1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 330
      "Cửu gia....." Đêm khuya, dưới ánh nến trong phòng, nữ tử xinh đẹp quyến rũ nắm ngực , chậm rãi cầm chén rượu trong tay đưa đến bờ môi của .
      Sáng hôm nay, vị quan lớn đưa đến cho vũ cơ, mỗi khi nhíu mày hay cười lên, đều khiến người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
      Bất luận nhìn thế nào, so với vẻ mặt của nữ tử đạm mạc kia đều dễ nhìn hơn rất nhiều!
      Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên phiền chán mà lôi kéo cổ áo của mình, nàng kia thấy thế, lại hiểu lầm, nhàng vươn hai tay, giúp cởi cúc áo xiêm y.
      "Cút ..." Mùi hương son phấn người ả bay đến, phiền chán trong lòng càng tăng thêm, lấy tay đẩy ả ra.
      ả bất ngờ té ngã, nhưng mặt lại tỏ vẻ điềm đạm đáng nhìn : "Cửu gia ...."
      Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức đứng dậy, chằng thèm liếc mắt nhìn cái, nhấc chân ra khỏi phòng.
      Quản gia Hứa Lập Thiên đứng chờ hành lang vừa thấy bước ra, vội chạy lên phía trước nghênh đón: "Cửu gia, trễ thế này, người còn muốn xuất môn sao ạ?"
      Vị chủ tử này tính tình thường bất ổn, cảm xúc bất định cũng quen, nhưng mà từ đêm qua đến hôm nay, là có chút kỳ quái. theo bên cạnh chủ tử lâu như vậy, lại chưa bao giờ thấy người bộc phát tính tình thế này, chỉ thiếu mỗi việc là lật tung phủ hoàng tử lên thôi.
      "Chuẩn bị ngựa" Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng phân phó tiếng, rồi đến cửa phủ.
      Vừa ra khỏi cửa là lên ngựa ngay, chạy được đoạn, lại căn bản chẳng biết bản thân muốn đâu, đành bộ lung tung vòng con đường yên tĩnh người, bỗng nhiên quay đầu ngựa lại, về phía phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      ngờ, cửa lớn của quý phủ vẫn rộng mở, Thôi Thiện Duyên đứng phía sau cửa, thấy đến, bèn bước lên đón tiếp: "Nô tài xin thỉnh an Cửu gia"
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh tiếng: "Ngạc nhiên , chủ tử của ngươi có thể đổi lại thành Gia Cát Lượng tái thế rồi, nhất định biết ta muốn đến đây đúng ?"
      Thôi Thiện Duyên cười nhưng gì, Hoàng Phủ Thanh Thần đưa cương ngựa cầm trong tay quăng cho , rồi thẳng vào cửa.
      hơn nửa đêm nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn tiêu dao tự tại ngồi trong phòng khách, lẳng lặng vừa thưởng thức trà vừa xem sách, nghe được tiếng bước chân, chỉ hơi nâng mắt lên nhìn thoáng qua chút, rồi mỉm cười : "Ngồi "
      Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên buồn phiền, khó chịu bước vào nhà ngồi xuống, trực tiếp mở lời: "Trầm Đạm Tuyết và biểu ca của nàng, rốt cuộc là quan hệ gì?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nở nụ cười: "Đệ cũng là biểu ca mà, còn có thể là quan hệ gì chứ?"
      đơn giản như vậy! Trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên sáng tỏ -- biểu ca và biểu muội, vốn là quan hệ thanh mai trúc mã, tự nhiên nảy sinh tình cảm là chuyện rất bình thường. Nhưng mà đêm đó, giọng thanh thanh từ miệng Đạm Tuyết gọi "Công tử"! Khi đó còn tưởng rằng nàng gọi mình, nhưng sau đó cuối cùng mới cảm nhận được điều, phải, đó vốn phải gọi !
      Hoàng Phủ Thanh Thần trầm mặc.
      Hồi lâu sau, là Hoàng Phủ Thanh Vũ cất tiếng trước: "Ta sớm qua Đạm Tuyết hợp với đệ, sao nào, giờ tin rồi chứ?"
      Nụ cười hiểu mọi chuyện của đọng lại trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần, bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều đúng, phút chốc đứng dậy: "Đệ tin, sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên mỉm cười: "Nếu đệ tin, cũng nên tranh đoạt làm gì, chỉ sợ chuốc lấy thất bại"
      Đầu tiên, Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩn ra, sau đó bỗng dưng lập tức phản ứng lại, xoay người chạy ra khỏi phòng khách. Ra đến cửa chính, phóng lên ngựa, tức khắc chạy đến quán trọ Đạm Tuyết ở.
      Từ xa, nhìn thấy cỗ xe ngựa dừng trước cửa quán trọ, xa phu ôm roi ngựa tựa vào buồng xe ngủ gục, còn lầu, chỉ liếc mắt cái nhìn thấy vẫn còn ánh nến lập lòe trong phòng của nàng.
      Hoàng Phủ Thanh Thần ném cương ngựa , dùng cước đá văng cửa chính của quán trọ làm phát ra tiếng vang rất lớn, hầu như đánh thức toàn bộ khách trong quán, từng phòng dần thắp nến lên, còn có người ló đầu ra xem xảy ra việc gì. Chưởng quầy cầm đèn ra, vừa thấy , sắc mặt bỗng chốc thay đổi: "Cửu gia, ngài đến đây là ...."
      thèm để ý đến bất cứ thứ gì, bước lên cầu thang, đến trước phòng của Đạm Tuyết, và cũng dùng phương thức như lúc nãy vào phòng.
      Trong phòng, giường dường như có tay nãi nho , còn Đạm Tuyết ngồi yên tĩnh bên bàn, ngừng rơi lệ nhìn cây nến đỏ, Hoàng Phủ Thanh Thần xông tới, ngay cả cái nháy mắt nàng cũng có, giống như là người vô hình vậy.
      Hoàng Phủ thanh thần tiến lên, lập tức bắt được cổ tay nàng, đem nàng kéo lên: "Nàng phải sao?"
      Lúc này Đạm Tuyết mới thản nhiên nhìn cái, lên tiếng.
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần vốn khó coi, nhất thời trở nên xanh mét: "Sao nào, nàng cảm thấy gả cho ta là ủy khuất cho nàng sao?”
      " phải." Giọng Đạm Tuyết vẫn trầm tĩnh, nhưng lại hơi lộ ra vẻ bất lực, "Là ta dám trèo cao đến gần Cửu gia, dám làm Cửu gia phiền lòng, và vì muốn bản thân bận tâm việc gì."
      "Vậy nếu ta với nàng rằng, ta cam tâm tình nguyện phiền lòng vì nàng đấy sao?" Hoàng Phủ Thanh Thần kéo mạnh nàng vào lòng mình, ôm chặt thắt lưng nàng.
      Đạm Tuyết vẫn tự nhiên mà trấn định, nhìn , khóe miệng còn gợi lên chút ý cười: "Cửu gia, ngài còn muốn muốn gì nữa chứ? Điều ngài muốn phải chiếm được rồi sao? Sao lại tự làm khổ mình, vẫn dây dưa dứt?"
      Sắc mặt Hoàng Phủ thanh thần chỉ thoáng trầm đến mức khiến người ta sợ hãi: "Nàng nghĩ rằng ta đến với nàng là để có được thân thể của nàng sao? Nực cười! Trầm Đạm Tuyết, đời này vẫn còn có rất nhiều nữ nhân chờ đem thân thể dâng tặng cho ta, nàng cho là thân thể của nàng quý giá lắm hay sao?”
      "Nếu quý giá bản thân ta chẳng có gì cho Cửu gia cả, cho nên, xin Cửu gia buông tay."
      Cánh tay của Hoàng Phủ Thanh Thần chợt cứng đờ, Đạm Tuyết tránh khỏi , quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy sắc trời gần tờ mờ sáng, liền cầm lấy tay nãi giường, xoay người ra ngoài cửa.
      "Đứng lại!" Hoàng Phủ thanh Thần quát lớn tiếng, bước lên chặn trước lối của nàng, cúi đầu xuống nhìn nàng, bên trong đôi mắt phượng hẹp dài, dường như có trăm ngàn loại cảm xúc khác nhau. Nhưng mà ánh mắt nàng từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, rốt cuộc kềm chế được nữa, ôm cổ nàng, cất tiếng gọi nàng lại tựa như lời than thở: "Đạm Tuyết......"
      người ràng vẫn còn phảng phất mùi hương phấn son xa lạ, Đạm Tuyết chịu được mà cau mày, hơi quay đầu tránh .
      Nhưng nàng chỉ nghe thấy giọng của : "Ta để nàng , ta muốn nàng ở lai, làm thê tử của ta."
      Đạm Tuyết nhịn được cười lạnh tiếng: " biết trong phủ Cửu gia, có bao nhiêu thê tử và thị thiếp rồi?"
      Chân mày Hoàng Phủ Thanh Thần cau lại, sau đó, kéo tay nàng: " theo ta."

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 331
      Đạm Tuyết lại bị nhốt trong lồng ngực Hoàng Phủ Thanh Thần lưng ngựa, chạy thẳng đường, qua những ngã đường vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm sau đó dừng lại, trước mặt ràng là phủ Cửu hoàng tử của .
      "Xuống ngựa." xuống trước, rồi vươn tay ra đỡ nàng.
      Đạm Tuyết chỉ ngồi yên, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng nhiều lời, tự ý duỗi thẳng tay bế nàng xuống.
      Lúc này cửa phủ mở ra, Hứa Lập Thiên vội vàng chạy ra nghênh đón, ngừng lên tiếng gọi: "Cửu gia."
      "Gọi tất cả mọi người trong phủ đến đại sảnh, ta có việc muốn tuyên bố." Hoàng Phủ Thanh Thần vừa trầm giọng phân phó, vừa kéo Đạm Tuyết vào trong phủ.
      Hứa Lập Thiên hơi kinh ngạc, nhìn , rồi lại nhìn Đạm Tuyết, lúc lâu sau mới nhớ đến việc đáp lời, nên chạy nhanh vào phủ, phân phó hạ nhân làm việc.
      Đạm Tuyết dường như đoán được Hoàng Phủ Thanh Thần muốn làm gì, bước chân hơi miễn cưỡng: "Cửu gia, tội tình gì mà phải tùy hứng như vậy?"
      Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rất bình tĩnh, lời nào, chỉ nắm lấy nàng chặt, bước nhanh về phía trước.
      Vào trong đại sảnh, kéo nàng đến an vị ở chỗ ngồi phía bên phải, sau đó bản thân mới ngồi vào phía bên trái, lẳng lặng cùng nàng đợi mọi người trong phủ đến.
      bao lâu sau đám hạ nhân đều tụ tập đông đủ, cuối cùng ba nữ tữ ăn mặc khác những người còn lại là đến chậm nhất, mỗi người đều có nha hoàn của mình, nhìn ai cũng tỏ vẻ phục, thấy tình hình trong phòng khỏi ngẩn ra, rồi mới tiến lên thi lễ.
      Đạm Tuyết vừa nhìn là biết ngay họ chắc chắn là thị thiếp của Hoàng Phủ Thanh Thần, nhưng vẫn chẳng thèm liếc mắt nhìn cái, chỉ cúi mắt nghịch chén trà trước mặt.
      Hoàng Phủ Thanh Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua ba người, bảo đứng dậy: "Hôm nay gọi các ngươi vào đây, là muốn các ngươi gặp người." kéo Đạm Tuyết đứng lên cách dễ dàng, rồi đưa nàng sang đứng cạnh mình, trầm giọng tuyên bố với mọi người, "Nàng, sau này chính là nữ chủ nhân trong phủ, là chủ mẫu của các ngươi, đều rồi chứ?"
      Tuy Đạm Tuyết sớm đoán được, nhưng trong lòng vẫn hơi chấn động, nhìn sườn mặt : "Cửu gia."
      Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ nhìn mọi người lộ vẻ mặt ngạc nhiên trong sảnh, cười lạnh tiếng: "Sao, ngay cả hành lễ cũng biết?"
      Trong sảnh, mọi người vừa mới hoàn hồn lại, vẫn khó nén sợ hãi, nhưng tất cả đều cúi người hành lễ: "Thỉnh an Hoàng tử phi."
      Đạm Tuyết thờ ơ nhìn mọi người, hồi lâu sau mới cười lạnh tiếng: "Ta chẳng biết gì đâu, chuyện này Cửu gia là có thể sắp xếp."
      "Ngay bây giờ, ta với nàng rằng, ta có thể làm được!" quay đầu, nhích gần lại nhìn nàng, kiên định khẳng định.
      *****************************
      Khi Thập Nhất và Thập Nhị ngồi trong tửu lâu nghe Hoàng Phủ Thanh Thần về quyết định của mình, cả hai đều hết sức kinh ngạc.
      Thập Nhị đột nhiên nhảy dựng lên: "Cửu ca, huynh điên rồi sao? Hôn này làm sao phụ hoàng có thể chấp thuận chứ? Đừng là cửa ải của phụ hoàng, ngay cả cửa ải của Dung phi nương nương cũng đều qua được đâu."
      Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy bản thân mình điên mất rồi. mới gặp nàng có vài lần, ngoài ý muốn chiếm được thân thể của nàng, nàng đối với lạnh nhạt như vậy, nhưng đúng là điên rồi, muốn có được nàng, bất chấp mọi thứ để có được nàng! chỉ là có được thân xác nàng, còn muốn cả con tim của nàng! Tất cả những gì thuộc về nàng, đều điên cuồng muốn có được!
      ngồi đằng kia, ngón tay nhịp lên bàn có chút tiết tấu, ánh mắt sâu thẵm, giống như suy nghĩ điều gì.
      Trong nhất thời, Thập Nhất cũng trầm mặc, cúi đầu được lời.
      Thập Nhị ngồi yên được, đứng dậy đáp lời: " được, Cửu ca, huynh tuyệt đối thể xin phụ hoàng. Cho dù huynh cứ khăng khăng muốn , cũng đừng là muốn cưới nàng ta làm Hoàng tử phi, mà nên cho nàng địa vị thấp, cao lắm chỉ có thể là thị thiếp, Cửu ca, huynh ngàn vạn lần được hành động theo cảm tính, lỡ như chọc giận phụ hoàng, đó phải là việc đâu!"
      Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn trầm mặc như cũ, ngồi lát, rồi đột nhiên đứng dậy: "Ta vào cung."
      Thập Nhị thấy căn bản nghe lọt tai lời mình khuyên bảo chút gì, nhất thời gấp đến độ kéo mạnh Thập Nhất: "Thập Nhất ca, huynh mau khuyên ngăn huynh ấy "
      Thập Nhất cuối cùng ngẩng đầu lên, : "Cửu ca, nếu huynh chắc chắn, vậy mời người khác cùng huynh ."
      "Ai?" Thập Nhị vội hỏi.
      Thập Nhất nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng đưa mắt nhìn lại, chỉ trong nháy mắt thoáng hiểu điều gì, gật đầu, nhanh.
      "Thập Nhất ca, huynh bảo Cửu ca mời ai vậy?" Thập Nhị vẫn còn ngây thơ, giật ống tay áo của Thập Nhất hỏi.
      Thập Nhất chần chờ lát, bỗng nhiên kéo : ", chúng ta cũng đến quý phủ của Thất ca xem chút."
      ai ngờ rằng Hoàng Phủ Thanh Thần lại có thể đến nhanh như vậy, đợi đến lúc Thập Nhất và Thập Nhị đuổi tới quý phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nghe thấy trong phòng vọng ra giọng của Hoàng Phủ Thanh Thần: "Chỉ cần Thất ca có thể giúp đệ thuyết phục phụ hoàng, cuộc đời này của Hoàng Phủ Thanh Thần đệ đây, nguyện để Thất ca sai bảo, vượt lửa băng sông, quyết chối từ."
      *********************************
      Đến đêm, Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cục cũng về đến phủ.
      Trong Duy An lâu, Đạm Tuyết yên lặng ngồi giường ôm gối, ánh mắt lạnh nhạt trầm tĩnh, chút gợn sóng.
      Cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, Hoàng Phủ Thanh Thần vào, liếc mắt cái về phía bàn nhìn thấy bữa tối chưa được đụng qua, đầu tiên là cau mày, sau đó mới đến bên giường ngồi xuống: "Vì sao ăn gì cả?"
      Đạm Tuyết cười khẩy tiếng: "Bị người ta giam lỏng còn có thể nuốt trôi được gì sao? Ta phải là thánh nhân."
      "Nếu nàng buồn, có thể gọi người cùng nàng dạo chút, hoa viên trong phủ được thợ có tay nghề khéo léo hàng đầu trong cung thiết kế. Đương nhiên, dù sao sau này nàng chính là nữ chủ nhân của nó, cho dù muốn xem, cũng cần nóng lòng xem ngay bây giờ." Hoàng Phủ Thanh Thần .
      Trong đầu Đạm Tuyết "Ong" lên tiếng, rồi mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía .
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười nhìn vẻ mặt của nàng: "Phụ hoàng đồng ý hôn của chúng ta, chúng ta sớm có thể thành thân thôi."

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 332
      Hồi lâu sau, Đạm Tuyết mới miễn cưỡng gượng cười: "Vậy sao?"
      Chuyện này nằm ngoài dự tính của nàng. Bây giờ nàng ở Bắc Mạc, thân phận của nàng còn là muội muội của Trạng nguyên gia nữa, mà là biểu muội của thủ hạ kề cận Hoàng Phủ Thanh Vũ, hèn mọn đến đáng thương. Vậy mà Hoàng thượng lại có thể ưng thuận để nữ tử có thân phận như nàng gả cho con mình sao?
      Nụ cười của Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi biến mất, nhìn nàng, sắc mặt hơi trầm: "Ta biết nàng muốn."
      "Nếu biết, sao Cửu gia còn khiến ta khó xử chứ?"
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng cười lạnh tiếng: "Trầm Đạm Tuyết, nàng đừng nghĩ rằng ta là kẻ ngốc, tối hôm đó nàng luôn miệng gọi 'Công tử', biết là gọi ai sao? Nam Cung Ngự? phải là biểu ca của nàng sao, vì sao nàng lại gọi là công tử?"
      Sắc mặt Đạm Tuyết rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, nâng mắt nhìn .
      "Thân phận của Nam Cung Ngự là gì, Thất ca hẳn cũng biết." nhìn nàng, đạm mạc .
      Còn Đạm Tuyết thản nhiên nở nụ cười: "Cửu gia, người uy hiếp ta sao?"
      "Ta có hứng thú tìm hiểu đến tột cùng Nam Cung Ngự là ai, theo bên cạnh Thất ca cuối cùng là có mục đích ra sao, cho dù an phận, nhưng ta tin rằng tuyệt đối phải là đối thủ của Thất ca." Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẩy tiếng, "Chẳng qua, nếu thân phận của bị vạch trần, mà cũng muốn người khác biết mục đích của mình, chỉ sợ đến lúc đó mọi việc làm đều trở thành công cóc, đúng ?"
      Đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ suốt ngày cứ ru rú trong phủ, tình cảm huynh đệ giữa bọn họ, cũng chẳng thân thiết là mấy, song, dạo gần đây, mới cùng vị Thất ca này thi thoảng gặp nhau. Nhưng khi tiếp xúc với Hoàng Phủ Thanh Vũ, ung dung và khí phách kia, phải là biểu nên có ở người suốt ngày ru rú trong phủ..
      Hô hấp của Đạm Tuyết cuối cùng cũng hơi hỗn loạn.
      Công tử đến Bắc Mạc, là vì tìm kiếm phương thuốc về để chữa cho Hoàng thượng, chuyện này, chưa từng giấu diếm nàng. Nàng cũng biết công tử vì chuyện này mà bỏ ra nhiều công sức, nay, rất vất vả mới có thể vượt qua trăm ngàn khó khăn, chỉ cần tiến thêm bước nữa thôi, nàng thể làm vụt mất cơ hội hiếm có này.
      Đạm Tuyết gì, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
      Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thế, trong lòng đầu tiên là thả lỏng, sau đó, lại kiềm được mà bắt đầu cực kỳ mâu thuẫn -- quả nhiên, quả nhiên, người trong lòng nàng là tên Nam Cung Ngự kia! Mà nàng, lại vì muốn thực mục đích của Nam Cung Ngự, đồng ý làm vợ !
      Lửa giận trong nháy mắt giống như xông lên tận đỉnh đầu, dùng tay bắt lấy nàng ôm vào lòng, liều mạng hôn nàng. Mà nàng chẳng phản kháng cũng chẳng có ý đón nhận, chỉ nhắm mắt lại, tùy làm.
      Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cuộc thất bại đành đẩy nàng ra, đứng dậy rời khỏi phòng.
      Mấy ngày sau, nàng công chúa xinh đẹp danh chấn thiên hạ kia, cuối cùng cũng đến Bắc Mạc.
      Thập Nhị kích động kéo Hoàng Phủ Thanh Thần xem náo nhiệt, bao trọn cả quán trà, ngồi dựa vào cửa sổ lầu hai, nhìn đoàn xe long trọng con đường nhộn nhịp phía dưới kia.
      Thập Nhị vừa hưng phấn lạ thường, vừa yên lòng, chỉ nghĩ đến câu hai ngày trước của Hoàng Phủ Thanh Thần.
      , đợi người, chờ người danh chấn thiên hạ.
      Như vậy, chính là vị quận chúa này sao?
      Lão Lục xuất quấy rối đội ngũ rước dâu, những người sáng suốt vừa nhìn là biết vụ va chạm vừa rồi mà lão Lục can dự vào là cố ý, sau đó, mới ra mặt làm ' hùng cứu mỹ nhân'.
      ngờ, ngay cả người thích nam tử như lão Lục cũng nóng lòng muốn xem, muốn nhìn thấy dáng vẻ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn tình hình đường, nhịn được mà nắm chặt chén rượu trong tay.
      Màn xe bị vén lên, lão Thập Nhị lại hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ! Cuối cùng thân ảnh của vị quận chúa này cũng xuất ngã tư đường, cả đám người chợt im lặng, ngồi chỗ kia, chỉ nhìn thấy bóng dáng, cũng có thể nhận ra được nữ tử này, nhất định rất đẹp.
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nữ tử Hoàng Phủ Thanh Vũ chờ là nàng ta sao? nhớ đến cuộc chuyện ngày ấy, đôi mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rạng rỡ sáng ngời, nhịn được mà thở dài.
      tận mắt nhìn thấy quận chúa được lão Lục hộ tống phía sau đến trước dịch quán, xong xuôi mới xuống trà lâu, xoay người đến phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhất đánh cờ. Thập Nhất xưa nay cũng chưa từng quan hệ với , nhưng từ sau lần đến phủ, lại cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ rất hợp ý, bây giờ thường xuyên đến đây tìm .
      Hoàng Phủ Thanh Thần vào trong sảnh ngồi xuống, : "Quận chúa Tịch Nhan kia vào thành rồi"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lạnh nhạt cúi đầu nhìn bàn cờ, còn Thập Nhất lại quay đầu nhìn : "Cửu ca, huynh thấy vị quận chúa kia rồi phải ? Có tuyệt sắc như trong truyền thuyết ?"
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười lạnh tiếng: "Việc này phải hỏi Thập Nhị đệ rồi, hẳn là đệ ấy là thấy được dáng vẻ của vị quận chúa kia, rồi hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ luôn"
      Thập Nhất hơi giật mình, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ cúi đầu nở nụ cười. Thập Nhất lấy lại tinh thần, nhưng cũng nở nụ cười: "Đệ nghĩ cũng nên hỏi Cửu ca nữa, bây giờ trong mắt Cửu ca, còn có nữ tử nào có thể bì được với Trầm nương quốc sắc thiên hương đâu chứ?"
      Việc đó cố ý muốn bản thân nghĩ đến nữa, nhưng nàng bỗng dưng lại xuất trong tâm trí , trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần càng lúc càng phiền chán, cúi đầu rủa câu gì đó, cầm lấy chén trà trong tay rồi ném ra ngoài.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn cái, bỗng nhiên thở dài tiếng: "Lão Cửu, đây là do đệ tự chọn, vậy nên học cách chấp nhận . Tính tình của đệ cũng nên sửa đổi, nếu sau này, chỉ có thể nếm mùi đau khổ thôi."
      Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ có căm tức, bỗng dưng đứng lên: "Trong lòng ta hiểu ." xong, nhanh rời khỏi phủ Thất gia.
      Thập Nhất có chút kinh ngạc nhìn rời : "Thất ca, Cửu ca làm sao vậy?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ tiếng: "Đệ cần phải xen vào đâu" Cuối cùng, mới nâng mắt lên nhìn về phía Thập Nhất, "Đúng rồi, đệ có nghĩ đến việc đến xin phụ hoàng chỉ hôn quận chúa Tịch Nhan kia cho đệ ?"
      Thập Nhất đầu tiên là ngẩn ra, bỗng dưng lập tức lắc đầu, cười : "Nữ tử danh chấn thiên hạ như vậy, đệ nghĩ là hợp với đệ đâu."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười: "Vậy , coi như ta nhờ đệ giúp ta việc, buổi lâm triều ngày mai, hãy xin phụ hoàng chỉ hôn, kêu cả Thập Nhị đệ cùng xin"
      "Huynh muốn tụi đệ xin phụ hoàng chỉ hôn?" Thập Nhất thể tin .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chút sợ hãi cười: "Cứ yên tâm, buổi lâm triều ngày mai, người cầu hôn tuyệt đối chỉ có mình các đệ."

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 333
      Trong lúc Đạm Tuyết ở trong phủ của Hoàng Phủ Thanh Thần, cũng cùng lúc nghe được tin tức Quận chúa Tây Càng đến Bắc Mạc.
      Nàng ta nếu đến Bắc Mạc, vậy nghĩa là, công tử nhất định cũng trở lại.
      Lòng Đạm Tuyết nhịn được mà thít chặt lại, cũng biết nên làm thế nào cho phải.
      Nếu công tử biết hôn của mình và Hoàng Phủ Thanh Thần, biết có đến gặp mình hỏi vì sao ?
      Cả buổi chiều tinh thần của nàng đều trong trạng thái hoảng loạn, ở trong hoa viên suốt nửa ngày, mới để tỳ nữ Lục Kiều nhắc nhở trở về Duy An lâu.
      Thời điểm Hoàng Phủ Thanh Thần trở về, người đều là mùi rượu, nghiêng ngả lảo đảo ung dung bước vào phòng nàng, Lục Kiều sợ đến mức đỡ lấy : "Cửu gia, sao người lại uống say đến như vậy?"
      " ra ngoài." Hoàng Phủ Thanh Thần đẩy mạnh Lục Kiều ra, sau đó mới vào đứng phía sau Đạm Tuyết, dùng tay kéo nàng lên rồi xoay nàng đối diện mình: "Sao nào, tâm trạng tốt? Có phải biết tin Nam Cung Ngự trở về, nên muốn gặp đúng ?"
      Đạm Tuyết thu lại ánh mắt nhìn , chỉ thản nhiên : "Người uống say."
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng nở nụ cười, lập tức ôm nàng vào lòng: "Đúng vậy, ta uống rượu, nàng thân là thê tử, có phải nên hầu hạ ta hay ?"
      Đạm Tuyết bất giác tránh khỏi mặt , Hoàng Phủ Thanh Thần lại tức khắc nắm lấy cằm nàng, bức nàng nhìn mình: "Vì sao nhìn ta? Ta thấy nàng lúc nhìn Nam Cung Ngự rất chuyên chú mà, đúng ? Sao nào, là do bộ dạng của ta so với khó coi hơn, nên trong lòng nàng thấy thoải mái?"
      Đạm Tuyết đành kiêng dè nhìn , được lời. Bình tĩnh mà quan sát, bộ dạng của so với Nam Cung Ngự có lẽ đẹp hơn, ngày thường khôi ngôi, nhưng người luôn tỏa ra hơi thở trầm. Còn Nam Cung Ngự khác, người công tử tỏa ra hơi thở hiên lãng, thế gian này ai có thể sánh được.
      Nhìn thấy nàng lời nào, suy nghĩ của bởi ảnh hưởng của men rượu lại trở nên hỗn loạn, nâng khuôn mặt của nàng, thào gọi nàng: "Đạm Tuyết, Đạm Tuyết .... Ta muốn nàng, nàng có biết , ta muốn nàng ...."
      Thần trí , thập phần hỗn loạn, rốt cuộc Đạm Tuyết gọi người vào, hầu hạ nằm giường, để bọn họ rửa mặt cho , xong xuôi nàng mới đến nhuyễn tháp đối diện nằm xuống, chỉ là trằn trọc đến nửa đêm, cũng ngủ được.
      Sáng sớm hôm sau cũng là nàng tỉnh dậy trước, giường người kia vẫn ngủ say, mãi cho đến lúc nàng rửa mặt chải đầu, mới chịu nổi tiếng động ngừng trong phòng mà mở mắt ra, rồi ngồi dậy, sắc mặt trầm đến mức dọa người.
      Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, nhìn nàng ngồi trước gương trang điểm, vẻ lo lắng mặt và trong mắt dần tan , dường như chuyện đêm qua say rượu quên sạch còn lưu lại chút gì, vậy mà còn nhếch miệng nở nụ cười, đứng dậy đến phía sau nhìn nàng chải đầu.
      Từ trước đến nay Đạm Tuyết thích trang điểm, ngồi trước hộp trang sức nửa ngày, cũng chỉ chọn được hoa cài đầu màu bạc cài lên tóc, Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thế, bước lên ngăn nàng lại: "Đừng chọn màu trắng trong thuần khiết thế này nữa." xong, tiếp tục chọn lựa trong hộp trang sức, lấy ra cây trâm ngũ phượng triêu dương đính ngọc trai, tự tay cài lên búi tóc của nàng, cuối cùng, mới nhìn vào gương: "Như vậy mới đẹp chứ."
      Đạm Tuyết chỉ thản nhiên liếc mắt cái vào gương, cũng gì thêm, đứng lên rồi : "Người rửa mặt chải đầu nhanh , phải đến lúc tiến cung rồi sao?"
      "À" đáp lời, lại , "Mấy ngày nữa ta đưa nàng tiến cung thỉnh an Mẫu phi, mấy ngày gần đây nàng nên chuẩn bị chu đáo chút."
      Đạm Tuyết cũng biết bản thân phải chuẩn bị điều gì, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu, Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn nàng sâu cái, sau đó mới xoay người trở về viện của mình thay xiêm y tiến cung.
      Nàng cũng biết vì sao muốn nàng qua thời gian nữa mới thỉnh an Mẫu phi, bởi vì chuyện cưới xin của , và Mẫu phi suýt nữa mà trở mặt với nhau. Mẫu phi tức giận đến nỗi ném cả chén trà vào người , mắng có tiền đồ, mắng bất tài, hơn nữa đến hôm nay vẫn chịu gặp , cho nên chuyện an bài để nàng tiến cung thỉnh an cứ được kéo dài mãi. Xem ra hôm nay, còn phải qua xin Mẫu Phi.
      rời khỏi phủ, Đạm Tuyết dùng điểm tâm sáng, rồi cùng Lục Kiều ra hoa viên tản bộ.
      ngờ vừa đến hành lang, lại cùng thị thiếp của Hoàng Phủ Thanh Thần hẹn mà gặp. Nguyên nhân là nàng sớm muộn gì cũng là nữ chủ nhân trong phủ, mấy ngày trước, Hứa Lập Thiên từng đem mọi chuyện trong phủ ra bẩm báo từng việc với nàng, lúc ấy nàng miễn cưỡng nghe, nhưng để trong lòng, nên nữ tử trước mặt này tên gì, nàng căn bản cũng biết.
      Nàng bắt gặp ánh mắt của nàng ta rất phức tạp, sợ hãi, hâm mộ, ganh tị, oán hận, phẫn uất, tất cả đan xen vào chỗ, nhưng nàng ta chỉ liếc mắt nhìn nàng cái, cũng chẳng hành lễ, tự mình lướt qua người nàng, còn hừ lạnh tiếng, nhanh chóng rời .
      Đạm Tuyết cũng muốn để ý, chỉ đưa tay phủi phủi tay áo mới vừa lướt qua người nàng ta.
      vào tòa lương đình, nàng muốn ngồi mình trong chốc lát, nên cho Lục Kiều lui xuống. Mới ngồi được lúc, sau đó đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động lạ, nhìn lại, quả nhiên là Nam Cung Ngự!
      Trong lúc nhất thời, tim Đạm Tuyết hơi đập mạnh và loạn nhịp. ràng rất muốn thấy , thầm suy nghĩ ngàn vạn lần hy vọng tới gặp mình, nhưng mà nay khi xuất , tay chân nàng lại luống cuống cả lên.
      Nàng nhìn , đứng lên: “Công tử.”
      Nam Cung Ngự thấy thần sắc của nàng cũng rất phức tạp, dường như mang theo đau lòng và cả tiếc hận, kiêng dè gì mà hỏi nàng: “Tại sao lại có thể như vậy?”
      Đạm Tuyết cười khổ chút, lắc đầu.
      Muốn nàng thế nào đây? Chẳng lẽ cho , bản thân vì mà mượn rượu tiêu sầu, rồi lầm lẫn đem thân mình giao cho Hoàng Phủ thanh Thần sao? Hay là , bản thân vì cho Hoàng Phủ Thanh Thần vạch trần thân phận của công tử, nên mới nguyện ý gả cho ?
      như vậy, nàng nên lời.
      Cũng may Nam Cung Ngự truy vấn nàng nữa, lặng im lát, rồi mới : “Mặc dù Hoàng Phủ Thanh Thần xuất thân cao quý, nhưng tính tình cũng tốt, huống chi lại biết thân phận của muội. đối xử với muội có tốt ?"
      Chắc là tốt. Đạm Tuyết mơ hồ nghĩ, thản nhiên gật đầu.
      Nam Cung Ngự lại thở dài, : “Ca ca muội biết chuyện này, rất tức giận. Đạm Tuyết, nếu muội muốn, ta đưa muội trở về Đại Sở.”
      Đạm Tuyết nhìn , cúi mắt nở nụ cười: “Công tử, cần đâu.”
      Bây giờ, trở về Đại Sở phải làm thế nào đây? Nàng dù sao cũng phải là Trầm Đạm Tuyết trước kia, mà , cũng chưa bao giờ là người mà nàng có thể với tới được.
      “Làm phiền công tử thay muội chuyển lời đến ca ca, xin huynh ấy thay muội thắp nén hương mộ phần của cha mẹ, là muội vô dụng, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định trở về thăm hỏi ca ca và cha mẹ.” Nàng cười cười, "Nghe Quận chúa Tây Càng đến Bắc Mạc, lạ nước lạ cái, muội nghĩ công tử nên cùng nàng ta. Công tử bận nhiều việc, nên trở về thôi.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 334
      Nhưng điều làm người ta kinh hoàng là, vào ban đêm, từ dịch quán đột nhiên truyền đến tin tức có trận đại hỏa hoạn, những thế, nghe vị Quận chúa Tây Càng bị thương nặng, toàn bộ dung mạo đều bị hủy.
      Lúc nghe được tin này, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết dùng bữa tối, quản gia mang tin tức đến, Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức cau mày, còn Đạm Tuyết hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng lấy lại bình tĩnh.
      Sáng nay, vừa nghe nhiều hoàng tử cùng lúc đại điện dâng tấu xin Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy Quận chúa Tây Càng làm phi, vậy mà ngay lúc này lại có trận đại hỏa hoạn, chắc chắn phải là ngoài ý muốn, nếu là do người gây ra, vậy người có thể thực được điều đó nhiều.
      lát sau, Hoàng Phủ Thanh Thần dường như cũng nghĩ đến điều gì, cho quản gia lui xuống, vẫn lẳng lặng dùng bữa.
      Khẩu vị của Đạm Tuyết tốt lắm, ra ngay từ lúc vào phủ của như vậy rồi, nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần lại chỉ nghĩ là do vừa nghe được tin tức về trận đại hỏa hoạn nên ăn nàng ngon, thấy nàng tự hành hạ bản thân, bèn lấy tay kéo bát của nàng, : " muốn ăn đừng ăn, sai phòng bếp làm ít thức ăn khuya đem đến."
      Đạm Tuyệt đáp lời, rồi buông đũa xuống, đứng dậy đến cửa, nhìn bàu trời nhuộm màu lam như tấm vải nhung xanh, trong đầu mảnh trống rỗng.
      biết từ khi nào, Hoàng Phủ Thanh Thần đến phía sau nàng, vươn tay ôm lấy nàng: " nhìn gì vậy?"
      Hồi lâu sau, Đạm Tuyết mới thấp giọng lên tiếng, đáp: "Vì sao người cho phép ta rời phủ?"
      giam cầm nàng trong phủ Hoàng tử, cho phép nàng rời nửa bước.
      Thân mình Hoàng Phủ Thanh Thần thoáng cứng đờ, sau đó, lại châm rãi buông nàng ra, cười lạnh tiếng: "Ta cho phép nàng rời phủ, nhưng nàng cũng tuân thủ, mà lại có thể gặp mặt công tử của nàng đó sao?"
      Đạm Tuyết ngạc nhiên việc biết chuyện này. Hôm nay, chạm mặt thị thiếp của trong hoa viên, ả thị thiếp kia xoay người lại theo nàng, Đạm Tuyết phải biết, chỉ làm như thấy thôi. Nếu như thế, ả nhất định cũng chứng kiến nàng và Nam Cung Ngự gặp nhau, vì muốn tranh công, nên tất nhiên cho nghe.
      Cả buổi tối trầm mặc lạ thường, chờ, đơn giản chính là thời khắc này.
      Đạm Tuyết biết mình cũng nghe, nên tốt nhất là giải thích, chỉ trầm mặc đứng đó.
      "Thẩm Đạm Tuyết" Hoàng Phủ Thanh Thần gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên nàng, "Nàng tốt nhất nên nhớ thân phận của mình, giữa quan hệ nặng , cần ta nhắc nhở cho nàng chứ?"
      Đạm Tuyết cười : "Lời của Cửu gia, ta đều nhớ rất ràng."
      Hoàng Phủ Thanh Thần lại tiến lên lần nữa, đôi tay thô ráp nắm lấy chiếc cổ trơn bóng của nàng, nhưng dùng chút sức nào, mà chỉ : "Đừng để ta biết nàng cùng nam nhân khác có quan hệ mập mờ, bằng , ta nhất định khiến nàng hối hận."
      ********************************
      Qua nhiều ngày sau, Đạm Tuyết và Hoàng Phủ Thanh Thần đều sống an ổn với nhau.
      Mà trong vòng mấy ngày này, nàng cũng cảm giác được đầy đủ tính tình của Hoàng Phủ Thanh Thần quả nhiên là hỉ nộ vô thường, có thể khắc trước còn trò chuyện vui vẻ với người ta, lập tức ngay sau đó trở mặt, dáng vẻ chỉ hận thể đem người ta bóp chết.
      ra, Đạm Tuyết có thể lý giải được tính tình này của .
      Đến tận bây giờ, đều được cả đám người tâng bốc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bao lâu nay nhìn thấy vẻ lạnh nhạt gương mặt nàng, cho nên thường xuyên nổi giận, cũng có thể xem như đó là tình cảm của ?
      Huống chi, ở trong phủ của , nàng ngây người nhiều ngày, ngoài những ngày đầu, sau này, đối xử với nàng còn dùng cách cư xử xấu tính nữa, nghĩ đến, cũng có thể là điều đáng quý.
      Đáng quý. Đạm Tuyết nghĩ đến hai chữ này, chính bản thân còn cảm thấy nực cười.
      Cả ngày nay, Hoàng Phủ Thanh Thần vừa mới rời phủ lâu, bỗng nhiên lại phái xe ngựa trở về, là đến đón nàng tiến cung thỉnh an các nương nương, hôm nay, Quận chúa Tây Càng cũng lấy thân phận là hoàng tử phi tương lai của Thất hoàng tử vào cung.
      Lúc trước, Đạm Tuyết vẫn biết Hoàng Phủ Thanh Vũ phái Nam Cung Ngự đến Tây Càng làm gì, cho đến khi chuyện Hoàng Phủ Thanh Vũ cầu thân truyền khắp kinh thành, nàng mới hiểu được -- hóa ra lại nhọc lòng như vậy, đúng là chỉ vì nữ tử. Người như Hoàng Phủ Thanh Vũ, vậy mà cũng thoát khỏi lưới tình.
      Đạm Tuyết vẫn giữ dáng vẻ như ngày thường, cũng chẳng vận đồ long trọng, mà vào cung ngay.
      Trong tẩm điện của Hoàng quý phi đương triều, nàng vào, chạm ngay vào mắt nàng là nữ tử dùng khăn lụa mỏng che mặt. Giống như vẻ đẹp nàng từng nhiều lần tưởng tượng, tuy rằng thể nhìn thấy vẻ đẹp trong truyền thuyết kia, nhưng Đạm Tuyết vẫn có thể nhìn ra được dung mạo tuyệt sắc của nàng ta kết hợp cùng với thân mình yểu điệu.
      Nàng ta dường như nhìn mình. Trong lòng Đạm Tuyết hơi cảm giác được như vậy, nhưng xác định chắc chắn, hành lễ xong, nàng liền đứng lẳng lặng ở bên, nghe Hoàng quý phi khen ngợi, tâm tư lại bay mất.
      Xung quanh dường như có ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía mình, Đạm Tuyết ngẩng đầu lên, liền đối diện ngay tầm mắt của Dung phi.
      Nàng cũng chẳng nhận ra Dung phi, chỉ là từ sớm có nghe mẫu thân của Hoàng Phủ Thanh Thần thích mình, bây giờ lại đối diện với ánh mắt của bà, trong lòng lập tức biết ngay --- liền nghĩ đến đó chính là mẫu phi của Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng báo: "Cửu hoàng tử đến ---"
      Thân hình cao to của Hoàng Phủ Thanh Thần xuất ở cửa, ánh mắt ngay tức khắc dừng người nàng, thấy nàng cũng có gì bất thường, rồi mới bước lên thỉnh an các nương nương.
      Đạm Tuyết đứng bên, nghe phi tần hậu cung trêu ghẹo, hề cười, cũng chẳng đáp lại câu nào. Cũng may có Hoàng Phủ Thanh Thần ở đây, nhanh chóng giúp nàng giải vây, xấu hổ chút nào, sau đó liền đến bên cạnh nàng, nắm tay nàng, thấp giọng : "Sao, có người nào làm khó nàng chứ?"
      Hóa ra vì chuyện này mà khẩn trương. Đạm Tuyết cười , lắc đầu, ánh sáng trong khóe mắt lọt vào tầm mắt sắc nhọn của Dung phi.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nghe thế mới nở nụ cười. Hôm nay, tâm tình chắc là rất tốt, cúi đầu chuyện với nàng rất nhiều, lại cảm thông vất vả của nàng, lại tự oán bản thân tốt.
      Đạm Tuyết nghe mà yên lòng, ánh mắt cũng tự giác mà nhìn về bên kia. Nơi đó, vị Quận chúa Tây Càng dường như chút ngượng ngùng mà diễn kịch, đứng bên cạnh, mặc dù nàng thấy gương mặt của nàng ta, nhưng cũng có thể cảm nhận được tự đắc từ nàng ấy.
      Hóa ra chính là nữ tử này, khiến công tử cam tâm tình nguyện mà lún sâu.
      Đạm Tuyết bất giác hạ tầm mắt, tâm tư còn nghe Hoàng Phủ Thanh Thần gì nữa. Hoàng Phủ Thanh Thần thấy gương mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi, vừa định xin cáo lui đưa nàng , lại đột nhiên nghe Hoàng Quý phi nhắc đến ngày thành hôn, nhất thời mừng rỡ, ánh mắt hàm chưa chờ mong nhưng vẫn chịu mở lời với Mẫu phi.
      Dung phi nhìn đứa con này, trong lòng thở dài, lại cam lòng, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :