ta !”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười đạm mạc nhéo chóp mũi của nữ nhi: “ bậy bạ gì đó?”
      Bất Ly chợt mở to đôi mắt nhìn: “Phụ hoàng quên lúc ở sơn trang Hoa Đô, nữ tử này đối xử với mẫu thân như thế nào rồi sao? Nhìn qua cứ nghĩ tốt đẹp lắm, ngờ lại hiểm như vậy.” xong, liền dời ánh mắt qua phía Thập Nhị, hơi nghênh mặt lên, “Cũng biết Thập Nhị thúc thích ta ở điểm nào, lại còn muốn đưa ta đến đây nữa chứ? ta xứng sao?”
      Bất Ly bị chiều đến hư, nên lúc này nhìn thấy kẻ thù hiếm hoi trong trí nhớ, tất nhiên trong lòng ngăn nỗi cảm giác bực tức, ra từng chuyện , cả chuyện liên quan đến Thập Nhị cũng ra hết cho hả dạ.
      Ánh mắt Thập Nhị thâm thúy, khóe miệng lại chậm rãi lên ý cười: “Vậy theo ý của Ly nhi, nên xử trí ta thế nào?”
      Nguyệt Nha Nhi đứng đưa lưng về tất cả mọi người trong điện, nhìn ra bầu trời bao la rộng lớn bên ngoài, thần sắc hơi hoảng hốt.
      “Hoặc là đem chém, hoặc là ...” Bất Ly dừng chút, nghênh gương mặt nhắn, xinh đẹp của mình lên, “Giam ta cả đời luôn, coi như là khiển trách.”
      Thập Nhị bỗng dưng cúi đầu cười thành tiếng: “Tốt, vậy cứ làm y như ý muốn của Trưởng công chúa, giam ta cả đời cũng được. Thất ca, huynh thấy thế nào?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, thản nhiên đưa mắt nhìn Thập Nhị.
      Tịch Nhan, Thập Nhất và cả Linh Hi đều đồng thời dồn ánh mắt về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt của mỗi người đều có thể là cực kỳ phức tạp, như lần trước, lúc Thập Nhị xin ý chỉ cưới Tống Như Tân. Chỉ e lần này, còn nhiều sầu lo hơn nữa.
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ hơi trầm xuống, biến hóa cực này đến Tịch Nhan còn phát được, sau đó thản nhiên phun ra hai chữ: “Tùy đệ.”
      Lòng bàn tay Nguyệt Nha Nhi lạnh lẽo cả rồi, từ xa cuối cùng nhìn thấy Đạm Tuyết tới, tầm mắt tiêu cự dường như tìm được điểm để nương tựa, nhìn Đạm Tuyết, trượng phu của nàng và cả nữ nhi của bọn họ, nhà ba người, dần dần bước đến đây.
      “Nguyệt Nha Nhi?” Đạm Tuyết vừa thấy sắc mặt của nàng, liền biết ổn, bước lên nắm lấy tay nàng, nghĩ ngợi, : “Ta đưa muội gặp Tứ ca của muội trước.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần biến sắc, lập tức vươn tay đến ngăn cản Đạm Tuyết: “ cho nàng .”
      Đạm Tuyết hơi cau mày nhìn về phía , vừa muốn mở miệng, Thập Nhị lại chậm rãi từ trong phòng ra, nở nụ cười đạm mạc: “ làm phiền Cửu ca và Cửu tẩu, chỗ của Nam Cung, đệ đưa Nguyệt Nha Nhi đến.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết nhìn nhau, tất nhiên hiểu được điều gì.
      Đạm Tuyết nghĩ ngợi, lấy chiếc khăn nhét vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, thấp giọng : “Muội .”
      Nguyệt Nha Nhi cố gắng cười, Thập Nhị cũng kéo tay nàng, ra khỏi cửa điện An Bình.
      Trong điện, Bất Ly thể tin nhìn hai người dắt tay nhau rời , mở to đôi mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Phụ hoàng, Thập Nhị thúc có ý gì thế ạ?”
      Tịch Nhan cầm tay nữ nhi, chậm rãi lắc đầu với bé.
      Bất Ly cắn môi, tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, nghẹn ngào gọi tiếng: “Mẫu thân ...”
      Tịch Nhan khẽ thở dài cái: “Được rồi, chuyện quá khứ con quên cả , trong thời gian này đừng trêu chọc Thập Nhị thúc.”
      phải thúc ấy muốn kết hôn với nữ tử kia đấy chứ?” Bất Ly phút chốc hiểu được việc, nhất thời giận dữ, “Nếu đúng là vậy, con nhất định để ý đến thúc ấy nữa!”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 462
      Hôm nay trong cung vốn tổ chức yến hội, vì thế Nam Cung Ngự cũng cùng chúng văn võ đại thần tụ tập ở điện Vinh Hoa, đến khi bên ngoài có tiểu thái giám đột nhiên bước vào, ghé vào tai hai câu, mới đứng dậy, cúi chào lượt mọi người xung quanh, ra khỏi điện, theo tiểu thái giám đến bên cạnh tòa điện khác.
      Trong điện, Thập Nhị chỉ thản nhiên ngồi, hơi ngước mặt nhìn sơ vẻ bất an mặt Nguyệt Nha Nhi, mặt che dấu được ý cười, thậm chí còn thêm cả vài ý tứ đùa cợt.
      Nguyệt Nha Nhi lại chỉ vẫn đứng ở cửa điện, khi thân ảnh Nam Cung Ngự xuất , ánh mắt nàng phút chốc sáng lên, sau đó liều lĩnh chạy đến, nhào vào lòng , cúi đầu gọi tiếng: “Tứ ca.”
      Trong lòng Nam Cung Ngự nhịn được tiếng thở dài, tầm mắt giao nhau với Thập Nhị, ánh mắt lại trở nên nghiêm trọng.
      “Nam Cung, ngồi .” Thập Nhị đứng lên, cười tiếp đón .
      Nam Cung nghe thế mới cúi đầu với Nguyệt Nha Nhi câu, Nguyệt Nha Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, mím môi nhìn cười, dung nhan càng nhìn càng tiều tụy.
      Nam Cung Ngự kéo tay nàng ra, vào ngồi xuống cạnh bàn: “Thập Nhị gia.”
      Thập Nhị cúi đầu cười, thổi khói miệng trà, nhấp ngụm, rồi mới thản nhiên : “Người thông mình lời ngu xuẩn, ngươi tất nhiên thể biết vì sao ta lại gọi ngươi qua đây.”
      Tay Nguyệt Nha Nhi ràng cứng đờ, Nam Cung Ngự bất động thanh sắc nắm chặt tay nàng, rồi mới đạm mạc cười : “Nếu người thông mình lời ngu xuẩn, vậy xin Thập Nhị gia ràng, vì sao muốn lấy Nguyệt Nha Nhi?”
      “Vì sao?” dường như nghe chuyện cười, nhưng bỗng nhiên cười ra tiếng, “ đến dung mạo, muội muội này của ngươi phải tuyệt sắc khuynh thành, đến tuổi, cũng qua tuổi mười tám, đến gia thế, tuy nàng được Thất ca phong làm quận chúa gì đó, nhưng ta và ngươi đều biết , đó chẳng qua chỉ là để lại chút mặt mũi cho Nam Cung Ngự ngươi thôi ..... Đến tận bây giờ, ngươi nghĩ rằng ta có thể có ý đồ gì với nàng ta chứ?”
      Ban đầu, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi chỉ hơi tái nhợt, nhưng đợi đến lúc xong lời này, nàng lại bình tĩnh trở lại, mặt cũng hồi phục được chút huyết sắc, lẳng lặng nhìn gương mặt .
      “Sở dĩ ta nhớ thương nàng ...” Thập Nhị dừng lát, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nghênh đón ánh mắt nàng: “ phải là vì, tình cũ khó quên, là gì?”
      Nguyệt Nha Nhi có chút khó khăn nở nụ cười, dù gì cũng thể cười rộ lên, nên đưa mắt nhìn Nam Cung Ngự: “Tứ ca, muội muốn về.”
      “Nguyệt Nha Nhi.” Thập Nhị gọi nàng bằng giọng lười nhác, vẫn là dáng vẻ mỉm cười, “Có câu ‘Si tâm nữ tử, phụ tâm hán’ (*), nay ta còn nhớ đến tình cũ, sao nàng lại có thể dứt khoát thế chứ?”
      (*): Nữ tử là người chung tình, còn nam tử là kẻ phụ tình.
      “Tứ ca!” Nguyệt Nha Nhi làm như nghe đến lời của , nhàng lắc cổ tay áo của Nam Cung Ngự.
      Nam Cung Ngự liếc nhìn Thập Nhị cái, rồi mới lại cầm tay nàng: “Nguyệt Nha Nhi, nếu muội muốn gả, ai có thể ép muội.”
      Ánh mắt Nguyệt Nha Nhi ngân ngấn nước, hồi lâu sau, mới hơi gật đầu.
      “Nam Cung Ngự.” Thập Nhị lạnh lùng liếc nhìn , “Ngươi dựa vào đâu? Ngươi chẳng qua chỉ là tên Vương gia ngoại tộc thôi, cùng lắm Thất tẩu của ta có tình bằng hữu với ngươi, ngươi còn tưởng mình vẫn còn là Dự Thân vương như lúc trước sao? Đương nhiên, nếu ngươi đồng ý lấy mạng mình trao đổi, biết đâu, ta có thể buông tha cho Nguyệt Nha Nhi.”
      Nguyệt Nha Nhi nhịn được liền hít hơi sâu, nhìn về phía Nam Cung Ngự: “Tứ ca!”
      Nam Cung Ngự mỉm cười vuốt đầu nàng: “Đừng sợ, Tứ ca đưa muội .” Sau đó, nhìn về phía Thập Nhị, thản nhiên :“Thập Nhị gia, cáo từ.”
      Kéo tay Nguyệt Nha Nhi ra khỏi đại điện, bỗng nhiên Nguyệt Nha Nhi dừng chân, hơi giật mình rồi nhìn : “Tứ ca, muội muốn khiến huynh khó xử.”
      Nam Cung Ngự hít hơi: “Nguyệt Nha Nhi, Tứ ca để muội khó xử.”
      “Tứ ca, chuyện lúc trước, muội cũng trách huynh, Tứ ca ---”
      Ngữ khí của Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên nóng nảy, Nam Cung Ngự xoay người nâng gương mặt nàng lên: “Nguyệt Nha Nhi, đừng suy nghĩ nữa, bất luận thế nào, muội là em ta, Tứ ca bỏ mặc muội đâu.”
      Nguyệt Nha Nhi hơi hoảng hốt nhìn , rồi cắn môi.
      Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là người kia từ trong điện bước ra, Nguyệt Nha Nhi được nửa lời, còn Nam Cung Ngự kéo tay nàng muốn rời .
      Bỗng dưng, tay còn lại bị người đó giữ chặt, trong lòng Nguyệt Nha Nhi giật mình, muốn lùi về phía sau, nhưng bị nắm rất chặt.
      “Nguyệt Nha Nhi, với ai, nàng hãy cân nhắc cho kỹ lưỡng.” Thập Nhị bước lên hai bước, dường như đứng sát vào người nàng, mỉm cười , nhưng cũng tàn nhẫn lạ thường.
      Nam Cung Ngự dừng bước, lo lắng tình hình này trở nên khó coi, nên chậm rãi nới lỏng cánh tay của Nguyệt Nha Nhi, nhưng vẫn để nàng ra khỏi phạm vi của mình: “Thập Nhị gia, trong nhà có kiều thê, tội gì lại bức ép khiến muội muội đau khổ như vậy?”
      “Ha.” lại nở nụ cười, “Nam Cung, ta rồi, bởi vì nay ta vẫn nhớ đến Nguyệt Nha Nhi, lúc trước tình cảm giữa ta và nàng bị chia cắt, đó là tình cảm mà người ngoài có thể so sánh được sao? Ta nghĩ rằng, tình cảm này ngươi hẳn phải hiểu tường tận nhất chứ, nếu , sao lại ép buộc bản thân ở lại trong kinh làm vị Dự Vương gia, đến tận bây giờ vẫn chịu lấy vợ chứ?”
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hơi chấn động, nâng mắt nhìn Nam Cung Ngự.
      Sắc mặt cũng thay đổi nhiều lắm, chỉ cười đạm mạc: “Thập Nhị gia, xin buông tay của muội muội. Nguyệt Nha Nhi, ta đưa muội .”
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi tràn ngập đau khổ, hồi lâu sau, lại chỉ chậm rãi lắc đầu, thấp giọng : “ cần đâu, Tứ ca, muội muốn huynh phải khó xử.”
      Sắc mặt Nam Cung Ngự lúc này mới hơi có chút thay đổi.
      Đối diện, ý cười khóe miệng Thập Nhị bỗng dưng càng sâu: “Nam Cung Ngự, ngươi nghe rồi chứ?”
      Ánh mắt Nam Cung Ngự hơi mở ra, rồi mới quay đầu lại: “ biết Thập Nhị gia có thể để tại hạ riêng vài câu với Nguyệt Nha Nhi ?”
      Thập Nhị chậm rãi buông Nguyệt Nha Nhi ra, cười lạnh: “Xin cứ tự nhiên, nhưng mà đừng lâu quá, tính nhẫn nại của bổn vương được tốt cho lắm.”
      Nguyệt Nha Nhi đờ người tùy ý để Nam Cung Ngự dắt đến góc rẽ hành lang, dựa vào cây đại trụ màu đỏ, nhìn về phía chân trời.
      “Tối nay ta đưa muội , muội cần lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.” Nam Cung Ngự thản nhiên lên tiếng.
      “Tứ ca, cần đâu.” Nguyệt Nha Nhi vẫn nhìn lên bầu trời, thấp giọng , “Có lẽ huynh biết, lần này muội quay về, vốn là để bản thân nhìn thấy lần nữa mà thôi. Muội từng nghĩ nghĩ chỉ cần nhìn chút thôi là đủ rồi, nhưng lại từng bước ép sát ... Tứ ca, huynh hãy để muội ở bên , cứ xem như, hoàn thành tâm nguyện cho muội.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 463
      Lúc xe ngựa đến Vinh thân Vương phủ, sắc trời tối, hai ngọn đèn lồng đỏ trước của Vương phủ, ánh lên gương mặt tái nhợt của Nguyệt Nha Nhi vài tia đỏ ửng.
      Thập Nhị quay đầu, thản nhiên liếc nàng cái, nhấc chân vào trong phủ.
      Đúng lúc này, cách đó xa có tiếng xe ngựa, tiếng bánh xe lăn đến gần.
      Thập Nhị dừng bước, xoay người lại, bỗng dưng Nguyệt Nha Nhi lùi từng bước, nghiêng người đứng đằng sau , giống như muốn bản thân rơi vào tầm mắt .
      Khóe miệng Thập Nhất chứa câu gì đấy, ánh mắt dần tối lại, cho đến khi xe ngựa kia dừng lại, lúc nữ tử trong xe bước xuống, ánh mắt mới trở nên sáng ngời, khoanh tay đứng nơi đó, mỉm cười nhìn nàng dần dần bước đến gần.
      Tống Như Tân vừa bước xuống xe, liền thấy đứng ngay cửa phủ, khỏi nở nụ cười tiến lên: “Thập Nhị gia đứng đây, là để chờ thần thiếp sao?”
      đợi nàng đợi ai chứ?” Cùng nàng bước vào, vươn tay, hơi vòng qua thắt lưng của nàng, trầm giọng cười.
      Tống Như Tân hơi đỏ mặt, vỗ tay , lúc này mới nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi đứng sau lưng , khỏi do dự: “Vị này là?”
      Thập Nhị ngoái đầu lại nhìn thoáng qua: “Còn mau thỉnh an Vương phi?”
      Nguyệt Nha Nhi vốn ngẩng đầu, nên thuận thế cúi người hành lễ: “Tham kiến Vinh Thân Vương phi.”
      Đầu tiên Tống Như Tân ngập ngừng, sau đó mới hiểu ra được điều gì, khóe miệng lại gợi lên ý cười: “ đúng là mỹ nhân, khó trách, thừa lúc thần thiếp về nhà mẹ đẻ nhiều ngày, Thập Nhị gia nhanh chóng đưa về phủ rồi.”
      Thập Nhị cười khẽ tiếng: “Ghen à?”
      dám.” Tống Như Tân ngẩng đầu lên, cười nhìn , cả người liền lui xuống bên cạnh, kéo tay Nguyệt Nha Nhi, “Muội muội này, , tỷ đưa muội vào phủ.”
      Thập Nhị nhịn được phì cười: “Nàng ta hơn nàng mấy tuổi đấy, nàng lại gọi muội muội, là dễ dàng quá.”
      Tống Như Tân hơi kinh ngạc, lại quan sát lượt nữ tử trước mặt lần nữa, rồi mới : “Vậy thần thiếp làm theo ý của Thập Nhị gia, gọi tiếng tỷ tỷ?”
      Dây dưa việc nhặt ngay tại đâu, cũng chẳng có ý gì khác, cuối cùng, Thập Nhị liếc nhìn Nguyệt Nha Nhi cái, hừ tiếng, mở khóa bước vào phủ.
      Tống Như Tân cũng chậm rãi buông lỏng tay Nguyệt Nha Nhi ra, bước theo sau thân ảnh vào cửa.
      Gió đêm hơi lạnh, Nguyệt Nha Nhi lại đứng bậc thang lát, mới có quản gia từ trong phủ ra, đến trước mặt nàng, khom người : “Phu nhân, mời.”
      Nguyệt Nha Nhi chậm rãi cúi mắt, theo thẳng vào phủ.
      Nhưng phải là đường đến nơi nàng từng bị giam lỏng, quản gia đưa nàng ngang qua hoa viên, vào Tây viên, lại thấy phòng ốc đàng hoàng, đèn đuốc sáng trưng, là chỗ ở vô cùng tốt.
      Vào phòng, lại chỉ thấy mình Xảo nhi. Nàng ngồi trong phòng thêu khăn tay, nghe thấy có người đến, mới ngẩng đầu lên, thấy Nguyệt Nha Nhi, mỉm cười, rồi dịch người qua bên ý bảo nàng ngồi.
      Tuy rằng, gì, cũng may lúc trước hai người có thời gian vài ngày sinh hoạt chung, Nguyệt Nha Nhi ít nhiều cũng có thể hiểu vài cử chỉ của , vì thế nhân tiện hỏi: “Nơi này chỉ có mình thôi sao?”
      Đầu tiên Xảo nhi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, chỉ chỉ vào căn phòng bên ngoài, lại khoa tay múa chân hồi, Nguyệt Nha Nhi nhìn như lọt vào sương mù, vốn chẳng hiểu muốn biểu đạt điều gì, liền khoát tay áo, cười đạm mạc : “ sao đâu, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
      Xảo nhi liền buông vải và kim trong tay xuống, lấy nước đến để nàng rửa mặt chải đầu, Nguyệt Nha Nhi ngồi yên lặng trong phòng trong chốc lát, chỉ cảm thấy những suy nghĩ rối rắm, nên thuận tay cầm lấy vật Xảo nhi để lại bàn, nhìn những hoa văn bé, rồi dùng từng đường kim thêu theo.
      Nàng muốn tìm việc gì đó để làm, lòng mông lung.
      Vài lân, có tiếng bước chân truyền đến, hơi có chút mạnh mẽ, cũng giống bước chân của nữ tử, Nguyệt Nha Nhi cảnh giác ngẩng đầu lên, liền thấy Thập Nhị xuất ở cửa, cây kim trong tay chợt đâm vào ngón tay, đau điếng, nhưng mặt nàng chút biến hóa nào, buông cây kim xuống, bất động thanh sắc giữa chỗ bị đâm khi nãy có giọt máu chảy ra thấm lên khăn tay.
      Hóa ra là lụa tơ tằm trắng, bỗng dưng có thêm sắc hồng, chói mắt lạ thường.
      Thập Nhị đóng cửa vào, ánh mắt liền dừng ở vệt đỏ khăn tay, hồi lâu, đột nhiên vươn tay đến, phen bắt lấy nàng.
      Tay lại lập tức tìm đến cổ áo nàng, Nguyệt Nha Nhi nhất thời kinh hãi, nhịn được sợ hãi la lên tiếng, nhưng tức khắc môi bị chặn lại.
      Xảo nhi ở bên ngoài bưng nước, liền nghe được tiếng la của nàng, sợ tới mức, nhanh chóng chạy vào bên trong, nhưng bỗng dưng đánh rớt chậu nước trong tay.
      Toàn bộ lưng của Nguyệt Nha Nhi đều bị để sát mặt bàn, còn Thập Nhị ngã lên người nàng, vừa trằn trọc duyện cắn môi nàng, vừa lấy tay cởi quần áo của nàng.
      Xảo nhi kêu ra được tiếng, sợ tới mức che mặt xoay người chạy khỏi phòng.
      Áo ngoài dường như đều bị kéo xuống, Nguyệt Nha Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, cực kỳ gian nan thoát khỏi gắn bó của phun ra chữ: “Buông ....”
      ngờ, lại chậm rãi buông lỏng nàng, nhìn đôi môi nàng hơi sưng đỏ, nở nụ cười tà tứ, tiếp theo sau, cúi đầu, đưa môi đến bên tai nàng: “Nguyệt Nha Nhi, mấy năm nay, nàng biết ta nhớ nàng nhiều đến nhường nào ?”
      Nguyệt Nha Nhi vẫn bị đặt bàn, thân mình hơi cứng ngắc, hồi lâu sau, lại dính sát vào nàng, thêm lời nào cũng hành động gì thêm.
      Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại:“Chúng ta, từ năm năm trước vốn có quan hệ gì cả.”
      Thập Nhị bỗng dưng cười tiếng, sau đó, lại chậm rãi đứng thẳng người, đến ngồi xuống mép giường, lười biếng tà tứ nhìn nàng: “Ta luôn nhớ. Nhưng Nguyệt Nha Nhi, nếu nàng cho là, như vậy ta buông tha nàng, chẳng phải sai càng thêm sai sao?”
      Nguyệt Nha Nhi cũng đứng thẳng người, tay cầm lấy cổ áo của mình, nghe xong lời , vốn sửa sang lại y phục, bỗng dưng ngừng lại.
      Áo ngoài bị xé rách nằm mặt đất, đối với nàng mà , giống như là cười nhạo.
      ngồi giường nhìn nàng, còn nàng, đứng lặng yên bên cạnh bàn.
      Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi rốt cục nâng mắt nhìn về phía , thản nhiên nở nụ cười:“Ta chỉ sợ, người lại hối hận thêm lần nữa thôi.”
      Ánh mắt buồn bã: “Đó là chuyện của ta, đến lượt nàng quan tâm.”
      Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi trắng bệch, hơi nhếch môi, sau đó, rốt cục bước từng bước về phía .

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 464
      Có lẽ từng có khoảng thời gian, bọn họ tâm ý hòa hợp, nhưng đến bậy giờ, đến cuối cùng còn lại điều gì?
      Trong tấm màn lụa đỏ, Nguyệt Nha Nhi còn gì che chắn nằm dưới thân , chỉ cảm thấy hô hấp yếu ớt, tựa như ngay sau đó, tất cả mọi hơi thở đều ngừng lại.
      Nhưng thực tế, nàng đúng là chờ, chờ để hô hấp trì trệ của mình có cơ hội.
      Thân thể tương hợp lẫn nha chỉ trong chốc lát, nam tử trước mắt, thân mình mỗi tấc dường như đều căng thẳng, ánh mắt đen kịt, nhìn bên trong có bao nhiêu phong ba.
      Nàng biết bản thân đợi, đối với là khuất phục, còn đối với bản thân là tra tấn.
      Hơi thở của Thập Nhị chợt nặng nề, vẫn luôn giữ tư thế, hề có động tác gì nữa.
      Nàng ở dưới thân , ánh mắt trong suốt đọng nước.
      ràng là tư thế thân mật nhất, vì sao lại khiến người ta tuyệt vọng như vậy chứ?
      Hồi lâu sau, giận dữ nhưng lại cười, giọng càng lúc càng trầm thấp và đầy mê hoặc: “Nguyệt Nha Nhi, nàng .... khiến ta rất kinh hỉ.”
      Mặc dù sớm chờ đơi, sớm chuẩn bị tốt, nhưng những lời lúc này, mặt nàng vẫn hề có chút huyết sắc nào.
      Nếu là của trước kia, ra sao? Có lẽ nổi trận lôi đình, có lẽ hét lớn la to, tóm lại, nhất định như lúc này, cười lạnh, rồi lại với nàng, ‘nàng khiến ta rất kinh hỉ’.
      Nàng đúng là vẫn còn xem nam nhân này, năm tháng, quả là rất đặc biệt, khiến con người hoàn toàn thay đổi.
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng, lại nhịn được nâng tay lên, muốn vuốt mặt .
      Sắc mặt ràng trầm, chỉ dùng tay, kiểm soát được cổ tay nàng, để qua đỉnh đầu nàng, khiến nàng thể cử động được, sau đó, để lộ ra nụ cười, chỉ là trong đôi mắt kia lại có chút độ ấm nào: “ gả cho ai chưa?”
      Thân mình nàng lành lạnh, nhìn , tựa như muốn cười, nhưng lại cười được: “ có.”
      có.
      Hai chữ vân đạm phong kinh này, lại đủ để dậy lên trong lòng cơn sóng gió dữ dội.
      “Tốt quá.” Ngữ khí cực đạm, từ từ ly khai khỏi cơ thể nàng.
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi vừa thả lỏng, nghĩ đến cứ như vậy mà rời , ngờ lại đột nhiên trở mình qua cơ thể nàng, từ sau lưng bắt đầu kề sát.
      Nàng gắt gao nắm lấy tấm chăn dưới người, ngăn để bản thân bật ra bất kỳ thanh nào.
      Nhưng đối với , nàng kiềm chế tiếng kêu, nhưng những tiếng ngâm vụn nhặt của nàng, toàn bộ đều là lý do để ‘tàn phá bừa bãi’, bức bách nàng, bằng cách khuất nhục, thừa nhận tồn tại của .
      Ngay giây khắc cuối cùng, Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc khắc chế được, vùi đầu vào môt bên gối, bật khóc thành tiếng.
      Vòm ngực chậm rãi tiếp hợp với đường cong duyên dáng lưng nàng, rồi đưa môi đến bên tai nàng: “Sao thế, cảm thấy oan ức sao? Nguyệt Nha Nhi, chính bản thân nàng tự nguyện theo ta hồi phủ, nay, sao lại làm ra vẻ trung trinh liệt nữ vậy? Huống hồ ... nàng còn trong sạch sao?”
      Nàng cắn môi dưới, phảng phất nghe đến lời .
      Tay lại chậm rãi trườn lên eo lưng nàng, tay còn lại xoa vành tai trắng noãn của nàng, xoa nhàng: “ cùng bao nhiêu nam nhân rồi? người, hai người hay ba người ... hả?”
      Nguyệt Nha Nhi vẫn chôn mặt mình sâu trong chiếc gối mềm, còn tiếng khóc dần dần tan , chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.
      cười lạnh, cuối cùng còn nhẫn nại được nữa, chống người đứng dậy, xuống giường mặc quần áo.
      Nguyệt Nha Nhi vẫn nằm giường, phân nửa lưng lộ ra, vẫn nhúc nhích.
      mặc xiêm y xong, lại bước đến, lấy tay xoa làn da trơn bóng lưng nàng, chậm rãi trườn lên, đến khi nắm được gáy nàng, rồi mới dùng ít sức, đem mặt nàng chuyển hướng về phía mình, chỉ nghe tiếng cười, mặt lại có nửa điểm vui tươi: “Nguyệt Nha Nhi, nghỉ ngơi sớm , khóc đến mức xấu xí thế này, cơ thể này là của nàng đấy.”
      mặt nàng, vệt nước mắt còn chưa khô, nghe xong những lời tốt đẹp vừa rồi của , lại chậm rãi cong môi: “Đa ta Thập Nhị gia.”
      nhìn nàng, trong mắt ràng có tia xem thường chợt lướt qua, sau đó đứng thẳng người, phẩy tay áo bỏ .
      Ra ngoài, gã tùy tùng tên Thuận nhi đốt đèn chờ ở cửa, thấy bước ra, bèn tiến lên tiếp đón: “Thập Nhị gia.”
      Trong màn đêm u tối, ánh sáng mỏng manh trong đèn lồng, ánh nến khi sáng khi tối.
      Bỗng nhiên lúc đó giận tím mặt, dùng cước đá Thuận nhi cầm đèn lồng tay ra xa, Thuận nhi bị đá mạnh lên, nhìn xuyên qua ánh nến, ngẩng đầu lên, bắt gặp sắc mặt chủ tử u ám khiến người ta sợ hãi, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run cầm cập đứng lên, lui qua bên.
      Thập Nhị rời lâu, Xảo nhi bước vào, thấy nàng nằm giường, nên bước đến xem xét, nhìn thấy cảnh này ràng trợn tròn đôi mắt, liền khoa tay múa chân cả lên, ý muốn lấy nước hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
      Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn mờ mịt, dừng lúc lâu, mới ngồi dậy, lấy tấm chăn che thân mình lại: “Phiền chuẩn bị nhiều nước chút, ta muốn tắm rửa.”
      Xảo nhi nghe vậy, liền gật đầu, lui xuống bận rộn chuẩn bị.
      Nguyệt Nha Nhi nhìn bóng dáng vội vàng rời của nàng, bỗng nhiên lúc đó, chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn lạnh lẽo, rồi dần dần lan khắp tứ chi, nhưng lại lạnh đến mức khiến cả người phát run.
      Hôm sau, ý chỉ từ trong cung truyền đến, phong nàng thành Sườn vương phi của Vinh Thân vương.
      Người đời đều biết bên cạnh đương kim hoàng thượng, được quý nhất ba vị thân vương Di, Nghị, Vinh, nhưng trong phủ Vinh Thân vương Vương phi, nàng được thụ phong làm Sường Vương phi, cũng có thể là ‘thiên đại vinh sủng’.
      Nhưng Nguyệt Nha Nhi ngời, cùng đến với ‘Vinh sủng’ này, còn có Trưởng công chúa Bất Ly lén trốn ra cung.
      Bất Ly tuổi vẫn còn , vóc người vẫn chưa lắm, nhưng cũng đẹp đến mức rung động lòng người, lúc ánh mắt kiêu căng miết qua người nàng, đều tràn đầy khinh thường.
      Nàng nhớ mang máng, lúc ở Hoa Đô là lần đầu tiên nàng gặp vị Trưởng công chúa này, vẫn là phấn điêu ngọc mài, còn nhìn nàng cười, với nàng: “ cũng đẹp lắm đó, nhưng đẹp bằng mẹ ta.”
      Lúc đó, người kia trả lời thế nào nhỉ?
      “Tầm bậy, sao lại đẹp bằng mẹ cháu chứ!”
      Trong ngữ khí, ràng đều ngập tràn kiêu ngạo và tự phụ.
      so sánh nàng với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tịch Nhan quận chúa, khi đó, trong mắt , nàng thậm chí còn đẹp hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
      Đường chân trời, lối địa ngục, chẳng qua cũng chỉ cách nhau con đường thôi.
      vẫn luôn là thiếu niên thuần túy đơn độc, còn nàng trong mắt , chung quy thành tàn hoa bại liễu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :