1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 425
      Mùa xuân Thành đức năm thứ tư, hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ tổ chức đại hôn, lần nữa cưới đệ nhất mỹ nhân danh chấn thiên hạ -- quận chúa Hoa Tịch Nhan.
      Thời tiết ngày xuân vô cùng tốt, Linh Hi mặc lễ phục vương phi dầy nặng đứng ở trước tẩm cung mới xây của hoàng hậu, mang thân phận là Nghị thân vương phi đứng phía trước đám mệnh phụ phu nhân, chờ đợi phượng giá giá lâm đến để quỳ lạy tham bái.
      Lúc này, thừa dịp phượng giá còn chưa tới, Thúy Trúc mang vẻ mặt lo lắng cẩn thận tiến đến bên cạnh nàng, lấy ra khăn tay lau mồ hôi trán của Linh Hi, sầu lo : “Tiểu thư, người chịu đựng được sao?”
      Linh Hi gật đầu cười cười: “Em xem ta trở thành tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng sao?”
      Thúy Trúc bĩu môi, thèm trả lời, nhưng trong lòng rất ràng, từ sau nhát dao nửa năm trước, nay tuy rằng thân thể Linh Hi nhìn như hoàn toàn khôi phục, nhưng lúc ấy bị thương quá nặng, thế cho nên sau khi khang phục, thân thể của nàng so với lúc trước kém rất nhiều, Thúy Trúc biết nhất định là bị nhát dao kia làm cho nguyên khí bị thương, nhưng ai dám nay tiểu thư như vậy quan hệ gì với Thập Nhất gia chứ?
      Sau kiện lần đó, Linh Hi ở trong viện của dưỡng thương, chưa từng trở về vương phủ, nghe thường xuyên ở lại trong cung, về phần thời gian còn lại ở nơi nào, ai biết được. Sau đó, Linh Hi cũng nhận ra được chuyện gì, khi thân mình chuyển biến tốt, liền cố ý trở về viện của mình, sau này mới thỉnh thoảng nghe được tin tức Thập Nhất Vương gia trở về vương phủ, nhưng lần cũng hề xuất ở trước mặt Linh Hi. Còn Linh Hi vì dưỡng thương, nửa năm qua cũng rất ít khi ra ngoài, thế cho nên cho tới bây giờ, hai người ngay cả mặt mũi cũng hề chạm qua! Nhưng vị tiểu thư này của nàng, mặt xem có vẻ như tùy tiện, cái gì cũng để ý, nhưng nàng làm sao có thể biết trong lòng tiểu thư chưa từng quên được Thập Nhất gia chứ?
      Vợ chồng xa lạ, chuyển thành thù, làm sao đả thương người?
      “Được rồi được rồi.” Linh Hi vừa nhìn thấy ánh mắt của Thúy Trúc liền cảm thấy trong lòng phát lạnh, vừa cười vừa đuổi nàng ta , “Mau tránh ra, phượng giá hoàng hậu sắp tới, chẳng lẽ muội muốn ta bị người ta kéo trị tội sao, là ta vô lễ với hoàng hậu nương nương?”
      Khi chuyện, quả nhiên, Tịch Nhan ngồi loan giá hoàng hậu đến phía trước, Thúy Trúc vội vàng trốn ra phía sau, còn Linh Hi mang theo đám mệnh phụ quỳ xuống, đợi khi loan giá qua cùng hô to : “Hoàng hậu nương nương tân hôn cát tường, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
      Loan giá đến trước cung liền dừng lại, sau đó, Tịch Nhan với chiếc khăn hỉ đầu được người ta dìu xuống, dáng người yểu điệu chậm rãi vào trong cung.
      Linh Hi nhìn thấy thân ảnh kia biến mất sau cửa cung mới nhịn được cúi đầu cười.
      Bây giờ, rốt cuộc có thể nhìn thấy Thất tẩu bất kỳ lúc nào rồi, có lẽ trong lòng vừa vui vửa buồn đây.
      Buổi chiều, trong cung tổ chức đại yến cho phép quần thần mang theo gia quyến tham dự, Linh Hi nhìn thấy Thập Nhất, nhưng cũng thầm suy nghĩ tới nguyên nhân xuất . đại diện Hoàng Phủ Thanh Vũ đến Tây Càng cầu hôn, còn phụ trách đón hoàng hậu đến đây, chắc hẳn là rất mệt mỏi, nhưng mà ai biết được trong đó còn có nguyên nhân khác chứ?
      Vừa mới khai tiệc được bao lâu, Linh Hi liền mang theo Thúy Trúc ra khỏi hội trường, vốn nàng định hồi phủ, lại sợ bị người khác nhìn thấy nàng bất kính linh tinh liên lụy Thập Nhất, nên chỉ mang theo Thúy Trúc đến Ngự hoa viên.
      nghĩ ngờ được nửa đường nàng lại gặp được Bất Ly giận dỗi, theo phía sau là các cung nữ cùng mama, đều khuyên được vị trưởng công chúa này.
      “Thập Nhất thẩm thẩm!” Bất Ly vừa nhìn thấy nàng, lập tức cất giọng gọi nàng tiếng, Linh Hi cười tiến ra đón, lại nghe , “Thập Nhất thẩm thẩm, thẩm thẩm cho con biết phụ thân cùng mẫu thân ở nơi nào, bọn họ ai chịu cho con biết!”
      Linh Hi mới nhớ tới tẩm cung Tịch Nhan vừa được xây mới, chắc là vị tiểu trưởng công chúa này cũng biết được ở đâu, bé càng biết tối nay là đêm động phòng hoa chúc của cha mẹ mình, làm sao có thể để cho bé đến làm ầm ĩ chứ? Nghĩ đến đây, Linh Hi nhịn được dở khóc dở cười, ngồi xuống nắm tay Bất Ly : “Con đó, tại về tẩm cung của mình trước , ngoan ngoãn ngủ giấc, khi thức dậy nhất định có thể nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân .”
      Bất Ly mất hứng cong cong khóe miệng, khẽ hừ : “Nhưng hôm nay là sinh nhật con mà, bọn họ làm sao có thể đến thăm con chứ?”
      Linh Hi quả ngờ điểm này, nhất thời cả kinh: “Sinh nhật? Hôm nay con mấy tuổi ?”
      Bất Ly ủy ủy khuất khuất vươn bốn ngón tay ra, Linh Hi cười cầm lấy bàn tay nhắn của bé: “Thẩm thẩm quên sinh nhật con, như vậy , ta tặng con quà sinh nhật nhé?”
      “Thẩm thẩm có thể tặng con cái gì?” Bất Ly ngẩng đầu lên, trong giọng vẫn khỏi mang theo kiêu ngạo.
      Linh Hi nghĩ nghĩ, vị trưởng công chúa này được sủng ái vô pháp vô thiên, dù mình cố gắng lắm cũng thể tặng thứ gì quý giá cả. Vừa xoay đầu, bỗng dưng nàng nhìn thấy dưới cây đại thụ bên cạnh có hàng trúc, nhất thời có chủ ý: “Thẩm thẩm luyện cho con xem bộ kiếm pháp, con muốn xem ?” xong, Linh Hi đứng dậy qua, bẻ hai cành cành trúc, lui ra sau vài bước, tránh làm Bất Ly bị thương, sau đó ném cành trúc cho Thúy Trúc đứng sững sờ ở nơi đó, chuẩn bị xong tư thế, cất cao giọng : “Thúy Trúc, Lưu Vân kiếm!”
      Thúy Trúc vốn lo lắng thân thể của nàng, bỗng dưng cả kinh, bắt được cành trúc nàng ném tới, Linh Hi xuất chiêu sắp đâm lại đây. Thúy Trúc đối với loại kiếm pháp này nọ vốn cũng quen thuộc, kích động miễn cưỡng cản được hai chiêu, cành trúc trong tay liền bị Linh Hi đánh bay --
      Linh Hi thầm than, lại đột nhiên nghe được giọng nam truyền đến: “Thập Nhất tẩu, để đệ đánh với tẩu!”
      Thập Nhị phi thân bay đến, tiếp được cành trúc do Thúy Trúc bị đánh văng ra, trầm giọng cười: “Thập Nhất tẩu, xin lãnh giáo Lưu Vân kiếm của tẩu!”
      Linh Hi ngẩn ra, nhưng cũng nở nụ cười: “Được.”
      Được hơn mười chiêu, hô hấp của Linh Hi trở nên dồn dập, dù sao sức lực nam nữ cũng cách xa, hơn nữa nay thân thể nàng cũng như trước, khí thế liền yếu chút. Thập Nhị thấy thế, khỏi xuất chiêu cùng lực đạo giảm bớt, nhưng lại làm cho Linh Hi phát ra khe hở. Nàng nhanh chóng xoay người, cành trúc trong tay xuất ra gạt bay cành trúc của Thập Nhị, chỉ về phía cổ họng .
      Đứng ở cách đó xa Bất Ly vui mừng vỗ tay nở nụ cười: “Thập Nhị thúc bị Thập Nhất thẩm thẩm đả bại ! Thập Nhị thúc vô dụng!”
      Linh Hi cũng nhịn được nở nụ cười: “Thập Nhị đệ, đệ nên khinh địch.”
      Thập Nhị cũng phục nhướng mày, nhìn về phía sau Linh Hi: “Thập Nhất ca, chiêu cuối cùng này của Thập Nhất tẩu hình như là xuất phát từ Thanh Vân kiếm pháp của huynh đó?”
      Linh Hi ngẩn ra, còn chưa phục hồi tinh thần lại, cành trúc trong tay “Ba” tiếng rơi xuống đất.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 426
      Quả là Thanh Vân kiếm pháp của , nhưng biết từ bao giờ bị nàng học được, lại còn múa thuần thục như vậy.
      Đứng phía sau Linh Hi, sắc mặt Thập Nhất ở trong Ngự hoa viên mông mông lung lung dưới ánh đèn mờ mờ sáng , nhìn Linh Hi, qua bên cạnh nàng, lập tức hướng tới Bất Ly, ôm bé lên: “Ly nhi, Thập Nhất thúc đưa con hồi cung nhé.”
      Linh Hi cũng nhìn , chỉ cúi người nhặt cành trúc kia lên, nhưng bỗng dưng nghe Bất Ly : “Thập Nhất thúc, thúc bảo Thập Nhất thẩm thẩm dạy con múa kiếm , Ly nhi cũng muốn làm nữ hiệp!”
      Thập Nhị bỗng dưng cười ra tiếng: “Với thân thể bé của con mà đòi làm nữ hiệp sao, con nên trở về ngoan ngoãn theo sư phó học hành !”
      Thập Nhất cũng khẽ cười : “Ly nhi là công chúa, múa đao múa kiếm phải là việc nữ nhi nên làm, lại càng phải là việc công chúa nên làm.”
      Linh Hi cúi đầu, lấy ngón tay vuốt ve chiếc lắc bạc trong lòng bàn tay mình, trong đầu nghĩ về câu kia của , có chút hoảng hốt.
      Bất Ly đương nhiên dễ dàng bị thuyết phục như vậy, nhất thời lại tranh cãi ầm ĩ, Thập Nhất mặt dỗ dành bé, mặt ôm về phía Tây Lục cung, dần dần mật dạng nhìn thấy .
      Linh Hi hít sâu hơi, ném cành trúc trong tay xuống, nhìn về phía Thập Nhị, cười : “Thập Nhị đệ, ta cũng trước, tạm biệt.”
      “Đừng, Thập Nhất tẩu.” Thập Nhị lắc mình ngăn ở phía trước nàng, cười , “Hôm nay có thể cùng Thập Nhất tẩu luận bàn phen, tiểu đệ được lợi phải là ít, nhất định phải kính Thập Nhất tẩu chén rượu.”
      “Thập Nhị gia.” Thúy Trúc vội vàng lên ngăn cản, “Tiểu thư nhà nô tỳ thân mình mới khỏe lại, thể uống rượu.”
      Linh Hi mỉm cười ngăn Thúy Trúc, : “ sao đâu, hiếm khi gặp được Thập Nhị đệ hào sảng như vậy, ta xin phụng bồi.”
      Thập Nhị dẫn nàng vào lương đình giữa hồ trong Ngự hoa viên, ra nơi này bày bàn tiệc rượu , khó trách mới vừa rồi ở trong đại điện nhìn thấy cùng Thập Nhất. Thập Nhị tự mình châm rượu cho Linh Hi, lại nâng chén kính nàng: “Thập Nhất tẩu, xin mời.”
      Linh Hi nhăn nhó chút nào, uống cạn hơi.
      Thập Nhị cười :“Thập Nhất tẩu quả là nữ trung hào kiệt, quả nhiên là xứng với Thập Nhất ca của đệ.”
      Linh Hi khỏi bật cười: “Nữ trung hào kiệt ta miễn cưỡng làm, về phần xứng với Thập Nhất ca của đệ, ta nghĩ người đó chắc hẳn phải ta.”
      Thập Nhị lại châm thêm chén rượu cho nàng, : “Vậy mặc kệ Thập Nhất ca, đệ kính nể tính tình này của Thập Nhất tẩu, lại uống thêm chén nữa.”
      Linh Hi lại bất giác uống tiếp chén nữa.
      cười như thế, ly lại ly, bất giác quên mất thời gian, chờ đến khi Linh Hi nhớ tới mình nên rời , thân ảnh Thập Nhất xuất trong lương đình giữa hồ. Cảm giác được hàn ý trong ánh mắt phía sau, Linh Hi ửng hồng hai má, đứng lên với Thập Nhị: “Thập Nhị đệ, hôm nay cùng đệ đối ẩm cao hứng, về sau nếu có cơ hội, chỉ mong còn có thể cùng đệ thoải mái chè chén.”
      Thập Nhất mặt chút thay đổi ngồi xuống bên cạnh Thập Nhị, Linh Hi chuẩn bị xoay người rời .
      Ngươi tới, ta . Chính là cách xa như vậy.
      “Thập Nhất tẩu, tẩu đợi chút nữa cùng Thập Nhất ca trở về , trễ thế này --”
      Lời Thập Nhị vẫn còn chưa dứt, Linh Hi giương giọng nở nụ cười: “Thập Nhị đệ, đừng quên ta là nữ trung hào kiệt nha, có gì phải sợ !”
      Nàng dần dần xa, thân ảnh biến mất ở trong tầm mắt của Thập Nhị, Thập Nhị mới ngồi xuống lại, nhưng đôi mắt tinh lượng lúc vừa rồi cũng ảm đạm xuống, giống với Thập Nhất, lời lẳng lặng uống rượu.
      Uống đến cuối cùng, hai người đều có men say, nhưng lại giống như đứa cùng nhau ngồi rào chắn của đình giữa hồ, dưới chân làn nước trong trẻo, đầu là trăng sáng treo cao.
      Thập Nhị lại ngửa đầu uống bầu rượu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thập Nhất tẩu tốt.”
      Thập Nhất dựa vào bên cạnh cây cột, khẽ nheo ánh mắt lại. Đúng vậy, tốt, xinh đẹp hoạt bát, am hiểu ý người, lại biết làm điểm tâm biết nấu cơm, lúc ở trong quân còn có thể giặt quần áo cho . ràng bản thân cũng xuất thân là đại tiểu thư, nhưng lại sợ khổ sợ mệt, lên núi hái quả sơn tra cho , làm cho người mặt đều bị thương, chật vật chịu nổi, nhưng nàng vẫn còn có thể mỉm cười với .
      “Nếu Nguyệt Nha Nhi có được nửa của tẩu ấy tốt rồi.” Thập Nhị ôm bầu rượu thở dài.
      “Ta biết tên tiểu tử như đệ vẫn quên được nha đầu kia mà.” Thập Nhất đánh chưởng lên gáy của Thập Nhị, cười rộ lên, lại dựa vào trở về cây cột. Nguyệt Nha Nhi đương nhiên tốt như nàng, mặc dù lúc trước cho rằng Thất tẩu là tốt nhất, cũng tốt như nàng. lại lần nữa làm nàng khổ, bỏ rơi nàng, mà nàng giống như cho tới bây giờ oán hận gì , vì cho tiếp tục hút nha phiến, thậm chí thân mình mạo hiểm muốn thiêu hủy kho hàng của người khác. khờ. Nhưng mà tốt. Nàng là nữ tử tốt nhất mà từng gặp hơn hai mươi năm qua.
      “Hơn nữa nửa năm rồi nhìn thấy tẩu ấy, Thập Nhất tẩu dường như càng ngày càng xinh đẹp--”
      Đúng vậy, nửa năm nhìn thấy nàng, dường như gầy hơn rất nhiều so với trước kia, lộ ra khuôn mặt nho , khí bằng lúc trước, nhưng lại mang theo vài phần mềm mại xinh đẹp, nhất là mới vừa uống rượu, hai gò má ửng hồng -- Thập Nhất đột nhiên vươn mạnh chân ra, đá cước lên người Thập Nhị.
      “Phù phù” tiếng nổ, Thập Nhị còn chưa kịp phát ra thanh nào liền rời vào trong nước! Tuy là mùa xuân nhưng hồ nước vẫn rất lạnh, Thập Nhị nhất thời tỉnh rượu, nổi lên mặt nước kêu to: “Thập Nhất ca huynh điên rồi có phải hay , vì sao đá đệ xuống nước?”
      Thập Nhất say chuếnh choáng nở nụ cười: “Ai bảo đệ lắm miệng!” xong, cầm bầu rượu trong tay ném vào trong nước, cũng quản tới Thập Nhị, xoay người liền rời .
      Đợi đến khi Thập Nhị tức giận bơi vào bờ, sớm thấy bóng dáng Thập Nhất ở trong đình nữa, Thập Nhị tức giận đến mức dậm chân, thể tưởng tượng nổi mình lúc nãy đến tột cùng cái gì mà lại chọc giận đến , nhất thời tìm thấy Thập Nhất, cũng chỉ phẫn nộ ra cung hồi phủ.
      Linh Hi quay về phủ, Thúy Trúc vội vàng chuẩn bị canh giải rượu mang tới cho nàng uống, Linh Hi nhịn được cười : “Ta có say, uống canh giải rượu gì chứ.”
      Thúy Trúc : “Thân mình của tiểu thư vừa khỏe, sao có thể uống rượu như vậy chứ? Nô tì xem vị Thập Nhị gia kia chính là cố ý, cũng chịu nhìn xem thân thể của tiểu thư thế nào.”
      Linh Hi nhịn được khẽ lắc lắc đầu, lại bỗng nghĩ tới chuyện: “Em đưa phần đến viện của Thập Nhất gia , đêm nay nhất định uống say .”
      Thúy Trúc u oán nhìn nàng cái, xoay người lui xuống .

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 427
      chứng minh Linh Hi đoán đúng, khi Thúy Trúc đem canh giải rượu đến tiểu viện của Thập Nhất, liền nhìn thấy Thập Nhất say chuếnh choáng trở về, đầu tiên ta nhíu mi, sau đó mới tiến lên hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Thập Nhất gia.”
      Thập Nhất híp mắt nhìn nàng lúc lâu mới nhìn thấy ràng ta: “Ngươi sao lại ở trong này?”
      Thúy Trúc đưa cái giỏ cầm trong tay cho gã sai vặt phía sau Thập Nhất, rồi : “Phụng mệnh tiểu thư nhà nô tỳ mang tới cho Thập Nhất gia canh giải rượu, nay đưa rồi, vậy nô tỳ xin cáo lui.”
      Tâm thần Thập Nhất giống như ngưng trọng lại, dừng chút, mới chậm rãi nhìn về phía cái giỏ kia, hồi lâu sau, cuối cùng thể ngăn được tiếng cúi đầu thở dài.
      Sang hôm sau, nhân đại hôn của hoàng đế nên được miễn thượng triều ba ngày, do đó Thập Nhất hiếm khi phải ra khỏi phủ sớm, sau khi thức dậy liền dạo trong hoa viên lát, sau đó lại tới tiểu viện của Linh Hi.
      Trước cửa có hai nha hoàn quét tước dọn dẹp, bỗng dưng nhìn thấy đến, cả hai đều bị kinh hãi, vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thập Nhất gia.”
      Thập Nhất thản nhiên lên tiếng, nhưng cũng vào, chỉ đứng ở cửa.
      Nhất thời liền có nha hoàn lanh lợi chạy vào, tới phòng bếp trong viện, Linh Hi cầm trong tay chén cháo khét, khóe miệng mang theo nụ cười, giống như chỉ cần điều đơn giản như vậy thôi nàng cũng thỏa mãn lắm rồi.
      “Vương phi......” Nha hoàn vừa chạy tới vừa thở hổn hển vừa la lên, “Vương gia ở cửa.”
      Linh Hi nao nao, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Ừ.”
      Chặc là tùy ý ngang qua mà thôi.
      Tiểu nha hoàn nhìn thấy nàng có phản ứng gì, lại : “Vương gia đứng ở cửa viện, Vương phi!”
      Lần này, Linh Hi quả giật mình -- , đứng ở cửa sao? vất vả nàng mới phục hồi tinh thần lại từ trong tiếng gọi của tiểu nha hoàn, Linh Hi lúc này mới vội vàng thả chiếc muỗng xuống, chạy về phía cửa viện.
      quả nhiên còn đứng ở nơi đó, tuy rằng đưa lưng về phía viện, nhưng mà nàng cũng đóan được vẻ mặt , nhất định vẫn giống như trước.
      Linh Hi tiến lên, thân mình khẽ động, có lẽ nghe được tiếng bước chân của nàng. Linh Hi hít hơi sâu, cười : “Thập Nhất gia lúc này tìm ta có việc sao?”
      Thập Nhất cũng quay đầu lại, sau lát mới thản nhiên : “Bất Ly rất thích nàng, cố ý muốn nàng dạy con bé công phu, nếu nàng muốn, ta liền thay nàng với con bé.”
      Linh Hi ngờ là chuyện này, dừng chút mới : “Được, hôm nay muốn vào cung sao?”
      Nàng trả lời sảng khoái như vậy, Thập Nhất thể gì khác nữa, chỉ : “ cần đâu, ngày mai cũng được.”
      Sang hôm sau, trong cung quả nhiên phái xe ngựa đến, Linh Hi mặc y phục hàng ngày vào hoàng cung, vừa gặp Bất Ly mới phát bé cũng mặc y phục màu tím hàng ngày giống mình, thân thể nho xinh xắn cực kỳ.
      “Sư phụ!” Tiểu công chúa vừa nhìn thấy nàng đến, lập tức bắt chước tư thế của người lớn, chắp tay về phía nàng. Linh Hi nhất thời nhịn được cười ha hả, sờ sờ đầu Bất Ly: “Tốt lắm tốt lắm, cần phải quy củ gì cả, muốn học cái gì cho Thập Nhất thẩm thẩm biết .”
      Bất Ly nở nụ cười hắc hắc: “Muốn học chiêu mà Thập Nhất thẩm thẩm đả bại Thập Nhị thúc!”
      Linh Hi hơi nhướng mày: “Khó mà làm được đó, phải học từng bước , ít nhất con phải học được thế đứng trung bình tấn trước mới được!”
      Bất Ly liền ầm ỹ muốn học, Linh Hi cười dạy bé tư thế đứng: “Đến đây, thẩm thẩm nhìn xem tư chất con như thế nào?”
      “Con vốn thông minh trời sinh mà!” Bất Ly đắc ý , thân thể nho liền đứng thế trung bình tấn.
      Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ mang theo Tịch Nhan tiến vào cửa cung bên này liền chỉ thấy được phía trước cung điện hai thân ảnh màu tím lớn , đứng thế trung bình tấn song song với nhau. Tịch Nhan nhìn thấy tư thế oai hùng hiên ngang của Linh Hi, cơ hồ lập tức liền nổi cơn thèm muốn, với Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Tư thế kia xinh đẹp, ta cũng muốn học.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ cười tiếng, mang theo nàng tiến lên.
      Linh Hi nghe được thanh , nhìn lại, vẻ mặt bất giác cứng đờ, vội đứng thẳng dậy, vừa muốn hành lễ, lại bỗng dưng nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng cười gọi tiếng: “Thất ca, thất tẩu.”
      Bất Ly sớm ăn tiêu, nghe vậy lập tức đứng thẳng thân thể quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, lập tức liền nhào vào trong lòng : “Phụ thân, mệt mỏi quá.”
      Tịch Nhan nhịn được giáo huấn nữ nhi: “Mới học được bao lâu mà kêu mệt mỏi rồi?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm nữ nhi vào trong lòng, khẽ cười tiếng : “Cũng biết tính tình này là giống ai đâu.”
      Bất Ly cười khanh khách chỉ chỉ Tịch Nhan. Mặt Tịch Nhan nhất thời nóng lên, hung hăng liếc mắt nhìn cha và con cái, quay đầu lại kéo Linh Hi : “Mệt mỏi , vậy nghỉ ngơi chút .”
      Linh Hi nhìn thấy khung cảnh nhà ba người, trong lòng nhịn được có chút đau xót, nhưng vẫn nở nụ cười, theo Tịch Nhan đến bên ngồi xuống.
      “Ta nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ , trước đó vài ngày hình như muội bị bệnh nặng, thân thể khỏe chưa?” Tịch Nhan thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ bế Bất Ly vào điện uống nước, liền nghiêng đầu nhìn nàng hỏi.
      Linh Hi nhìn vị nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này, nhịn được lại thất thần, mới cười : “ khỏe hơn nhiều rồi.”
      Tịch Nhan cũng nữa, chỉ híp mắt nhìn nàng cười. Linh Hi bị nàng nhìn có chút được tự nhiên, sờ sờ mặt mình, lúng túng : “Thất tẩu?”
      Tịch Nhan thấy bộ dáng của nàng, cười càng gian xảo: “ có gì, lát nữa ở lại trong cung cùng nhau dùng bữa .”
      Linh Hi cúi đầu lên tiếng, liền chải chải mái tóc, dám nhìn nàng ta nữa.
      Nhưng ngờ lúc sắp sửa dùng bữa thời, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên nhìn về phía Tống Văn Viễn ở phía sau: “Lão Thập Nhất hôm nay có tiến cung ?”
      Tống Văn Viễn vội bẩm: “Thập Nhất gia hôm nay sáng sớm vào cung, lúc này chắc là ở Hàn Lâm viện.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu, : “ truyền lại đây, hiếm khi được cùng nhau ăn bữa cơm như vậy.”
      Vẻ mặt Linh Hi có chút được tự nhiên, thậm chí nàng còn xúc động muốn cáo lui, nhưng mà Bất Ly lại ở bên lôi kéo nàng liên tục hỏi về quyền pháp kiếm pháp, thế cho nên nàng còn kịp mở miệng gì khác, từ ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo --
      “Thập Nhất Vương gia đến --”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 428
      bao lâu rồi nàng ngồi cùng ? Hay là, mình cùng ngồi với nhau được mấy lần?
      Linh Hi có chút hoảng hốt, tuy rằng cũng muốn biểu ra quá mức ràng đáy lòng thẫn thờ, nhưng vẫn có chút khống chế được, cúi đầu lẳng lặng dùng bữa.
      Thập Nhất cũng có vẻ giống như ngày thường, nhưng lời nào, thể cảm xúc gì ra ngoài.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc dùng bữa, còn Tịch Nhan lúc nào cũng nhìn về phía hai người, hồi lâu sau, rốt cuộc chịu nổi bầu khí nặng nề này, thở hơi dài, với Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Chàng nhìn hai người kia xem, thành thân được bốn năm rồi, nhưng sao lại có bộ dáng e thẹn giống như tiểu nữ nhi thế kia?”
      Linh Hi nhất thời mắc nghẹn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tịch Nhan tựa tiếu phi tiếu cái, lại nhịn được quay đầu nhìn Thập Nhất. Nàng thấy mỉm cười nhìn về phía Tịch Nhan, : “Làm sao giống Thất ca cùng Thất tẩu chứ, mới thành thân chỉ ngày liền thân mật như vậy.”
      Tịch Nhan bị nghẹn ra lời, tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn Thập Nhất cái. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được bật cười thành tiếng, ngay cả Bất Ly cũng biết Thập Nhất phải lời hay gì, bé trốn vào lòng phụ thân nở nụ cười.
      Nhưng lời này lọt vào trong tai Linh Hi lại mang theo hàm ý khác nên nàng miễn cưỡng cười.
      Tịch Nhan càng nổi giận, e dè giơ tay đánh Thập Nhất cái: “Phu thê vốn phải thân mật, Nghị thân vương văn thao võ lược ngay cả chuyện này cũng biết sao?”
      Thập Nhất nở nụ cười: “Đa tạ Thất tẩu chỉ giáo.”
      Mãi cho đến lúc dùng bữa xong, Linh Hi cũng câu, có đôi khi cũng cố ý muốn hai câu, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tịch Nhan, nàng lại bất giác nuốt những lời muốn vào trong lòng.
      Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan và Bất Ly rời trước, trong điện chỉ còn lại Thập Nhất cùng Linh Hi. Linh Hi vẫn lời như trước, ánh mắt Thập Nhất cũng ám trầm xuống, rốt cuộc cũng mở miệng : “ thôi.”
      Hai người trước sau tiêu sái bước đường, Linh Hi hiếm khi im lặng như thế, im lặng đến nỗi Thập Nhất phía trước nhíu mày càng chặt.
      Nàng chưa bao giờ im lặng như vậy, ngờ hôm nay lại thành bộ dáng thế này.
      Lúc dừng chân xoay người lại, Linh Hi vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi đụng vào người , nàng mới giật mình ngẩng đầu lên, lại lui ra phía sau vài bước, lúc này mới khôi phục nụ cười từng quen thuộc: “Thập Nhất gia, làm sao vậy?”
      Nắm lấy bàn tay nàng, khi chạm vào bàn tay , mới nhận thấy được bàn tay nàng vô cùng lạnh lẽo.
      “Nàng thoải mái sao?” nhướng mày, thản nhiên hỏi.
      Linh Hi chậm rãi nắm chặt bàn tay, lắc lắc đầu: “Ta tốt lắm, cám ơn Thập Nhất gia quan tâm.”
      Thập Nhất cảm thấy thở nổi, rốt cuộc nhịn được gọi nàng: “Tiết Linh Hi.”
      Linh Hi lập tức thối lui vài bước, : “Thập Nhất gia, trời tối rồi, nên sớm hồi phủ .”
      Nàng theo qua người , hề liếc cái. Thập Nhất cảm thấy trong lòng giống nhau bị người ta bóp chặt, cảm giác này thể thành lời.
      Cho đến khi lên xe ngựa, nàng vẫn cúi đầu ngồi ở bên trái xe ngựa, giống như cúi đầu nhìn mũi chân mình, cũng lời.
      “Ta ngờ nàng lại biến thành như vậy.” Sau lát, Thập Nhất rốt cuộc thản nhiên mở miệng.
      Trong lòng Linh Hi chấn động. rất ít khi cùng nàng chuyện như vậy, nhất là, sau nửa năm gặp nhau, đột nhiên ra những lời này, tâm mặc dù bình lặng như nước, chỉ sợ cũng bắt đầu gợn sóng, huống chi, tâm nàng còn chưa được bình lặng như nước. Linh Hi cố nén, gì, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài xe ngựa.
      “Tiết Linh Hi.” Thập Nhất lại gọi nàng tiếng, vươn tay muốn đỡ lấy vai của nàng.
      cần như vậy!” Linh Hi bỗng dưng quay đầu nhìn về phía , đôi mắt trong nháy mắt liền đỏ ửng, “Thập Nhất gia, xin ngài cần như vậy. Ta thực cảm kích ngài khoan thứ cho cha ta, ta cũng biết trong lòng ngài đối với Tiết gia chúng ta vô cùng chán ghét, cho nên, Thập Nhất gia, cứ giống như nửa năm qua, được sao? Ngài coi như thế gian này có con người như ta, ta cũng bao giờ đến quấy rầy ngài nữa. Thập Nhất gia, nửa năm qua ta tập thành thói quen rồi, thói quen ngài xuất , thói quen nghe được thanh ngài...... Ta rất tốt, tốt lắm, so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn rất nhiều.”
      Bàn tay Thập Nhất cương cứng ở giữa trung, ngón tay nắm chặt lại.
      Linh Hi cố nén cho nước mắt rơi xuống, dời tầm mắt dám nhìn nữa, hít sâu hơi, tiếp tục : “Ta phải là người có nghị lực. Xin ngài đừng quá tốt với ta, tuy rằng ta rất muốn rất muốn ngài rất tốt với ta, nhưng mà ta chịu nổi, Thập Nhất gia, ta chịu nổi – chỉ sợ ngài chỉ câu dịu dàng, ta đánh mất chính mình. Bốn năm qua, ta hết lần này đến lần khác ta đánh mất chính mình, nay ta vất vả lắm mới thuyết phục bản thân mình hết hy vọng, Thập Nhất gia, ta cầu xin ngài --”
      Quả nàng thể chịu đựng được nữa, nước mắt chảy xuống hai má. Linh Hi dùng hết toàn lực lau khô, nhưng nàng chỉ cảm thấy dù cố lau thế nào nước mắt vẫn ngừng rơi, lúc có chút bối rối, đột nhiên bị người ta kéo vào trong lòng.
      Nàng cơ hồ khắc chế được đẩy ra: “ cần, xin ngài cần quá tốt với ta, cha ta thiếu nợ ngài, ta chỉ có thể với chính mình dùng cách quấy rầy đến cuộc sống của ngài để bồi thường cho ngài...... Thập Nhất gia, ta muốn quấy rầy ngài nữa, mặc kệ người trong lòng ngài là ai đều quan trọng nữa, từ nay về sau, ta quấy rầy ngài nữa --”
      “Tiết Linh Hi!” Thập Nhất dùng sức siết chặt cổ tay nàng, cho nàng giãy khỏi, cắn răng gọi nàng tiếng, nhưng chỉ thấy trong đôi mắt nàng đẫm lệ, cuối cùng nhịn được vươn tay ôm lấu khôn mặt của nàng, ngón tay lau những giọt nước mắt mặt nàng, thấp giọng thào, “Ta nên bắt nàng làm sao bây giờ......”
      Nàng vốn phải là người có ý chí kiên định, trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, vùi vào trong lòng gào khóc to lên: “Chàng biết nửa năm qua ta có bao nhiêu khổ sở đâu, chàng biết ta muốn gặp chàng nhiều như thế nào đâu, nhưng ta dám, ta dám...... Ta đâm chính mình đao, chàng buông tha cho phụ thân ta, lại cứu ta, là ta nợ chàng, cho tới bây giờ đều là ta nợ chàng, cho nên ta dám xuất ở trước mặt chàng, ta với chính mình an tâm làm Vương phi xa lạ của chàng...... Ta dùng hết toàn lực hiểu rồi, chàng cần trong lúc này làm tan rã ý chí của ta --”
      “Đủ, cần làm hơn nữa --” Thập Nhất chậm rãi dùng sức ôm lấy người trong lòng, “ cần làm hơn nữa......”
      ôm ấp, cho tới bây giờ đều là khát vọng của nàng, nhưng cũng đánh nát tất cả những kiên trì mà nàng tự cho là đúng. Linh Hi rốt cuộc nên lời chôn mặt ở gáy , ngừng khóc to.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 429
      Xe ngựa rất nhanh đến vương phủ, người bên ngoài tựa hồ cũng nghe thấy động tĩnh bên trong, bởi vậy cũng ai dám lên tiếng quấy rầy. Sau khi xe ngựa dừng lại, bên ngoài vẫn ai dám gây ra động tĩnh nào.
      Thập Nhất tựa vào vách xe ngựa, ôm lấy nàng ngừng khóc rống, trong đôi mắt cũng cũng nhuốm nỗi đau kịch liệt.
      Qua hồi lâu sau, Linh Hi mới rốt cuộc ngừng khóc, hai người vẫn ngồi yên như cũ, hề nhúc nhích.
      Đây giống như giấc mộng, nếu là mộng, vậy hãy để cho nó tiếp tục , cả đời cần tỉnh lại, tốt biết bao.
      Trăng sao chiếu sáng, màn đêm ru người, bên trong xe ngựa, hai người giống như hao hết tâm lực, cứ như vậy mà ôm nhau ngủ.
      Hôm sau, ánh nắng chiếu vào, Thập Nhất chậm rãi mở mắt ra, bỗng dưng nhìn thấy người trong lòng, đầu tiên là chấn động, sau đó tim đập mạnh và loạn nhịp, trong lòng có thanh vang lên -- đẩy nàng ra, nhanh chút đẩy nàng ra......
      Nàng cứ như vậy tựa vào trong ngực , cằm nhọn hẳn, cho thấy nàng gầy như thế nào, hai mắt nhắm chặt, mơ hồ còn có lệ quang lấp lánh.
      Đúng là vẫn đành lòng. sớm biết này.
      Chậm rãi siết chặt cánh tay, đem người trong lòng ôm chặt, nhưng bỗng dưng đánh thức nàng.
      Linh Hi mở mắt ra, có chút lo sợ yên, có chút kinh ngạc, sau lát, lại bỗng dưng tránh khỏi cánh tay , sau đó kiên quyết đẩy ra, xoay người liền nhảy xuống xe ngựa.
      Thập Nhất đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới nhớ tới nhảy xuống xe ngựa, đuổi theo nàng vào phủ.
      Linh Hi chạy trốn nhanh như bay, giống như trốn tránh thứ gì đáng sợ nhất, Thập Nhất cũng đuổi theo tới hoa viên mới chặn nàng lại được, nắm lấy bả vai của nàng, trầm giọng quát: “Nàng chạy cái gì chứ?”
      Linh Hi nhìn , ánh mắt lạnh lẽo, lắc lắc đầu: “Thập Nhất gia, chuyện đêm qua, ta quên, coi như là giấc mộng, ta giống như trước kia quấn quít lấy ngài, ngài có thể yên tâm.”
      Nàng lẳng lặng xong, chỉ trầm mặc nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên cúi đầu xuống, dường như kìm lòng được nên hôn nàng.
      Linh Hi cảm thấy trong đầu ông tiếng, ngay sau đó liền nghe thấy gì nữa, chỉ cảm thấy hơi thở dễ ngửi của vây quanh mình, làm cho thần trí của nàng tan rã còn mảnh.
      Sáng sớm, mặt trời mới lên trong hoa viên, nha hoàn gã sai vặt qua lại đều nhìn thấy màn như vậy, kinh ngạc thôi, tất cả đều dám phát ra chút tiếng động, vội vàng trốn tránh xa xa, hay là ngượng ngùng nhìn lén, khung cảnh xung quang hai người kia kỳ rất náo nhiệt.
      Hồi lâu sau, mới buông nàng ra, Linh Hi rốt cuộc cũng từ trong cơn hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, lại nghe thấy thanh bình thản trước sau như của : “ về nghỉ ngơi trước .”
      Linh Hi nâng mắt nhìn cái, cảm thấy vẻ mặt dường như có điều gì hoàn toàn khác với dĩ vãng, nhưng nàng dám nhìn kỹ, cũng dám so đo nữa, xoay người liền bước nhanh về viện của mình.
      Cho đến buổi tối, khi đột nhiên xuất ở trong phòng mình, Linh Hi mới biết điều mà nàng thấy hoàn toàn khác biệt là gì! Bởi vì khi nàng ra những lời ấy, mặt có quyết tuyệt, có lạnh lùng, thậm chí lại có chút nhu hòa.
      Trong viện ai dự đoán được đến, toàn bộ mọi người đều quá mức sợ hãi, chỉ có Thúy Trúc lạnh lùng thể ra mặt, tựa hồ cũng vui khi nhìn thấy . Còn Linh Hi, bởi vì bản thân mình ràng hiểu được tình cảm của , cho nên cũng thấy được có bao nhiêu vui sướng, nàng tiến đến tiếp đón, lãnh đạm cười gọi tiếng: “Thập Nhất gia.”
      Đây là lần thứ hai bước vào phòng này, thoáng chốc gần bốn năm! Thập Nhất ngồi xuống nhuyễn tháp, đánh giá chung quanh phen, mới từ trong tay áo lấy ra chiếc hộp, đưa cho nàng : “Đây là thuốc hôm nay Thái y viện kê cho nàng, ngươi cho nàng mỗi ngày uống viên, đối với thân mình rất có lợi.”
      Linh Hi dùng sức khắc chế nhịp tim của mình, tiến lên nhận lấy: “Cám ơn Thập Nhất gia.”
      Thập Nhất nhìn nàng cái, vẻ mặt có chút cổ quái, ánh mắt dời , lại nhìn thấy bàn có cái chén biết là đựng thứ gì, hơi nóng lượn lờ tản ra cùng với mùi thơm, nhân tiện hỏi: “Đó là cái gì?”
      “Là rượu thuốc.” Linh Hi đáp, dừng chút, mới lại , “Rất ngọt, chỉ sợ Thập Nhất gia muốn dùng.”
      ra nàng thích ăn ngọt .” thản nhiên đáp lại câu, nhớ tới lúc đông chinh lần trước, nàng theo bên cạnh mình, cùng ăn chung với , theo khẩu vị của , vốn thức ăn đều có món nào ngọt, nhưng nàng làm vẻ ăn rất ngon miệng. Nay nghĩ đến, lúc đó nàng mới chỉ là nữ tử mười bảy mười tám tuổi, làm sao mà thích đồ ngọt cơ chứ?
      có. Ta chỉ là nhất thời cảm thấy thèm nên bảo phòng bếp làm nếm thử thôi.” Linh Hi nhàng cười, “Kỳ , ta cũng cũng phải thực thích đồ ngọt.”
      Thúy Trúc đúng lúc bước vào châm trà nghe xong câu này, nhịn được cười lạnh tiếng: “ thích ăn ngọt ? Vậy lúc trước biết là ai vì xâu kẹo hồ lô, cả ngày gạt lão gia phu nhân bảo người gác cổng trong phủ mua vậy?”
      Linh Hi có chút quẫn bách, tiến lên tiếp nhận chén trà trong tay Thúy Trúc, đuổi ta ra ngoài: “, ai cho em ở chỗ này bậy.”
      Thúy Trúc hừ lạnh tiếng, xoay người liền ra khỏi phòng. Linh Hi lúc này mới đem chén trà đặt vào trong tay Thập Nhất: “Nha đầu kia hiểu quy củ, xin Thập Nhất gia đừng trách.”
      Thập Nhất vốn để ý chuyện này, nghe vậy giương mắt nhìn về phía nàng.
      chỉ nhìn nàng lời nào, tâm Linh Hi hơi căng thẳng, liên tục vuốt tóc, nhịn được khẽ nhướng mày, muốn ngăn chặn cảm xúc dâng lên từ trong đáy lòng.
      “Ta thích nàng biết quy củ như vậy.” Hồi lâu sau, mới rốt cuộc mở miệng .
      “Ngài lừa chính mình mà thôi.” Linh Hi nhất thời đề phòng, ra miệng những lời oán giận, “Dù ta có như thế nào, ngài cũng đều thích mà.”
      Chờ nàng kinh hoàng nhận ra chính mình những lời như thế, phía bên kia phòng Thập Nhất lãnh đạm nở nụ cười: “Đây mới là tính tình Tiết Linh Hi nên có.”
      ra thử mình! Linh Hi nhịn được cảm thấy rất tức giận, dừng chút, rốt cuộc hề ra vẻ nữa: “Đúng, đây mới là tính tình của ta, ta chính là người hiểu quy củ hồ ngôn loạn ngữ, da mặt dày biết xấu hổ. Ngài cần quá tốt với ta, nếu ngài đối với ta quá tốt, ta biết chừng mực lại đòi hỏi nhiều --”
      “Thí dụ như?”
      Thanh thản nhiên của truyền tới, Linh Hi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình.
      Thí dụ như? hỏi như vậy là có ý tứ gì?
      Linh Hi dừng hồi lâu, mới mở miệng lần nữa, trong thanh tức giận, cũng có nhẫn: “Thí dụ như, ta bảo ngài quên Thất tẩu của ngài, ta cho phép ngài nhung nhớ nàng nữa.”
      Thập Nhất khẽ nhíu mày, sau lát, lại chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái: “Thử lần, cũng phải thể.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :