1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 320 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Vừa mới qua buổi trưa, ánh mặt trời đứng bóng trong Ngự trong hoa viên. Trong lương đình, Tịch Nhan dựa vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt có vẻ như mở ra được, nhưng vẫn nghĩ về những lời trước kia của Thái hậu bèn đề cập: “Vậy Thái Hậu...... Thái hoàng Thái Hậu nay vẫn ở trong cung sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng vén vén sợi tóc bên tai nàng, : “ tháng trước ta phái người đưa bà xuất cung rồi, để cho bà lên ở núi như cũ .”
      Tịch Nhan nghe xong, cảm thấy khỏi khẽ buông lỏng, nhớ lại cuộc chuyện với Thái hoàng Thái Hậu lúc trước, trong lòng nhịn được thổn thức, thấp giọng : “Thất lang, chàng biết đâu, khi đó mỗi lần ta nhìn thấy bà ta, kỳ trong lòng đều rất sợ hãi...... Ta rất sợ bà ta đột nhiên lại cho ta biết tin tức gì xấu, vạn nhất bà ta ta thể sinh Ly nhi hoặc là ta độc phát trước thời hạn, ta nghĩ khi đó ta khẳng định điên mất.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc, chậm rãi hôn lên tóc mai của nàng, hồi lâu sau mới trầm giọng : “Nếu như thế, ta tình nguyện khi đó nàng bị điên.”
      Ít nhất, nàng cần thân mình phải chịu đựng nhiều như vậy, còn muốn trăm phương ngàn kế làm cho quên nàng.
      Tịch Nhan tự nhiên biết ý tứ của , cũng chỉ mỉm cười: “Kỳ , như vậy cũng tốt. Ít nhất để cho ta biết ta cũng phải yếu ớt như trong tưởng tượng của mình.” Cuối cùng, nàng thở dài hơi, lại : “Lúc còn ở Đại Sở, ta thường nằm mộng thấy chàng. Nhưng ta lại biết chàng là ai. Lần đó ở đường thấy chàng, chàng lại xoay người bước ...... Lúc ấy, ta chỉ cảm thấy giống như đất trời sụp đổ, ở đường trước mặt người nhiều như vậy mặt liền bật khóc. tại ngẫm lại, đúng là dọa người.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lâm vào trầm mặc, chậm rãi ôm nàng càng chặt.
      phải biết nàng từng chịu nhiều đau khổ, nhưng nàng chưa bao giờ ở trước mặt nhắc tới lời. Có lẽ hôm nay bầu khí quá mức thoải mái, có lẽ là hai người quá mức hòa hợp, nàng bất giác kể lại những chuyện cũ cho nghe. Mà mỗi câu của nàng, tâm của liền mạnh mẽ chấn động lần, rất đau.
      “Nhan Nhan.” Thanh của trầm thấp, thào gọi ra.
      “Ừ?”
      lại dừng lại, hồi lâu sau, cho đến khi Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn về phía , mới thấp giọng : “Ta để cho nàng chịu ủy khuất nữa.”
      Tịch Nhan tươi cười sáng bừng cả khuôn mặt: “Ta tin tưởng chàng!”
      cũng cười khẽ ra tiếng, để ý đến các cung nữ chung quanh, chậm rãi cúi đầu, in lên đôi môi của nàng.
      Tịch Nhan lặng lẽ đưa mắt nhìn xem mọi người chung quanh, phát những người đó đều cúi đầu, lúc này nàng mới đột nhiên mở miệng ra, cắn mạnh xuống môi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau đó liền dựa vào trong lòng cười ha hả.
      hơi có chút trách cứ nhìn nàng cái, Tịch Nhan chậm rãi cong cong khóe miệng, lập tức cười rộ lên, giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh.
      Đúng lúc này, lại nghe thấy cách đó xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Tịch Nhan vừa quay lại nhìn thử xem, chỉ thấy Thập Nhị vội vã chạy tới, hơi thở vẫn còn hào hển, cũng thèm hành lễ, buột miệng : “Thất ca, tốt rồi! Cửu ca quay về, còn tìm đến phủ của Nam Cung Ngự, coi bộ là huynh ấy muốn giết Nam Cung Ngự!”
      Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức nhảy dựng lên, còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cầm lấy tay nàng, lạnh nhạt : “Gấp cái gì, ta mang nàng cùng nhìn xem là được.”
      ************************************************** ***************************************
      Bên ngoài phủ của Nam Cung Ngự bị thị vệ do Hoàng Phủ Thanh Thần mang đến bao vây xung quanh, tay của những thị vệ ở vòng trong cùng, ai ai cũng đều giơ cao cây đuốc.
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần tối tăm, sai người đem chiếc ghế bành đặt ở trước phủ Nam Cung Ngự, còn bản thân mình an vị ở nơi đó, nhìn cử phủ đóng chặt, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, vừa tuấn mỹ, lại vừa nguy hiểm.
      Phía sau bỗng dưng có tiếng xe ngựa vang lên, cũng thèm quay đầu lại.
      Tịch Nhan nhảy xuống xe ngựa liền nhìn thấy tình hình như vậy, vội vàng tiến lên, nhìn nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Thần. Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng lướt qua nàng, chỉ thoáng cảm Tịch Nhan thấy hàn khí bức người, ha ha nở nụ cười hai tiếng, xoay người hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa tới, lúc này mới với Hoàng Phủ Thanh Thần: “Đệ phải tìm Đạm Tuyết sao? Có tìm được ?”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần phút chốc biến đổi, mặt nhất thời càng u ám, chỉ vào Tịch Nhan, bộ dáng tựa hồ hận đến mức thể đem nàng bóp chết. Nhưng nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mày phía sau Tịch Nhan, nên chỉ oán hận vung tay áo lên, quay đầu nhìn cửa phủ như cũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn cái, chỉ thản nhiên : “Theo ta tiến cung.”
      .” Hoàng Phủ Thanh Thần gọn gàng, dứt khoát cự tuyệt, “Hôm nay hoặc là Nam Cung Ngự ra, hoặc là đệ thiêu cháy phủ đệ của , có con đường thứ ba.”
      Tịch Nhan lập tức liền hiểu được tất nhiên là tìm được Đạm Tuyết, lại trút giận người Nam Cung Ngự, nhịn được khẽ thở dài tiếng: “Đáng thương cho Đạm Tuyết.”
      Ánh mắt lãnh của Hoàng Phủ Thanh Thần lại lần nữa chuyển về phía nàng, thanh cũng cực độ lãnh: “Ngươi cái gì?”
      ngươi khốn khiếp!” Tịch Nhan chút khách khí đánh vào đầu của cái, Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời đứng bật dậy, “Loảng xoảng” tiếng liền rút bội kiếm người ra.
      “Lão Cửu!” Hoàng Phủ Thanh Vũ tay kéo Tịch Nhan bảo vệ ở sau người, lạnh lùng , “Đệ muốn làm cái gì?”
      Gân xanh tay Hoàng Phủ Thanh Thần xuất , chỉ hung hăng nhìn Tịch Nhan.
      Tịch Nhan ỷ vào Hoàng Phủ Thanh Vũ che chở cho mình nên sợ chết, nhô đầu ra : “Ta Đạm Tuyết là đáng thương, Nam Cung Ngự tốt như vậy, ta lại cố tình thích kẻ vừa xấu xa vừa ngu ngốc lại giữ mình trong sạch như tên Cửu gia nhà ngươi! Nếu ta tiếp tục thích Nam Cung Ngự tốt rồi!”
      Kiếm trong tay Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng rung rung, rơi xuống đất. có chút thể tin nhìn Tịch Nhan: “Ngươi cái gì?”
      Tịch Nhan khẽ ngẩng mặt lên, bộ dáng dào dạt đắc ý: “ cái gì? Lời hay chỉ cho người tốt nghe, cũng giống với người nào đó, cho tới bây giờ chịu gọi ta tiếng Thất tẩu, còn thiếu chút nữa là dùng tên bắn chết ta, cho tới bây giờ còn thường xuyên muốn giết ta.”
      “Ngươi --” Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ khắc chế được lập tức nổi giận ngút trời, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng ngày càng lạnh, nên vẫn bắt buộc mình khắc chế xuống, nhìn Tịch Nhan vẫn trốn ở phía sau , cắn răng , “Ngươi vừa mới Đạm Tuyết cái gì?”
      Đúng lúc này, cửa phủ đóng chặt lại đột nhiên mở ra, người từ bên trong ra phải Nam Cung Ngự còn là ai?
      Có lẽ lâu Tịch Nhan gặp , bởi vậy thấy ra, liền bất giác đứng thẳng thân mình nhìn về phía nơi đó, thấy Nam Cung Ngự giống như thèm quan tâm đến tình hình trước cửa phủ, chỉ nghiêng người mỉm cười với người từ trong bước ra: “ đường bình an, tiễn.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 321 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Khi người từ trong ra ngoài chậm rãi xuất ở trong mắt mọi người, Tịch Nhan nhịn được thân mình cứng đờ, lui từng bước về phía sau.
      mặt người đó vẫn mang chiếc mặt nạ màu bạc, vẫn mặc bộ quần áo trắng mộc mạc như trước, khiêm tốn chào cáo biệt với Nam Cung Ngự, sau đó quay đầu lại, khi nhìn thấy Tịch Nhan, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới chậm rãi xuống, đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan, vén áo làm động tác muốn choàng quỳ xuống: “Thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, ngăn lại động tác muốn quỳ xuống của , chỉ thản nhiên : “Đều là người trong nhà cả, Thập Lục thúc cần đa lễ.”
      Tử Ngạn lúc này mới đứng thẳng người lên, nhìn về phía Tịch Nhan.
      Tịch Nhan cùng vài năm gặp nhau, hôm nay gặp lại, đôi mắt của vẫn trong suốt như lúc ban đầu, chỉ là trải qua nhiều năm tháng nên lắng đọng lại, còn ngây thơ giống như lúc trước. Nhưng khi nhìn chiếc mặt nạ màu bạc mặt , Tịch Nhan cảm thấy tâm mình giống như bị người ta hung hăng nắm chặt, thể thở nổi.
      Có lẽ sắc mặt của nàng quá khó xem, vẻ mặt Tử Ngạn có chút xấu hổ, bèn với Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Hoàng Thượng, thần muốn về Lăng Tiêu sơn, xin cáo lui trước.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu, Tử Ngạn quay đầu liền ngay. Tịch Nhan rốt cuộc khắc chế được, nhấc chân đuổi theo: “Tử Ngạn!”
      Khi cách mọi người quãng khá xa, Tử Ngạn chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, hồi lâu sau cười khổ ra tiếng: “Nhan Nhan, ta nghĩ là nàng còn nhận ra ta .”
      Tịch Nhan nhìn , thế nhưng biết nên cái gì, hồi lâu sau, ánh mắt vẫn dừng lại chiếc mặt nạ màu bạc, thấp giọng : “Vì sao cho Nam Cung Ngự chữa khỏi mặt của huynh?”
      Tử Ngạn thản nhiên nở nụ cười: “ cần đâu, Nhan Nhan. Khuôn mặt này là đẹp hay là xấu, kỳ cũng trọng yếu.” tựa hồ biết Tịch Nhan lời nào để , sau khi xong, lại tiếp tục , “Ta bây giờ vẫn ở núi, hầu hạ mẫu hậu. Thân thể mẫu hậu càng ngày càng kém, bà lại chịu uống thuốc, có lẽ qua được bao lâu...... Ta ở bên cạnh bà cũng có thể làm tròn đạo hiếu, phải sao?”
      Tịch Nhan tỉnh táo lại, trầm mặc gật gật đầu.
      Tử Ngạn vừa cười cười, : “Nàng trở về tốt rồi, ta biết Lão Thất...... Hoàng Thượng, nhất định đối xử rất tốt với nàng, ta cũng an tâm.”
      Tịch Nhan vẫn chỉ gật đầu, cố nén lệ trong măt, : “Tử Ngạn, huynh cũng phải sống tốt nhé.”
      “Ừ.” Tử Ngạn lên tiếng, mỉm cười , “Ta phải rồi.”
      Tịch Nhan nhìn xoay người, nhìn càng càng xa, cảm thấy tấm lưng kia vô cùng thê lương, làm lòng nàng tràn đầy lạnh lẽo.
      Tử Ngạn đưa lưng về phía nàng, nụ cười mặt dần dần biến mất, chỉ còn vẻ mặt mờ mịt. được lúc lâu sau, mới đột nhiên hít vào hơi sâu, bật cười to, chân bước nhanh hơn.
      Chờ Tịch Nhan trở lại cửa phủ, Nam Cung Ngự đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, cúi người với gì đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẫu nhiên gật đầu cái. Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa thấy Tịch Nhan tới, lập tức tiến lên kéo nàng sang bên, thanh lạnh lùng : “Ngươi đem những lời vừa rồi ràng lần nữa cho ta nghe.”
      Tịch Nhan liếc mắt xem thường: “Cửu gia, ta ràng như vậy rồi, ngươi còn muốn ta như thế nào nữa?”
      Hơi thở của Hoàng Phủ Thanh Thần có chút hổn hển, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ cam lòng cùng ủy khuất giống như tiểu hài tử: “Nếu ngươi , vậy vì sao nàng trốn tránh để ta tìm thấy? Ta lật tung toàn bộ Đại Sở, nhưng tìm thấy nàng!”
      Tịch Nhan nhịn được nắm chặt đấm tay, tức giận : “Bản thân ngươi làm chuyện gì mà mình biết sao? Nàng vì sao chịu gặp ngươi, ngươi hẳn phải ràng hơn so với tất cả mọi người!”
      Nàng bỗng nhiên đề cao thanh làm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Nam Cung Ngự đều nhìn qua, Nam Cung Ngự cười , Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi tới, kéo nàng ôm vào trong lòng, cười : “Tốt lắm, nàng xem nàng đều bức lão Cửu thành cái dạng gì rồi.”
      Bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này quả là thê lương, Tịch Nhan chỉ bĩu môi: “Là ta buộc sao? Là tự tìm đó chứ!”
      Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cục thể nhịn được nữa, sai người kéo ngựa đến, xoay người liền phóng lên lưng ngựa, phóng nhanh rời khỏi nơi này.
      Nam Cung Ngự lúc này mới lên, nhìn Tịch Nhan cười : “Cũng may muội tới đúng lúc, bằng hôm nay phủ đệ này của ta khó có thể giữ được .”
      “Đương nhiên.” Tịch Nhan khẽ ngẩng đầu lên,“Huynh là sư huynh ta mà, giúp huynh ta còn giúp ai?”
      Nam Cung Ngự cúi đầu nở nụ cười, Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh cũng mỉm cười.
      ra Tịch Nhan rất thích phương thức Hoàng Phủ Thanh Vũ ở cùng Nam Cung Ngự như nay, hai người danh nghĩa là quân thần, nhưng lại ràng vừa là bằng hữu vừa đối địch với nhau. Loại quan hệ này thực kỳ diệu, nhưng lại vô cùng hài hòa. Mà hai nam nhân kia cũng vô cùng ăn ý, vẫn duy trì này hài hòa này.
      Sau khi cáo biệt với Nam Cung Ngự, Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ chờ xe đến để rời , bỗng nhiên nghe thấy thanh vó ngựa phóng như bay tới.
      Người tới vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, lập tức xoay người xuống ngựa, Tịch Nhan vừa thấy quần áo người người đó, dĩ nhiên biết là Lý thị vệ của hoàng lăng Đông Giao, trong lòng nhất thời có chút căng thẳng, ở nơi nào đó giống như bị ai bóp chặt sinh đau.
      Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng trầm xuống: “Có chuyện gì?”
      “Bẩm Hoàng Thượng, canh giờ trước Tấn Dương công chúa ...... hoăng ......” [hoăng : qua đời]
      Tịch Nhan cảm thấy trong đầu “Ông” tiếng, liền còn nghe thấy điều gì nữa cả. Sau trận trời nghiêng đất ngả, nàng nghe thấy thanh lo lắng của Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Nhan Nhan?”
      Tịch Nhan bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía cách khó khăn, ánh mắt mờ mịt mà trống rỗng: “A?”
      Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ cất giấu nỗi khổ riêng, nhìn nàng, thấp giọng : “Ta cho bọn họ đưa nàng hồi cung trước, ta muốn qua bên kia nhìn xem chút.”
      Tịch Nhan cảm thấy trong lòng mình hỗn loạn như ma ám, biết mình nên cái gì, cũng biết nên làm cái gì, chỉ mờ mịt theo thị vệ dẫn đường tiến về phía trước.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vội sai người dẫn ngựa đến, xoay người phóng lên lưng ngựa, vừa muốn đánh ngựa rời , Tịch Nhan lại đột nhiên xoay người, chạy nhanh tới, thở phì phò nhìn : “Mang ta cùng với.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, do dự lát, rốt cục vẫn vươn tay , kéo nàng lên lưng ngựa, sau đó đường đánh ngựa chạy như điên, chạy về hướng hoàng lăng Đông Giao.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 322 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Tuy rằng thời tiết là cuối mùa xuân, nhưng Tịch Nhan ngồi phía trước Hoàng Phủ Thanh Vũ lưng ngựa lại chỉ cảm thấy gió tạt vào người lạnh đến thấu xương, lạnh thấu lòng người.
      Cuối cùng cũng đến hoàng lăng Đông Giao, lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm nàng xuống ngựa, sắc mặt Tịch Nhan sớm tái nhợt, cả người run run, đứng cũng đứng vững.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn gian phòng thấp bé, lại nhìn Tịch Nhan, vừa quay đầu phân phó người lấy áo choàng mang tới khoát lên người Tịch Nhan, đưa nàng đến bên ngoài căn phòng , để nàng ngồi chiếc ghế đẩu trước cửa, thấp giọng : “Nàng ở nơi này ngồi lát, ta vào xem, được ?”
      Tịch Nhan nhìn , hồi lâu sau giống như mới hiểu được gì, khẽ khàng gật đầu.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới đứng lên, đẩy cửa vào trong phòng.
      phải là lần đầu tiên đến gian phòng này, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy gian phòng này trầm như vậy, giống như cái huyệt, áp bức làm người ta thở nổi.
      chậm rãi vào trong buồng, đẩy cửa ra liền gặp được thân thể công chúa Tấn Dương bình yên nằm ở giường thượng, còn Lăng Chiếu mang bộ mặt thê lương ngồi ở bên cạnh, ánh mắt mờ mịt mà ảm đạm, có chút tiêu cự.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới bước vào trong phòng, đến bên giường, đưa tay xem xét mạch đập của công chúa Tấn Dương, cho đến khi xác định bà còn hơi thở, mới chậm rãi đem tay bà vào tấm chăn lạnh lẽo lại.
      Trong lòng cũng đau đớn kịch liệt .
      từng đáp ứng với Uyển Lam giúp nàng chiếu cố nhị lão tốt, tuy rằng vẫn khinh thường những việc Lăng Chiếu gây nên, nhưng vẫn tận tâm hết sức vì hai người. Lúc phụ hoàng còn ở đời, bất luận như thế nào cũng chịu khôi phục thân phận cho công chúa Tấn Dương, mà sau khi đăng cơ, liền thử thuyết phục quay về ởtrong kinh. Nhưng công chúa Tấn Dương lại quả quyết cự tuyệt, chỉ muốn cả đời ở cùng Uyển Lam. Trải qua nhiều năm lo lắng, làm lụng vất vả, sớm làm cho tâm thần bà tổn hại nghiêm trọng, bệnh, hoặc là chết, kỳ cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hít vào hơi sâu, ngăn chận nỗi bi ai trong lòng, mới quay đầu nhìn về phía Lăng Chiếu: “Ông hãy nén bi thương.”
      Hồi lâu sau, giống như cái xác hồn, Lăng Chiếu bỗng dưng cười khẽ tiếng, thanh trầm thấp nghẻn nghẹn giống tiếng người: “ nén bi thương, còn có thể làm gì đây? Là ta hại mẹ con nàng. Có lẽ ta chính là Sát Tinh, khắc chết nữ nhi của mình, còn khắc tử thê chết của của mình...... Ông trời nhất định bắt ta thân người, tư cách gì ta cũng đều có......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vội thay đổi đề tài: “Người chết chết rồi, ta hy vọng ông vì cái chết của mà làm ra chuyện ngu ngốc gì.”
      Lăng Chiếu thảm đạm nở nụ cười tiếng: “ đời này, ta làm hại quá nhiều người rồi, nay cũng coi như gặp được báo ứng. Cũng may ta độc, mặc dù có chết cũng có thể chết thực nhàng. Mà ta sống cũng mệt mỏi.”
      Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng vang mạnh. Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Lăng Chiếu đều ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy được sắc mặt tái nhợt của Tịch Nhan đứng ở cửa, lạnh mắt nhìn Lăng Chiếu, cất giọng : “Nếu ông là kẻ độc, vậy ta đây tính là cái gì?”
      Cả người Lăng Chiếu chợt chấn động, sau đó thân thể cứng ngắc ngồi ở chỗ kia nhìn nàng, trong mắt dường như có gì lưu chuyển, đôi môi giật giật, nhưng chữ cũng nên lời.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đứng ở tại chỗ hề động đậy, tùy ý Tịch Nhan từng bước đến gần Lăng Chiếu.
      Tịch Nhan căn bản còn chút sức lực khống chế nước mắt của mình, nhìn Lăng Chiếu, vừa khóc vừa cười lạnh: “Đúng, có lẽ ở trong lòng trong mắt của ông, căn bản là có nữ nhi như ta, cho nên sau khi Uyển Lam cùng công chúa Tấn Dương qua đời, ông chính là kẻ độc, nên cái gì ông cũng có! Cũng tốt, cũng tốt...... Cám ơn ông cho ta biết, ra ta căn bản phải là nữ nhi của ông!”
      “Nhan Nhan!” Lăng Chiếu đột nhiên đứng bật dậy, cầm tay nàng, “Nhan Nhan!”
      “Ông có biết hay , từ đến lớn, ta chưa từng hận ai, người duy nhất ta hận chính là ông! Ta hận ông vứt bỏ mẫu thân, ta hận ông vứt bỏ ta, ta hận ông rất nhiều năm, nhưng cho đến năm trước, ngoại tổ mẫu mới cho ta biết nguyên nhân ông rời .” Tịch Nhan nhìn , vừa khóc vừa ,“Ta cho là ta hận ông, ta cho là ta có thể tha thứ cho ông , nhưng hôm nay, ông lại lần làm cho ta hận ông!”
      Thân mình Lăng Chiếu lại lần nữa cứng đờ, thanh gọi nàng trở nên khổ sở: “Nhan Nhan......”
      Tịch Nhan chậm rãi lau nước mắt, hít hơi sâu, : “Ông có thể lần lại lần cần ta, quan hệ. Ông có thể cùng thê tử của ông, nữ nhi của ông, cũng quan hệ! Ông , giống như trước kia coi như có nữ nhi là ta đây, mà ta, cũng trước sau như , xem như chưa từng có phụ thân như ông!”
      ************************************************** *************************************
      Trở lại trong cung Tịch Nhan liền phát sốt cao, cả đêm ngừng gặp ác mộng, đến hừng đông mới có chút thanh tỉnh.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ canh giữ bên cạnh nàng cả đêm, lại giúp nàng uống thuốc, lúc này thấy nàng tỉnh lại mới nhàng thở ra, : “Xem như là tỉnh rồi.”
      Trước mắt Tịch Nhan vẫn mơ mơ hồ hồ như trước, trong đầu cũng hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn, thào gọi tiếng: “Thất lang......”
      “Ta ở đây.” Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay xoa cái trán của nàng, nhàng hôn xuống.
      Tịch Nhan bất giác khóc thút thít tiếng, tư duy hỗn loạn nên có chút sức lực khống chế: “Thất lang, bọn họ chàng cùng Uyển Lam từng có hôn ước...... Bọn họ trước đây chàng từng cầu xin trước tẩm cung của tiên đế cả đêm...... Ông ta vì Uyển Lam thủ lăng...... Uyển Lam có bao nhiêu tốt, có bao nhiêu tốt......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng leo lên giường, ôm nàng vào trong lòng, dùng chăn bao phủ cho nàng chặt chẽ, rồi mới thấp giọng : “Uyển Lam bằng nàng, ngoan, sợ......”
      Uyển Lam, là tiểu biểu muội hồng nhan bạc mệnh của .
      Nha đầu kia từ thường thích theo phía sau , gọi là Thất biểu ca ơi, Thất biểu ca à, mỗi khi ra cung thăm , cơ hồ tấc cũng rời, dán chặt bên người .
      Khi đó ngồi ở xe lăn, hành động tiện, nhiều huynh đệ như vậy nhưng Uyển Lam lại chỉ thích chơi đùa cùng .
      Trong cảm nhận của, Uyển Lam vĩnh viễn là tiểu nha đầu có chút nhát gan nhưng lại thích quấn quít lấy .
      tựa hồ chưa từng nghĩ tới tiểu nha đầu này trưởng thành, thậm chí khi nhìn thấy Tịch Nhan hơn hai tuổi Uyển Lam, vẫn nghĩ tình cảm giữa Uyển Lam và phát triển theo chiều hướng khác.
      Nhưng mà càng ngờ là tiểu nha đầu này lại mắc cơn bệnh bất trị.
      Ngày biết được tin tức kia, ôm khóc lâu, cuối cùng cũng đem tâm mà Uyển Lam dám mở miệng cho nghe, hy vọng trước khi Uyển Lam qua đời có thể làm cho nàng vui vẻ.
      Vì thế, lần đầu tiên cầu xin phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng chỉ hôn cho cùng Uyển Lam.
      Phụ hoàng khi đó cũng biết Uyển Lam mắc bệnh, nghe xong lời thỉnh cầu của , đầu tiên là trầm mặc, sau đó đứng lên phẩy tay áo bỏ .
      biết phụ hoàng từ đầu đến cuối thể nhận lại , càng thể nhận nữ nhi của . Nhưng có thể làm sao bây giờ? Uyển Lam chết, còn có thể làm sao bây giờ?
      Vì thế, ở trước tẩm cung của phụ hoàng cầu xin suốt đêm.
      Khi đó vẫn biết chuyện giữa phụ hoàng và mẫu hậu, chỉ biết là phụ hoàng phụ mẫu hậu, kỳ trong lòng vẫn có khúc mắc khó có thể tiêu trừ đối với phụ hoàng, mà phụ hoàng đối với cũng bình thản đến nỗi cơ hồ có chút sủng ái.
      Nhưng lần đó, lại rốt cuộc đả động đến phụ hoàng, sang hôm sau phụ hoàng liền hạ chỉ ban hôn.
      mang theo thánh chỉ gặp , nhìn vừa khóc vừa đem thánh chỉ đến cho Uyển Lam nằm giường. Uyển Lam mỉm cười, nụ cười rực sáng như ánh nắng trước nay chưa từng có: “Mẫu thân, mẫu thân, rốt cuộc con có thể gả cho Thất biểu ca sao?”
      Công chúa Tấn Dương khóc thầm lặng lẽ, mơn trớn đầu của nữ nhi: “Ừ, Lam nhi rốt cuộc cũng có thể gả cho Lão Thất rồi.”
      Sau đó, bệnh tình Uyển Lam càng ngày càng trầm trọng hơn, cuối cùng, nằm ở trong lòng mẫu thân vĩnh biệt cõi đời.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lâu nghĩ đến những chuyện cũ ngày đó, nghĩ tới ra trong lòng Tịch Nhan vẫn còn nhớ kỹ, hơn nữa cũng phải thèm để ý. cúi đầu thở dài, đem đầu của nàng đặt ở ngực mình, cất tiếng dỗ nàng ngủ.
      Đến lúc Tịch Nhan phải uống thuốc lần nữa, lúc này nàng mới cảm giác mình ngủ thẳng đến buổi chiều,khi tỉnh lại cả người cũng rốt cuộc thanh tỉnh, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng: “Ta muốn uống nước.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ theo lời nàng liền lấy nước lại, giúp nàng uống xong, mới đỡ nàng nằm lại xuống giường.
      Tịch Nhan nằm trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn : “Hậu của công chúa Tấn Dương ổn thỏa rồi chứ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ gật đầu, thấy trong mắt nàng lấp lánh lệ quang, biết nàng suy nghĩ cái gì, liền cười : “Nàng ngủ cả ngày, làm ông ta phải ở trong sảnh đợi nửa ngày.”
      Tịch Nhan mạnh mẽ ngồi dậy: “Ông ta?”
      Khóe môi Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gợi lên, vươn tay giúp đỡ nàng đứng lên.
      Ra khỏi nội tẩm, còn chưa vào trong sảnh, liền nghe được tiếng cười của Bất Ly cùng với thanh trầm thấp ám ách của nam tử.
      “Ngoại công xấu lắm!” thanh lên án của Bất Ly đột nhiên vang lên, vừa xoay đầu, nhìn thấy Tịch Nhan đứng ở cửa, lập tức chạy qua, “Mẫu thân, ngoại công xấu lắm, ngoại công lừa Ly nhi!”
      Tịch Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Chiếu ngồi trong sảnh, khẽ cắn môi dưới.
      Lăng Chiếu cũng chậm rãi đứng dậy, hồi lâu sau mới gian nan nở nụ cười: “Nhan Nhan, con khỏe chưa?”
      Cũng biết trải qua bao lâu, tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn đỡ phía sau vai của Tịch Nhan. Cảm giác được ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của , Tịch Nhan mới cực kỳ thong thả tràn ra chút ý cười hiếm hoi.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 323: Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Từ xa xa tiếng chuông buổi trưa từ lầu chuông cổ lâu truyền đến, chầm chậm vang xa, xuyên qua khắp mọi nơi trong hoàng cung, lúc truyền tới Dực Khôn cung trở nên mơ hồ .
      giường, người quấn mình trong chăn rốt cuộc cũng khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
      Tim đập mạnh và loạn nhịp lát, Tịch Nhan mới ý thức được mình vừa nghe được là tiếng chuông buổi trưa! Mấy ngày gần đây, thời điểm nàng tỉnh dậy càng ngày càng trễ, tất cả mọi chuyện còn phải là bởi vì buổi tối bị người kia ép buộc quá mức sao!
      Tịch Nhan ảo não xoa xoa thân mình đau nhức, chậm rãi ngồi dậy, bàn tay biết đụng phải cái gì, vừa cầm lên xem, chỉ thoáng đỏ bừng cả mặt, giương tay quăng thứ gọi là tập tranh kia rất xa.
      Có thể tưởng tượng được bắt đầu từ đêm qua, Hoàng Phủ Thanh Vũ dụ dỗ nàng “học tập” bản tập tranh kia, kết quả đến sau nửa đêm, nàng sớm sức cùng lực kiệt, mà lại càng trở nên hưng trí, hai người vẫn ép buộc đến giờ dần mới từ bỏ.
      đương nhiên là sáng sớm phải vào triều, nhưng vẫn để cho nàng ngủ thẳng giấc đến tại!
      Tịch Nhan rầu rĩ nghĩ, khó trách gần đây các cung nữ trong điện nhìn nàng bằng vẻ mặt rất cổ quái, vẻ mặt vừa muốn cười lại dám cười, nàng lại liên tưởng đến những câu chuyện mà bọn họ bàn tán trong lúc rảnh rỗi.
      Đúng lúc này, cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, Ngân Châm ló đầu vào, nhìn thấy nàng tỉnh dây, liền vỗ tay gọi người tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
      người Tịch Nhan rất đau nhức, vẫn chút tinh thần nào, ngồi ở trước gương trang điểm cũng cảm thấy buồn ngủ.
      Ngân Châm nhìn thấy bộ dáng của nàng khỏi nở nụ cười: “Nếu chủ tử quá mệt mỏi, nên ngủ thêm lúc nữa .”
      Tịch Nhan ngừng khoát tay: “ ngủ nữa.”
      Gần đây bị ép buộc quá nhiều, nàng ăn cũng nhiều ngủ cũng nhiều, bản thân cũng nhận thấy gần đây hình như béo thêm chút. Kỳ lúc trước cũng tính là béo, chỉ là so với lúc còn gầy yếu, quả béo hơn rất nhiều. Nàng e sợ nếu còn tiếp tục như vậy nữa thể vãn hồi được, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại luôn miệng thích thân thể nay của nàng, lúc trước...... quá gầy.
      Rửa mặt chải đầu xong cũng đến thời gian dùng bữa trưa, Tịch Nhan vốn định dùng xong bữa trưa thăm Bất Ly cùng Nhật Hi, ngờ vừa mới dùng cơm xong, liền nghe người ta báo lại, Hiền phi, Thục phi cùng Mạc phi ở bên ngoài muốn thỉnh an nàng.
      Tịch Nhan bất đắc dĩ thở dài. Nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền lệnh hậu cung cần tiếp đón, để cho các nàng ta cần đến thỉnh an trong mấy ngày gần đây, nhưng mỗi ngày Tịch Nhan vẫn phải nghe dạng thông truyền như thế, sau đó nàng cho Ngân Châm lén hỏi thăm phen, mới biết được lúc Lâm Lạc Tuyết vẫn còn là hoàng hậu, nàng ta muốn các phi tần trong cung nhất định ngày ngày thỉnh an, nếu ai làm theo, tất nhiên bị cung quy nghiêm trị.
      Tịch Nhan cũng biết, đây chính là thời điểm cùng các nàng ta cho ràng .
      Hiền phi, Thục phi cùng Mạc phi theo thứ tự vào, thấy nàng, tất cả cung kính hành lễ: “Nô tì thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
      Tịch Nhan bất giác xoa xoa huyệt Thái Dương, phất phất tay: “Đều đứng lên , ban tọa.”
      Đợi cho mấy người kia theo thứ tự ngồi xuống, Tịch Nhan mới cười : “Ta sớm với các muội cần đến đây thỉnh an, sao hôm nay lại đến?”
      “Nương nương thông cảm cho nô tì, nhưng trong hậu cung, cấp bậc lễ nghĩa làm sao có thể phế bỏ được?” Hiền phi mặn nhạt đáp lại câu.
      Tịch Nhan chỉ cảm thấy trong lời của nàng ta mang theo hàm ý khác, nhưng nàng làm ra vẻ quan tâm, chỉ đơn giản thẳng vào vấn đề, miễn cưỡng thở dài tiếng : “Con người của ta thích nhất thứ gọi là cấp bậc lễ nghĩa, dối gạt các muội, cho dù là nhìn thấy Hoàng Thượng, ta cũng lười hành lễ. Các muội mấy ngày gần đây đến thỉnh an ta, các muội mệt mỏi mà ta cũng chẳng khỏe hơn, hiểu chưa?”
      Nghe vậy, Thục phi cùng Mạc phi đều nhịn được khẽ thay đổi sắc mặt, đồng thời đứng dậy, Hiền phi cũng thể đứng lên, : “Đa tạ nương nương nhắc nhở, nô tì biết.”
      Tịch Nhan vừa lòng gật gật đầu, vừa muốn kêu các nàng ta lui xuống, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Hoàng Thượng giá lâm --
      Gần đây Tịch Nhan vừa nghe đến tiếng thông truyền này liền đau đầu, nhưng mà người vừa vào ràng mang theo thần thái hưng trí bừng bừng, liếc nhìn các nữ tử hành lễ thỉnh an, lại nhìn Tịch Nhan vẫn ngồi ở chỗ cũ như trước, cũng chỉ cười : “Tất cả hãy bình thân. Sao tất cả lại tập trung ở đây?”
      Vẫn là Hiền phi trả lời trước tiên: “Bẩm Hoàng Thượng, lúc sáng sớm nô tì tới lần, nhưng nghe nương nương còn chưa tỉnh dậy, nên dám quấy nhiễu.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng biết là có nghe thấy hay , chỉ “Ừ” tiếng, liền ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, quay đầu : “Ta mới vừa nghe Ngân Châm bữa trưa nàng dùng rất ít, có phải hợp khẩu vị ?”
      Tịch Nhan lắc lắc đầu, ghé vào lỗ tai thấp giọng : “Hình như gần đây ta béo lên ít ......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời giương giọng nở nụ cười, tay kéo nàng ôm vào trong lòng: “Nàng yên tâm, trẫm thích mỹ nhân eo , nàng cần vì giữ gìn vóc dáng lại học các phi tần tiền triều bị chết vì đói.”
      “Chàng mới bị chết vì đói!” Tịch Nhan phục đáp trả câu, vừa mới quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của mấy người kia, lúc này mới giật mình nhớ lại, nở nụ cười, “Các vị muội muội đều sớm hồi cung nghỉ ngơi , ngày mai nên qua đây nữa.”
      Đám người Hiền phi lúc này mới vâng lời cáo lui, chậm rãi ra Dực Khôn cung.
      Bước chân của Thục phi có chút hỗn độn, thở dài hơi : “ sớm nghe Hoàng Thượng chiều hoàng hậu đến vô pháp vô thiên, hôm nay nhìn thấy, mới biết quả thực sai.”
      Ánh mắt Hiền phi cũng nhịn được ảm đạm xuống, hồi lâu mới cười lạnh tiếng: “Muội nhìn thấy dung mạo nàng ta khuynh quốc khuynh thành sao? Chỉ cần muội có được năm phần tuyệt sắc của nàng ta, ánh mắt của Hoàng Thượng cũng chỉ dừng lại ở người nàng ta đâu.”
      phải.” Hồi lâu sau, thanh của Mạc phi cúi đầu mới rốt cuộc truyền tới, thanh mặc dù thấp, nhưng lại mang theo chắc chắn, “ ra phải dung mạo của nàng, mà là tâm của Hoàng Thượng. Các tỷ muốn tranh với nàng ta, nhưng có tranh được tâm của Hoàng Thượng ?”
      Chỉ vài câu ngắn ngủi, thế nhưng hai người kia đều ngây ngẩn cả người. Còn Mạc phi hành lễ chào lui xuống xong mới thấp đầu qua trước mặt hai người.
      Lúc này trong phòng khách, Tịch Nhan chỉ về phía những người vừa biến mất sau cửa, cười : “Trong mấy người kia, chàng thích nhất là người nào?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhướng mày: “ biết.”
      Ánh mắt Tịch Nhan chuyển động vòng vo, lại : “Vậy chàng sủng hạnh người nào nhiều nhất?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhướng mày nhìn về phía nàng, nở nụ cười: “Nàng.”
      “Ta ba nàng kia kìa!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy trái nho bỏ vào miệng, hàm hồ : “Mạc Doanh.”
      Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Tịch Nhan u oán nhìn , Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng chút, mới kéo nàng ôm vào trong lòng: “Đây có được xem là tính sổ ?”
      biết.” Tịch Nhan rầu rĩ đáp câu, thèm ngẩng đầu lên.
      thở dài tiếng, xoa đầu của nàng, rốt cục :“Kỳ trong hậu cung này, ta chỉ sủng hạnh mình nàng ta...... Chính là sau lần Đại Sở găp nàng trở về.”
      Tịch Nhan ngẩn ra, liên tưởng đến khi đó nàng rời , nàng mất trí nhớ, nàng ở bên cạnh Nam Cung Ngự thoải mái cười to, mà , hẳn là vô cùng đau đớn và u ám?
      Nghĩ đến đây, nỗi chua xót trong lòng đột nhiên liền biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là đau lòng tràn ngập, nàng chậm rãi nâng tay lên xoa xoa mặt : “Thất lang.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ trán chạm trán với nàng, chậm rãi hôn lên môi nàng.
      Đợi cho đến lúc Tịch Nhan ý thức được tình thế đúng, nàng bị ôm vào trong lòng, muốn đứng dậy vào phòng trong.
      muốn!” Tịch Nhan nhất thời kêu to lên, “Ta muốn gặp Ly nhi cùng Nhật Hi, chàng thả ta xuống dưới --”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhướng mày: “Nhưng ngay lúc này, ta bỏ xuống được, làm sao bây giờ?”
      Tịch Nhan khóc ra nước mắt, cầu xin : “Thất lang, buổi tối...... Buổi tối được ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, tà mị nở nụ cười, tiến đến bên tai nàng thấp giọng : “Buổi tối, ta muốn thử xem những trang đêm qua nàng lật......”
      “Chàng nhân lúc cháy nhà mà hôi của!” Tịch Nhan thoáng chốc cảm thấy xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhớ tới những hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim đập, nhất thời ngay cả hai bên tai đều hồng lên .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nâng cằm của nàng lên, mỉm cười: “Nhan Nhan, nàng chạy trời cũng khỏi nắng.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 324 : Núi cao trăng sáng hiểu được lòng ta
      Bắc Mạc, kinh thành,
      Chốn phồn hoa nơi đây là nơi các mỹ nhân và danh sĩ phong lưu ở khắp mọi nơi hướng đến.
      Hôm nay là mùng sáu tháng sáu, mỗi năm lần, đây là ngày mà thanh lâu lớn trong thành tuyển ra hoa khôi đẹp nhất, lúc này Vân Hồ, ngập tràn những thuyền hoa trôi bồng bềnh được trang trí lộng lẫy, hoà cùng tiếng đàn vang mãi ngừng, những vũ điệu đơn giản cũng trở nên kỳ diệu.
      Bên trong những chiếc thuyền hoa, náo nhiệt nhất là con thuyền của Bách Hoa Lâu, bởi vì năm năm liền Đệ nhất hoa khôi đều là nương của Bách Hoa Lâu, có lẽ năm nay cũng có gì thay đổi, danh hiệu này vẫn thuộc về Bách Hoa Lâu.
      Hai bên bờ sông, người đến xem càng lúc càng náo nhiệt. Tiếng đàn, tiếng hát cùng những vũ khúc điêu luyện những chiếc thuyền hoa liên tục nhận được những lời trầm trồ khen ngợi của người xem.
      Bên trong đám người đó, Đạm Tuyết cẩn thận bảo vệ bản thân, để người khác phát bên trong hình hài gã sai vặt ra lại là nữ nhi.
      Nơi này quả người đông như kiến, hơn nữa ai nấy đều muốn chen lên , bên dưới lại vô cùng chật chội, bên cạnh ngừng có người đụng vào nàng. Đạm Tuyết cảm thấy trong lòng từng đợt buồn nôn nhưng vẫn cố nén, ngẩng đầu quan sát tình hình thuyền hoa.
      Nếu phải công tử xuất ở chốn này có đánh chết nàng cũng đến.
      Công tử vốn ở Tây Càng lâu. Nửa năm rồi, nàng chưa từng gặp . là có chút nhớ mong.
      Phía thuyền hoa, bỗng dưng xuất nương khiến bốn phương tám hướng ai ai cũng đều trầm trồ khen ngợi, xung quanh vốn chỉ toàn những công tử cảm thấy vô vị, bỗng nhiên tất cả đều đem mắt chăm chú đặt vào người nữ tử vừa xuất chiếc thuyền hoa kia.
      Đạm Tuyết đưa ánh mắt nhìn thoáng qua vị nương kia, nàng cười nhạt, quả mỹ nhân bại hoại, thân hình mảnh mai, vũ y mặc người đều là màu hồng nhạt đồng nhất, bộ dáng vẫy tay cũng hết sức trìu mến. Tiếng nhạc vừa xướng lên, đám đông ra sức cổ vũ, hò hét, khác hẳn với nét đáng , điềm đạm lúc xuất , bây giờ chỉ còn lại nét phong lưu đa tình chứa trong từng điệu nhảy.
      Bên ngoài người xem lại ầm ầm trầm trồ khen ngợi, Đạm Tuyết chỉ cảm thấy đinh tai nhức óc, trong lúc nhất thời, tinh thần nàng cũng trở nên hỗn loạn.
      “Nam nhân đều thích nữ tử như vậy sao ? Cho nên công tử đối với mình mới chút tình ý nam nữ nào cả ?”, nàng thầm nghĩ.
      Trong lúc nàng hoảng hốt, bên kia, vũ khúc cũng vừa kết thúc, xung quanh đều ngập tràn thanh ủng hộ.
      Lúc này tú bà của Bách Hoa Lâu ra cười trấn an đám người kích động và : “Mời các vị đại gia ra giá, vị nào ra giá cao nhất, tối nay được âu yếm mỹ nhân”
      Còn các nương Vân hồ, người nào được trả giá cao nhất, nương đó là tân đệ nhất hoa khôi ở kinh thành.
      Vẫn thấy bóng dáng của công tử đâu, ánh mắt Đạm Tuyết có chút ảm đạm, thất thần nhìn chiếc thuyền hoa được vị công tử ra giá.
      ngàn lượng!” Đột nhiên, giọng cực kì to vang lên, rao giá cực cao.
      Tú bà bỗng chốc vui vẻ ra mặt, nhìn về phía người ra giá, khí chất quý phái toát ra từ bộ trang phục hoa lệ : "Ngũ gia ra giá vạn lượng."
      Phía thuyền hoa có chút trầm mặc. bờ đám đông cũng an tĩnh trở lại, mở to hai mắt để xem kịch vui. Dùng ngàn lượng để đổi đêm với thanh lâu, biết có đáng giá đến như vậy nữa.
      Sau lát, thuyền hoa bỗng dưng vang lên tiếng cười : “Hai ngàn lượng.”
      Đám đông lại ồ lên, ai nấy đều ngoái cổ hướng về phía vị công tử vừa mới rao giá.
      Nhưng chỉ thấy vị công tử vẫn còn trẻ tuổi, thân cẩm phục màu tím nhàng, bên thêu những hoa văn lịch tao nhã, thắt lưng có đính ngọc thạch, cầm trong tay chiếc quạt ngà voi, tài hoa xuất chung, mái tóc được chải gọn gàng, phong thái đầy thanh lịch, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài, bất cần mà lại tuấn mỹ lạ thường, dưới ánh đèn lại càng toát lên quý khí phi phàm.
      “Cửu gia ra giá hai ngàn lượng!” Giọng của tú bà bỗng dưng cất cao, kìm chế được bộ dạng vui mừng, “Ngũ gia có muốn tăng thêm giá ?”
      Nam tử được gọi là Ngũ gia kia nhìn về phía vị công tử trẻ tuổi rồi cười lạnh tiếng: “Cửu đệ cũng bạo tay .”
      Vị công tử trẻ tuổi thản nhiên nhướng mày: “Ngũ Ca cũng định vung tiền như rác chứ?”
      Nam tử lại lần nữa cười lạnh tiếng: “Ba ngàn lượng.”
      “Năm ngàn lượng.” Lần này,vị công tử trẻ tuổi ngay cả ánh mắt cũng nâng, liền ra giá.
      Đám đông nhất thời lâm hít vào hơi sâu.
      Đạm Tuyết nghe được trong đám người có tiếng thầm bình luận : “Ngũ gia và Cửu gia vốn là huynh đệ nhà hà tất lại đối đầu với nhau chỉ vì chuyện như vậy.”
      Đạm Tuyết lần nữa ngẩng đầu nhìn vị công tử tuấn mỹ kia, trong lòng bất giác còn thiện cảm như lúc trước.
      Mới vừa rồi nhìn thấy mặc cẩm bào, trong lòng nàng có chút cảm kích. Cứ nghĩ là vị công tử đàng hoàng ngờ đâu lại là người thuộc hoàng tộc ăn chơi trác táng.
      Tú bà vui sướng rạo rực nhìn về phía nam tử: “Ngũ gia,ngài còn muốn tăng giá sao?”
      Cửu gia lại lần nữa cười lạnh tiếng : “Tú bà, ngươi cần hỏi . Ta ra giá vạn lượng.“
      vạn lượng! Đám đông phát ra tiếng hô kinh hãi. Ngũ gia nhìn lạnh lùng : “Cửu đệ à, việc gì cũng phải có chừng mực, đối với đệ có hại gì.”
      Công tử tuấn mỹ hơi hạ giọng : “Đa tạ Ngũ Ca nhắc nhở.”
      Ngũ gia dẫn đám gia nhân phẩy tay áo bỏ . Đám đông lại lần nữa trở nên kích, ai nấy đều tranh nhau diện kiến vị công tử tuấn mỹ nhàng dẫn vị nương kia rời , Đạm Tuyết lại đứng ngay trong đám đông hỗn loạn, bị người ta đụng vào làm rơi chiếc mũ đầu, mái tóc đen dài nhàng buông rơi.
      “Nơi này còn người” Đột nhiên có người cao giọng hô lên.
      Trong lòng Đạm Tuyết hơi lo sợ, nàng đưa tay sờ chiếc mũ đầu, quả nhiên chiếc mũ còn nữa! Nàng chưa kịp phản ứng, đột nhiên lại có người hét toáng lên : “Ôi chao, cũng là mỹ nhân tuyệt sắc này!”
      chiếc thuyền hoa bên kia, mọi ánh mắt bỗng nhiên đổ dồn vào nàng, Đạm Tuyết cứ như vậy mà bị mọi người thu vào tận đáy mắt, nàng cũng có chút ngượng ngùng nào, nâng đôi mắt dạo vòng quanh chiếc thuyền, thấy bóng dáng của công tử nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Cửu gia, trong lòng có chút bối rối.
      Đám người phía sau bỗng nhiên chen chúc tiến lên, dường như tất cả đều muốn tận mắt chứng kiến tuyệt sắc mỹ nhân.
      Đạm Tuyết bị đám người xô đẩy, cảm thấy mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống nước!
      Chỉ nghe “Phù phù” tiếng rồi thấy bóng dáng của tuyệt sắc mỹ nhân đâu cả, bờ có người lớn tiếng kêu lên, nhưng cũng mang theo ý trêu đùa: “Mau cứu người, mỹ nhân rơi xuống nước rồi!”
      chiếc thuyền hoa, Hoàng Phủ Thanh Thần hơi hơi nghiêng đầu, đưa ánh mắt nhìn về tên thị vệ, lập tức tên thị vệ sát vào mép thuyền rồi nhanh chóng nhảy vào trong nước.
      Mụ tú bà nhân cơ hội kéo vị nương của bà ta đến trước mặt ,mặt mày hớn hở : “Đa tạ Cửu gia luyến tiếc mỹ nhân, nhưng tối nay chúng tôi chỉ có duy nhất nương, chính là người của Cửu gia đại nhân đây!”
      Vị nương thanh lâu tiến lên hành lễ : “Thỉnh an Cửu gia đại nhân, Cửu gia vạn phúc.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười , vươn tay ra và dừng lại gương mặt mềm mại của vị nương kia rồi cất thanh trầm thấp : “Quả nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân!”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :