1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 325 : Núi cao trăng sáng hiểu được lòng ta
      Cả người Đạm Tuyết ướt đẫm đứng mũi thuyền, ngay cả mái tóc cũng tí tách từng giọt nước xuống, may mà loại vải nàng mặc là vải thô may áo tang, mặc dù bị ướt, nhửng người khác cũng nhìn thấy được gì.
      Nàng chỉ đứng đó, rất tự nhiên điềm tĩnh chỉnh trang lại quần áo của mình, thỉnh thoảng lại mạnh tay vắt nước.
      Hoàng Phủ Thanh Thần luôn nhìn chăm chú nơi sườn mặt của nàng, trong lòng vẫn còn ôm mỹ nhân vừa mới mua với giá vạn lượng, nhưng trong ánh mắt chỉ ngập tràn sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử trước mắt.
      Tuy rằng cả người đều ướt đẫm, nhưng nàng đứng nơi đó, lại chẳng có chút chật vật, mà ngược lại càng thêm ....... thanh lệ xuất trần.
      Cuối cùng, Đạm Tuyết mới vuốt nước còn đọng mặt , sau đó thản nhiên nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần ở đằng sau tên thị vệ kia, bình thản : "Đa tạ vị đại ca này ra tay cứu giúp."
      Thị vệ kia nhanh chóng khom người, ánh mắt cũng dừng lại người Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẽ tiếng, đứng lên về phía nàng, đứng ngay trước mặt nàng, tà tứ : "Người sai cứu nàng là ta, nên người nàng đa tạ cũng là ta chứ nhỉ?"
      Đạm Tuyết thản nhiên nâng mắt lên nhìn , đôi lông mi thấm nước giống như hai chiếc quạt nho , vẻ mặt đạm mạc nhìn chút, rốt cuộc mới : "Đa ta Cửu gia."
      "Ồ" Hoàng Phủ Thanh Thần chậm rãi xoa xoa cằm mình, cảm thấy giọng của nàng mặc dù trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có chút ý nhị, giống như có thể thấm sâu vào tận lòng người. lại cười rộ lên: " cần đa lễ, ta biết nàng tên gì?"
      Đam Tuyết vẫn cười, chỉ : "Chỉ là nữ nhi của gia đình bình thường, ra chỉ sợ làm bẩn tai của Cửu gia". xong, nàng liền xoay người đẩy đám người kia ra, rời khỏi thuyền hoa, trong ánh mắt chăm chú của mọi người nàng nhanh chóng rời .
      Đôi mắt phượng hẹp dài của Hoàng Phủ Thanh Thần hơi cau lại, rồi dần dần trở nên sâu thẳm thấy đáy, quay đầu phân phó thị vệ vài câu.
      Chỉ thấy thị vệ vâng dạ, rồi lập tức rời .
      thuyền hoa lại náo nhiệt như trước, tiếng ca tiếng đàn hòa vào trung, từ phía sau nữ tử chậm rãi bước lên, giọng mềm mại đáng đến rợn người: "Cửu gia."
      Bỗng nhiên, lúc đó, cảm thấy chẳng còn hứng thú gì.
      Đam Tuyết cố gắng lê cả người ướt đẫm chậm rãi tiêu sái con đường lớn tấp nập vào ban đêm, so với thân mình, tâm nàng còn lạnh hơn.
      Công tử lại thất hẹn. Nàng cũng nhớ đây là lần thứ mấy thất hẹn, cho dù có thất hẹn bao nhiêu lần chăng nữa, mỗi lần như thế nàng vẫn chờ .
      Bỗng nhiên, phía trước, cỗ xe ngựa "lộc cộc" chạy đến, phu xe là người nàng quen, chính là Tiểu Xuyên ở phủ Thất gia, Tiểu Xuyên vừa thấy nàng bèn dừng xe ngựa lại, bước xuống gọi tiếng: "Đạm Tuyết nương, nương làm sao vậy?"
      Đạm Tuyết lắc đầu, gì.
      Tiểu Xuyên cũng quen với tính cách trầm lặng của nàng, đành cười : "Thất gia cũng là hay, dường như biết đêm nay Đạm Tuyết nương xảy ra chuyện như thế này, nên mới lệnh cho nô tài đến đón nương đó."
      Hóa ra là . Trong lòng Đạm Tuyết chợt lạnh hơn. Đều là ra mặt, cách khác công tử báo cho biết, tối nay nhất định công tử đến, nên mới phái xe đến đón mình sao?
      Đến phủ Thất gia, sau khi tắm gội xong xuôi và thay đổi bộ xiêm y sạch , Đạm Tuyết mới gặp người ngồi xe lăn, nhìn cứ nghĩ là người ôn nhuận vô tư, nhưng ra lại là nam tử thâm sâu lường được.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi an vị trong sảnh, tay cầm quân cờ đen, tay cầm quân cờ trắng, ràng là tự chơi cờ với chính mình.
      "Tham kiến Thất gia" Đạm Tuyết lạnh nhạt hành lễ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mỉm cười, cũng nhìn nàng, rồi : "Sao nào, gặp được biểu ca, thất vọng rồi?"
      Đạm Tuyết chậm rãi hạ mắt xuống, dù sao cũng thể che giấu được chuyện gì.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tiếp tục đến việc đó nữa, chuyển sang đề tài khác: "Đến đây, cũng ta kết thúc ván cờ này."
      Đạm Tuyết theo lời bước lên ngồi xuống, nhận lấy quân cờ đen từ tay , rồi nhìn thoáng qua bàn cờ, nhíu mày : "Đây là thế cờ chết."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt nhìn nàng cái, rồi cười khẽ: "Chết hay chết là có thể nhìn ra ngay sao?"
      "Đúng." Đạm Tuyết chắc chắn, "Nếu có thêm nước nữa vẫn chỉ có thất vọng thôi."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nữ tử có trí tuệ hơn người trước mắt, vẫn chỉ nở nụ cười như nước: "Được, nàng là thế cờ chết, vậy chúng ta tiếp tục nữa, chơi ván kế chứ?"
      Đạm Tuyết gật đầu, bắt đầu sắp xếp lại bàn cờ.
      Nhìn tổng thể, quân trắng và quân đen luôn trong thế giằng co, cứ như thế, đến thời khắc cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại thắng hơn hai quân. khỏi cười rộ lên, ánh mắt khó có được thưởng thức: "Kỳ thuật của nàng rất khá, so với biểu ca của nàng còn tốt hơn".
      "Thất gia quá khen" Đạm Tuyết hơi nhấp nháy môi, trong lòng vẫn chỉ có trống rỗng.
      Bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, quản gia trong phủ Thất gia Thôi Thiện Duyên xuất ở cửa, hành lễ, rồi có chút chần chừ : "Bẩm Thất gia, Cửu gia ở ngoài, là đến gặp Thất gia."
      "À?" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên cười rộ lên lần nữa, giọng tuy bình thản, nhưng vẫn mang vẻ có chút kinh ngạc, " mời đệ ấy vào."
      Thôi Thiện Duyên nhận lệnh, xoay người mời Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Đạm Tuyết đứng dậy: "Nếu Thất gia có khách, vậy Đạm Tuyết xin phép cáo lui."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tươi cười nhiễm vào tận mắt, dường như còn có thâm ý khác: " sao, nàng cũng có thể ngồi lại đây."
      Đạm Tuyết đón nhận ánh mắt của , trong lòng cũng nhịn được hơi chấn động. Nếu nàng đoán lầm, nam tử trước mắt này, tâm tư kín đáo như thế, chỉ sợ cũng đoán được lý do vị Cửu gia kia đến.
      lúc sau, từ cửa lại truyền đến tiếng bước chân của hai người, sau đó, thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Thanh Thần xuất ở cửa, ánh mắt lướt qua Đạm Tuyết, rồi nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười : "Thất ca, lâu mới đến thăm huynh."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , mỉm cười: "Cửu đệ, ngồi ."
      Hoàng Phủ Thanh Thần cũng khách khí, bước vào, rồi lập tức ngồi ngay vị trí Đạm Tuyết vừa mới ngồi.
      Đạm Tuyết bèn đứng ở . bên cạnh, vì mới tắm gội, người toát ra mùi hương nhàng. Tinh thần của Hoàng Phủ Thanh Thần bất giác hoảng hốt, giương mắt nhìn về phía nàng, hồi lâu sau mới nhớ đến Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ở đây, nên mới quay đầu nhìn về phía : "Thất ca, vị nương này lạ mặt quá, nhìn dáng vẻ này, hình như phải là nha hoàn ở phủ của huynh, phải ?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, lên tiếng đáp: "Thẩm Đạm Tuyết, là biểu muội của vị bằng hữu, đến ở nhờ trong phủ ta."
      Thẩm Đạm Tuyết. Đồng thời, trong lòng cũng nhẩm nhẩm lại ba chữ thanh thanh lạnh lùng này, khỏi nhìn nàng chút, trong lòng lại thoáng có vui mừng -- hóa ra nàng chỉ ở nhờ thôi, chứ phải là thị thiếp hoặc là có liên quan gì đến Hoàng Phủ Thanh Vũ.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 326
      Hoàng Phủ Thanh Vũ là người tàn phế, tuy là con trai của Hoàng hậu, nhưng suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, với những huynh đệ khác mấy thân thiết, Hoàng Phủ Thanh Thần năm cũng chỉ đến phủ vài lần. Nay, lại vì nữ tử trong phủ mà đến phủ lần nữa.
      ra cũng chẳng có điều gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy, ..... thể buông tay được.
      Ngày hôm nay lại thể dễ dàng nhìn thấy nàng giống hôm qua, Hoàng Phủ Thanh Thần yên lòng mà đỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống, chống cằm trầm tư lúc, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca, Thẩm nương, nàng ấy ....."
      cũng biết nên hỏi gì, lại nghĩ giờ hỏi bất cứ điều gì cũng đều quá đường đột, nên đành ngừng lại.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên mỉm cười, nhìn : "Nữ tử tài mạo song toàn đời này rất nhiều, chắc chắn bên cạnh đệ cũng chẳng thiếu, còn Đạm Tuyết hợp với đệ đâu."
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười lạnh tiếng, rồi dựa lưng vào ghế: "Nực cười, chỉ là nữ tử thôi, có nhất thiết phải để Thất ca lo lắng nàng ta hợp với đệ hay sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng lơ đễnh đáp: "Đệ , 'Chỉ là nữ tử thôi', vậy chắc cần ta nhắc nhở, đệ cũng hiểu được điều này."
      Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần hiểu vì sao lại đột nhiên trở nên buồn bực, rồi hất tung bàn cờ trước mặt, lạnh lùng câu " Cáo từ", sau đó lập tức ra khỏi phòng khách.
      Lúc ngang qua hoa viên, trong lương đình giữa hồ có bóng dáng đơn ngồi mình, nhìn kỹ, ra đúng là Đạm Tuyết! Bước chân của Hoàng Phủ Thanh Thần bất giác ngừng lại, chăm chú ngắm nhìn bên gương mặt của nàng.
      "Cửu gia?" Thôi Thiện Duyên theo phía sau tiễn ra cửa, đột nhiên thấy dừng bước, nên kinh ngạc tiến lên gọi tiếng.
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng nheo mắt lại, chỉ tay về hướng Đạm Tuyết hỏi: "Nàng ta có quan hệ gì với Thất gia của ngươi?"
      Thôi Thiện Duyên bừng tỉnh đại ngộ, : "Đạm Tuyết nương chỉ tá túc tạm ở trong phủ thôi, Thất gia chịu sợ nhờ vả của người khác, nên ngẫu nhiên lo lắng cho ấy thôi, chứ chẳng có quan hệ gì khác ạ."
      Hoàng Phủ Thanh Thần siết chặt cây quạt trong tay, rồi lại thả lỏng ra, xoay người rời .
      Vào trong cung, nhớ ra lâu đến thỉnh an Mẫu Phi, thế là chuyển hướng, về phía Huệ Nhân cung của Dung phi.
      Bước vào đại điện, nghe được tiếng cười thoải mái của Dung Phi vọng ra, liền cho những cung nữ thông truyền lui xuống, tự mình vào, cười : " biết việc gì mà lại khiến Mẫu Phi cười vui vẻ như vậy nhỉ?"
      vào cửa, mới phát hoá ra trong điện có người ngoài, đó là khoảng mười sáu tuổi, biết là khuê nữ nhà ai, dịu dàng lễ phép, khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, vội đứng dậy chào: "Tiểu nữ tham kiến Cửu gia."
      Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ thản nhiên quét mắt liếc nhìn nàng ta, rồi quay sang Dung Phi, cười : "Con xin thỉnh an Mẫu Phi."
      Dung Phi có chút bất đắc dĩ nhìn , rồi mới cười lên: "Thôi, hiếm khi tiểu tử con đến thăm Mẫu phi này, ngồi ."
      Hoàng Phủ Thanh Thần nở nụ cười đáp: "Mẫu thân sao lại vậy, nếu bình thường con bận rộn, nào dám quên lời mẫu thân chứ?"
      Dung Phi lạnh lùng hừ tiếng, nhưng vẫn cười, thuận tay chỉ nương kia: "Đây là khuê nữ nhà Lí Thượng thư, đúng là nương tốt, vừa rồi còn kể chuyện cười cho ta nghe, là khiến ta vui vẻ." Sau đó, bà hít vào hơi rồi : "Nhân đến việc này, con cũng đến tuổi thành hôn rồi, nếu có thể lấy nương tốt như thế, ta an tâm lắm."
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười nhạo tiếng: "Hoá ra Mẫu phi lo lắng việc này, vậy đến lúc đó con cưới lúc mười nương về nhé?”
      , đừng ở đây nữa, để ta khỏi mất mặt.” Dung Phi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn con trai cái, rồi quay đầu kéo vị tiểu thư của Lý gia mặt đỏ bừng lại chuyện.
      Hoàng Phủ Thanh Thần quay đầu nhìn sườn mặt ửng hồng của nàng ta, trong đôi mắt thâm thúy dần dần phản chiếu hình ảnh khuôn mặt khác.
      Sau khi dùng xong ngọ thiện cùng Dung Phi, bà ra lệnh cho tiễn vị Lý tiểu thư kia rời khỏi cung, đành miễn cưỡng tuân theo, nhưng chỉ đưa Lý tiểu thư đến trước cửa cung nơi xe ngựa đỗ, còn mình vội "chộp" lấy con ngựa bỏ chạy lấy người.
      Cưỡi ngựa, hơi có chút nhàn tản thú vị thong dong đường cái, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, lại bắt gặp dáng người yểu điệu.
      Xiêm y của Đạm Tuyết chỉ là chiếc váy giản đơn màu lam bình thường, nàng đứng bên quầy bán son phấn và chu sa, cúi đầu chọn lựa gì đó.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy như bị ma sai khiến. đường lớn và nhiều người như vậy, khoảng cách của nàng và cũng chẳng gần, thế mà chỉ cần lướt mắt qua đám người đông đúc đường cái là nhận ra nàng ngay.
      Tim Đạm Tuyết đập mạnh và loạn nhịp nhìn chuỗi vòng cổ bằng ngọc màu xanh trong tay, hồi tưởng lại đến thất thần. Nàng nhớ năm ấy là sinh nhật mười hai tuổi của mình, công tử từng tặng nàng chuỗi vòng cổ tương tự thế này, nàng thích đến nỗi cứ cầm mãi buông, rất thích nó. Nhưng sau này, bị ca ca biết nàng có tâm ý với công tử, thế là chuỗi vòng cổ bị vứt . Nàng gạt ca ca trốn nhà , theo phía sau công tử đến Bắc Mạc, nhưng công tử lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ phái Tây Càng. Rơi vào đường cùng, nàng mới lấy danh nghĩa là biểu muội của Nam Cung Ngự đến ở nhờ trong phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ, hy vọng có thể đợi đến lúc biết được tin tức của công tử.
      "Mua gì sao?" Phía sau bỗng dưng vang lên giọng trầm thấp của nam tử giống như từng quen biết, Đạm Tuyết quay đầu lại nhìn thấy diện mạo vô cùng tuấn mỹ của Hoàng Phủ Thanh Thần, hiểu sao nàng cực kỳ khó chịu, cau mày cái liền để lại chuỗi vòng cổ, rồi xoay người bước .
      Hoàng Phủ Thanh Thần hiếm khi có được hưng trí như vậy, liền thúc ngựa, theo sau nàng.
      "Cửu gia, ngài rất nhàn rỗi sao?" Rốt cuộc Đạm Tuyết cũng thản nhiên quay đầu nhìn về phía .
      " có việc gì làm cả." học theo ngữ khí của nàng, thản nhiên .
      Đạm Tuyết chẳng hề đáp lời, lại vài bước, bỗng nhiên xoay người ngược trở về.
      "Về quý phủ của Thất ca? Ta đưa nàng về được chứ?" Hoàng Phủ Thanh Thần xoay người đuổi theo nàng, mỉm cười, dáng vẻ rất phong lưu lỗi lạc, tà tứ giấu vào đâu được.
      Tâm Đạm Tuyết biết vì sao hơi mất mát, vẫn là ngữ điệu lạnh lùng, : "Ta về phủ Thất gia."
      Hoàng Phủ Thanh Thần theo nàng đến khách điếm, chợt nhớ đến Thôi Thiện Duyên nàng chỉ thỉnh thoảng ở nhờ trong phủ thôi, nghĩ đến phần lớn thời gian nàng ở trong khách điếm này, khỏi lo lắng : "Nàng thân nữ nhi đơn độc, lại tá túc trong khách điếm, sợ có nguy hiểm gì sao?"
      "Bên trong kinh thành, dưới chân thiên tử, có gì phải sợ?" Đạm Tuyết cũng chẳng thèm nhìn mà thờ ơ trả lời.
      "Nếu vậy mời ta lên ngồi uống trà, nàng thấy thế nào?" Hoàng Phủ Thanh Thần khoanh tay, nghiêng đầu cười nhìn nàng.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 327
      Ánh mắt Đạm Tuyết chợt lạnh , chỉ thoáng như bị đóng băng, cười lạnh tiếng nhìn về phía : "Xem ra Cửu gia nhàn hạ, vậy người hãy chờ đến ngày tiểu nữ lưu lạc đến Bách Hoa Lâu, tiểu nữ mời Cửu gia lên ngồi."
      "Đạm Tuyết!" Hoàng Phủ Thanh Thần hơi kinh ngạc, sau đó giận dữ hiểu ra vì sao nàng lại tức giận, gọi nàng tiếng, gương mặt hơi giãn ra, nở nụ cười, bên trong đôi mắt phượng hẹp dài tuấn mỹ kia lên chút tinh quang, "Là do ta đường đột, nàng đừng vì thế mà phiền lòng."
      Đạm Tuyết nhìn cái, nhưng cuối cùng cũng quay đầu lại mà thẳng lên lầu.
      Hoàng Phủ Thanh Thần biết lòng mình ngừng bất an, đó là vào buổi tối nọ.
      Khoảng nửa đêm, từ trong mộng tỉnh lại, trong đầu chỉ tràn ngập cặp mắt lạnh như băng kia, thân thể mạnh khỏe thế này mà vẫn có phản ứng bất thường!
      thầm rủa tiếng, rồi ngồi dậy.
      chưa từng lâm vào tình trạng như thế này, từng có ít nữ nhân, nhưng lại chưa có nữ nhân nào đối với như nàng, cũng chưa từng có nữ nhân có thể bình thường như nàng, thế mà lại có thể vào giấc mộng của .
      hoảng hốt tiến vào lòng , dường như nhớ lại khi còn bé ngẫu nhiên đọc được câu thơ tình tứ -- 'Tư quân ức quân, hồn khiên mộng oanh' (*)
      Cái gọi là nhớ thương, phải chăng chính là cảm giác như vậy?
      Vì thế ngày tiếp theo, Cửu gia với xuất thân quý tộc là hậu duệ Vương triều Bắc Mạc, lại vào trọ trong khách điếm nơi Đạm Tuyết ở, hơn nữa lại chọn ngay phòng sát vách của nàng.
      Khách điếm này chỉ là khách điếm bình thường, khách trọ bên trong hay gì đó dường như cũng chẳng thèm để vào mắt, có lẽ bởi vì phòng cạnh bên có người nào đó, ngược lại ngay cả hơi thở cũng trở nên tươi mát hẳn.
      Ngày đó, Đạm Tuyết vẫn chưa xuất môn, chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng đọc quyển sách. Chừng lúc sau, lại nghe thấy những thanh lách cách lộn xộn vọng từ phòng sát vách sang, liên tiếp ngừng lâu, vẫn chưa hề gián đoạn. Rốt cuộc, nàng đành đứng lên, mở cửa phòng nhìn sang phòng bên cạnh.
      Vừa nhìn thấy, lại khiến trái tim nàng bỗng dưng đập mạnh và loạn nhịp.
      Ngay cửa phòng bên cạnh, Hoàng Phủ Thanh Thần tựa vào khung cửa, nhìn về phía nàng nở nụ cười tà mị, dung nhan tuấn mỹ rất mê hoặc lòng người.
      Đạm Tuyết lạnh lùng nhìn cái, chỉ cần lát thôi đoán được điều gì, thế là quay lại đóng cửa phòng, thèm quản đến thanh sát vách nữa.
      đêm nằm mơ, hoàn toàn bất an, Đạm Tuyết cảm thấy dường như sắp có chuyện xảy ra, trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc mới chậm rãi nhắm mắt lại.
      Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, nàng chẳng có tí tinh thần nào, bảo chủ quán đưa chậu nước ấm đến, lại bất cẩn đổ hết lên người mình, chậu rơi xuống phát ra thanh loảng xoảng.
      Thân ảnh của Hoàng Phủ Thanh Thần dường như trong chốc lát liền xuất trước cửa phòng nàng, vừa thấy tình hình trong phòng, lập tức bước lên giữ lấy cánh tay bị bỏng của nàng: "Còn chỗ nào bị bỏng nữa ? Đau ?"
      Ánh mắt Đạm Tuyết lạnh lùng nhìn , nhưng chỉ cảm thấy buồn cười.
      Nam tử này và mình cùng lắm chỉ mới đụng mặt nhau vài lần mà lại dây dưa thế này, đến tột cùng là vì sao chứ?
      Nàng thản nhiên thu cánh tay về: " có việc gì, nước cũng chẳng nóng lắm."
      Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng cái, : "Nàng ở đây chờ ra, ta sai người lấy thuốc."
      xong, xoay người xuống lầu ngay, còn Đạm Tuyết ở trong phòng thay xiêm y, lát sau, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, đứng lên mở cửa liền nhìn thấy Tiểu Xuyên. Trong lòng nàng khắc chế được chợt vui vẻ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế: "Tiểu Xuyên, có chuyện gì?"
      Tiểu Xuyên cười, nhìn nàng: "Đạm Tuyết nương, nô tài mới từ phủ đến đây, thuận đường ngang qua, đến với tin, Nam Cung công tử trở về."
      Công tử trở lại! Trong lòng nàng nháy mắt bỗng trở nên hân hoan cực kỳ, nhưng chỉ nở nụ cười mĩm: "Ta biết rồi, Tiểu Xuyên, cám ơn cậu."
      Tiểu Xuyên vẫn nhìn nàng cười, mặt đỏ lên, sau đó nở nụ cười ngây ngốc, rồi lập tức xoay người rời .
      Đạm Tuyết lại rửa mặt, chải đầu lần nữa, xong xuôi mới vội vàng xuống lầu, nhìn khắp nơi tìm kiếm, muốn mướn chiếc xe ngựa đến phủ Thất gia, vừa quay đầu lại thấy Hoàng Phủ Thanh Thần nhanh đến, nhìn chằm chằm nàng: "Nàng xuống đây làm gì, theo ta lên thoa thuốc."
      Đạm Tuyết bất động thanh sắc tránh cái nắm tay của , rồi thản nhiên : "Đa tạ Cửu gia, ta sao cả."
      Nàng vẫn luôn đạm mạc như vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng muốn tiếp, thấy thần sắc của nàng, bèn hỏi: "Muốn đâu à?"
      Đạm Tuyết ngừng chút, rồi mới : " đến phủ Thất gia."
      "Giờ này rất khó tìm xe ngựa." Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên , đồng thời sai người dắt ngựa của mình đến, "Ta đưa nàng ."
      " cần." Đạm Tuyết lắc đầu, cố chấp đứng chờ xe ngựa.
      Nhưng mà ông trời dường như cố ý khiến nàng khó xử, đợi gần nửa canh giờ, cũng chẳng nhìn thấy chiếc xe ngựa nào có thể thuê. Hoàng Phủ Thanh Thần vốn miễn cưỡng khoanh tay đứng bên xem kịch vui, thấy vẻ mặt nàng trầm tĩnh nhưng cũng lộ ra thần sắc vô cùng lo lắng, khóe miệng nhịn được mà cong lên, xoay người lên ngựa, đến trước mặt nàng: " thôi, cứ chờ mãi thế này, chỉ sợ nàng phải chờ đến tối đấy."
      Đạm Tuyết ban đầu rất muốn gặp Nam Cung Ngự, nhưng sau lại biết trở về làm gì, trở về bao lâu, trong lòng tràn ngập nôn nóng. Nàng hơi nâng mắt lên rồi lập tức liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần cái, trong lòng trầm xuống, rốt cuộc đành vươn tay về phía .
      Hoàng Phủ Thanh Thần để nàng ngồi trong vòm ngực , đánh ngựa chạy , ngửi thấy mùi hương người nàng tỏa ra, khiến hồn phách người ta trầm mê. kìm lòng được cúi thấp mặt, hướng đến chiếc cổ bóng tỏa ra mùi thơm của nàng, càng lúc càng gần .....
      "Cửu gia" Giọng Đạm Tuyết rất , nhưng cũng đủ lạnh thấu lòng người.
      Như có dòng suối mát trong tràn vào lòng, tâm trí Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ thoáng liền thanh tỉnh, nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của nàng, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười, gì thêm, nhưng con ngựa dưới thân dường như càng chạy càng chậm.
      Cuối cùng Đạm Tuyết lại thấy hối hận với quyết định nhờ ngựa, cười lạnh tiếng : "Sớm biết thế này, chẳng phải ta nên bộ đến Thất gia phủ sao?"
      "Vậy nàng cho rằng bây giờ ta để nàng xuống ngựa sao?" Hoàng Phủ Thanh Thần cười khẽ tiếng .
      Đạm Tuyết rũ mắt xuống quan sát, thản nhiên : "Có lẽ Cửu gia muốn ta ngã ngựa."
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần hơi thay đổi, mắt phượng hơi nhíu lại, rốt cuộc đành ra roi thúc ngựa, hướng về phủ Thất gia.
      Đạm Tuyết vừa xuống ngựa, lập tức nâng váy chạy vào cửa. Hoàng Phủ Thanh Thần đưa cương ngựa cho gã sai vặt, rồi cũng theo vào.
      Nhưng vừa vào cửa lại gặp ngay cảnh Nam Cung Ngự ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xe lăn, hai người nhìn thấy Đạm Tuyết, đều dừng ngay tại chỗ. Đạm Tuyết thở hổn hển chạy đến, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Ngự, hồi lâu sau, mới thấp giọng gọi tiếng: "Biểu ca"
      ***********************************
      Chú thích:

      (*)Tư quân ức quân - Lưu Quá (1154 -1206)
      Nguyên văn:

      Tình cao ý chân,
      Mi trường tấn thanh.
      Tiểu lâu minh nguyệt điều tranh,
      Tả xuân phong sổ thanh. (1)
      Tư quân ức quân,
      Hồn khiên mộng oanh.
      Thúy tiêu hương noãn vân bình, (2)
      Canh na kham tửu tỉnh.
      (1)Tả xuân phong sổ thanh: ngồi trong gió xuân gảy khúc đàn thể nỗi nhớ mong.
      (2)
      + Thúy tiêu: ý chỉ khi tỉnh rượu vẻ trẻ trung xinh tươi đôi mắt của mỹ nhân dần phai nhạt.
      + Vân bình: chỉ bức bình phong (gồm nhiều bức tranh ghép lại tạo thành dãy)
      , đó được khảm vật trắng như ngân (thủy ngân), nên được gọi là Ngân bình.
      Dịch thơ:

      Tình cảm của nàng tuy thanh cao nhưng lại chân thành,
      Đôi lông mày và tóc mai có chung màu.
      Trong phòng , ánh trăng sáng tỏ,
      Tay đeo ngọc bội khẩy đàn, vang lên khúc nhạc băng giá, vang vọng khắp bốn phương, như gió xuân vui vẻ thoảng qua mặt.
      Thiếp nhớ chàng mong chàng,
      Chiêm bao kết chặt ôm lấy tâm hồn,
      Nỗi khổ tương tư khó chịu, đôi lông mày nhuộm nỗi buồn phiền,
      Say nhớ chàng, tỉnh lại đau lòng thôi.
      thêm: Đây là bài thơ viết về tình cảnh xa cách hòa với cảm xúc biệt ly với từ ngữ uyển chuyển hàm xúc. Ngôn ngữ súc tích nhã lệ, giàu sức gợi lên tình cảm đẹp đẽ [theo giải thích của chan@HĐT]

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 328
      hơn nửa năm gặp , như trước đây, dáng vẻ vẫn lỗi lạc gì che lấp được, khoé miệng nở nụ cười vẫn làm lòng người ấm áp, nhưng dường như gầy ít. Trong lòng nàng thở dài, mỗi lần gặp lại , dáng vẻ nàng đều khắc sâu vào tâm trí mình, nên giờ đây, ngay cả việc có gầy hay nàng cũng có thể được.
      ngờ Nam Cung Ngự lại chậm rãi nâng tay lên, xoa đầu nàng: "Gầy rồi, thức ăn lại hợp khẩu bị nữa phải ?"
      và ca ca là bạn hữu tốt của nhau, nên lúc chuyện với nàng vẫn luôn dùng khẩu khí như chuyện với đứa trẻ, nhưng trong lòng nàng lại vui mừng, mặt vẫn thản nhiên: "Đâu có, muội rất khoẻ."
      Hoàng Phủ Thanh Thần vội vàng đuổi theo sau, vừa đến gặp ngay tình huống thế kia, chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên nóng lên, muốn bước đến, đúng lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên mỉm cười mở miệng: "Cửu đệ, hôm nay đến làm khách sao?"
      " phải" ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn luôn chăm chú nhìn Nam Cung Ngự, lúc sau mới chậm rãi thong thả về bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn vẻ dịu dàng thâm tình của Đạm Tuyết mà chưa bao giờ trông thấy, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, đè thấp giọng hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Đó là ai?"
      "Biểu ca của Đạm Tuyết." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên đáp lại.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nghe xong, bèn đứng thẳng lưng, khoanh tay đứng đó nhìn Đạm Tuyết chuyện với ta.
      "Huynh lại muốn nữa sao? Vì sao huynh lúc nào cũng quay về vội vàng như vậy?" Đạm Tuyết cũng biết trước mặt người ngoài tiện hỏi nhiều, vì thế mới đè thấp giọng tới mức thấp nhất.
      Nam Cung Ngự cảm nhân được ánh mắt nóng rực từ phía sau, mỉm cười : " Yên tâm, lần này, ta về nhanh mà."
      "Bao lâu?"
      "Chưa đầy tháng, đến lúc đó ta trở về, có thể đưa muội về quê nhà." Nam Cung Ngự cười tiếng, lại , "Ta còn phải gấp, với muội nhiều được." Sau đó, xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ , "Thất gia, ta trước đây, Đạm Tuyết phải nhờ cậy vào Thất gia."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lại càng thêm sắc bén, cùng Nam Cung Ngự nhìn nhau. Nhưng Nam Cung Ngự cũng nán lại lâu liền xoay người, với Đạm Tuyết vài câu, rồi rời ngay.
      Đến khi thân ảnh biến mất sau cánh cửa, hồi lâu sau, Đạm Tuyết vẫn cứ đứng ở nơi đó, chút dấu hiệu quay .
      Vĩnh viễn đều như vậy, gặp lại vội vàng, ly biệt cũng vội vàng.
      Phía sau bỗng dưng truyền đến tiếng cười lanh: " thể nhìn thấy người được nữa, mà vẫn đứng đó trông mong như vậy, có ý tứ gì chứ?"
      Cuối cùng, Đạm Tuyết cũng quay đầu, ánh mắt gần như lại khôi phục vẻ đạm mạc, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cái, : "Thất gia, xin cáo từ."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ : "Ta cho người đưa nàng về."
      Đạm Tuyết nhận lời, lại thèm để mắt đến Hoàng Phủ Thanh Thần chút nào, lập tức xoay người ra cửa.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy rất tức giận, vừa định nhấc chân đuổi theo, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên gọi : "Cửu đệ, ở lại cùng ta dùng ngọ thiện được chứ?"
      Đạm Tuyết ra khỏi cửa phủ, đứng đó lúc lâu, chỉ cảm thấy có chỗ nào đúng. Nam Cung Ngự đến tháng trở về, đây là việc trước giờ chưa từng có. Trong lòng nàng chợt nghi ngờ, quay trở lại quán trọ, ngay lập tức sai người hỏi thăm xem ở Tây Càng xảy ra chuyện gì.
      Người được phái mất nhiều ngày, cuối cùng cũng trở lại, : "Bẩm nương, nghe Hoàng đế Tây Càng hạ thánh chỉ, gả Quận chúa Tịch Nhan đến Bắc Mạc để hoà thân, ngay lúc này e là xuất phát, chưa tới tháng đến Bắc Mạc."
      Quận chúa Tịch Nhan. Trong đầu Đạm Tuyết dường như có vật gì đó đổ ập xuống, cảm giác giống như nát tan thành từng mảnh , đau đớn đến nỗi tối tăm mịt mù.
      Quận chúa Hoa Tịch Nhan tuyệt sắc, chính là người trong truyền thuyết được thiên hạ ca tụng là đệ nhất mỹ nhân.
      Trước đây, nàng cố hết sức để quan tâm đến việc này, nhưng giờ phút này, tất cả đều như vào trong tâm trí nàng, dường như nàng vừa nghĩ thông suốt chuyện gì, lại giống như dần chìm sâu vào mê mang, cuối cùng, với người nọ: “Có thể giúp ta tìm bức họa của vị quân chúa Tịch Nhan đến đây ?”
      Nửa đêm, bên cạnh quán trọ là quán rượu , ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn dầu mờ mờ, những người khách tụm năm tụm ba đều ra về hết, còn chủ quán đứng tựa vào quầy ngủ gà ngủ gật, ý thức hơi thanh tỉnh, thức dậy, lập tức mở to mắt nhìn nữ tử vẫn nằm bàn, rốt cuộc nhịn được, bước lên : “ nương, tiểu điếm sắp dọn rồi, nếu nương còn muốn uống rượu, vậy mời nương ngày mai đến sớm.”
      Đạm Tuyết chậm rãi tự mình dốc ngược bình rượu, trong đầu là mớ hỗn loạn. Có nằm mơ, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, bản thân mình lại có ngày phải uống rượu, nhưng nàng vẫn quên ném lại thỏi bạc, rồi đứng dậy lảo đảo rời khỏi.
      Mới vừa bước ra cửa, lập tức bị cơn gió lạnh thổi qua, khí có chút hữu tình nào, mà ngược lại cảm giác càng lúc càng mê say, mọi vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.
      Tiểu nhị của quán trọ mở cửa thấy nàng, nhất thời kinh hãi: “Thẩm nương, sao nương lại uống nhiều rượu thế này?”
      Đúng lúc này, cầu thang lại truyền đến những tiếng bước chân trầm trọng mà vội vàng, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cần hai ba bước là xuống đến nơi, lập tức nắm lấy vai nàng, dường như là nghiến răng nghiến lợi gọi nàng: “Thẩm Đạm Tuyết!”
      quay về quán trọ thấy nàng, vẫn chờ đến bây giờ, nhưng nghĩ đến nàng lại ra ngoài uống rượu!
      Đạm Tuyết mơ mơ màng màng nghe được có người gọi mình, cố mở mắt ra, lại chỉ thấy trước mắt là nam tử với xiêm y màu tím, mơ màng có thể thấy được những đường nét khôi ngô, trong lòng đột nhiên đau đớn cực độ, thào gọi tiếng: “Công tử ....”
      Hoàng Phủ Thanh Thần nghĩ đến nàng gọi mình như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó, tay ôm lấy nàng, lên lầu.
      Đạm Tuyết tựa vào lòng , cảm thấy vòng tay ôm ấp ấm áp kia rộng lớn lại dễ dàng khiến người ta trầm luân – chỉ công tử mới có thể ấm áp như vậy. Nhưng mà nay, trong lòng công tử có nàng ta. Từ đến lớn, nàng ở bên cạnh nhiều năm như vậy, chung quy cũng xem nàng là gì cả.
      Hoàng Phủ Thanh Thần ôm nàng đặt lên giường, nàng gắt gao giữ chặt cổ tay áo của , gần như là hoảng hốt, hai tay quàng lên cổ : “Công tử ....”
      Hai gò má nàng ửng hồng, mang theo hương rượu quyến rũ vô cùng, hòa cùng hương thơm vốn có của nàng, lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
      Chỉ thoáng, Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lại thể khắc chế được bản thân mình, ngay tức khắc cúi đầu hôn nàng.
      Đạm Tuyết biết bản thân muốn làm gì, nhưng có bờ môi ấm áp của đặt môi nàng, nàng chỉ biết tự nhiên mà đón nhận nụ hôn của , cam tâm tình nguyện ngửa mặt lên, đem hơi thở của mình dâng cho .

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 329
      Da thịt trắng nõn của nàng đều lộ ra trước mắt , Hoàng Phủ Thanh Thần vốn cũng là kẻ từng trải chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thế nhưng lại có chút chật vật và bối rối
      cúi đầu nhìn, nữ tử mới vừa cùng gắn bó triền miên, lúc này dường như dần mất ý thức, ánh mắt hơi hé ra, nhưng cuối cùng cũng có động tác khác, cũng phát ra thanh nào.
      "Đạm Tuyết?" cúi đầu gọi nàng tiếng, vuốt ve hai má của nàng. Giây phút này đối với , sớm như tên lên dây, thể bắn, còn nàng lại là người say rượu đến bất tỉnh, làm cảm thấy mất hứng.
      Giống như nghe được tiếng gọi của , Đạm Tuyết chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập sương mù nhìn về phía , bỗng nhiên nở nụ cười tỏa sáng như ngọc: "Công tử ...."
      Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy trong đầu "Ong" lên tiếng, còn dư sức để suy nghĩ thêm, lại đè lấy thân thể của nàng, rồi che môi nàng lần nữa.
      Đạm Tuyết dần tan chảy dưới nụ hôn của , gần như hít thở thông, nhất thời lại hỗn loạn, nghe nhìn thấy được bất kỳ điều gì.
      Ngay khi cơn đau từ thân dưới truyền đến, nàng mới nhịn được hô tiếng: "Đau ---"
      Hoàng Phủ Thanh Thần vừa lúng túng nhìn nàng, vừa thấp giọng : " hết đau nhanh thôi, nàng cố chịu chút ..... Qua lát tốt thôi ....."
      Nhưng nàng vẫn chỉ cảm thấy đau, cảm thấy khổ sở. Công tử sao có thể làm nàng đau như vậy chứ?
      Dù có là nữ tử sắc sảo thế nào, chung quy cũng trốn được cửa ải tình . Nàng chịu được mà cúi đầu nức nở, ôm lấy cổ người phía , nghẹn ngào gọi: "Công tử."
      Cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Thần kiềm chế được bản thân mình nữa, khóa chặt thắt lưng của nàng, rồi tiến mạnh vào.
      Ý thức của Đạm Tuyết dần trở nên mông lung, chỉ biết là lừa mình. Sao có thể qua lát sao? ràng là rất đau, vẫn rất đau. Còn lại biết chừng mực, hết lần này tới lần khác muốn nàng, liên tục hề ngơi nghỉ.
      Cuối cùng, Đạm Tuyết cũng mất ý thức của mình.
      Đợi đến khi nàng lấy lại được ý thức, chỉ cảm thấy có người vuốt ve chóp mũi của mình, khiến hơi thở của nàng càng lúc càng khó khăn, cuối cùng chịu được đành mở mắt ra, chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt, mà trước mắt nàng, là gương mặt phóng đại lộ ra vẻ khôi ngôi của nam tử nhoẻn miệng cười.
      Hoàng Phủ Thanh Thần biết đêm qua nàng say rượu, lại là lần đầu tiên, nên cũng muốn nàng nghỉ ngơi tốt, nhưng nghĩ đến nàng ngủ thẳng giấc đến chạng vạng tối vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, nên mới cố ý đánh thức nàng, thấy nàng mở mắt ra, khỏi nở nụ cười: "Chắc là tỉnh rồi, dậy nào, ta đưa nàng dùng bữa."
      Đạm Tuyết có chút kinh ngạc nhìn , biểu cảm mặt hề biến hóa, nhưng mà đầu óc lại nhanh chóng suy nghĩ --- , sao có thể ở trong này chứ?
      Nhưng đợi nàng suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Hoàng Phủ Thanh Thần chờ được nữa, ngồi dậy, ôm lấy cả nàng và chăn đứng lên: "Nhanh chút nào, còn muốn ta giúp nàng thay xiêm y sao?"
      Hơi cử động thân mình, cảm giác đau nhức đến vô lực cũng dần dần lan ra, nàng nhìn nam tử trước mặt, rốt cuộc ý thức được điều gì, chỉ thoáng sắc mặt trở nên trắng bệch.
      *****************************
      Nàng ngồi nhúc nhích bên cửa sổ gần hai canh giờ, cũng chẳng có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Nhưng bầu trời lại bị mây đen dầy đặc lấp kín, nửa ngôi sao cũng chẳng thấy, cũng biết rốt cuộc nàng nhìn gì.
      "Đạm Tuyết" Hoàng Phủ Thanh Thẫn cuối cùng nhịn được nữa, lên phía trước, đỡ lấy vai nàng, để thân mình nàng tựa vào lòng . Nhưng Đạm Tuyết lại lạnh lùng né , tránh được cánh tay , sau đó đứng lên, đến bên cửa sổ dựa vào, thiết lập khoảng cách với .
      Ngay lúc này, trong lòng đều ngập tràn thỏa mãn, nở nụ cười đến gần nàng, liều lĩnh ôm nàng vào lòng: "Nàng sợ gì thế? Nàng là người của ta, ta để nàng chịu ủy khuất. Hôm sau ta bẩm báo với phụ hoàng, cưới nàng về phủ."
      Gương mặt Đạm Tuyết vẫn chút thay đổi, bất động thanh sắc tránh né , lại phát vốn đó là việc vô ích, nàng mới ngẩng đầu nhìn , ánh mắt lộ vẻ tĩnh mịch: "Cho ta chén thuốc."
      mặt Hoàng Phủ Thanh Thần tươi cười, bỗng cứng đờ: "Thuốc gì?"
      "Thuốc gì cũng được, chỉ cần đừng để ta mang thai là được."
      "Nàng cái gì?" Thái độ của nàng chọc giận , chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, "Nàng lại lần nữa xem."
      Song, Đạm Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn , chẳng lời nào.
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng trở nên hung hăn, tiếp theo, đột nhiên kéo nàng ôm vào lòng lần nữa, gắt gao ôm, rồi hôn nàng.
      Nhưng ngờ, nàng giãy dụa, cũng phản kháng, chỉ mở to đôi mắt nhìn . Đôi mắt kia vẫn trầm tĩnh, lạnh lẽo, giống như cười nhạo khống chế được như trước --
      Rốt cuộc, Hoàng Phủ Thanh Thần thể chịu được nữa, lập tức buông nàng ra, xoay người bước ra khỏi cửa.
      cảm thấy vô cùng buồn cười. đời này, lại có nữ tử muốn sinh con cho sao? Quả là vớ vẩn! Thẩm Đạm Tuyết kia, quả là người điên!
      Đạm Tuyết vẫn đứng bên cửa sổ, hồi lâu sau, trong đêm khuya truyền đến tiếng hí vang, sau đó, thanh vó ngựa dần lùi xa.
      Đêm, lại khôi phục yên tĩnh.
      Nàng đứng ở đó, bỗng nhiên nhìn thoáng bên dưới cửa sổ.
      Lầu hai, cũng phải quá cao, nhưng phía dưới có những tảng đá ven đường, nếu ngã xuống, hẳn thoải mái.
      Đạm Tuyết nâng tay chống lên bệ cửa sổ, quan sát những người bên ngoài, hồi lâu sau, lại thu tay về, khóe miệng gợi lên ý cười đạm mạc mà trào phúng, cười vì bản thân sợ đau, mất trong sạch, mà ngay cả việc chết cũng dám làm.
      đời này, có lẽ cũng có rất nhiều nữ tử kiên cường, nhưng nàng phải. Nàng sợ chết, rất sợ chết.
      Chậm rãi đến bên giường, giường là mớ hỗn độn, nàng vươn tay ra, muốn sắp xếp lại chăn nệm, nhưng bỗng dưng thấy giường, những vệt máu lớn .
      Toàn bộ những vệt máu kia ràng, chúng sớm khô , sờ lên cảm thấy hơi cứng.
      Đây là trong sạch của nàng, nhưng sao lại ô uế và nhơ nhớp thế này.
      Nàng ôm chăn ngồi bên giường lúc lâu, cuối cùng bỏ chiếc chăn kia , đứng dậy lấy áo choàng của mình, ra cửa.
      đường, người qua đường thưa , nàng đoạn đường rất dài, mới tìm được y quán còn mở cửa, nên chút do dự tiêu sái bước vào, nới với cậu học nghề tuổi đứng quầy: "Làm phiền cho ta thang thuốc, khiến người ta .... mang thai được"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :