1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 310 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Tịch Nhan đương nhiên biết ý tứ những lời này của , dừng lúc, lại : “Cái đó.... hoàng huynh của huynh hẳn phải trách huynh lắm phải ?”
      Nam Cung Ngự chậm rãi lắc đầu, nở nụ cười: “ phải vì việc đó đâu. Đại Sở hôm nay giống như miếng thịt nằm thớt, tạo nhiều oan nghiệt làm gì, có phải ?”
      Tịch Nhan nhìn tim đập mạnh và loạn nhịp, lúc lâu sau, chợt kéo ống tay áo : “Nam Cung Ngự, huynh nhanh tìm nương tốt thành thân .”
      “Muội làm mai cho ta được ?” Nam Cung Ngự nghiêng đầu nhìn nàng, ý cười trong mắt xán lạn.
      “Nếu huynh muốn, muội huy động mọi người, tìm nương tốt cho huynh.” Tịch Nhan cũng cười rộ lên, bộ dáng như đưa ra lời thề son sắt.
      Hồi lâu sau, ý cười mặt Nam Cung Ngự mới chậm rãi biến mất, tay lại vỗ về của đầu nàng, : “Nhan Nhan, cần đâu, chỉ cần đời này còn có muội, là đủ rồi.”
      Chỉ câu này khiến nước mắt Tịch Nhan phút chốc chảy xuống. Nàng bỗng dưng nhớ lại câu lúc vừa biết nàng trúng độc chết : “Nhan Nhan, nếu đời này có muội......”
      Muôn vàn tâm tư giờ này khắc này đều hóa thành nước mắt kịch liệt đau đớn.
      Bọn họ đều là những người trở về từ quỷ môn quan, bọn họ đáng ra phải sống càng thêm vui vẻ.
      Tịch Nhan cắn môi dưới, hồi lâu sau, mới thấp giọng ra nỗi sợ hãi của bản thân: “Vậy huynh đáp ứng muội , cho phép huynh bỏ lại mình muội đời này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng thể bỏ muội lại.”
      Nam Cung Ngự nhìn nàng, chậm rãi : “Được.”
      Hai người ngồi trong sảnh hồi lâu, Nam Cung Ngự mới đứng lên, : “Tốt rồi, ta nên gặp tướng công tốt của muội lần.”
      Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức đứng dậy : “Chàng gần đây mang bệnh trong người, thể làm việc quá sức, ngày mai huynh hãy gặp mặt chàng được ?”
      “Mang bệnh?” Nam Cung Ngự hơi nhướng mày, : “Chuyện gì đây?”
      Tịch Nhan đem những gì nàng biết đại khái thuật lại chút, sau đó tiếp: “Đúng rồi, huynh có thể xem giúp cho chàng xem vì sao lâu như vậy bệnh tình vẫn tiến triển, được ?”
      Nam Cung Ngự bỗng dưng nở nụ cười: “Nhan Nhan, muội sao quên chuyện huynh từng với muội rồi?”
      Tịch Nhan hơi giật mình: “Chuyện gì?”
      “Mẫu thân của là truyền nhân của Dược Vương, mà lại là truyền nhân của mẫu thân .” Nam Cung Ngự thản nhiên .
      Tịch Nhan khẽ chớp mi: “Muội nhớ , nhưng... y thuật của chàng chắc gì hơn huynh?”
      Nam Cung Ngự chậm rãi lắc lắc đầu, cười : “, y thuật của cao hơn ta rất nhiều. Rất nhiều người cũng hay rằng biết y thuật, mà cũng bộc lộ cái này trước mặt người ngoài, có lẽ chưa từng với muội, mà muội cũng căn bản ngờ tới điểm này.”
      Trong đầu Tịch Nhan đột nhiên lại lần nữa lên ít trí nhớ xa xăm --
      Từ lần đầu tiên Hoàng Phủ Thanh Vũ bắt đầu châm cứu cho nàng, sau đó mỗi lần bắt mạch xem bệnh cho nàng, hết thảy đều hiển trước mắt nàng. Nhưng mà ấn tượng sâu nhất cũng là buổi tối nàng múa vũ khúc liên hoa kia, khi cùng nàng đến thăm Lâm Lạc Tuyết bị thương, nàng muốn khám cho Lâm Lạc Tuyết, nhưng lại cự tuyệt. Sau đó nàng hỏi lại có phải chỉ xem bệnh cho mình nàng hay , trả lời, nhưng vẻ mặt lại cam chịu .
      có y thuật cao minh như vậy, lại chỉ xem bệnh cho mình nàng mà thôi!
      Nhận thức được điều này khiến cho nội tâm Tịch Nhan lại nổi gió phun mây lần nữa, lòng tràn đầy cảm động, tưởng chừng trào dâng khắc chế được.
      gì với nàng, mặc dù có, cũng luôn dấu kín bản thân. Nàng biết nhắc tới những điều này, để tự nàng cảm nhận, nhưng nàng vẫn khỏi muốn nghe cho nàng biết. Có lẽ cũng biết điểm này, cho nên vì nàng mà thay đổi.
      Giống như ngày đó nàng lâm bồn, gần như khống chế được mà cho nàng, nàng mới là người quan trọng nhất với , thậm chí còn hơn cả thân nhân đời của ; Vài ngày trước đây, chính miệng còn với nàng rằng vũ khúc liên hoa của nàng làm khuynh đảo lòng ......
      Cho tới bây giờ nàng biết rất muốn ra những lời này có bao nhiêu khó khăn, cho nên, nàng càng khó có thể khắc chế được rung động hết lần này tới lần khác, mà ngày hôm nay, rốt cuộc lại lần nữa bị rung động......
      ************************************************** **************************************
      Nam Cung Ngự vẫn gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn Tịch Nhan, thân mình trở về phòng, tay đỡ lấy thắt lưng, tay vỗ về bụng mình, lẳng lặng chờ Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về.
      Trong thời gian chờ đợi , nàng lại đem trí nhớ từ trước tới nay hợp nhất lại trong tâm trí, từ lần đầu tiên gặp mặt đến mấy đoạn thời gian phân phân hợp hợp sau này. Mỗi ngày có ở bên nàng và mỗi ngày ở bên nàng, toàn bộ đều trôi qua trong đầu.
      Nhưng nàng biết, vẫn luôn tồn tại. Cho dù nàng lừa mình dối người cũng thế mà cho dù nàng cố ý quên cũng thế, chẳng lo dù nàng có mất trí nhớ, vẫn luôn tồn tại trong lòng của nàng vĩnh viễn phai mờ
      Tịch Nhan lẳng lặng ngồi chỗ nhìn sắc trời dần phủ màu ảm đạm, năm tháng trong đầu nàng cũng chậm rãi trôi qua. Sau nhiều ngày đêm luân phiên, nàng biết, năm tháng từ nay về sau, luôn luôn tồn tại bên nàng, mà nàng, cũng luôn luôn tồn tại bên .
      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất , Tịch Nhan biết là trở lại, nhưng vì năm tháng xa xôi ngập tràn tâm can, khiến cho nàng vô lực đứng lên nghênh đón .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa ra, liền thấy nàng ngồi ở giường đối diện, khóe miệng đuôi mày đều mang ý cười, nhưng hốc mắt lại ửng đỏ, như thể khóc.
      “Nhan Nhan, làm sao vậy?” hạ thấp thân mình ở trước người nàng, nắm tay nàng giọng hỏi.
      Tịch Nhan nhìn , khóe miệng bỗng nhiên tràn ra ý cười lớn: “Thất lang, ta rốt cục có thể trở lại bên cạnh chàng rồi phải ?”
      đầu tiên là nao nao, sau lại nắm lấy tay nàng, đưa tới bên môi , cười : “Đúng, nàng có thể trở lại bên cạnh ta rồi, danh chính ngôn thuận trở lại bên người ta rồi.”
      Trong mắt Tịch Nhan lóe ra nhiều ánh mơ màng, rồi hóa thành nhiệt lệ: “Ta biết, ta biết......”
      Chậm rãi vùi vào trong lòng , Tịch Nhan cười thành tiếng, lại tiếp tục rơi lệ.
      Mặc dù năm tháng trôi qua, mặc dù núi dài sông rộng, cuối cùng nàng cũng trở lại bên cạnh .
      Dù có ở đâu nữa nơi nào có nơi ấy nàng mới có được hạnh phúc.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 311 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Thành Đức mùa đông năm thứ ba, thiên hạ vốn chia thành ba phần nay thay đổi.
      Trải qua thời gian dài chống cự chỉ còn sót lại hơn mười tòa thành trì, Đại Sở cuối cùng cũng phải dâng lên hàng thư cho vương triều Bắc Mạc. Nghe , hàng thư này do Dự thân vương Mộc Cao Phi tự tay viết, đem dâng hơn mười tòa thành trì còn lại của Đại Sở, bá quan văn võ của triều đình Đại Sở, bao gồm hoàng đế Mộc Thiệu Đình cũng quy hàng dưới trướng của Bắc Mạc.
      Hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ sau khi tiếp nhận hàng thư, liền lập tức lui binh, hạ chỉ đổi Đại Sở vì Lăng Nam quận, đồng thời lần nữa phân chia thị trấn, phân phong quan lại, miễn thuế má ba năm cho Lăng Nam quận, nhằm mục đích để dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức. Phong cho Mộc Thiệu Đình là Nam quận vương, tọa trấn tại nơi vốn là kinh thành Đại Sở như trước, chính là nhu hàng năm thượng kinh nhà giàu, hội báo chiến tích. Còn chiến thần Dự thân vương lại bị điều đến đế kinh, được sắc phong vương khác họ, cùng Thập Nhất Vương gia Hoàng Phủ Thanh Dung cùng thống lĩnh trăm vạn cấm quân trong kinh.
      Chuyện xấu đồn xa huống hồ chuyện đại như vậy, đương nhiên làm đề tài cho người trong thiên hạ bàn tán say sưa phen, rung chuyển thời cuộc cả thời gian dài, rốt cuộc cũng dần dần lắng xuống.
      Cùng lúc đó, đứa bé trong bụng của Tịch Nhan cũng hơn tám tháng, tính tình của nàng càng lúc càng giống trẻ con, lúc này hoàn toàn để ý bụng to mệt nhọc, vẫn theo bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, cùng cải trang vi hành.
      Thời gian đầu sau khi Đại Sở dâng hàng thư, bệnh của cũng rốt cuộc bình phục hẳng, nguyên nhân chính là bởi vì câu của Tịch Nhan: “Ta muốn gả cho nam nhân ốm yếu”, từ đó về sau, thân thể khang phục với tốc độ cực nhanh, vốn muốn về kinh thành xử lý chính , nhưng lại lo lắng Tịch Nhan đường xa mệt nhọc, nên đành thu xếp cho nàng ở lại trại hoa, còn mỗi khi xong việc lập tức chạy tới nơi này làm bạn với nàng, là phải đợi nàng ở nơi này sinh hạ đứa bé.
      Nhưng Tịch Nhan vẫn còn nhớ lúc trước qua muốn dẫn nàng cải trang vi hành, du ngoạn phong cảnh ven bờ sông Thanh Dặc, cho nên liền quấn quít lấy , đến nỗi có biện pháp với nàng, rốt cuộc đáp ứng mang nàng đến vùng Giang Nam trước.
      đường đều du ngoạn bằng thuyền, phong cảnh tất nhiên là đẹp đến còn gì để , nhưng thứ Tịch Nhan nhất chính là đồ ăn thức uống nơi đó.
      đường , chiếc thuyền ngẫu hứng neo tại nơi, đó là thôn trang trong vùng phụ cận, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền dẫn nàng chậm rãi vào trong thôn, tùy ý tìm ngôi nhà dân thường, đại khái vài câu liền có thể kiếm được chút cơm ăn. Người trong thôn thấy bọn họ quần áo chỉnh tề, dáng vẻ lại phi phàm, tự nhiên mang những món ngon nhất ra chiêu đãi.
      Vào mùa đông, thôn dân mạo hiểm, mặc kệ giá rét vẫn ra khơi đánh bắt các loại cá, còn có các món ăn chưa bao giờ gặp qua hoặc những món ăn ướp muối, sử dụng những biện pháp dân dã chế biến, mặc kệ là canh hay cơm, toàn bộ đều làm cho Tịch Nhan thích muốn buông tay, bởi vì như vậy nên càng muốn rời , nàng liền năn nỉ Hoàng Phủ Thanh Vũ tiếp tục ở trong thôn thời gian.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn cũng muốn để cho nàng sinh nở ở bên ngoài, dù sao nàng cũng sắp sinh tới nơi, nhưng mà nàng lại cố ý, đúng là vẫn có biện pháp nào đành theo lời của nàng tiếp tục ở lại.
      Bởi vì Bất Ly chưa đủ tháng được sinh ra, bởi vậy lần này Tịch Nhan mang thai, rất chú ý, kết quả vẫn tính đúng ngày giờ -- Tịch Nhan trước ngày dự sinh nửa tháng bị vỡ ối.
      Vào ngày đó, toàn bộ mọi người trong thôn vì bọn họ mà rối cả lên, cơ hồ những nhà nào có người từng có kinh nghiệm sinh sản đều đến hỗ trợ, nhốt Hoàng Phủ Thanh Vũ cố ý ở lại trong phòng ngoài cửa.
      đứng ở bên ngoài nghe tiếng la lúc to lúc của Tịch Nhan bên trong, lại nghe thanh rối bời của những phụ nhân, trong lòng lại càng loạn vô cùng.
      Nhưng ngờ, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, lần này Tịch Nhan sinh nở lại rất thuận lợi – sau gần ngày tra tấn mẫu thân của mình, đứa cũng thuận lợi ra đời.
      Khi trong phòng vang lên tiếng khóc nỉ non đầu tiên của trẻ con, những thôn dân cùng chờ ở bên ngoài cơ hồ đều tiến lên vây quanh những lời chúc mừng.
      Nhưng ngay cả cười cũng dám cười, đợi cho những phụ nhân này lục tục ra, lập tức liều lĩnh vọt vào trong phòng sinh.
      giường, Tịch Nhan đầu đầy mồ hôi trong tình trạng kiệt sức, kế bên là đứa bé được tắm rửa sạch .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lặng yên qua, Tịch Nhan vốn nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, nhìn , cái miệng đột nhiên mím lại: “Thất lang, đau chết ta rồi.”
      Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ khắc chế được muốn rơi lệ.
      Lúc Bất Ly được sinh ra cũng chưa từng có cảm giác như thế này -- bởi vì khi Bất Ly ra đời, cùng với nàng giận dỗi, giận nàng hận nàng, ngay cả ra đời của Bất Ly làm cho vô cùng vui mừng nhưng vẫn thường xuyên tức giận nàng đến nghiến răng nghiến lợi. nay lại hoàn toàn giống như lúc đó, đây là đứa con thứ hai của bọn họ được sinh ra, sau mấy tháng bọn họ làm bạn bên nhau sớm tối, đứa bé này ra đời giúp cho thể nghiệm đến cùng cảm giác được làm cha khác hẳn với khi Bất Ly ra đời.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tiến lên, ôm Tịch Nhan vào trong lòng, nhàng hôn lên tóc mai của nàng: “Ngoan, bây giờ còn đau ?”
      Tịch Nhan nhíu mi gật gật đầu, lệ quang trong suốt: “Về sau cần sinh nữa được ?”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi đổi, trầm ngâm lát, vừa định đáp ứng nàng, Tịch Nhan bỗng nhiên xì tiếng nở nụ cười, : “Ta hù chàng đó, xem bộ dáng của chàng kìa.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tất nhiên là tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng vất vả của nàng, lại thể phát tiết ra được, chậm rãi thả nàng xuống giường lại, : “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe , ta ở trong này cùng nàng.”
      Tịch Nhan mệt chết , nhưng vẫn chịu ngủ, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cẩn thận nhìn đứa bé, khóe miệng nhịn được nở ra nụ cười.
      Đột nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Trai hay là vậy?”
      Tịch Nhan ngẩn ra, dở khóc dở cười: “Mới vừa rồi thanh của các tẩu tử lớn như vậy, chàng nghe thấy sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hồi tưởng lại, nhưng căn bản nhớ nghe được những người đó là trai hay , chỉ nhớ sau khi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, trong đầu liền ông tiếng, rốt cuộc nghe thấy gì khác nữa.
      Tịch Nhan nhàng nở nụ cười: “Là bé trai, Bất Ly có đệ đệ rồi.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời bật cười, nhưng vẫn tự mình xem xét chút, mới chậm rãi nắm tay Tịch Nhan: “Con trai, con trai đầu tiên của chúng ta.”
      “Đặt tên gì cho hay nhỉ?” Đôi mắt trong suốt của Tịch Nhan nhìn , “Bất Khí sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như ngay lập tức quả quyết phủ quyết: “Làm gì có đứa bé nào tên gọi cổ quái như vậy chứ.”
      “Cổ quái sao?” Tịch Nhan , “ cổ quái đâu, cùng với Bất Ly vừa vặn là tên của tỷ đệ mà.”
      Nhưng bất luận nàng cái gì, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đồng ý, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa ra tên gì, nàng cũng đồng ý.
      Từ đó, việc đặt tên cho đứa bé cứ thế mà kéo dài.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 312 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Lúc trước khi Bất Ly được sinh ra, trong lòng Tịch Nhan cũng vui mừng, nhưng nhiều hơn thế chính là ưu thương, bởi vì thể rời xa nữ nhi và . Rồi sau đó đến lúc gặp lại Bất Ly, nàng mất trí nhớ. Nhưng nay, nàng có thể trải qua loại cảm giác vui sướng khi được làm mẹ này, cũng giống với cảm giác của Hoàng Phủ Thanh Vũ, đây là cảm giác trước nay chưa từng có. Bởi vậy đối với con, nàng cũng cẩn thận đến cực điểm, đợi đến lúc có thể xuống giường, liền tự mình làm lấy mọi việc, nhất quyết mượn tay người khác.
      Vào ngày, khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa phòng ra, liền nghe thấy Tịch Nhan bên dỗ dành bên : “Mẫu thân tắm rửa cho Bất Khí nhé --”
      đứng ở cửa, nhìn nàng cẩn thận đem con bỏ vào bồn nước, nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười -- Bất Khí? Nàng gọi dễ dàng, nhưng mà bất luận như thế nào cũng thể chấp nhận cái tên này.
      Con tuy rằng vẫn còn , nhưng khuôn mặt trông cực kỳ giống , Tịch Nhan bên cẩn thận rưới nước người bé, bên nhịn được nở nụ cười. Nhưng khi nghĩ tới Bất Ly bị đuổi về hoàng cung, nàng nhịn được thở dài.
      êm đẹp, nàng lại tức giận cái gì chứ?”
      Thanh Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng vang lên từ phía sau, Tịch Nhan bị hù muốn nhảy dựng lên, tức giận xoay người trừng mắt liếc nhìn cái, sau đó lại khẽ nhíu mày, : “ biết Ly nhi tại thế nào, con bé như vậy mà phải xa hai chúng ta, thân mình ở trong cung, cũng biết nó làm ầm ĩ như thế nào nữa.” Dứt lời, nàng bỗng nhịn được thầm oán : “Đều tại chàng lúc ấy quá nhẫn tâm, cho con bé ở cùng chỗ với ta.”
      Ngày đó Hoàng Phủ Thanh Vũ bị nàng dây dưa nên đàng phải đáp ứng mang nàng đến Giang Nam, nhưng lại kiên quyết phải đuổi Bất Ly về cung, Tịch Nhan đương nhiên là luyến tiếc, mà Bất Ly cũng đại náo trận, nhưng vẫn thể thay đổi quyết định của , cuối cùng cũng phải trở về cung để Thái Phó dạy bé đọc sách biết chữ.
      Nghe ra trong giọng của nàng tràn đầy u oán, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên nở nụ cười, sau đó tiến lên giúp nàng lau khô nước người của con trai, rồi đem đứa quấn kín nằm lại giường, rồi nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng : “Yên tâm , chúng ta nhanh chóng nhìn thấy Ly nhi thôi.”
      Nghe vậy, Tịch Nhan cười lên, chậm rãi tiến sát vào trong lòng .
      Đột nhiên, đứa bé giường biết vì sao lại lớn tiếng khóc lên, trong nhất thời, phá hỏng bầu khí ái muội của hai người.
      ************************************************** ***************************************
      Đợi cho đến lúc Tịch Nhan có thể ra khỏi phòng, thế như chờ đợi nàng phải là việc cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về Bắc Mạc, mà là thống lĩnh thị vệ đại nội Tống Tân do Hoa Quân Bảo phái tới!
      Tống Tân vừa nhìn thấy nàng, lập tức cúi người hành lễ: “Vi thần tham kiến quận chúa.”
      Tịch Nhan vừa nhìn thấy liền nhịn được khẽ thay đổi sắc mặt, trong lòng tuy rằng đoán được chút, nhưng lại vẫn mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao có thể tìm tới nơi này?”
      Tống Tân lúc này mới đứng lên, : “Bẩm quận chúa, Hoàng Thượng quận chúa ra ngoài hơn nửa năm, nghĩ là người cũng du ngoạn hết các nơi rồi, bây giờ là thời điểm nên trở về.”
      Tịch Nhan nhất thời muốn phản bác lại, nhưng vừa hé miệng ra lại biết nên như thế nào! Quả thực, nay nàng vô danh vô phận bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, nếu muốn cự tuyệt cầu nàng hồi cung của Hoa Quân Bảo, đúng là thể nào lên lời.
      Đúng lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ vào đại sảnh, nhìn thấy Tống Tân nhưng cũng có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ cười : “ ra là Tống thống lĩnh.”
      Tống Tân cũng theo quy củ hành lễ với , rồi mới : “Thần phụng mệnh của chủ thượng đến đây đón quận chúa hồi cung.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Nhan, bắt gặp nàng ngồi ở chỗ kia, vừa cáu giận lại vừa ủy khuất nhìn , bĩu miệng ra, quả thực so với Bất Ly khác nhau mấy. nhất thời nhịn được bật cười, rồi với Tống Tân: “Vậy vất vả cho Tống thống lĩnh rồi. biết bao giờ khởi hành?”
      Tống Tân cúi thấp đầu, : “Nếu quận chúa thu thập xong xuôi rồi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
      “Ừ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhạt gật gật đầu, lại nhìn về phía Tịch Nhan, quả nhiên thấy sắc mặt nàng trầm xuống giống như có thể rơi lệ ngay lập tức.
      Tống Tân có được câu trả lời khẳng định liền xoay người hành lễ với Tịch Nhan, : “Như thế thỉnh quận chúa sớm chuẩn bị, vi thần ở bên ngoài chờ quận chúa.” xong, liền rời khỏi phòng.
      vừa rời khỏi, Tịch Nhan lập tức dậm chân, đứng lên về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa đánh vừa mắng: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng là tốt đó, bây giờ chàng lại cần ta có phải hay ? Vì sao chàng với chàng để ta ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mỉm cười nhìn nàng, thấp giọng : “Vừa mới đá cước mạnh như vậy, có đau ?”
      Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức liền giãn mi tâm, mềm người tiến vào trong lòng , thấp giọng : “Đau......”
      cúi đầu cười ra tiếng, Tịch Nhan nắm chặt vạt áo trước ngực , lại hung hang : “Chàng rốt cuộc muốn làm cái gì, cho ta biết?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới nhàng phủ phủ cái trán của nàng, : “Nàng ngoan ngoãn cùng Tống Tân trở về chờ ta là được rồi.”
      Tịch Nhan run sợ lát, bỗng nhiên mím môi nở nụ cười: “Chờ chàng làm gì?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mi nhưng trả lời.
      Trong lòng Tịch Nhan sáng tỏ, cũng tiếp tục truy vấn nữa, trầm ngâm lát bỗng : “Vậy chàng để cho ta mang con cùng trở về, được ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhíu mày càng chặt hơn, Tịch Nhan vừa nhìn thấy liền nhịn được nở nụ cười: “Tốt lắm tốt lắm, con giao cho chàng mang , nhưng chờ đến khi ta gặp lại con, nhất định phải thấy nó trắng trẻo mập mạp. Còn có......” Tịch Nhan dừng chút, khẽ cúi mắt, mặt nhịn được đỏ bừng lên, : “Vẫn là câu kia, chàng thể để cho ta chờ quá lâu, bằng , ta gả cho người khác. Dù sao tại ta rời khỏi chàng cũng có gánh nặng gì nữa.”
      Nàng vẫn chưa xong, bỗng nhiên khẽ hừ tiếng, sau đó bản thân bất giác lại ngây ngô cười.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài hơi, vươn tay ra vuốt ve đôi mắt của nàng, chậm rãi cúi đầu in lên đôi môi của nàng.
      Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, miệng lưỡi dây dưa, lòng tràn đầy lưu luyến giờ này khắc này đều hóa thành triền miên, lâu sau, hai người mới tách ra được.
      Tịch Nhan thở hào hển dựa vào trong lòng , nghe thấy thanh nặng nề kiên định của : “Yên tâm , lần này, dù cho nàng chờ được ta cũng chờ nổi .”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 313 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Sau khi Tịch Nhan trở lại Tây Càng, lúc đầu nàng còn còn bắt buộc bản thân mình trấn định, cố gắng thuyết phục chính mình yên lặng chờ Hoàng Phủ Thanh Vũ đến. Nhưng gần hai ngày trôi qua, nàng rốt cuộc ngây ngốc được nữa, ngày ba lượt chạy đến thư phòng của Hoa Quân Bảo.
      Hoa Quân Bảo đương nhiên biết nàng là vì cái gì, nhưng cũng ra, vẫn lẳng lặng phê duyệt tấu chương như trước, bình tĩnh nhìn Tịch Nhan ủ rũ vào vào ra ra ngự thư phòng của .
      Rốt cuộc có ngày, Tịch Nhan từ sáng sớm liền ngồi lỳ chiếc giường ở trong thư phòng, lại sai người tìm mấy quyển sách đến cho mình xem, cứ như vậy nàng liền ở trong Ngự thư phòng ngây người suốt cả ngày, mà sau này, ngày ngày cũng đều như thế.
      Lúc Tịch Nhan ngồi ở giường, đa số thời gian đều vươn tai nghe thanh bên ngoài, mong ngóng có thể nghe được tiếng thông báo của thái giám ở bên ngoài. Nhưng gần nửa tháng trôi qua, vẫn như trước nghe chút tin tức nào từ Bắc Mạc truyền đến.
      Vào ngày, vừa qua buổi trưa, Hoa Quân Bảo đột nhiên buông cây bút chu sa xuống, miễn cưỡng vươn người cho gân cốt giãn ra chút, sau đó liền đứng lên, đến bên giường ngồi xuống. Tịch Nhan lúc này toàn tâm toàn ý lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, cho đến khi Hoa Quân Bảo tiến đến bên tai nàng “Này” tiếng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời tức giận đẩy mạnh: “Huynh muốn hù chết ta sao?”
      Hoa Quân Bảo cũng tức giận chút nào, chỉ mỉm cười nhìn nàng: “Nhan Nhan, đừng đợi nữa, ta thấy người muội chờ đến đây đâu. Như vậy , ta làm chủ đem muội gả cho lão Tam, thế nào? Dù sao từ đối xử với muội cũng tốt, lúc này vẫn chưa cưới chính phi đâu, nếu như muội gả qua đó cũng coi như là thân càng thêm thân, có phải hay ?”
      Tịch Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, chuyển tục chải vuốt vuốt tóc, nhưng đột nhiên lại nổi lên ý xấu, lén lút nâng chân lên, sau đó dùng sức mạnh, đá cước vào bắp chân của Hoa Quân Bảo, nhất thời làm bị đau nhảy dựng lên khỏi giường, lấy tay che chỗ bị nàng đá, la lên: “Sao muội lại hung hăng như vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ thích muội mới là lạ! Ta thấy chắc chắn trở về Bắc Mạc tìm người mới rồi .”
      Tịch Nhan lập tức ngồi bật dậy: “Hoa Quân Bảo, huynh muốn bị đánh!”
      Hoa Quân Bảo thấy nàng đứng dậy, vội lui về phía sau từng bước, khóe miệng tràn ra ý cười, ra vẻ lỗi lạc lắc lắc ngón tay: “Muội còn muốn chờ sao? Vậy trẫm nghỉ ngơi trước. Bị muội đá cước này, chỉ sợ nửa tháng cũng chưa bình phục được, trẫm thể xử lý chính , phỏng chừng phải nằm giường nửa tháng.”
      Nghe vậy, Tịch Nhan liền rốt cuộc ngồi yên, vội nhày xuống giường, kéo cổ tay áo của , cười nịnh nọt: “Biểu ca, ta sai lầm rồi, huynh đau làm sao, ta xoa xoa cho huynh được ?”
      Hoa Quân Bảo thản nhiên nhíu mày: “ tốt, trẫm muốn nghỉ trưa ở chỗ của ái phi, muội tự mình ngồi đây .”
      Tịch Nhan tất nhiên là chịu để cho : “Hoa Quân Bảo, lúc này mới là giờ nào, sao huynh bỏ mặc nhiều tấu chương như vậy! Nếu lỡ lát có đại thần đến cầu kiến làm sao bây giờ?”
      “Trẫm , trẫm bị thương, muốn tịnh dưỡng nửa tháng.” Nụ cười mặt Hoa Quân Bảo trông thế nào cũng có vẻ gian trá, bỏ tay nàng ra, nhanh về phía cửa.
      Tịch Nhan kéo được, tất nhiên là có cách nào, chỉ ngồi lại chỗ cũ như trước, buồn chán lật lật quyển sách.
      Nhưng mà cũng đúng lúc, vào thời điểm mọi người dùng bữa trưa, Tịch Nhan đột nhiên nghe Bắc Mạc có sứ thần đến cầu kiến!
      Lúc Tịch Nhan từ trong miệng tổng quản thái giám nghe thế, chỉ thoáng vui mừng cơ hồ muốn bật cười ra tiếng, vất vả mới bình tĩnh trở lại, lúc này mới nhớ tới hỏi: “Vậy sứ thần đâu? tại ở nơi nào, tiến cung chưa?”
      Tổng quản thái giám thấp giọng : “Bẩm quận chúa, bởi vì Hoàng Thượng có bệnh , thể tiếp kiến sứ thần, bởi vậy sứ thần nay ở tại dịch quán, còn chưa tiến cung.”
      Tịch Nhan nháy mắt hít phải ngụm khí lạnh, cắn chặt răng, : “Hoa Quân Bảo ở trong cung nào?”
      Đợi cho đến khi Tịch Nhan mang theo người đuổi tới chỗ ở của Huệ tần nương nương vừa mới được thụ phong, chỉ thấy cửa cung đóng chặt, ràng là có phòng bị trước. Tịch Nhan đợi nhiều ngày, giờ này khắc này làm sao còn có kiên nhẫn nữa, nàng xoay người liền sai người truyền cấm vệ quân tới, sau đó ra lệnh bọn họ phá cửa cung của Huệ tần cho mình.
      Kết quả là bọn thị vệ thể ra vẻ giúp nàng phá cửa cung ra, Tịch Nhan lập tức liền vọt vào, đường tránh khỏi các cung nữ chắn đường của nàng, cuối cùng vào trong tẩm điện của Huệ tần, kết quả chỉ thấy Hoa Quân Bảo ôm Huệ tần ngồi ở bên cạnh bàn, thảnh thơi uống rượu, vừa cười vừa , làm sao có dấu hiệu bị bệnh chứ?
      Tịch Nhan hai ba bước chân liền đến, để ý ánh mắt kinh ngạc của Huệ tần, lập tức kéo Hoa Quân Bảo ra ngoài.
      “Nhan Nhan.” Hoa Quân Bảo miễn cưỡng gọi nàng tiếng, lại dựa vào khung cửa hề động đây, để Tịch Nhan cố kéo như thế nào cũng đều nhúc nhích, mới cười : “Xem muội có bộ dáng gì đây?”
      “Ta mặc kệ ta có bộ dáng gì nữa!” Tịch Nhan tức giận , “Bắc Mạc phái người đến đây, ta muốn huynh tại phải tiếp kiến!”
      “Ta biết.” Hoa Quân Bảo cười nhạt tiếng, , “Bọn họ tới để cầu hôn. Chẳng lẽ muội hiểu được phải làm giá như thế, mới có thể lấy được càng nhiều sính lễ sao?”
      hưu vượn.” Tịch Nhan nóng nảy, “Nếu huynh gặp bọn họ, quá ba ngày sau, bọn họ trở về Bắc Mạc. Huynh đừng cho ta huynh biết quy củ này.”
      “Vậy phải còn có ba ngày sao?” Hoa Quân Bảo nhíu mày cười , “Muội gấp cái gì chứ?”
      nhiều lần chọc ghẹo như thế, Tịch Nhan vừa vội vừa giận, đầu óc vừa chuyển động, ngay sau đó, nàng cắn môi liền đỏ cả hốc mắt, bộ dáng nước mắt lã chã chực khóc, thấp giọng : “Được lắm, tùy huynh thôi. Dù sao ta cũng chờ mệt mỏi rồi.”
      xong, nàng liền xoay người .
      Sau lát, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân của Hoa Quân Bảo, trong lòng Tịch Nhan nhịn được cười trộm, Hoa Quân Bảo lại vỗ mạnh ở đầu nàng, hung hăng : “Đừng cho là ta biết muội nghĩ cái gì, ta cũng chỉ muốn nhìn chút Hoàng Phủ Thanh Vũ có bao nhiêu thành ý mà thôi!”
      “Ta cũng phải gặp sứ thần.” Tịch Nhan nín khóc mỉm cười.
      gì vậy?” Hoa Quân Bảo nhíu mày nhìn nàng, “Đường đường là quận chúa, muốn gặp người ngoài là có thể gặp sao?”
      Tịch Nhan lập tức thuận theo, cuối cùng rốt cuộc thỏa hiệp : “Ta tránh ở phía sau tấm bình phong nhìn xem, được rồi chứ? Ta cam đoan ta lộ diện!”
      Hoa Quân Bảo tà mị liếc mắt nhìn nàng cái, rốt cuộc hừ lạnh tiếng, ngẩng đầu về phía trước.
      Tịch Nhan vui mừng hô lên tiếng: “Biểu ca vạn tuế”, lúc này mới đuổi theo sau.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 314 : Hạnh phúc của đôi ta, trời định thiên trường địa cửu
      Trong Ngự thư phòng, Tịch Nhan tránh ở sau tấm bình phong, lòng nóng như lửa đốt chờ sứ thần tiến đến, còn Hoa Quân Bảo chỉ lạnh nhạt ngồi ở trước thư án vừa uống trà vừa phê duyệt tấu chương. Nếu phải nàng cầu cạnh , Tịch Nhan khẳng định xảy ra huyên náo để thể an bình.
      bao lâu sau liền nghe thấy vang lên tiếng cửa Ngự thư phòng bị mở ra, sau đó thanh của tổng quản thái giám truyền đến: “Hoàng Thượng, sứ thần Bắc Mạc đến bái phỏng.”
      Rốt cuộc cũng đến đây. Tịch Nhan bất giác thở phào nhõm, khóe miệng nhịn được gợi lên ý cười.
      Đợi đến khi người đó tiến vào, Tịch Nhan liền từ khe hở của tấm bình phong nhìn ra bên ngoài, ngờ lại nhìn thất Thập Nhất! ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại phái làm sứ thần, trong nhất thời, trong lòng Tịch Nhan an tâm hẳn, chỉ lẳng lặng ngồi đó, nghiêng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.
      Đợi cho Thập Nhất hàng lễ xong, Hoa Quân Bảo nở nụ cười: “ biết Thập Nhất Vương gia lần này đến đây là vì chuyện gì?”
      Thanh của Thập Nhất thong dong bình tĩnh, nhưng vẫn mất cấp bậc lễ nghĩa: “Bẩm Hoàng Thượng, thần phụng mệnh của quốc chủ ta, thay quốc chủ ta đến Tây Càng cầu hôn, khuẩn cầu Hoàng Thượng có thể gả quận chúa Tịch Nhan cho Bắc Mạc.”
      Tịch Nhan ở sau tấm bình phong thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, vội vàng che kín miệng mình.
      Hoa Quân Bảo thản nhiên nâng mắt lên, rồi thở dài tiếng : “ ra là muốn kết hôn với Nhan Nhan của nhà ta, nhưng mà Nhan Nhan của nhà ta gả cho người ta rồi, Hoàng Thượng nhà các người biết sao?”
      Thập Nhất lãnh đạm cười rộ lên: “Hoàng Thượng đùa.” Dừng chút, mới tiếp, “Mặc dù quận chúa Tịch Nhan gả cho người ta rồi, nhưng quốc chủ ta cũng nguyện ý dâng sính lễ hậu hĩnh, mong cưới quận chúa Tịch Nhan làm vợ.”
      Hoa Quân Bảo chậm rãi vuốt cằm mình, nở nụ cười: “Vậy ta cũng muốn nhìn chủ thượng nhà các người có bao nhiêu thành ý.”
      Thập Nhất cười gật gật đầu, nhanh chậm : “Quốc chủ ta nguyện lấy ngàn con tuấn mã, vạn tấm tơ lụa quý giá, vạn rương vàng bạc châu báu --”
      Nghe đến đó, Hoa Quân Bảo liên tục lắc đầu: “Keo kiệt, keo kiệt. Nhan Nhan của nhà ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lấy mấy thứ này đến làm sính lễ, làm thế nào xứng với dung mạo khuynh thành của Nhan Nhan nhà ta chứ?”
      Thập Nhất lại gật gật đầu, rồi vừa cười : “Như thế, quốc chủ ta nguyện lấy nửa giang sơn Đại Sở làm sính lễ, chỉ mong muốn có thể lấy quận chúa Tịch Nhan làm hoàng hậu.”
      Sau tấm bình phong, Tịch Nhan thể hít vào hơi sâu.
      nửa giang sơn Đại Sở! dâng nửa giang sơn đến cưới nàng! Tịch Nhan cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị, vừa muốn cười, vừa muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể vô lực che kín miệng mình, ngồi yên bất động.
      Nhưng Hoa Quân Bảo lại ngừng bĩu môi, xua tay : “ nên nên. Nhan Nhan của nhà ta từng gả đến Bắc Mạc lần, nhưng kết quả như thế nào? Bị người hại chết. vất vả mới từ quỷ môn quan trở về, trẫm làm sao có thể gả nàng đến nơi đó nữa, vạn nhất bị hại chết nữa làm sao bây giờ?”
      Sau tấm bình phong, Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, tức giận đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên, rốt cuộc thể nhịn được nữa, bước nhanh ra kỏi tấm bình phong, nắm lấy cổ áo Hoa Quân Bảo: “Huynh còn muốn thế nào nữa? Huynh muốn nửa giang sơn chàng cũng cho huynh, ai thèm huynh lo lắng sống chết của ta chứ?”
      Trong điện, Thập Nhất nhìn thấy nàng đột nhiên xuất , giống như từ sớm phát ra, hiểu ý cười, gọi tiếng: “Thất tẩu.”
      Hoa Quân Bảo vừa đánh vừa gỡ bàn tay nàng: “Quả nhiên là nữ sinh ngoại tộc, hay cho con nha đầu Tịch Nhan như muội, nay vì người ngoài mà dám đến giáo huấn ta sao? Hôm nay ta cho muội gả, xem muội làm như thế nào?”
      “Ta càng muốn gả, chết cũng muốn gả!” Tịch Nhan cũng chút yếu thế, giơ cằm lên thị uy.
      “Xấu hổ, biết xấu hổ.” Hoa Quân Bảo hừ lạnh , “ nữ tử mà lại ra những lời như thế, muội sợ Thập Nhất Vương gia chê cười muội sao?”
      “Thập Nhất là người nhà, ta sợ cái gì chứ?” Tịch Nhan cũng hừ lạnh tiếng, “Dù sao hôm nay huynh đồng ý ta cũng gả, đồng ý ta cũng gả!”
      Hoa Quân Bảo còn muốn thêm điều gì, lại nghe thấy Thập Nhất bỗng dưng cười khẽ tiếng, : “Xin cho thần nhắc nhở Hoàng Thượng, lúc trước Hoàng Thượng lưu lại hồng ngân ở tay hoàng hậu của quốc chủ ta, là rất có khả năng trở thành nguyên nhân khiến quốc chủ ta quyết định xuất binh.”
      Hoa Quân Bảo nghe vậy, chỉ vào Thập Nhất với Tịch Nhan: “Nghe thấy , uy hiếp ta đó.”
      Tịch Nhan vừa vội vừa giận, đánh người cái: “Uy hiếp huynh chết sao? Huynh nhanh chóng hạ chỉ !”
      Cuối cùng, Hoa Quân Bảo bất đắc dĩ thở dài, nhún nhún vai với Thập Nhất: “Thập Nhất Vương gia, ngài cũng thấy rồi đó, nếu phải nàng ta bị bệnh điên, ta gả nàng đâu. Nay gả cũng tốt, ít nhất người gánh chịu tai họa phải là ta, đúng hay ?”
      Thập Nhất khẽ che miệng, chỉ cười .
      Tịch Nhan cũng mặc kệ Hoa Quân Bảo cái gì, rốt cuộc đắc ý nở nụ cười.
      Hoa Quân Bảo lại nhìn về phía nàng, : “Ta này muội là ngốc, lúc trước nếu muội mang cả hai hài tử về đây, chừng dâng lên toàn bộ giang sơn Đại Sở làm sính lễ, nay ngược lại chỉ có nửa giang sơn......”
      liên miên dứt, ánh mắt Tịch Nhan càng ngày càng lạnh, rốt cuộc thể nhịn được nữa, hung hăng dùng cước dẫm nát bàn chân Hoa Quân Bảo, nhìn thấy đau đến lông mi đều phải nhảy dựng lên, nàng mới cười lớn dời chân, xoay người kéo Thập Nhất chạy ra khỏi Ngự thư phòng.
      Ra khỏi Ngự thư phòng, vẫn tiếp tục chạy đến Ngự hoa viên, Tịch Nhan mới dừng chân lại, thở phì phò xoay người nhìn về phía Thập Nhất, cười : “Thất ca của đệ có gì muốn cùng với ta ?”
      Thập Nhất nao nao, lắc đầu nở nụ cười: “Thất ca có phân phó gì cả.”
      Ánh mắt Tịch Nhan khó nén nỗi thất vọng, giây lát sau bỗng : “Vậy bọn đâu, cũng khỏe hết cả ?”
      “Ừ.” Thập Nhất gật gật đầu, hồi tưởng lại , “Ngoại trừ Ly nhi lúc trước khóc lớn, náo loạn trận muốn tìm Thất tẩu, cả hai đứa đều khỏe.”
      vừa như vậy, Tịch Nhan cảm thấy rất nhớ chúng, : “Chúng ta khi nào khởi hành trở về Bắc Mạc được?”
      Thập Nhất mỉm cười : “Chỉ cần Thất tẩu chuẩn bị xong xuôi có thể khởi hành.”
      “Vậy tại chúng ta .” Tịch Nhan xong, lập tức liền dẫn theo Thập Nhất về phía cửa cung.
      Thập Nhất kinh ngạc nhìn nàng, lấy lại tinh thần mới vòng đến trước người nàng ngăn cản: “Thất tẩu, tẩu vẫn nên hồi cung thu dọn chút ?”
      Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn , cảm thấy thần sắc khác thường, đôi mắt vừa chuyển động, bỗng nhiên nở nụ cười: “Được, ta đây về cung trước chuyến.” Dứt lời, nàng vừa xoay người liền nhấc váy chạy về phía Triêu Dương điện.
      Thập Nhất nhìn bóng dáng của nàng, nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu cười.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :