1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 340
      Cuối cùng, Đạm Tuyết cũng chỉ lướt qua, thản nhiên nhặt hà bao kia lên, lau sạch bụi mặt túi, rồi để lại chỗ cũ.
      Tiểu nha đầu kia hoảng hốt le lưỡi ra, cuống quít rời khỏi phòng.
      Còn Đạm Tuyết bất luận thế nào cũng nghĩ đến, chuyện này truyền đến tai của Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Lần này, vốn quyết định cùng nàng đấu đến cùng, xem Hoàng Phủ Thanh Thần có thể rời khỏi Trầm Đạm Tuyết được . Nhưng mà, lúc này mới chỉ hơn hai tháng, sớm mất hồn mất vía, ban ngày tại buổi thiết triều thất thần nhiều lần. Ánh mắt phụ hoàng nhìn tràn đầy thất vọng, Mẫu phi lại chỉ vào trán mắng nghiêm túc, có đôi lúc cũng tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ luôn mỉm cười thở dài.
      Nhưng vào ngày nọ, trong hoa viên, tình cờ nghe được hai tiểu nha hoàn chuyện.
      Hai tiểu nha hoàn tưới cây, biết ở đây, vẫn tự nhiên trò chuyện cùng nhau.
      ".... đó, tỷ tỷ của ta lúc ấy tỷ ấy cẩn thận làm rớt hà bao kia xuống đất, sắc mặt của Hoàng tử phi thay đổi ngay, tỷ ấy còn nghĩ rằng Hoàng tử phi nhất định quở trách, nhưng mà cũng may tính tình Hoàng tử phi lạnh nhạt, chắc là lười xử phạt tỷ ấy."
      " như vậy, ta muốn nhìn xem dáng vẻ biến sắc của Hoàng tử phi. Mỗi lần tình cờ gặp được người, vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh như băng, ngẫm lại, sắc mặt người thay đổi, hẳn là rất có thú vị."
      " ra, chuyện ta tò mò là biết hà bao kia có phải làm cho Cửu gia . Nghe , Cửu gia hơn hai tháng chưa bước vào Duy An lâu, chắc là Hoàng tử phi nhớ mong, nên mới muốn làm cái hà bao đưa cho Cửu gia, ngờ lâu vậy rồi mà Cửu gia đến, cũng có cơ hội tặng nó cho người."
      Nghe đến đó, Hoàng Phủ Thanh Thần sớm kiềm chế được, xoay người lập tức về phía Duy An lâu.
      Nghe thấy tiếng bước chân, hai tiểu nha hoàn phục hồi tinh thần, chỉ trong nháy mắt sắc mặt cả hai đều tái : "Đó ... Đó là Cửu gia sao?"
      Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần đẩy của vào, Đạm Tuyết ngồi dựa vào trước bàn viết chữ, nghe được tiếng mở cửa cũng chỉ nghĩ đó là tiểu nha hoàn vào dọn dẹp thôi, nên cũng ngẩng đầu lên.
      Có chút ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, Hoàng Phủ Thanh Thần thấy nàng ngồi lọt thõm vào trong vầng sáng ấy, dáng vẻ rất trầm lặng, nhìn rất giống như người từ trong tranh bước ra, con tim khắc chế được mà đập thình thịch.
      bước về phía trước, dừng lại bên cạnh thư án, thấy nàng mải mê viết bài thơ, nét bút thanh lệ, viết cũng là cách để nhớ về quê hương.
      Hồi lâu sau, Đạm Tuyết mới cảm thấy có gì đúng, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đứng ngay trước mặt, sắc mặt ràng vẫn lãnh đạm, nhưng mà biết vì sao trong mắt lại có phần rạng rỡ.
      Hai tháng gặp, dường như tiều tụy nhiều.
      Đạm Tuyết nghĩ miên man, vừa đứng dậy, vừa thản nhiên gọi tiếng: "Cửu gia."
      làm mặt nghiêm đứng đó, hồi lâu sau, bỗng nhiên vươn tay về phía nàng: "Đưa đây."
      Đạm Tuyết hơi cau mày, theo bản năng che những gì vừa mới viết lại: "Cái gì?"
      Hoàng Phủ Thanh Thần giống như kiên nhẫn lắm, nhìn với vẻ xem thường: "Hà bao của ta."
      Đạm Tuyết ngờ đến vì vật này, chợt hiểu ra mọi chuyện nhưng cũng chỉ cúi đầu cười , đứng dậy đến bên hộp thêu thùa, lấy ra cái hà bao đưa cho .
      Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức nhận lấy, chỉ thấy mặt chiếc hà bao màu xanh ngọc thêu nhiều đóa tường vân. Thủ công quả thể là tinh tế, nhưng biết vì sao trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
      được lời nào chỉ đem hà bao cất vào, xoay người liền ra ngoài.
      Đạm Tuyết lạ gì phản ứng này của , trong lòng cũng khỏi cảm thấy buồn cười vì cái tính trẻ con của nam nhân này, chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục viết chữ, Hoàng Phủ Thanh Thần đến cửa đột nhiên quay đầu lại, thanh lạnh lùng : "Đêm nay ta trở về dùng bữa, nàng phân phó phòng bếp làm thêm vài món."
      là buổi tối, nhưng buổi trưa trôi qua bao lâu, lại đẩy cửa mà vào, nhìn nơi thư án Đạm Tuyết vẫn ngồi đó, cũng thêm điều gì, tự mình đến bên giường nằm xuống.
      Giờ này vốn là giờ nghỉ trưa của Đạm Tuyết, lại chiếm mất giường, Đạm Tuyết khỏi lắc đầu, đứng dậy gọi Lục Kiều, định bảo nàng mang nhuyễn tháp ra, để mình nghỉ ngơi.
      "Kêu ấy làm gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên lạnh lùng , "Lại đây."
      Trong lòng Đạm Tuyết đúng là vẫn còn chút băn khoăn, chậm rãi qua, Hoàng Phủ Thanh Thần lại vươn tay kéo mạnh nàng phen, sau đó xoay người cái, đem nàng đặt dưới thân mình.
      Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đen của chút ánh sáng lóe lên, bàn tay mơn trớn khuôn mặt nàng, thấp giọng : "Đạm Tuyết, ra trong lòng nàng từ đầu, cũng có thể có ta, phải ?"
      Đạm Tuyết muốn nhắm mắt lại, nhưng tay lại đặt nơi khóe mắt nàng giữ lại, buộc nàng phải mở ra, nhìn . Đạm Tuyết biết nên gì, nhưng cũng chẳng dám phủ nhận, rằng bản thân ra có lúc động lòng với .
      "." cố chấp lạnh giọng ra lệnh.
      Tính tình của nam nhân này đúng vừa trẻ con vừa bá đạo.
      Đạm Tuyết trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng : "Ta cố gắng, được chứ?"
      phải nàng biết rất tốt với mình, cũng phải biết chuyện giữa mình và công tử trước đó ngay từ đầu có hy vọng. Huống chi, nay nàng gả cho , có lẽ, nàng cũng nên để bản thân thử chấp nhận ?
      Hoàng Phủ Thanh Thần nghe xong câu trả lời của nàng, vui mừng đến nỗi chỉ thiếu mỗi việc là rơi lệ: "Nàng lại lần nữa ."
      Đạm Tuyết gì để chống đỡ.
      lại : "Nàng tốt nhất là đừng nên lừa ta?"
      Đạm Tuyết chậm rãi lắc đầu.
      Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên liền cúi đầu xuống, cắn vào môi của Đạm Tuyết, cuối cùng buông tha cho nàng, lại hỏi: "Đau ?"
      Trong lòng Đạm Tuyết, cảm giác dở khóc dở cười dần lan ra, hồi lâu sau mới thấp giọng : "Người có thể tự mình thử "
      "Vậy nàng đến cắn ta sao?" cúi đầu, khóe miệng gợi lên ý cười tà tứ.
      Tim Đạm Tuyết lại chợt đập mạnh và loạn nhịp, nhìn hồi lâu, nhưng vẫn có động tĩnh gì. Ngay đến khi những ánh lửa trong mắt bắn ra, nàng rốt cuộc mới thử vươn tay đến, chậm rãi ôm lấy cổ , nhắm mắt cố gắng lâu, lại vẫn thể để môi mình đặt lên môi .
      Hoàng Phủ Thanh Thần dường như kiềm chế được mà gầm tiếng, tự nhủ bao giờ chờ cố gắng của nàng nữa, trực tiếp cúi đầu, liền che môi nàng lại, dùng sức hút lấy hơi thở của nàng, giống như hận thể đem nàng nuốt vào ngay lập tức.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 341
      ra Đạm Tuyết cực kỳ bàng hoàng khi bản thân ra điều đó, cũng kinh ngạc khi cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận tình cảm của . Nhưng cũng biết có phải vì hồi ức trước kia quá sâu hay , hay nàng thuyết phục bản thân vẫn chưa đủ, khi thân mình áp lên nàng, thân mình nàng vẫn tự chủ được mà căng thẳng.
      Dường như thở dài bên tai nàng, nàng nghe lắm, nhưng cũng cảm nhận được tận lực kiên nhẫn trấn an nàng, lấy lòng nàng. Còn nàng cuối cùng nàng nhủ thầm trong lòng cả trong trí óc nàng rằng bản thân phải chấp nhận , để vào tim.
      Nhưng mà kết quả được, đúng là vẫn còn được.
      Sau khi tách ra, Hoàng Phủ Thanh Thần rất mất mát. Nàng có được niềm vui, sao lại có thể độc hưởng được chứ?
      Ánh mắt thất thần nhìn màn che giường, sau khoảng trầm mặc, đột nhiên Đạm Tuyết lại chậm rãi vươn bàn ra, cúi đầu gọi tiếng: "A Cửu"
      Giống như chỉ là câu mê bình thường.
      quay đầu lại, đôi mắt đen thẫm của nàng nhìn , ánh mắt vẫn trầm tĩnh, nhưng lại nhìn thấy được dường như nàng muốn gì đó. Nhưng Đạm Tuyết lại vẫn chỉ nhìn , lúc lâu sau, cũng thêm được câu nào.
      Cuối cùng Hoàng Phủ Thanh Thần đành thở dài, từ tốn ôm nàng vào lòng, thấp giọng : "Nàng mệt nghỉ ngơi lát "
      Đạm Tuyết gì, dựa trong lòng , hồi lâu sau mới nhắm hai mắt lại.
      ************************
      Bất luận thế nào, trong cuộc sống sau này, Hoàng Phủ Thanh Thần luôn dùng kiên nhẫn lớn nhất để bảo bọc nàng, đối với nàng rất cẩn thận, đôi khi thậm chí ngay cả hạ nhân trong phủ đều có thể bắt gặp cảnh như thế chỉ nay có người 'trị' được Cửu gia rồi. Còn Đạm Tuyết cuối cũng học được cách mỗi ngày khi nhìn thấy mỉm cười, cũng còn là việc khó khăn nữa.
      Đạm Tuyết làm cho chiếc hà bao kia, ngày qua ngày đều đeo người, cùng với những đồ mặc người có vẻ hợp nhau, nhưng lại vô cùng thích. Bởi thế, có lần Thập Nhị từng mạnh dạn cười nhạo , bị thẹn quá hóa giận “tẩn” cho trận, Thập Nhị sợ tới mức từ đó về sau dám nhận xét gì về đồ người nữa.
      Thời gian buổi chiều hằng ngày, Đạm Tuyết ngoài việc ngẫu nhiên thêu thùa may vá, chủ yếu vẫn là đọc sách. Mà dạo gần đây, cũng thường xuyên có mặt trong phòng nàng, muốn hai người tựa vào nhau, vành tai và tóc mai quyện vào nhau suốt cả buổi chiều.
      Khuyết điểm duy nhất, có lẽ vẫn là chuyện kia.
      Mặc dù vậy, thân mình Đạm Tuyết có chút thay đổi --
      Buổi chiều hôm ấy, vẫn nằm bên cạnh nàng, khiến nàng thể tựa vào lòng , để sách lên ngay vị trí mà hai người đều có thể đọc được, nhưng biết rằng ở phía sau chỉ chăm chú nhìn nàng, vốn chẳng có tí hứng thú đọc sách nào cả.
      Trong phòng rất im lặng, ngoại trừ hô hấp của hai người, chỉ có thanh lật sách cực kỳ .
      Đột nhiên Hoàng Phủ Thanh Thần chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong lòng ngứa ngáy, nhịn được mà tiến đến bên tai nàng thầm : "Đạm Tuyết, chúng ta, thử lại lần nữa được ?"
      Sắc mặt Đạm Tuyết sao lại thay đổi chứ, nhưng bên tai lại chẳng thể nhìn điểm khác thường gì, vừa muốn quay đầu trả lời , đột nhiên cảm thấy chóng mặt hoa mắt, có cảm giác như có gì đó nhộn nhạo, nhưng lại khắc chế được mà nôn ra.
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn được mà trầm xuống, chỉ nghĩ là nàng chán ghét mình, lập tức buông nàng ra, đứng dậy.
      Đạm Tuyết ngẩng lên nhìn với sắc mặt tái nhợt, hơi nghĩ đến điều gì đó, vừa ngẩng lên thấy sắc mặt xanh mét của đứng trước mặt mình, khóe môi hơi cử động, nhưng gì cả.
      Hoàng Phủ Thanh Thần đá mạnh chiếc ghế bên cạnh, rồi xoay người rời .
      cũng thấy tay Đạm Tuyết chậm rãi đè lên bụng nàng, hồi lâu sau, nàng mới hướng ra ngoài gọi tiếng: "Lục Kiều, mời đại phu về đây."
      Buổi chiều khi Hoàng Phủ Thanh Thần quay về phủ, Hứa Lập Thiên ra nghênh đón thấy sắc mặt trầm nhưng cũng chẳng sợ, ngược lại dáng vẻ lại vui mừng. Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn : "Ngươi uống nhầm thuốc à?"
      Hứa Lập Thiên vội : "Nô tài uống nhầm thuốc, hôm nay trong phủ có nấu thang thuốc chính là để hoàng tử phi uống đó ạ"
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn được mà hơi thay đổi -- nàng khỏe sao? Nhất thời, nghĩ được gì khác: "Thuốc gì?"
      "Thuốc an thai ạ." Hứa Lập Thiên vừa cười vừa .
      Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩn ra, trong đầu chợt trống rỗng, qua lâu cuối cùng mới định thần lại nhớ đến điều mình vừa nghe, nhưng thể nào tin được, lập tức cầm lấy hai bả vai của : "Ngươi lại lần nữa xem?"
      Hứa Lập Thiên đau đến kêu ra tiếng, nhưng vẫn vội vàng : "Nô tài xin chúc mừng Cửu gia, Hoàng tử phi có thai rồi ạ!"
      Hoàng Phủ Thanh Thần biết bản thân làm cách nào trở lại Duy An lâu, chỉ biết suốt dọc đường nghe được những lời chúc mừng liên tiếp, cảm thấy chuyện này như mơ, giấc mộng như vậy đúng là việc vui long trời lở đất!
      Thở hổn hển đẩy cửa phòng ra, Đạm Tuyết ngồi thất thần giường, nghe được tiếng động liền quay đầu nhìn về phía , dường như mỉm cười trở thành thói quen, nhưng trong nụ cười ấy, biết vì sao lại có chút chua xót.
      Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi bước lên, thấy nàng dùng chăn che khuất bụng, hỏi câu cực kỳ buồn cười: "Là phải ?"
      Đạm Tuyết từ tốn gật đầu.
      Nghe thế, mới dám tỏ vẻ vui mừng, rồi ôm nàng, chỉ cảm thấy trong lòng đều tràn ngập hạnh phúc: "Chúng ta vậy mà lại có con, ta rất vui -- phụ hoàng và mẫu hậu nếu biết, nhất định cũng rất vui mừng!"
      Trong mắt trước đây chưa từng vui mừng hào hứng như thế, còn Đạm Tuyết chỉ cảm thấy hoảng hốt --- làm sao có thể, đứa bé sao có thể?
      Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thanh Thần sáng sớm thức dậy tiến cung, nhưng lại lo lắng, dặn dò hết lần này đến lần khác với Đạm Tuyết, trước khi còn triệu tập tất cả nha hoàn ở Duy An lâu lại, đem mọi việc phân phó ổn thỏa, xong xuôi mới kìm nén nỗi vui mừng tiến cung, tuyên bố với cả thiên hạ tin vui này.
      Sau khi rời lâu, Đạm Tuyết cũng ngồi dây, tâm tư ngừng hoảng hốt, ngồi được lúc, chờ mong nghe được tiếng động ngoài cửa sổ, bèn đứng dậy.
      Chốc lát sau, cửa sổ mở ra, Nam Cung Ngự bước vào phòng.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 342
      Bắt mạch cho Đạm Tuyết xong, hồi lâu sau, Nam Cung Ngự mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ thâm thúy.
      Đạm Tuyết chậm rãi rút tay lại, cầm cổ tay mình, hơi nhếch môi.
      Nam Cung Ngự cuối cùng đành thở dài: "Đứa bé này thể giữ được"
      Thần sắc Đạm Tuyết hoảng hốt, ánh mắt ngập trong ảm đạm, thào gọi tiếng: "Công tử."
      Nam Cung Ngự đứng dậy, tránh ánh mắt của nàng, : "Sợ gì chứ, muội còn trẻ như vậy, chỉ cần bỏ đứa bé này, sau này muốn bao nhiêu đều có thể, phải sao?"
      Đạm Tuyết biết bản thân sao lại có thái độ như vậy, nhưng ràng nàng sớm biết kết quả thế này, vì sao trong lòng lại còn có thể khó chấp nhận đến thế? Nhất là, khiến nàng nhớ đến đêm qua lúc nhìn thấy vui mừng trong đôi mắt của Hoàng Phủ Thanh Thần, chỉ cảm thấy lòng quặn lại, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
      Trước khi xảy ra việc này, nàng hầu như quên, đứa con đầu lòng của mình thể ra đời được.
      Bởi vì trước đây rất lâu, nàng từng là người câm. phải do bẩm sinh, cũng phải do sinh bệnh, mà là do đại nương trong nhà hạ độc nàng, khiến nàng trúng độc. Đương nhiên, ban đầu, đại nương vốn nghĩ bà ta hạ độc giết được nàng, chẳng qua vì số nguyên nhân , nàng lại chết, mà chỉ bị trúng độc.
      Sau đó, phụ thân và đại nương lần lượt qua đời, chỉ còn lại nàng và ca ca cùng cha khác mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Trầm Mặc Ngân mời rất nhiều danh y đến chẩn bệnh cho nàng, cuối cùng giúp nàng có thể mở miệng chuyện như trước, nhưng khi đó, Đạm Tuyết còn thích chuyện nữa, tuy là ca ca, nhưng nàng cũng chỉ ngẫu nhiên đôi ba câu. Mặc dù có thể , nhưng biết đại nương tìm loại độc dược cổ quái này ở đâu, mà độc dược vẫn lưu lại trong cơ thể nàng, cách nào có thể loại bỏ nó, song, nó cũng phát tác.
      Bởi vì đại nương sở tác sở vi (*), tuy rằng Trầm Mặc Ngân là ca ca, nhưng đối với Đạm Tuyết mà , tình cảm gia đình cũng rất mịt mờ, chỉ có Nam Cung Ngự, khi đó chính là ánh sáng duy nhất đối với sinh mệnh của nàng, nên nàng cam tâm tình nguyện theo , thương . Sau đó, Nam Cung Ngự dốc hết y thuật của bản thân, cuối cùng tìm được cách loại trừ độc trong cơ thể cho nàng – nhưng cần có người giúp đỡ, đó là mang thai đứa con đầu lòng, hấp thu độc trong cơ thể nàng, còn đứa tất nhiên là thể sống nữa.
      (*): Hành động được thực .
      Nàng từng hạ quyết tâm, đời này lấy phu quân, cũng cần đứa con nào. Vậy , độc còn trong cơ thể, cũng hại đứa con của nàng. Nhưng biết vì sao, sau khi gả cho Hoàng Phủ Thanh Thần, Đạm Tuyết hầu như quên mất chuyện mình thể có con, nên bây giờ ....
      trầm mặc của nàng rốt cuộc khiến Nam Cung Ngự xoay người lại, nhìn nàng : "Đạm Tuyết, muội cần sợ, ta kê đơn cho muội, ảnh hưởng đến sức khỏe của muội đâu. Chẳng lẽ muội tin ta sao?"
      sao lại biết Đạm Tuyết vốn sợ ảnh hưởng đến bản thân, chẳng qua cố ý như vậy, hy vọng trấn an được nàng chút. Nhưng dù sao Đạm Tuyết cũng là người có trí tuệ hơn người, tin, nàng nhất định vẫn có thể đưa ra được quyết định.
      Quả nhiên, cuối cùng Đạm Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía : "Mọi việc ta đều nghe theo công tử."
      Nam Cung Ngự nghe thế mới gật đầu, thấy thần sắc nàng tuy trầm tĩnh, nhưng ràng là lộ ra vẻ bi ai lạnh lùng, nhịn được vuốt mái tóc nàng: "Nếu như vậy, thế nên đau khổ. Trước mắt, chưa thể bỏ đứa bé này được, phải đợi thời gian nữa. Nhưng đến lúc đó có lẽ ta trở về Đại Sở rồi, nên thể ở bên cạnh lo lắng cho muội được, ta đem tất cả những phương thuốc kê hết cho muội, muội phải chăm sóc bản thân tốt, biết ?"
      Đạm Tuyết giật mình như hiểu được điều gì, cười : "Lần này công tử , trở lại phải ?"
      Nam Cung Ngự chậm rãi gật đầu: "Khi đó, thân phận của ta bại lộ, còn muội, tất nhiên cũng còn là biểu muội của ta nữa. Cũng may, con người Hoàng Phủ Thanh Vũ ân oán ràng, dù kết thù với ta, cũng nhất quyết đụng đến muội. Nhưng xưa nay muội vốn thông minh, ta cũng tin chắc muội biết cách bảo vệ bản thân."
      Đạm Tuyết lại mỉm cười thêm lần nữa, vẻ mặt càng nhạt nhẽo.
      "Về phần Hoàng Phủ Thanh Thần, muội có thể trực tiếp hết chân tướng cho , nên khiến nghi ngờ vô căn cứ."
      "Chàng tin đâu." Đạm Tuyết thản nhiên .
      Với tính cách của , bất luận thế nào cũng tin lời giải thích thế này, song, bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra. Nàng tình nguyện khiến tin tưởng, đứa bé mất là chuyện ngoài ý muốn.
      Nam Cung Ngự thấy dáng vẻ của nàng, cũng thêm điều gì nữa.
      ngày nọ, Hoàng Phủ Thanh Thần từ trong cung trở về, người mang theo mùi rượu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời lạ thường. Vào trong phủ, tự giác tắm rửa thay xiêm y, xong xuôi mới bước vào phòng của Đạm Tuyết, đem nàng ôm vào lòng, hết chuyện trong cung.
      "......Mẫu Phi rất vui mừng, thưởng rất nhiều đồ, đều đưa đến, nàng có thấy ? Bà còn , sau này, nàng cũng nên vào cung thỉnh an nữa, chỉ cần ở trong phủ an tâm dưỡng thai là được, tốt nhất là phải sinh ra tiểu hài tử khỏe mạnh ... Phụ hoàng biết tin cũng rất mừng, lúc trước, Đại ca có con đầu cũng khá trễ, chỉ có ta vừa mới lấy vợ là sớm được làm cha rồi, Phụ hoàng thẳng muốn đặt tên đứa bé là Khâm Định .. bọn Thập Nhất Thập Nhị kéo ta uống rượu, tên tiểu tử Thập Nhị còn muốn chuốc cho ta say ..."
      tự rất nhiều, Đạm Tuyết trong lòng thủy chung lời nào, cuối cùng dừng lại, có chút bất an gọi nàng tiếng: "Đạm Tuyết?"
      Lúc này Đạm Tuyết mới lên tiếng, thản nhiên : "Sao chàng tiếp ?"
      Nghe thế, Hoàng Phủ Thanh Thần mới nhàng thở ra, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta nghe nàng lời nào, còn tưởng là nằm mơ đấy chứ. ra, đến bây giờ ta luôn cảm thấy có thể bản thân mơ."
      Đạm Tuyết dường như cười tiếng, thanh rất . Hoàng Phủ Thanh Thần buông nàng ra, : "Nàng mệt rồi phải ? Vậy nghỉ ngơi sớm , tối nay ta an trí ở đây, sáng mai ta lại đến thăm nàng"
      Đạm Tuyết gật đầu, nằm xuống, Hoàng Phủ Thanh Thần lại ngồi bên giường ngắm nhìn nàng lâu, rồi mới đứng dậy rời . đến cửa, lại lưu luyến mà quay đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy của Đạm Tuyết nhìn mình, vui mừng nhất thời kìm được, bèn bước lại : "Nàng yên tâm, ta chỉ về viện của ta thôi."
      Hóa ra, nghĩ mình 'ăn giấm chua'. Đạm Tuyết khỏi cười , Hoàng Phủ Thanh Thần lại cúi đầu hôn nàng, sau đó mới rời .
      Ban đêm, Đạm Tuyết mất ngủ cả đêm, đến lúc bình minh, mới kìm được mà rơi lệ.
      lâu rồi nàng chưa khóc, lần gần đây nhất là khi nào nàng cũng quên rồi, chỉ vì lúc này đây, khắc ảm đạm, nàng khóc vì bản thân, khóc vì đứa con chưa kịp lọt lòng mẹ mà nhất định phải chết.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 343
      Trung thu qua , trong triều đình xảy ra chuyện làm chấn động cả triều đình, đó là Thất hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên trị khỏi được đôi chân tàn phế, quay về triều.
      Sau ngày Trung thu, Hoàng Phủ Thanh Thần trở nên bận rộn hẳn, mãi cho đến nửa đêm mới về đến phủ, vừa về liền vào phòng Đạm Tuyết nhìn chút.
      Đạm Tuyết vốn nằm ngủ giường, nghe được tiếng bước chân của , lập tức mở to mắt, Hoàng Phủ Thanh Thần lại ngẩn ra: "Nàng chưa ngủ sao?"
      "Xảy ra chuyện gì à?" Đạm Tuyết thản nhiên hỏi.
      Hoàng Phủ Thanh Thần trầm ngâm lát, rồi mới : "Hoa Tịch Nhan bên cạnh Thất ca, trốn mất rồi"
      Đạm Tuyết thản nhiên đáp lời. Nàng sao lại biết chứ? Sáng nay, chính nàng là người đưa nữ nhi cải nam trang ra khỏi thành, đến tận tay công tử. Nàng cũng quên thần sắc ngừng do dự của Tịch Nhan, vì thế cũng xác định sau lúc đó có thể xảy ra chuyện gì hay , nên mới hỏi thế. Nghe ngữ khí của Hoàng Phủ Thanh Thần, nàng nghĩ nàng ta và công tử chắc thuận lợi rời rồi.
      Hoàng Phủ Thanh Thần thở dài tiếng: "Hôm nay nàng thấy sắc mặt của Thất ca, ta tuyệt đối tin rằng Hoa Tịch Nhan là người đầu tiên khiến huynh ấy trở nên như vậy."
      Thất ca gặp biến cố hoảng loạn, vân đạm phong khinh, vậy mà hôm nay tất cả thay đổi, đến tận bây giờ Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị.
      Đạm Tuyết biết lại nghĩ đến điều gì, nâng mắt lên, nhìn sâu, nhưng gì cả.
      Trong khoảng thời gian tìm kiếm Tịch Nhan, hầu như nghiêm ngặt đến mức thể nghiêm ngặt hơn, chỉ thiếu mỗi việc lật tung cả kinh thành lên. Đạm Tuyết lại cảm thấy nực cười, người như Hoàng Phủ Thanh Vũ, sao có thể biết nhất định vào sáng sớm Tịch Nhan rời khỏi thành, lại còn điều tra khắp nơi như vậy, chắc là, nhất định cam lòng rồi?
      Nàng vừa nghĩ, vừa chậm rãi xoa bụng của mình, nhớ đến lời dặn của Nam Cung Ngự -- đến thời điểm ba tháng, nhất định phải bỏ đứa bé này.
      Trong lòng nàng ai lạnh, khóe miệng lại vương ý cười đạm mạc, đứng dậy gọi Lục Kiều, bảo nàng ta dìu mình dạo hoa viên chút.
      lúc, hơn nửa canh giờ, giữa lúc đó, Đạm Tuyết sai Lục Kiều lấy áo choàng đến, còn nàng dạo rồi ngồi trong hoa viên lâu, liền đứng dậy về phòng.
      Đến nửa đêm, Đạm Tuyết cảm giác được ràng từng đợt quặn đau trong bụng truyền đến, ra phải là thể chịu được, nhưng nàng vẫn cố nhấc tay bám vào Hoàng Phủ Thanh Thần nằm bên cạnh.
      Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức tỉnh ngay, nghe hô hấp của nàng loạn nhịp, liền gọi người mang đèn vào, thế này mới thấy được sắc mặt nàng tái nhợt, chân mày nhanh chóng chau lại. Trong lòng , bỗng chốc run lên, tay tự nhiên dò xét trong chăn, chạm đến thứ chất lỏng dinh dính, lại còn nóng nữa. chỉ cảm thấy trong đầu 'Ong' lên tiếng, nghĩ gì khác, liền quay đầu nhìn Lục Kiều: " gọi Hứa Lập Thiên, lập tức vào cung truyền ngự y đến!"
      Ngự y đến đây, bận bịu cả đêm, đứa bé vẫn thể giữ đươc. Mệt nhọc suốt đêm, cuối cùng Đạm Tuyết mê man thiếp , Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi ở bên ngoài, sắc mặt trầm nhìn cả đám người quỳ gối.
      “Xin Cửu gia nén bi thương, hoàng tử phi, người có dấu hiệu sinh non.” Thân là người đứng đầu Thái y viện Tống Viễn Sơn nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng mới lên tiếng .
      Hoàng Phủ Thanh Thần cũng thèm liếc mắt nhìn cái, dời tầm mắt về phía Lục Kiều: “Hôm nay nàng đến những nơi nào?”
      Lục Kiều có chút nơm nớp lo sợ, :“Bẩm Cửu gia, hoàng tử phi chỉ qua hoa viên, chứ đâu khác nữa ạ.”
      “Ở hoa viên có từng ra chuyện gì ?”
      , có.” Lục Kiều vội đáp, sau đó, đột nhiên lại nhớ đến điều gì, bèn , “Chỉ là có lúc, nô tỳ trở về lấy áo choàng cho hoàng tử phi, nên ở bên cạnh người, có lẽ nào...?”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần càng lúc càng khó coi, Hứa Lập Thiên đứng bên cuối cùng mất kiên nhẫn, cẩn thận : “Cửu gia, Tống Thái y là tự nhiên sinh non, cách khác hoàng tử phi có thể bị va hoặc là đụng vào đâu đó cũng nên .... Hay là lúc ở hoa viên nhìn thấy thứ gì sạch nên hoảng sợ?"
      Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thần định đá cước mạnh vào lưng , mắng: “Tên nô tài đáng chết, còn dám hưu vượn, ta muốn lấy mạng của ngươi!”
      Tống Viễn Sơn dù sao cũng lớn tuổi, lại có kiến thức, nên : “Xin Cửu gia bớt giận. Hoàng tử phi, người vừa mới sinh non, sức khỏe lại suy yếu, cho dù Cửu gia là vì hoàng tử phi tích phúc, cũng đừng nên sát sinh thêm ạ!”
      Mặc dù lời này của ông ta có thấm thía đến đâu, nhưng mà Hoàng Phủ Thanh Thần sao có thể nghe lọt chứ, cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại những giọng của đám người xung quanh khiến người ta phẫn nộ, chỉ hận thể lập tức cầm kiếm chém hết những kẻ trước mặt.
      “Lão Cửu!” Ở cửa ràng vang lên giọng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu nhìn lên, chỉ trong nháy mắt khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, cảm thấy bức tường thành trong tâm trí ầm ầm sập xuống, cúi đầu gọi tiếng: “Thất ca.”
      Lúc Đạm Tuyết tỉnh lại, thời gian cũng chập chờn tối. Trong phòng thắp đèn, mơ mơ hồ hồ có thể thấy bên ngoài bình phong có bóng người, Đạm Tuyết chỉ nghĩ là Hoàng Phủ Thanh Thần, thế nhưng thể khống chế gọi tiếng: “A Cửu.”
      Sau đó vang lên thanh, chính là tiếng cười khẽ của Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Muội tỉnh rồi.”
      Trong lòng Đạm Tuyết hoàn toàn mờ mịt: "Thất gia."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ngồi ở chỗ kia: “ ra ta rất muốn biết, vì sao muội cần đứa bé này?”
      Đạm Tuyết ngạc nhiên khi biết, bởi vì công tử từng Hoàng Phủ Thanh Vũ tinh thông y thuật hơn huynh ấy. Nhưng mà tại, trong lòng Đạm Tuyết lại có chút buồn, phải lo lắng đem chân tướng hết với Hoàng Phủ Thanh Thần. Sau khi trầm mặc lâu, nàng cũng chỉ thản nhiên : "Ta muốn .” Hoàng Phủ Thanh Vũ lại giống như biết mọi tâm trong lòng của nàng: “Lão Cửu chịu đủ khổ sở rồi, ta cũng tính cho đệ ấy biết chân tướng. Chỉ có điều, ra ta muốn biết từ chỗ của muội đáp án của chuyện khác."
      Trong lòng Đạm Tuyết hiểu , khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười: “Thất gia muốn hỏi, nhưng Đạm Tuyết biết. Đại Sở lớn như vậy, ai biết công tử đưa nương ấy đến nơi nào chứ?”
      “Tốt.” Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe nàng như thế, cũng tiếp tục hỏi nữa, chỉ đứng dậy, “Nếu như vậy, tự giải quyết cho tốt.”
      vừa mới rời lâu, Hoàng Phủ Thanh Thần liền đẩy cửa vào, trong tay bưng chén thuốc, thấy Đạm Tuyết tỉnh, lập tức đến bên giường: “Tỉnh rồi sao? Đây, nàng uống thuốc trước .”
      Đạm Tuyết thấy đôi mắt đỏ bừng, dáng vẻ tiều tụy chịu nổi, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, cắn môi nhìn : “A cửu.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 344
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn thấy dáng vẻ của nàng, cũng gì thêm, chỉ cười : " sao đâu, bây giờ dưỡng sức cho tốt mới là quan trọng nhất."
      ngồi vào bên giường, hơi đỡ nàng ngồi dậy, chậm rãi đưa thuốc vào miệng nàng.
      Đạm Tuyết miễn cưỡng uống nửa chén thuốc, suýt nữa nhổ ra, Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thế, cũng dám ép nàng, lần nữa đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
      , sức khỏe Đạm Tuyết chịu nổi được nữa, nằm được lát mê man thiếp . Nửa đêm nàng mơ màng tỉnh lại, mở to mắt, vẫn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi bên giường, ánh mắt hơi mất mát nhìn mình.
      Thấy nàng tỉnh lại, dường như giật mình lấy lại tinh thần, nắm lấy tay nàng: "Nàng còn đau ?"
      Đau lắm, đau đến mức chỉ muốn chết . Nhưng Đạm Tuyết chỉ chậm rãi lắc đầu, rồi mới thản nhiên : "Chàng nghỉ ngơi ."
      Hoàng Phủ Thanh Thần dừng chút, rồi mời gật đầu, nhưng vẫn nắm tay nàng bất động. Đạm Tuyết biết nếu mình tỉnh, nhất định rời , vì thế vốn chẳng buồn ngủ, nhưng vẫn cứ chậm rãi nhắm mắt lại.
      Qua lúc lâu, mới nghe thấy thanh Hoàng Phủ Thanh Thần rời , rất , nhưng cũng nặng nề.
      Đột nhiên, trong lúc đó, Đạm Tuyết lại dâng lên cảm xúc nghẹn ngào.
      ***************************
      số việc vốn nên biết, nếu biết, và nàng lúc đó, chẳng có nhiều khúc mắc đến vậy, nhưng mà, ông trời lại như cố tình muốn cho biết.
      Đứa bé vô cớ mà sinh non, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần tất nhiên là khó chịu, nhưng lại nhịn được mà nghĩ đến ngày ấy, Hứa Lập Thiên có thể Đạm Tuyết nhìn thấy thứ sạch trong hoa viên, chỉ sợ đó là lời vô căn cứ. giống như điên mất rồi, biết là lời vô căn cứ, lại còn cố tình muốn tin tưởng, dường như muốn cho bản thân lý do. Vì thế, đợi đến khi sức khỏe Đạm Tuyết có chút khởi sắc, liền phân phó đem tất cả quần áo lúc trước Đạm Tuyết từng mặc đều đổi mới hết.
      Lại ngờ, Lục Kiều tìm được đơn thuốc rớt từ quần áo của Đạm Tuyết, chữ viết phiêu dật dứt khoát, giống đơn thuốc của ngự y trong cung viết.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cũng thông y lý, nhìn đơn thuốc đó, vẫn nhận ra đây có vài vị thuốc dưỡng thai, nhất thời, cảm giác nghi ngờ nổi lên, lập tức sai người đến phủ của Ngự y Tống Viễn Sơn, đưa đơn thuốc này cho ông ta xem.
      Tống Viễn Sơn thân là người đứng đầu Thái y viện, y thuật tất nhiên là rất cao minh, nhưng nhìn đơn thuốc kia lâu, sau đó lại ấp úng : "Hồi Cửu gia, theo như người , đơn thuốc này nhìn thoạt có vấn đề gì, nhưng mà, nhìn kỹ lại thấy có nhiều chỗ kỳ lạ. Y thuật của thần chưa tinh, nên thể được điều gì."
      Tâm Hoàng Phủ Thanh Thần chợt trầm xuống, cân nhắc lát, lại giáng tội, mà chỉ : "Ngươi lại đây, ta cần ngươi làm việc."
      Tống Viễn Sơn theo lời bèn đến gần , nghe phân phó xong, chân mày càng ngày càng cau lại, cuối cùng gật đầu: "Thần làm ngay."
      Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi lại đó lâu, khóe miệng bỗng gợi lên ý cười ảm đạm, cất đơn thuốc vào tay, đứng dậy ra cửa, đến phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa trở về phủ, với quản gia tiếng, rồi lập tức vào thư phòng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ là người gọn gàng ngăn nắp, cho nên, Hoàng Phủ Thanh Thần tìm kiếm lát, là tìm ra bức thư lúc trước Nam Cung Ngự gửi cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, liều lĩnh mở ra, chỉ nhìn sơ qua, trong đầu liền vang lên những tiếng nổ ầm ầm, ý thức cũng trở nên hỗn loạn.
      Chữ viết giống nhau. cách khác, đơn thuốc cổ quái kia, là do Nam Cung Ngự đưa cho nàng.
      Thôi Thiện Duyên thấy Hoàng Phủ Thanh Thần từ thư phòng ra, cảm thấy có gì đó bất thường, lại nhìn thấy ánh mắt u tối, mà bước chân lại trống rỗng, nên vội vàng tiến lên: "Cửu gia phải ngay sao? Thất gia chắc là sắp về rồi ạ."
      Hoàng Phủ Thanh Thần lại như chẳng nghe thấy gì cả, vừa ra khỏi phủ lên ngựa, chỉ thiếu mỗi việc là xông ra ngoài. Thôi Thiện Duyên đứng sau nhìn thấy tất cả, cũng khỏi cảm thấy kinh hãi khôn cùng.
      Trở lại trong phủ, Tống Viễn Sơn ngay sau , thần sắc ngưng trọng.
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn ông ta càng lúc càng khó coi, vào trong sảnh, ngồi xuống, lạnh lùng : " mau."
      Tống Viễn Sơn hít hơi sâu, rồi mới : "Bẩm Cửu gia, người đứa bé quả có nhiễm kịch độc, nhưng mà ---"
      Ông ta còn chưa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng đổ vỡ, Hoàng Phủ Thanh Thần ném chiếc bàn trước mặt : "Cút cho ta!"
      Tống Viễn Sơn thấy dáng vẻ tức giận thể nào áp chế lại được, nên dám gì thêm, đành hành lễ rồi vội vàng lui ra ngoài.
      Hoàng Phủ Thanh Thần đứng lúc, sắc mặt trầm cực độ khiến người ta sợ hãi, song, lát sau, lại chậm rãi nở nụ cười. cảm thấy bản thân nực cười, trước nay chưa từng nực cười thế này, nực cười nhất thiên hạ! Những việc làm vì nàng đều xuất phát từ nội tâm, sợ còn đứa bé nàng nghỉ quẩn, mực trông chừng nàng ngày hai đêm; sợ nàng đau khổ, nên trước mặt nàng dám nhắc đến đứa bé, chỉ có thể quay đầu rồi để bản thân đau buồn. Nhưng kết quả sao, kết quả có được gì chứ?!
      Miệng chợt chậm rãi mở ra, cuối cùng lại bật ra tiếng cười, ngẩng mặt lên trời cười to!
      Đúng là nàng, đúng là chỉ có Trầm Đạm Tuyết nàng thôi, cùng nam nhân khác bày mưu, tự tay bỏ cốt nhục của !
      Dù sao trong lòng nàng có người khác thôi mà, nàng chỉ là muốn gả cho thôi mà, nàng chỉ là hận cướp trong sạch của nàng, ép nàng làm vợ thôi mà -- nhưng, sao nàng có thể tự tay bỏ cốt nhục của chính mình chứ, sao nàng có thể tự tiện giẫm lên con tim của chứ?
      cũng chỉ là nàng thôi mà, nàng đến mức hằn sâu vào tận xương tủy, còn nàng dựa vào đâu, nàng dựa vào đâu ........
      Nhưng lại cười ra nước mặt, mọi người bên ngoài thấy tình hình kỳ lạ, bao gồm cả Hứa Lập Thiên ở bên trong, ai dám tiến lên, chỉ lén lút đứng bên ngoài quan sát.
      lúc sau, thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên xuất , mọi người trong phủ như chợt được đại xá, Hứa Lập Thiên vội vàng tiến ra đón: "Thất gia, người đến tốt rồi, Cửu gia ..."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khoát tay, Hứa Lập Thiên lập tức thức thời lui xuống, nhìn bước vào trong sảnh, hô hấp vốn kìm nén, cuối cùng cũng thông thuận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :