1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 395
      Hai tháng sau, triều, Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn phái binh đông chinh, thu phục lại những mảnh đất bị mất của tiền triều, Hoàng Phủ Thanh Thần tự ứng cử xin giết giặc. Lúc đó vì chuyện Đạm Tuyết bỏ mà tính tình thay đổi hẳn, nghe lời , Thập Nhất và Thập Nhị đều hơi kinh hoàng, còn long ỷ ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đồng ý.
      Thập Nhị lén lút huých Thập Nhất cái, Thập Nhất ngẩn ra, sau đó cân nhắc kỹ lưỡng, liền bước ra: “Bẩm hoàng huynh, thần đệ xin mang binh xuất chinh, giành lại đất bị mất.”
      Thập Nhị giật mình trong giây lát, trợn to mắt nhìn . Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm ngâm lát, rồi mới thấp giọng : “Được, trẫm phong cho Nghị thân vương làm Chinh đông Đại tướng quân, lệnh cho ngươi mang hai mươi vạn quân, chinh phục hơn mười bộ lạc phía đông.”
      “Bẩm hoàng huynh, thần đệ nghĩ, mười vạn tinh binh là đủ rồi ạ.” Ánh mắt Thập Nhất kiên định, thấp giọng .
      Trong triều ai nấy đều ồ lên tiếng, nhưng ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đón lấy ánh mắt trong trung của Thập Nhất, rốt cuộc gật đầu: “Tốt, trẫm chuẩn tấu.”
      Khi tin tức này đến tai Linh Hi, cũng là chuyện của ba ngày sau!
      Lúc đó, nàng còn ở trong nhà bếp vội vàng chuẩn bị điểm tâm cho Thập Nhất, đột nhiên nghe được tin tức Thúy Trúc mang về, khối bột mì trong tay lập tức rơi xuống đất, bất chấp mặt mũi đều lấm lem bột mì, liền kéo Thúy Trúc hỏi: “ hay giả? Làm sao em biết được?”
      Thúy Trúc cũng hơi sốt ruột, : “Bây giờ, toàn kinh thành mọi người đều biết hết, chắc cũng chỉ còn mình tiểu thư là chưa biết thôi. Lúc em trở về có hỏi người trong phủ, hóa ra ai cũng biết, chỉ là cho chúng ta biết mà thôi!”
      cố ý gạt nàng? Linh Hi hơi ngạc nhiên chút, lại : “Khi nào xuất phát?”

      “Ngày mai là rồi ạ, nếu hôm nay em ra ngoài, chỉ sợ lúc này còn chưa biết được tin này đâu!”
      Linh Hi cắn chặt răng, nhíu mày xoay người vào nhà bếp, lại lấy bột mì ra, bắt đầu nhồi.
      “Tiểu thư!” Thúy trúc thấy dáng vẻ của nàng, đành lòng, , “Tiểu thư, người đừng suy nghĩ nhiều quá, dù sao chuyện của Thập Nhất gia là đại , người cũng cần quan tâm cho ngài ấy làm gì.”
      cần quan tâm cho ngài ấy làm gì. Lại là những câu này! Linh Hi nhịn được nhắm hai mắt lại, hít sâu hơi, tiếp tục nhào bột và gì thêm.

      Vào ban đêm, Thập Nhất từ giáo trường trở về phủ ăn món điểm được chuẩn bị bàn, ăn miếng, lại nhịn được cau mày, dừng đũa, vẫn cố gắng đem món điểm tâm này nuốt xuống.
      Vừa mặn vừa chát! nhịn được cúi đầu ho tiếng, rồi châm ly trà, uống ngay vào, uống xong mới thấy dễ chịu hơn chút. Chỉ là lúc dời ánh mắt qua đĩa điểm tâm kia, ánh mắt lặng lẽ trầm xuống.
      Đêm nay, trong phủ chỉ người mất ngủ.
      Ngày hôm sau, là lúc phải lãnh binh xuất phát. Sáng sớm, Thập Nhị đến phủ của Thập Nhất, để tiễn đến cửa thành. Thập Nhất cũng chuẩn bị đâu đó gọn gàng, khôi giáp màu trắng bạc, khí thế hùng cao ngất, mặt mày tuấn lãng, phảng phất bóng dáng của chiến thần ngồi lưng ngựa.
      Thập Nhị thấy từ xa nhịn được ánh mắt liền sáng ngời, đợi đến khi đến kế bên, bỗng nhiên kìm được mở lời: “Thập Nhất ca này, huynh dẫn đệ cùng . Phụ hoàng có , nam nhi mà đẫm máu sa trường, mới gọi là nam tử hán.”
      Thập Nhất nhịn được cười : “Sớm muộn gì đệ cũng có cơ hội thôi.”
      Thập Nhị lầu bầu câu gì đó, bỗng nhiên quay đầu quan sát trong phủ, : “Chuyện huynh xuất chinh lớn như vậy, sao Thập Nhất tẩu ra tiễn huynh vậy?”
      Sắc mặt Thập Nhất thoáng trầm xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn , chậm rãi thúc ngựa trước.
      “Thập Nhất gia!” Đột nhiên trong lúc đó, từ cửa truyền đến tiếng kêu vội vàng, Thập Nhất kìm ngựa lại, quay đầu, ra là Thúy Trúc nha hoàn bên cạnh Linh Hi. Thập Nhất hơi cau mày, chỉ thấy trong tay nàng cầm chiếc hộp, vội vội vàng vàng chạy đến trước ngựa của , mở hộp lấy cái đỉnh ra, , “Thập Nhất gia, đây điểm tâm tiểu thư nhà tôi làm cho Thập Nhất gia, cầu chúc Thập Nhất gia mã đáo thành công, sớm ngày thu lại được đất mất, sớm ngày khải hoàn!”
      Thập Nhất chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, rồi hất tóc: “Thay ta đa tạ tiểu thư nhà ngươi, nhưng mà, ta cần.”
      Còn Thập Nhị lại cực kỳ hứng thú, vẫy tay kêu Thúy Trúc: “Đưa đây cho ta nếm thử.”
      Thúy Trúc thấy Thập Nhất chịu dùng, liền nhịn được mà bĩu môi, nghe Thập Nhị gọi, liền tình nguyện bước đến trước mặt , thà đưa chiếc hộp cho . Thập Nhị đưa tay nhận lấy bóc miếng bỏ vào miệng, hơi nhíu mày: “ ăn được, chẳng có tí vị ngọt nào cả.” lúc lâu sau, biết lại muốn làm gì, mà nhìn về phía Thập Nhất: “Thập Nhất ca, nhưng món này lại hợp với khẩu vị của huynh đó.”
      Thập Nhất hừ tiếng, nhấc cương ngựa lên, : “Đệ cứ từ từ ăn, ta trước.” Sau đó, liền giơ roi thúc ngựa, phi nhanh .
      Thập Nhị thấy thế, liền thúc ngựa đuổi theo.
      Thúy Trúc giận dữ đóng hộp lại, xoay người vào phủ. Trở lại đình viên, còn chưa vào cửa, kìm được mà oán giận : “Tiểu thư, đúng như người uổng phí tâm tư, người còn tin, cứ nhất quyết sai em đưa cho ngài ấy, kết quả sao, liếc mắt nhìn cái người ta cũng -----”
      Lời của Thúy Trúc bỗng im bặt, bởi vì trống phòng trống trơn, vốn chẳng có ai cả. Đầu tiên ngẩn ra, sau đó trở nên kinh hoảng: “Tiểu thư? Tiểu thư?”
      lát sau, thanh hoảng sợ của Thúy Trúc truyền khắp khuôn viên: “Tiểu thư ---”
      Đại binh xuất chinh, chậm rãi về hướng biên giới phía đông ---
      Trong đội ngũ bếp núc rất náo nhiệt, bởi vì ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên với tiểu binh mới vóc người thấp bé.
      “Vóc người cậu như vậy, thân mình lại yếu ớt, ai cho phép ngươi nhập quân vậy?” Chỉ huy đội bếp mở miệng .
      Tiểu binh kia sắc mặt hơi đen, nhưng cũng giấu được vẻ mi thanh mục tú, nghe vậy nhếch miệng cười: “Vóc dáng sao chứ? Theo ta thấy, do tướng quân tuyển binh chắc chắn là đoán được sau này ta có đất dụng võ, nên mới cho ta vào thôi.”
      “Ha, tuổi còn trẻ, đầu be bé, nhưng khẩu khí lại hề .” Tất cả mọi người đều nở nụ cười, lại có người hảo tâm khuyên nhủ: “Tiểu tử này, ngươi đó, vẫn nên trước theo sát đội ngũ, chứ là đến nửa đường còn sức nữa, bị bỏ lại phía sau thành đào binh, cũng ai quan tâm đâu.”
      Linh Hi giọng cười, cố ý thanh cổ họng, : “Dưới lãnh đạo của Thập Nhất gia minh thần võ, ai làm đào binh chứ? Ta chỉ mong Thập Nhất gia dẫn chúng ta đánh thắng trận, vinh quy về lành đấy!”
      Nghe vậy, cả đội lại được trận cười sảng khoái, biết ai la lên câu “ rất hay”, ngay sau đó, lại người khác lặp câu “Thập Nhất gia minh thần võ” từ từ truyền mười, mười truyền trăm, cả đoàn quân lại nhất tề hô to: “Thập Nhất gia minh thần võ --- ”
      Cả đoàn quân hừng hực khí thế về phía trước, Thập Nhất thản nhiên gợi lên khóe miệng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía khung trời rộng lớn.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 396
      Ý nghĩ muốn theo bên cạnh , ra cũng vì điều khác, thậm chí đến bây giờ cũng nghĩ tới việc muốn biết. Duy nhất cầu, chẳng qua là ngày ngày được biết được bình an vô , như vậy cũng đủ rồi.
      Sau khi đại quân đến biên cảnh, tức khắc liền đóng quân tại đây, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là hồi phục, là có thể khởi binh ngay.
      Mà trong hai ngày này, đèn đuốc trong lều của chủ soái hầu như đều để sáng trưng cả đêm, Thập Nhất luôn thức trắng đêm cùng tiên phong và phó tướng nghiên cứu chiến lược, cố gắng để thực kế hoạch đòn tất thắng. Vì vậy mỗi đêm, đội ngũ bếp núc hầu như lúc nào cũng phải đưa rượu và thức ăn lên lều vài lần, còn những món chè hay điểm tâm mỗi khi dọn đều được chén cực kỳ sạch , có thể thấy những con người bên trong rất vất vả.
      Mỗi đêm Linh cũng ngồi trước lều bếp, từ xa nhìn về đại trướng của chủ soái, đau lòng than thở. Đánh giặc là muốn thắng, nhưng cứ màng đến việc ngủ nghỉ cũng phải là cách hay!
      Mỗi đêm, lúc tiểu Lữ ở đội bếp chuẩn bị rượu và điểm tâm cho đại trướng của chủ soái, nàng cũng luôn canh giữ ở bên cạnh, tuy bản thân làm, nhưng lại luôn lo lắng này lo lắng nọ, còn luôn múa tay múa chân, sợ tiểu Lữ chuẩn bị thức ăn hợp khẩu vị của , sợ ăn đủ no.
      Hai ngày sau, trong quân doanh tiếng kèn phát lệnh xuất binh nổi lên, trận chiến lần này, do Thập Nhất Vương gia tự mình lãnh binh, quyết tâm muốn thu phục lại mảnh đất châu thành bị cướp mất của tiền triều.
      Linh Hi canh giữ trong quân doanh, lo lắng nhất là an nguy của , nên lúc nhóm lửa suýt chút là thiêu rụi cả doanh trại, bị quở trách trận ra hồn, Linh Hi phải cam đoan chắc chắn chuyện tương tự xảy ra nữa, chuyện này mới dịu xuống.
      Vào ban đêm, quân đội Bắc Mạc giờ mới rút binh, đại thắng quay về.
      “Thập Nhất gia đánh trận này quả là mãn nhãn. Cứ như thế này , quá năm ngày, nhất định có thể chiếm được Khâm Châu thành.” Trở lại trong quân doanh, Thập Nhất từ trong những tiếng tung hô nhảy xuống ngựa vào doanh trại, phó tướng Từ Dương phấn chấn , “Thập Nhất gia suốt đêm vạch định kế hoách tác chiến, hôm nay nên nghỉ sớm chứ ạ?”
      Thập Nhất lắc đầu, : “Sai người chuẩn bị cho ra chút thức ăn và rượu, tối nay, mọi người ngủ , đưa lộ trinh hành quân ngày mai hoạch định lần nữa, ta muốn có bất kỳ sai sót nào.”
      Vừa dứt lời, Thập Nhất bước vào trong doanh trại, Từ Dương đứng phía sau nhịn được mà lắc đầu thở dài, liều mạng như vậy, tội tình gì chứ?
      Còn trong lều bếp, lúc này đương nhiên là bận tối mày tối mặt, Linh Hi vừa ngồi canh mấy cái bếp lò, vừa chú ý động tĩnh của tiểu Lữ, nhìn thấy nhanh chóng chuẩn bị rượu và thức ăn chu đáo, nhịn được bước đến hỏi: “Thập Nhất gia vất vả cả ngày, huynh chỉ cho người ăn những món này sao? Tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị chén cơm trắng chứ?”
      Tiểu Lữ nhịn được trợn mắt liếc nàng: “Ngươi biết cái gì? Thói quen của Thập Nhất gia là vậy mà, trong quân ngũ người rất ít khi ăn cơm trắng.”
      Nghe vậy, Linh Hi nhịn được mà cau chặt mày, vất vả như vậy, lại chỉ trông vào rượu bạc và chừng này thức ăn để giữ sức khỏe ư, có ai như thế chứ?
      Đến đêm khuya, lều bếp rốt cuộc mới yên tĩnh được chút, Linh Hi nhân cơ hội này đến bên cạnh Triệu Huy, : “Triệu gia, Thập Nhất gia lãnh binh đánh giặc vất vả như vậy, ta nghĩ nên làm cho ngài món điểm tâm để cảm tạ, người thấy thế nào?”
      Triệu Huy tựa vào thành lều nghỉ ngơi, nghe vậy thản nhiên nhìn nàng cái, chỉ nghĩ là nàng sùng kính Thập Nhất gia, nên tìm cách biểu đạt thành ý, nên thản nhiên đáp: “Vậy làm liền , nhưng đừng cầu kỳ quá, bị cấp trách phạt, ngươi đừng trách ta.”
      Linh Hi nghe vậy trong lòng mừng rỡ, liền xua tay : “ có đâu ạ.”
      Trong quân doanh dù sao cũng thể bằng vương phủ, chỉ có vài nguyên liệu chế biến đơn giản, cũng may là làm món điểm tâm phải việc gì khó. bao lâu, điểm tâm của Linh Hi ra lò, cố gắng lắm rồi mà vẫn kém chút, song, hương vị lại khác lần trước tí nào. Nàng vẫn luôn luôn ghi nhớ, thích quá ngọt, vì vậy vẫn như lúc trước cho quá nhiều đường.
      Đương nhiên nàng dám đến lều của Thập Nhất đưa điểm tâm, vì vậy đành nhờ tiểu binh trong lều đưa vào giúp nàng.
      Trong đại trướng của chủ soái, Thập Nhất cùng vài vị tướng quân cẩn thận thảo luận phương án hành quân cho ngày mai, tiểu binh bước vào, rồi qua chỗ bàn rượu và thức ăn khi nãy, thuận tiện đặt đĩa điểm tâm lên bàn.
      Từ Dương tinh mắt, liếc cái là thấy ngay: “Ồ, trong đội bếp từ khi nào mà có người tinh ý thế, lại biết bổn tướng quân đêm khuya đói, còn làm điểm tâm đưa đến nữa.”
      Do xuất thân nên thói quen của võ tướng khá cẩu thả, huống hồ Thập Nhất ở trong quân đội đến bây giờ cũng chưa bao giờ tỏ vẻ gì cả, bởi vậy, mấy vị tướng quân trước mặt đều rất tùy hứng. Từ Dương lập tức bước đến gần, lấy hai miếng điểm tâm bỏ vào miệng, ăn được chút, nhíu mày : “Tay nghề của đầu bếp này cũng tốt cho lắm.”
      Nghe vậy, những người khác nở nụ cười, rồi lại tiếp tục quay lại thảo luận.
      Lại qua khoảng thời gian dài nữa, mọi kế hoạch rốt cuộc cũng được thống nhất, xong xuôi Thập Nhất mới : “Được rồi, vất vả cho các vị tướng quân, tất cả đều về lều nghỉ ngơi ngay .”
      Tiễn mọi người xong, Thập Nhất trở lại cạnh thư án, lại thấy đĩa điểm tâm dường như trong đầu chợt có điều gì thoáng qua, bất giác đưa tay bỏ miếng vào miệng, rồi giật mình trong chốc lát – hương vị này, sao lại giống như từng quen thuộc?
      Gắt gao cau mày, từ từ nuốt điểm tâm xuống, cố để bản thân nghĩ thêm điều gì nữa, vào phía trong, mặc luôn cả áo mà nằm xuống nhuyễn tháp đơn sơ ngủ.
      Nhưng nằm lăn qua lộn lại chừng nén nhang rồi, mà trong lòng vẫn thể nào bình tĩnh được, rốt cuộc nhịn được đứng dậy, ra ngoài gọi người: “ đến lều bếp hỏi thăm, xem điểm tâm hôm nay do ai làm, đưa đến gặp ta!”
      Mệnh lệnh vừa đưa ra, hơn nữa còn nghe “Sắc mặt Thập Nhất gia được tốt lắm”, cả đội bếp nhất thời hoảng hốt, Triệu Huy hổn ha hổn hến chỉ vào Linh Hi mắng: “Ngươi đó, gây ra chuyện gì? Ta cũng giúp ngươi gánh tội đâu, tự mình gặp Thập Nhất gia nhận tội !”
      Linh Hi đón nhận ‘ngũ lôi oanh đỉnh’ – vì sao muốn gặp nàng? Chẳng lẽ nếm ra được hương vị trong điểm tâm, đoán ra là do nàng làm? Trong chốc lát, trong lòng nàng biết nên vui hay nên buồn, nhưng chỉ biết rằng tuyệt đối thể để biết nàng ở đây, đành bất đắc dĩ kéo tiểu Lữ đến góc: “Huynh giúp ta gặp Thập Nhất gia, là điểm tâm do huynh làm!”
      Tiểu Lữ chợt quát to: “Ta điên đâu!”
      Linh Hi sốt ruột đến mức giữ chặt tay : “Huynh hãy nghe ta ! Huynh hầu hạ Thập Nhất gia lâu như vậy, huynh cảm thấy người món điểm tâm mà giáng tội huynh sao? Theo ta đoán, nhất định là người thích món điểm tâm này, huynh thay ta , nhất định được ban thưởng đó!”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 397
      Và tiểu Lữ cũng bị Linh Hi thuyết phục thành công, lúc bị đưa đến lều của chủ soái, đối mặt với sắc mặt mấy tốt lắm của Thập Nhất gia, nhịn được trở nên nơm nớp lo sợ, cất giọng run run thỉnh an.
      Thập Nhất nhìn lúc, đôi lông mày nhíu chặt lúc này rốt cuộc cũng thả lỏng, chỉ vào đĩa điểm tâm trước mặt: “Đây là do ngươi làm?”
      Tiểu Lữ càng lúc càng trở nên sợ hãi, do dự lúc lâu, lại lặng lẽ nhìn sắc mặt , rồi rốt cuộc mới miễn cưỡng gật đầu: “Bẩm Thập Nhất gia, đúng vậy ạ.”
      Thập Nhất lại trầm mặc trong giây lát, rồi thản nhiên : “Làm ngon đấy, có thưởng.”
      Tiểu Lữ vốn nghĩ bị trách phạt nặng, bỗng chốc vui mừng đến mức cả người vô lực: “Tạ Thập Nhất gia ban thưởng, tạ Thập Nhất gia.”
      vô cùng mừng rỡ từ lều của Thập Nhất đia ra, lập tức bị Linh Hi kéo qua bên: “Thế nào thế nào? Ngài những gì?”
      Tiểu Lữ cười ‘ha ha’ hai tiếng: “Ngươi đoán quả sai, Thập Nhất gia món đó ngon lắm, nên ban thưởng.”
      Nghe vậy, trong lòng Linh Hi càng lúc càng rối, cũng là cảm giác gì, đột nhiên nghe tiểu Lữ hỏi: “Chuyện tốt như vậy, vì sao ngươi lại đẩy hết cho ta?” Linh Hi lập tức ngượng ngùng nở nụ cười: “Ta thấy cũng phải là chuyện to tát gì, ta sợ thấy được Thập Nhất gia ngất xỉu đó!”
      Tiểu Lữ thấy đúng chút nào đành bĩu môi, xoay người ra, vừa được hai bước, lại quay đầu lại : “Này, ta thấy ngươi mỗi ngày đều ở kế bên nhìn ta chuẩn bị rượu và thức ăn chính là muốn tranh thủ học lởm đúng ? ra sau này ta có thể dạy cho ngươi.”
      sao?” Linh Hi lập tức vừa vui mừng, lại nghĩ đến việc sau này có thể ăn những món do chính tay mình làm, nàng liền giấu được ý cười ngập tràn mặt.
      Chiến lấy lại phần đất bị mất tiến hành cực kỳ thuận lợi, hầu như có thể là bách chiến bách thắng. Mỗi ngày Linh Hi đều dựng thẳng tai nghe nội dung trò chuyện của các tướng sĩ, về Thập Nhất toàn là khen ngợi, thái độ mọi người đối với Thập Nhất gia chỉ là sùng kính, chỉ thiếu mỗi việc tôn làm thần linh. Linh Hi nghe xong, rồi so với những lời mình nghe được lại càng thêm hưng phấn.
      Còn việc nàng theo tiểu Lữ học trù nghệ, cũng tiến bộ thần tốc, chỉ vài ngày thôi, làm được mâm rượu và thức ăn y đúc, lại bắt đầu năn nỉ tiểu Lữ đem những món đó vào lều chủ soái, đưa cho Thập Nhất gia nếm thử tay nghề của nàng.

      ngờ tiểu Lữ lại làm ra vẻ mặt đau khổ : “Gần đây, khẩu vị của Thập Nhất gia tốt lắm, đưa món nào lên dù ngài chưa ăn được mấy đũa cũng bảo đem xuống.”
      Nghe vậy, Linh Hi lập tức lại trở nên lo lắng, nhớ đến nhiều ngày qua dõi theo từ xa, dường như là gầy ít, vội hỏi: “Vậy phải làm thế nào đây?”
      Tiểu Lữ nhún vai: “Trong quân ngũ cũng có món nào ngon có thể đưa lên Thập Nhất gia để thay đổi khẩu vị, ta còn ngồi đây buồn rầu à!”
      Linh Hi nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Quả tre núi! biết lân cận núi có cây tre nào , nếu có, ra có thể hái ít trái cây, cho vào điểm tâm của Thập Nhất gia, như vậy là có thể khai vị được rồi!”
      Sau khi tiểu Lữ và nàng gỡ rối xong, thường ra chiều suy nghĩ như ‘chỉ huy’ rồi phân công nàng làm việc, nghe nàng , mặt mày hớn hở: “Ý kiến hay, chiều này, ngươi phải lên núi tìm thử, tốt nhất là có thể mang về nhiều trái chút.”
      Đến buổi chiều, quả nhiên Linh Hi liền ra khỏi doanh trại, về phía mấy vùng lân cận núi để tìm xem có cây tre núi nào ở đây . Từ trước nàng cũng phải là người yếu đuối, nhưng cứ như vậy tìm hết núi đồi, vẫn tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, kết quả là lúc hoàng hôn buông xuống, vẫn tìm được, còn bản thân thở hồng hộc.
      Nhưng nàng vẫn muốn bỏ cuộc.
      hết qua khe núi này, nếu tìm được mai tìm tiếp.” Nàng tự với bản thân như thế, liền đứng dậy, tiếp tục về phía trước.
      Kết quả là, ngờ lại tìm được hai cây tre núi ở cạnh khe núi kia! Cuối cùng, Linh Hi bất chấp cả mệt mỏi, bước đến cao hứng phấn chấn hái vài trái, lòng ngập tràn mãn nguyện nghĩ đến dáng vẻ khi khẩu vị của chuyển biến tốt, nhưng sau khi hái xong, mới phát trời tối rồi.
      Ban đêm đường núi rất khó , núi, ánh trăng bị rừng cây rậm rạp che khuất, hơn nữa ngoại trừ ánh đèn đuốc cự kỳ xa từ doanh trại hắt đến, trước mặt Linh Hi vốn dĩ là màn đêm tối, chỉ có thể bước lung tung về hướng quân doanh, có vài lần suýt chút nữa trượt ngã, lại có nhiều lúc cẩn thận đụng vào thân cây.
      Đến khi nàng lảo đảo nghiêng ngã xuống núi, người mặt sớm thê thảm vô cùng. Quân phục người bị cành cây quẹt trúng rách tóe ra, mặt cũng có vài chỗ trầy xước, nhưng nhìn thấy quân doanh phía trước còn cách xa, Linh Hi bất chấp mọi thứ, chạy nhanh về phía đó.
      ngờ, vừa chạy được vài bước, nàng lại hụt chân, Linh Hi chỉ cảm thấy cả người đều ngã nhào xuống, ngay sau đó tiếng “Ào ào” vang lên, nàng ngã xuống cái hồ!
      Đợi cho nàng chật vật để nổi lên, mới phát bao quả tre núi của mình, phần lớn cũng đều rớt xuống hồ, nhịn được có phần chán nản, những vẫn ngụp xuống nước, tìm hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được gần hết số quả tre núi, xong xuôi, lại lần nữa ngoi lên mặt nước, còn chưa kịp lên bờ, đành ghé vào bên thở mệt nhọc.
      Nhưng mà, đột nhiên trong lúc đó, nàng lại cảm giác có điều gì đó thích hợp, cố gắng mở to đôi mắt nhìn lên bờ trước mặt, rốt cuộc nhìn thấy trước mặt mình có người! Trong lòng Linh Hi nhất thời kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn lượt người đó, liền mông lung nhìn thấy thân ảnh mình ngày nhớ đêm mong!
      Tuyệt đối là ! Mặc dù trong đêm tối, mặc dù nàng dùng hết sức lức cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng đó nhất định là , nàng tuyệt đối sai!
      Linh Hi nhất thời sợ tới mức dám hó hé tiếng nào, trong đầu chỉ còn ý nghĩ là --- trốn! Tuyệt đối thể để biết là nàng! Trong đầu vừa mới nghĩ như vậy, cả người nàng trầm xuống, lại lần nữa ngập trong nước.
      Nhưng đột nhiên, bàn tay to lại nhanh chóng nắm lấy ót nàng, sau đó, Linh Hi cảm thấy cả người mình bẫng, lại bị kéo từ dưới nước lên! Nàng kinh ngạc, ho cái, đến khi thân thể tiếp xúc mạnh lên nền đất rắn chắc, sau đó nhịn được lại ho lên.
      Quả nhiên là nàng! Thập Nhất đứng trong bóng tối, nghe tiếng nàng ho khan, trong lòng hiểu , trong giây lát lại chỉ cảm thấy tức giận, nắm chặt tay, lạnh lùng gọi tên nàng: “Tiết Linh Hi!”
      lại biết là nàng! Linh Hi bị dọa, nhất thời ho càng thêm dữ dội, hồi lâu sau, rốt cuộc mới chậm rãi thở đều, nhưng toàn thân nhịn được hơi mềm oặt, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người , khó khăn nhoẻn miệng cười: “Thập Nhất gia.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 398
      Trong bóng tối, nàng nhìn mặt , càng nhìn thấy vẻ mặt của , lại chỉ thấy trầm mặc rất lâu, rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, vừa muốn điều gì đó, lại dột nhiên xoay người về phía doanh trại!
      Trong lòng Linh Hi hoảng hốt, nên đuổi theo sau, vừa chạy được vài bước, lại nhớ là chưa lấy túi quả tre núi, lại vòng lại vài bước, mò mẫm cái túi mặt đất, nhặt lên ôm vào ngực, nghĩ ngợi, sợ bản thân vừa mới rơi xuống nước để lộ ra gương mặt vốn có, lập tức lấy bùn đất bôi lên mặt vài lần, xong xuôi mới xoay người đuổi theo bước chân .
      Thập Nhất rất nhanh, cả quãng đường về quân doanh cũng chưa dừng lại nửa phút, cả người Linh Hi ướt đẫm, vẻ mặt mệt mỏi, ôm chặt túi quả tre núi trong lòng chạy chậm theo sau : “Thập Nhất gia, người chậm chút ----”
      Trong quân doanh, nhóm binh lính gác đêm đều chứng kiến màn mờ ám, ngay khi Thập Nhất bước vào lều chủ soái, còn Linh Hi bị chặn bên ngoài thể vào. Trong lòng vẫn ôm chặt túi quả tre núi, ra là để che đậy thân mình --- bởi vì rơi xuống nước, vải thô vốn dính chặt lên người, nàng sợ bị người khác phát thân nữ nhi, nên căn bản dám buông lỏng.
      Đứng bên ngoài lều của Thập Nhất ngập ngừng lúc lâu, lại cũng thấy có động tĩnh gì, Linh Hi lạnh run hắt hơi cái, suy nghĩ giây lát, chung quy cảm thấy bản thân gây cho thêm phiền toái, nên ôm quả tre núi về lều bếp.
      đám nam nhân ngủ say, thường ngày nàng đều rất cẩn thận ngủ ở trong góc tối, còn tiểu Lữ ngủ cách nàng xa lắm, bởi vậy nàng tìm ra rất nhanh, lay tỉnh dậy, đem quả tre núi dí vào lòng , cất giọng buồn bã : “Quả tre núi nè, có thể ăn sống, bây giờ huynh đưa cho Thập Nhất gia ăn .”
      Tiểu Lữ vốn mơ mơ màng màng, lại nghe nàng nhắc đến quả tre núi, tinh thần lập tức tỉnh táo: “Ngươi quả tìm được rồi à?” xong, trong lòng mới thấy có điều gì đó đúng, , “Ngươi làm sao vậy? Rơi xuống nước à?”

      phải bị rơi xuống nước mà! Linh Hi căm giận nghĩ, rơi xuống cũng đành chịu thôi, vì sao còn để phát cơ chứ!
      Đương nhiên tiểu Lữ bỏ qua cơ hội lập công, nên cũng ngủ nữa, vui mừng ôm quả tre núi đến lều của Thập Nhất.
      Linh Hi ngồi mình trong góc lều, trong lòng như mảnh hỗn loạn, chỉ cảm thấy trong nháy mắt trong đầu lên rất nhiều những suy nghĩ, nhưng có cái nào thực được.
      Tiểu Lữ nghe thông truyền, rất nhanh vào căn lều lớn của Thập Nhất, nhìn thấy Thập Nhất ngồi ở ghế chủ soái, sắc mặt có chút trầm, hẳn cũng đáng sợ lắm, nên bước lên thỉnh an, cười : “Thập Nhất gia, gần đây khẩu vị của Thập Nhất gia tốt, đây là tiểu nhân tìm quả tre núi về cho người, có thế giúp người thay đổi khẩu vị. Thập Nhất nên bảo trọng sức khỏe mới tốt ạ”
      Thập Nhất nhìn thoáng qua chiếc túi trái cây nhiễu nước kia, lúc đó sắc mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng liếc nhìn tiểu Lữ: “Thứ này do ai tìm được?”
      Tiểu Lữ lâu chưa thấy vẻ mặt như vậy, nhất thời trở nên hoảng sợ, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, cả người run lên : “Thập Nhất gia, món này là tiểu nhân sai người hái về ....”
      Thập Nhất phiền chán đập mấy cái lên bàn: “ ra ngoài!”
      Tiểu Lữ nghe thế, ngừng chạy trối chết khỏi lều trại, nhưng vẫn sợ đến mức hai chân phát run.
      Trong lều trại, Thập Nhất vẫn ngồi yên nhúc nhích đằng kia, nhìn túi trái cây trước mặt, sắc mặt càng ngày càng trầm.
      Ước chừng nén nhang sau, phó tướng bên cạnh Thập Nhất đến trước lều bếp, gọi người bên trong dậy hết: “Trong lều các ngươi có ai họ Tiết , Thập Nhất gia muốn gặp .”
      Lúc đó, Linh Hi lui trong góc, nghe vậy, ngẩng đầu mạnh lên, trong lòng ý nghĩ đầu tiên vẫn là chạy trốn, sợ mang đến cho thêm phiền toái. Nhưng mà Triệu Huy thấy nàng, sắc mặt tốt : “Tiết Lâm, Thập Nhất gia muốn gặp ngươi, còn mau ?”
      Linh Hi vẫn ôm chặt bản thân, tình nguyện bước lên đây, Triều Huy vừa thấy dáng vẻ chật vật của nàng liền nhíu mày: “Rửa mặt trước .”
      Nghe vậy, Linh Hi nhịn được liền tỏ vẻ khinh thường – rửa mặt, vì sao còn muốn nàng rửa sạch bùn mặt kia chứ?
      Theo phó tướng của Thập Nhất vào trước sảnh lều, lần này, thủ vệ canh gác rốt cuộc chặn nàng lại nữa. Linh Hi cẩn thận bước vào, nhất thời lều trại của chủ soái giống như nàng nghĩ, mà lại cực kỳ ấm áp. Còn Thập Nhất ngồi ở vị trí chủ thượng, cúi đầu nghiên cứu bức bản đồ quân , cũng thèm liếc mắt nhìn nàng cái.
      Linh Hi chỉ đứng ở đó, cũng dám quấy rầy , nhưng mà đứng hồi lâu, đúng là vẫn thể chịu thêm được nữa, lại hắt hơi cái.
      Thập Nhất rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên liếc nàng cái, mày nhanh chóng cau lại, chỉ vào bộ quần áo binh linh bên cạnh, thấp giọng : “Thay bộ y phục này vào.”
      Đầu tiên Linh Hi ngẩn ra, sau đó trong lòng thể ngăn được cảm giác vui vẻ, bước lên ôm bộ binh phục kia vào lòng.
      Hóa ra phòng bên trong chuẩn bị nước ấm và khăn mặt sạch , trong lòng Linh Hi cảm động, thay đổi binh phục, rồi lấy nước gội đầu chút, do dự chốc lát, vẫn lau sạch bùn đất mặt, xong hết mới ra ngoài, thấy Thập Nhất vẫn ngồi ở đằng kia, lúc này mới mở lời: “Thập Nhất gia, ta phải cố ý đem đến cho người thêm phiền toái đâu, người có thể vẫn làm như biết ta có mặt ở đây là được.”
      Thập Nhất hừ lạnh tiếng, giương mắt nhìn nàng, lại lập tức lại cau mày: “Lau cho sạch mặt .”
      Linh Hi cắn môi, xấu hổ cười : “Vậy, nơi này của Thập Nhất gia có lọ nghẹ ?”
      Thập Nhất nhịn được day day huyết thái dương, Linh Hi thấy sắc mặt rất khó coi, rốt cuộc đành vào trong cầm khăn lau sạch mặt, lại cảm thấy đau, thế mới nhớ là mặt mình đập mạnh vào cây nên bị trầy da.
      Bởi vậy lúc nàng lần nữa xuất trước mặt Thập Nhất, vẻ mặt vẫn chật vật như cũ, chỉ là lần này còn là bùn đất nữa, mà là vết thương.
      Sắc mặt Thập Nhất so với khi nãy mà , giờ càng thêm khó coi hơn vài phần, dừng lát, mới đè nén lửa giận trong lòng, thản nhiên : “ vào trong nghỉ ngơi, ngày mai ta phái người đưa hồi kinh.”
      “Ta ” Linh Hi lập tức mở miệng , “Ta về đâu, ta nán lại trong quân đội cũng được mà.” Nếu phải hôm nay ngẫu nhiên gặp , nàng vẫn ở lại đến ngày đại quân khải hoàn luôn ấy chứ.
      Thập Nhất cười lạnh tiếng: “Ở lại cũng được? Ta biết là thiên kim của Hộ Quốc công, ở giữa đám nam nhân cũng có thể như cá gặp nước đến vậy.”
      Sao Linh Hi lại nghe ra ý tứ trong lời chứ, lập tức cắn răng : “Chuyện này cần người quan tâm, dù sao người cứ coi như hôm nay chưa từng thấy ta, phải là được rồi sao?”
      cần ta quan tâm?” Thập Nhất thản nhiên quét mắt nhìn nàng, “ cũng biết, nữ tử lẫn vào quân doanh, là tội chết.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 399
      “Thập Nhất gia!” Linh Hi rốt cuộc nhịn được nữa bước lên, tay chống lên án thư phía trước , “ ai biết ta là nữ tử cả, nếu Thập Nhất người hôm nay phải tình cờ gặp được ta, cũng chưa chắc gì biết ta ở đây, đúng sao?”
      Thập Nhất thản nhiên nở nụ cười tiếng, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.

      Linh Hi thấy ấm áp trong mắt dần mất , nên lòng nàng cũng trầm theo: “Ta cũng hề đem đến phiền toái cho người, phải sao?”
      cho là vậy sao?” lạnh lùng đáp lại câu, đứng dậy, hề nhìn nàng, mà nhanh chóng ra ngoài.
      Chỉ trong chớp mắt, trong lòng Linh Hi lại đau đớn đến tột cùng, nhìn thấy đến giữa lều trại, còn liều lĩnh chạy đến ôm lấy .
      Thân mình Thập Nhất cứng đờ, dừng chân tại chỗ.
      Cánh tay của Linh Hi vòng ngay eo , để mặt vùi vào lồng ngực , cắn chặt răng, lớn tiếng : “Nếu ta có đem đến phiền toái cho chàng, xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà, ta có thể cam đoan về sau thế nữa, ta xuất trước mặt chàng nữa, giống như ta có mặt ở đây vậy, chàng đừng đưa ta về, có thể chứ?”
      Gương mặt Thập Nhất hơi giãn ra, sau đó khóe miệng lên ý cười châm chọc, nhẫn tâm gỡ cánh tay bên hông mình ra, lạnh lùng : “ thể.”
      Linh Hi bị đẩy ra, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp, nhưng cũng phục hồi lại tinh thần, còn nhịn được mà cười tự giễu mình. Thái độ của như vậy, vốn nằm trong dự kiến của nàng, cần gì phải thương tâm, thất vọng làm gì chứ? Hít sâu hơi, nàng gật đầu: “Được, ta .”
      Thập Nhất đến trước cửa, nghe câu của nàng, mới vòng lại, cố ý dời tầm mắt tránh những vết thương nực cười mặt nàng, thản nhiên : “Nếu như vậy, tối nay nghỉ ngơi ngay tại đây luôn, chờ đến sáng mai lên đường.”
      “Này!” Đột nhiên Linh Hi lại lên tiếng, hạ tầm mắt : “Quả tre núi này có thể ăn khai vị, chàng thường xuyên phải dẫn binh, thể để mất khẩu vị được, nên bảo trọng thân thể.”
      Mi tâm Thập Nhất hơi động chút, đáp lời, rồi ra khỏi lều trại.
      Toàn bộ lều trại của chủ soái bỗng chốc chỉ còn lại mình nàng, Linh Hi ngồi vào chỗ khi nãy ngồi, nhìn bản đồ đánh dấu, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên hít sâu hơi, hơi gượng cười ảm đạm.
      Thanh Dung, nếu đây là khoảng cách gần nhất của ta trong lòng chàng, vậy , ta biết bản thân phải làm gì cho đúng đây.
      Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Thập Nhất trở lại lều của mình, cũng thấy bóng dáng của Linh Hi đâu cả.
      Việc này sớm đoán được kết quả, cho nên, ra cũng phái người bên nàng, nếu nàng rời , nhất định có người hộ tống.
      Chậm rãi ngồi xuống trở lại chủ vị, hơi ngửa đầu nghỉ ngơi, nhắm mắt hồi lâu, lòng lại an tĩnh được. Túi quả tre núi kia, nằm thư án, được rửa qua, đặt chiếc đĩa sạch , cố ý để ý đến, nhưng nó lại luôn nhanh chóng tiến vào tầm mắt .
      Nhìn đến loại trái cây kia, trong đầu bất giác lên gương mặt bị thương của nàng, rũ bỏ được. Rốt cuộc, bực bội đứng lên: “Người đâu, truyền Lí Từ Trương - ba vị tướng quân, đến giúp ta quan sát địa hình.”
      vừa , suốt ngày, đến trời tối hẳn mới trở về quân doanh, còn giữ vài người lại trong lều dùng bữa tối, sau đó tiến hành thảo luận chiến thuật mới, xong xuôi mới cho mấy người đó rời .
      nghĩ đến bọn họ vừa rời lâu, lập tức có thám tử bước vào lều, nhìn dáng vẻ kia biết đợi bên ngoài bao lâu, hẳn là ngại mấy vị tướng quân bên trong thương nghị quân tình, nên dám vào.
      “Bẩm Thập Nhất gia, đường trở về kinh thành hơn năm mươi lý phát ba xác chết, trong đó có hai người là huynh đệ của chúng ta, còn cái xác còn lại có thân người khỏe mạnh, thoạt nhìn chắc là ngoại bang. Mà hai huynh đệ ka, hình như là thuộc hạ của Thập Nhất gia.”
      Thập Nhất vốn cau mày nghe bẩm báo, khi nghe câu cuối cùng, sắc mặt lập tức đại biến, tức khắc đứng dậy: “Cái gì?”
      Thuộc hạ của , toàn bộ đều ở đây, duy chỉ thiếu hai người hôm qua phái theo cạnh nàng thôi!
      Thảm tử kia vẫn cúi đầu : “Bẩm Thập Nhất gia, là thuộc hạ của Thập Nhất gia, tiểu nhân dám khẳng định.” Dừng chút, vừa nghĩ đến điều gì, từ trong lòng lấy ra thanh chủy thủ tinh xảo, dâng lên Thập Nhất, “Đây là thanh chủy thủ giết chết tên ngoại bang kia, xin Thập Nhất gia xem xét.”
      Thập Nhát chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, lập tức vươn tay đoạt lấy thanh chủy thủ kia lại, sắc mặt càng lúc càng khó coi, kịp nghĩ gì nhiều, mạnh mẽ chạy ra khỏi lều: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
      Giờ phút này là đêm khuya, tự mình dẫn theo đội nhân mã, thắp đuốc vội vàng chạy về hướng kinh thành. Cũng biết qua bao lâu, rốt cuộc, đúng như lời thám tử báo, quả nhiên đường có ba xác chết nằm ngổn ngang, nhưng có hai người thân mặc binh phục của Bắc Mạc, chính là hai người phái bảo vệ Linh Hi!
      Chỉ thoáng, mặc dù dưới ánh sáng chiếu từ đuốc, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, giọng trầm thấp : “Chia nhau ra, truy tìm xung quanh, xem còn người nào khả nghi, dẫn đến gặp ta.”
      Cả đội nhân mã lập tức tản ra khắp nơi, tìm kiếm dấu vết còn sót lại. đứng tại chỗ lúc lâu, chỉ cảm thấy chuyện cũ dần dần nổi lên trong lòng. Cảnh tưởng Mẫu Đơn gặp nạn, toàn bộ đều xuất trước mặt , ràng như mực, như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
      Tim trở nên đau đớn, vươn tay, gắt gao đè lên chỗ ngực trái --- có phải, , Hoàng Phủ Thanh Dung, cuộc đời này nhất định làm kẻ đơn, phàm là nữ tử có ràng buộc với , tất cả đều gặp bất trắc chứ?
      “Chàng đừng đưa ta về, có thể chứ?” biết là giọng của ai, quanh quẩn trong đầu óc , nhưng lại khiến người ta đau như vậy!
      Gió đêm thổi phất phơ, thổi trúng thần trí hoảng hốt của , theo hướng gió thổi, vô thức bước về phía trước.
      Hóa ra là gió, là gió từ lân cận chỗ đoạn đồi này thổi đến. đồi, vừa hay có ánh trăng, nương theo ánh sáng từ mặt trăng, có thể thấy ràng, vách đá kia, lại có người nằm!
      Chỉ thoáng Thập Nhất giật mình, tỉnh táo lại, nhanh đến, nhìn thấy nằm ở đó là nữ tử, trong nháy mắt, cảm thấy hô hấp của mình đều ngưng trọng.
      Chậm rãi bước lên, ôm nàng vào lòng, nhàng vỗ mặt nàng: “Tiết Linh Hi?
      người, mặt nàng đều lạnh lẽo, thân mình nàng run nhè , nghe giọng của , động tác mở to mắt cực kỳ gian nan. Dường như là dùng sức rất nhiều, rốt cuộc nàng thấy mặt , còn nở nụ cười, sau đó, lại khóc: “Thanh Dung, ta giết người --- ”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :