1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 355
      Đêm hôm đó, trong cung có rất nhiều người cả đêm ngủ, mà Đạm Tuyết cũng là trong số đó.
      Mãi cho đến hừng đông Hoàng Phủ Thanh Thần mới đến Huệ Nhân cung, nhưng Dung phi vẫn còn chưa thức dậy, liền tới phòng Đạm Tuyết. Đạm Tuyết trang điểm xong xuôi, cũng thay đổi tang phục, ngồi ở bên giường kinh ngạc nghĩ ngợi những chuyện xảy ra, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần đến.
      Nhìn thấy trong mắt đầy tơ máu, Đạm Tuyết khỏi đứng bật dậy.
      Hoàng Phủ Thanh Thần đến gần, vươn tay ôm lấy nàng, hồi lâu sau, mới : “Đạm Tuyết.”
      “Ừ.” Nàng nhàng lên tiếng.
      may nàng vẫn ở bên cạnh ta.” Thanh khàn khàn, nặng nề cùng mỏi mệt.
      Đạm Tuyết lên tiếng, ôm nàng hồi lâu, lúc buông nàng ra, bỗng dưng chạm được cái gì, liền nắm cánh tay của nàng lên: “Vòng tay đâu rồi?”
      Đạm Tuyết thản nhiên : “Hôm qua mẫu phi nhìn thấy vòng tay, thực thích.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần tuy biết thời điểm này phải là lúc để so đo, nhưng vẫn nhịn được có chút dở khóc dở cười: “Cho nên nàng liền hiếu kính dâng tặng cho bà sao? Lúc trước ta phải dùng nhiều khí lực mới giữ được chiếc vòng tay kia, nhưng ngược lại, nàng lại lấy tâm ý của ta để bày tỏ lòng hiếu thảo.”
      Lúc ra lời này lại lộ ra tính trẻ con, Đạm Tuyết mỉm cười, : “ là ta hiếu kính mẫu thân của chàng, làm sao chàng lại so đo như vậy? Huống hồ vòng tay kia ta cũng phải thực thích, mang tay rất nặng. Hơn nữa, phải ta vẫn còn có chuỗi vòng cổ thanh ngọc sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này mới gì nữa, dừng chút lại tiếp: “Phụ hoàng đột nhiên băng hà, trong cung tất nhiên rất loạn, mấy người lão Tứ, lão Bát lại là những kẻ điên, ta rất sợ bọn họ làm ra chuyện gì, nàng về phủ trước .”
      Đạm Tuyết cũng biết ám chỉ điều gì, sau lát do dự : “Vậy chàng vừa phải thủ linh, vừa phải chiếu cố mẫu phi.”
      ra nàng sợ vất vả! Trong lòng trong nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, vừa vui mừng lại vừa chua xót, chỉ : “ sao cả, ta cho phi tần ở trong này chiếu cố bà là được, , ta gọi người đưa nàng ra cung.”
      là gọi người đưa nàng , kết quả là nắm tay nàng, đường đưa nàng đưa thẳng đến cửa cung, lại đưa lên xe ngựa, mới lưu luyến cáo biệt.
      Đạm Tuyết ở trong phủ mình suốt mấy ngày, đại cục trong cung cũng dần dần ổn định lại, nhưng vẫn chưa đại loạn như đoán trước đó, chỉ là kết quả vẫn ngoài dự kiến của Đạm Tuyết, ra là Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hựu đăng cơ! Nàng còn tưởng rằng, chỉ cần Hoàng Phủ Thanh Vũ sử dụng chút thủ đoạn, nhất định có thể kế thừa đại thống, cũng ngờ kết quả lại như vậy.
      Cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Thần trở về phủ, nàng mới biết được, ra mấy ngày nay Hoàng Phủ Thanh Vũ đều lấy việc thủ linh trước quan tài hoàng đế làm đại , làm gì ngay cả việc hồi phủ, vẫn chưa từng rời , cũng khó trách ngôi vị hoàng đế giữ được.
      Hoàng Phủ Thanh Thần ở trong cung vừa thủ linh lại vừa hầu hạ Dung phi, hơn nữa Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nghĩ đến việc đăng cơ làm hoàng đế giống như dự đoán, đương nhiên là tâm tình của rất tệ, sau khi trở liền phân phó người hầu hạ thay quần áo, tự mình liền đến Ánh Nguyệt trì tắm rửa trước.
      Đạm Tuyết ở trong phòng bắt gặp bộ dáng muốn đưa quần áo cho của tiểu nha đầu, liền thản nhiên : “Còn ?”
      Tiểu nha đầu kia có chút sợ hãi nhìn nàng cái, do dự : “Hoàng tử phi, nếu , người mang đến cho Cửu gia ?”
      Đạm Tuyết vừa nghe liền biết phải chuyện tốt, liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn kia cái, nhưng vẫn đứng dậy tiếp nhận quần áo trong tay ta, về phía Ánh Nguyệt trì.
      Đẩy cửa bước vào phòng tắm, Hoàng Phủ Thanh Thần tựa vào bên cạnh hồ, bộ dáng ngủ.
      Đạm Tuyết bước tới, đem quần áo của đặt tấm bình phong, mới vừa cúi đầu ho tiếng, : “Cửu gia, quần áo của ngài đưa tới .”
      Hoàng Phủ Thanh Thần mở choàng mắt, vừa muốn mở miệng, Đạm Tuyết cũng xoay người liền ra ngoài. Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời thầm ảo não sao bản thân mình có thể ngủ, kêu nàng hai tiếng cũng nghe đáp lại, liền vội vàng đứng dậy, khoát quần áo liền đuổi theo ra bên ngoài.
      Khi hổn hển lao ra khỏi phòng tắm, Đạm Tuyết lại chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn bộ dáng , ánh mắt lạnh nhạt.
      “Nàng dám chọc ghẹo ta.” vội ôm thắt lưng của nàng, giữ chặt cằm của nàng, làm bộ hung hắng quát lên.
      “Ta chỉ tới đưa cho chàng quần áo, quan tâm đến chuyện khác.”
      Bộ dáng của nàng vẫn thản nhiên như cũ, nhưng mà lại cực kỳ vẻ mặt cùng lời lúc này của nàng, cũng quan tâm đây là giữa ban ngày có đông người qua lại, cúi đầu liền hôn nàng.
      luôn luôn vội vàng bá đạo, lần này lại kiên nhẫn vô cùng, chậm rãi ôm lấy chiếc lưỡi của nàng, ép nàng đáp lại mình như bình thường.
      Đạm Tuyết bị ép buộc có biện pháp, hô hấp cũng khó khăn, rốt cuộc đẩy ra, chỉ thản nhiên đảo mắt qua, lập tức cười ha hả, đem khuôn mặt của nàng vùi vào trong lòng mình: “Thẹn thùng có phải hay ? Chúng ta đây trở về phòng.”
      ......
      Đạm Tuyết gần như đánh mất cả bản thân mình, toàn thân lửa nóng dựa vào trong lòng , cảm thấy vừa động đậy bản thân mình chịu nổi, khỏi lui thân thể trốn vào góc giường. Nhưng lại chịu buông tha cho nàng, chiếm cứ trọn vẹn thân thể nàng, hơi nâng đầu, dụ dỗ : “Đạm Tuyết, , trong lòng nàng có ta.”
      Đạm Tuyết thở hào hển, khó chịu duỗi chân, chữ cũng chịu .
      lại cưỡng bức, dụ dỗ, bất luận như thế nào cũng muốn nàng mở miệng. Ngón cái của đặt ngay tại môi nàng vuốt ve, đợi nàng mở miệng, nhưng mà Đạm Tuyết lại khẽ há mồm, ngậm đầu ngón tay vào trong miệng.
      Cứ như vậy, rốt cuộc lại khắc chế được chính mình, đè bả vai của nàng xuống, hung hăng tiến lên.
      Cho tới bây giờ, đều biết tự mình an ủi mình, lúc này đây cũng ngoại lệ, nàng , cũng ép. Trong lòng coi như nàng có , hơn nữa, chỉ có .
      mặt nghĩ, mặt để ý đến cảm thụ của Đạm Tuyết, động tác trở nên hung ác.
      Đạm Tuyết rốt cuộc nhịn được hô lên tiếng: “A Cửu --”
      Hoàng Phủ Thanh Thần chậm lại chút nào, cho đến khi đoạt lấy tất cả tốt đẹp của nàng --
      Đợi cho đến khi hô hấp bình phục, chậm rãi vừa thở hào hển vừa ôm nàng vào trong lòng mình, nhìn đỉnh màn che, lẩm bẩm : “Nàng phải biết rằng, trong lòng ta chỉ có nàng.”
      Đạm Tuyết dựa vào trong ngực , bỗng nhiên nhớ tới sách cổ có câu --
      Thiên bất đoạt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 356
      Hoàng Phủ Thanh Hựu đăng cơ lên ngôi hoàng đế, huynh đệ còn lại đều được phong làm thân vương, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng được thụ phong là Di thân vương, tấm biển treo trước cửa phủ cũng đổi thành Di thân vương phủ. Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn lên triều, tâm ý giống như bị nguội lạnh, chuyện triều chính cũng rất ít để ý tới, thường xuyên suốt ngày ở trong phủ quấn quít lấy Đạm Tuyết.
      Đạm Tuyết khỏi cảm thấy lo âu cho : “Chàng quay về triều sao? Sợ là Hoàng Thượng trách tội chàng đó.”
      Lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Thần nằm ở nhuyễn tháp, miễn cưỡng đem trái nho vào trong miệng: “ trách tội ta còn ít sao? Tình hình nay như vậy, ta thèm trở về chịu đựng cơn thịnh nộ của đâu.”
      “Vậy chàng thực cảm thấy Thất gia buông tay như vậy sao?” Đạm Tuyết thấp giọng .
      “Nàng xem?” Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt nhìn nàng cái, “Trước đó vài ngày, ngay cả Thập Nhất, lão Tứ cũng mắng vuốt mặt kịp, nghĩ đến chắc là biết ngôi vị hoàng đế ngồi xong, cố ý tìm cách gây phiền toái cho chúng ta. Thất ca từng qua câu, thay vì dùng hết khí lực tranh đoạt, chi bằng giấu tài, chờ đợi thời cơ mà hành động.”
      ra trong lòng hiểu rất ràng, Đạm Tuyết lúc này mới am tâm, cúi đầu, trong lòng lại nhịn được khẽ chấn động – ra thường xuyên ở trước mặt nàng biểu tính tình trẻ con quá mức, thế cho nên nàng xem trở thành đứa bé, lại quên mất rằng cũng là vị hoàng tử quen với những đấu đá tại triều đình.
      “Suy nghĩ cái gì?” Nàng xuất thần, đột nhiên chồm về phía nàng, hôn lên vành tai của nàng.
      Bình thường, khi Đạm Tuyết bị sáp tới gần như thế, những chuyện xảy ra kế tiếp càng thể vãn hồi, nhưng hôm nay lại thể như ý nguyện -- vừa mới ôm nàng vào trong lòng, lại đột nhiên nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ đến đây.
      Hoàng Phủ Thanh Thần ảo não cơ hồ muốn lao ra trách cứ Thất ca mình phen, nhưng mà nhớ đến tình hình gần đây, nên vẫn phải nhịn xuống, dẫn theo Đạm Tuyết ra ngoài gặp .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở trong sảnh, trong mắt xuất thần sắc lo âu hiếm thấy, Hoàng Phủ Thanh Thần khỏi ngẩn ra: “Thất ca, làm sao vậy?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt nhìn Đạm Tuyết cái, mới thấp giọng : “Thân thể của nàng dường như xảy ra vấn đề.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao: “Thân mình nàng phải vẫn có vấn đề sao?”
      Đạm Tuyết cũng từ chỗ Hoàng Phủ Thanh Thần mới biết được chuyện Tịch Nhan bị trúng độc, cũng biết nay nàng ở mình tại phủ cũ của Thất gia, nhưng chuyện có thể làm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên nóng nảy nhất định là việc : “Vậy ý tứ của Thất gia là?”
      “Muốn mời muội thay ta chuyến.” Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhướng mày xong câu này liền đứng dậy.
      Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng cuống quit : “Ta cũng .”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn , gì cả, xoay người ra ngoài.
      “Nàng tốt nhất cách xa nàng ta chút.” chiếc thuyền hoa đối diện với thuyền hoa của Tịch Nhan, Hoàng Phủ Thanh Thần ôm lấy Đạm Tuyết đứng ở đầu thuyền, thấp giọng , “Lúc này Thất ca tự mình tới tìm nàng, ta tiện cự tuyệt.”
      Đạm Tuyết cười : “Vì sao chàng thích nàng ta?”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lên tia chán ghét, : “ vì sao cả, chỉ cảm thấy nàng ta quỷ kế đa đoan, nên dạy hư cả nàng.”
      “Hiếm khi ở trong lòng chàng, ta vẫn còn là người tốt.” Đạm Tuyết khỏi gợi lên khóe miệng.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhéo nhéo khuôn mặt của nàng: “Nàng chỉ bậy.”
      Kỳ Hoàng Phủ Thanh Thần cũng ra miệng nguyên nhân gì, đồng thời cũng mong muốn đề cập đến nguyên nhân, đó là Nam Cung Ngự. Từ khi biết người trong lòng Đạm Tuyết là Nam Cung Ngự, mỗi ngày lại càng hận Nam Cung Ngự thêm phần, những người liên quan đến Nam Cung Ngự cũng làm cho hận, ngoại lệ duy nhất e là chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Đạm Tuyết. cũng biết mình có chút vô lý, nhưng mà vì nàng, những chuyện điên rồ nào cũng làm qua, về chuyện này còn sợ gì nữa?
      Còn có nguyên nhân, đó là bởi vì Hoàng Phủ Thanh Vũ. Sau khi vì Đạm Tuyết mà theo Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong lòng liền nhận định vị đế vương cao cao tại thượng, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ vì Tịch Nhan mà buông tha cho cơ hội tốt, ảnh hưởng của Tịch Nhan đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ thể khống chế được nữa rồi. Giống như cũng quan tâm ảnh hưởng của Đạm Tuyết đối với mình là như thế nào, nhưng muốn nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cứ tiếp tục như thế này nữa.
      chứng minh, ý nghĩ rất đúng.
      mũi thuyền, khi trong miệng Tịch Nhan đột nhiên phun ra ngụm máu đen, lần đầu tiên Hoàng Phủ Thanh Vũ ở trước mặt thể khống chế được, cơ hồ muốn tiến lên, ôm nữ tử kia vào trong lòng, vẻ mặt đau đớn, giống như người trong lòng chính là toàn bộ bản thân .
      Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi ôm Đạm Tuyết trở lại bên cạnh mình vào trong lòng, muốn tiếp tục nhìn tình cảnh như vậy, xoay người vào trong khoang thuyền.
      Sau ngày đó, Hoàng Phủ Thanh Thần dần dần lại quan tâm tới việc triều chính, vẫn thường xuyên là người bị tân đế chọn để chỉ trích, nhưng mỗi khi trở về phủ, vừa nhìn thấy Đạm Tuyết liền quên hết thảy. Ngoại trừ thời gian làm việc trong cung, cơ hồ cả ngày lẫn đêm hai người đều cùng chỗ, vô luận đến nơi nào, đều nhất định phải mang nàng theo.
      Nơi nào có nữ nhân nơi đó có thị phi, huống chi trong phủ có nhiều nữ nhân như vậy, sau khi Đạm Tuyết hoàn toàn chiếm được độc sủng, tiếng oán than liền vang dậy đất trời.
      Nhưng tuy rằng trong lòng nữ tử này vô cùng khó chịu, nhưng dù sao vẫn còn kiêng kị thân phận cùng thủ đoạn của Đạm Tuyết, trước mặt của nàng, những nữ tử này chưa bao giờ dám điều gì, nhưng sau lưng những lời đồn lại càng ngày càng nhiều, đều là những lời rất khó nghe, nhưng tựu chung cũng chỉ xoay quanh chuyện nàng trường kỳ độc chiếm Hoàng Phủ Thanh Thần, cho tới bây giờ gần năm trôi qua, thế nhưng nàng lại thể mang thai.
      Khi những lời đồn đãi này rơi vào tai Hoàng Phủ Thanh Thần, nhất thời giận tím mặt, lập tức liền ra lệnh cho Hứa Lập Thiên thăm dò đến tột cùng là ai ra những lời này. Vốn đó chỉ là những lời đồn, thế nhưng lại bị tìm được nơi phát tán ra, những kẻ tham dự vào việc phát tán những lời đồn đại này, toàn bộ đều bị trách phạt nặng, sau đó đuổi ra khỏi vương phủ. Cứ như vậy, từ xuống dưới, cơ thiếp trong phủ bị đuổi hơn phân nửa.
      Cho tới bây giờ, Đạm Tuyết vẫn chưa với chuyện mất đứa con là lỗi của mình, nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy, vẫn nhắc lại, sau đó nàng cũng nghĩ , cho tới bây giờ, khi nổi cơn giận dữ lôi đình như vậy, nàng mới biết chuyện kia ra vẫn ở trong lòng mọc rễ rất sâu.
      Mà gần năm nay, nàng vẫn mang thai, chuyện này có liên quan đến nàng.
      Tuy rằng công tử từng qua, chỉ cần bỏ đứa bé đầu tiên có gì đáng ngại nữa, nhưng nàng vẫn rất sợ, vạn nhất sau khi có đứa con nữa, lại xảy ra chuyện gì, muốn nàng phải bỏ nữa, vậy làm sao nàng chịu nổi chứ?

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 357
      Cho nên nàng vẫn rất cẩn thận, dám để cho mình có thai lần nữa. Tuy rằng từng ngầm ám chỉ rất nhiều lần, hy vọng nàng sớm ngày có thai, nhất là khi trong phủ Thất gia truyền đến tin tức Tịch Nhan có thai, lại gấp đến độ chờ được nữa. Nhưng mỗi khi cùng hoan ái xong, Đạm Tuyết đều dùng thuốc.
      Hoàng Phủ Thanh Thần tất nhiên là biết chuyện này, khi quay về phòng của nàng vẫn giữ vẻ mặt thèm quan tâm như cũ, còn Đạm Tuyết cũng bắt đầu do dự, có nên chân tướng việc cho hay . Nhưng nếu cho nghe, tin sao?
      Trong lúc Đạm Tuyết bồi hồi cùng nôn nóng vô cùng, rốt cuộc lại chờ được tin Nam Cung Ngự đến đây.
      Nam Cung Ngự đến đây, đơn giản là vì Tịch Nhan, nhưng mỗi lần đến đây cũng quên đến thăm hỏi nàng, mà lúc này đây, Đạm Tuyết ngóng trông đến, vì tình cảm luyến ái với , mà chỉ đơn giản vì chính mình mà thôi.
      lâu sau, Nam Cung Ngự đến gặp nàng, đợi nàng mở miệng trước, ngược lại giành hỏi trước: “Cơ thể của Nhan nhan xảy ra chuyện gì, muội có biết ?”
      Saumột lúc nao nao, Đạm Tuyết liền cho những điều mà mình biết.
      Nam Cung Ngự nôn nóng nhướng mày: “Những chuyện này ta cũng biết rồi. Ta vốn còn tưởng rằng trong chuyện này nhất định Hoàng Phủ Thanh Vũ có mưu gì, ra là .”
      Sau lát, Đạm Tuyết liền phản ứng lại: “Công tử là nàng ta biết chuyện này rồi sao?”
      Nam Cung Ngự trầm ngâm lát, : “Chuyện này muội cần với người khác. Lần này, ta nhất định phải mang nàng .”
      Lúc này Đạm Tuyết mới cúi thấp đầu : “Ta nghe theo lời công tử .”
      Nam Cung Ngự biết có biết bao nhiêu khổ sở, trầm mặc hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, khẽ cười: “Muội có khỏe ? Trước lúc ta đến đây, Mặc Ngân dặn riêng ta đến thăm hỏi muội.”
      Hơn năm qua, Đạm Tuyết vẫn duy trì liên lạc với Trầm Mặc Ngân, vừa nghe vậy cũng thản nhiên nở nụ cười: “Vẫn khỏe.”
      Nam Cung Ngự nhìn nàng sâu cái: “Có tâm sao?”
      Đạm Tuyết khẽ cắn môi, hồi lâu sau mới thấp giọng : “Công tử, ta dám để cho mình mang thai con của chàng.”
      Nghe vậy, Nam Cung Ngự đầu tiên là ngẩn ra: “Là muội dám mang thai, hay là muốn mang thai con của ?”
      Đạm Tuyết có chút xấu hổ, thay đổi phương thức trả lời : “Ta chỉ sợ độc trong cơ thể còn chưa đẩy ra hết, nếu lại có thai, phải bỏ nữa hay sao --”
      Nam Cung Ngự gật gật đầu, : “Đừng sợ, sao.”
      “Nhưng mà......” Trong đôi mắt trầm tĩnh của Đạm Tuyết hơi lộ ra chút lo âu, đủ để thuyết minh dằn vặt trong lòng nàng.
      “Đạm Tuyết.” Nam Cung Ngự gọi nàng tiếng, : “Muội nhìn ta . Muội tin ta sao? Muội tin y thuật của ta hay muội cảm thấy ta lừa muội?”
      Đạm Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía : “Ta đương nhiên tin tưởng công tử.”
      Nam Cung Ngự nở nụ cười: “Nếu như thế, có gì phải sợ, nếu muội muốn làm mẹ, muội nhất định phải học cách gánh vác. phải sợ.”
      Những lời này của dường như mang lại cho Đạm Tuyết dũng khí rất lớn, sau lát im lặng, nàng rốt cuộc gật gật đầu, khẽ cười lên: “Đa tạ công tử.”
      Nam Cung Ngự cũng mỉm cười: “Nay nhìn thấy muội tốt, ta trở về đối mặt với Mặc Ngân, cuối cùng cũng có công đạo rồi, phải ?”
      Sau khi Nam Cung Ngự rời khỏi, lo lắng trong lòng Đạm Tuyết mới xem như rốt cuộc cũng yên ổn xuống. Ngồi trước gương trang điểm, nhìn về hình ảnh mình phản chiếu trong gương, nàng nhịn được cười nhạo chính mình ngu ngốc -- nếu phải nàng sợ đầu sợ đuôi như vậy, chỉ sợ chưa đầy năm, nàng sớm có thai rồi? Nghĩ đến những đêm triền miên ngớt, dùng hết toàn bộ sức lực nhưng lại bị chính nàng phụ, nàng nhịn được đỏ cả hốc mắt.
      Cho đến hôm nay, nàng mới rốt cuộc biết được, ra bản thân mình luôn khát vọng muốn sinh con dưỡng cái cho đến như vậy.
      Nàng chậm rãi mở chiếc hộp trang sức bàn trang điểm ra, từ ngăn kéo dưới cùng lấy ra chuỗi vòng cổ thanh ngọc, cầm trong tay thưởng thức.
      Đến khi gặp lại Nam Cung Ngự lần nữa, đến khi hoàn toàn ý thức được mọi chuyện trôi qua, nàng mới rốt cuộc giật mình hiểu được lý do thích chuỗi vòng cổ thanh ngọc này, ra phải vì Nam Cung Ngự, mà là vì . Cả hai chuỗi vòng cổ hoàn toàn khác nhau, chuỗi vòng cổ kia có lẽ có rất nhiều người từng mang qua, nhưng chuỗi vòng cổ thanh ngọc này lại chỉ thuộc về mình nàng. Là do chính tự tay vẽ kiểu, là do chính tự mình ra lệnh cho người ta chế tác ra, là do chính muốn lấy lòng của nàng.
      Đạm Tuyết nắm chuỗi vòng cổ kia ngồi ở trước gương trang điểm, cuối cùng nhịn được rơi lệ.
      Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy nàng ngồi ở chỗ kia, nắm chuỗi vòng cổ trong tay ảm đạm rơi lệ, sắc mặt vốn có chút trầm liền chuyển sang lo lắng, tiến lên ôm nàng vào trong lòng: “Làm sao vậy, sao lại khóc?”
      Đạm Tuyết ngờ tới đột nhiên trở về như vậy, vội lau nước mắt, lắc lắc đầu.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn chằm chằm nàng lúc lâu, hồ nghi trong mắt mới dần dần tiêu tan, tiếp tục truy vấn nữa.
      vốn mướn cho nàng biết, Nam Cung Ngự tới Bắc Mạc, hơn nữa còn lấy thân phận sư huynh của Tịch Nhan công khai vào ở trong phủ Thất gia. Nhưng còn chưa , vì sao lại cảm thấy dường như nàng biết hết rồi?
      Đạm Tuyết khẽ tựa vào trong ngực , sợ lo lắng, rốt cuộc nuốt những giọt lệ muốn rơi ra vào trong lòng, chỉ cúi đầu gọi tiếng: “A cửu.”
      Cánh tay Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi siết chặt thắt lưng của nàng, thản nhiên lên tiếng.
      “Có khi nào chàng ghét bỏ ta ? Giống như những nữ nhân trong phủ này bị đuổi , lúc trước chàng cũng từng thích các nàng ta, nhưng đến khi thích, chán ghét chàng có thể mày cũng nhíu mặt cũng nhăn chút liền đuổi .”
      Nàng chưa từng ra những lời như vậy, hôm nay như vậy, phải là kỳ quái. hoảng loạn trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần dần dần lan đến tứ chi, vội ôm lấy mặt của nàng, cắn răng : “Nàng làm sao có thể giống với họ chứ? Ta rồi, trong lòng ta chỉ có mình nàng.” xong, bỗng nhiên nhắm mắt, gần như thấp giọng hỏi: “Còn nàng sao?”
      “Ta --”
      Sau lát trầm mặc, Đạm Tuyết vừa ra chữ, đột nhiên liền cúi đầu xuống, dùng nụ hôn giam kín, cho nàng thêm chữ nào nữa.
      rất nhát gan, e sợ nàng thêm chữ nữa, ngay cả bản thân cũng thể thừa nhận nổi.
      Đạm Tuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại, kiễng mũi chân lên vòng tay quanh cổ .

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 358
      Đêm đó qua đêm bất thường, đối với Đạm Tuyết mà là như thế, đối với Hoàng Phủ Thanh Thần mà cũng như thế.
      đêm lưu luyến qua , sang hôm sau, Đạm Tuyết rốt cuộc giống như trước nữa, còn tiếp tục uống thuốc đắng ngắt đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, ngược lại ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt bình yên của nữ tử trong gương, nhịn được gợi lên ý cười thản nhiên, tuy rằng rất lãnh đạm, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy .
      Nhưng vào ngày hôm đó, biết vì sao Hoàng Phủ Thanh Thần lại hồi phủ. Trong lòng Đạm Tuyết biết vì sao lại có chút bất an, vào buổi tối giấc ngủ cũng trở nên bất ổn, vô thức liền từ trong mộng bừng tỉnh dậy, giường vẫn có thân ảnh của Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Từ khi nàng trở về vương phủ này, Hoàng Phủ Thanh Thần luôn cố gắng lấy lòng của nàng, có thể thiên địa chứng giám. Ngoại trừ bận việc bên ngoài trở về phủ được, còn ngày ngày đều qua đêm trong phòng nàng, về phần phòng ngủ của các nữ tử trong phủ này, nửa bước cũng bước vào. Mà cho dù có việc thể hồi phủ, cũng tất nhiên phái người trở về cho nàng hay, tình hình giống như hôm nay, lâu rồi chưa từng xuất qua.
      Khi lần nữa từ trong mộng bừng tỉnh dậy, Đạm Tuyết cũng ngủ trở lại nữa, nàng ngồi dậy gọi Lục Kiều tiến vào: “Ngươi tiền phòng cho người tiến cung hỏi thăm chút, xem tại sao Cửu gia còn chưa trở về.”
      Lục Kiều lầu bầu tiếng: “Giờ này cửa cung sớm đóng rồi, cho dù Cửu gia muốn trở về, cũng thể về được?” Nàng cố ý thầm với bản thân, nhưng vẫn ra ngoài làm theo lệnh.
      Ước chừng qua nửa canh giờ sau, người của tiền phòng hồi lại, là từ lúc chiều Hoàng Phủ Thanh Thần ra khỏi cung, căn bản chưa từng ngủ lại ở trong cung.
      Đạm Tuyết giật mình giống như hiểu được điều gì, sau khi lên tiếng liền nằm xuống lại.
      Đến buổi tối ngày hôm sau mới trở về phủ, nhưng cũng tới gặp Đạm Tuyết, mà chỉ ở trong thư phòng mình nghỉ ngơi lát, lại vội vàng ra khỏi phủ.
      Đôi mắt của Đạm Tuyết nổi hai quầng thâm đen, nhưng vẫn còn kịp đến nhìn nàng cái, cho nên nàng lại ảm đạm xuống.
      Mãi cho đến năm ngày sau, Hoàng Phủ Thanh Thần mới xuất ở trong phòng Đạm Tuyết lần nữa, bộ dáng vô cùng tức giận, sau khi khóa cửa phòng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng cái, xoay người liền tới bàn trang điểm bên kia, lục tung tất cả để tìm kiếm cái gì đó, rốt cuộc cũng tìm ra chuỗi vòng cổ thanh ngọc nàng cất giữ vô cùng cẩn thận kia.
      Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng phun trào!
      Đạm Tuyết chậm rãi đứng dậy, nhìn .
      nhanh tới gần, lao thẳng đến trước mắt nàng giơ chuỗi vòng cổ lên, cười lạnh tiếng: “Nàng thích chuỗi vòng cổ này sao?”
      Mi tâm Đạm Tuyết nhíu lại, suy nghĩ muốn vươn tay kéo tay áo : “A Cửu.”
      nên đụng vào ta!” Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng thối lui hai bước, đụng vào chiếc bàn phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất, vất vả mới đứng vững lại, mới nhìn về phía nàng, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy hơi thở nguy hiểm, “Trầm Đạm Tuyết, nàng tự hỏi bản thân mình chút, vì sao đem vòng tay ta đưa cho nàng chuyển tặng lại cho mẫu phi, vì sao lại đối với chuỗi vòng cổ thanh ngọc này trân quý đến như vậy?”
      Đạm Tuyết hơi nhếch môi, trầm mặc nhìn .
      nên lời sao?” Hoàng Phủ Thanh Thần lại lạnh lùng cười lên lần nữa, “Ta thay cho nàng! Bởi vì năm năm trước, Nam Cung Ngự từng tặng nàng chuỗi vòng ngọc giống như đúc, có phải hay ?”
      Thanh của tàn nhẫn, câu cuối cùng gần như rít gào lên.
      Đạm Tuyết chậm rãi rũ mắt xuống. ra là thế, ra suốt năm ngày nay xuất , chính là thăm dò những chuyện qua của nàng, quá khứ của nàng trước kia, thậm chí ngay cả chuyện chuỗi vòng cổ cũng điều tra ra nhất thanh nhị sở. Trầm mặc hồi lâu sau, Đạm Tuyết mới hít vào hơi, : “Đúng, công tử từng tặng cho ta chuỗi vòng cổ tương tự, nhưng......”
      “Đủ rồi!” Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên giơ cao tay lên, hung hăng ném chuỗi vòng cổ cầm trong xuống, chỉ thoáng, những viên ngọc bị lực vô cùng lớn tác động rơi thẳng xuống đất, từng viên từng viên rơi ra, đứt thành nhiều mảnh , hầu như bị hủy hoại hoàn toàn.
      Đạm Tuyết hầu như đứng vững nữa, sắc mặt có chút trắng bệch nhìn những viên châu bằng ngọc mặt đất.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh tiếng nhìn nàng: “Như thế nào, đau lòng sao? Cảm thấy tâm ý của công tử đối với nàng bị hủy sao? Trầm Đạm Tuyết, nàng nhìn cho ràng, chuỗi vòng này phải của công tử nàng tặng cho nàng, phải do người ta mài ra, mà là ta, từng viên từng viên ngọc đều do ta tự tay mài ra, xâu thành chuỗi, là ta tự tay làm cho nàng! Chỉ tiếc rằng nàng cần, nàng căn bản cần nó!”
      Mỗi viên ngọc đều là tâm ý của , hóa ra là tâm ý của , cho tới bây giờ nàng cũng biết quý trọng.
      Nàng nhìn , ánh mắt suy sụp. Trong lòng nàng ràng biết, tín nhiệm nàng phải là lỗi của , mà nguyên nhân vẫn là bởi vì nàng xưa nay vô cùng lãnh đạm. Do vậy nàng vẫn nên lời, mở miệng giải thích với được, cho dù là câu.
      Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn nhìn gần nàng: “Công tử của nàng trở lại, vậy nàng biết rồi? Cho nên ngày đó mới cầm chuỗi vòng cổ nàng khóc, cảm thấy khổ sở, ủy khuất có phải hay ? Ta, Hoàng Phủ Thanh Thần ủy khuất nàng phải ?”
      “Ta biết, cho tới bây giờ chàng đối xử với ta rất tốt.” Thanh của nàng rất , ra câu như vậy giống như phải dùng tất cả sức lực, vô cùng khó khăn.
      “Chỉ tiếc, đều là ta chỉ làm theo ý mình, si tâm vọng tưởng, có phải hay ?” Hoàng Phủ Thanh Thần cổ quái nở nụ cười tiếng, bỗng nhiên vươn tay chỉ chóp mũi vào của nàng, “Trầm Đạm Tuyết, nàng đừng cho ta là tên ngốc, hơn năm nay nàng mang thai, nàng nghĩ rằng ta biết là vì sao sao? Chỉ có mình ta khờ, ta ngu xuẩn, ta nghĩ rằng chỉ cần an tâm chờ đợi, cuối cùng đợi được ngày nàng nguyện ý, chúng ta đây có con của mình, nhưng mà nay, ta hy vọng xa vời nữa rồi, bao giờ hy vọng xa vời nữa!”
      xoay người, tức giận ngút trời đạp cửa ra.
      Đạm Tuyết kinh ngạc đứng ở bên giường, cảm thấy khí lực toàn thân giống như bị rút hết, trong lồng ngực hoàn toàn hỗn độn cùng đau đớn. Cũng biết trải qua bao lâu, nàng mới rốt cuộc có thể ngồi xuống, cúi đầu nhặt viên lại viên ngọc phân tán khắp nơi, bị phá hủy gần như hoàn toàn.
      ra những viên ngọc này đều là tự tay mài ra, nhưng lại với nàng là thợ thủ công trong cung làm.
      Quả là tên ngốc. Những giọt lệ trong mắt Đạm Tuyết chực trào ra, nàng dùng chiếc khăn tay bằng lụa gói cẩn thận những viên ngọc lại.
      Chuỗi ngọc này vốn có ba mươi hai viên, nhưng giờ tứ phân ngũ liệt, đến tột cùng có bao nhiêu viên nàng cũng biết, chỉ ngừng tìm kiếm mặt đất, bàn chân, lưng ghế, thậm chí dưới giường, toàn bộ đều tìm qua lần.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 359
      Từ đó về sau, Hoàng Phủ Thanh Thần hề xuất trong phòng Đạm Tuyết nữa.
      Nàng dùng suốt cả ngày trời mới ghép chuỗi vòng cổ Ngọc Thạch trở lại như cũ, cuối cùng mới đem ba mươi viên ngọc hợp lại, nhưng còn lại hai viên, bất luận thế nào hợp lại cũng vẫn bị thiếu góc. Cũng giống như nàng với , bất luận như thế nào, quan hệ giữa hai người cũng còn nguyên vẹn nữa.
      thể trở lại như cũ sao? Nàng tin. Tính tình của nàng tuy rằng bên ngoài lãnh đạm, nhưng bên trong vô cùng quật cường phải người bên ngoài có thể dự đoán được, nếu lúc trước nàng tuyệt đối liều lĩnh theo Nam Cung Ngự đến Bắc Mạc này. Mà nay, Nam Cung Ngự trở thành quá khứ, đối với Hoàng Phủ Thanh Thần, lòng của nàng cũng tuyệt đối do dự dù chỉ chút.
      Trùng hợp đến lúc chạng vạng tối, nàng đột nhiên nhận được thư do Hoàng Phủ Thanh Vũ sai người đưa tới, chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản -- quán Như Ý.
      Đạm Tuyết thể bội phục vị Thất gia này, chỉ riêng chuyện trong phủ cũng đủ làm sắp sứt đầu mẻ trán, thế nhưng vẫn còn có tâm tư quan tâm đến gia của huynh đệ mình, khó trách những huynh đệ tâm cao khí ngạo đều bị thu phục, cam tâm tình nguyện phục vụ cho .
      Đạm Tuyết hiếm khi tâm tình tốt như vậy, liền thay đổi xiêm y, còn cố ý nhìn vào gương sửa sang lại dung nhan mình, rồi mới xuất môn gọi xe ngựa đưa mình chuyến.
      Vừa mới vào cửa quán Như Ý, nàng bỗng dưng nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng đàn ca hát xướng, xen lẫn là tiếng rống giận của Hoàng Phủ Thanh Thần, , muốn giết Nam Cung Ngự.
      Đạm Tuyết đứng ở cửa, trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười -- luôn cố ý muốn phân cao thấp với Nam Cung Ngự như vậy, nhưng lại biết giờ này khắc này, cùng nàng phân cao thấp mà thôi.
      Cũng là Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thấy nàng trước, bèn với Hoàng Phủ Thanh Thần câu gì đó, từ vị trí nàng đứng có thể nhìn thấy ràng trong nháy mắt sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần càng thêm trầm. Nàng hít vào hơi, lại bày ra khuôn mặt tươi cười thản nhiên tiến lên: “Buổi tối tốt đẹp như vậy, đòi đánh đòi giết làm gì chứ?”
      Ngoài Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẻ mặt của Thập Nhất cùng Thập Nhị khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, có lẽ là vì chưa bao giờ nhìn thấy nàng như vậy. Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn quay đầu lại, lạnh lùng ngồi ở chỗ kia.
      Nhưng trong lòng cũng phải chấn động – ngờ tới nàng lại xuất ở trong này, vì sao? Chẳng lẽ là vì ? Buồn cười!
      Hoàng Phủ Thanh Thần hung hăng uống thêm ngụm rượu, im lặng gì.
      Đạm Tuyết cũng đến ý đến, cầm áo choàng trong tay phủ lên vai : “ trễ thế này rồi, mau hồi phủ .”
      Hoàng Phủ Thanh Thần căn bản biết trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, trong nháy mắt chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, vì trong lòng mình dao động mà cảm thấy rất căm tức, còn chưa phục hồi tinh thần lại, dùng tay đẩy nàng ra!
      chú ý nên dùng rất nhiều sức, do đó nàng cứ như vậy té ngã xuống mặt đất.
      Có trời mới biết, trong khoảnh khắc đó tưởng như muốn chém đứt cánh tay mình, muốn nhảy lên ôm lấy nàng, hỏi nàng có té bị thương hay , có đau hay . Tay nắm chặt thành quyền, Thập Nhị đột nhiên đứng bật dậy chỉ trích câu, sau đó tiến lên giúp đỡ Đạm Tuyết đứng lên.
      Trong ánh mắt lên ưu tư cùng khiếp sợ, nhưng trong chớp mắt, bất giác lại chuyển thành chán ghét cùng lãnh đạm. Khi nghe thấy câu thản nhiên “ có việc gì” của Đạm Tuyết, trái tim bị buộc chặt của giống như được buông lỏng, mà chuyển sang cảm giác như bị kim đâm như lúc đầu.
      Trong tình hình như thế, Đạm Tuyết rốt cuộc cũng còn cách nào khác tiếp tục ở lại nữa, thản nhiên lời chào từ biệt với mọi người, sau đó xoay người rời . Nàng khẽ mím đôi môi cách quật cường, muốn để cho những người khác nhìn ra vẻ yếu ớt của mình.
      Thập Nhị đột nhiên đuổi theo, muốn đưa nàng trở về.
      Đạm Tuyết mỉm cười, hề cự tuyệt.
      Lên xe ngựa, vén màn xe lên, nàng chỉ nhìn cảnh trí ở bên ngoài, thầm nghĩ giờ khắc này phải trở về vương phủ, trong lòng cảm thấy rất nặng nề, bèn nghiêng đầu nhìn về phía Thập Nhị: “Thập Nhị đệ, đệ đưa ta ra bờ sông dạo chút, có thể chứ?”
      Bờ sông? Trong lòng Thập Nhị cảm thấy rất sợ hãi, nghĩ lại thái độ mới vừa rồi của Hoàng Phủ Thanh Thần đối với nàng, quả thực sợ vị Cửu tẩu này nghĩ thông suốt mà làm ra chuyện điên rồ.
      Đạm Tuyết dường như nhìn thấu tâm tư của , mỉm cười : “Đệ yên tâm, ta chỉ muốn hít thở khí chút thôi.”
      dọc theo bờ sông, bước chân của Đạm Tuyết rất chậm rãi, Thập Nhị chỉ có cách xa gần theo phía sau.
      đến chỗ, Đạm Tuyết đột nhiên dừng chân lại, xoay người nhìn về phía mặt sông, nhớ tới tình hình vô cùng náo nhiệt mặt sông năm ấy. Chính vào ngày đó, nàng và lần đầu tiên gặp gỡ, chỉ nhìn nhau lần mà lại nên duyên, mới gây ra những thị phi sau này.
      Nàng nhịn được thầm nghĩ, nếu lúc ấy mình xuất ở nơi này, nếu ngày đó nhìn thấy nàng, chỉ sợ đến bây giờ nàng vẫn còn đau khổ đơn phương công tử, sợ rằng biết Hoàng Phủ Thanh Thần là người phương nào.
      Nếu, nếu......
      Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần rời khỏi quán Như Ý canh giờ sau đó, cưỡi ngựa, hoảng hốt đường cái, trong đầu đều là hình ảnh lúc nãy của Đạm Tuyết.
      Có lẽ, nàng tới đón ?
      Trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, bỗng nhiên liền giơ roi lên, vừa muốn đánh mã chạy như điên, bỗng dưng nhìn thấy người đối diện đến, ràng chính là Nam Cung Ngự!
      Nam Cung Ngự! Chỉ thoáng, trong đầu hoàn toàn thanh tỉnh --
      ra, ra là thế, ra là bởi vì Nam Cung Ngự ở nơi này!
      Trong lòng lửa giận bốc lên ngập trời, bèn giục ngựa tiến lên, chắn trước ngựa của Nam Cung Ngự.
      Nam Cung Ngự vốn phóng như bay, nhưng đột nhiên bị người chắn đường, vội vàng ghìm cương lại, khống chế con ngựa, có chút kinh ngạc nhìn về phía người tới, khẽ cười lên: “ ra là Cửu gia.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng nhìn : “Nam Cung Ngự, xuống ngựa.”
      Nam Cung Ngự vẫn thản nhiên cười: “Thế nào, Cửu gia muốn đơn đả độc đấu sao? Ngươi phải đối thủ của ta.”
      “Xuống ngựa!” Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên quát lên tiếng chói tai, tự mình xuống ngựa trước.
      Nam Cung Ngự chỉ thản nhiên nhìn như trước, khẽ lắc đầu thở dài, vừa nghĩ muốn đánh ngựa rời .
      Hoàng Phủ Thanh Thần lại chậm rãi tới trước ngựa của , trực tiếp dùng quyền đánh lên đầu ngựa , con ngựa bị đau, ngay lập tức rống to tiếng, giơ vó ngựa lên thụt lui vài bước, Nam Cung Ngự rốt cuộc phải xuống ngựa cách bất đắc dĩ, đứng đối diện với .
      “Lấy kiếm của ta đến đây.” Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên với gã sai vặt phía sau.
      Những gã sai vặt bên cạnh đều là những người cơ trí, gặp tình hình này, từ sớm có người chạy về quán Như Ý tìm viện binh, gã sai vặt khác vẫn còn do do dự dự, cho đến khi trúng cước của Hoàng Phủ Thanh Thần, mới tình nguyện mang kiếm dâng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :