CHƯƠNG 315 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
Tịch Nhan vất vả lắm mới trở lại Triêu Dương điện, nàng vừa thở hổn hển vừa vào cửa, để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các cung nữ, đuổi các nàng lui ra, sau đó liền ở trong phòng tìm kiếm chung quanh.
Nhưng nàng cơ hồ lật tung cả tẩm điện, tìm kiếm những nơi có thể thân vẫn thấy người mình muốn gặp, cho dù là góc quần áo cũng thấy được.
Tịch Nhan nhịn được cảm thấy rất thất bại, nghĩ lại chắc mình hiểu lầm ý tứ của Thập Nhất, còn tưởng rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng lặng lẽ đến đây.
Vô lực bước từng bước đến bên giường ngồi xuống, Tịch Nhan thở dài tiếng, có chút thất vọng nằm ngửa giường, nhắm hai mắt lại.
Giây lát sau, đột nhiên có người nào đó nằm đè lên thân thể của nàng, Tịch Nhan kinh hãi, vừa muốn hô to, nhưng lập tức bị người đó ngăn chặn đôi môi lại. Vừa trợn mắt ra nhìn thấy người trước mắt phải là Hoàng Phủ Thanh Vũ còn là ai nữa?!
Trong nháy mắt, nàng khắc chế được vì vui mừng quá độ mà bật khóc, rầu rĩ ô ô hai tiếng, lúc này mới rời khỏi đôi môi của nàng, cười: “Vừa rồi nàng tìm ta sao?”
Tịch Nhan vừa mừng vừa sợ, lại nhịn được dỗi , nhàng đấm vào ngực cái, ai oán : “Sao giờ chàng mới đến?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười: “Chính là muốn nhìn chút bộ dáng nàng nhớ tới ta.”
Tịch Nhan khẽ cắn môi dưới nhìn , lâu sau, rốt cuộc vẫn nở nụ cười, Hoàng Phủ Thanh Vũ thuận thế liền cúi đầu, lại hôn lên môi nàng.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trong lúc ý loạn tình mê ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa vội vàng.
giường, hai người đều lập tức tỉnh táo lại, Tịch Nhan vội ngồi dậy hỏi: “Ai đó?”
Thanh của cung nữ ngoài cửa mang theo sợ hãi, giống như sợ đến cực điểm, ngập ngừng hồi lâu, mới lấy hết dũng khí hơi: “Hoàng Thượng nhắn nhủ với quận chúa, sắp đến đại hôn rồi người nhất định đườc rối loạn, phải đúng mực! Nô tỳ cáo lui!”
Người vừa lập tức biến mất, Tịch Nhan nghe thấy tiếng bước chân của ta nhanh chóng dần, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt nhắn nhất thời đỏ bừng, vừa xoay người liền vùi đầu vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ nức nở hai tiếng, cáu giận : “Hoa Quân Bảo cố ý chọc ghẹo ta, hận ta làm hỏng chuyện tốt của !”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúi đầu cười như cũ, Tịch Nhan dựa vào ngực , ngay cả lồng ngực chấn động nàng cũng đều nghe được nhất thanh nhị sở, lại cảm thấy rất xấu hổ não, hé miệng liền hướng tới ngực cắn xuống mạnh.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đau đến thét lớn tiếng, tay ôm chặt lấy nàng, sau đó nhanh chóng lật người áp đảo nàng xuống dưới thân mới đưa tay nắm lấy cằm nàng: “Nàng còn cắn nữa có tin ta cắn lại hay ?”
Tịch Nhan nhịn được lại đỏ mặt lần nữa, quay đầu cười ha ha. Cuối cùng, xoay mặt lại nhìn , chậm rãi ôm lấy cổ : “Hoa Quân Bảo biết chàng đến đây rồi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ tiếng: “Người biểu ca này của nàng rất có bản lãnh.”
“Vậy so với chàng sao?” Khóe miệng Tịch Nhan cong cong, cười .
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ ám trầm xuống, tới gần khuôn mặt của nàng: “Nàng sao?”
Tịch Nhan nhịn được cười ha hả, trán chạm trán với , lặng im lát, mới : “Chàng tới làm gì vậy? Ba lần bốn lượt bỏ lại triều chính để ý, các đại thần có ý kiến gì sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng cắn ngụm môi nàng, lẩm bẩm : “Ta tới đón dâu mà. Tập tục dân gian phải muốn tự chú rể tới đón dâu, rước tân nương tử vào cửa sao?”
Nghe vậy, Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, lập tức xúc động rơi lệ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi hôn lên những giọt lệ mặt nàng, cười tiếng: “Nàng làm sao vậy, thực là mau nước mắt, có chuyện hay cũng đều rơi lệ.”
Tịch Nhan chỉ thất thần nhìn sang bên, hồi lâu sau mới giọng : “Đây là lần thứ tư chàng cưới ta. Nhưng trước kia, mỗi lần, chàng đều thiếu ta cái hôn lễ.”
Cho dù là lúc ban đầu lúc ban đầu, nàng gả cho vì hoàng tử phi, hai người lại mấy ngày liền đều có lạy, thậm chí, ngay cả hỉ đường đều có bước vào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ mỉm cười như cũ, trong ánh mắt lên tía sáng ngời như ngọc quý: “Như vậy lần này, chúng ta đều bổ sung hết, có được ?”
************************************************** **************************************
Hai ngày sau, Tịch Nhan lại lần nữa rời khỏi Tây Càng, lên đường đến Bắc Mạc. Nhưng lúc này đây, phải là hòa thân, mà là thành thân. Nay, trong miệng mọi người trong thiên hạ, vị hoàng đế minh thần võ kia sắp sửa cưới nàng làm hoàng hậu. Hơn nữa, còn tự mình tới đón dâu.
Có lẽ điều đó chỉ có mình nàng biết, nhưng vậy là đủ rồi, nàng biết ở đây, vậy cũng đủ rồi.
Dân gian ngừng bàn tán việc vị quận chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân chết sống lại, khôi phục lại dung mạo khuynh thành, hơn nữa lần này Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy nửa giang sơn Đại Sở làm sính lễ lần nữa cưới nàng, có thể là oanh oanh liệt liệt, chấn động thiên hạ. Thế nhân đều quân chủ Bắc Mạc si tình, quận chúa Tịch Nhan phúc trạch thâm hậu, nhưng nào biết hai người đó đến tột cùng trải qua gian khổ như thế nào.
Thập Nhất vừa là sứ thần cầu thân cũng là sứ thần đón dâu, trong lúc mọi người vui vẻ đưa tiễn trước cửa cung, liền tới xe ngựa của Tịch Nhan, : “Thất tẩu, chúng ta khởi hành.”
Bên trong xe ngựa, Tịch Nhan trong trang phục dâu, mũ phượng đầu, khăn quàng vai, dưới, lấy tay ôm ngực mình, giống như muốn giữ lại trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này mới cúi đầu lên tiếng: “ thôi.”
Đội ngũ đón dâu ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, mọi việc cừ tiến hành theo nhịp độ đều đều, nhưng vẫn chậm trễ điều gì cả, hành trình cũng cực kỳ thông thuận.
Vào ban ngày, Tịch Nhan nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng nàng biết vẫn theo bên cạnh, chỉ có đến buổi chiều, mới có thể xuất ở trong phòng nghỉ tạm của nàng, hai người bình an vô đồng sàn cộng chẩm cả đêm, sang ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Vào ngày rốt cuộc họ cũng đến được Bắc Mạc, vào ngày hôm đó ánh mặt trời chiếu rọi những tia sáng diễm lệ khắp muôn nơi, trời sáng khí trong, là ngày xuân với thời tiết tốt nhất, hơn nữa ngày hôm đó cũng chính là ngày sinh nhật của Bất Ly. Nữ nhi của bọn họ, ngày hôm nay vừa tròn bốn tuổi .
Có lẽ thế gian có ai giống như bọn họ, có con cái rồi mới cử hành hôn lễ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đêm trước đó trở về hoàng cung trước, chuẩn bị mọi thứ. Đội ngũ đón dâu hoành tráng mà long trọng, dân chúng toàn kinh thành lần đầu tiên mới được chứng kiến, chậm rãi tới Chính Thanh môn của hoàng cung.
Chính Thanh môn chính là cổng phía đông của hoàng cung Bắc Mạc, các vị hoàng hậu tiền triều đều từ cánh cổng này tiến vào cung.