1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 345
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vào sảnh, nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, nhưng bước lại gần, chỉ : "Cùng đến Lâm Nguyệt lâu uống vài chén, thế nào?"
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Thần mới cười lạnh tiếng, nhìn về phía sau, nụ cười dần trở nên ảm đạm: "Thất ca, huynh đệ chúng ta đánh cuộc, được chứ? Từ hôm nay, chỉ cần huynh có thể tìm kiếm Hoa Tịch Nhan nữa, còn đệ, hưu Trầm Đạm Tuyết."
      "Lão Cửu." Thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên như cũ, nhưng lại nhịn được mà cau mày.
      Thấy vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần càng cười lớn hơn: "Huynh xem, huynh làm được đúng ? sao cả, Thất ca, đệ làm cho huynh xem, đệ lập tức viết phong thư hưu nàng ta ngay."
      Sau đó, bỗng nhiên bước ra ngoài, về hướng thư phòng.
      Nghiên mực, đề bút, vốn muốn đặt bút lên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh thư án, song, dừng lâu. Rốt cuộc, giọt mực từ ngòi bút rơi xuống, thấm giấy, từ từ loan ra.
      Ngoài giọt mực đen kia ra, còn có giọt lệ cũng cùng rơi xuống.
      Cuối cùng, lại chỉ buông bút, chống tay lên bàn ôm đầu, dường như ngay cả bản thân cũng muốn đối mặt.
      Còn Hoàng Phủ Thanh Vũ hình như cũng dự liệu được kết quả này, nên từ đầu đến cuối cũng xuất ở thư phòng.
      Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Hoàng Phủ Thanh Thần mới rời khỏi thư phòng, trở về phòng mình tắm rửa thay xiêm y, sau đó mới về phía Duy An lâu.
      Vào phòng Đạm Tuyết, nàng vẫn ngủ, qua mấy ngày tĩnh dưỡng, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, giờ khắc này nàng nằm nơi đó, gương mặt nàng vẫn luôn toát ra vẻ đạm mạc như trước.
      bỗng nhiên sực nhớ, từ lúc đứa bé còn, nàng chưa từng rơi giọt lệ nào. Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười lạnh tiếng, ngồi xuống mép giường, bàn tay chậm rãi hướng về phía cổ của Đạm Tuyết, sau đó nắm lấy, bóp chặt.
      Đúng rồi, nàng sao có thể rơi lệ được chứ? Đứa bé còn, nàng vui mừng còn kịp!
      ra, Đạm Tuyết ngủ an giấc, lúc bước đến bên giường nàng cảm nhận được, đến khi bóp chặt lấy cổ của nàng, cuối cùng nàng đành mở mắt ra, trong đôi con ngươi đen tuyền kia thấy tia gợn sóng.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười đến mức quỷ dị: " phải nàng rất muốn cùng sao, là Dự thân vương - Nam Cung Ngự?"
      Trong lòng Đạm Tuyết hơi chấn động, nhưng gì.
      chậm rãi xoa gương mặt nàng: "Ngày ấy , phải nàng tiễn sao? Vì sao theo luôn ?"
      Đạm Tuyết vẫn được lời nào, tay Hoàng Phủ Thanh Thần lần nữa lại chuyển trở về cổ nàng, lần này, rốt cuộc dùng hết tất cả sức lực, bóp cổ nàng, nghiến răng nghiến lợi: "Trầm Đạm Tuyết, nàng có biết , ta từng nghĩ muốn bóp chết nàng như vậy đấy?
      Đạm Tuyết dần trở nên khó thở, song, chỉ biết nằm nơi đó, vốn cũng thể lên tiếng được, càng đến việc nàng cũng muốn gì cả.
      Dù sao , càng nhiều, sai càng nhiều hơn thôi.
      Sức lực tay Hoàng Phủ Thanh Thần càng lúc càng lớn, ý thức của Đạm Tuyết dần dần trở nên mơ hồ, gương mặt của , dường như cũng càng ngày càng xa vời, cuối cùng nhìn thấy được nữa,
      **********************
      Hai tháng sau, phủ Cửu gia lần nữa lại bận rộn trăm bề chuẩn bị tiệc mừng. Lần này, Cửu hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Thần cùng lúc lấy hai sườn phi, cả hai đều là nữ nhi của đại thần trong triều, hai vị tân sườn phi là đề tài nóng nhất trong kinh thành lúc bấy giờ.
      Bên ngoài chiêng trống rền trời, nghe , so với lúc lấy chính phi còn náo nhiệt hơn nhiều. Bởi vì, lúc Đạm Tuyết đặt chân vào phủ, dù sao cũng chẳng mua bao nhiêu đồ cưới, còn lần này, cả nhà của hai vị tân sườn phi dường như thể đấu đá trực diện, nên đành nhờ vào đội ngũ rước dâu long trọng mà thể tất cả.
      Nhưng lúc này, trong Duy An lâu, Đạm Tuyết bệnh nặng vừa khỏi đến giờ này mới thức dậy, được Lục Kiều hầu hạ rửa mặt chải tóc thay xiêm y.
      Lục Kiều vừa đứng cài trâm giúp nàng, vừa thử : "Hoàng tử phi, hôm nay, theo lý người nên đến tiền đường để hai vị tân sườn phi kính trà ạ."
      Đạm Tuyết nhìn Lục Kiều đeo trang sức lên cho mình, thản nhiên lắc đầu cười, lần nữa lấy từng chiếc tháo xuống, chỉ lấy cây trâm rất bình thường cài lên, rồi đứng dậy về phía cửa sổ, vừa đẩy cửa sổ ra nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, khỏi thở dài tiếng: "Hiếm khi nhìn thấy vầng dương ấm áp ngày đông, nhưng lại có cách nào để tắm nắng."
      Lục Kiều nghe vậy, biết ngay nàng xuất môn, vì thế cũng liền lui xuống. Vừa ra cửa gặp ngay vài thị nữ thầm to , bèn bước lên nghe vài câu.
      "Ai cũng Hoàng tử phi của chúng ta nay bị Cửu gia nhốt vào lãnh cung, bây giờ Cửu gia là tân lang mới, còn hai vị tân sườn phi đúng là rất khí thế, ai lại kính trà thỉnh an cho vị lãnh cung nương nương vừa gia thế vừa thất sủng nữa chứ?"
      Ngoài phòng, cơn gió Bắc đột nhiên thổi qua, thầm lặng cuốn lấy những chiếc lá rụng lẻ loi ở tiền đường.
      Đến gần buổi trưa ngày hôm sau, có nha hoàn hay buôn chuyện đem tin tức đến: "Nghe đêm qua Cửu gia qua đêm ở chỗ của Tần phi đấy, nhưng mãi đến giờ này vẫn chưa thức dậy đâu!"
      Mọi người nhịn được đành cười ra tiếng, cuối cùng, tất cả đều đưa mắt nhìn về cánh cửa phòng luôn đóng chặt của Đạm Tuyết, đều khỏi thổn thức thở dài.
      Toàn bộ phủ Cửu Hoàng tử, hầu như mọi người đều quên mất vị Hoàng tử phi này, mà dường như mỗi ngày đều có những chuyện mới phát sinh.
      "Nghe họ Đổng kia, sáng hôm nay ở hoa viên ầm ỹ trận với Tần phi, kinh động đến Cửu gia luôn, đúng là buồn cười!"
      "Nàng ta chỉ là thị thiếp thôi, chắc là điên rồi, mới dám tranh chấp với Tần phi? Bây giờ, có thể Tần phi là niềm vui chính của Cửu gia đấy!"
      "Còn phải ỷ vào việc đêm qua Cửu gia ở lại chỗ của nàng ta cả đêm sao, nàng ta đắc ý lắm, chịu thua đâu. Lần trước, nàng ta gặp Hoàng tử phi trong hoa viên, lại còn bày ra bộ dạng nghênh ngang, cũng may Hoàng tử phi thèm để ý đến, nên nàng ta mới tự chuốc lấy bẽ mặt thôi."
      "Chỉ e nếu Hoàng tử phi để ý nàng ta, chính Hoàng tử phi mới là người tự rước lấy mất mặt." Đột nhiên, có người thêm câu, kèm với tiếng thở dài: "Nay Cửu gia giống như hoàn toàn quên còn vị Hoàng tử phi này rồi, cho dù có xảy chuyện gì, Cửu gia cũng bênh vực cho Hoàng tử phi đâu. Đến lúc đó, Hoàng tử phi mới là bị mất mặt."
      "Ôi, tốt xấu gì cũng 'nhất nhật phu thê bách nhật ân' mà, Cửu gia sao có thể tuyệt tình vậy chứ!"

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 346
      Bọn họ tán gẫu vui vẻ, cánh cửa phòng của Đạm Tuyết đột nhiên mở ra, sắc mặt Lục Kiều vui vẻ gì bước ra, liếc mắt nhìn mấy người kia, hừ lạnh tiếng : "Nay, các ngươi cũng tôn trọng Hoàng tử phi nữa sao? Lá gan cũng lớn nhỉ, lời các ngươi , bên trong ta đều nghe được sót chữ!"
      Nghe vậy, vài thị nữ cũng chỉ lè lưỡi, trong đó, có nha hoàn can đảm lên tiếng câu: "Lục Kiều tỷ tỷ, nay tỷ cũng còn mấy người kính trọng nàng ấy nữa mà? Lúc trước, vào nhà còn xin chỉ thị, nay, ai cũng có thể trực tiếp đẩy cửa vào."
      Sắc mặt Lục Kiều thay đổi: "Có bản lĩnh các ngươi đứng trước mặt người !"
      Vài thị nữ nghe thế chỉ cười rồi chạy , đứng đây vẫn nghe những tiếng cười từ rất xa truyền đến.
      Còn trong phòng, Đạm Tuyết lẳng lặng ngồi vào bàn chậm rãi hạ từng nét bút, nhớ đến những lời vừa mới nghe ...
      'Nhất dạ phu thê bách dạ ân'
      Nhưng cũng biết, đời có giống với câu 'nhất dạ phu thê bách dạ ân' ?
      Mùng Năm tháng Tám là sinh thần của Dung phi, ngày hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Thần dẫn theo hai vị sườn phi vào Huệ Nhân cung chúc thọ Dung phi.
      Nhìn thấy hai người xinh đẹp như hoa lại hợp với tiêu chuẩn con dâu của mình, Dung phi cười cực kỳ tự nhiên và vui mừng, quay đầu nhìn về Hoàng Phủ Thanh Thần với khí sắc rất tốt kia, : "Ngày đó con nghe lời Mẫu phi, nay con biết Mẫu phi thương con rồi chứ?"
      Hoàng Phủ Thanh Thần mỉm cười nhìn bà: "Đương nhiên là con biết rồi, đời này ngoài Mẫu phi ra, làm sao còn ai thương con nữa?"
      Dung phi nhìn nụ cười của , tâm biết vì sao lại tê rần, đột nhiên nhíu mày gọi: "Lão Cửu."
      "Vâng?" Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nhíu mày, chút để ý đến bà.
      Dung phi cũng biết vì sao, nhưng lại nén được tiếng thở dài: "Có chuyện gì, con đừng gạt Mẫu phi."
      "Mẫu phi yên tâm, nay, con trưởng thành." Hoàng Phủ Thanh Thần lấy tay vuốt lưng bà, cười vô cùng tự nhiên.
      Dung phi lại ngẩn ra, nhớ đến lúc trước vì Đạm Tuyết mà cùng mình bất hòa hai ba ngày. Khi đó, ánh mắt và biểu tình của tiểu tử này, là khiến người làm mẹ như bà cảm thấy run sợ. Nhưng bây giờ, lại đột nhiên những lời buông thả như vậy, tâm Dung phi trở nên bất an.
      vất vả mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hai sườn phi đối diện, cuối cùng bà mới xua hết những ý nghĩ lung tung trong đầu, vừa cười vừa : "Mẫu phi thấy con như vậy, cũng an tâm. Có điều, hai nha đầu này cũng vào phủ được nửa năm rồi, sao bụng vẫn có động tĩnh gì hết?"
      Gương mặt Tần phi và Tiêu phi đều đỏ lên, vụng trộm đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần đứng đằng xa, xấu hổ đến mức được gì.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẽ tiếng: "Mẫu phi còn lo lắng chuyện này ư? Qua hai năm, con cam đoan Mẫu phi có nhiều cháu trai cháu ."
      với vẻ cà lơ phất phơ, nhưng Dung phi nghe xong trong lòng vui mừng, lại khỏi nghĩ đến đứa bé mất của Đạm Tuyết lần nữa, nhịn được mà trở nên thổn thức, nhìn thần sắc của Hoàng Phủ Thanh Thần, cuối cùng vẫn ra, rồi bắt đầu chuyển đề tài.
      ******************************
      Đạm Tuyết, tâm như tuyết, tình như hoa tuyết của thiên hạ, là người từng nhận hết sủng ái, nay chính phi của Cửu hoàng tử lại hoàn toàn bị lạnh nhạt.
      Tần phi thẳng về phía hoa viên, vừa vừa nghĩ đến lúc trước nghe được rất nhiều chuyện về Đạm Tuyết, bất giác cất bước nhanh hơn.
      Nàng gả vào phủ Cửu hoàng tử này nửa năm, nhưng vẫn chưa gặp qua vị chính phi này, hôm nay rất vất vả mới nghe nàng ta xuất ở hoa viên, bất luận thế nào, nàng cũng phải tận mắt nhìn lần.
      Từ xa, chỉ thấy con đường đá có đám người. Tần phi đến gần, tất cả mọi người đều tản ra nhường lối cho nàng ta, nàng ta vừa nhìn thấy ở giữa là người thường xuyên cùng mình xung đột - Đổng Lâm, còn đối diện Đổng Lâm, là nữ tử nàng chưa từng gặp qua, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo, dung mạo thanh khiết. Nàng ta chậm rãi dừng bước, do dự lát, nhưng vẫn tiến lên hành lễ, chỉ lẳng lặng đứng bên quan sát.
      biết rốt cuộc trước đó xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong tay Đạm Tuyết nâng chú chim bồ câu đưa thư chết, ngay cả ánh mắt cũng hề rời khỏi nó, chỉ lạnh lùng gọi tiếng: "Hứa quản gia."
      Gương mặt Hứa Lập Thiên chợt lộ vẻ chua xót, trong ánh mắt hơi mang theo vẻ cầu xin, nhìn về phía Đổng Lâm.
      Còn nàng Đổng Lâm kia cười nhạo tiếng, hừ : " phải chỉ là con bồ câu bỏ sao, ta đền cho là được, đúng lúc, Cửu gia cũng tặng cho ta rất nhiều đồ tốt, ta giống , chỉ là con bồ câu mà xem như trân bảo!"
      Đạm Tuyết lại như chẳng nghe thấy những lời của nàng ta, xoay người, ánh mắt nàng phảng phất kết thành lớp băng mỏng thản nhiên nhìn Hứa Lập Thiên, sau đó nhấc chân rời ngay.
      Lúc đó, Đổng Lâm lại càng thêm đắc ý: "Có người bỏ kìa, vẫn do ta sơ suất chạm vào vết thương của sao? Cũng đúng, độc trong khuê phòng nửa năm, vậy rất khó chịu phải sao?"
      "Đổng à, nô tài xin người đừng nữa" Hứa Lập Thiên lên tiếng , "Chuyện này, nếu để Cửu gia nghe được, biết đâu phong ba lại nổi lên đó."
      "Để Cửu gia nghe được sao? Ta cũng tin, Cửu gia che chở nàng ta, mà che chở ta ..."
      Đạm Tuyết cầm bồ câu trong tay, càng lúc càng xa, rốt cuộc cũng còn nghe thấy những thanh huyên náo của nữ tử kia nữa.
      Trở về phòng mình, nàng mới chậm rãi đặt chú bồ câu lên bàn, lấy bức thư khi nãy cột vào chân bồ câu, vuốt ve thân mình cứng lại của nó, yên tĩnh tiếng động.
      Nửa tháng trước, nàng lại nhận được thư của ca ca gửi, chuyện này ngoài dự liệu của nàng. Bây giờ, ca ca cuối cùng cũng tha thứ cho nàng, chỉ tiếc, thể quay về như trước. Mà nay, ca ca đưa cho nàng chú bồ câu thôi, thế nhưng cũng chết rồi.
      Trong lòng Đạm Tuyết phải tức giận, mà chỉ là muốn thể ra. Bởi vì khi nổi giận, có thể khiến chú ý.
      gần nửa năm gặp , muốn thấy nàng, còn nàng, cũng muốn gặp . Cho nên, nàng tình nguyện như thế, cho dù có đơn lạnh lẽo cả đời, cũng phải việc gì khổ sở.
      Nàng là Trầm Đạm Tuyết, đến tận bây giờ sợ đơn, đến bây giờ, đều có thể chống chọi với đơn.
      Chỉ có điều, nay, rất vất vả mới liên lạc được với ca ca, nàng thể khiến ca ca lo lắng cho mình nữa.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 347
      Ngày hôm sau, Đạm Tuyết cho người đưa tin này cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, trước cửa phủ Cửu hoàng tử có chiếc xe ngựa, tiểu Xuyên nhảy từ xe ngựa xuống, trình lệnh bài của Hoàng Phủ Thanh Vũ ra, xong xuôi mới mời Đạm Tuyết ra ngoài, đưa nàng đến phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Đạm Tuyết phải biết việc Hoàng Phủ Thanh Vũ tìm được bồ câu giúp nàng, còn cho người đưa đến cho nàng, nàng nhất thiết phải tự mình chuyến. Nhưng nàng cũng cảm thấy bản thân ở trong phủ quá lâu rồi, nên mới đáp ứng chuyến lần này.
      "Ngồi ." Ngược lại Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa như ngồi đợi nàng từ sáng sớm, thấy nàng bước vào, liền sai người dâng trà, "Ta còn tưởng muội đến."
      Đạm Tuyết nhớ đến dáng vẻ của chú bồ câu trong lồng, cười : "Việc nhặt như vậy cũng làm phiền Thất gia, là Đạm Tuyết đúng, nên sao có thể tự mình tạ ơn Thất gia chứ?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng cười khẽ tiếng, : "Ta còn nghĩ rằng muội phải hận ta nhiều lắm."
      "Nếu ta hận Thất gia, vậy Thất gia cũng có thể hận ta, việc này rất công bằng, phải sao?" Đạm Tuyết hơi nâng mắt lên, nhìn về đôi mắt sâu như nước của nam tử trước mặt.
      Trước kia, chuyện nàng đưa Tịch Nhan ra khỏi thành, Hoàng Phủ Thanh Vũ ràng biết tất cả, nên chỉ vuốt cằm cười.
      "Việc tìm kiếm công tử, tiến hành ra sao?"
      "Rất nhanh thôi." Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên đáp, nhưng mặt cũng che giấu được lạnh nhạt tự nhiên, tựa như nắm chắc phần thắng.
      Đạm Tuyết giơ chén trà lên: "Vậy lấy trà thay rượu, ta xin chúc mừng Thất gia trước."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nâng chén trà cùng nàng nhàng chạm vào, rồi mỉm cười.
      Cửa hoàng cung, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhất và Thập Nhị rời cung, Thập Nhị muốn uống rượu, rồi kéo theo Thập Nhất, ngờ Thập Nhất lại : "Muốn đệ mình , ta đến phủ của Thất ca tìm huynh ấy chơi cờ."
      Hoàng Phủ Thanh Thần nghe xong cảm thấy buồn cười: "Đệ suốt ngày cứ tìm Thất ca chơi cờ, mà chẳng bao giờ nghe đệ thắng được ván nào, chắc chắn là có mục đích khác?"
      Thập Nhị bỗng dưng bật cười: "Cửu ca, huynh biết chứ, Thập Nhất ca có dụng ý khác, chính là để ý Mẫu Đơn nương đó!"
      Thập Nhất hung hăng đánh Thập Nhị cái, còn Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẩy tiếng: " ra là thế."
      Thập Nhị vẫn cười ha ha: "Cửu ca à, huynh cũng đâu có kém, nghe , gần đây Tử Vân nương ở Túy Hồng lâu là bảo bối tại của huynh đó."
      Hoàng Phủ Thanh Thần khinh bỉ nhìn Thập Nhị: "Sao đệ lại tin mấy lời vô bổ như vậy, toàn những lời xằng bậy."
      "Hừ, toàn bộ kinh thành đều thế mà, huynh còn muốn gạt tụi đệ nữa ư? Nghe , Cửu ca có thể đồng ý làm bất cứ việc gì vì nàng ta, như thế gọi là gì? Vạn thiên sủng ái tập nhất thân(*), đúng Thập Nhất ca?"
      (*) có vạn người nhưng chỉ thương .
      Thập Nhất chỉ cảm thấy tình hình có vẻ ổn, hung hăng cau mày nhìn Thập Nhị: " đệ im đệ im , cứ mê sảng hoài là sao?" xong, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, , "Cửu ca, huynh cũng lâu rồi ghé phủ Thất ca, chi bằng cùng với đệ, huynh đệ chúng ta cũng lâu cùng nhau uống rượu. Để Thập Nhị mua rượu."
      Thấy bộ dáng căm giận và đầy bất bình của Thập Nhị, Hoàng Phủ Thanh Thần mới thản nhiên gật đầu, xoay người lên ngựa, trước dẫn đầu liền phi nhanh ra ngoài.
      vào cửa phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ, thấy ngay chiếc xe ngựa đỗ ở cửa, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng chú ý lắm, vào đại môn liền dọc hành lang về khuôn viên của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa rẽ qua, suýt chút nữa là đụng vào người.
      Đạm Tuyết ngờ gặp ở đây, sau phút nao nao, nàng thản nhiên hành lễ.
      Còn vẻ mặt của Hoàng Phủ Thanh Thần rất phức tạp, giật mình sau phút giây hoang mang vô tận, hoảng hốt có, khiếp sợ có, vui mừng có, chán ghét có, đau khổ có. Hồi lâu sau, lại chỉ chậm rãi siết chặt tay lại, lạnh lùng : "Nàng ở đây làm gì?"
      Đạm Tuyết cố tỏ ra bình tĩnh : "Thất gia giúp ta tìm con bồ câu, ta tới lấy."
      "Bồ câu?" Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần dừng lại ở chiếc lồng trong tay tên sai vặt phía sau nàng, bỗng dưng cười lạnh tiếng, "Bồ câu đưa thư sao? biết nàng muốn cùng ai chơi trò Hồng Nhạn truyền thư nhỉ?"
      Khóe môi Đạm Tuyết gợi lên vẻ gì đó cùng với ý cười mỉa, nâng mắt lên nhìn : "Dù có là ai chắc chắn phải là Cửu gia."
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời át chế được cơn giận, liền bước lên vung chân văng chiếc lồng trong tay gã sai vặt, lồng sắt bị phá hư, chim bồ câu đưa thư bên trong vỗ cánh vài lần, rồi bay mất.
      Đạm Tuyết vẫn bất vi sở động, Hoàng Phủ Thanh Thần biết vì sao trong lòng mình lại giận đến vậy, nhìn dáng vẻ đạm mạc của nàng, bỗng nhiên phen bắt lấy tay nàng, tay còn lại giơ lên, dáng vẻ như sắp tiếp tục giáng lần nữa.
      "Cửu ca!" Phía sau bỗng dưng truyền thấy thanh kinh hoàng của Thập Nhất và Thập Nhị, Thập Nhị tiến lên nắm tay của Hoàng Phủ Thanh Thần kéo xuống, còn Thập Nhất tách hai người ra, kéo Đạm Tuyết ra phía sau mình, rồi nở nụ cười: "Cửu ca làm gì vậy, nay sức khỏe Cửu tẩu chỉ vừa mới chuyển biến tốt, huống hồ lại còn trong phủ Thất ca, Cửu ca muốn vui đùa cùng Cửu tẩu, cũng nên xem xét tình hình phải ?"
      Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần những tia lửa như chực trào ra, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Đạm Tuyết.
      Nhưng Đạm Tuyết nhìn , chỉ hạ tầm mắt cười : "Các vị đến tìm Thất gia, ta làm phiền nhã hứng của của mọi người, cáo từ" xong, nàng mới xoay người nhìn về gã sai vặt phía sau, "Chờ khi bồ câu bay về, ngươi lại sai người đưa đến phủ cho ta."
      Đạm Tuyết lướt qua ba người bọn họ, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần chút nào, nhanh chóng xa.
      Còn bữa tiệc rượu này, làm sao Hoàng Phủ Thanh Thần có thể nuốt trôi chứ, chỉ ngồi chỗ nghiêm mặt lát, uống hai chén rượu, rồi đứng dậy phẩy tay áo bỏ .
      Thấy thế, ba người còn lại cũng ngăn cản , đợi rời , Hoàng Phủ Thanh Vũ mới nhìn về phía Thập Nhất, cười : "Làm tốt lắm."
      Thập Nhất và Thập Nhị bừng tỉnh đại ngộ: "Thất ca, đến cả chuyện này mà huynh cũng tính được sao?"
      " phải tính, chỉ đoán thôi" Hoàng Phủ Thanh Vũ giơ chén rượu lên, kính hai người, rũ mắt xuống, ánh mắt lại càng trở nê sâu thẳm.
      Hoàng Phủ Thanh Thần trở lại phủ, Hứa Lập Thiên thấy sắc mặt trầm khiến người ta sợ hãi, bước lên đuổi theo , lo sợ phân phó việc gì đó. Hoàng Phủ Thanh Thần đầu tiên là hướng về phòng mình vài bước, lại bỗng nhiên quay trở về, về hướng hoa viên. Nhưng vừa được đoạn, nhưng chợt dừng bước. Cứ thế lặp lại vài lần, tâm Hứa Lập Thiên gần như sắp lo chết mất, nên cẩn thận gọi tiếng: "Cửu gia?"
      Cuối cùng Hoàng Phủ Thanh Thần hít vào hơi sâu: "Nàng có trở về ?"

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 348
      Hứa Lập Thiên khi nãy thấy dáng vẻ khác thường kia của đoán được điều gì, lúc này lại nghe hỏi như vậy, bèn : "Vâng, Hoàng tử phi trở về Duy An lâu rồi ạ"
      Hoàng Phủ Thanh Thần thẳng về hướng Duy An lâu, nhưng khi đến cửa, bỗng nhiên lại dừng bước. Hứa Lập Thiên rất vất vả mới thở phào nhỏm mà đem lời trong lòng ra.
      Ngay sau đó, cuối cùng cũng thấy nhấc chân bước vào sảnh, Hứa Lập Thiên thấy thể mới yên tâm lui xuống, đứng bên ngoài chờ đợi.
      Hoàng Phủ Thanh Thần vào Duy An lâu, chỉ thoáng, cả nhóm tỳ nữ ngồi xung quanh sưởi ấm lấy làm kinh ngạc nâng mắt nhìn , dường như thể tin vào mắt mình, hồi lâu sau mới nhớ đến việc đứng dậy hành lễ, chốc lát lại rơi vào tâm trạng rối bời.
      Hoàng Phủ Thanh Thần kiên nhẫn mà khoát tay, đẩy cửa bước vào phòng Đạm Tuyết, liếc mắt nhìn cái thấy ngay, quả nhiên nàng ngồi trước bàn, đặt bút viết văn, biết là viết gì, mà khi bước vào phòng nàng cũng chẳng để ý đến.
      chậm rãi tiến lên, mới thấy trong tay nàng có mấy trang giấy viết thư, hóa ra nàng sao chép, nhưng những trang giấy kia, ràng có vệt máu!
      Tâm Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên hoảng hốt, cuối cùng bất chấp tất cả, tiến lên vừa cầm lấy tay nàng vừa kéo nàng đứng lên, đánh giá vài lần, rồi mới : "Sao lại bị thương?"
      Đạm Tuyết giờ mới phát ở trong này, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp, nhưng mi tâm chợt lên tia mệt mỏi, thản nhiên : " phải. Đây là máu của bồ câu chết vài ngày trước"
      Nghe xong, Hoàng Phủ Thanh Thần nhàng thở phào, nhưng lúc này mới nhận ra tay nàng vẫn nằm trong lòng bàn tay mình, là lạnh lẽo! quay đầu nhìn khắp phòng lượt, sang mùa đông rồi, nhưng giường vẫn là tấm đệm, và chăn mỏng manh, còn trong phòng, cũng có lấy ấm lô hay vật để sưởi ấm. nhất thời giận tím mặt, vọng ra ngoài gọi tiếng: "Người đâu!"
      Lục Kiều bước vào, ta cũng đoán được phần nào, trong lòng có chút lo sợ nhìn : "Cửu gia."
      Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn nắm bàn tay lạnh lẽo của Đạm Tuyết, cười lạnh tiếng: "Ngươi hầu hạ chủ tử như vậy hả?"
      Sắc mặt của Lục Kiều chợt đại biến, : "Bẩm Cửu gia, là Hoàng tử phi, người cũng gì, nên nô tỳ mới ---"
      "Cái gì cũng để chủ tử sai bảo mới làm sao, ta giữ ngươi lại làm gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần buông tay Đạm Tuyết ra, tiến lên chuẩn bị giáo huấn Lục Kiều, trong đầu Đạm Tuyết trống rỗng, nghĩ được gì, phen kéo lại, : "Ngài muốn giáo huấn ai tùy ngài, nhưng đừng làm trong phòng của ta."
      Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần vốn vì nàng mà tức giận, lúc này lại nghe nàng với giọng điệu đạm mạc như thế, nhất thời cơn tức giận kéo đến, xoay người giơ tay lên, nhưng cũng biết bản thân rốt cuộc là muốn làm gì, nhìn sắc mặt trầm tĩnh của nàng, lúc lâu sau, cười lạnh: "Chê ta làm bẩn chỗ của nàng sao? Được, nàng yên tâm, cả cuộc đời này ta cũng đến đây nữa!"
      Sau đó, liền tức giận phẩy tay áo bỏ .
      Đạm Tuyết chỉ cảm thấy mi tâm bỗng đau nhức, kìm được cau mày càng chặt hơn, nhìn thoáng qua Lục Kiều vẫn quỳ gối đằng kia, lạnh lùng : " ra ngoài!"
      **********************
      Vào tháng mười, bên phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại nghe được tin tức Tịch Nhan ở Đại Sở. Nghe xong, Thập Nhất, Thập Nhị đều rất vui mừng, mời Hoàng Phủ Thanh Thần cùng đến Đại Sở đón Tịch Nhan trở về.
      Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần phiền chán, nên vẫn chưa đáp ứng.
      Nhưng trước lúc khởi hành ngày, Thập Nhất bỗng nhiên đến phủ Cửu hoàng tử, muốn cùng Đạm Tuyết dạo.
      "Đệ muốn làm gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần đến Duy An lâu, thấy Thập Nhất ngồi bên kia uống trà chờ đợi, gương mặt lập tức cau có.
      Thập Nhất ra vẻ ngạc nhiên nhìn : "Cửu ca, Thất ca đến Đại Sở trước, đường nhớ đến việc lâu Cửu tẩu chưa hồi hương, nên mới nghĩ đến việc đưa Cửu tẩu hồi hương chuyến, Cửu tẩu đồng ý rồi, Cửu ca, huynh biết sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Thần hầu như tức giận đến gân xanh nổi hết lên mặt, nắm chặt tay lại, thấy Đạm Tuyết mang theo hành trang từ phòng ra. Thập Nhất thấy thế liền đứng lên nghênh đón, tiếp lấy vật trong tay Đạm Tuyết, rồi với Hoàng Phủ Thanh Thần: "Cửu ca, tụi đệ trước, huynh yên tâm, đệ chăm sóc Cửu tẩu chu đáo."
      Hoàng Phủ Thanh Thần hung trừng mắt liếc nhìn Thập Nhất cái, lạnh lùng : "Chờ ta."
      Sau đó, xoay người sai người thu thập này nọ, Thập Nhất nhịn được bật cười ra tiếng, Đạm Tuyết lại cúi đầu, khóe miệng cũng khó nén được ý cười.
      Cả hành trình đều do Thập Nhất sắp xếp, và Thập Nhị cưỡi ngựa, còn Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết cùng ngồi chung chiếc xe ngựa.
      Đạm Tuyết vẫn gì nhiều, Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi trong xe ngựa chỉ cảm thấy gò bó, vén mành xe lên hướng về phía Thập Nhất hô tiếng: "Tìm cho ta con ngựa, ta ngồi xe được."
      Thập Nhất quay đầu, nhìn dáng vẻ cau có của , cười lớn: "Cửu ca, ở đây trước có thôn sau cũng chẳng có quán nào, đệ cũng có cách nào tìm ngựa cho huynh được, huynh ngồi trong xe chuyện với Cửu tẩu cũng được sao? Nếu , để Thập Nhị đưa ngựa cho huynh, còn đệ ấy vào xe ngựa ngồi?"
      Thập Nhị chỉ lo thiên hạ loạn: "Được đó, Cửu ca, huynh muốn con ngựa này của đệ sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Thần oán hận buông mành, thấp giọng rủa tiếng, vừa ngước mắt lên thấy Đạm Tuyết nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi.
      ra, nửa năm rồi gặp nàng, vẫn luôn nhớ đến nàng. Mỗi ngày đều nhớ, cảm giác nhớ nàng như chất gây nghiện, nhắm mắt lại tất cả đều là nàng, nhưng mở mắt ra, vẫn là Cửu hoàng tử như trước kia.
      Nhưng nàng nhớ , có thể làm gì được đây?
      Hoàng Phủ Thanh Thần lặng lẽ siết chặt tay lại.
      Giống như lúc này vậy, mỗi ngày đều đối mặt trong xe ngựa này, từng phút từng giây đều ở cùng nhau, biết bản thân còn có thể chịu được bao lâu nữa.
      Quả nhiên, đến ngày thứ hai, Đạm Tuyết vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi trong tình trạng xe ngựa xóc nảy, rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Thần cũng cách nào để tĩnh tâm tiếp, trong tâm trí liên tục phân vân, hồi lâu sau, đột nhiên lại mở miệng: "Qua đây."
      Đạm Tuyết mở mắt ra, nhìn .
      Hoàng Phủ Thanh Thần nặng nhọc buông câu: "Qua đây."
      Đạm Tuyết cũng gì thêm, y theo lời ngồi xuống cạnh . Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi vươn tay ôm nàng, để nàng dễ dàng tựa đầu lên bờ vai , rồi mới thấp giọng : "Nghỉ ngơi ."
      Mắt Đạm Tuyết chợt nóng lên, bèn nhắm mắt lại, cúi đầu đáp.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 349
      Thập Nhị cảm thấy Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết trong khoảng thời gian này rất kỳ lạ. Bởi hằng ngày, mỗi khi đến lúc dừng lại nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Thanh Thần luôn xuống ngựa là đến dịch trạm ngay, chẳng thèm quan tâm Đạm Tuyết ở phía sau, còn Đạm Tuyết dường như cũng chẳng hề bận tâm, lúc nào cũng giữ dáng vẻ thản nhiên như trước. Nhưng hai người nếu vẫn ở chung thế này, vậy ở trong xe cùng nhau nhiều ngày, rốt cuộc là hai người họ làm sao mà duy trì được nhỉ?
      Thập Nhất nghe xong nghi vấn của , cười nhạo tiếng: "Được rồi, tính tình Cửu ca ra sao, đệ cũng chẳng phải biết, hỉ nộ vô thường. Được như thế này cũng có thể xem như là hiếm thấy rồi."
      Mà lời của Thập Nhất lại hoàn toàn đúng điểm mấu chốt.
      Mỗi ngày Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi trong xe ngựa, đều luôn đau lòng khi thấy Đạm Tuyết vất vả chịu đựng đường vất vả, nhịn được mà để nàng dựa vào lòng mình nghỉ ngơi, nhưng vừa đến dịch trạm ở bất kỳ nơi nào, lại nhớ đến đơn thuốc tự tay Nam Cung Ngự viết kia, chỉ có dốc sức kiềm chế mới có thể khiến bản thân nổi giận với nàng. Mà cứ như vậy, vất vả nhưng vừa may lại hợp với bản thân .
      Rốt cuộc, khi đến thị trấn gần Đại Sở, Hoàng Phủ Thanh Thần dường như sắp bị đấu tranh trong nội tâm bức điên luôn rồi!
      Hoàng Phủ Thanh Vũ sau khi họp mặt cũng bọn họ, liền tìm Tịch Nhan. Còn Đạm Tuyết, lâu chưa đặt chân lên mảnh đất Đại Sở, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên vui mừng, ở trong phòng nghỉ ngơi lát, rồi rời khỏi quán trọ, thẩn thờ đường, cảm thấy ngay cả khí đều có vị ngọt.
      Đây chỉ là trấn tấp nập lắm, cỏ cây đường thưa thớt, ngã tư đường cũng có bao nhiêu người, Đạm Tuyết vẫn dạo ung dung qua lại phố rất nhiều lần.
      Nhưng nàng biết, Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ở cửa sổ lầu hai của quán trọ sát đường cái, dõi theo nàng, trong lòng lại dâng lên loại cảm giác mang tên sợ hãi!
      Nơi này dù sao cũng là Đại Sở, rất sợ, rất sợ nàng cứ thế mà , mãi mãi rồi rời khỏi .
      Vào buổi chiều, Đạm Tuyết định nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa, mở cửa thấy là chưởng quầy của quán trọ, trong tay cầm phong thư, thấy nàng, cười : " nương, bên ngoài vừa đưa đến phong phư, gửi nương."
      Đạm Tuyết đưa tay nhận lấy, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng đối diện mở ra, ngẩng đầu lên, bắt gặp Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ở cửa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
      Đạm Tuyết xoay người vào phòng lấy ít bạc lẻ đưa chưởng quầy, cuối cùng cũng chẳng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần chút nào, mà đóng cửa phòng lại.
      Tiếp đó, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ nháy mắt trở nên xanh mét!
      Thư là do Trầm Mặc Ngân viết. Đạm Tuyết chút bất ngờ khi ca ca biết hành tung của mình như lòng bàn tay, lúc nàng còn ở Bắc Mạc, ca ca đưa đến lá thư này, ngay cả tình hình gần đây của nàng đều hiểu mười mươi, khi đó nàng mới biết, hóa ra ca ca vẫn luôn phái người ở bên nàng.
      thư, Trầm Mặc Ngân cũng vẫn thêm gì cả, chỉ vô cùng đơn giản với nàng, nếu đến Đại Sở rồi, hãy về nhà.
      Đạm Tuyết hiểu ý của , việc 'về nhà' mà , đó là khiến nàng rời khỏi Hoàng Phủ Thanh Thần, từ nay về sau cùng Bắc Mạc cắt đứt quan hệ, nàng vẫn là Trầm Đạm Tuyết, là muội muội của Trạng nguyên gia Đại Sở, chứ phải là Cửu hoàng phi của Bắc Mạc.
      Nhưng trong đầu Đạm Tuyết bỗng dưng lên gương mặt khi nãy của Hoàng Phủ Thanh Thần, bản thân vẫn hoảng hốt, nhưng đem lá thư đến ngọn nến thiêu cháy.
      Rời khỏi sao? Nàng nhìn ánh lửa từ trang giấy trước mặt mình dần thiêu rụi, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập bi thương.
      "Rầm" tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người mở tung, Hoàng Phủ Thanh Thần nghiêm mặt lạnh lùng sải bước vào phòng, liếc mắt cái thấy được lá thư bị đốt thành tro, cười lạnh tiếng: " gì với nàng?"
      Đạm Tuyết ngẩng đầu, cũng gì cả.
      Hoàng Phủ Thanh Thần tiến lên, bắt lấy cánh tay nàng, bức nàng nhìn mình: " mau, gì với nàng? Có phải biết Thất ca tìm đến đây, cần Hoa Tịch Nhan nữa, nên xuống nước cầu xin, mong nàng trở lại bên cạnh ?"
      Đạm Tuyết nhìn , lâu sau, đột nhiên tiếng động mà rơi lệ.
      Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức hoảng loạn, chân tay luống cuống nhìn nàng. chưa từng thấy nàng khóc, thậm chí đến hốc mắt nàng có hồng lên cũng thấy, nhưng bây giờ, vì sao nàng khóc? Bởi vì Nam Cung Ngự muốn nàng trở về, vui mừng mà khóc, hay bởi vì nguyên nhân nào khác?
      Trong đầu mảnh hỗn loạn, kịp nghĩ thông suốt điều gì, liền ôm nàng sát vào lòng: "Đạm Tuyết, Đạm Tuyết ...."
      liên tiếp gọi nàng từng tiếng, nhưng vốn chẳng được câu chôn tận sâu đáy lòng --- Đừng rời bỏ ta.
      Đạm Tuyết vẫn tiếp tục khóc, dựa sát vào lồng ngực cứng rắn của , giờ khắc này lại trở nên mềm mại, nhưng cũng ảm đạm -- vì sao, chàng lại tốt với ta như vậy chứ?
      Từ đầu đến cuối, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng biết vì sao nàng khóc, sáng sớm hôm sau, tỉnh lại giường của nàng, liếc mắt cái liền thấy dưới đất dúm tro tàn của lá thư bị đốt. Đạm Tuyết nằm phía sau , đưa lưng về phía , nên biết nàng tỉnh hay chưa.
      ngồi đằng kia, nhìn đống tro tàn hồi lâu, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng khoát áo đứng dậy, rời khỏi phòng Đạm Tuyết.
      Vừa ra khỏi cửa, vừa vặn gặp Thập Nhất Thập Nhị đứng trước cửa phòng , bỗng dưng thấy từ phía đối diện ra, chỉ thoáng mặt hai người đều lộ vẻ hiểu ra mọi chuyện: "Khó trách gõ cửa mãi cũng chẳng thấy ai đáp, hóa ra Cửu ca ở bên phòng Cửu tẩu."
      Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, giữ gương mặt bình tĩnh được lời nào về phòng, đóng cửa lại.
      mặt Thập Nhị ra vẻ mời mịt: "Chuyện này là sao ta? Sao sắc mặt ngược lại còn khó chịu hơn nhỉ?"
      Thập Nhất nhin được với khẩu khí than thở: "Chắc là nghiệt duyên kiếp trước đó."
      Trong phòng, còn nghe thanh bên ngoài nữa, vốn xoay lưng vào tường, lúc này Đạm Tuyết mới chậm rãi xoay người, ngồi dậy. Bên cạnh còn lưu lại độ ấm và khí tức người Hoàng Phủ Thanh Thần, khiến tim người ta có cảm giác đập thình thịch.
      Nàng nhịn được đành nở nụ cười. Ngay cả hương vị người cũng làm người ta mê muội, khó trách có nhiều nữ nhân vây quanh như vậy.
      Nếu, bên người có nhiều oanh yến như vậy, thế , thiếu mình nàng, ra cũng quan trọng lắm? Huống chi, cho đến bây giờ, nàng cũng chẳng phải là niềm vui của , mà ngược lại, nàng luôn là nguyên nhân khiến tức giận phát hỏa.
      Cho nên, buông tay như vậy, có lẽ đối với cả hai đều tốt.


      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=134125&page=24#.VSK-nyKsXs1#ixzz3WYBgd88d

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :