1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 430
      Thử lần, cũng phải thể. cách khác, quả thực vẫn nghĩ đến Thất tẩu của . Nhưng mà, nay lại như vậy, có phải nàng nên cảm thấy may mắn hay , may mắn còn hiểu được phải tự cứu vớt bản thân mình?
      Đêm càng sâu.
      Gối lên đầu trong khuỷu tay , nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, trong lòng Linh Hi như chú nai con hoảng loạn.
      bao lâu rồi nàng gần như vậy? Từ sau khi chinh đông trở về kinh, họ liền đồng giường cộng chẩm nữa, mấy lần sau khi nàng theo chinh phạt Đại Sở, trong quân trướng, cả hai cũng phân giường mà ngủ, sau này càng cần phải tới nữa.
      Nàng nhịn được thở dài hơi, thanh cực , nhưng nam nhân bên cạnh lại lập tức mở mắt ra, ánh mắt thanh minh nhìn nàng.
      Tuy rằng hai người sớm có phu thê chi thực, nhưng bốn năm nay dù sao cũng chỉ gần nhau như vậy vài lần, hơn nữa cũng là chuyện lâu về trước rồi, cho nên giờ phút này, Linh Hi vẫn khỏi có chút xấu hổ, liền rụt lui vào trong chăn.
      đột nhiên giữ chặt thắt lưng của nàng, Linh Hi bị ôm chặt nên thể động đậy, chỉ còn cách mở to hai mắt nhìn .
      Kỳ nàng chưa bao giờ với , nàng thích nhất là nhìn lén . Vì vào thời điểm ấy, mặt có lạnh lùng cùng nghiêm túc như lúc ban ngày, cũng có buồn bực vui, mà ngẫu nhiên lại lên tà khí bức người làm người ta tim đập thình thịch.
      Linh Hi đỏ mặt nở nụ cười, đôi môi hứng lấy nụ hôn của , hơn nữa nàng còn đáp lại .
      Bàn tay to cởi từng lớp quần áo của nàng, da thịt trắng như tuyết dần dần lộ ra, bỗng dưng chạm được vết sẹo bụng nàng.
      Bàn tay Thập Nhất bỗng dưng rụt lại, thân thể Linh Hi cũng cứng đờ, lúc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tựa hồ sinh ra do dự.
      Trong lòng Linh Hi vô cùng bấn loạn, sợ lại mất hứng nên nàng cắn răng lấy hết dũng khí kéo đầu xuống, hôn sâu, bàn tay lớn gan mang theo bàn tay cứng đờ của tiếp tục di chuyển xuống dưới!
      Cho đến khi cảm giác được ràng thân thể khô nóng cùng rung động của nhau, rốt cuộc Linh Hi mới thoát khỏi đôi môi , quay mặt qua chỗ khác, thở hổn hển to.
      lại cúi đầu xuống, đỡ lấy khuôn mặt của nàng, trán chạm trán cùng nàng, hô hấp giao hòa với nhau, liền cực kỳ thong thả tiến vào thân thể của nàng.
      ************************************************** **************************************
      Tây Lục cung.
      “Thập Nhất thẩm thẩm, con mệt mỏi quá, có thể nghỉ ngơi ?”
      Thanh non nớt của Bất Ly truyền tới, làm Linh Hi ngủ gà ngủ gật lập tức bừng tỉnh, cơ hồ làm nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn nhìn Bất Ly ở đằng kia đứng tấn, bộ dáng có vẻ sắp khóc, nàng nhịn được oán mình vô ý, vội : “Ly Nhi, mau tới đây nghỉ ngơi chút, đừng mệt để mệt mỏi.”
      ra bé trong lúc cao hứng mới đòi học công phu thôi, cho tới bây giờ Linh Hi cũng nghĩ muốn bé quá vất vả.
      Bất Ly ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nhịn được cong cong chiếc miệng thầm oán : “Gần đây mẫu thân cũng giống nhau với Thập Nhất thẩm thẩm, sao ngủ như muốn hôn mê bất tỉnh thế biết. Mỗi buổi sáng khi Ly nhi gặp mẫu thân, mẫu thân vẫn còn ngủ.”
      Linh Hi nghe xong, khuôn mặt nhịn được hơi hơi đỏ lên. Nàng ngủ gà ngủ gật quả là vì nghỉ ngơi tốt. Buổi tối hôm kia ở trong xe ngựa nằm trong lòng Thập Nhất đêm, tối hôm qua lại cùng ép buộc hơn nửa đêm, hôm nay sáng sớm lại tiến cung, là có chút chịu nổi.
      Để làm cho mình tỉnh táo lại, Linh Hi đứng lên, cười : “Ly nhi, thẩm thẩm múa bộ kiếm pháp cho con xem, như thế nào?”
      Vừa xong, hàn kiếm bay ra khỏi vỏ, từng chiêu từng thức của bộ Thanh Vân kiếm pháp được nàng múa vô cùng lưu loát gọn gàng, Bất Ly đứng bên nhìn xem ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
      Nhưng thân thủ của Linh Hi nay tất nhiên bằng trước kia, Thanh Vân kiếm lại là kiếm pháp tràn ngập mạnh mẽ của của nam tử, nàng chỉ mới múa được nửa, càm thấy hình như ăn tiêu, bất đắc dĩ phải dừng lại, thở hổn hển, đột nhiên nghe Bất Ly gọi tiếng: “Thập Nhất thúc!”
      Linh Hi quay đầu lại, quả bắt gặp Thập Nhất đứng xa ở phía sau mình, nhìn về Bất Ly cười cười. Trong lòng nàng vui vẻ, bèn tiến ra đón, ngẩng đầu nhìn : “Ta múa có được ?”
      Thập Nhất thấy nàng ra đầy mồ hôi, thở còn ra hơi, đôi mắt linh hoạt nhìn mình, nhịn được mỉm cười: “Hay. Học bao lâu rồi?”
      Linh Hi giảo hoạt cười: “ học từ rất lâu rồi, nhưng chỉ là học lén thôi.” Dừng chút, lại : “Sao chàng lại đến đây?”
      Thập Nhất đưa ánh mắt chuyển sang phía Bất Ly: “Ta đến xem Ly nhi học công phu như thế nào thôi.”
      Bất Ly bất mãn mân mê chiếc miệng nhắn: “Con tập luyện rất giỏi!” xong đứng lên, đứng tấn rất đúng phương pháp: “Thập Nhất thúc, người xem con đứng tấn có giỏi ?”
      Thập Nhất cùng Linh Hi ngồi xuống ở bên cạnh, quả nhìn kỹ Bất Ly đứng tấn, gật đầu : “Ừ, tệ, để ta xem con có thể đứng được bao lâu.”
      “Được!” Bất Ly lập tức lấy hơi, như quyết tâm muốn biểu diễn cho Thập Nhất thúc nhìn xem.
      Linh Hi cười khẽ tiếng, ngồi được lát, nàng lại ủ rũ ngáp dài ngáp ngắn, vụng trộm liếc mắt nhìn Thập Nhất cái, thấy vẫn mỉm cười nhìn Bất Ly đứng tấn, liền tựa đầu vào vai .
      Thập Nhất hề động đậy, tùy ý để nàng dựa vào.
      Trong lòng Linh Hi rất vui mừng, an tâm nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
      Nhưng vừa mới nhắm mắt lại lát, trong tay đột nhiên bị nhét thứ gì đó, Linh Hi mở mắt ra, vừa cúi đầu xuống nhín thấy cái túi giấy nho . Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Thập Nhất cái, vẫn nhìn Bất Ly, dáng vẻ yên tĩnh động đậy.
      Linh Hi cúi đầu mở túi giấy ra, vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa cao hứng kêu to lên. ra trong túi có rất nhiều viên kẹo đủ các màu, mỗi viên to bằng hạt trân châu, nhìn qua rất trong suốt, nhất định là ăn cực kỳ ngon. Nàng nhịn được lại quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, giọng gọi tiếng: “Thanh Dung.”
      vẫn nhìn nàng, chỉ thản nhiên giọng : “Cất kỹ , đừng để Bất Ly thấy được. Con bé tuổi còn , thể ăn nhiều đồ ngọt.”
      Linh Hi vui vẻ đáp ứng tiếng, lập tức bỏ viên vào miệng, cảm thấy vị ngọt thấm vào tận đáy lòng, lúc này mới đem phần còn lại cất kỹ. Ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời, nàng bỗng nhiên nhớ tới điều: “Thanh Dung, chờ đến khi thời tiết nóng, ta làm tuyết ngẫu ti cho chàng ăn nhé.”
      Tuyết ngẫu ti. Giống như ký ức xa xôi lắm rồi. Nhưng Thập Nhất vẫn còn nhớ như cũ, cười , gật gật đầu.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 431
      Về thay đổi giữa hai người bọn họ, Thập Nhị là người đầu tiên nhận ra.
      Sau ngày thứ năm khi Cửu Vương phi Trầm Đạm Tuyết trở lại kinh thành, Cửu Vương gia Hoàng Phủ Thanh Thần mở đại yến ở trong phủ, tuy rằng lý do tổ chức yến hội, nhưng vị cửu Vương gia này luôn làm ra những việc quái đản, phải người thường có thể hiểu . Nhưng Thập Nhất lại lén với Linh Hi, kỳ lần này Hoàng Phủ Thanh Thần muốn giới thiệu con trai Thành Thuyết cho mọi người thôi.
      Khi Thập Nhất cùng Linh Hi song vai đến đó, Thập Nhị nhìn thấy bọn họ trước tiên, lập tức mở to hai mắt nhìn, tiến ra đón, gọi tiếng: “Thập Nhất ca Thập Nhất tẩu”, lập tức lại nở nụ cười có ý tốt: “Đệ gần đây biết sao vẻ mặt Thập Nhất ca giống như có gió xuân thổi tới, ra là công đức của Thập Nhất tẩu.”
      Linh Hi nghe xong, quay đầu nhìn về phía Thập Nhất. Sắc mặt gần đây quả tốt hơn rất nhiều, nhưng vui buồn vẫn biểu ra mặt như cũ, làm sao nhìn thấy vẻ mặt như có gió xuân thổi tới chứ?
      Thập Nhất bỗng dưng nhíu mày nhìn về phía Thập Nhị, liền đạp cước qua: “Ít nhảm lại .”
      Thập Nhị giơ chân né tránh, hô lớn: “Hoàng Phủ Thanh Dung giết người diệt khẩu --” xong liền chạy trốn khỏi vẻ mặt dần dần trầm xuống của Thập Nhất.
      Nhưng Linh Hi biết rằng quả hôm ấy có thêm điển cố .
      Ngày hôm ấy, Hoàng Phủ Thanh Vũ triệu kiến Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất cùng Thập Nhị vào cung nghị , kết quả Thập Nhất lại khoan thai đến chậm, khi vừa vào cửa, lại khiến cho ba người bên trong đều chấn kinh, sau đó, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đồng thanh bật cười ha hả, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn luôn lạnh nhạt cũng có chút buồn cười.
      Thập Nhất vô cùng kinh ngạc, Thập Nhị liền tiến lên vỗ vỗ bờ vai của : “Thập Nhất ca, gần đây đường làm quan của huynh rộng mở nha!”
      Đối mặt với ba người ràng mang theo ý cười nhạo báng, Thập Nhất dùng thời gian lâu mới biết được, ra mặt mình biết từ khi nào dính chút son!
      nhớ tới buổi sáng lúc chuẩn bị sắp xuất môn, khi đến đầu giường lấy ngọc bội, Linh Hi vẫn còn ngủ, đôi môi lơ đãng chạm vào mặt , ngờ liền lại bị dính son!
      Thập Nhất nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, từ đó về sau liền bị Thập Nhị bắt được nhược điểm, Thất ca thường khen ngợi làm việc rất chu toàn, ngờ trong lúc vô ý lại đánh mất Kinh châu, huống hồ đường tiến cung, biết bị bao nhiêu người nhìn thấy!
      Mà ba người kia tuy rằng đều tò mò đến tột cùng là ai mới có thể lưu lại vết son ở mặt , nhưng dù sao trải qua chuyện của Mẫu Đơn, có số việc trở thành điều thành kiêng kị của bọn họ, bởi vậy đều chỉ thầm đoán mò, ai dám mở miệng hỏi.
      Nay, Thập Nhị mới biết, ra là kiệt tác của vị Thập Nhất tẩu này! mặc dù cười cười, nhưng trong lòng giống như buông xuống tảng đá to, hết sức kích động chạy tới báo tin cho Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Linh Hi đường theo Thập Nhất vào căn phòng sau hoa viên của vương phủ, lúc này nàng mới biết ra Hoàng Phủ Thanh Vũ ở trong đó!
      Trong đại sảnh là yến hội ồn ào náo nhiệt, nhưng nơi đây chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhị, còn có Bất Ly cùng Thành Thuyết cũng ở bên chơi đùa. Có lẽ Hoàng Phủ Thanh Vũ lần này bí mật xuất cung, muốn bị người bên ngoài biết được.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định là từ chỗ Thập Nhị biết được chuyện gì, nhìn thấy Thập Nhất cùng Linh Hi tiến vào, cũng chỉ mỉm cười.
      Trong tình cảnh này, Linh Hi lại nhớ tới những lời cùng vị Thất ca này lúc trước, nhịn được có chút ngượng ngùng, tiến lên gọi tiếng: “Thất ca.”
      “Ngồi xuống , cần đa lễ .” Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cười , ánh mắt đảo qua Thập Nhất, mang theo hàm ý hiểu biết ra miệng.
      Thập Nhất khó tránh khỏi còn ngượng ngùng vì kiện “vẻ mặt như gió xuân thổi tới”, bởi vậy có vẻ được tự nhiên, nhìn thấy Bất Ly cùng Thành Thuyết chơi với nhau, nhân tiện :“Thất tẩu tới sao?”
      Tâm thần Linh Hi chấn động, bất giác nghiêng đầu nhìn cái, nhìn thấy thần sắc tự nhiên, tựa hồ có gì bất thường.
      “Sáng sớm tới rồi, cùng Cửu tẩu chuyện riêng.”
      Thập Nhị vừa dứt lời, ngoài cửa cũng truyền đến tiếng cười của Tịch Nhan, sau đó, nàng cùng Đạm Tuyết cùng nhau đến.
      Linh Hi chưa từng gặp qua Đạm Tuyết, bởi vậy nghe Thập Nhị gọi tiếng “Cửu tẩu”, nàng mới đứng dậy, gọi hai nữ tử vừa mới vào cửa: “Thất tẩu, Cửu tẩu.”
      Tịch Nhan thấy Linh Hi, ràng là rất kinh ngạc, liếc mắt nhìn Thập Nhất cái sau đó lại nở nụ cười, tiến đến bên tai Đạm Tuyết, cúi đầu hai câu, Đạm Tuyết nhìn Linh Hi cười , gật gật đầu.
      Hoàng Phủ Thanh Thần vốn ở tiền viện tiếp đón khách khứa cũng chạy đến nơi này. Trong bữa dạ yến, mọi người lâu gặp nên cười cười, rất náo nhiệt.
      Linh Hi nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan dịu dàng thắm thiết, mà ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần cũng cơ hồ rời khỏi Đạm Tuyết, Thập Nhị mặc dù đơn mình, nhưng chơi đùa cùng hai hài tử cực kỳ hòa hợp, mà người có vẻ thích hợp nhất ở đây chính là nàng, Thập Nhất có thể ngẫu nhiên đôi câu, chuyện cười đùa, chỉ có nàng, câu cũng hơn, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, nhiều nhất là ở người Thập Nhất cùng Tịch Nhan.
      Khó khăn lắm mới đợi cho tất cả mọi người tan tiệc, Linh Hi theo Thập Nhất rời khỏi phòng khách, cùng xuyên qua hoa viên, xung quang hoàn toàn im lặng, rốt cuộc nhịn được gọi : “Thanh Dung.”
      Thập Nhất dừng chân lại, xoay người nhìn về phía nàng: “Làm sao vậy?”
      Linh Hi dừng chút, mới : “Chàng vừa mới nhìn thấy Thất tẩu, trong lòng lại suy nghĩ cái gì?”
      Thập Nhất hơi nhướng mày, gì.
      Linh Hi đến gần , vươn tay ra, xoa chỗ ngực : “Chàng, còn có cảm giác động tâm ?”
      Thập Nhất vội cầm lấy tay nàng, nhưng vẫn hề trả lời, bên trong đôi mắt mơ hồ như suy nghĩ sâu xa.
      Thấy thế, Linh Hi khẽ thở dài, cười : “Có lẽ bây giờ chàng vẫn còn chưa nghĩ ràng, sao cả, chỉ cần chàng tiếp tục cố gắng, cho bản thân mình nàng là Thất tẩu là tốt rồi.”
      Nàng tựa hồ luôn rối rắm về việc đối với Tịch Nhan như thế nào, còn chưa từng hỏi đối với nàng như thế nào, giống như chính nàng mới là người ngoài cuộc. Thập Nhất vẫn lên tiếng trả lời, chỉ nắm chặt tay nàng, xoay người tiếp tục đến cửa phủ.
      Buổi tối hôm nay, sắp sửa đến lúc nghỉ ngơi, Linh Hi đột nhiên hỏi : “Thanh Dung, chàng thích trẻ con ?”
      Thập Nhất chút hiểu ra nhìn về phía nàng, Linh Hi lại đỏ mặt: “Ta chỉ cảm thấy, con của Thất ca cùng Cửu ca đều vài tuổi rồi, có phải chúng ta cũng nên có con hay ?”
      Nhưng sau lát trầm mặc, Thập Nhất lại : “Về sau hẵng tiếp.”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 432
      Linh Hi thấy vẻ mặt có chút đông cứng lại, nàng dừng chút mới tiếp: “Nhưng nay chàng cũng gần hai mươi tư rồi, chẳng lẽ còn chưa muốn làm cha sao?”
      Thập Nhất quay người, đưa lưng về phía nàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại : “ khuya rồi, ngủ .”
      Linh Hi hề động đậy, chỉ mở to mắt nhìn đỉnh màn che, hồi lâu sau, biết đến tột cùng ngủ hay chưa ngủ, nàng lại cúi đầu mở miệng: “Ta chỉ muốn cho chàng vui vẻ chút thôi, có lẽ khi có con rồi, chàng vui vẻ hơn so với bây giờ.”
      vẫn nằm yên nhúc nhích, cũng đáp lại, có lẽ ngủ. Linh Hi vốn cũng mong đợi nghe được, khóe miệng gợi lên nụ cười thản nhiên, liền xoay người đưa lưng về phía , nhắm hai mắt lại.
      Sáng sớm hôm sau, lúc Linh Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, Thập Nhất thức dậy từ khi nào. Trong lòng Linh Hi bất giác trở nên lạnh lẽo, chậm rãi ngồi dậy, run rẩy lát, đột nhiên để chân trần bước xuống giường, đến bàn trang điểm, mở ngăn kéo nho , lấy ra túi giấy.
      Trong túi giấy là viên kẹo lần trước cho nàng.
      Nàng vẫn nỡ ăn, chỉ sợ ăn xong rồi, sau này có nữa, bởi vậy thời gian qua lâu như vậy, nàng cũng chỉ mới ăn có ba viên thôi.
      Nhưng mà giờ phút này, nàng lại nhịn được lấy ra viên, bỏ vào trong miệng, chậm rãi trở về chỗ cũ với ngọt vị tràn ngập trong miệng.
      Tiếp đó, làm người ta nghiện ôn nhu của .
      ************************************************** *************************************
      Gần đây trong triều cũng nhiều việc lắm, thời gian lâm triều chỉ cần nửa canh giờ xong. Thập Nhất, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị ra đại điện, vừa muốn đến Hàn Lâm Viện, Tống Văn Viễn đột nhiên đuổi theo: “Thập Nhất gia, Hoàng Thượng mời ngài dời bước đến ngự thư phòng chuyện.”
      Vài người đồng thời dừng lại, Thập Nhị nhịn được tò mò hỏi: “Chuyện gì? Vì sao chỉ kêu Thập Nhất ca ?”
      Tống Văn Viễn ha ha cười: “Thập Nhị gia, ngài làm khó nô tài rồi, nô tài làm sao trả lời câu hỏi này được?”
      Thập Nhất vỗ vai Thập Nhị : “Được rồi, đệ cùng Cửu ca hãy trước, có thể là trong quân có chuyện gì, ta rồi về ngay.”
      Theo Tống Văn Viễn đến ngự thư phòng, vừa bước vào phòng, Thập Nhất kinh ngạc phát Hoàng Phủ Thanh Vũ xem tấu chương, mà ngồi ở chỗ kia thản nhiên thưởng thức trà, nhìn thấy đến, liền cười : “Lại đây ngồi .”
      Thập Nhất lập tức liền cảm thấy có cái gì đó đúng, có chút do dự tiến lên, ngồi xuống: “Thất ca, làm sao vậy?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lắc lắc đầu, tự tay châm chén trà ngon mới pha cho : “Nếm thử xem.”
      Tâm thần Thập Nhất có chút yên, nhấp ngụm trà, lại nhìn về phía .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười : “Đây là trà do Tây Càng tiến cống, tên là Thiên Hồng Nhất Quật, cảm thấy thế nào?”
      Thập Nhất càng cảm thấy bất an hơn, thả chén trà lại bàn: “Thất ca, huynh biết đệ hiểu về trà mà.”
      “Thất tẩu của đệ cũng hiểu về trà.” Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười tiếng , ngón tay thon dài khẽ chuyển động dọc theo miệng chén trà, “Nhưng nàng rất thích trà này.”
      Trong đầu Thập Nhất nhất thời vang lên tiếng “Ông”, ngẩng đầu lên nhìn về phía , sắc mặt tức trở nên tốt lắm: “Thất ca......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nữa, Thập Nhất bỗng dưng có chút hoảng hốt: “Thất ca, phải huynh hiểu lầm cái gì chứ?”
      nhớ đêm qua ở trong phủ Hoàng Phủ Thanh Thần, những lời Linh Hi với có liên quan đến Tịch Nhan ở trong hoa viên, có lẽ bị người nào nghe được, sau đó lọt vào tai Hoàng Phủ Thanh Vũ rồi sao?
      “Thập Nhất.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu thở dài, , “Có lẽ có số việc do kẻ làm Thất ca này xem rồi.”
      “Thất ca!” Thập Nhất lập tức đứng lên, “Đệ đối với Thất tẩu có bất cứ ý tưởng an phận nào cả.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại thản nhiên nhìn về phía : “Vì sao cho ta biết? Nếu ta sớm biết ý nghĩ trong lòng đệ, đệ có biết, những chuyện có liên quan đến nàng, ta có thể cho người khác làm, ít nhất làm cho đệ khó xử.”
      “Thất ca.” Sắc mặt Thập Nhất trắng bệch, thầm nắm chặt bàn tay, thể đáp trả tiếng nào.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khổ, rũ mắt xuống: “Bây giờ, đột nhiên để cho ta biết ta thương tổn đến huynh đệ ta coi trọng nhất, đệ bảo ta làm sao mà chịu nổi đây?”
      Giống như bị người ta châm lửa đốt hai bàn tay mình, Thập Nhất cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng mà sắc mặt lại càng thêm trắng bệch, đứng ở nơi đó, chữ cũng được.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đứng dậy: “Ta cũng có ý trách đệ, chỉ cảm thấy ta đủ tư cách làm huynh trưởng. Trong khoảng thời gian này, phiến cần ngày ngày đến đây yết kiến, ta nghĩ ta cần thời gian ngẫm lại.”
      Thập Nhất cảm thấy vô cùng hoảng hốt, khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, cả người giống như lơ lửng giữa trung, tìm thấy chút phương hướng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ra khỏi ngự thư phòng, chỉ để lại mình đứng ở nơi đó, bàng hoàng mà lại mê man. Có gì đó phát sinh, tựa hồ là xúc động trong đáy lòng , nhưng vốn nên như thế!
      Trong đầu chưa từng hỗn loạn như thế này bao giờ, tất cả suy nghĩ giống như đều tập trung lại cùng chỗ, ép người ta thở nổi.
      “Thanh Dung!”
      Khi mình bước con đường dẫn ra khỏi cung, phía sau bỗng dưng truyền đến tiếng gọi quen thuộc. Thập Nhất dừng chân lại, gian nan quay đầu nhìn về phía nữ tử vừa cười vừa đuổi theo mình, ánh mắt lại trống rỗng dọa người.
      Linh Hi vừa mới cáo biệt với Bất Ly, cố ý vòng qua Hàn Lâm Viện chuyến, Thập Nhị lại cho nàng biết Thập Nhất có ở nơi đó. Nàng vốn tưởng rằng xuất cung rồi, ngờ lại vừa vặn gặp được ở trong này. Nhưng sắc mặt lại dọa nàng sợ, tim đập mạnh và loạn nhịp lát, nhịn được tới gần hai bước, nâng tay xoa khuôn mặt : “Thanh Dung, chàng làm sao vậy? thoải mái sao?”
      nhìn nàng, vẻ mặt vẫn mê man như cũ, giống như nàng tồn tại trước mắt .
      “Thanh Dung......” Linh Hi có chút bối rối, “Chàng đừng làm ta sợ, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”
      Lúc nàng thiếu chút nữa gấp đến độ khóc lên, vẻ mặt Thập Nhất rốt cuộc cũng có chút biến hóa, lại nhìn nàng hồi lâu, giống như vừa mới nhận ra nàng, sau đó, thản nhiên lắc lắc đầu: “ có việc gì.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 433
      Linh Hi làm sao có thể tin tưởng có việc gì, nhưng nhìn thấy lần nữa khôi phục bộ dáng thản nhiên kia, mặc dù trong lòng nàng lo lắng vô cùng, cũng biểu đạt cảm xúc gì, chỉ hề chớp mắt nhìn : “ có việc gì sao?”
      Thập Nhất lần nữa lắc lắc đầu, giống như ngay cả khí lực để câu cũng có, xoay người tiếp tục về phía cửa cung.
      Trong lòng Linh Hi lo âu thôi, chỉ có thể theo phía sau , từng bước, nàng cũng từng bước.
      ngờ vừa đến cửa cung, đột nhiên nhìn về phía nàng: “Nàng về phủ trước .”
      Linh Hi vừa định mở miệng hỏi muốn đâu, thế nhưng nàng nhìn thấy muốn xoay người lên ngựa, nhất thời đem câu ra đến miệng nuốt xuống, mỉm cười: “Được.”
      Kỳ , nơi nào khác ngoài hoàng lăng Đông Giao thăm Mẫu Đơn, ngoài nơi đó làm sao còn có thể nơi khác chứ?
      Trong lòng Linh Hi ràng biết thế, bởi vậy hỏi, cũng ngăn cản, nhìn thấy đánh ngựa phóng , cho đến thân ảnh biến mất hoàn toàn, bản thân mới xoay người vào cỗ kiệu.
      Cả đêm, Linh Hi biết mình nhất định đợi được , bởi vậy nàng vẫn cố ý chờ , nhưng khi nhớ tới bộ dáng ở trong cung, trong lòng nàng lại khỏi cảm thấy rất bồi hồi.
      Đúng là nàng vẫn yên lòng, đến nửa đêm, Linh Hi nhịn được khoát áo đứng dậy, tới viện của Thập Nhất, vừa thấy Tần Minh liền hỏi: “Thập Nhất gia có trở về ?”
      Tần Minh vội tiến đến chào đón, thấp giọng : “Bẩm Vương phi, Thập Nhất gia trở về, nhưng ngủ rồi.”
      ra trở về rồi! Trong lòng Linh Hi đầu tiên là buông lỏng xuống, sau đó, nhìn về phía căn phòng chút ánh sáng nào, nỗi lo lắng trong lòng biết vì sao càng sâu hơn.
      Trở về phòng mình, Linh Hi đương nhiên ngủ được, tựa vào đầu giường ngồi yên cử động.
      Sáng sớm hôm sau, Linh Hi liền gọi Thúy Trúc tiến vào hầu mình rửa mặt chải đầu, canh đến thời gian Thập Nhất vào triều, nàng liền tiến đến viện của , vừa hỏi Tần Minh, lại biết được Thập Nhất ra vẫn còn chưa thức dậy.
      Linh Hi vốn dự định nếu nàng đến kịp lúc vào triều, nàng có thể cùng tiến cung, nhưng khi nghe lời ấy lại khỏi kinh ngạc, vừa muốn vào phòng, nghĩ nghĩ lại rồi nhịn xuống, chỉ đứng ở trong viện chờ .
      Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Thập Nhất mới mở cửa phòng ra, bỗng dưng thấy Linh Hi cúi đầu đứng ở trong viện, nhịn được có chút sửng sốt.
      Linh Hi nghe được thanh , ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy sắc mặt so với ngày hôm qua còn kém hơn, vội tiến lên đón, nhưng gì khác, chỉ cười : “Sao giờ này chàng mới thức dậy, cần vào triều sao? Ta chờ chàng cùng tiến cung đây.”
      Ánh mắt Thập Nhất bất giác nhu hòa chút, thản nhiên : “Nàng tiến cung mình , gần đây...... Ta bận việc quân doanh, cho nên phần lớn thời gian phải ở trong đấy.”
      Linh Hi nao nao, hiểu ý tứ của : “Phần lớn thời gian phải ở trong đấy?”
      Thập Nhất khẽ cúi đầu: “Hồi phủ tiện lắm, đêm nay ta chuẩn bị chuyển đến ở trong quân doanh.”
      Linh Hi nhịn được hít sâu hơi: “Chuyển đến ở trong quân doanh?” Sắc mặt nàng nhịn được trở nên trắng bệch, lát sau, nàng vẫn đứng ở nơi đó hề động đây.
      Thập Nhất bước ra cửa, lại nhìn nàng cái: “ phải nàng muốn vào cung sao?”
      “Vì sao?” Linh Hi ngẩng đầu lên, bỗng dưng mở miệng hỏi. Sắc mặt nàng thoạt nhìn thậm chí so với còn kém hơn, tái nhợt đến cơ hồ trong suốt, nhưng trong ánh mắt cũng mang theo quật cường: “Vì sao muốn chuyển tới đó ở? Là vì ta làm sai cái gì sao? Bởi vì buổi tối hôm kia ta hỏi chàng về chuyện đứa sao? Ta chỉ thuận miệng thôi, Thanh Dung, nếu chàng thích, từ đây về sau ta đến nữa, được ?”
      thể nào.” thản nhiên đáp câu, “Ta là vì hồi phủ tiện. Ta trước, Tần Minh, ngươi hộ tống Vương phi tiến cung .” Thập Nhất quay đầu với Tần Minh câu, lại liếc mắt nhìn Linh Hi cái, liền xoay người ra khỏi viện.
      Linh Hi nhìn bóng dáng , cắn răng, rốt cuộc mở miệng : “Lại bắt đầu nữa sao? Đem ta kéo gần chàng, rồi lại đẩy ra, lặp lặp lại như thế, chàng cảm thấy rất hay có phải hay ?”
      Thập Nhất bỗng dưng dừng chân lại, ở nơi nào đó trong lòng bỗng dưng đau xót.
      “Ta biết lần này chàng trốn tránh điều gì, nhưng vì sao mỗi lần như vậy chàng cũng chỉ có thể thông qua cách trốn tránh để giải quyết vấn đề?” Thanh Linh Hi run run, “Chàng cảm thấy chỗ nào tốt, chỗ nào đúng, chàng có thể cho ta biết, ta giúp chàng tìm kiếm phương pháp giải quyết, cho dù muốn ta rời , ta cũng giúp chàng! Nhưng mà chàng luôn như vậy, lời đẩy ta ra, Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng có nghĩ tới hay , ta cũng tuyệt vọng?”
      Trong lòng giống như có nỗi uất nghẹn cuộn lên, đau đến thể hô hấp được, Linh Hi chậm rãi ôm lấy cánh tay mình, khổ sở ngồi xổm xuống, dám nhìn bóng dáng , e sợ mình khống chế được thất thanh khóc rống lên.
      Thập Nhất xoay người lại, về phía nàng, đưa tay giúp nàng đứng lên. Đôi mắt Linh Hi được bao phủ tầng hơi nước mỏng manh, cắn môi dưới nhìn .
      Sắc mặt tựa hồ so với lúc trước càng kém hơn, sau lúc lâu nhìn nàng, trong mắt có đau khổ lại có mê man, rốt cuộc, kéo nàng ôm vào lòng.
      phải như nàng tưởng tượng đâu, ta phải muốn đẩy nàng ra, ta chỉ là...... có việc phải .” đến đó, biết nên với nàng như thế nào, cho nên, chỉ có thể lựa chọn im lặng.
      Nước mắt Linh Hi rốt cuộc khắc chế được bắt đầu chảy xuống, dựa vào trong lòng thấp giọng bất khóc: “Thanh Dung......”
      bốn năm rồi, nàng còn là dũng cảm biết sợ hãi lúc trước nữa, tất cả kiên trì cùng dũng khí của nàng lần lượt bị tiêu diệt hết cả rồi, còn lại nhiều lắm. Nay, điều duy nhất giúp nàng tiếp tục chống đỡ được chính là ngẫu nhiên ôn nhu với nàng. Nếu lại xa cách nàng lần nữa, đó chính là thời điểm nàng chân chính tuyệt vọng.
      Thanh nàng khóc rất , phảng phất như bị áp lực đau khổ gì đó. Thập Nhất ôm nàng hề cử động, trong lòng co thắt lại, ánh mắt khi thanh minh khi mê man.
      Linh Hi khóc trong chốc lát liền cố nén nước mắt lại, sau khi lau khô mặt, lại nở ra nụ cười: “Tốt rồi, có việc gì nữa. phải chàng muốn đến quân doanh sao? Ta cũng muốn tiến cung, để ta cho người mang quần áo đến cho chàng tắm rửa, được ?”
      Thấy nàng như vậy, Thập Nhất gật gật đầu, thêm gì nữa, mang theo nàng ra phủ, người lên ngựa người lên kiệu, người hướng đông người tây, phân ra mà .

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 434
      Quan hệ giữa Thập Nhất và Hoàng Phủ Thanh Vũ lâm vào cục diện bế tắc cổ quái. Sở dĩ cổ quái là vì Thập Nhất cho rằng mình mới là người nên bị trách cứ, nhưng kết quả là Hoàng Phủ Thanh Vũ lại tự trách mình, hơn nữa dùng loại tự trách này, vô tình làm cho hai huynh đệ xuất khoảng cách.
      Từ đó về sau Thập Nhất còn xuất triều đường nữa, mà thường xuyên ở trong quân doanh, rất ít khi tiến cung, dù có tiến cung cũng thường nhìn thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ, cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy, cũng chỉ xấu hổ gọi tiếng “Thất ca”, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lại luôn lảng tránh ánh mắt .
      Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều hiểu giữa hai người này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cho dù Hoàng Phủ Thanh Thần có lòng quan tâm hỏi đến, nhưng gần đây tâm tư đều đặt ở người Đạm Tuyết vừa mới trở về, bởi vậy liền căn dặn Thập Nhị đến hỏi Thập Nhất cho đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
      Thập Nhị tìm mấy ngày rốt cuộc mới tìm thấy Thập Nhất trong quân doanh, thèm nhiều lởi liền kéo Thập Nhất tới quán Như Ý uống rượu.
      là uống rượu thế thôi, nhưng ngờ Thập Nhất ngừng uống rượu, Thập Nhị muốn khuyên cũng khuyên được, hơn nữa bản thân mình cũng là người mang nhiều tâm , cuối cùng lại cùng uống liên tu bất tận.
      Uống đến nửa đêm, hai người đều say chuếnh choáng, Thập Nhị rốt cuộc mới nhớ mình tựa hồ có việc muốn hỏi : “Thập Nhất ca, gần đây huynh rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao tiến cung? Huynh cùng Thất ca, vì sao giận dỗi?”
      Sau khi Thập Nhất uống rượu ánh mắt luôn đặc biệt sáng ngời, giờ phút này hơi mị lên, hồi lâu sau, mới đột nhiên cười khẽ tiếng: “Thất ca ta thích Thất tẩu.”
      “Phốc --” Thập Nhị phun ra ngụm rượu, sợ tới mức nhảy dựng lên, tỉnh cả rượu, “Huynh thích Thất tẩu?!”
      Thập Nhất thản nhiên liếc mắt nhìn , chậm rãi dựa vào bàn, híp híp mắt, dường như hồi tưởng điều gì, lẩm bẩm : “...... Khi đó, tẩu ấy biết mình chết, tẩu ấy tới tìm ta, ta cần phải sống sót, thay tẩu ấy ở bên cạnh Thất ca...... Sau đó, tẩu ấy , nếu có nữ tử nào tốt, mà Thất ca có thể thích nhờ ta giúp Thất ca lưu ý chút......”
      Thập Nhị dường như hiểu ra lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ tuyển phi, vì sao Thập Nhất lại cố gắng hết sức thăm dò thân thế tính tình của những nữ tử tham gia dự tuyển như vậy, ra là chịu nhờ vả của người khác.
      “......Tẩu ấy , xin ta giúp tẩu ấy quan tâm đến Ly nhi nhiều hơn, đứa trẻ mẹ, luôn đáng thương ......” Thập Nhất chậm rãi nhắm hai mắt lại.
      vĩnh viễn cũng quên được thời điểm đó, đôi mắt Tịch Nhan rưng rưng, nhưng vẫn là mỉm cười. Đó là lần đầu tiên ý thức được, đời này có nữ tử đẹp như vậy, tốt như vậy. còn Mẫu Đơn nữa, còn Thất ca cũng sắp sửa mất tình cảm chân thành của tẩu ấy......
      trán Thập Nhị chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẫn dám xác định đến tột cùng Thập Nhất có thích Tịch Nhan hay , vừa muốn mở miệng hỏi lại, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng cười , ngay sau đó cửa phòng bị gõ hai tiếng, thanh nữ chủ nhân của quán Như Ý truyền vào: “Thập Nhất gia Thập Nhị gia --”
      Thập Nhị vừa muốn mở miệng bảo nàng khỏi, nhưng bỗng dưng nhìn thấy theo phía sau nàng là hai đại thần trong triều, nên liền kéo Thập Nhất giúp ngồi dậy.
      Hai người kia nhìn thấy hai vị vương gia đều ở trong này, nên ngừng chắp tay chào, lại thấy trong phòng chỉ có hai người, liền trầm mặt xuống với nữ chủ nhân: “Thập Nhất gia Thập Nhị gia uống rượu, sao lại có ca múa? Hôm nay phải quán Như Ý của ngưới có vài ca cơ mới tới sao, mau gọi họ đến hát cho nhị vị vương gia nghe !”
      Tuy nữ chủ nhân biết mỗi lần đám người Thập Nhất đến vốn có thói quen kêu ca cơ ca múa, nhưng thấy nhị vị đại nhân mở miệng, thấy được mối lợi trước mắt, liền vui mừng xuống an bài.
      Thập Nhất vẫn ngồi yên tại chỗ hề động đậy, Thập Nhị đứng dậy miễn cưỡng cùng hai vị đại thần kia xã giao lúc, mới đuổi hai người đó , khi trở về nhìn lại, ngờ Thập Nhất say khướt! Nhưng nhớ tới những lời mới vừa kia, trong lòng Thập Nhị nhịn được cảm thấy rất run sợ.
      Vừa ra ngoài trở về, khi Linh Hi nghe từ trong miệng Thúy Trúc Thập Nhất hồi phủ, nhiều ngày nàng chưa gặp mặt nên mừng rỡ như điên: “Phải ? tại chàng ở trong viện sao?”
      Thúy Trúc thản nhiên liếc nhìn nàng cái, : “Đúng trở lại, nhưng mà là vì uống rượu say được người ta đưa về!”
      Uống rượu say? Linh Hi khẽ nhíu mày, kịp nghĩ ngợi nhiều, vội nhấc váy ra khỏi phòng, về phía viện của Thập Nhất.
      Vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Thập Nhất nằm ở giường, Tần Minh dẫn theo người hầu hạ, lau mặt lau người, thay đổi y phục, vừa nhìn thấy Linh Hi, vội vàng hành lễ.
      Linh Hi nhìn thấy bộ dáng Thập Nhất uống rượu say đến bất tỉnh, nhịn được cảm thấy rất đau lòng, tiếp nhận chiếc khăn trong tay tỳ nữ: “Để ta làm cho, các ngươi lui xuống trước .”
      Nàng cẩn thận lau mặt cho , lại vắt khăn ướt chuẩn bị lau người cho . cẩn thận cởi bỏ áo ngoài của , Linh Hi vừa muốn quay đầu lấy chiếc khăn, nhưng nàng bỗng quay phắt lại, gắt gao nhìn vào chỗ cổ áo của – nơi đó mơ hồ có thể thấy được chút dấu vết hồng hồng, ràng là vết son của nữ tử!
      Giống như giữa trời quang bỗng có sấm sét nổi lên, Linh Hi cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dừng lại, qua hồi lâu, nàng mới cắn răng tiếp tục cởi trung y cho , nhưng vừa mới đẩy trung y ra, tay nàng bỗng dưng rụt trở về.
      Dưới trung y của , ngay chỗ cổ của ràng, ràng là dấu răng đều nhau!
      Linh Hi phút chốc đứng bật dậy, cơ hồ phải dùng hết khí lực toàn thân mới đứng vững được, nhìn gương mặt vẫn ngủ say kia, nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.
      Chậm rãi nhắm mắt lại, bắt buộc mình phải trấn tĩnh, hai bàn tay chậm rãi xiết chặt lại rồi buông ra, hồi lâu sau, Linh Hi rốt cuộc mới có khí lực xoay người cầm chiếc khăn tay lên, lần nữa trở lại bên giường, chậm rãi lau dấu răng cổ của .
      Thập Nhất ngủ suốt đêm, bị cơn đau đầu mãnh liệt đánh thức, vừa mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy Linh Hi tựa vào cây cột đầu giường, dường như ngủ gà ngủ gật.
      Thập Nhất chậm rãi nhu nhu cái trán, chậm rãi ngồi dậy, lại lần nữa nhìn về phía Linh Hi, mới phát nàng trợn tròn mắt, hiển nhiên ngủ! trong lòng nghi hoặc, vươn tay ra nắm vai của nàng.
      Sau lúc lâu, Linh Hi giống như mới hồi phục tinh thần lại, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía , khuôn mặt tái nhợt tràn ra chút ý cười: “Chàng tỉnh rồi.”
      “Làm sao vậy?” Thập Nhất nhìn nàng,“Cả đêm nàng ngủ sao?”
      Linh Hi gãi gãi đầu, cười : “ có, biết sao lại buồn ngủ chút nào. Ngày hôm qua chàng uống rượu với ai, sao lại say thành như vậy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :