1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 410
      Từ đó về sau, Linh Hi vẫn theo sát bên cạnh Thập Nhất, sau hai năm gả cho , rốt cuộc nàng cũng có chút cảm giác vợ chồng, mỗi khi tỉnh lại lúc nửa đêm, nàng lại phát mình nằm ở trong lòng , đó là cảm giác thỏa mãn nên lời. Cũng biết là cố ý hay là vô tình, trong lúc đó bọn họ hề nhắc tới Mẫu Đơn, lại càng đề cập đến Thất tẩu của , điều duy nhất thay đổi là vẫn rất ít khi mở miệng với nàng, nụ cười cũng thập phần bình thản. Nhưng mà bất luận như thế nào, Linh Hi cũng giống như hình bóng của , quân đội đến đâu, ở nơi nào, nàng ở nơi đó.
      Trong quân phải biết tồn tại của nàng, có lẽ có người nhận ra được nàng là nữ tử, cũng có lẽ những người đó nghĩ nàng là nam sủng của cũng nên, nhưng tất cả đều làm bộ như biết, đành phải mở mắt nhắm mắt thôi.
      Cứ như vậy ngày lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến nửa năm sau, rốt cuộc thành công chinh phục cơ hồ tất cả các bộ lạc ở phía đông, còn lại ít bộ lạc cũng đều chủ động đầu hàng Bắc Mạc, có thể là đại công cáo thành.
      Trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ quân doanh, tâm Linh Hi lại vô thanh vô tức trầm xuống.
      Đánh thắng, cách khác, chính là thời điểm trở lại kinh thành. ai biết nàng có bao nhiêu mong muốn trở về, nàng tình nguyện tiếp tục ở cùng với trong quân đội như vậy, cả đời cũng được, ít nhất cần phải trở về đối mặt với triều chính phân tranh, cần đối mặt với món nợ mà phủ Hộ quốc công thiếu , thiếu Mẫu Đơn...... Linh Hi biết, trong lòng có giãy dụa giống nàng hay , kỳ , nàng quả thực ích kỷ hy vọng rằng có.
      Khi Thập Nhất vào trong doanh trướng, nàng đứng ở trước khôi giáp của với dáng vẻ run sợ, ngay cả tiến vào cũng hay biết. Gần đây bộ dáng này của nàng xuất càng ngày càng nhiều, kỳ phải biết, chẳng qua làm bộ như có thấy mà thôi.
      Cho đến khi ngồi xuống ở bên giường, nàng mới giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn nở nụ cười.
      Thập Nhất cũng cười , : “Ngày mai khởi hành hồi kinh.”
      biết.” Linh Hi đáp, đến ngồi xuống bên cạnh , tựa đầu vào vai , cười : “Ta rốt cuộc có thể phải buồn bực sống trong quân trướng này nữa, cũng rốt cuộc có thể bị người khác cho rằng là nam sủng của chàng nữa.”
      làm như cười tiếng, nhưng ngay cả khí lực quay đầu nhìn Linh Hi cũng có, miễn cưỡng nở nụ cười : “Nếu sáng sớm ngày mai muốn khởi hành, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi sớm chút. Chàng muốn cùng bọn họ uống rượu chúc mừng sao? Nhớ uống ít chút, đừng có cự tuyệt bất kỳ ai đến mời rượu, thôi lại bị bọn họ chuốc say.”
      Linh Hi liền đứng dậy tìm xiêm y cho , tìm bộ y phục màu xanh đen thường ngày giúp thay đổi. Nàng bên giúp cài nút, khi cài đến cái cuối cùng, tay nàng lại đột nhiên bị nắm lấy. Linh Hi giật mình, nâng mắt nhìn về phía .
      Ánh mắt thâm thúy, nàng trước sau như nhìn thấu, lại nở nụ cười: “ sao?”
      Thập Nhất mở miệng, Linh Hi nghĩ nghĩ, nhắm mắt lại kiễng mũi chân lên, còn rốt cuộc chậm rãi cúi xuống in lên đôi môi của nàng.
      Miệng lưỡi giao nhau, thân mật như thế lâu rồi mới có. Kỳ nửa năm nay, tuy rằng bọn họ cơ hồ hàng đêm đều đồng giường cộng chẩm, nhưng chân chính thân mật lại thiếu đến mức đáng thương, thậm chí Linh Hi dùng ngón tay để đếm cũng vượt qua được hai bàn tay. Nhưng mỗi lần, nàng đều tỏ vẻ như thể tham luyến ấm áp mà mang đến cho nàng.
      Đêm nay, quả nhiên ra ngoài cùng mọi người uống rượu, mà ở lại doanh trướng sưởi ấm cho nàng.
      Nửa tháng sau, Thập Nhất Vương gia dẫn đầu đại quân khải hoàn trở lại kinh thành, toàn thành hoan hô chào đón.
      Vào thành, việc đầu tiên Thập Nhất phải làm là tiến cung, Linh Hi tuân theo phân phó của : “Ta về phủ trước chờ chàng.” Thập Nhất gật đầu, giơ roi thúc ngựa rời , Linh Hi quay đầu ngựa lại, trở về Nghị thân vương phủ.
      Rửa mặt chải đầu xong, thay đổi váy sam cũ, nhưng trong lòng Linh Hi lại có cảm giác thoải mái gì. Nàng ngồi ở trong phòng trò chuyện cùng Thúy Trúc về những chuyện xảy ra trong quân doanh, Thúy Trúc nghe xong lập tức liền mở to hai mắt nhìn: “Tiểu thư, người người cùng Thập Nhất gia --”
      Linh Hi xấu hổ liền bịt kín miệng của nàng: “Muội thôi.”
      Thúy Trúc đầu tiên là cười, nhưng lập tức nghĩ đến chuyện khác: “Nhưng Thập Nhất gia bởi vì vậy mà bỏ qua cho phủ Hộ quốc công sao?”
      Linh Hi dừng chút, cười khổ tiếng: “Đừng là vị trí của ta ở trong cảm nhận của có khả năng thay thế cho Mẫu Đơn, mặc dù có thể, chỉ sợ cũng có cách nào đánh mất này ý niệm trong đầu . mặc dù , nhưng trong lòng ta hiểu rất ràng .”
      Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh phòng vòng, bỗng nhiên nhớ tới từ khi nàng gả cho đến nay, ngoại trừ sau ngày thành thân bước vào phòng này, từ đó về sau cũng chưa từng bước vào nữa. Thúy Trúc giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhàng đụng vào vai của nàng: “Tiểu thư, người có phải suy nghĩ Thập Nhất gia đêm nay có đến đây hay ?”
      Khuôn mặt Linh Hi nóng lên, nhưng vẫn lắc lắc đầu: “ chắc chắn đến. Lâu như vậy trở lại kinh thành, những chuyện muốn làm nhất định ít.”
      Linh Hi đoán đúng phân nửa, đêm đó xác thực đến viện của nàng, hơn nữa, đêm hôm đó vốn hồi phủ.
      Ngày hôm sau, Linh Hi vừa mới chuẩn bị xong muốn xuất môn đến phủ Hộ quốc công thăm viếng song thân, bỗng dưng ở cửa gặp được Thập Nhất mới vừa hồi phủ, nàng nhìn thấy tơ máu trong mắt , nhất thời cả kinh: “Đêm qua chàng làm cái gì vậy?”
      Thập Nhất khẽ nhu nhu mi tâm, thản nhiên : “Cùng Thập Nhị uống rượu cả đêm.”
      người quả nhiên có mùi rượu rất nồng, Linh Hi cũng gì nữa, chỉ : “Ta phải đến phủ Hộ quốc công chuyến.”
      Nàng nhận ra khi nàng nhắc tới phủ Hộ quốc công, thân mình tựa hồ cứng đờ, chỉ là biểu mà thôi, dừng chút, mới nghe đáp lại: “ . Đúng rồi, hai ngày này, ta muốn xa nhà chuyến.”
      Nghe vậy, Linh Hi vốn bước ra khỏi cửa nhất thời liền dừng chân lại: “ phải mới trở lại kinh thành sao, lại muốn nơi nào? Sao Hoàng Thượng thông cảm cho thần đệ chút nào vậy.”
      Thập Nhất nhìn nàng cái, cũng chỉ trích nàng bất kính với Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ thản nhiên : “Muốn Tây Càng xem thử, phải đại gì đâu. Nàng .” xong, xoay người liền vào phủ.
      Linh Hi cảm thấy sắc mặt có chỗ nào đó thích hợp, khi nghe được hai chữ “Tây Càng”, trong lòng biết vì sao bỗng dưng vô cùng bối rối. Sau khi lên xe ngựa, mới kéo tay Thúy Trúc: “Thúy Trúc, Tây Càng có cái gì? Có phải phát sinh chuyện gì hay ?”
      Thúy Trúc giọng cười: “Tây Càng có cái gì chứ, phải có vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vang danh khắp nơi, quận chúa Tịch Nhan kia sao? Bất quá cũng khó trách tiểu thư biết, trước đó vài ngày, Hoàng Đế Tây Càng tuyên bố quận chúa Tịch Nhan mới vừa trở về cung. Người xem vị quận chúa này sao lại truyền kỳ như vậy nha, khi gả cho Hoàng Thượng chúng ta, quay lưng lại chết, khi chết sống lại rồi gả cho Dự thân vương, lúc này lại nhớ tới hoàng cung Tây Càng......”
      Sắc mặt Linh Hi trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, vội vàng cầm tay Thúy Trúc: “Em , nay, vị quận chúa Tịch Nhan kia vẫn còn sống sao?”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 411
      Thúy Trúc chỉ mới vừa gật đầu cái, nháy mắt nhìn thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình càng thêm trở nên trắng bệch, sau đó, Linh Hi lập tức vén mành xe lên nhảy xuống xe ngựa, nhấc váy chạy chạy vào trong phủ.
      đến bên ngoài cửa phòng Thập Nhất, Linh Hi để ý mọi người ngăn cản, lập tức liền chạy vọt vào.
      Thập Nhất thay quần áo, nghe được tiếng động liền ra bình phong, trông thấy nàng cũng giật mình, sau đó mới nhướng mày : “Làm sao vậy?”
      Linh Hi dựa vào cửa nhìn , sau khi khôi phục hô hấp, mới thản nhiên : “Tâm của chàng, tro tàn lại cháy sao?”
      “Nàng cái gì?” Ngữ khí của Thập Nhất cũng vô cùng lãnh đạm.
      “Ta tâm của chàng tro tàn lại cháy sao?” Linh Hi đề cao thanh lặp lại lần nữa, “Nghe Thất tẩu của chàng vẫn chưa chết, tâm lại động phải ? Trong lòng chàng lại bắt đầu nghĩ tới nàng có phải hay ?”
      Bộ dáng này của nàng cực kỳ giống với tiểu thê tử cãi nhau với phu quân, thanh Thập Nhất trầm xuống: “Tiết Linh Hi, nàng có thể tiếp tục bậy, nhưng cần nhắc đến người khác!”
      “Vậy vì sao chàng lại vội vã Tây Càng? Tây Càng liên quan gì đến chàng?”
      “Thất ca nay chuẩn bị điều người đến Tây Càng! Ta muốn Tây Càng, bất quá là vì mang Bất Ly đến đó, nàng lại miên man suy nghĩ cái gì chứ?” Ngữ khí của cũng trở nên dồn dập, hơi thở mang theo hổn hển rất .
      Linh Hi cười lạnh: “Ta miên man suy nghĩ sao? Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng hỏi chút tâm mình , chàng nghĩ đến đó gặp nàng ta sao? Chàng còn nhớ lần trước chàng Đại Sở, trở về như thế nào? Sau khi chàng trở về lập tức bắt đầu dùng nha phiến! phải bởi vì chàng nhìn thấy Thất tẩu của chàng sao? Chàng cho ta biết, tình hình như vậy, muốn ta làm sao mới có thể miên man suy nghĩ đây?”
      “Đủ rồi!” Thập Nhất muốn tiếp tục vấn đề này nữa, lạnh lùng , “Cho dù đúng có quan hệ gì tới nàng đâu?”
      Cho dù đúng có quan hệ gì tới nàng đâu! thân mình Linh Hi cứng đờ, đứng yên tại chỗ hề nhúc nhích, ánh mắt vốn bởi vì kích động mà hết sức sáng ngời, trong nháy mắt liền ảm đạm xuống. Có quan hệ gì tới nàng đâu? ra từ trước đến nay, mặc dù hai người phát sinh quan hệ vợ chồng thân mật, trong cảm nhận của , nàng vẫn là người hoàn toàn xa lạ như cũ, có quan hệ với !
      Thập Nhất vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhất thời liền có chút bối rối, nên lời, đúng lúc này, Linh Hi đột nhiên cười khẽ lên, tuy mỉm cười nhưng lại bi thương lạnh thấu xương: “Đúng vậy, chàng nguyện ý bất trung bất nghĩa, có quan hệ gì tới ta đâu!”
      xong câu này, nàng xoay người liền ra khỏi phòng, tiếp tục hướng ra cửa lớn, lên xe ngựa.
      Thúy Trúc có chút lo lắng nhìn nàng: “Tiểu thư, người cùng Thập Nhất gia gì vậy?”
      Sắc mặt Linh Hi dị thường khó coi, lắc lắc đầu, khẽ cười : “ cái gì cả, ta chỉ chứng thực chuyện với thôi. chứng minh, ra ta ở trong lòng là gì cả. Vậy mà lúc trước ta còn biết tự lượng sức mình, mong muốn có thể ở trong lòng chiếm cứ vị trí nhoi, ta chỉ là vọng tưởng mà thôi.”
      Khi trở lại phủ Hộ quốc công, Linh Hi vừa bước xuống xe ngựa liền thay đổi sắc mặt -- vì sao phủ Hộ quốc công thoạt nhìn lại tiêu điều như thế? Nàng vội vàng vào cửa, đường đến tiền thính, ngay cả nha hoàn hay gã sai vặt cũng nhìn thấy, mãi cho đến khi đường xuyên qua vách tường, nàng mới gặp Hộ quốc công đứng ở dưới mái hiên.
      “Phụ thân!” Linh Hi vội chạy lên đón, “Phụ thân, đây là có chuyện gì xảy ra?”
      Hộ quốc công nhìn thấy nữ nhi lâu chưa gặp mặt, nhưng cũng chỉ cười , nhìn khu vườn hiu quạnh trước mắt, : “ có gì, chỉ đem người trong phủ phân phát hết thôi, tương lai, nếu Thập Nhất gia truy cứu cũng liên lụy người bên ngoài.”
      Trong lòng Linh Hi giật mình: “Phụ thân?”
      Sắc mặt Hộ quốc công vẫn lạnh nhạt như trước, : “Lúc này đây, phủ Hộ quốc công e là vận số hết. Trước đó vài ngày, Hoàng Thượng lấy tội danh mưu phản bắt Tứ gia rồi, thánh chỉ chiêu cáo khắp thiên hạ, mang Tứ gia cùng Lục gia dâm loạn hậu cung ra chém đầu. Nhưng ta nhận được tin tức, Tứ gia bị chém đầu, mà là bị giam giữ trong thiên lao, có lẽ, Hoàng Thượng muốn để cho Thập Nhất gia tự mình động thủ.”
      Linh Hi nặng nề ngã xuống. cách khác, khi Thập Nhất giết Tứ gia, chính là lúc chuẩn bị tính sổ, đến lúc đó, phủ Hộ quốc công chạy trời khỏi nắng.
      Dừng chút, nàng lại bỗng nghĩ tới lời của Thập Nhất, ngẩng đầu nhìn phụ thân tuổi già sức yếu trước mặt, mỉm cười đứng lên: “Phụ thân đừng lo lắng, nay Thập Nhất gia có chuyện trọng yếu phải làm, Hoàng Thượng cũng có ở kinh thành, trong nhất thời, phủ Hộ quốc công bị nguy hiểm. Trước sau còn có thời gian, hãy để cho nữ nhi hầu hạ bên cạnh cha mẹ, hai năm nay từ khi con gả chưa từng hiếu kính với cha mẹ.”
      Mấy ngày sau, đại quân Bắc Mạc xuất động, lại lần nữa tấn công Đại Sở, mấy ngày kế tiếp trôi qua, Thập Nhất dẫn theo Bất Ly khởi hành đến Tây Càng.
      Sau khi đem chân tướng năm đó Thất tẩu rời cho Thất ca, Thất ca quả nhiên là thể buông tay, mặc dù tự trách, mặc dù ảo não, cũng buông Thất tẩu ra. Nhưng Thập Nhất ngờ Thất ca lại sốt ruột thành bộ dáng như vậy, mặt phái binh tấn công Đại Sở, mặt liền chạy tới Tây Càng, có lẽ là bởi vì Thất tẩu nay mất ký ức, Thất ca còn dặn riêng mang theo Bất Ly trước. Bất luận như thế nào, nể mặt của nữ nhi, Thất tẩu cũng có thể tha thứ cho Thất ca?
      Nghĩ đến gặp lại mẫu thân ngày tư đêm tưởng nhớ, Bất Ly cũng cực kỳ nhu thuận, dọc theo đường cũng khóc nháo, cho nên hành trình của Thập Nhất cũng cực kỳ thuận lợi. Nhưng khi ngựa phóng như bay đường, lại bất giác nhớ tới Linh Hi nhiều ngày qua chưa từng trở lại vương phủ.
      Từ sau ngày nàng cùng khắc khẩu tông cửa xông ra, hề trở về nữa. Mà bận việc vội vàng xuất binh tấn công Đại Sở cũng có tâm lực khác nghĩ đến nàng. nay ngày đêm lên đường, lại luôn bất giác nhớ tới ngày khải hoàn hồi kinh, đường nàng luôn chiếu cố cho mình chuyện ăn uống, đồng thời, cũng cảm thấy mình tựa hồ vắng vẻ nàng.
      Hơn mười ngày sau, Thập Nhất rốt cuộc cũng tới Tây Càng, vừa vào thành lại nhận được tin tức của Hoàng Phủ Thanh Vũ, ra lệnh cho lập tức đem Bất Ly đưa đến ngôi cổ tự mà Thái Hoàng Thái Hậu Tây Càng ở. Thập Nhất nghe theo lời dàn xếp, vừa ra khỏi chùa liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      ra trú ngụ trong hai gian phòng trong chùa, Thập Nhất nhịn được : “Thất ca, huynh vẫn chưa nhìn thấy Thất tẩu sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười : “Gặp rồi. Nhưng nàng vẫn còn chưa biết ta đến đây. Ta nghĩ trước tiên để cho nàng gặp Bất Ly trước .”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 412
      Chuyện liên quan đến Tịch Nhan, Thập Nhất biết Hoàng Phủ Thanh Vũ luôn luôn có an bài của mình, bởi vậy nên hỏi gì nhiều, lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ : “Cũng có hai năm rồi các người gặp nhau, nếu đệ ở nơi này vài ngày, chắc hẳn có thể nhìn thấy nàng.”
      Thập Nhất dừng chút, mới cười khẽ tiếng, : “ cần. Dù sao Thất tẩu nay cũng nhớ đệ, chờ sau khi tẩu ấy trở về Bắc Mạc, thiếu gì thời gian gặp mặt.”
      “Ừ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, khẽ nhíu mày nhìn về phía , “Vậy đệ tính ra chiến trường trước hay là muốn về kinh thành trước?”
      Trong lòng Thập Nhất biết vì sao đột nhiên do dự, hồi lâu sau mới thấp giọng : “Thất ca, đệ muốn về kinh thành trước chuyến, sau đó mới đến quân doanh.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe vậy cũng chỉ mỉm cười: “Trong quân tuy đệ là đại nguyên soái, nhưng phải bắt buộc đệ phải luôn có mặt, huống chi lúc trước chinh đông đệ vất vả rồi. Đệ nên trở về nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thời gian cũng phải là thể được.”
      Thập Nhất lên tiếng, còn thêm vài câu, sau đó liền xoay người lên ngựa, phóng nhanh như bay. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn bóng dáng dần xa, lại nhớ tới nữ nhi xinh đẹp của phủ Hộ quốc công kia, nhịn được mỉm cười.
      Thập Nhất nhanh chóng trở về Bắc Mạc, mấy ngày liền bôn ba vất vả rốt cuộc cũng làm cho cảm thấy có chút mỏi mệt, nhưng khi vừa vào phủ, câu hỏi đầu tiên thốt ra cũng khỏi làm cho bản thân mình cũng cảm thấy kinh ngạc: “Vương phi hồi phủ chưa?”
      Phố Tần Minh lắc lắc đầu, : “Vương phi vẫn ở tại phủ Hộ quốc công, còn chưa trở về.”
      Thập Nhất dừng chút, tiếp tục hỏi nữa, ngược lại : “Phân phó phòng bếp chuẩn bị cho ta vài món điểm tâm.”
      Tần Minh vừa nghe liền biết nhất định là muốn đến nghĩa trang Đông Giao trước, vội lên tiếng, sau đó xoay người lui xuống chuẩn bị. Đây là thói quen cố định của , mỗi nửa tháng nhất định đến đó lần, thậm chí có đôi khi thường xuyên.
      Lần này Tây Càng, hai mươi ngày qua chưa tới thăm nàng, cũng may mộ bia của nàng vẫn sạch như trước.
      Thập Nhất chậm rãi ngồi xuống ở trước mộ bia của Mẫu Đơn, bàn tay mơn trớn tên của nàng mộ bia lạnh lẽo kia, ánh mắt tràn ngập nỗi đau xót, khóe miệng lại nhếch lên: “Vũ nhi.”
      Chậm rãi mở ra giỏ thức ăn, đem kia món điểm tâm đặt dàn tế. Mẫu Đơn lúc còn sinh tiền cũng có món ăn thích nào, bởi vậy mỗi lần đến thăm nàng, chỉ có thể mang theo hai món điểm tâm, cùng ăn với nàng. chậm rãi lấy khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, khẽ cười : “Vũ nhi, ta lại nhớ đến món đậu nàng làm rồi.”
      dựa vào mộ bia của nàng ngồi xuống, điểm tâm chậm rãi hòa tan ở trong miệng, vốn thích ngọt. ngẩn người ra, nghiêng đầu nhìn về phía tên của nàng, trong lòng tràn ngập mỗi bi ai.
      “Vũ nhi, lão Tứ bị giam vào thiên lao, Thất ca chỉ cần ta muốn, tùy thời đều có thể lấy tính mạng của .”
      “Đúng rồi, ra Thất tẩu vẫn còn chưa chết, Thất ca độc người tẩu ấy giải được rồi. đến có lẽ nàng cũng tin, ra thuốc giải chính là bản thân Thất ca.”
      “Thập Nhị cũng có người trong lòng rồi. Chỉ tiếc nàng ta là công chúa của Đại Sở, cũng biết có thể có kết quả tốt hay .”
      “Cửu ca tìm Cửu tẩu, cùng con của huynh ấy rồi. A, ngay cả bản thân mình làm phụ thân mà cũng biết được.”
      “......”
      tự rất nhiều, có liên quan hay liên quan với nàng, toàn bộ đều cho nàng nghe. Mãi cho đến qua hồi lâu sau, khi sắc trời dần tối, tên của nàng mộ bia bắt đầu trở nên mơ hồ . vươn tay ra, lại vuốt ve từng nét chữ tên của nàng, sau đó chậm rãi hôn lên mộ bia lạnh lẽo.
      “Vũ nhi, nàng có trách ta ?”
      ************************************************** *************************************
      Sau giữa trưa, Linh Hi ngồi mình bậc thang ở cửa sau của phủ Hộ quốc công, đầu dựa vào vách tường nhìn đám trẻ con chơi xúc cúc trong con ngõ , vốn là chuyện nhàm chán thế nhưng nàng lại xem rất cao hứng phấn chấn, từ đầu đến cuối đều cười.
      Cách đó xa, Thúy Trúc cùng Hộ quốc công phu nhân mua đồ ăn trở về, Linh Hi liền đứng lên nghênh đón.
      Bởi vì trong phủ mọi người bị phân phó ra ngoài hết, cho nên tất cả những việc lặt vặt cho đến cẩm y ngọc thực đều do chính mẫu thân động thủ, còn phụ thân lại đóng cổng chính, vài người còn sót lại trong phủ đều vào ra từ cửa sau, quả nhiên thảm cảnh từ trước tới nay chưa từng có.
      “Mẫu thân, mua cái gì ăn vậy?” Linh Hi cười lật bó rau xanh ra. Hộ quốc công phu nhân đánh vào tay nàng cái, thấp giọng trách mắng: “Sao lại có bộ dạng như dã nha đầu thế này, có món ăn gì mà con còn chưa thấy qua, sao lại ngạc nhiên thành như vậy chứ?”
      Linh Hi rụt tay về, mỉm cười như cũ, bỗng nhiên nghe được tiếng thở dài của đám trẻ con mới vừa rồi còn đá cầu truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn sang, ra là bọn chúng đá cầu qua bên tường của nhà có ai ở. Linh Hi lập tức xung phong nhận việc tiến lên : “Để ta lấy cho các ngươi.”
      Hộ quốc công phu nhân chỉ biết lắc đầu mỉm cười, mang theo Thúy Trúc hồi phủ.
      Trong tiếng hoan hô của bọn , Linh Hi bay qua tường cao vào trong sân, sau đó ném chiếc cầu ra bên ngoài, lại nhảy lên đầu tường, nhìn thấy bọn lại tranh đoạt cầu xa, nhịn được mỉm cười. Vừa muốn xuống dưới, nàng chợt nhìn thấy bên cạnh góc tường xuất người, trong lòng Linh Hi hoảng hốt, dưới chân bỗng bị trượt, sợ hãi kêu lên tiếng liền ngã xuống đất!
      Nhưng nàng bị người ta vững vàng tiếp vào trong khuỷu tay, hề bị thương chút nào. Linh Hi mở mắt ra, cuống quít giãy khỏi vòng tay ôm ấp của người đó, thối lui vài bước, có chút xấu hổ nhìn váy áo hỗn loạn của mình, gian nan nở nụ cười: “Thập Nhất gia.”
      Thập Nhất ninh mi nhìn nàng, vừa muốn tiến lên hai bước chuyện với nàng, Linh Hi lại vội vàng thối lui vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người giống như hai người xa lạ, mới cười lên: “Thập Nhất gia làm sao lại ở nơi này?”
      Thập Nhất nhăn mặt nhíu mày càng chặt, lúc vừa định mở miệng , nàng lại đột nhiên “A” tiếng, nhìn xấu hổ cười cười: “Ta nhớ ta còn có việc, quấy rầy Thập Nhất gia nữa.”
      Dứt lời, nàng xoay người chạy vào trong phủ.
      Thập Nhất nhanh chóng tiến lên, cản đường của nàng, giữ chặt cánh tay của nàng, trầm giọng : “Nàng làm cái quỷ gì vậy?”
      Ngoài ý muốn, nàng chỉ rũ mắt xuống, bộ dáng cúi đầu ủ rũ, giãy dụa, cũng tranh cãi ầm ĩ. Hồi lâu sau, mới giọng : “Ta chỉ muốn đứng lên, chuyện của Thập Nhất gia quan hệ tới ta, ta nên hỏi đến.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 413
      Ngoài ý muốn, nàng chỉ rũ mắt xuống, bộ dáng cúi đầu ủ rũ, giãy dụa, cũng tranh cãi ầm ĩ. Hồi lâu sau, mới giọng : “Ta chỉ muốn đứng lên, chuyện của Thập Nhất gia quan hệ gì tới ta, ta nên hỏi đến.”
      Trong ngữ khí mang theo ủy khuất, những từ “ quan hệ gì tới ta” được thốt ra từ miệng nàng bỗng trở nên yếu đuối đến đáng thương?
      Nghĩ đến đây, Linh Hi lại nhịn được lẩn tránh, nhưng Thập Nhất buông tay, chỉ chăm chú nhìn nàng.
      Linh Hi cười lên hai tiếng, cố dùng sức làm cho thần sắc của mình trông được tự nhiên: “Đúng rồi, quên hỏi Thập Nhất gia trở về khi nào, lần này Tây Càng chắc là thuận lợi chứ?”
      vẫn trả lời, dù sao trong lòng Linh Hi cũng hờn giận, lại tiếp: “Thập Nhất gia, ta muốn về nhà. Ngài...... Xin cứ tự nhiên.”
      Nàng biết bước vào phủ Hộ quốc công, bởi vậy suy nghĩ lại cũng chỉ có thể với như vậy.
      “Ngày mai ta khởi hành đến quân doanh, nàng co ?” Thập Nhất rốt cuộc cũng mở miệng, thanh thực trầm thấp.
      Linh Hi ngẩn người ra, qua hồi lâu sau mới phản ứng lại ý tứ trong lời , nàng cũng biết vì sao lại hỏi như vậy, nhất thời trong lòng cũng biết là vui hay buồn, biết nên đáp lại như thế nào.
      Thập Nhất đợi hồi lâu cũng nghe được câu trả lời của nàng, chỉ thấy nàng sững sờ ở trước mặt mình, khi nhịn được vừa muốn mở miệng nàng lại đột nhiên cúi đầu lên tiếng: “Là chính chàng chuyện của chàng quan hệ gì tới ta, ta cố hết sức làm cho bản thân mình phân ranh giới với chàng rồi, sao chàng lại đến đây trêu chọc ta?”
      mới vừa nhớ lại những lời với nàng ngày nàng rời phủ, ra nàng để ý đến câu quan hệ gì tới nàng”, cho nên đến giờ nàng vẫn chịu trở về vương phủ!
      “Lúc trước ta quá lời, ta cần chàng cho ta ảo vọng, nếu ta vẫn quấn quít lấy chàng, nhưng chàng cho ta, kết quả là lại --” Linh Hi cắn răng, tiếp tục nữa, quay đầu nhìn về bên.
      Thập Nhất lại chậm rãi buông lỏng tay nàng ra, thản nhiên : “Được, ta biết.”
      xoay người rời , Linh Hi đứng ở tại chỗ, người còn chút sức lực nào, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa, nàng chỉ cảm thấy khổ sở. Lúc ban đầu nàng ràng muốn làm cho khổ sở, muốn làm cho độc, mới cố ý tiếp cận lấy lòng , nhưng nay, nàng lại trơ mắt nhìn mình xa sao?
      Đây là cái mà mẫu thân cái gọi là oan nghiệt sao? Trốn cũng trốn thoát, tránh cũng tránh khỏi oan nghiệt!
      Nàng rốt cuộc cũng nhanh chân đuổi theo, từ phía sau đưa tay ôm lấy . Giống như luôn như vậy, vĩnh viễn đều là như vậy, nàng chỉ có thể từ phía sau ôm lấy , làm cho tạm dừng chân lại.
      “Chàng ràng biết, ta làm hết thảy đều là vì chàng, chàng muốn, ta làm sao có thể cho đây? Cho dù là có, ta cũng cố tìm cho ra.”
      Thanh của nàng run run, nghẹn ngào, làm cho tâm càng nặng nề.
      Sang hôm sau, Linh Hi cải trang thành binh lính bình thường như cũ, cưỡi ngựa ngoan ngoãn chạy ở phía sau , cùng vài thân tín bên cạnh lên đường, tiến đến quân doanh. Tuy rằng như thế, nhưng trong lòng nàng rốt cuộc vẫn rối rắm về cảm tình của đối với Thất tẩu của , vẫn giận câu ngày đó của , dọc theo đường cũng thèm quan tâm đến , ngược lại nàng lại vui đùa với những thân tín của dọc đường .
      Suốt cả ngày, trời xanh nắng ấm, đoàn người nghỉ chân ở bên con sông . Những thân tín của Thập Nhất tụ tập lại bàn luận về chiến lần này, còn mình dắt ngựa đến bờ sông, tại đây lại còn có tâm tư tắm ngựa, thậm chí còn lấy ra bàn chải tắm ngựa sạch .
      Linh Hi ngồi dưới gốc cây ở bên cạnh, bất giác lại đưa ánh mắt về phía .
      --
      Thập Nhất nghiêng đầu thản nhiên nhìn nàng cái, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với nàng. Nàng đứng lên, có chút tình nguyện chậm rãi đến bên cạnh , vươn tay ra vuốt đầu ngựa: “Thập Nhất gia có cái gì phân phó?”
      Thập Nhất chỉ chỉ con sông : “ rửa mặt cho sạch .”
      Linh Hi ngẩn ra, đến bờ sông soi mình xuống dòng nước, bỗng dưng phát ra bởi vì trời nóng đổ mồ hôi, nàng vốn dùng màu đen hóa trang khuôn mặt nhưng bị mồ hôi rửa trôi lớp màu , giờ phút này mặt vệt trắng vệt đen, đúng là dọa người. Linh Hi ảo não vốc từng vốc nước tạt vào mặt, khuôn mặt trắng nõn sạch dần dần lộ ra, nàng liền nhịn được muốn tận hưởng thêm thanh mát của dòng nước bèn ngồi bên bờ sông muốn đứng dậy.
      Vừa mới hưởng thụ lát, bên cạnh lại đột nhiên xuất bàn tay, ra Thập Nhất cầm viên phấn màu đen nàng dùng để thoa mặt đưa sang. Linh Hi quay đầu muốn thoa phấn, Thập Nhất liền đem viên phấn bỏ vào trong lòng bàn tay nàng, sau đó cũng quay về chỗ cũ ngồi xuống.
      Linh Hi dừng chút, cuối cùng cũng bắt đầu viên phấn đen thoa lên mặt lần nữa. ở bên cạnh cũng gì, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái, liền mở miệng : “Lần này đánh Đại Sở là vì cái gì?”
      Thập Nhất cũng vốc nước rửa mặt, sau đó : “Vì nữ nhân.”
      Tim Linh Hi đập nhanh: “Thất tẩu của chàng sao? Là vì lúc trước Dự thân vương muốn kết hôn với nàng, Thất ca của chàng hận đoạt thê sao?”
      Thập Nhất lắc lắc đầu:“Là vì có thể cưới Thất tẩu lần nữa.”
      Linh Hi nghe thấy mà hồ đồ: “Hai việc có quan hệ gì sao?”
      “Sính lễ.” Thập Nhất thản nhiên phun ra hai chữ.
      “Ông trời ơi!” Linh Hi nhịn được kinh hô tiếng, cuối cùng mới dùng ngữ khí chua xót , “Nhân sinh của nàng đúng là mỹ mãn.”
      Ánh mắt của Thập Nhất trầm xuống, cười lạnh tiếng: “Thất ca của ta vì tẩu ấy mà trả giá, người bình thường ai có thể tưởng tượng được. Nhưng nàng tuyệt đối hy vọng có được nhân sinh như tẩu ấy đâu.”
      Linh Hi nghiêng đầu nhìn thần sắc , trong lòng lại chua xót, cười nhạo tiếng, thầm nghĩ, ta cũng có năng lực để có nhân sinh như vậy. Nhưng nàng lại nhịn được tò mò về vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này đến tột cùng là như thế nào, liền hỏi: “Nàng ấy rất đẹp sao?”
      Thập Nhất lấy viện đá ném về phía mặt sông, cười : “Rất đẹp, là nữ nhân đẹp nhất mà cả đời ta từng gặp qua, cũng là...... nữ nhân tốt nhất.”
      Tâm Linh Hi co thắt lại, cười lạnh : “Hèn chi, cũng khó trách Thập Nhất gia đối với nàng ta sinh lòng nhớ mong .”
      Thập Nhất dừng chút, nghiêng đầu nhìn nàng cái, cũng trả lời, chỉ chậm rãi đứng dậy, đem yên ngựa đóng vào ngựa, hướng về những người ở bên kia : “Ra .”
      Linh Hi khổ sở cơ hồ muốn rơi lệ, nhưng vẫn cố nén xuống, đến trước ngựa liền xoay người lên ngựa, cũng chờ những người phía, lập tức liền xông ra ngoài.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 414
      Đêm hôm nay, mọi người ngủ trọ tại khách điếm, Linh Hi vẫn lên lầu vào phòng mình trước như cũ, ngay cả thời điểm ăn cơm cũng hề xuống.
      Thập Nhất cùng mấy người còn lại ngồi trong đại sảnh, thấy nàng xuất , liền dặn chưởng quầy đưa chút đồ ăn lên cho nàng. Sau chưởng quầy lên lại nhanh chóng xuống, ngược lại lấy mộ bầu rượu lên lầu tiếp.
      Thập Nhất nhịn được nhíu mày, vốn có khẩu vị gì, nên gác đũa đứng dậy ra bên ngoài.
      Mãi cho đến khi trăng lên cao mới nhớ phải quay về khách điếm, lên lầu, ngang qua phòng Linh Hi, chỉ nghe bên trong “Phù phù” tiếng. Tinh thần bị kiềm hãm nãy giờ kịp do dự, đẩy cửa xông vào.
      Sau bức bình phong, người nàng ẩm ướt hơn phân nửa, ngồi dưới đất, bộ dáng dại ra, hai gò má phiếm hồng, ràng là do uống rượu.
      ra Thập Nhất chưa bao giờ gặp qua bộ dáng của nàng như thế này bao giờ, bèn tiến lên ôm nàng dậy.
      Thần trí của nàng còn thanh tĩnh nữa, nheo mắt nhìn chăm chú khuôn mặt , sau lúc lâu mới rốt cuộc thấy là ai, bỗng nhiên nở nụ cười, vươn bàn tay vuốt ve mặt : “Thanh Dung, Thanh Dung thích Thất tẩu của mình.”
      Thập Nhất khắc chế được cơn giận dữ, kiềm chế hai tay của nàng lại, lạnh lùng gọi nàng tiếng: “Tiết Linh Hi!”
      Đôi mắt của nàng lờ đờ mê ly nhìn , vui sướng đáp trả tiếng: “Vâng, Thập Nhất gia!”
      Thập Nhất có chút dở khóc dở cười, ném nàng lên giường, xoay người lấy khăn mặt lại lau mặt cho nàng, ngờ vừa mới lau đến nửa, nàng lại bỗng nhiên ngồi dậy, ôm , vùi vào trong lòng .
      Thập Nhất bất động, nàng lại dần dần khóc thút thít lên: “Thanh Dung, vì sao chàng lại thích nàng ta, chàng biết đó là thể mà, nàng ta là Thất tẩu của chàng mà! Cho dù nàng ta đẹp như thế nào chăng nữa, chàng cũng thể thích nàng ta......”
      cúi đầu xuống nhìn thấy đôi mắt nàng rung động, trong lòng nhịn được thở dài.
      “...... Ta muốn với chàng, nhưng lại sợ......” Nàng nấc lên cái, tiếp, “Lại sợ chàng , có quan hệ gì tới ta đâu...... Thanh Dung, cho dù chàng thích ta, chàng cũng đừng thích nàng ta......”
      Khó trách hôm nay khi nàng nghe nhắc tới Tịch Nhan tốt đẹp như thế nào, nàng lại phản ứng mạnh giống lúc trước, ra vẫn còn giận câu kia của . chưa từng nghĩ tới, lời vô tâm của mình lại làm cho nàng canh cánh trong lòng như thế!
      Nàng giọng khóc nức nở, tâm chỉ thoáng mềm mại xuống, sau cơn đau đớn, chậm rãi cúi đầu hôn nàng.
      ************************************************** *************************************
      Sáng sớm hôm sau, khi Linh Hi đau đầu như búa bổ chậm rãi ra khỏi phòng, trong đại sảnh, những người đồng hành ăn điểm tâm. Thập Nhất ngẩng đầu thản nhiên nhìn nàng cái, liền cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Linh Hi xuống lầu, đến bên cái bàn, thuận tay cầm cái bánh bao nhét vào trong miệng, xoay người ra bên ngoài khách điếm, ngồi ở trước cửa hít thở khí trong lành.
      Đêm qua do những ấm ức tích tụ trong lòng bấy lâu nay, nàng học theo mượn rượu tiêu sầu, nào biết được sau khi tỉnh rượu lại khó chịu như vậy.
      cái bánh bao, sau lúc lâu nàng cũng chỉ cắn ngụm, đau đầu, trong lòng cũng như cũ là tích tụ khó tiêu.
      Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Linh Hi ngay cả khí lực quay đầu cũng có, nàng vẫn ngây người ngồi nguyên chỗ cũ.
      Thập Nhất đưa cái bát cầm trong tay cho nàng: “Uống hết .”
      Linh Hi phản ứng trì độn tiếp nhận cái bát, ngửi ngửi, lại uống ngụm, mới nhớ ra hỏi : “Đây là cái gì?”
      “Canh giải rượu.” Thập Nhất thản nhiên , “Uống xong mau chóng dẫn ngựa ra .”
      Trong đầu Linh Hi vẫn hoàn toàn mờ mịt, sau khi uống bát canh giải rượu cũng suy nghĩ làm sao có thể biết mình bị đau đầu sau cơn say rượu, liền theo mọi người cùng nhau lên đường.
      Bốn ngày sau, bọn họ rốt cuộc cũng tới quân doanh, mà khi đó, đại quân Bắc Mạc chiếm được vài toà thành trì của Đại Sở, khi sĩ khí dâng cao, nhìn thấy vị đại nguyên soái chinh đông Thập Nhất gia bách chiến bách thắng đến đây, quân tâm càng thêm phấn chấn, toàn bộ quân doanh đều là tiếng hoan hô vang dội.
      Sau khi Thập Nhị nhận được tin tức liền ra khỏi đại trướng nghênh đón, nhìn thấy Thập Nhất, bộ dáng có chút hữu khí vô lực: “Thập Nhất ca, huynh cuối cùng cũng đến đây.”
      Thập Nhất nhìn cái: “Đệ làm sao vậy?”
      có việc gì.” ủ rũ đáp lại câu, kéo Thập Nhất, “Vào trướng .”
      Thập Nhất theo sau được hai bước, lại quay đầu nhìn về phía Linh Hi, thấy nàng quả nhiên đứng bất động tại chỗ, nhân tiện : “Tiến vào .”
      Thập Nhị nhìn theo ánh mắt , đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền nhíu mày suy nghĩ, vừa vào đại trướng, lập tức khiếp sợ hô lên: “Thập Nhất tẩu?”
      Linh Hi cười , đứng ở bên.
      Thập Nhị chỉ chỉ nàng, lại chỉ chỉ Thập Nhất, lập tức bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đùi: “Đệ biết mà, lúc trước có nghe tướng sĩ trong quân đồn đãi Thập Nhất ca thích nam nhân, lúc chinh đông còn dẫn theo nam sủng bên cãnh, chính là Thập Nhất tẩu phải ?”
      Linh Hi có chút xấu hổ, khuôn mặt nóng lên, Thập Nhất thuận tay cầm lấy tấu chương bàn liền ném tới Thập Nhị: “Câm miệng lại.”
      Thập Nhị phẫn nộ đem tấu chương bỏ lại chỗ cũ: “Đệ còn tưởng rằng lúc này hai ta cùng ở chung đại trướng, xem ra ta phải bảo bọn họ dựng cho đệ doanh trướng khác rồi.”
      chậm rãi ra ngoài, Linh Hi nhịn được cảm thấy buồn cười vì vẻ mặt của , quay người lại liền chạy vào nội trướng nhìn nhìn, nàng thấy bên trong bố trí hai chiếc giường, cảm thấy gánh nặng trong lòng được giải thoát, nhưng sau lúc lâu, bỗng cảm thấy có chút chua xót.
      Nay quan hệ giữa và nàng làm cho nàng rất bối rối – là vợ chồng, nhưng từ sau đông chinh cho tới nay, chút thân mật cũng có; Vậy mang nàng tới nơi này đến tột cùng là vì mục đích gì?
      Nghĩ đến đây, nàng nhịn được nhìn : “Chàng cho ta đến nhà bếp hỗ trợ , ta muốn giống như trước đây suốt ngày ở trong doanh trướng nữa.”
      Thập Nhất ở bên kia lật xem bản đồ nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng cái, sau khi cân nhắc, liền gật đầu, sau đó lại nhíu mày : “Nàng giúp việc ở nhà bếp cứ nhưng phải ở bên cạnh ta như cũ.”
      Linh Hi hơi nhíu mi, giống như khó hiểu: “Vì sao?”
      “Nàng muốn ở cùng đám nam nhân sao?” Thập Nhất thản nhiên nhíu mày nhìn nàng.
      “Nhưng chàng cũng là nam nhân.”
      “Chúng ta là --” Thập Nhất nhấn mạnh, nhưng ở thời khắc mấu chốt chợt ngừng lại.
      Linh Hi lại nở nụ cười đắc ý: “Là cái gì?”
      Thập Nhất liếc mắt nhìn nàng cái, thèm nhắc lại.
      Trong lòng Linh Hi vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện cũng đến tồi tệ giống như trong tưởng tượng của nàng. Nếu nàng giống như lúc trước nơm nớp lo sợ khi ở chung với cũng là mệt mỏi.
      Lần này chiến tấn công Đại Sở, so với dự đoán của mọi người càng thoải mái hơn. Linh Hi cũng nhìn ra được, đại quân Bắc Mạc vốn cần dùng hết toàn lực, mỗi lần công thành cũng đều đánh vô cùng thoải mái. Mà vị chiến thần Dự thân vương của Đại Sở trong truyền thuyết lại có làm gì cả. Thập Nhất cũng cần phải tự mình ra trận, cơ hồ mỗi cuộc chiến đều chỉ cần tọa trấn chỉ huy cũng đủ. Nhưng mà càng như thế, tiếng tăm của ở trong quân lại càng cao, mỗi khi Linh Hi nghe binh lính trong quân khen ngợi , bản thân cũng che giấu nỗi vui mừng.
      Ở trong quân doanh, việc nàng thường làm nhất chính là đến nhà bếp nấu cơm hoặc làm điểm tâm cho Thập Nhất ăn, thời gian còn lại cơ hồ có chuyện gì làm liền theo bên cạnh , lúc nào cũng vì mà châm thêm trà, giống như thê tử chăm sóc cho trượng phu, hầu hạ cẩn thận. Chỉ trừ bỏ chuyện -- vợ chồng thân mật.
      :[
      Từ khi đến quân doanh cho tới nay, bọn họ đều ở chung trướng, nhưng phân giường mà ngủ. Có đôi khi nửa đêm Linh Hi tỉnh lại, luôn bất giác hoài niệm về cảm giác nằm trong lòng vào giấc ngủ thời điểm đông chinh, mà lúc này, lại chỉ có thể nằm chiếc giường khác, lắng nghe hô hấp vững vàng của .
      Mấy tháng sau, hoàng đế Hoàng Phủ Thanh Vũ bị bệnh tới quân doanh. Lúc Linh Hi nghe được tin tức tới nơi này, liền nhịn được bắt đầu lo lắng có thể dẫn theo vị quận chúa tuyệt sắc kia đến hay , cuối cùng, xuất ở doanh trướng của Thập Nhất chỉ có mình Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng quả thở dài nhõm.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tuy mang bệnh, nhưng bộ dáng vẫn tôn quý trước sau như , vào trướng lát liền chú ý tới nàng, ánh mắt thâm ý nhìn về phía Thập Nhất: “Thập Nhất, đệ biết tội ?”
      Thập Nhất cũng liếc mắt nhìn Linh Hi cái, có chút xấu hổ gọi tiếng: “Thất ca.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ tiếng: “Nể mặt đệ là đại nguyên soái nên ta trừng trị đệ!”
      Thập Nhất liền thu xếp để ngồi xuống, cũng biết gì bèn lảng sang chuyện khác: “Thất ca bị bệnh, nên bôn ba như vậy, nếu để Thất tẩu biết, chỉ sợ tẩu ấy lại đau lòng .”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe vậy chỉ khoát tay, cười khẽ tiếng.
      Linh Hi nghe Thập Nhất bình tĩnh nhắc tới Tịch Nhan như thế, trong lòng liền nhịn được cảm thấy rất đau xót, cắn chặt răng, lại nghe tiếp tục : “Thất tẩu có khỏa ? Trí nhớ có khôi phục chưa?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ : “Thân thể tốt rồi, còn việc trí nhớ, trong nhất thời ta còn cách nào khác.”
      Thập Nhất lại cười khẽ tiếng: “Vậy có quan hệ gì đâu, nay Thất tẩu có trí nhớ hay cũng chỉ nhận định mình Thất ca thôi.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.
      Đợi đến khi đứng dậy trở về doanh trướng của mình, Linh Hi mới lạnh lùng liếc mắt mắt Thập Nhất cái, xoay người vào nội trướng.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :