1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 385
      Trục Nguyệt lâu, bất kỳ ai ở trong Nghị Thân Vương phủ đều biết đó là cấm địa, cho nên mặc dù là ở xung quanh, ngày thường cũng rất ít người, huống chi giờ phút này lại là giữa đêm khuya, Linh Hi nãy giờ, vậy mà nửa bóng người cũng chẳng nhìn thấy.
      Nhưng nàng biết, trong phòng kia nhất định có người.
      ánh nến nào, nhưng mà nàng lại giống như nghe được hơi thở của người nọ, chậm rãi đẩy cửa ra.
      Ánh trăng ngoài phòng in bóng hình nàng đẩy cửa xuống đất, trải dài khắp căn phòng xám bạc.
      Thập Nhất lẳng lặng ngồi tựa vào đầu giường, nghe được tiếng động, chỉ trong chớp mắt quay đầu lại, tận sâu trong ánh mắt dường như có tia sáng lên.
      Linh Hi đứng lại cách xa gần, cười gọi tiếng: "Thập Nhất gia."
      "Ra ngoài" Giọng của Thập Nhất cực kỳ lạnh lẽo, độ mạnh yếu trong câu căng như dây cung.
      Linh Hi vẫn đứng chẳng bận tâm, tiếp: "Thập Nhất gia, ta đến đây cũng chẳng phải vì quầy rầy người, ta đến là để nhận lỗi. Thuốc phiện ở đây, hai ngày trước đều bị ta ném hết rồi, chắc là, Thập Nhất gia tìm được thứ mình muốn đúng chứ?"
      Nàng hơi nghiêng đầu, thử thăm dò , trong mắt lên tia sáng trong suốt.
      Thập Nhất lạnh lùng hừ tiếng, vẫn lặp lại hai chữ kia: "Ra ngoài."
      Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng của Tần Minh: "Thập Nhất gia, người muốn dùng cái đó, nô tài mang đến"
      Nghe vậy, Linh Hi nhất thời kinh ngạc, nhìn thấy Thập Nhất định đứng dậy, bỗng nhiên tiến lên phen đè lại: "Người thể lại chìm đắm vào thứ đó!"
      Thập Nhất lạnh lùng nhìn nàng cái, nắm lấy cổ tay nàng, đẩy mạnh nàng ra, Linh Hi nhất thời đau nổi, nhấc chân quét về phía , Thập Nhất dùng tay kia chặn lại, quá hai ba chiêu hạ gục nàng, nằm giường, còn mình đứng dậy đến cửa trước.
      Linh Hi phút chốc ngồi dậy, bất chấp cơn đau ở tay và chân, vội vàng : "Thập Nhất gia, nếu hôm nay người lại lấy thứ thuốc kia, sáng mai ta tiến cung cho Hoàng thượng nghe ngay, để Bệ hạ xem, người huynh đệ mà Bệ hạ tín nhiệm, rốt cuộc là loại người gì!"
      Nàng thể tưởng tượng, nếu cứ tiếp tục hút loại thuốc đó, hậu quả tệ đến mức nào, người tao nhã tinh thuần như vậy, nên dính đến thứ độc hại kia. Huống hồ ... trở nên như vậy, đều liên quan đến phủ Hộ Quốc công, trong lòng nàng chung quy vẫn tồn tại áy náy, nên thể nhìn tiếp tục sa đọa được.
      Thập Nhất vừa mới đến trước cửa, muốn nhấc tay mở cửa, chợt nghe những lời này của nàng, ngón tay bất giác hơi rụt lại, sau đó, nắm chặt thành quyền, đánh mạnh lên khung cửa.
      Chỉ thoáng, thanh nặng nề vang lên, ngay sau đó, ràng là tiếng đồ vật vỡ vụn .... khung cửa hạ quyền nứt ra rồi.
      Trong phòng bao trùm bởi yên lặng, ngay cả hô hấp của Linh Hi cũng ngừng lại, lắng nghe động tĩnh của .
      Rốt cuộc, Thập Nhất bước ra cửa, cũng quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.
      Linh Hi ngồi bên nhấc chân bị thương lên, rồi nhích từng chút về phía cửa, vừa vừa rủa ra tay độc ác, đến cửa, lại thấy Tần Minh vẫn còn đứng ở đó, trong tay còn cầm bao thuốc. Linh Hi nhịn được cau mày: "Tần quản gia, sao ngươi có thể vâng lời Thập Nhất gia mù quáng vậy, để người chạm đến những thứ này?"
      xấu hổ chợt lóe lên mặt Tần Minh, cuối cùng thấp giọng : "Nô tài cũng từng khuyên Thập Nhất gia, nhưng mà ---"
      Linh Hi khẽ thở dài, rồi mới : "Được rồi, ta cũng tin chạm vào thứ này sống được!"
      Nàng muốn phải sống, hơn nữa, còn muốn sống tốt nữa!
      Thập Nhất quay về triều đình ngày nay, tinh thần ràng tốt, lúc lâm triều chỉ đứng yên, mặc cho triều thân thảo luận chuyện gì đó, vẫn khư khư được lời nào. Đến lúc tan triều, bị Hoàng Phủ Thanh Vũ gọi đến Ngự Thư phòng.
      Vốn nghĩ rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ có chuyện gì quan trọng phân phó, nghĩ đến người lại chỉ nhìn cái, lên tiếng: " qua Noãn các bên kia, nghỉ ngơi vài canh giờ rồi hãy qua đây."
      Thập Nhất do dự, đoán rằng sắc mặt mình nhất định là cực kỳ khó coi, cúi thấp đầu : "Thất ca, cần thế đâu."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng chút, rồi mới : "Thập Nhất à, nay lão Cửu bệnh nặng, Thập Nhị lại còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, mọi việc trong triều, chỉ có đệ có thể giúp ta san sẻ."
      Trong lòng Thập Nhất hơi rung lên, sau lúc trầm mặc, ngẩng đầu lên mỉm cười : "Thất ca, đệ biết mà, đêm qua đệ ngủ ngon giấc thôi. Đệ qua Noãn các đây."
      Bao trùm trong Noãn các là loại huân hương tốt nhất, làm cho lòng người thư hoãn an bình, hương thơm này so với thường ngày khác biệt rất lớn, chắc là Hoàng Phủ Thanh Vũ cố ý sai người cho thêm hương vào.
      Thập Nhất nằm noãn kháng (*), ánh mắt sâu hút, trầm tư hồi lâu, lại chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
      (*): còn gọi là giường lò, giường đất, đây là loại giường của người Trung Quốc ở phương Bắc.
      Vừa có cảm giác tỉnh lại, sắc trời muốn tối, Thập Nhất chậm rãi đứng dậy, ra Noãn các, thấy ngay vẻ mặt mệt mỏi của Thập Nhị bước từ Ngự thư phòng ra. Vừa thấy , Thập Nhị lập tức chạy nhanh đến ôm lấy cổ , bảo tốt số, có thể ở Noãn các ngủ cả ngày, còn mình phải giúp đỡ Thất ca xử lý chính được ngày.
      Thập Nhất cười , đẩy tay ra: "Thất ca đâu?"
      "Thăm Bất Ly chứ đâu." Thập nhị hữu khí vô lực đáp, " thôi, nếu xuất cung, cửa cung bị đóng lại mất."
      Thập Nhất gật đầu, vừa bước xuống bậc thang, lại nghe tiếng Tống Văn Viễn đằng sau gọi mình, thấy đuổi theo, cầm trong tay chiếc hộp rồi đưa cho gã tùy tùng bên cạnh Thập Nhất, cười : "Thập Nhất gia, đây là Hoàng thượng phân phó ban cho Thập Nhất gia huân hương này, mấy ngày nay, ở tẩm cung Hoàng Thượng cũng thường dùng loại hương này."
      Thập Nhị chợt hô to Thất ca bất công, Thập Nhất chỉ cười , : "Tống công công, hãy thay ta đa tạ hoàng huynh."
      ************************
      Nghị thân Vương phủ.
      " chút chứ ---" Linh Hi dựa vào giường mình, cắn răng, ánh mắt vì đau mà nheo cả lại, quay đầu với Thúy Trúc, "Muội muốn đau chết ta à?"
      Thúy Trúc cầm thuốc mỡ trong tay, nhìn cánh tay và đùi đầy vết thương, khóc ra nước mắt: "Tiểu thư, dùng sức sao thuốc có tác dụng!" xong, nhịn được lại lầu bầu hai câu, "Thập Nhất gia ra tay cũng mạnh , vừa hồng vừa sưng ...."
      Lại cơn đau nhức ập đến, Linh Hi cố chịu đựng cho qua, đầu vô lực gục lên gối, hồi lâu sau, mới chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng : " ra, cũng thể trách người ... Chỉ là cứ như vậy, biết bao lâu mới xuống giường nổi đây, đúng là chán quá mà!"
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 386
      Những ngày ảm đạm ánh sáng kia qua , cuộc sống của Thập Nhất cuối cùng trở về quy củ, mỗi ngày ở trong cung làm việc đến khuya lắc mới hồi phủ, có lẽ đó là bởi vì việc triều chính rất vất vả, giấc ngủ cũng tương đối tốt hơn trước kia nhiều.
      Linh Hi nằm giường dưỡng thương gần nửa tháng, nhưng có lúc nàng vẫn lo lắng thôi chuyện Thập Nhất lại đến Trục Nguyệt Lâu, đơn giản là vì tin tức Thúy Trúc mang về, cái nào làm nàng an tâm. Nhất là hôm qua, Tần Minh còn đặc biệt đến đây chuyến, tự mình với nàng rằng Thập Nhất gia mười ngày dùng nha phiến, chỉ thoáng lòng Linh Hi vô cùng trấn an.
      Trấn an nhiều đấy, nhưng vẫn tránh được có chút buồn bã -- nàng nằm giường nhiều ngày như vậy, tự nhiên lại dám cho cha mẹ ở phủ Hộ Quốc công biết, nhưng mà nhiều ngày qua, ngoại trừ Thúy Trúc chăm sóc, chẳng có người nào đến thăm cả, cũng phải là bi thương.
      Tuy rằng trong lòng nàng ràng biết, người kia, tuyệt đối bước vào khuôn viên của mình, nhưng trong lòng lại vẫn tránh được có chút vô vọng chờ mong.
      Nhưng ngày hôm nay, thương thế người nàng rốt cuộc hoàn toàn khỏi hẳn, liền trở về phủ Hộ Quốc công chuyến thăm song thân, rồi trở về Nghị thân Vương phủ, qua khuôn viên của Thập Nhất, bỗng dưng phát có rất nhiều nha hoàn lén lút tụ tập ở cửa, chen chúc nhau nhìn điều gì đó.
      Linh Hi nghi hoặc, Thúy Trúc đứng bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ "À" tiếng, hưng phấn : "Tiểu thư, em nghe Thập Nhất gia mỗi lần luyện kiếm, trong phủ tất cả nha hoàn đều lén nhìn trộm, xem ra, lúc này chắc là Thập Nhất gia luyện kiếm rồi đó nhỉ?"
      Trong lòng Linh Hi hơi động, liếc mắt nhìn nàng ta cái: "Muội rất muốn xem sao?"
      Thúy Trúc có ý tốt nhìn nàng cái: "Tiểu thư ơi, là người muốn nhìn chứ gì? Chỉ là khu vực này nhiều cửa, nhiều người, nếu bắt gặp tiểu thư nhìn trộm, bị mọi người chê cười cũng chừng!"
      Linh Hi nghiêng đầu hừ tiếng, nhưng rồi tiếp theo, đôi mắt vừa chuyển động, đuổi Thúy Trúc : " , muội muốn xem tự lại xem , đừng có mà phiền đến ta."
      Trong lòng Thúy Trúc biết nhất định nàng có chủ ý riêng, nên quan tâm đến nàng nữa, còn mình tiến đến giữa đám nha hoàn kia.
      Bên ngoài khuôn viên của Thập Nhất có gốc đại thụ rất cao, Linh Hi xắn tay áo lên, song chỉ lát là lên được cây, ngồi ở nhánh cây cùng, dùng lá cây rậm rạp che mình lại, xuyên qua khe hở là có thể thấy được khu vườn rộng lớn kia.
      Vừa thấy thế, liền cảm thấy mình đúng là có mắt như mù.
      nam tử cao ráo tuấn tú như vậy, bình thường chỉ thấy tao nhã, vừa cầm kiếm ra, lại có vẻ tuấn khí thế bức người, trường kiếm như hồng, kiếm quang thiểm xử, kiểu nhược như long (*)
      (*) đoạn cuối miêu tả những đường kiếm của Thập Nhất nên em để nguyên Hán Việt luôn, ý tổng quát là đường kiếm bay lượn, lúc lúc , như rồng bay lượn trong trung.
      Linh Hi bất giác nhìn đến say mê, tiện tay bẻ nhánh cây nho , cầm trong tay, làm theo động tác của , khua tay múa chân.
      Thế kiếm sắc bén của , khi bay tận trời, khi đáp xuống đất, Linh Hi dốc toàn lực, cùng lắm cũng chỉ học được phân nửa động tác của .
      Cuối cùng khi thu kiếm về, đem trường kiếm lấp lánh kia cho vào vỏ, tay Linh Hi cũng cứng đờ, suýt chút nữa là phải nhéo cổ tay mình, tự xoa tay.
      Sau đó, bên ngoài bọn nha hoàn thấy Thập Nhất gia thu kiếm, nhất thời đều tản ra, cả đám đỏ mặt chạy qua tàng cây, bao gồm cả Thúy Trúc, ai biết nàng ngồi cây.
      Linh Hi còn đắm chìm trong những chuyển động khi nãy, nhìn dáng vẻ Thập Nhất đứng giữa vườn, lâu đến nỗi thất thần.
      Cho đến khi thân ảnh của Thập Nhất biến mất khỏi khuôn viên, Linh Hi mới giật mình phục hồi lại tinh thần, lấy tay vỗ lên hai gò má ngừng nóng lên của mình, từ cây bay xuống.
      ngờ nàng vừa mới đứng vững lại, bỗng dưng phía sau truyền đến những tiếng bước chân rất , dường như là người phía sau thấy nàng nên dừng lại. Chốc sau nàng quay đầu, hơi ngoài ý muốn thấy Thập Nhất đứng ở đằng sau, thấy nàng, trong mắt lộ ra vẻ xa cách và đạm mạc.
      Còn Linh Hi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vỗ tay, nở nụ cười: "Xin thỉnh an Thập Nhất gia"
      Thập Nhất thản nhiên nhìn nàng cái, quay ngoắc mặt bỏ . Mấy ngày trước đến bây giờ, hầu như quên mất rằng trong phủ còn có nữ tử này, hôm nay bỗng nhiên đụng mặt, lại chợt nhớ đến, cảm giác mâu thuẫn bất giác dâng lên cõi lòng , nhấc chân ngang qua người nàng.
      “Thập Nhất gia muốn đâu?” nghĩ tới nàng lại đột nhiên theo, còn lên tiếng hỏi .
      Thập Nhất muốn trả lời, tiếp tục bước về phía trước.
      “Thập Nhất gia.” Linh hi vẫn theo phía sau , lại ,“Gần đây Thập Nhất gia còn nghĩ đến thứ nha phiến kia sao?”
      như trước lời nào, Linh Hi cũng chẳng nghĩ nhiều, nên liền nở nụ cười: " có là tốt rồi, những thứ đó cực kỳ tốt cho sức khỏe đâu, cũng may Thập Nhất gia vẫn chưa lún sâu vào, bây giờ từ bỏ, đúng là may mắn"
      Linh Hi theo , nhìn thấy cả hai ra ngoài phủ, khẽ cắn môi nở nụ cười: "Thập Nhất gia muốn dẫn ta ra ngoài sao?"
      Rốt cuộc Thập Nhất cũng dừng bước, lạnh lùng gọi nàng tiếng: "Tiết Linh Hi."
      Sau đó nàng lại bất giác nở nụ cười tươi hơn nữa: "Hóa ra, Thập Nhất gia biết tên của ta."
      Trong ánh mắt u ám rồi lại chuyển thành trong suốt kia, dường như như tia sáng bất tận, cùng với ánh mắt trong trí nhớ của giống nhau. Thập Nhất trong nhất thời chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình ngưng trệ, nhưng lập tức quay ngoắc nhìn đến nàng nữa, chỉ lãnh đạm : " cần theo ta."
      Linh Hi nhìn thấy xuất môn, lên ngựa, rời , cũng quan tâm có nghe , vẫn lên giọng với : "Thập Nhất gia sớm về sớm nha!"
      Cách mấy ngày, Linh Hi lại gặp Thập Nhất lần nữa, chỉ là lần nãy, lại khiến nàng cực kỳ vui mừng.
      Khi nàng mở cửa phòng ra, liếc mắt cái thấy ngay nam tử kia đứng ngay giữa khuôn viên của mình, lúc đó, ban đầu nàng còn tưởng rằng mình nằm mơ, đến khi nàng đánh mạnh vào mặt mình, mới biết là , bèn tiến lên, dịu dàng thi lễ: "Thỉnh an Thập Nhất gia."
      Thập Nhất rành mạch thu hết động tác tự đánh mình của nàng vào đáy mắt, có chút kinh ngạc, cau mày nhìn nàng, dừng chút rồi mới : "Hôm nay trong cung mở tiệc thiết đãi quần thần, , theo ta cùng vào cung."
      Trong lòng Linh Hi nhất thời trở nên vui mừng, đôi con ngươi tỏa sáng lấp lánh: "Vâng, Thập Nhất gia chờ chút."
      Lúc trở lại phòng thay xiêm y, miệng nàng giấu được ý cười. Nàng gả cho lâu, chưa từng vào cung yết kiến theo quy củ của hoàng thất, hôm nay vừa hay có cơ hội. Tuy rằng nàng biết lần này là đại yến của quần thần, muốn nàng tham dự với thân phận Thập Nhất Vương phi, tuy là làm điều này để cho các đại thần chứng kiến, nhưng nàng vẫn nén được vui mừng.
      Đây là lần đầu tiên, lấy thân phận thê tử bên cạnh , xuất trước mắt mọi người.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 387
      Vừa tiến vào Vinh Hoa điện, đầu tiên Linh Hi đưa mắt qua liền thấy hai vợ chồng Hộ Quốc công ngồi phía trước, nàng nhịn được nhìn Thập Nhất trước mặt mình cái. có bất ngờ gì xảy ra, quả nhiên vẫn làm như có điều gì bất thường, lập tức đến ngồi ngay vị trí bàn thứ ba.
      Linh Hi do dự lát, vẫn đến chỗ của phụ mẫu: “Phụ thân, mẫu thân.”
      mặt Hộ Quốc công tuy trấn định, nhưng ánh mắt vẫn kìm được mà lộ ra lo lắng: “Hi nhi, Thập Nhất gia người ...”
      “Người tốt lắm ạ” Linh Hi cười , “Chỉ là hôm nay trước khi xuất môn con có nấn ná chút, người giận dỗi con đấy mà.”
      lo lắng mặt Hộ Quốc công phu nhân lại ra quá ràng, thở dài tiếng : ”
      Hi nhi, Thập Nhất gia xem chúng ta là kẻ thù, nếu người bỏ mặc con cũng mặc kệ , vạn lần đừng trêu chọc .”
      Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của phu nhân, Hộ Quốc công nhin được khẽ quát tiếng: “Im lặng .”
      Linh Hi thấy thế nên cầm lấy tay của mẫu thân, : “Phụ thân, mẫu thân cần lo lắng, con rất tốt. Có lẽ Hoàng thượng sắp đến rồi, con phải đây.”
      Rồi nàng ngồi trở lại bên cạnh Thập Nhất, cũng vẫn thèm liếc nhìn đến nàng cái nào, Linh Hi cũng để ý, nàng tìm chuyện hỏi vài câu, có lẽ trong tình huống khá nhạy cảm, nên ngẫu nhiên Thập Nhất cũng đáp lại nàng hai tiếng, nhưng lãnh đạm đến mức chỉ ngắn gọn có hai từ.
      Sau đó Hoàng Phủ Thanh Vũ đến, yến tiệc được mở màn nhanh chóng. Thập Nhất chỉ cùng ngồi với nàng lát, liền đứng dậy đến ngồi cũng bàn với Cửu Vương gia và Thập Nhị Vương gia, cùng hai người họ uống rượu vung quyền, để lại mình Linh Hi ở ngồi ở đây.
      Bây giờ đúng là chán chết, nàng liền cầm đũa, chấm chút rượu rồi viết viết vẽ vẽ lên bàn, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Cửu Vương gia và Thập Nhị Vương gia tán gẫu vui vẻ với Thập Nhất.
      “Thập Nhất ca” Rốt cuộc Thập Nhị nhịn được huých vào vai Thập Nhất cái, ánh mắt hất về phía Linh Hi, thấp giọng : “Nàng ta nhìn huynh nhiều lần rồi, huynh để nàng ta ngồi mình ở bên kia, hay lắm đâu nhỉ?”
      Thập Nhất thản nhiên liếc mắt nhìn : “Đệ uống rượu lo uống , nhảm gì chứ.”
      Thập Nhị uất ức bĩu môi, im lặng lát, bỗng nhịn được : “Thập Nhất ca, ra huynh nên đến xem chút , đệ cảm thấy nàng ta có làm gì sai đâu, hơn nữa, xem ra nàng ta đối với huynh rất có lòng đó.” chung quy vẫn dám thẳng ra thân phận của Linh Hi, chỉ sợ gợi cho Thập Nhất nhớ đến chuyện của Mẫu Đơn, nên cũng chỉ mang tâm trạng thử vận may thôi.
      Ánh mắt của Thập Nhất chợt lóe lên phiền chán, Thập Nhị hiếm khi thấy vẻ mặt này của , nhất thời cũng chẳng dám mở miệng thêm điều gì nữa, nên đành ngậm miệng uống rượu của mình.
      Thập Nhất cầm ly rượu trong tay uống hơi cạn sạch, thản nhiên liếc mắt nhìn nữ tử đối diện.
      Chỉ thấy tay nàng chống mặt, còn tay kia cầm chiếc đũa, biết vẽ vời gì bàn, nhưng dáng vẻ dường như rất chuyên tâm, cuối cùng, nàng lại cười khẽ, giương mắt nhìn Thập Nhất, nhìn thấy nhìn về phía này, nụ cười mặt nàng càng thêm sáng lạn.
      Thập Nhất bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống rượu.
      Đến khi yến tiệc chấm dứt, mới chậm rãi trở về từ bàn mình, lúc đó, đa số mọi người rời khỏi đại sảnh, Linh Hi liền đứng đó chờ . Gã sai vặt bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ ngà ngà say, bèn tiến lên dâng áo choàng cầm trong tay cho .
      Thập Nhất thản nhiên cúi đầu lờ mờ liếc mắt xuống bàn, rượu tràn ra, nhưng loáng thoáng có thể thấy được hình ảnh của người qua những vệt rượu sót lại, bên cạnh dường như còn viết chữ, nhìn có vẻ ngờ ngợ nhưng vẫn có thể nhìn ra đươc đó là chữ “Dung”. Trong lòng nhịn được cười khẩy tiếng, phất tay áo rời khỏi đại điện. Linh Hi bước đến đuổi kịp .
      ngờ ra khỏi cửa điện, phu thê Hộ Quốc công rời từ sớm vẫn chưa ra về, nhìn thấy Thập Nhất cùng nàng ra, cùng nhau cung kính thi lễ: “Thỉnh an Thập Nhất gia, Thập Nhất Vương phi.”
      Thập Nhất chỉ thản nhiên liếc hai người cái, trong lòng Linh Hi phút chốc đau xót, bước lên cầm lấy tay hai người: “Phụ thân, mẫu thân sao lại hành lễ chứ?”
      Đôi mắt Hộ Quốc công tuy sáng ngời có thần sắc lắm, nhưng cũng dễ dàng thấy được tinh thần có chút suy sụp, lúc nhìn về phía Thập Nhất, hình như có hơi run: “Thập Nhất gia, có thể xin người cùng tản bộ chuyện ?”
      Vẻ mặt Thập Nhất vẫn lãnh đạm như cũ, Linh Hi lo sợ phụ thân lúng túng, vừa định mở miệng, thấy Thập Nhất bước về phía gốc quế trước điện, Hộ Quốc công thấy thế, liền theo.
      Nhưng thấy Thập Nhất đứng đưa lưng về phía , còn Hộ Quốc công cúi đầu khom người, dáng vẻ cực kỳ cẩn trọng, biết là gì.
      Chóp mũi Linh Hi chợt đau xót. Phụ thân trong cảm nhận của nàng, từ trước đến nay luôn là dáng vẻ của đại hùng ngạo mạn, từ lúc nào lại có thể khom người trước mặt người khác chứ? Trong lòng nàng biết , phụ thân làm vậy nhất định là vì nàng, trong lúc nhất thời, nàng từng thầm hạ quyết tâm vào tận đáy lòng, song, nhịn được mà có chút dao động.
      đường trở về Nghị Thân vương phủ, nàng ngồi trong xe ngựa, còn Thập Nhất cưỡi ngựa phía trước. Nàng kìm được mà vén mành lên nhìn về dáng người tuấn dật ờ phía trước kia, nhưng bỗng nhiên nàng lại cảm thấy bóng dáng tràn đầy tịch liêu và quạnh, cảm giác trong lòng chợt trở nên hỗn độn.
      Rất nhanh đến Vương phủ, Thập Nhất vẫn phía trước, rồi vào phủ trước, còn Linh Hi lạc rất xa ở đằng sau, cũng là lần đầu tiên nàng thấy mệt mỏi.
      Trở về khuôn viên của mình, Thúy Trúc thấy thần sắc nàng tốt, liền kéo nàng vào phòng ngồi xuống: “Tiểu thư, người làm sao vậy ạ?”
      Ngập tràn trong suy nghĩ Linh Hi đều là dáng vẻ khom người của phụ thân, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Ta biết quyết định của mình có phải sai rồi , có lẽ, ta nên trêu chọc ?”
      Thái độ của phụ thân và mẫu thân, qua tiệc rượu liền thay đổi hẳn, nghĩ lát, có lẽ họ thấy nàng ở tiệc rượu lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn bóng dáng của , biết tấm lòng của nàng, nên mới vì nàng mà ăn khép nép chuyện cùng Thập Nhất như vậy. Tuy rằng trong lòng nàng biết rằng Hộ Quốc công thua thiệt dưới tay , nhưng, đành lòng thấy phụ thân làm như thế.
      Thúy Trúc nghe câu hiểu câu : “Tiểu thư Thập Nhất gia sao? Người đối xử với tiểu thư thế nào?”
      đối xử nàng thế nào, ra tốt lắm, cố tình cứ xa cách như vậy, dường như đời này vốn có người như nàng. Linh Hi hơi nhếch môi, lẳng lặng nghĩ.
      “Tiểu thư, rốt cuộc người làm sao vậy?” Thúy Trúc lo lắng hỏi, “Người bình thường như thế, cho dù lần trước Thập Nhất gia ức hiếp người, người cũng chẳng tiếng nào, người đừng làm em sợ mà!”
      Đầu tiên Linh Hi ngẩn ra, sau đó trong đầu bỗng sáng tỏ mọi chuyện! Đúng rồi, nàng phải là người như vậy, nàng là người nghĩ gì làm đó, làm gì cũng nhất định hoàn thành tốt nhất, huống chi, nay phụ thân vì nàng mà trở nên hèn mọn như thế, nàng sao có thể dễ dàng buông tha chứ?
      Nghĩ đến đây, tâm trạng u ám bỗng nhiên lại trở nên vui vẻ, Linh Hi vui mừng nhéo mặt Thúy Trúc, cười to: “Nha đầu tốt, ta chỉ biết bình thường nên xem thường muội mà!”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 388
      Tiến vào những ngày mùa hè, Linh Hi vẫn rất hiếm khi được gặp Thập Nhất, tuy rằng nàng cố gắng hết sức, nhưng mà đối với quá nửa thời gian Thập Nhất đều ở trong cung, nàng cũng đành bất lực, thể nào mỗi ngày đều đợi suốt đêm chỉ vì muốn thấy mặt lần.
      Thời tiết càng ngày càng nóng lên, nàng lại tìm được cách khác để được gặp . Trong thời tiết lúc nào cũng nóng thế này, hơn nữa đến buổi tối, có vẻ càng oi bức đến khó chịu, vì thế Linh Hi cố ý tìm rất nhiều phương pháp để làm đồ uống lạnh, theo sư phó học rồi lại học, cuối cùng mới làm ra được thành phẩm.
      Nàng tìm ngay buổi tối sau đó, mang đến cho chén chè lạnh.
      Lúc ở thư phòng, thường cho phép người khác quấy rầy, vì thế Linh Hi chỉ còn cách tìm Tần Minh thông truyền dùm mình. ra Tần Minh theo lời giúp đỡ, nhưng lại nhận được hai từ từ Thập Nhất – “ gặp.”
      Linh Hi cũng chẳng thèm để ý, chỉ đưa chén chè lạnh trong cho Tần Minh: “Làm phiền Tần quản gia giúp ta đưa cho Thập Nhất gia, thời tiết nóng thế này, đừng để ngài nóng đến mức đổ bệnh.”
      Trong thư phòng, toàn thân Thập Nhất đích thị đều là mồ hôi, cổ áo mở hai cúc, tuy rằng trong phòng cũng thả khối băng để hạ nhiệt, nhưng thực chất chẳng có tác dụng gì cả.
      Lúc Tần Minh cầm chén chè lạnh kia đưa vào, lại chỉ thản nhiên hỏi nguồn gốc, rồi đem cái chén đặt qua bên, sau đó vẫn vùi đầu xử lý công vụ.
      Dười thời tiết như vậy, chè lạnh nhanh chóng biến thành chè nóng, Tần Minh đứng bên cạnh nhìn, khẽ lắc đầu, dưới đáy lòng thở dài.
      Ngày tiếp theo, Linh Hi vẫn đến, hôm nay nàng mang đến là món Tuyết Ngẫu Ti (*). Những sợi ngó sen đắm mình trong lớp đá bào trắng như tuyết, trong thời tiết thế này, quả rất mê người. Thập Nhất theo lệ thường vẫn chịu gặp, Tần Minh đem Tuyết Ngẫu Ti đặt bên mép bàn, lại vẫn trơ mắt nhìn đá tan thành nước.
      (*) gọi nôm na là món ngó sen đá bào :”>
      Linh Hi cũng vẫn nổi giận, ngày ngày đưa đến rất nhiều món ngon đặc sắc, cuối cùng ngày nọ, Tần Minh cũng thể nhìn thêm phút nào nữa, bèn mở miệng khuyên: “Thập Nhất gia, thời tiết nóng như vậy, ngài mỗi ngày đều nóng nực thế này, chỉ e hấp thu nhiệt vào người mất, hay là ngài dùng chút .”
      Lúc đó, Thập Nhất vừa mới xử lý xong đống việc trong tay, nhắm mắt dưỡng thần lát, nghe Tần Minh vậy, liền mở mắt ra, thản nhiên nhìn chén chè lạnh: “Đây là gì vậy?”
      Tần Minh giọng nở nụ cười: “Là đậu hủ hạnh nhân ạ.”
      Ngừng chút, cuối cùng Thập Nhất cầm lấy chiếc muỗng bạc, nếm thử muỗng, chỉ cảm thấy hương vị thanh thuần, ngọt lành ngon miệng, cảm giác mát lạnh thấm tận vào tâm tỳ.
      Tần Minh thấy nếm muỗng rồi trầm mặc gì, nhịn được : “Thập Nhất gia, mùi vị hợp sao ạ?”
      Thập Nhất dừng chút, ném chiếc muỗng , lại bắt đầu xử lý những vụ việc còn dang dở.
      Sau đó Linh Hi nghe cuối cùng cũng nếm qua món chè của mình, vui mừng chỉ thiếu mỗi việc ôm Thúy Trúc nhảy dựng lên, nhưng vì Tần Minh đứng đây, nên có cử chỉ nào thất thố cả, mà chỉ ríu rít lời cảm ơn , vừa quay liền kéo Thúy Trúc nghiên cứu món chè lạnh mới.
      Cứ như vậy, Thập Nhất ngẫu nhiên cũng nếm qua vài ba muỗng món nàng đưa đến, tuy rằng thời gian rất ít, ăn cũng chẳng được nhiều, nhưng như thế cũng đủ khiến Linh Hi ngày ngày vui mừng.
      đêm nọ, lúc nàng đến đưa chè lạnh, trước thư phòng thấy bóng dáng của Tần Minh đâu cả. Linh Hi sau khi hơi kinh ngạc, liền mơ hồ nghĩ đến điều gì, trong lòng chợt chấn động, rồi tự mình bước lên, đến cửa thư phòng, gõ cửa.
      “Cho vào.” Giọng của Thập Nhất trước sau như vẫn bình thản, còn Linh Hi nhịn được cúi đầu cười, đẩy cửa vào.
      cúi đầu ngồi trước án thư, hơi cau mày nhìn tấu chương dưới bàn, thần thái cực kỳ chăm chú, nàng vào đến nơi, mà cũng chẳng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái.
      Linh Hi chậm rãi tiến lên, đem chè lạnh để bên cạnh án thư.
      Thập Nhất cầm lấy bút đề vài câu vào tấu sớ, rồi mới day day mi tâm, chốc sau, nhìn đến chén chè bên cạnh bàn, thuận miệng hỏi: “Đây là món gì?”
      “Hổ phách cao.” Linh Hi giọng đáp.
      Thập Nhất do dư, ngẩng đầu lên, thấy nàng đứng ở án thư, trán còn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng hơi ửng hồng, cũng biết là do nóng hay là do điều gì khác. Thập Nhất chỉ thản nhiên nhìn nàng cái, liền cúi đầu mở tấu sớ khác ra, rồi cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên : “ ra ngoài.”
      Linh Hi đứng chút, cười : “Thập Nhất gia, người nếm thử hổ phách cao này , chỉ dùng nước ô mai làm, rất hợp để giải khát đấy”
      Thập Nhất nhanh chóng cầm tấu sớ trong tay ném qua, mở miệng vẫn là câu kia: “ ra ngoài”
      Linh Hi lại nhìn cái, vừa cười vừa : “Được rồi, ta quấy rầy Thập Nhất gia. Thập Nhất gia nếm thử , nếu thích, sau này ta thường xuyên làm.” xong, nàng cũng chờ trả lời, liền nhanh chân chạy ra khỏi thư phòng, còn nhớ là phải đóng cửa giúp .
      Thập Nhất lại cầm bút, dừng hồi lâu, lại vẫn ngập ngừng đặt bút viết được chữ nào, cuối cùng, phiền chán rồi ném cây bút .
      Trong vườn, Linh Hi gặp được Tần Minh biết xuất từ nơi nào, khó có được chút ngượng ngùng cười : “Đa tạ Tần quản gia.”
      có gì ạ.” Tần Minh trầm giọng , “Vương phi lòng vì Vương gia như vậy, thân là nô tài đương nhiên phải suy nghĩ giúp chủ tử chứ.”
      Mặt Linh Hi nóng lên, hạ tầm mắt trở về khuôn viên của mình, nhưng cả đêm chỉ lăn qua lăn lại, khó có thể vào giấc ngủ.
      Buổi tối ngày hôm sau, lúc nàng đến thư phòng của Thập Nhất vẫn nhìn thấy Tần Minh đâu cả, nên giống như lần trước nàng tự mình đem chè lạnh vào thư phòng. Thập Nhất vẫn cư xử lãnh đạm với nàng, nàng cũng vẫn chẳng thèm để ý, thay đổi nhiều nguyên liệu để có thể dùng món nào đó mình làm, cho dù chỉ là hai muỗng.
      Thời tiết càng ngày càng nóng, tính tình Thập Nhất cũng càng ngày càng bực dọc, mỗi khi thấy nàng, sắc mặt càng ngày càng kém. Linh Hi cũng nhìn ra được điều đó, bực dọc của càng lúc càng ràng, cuối cùng lại phải nhờ Tần Minh giúp mình đem chè lạnh đưa cho .
      nhìn thấy , tuy tiếc nuối, nhưng chắc nàng cũng nỡ trơ mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi. Ban đêm trăng tròn, Linh Hi đơn mình ghé vào cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn bầu trời, suy nghĩ có chút thương cảm.
      ngờ rằng, hôm sau đột nhiên trời đổ mưa to, cuốn sạch những ngày khô nóng, đến tối, khí mát mẻ lạ thường. Linh Hi nhớ đến mấy ngày trước còn nhờ Tần Minh đưa chè lạnh, muỗng Thập Nhất cũng chẳng hề động vào, nhịn được mà cảm thấy thất vọng, mà nay ban đêm mát mẻ, đương nhiên cũng thể lấy cớ để làm chè lạnh cho được nữa.
      Ngày hôm nay nàng ngủ rất sớm, đến sáng ngày hôm sau, lại cảm thấy đau đầu. Sức khỏe nàng trước giờ đều rất tốt, ngay cả những cơn đau đầu nhức óc cũng hiếm khi xuất , vừa đau đầu như vậy, lại rất sợ Thúy Trúc, bất kể gì cũng chịu để nàng rời giường, mà bắt nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 389
      Ngủ mơ mơ màng màng như vậy thẳng đến tối, Linh Hi đột nhiên tỉnh lại, vén màn che xem xét rồi hỏi Thúy Trúc: “Thúy Trúc, muội cảm thấy nóng sao?”
      Thúy Trúc bất đắc dĩ chống trán: “Tiểu thư à, chẳng lẽ em có thể nóng sao?”
      Linh Hi giọng cười rộ lên: “ ra, cũng rất nóng, phải ?”
      Vì thế nàng đứng dậy, lại bắt đầu công việc bếp núc, khí thế ngất trời quyết định làm món chè lạnh mới.
      Đến khi bưng khay vào khuôn viên của Thập Nhất, vừa lúc thấy Tần Minh đứng nhìn chung quanh, thấy nàng mới dừng lại, cười : “Nô tài còn tưởng rằng Vương phi hôm nay tới.”
      “Sao có thể chứ?” Linh Hi nở nụ cười, đem khay đưa cho , “Làm phiền Tần quản gia”
      Tần Minh há miệng thở dốc, vừa đinh gì, sau lưng Linh đột nhiên truyền đến thanh của gã sai vặt gọi , Tần Minh nhìn nhìn, rồi : “Vương phi, nô tài còn có viêc, nên xin Vương phi tự mình đưa vào cho Vương gia.” xong, liền vội vàng rời cùng gã sai vặt.
      Linh Hi đứng trong khuôn viên hồi lâu, mới chậm rãi tiến lên, gõ cửa thư phòng.
      Giọng của vẫn bình thản như trước, lúc Linh Hi đẩy cửa vào, trong lòng vẫn hồi hộp theo quy luật.
      ngờ, nàng vừa bước vào cửa phòng, chạm ngay tầm mắt , nhưng cũng chỉ quét mắt nhìn nàng chút rồi lại nhanh chóng tiếp tục làm việc của mình.
      Linh Hi nhàng đặt chén chè xuống, cười : “Thập Nhất gia, Tần quản gia có việc rồi, nên tự ta mới mang chè đến, hôm nay là món ‘Tứ quả sa băng’, Thập nhất gia nếm thử nhé?”
      Thập Nhất lâu vẫn chẳng có động tác tiếp theo, cũng chẳng lời nào, Linh Hi ngừng chút, cuối cùng lúc nàng quyết định ra ngoài, rốt cuộc gác chiếc bút trong tay xuống, nghiêng đầu thản nhiên nhìn thoáng qua. Trong lòng Linh Hi căng thẳng, ngay sau đó lại nghe mở miệng : “Ta nhớ lần trước có món tên là Ngẫu Ti?”
      Đầu tiên Linh Hi chỉ biết ngẩn ra, sau đó, đúng là khống chế được cảm xúc hỗn loạn, dường như được vây quanh bởi cảm xúc vui mừng, vội hỏi: “Ý Thập Nhất gia là món Tuyết Ngẫu Ti sao? Ta biết người thích món đó, ngày mai ta làm món đó đến cho người.”
      Nghe vậy, Thập Nhất cũng chỉ thản nhiên đáp lời, quay đầu , rồi lại : “Ta thích quá ngọt.”
      “Ừm, biết rồi” Trong lòng Linh Hi nhất thời vui mừng tột đỉnh, ôm lấy khay, nhàng nở nụ cười.
      Hôm sau, vào sáng sớm Linh Hi cố ý dẫn theo Thúy Trúc xuất môn, vào khu chợ trong nội thành, tự mình chọn lựa những củ sen tươi nhất, lại sợ đến lúc đó lỡ mình làm ngon, nên mua cả bao lớn mang về.
      Thúy Trúc nhịn được bèn trêu nàng: “Tiểu thư ơi, người muốn mua hết cả sạp bán củ sen luôn sao?”
      Linh Hi lại chỉ cười: “Hiếm khi nghe được bảo thích mà.” xong, vẫn nhin được mà lần nữa nhớ đến hai câu đêm qua với mình, ngay cả đuôi lông mày cũng dấu được ý cười.
      Rốt cuộc, những thứ cần mua đều mua đủ cả, Linh Hi nhìn mọi thứ rồi mới cùng Thúy Trúc hồi phủ. Nhưng vừa mới bước vào cửa, lại đột nhiên thấy Thập Nhất từ trong ra, Linh Hi ngẩn ra, biết giờ này vì sao còn ở trong phủ, vừa muốn tiến lên thỉnh an, lại chỉ thấy lập tức xoay người lên ngựa.
      “Thập Nhất gia.” Linh Hi nhìn thấy dáng vẻ , cảm thấy có điều gì bất ổn, định hỏi , nhưng Thập Nhất chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng cái, rồi giật dây cương, phi nhanh ra ngoài.
      Đến khi thân ảnh của hoàn toàn biến mất, Linh Hi mới phục hồi lại tinh thần, rồi nhìn Tần Minh đứng ở cửa phủ: “Tần quản gia, Thập Nhất gia vội vàng như vậy, là đâu vậy?”
      Sắc mặt Tần Minh cũng tốt lắm: “Hồi Vương phi, Thập Nhất gia chỉ muốn xa nhà chuyến, về phần đâu, nô tài cũng .”
      Linh Hi ngẩn ra: “Vậy .... bao lâu?.”
      Tần Minh ngừng chút, : “Chỉ sợ mười ngày, hay nửa tháng chứ ít hơn được”
      Mười ngày hay nửa tháng! Linh Hi cảm thấy lòng mình chợt lạnh, xoay người lại muốn tìm kiếm bóng dáng , nhưng làm sao còn thấy được chứ?
      Thúy Trúc thấy dáng vẻ thất vọng của nàng, bèn tiến lên: “Tiểu thư, sao đâu, chờ Thập Nhất gia trở về, người lại làm Tuyết Ngẫu Ti cho ngài ấy ăn, ngài ấy nhất định thích lắm.”
      Linh Hi hít hơi sâu, rồi mới nở nụ cười: “Cũng được, chờ người trở về, lại làm vậy.”
      Nhưng mà đợi được đến khi Thập Nhất trở về, trời cũng liên tiếp trút xuống vài trận mưa, ngày mùa hè thời tiết oi bức qua , sang đầu thu, thời tiết trở nên mát mẻ như dự kiến.
      Cảm xúc của Linh Hi từ lúc đó cần cũng biết, mỗi ngày đều có vẻ vui, mỗi ngày gặp Thúy Trúc câu đầu tên và nghe nhiều nhất là: “ biết khi nào người trở về đây?”
      ràng lúc trước khi có con người này, cuộc sống của nàng cũng rất tốt, nhưng nay đột nhiên thiếu , nàng lại giống như mất người tri kỷ.
      Cả ngày mệt mỏi như vậy, cứ liên tục kéo dài suốt nửa tháng.
      Những tiếng bước chân vội vàng từ xa đến gần, Thúy Trúc đẩy cửa phòng ra, thở hổn hển nhìn về phía nàng: “Tiểu thư ơi, Thập Nhất gia về rồi!”
      “Sao?” Linh Hi đứng bật dậy, nhất thời eo đụng mạnh vào bàn, nàng đau đến nỗi như chân giẫm phải kim, nhưng vẫn bất chấp cơn đau, : “Hồi phủ sao? Giờ ở trong phủ à?”
      Thúy Trúc chạy lại đỡ nàng: “Tiểu thư, người đừng vội mà, Thập Nhất gia giờ ở trong phủ, em cũng chỉ nghe từ chỗ quản gia thế thôi, chẳng qua là Thập Nhất gia vừa trở về là tiến cung ngay, có thể đến tối mới về.”
      Nghe vậy, Linh Hi mới thoáng an tâm, nhưng mà nụ cười lâu ngày chưa được nhìn thấy, nay lại diện nơi khóe môi.
      Đến buổi chiều, vẫn nghe được tin hồi phủ, rốt cuộc Linh Hi cũng đứng ngồi yên, bèn đến khuôn viên của tìm.
      Tần Minh cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, thấy nàng đến, nhân tiện : “Vương phi, cứ vào sảnh ngồi trước , Vương gia chắc cũng sắp về rồi ạ”
      Linh Hi ậm ừ đáp, nhưng mà làm sao ngồi yên được chứ, nên đành lung tung trong vườn, bỗng nhiên nhớ đến lần trước có dịp thấy luyện kiếm, trong lúc nhất thời hưng trí, tiện tay nhặt lấy nhánh cây, vừa nhớ lại những đường kiếm lần trước của , vừa khó khăn bắt đầu làm theo động tác trong trí nhớ.
      Rốt cuộc chỉ mới nhìn qua có lần, làm sao có thể nhớ chứ, nên vẫn chỉ khoa tay múa chân chứ chẳng giải tỏa được cảm giác lúc này, lúc lâu sau, nàng chỉ làm lại vài đường kiếm, rồi lại múa bộ Lưu Vân kiếm pháp mà phụ thân dạy.
      Lưu Vân kiếm pháp, đường kiếm như nước chảy mây trôi, nữ tử bắt đầu múa, nhưng lại ra những đường kiếm tuyệt đẹp, trong lúc nhất thời, trong vườn rất nhiều nha hoàn, và gia đinh tụ tập, khí thế bừng bừng nhìn vị Vương phi này dùng nhánh cây múa kiếm.
      Cả bộ kiếm pháp được hoàn thành, biết ai mạnh miệng hô tiếng “Tuyệt”, sau đó, toàn bộ nha hoàn và gia đinh cũng đều đồng loạt hô “tuyệt”. Linh Hi vẫn cầm trong tay nhánh cây, vỗ tay cười, đột nhiên bắt gặp ánh mắt đạm mạc sau đám người kia, tim chợt đập loạn: “Thập Nhất gia.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :