1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 315 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Tịch Nhan vất vả lắm mới trở lại Triêu Dương điện, nàng vừa thở hổn hển vừa vào cửa, để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các cung nữ, đuổi các nàng lui ra, sau đó liền ở trong phòng tìm kiếm chung quanh.
      Nhưng nàng cơ hồ lật tung cả tẩm điện, tìm kiếm những nơi có thể thân vẫn thấy người mình muốn gặp, cho dù là góc quần áo cũng thấy được.
      Tịch Nhan nhịn được cảm thấy rất thất bại, nghĩ lại chắc mình hiểu lầm ý tứ của Thập Nhất, còn tưởng rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng lặng lẽ đến đây.
      Vô lực bước từng bước đến bên giường ngồi xuống, Tịch Nhan thở dài tiếng, có chút thất vọng nằm ngửa giường, nhắm hai mắt lại.
      Giây lát sau, đột nhiên có người nào đó nằm đè lên thân thể của nàng, Tịch Nhan kinh hãi, vừa muốn hô to, nhưng lập tức bị người đó ngăn chặn đôi môi lại. Vừa trợn mắt ra nhìn thấy người trước mắt phải là Hoàng Phủ Thanh Vũ còn là ai nữa?!
      Trong nháy mắt, nàng khắc chế được vì vui mừng quá độ mà bật khóc, rầu rĩ ô ô hai tiếng, lúc này mới rời khỏi đôi môi của nàng, cười: “Vừa rồi nàng tìm ta sao?”
      Tịch Nhan vừa mừng vừa sợ, lại nhịn được dỗi , nhàng đấm vào ngực cái, ai oán : “Sao giờ chàng mới đến?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười: “Chính là muốn nhìn chút bộ dáng nàng nhớ tới ta.”
      Tịch Nhan khẽ cắn môi dưới nhìn , lâu sau, rốt cuộc vẫn nở nụ cười, Hoàng Phủ Thanh Vũ thuận thế liền cúi đầu, lại hôn lên môi nàng.
      Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trong lúc ý loạn tình mê ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa vội vàng.
      giường, hai người đều lập tức tỉnh táo lại, Tịch Nhan vội ngồi dậy hỏi: “Ai đó?”
      Thanh của cung nữ ngoài cửa mang theo sợ hãi, giống như sợ đến cực điểm, ngập ngừng hồi lâu, mới lấy hết dũng khí hơi: “Hoàng Thượng nhắn nhủ với quận chúa, sắp đến đại hôn rồi người nhất định đườc rối loạn, phải đúng mực! Nô tỳ cáo lui!”
      Người vừa lập tức biến mất, Tịch Nhan nghe thấy tiếng bước chân của ta nhanh chóng dần, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt nhắn nhất thời đỏ bừng, vừa xoay người liền vùi đầu vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ nức nở hai tiếng, cáu giận : “Hoa Quân Bảo cố ý chọc ghẹo ta, hận ta làm hỏng chuyện tốt của !”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúi đầu cười như cũ, Tịch Nhan dựa vào ngực , ngay cả lồng ngực chấn động nàng cũng đều nghe được nhất thanh nhị sở, lại cảm thấy rất xấu hổ não, hé miệng liền hướng tới ngực cắn xuống mạnh.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đau đến thét lớn tiếng, tay ôm chặt lấy nàng, sau đó nhanh chóng lật người áp đảo nàng xuống dưới thân mới đưa tay nắm lấy cằm nàng: “Nàng còn cắn nữa có tin ta cắn lại hay ?”
      Tịch Nhan nhịn được lại đỏ mặt lần nữa, quay đầu cười ha ha. Cuối cùng, xoay mặt lại nhìn , chậm rãi ôm lấy cổ : “Hoa Quân Bảo biết chàng đến đây rồi.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ tiếng: “Người biểu ca này của nàng rất có bản lãnh.”
      “Vậy so với chàng sao?” Khóe miệng Tịch Nhan cong cong, cười .
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ ám trầm xuống, tới gần khuôn mặt của nàng: “Nàng sao?”
      Tịch Nhan nhịn được cười ha hả, trán chạm trán với , lặng im lát, mới : “Chàng tới làm gì vậy? Ba lần bốn lượt bỏ lại triều chính để ý, các đại thần có ý kiến gì sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng cắn ngụm môi nàng, lẩm bẩm : “Ta tới đón dâu mà. Tập tục dân gian phải muốn tự chú rể tới đón dâu, rước tân nương tử vào cửa sao?”
      Nghe vậy, Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, lập tức xúc động rơi lệ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi hôn lên những giọt lệ mặt nàng, cười tiếng: “Nàng làm sao vậy, thực là mau nước mắt, có chuyện hay cũng đều rơi lệ.”
      Tịch Nhan chỉ thất thần nhìn sang bên, hồi lâu sau mới giọng : “Đây là lần thứ tư chàng cưới ta. Nhưng trước kia, mỗi lần, chàng đều thiếu ta cái hôn lễ.”
      Cho dù là lúc ban đầu lúc ban đầu, nàng gả cho vì hoàng tử phi, hai người lại mấy ngày liền đều lạy, thậm chí, ngay cả hỉ đường đều có bước vào.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ mỉm cười như cũ, trong ánh mắt lên tía sáng ngời như ngọc quý: “Như vậy lần này, chúng ta đều bổ sung hết, có được ?”
      ************************************************** **************************************
      Hai ngày sau, Tịch Nhan lại lần nữa rời khỏi Tây Càng, lên đường đến Bắc Mạc. Nhưng lúc này đây, phải là hòa thân, mà là thành thân. Nay, trong miệng mọi người trong thiên hạ, vị hoàng đế minh thần võ kia sắp sửa cưới nàng làm hoàng hậu. Hơn nữa, còn tự mình tới đón dâu.
      Có lẽ điều đó chỉ có mình nàng biết, nhưng vậy là đủ rồi, nàng biết ở đây, vậy cũng đủ rồi.
      Dân gian ngừng bàn tán việc vị quận chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân chết sống lại, khôi phục lại dung mạo khuynh thành, hơn nữa lần này Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy nửa giang sơn Đại Sở làm sính lễ lần nữa cưới nàng, có thể là oanh oanh liệt liệt, chấn động thiên hạ. Thế nhân đều quân chủ Bắc Mạc si tình, quận chúa Tịch Nhan phúc trạch thâm hậu, nhưng nào biết hai người đó đến tột cùng trải qua gian khổ như thế nào.
      Thập Nhất vừa là sứ thần cầu thân cũng là sứ thần đón dâu, trong lúc mọi người vui vẻ đưa tiễn trước cửa cung, liền tới xe ngựa của Tịch Nhan, : “Thất tẩu, chúng ta khởi hành.”
      Bên trong xe ngựa, Tịch Nhan trong trang phục dâu, mũ phượng đầu, khăn quàng vai, dưới, lấy tay ôm ngực mình, giống như muốn giữ lại trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này mới cúi đầu lên tiếng: “ thôi.”
      Đội ngũ đón dâu ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, mọi việc cừ tiến hành theo nhịp độ đều đều, nhưng vẫn chậm trễ điều gì cả, hành trình cũng cực kỳ thông thuận.
      Vào ban ngày, Tịch Nhan nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng nàng biết vẫn theo bên cạnh, chỉ có đến buổi chiều, mới có thể xuất ở trong phòng nghỉ tạm của nàng, hai người bình an vô đồng sàn cộng chẩm cả đêm, sang ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.
      Vào ngày rốt cuộc họ cũng đến được Bắc Mạc, vào ngày hôm đó ánh mặt trời chiếu rọi những tia sáng diễm lệ khắp muôn nơi, trời sáng khí trong, là ngày xuân với thời tiết tốt nhất, hơn nữa ngày hôm đó cũng chính là ngày sinh nhật của Bất Ly. Nữ nhi của bọn họ, ngày hôm nay vừa tròn bốn tuổi .
      Có lẽ thế gian có ai giống như bọn họ, có con cái rồi mới cử hành hôn lễ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đêm trước đó trở về hoàng cung trước, chuẩn bị mọi thứ. Đội ngũ đón dâu hoành tráng mà long trọng, dân chúng toàn kinh thành lần đầu tiên mới được chứng kiến, chậm rãi tới Chính Thanh môn của hoàng cung.
      Chính Thanh môn chính là cổng phía đông của hoàng cung Bắc Mạc, các vị hoàng hậu tiền triều đều từ cánh cổng này tiến vào cung.
      trangtrongnuocmimi78 thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 316 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Trước đó ngày, trong ngoài hoàng cung dĩ nhiên được trang trí vô cùng trang trọng, tràn ngập khí vui mừng. Trong cung, ở các điện đều được treo đèn lồng đỏ thẫm cùng những dải lụa hồng thắm. Chữ hỉ đỏ thẫm, câu đối tân hôn cát tường, những hình trang trí vui vẻ cơ hồ khắp nơi đều có thể nhìn thấy được. con đường lát đá cẩm thạch bên ngoài Chính Thanh môn cũng được trải thảm đỏ từ sớm kéo dài đến Thừa Kiền cung.
      Tịch Nhan ngồi hỉ kiệu được trang trí hoa mỹ, cầu kỳ được mười sáu người nâng, bước thảm đỏ qua Chính Thanh môn. Hai bên đường tràn ngập các đèn màu đủ loại kiểu dáng, đẹp đến nỗi làm cho người ta hoa cả mắt, hơn nữa phối hợp với tấm thảm đỏ trông giống như chiếc cầu hỉ thước thiên giới.
      Tịch Nhan ngồi ở trong kiệu, mũ phượng đầu, khăn quàng vai, khăn voan hồng che khuất tầm mắt, chỉ nghe bên ngoài náo nhiệt phi phàm, ngoại trừ cảm khái, trong lòng còn dâng lên chút khẩn trương.
      Trước cỗ kiệu có thị vệ trong cung tay cầm lò xông hương phía trước, bên cạnh là đoàn quân hộ tống mặc hồng y nhiều đến đếm xuể, cùng với các đại thần văn võ chờ đón ở Chính Thanh môn, tiền hô hậu ủng, oanh oanh liệt liệt tiến vào Chính Thanh môn.
      Cỗ kiệu bước tấm thảm đỏ thẫm, theo thứ tự xuyên qua nhiều cửa cung, cho đến Thừa Kiền cung.
      Hỉ kiệu ngừng lại ở vị trí chính nam, hỉ nhạc bên ngoài vốn ồn ào đinh tai nhức óc trong nháy mắt liền yên lặng xuống.
      Trong kiệu, Tịch Nhan cơ hồ nghe được tiếng tim đập của mình.
      ràng đêm qua Hoàng Phủ Thanh Vũ trước khi rời còn ở bên tai nàng chớ quá khẩn trương, ở Thừa Kiền cung chờ nàng, nhưng giờ này khắc này, mặc dù biết ở ngay tại bên ngoài, nhưng nàng vẫn thể cảm thấy bối rối.
      Cảm giác này hoàn toàn khác hẳn với lần đầu tiên cả hai thành thân. Thế ngờ lại biến đổi kỳ diệu như vậy, ràng nàng vẫn là nàng, cũng vẫn là , nhưng nay lại làm người ta rung động đến như vậy.
      Bên ngoài kiệu bỗng dưng vang lên thanh của quan viên ở Khâm Thiên giám: “Thỉnh hoàng hậu nương nương hạ kiệu --”
      Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng pháo rộn rã, lễ nhạc tấu vang, thanh kinh động đến tận trời.
      Cửa hỉ kiệu bị người mở ra, từ ngoài kiệu có hai bàn tay vươn vào, giúp đỡ Tịch Nhan hạ kiệu.
      Đây chính là hai vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, dẫn theo chúng nữ quan nghênh đón hoàng hậu, sau đó là giúp đỡ Tịch Nhan, cả hai đều nhận thấy trong lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi, khỏi nhìn nhau mỉm cười, trong đó có người tiến đến bên tai Tịch Nhan, thấp giọng : “Nương nương chớ quá khẩn trương, Hoàng Thượng ở ngay trước cung điện nhìn nương nương đó.”
      Nghe nàng ta như vậy, Tịch Nhan đột nhiên dâng lên loại xúc động, rất muốn kéo chiếc khăn voan đầu xuống, nhìn thử xem Hoàng Phủ Thanh Vũ như thế nào. Nhưng hai bàn tay đều bị người ta nắm, nàng vẫn nên kiềm chế lại.
      “Nương nương, bước qua chậu than, may mắn vĩnh viễn.” được đoạn, Tịch Nhan bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh nhắc nhở, trong lòng phút chốc chấn động. Bước qua chậu than, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngay tại phía trước chờ nàng .
      “Thỉnh nương nương nhấc chân.”
      Tịch Nhan theo lời nâng chân lên, bước qua chậu than, sau đó là bậc thang.
      Bước lên từng bậc thang, Tịch Nhan cảm thấy bậc thang kia rất dài, tựa hồ hoài cũng đến đích được.
      Thừa Kiền cung, nàng cũng phải chưa từng tới qua, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
      Ở ngoài Thừa Kiền cung, trong mắt của các bá quan văn võ, thị vệ cung nhân, họ chỉ thấy hoàng hậu nương nương tương lai từng bước về phía cửa điện, nơi đó có Hoàng Thượng đợi nàng.
      Người bên cạnh lại lần nữa câu gì đó, Tịch Nhan còn chưa nghe , đột nhiên cảm thấy bàn tay bị buông lỏng, hai người nâng tay nàng nhân đều thối lui cả!
      Trong lòng Tịch Nhan chợt thấy hoảng hốt, khắc chế được muốn lấy tay kéo khăn voan xuống, nhưng tay vừa mới nâng lên giữa trung, lại bị người ta bắt lấy, giống như nàng đưa tay cho , để cho nắm lấy bàn tay mình, hành động đó thực vừa khéo đúng lúc.
      Trong tay , nàng lại có cảm giác ấm áp quen thuộc, tâm của Tịch Nhan trong nháy mắt liền yên ổn lại.
      Cùng lúc đó, phía dưới bỗng nhiên vang lên thanh tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, Tịch Nhan nghe thấy mấy nghìn người cùng hô to: “Ngô hoàng vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế --”
      Khóe miệng Tịch Nhan nhịn được nhếch lên, tuy nhìn thấy tại nhưng dường như có thể tâm linh tương thông, vẫn cảm nhận được ý cười khuôn mặt .
      Sau đó, lại có nhóm mệnh phụ phu nhân khác tiến lên, dẫn Tịch Nhan đến tẩm cung hoàng hậu vừa mới được xây dựng -- chậm rãi bước vào Dực Khôn cung.
      Đến cửa cung của Dực Khôn cung, nàng lại vượt qua hai chậu than mới được vào động phòng.
      Tịch Nhan mang người những thứ trang sức vô cùng cầu kỳ hơn nữa phải trải qua những lễ nghi phiền phức như vậy nên mệt mỏi chịu nổi, vất vả mới được ngồi xuống giường hỉ, nhưng bỗng dưng bị cồm cộm dưới thân. Tịch Nhan cảm thấy thoải mái, liền vươn tay muốn lấy những thứ đó ra, đột nhiên bị người ta bắt lấy tay.
      Nàng nghe người săn sóc dâu bên cạnh : “Nương nương đừng cử động, dưới giường có các loại quả vỏ cứng ít nước, chúc Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương sớm sinh quý tử.”
      Sớm sinh quý tử. Khuôn mặt Tịch Nhan bỗng dưng nóng lên, nữ nhi cũng được bốn tuổi, con trai cũng hơn mấy tháng, biết còn muốn sớm sinh quý tử gì nữa!
      Nàng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ, liền ngồi yên lặng chỗ.
      Vừa mới ngồi lát, liền nghe bên ngoài hô to: “Hoàng Thượng giá lâm --”
      vừa bước vào, Tịch Nhan liền nghe thấy những người săn sóc dâu đều quỳ xuống, cùng hô to những lời chúng mừng, sau đó nàng rốt cuộc mới nghe thấy lên tiếng, trong giọng mang theo ý cười ôn nhuận nàng rất quen thuộc: “Tất cả hãy bình thân, hôm nay đều được trọng thưởng.”
      “Tạ Hoàng Thượng.” Giọng của mọi người đều mang theo ý mừng, đợi đến khi tất cả cùng đứng lên, liền có người giở tấm vải đỏ bàn lên, bên dưới lộ ra cây gậy như ý bằng vàng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng là lần đầu tiên trải qua tình hình như vậy, đưa tay cầm lấy gậy hỉ, chậm rãi đến gần Tịch Nhan đặt gậy phía dưới khăn voan, sau đó nhàng nhấc lên, khăn voan từ từ được nâng lên, dung nhan tuyệt mỹ của Tịch Nhan rốt cuộc có thể ra ở trước mặt mọi người.
      Trong phòng thể tránh khỏi vang lên tiếng hít vào sâu, trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, Tịch Nhan hơi thẹn thùng khẽ nhếch môi nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhìn nàng, ánh mắt giống như cùng giao hòa chỗ, thể tách rời ra được.
      Rốt cuộc có người phục hồi tinh thần lại, lên tiếng: “Thỉnh Hoàng Thượng ngồi lên hỉ giường làm lễ hợp cẩn giao bôi.”
      Nhất thời lại có người trình hai chén rượu lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay nhận lấy, đưa ly cho Tịch Nhan.
      mặt Tịch Nhan tuy rằng được trang điểm, nhưng mà giờ này khắc này lại tự nhiên đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp động lòng người, nàng muốn ở trước mặt nhiều người như vậy cùng giao bôi, vì thế tiếp nhận chén rượu, cũng chờ , ngửa đầu uống hơi cạn sạch.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 317 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Trong phòng bỗng dưng vang lên tiếng cười rất , nhưng sau lát, liền khôi phục lại im lặng.
      Tịch Nhan đỏ mặt ngồi ở chỗ kia, quăng chén rượu cầm trong tay lên chiếc khay của người săn sóc dâu, sau đó nghiêng mặt nhìn về bên.
      Cũng chỉ khi nhìn thấy , tính hay làm càn của nàng mới khắc chế được, bất luận như thế nào cũng phải phát tiết ra.
      Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch lên, cũng ngửa đầu uống cạn chung rượu, đem cái chén trả lại cho người săn sóc dâu.
      “Lễ xong, --” Người săn sóc dâu bên cạnh nhất thời hô to lên, Tịch Nhan vốn còn tưởng rằng mọi chuyện bây giờ hoàn thành rồi, nhưng lại ngời mệnh phụ đột nhiên với Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Thỉnh Hoàng Thượng di giá thay quần áo.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu, đứng dậy, Tịch Nhan bỗng dưng kéo cổ tay áo của lại: “Chàng đâu?”
      vốn thích mặc những bộ y phục đơn giản màu trắng, cho dù là sau khi đăng cơ thường xuyên phải mặc long bào nhưng màu sắc cũng cực kỳ thanh nhã, nàng chưa từng gặp qua bộ dáng của khi mặc hỉ phục, cho dù là lần đầu tiên thành thân cũng chưa từng gặp qua. Nay nàng mới nhìn thấy thân hỉ phục màu đỏ, đầu cài quan ngọc, quả thực là ngọc thụ lâm phong.
      Hiển nhiên là Tịch Nhan cảm thấy xem chưa đủ, lại nghe thấy muốn thay quần áo?
      Nhóm mệnh phụ phu nhân bên cạnh rốt cuộc đều nhịn được, cúi đầu nở nụ cười. Cũng may hôm nay là ngày vui nên Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tất nhiên trách tội.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng cái, Tịch Nhan cũng ý thức được mình lại bị chê cười, có chút phẫn nộ rút tay về. Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười, theo hai vị mệnh phụ phu nhân ra khỏi hỉ phòng.
      Người săn sóc dâu bên cạnh Tịch Nhan lúc này mới mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, thỉnh di giá thay quần áo.”
      Nghe thấy mình cũng phải thay quần áo, trong lòng Tịch Nhan tràn đầy vui mừng. Mũ phượng đầu, trang sức người đều làm cho nàng cảm thấy nặng nề, khổ nổi.
      Sau khi trang điểm lại, Tịch Nhan thay bộ triều phục đỏ thẫm có thêu chim loan hướng về phía chim phượng, tuy cũng rất phiền phức như cũ, nhưng so với lễ phục lúc trước thoải mái ít, Tịch Nhan khỏi thở dài nhõm hơi, ngồi trở lại hỉ giường.
      Chỉ lát sau, nàng bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng thông truyền của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm --”
      Tịch Nhan quả thực biết thành thân còn có nhiều lễ nghi như vậy, được người săn sóc dâu thúc giục nàng mới tình nguyện đứng dậy, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thay đổi bộ long cổn nhàng, trong lòng bất giác có chút mất mát, với giúp đỡ của người săn sóc dâu, nàng cùng ngồi xuống bên cạnh bàn.[ long cổn : áo vua]
      bàn có đủ các món ăn với nhiều màu sắc và kiểu dáng, Tịch Nhan bị ép buộc cả ngày cũng quả đói bụng, liền vươn tay lấy khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, nhưng đến khi giơ tay ra bỗng dưng nhớ tới điều gì, nhìn vòng về bốn phía, liền bắt gặp mọi người đều nhìn mình chằm chằm. Tịch Nhan nghĩ mình lại làm sai cái gì, vừa muốn đem điểm tâm trong miệng nhổ ra, lại nghe người săn sóc dâu bên cạnh : “Thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương chậm rãi thưởng thức, nô tỳ cáo lui.”
      Tịch Nhan nghe được hai chữ “thưởng thức”, điểm tâm trong miệng chuẩn bị nhổ ra bỗng dưng trôi tuột xuống họng, nhất thời bị sặc, ho khan kinh thiên động địa.
      Người săn sóc dâu cùng nhóm mệnh phụ đều lui tới cửa, thấy tình hình như vậy, nhưng cuối cùng cũng dám quấy rầy, vẫn rời khỏi và đóng lại cửa phòng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy bộ dáng của nàng, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, bèn ôm lấy để nàng ngồi vào trong lòng mình, bưng chén trà trước mặt đưa đến bên miệng nàng. Tịch Nhan vội uống mấy ngụm, lúc này mới đem khối điểm tâm kia nuốt xuống được, nhưng khuôn mặt vì ho nhiều nên đỏ bừng, chôn ở trong lòng thở hào hển.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cúi đầu nở nụ cười, Tịch Nhan khôi phục lại sức khỏe, hung hăng đánh quyền vào người : “Chàng còn cười! Vì sao thành thân có nhiều quy củ như vậy chàng cũng cho ta biết? Hại ta xấu hổ nhiều lần, những người vừa ra ngoài phỏng chừng cười chết ta!”
      Tịch Nhan vừa giận lại vừa ủy khuất, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng mỉm cười, nhìn đến mức bên tai nàng đều đỏ bừng cả lên, nàng thẹn quá đứng bật dậy nhéo mạnh đùi : “Có gì đẹp đâu!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên cũng đứng dậy, từ phía sau giữ chặt nàng, vòng tay qua thắt lưng của nàng ôm đến trước gương, kề sát bên tai của nàng thấp giọng : “Nhan Nhan, nàng xem, xứng ?”
      Nhan Nhan, xứng ?
      Những lời như vậy giống như từng quen biết, Tịch Nhan nghĩ nghĩ, chính là sau khi nàng cùng lần đầu tiên viên phòng, cũng như thế, ôm nàng đứng ở trước gương, nhàng hỏi nàng những lời này.
      lâu lâu Tịch Nhan nhìn vào gương, rốt cuộc lần nữa lại giương mắt lên nhìn về phía tấm gương trước mặt.
      Lại nhịn được tim có chút đập mạnh và loạn nhịp – trong gương, phải là bộ dáng của nàng trong trí nhớ.
      Nàng còn nhớ trước kia có lần cẩn thận soi gương, chỉ nhìn thấy trong gương phản chiếu hình ảnh quỷ mị của mình. Mà nay, nàng dường như có thể tìm lại được bộ dáng thiếu niên của mình từ khuôn mặt – khuôn mặt vẫn trắng bóng như bạch ngọc, đôi mắt long lanh trong suốt, những đau thương khuôn mặt biến mất còn dấu vết. Hơn nữa đường đến Bắc Mạc, bởi vì có làm bạn, nàng ăn uống cũng ngon miệng, giấc ngủ cũng yên bình, rốt cuộc thân mình còn gầy đến mức dọa người nữa.
      Lúc này, thân hình đầy đặn, dung nhan chút tỳ vết nào, cùng người đứng phía sau cực kỳ xứng đôi.
      Tịch Nhan rốt cuộc nhịn được mím môi nở nụ cười, nghiêng người ra sau dựa vào trong lòng : “Rất xứng đôi.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trước tới nay thích nàng gầy yếu, vội vòng tay ôm lấy thân thể nàng, xoay người nàng đối diện với mình, nhàng hôn xuống.
      Tịch Nhan lại bỗng dưng tránh được đôi môi , nhanh chóng đẩy ra, vẻ mặt có chút vui, giãy người thoát khỏi vòng tay của : “Như vậy là kết thúc buổi lễ sao? Vì sao ta vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó?”
      “Thiếu động phòng hoa chúc, phải sao?” lại lần nữa ôm lấy thắt lưng của nàng, cúi đầu nở nụ cười.
      phải!” Tịch Nhan căm tức lấy khủy tay đụng .
      phải?” Hoàng Phủ Thanh Vũ giả bộ suy nghĩ lát, lại lần nữa nở nụ cười, “Ta nghĩ ta biết hoàng hậu nương nương còn muốn cái gì rồi.”
      Dứt lời, bỗng nhiên kéo tay nàng đến ngăn tủ bên giường, vươn tay mở ra, bên trong có hai bộ hỉ phục lẳng lặng nằm đó – giống với lễ phục long bào của , cũng giống với lễ phục hoàng hậu của nàng, đó chính là hai bộ hỉ phục bình thường, giống như đôi vợ chồng dân gian mặc vào lúc đại hôn.
      Tịch Nhan vội đưa tay bịt kín miệng mình mới khắc chế bản thân thốt ra tiếng thét chói tai cùng vui mừng, nhưng trong mắt cũng thể nén lại hơi nước nổi lên, nàng dựa vào trong lòng , vừa khóc vừa cười.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 318 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Phù dung trướng ấm áp, đêm động phòng hoa chúc, tự mình cởi áo tháo thắt lưng cho nàng, phải vì ôn tồn hoan hảo, mà chính là thay bộ lễ phục tân nương cho nàng.
      Khóe môi Tịch Nhan nhếch lên ý cười, thẹn thùng vô hạn, cũng tự tay mặc bộ lễ phục chú rể cho , cuối cùng, nhịn được nhìn cười rộ lên: “Chàng mặc như vậy đẹp.”
      nhàng nâng cằm của nàng lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ cười : “ phải nàng càng đẹp hơn sao?”
      Trong phòng từ sớm bày ra hương án, trước chữ hỉ đỏ thẫm, trước đôi nến long phượng đỏ cháy sáng, nắm tay nàng cùng nhau quỳ xuống.
      Nhất bái thiên địa .
      Trong mắt Tịch Nhan nhịn được lệ nóng lưng tròng, chậm rãi cùng cúi đầu xuống.
      Nhị Bái Nguyệt lão.
      Khóe miệng Tịch Nhan gợi lên ý cười, lúc nàng cúi đầu xuống, trong nháy mắt nước mắt xuống tấm đệm lót dưới chân, chậm rãi thấm vào trong tơ lụa màu đỏ, biến mất thấy nữa.
      Phu thê giao bái.
      nhìn nàng, nàng cũng nhìn , rốt cuộc cũng ăn ý đồng thời cúi lưng xuống, đầu chạm đầu nhau, giống như hoa liền cánh, cây liền cành.
      Kết thúc buổi lễ.
      Tịch Nhan nhàng thở ra hơi dài, nhìn khuôn mặt phong trần tuấn dật của trước mắt, sắc mặt trở nên càng kiều diễm.
      Tại khắc này đây, nội tâm của nàng mềm mại mà từ trước tới nay chưa từng có, bởi vì nàng rốt cuộc cũng có thể giống như những nữ tử thế gian này, có được hôn lễ long trọng và hoa lệ, có được khắc vợ chồng làm lễ giao bái, có trượng phu có thể cùng chịu mưa hứng gió, quan trọng hơn là, trong lòng nàng có người mà nàng hơn bất kỳ thứ gì, hơn nữa nàng cam tâm tình nguyện vì mà trở nên mềm mại.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ làm như thở dài tiếng, kéo nàng ôm vào trong lòng.
      Dung nhan của , hơi thở của , thậm chí là tiếng tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực của , toàn bộ đều làm cho nàng say mê.
      Chìm đắm trong màu đỏ vui mừng, chìm đắm trong trong ngực .
      “Hôm nay ta cũng rốt cuộc chiếm được giải Trạng Nguyên rồi.” đột nhiên cúi đầu cười .
      Tịch Nhan kinh ngạc: “Hả?”
      “Động phòng hoa chúc, phải mọi người đều là tiểu đăng khoa sao?”
      Tịch Nhan nhịn được lại nở nụ cười. Ý tứ trong lời của thực ràng -- hôm nay, mới rốt cuộc được cho. cách khác, cũng chưa từng trải qua đêm động phòng hoa chúc như vậy. Điều này thể đề cập đến người khác, nhưng Tịch Nhan muốn suy nghĩ đến, chỉ nhìn cười, hồi lâu sau, mới thấp giọng : “Thất lang, chàng là của ta sao?”
      Sau lát, mới thấp giọng : “Là của nàng, cho tới bây giờ đều là của nàng.”
      Lời dần biến mất, Tịch Nhan được nên lời, đôi môi bị nhàng che lại, nhàng cắn mút, sau đó, mới đưa lưỡi tiến vào dò xét.
      Tịch Nhan đáp lại, lớn mật, lại cười khẽ, trong lúc gắn bó nàng lại cùng chơi trò truy đuổi.
      đón ý hùa, trốn tránh, hô hấp, thở dốc của nàng trong nháy mắt liền làm cho thân thể trở nên khô nóng, tay bế bổng nàng lên, hướng về phía chiếc giường.
      lưng lại lần nữa bị đè xuống, Tịch Nhan bỗng dưng kinh hô tiếng: “Đau --”
      Hai người lúc này mới nhớ tới những thứ phía dưới đệm giường, Tịch Nhan nhíu mày lại: “Đem mấy thứ này bỏ .”
      cười khẽ tiếng: “Đây chính là quy củ, sao có thể miễn cho nàng được chứ?”
      Tịch Nhan cắn môi nhìn , đôi mắt đột nhiên chuyển động, kéo lấy cổ áo của , làm cho kề sát vào mình, mị hoặc : “Như thế, ta cũng nên nằm bên dưới.”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ sâu thẳm, như có thể làm người ta chìm đắm vào đó, rốt cuộc cười tiếng: “Như nàng mong muốn.”
      Kết quả quả là như nàng mong muốn .
      Tịch Nhan ngồi ở người Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn hai tay bị chiếc thắt lưng màu đỏ của nàng trói chặt, gần như cuồng vọng cười ha hả.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, nở nụ cười như cũ: “Nhan Nhan, nàng xác định nàng có thể...... Khống chế ta?”
      Tiếng cười của Tịch Nhan đột ngột im bặt, đôi tay gầy yếu xấu hổ siết lấy cổ : “Chàng khi dễ ta sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ phát ra tiếng hừ rất , cũng biết là trả lời hay là trào phúng, Tịch Nhan lại càng trở nên giận, lát sau, lại thu hồi vẻ mặt tức giận, chuyển sang vẻ mặt xinh đẹp mị hoặc cười , dưới cái nhìn chăm chú của , chậm rãi cúi đầu hôn lên ngực .
      Cổ họng của Hoàng Phủ Thanh Vũ bất giác phát ra tiếng rên rất , nhưng Tịch Nhan lại nghe đạt rất , vì thế càng ra sức lấy lòng , cho đến khi thân thể mình cũng trở nên nóng như lửa giống . Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn vào ánh mắt của nàng rốt cuộc thể bảo trì trầm tĩnh nữa, mà chuyển sang nồng cháy, lấy ngữ khí mị hoặc hướng dẫn từng bước: “Nhan Nhan, bước kế tiếp sao?”
      Tịch Nhan lại chỉ ngồi yên ở người , rốt cuộc có lá gan làm những chuyện lớn mật hơn nữa, yên lặng suy nghĩ lát, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ “A” tiếng, cười : “Ta quên bước kế tiếp nên làm như thế nào rồi, trong thư phòng của chàng có loại sách dạy chuyện này hay ? tại ta tìm, học xong lại đến hầu hạ chàng, được ?”
      Nàng vừa , vừa liền nhảy xuống giường.
      Vừa mới vén màn che màu đỏ, đột nhiên trong lúc đó nàng nghe thấy phía sau có động tĩnh. Tịch Nhan kinh ngạc quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khiếp sợ khi phát Hoàng Phủ Thanh Vũ dễ dàng mở ra chiếc khăn đỏ cột vào tay , thấy nàng nhìn qua, cũng tà mị cười theo, sau đó nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của nàng, lập tức ép nàng tới góc giường.
      “A, cần --” Tịch Nhan cười lớn hét rầm lên, thở hào hển tránh những nụ hôn rơi xuống của , “Ta phải hầu hạ chàng, đợi khi tìm được sách, học giỏi lại đến, được ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ôn nhu cười: “Được.” Nhưng mà miệng liên tiếp hạ xuống những nụ hôn, bàn tay đồng thời cũng chịu nằm yên, chỉ vài động tác đùa nghịch làm thân thể của nàng nóng lên.
      Tịch Nhan nhịn được rên rỉ tiếng: “Được mà chàng còn thế sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn mỉm cười như cũ: “Được, là vì về sau khi có thời gian, Nhan Nhan muốn loại sách này, ta nhất định phái người vơ vét khắp nơi, cam đoan làm cho nàng vừa lòng. Về phần nội dung bên trong, ta cũng cần nàng lãnh hội tất cả, nửa là được, như thế nào?”
      Tịch Nhan rốt cuộc lần nữa lại cảm nhận được cảm giác mua dây buộc mình, ôm lấy cổ, cam lòng bèn cò kè mặc cả: “ phần ba được ?”
      khẽ nhướng mày, trong lúc nàng hề dự liệu trước liền tiến nhập vào thân thể của nàng. Tịch Nhan nhịn được cúi đầu hét rầm lên, sau tiếng thét chói tai chỉ còn tiếng thở dốc khó nhịn.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng vỗ về khóe môi của nàng, cười : “Xem ra, chúng ta phải học tập mỗi quyển sách lần, nàng nghĩ sao, Nhan Nhan?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 319 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Hoàng đế đại hôn, khắp chốn đều mừng vui, trong cung cũng theo lệ miễn lâm triều ba ngày.
      Ngày đó lúc Tịch Nhan tỉnh lại trong Dực Khôn cung, nàng phát mình vẫn gối đầu lên khuỷu tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Mà cũng tỉnh dậy rồi, đôi mắt hé mở, vươn tay ôm nàng chặt, thấp giọng : “Đừng nóng vội, nghỉ ngơi thêm nữa .”
      Nhưng Tịch Nhan bất luận như thế nào cũng ngủ được, trong lòng hoàn toàn nhớ tới hai đứa con, nhất là Bất Ly, gần nửa năm gặp mặt con bé. Tịch Nhan liền lay tỉnh : “Đừng ngủ nữa, ta muốn xem các con.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc miễn cưỡng ngồi dậy: “Gấp cái gì, về sau hai đứa con mọi lúc mọi nơi đều ở bên cạnh nàng, cũng cần phải vội vàng thêm lát đâu.”
      “Các con ở bên cạnh chàng nên chàng đương nhiên như vậy!” Tịch Nhan tức giận ném cái gối mềm ở người , gọi người tiến vào hầu hạ.
      Vào hầu hạ rửa mặt chải đầu cũng chỉ có cung nữ, còn có thêm hai mama có vẻ mặt hiền lành, cùng nhau hành lễ với Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan sau đó liền tới bên giường thu dọn, bên thu dọn, bên ở giường tìm kiếm cái gì đó.
      Tịch Nhan nhìn vào gương thấy được động tác của các mama, mặt bất giác nóng lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở bên được cung nữ hầu hạ thay quần áo.
      Hai mama ngập ngừng đứng đó, vẻ mặt khó xử nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Hoàng Thượng......”
      Thực ràng, các nàng muốn tìm cái gì đó mà tìm được. Tuy rằng giờ Thái hoàng Thái Hậu gần như bị giam lỏng, nhưng ở trong cung vẫn có rất nhiều cấp bậc lễ nghĩa thể bỏ được, chính là ngày thứ hai sau đêm động phòng, phải trình lên chiếc khăn trắng có dấu vết chứng tỏ trinh tiết của nữ tử.
      Nhưng các mama tựa hồ quên Tịch Nhan từ sớm cũng gả cho Hoàng Phủ Thanh Vũ lần rồi.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ đạm mạc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén đảo qua người hai mama kia, hai mama nhất thời giật mình, lại hành lễ, rồi lui ra ngoài.
      Đợi cho các cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu cũng đều lui ra, Tịch Nhan mới cười lạnh tiếng : “Chàng xem kìa, mọi người trong hoàng cung này vẫn xem ta là nghiệt.”
      Chính là nàng vô nguyên vô cớ chết sống lại, vậy hình dáng còn giống với Lăng tần trước kia như đúc, những người biết nội tình làm sao nghi ngờ đây?
      Tịch Nhan trở nên buồn bực, vung tay áo lên: “Chàng đừng lấy quy củ trong cung này đến áp bức ta, cũng đừng cho các phi tần của chàng hành lễ thỉnh an với ta, ta nhận nổi đâu!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khỏi cười khẽ tiếng: “Làm gì có ai gì chứ, chỉ có nàng miên man suy nghĩ thôi.” xong, liền về phía Tịch Nhan, ôm chặt lấy nàng, cười : “Thay vì nghĩ ngợi những điều đó, chi bằng nàng nên ngẫm lại chuyện chúng ta đêm qua, suy nghĩ xem nên hăng hái học tập như thế nào phải tốt hơn sao?”
      Khuôn mặt Tịch Nhan bỗng dưng đỏ lên, rốt cuộc nhịn được bật cười, đánh vào ngực : “Mau xem các con kìa.”
      Hai người cùng nhau đến Tây Lục cung, vừa mới vào cửa cung, từ xa liền nghe được tiếng khóc nháo của Bất Ly, bất giác Tịch Nhan bước nhanh hơn, bước vào cửa điện: “Làm sao vậy?”
      Trong điện khi tất cả các nô tỳ nhìn thấy nàng, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Bất Ly vốn khóc nháo cũng dừng bặt lại, đầu tiên là nheo nheo mắt, sau đó mới thét chói tai vươn người về phía Tịch Nhan: “Mẫu thân!”
      Tịch Nhan vội ôm bé vào trong lòng, vừa đau lòng vừa vui sướng dỗ dành: “Ly nhi, làm sao vậy?”
      Bất Ly ngừng khóc, giọng đứt quãng: “Phụ thân tốt, phụ thân cần Bất Ly cùng đệ đệ...... Mẫu thân cũng cần Bất Ly......”
      Tịch Nhan nhất thời cáu giận liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cái, trong lòng biết nhất định từ ngày hôm qua liền đem dấu Bất Ly ở trong cung, cho bé tới gặp mình, vì thế mới làm cho Bất Ly khóc đến như vậy.
      Ôm Bất Ly dỗ dành hồi lâu, cuối cùng mới làm cho bé ngừng khóc, Bất Ly ủy khuất nhìn nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, thào gọi tiếng: “Phụ thân.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười tiến lên, từ trong lòng Tịch Nhan tiếp nhận bé, : “Ly nhi ngoan, phụ thân đáp ứng nhất định mang mẫu thân trở về ở cùng với Ly nhi, phải sao?”
      Bất Ly lúc này mới cười lên, vùi mặt vào gáy của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Tịch Nhan nhìn cha và con âu yếm nhay, liền cấp tốc cho người dẫn mình gặp con trai. Vào phòng, liền nhìn thấy con nằm chiếc giường , cao hứng cùng phấn chấn chơi đùa với món đồ chơi trong tay vú nuôi.
      Gần ba tháng gặp, cậu bé lớn lên rất nhiều, còn nho giống lúc mới sinh ra. Thấy Tịch Nhan, nụ cười khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé nhất thời càng vui vẻ, dường như biết nàng chính là mẫu thân.
      Tịch Nhan nhịn được bế cậu bé từ chiếc giường lên, cẩn thận ôm vào trong lòng: “Bất Khí.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa vào cửa liền nghe được nàng gọi tên con, nhất thời nhướng mày: “Con có danh tự rồi, nàng kêu loạn gì vậy?”
      Tim Tịch Nhan đập có chút mạnh và loạn nhịp, quay đầu lại: “Tên con là gì?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn về phía đứa bé trong lòng nàng, nhàng nở nụ cười: “Nhật Hi. Hoàng Phủ Nhật Hi.”
      “Nhật Hi?” Tịch Nhan thích cái tên này, nhất thời vui sướng nở nụ cười, gọi hai tiếng, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Khi nào chàng nghĩ ra cái tên này vậy, cũng với ta tiếng.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng vuốt cằm mình, cười đến thần bí khó lường: “Khi nào nghĩ ra ? phải là tối hôm qua sao?”
      Khuôn mặt Tịch Nhan lại lần nữa khắc chế được lên rặng mây đỏ.
      Hai người cùng nhau chơi với các con sau đó dùng bữa trưa, hai đứa bé đều phải ngủ trưa, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền dẫn theo Tịch Nhan tản bộ trong Ngự hoa viên.
      khó có được những lúc thanh nhàn, có thể giống như hôm nay ở cùng với nàng chỉ sợ nhiều lắm, bởi vậy hai người đều phá lệ quý trọng, vừa vừa chuyện.
      Tịch Nhan trong bộ cung trang màu đỏ, trong Ngự hoa viên dị thường đẹp mắt, huống chi còn có Hoàng Phủ Thanh Vũ ở bên cạnh, ràng chính là trời đất tạo nên đôi, nhiều cung nữ thái giám trong Ngự hoa viên đều nhìn say mê.
      Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người dường như nhận ra điều – ra, vị đương kim hoàng hậu nương nương này, chính là vị Lăng tần trước kia. Lăng Vi Chi, chính là Hoa Tịch Nhan. trách Hoàng Thượng thích như vậy, cũng trách dâng sính lễ làm cho người khắp cả thiên hạ đều nghẹn họng nhìn trân trối cưới nàng về Bắc Mạc, hơn nữa còn xây nên tòa cung điện làm tẩm cung cho hoàng hậu.
      ra, đúng là thích như vậy.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :