1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 445
      Linh Hi bỗng dưng ngẩn ra, nhìn hồi lâu, mới nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Còn chưa có.”
      Tịch Nhan đột nhiên nghe được bọn họ đối thoại, nhịn được xen mồm : “Khởi hành? nơi nào?”
      Ánh mắt mọi người lại lần nữa tập trung ở người Linh Hi, Linh Hi mỉm cười : “Muội muốn hồi hương chuyến mà thôi.”
      “Thăm cha mẹ sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ uống thêm chén rượu, giống như chút để ý hỏi.
      Linh Hi gật đầu lên tiếng, lại e ngại làm cho Thập Nhất mất hứng, nhịn được vụng trộm liếc mắt nhìn cái, thấy thần sắc vẫn bình thường, nàng mới rốt cuộc thở dài nhõm hơi.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu: “Ừ, nên như vậy.”
      Linh Hi lúc này mới lấy lại tinh thần quật khởi, ngừng cầm lấy đũa gắp thức ăn cho Thập Nhất, còn mình lại ăn bao nhiêu. Mà phàm là thức ăn do nàng gắp bỏ vào trong chén Thập Nhất, đều nhất nhất ăn hết.
      Đến lúc tàn tiệc, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết rời trước, Thập Nhất cùng Linh Hi ở phía sau cáo từ.
      Tịch Nhan tiễn bọn họ rời , quay về gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ngồi ở tại chỗ như trước, liền tiến sát vào trong lòng : “Chàng suy nghĩ gì vậy?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng cái, cười : “Nhớ nàng.”
      “Nghiêm túc chút !” Tịch Nhan đánh cái, lại , “Chàng có thấy , Thập Nhất giống với trước kia nữa rồi?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nghiêng đầu: “Phải ? biết được.”
      tại đối với Linh Hi giống như trước kia đối với Mẫu Đơn, phải là, khôi phục lại Thập Nhất lúc ban đầu.” Tịch Nhan , “Uổng cho chàng làm Thất ca của người ta, làm sao có thể nhìn ra vậy?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười tiếng: “Thập Nhất đối xử với Linh Hi, tuyệt đối còn chưa đạt tới mức đối với Mẫu Đơn, nàng có tin hay ?”
      Tịch Nhan thu lại ý cười: “ hay giả? Chàng dựa vào cái gì mà như vậy?”
      “Bởi vì Thập Nhất đến bây giờ vẫn vẫn xác định được.” thản nhiên .
      bày ra bộ dáng cao thâm bí hiểm làm cho Tịch Nhan phục: “Ta tin.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhướng mày, cười : “Như vậy, đánh cuộc keo ?”
      “Cuộc như thế nào?”
      “Đánh cuộc, Linh Hi lần này hồi hương nếu trở về, Thập Nhất có thể chủ động tìm nàng hay .”
      “Đương nhiên tìm!” Tịch Nhan kinh hô.
      “Nếu là Mẫu Đơn, nhất định , nhưng nếu là Linh Hi......” Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, phun ra hai chữ, “Chưa chắc.”
      Tịch Nhan lập tức thở phì phì ngoan cố: “Tiền đặt cược là gì?”
      Ngón tay Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vuốt ve ở mặt của nàng, cúi đầu thầm vào trong tai nàng, cười : “Nàng biết là gì mà.”
      Tịch Nhan bỗng dưng đỏ mặt, quay đầu cáu giận nhìn : “Chàng thua chắc rồi.”
      “Thử xem mới biết được, Nhan Nhan.” Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng ấn nụ hôn lên môi nàng, lẩm bẩm .
      ************************************************** **************************************************
      Ban đêm, trong Thập Nhất vương phủ.
      Xa cách nhiều ngày như vậy, lần nữa nằm ở trong lòng , Linh Hi cảm thấy rất thỏa mãn, lẳng lặng cuộn người ở trong khuỷu tay .
      “Sớm định ngày .” Thập Nhất bỗng nhiên thấp giọng .
      Linh Hi nghĩ nghĩ, : “Vậy ngày kia khởi hành , dù sao cũng có gì phải chuẩn bị cả.”
      Thập Nhất khẽ lên tiếng, trầm mặc hồi lâu sau, mới lại : “ sớm về sớm.”
      Trong lòng Linh Hi chấn động, cọ cọ trong lòng : “Ừ.”
      tựa hồ cứng người lát, cũng rất nhanh rút tay ra khỏi người nàng, xoay người : “Sớm ngủ .”
      Trong lòng Linh Hi đầu tiên là nghi hoặc, dừng lát, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, sau đó cúi đầu lên tiếng, vùi người vào trong chăn.
      Hồi lâu sau, bên tai nàng vang lên tiếng hít thở đều đặn của .
      Linh Hi rốt cuộc lại từ trong chăn chui ra, từ phía sau ôm lấy : “Thanh Dung, chàng...... Có phải lại suy nghĩ tới những lời ngự y ngày đó hay ?”
      Thân mình lại cứng đờ, sau đó chậm rãi đẩy tay nàng ra: “Đừng náo loạn, ngủ .”
      Linh Hi vẫn dán ở lưng như trước, dừng hồi lâu, mới rốt cuộc thấp giọng : “Kỳ , sao mà, ta có thể ......”
      trầm mặc, vẫn nhúc nhích.
      Linh Hi nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, kéo thân thể xoay lại, sau đó chủ động tiến sát vào trong lòng , hôn .
      Chỉ cần mồi lửa cũng đủ để lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ.
      Rất nhanh liền hóa bị động thành chủ động, nắm lấy thắt lưng của nàng, tay còn lại giữ chặt chiếc gáy của nàng, hôn nàng sâu.
      Gắn bó dây dưa, rất nhanh hô hấp của hai người trở nên hỗn loạn.
      Kỳ trong chuyện này luôn có thói quen hơi vội vàng, cơ hồ mỗi lần đều làm nàng đau nhưng cũng rất khoái hoạt, tuy nhiên hôm nay lại vô cùng dịu dàng, chắc là vẫn nhớ đến lời của ngự y, lúc tiến vào nàng thậm chí còn có chút do dự, cho đến khi nàng lại chủ động hôn , mới rốt cuộc chậm rãi chiếm cứ nàng hoàn toàn.
      Linh Hi nhanh chóng có biện pháp nào để bảo trì lý trí thanh tỉnh nữa, khi nhàng thong thả thẳng tiến bên trong, nàng cũng trầm luân cùng ......
      “Còn chịu được ?” Hơi thở nóng rực của phun vào bên tai nàng, kể ra ngay ở thời điểm thân mật nhất, cũng rất dịu dàng săn sóc cùng ân cần thăm hỏi nàng.
      Mái tóc Linh Hi xỏa tung ra gối, thở hào hển, thần sắc mê ly nhìn , đợi đến lúc nàng hiểu được lời , liền chủ động ôm lấy , đem thân thể gần sát bên .
      Thập Nhất lúc này mới tăng thêm chút lực đạo, làm cho nàng rên rỉ ra tiếng.
      Khi nàng rốt cuộc khắc chế được trở nên run rẩy, cũng nhẫn nại nữa, sau khi trải qua thay đổi rất nhanh tiến lên, đem bản thân mình phóng thích trong cơ thể ấm áp của nàng.
      Cuối cùng, nhớ tới đến chuyện thứ nhất lại nhìn sắc mặt của nàng, thấy hai gò má nàng ửng hồng, thần sắc mê ly như trước, nhưng có chút khó chịu nào, lúc này mới rốt cuộc trầm tĩnh lại, nhàng hôn lên cái trán đổ mồ hôi đầm đìa của nàng, lần đầu tiên, thào gọi ra cái tên đối với nàng mà là xưng hô ấm áp nhất: “Hi nhi......”
      Trong cơn mơ mơ màng màng, dường như Linh Hi nghe được, nhưng cảm thấy chân , nàng cảm thấy là mình nghe lầm bèn mở mắt ra, nhìn trước mắt, khẽ cười lên.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 446
      Hôm sau, sau khi Linh Hi tiễn Thập Nhất vào triều, vừa mới dùng xong bữa sáng nàng đột nhiên lại nhận được ý chỉ từ trong cung truyền đến, là trong cung mời gánh hát rất nổi danh, Tịch Nhan mời nàng vào cung xem diễn.
      Linh Hi nhịn được cảm thấy buồn cười. Xem ra có Hoàng Phủ Thanh Vũ làm bạn, vị thất tẩu Tịch Nhan này quả nhiên buồn chán đến chết, bình thường hưng phấn bày tiệc rượu nho , như đêm qua mới vừa tụ tập rồi, hôm nay lại mời tới gánh hát nữa chứ.
      Nhưng tuy như thế, Linh Hi vẫn sửa soạn chút, sau đó vào cung.
      Quả nhiên, trong Sướng các giờ phút này hát xướng vô cùng náo nhiệt, nhưng khán đài có ai ngoài Tịch Nhan, còn lại chỉ có các cung nữ, tất cả xem diễn say sưa.
      Linh Hi tiến lên hành lễ, Tịch Nhan lập tức kéo nàng ngồi ở bên cạnh mình, lại sai người trình danh mục vở diễn để Linh Hi chọn vở diễn.
      Linh Hi tiếp nhận danh mục vở diễn nhìn nhìn, thành thành chọn ra hai vở, còn quên hỏi ý kiến Tịch Nhan: “Thất tẩu cảm thấy thế nào?”
      Tịch Nhan nhìn cũng liếc mắt cái, kéo tay nàng, cười : “Ngày hôm qua, cùng Thập Nhất vui vẻ chứ?”
      Linh Hi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là gật gật đầu.
      “Vậy là tốt rồi.” Tịch Nhan cười , “Tính tình của Thập Nhất muội cũng phải biết, nếu có chuyện gì xảy ra, muội đừng so đo với nhé.”
      “Muội biết rồi.” Linh Hi cười cười, “Để cho Thất tẩu phải quan tâm, là lỗi của muội.”
      Tịch Nhan yên tâm gật gật đầu: “Ta biết muội là nương tốt, làm cho Thập Nhất khó xử.”
      Mà lúc này trong Ngự thư phòng chỉ có mình Thập Nhất ở bên trong bận rộn. Hoàng Phủ Thanh Vũ bởi vì đêm qua nghỉ ngơi tốt nên Thập Nhất liền khuyên vào Noãn các trước nghỉ ngơi lát, còn Thập Nhất ở trong này sắp xếp lại những tấu chương chưa phê duyệt, thay Hoàng Phủ Thanh Vũ xử lý những tấu chương trong phạm vi quyền hạn của mình.
      Thập Nhất xử lý xong được nửa đống tấu chương, cửa Ngự thư phòng đột nhiên bị gõ vang, người tới có vẻ như vô cùng lo lắng, nhưng đợi Thập Nhất lên tiếng cũng tự tiện đẩy cửa xông vào.
      Thập Nhất vừa muốn phát tác, nhìn thấy người vừa đến là cung nữ với vẻ mặt tràn đầy nước mắt lo lắng vạn phần, nhất thời hơi kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”
      Cung nữ kia nhìn thấy , đầu tiên là lo sợ yên, sau đó cũng bất chấp quy củ, vội vàng : “Thập Nhất gia, xin hỏi Hoàng Thượng ở đâu rồi? Hoàng hậu nương nương biết vì sao đột nhiên hôn mê bất tỉnh, bộ dáng --”
      “Cái gì?” Tấu chương trong tay Thập Nhất nhất thời rơi xuống vung vãi khắp nơi, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay cung nữ kia, “Ngươi hoàng hậu nương nương làm sao?”
      “Hoàng hậu nương nương, giống như sắp chết --”
      Chữ “chết” vừa mới thốt ra nửa, Thập Nhất đẩy mạnh nàng ta ra, nhanh chóng ra cửa, vào Noãn các bên cạnh, đẩy cửa ra lại thấy chỉ có hai cung nữ ở bên trong!
      “Hoàng Thượng đâu?” Thập Nhất gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi.
      Hai cái cung nữ sợ sệt, cả hai đều lắc lắc đầu.
      Thập Nhất cảm thấy vô cùng sốt ruột, nhanh chóng : “Hai người các ngươi nhanh chóng tìm người tìm Hoàng Thượng, cho ngài đến chỗ của hoàng hậu nương nương!”
      Thập Nhất xong, xoay người liền ra Ngự thư phòng, cơ hồ ngừng lại dù chỉ chút, thẳng đường đến Dực Khôn cung, để ý thị vệ thái giám ngăn cản, mạnh mẽ xâm nhập vào trong cung.
      “Hoàng hậu nương nương đâu?”
      Bên trong chính điện có vài cung nữ quét tước, nhìn thấy , tất cả đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
      “Ta hỏi các ngươi hoàng hậu nương nương ở nơi nào?” Thập Nhất hét to tiếng, gân xanh trán nổi lên, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
      Rốt cuộc cũng có cung nữ phục hồi tinh thần lại, nơm nớp lo sợ : “Bẩm Thập Nhất gia, hoàng hậu nương nương...... ở Dực Khôn cung.”
      Thập Nhất hơi kinh hãi: “Vậy người ở nơi nào?”
      “Hoàng hậu nương nương sáng sớm Sướng các nghe diễn ......”
      Thập Nhất bỗng nhiên giật mình, chốc sau, trong đầu đột nhiên lóe lên, chỉ thoáng, thân mình khẽ chấn động, sau khi phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này cách nhanh nhất, nhưng đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng thông truyền: “Hoàng Thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm --”
      Thập Nhất cảm thấy trong đầu ầm ầm tiếng, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu lúc nãy giờ phút này rốt cuộc hoàn toàn ra trớc mắt, chặt chẽ chiếm cứ đầu óc -- bị người ta hãm hại!
      Thâm nhập hậu cung, hơn nữa thâm nhập vào tẩm cung của phi tần, mặc kệ là ai, đều là tử tội!
      Quả nhiên, khi Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan xuất ở cửa, Tịch Nhan mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn , còn Hoàng Phủ Thanh Vũ tim đập mạnh và loạn nhịp, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
      Thập Nhất cơ hồ thể nên lời, nhất là, khi khuôn mặt Linh Hi kinh ngạc vạn phần xuất ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan, trong lòng lại xuất nỗi lo sợ yên!
      mình, đối mặt với ánh mắt mọi người trong điện, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt dường như mê man của Linh Hi, lại giống như ánh mắt tuyệt vọng, khắc sâu vào đấu óc , thể xóa nhòa được.
      ************************************************** ********************************************
      Ban đêm, trăng thanh sao sáng, bên ngoài Thừa Kiền cung, có thể nhìn thấy được thân ảnh đơn độc quỳ mặt đất bạc, nhưng những cung nữ thái giám tới tới lui lui ai dám liếc nhìn nàng.
      Linh Hi thẳng lưng quỳ gối nơi đó, nàng quỳ nguyên buổi chiều, quỳ đến khi mọi người muốn xem trò hay cũng đều mất hứng thú, quỳ đến khi các cung nữ thái giám đều làm xong chuyện của mình và trở về nghỉ ngơi, mà nàng vẫn còn quỳ gối nơi đó, đối mặt với vẻ mặt chút thay đổi của thị vệ.
      Bên trong Thừa Kiền cung, rốt cuộc cảm thấy tình có gì đó đúng Tịch Nhan nắm chặt vạt áo trước ngực Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Có phải mưu kế của chàng hay ? Chàng vì muốn thắng ta, lập nên thiên la địa võng lớn như vậy để chỉnh Thập Nhất chứ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười : “Nhan Nhan, nàng đừng quên điều kiện tiên quyết chúng ta đánh cuộc là Linh Hi trở về thăm cha mẹ, trở về. Nếu muốn đánh cuộc, ta muốn cho điều kiện tiên quyết này thành lập trước .”
      Tịch Nhan thiếu chút nữa la toáng lên: “Cho nên chàng liền dựa vào việc Linh Hi nghĩ Thập Nhất có hảo cảm với ta, thiết kế nên tuồng kịch như vậy, làm cho nàng thương tâm sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ từ chối cho ý kiến.
      Tịch Nhan bỗng dưng cảm thấy bất an: “Thất lang, cần như vậy, Linh Hi đến bây giờ vẫn còn quỳ gối bên ngoài, chúng ta đánh cuộc nữa được ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng, mỉm cười: “Nhan Nhan, dù chúng ta có đánh hay đánh cuộc, Thập Nhất cũng phải vượt qua cửa này, tựa như lúc trước phải vượt qua cửa của Mẫu Đơn để chấp nhận Linh Hi. Nay, chỉ có tự bản thân mới có thể vượt qua được, về sau, mới có thể còn phiền toái nữa.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 447
      Suốt cả đêm, Tịch Nhan thể nào ngủ ngon được, lăn qua lộn lại yên, rốt cục phải ngồi dậy, nhưng đột nhiên bị Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh tay ôm lấy thắt lưng, ngã vào trong lòng .
      “Thất lang......” Tịch Nhan nhàng gọi tiếng, thấy vẫn nhắm mắt lại như cũ, nhịn được vòng tay ôm lấy , “Chàng rốt cuộc muốn để Linh Hi quỳ tới khi nào đây?”
      “Ừ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa hồ còn ngủ, ánh mắt cũng mở ra, chỉ thản nhiên lên tiếng.
      Tịch Nhan giận dỗi, dùng sức thoát khỏi cánh tay để xuống giường, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên ôm lấy nàng càng chặt, lúc này mới mở mắt ra: “Nàng gấp gì chứ? Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng ta và nàng hại bọn họ sao?”
      Tịch Nhan dừng hồi lâu, mới lại dựa vào trong lòng : “Ta lo lắng cho thân thể của Linh Hi. Nghe năm trước nàng tự đâm mình dao, lần trước ở suối nước nóng, vết sẹo kia vẫn còn đó, muội ấy chịu được ép buộc như thế này sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc nhịn được nhéo nhéo chóp mũi của nàng: “Ta làm sao có thể để cho muội ấy gặp chuyện may chứ?”
      Tịch Nhan thở dài, rầu rĩ vui tựa vào trong lòng , nhưng nguyên đêm nàng vẫn thể ngủ được.
      Sáng sớm ngày hôm sau, Linh Hi quỳ đến nỗi hai chân mất hết cảm giác vừa nhìn thấy loan giá của Hoàng Phủ Thanh Vũ đến đây, lập tức liền bất chấp thân thể đau đớn, phục hồi tinh thần nhìn cửa điện phía trước. Quả nhiên, sau nén nhang, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong điện ra, được Tống Văn Viễn hầu hạ sắp lên loan giá.
      “Thất ca!” Linh Hi khắc chế được gọi thành tiếng, tay chân cùng lúc cố gắng muốn đứng lên, gần như nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía loan giá của , cuối cùng đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng vẫn quỳ gối mặt đất, khuôn mặt trắng bệch nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Thất ca, xin huynh thả Thanh Dung ra , chàng tuyệt đối phải cố ý thâm nhập vào tẩm điện của Thất tẩu, Thất ca --”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ gì, lập tức lên loan giá.
      “Thất ca! Hoàng Thượng!” Linh Hi vội vàng ngăn lại, la lên, “Hoàng Thượng, Thanh Dung chàng đối với hoàng hậu nương nương tuyệt đối có ý bất kính, càng có suy nghĩ gì an phận! Hoàng Thượng, muội xin dùng tánh mạng của mình mà thề! Xin ngài tin tưởng Thanh Dung!”
      “Dùng tánh mạng thề sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên thản nhiên nở nụ cười, nhìn về phía nàng, “Cần gì phải lấy tính mạng của mình để tự thuyết phục mình tin tưởng chuyện có khả năng xảy ra chứ?”
      Thân mình Linh Hi bỗng dưng cứng đờ, bàn tay giữ chặt long bào của bất giác chậm rãi rụt trở về.
      Đúng vậy, ngay cả chính nàng cũng tin tưởng chuyện này, làm sao có thể làm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ tin tưởng đây? Nàng còn lấy tánh mạng mình ra thề, chỉ Hoàng Phủ Thanh Vũ xem đó là truyện cười, đối với chính nàng mà cũng quả rất buồn cười!
      Nhưng mà, nàng làm sao có thể buông tay như vậy được? Nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ lên loan giá, muốn đến Khâm An điện, Linh Hi vẫn quỳ mặt đất như cũ, thối lui hai bước, chậm rãi dập đầu xuống đất: “Hoàng Thượng, muội cùng với Thập Nhất gia vợ chồng ân ái, tình thâm ý trọng, Thập Nhất gia chàng tuyệt đối hai lòng, vì sao Hoàng Thượng khư khư cố chấp, làm cho huynh đệ mình mang tiếng bất nghĩa chứ?”
      “Hoàng Thượng khởi giá --”
      Trong tiếng ngân nga thông truyền của thái giám, Linh Hi cảm thấy thanh mình có vẻ mỏng manh vô lực, ai có thể nghe thấy.
      Loan giá của Hoàng Phủ Thanh Vũ dần xa, thân thể Linh Hi cứng ngắt quỳ gối tại chỗ, vẫn nhúc nhích.
      Vào buổi chiều, bầu trời đột nhiên tối sầm, mây đen kéo tới ùn ùn, ràng trời sắp mưa.
      Ở trong điện nôn nóng nguyên cả buổi sáng, Tịch Nhan cuối cùng cũng mất hết cả kiên nhẫn, ra.
      Linh Hi vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt lập tức lại sáng bừng lên, cơ hồ muốn gục vào trong lòng nàng: “Thất tẩu, xin tẩu hãy cứu lấy Thanh Dung, tẩu biết chàng đối với tẩu có ý tưởng bất kính mà, phải sao? Thất tẩu, xin tẩu van cầu Thất ca, thả Thanh Dung !”
      Tịch Nhan thở dài, ngồi xuống: “Muội quỳ ngày đêm rồi, muội đứng lên trước . Hôm nay trời mưa, muội nhìn thấy sao?”
      “Thất tẩu!” Linh Hi giống như nghe thấy lời của nàng, “Cầu xin tẩu cứu lấy Thanh Dung, tẩu cùng chàng phải chơi thân nhất sao? Tẩu phải chàng là người tẩu xem trọng nhất sao? Tẩu trơ mắt nhìn chàng vô tội vứt bỏ tánh mạng như vậy, có phải hay ?”
      “Muội đứng lên trước !” Những giọt mưa nặng hạt từ bầu trời bắt đầu rơi xuống, Tịch Nhan vội vươn tay ra đỡ lấy nàng, “Đứng lên , chúng ta vào điện rồi sau!”
      , Thất tẩu, nếu Thanh Dung thể được thả ra an toàn, muội tuyệt đối đứng lên!” Linh Hi kiên quyết, “Cầu xin Thất tẩu --”
      Bên cạnh có cung nữ bung ô che đầu Tịch Nhan, Tịch Nhan nhận lấy ô, che ở đầu Linh Hi: “Muội như vậy tổn hại thân thể của chính mình, sau khi Thập Nhất được thả ra làm sao có thể chịu nổi đây?”
      “Muội tình nguyện dùng tính mạng của muội đổi lấy tính mạng của chàng!” Linh Hi , “Đó là muội nợ chàng, nay chỉ cần chàng có thể bình yên vô , muội cũng có hy vọng xa vời nào khác!”
      Mưa càng ngày càng to, váy của Tịch Nhan ướt hết, hai chân Linh Hi quỳ mặt đất lại ướt đẫm, nhưng vẫn cầu xin Tịch Nhan như cũ: “Thất tẩu, Thất ca chiều tẩu như vậy, ở trong lòng Thất ca tẩu là người quan trọng nhất, xin Thất tẩu khuyên nhủ Thất ca --”
      Xa xa, thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ dần dần đến gần, đợi đến khi đến trước mặt hai người, lại chỉ nắm lấy tay Tịch Nhan: “Trời mưa mà nàng còn ở nơi này làm gì? Vào trong điện .”
      Linh Hi ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt, mặt chút cảm xúc nào khác, chỉ nhìn Tịch Nhan, giống nhau sợ nàng bị lạnh. Linh Hi đem ánh mắt hướng về phía Tịch Nhan, bên trong đôi mắt tràn ngập cầu xin.
      Tịch Nhan nhìn Linh Hi, tất nhiên là muốn vào, nhưng trong lòng bàn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền đến lực đạo lúc mạnh lúc yếu lại bất động thanh sắc cho nàng ít tin tức, Tịch Nhan cùng liếc nhìn nhau, lại nhìn Linh Hi vẫn còn quỳ gối nơi đó, rốt cuộc cầm chiếc ô trong tay giao cho cung nữ bên cạnh, theo Hoàng Phủ Thanh Vũ vào trong điện.
      Linh Hi nhìn thấy thân ảnh của hai người khăng khích với nhau, bỗng nhiên hốc mắt nàng liền đỏ ửng.
      Thanh Dung, vì sao, vì sao......
      Mưa càng ngày càng lớn, mặc dù bên cạnh có cung nữ che ô cho Linh Hi, nhưng nàng vẫn thể tránh khỏi ướt đẫm toàn thân, đến cuối cùng, chiếc ô đơn bạc kia cũng chịu nổi cơn mưa quá to, giấy dầu dần thấm nước nhão ra, trong lúc nhất thời, mưa như trút nước, toàn bộ hắt thẳng vào người Linh Hi.
      Linh Hi nhắm mắt lại, yên lặng chịu đựng.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 448
      Đêm, trong thiên lao của hoàng tộc.
      Thập Nhất ngồi ở giường đá, dựa vào vách tường, nghe tiếng mưa to bên ngoài, nhắm mắt lại, mày nhíu chặt.
      Nàng dự định ra hôm nay khởi hành hồi hương, biết chưa?
      lối hẹp dài bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, nghĩ lúc trước ngục tốt đối với mình có nhiều chiếu cố, bởi vậy vẫn ngồi yên động. Nhưng khi tiếng bước chân kia yên lặng dừng lại ngay phòng giam của , mới nhận thấy được có gì đó đúng, chậm rãi mở mắt ra.
      “Thất ca?” Tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, cuối cùng mới có chút thể tin thốt lên.
      ngục tốt nhanh chóng mở cửa lao phòng cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng chỉ đứng ở bên ngoài, bộ dáng dong dỏng cao cùng phòng giam chật chội này quả hợp nhau.
      Thập Nhất nhìn , nhưng hề động đậy. Đây chính là Thất ca trong cảm nhận của giống như thần tiên, nhưng nay, lại giống như có gì đó thay đổi.
      “Đệ biết tội chưa?” Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , thản nhiên .
      người có thân phận vô cùng tôn quý lại vào phòng giam này chỉ vì hỏi có biết tội hay ? Là do trong cảm nhận của vị trí của Tịch Nhan quá quan trọng, hay trong cảm nhận của người huynh đệ này của đáng tín nhiệm chăng?
      Thập Nhất cười khổ: “Thất ca, đệ theo bên cạnh huynh nhiều năm rồi, chưa bao giờ nghĩ tới ngày huynh lại hỏi đệ vấn đề này.”
      như vậy, là đệ nhận tội sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn .
      Thập Nhất chậm rãi nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thấy bộ dáng của , bỗng nhiên hỏi thêm gì nữa, chỉ : “Đệ theo ta.”
      Thập Nhất kinh ngạc mở mắt ra nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, cũng xoay người rời , Thập Nhất chần chờ lát, cũng đứng dậy đuổi theo .
      Bên ngoài mưa to như trút nước, có tiểu thái giám mang ô che đầu của , theo bước chân chậm rãi của Hoàng Phủ Thanh Vũ phía trước.
      Con đường này dẫn đến lầu chuông cổ, Thập Nhất nhận ra được, nhưng lại biết vì sao Hoàng Phủ Thanh Vũ phải đưa đến nơi đó.
      Đợi đến khi đến lầu chuông cổ, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức đưa đến hành lang phía đông.
      Từ nơi này nhìn xuống vừa vặn có thể thấy bên ngoài Thừa Kiền cung.
      Xuyên qua màn mưa dày đặc, có thể nhìn thấy được thân ảnh quỳ gối trong mưa to nhúc nhích.
      Thân mình Thập Nhất bỗng dưng cứng đờ, tâm cũng chấn động mạnh, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất ca?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười rộ lên: “Ta tin đệ, nhưng cũng hoàn toàn tin đệ. Nhưng muội ấy lại nguyện ý lấy tánh mạng đánh đổi, để cho ta tin tưởng đệ.”
      Thập Nhất lại lần nữa nhìn về phía thân ảnh trong màn mưa kia, rốt cuộc khắc cũng đứng nổi nữa, xoay người chạy nhanh xuống lầu chuông cổ, hòa vào trong màn mưa to.
      Những hạt mưa to đánh mạnh vào người làm cho đau, biết nàng ở nơi đó quỳ bao lâu rồi?
      Xa xa, dáng người thẳng tắp của nàng quỳ gối nơi đó rốt cuộc cũng dần dần ra ràng, Thập Nhất cũng bất giác chậm chân lại, cảm giác trong lòng thể miêu tả được như thế nào, nhưng mỗi bước tới gần nàng, nỗi đau đớn trong lòng càng dâng lên.
      Rốt cuộc, cũng tới bên cạnh nàng, chậm rãi ngồi xuống.
      Quỳ ngày hai đêm, hơn nữa lại quỳ trong mưa to vài canh giờ, tinh thần Linh Hi sớm còn tỉnh táo nữa. Trong cơn hoảng hốt, nàng cảm thấy có người tới bên cạnh mình, quay đầu nhìn lại, nàng bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
      Giống như nàng nằm mơ, khuôn mặt trước mắt bị mưa to bao phủ, chính là sao?
      Linh Hi đột nhiên nhào vào trong lòng , ngẩng đầu mờ mịt nhìn : “Thanh Dung, là chàng sao?”
      Cổ họng Thập Nhất căng thẳng, thể phát ra tiếng, chỉ có thể chậm rãi vươn cánh tay ra, kéo nàng ôm chặt vào trong ngực.
      Dựa vào vai , Linh Hi xác định chính là .
      Chỉ có vòng tay ôm ấp của mới có thể gây ra cho nàng cảm giác muốn xa rời.
      Nàng chậm rãi cười rộ lên, thanh lại trở nên suy yếu: “Chàng có việc gì, là quá tốt......”
      Lời còn chưa dứt, nàng rốt cuộc cũng chống đỡ nổi nữa, nhắm hai mắt lại, còn sức lực mở ra nữa.
      Nàng suy yếu đến mức hôn mê bất tỉnh! Trong lòng Thập Nhất chấn động mạnh, sau đó chậm rãi ôm nàng đứng lên, bảo hộ trong ngực, nhanh về phía cửa cung.
      Dưới hành lang Thừa Kiền cung, Tịch Nhan nhíu mày đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng Thập Nhất dần dần biến mất trong màn mưa to, trong lòng thở dài.
      Bỗng dưng bị người từ phía sau ôm lấy, Tịch Nhan thuận thế liền dựa vào trong lòng , thở dài, : “Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi ta vừa nhìn thấy chàng, chàng cũng đối với ta như vậy sao? Cưỡng bức lợi dụng, thủ đoạn gì cũng dùng hết! Hoàng Phủ Thanh Vũ chàng chính là người như vậy, quá đáng sợ!”
      “Đáng sợ sao?” khẽ gợi lên khóe miệng, trong giọng lại mang theo tà mị, tiến tới chiếc cổ trắng nõn của nữ nhân trong lòng, cắn ngụm.
      “A --” Tịch Nhan bỗng dưng kinh hô tiếng, muốn tránh khỏi , lại bị ôm chặt trong ngực, rốt cuộc nhịn được nở nụ cười, “Thất lang, đừng náo loạn nữa!”
      biết vì sao khi nàng quát lên bảo ngưng lại, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức liền trở nên khó coi, Tịch Nhan trong nháy mắt liền ý thức được mình phạm sai lầm gì, vội vàng giữ chặt vạt áo cười nịnh nọt: “Thất lang, nhưng ta tuyệt đối trách chàng dùng thủ đoạn này đối với ta, chàng tin hay ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ hừ tiếng, xoay người liền vào trong điện.
      Nam nhân này nay cũng học cách giận dỗi với nàng. Tịch Nhan thè lưỡi, vội vàng theo sau dỗ dành.
      Linh Hi ngủ suốt hai ngày mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy dung nhan tái nhợt mỏi mệt của Thập Nhất trước tiên.
      Nàng tựa hồ cũng ý thức được giờ này khắc này sắc mặt mình so với cũng tốt hơn bao nhiêu, chậm rãi vươn tay ra, xoa mặt : “Thanh Dung, sắc mặt chàng sao lại kém như vậy?”
      Thập Nhất nhanh chóng cầm lấy tay nàng: “Ta sao, nàng nên lộn xộn, hãy nghỉ ngơi cho tốt .”
      Linh Hi nhìn , đột nhiên lắc đầu nở nụ cười: “ được, ta ngủ lâu rồi có phải hay ? Hành trình hồi hương được định ra cũng bị trì hoãn rồi, nếu , bị trì hoãn rất lâu.”
      Tim Thập Nhất đập mạnh và loạn nhịp nhìn nàng, cuối cùng, cũng trầm giọng : “Ta có gì với Thất tẩu --”
      “Thanh Dung.” Linh Hi có khí lực nghe dứt lời, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi, “Ta rất nhớ phụ thân mẫu thân, ta muốn khởi hành sớm chút, nhìn thấy bọn họ sớm chút......”
      xong câu này, nàng lại khống chế được nhắm hai mắt lại, lâm vào giấc ngủ.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 449
      Đến tháng mười hai, trong kinh thành có tuyết lớn, trời đất giống như chìm vào mảng trắng xóa.
      người Thập Nhất khoác chiếc áo choàng, từ trong hoàng cung ra, thấy sắc trời còn sớm, liền cưỡi ngựa mà thả bộ về phủ.
      giờ còn ai đợi chờ về nữa, biết mình trở về sớm như vậy là muốn làm cái gì.
      đường lớn, bởi vì sắp tới cuối năm, nhà nhà đều vô cùng náo nhiệt. Thập Nhất hít vào hơi sâu, cảm thấy khí lạnh thấu xương xâm nhập vào tận phế phủ.
      đột nhiên nhìn thấy phía trước có vài con khoái mã, vô cùng thu hút phóng nhanh đường
      Đợi đến khi những con ngựa đó đến gần, khi Thập Nhất nhìn thấy ràng thân ảnh trong số đó, bỗng dưng nhíu mày chặt.
      Khi nhìn thấy , người cưỡi ngựa tựa hồ còn chần chờ lát, rồi ghìm cương ngựa lại, gọi tiếng: “Thập Nhất ca.”
      Những người còn lại đều là con cháu hoàng thất, cũng dừng ngựa lại, hành lễ với Thập Nhất: “Xin thỉnh an Thập Nhất gia!”
      cần đa lễ.” Thập Nhất thản nhiên , liếc mắt nhìn Thập Nhị cái.
      Thập Nhị lại do dự lát, xoay người xuống ngựa, rồi với mấy người kia: “Các ngươi trước , ta cùng với Thập Nhất ca chuyện lát .”
      Mấy tháng qua, quan hệ giữa Thập Nhị với và vài huynh đệ khác đều rất căng thẳng, hoặc là gặp nhau, cho dù gặp nhau gian cũng có gì để , mặc dù từ Thập Nhất thân với nhất cũng ngoại lệ.
      Hai người vào Như Ý quán, bà chủ lập tức tiến lên đón tiếp, chuẩn bị nhã gian cho hai người, lại hỏi Thập Nhị muốn xem ca múa hay . Thập Nhị cười tươi với bà ta, vừa muốn đáp ứng, bỗng dưng nhận được ánh mắt thoáng nhìn qua của Thập Nhất, nhất thời thu lại nụ cười, khoát tay: “ cần, ngươi xuống .”
      “Đệ thường xuyên cùng mấy người kia ở cùng chỗ sao?” Vừa ngồi xuống, Thập Nhất tự mình động thủ hâm nóng rượu, nhìn thản nhiên .
      “Ngẫu nhiên thôi.” Thập Nhị nhún nhún vai, “Dù sao đệ cũng nhàm chán, cùng nhau cưỡi ngựa, săn thú, uống rượu, cũng rất thú vị.”
      Thập Nhất yên lặng uống xong chén rượu, rồi thản nhiên : “Về sau ít giao du với bọn họ .”
      Thập Nhị từ chối cho ý kiến, châm chén rượu cho , bỗng nhiên : “Thập Nhất tẩu còn chưa trở về sao?”
      Tay Thập Nhất cứng đờ, nắm chặt lại rồi buông ra.
      “Tẩu ấy được bốn tháng rồi sao?” Thập Nhị thở dài , “Là vì chuyện của huynh cùng Thất tẩu nên tẩu ấy mới trở lại sao?”
      Thập Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn : “Đệ đừng bậy !”
      “Sao đệ lại bậy ? Chẳng lẽ đúng như vậy sao?”
      phải!” Thập Nhất rốt cuộc cũng thể nhịn được nữa, bỗng dưng rống lên tiếng.
      Thập Nhị giật mình nhìn , hồi lâu sau, cuối cùng mới : “Nếu phải, vậy vì sao huynh đón tẩu ấy trở về, lại mình ở đây rầu rĩ vui?”
      Thập Nhất nhíu mày, cũng gì.
      Thập Nhị dừng chút, lại cẩn thận : “Hay là bởi vì chuyện của Hộ quốc công sao?”
      “Được rồi, đừng nữa.” Thập Nhất phiền chán chống tay dựa trán, rót ly rồi lại ly, ngừng uống rượu.
      Thập Nhị nhìn thấy bộ dáng của , hừ tiếng, quả nhiên cũng hơn gì , cũng mượn rượu giải sầu, la cà nơi quán rượu.
      Đợi đến khi hai người rời Như Ý quán, Thập Nhị say chuếnh choáng, còn Thập Nhất vẫn rất thanh tỉnh, ra cửa, hít sâu hơi, kéo Thập Nhị lại: “ thôi.”
      Hai người vừa mới được vài bước, bỗng dưng nhìn thấy phía trước có tiểu đội thị vệ đến đây, áp giải nam tử cả người đầy máu. vài thị vệ nhìn thấy hai người, vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thập Nhất gia, Thập Nhị gia.”
      Thập Nhất nhìn tình hình này, nhịn được nhíu mi: “Sao lại thế này?”
      Thống lĩnh thị vệ vội : “Đây là kẻ đào phạm bị truy nã vài năm nay.”
      Thập Nhị bỗng dưng cười nhạo tiếng: “Vài năm? Vậy có bản lãnh nhưng .”
      Nam tử kia bỗng nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Thập Nhất cùng Thập Nhị cái, nhưng lập tức bị thị vệ bên cạnh hung hăng đánh tát.
      Thập Nhất nhíu mi, để cho thị vệ kia mang nhanh chóng rời khỏi đây.
      Phía sau còn lại vài thị vệ bị thương, còn có người tựa hồ bị trọng thương, nằm ở cáng hôn mê bất tỉnh.
      Thập Nhất nhìn thoáng qua người thị vệ kia, bỗng dưng dừng tầm mắt lại, mặt biết vì sao tràn ngập khiếp sợ.
      “Thập Nhất ca, làm sao vậy?” Thập Nhị dựa vào bờ vai của , nghi hoặc .
      Thập Nhất lại đột nhiên giãy mạnh khỏi , tiến đến bên cạnh thị vệ kia. Người bên ngoài biết muốn làm gì, chỉ phải dừng chân lại, nhìn Thập Nhất chậm rãi vạch quần áo người thị vệ ra, nhìn về phía miệng vết thương bụng của , chỉ thoáng, ánh mắt sắc bén đông thành băng!
      “Tên phạm nhân này có thân phận gì?” Thanh Thập Nhất chỉ thoáng lạnh xuống, nhìn về phía đào phạm cả người đầy máu.
      Tim của thống lĩnh thị vệ đập mạnh và loạn nhịp lát, mới : “Là trợ thủ đắc lực của phản tặc Hoàng Phủ Thanh Hựu, từ sau khi Hoàng Phủ Thanh Hựu đền tội, người này chạy thoát ra ngoài, hại vài mạng người. Kiếm pháp của độc đáo, mỗi chiêu đều nhắm vào tử huyệt của người khác, nô tài cũng phái mất nhiều sức lực mới bắt được .”
      “Người của lão Tứ sao?” Thập Nhị bỗng dưng kinh hô tiếng, nhìn về phía Thập Nhất, “Thập Nhất ca, làm sao vậy?”
      Thập Nhất đột nhiên ngẩng đầu: “Đưa đưa đến Hình bộ, chờ ta tự mình xử lý.”
      đám thị vệ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lên tiếng đáp ứng, nhanh chân rời .
      Thập Nhất đứng ở nơi đó, cảm thấy khí bốn phía đều đọng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
      Thập Nhị lo lắng lo lắng nhìn : “Thập Nhất ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
      Hồi lâu sau, Thập Nhất mới nhìn theo hướng đám thị vệ kia biến mất, thấp giọng lẩm bẩm : “Là tên đó giết Mẫu Đơn, ta nhận ra được miệng vết thương người thị vệ kia, giống hệt miệng vết thương người Mẫu Đơn. Nếu có kiếm pháp độc đáo, tạo thành miệng vết thương như vậy.”
      Thập Nhị nhịn được lại lần nữa kinh hô tiếng: “Là giết Mẫu Đơn sao? Vậy sát thủ mà Hộ quốc công phái ra sao?”
      Thập Nhất chậm rãi lắc lắc đầu, thần sắc đau đớn, lại mờ mịt. Lúc trước trong ngõ gần nơi Mẫu Đơn ở tìm được thi thể tên sát thủ kia, cho nên, tất cả mọi người nhận định người đó chính là hung thủ, bị giết người diệt khẩu.
      Nhưng nếu chân tướng phải là như thế sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :