1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 350
      Hai ngày qua , cuối cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tìm được và đưa Tịch Nhan trở về như ý nguyện, còn ở đây, mọi người cũng đều rời quán trọ, chuyển qua sơn trang lận cận trong vùng.
      Tinh thần của Hoàng Phủ Thanh Thần sa sút qua từng ngày, nhất là sau khi thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm đứa bé kia về, tuy rằng, sau khi xác minh là Hoa Tịch Nhan dùng đứa bé đó để lừa , Hoàng Phủ Thanh Vũ lại bình tĩnh rất nhanh, còn ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Thần tăm tối vô cùng.
      Đứa bé, đứa bé, đứa bé, ..... Có đôi khi, thậm chí tự lừa mình dối người rằng, nếu chưa từng có đứa bé kia, tốt biết mấy? Ít nhất đến giờ, còn có thể lừa mình dối người hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có nàng kề bên.
      Trong hoa viên, ngửa mặt lên trời thở dài tiếng, ngừng trút rượu xuống bản thân, thầm muốn để bản thân say khướt.
      Còn Nam Cung Ngự, cuối cùng vẫn có ngày tìm đến cửa.
      ai biết, giây phút khi Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn thấy Nam Cung Ngự, ý nghĩ muốn lập tức giết nhiều đến mức nào, ngoài trừ lầu các bên kia, Đạm Tuyết chớp mắt nhìn về phía này.
      Hoàng Phủ Thanh Thần biết sáng sớm Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng sắp xếp ổn thỏa, để chuẩn bị cho giây phút này, nhưng vẫn thể nào khống chế nổi hận của bản thân khi đối diện với tên nam nhân kia. có thói quen mang theo kiếm, nhưng Thập Nhất có, trừ lúc yết kiến ra, khoảng thời gian còn lại bội kiếm rời khỏi người. Mà lúc này, Thập Nhất lại đứng ngay sau , chỉ cần duỗi tay ra, là có thể rút được ngay.
      Đúng lúc này, phía sau bỗng truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, quay đầu lại nhìn, thấy Tịch Nhan chạy đến.
      Tịch Nhan liền đứng trước mặt Nam Cung Ngự, nâng tay lên gỡ mặt nạ mặt Nam Cung Ngự xuống.
      Hoàng Phủ Thanh Thần dường như quyết định 'hành động' với kiếm của Thập Nhất, nhưng đột nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đến, bất động thanh sắc đè bờ vai . Thập Nhất đứng phía trước bỗng dưng phát điều gì, nắm chặt kiếm trong tay, ninh mi nhìn tình hình trước mắt.
      Tịch Nhan chuyện cùng Nam Cung Ngự, từ đầu đến cuối, nội dung cuộc đối thoại của hai người họ vốn chẳng hề liên quan đến những người bên cạnh, Hoàng Phủ Thanh Thần khỏi nghĩ đến giờ phút này nàng đứng lầu các --- trong lòng Nam Cung Ngự vốn có nàng, chút cũng ! Nhưng vì sao, nàng còn muốn vì ta quyết tuyệt như vậy, phấn đấu hết mình như vậy?
      Cuối cùng, Tịch Nhan vẫn còn nhớ đến việc quay về vòng tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ lát sau, chạy nhanh như tên bắn vào nơi ấm áp ấy.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ trao đổi ánh mắt với Thập Nhất, còn mình đưa Tịch Nhan rời khỏi đó trước. Thập Nhất cũng kéo Hoàng Phủ Thanh Thần lại, tránh cho tiến lên trước, chạy về hướng chuồng ngựa.
      Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần lại quay đầu nhìn về phía lầu các kia, nơi đó, bên cửa sổ, quả nhiên có thể thấy thân ảnh của Đạm Tuyết.
      Cảm giác tức giận trong khỏi dâng lên, hung hăng đẩy Thập Nhất ra, còn mình chạy ngược về phía lầu các.
      Đạm Tuyết nghe tiếng bước chân lên lầu, liền xoay người về phía .
      Ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Thần vẻ tàn nhẫn, liếc mắt nhìn Thập Nhị đứng bên: "Đệ trước ."
      Thập Nhị bất lực trong việc khuyên Đạm Tuyết rời , thấy đến đây, nhất thời như được đại xá: "Vậy Cửu ca, huynh nhớ đưa Cửu tẩu trở về, cẩn thận nhé."
      Thập Nhị xoay người xuống lầu, Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt lạnh lùng nhìn Đạm Tuyết, bỗng nhiên lấy cung tiễn tường ra, kéo căng dây cung, nhắm ngay về phía người Nam Cung Ngự.
      "A Cửu!" Đạm Tuyết thất thanh kêu lên, kéo tay áo .
      Nàng biết tài bắn cung thiên xạ của Hoàng Phủ Thanh Thần, Dung phi từng nhắc đến chuyện này, cảm thán rằng văn được võ cũng xong, nhưng duy chỉ có tài bắn cung là tuyệt đỉnh, hơn tất cả những huynh đệ khác.
      Nàng dám nghĩ, nếu mũi tên của Hoàng Phủ Thanh Thần được bắn ra, công tử có thể chống đỡ được .
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười giễu tiếng: "Đau lòng sao? Nàng đau lòng là chuyện của nàng, ta cũng có mối thù ta muốn báo."
      " liên quan đến công tử!" Dưới tình thế cấp bách, Đạm Tuyết chợt thốt lên , "Đơn thuốc kia là ta xin công tử kê cho, là ý của ta, phải lỗi của công tử!"
      Gương mặt căng thẳng của Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên run rẩy chút, cung tiễn cũng run lên nhè , cuối cùng, tay run lên, mũi tên kia vô lực rơi xuống, còn chút uy lực nào.
      Nhưng cũng nhanh chóng rút mũi tên khác, rồi chuyển hướng, nhắm ngay về phía Đạm Tuyết, thanh vừa lạnh vừa cứng rắn: " như thế, ta hẳn là nên bắn chết nàng ư?"
      Đạm Tuyết nhìn , khóe môi hơi động, hồi lâu sau, mới thấp giọng : "Nếu bắn chết ta, có thể làm lòng chàng nguôi ngoai hơn, vậy chàng bắn chết ta ."
      Sau đó, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
      Nàng thấy, Hoàng Phủ Thanh Thần trước mắt giống như đứng thẳng nổi, lùi từng bước, thân mình chao đảo, giống như phải dốc hết khí lực mới chống đỡ được mà tiếp tục đứng thẳng, cắn răng nhìn về phía nàng: "Nàng quyết định cùng , phải ?"
      Đạm Tuyết hề động, cũng lên tiếng.
      Ngay cả hô hấp Hoàng Phủ Thanh Thần cũng dám, bởi vì mỗi lần hít vào, đều khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn khôn nguôi, còn mỗi khi thở ra, liền cảm thấy khí lực người mất từng chút .
      Cuối cùng, đột nhiên hét to tiếng, lần nữa giương tên nhắm ngoài cửa sổ, lúc này, lại hướng lên trung!
      Chỉ nghe "Vụt" tiếng, tên xé toạc khí bay , biến mất nhanh chóng vào những đám mây.
      ném cung tiễn , lưu lại câu cuối cùng: "Trầm Đạm Tuyết, đời này kiếp này, đừng để ta gặp lại nàng."
      Nam Cung Ngự dẫn người đuổi theo Hoàng Phủ Thanh Vũ, bởi vì biết bản lĩnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ, khi có chuẩn bị, cách nào đuổi theo được. Vì thế, Nam Cung Ngự chỉ dẫn theo người lên lầu các.
      Đạm Tuyết vẫn đứng bên cửa sổ, nhắm chặt đôi mắt, mặt lại mơ hồ có vệt nước mắt bị gió thổi khô.
      Nam Cung Ngự chậm rãi bước đến, thấy dáng vẻ nàng, cũng thêm gì, chỉ : "Ở lại cũng tốt. thôi, Mặc Ngân ở tầng dưới đợi muội đó."
      Cuối cùng, Đạm Tuyết chậm rãi mở mắt ra, nhìn Nam Cung Ngự trước mặt, nhàng nở nụ cười. Nàng rốt cuộc vẫn rời khỏi Bắc Mạc, nàng rốt cuộc vẫn rời khỏi người kia, nàng rốt cuộc cũng được đứng trước mặt công tử, nàng rốt cuộc cũng được gần như vậy, nàng rốt cuộc cũng về bên cạnh ca ca ...
      Nhưng mà vì sao, vui vẻ, chút cũng hạnh phúc?
      Đạm Tuyết nhàng hít vào hơi, giữ nguyên nụ cười: “Đa tạ công tử, ra, ta cũng nhớ mong ca ca, giờ rốt cục có thể nhìn thấy huynh ấy.”
      Nay, rốt cục còn được gặp lại người kia .
      Kiếp này, mãi gặp lại.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 351
      Ngày quay về Đại Sở, cũng hề thấy thanh thản như hồi ở Bắc Mạc, có lẽ Trầm Mặc Ngân sợ nàng suy nghĩ miên man, nên tìm rất nhiều việc để nàng làm, lớn có, có, bao gồm cả những việc nhặt trong phủ, tất cả đều giao cho Đạm Tuyết.

      Vì thế, mỗi ngày của Đạm Tuyết bận rộn và ngập việc lạ thường. Còn Trầm Mặc Ngân thấy nàng nhắc đến Nam Cung Ngự như trước nữa, cũng vui vẻ với kết quả này, phiền muộn cũng vơi ít.

      Huệ An năm ba mươi mốt, Nam Cung Ngự rốt cuộc vẫn đến Bắc Mạc lần nữa.

      Trước khi Bắc Mạc, đến gặp Đạm Tuyết lần, lời nửa nửa đùa: "Thế nào, bây giờ, muội vẫn còn ý nghĩ muốn theo ta thêm lần nữa ?"

      Đạm Tuyết cười , nhưng nụ cười lại nhanh chóng biến mất: "Đương nhiên là có. Chẳng lẽ công tử quên, nơi nào có công tử, nơi đó chính là nơi ta hướng đến sao?"

      Nam Cung Ngự nhìn nàng, cũng chẳng còn ý vui đùa, : "Vậy hãy cùng ta, có thể ta cần giúp đỡ của nàng?"

      "Thế à? Chứ phải, công tử muốn ta làm mật thám sao?" Đạm Tuyết thản nhiên nhướng mày nhìn .

      "Cũng gần như vậy." Nam Cung Ngự nhún vai, .

      Đạm Tuyết gần như do dự, sau đó mới : "Công tử, ta ."

      Nghe vậy, Nam Cung Ngự khẽ thở dài tiếng: "Dừng dừng dừng, vậy."

      Nhưng kết quả là, nàng vẫn . Công tử gửi thư cần nàng cùng, tuy rằng trong lòng có nghi ngờ, nhưng nếu công tử mở lời, ra nàng cũng biết từ chối thế nào.

      ngờ, sau khi đến Bắc Mạc được ngày, công tử liền nhận được bồ câu đưa thư từ Đại Sở, sức khỏe của hoàng thượng có biến, vì thế vội vàng trở về ngay, chỉ còn lại mình Đạm Tuyết, hai ngày sau khi , nàng liền được người của Hoàng Phủ Thanh Vũ mời đến vương phủ.

      Trong lòng nàng hoàn toàn mờ mịt, nhưng biết vì sao, có dự cảm mãnh liệt, nàng cảm giác bản thân gặp lại người kia.

      Kết quả, quả nhiên là vậy.

      Hoàng Phủ Thanh Thần xuất ở cửa chỉ lát, nàng chỉ cảm thấy tim mình giống như bị tầng tầng lớp lớp những đợt sóng ập vào, cho dù mặt lên tia sợ hãi nào, nhưng trong lòng, sớm vỡ tan.

      Còn Hoàng Phủ Thanh Thần đến vì mục đích khác, chỉ có điều rãng chỉ vừa mới đến. vì ngăn cản ông ngự y kia bắt mạch cho Tịch Nhan, chỉ ngờ đến nhìn thấy nàng ở đây, bản thân từng thề suốt đời này gặp lại nàng! Ngay lúc đó, bi thương phát rằng lâu như vậy, bản thân cũng chẳng có chút tiến bộ nào -- vì chỉ cần thấy nàng, chỉ cần ánh mắt thấy nàng, tường thành kiên cố trong lòng , toàn bộ đều sụp đổ.

      Đột ngột gặp lại như vậy, vốn nằm trong dự tính của Đạm Tuyết, cũng biết có phải Nam Cung Ngự đoán trước được hay .

      Đạm Tuyết chỉ biết bản thân thể ở lại đây thêm được nữa, cùng Tịch Nhan đôi ba câu, rồi lách qua người Hoàng Phủ Thanh Thần, ra cửa.

      Cuối cùng, vẫn bị chặn lại.

      Nàng sớm biết vốn khắc chế được, khi nhìn thấy nàng, thần sắc ban đầu của bắt đầu thay đổi, Đạm Tuyết biết khắc chế được, chỉ là ngờ rằng, chính bản thân mình cũng chẳng khắc chế được.

      Khi nụ hôn của rơi xuống như trời long đất lở, động tác thô bạo khiến nàng chỉ cảm thấy đau, nàng vẫn biết cách đáp lại, bởi vì nàng chưa từng làm thế.

      Rốt cuộc, buông nàng ra, giọng nhuốm nỗi tuyệt vọng hỏi nàng: “Trầm Đạm Tuyết, nàng có trái tim ?"

      Tim Đạm Tuyết chấn động mạnh, nhưng mà từ trước đến nay, cẩn thận che giấu cảm xúc của mình sớm thành thói quen, thể biết, tấm lòng của nàng, trải qua cuộc sống này, mỗi ngày đều đau, đau đến thể hiểu được.

      Khi cuối cùng quyết buông nàng ra, nàng biết chuẩn bị xoay người rời , nàng biết quyết định sáng suốt nhất chính là để ra , chẳng nên hay làm bất cứ việc gì. Nhưng mà khắc kia, chỉ khắc kia, nàng lại giống như điên mất rồi, nên mới thốt ra: "Ta nhớ chàng."

      Trong mắt bỗng nhiên nổi lên những ánh lửa khiến nàng bất lực tự hỏi bản thân rằng câu kia đúng hay sai, chỉ khi buộc nàng lại lần nữa, nàng ra, cũng vẫn là cách xưng hô cực kỳ dịu dàng và gần gũi như trước kia: "A Cửu."

      Mọi thứ như chẳng là gì giữa ranh giới tình cảm.

      Sương phòng Bắc Uyển, là phòng thường xuyên ngủ lại khi đến phủ Hoàng Phủ Thanh Vũ, lần đầu tiên nàng mơ hồ hiểu được thế nào là chăm sóc dịu dàng.

      rất vội vàng, vốn chẳng dịu dàng như lúc trước, mà vừa ngang ngược lại vừa rất thô lỗ, Đạm Tuyết cảm thấy đau, chân mày hơi cau lại, cả thân mình chợt trở nên căng thẳng lần nữa.

      Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần lại giống như chẳng hề để ý chút nào, bá đạo hôn nàng, va chạm mạnh mẽ, mỗi cử động đều khiến nàng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng bản thân lại trầm luân đến thể thoát khỏi vực sâu đầy mê hoặc này.
      Nhưng thực tế, nàng lại chìm đắm mất rồi.

      Đương lúc cơ thể có cảm giác khó hiểu, lúc xúc cảm vui sướng bắt đầu tích tụ, nàng có chút kinh hoàng, chân tay luống cuống. Mặc dù trước nay từng nhiều lần vui vẻ, nhưng, cảm giác như thế này chưa từng xuất . Đạm Tuyết cắn môi dưới, để bản thân bật ra thanh xấu hổ.

      Lý trí của Hoàng Phủ Thanh Thần vốn còn đủ tỉnh táo nữa, ngay trong ánh mắt , ngọn lửa chực trào ra -- nàng cho đáp lại, nàng cho đáp lại rồi! Thân thể nàng còn chút căng thẳng nào, nàng chấp nhận , nàng chấp nhận rồi!

      Sau đó, tất cả còn nằm trong kiểm soát của , còn Đạm tuyết lại chẳng còn khống chế được bản thân nữa, lần lại lần để lại vết cào lưng .

      Đến khi mọi thứ ổn định trở lại, hơi thở của hai người hòa vào nhau, mặt nhiễm sắc đỏ bừng, thân mình cũng đỏ bừng, bên trong đôi mắt, dường như có vẻ mê ly -- nàng có chút hoài nghi, cảm giác đau đến tận xương tủy vừa rồi, tựa như khiến cả những ngỏ ngách sâu nhất trong linh hồn đều run rẩy, là do mang đến cho mình sao?

      Hoàng Phủ Thanh Thần hơi trật đầu nhìn nàng, liền bắt gặp mê ly trong mắt nàng, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, lại lần nữa xoay người đè lên người nàng, lấy tay che khuất ánh mắt nàng, che ánh mắt làm bản thân run sợ, rồi mới cúi đầu hôn nàng.

      Nàng vẫn biết cách đáp lại, để mặc hôn, đến khi cảm thấy miệng lưỡi còn tê nữa, mới thấp giọng hỏi : "Giờ nào rồi?"

      Hoàng Phủ Thanh Thần cũng biết lần này bản thân ép buộc nàng hơi quá mức, nhưng trong lòng tràn đầy thỏa mãn trước nay chưa từng có, giống như thời gian năm trống rỗng và chết lặng kia, tất cả đều được trận triền miên hoan ái lấp đầy.

      Trong lòng vui vẻ, nàng đúng là vẫn trở lại, nàng đúng là vẫn thuộc về . ra, như vậy cũng tốt, cũng chẳng mong gì hơn. Những ngày trước kia, tình nguyện làm theo con tim mình, chỉ cần có nàng, là đủ.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 352
      Khi Đạm Tuyết quay về phủ Cửu gia ngày thứ ba, đây trở thành kiện chấn động trong phủ. Kỳ từ đêm nàng theo Hoàng Phủ Thanh Thần trở về, tin tức này ngầm lan truyền khắp toàn bộ phủ. Ngày thứ hai, mọi người còn quan sát thử, đến hôm nay, tin tức này bùng nổ mạnh mẽ.
      Nhìn đám oanh oanh yến yến đầy cả phòng tiến đến thỉnh an nàng, đầu Đạm Tuyết như muốn nổ ra.
      Nàng ở trong phủ hơn năm, nữ nhân trong phủ gia tăng cơ hồ muốn đếm cũng đếm xuể, nàng nhớ lúc trước, khi nàng còn chưa gặp mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nghe được những lời đồn đãi phố, rằng số lượng cơ thiếp trong phủ vị Cửu gia này nhiều vô số kể, cơ hồ sắp vượt qua hậu cung của hoàng đế. Lúc ấy nàng chỉ mỉm cười cho qua, hôm nay nhìn thấy, thể nghi ngờ nữa.
      Nàng cũng thèm phải giả vờ ứng phó chi cho mệt người, chỉ lạnh lùng thản nhiên ngồi ở chỗ kia, lúc các cơ thiếp mới nhập phủ vấn an nàng, nàng liền tùy tiện mở miệng đáp ứng tiếng, khó tránh khỏi làm cho người khác cảm thấy nàng cao cao tại thượng, thân thiện.
      Còn Đổng Lâm, người mà trước khi nàng rời , hai người từng có xung đột với nhau, giờ này khắc này lại đứng ở góc sáng sủa, bên trong đôi mắt lộ ra tinh thần suy sụp, thậm chí còn có dấu hiệu nhấc chân muốn bỏ chạy. Trong năm nay, số lượng cơ thiếp trong phủ Hoàng Phủ Thanh Thần càng ngày càng nhiều, còn nàng từ lúc ban đầu được sủng ái, lại càng ngày càng bị vắng vẻ, đương nhiên miệng lưỡi cũng còn sắc bén như lúc trước nữa, huống chi, nay Đạm Tuyết được đích thân Hoàng Phủ Thanh Thần đón về phủ, xem như lời tuyên cáo thân phận hoàng tử phi của nàng, nàng ta giờ chỉ là thị thiếp còn được sủng ái, làm sao còn dám điều gì.
      Đợi đến khi cho nàng ta tiến lên thỉnh an, nàng ta chỉ cúi tấp đầu, hy vọng Đạm Tuyết nhận ra mình.
      Đạm Tuyết nâng mắt thản nhiên đảo qua, cười lạnh tiếng: “Là ngươi.”
      Đổng Lâm vội lên tiếng: “Thiếp thân trước kia hiểu quy củ, va chạm với hoàng tử phi, xin hoàng tử phi thông cảm cho.”
      Đạm Tuyết thản nhiên dời ánh mắt , bất kỳ điều gì.
      Đúng lúc này, lại nghe từ cửa vang lên tiếng cười khẽ lang lảnh: “ là náo nhiệt.”
      Tất cả mọi người đều cúi người hành lễ: “Tham kiếm Cửu gia.”
      Chỉ có Đạm Tuyết, vẫn ngồi ở vị trí thượng tọa như cũ, đợi đến gần mới dợm đứng lên, nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần tiến lên đè lại vai của nàng, ý bảo nàng cần đứng dậy, lúc này mới ngồi vào vị trí thượng tọa kế bên Đạm Tuyết, với mọi người: “Tất cả đứng dậy .”
      Tất cả mọi người lần nữa lại ổn định chỗ đứng của mình, nhưng chỉ có Đổng Lâm, bởi vì Đạm Tuyết vẫn chưa kêu nàng ta đứng dậy, nên nàng ta vẫn phải bảo trì tư thế đứng lúc trước ở nơi đó.
      Hoàng Phủ Thanh Thần vừa thấy tình hình này liền hiểu được đại khái, bèn quay đầu nhìn về phía Đạm Tuyết, cười : “Như thế nào, nàng ta chọc giận làm nàng mất hứng sao? Ta cho người đuổi nàng ra khỏi phủ, được ?”
      Đạm Tuyết còn chưa tỏ thái độ gì, Đổng Lâm lại hoảng hốt kêu lên: “Cửu gia, thiếp thân từ năm mười năm tuổi theo Cửu gia, xin Cửu gia đừng đuổi thiếp thân .”
      Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Đạm Tuyết như cũ.
      Đạm Tuyết thản nhiên xoa xoa mi tâm, chỉ phun ra chữ: “Được.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần vỗ tay cái, Hứa Lập Thiên lập tức dẫn theo hai người tiến vào kéo Đổng Lâm ra ngoài.
      Đổng Lâm khắc chế được hô to lên: “Cửu gia, ngài thể đuổi thiếp , thiếp có thai rồi, thiếp mang cốt nhục của ngài --”
      Nghe vậy, toàn bộ nữ tử trong sảnh đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, nhưng hơi nheo đôi mắt phượng lại, ánh mắt sắc bén, cười lạnh tiếng: “Ngươi có hài tử của ta sao?”
      Đổng Lâm bối rối thôi, dĩ nhiên quên hết tất cả mọi chuyện, bổ nhào vào dưới chân : “Đúng vậy, Cửu gia, ngài quên sao? Vào buổi tối tháng trước, ngài uống rượu ở trong hoa viên lý vừa vặn gặp được thiếp --”
      “Cút ngay!” Hoàng Phủ Thanh Thần liền đá cước vào vai nàng, Đổng Lâm té ngã dưới đất, gào khóc to lên.
      Đạm Tuyết cảm thấy vô cùng đau đầu, thấy tình hình như vậy, bèn mở mắt ra, đứng dậy : “Ta vào nghỉ ngơi trước.”
      Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nàng chậm rãi ra đại sảnh, sau đó trở về phòng mình.
      Nàng vừa rời khỏi, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn được càng thêm trầm, ngẩng đầu phân phó Hứa Lập Thiên: “Kéo con tiện nhân này ra ngoài đánh cho ta, đánh chết nghiệt chủng trong bụng ả sau đó đuổi ả ra khỏi phủ!”
      Nghe vậy, trong đại sảnh bỗng dưng vang lên tiếng hít vào sâu, Đổng Lâm sợ tới mức muốn khóc cũng khóc được, sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó.
      Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức đứng dậy, đuổi theo thân ảnh của Đạm Tuyết.
      Đạm Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, vừa mới nhấp ngụm, Hoàng Phủ Thanh Thần liền đẩy cửa vào, nhìn nàng, vội la lên: “ phải của ta.”
      Đạm Tuyết ngẩng đầu nhìn cái, ánh mắt mát lạnh, thản nhiên : “Cái gì phải của chàng?”
      “Ta biết trong bụng ả có đứa hay , cho dù có, đứa kia cũng là của ta.” có chút gấp gáp, giống như biết nên giải thích như thế nào, bộ dáng lúc này và bộ dáng lúc nãy trong đại sảnh giống như của hai người, đồng thời lại giống như đứa trẻ bất lực.
      Trong lúc nhất thời, Đạm Tuyết cũng biết trong lòng mình cảm giác ra sao, chỉ cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trán của .
      Trời lạnh như vậy, nhưng mồ hôi lại tuôn như mưa .
      Hoàng Phủ Thanh Thần vội vàng cầm lấy tay nàng: “Nàng tin sao? Là đó.”
      Trong lòng nàng có chút bất đắc dĩ, Đạm Tuyết thản nhiên : “Ta làm sao mà biết được chứ? Nàng ta đêm đó chàng uống say, chính chàng cũng biết còn gì?”
      “Cho dù ta uống rượu, nhưng thói quen của mình ta làm sao có thể biết chứ?” Hoàng Phủ Thanh Thần .
      Mi tâm Đạm Tuyết khẽ nhướng lên, nhìn về phía .
      Hoàng Phủ Thanh Thần lại nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, quay người kéo nàng ôm vào trong lòng mình, kề sát vào bên tai nàng, cúi đầu câu.
      Trong mắt Đạm Tuyết đầu tiên là mờ mịt, sau đó là hoảng hốt, đến lúc cuối cùng nhịn được hơi đỏ mặt, đẩy ra đứng lên.
      Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn còn sợ nàng tin, thẳng ra: “ đó, cho dù là ta uống rượu, cũng tuyệt đối quên nhắc nhở mình được trong người các nàng mà --”
      Đạm Tuyết vội lấy khăn tay bịt kín miệng , cúi đầu : “Đừng nữa.”
      nhìn hai bên tai nàng đều hồng cả lên, lúc này mới có chút bình tĩnh lại, thêm vào: “Huống hồ, cho dù ta say, Hứa Lập Thiên cũng nhất định biết đêm trước ta cùng ai qua đêm, nếu có gì xảy ra, phái người đưa thuốc qua đó.”
      vẫn còn giải thích, Đạm Tuyết vội xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía , ngờ lại được nghe ra những lời giải thích làm người ta mặt đỏ tim đập như thế này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 353
      “Đạm Tuyết, Đạm Tuyết......” từ phía sau ôm lấy nàng, “Nàng tin ta ?”
      Đạm Tuyết khẽ thở dài tiếng, lại trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại: “Vậy chàng tính xử trí nàng ta như thế nào?”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng, hừ tiếng: “Nếu thả ả như thế, nhất định phá hư thanh danh phủ Cửu gia của ta. Nếu quả thực trong bụng ả có nghiệt chủng, vậy xoá sạch rồi đuổi ả .”
      Nghe vậy, ánh mắt Đạm Tuyết như bị kiềm hãm lại.
      Tương tự, Hoàng Phủ Thanh Thần ở phía sau cũng dường như nhớ tới điều gì, cánh tay ôm bên hông nàng chậm rãi rời .
      Xoay người, đưa lưng về nhau, trầm mặc.
      Hai người đều nhớ đến đứa trong bụng Đạm Tuyết trước kia, tuy rằng tha thứ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có biện pháp cởi bỏ khúc mắc trong lòng này.
      Đạm Tuyết ôm lấy cánh tay mình, hồi lâu sau mới xoay người lại, kéo tay áo : “A Cửu.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nở nụ cười, lạnh lùng : “Ta chỉ sợ, ta luôn có thói quen như vậy, mình chỉ làm theo ý mình thôi.”
      Đạm Tuyết nhìn bóng dáng đơn hiu quạnh của , vừa muốn điều gì, nhưng đột nhiên xoay người lại, nắm lấy hai vai của nàng, hung tợn : “, nàng nguyện ý sinh con cho ta!”
      Đạm Tuyết nhìn , sau đó gật gật đầu.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cản thấy tim đập mạnh và loạn nhịp. vốn nghĩ giả giờ hung hăn chọc phá nàngthôi, nếu nàng đáp ứng đương nhiên rất vui mừng, mà nếu nàng đáp ứng, cũng làm lơ bỏ qua, hỏi đến nữa. Nhưng nàng gật đầu, ngược lại cảm thấy bất khả tư nghị, kéo tay nàng phóng đưa lên mặt mình: “ chứ?”
      Đạm Tuyết lại gật gật đầu.
      Hoàng Phủ Thanh Thần kéo mạnh nàng ôm vào lòng, ôm chặt, thanh có chút khàn khàn: “Nàng đáp ứng rồi, được đổi ý.”
      “Được.” Đạm Tuyết thấp giọng .
      Hai người ôm nhau đứng lâu, Hoàng Phủ Thanh Thần mừng như điên, nhưng ý nghĩ Đạm Tuyết bỗng nhiên thanh tỉnh, nàng chợt nhớ tới Đổng Lâm, bèn : “Trong bụng nàng ta có đứa , hay là thôi , tội gì lại tạo nhiều sát nghiệt, phải sao?”
      Nàng hiếm khi lại nhiều như vậy, trong lòng vui mừng, lập tức đáp ứng: “Vậy nàng nên làm gì bây giờ?”
      “Nếu nàng ta có thai, làm cho nàng ta ra phụ thân đứa là ai, đến lúc đó lại quyết định nên xử trí như thế nào; Nếu nàng ta có thai, như vậy đuổi nàng ta cũng tốt, chàng nghĩ đến tình cảm ngày xưa mà lưu nàng ta lại cũng tốt, đều tùy cả vào chàng.”
      , tùy nàng.” Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên giọng nở nụ cười, “Nàng là gia chủ mẫu trong phủ Cửu gia ta, những chuyện như thế này trong phủ, đương nhiên là do nàng xử trí. Có cần bất cứ điều gì, nàng cứ việc tìm Hứa Lập Thiên là được.”
      Đạm Tuyết biết muốn củng cố vị trí của nàng trong phủ, trong lòng khỏi thở dài, nhưng vẫn đành lòng phụ ý tốt của , chỉ thản nhiên lên tiếng.
      Đổng Lâm ngờ ở trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà còn có thể có người cứu nàng ta, lần nữa lại quỳ gối trong đại sảnh, khóc đến nỗi còn ra hình người gì nữa.
      Đạm Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn Hứa Lập Thiên cái, Hứa Lập Thiên lập tức để cho đại phu tiến lên, bắt mạch cho Đổng Lâm. Sau lát, đại phu kia nhìn về phía Đạm Tuyết, : “Bẩm hoàng tử phi, quả là hỉ mạch, gần tháng.”
      Đạm Tuyết gật gật đầu, nhìn về phía Đổng Lâm: “Đứa bé trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai?”
      Đổng Lâm khóc thút thít tiếng, vẫn mực chắc chắn như cũ: “Hoàng tử phi, đứa bé là của Cửu gia , là của Cửu gia .”
      “Được.” Đạm Tuyết cúi đầu cười , “Ngươi đứa là của Cửu gia, ta đây liền tin ngươi. Nhưng mà, ngươi nên hiểu , tương lai cho dù đứa bé này được sinh ra, Cửu gia chắc chắn nhìn nhận. Mà ta, lại càng nhìn nhận nó.”
      Đổng Lâm hoảng sợ quỳ gối ở nơi đó, biết phải làm sao: “Vậy vì sao người phải cứu ta?”
      “Cứu ngươi, là vì đành lòng thất đứa chưa thành hình cứ như vậy bị mất . Mà sau này, khi đứa được sinh ra, ta cũng có thể được tiếng là người tốt.”
      Nghe vậy, Đổng Lâm cảm thấy toàn thân run sợ, khỏi bật khóc lên. Còn Đạm Tuyết chỉ thản nhiên nhìn nàng ta, giống như cùng chờ đợi điều gì. Đổng Lâm rốt cuộc khóc đủ, : “Đúng, nô tỳ thừa nhận đứa phải của Cửu gia, là của biểu huynh nô tỳ...... Nô tỳ cũng là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, cầu hoàng tử phi buông tha cho nô tỳ.”
      Đạm Tuyết thế này mới lại nhìn về phía Hứa Lập Thiên:“Hứa tổng quản, phiền toái ngươi điều tra sở.”
      lúc lâu sau, biểu huynh của Đổng Lâm liền bị đưa vào phủ Cửu gia. Đạm Tuyết thấy bộ dáng của nam tử kia thanh tú, quần áo cũ nát, ràng là bộ dáng của thư sinh văn nhược, bộ dáng kẻ sĩ kiên cường, khẽ ngẫm nghĩ lát, mới : “Ta hỏi ngươi, đứa trong bụng nàng ta, ngươi có nhận ?”
      Người nọ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu.
      Đạm Tuyết cũng nữa. Thư sinh kia chỉ nghĩ nàng suy nghĩ phải xử phạt mình cùng biểu muội như thế nào, vội : “Hoàng tử phi, chuyện này, kỳ là do tay tiểu sinh tạo thành, Cửu gia cùng hoàng tử phi muốn trách tội, chỉ nên trách tội tiểu sinh thôi, Lâm biểu muội cũng chỉ là vì bị tiểu sinh bắt buộc, xin hoàng tử phi thương hại nàng, nên trách tội nàng.”
      Đạm Tuyết cười lạnh tiếng: “Ngươi có tình có nghĩa, đến lúc này mà còn muốn che chở nàng ta.”
      “Tiểu sinh phải là che chở nàng, chỉ là ra thôi xin hoàng tử phi làm nương tay.”
      Đạm Tuyết lúc này mới nhìn về phía Hứa Lập Thiên, khẽ gật đầu ra hiệu, Hứa Lập Thiên liền từ trong tay áo lấy ra túi tiền, đưa tới tay thư sinh kia.
      Thư sinh kia kinh ngạc tiếp nhận, lúc này mới nghe Đạm Tuyết : “Túi tiền này là cho thuê ngươi dàn xếp thê tử cùng đứa của ngươi, nhớ kỹ, từ nay về sau nữ tử này và ngươi cùng phủ Cửu gia chút liên quan nữa.”
      Trong phòng, hai người đều còn trong nỗi kinh ngạc, Đạm Tuyết đứng lên, đến bên cạnh Đổng Lâm. Dù sao nàng vẫn đối với nữ tử này có chút yên tâm, bởi vậy thấp giọng : “Hôm nay ta thả ngươi , phải để ý đến những chuyện ngươi làm, ngươi phải nhớ kỹ, về sau nếu bên ngoài có tin đồn liên quan đến ngươi và phủ Cửu gia, tất cả hậu quả đều do ngươi tới gánh vác. Thủ đoạn của Cửu gia, ngươi biết rồi đó.”
      Ra oai ban ân cũng làm xong, Đổng Lâm rốt cuộc nhịn được khóc rống lên, nước mắt tuôn như mưa: “Nô tỳ tạ đại ân của hoàng tử phi.”
      Đợi đến khi Đạm Tuyết mệt mỏi trở về phòng, Hoàng Phủ Thanh Thần nằm dài nhuyễn tháp, nhìn nàng, mỉm cười chắp tay: “Ta biết hoàng tử phi của ta lại là nhân vật lợi hại như vậy.”
      Đạm Tuyết để ý tới , lại đứng dậy ôm lấy nàng: “Đối với những người đó nàng nhiều như thế, sao đối với ta lại thèm mở miệng?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 354
      Kỳ , phải nàng thích chuyện với , chỉ là xưa nay điều này dưỡng thành thói quen của nàng mà thôi. Trước kia, lúc thường xuyên đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng thể nhiều lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ là người khôn khéo như vậy, chỉ sợ nàng sai chút, cũng bị bắt lấy yếu điểm. Hơn năm qua, sau khi trở về phủ của ca ca ở Đại Sở, nàng cũng dần dần nhiều hơn, nhưng khi trở về nơi này, vẫn khỏi giữ gìn lời ăn tiếng cẩn thận như cũ.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nào biết tâm tư của nàng, thấy nàng lại đáp lại, cũng ép buộc nàng, chỉ cúi đầu, chôn mặt ở sau gáy nàng hít vào sâu: “Thơm quá.”
      Về điểm này, Đạm Tuyết khá hiểu biết tâm tư , từ khi nàng trở về, thường bất động thanh sắc mang nàng lên giường, chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, mỗi lần đều bày ra vẻ như hận thể đem nàng bóp nát. Tuy nhiên nàng cũng hưởng thụ được cảm giác kích thích cùng vui thích, nên cũng chống lại khi ép buộc như vậy, tuy nhiên cũng làm ra vẻ muốn tránh : “Đừng náo loạn nữa.”
      “Lại đây, ta có quà cho nàng.” kéo tay nàng vào trong lòng, Đạm Tuyết cảm thấy có vật gì lướt qua tay mình, nàng nâng bàn tay lên, cổ tay xuất chiếc vòng ngọc trong suốt, chất ngọc thượng hạng, cảm giác vô cùng ấm áp.
      “Đẹp ?” nhàng hôn lên mái tóc của nàng, “Đây là vật của hoàng hậu tiền triều, lưu truyền mấy trăm năm, ta vất vả mới lấy được đó.”
      “Vật quý trọng như vậy ta làm sao mang nổi chứ.” Đạm Tuyết giọng .
      “Ai nàng mang nổi?” Mày kiếm của nhướng lên, “Nàng là cửu hoàng tử phi của ta, mai này khi Thất ca đăng cơ làm hoàng đế, nàng chính là Vương phi của ta, thiên hạ có thứ gì mà nàng mang nổi chứ?”
      Đạm Tuyết cười , rút tay về.
      “Còn có.” Hoàng Phủ Thanh Thần lại đột nhiên từ trong tay áo lấy ra cái hộp gấm, chậm rãi ở nàng trước mặt mở ra, bên trong là chiếc vòng cổ thanh ngọc!
      Đạm Tuyết cảm thấy có chút hoảng hốt, cầm lấy lên nhìn nhìn, nàng cảm thấy so với chiếc vòng lần trước mình nhìn thấy tại tiểu điếm kia tinh xảo hơn rất nhiều, ràng là xuất phẩm do công tượng hoàng gia làm ra, mỗi viên ngọc đều trong suốt, sáng bóng, rất là bắt mắt.
      “Đây là......”
      “Lúc ta mới vừa biết nàng, chẳng phải có lần nàng ở trong tiểu điếm chọn vòng cổ sao? Ta đến đó xem rồi, những hạt ngọc trong tiểu điếm đó rất thô ráp, bởi vậy ta vẽ lại hình dáng, sau đó ra lệnh cho công tượng tạo ra chuỗi vòng ngọc khác, nàng có thích ?”
      Đạm Tuyết nắm chuỗi vòng cổ trong tay, trong lòng có muôn vàn cảm xúc giãy dụa nhưng để cho Hoàng Phủ Thanh Thần có thể nhìn ra.
      Chuỗi vòng ngọc lúc trước bởi vì là do công tử tặng cho, nên nàng mới quý trọng như vậy, nhưng mà nay, thứ công tử cho nàng bị...... Vùa mới nghĩ đến đó, nàng vội thu lại chuỗi vòng ngọc, cười : “Thích.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần hiếm khi được nghe nàng thích, nên rất cao hứng ôm nàng ở trong phòng xoay quanh, cuối cùng lại áp đảo nàng ở giường.
      Sang hôm sau, Hoàng Phủ Thanh Thần liền cố ý dẫn theo Đạm Tuyết tiến cung thỉnh an Dung phi, đồng hành còn có sườn phi Tần thị trong phủ.
      Đến cung, tự vào triều, còn Đạm Tuyết cùng Tần phi đến cung của Dung phi.
      Khi thỉnh an, ngoài dự kiến của Đạm Tuyết là Dung phi hề có ý làm khó nàng, ngược lại ánh mắt của bà lại có vẻ nhu hòa. Còn Dung phi nghĩ đến hôm qua nhìn thấy nụ cười mặt con mình, cùng với đứa con bà nhìn hơn năm qua hoàn toàn bất đồng, thế mới biết nữ tử này đối với con có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn, nhất thời cũng có ý nghĩ gì khác, chỉ hy vọng hai người có thể duy trì tốt đẹp như thế này mãi là được rồi.
      Bởi vì Hoàng Phủ Thanh Thần nhắc nhở từ trước, nên sau khi Đạm Tuyết đứng thẳng người lên, lại cúi đầu dâng cho Dung phi chén trà, thấp giọng : “ hơn năm qua, con dâu có mặt ở kinh thành, thể báo hiếu cho mẫu phi, thỉnh mẫu phi thứ lỗi.”
      Dung phi liếc mắt cái thoáng nhìn chiếc vòng tay cổ tay nàng, bất động thanh sắc tiếp nhận chén trà, sau khi nhấp ngụm, mới cho nàng ngồi xuống, : “Ta biết lão Cửu đối xử với con hoàn toàn khác biệt.”
      Đạm Tuyết có chút cho nên ngẩng đầu lên nhìn bà.
      Dung phi chỉ chỉ cổ tay nàng, quay đầu nhìn về phía Tần phi, cười : “Chúng ta đều nhìn thấy qua vòng tay này, là do lão Cửu xin được từ chỗ của Hoàng Thượng, lần trước ngay tại trong điện này, ta muốn đem vòng tay hiếu kính ta, chết sống cho, ra là giữ lại cho con.”
      Khuôn mặt Đạm Tuyết hơi nóng lên, sau khi cân nhắc, nàng đem vòng tay cởi ra: “Đây là thứ mà trong lòng mẫu phi thích, vậy con dâu xin hiếu kính cho mẫu phi.”
      nên nên.” Dung phi ngừng xua tay, “Khi về lão Cửu biết, lúc đó lại tìm tới ta gây náo loạn nữa.”
      Đạm Tuyết sợ ảnh hưởng tới tình mẫu tử giữa hai người nên lên tiếng: “Đây là hiếu kính cho mẫu phi, làm sao chàng có thể gì được chứ.”
      Dung phi lúc này mới nở nụ cười khanh khách nhận lấy chiếc vòng tay, : “Ta nhận tâm ý của con, vợ chồng son các con hạnh phúc ta cũng an tâm.”
      Nhưng vào ngày hôm đó, trong triều đình lại truyền ra tin tức -- lúc hoàng đế lâm triều, bỗng nhiên ngất xỉu, cơn bệnh thình lình kéo tới như vậy chỉ trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi người lâm vào hấp hối!
      việc phát triển đột ngột, từ cao đến thấp trong cung nhất thời hoảng hốt, Dung phi vừa nghe liền hôn mê bất tỉnh. Nhưng các ngự y chờ đều ở Khâm An điện, nên Đạm Tuyết chỉ có cách cùng Tần phi chăm sóc cho Dung phi.
      Đợi đến buổi chiều, Khâm An điện lại lần nữa truyền ra tin tức -- Hoàng Thượng băng hà!
      Trong triều nhất thời lại kinh hoàng, Dung phi vất vả mới tỉnh lại, khi nghe thấy tin dữ, lại lần nữa khóc thiếu chút nữa hôn mê tiếp, bà luôn miệng muốn tuẫn táng cùng hoàng đế, đám người Đạm Tuyết khuyên can được, chỉ có cách tìm người thỉnh Hoàng Phủ Thanh Thần đến.
      Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần tới nơi, toàn thân được khoác lên phục tang, nhìn thấy Dung phi, cũng bình tĩnh tự nhiên, mặt phân phó người chuẩn bị những thứ cần chuẩn bị, mặt khuyên nhủ Dung phi.
      Qua hồi lâu sau rốt cuộc mới khuyên giải an ủi được Dung phi, nhưng Dung phi cũng tiều tụy rất nhiều, cuối cùng mệt mỏi quá mới thiếp . Sau khi hầu hạ bà ngủ, Hoàng Phủ Thanh Thần mới đến đến phòng Đạm Tuyết. Bởi vì có lệnh giới nghiêm, nên nàng thể ra cung, tạm thời phải ở lại trong cung. Hoàng Phủ Thanh Thần vừa vào cửa liền ôm nàng chặt, cũng gì cả.
      Đạm Tuyết nhìn thấy hốc mắt hồng hồng, biết trong lòng nhất định rất khổ sở, bởi vậy cũng thêm điều gì, chỉ nhàng vươn tay ôm lấy .
      Cứ như vậy thời gian trôi qua biết bao lâu, mới chậm rãi buông nàng ra, :“Nàng nghỉ ngơi trước , ta phải thủ linh cho phụ hoàng.”
      “A Cửu.” Đạm Tuyết gọi tiếng, nhưng gì để giữ lại.
      mơ hồ thấy được lo lắng ở trong mắt nàng, cười , gật gật đầu, rồi ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :