1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 305 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Vì thế hai người vẫn ngồi tại bậc thang kia như cũ, Thập Nhất sợ thân mình Tịch Nhan bị cảm lạnh, nên sai riêng người tìm cái đệm đến đây trải mặt đất cho nàng.
      Hai người hàn huyên hồi lâu, lại nhắc đến chuyện Thập Nhất sắp sửa trở lại quân doanh, trong lòng Tịch Nhan băn khoăn mấy lần, rốt cuộc kìm được mở miệng : “Thập Nhất, lúc trước ta nhớ ra đệ, cho nên cũng hỏi đệ được. Nay ra ta muốn hỏi chút, nếu đánh bại Đại Sở rồi, các người đối xử với hoàng thất Đại Sở như thế nào?”
      Thập Nhất dừng chút, mới : “Kỳ Thất tẩu muốn hỏi là Mộc Cao Phi chứ gì? Dựa theo tiền lệ, nếu hoàng tộc hoặc là đại thần nguyện ý đầu hàng Bắc Mạc, đều được trọng dụng, nếu muốn đầu hàng, cũng chỉ còn cách... diệt trừ hậu hoạ.”
      Tịch Nhan trầm mặc. Kỳ từ khi Bắc Mạc cùng Đại Sở giao chiến, Đại Sở liên tiếp thất bại cho tới nay, nàng vẫn rất muốn gặp Nam Cung Ngự lần, nhưng lại có cơ hội. Từ trước đến nay mỗi khi nàng gặp mặt Nam Cung Ngự, đều là do chủ động ra mặt, mà nàng muốn tìm , đúng là có biện pháp gì. Huống chi nàng nay có thai, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mang bệnh chưa lành.
      Nhất thời Thập Nhất cũng gì thêm, chỉ đứng ở phía trước vườn hoa.
      Hồi lâu sau, Tịch Nhan mới khẽ thở dài tiếng: “Thập Nhất, nếu như có ngày đệ cùng Nam Cung Ngự gặp nhau chiến trường, có thể xin đệ đừng dồn vào chỗ chết ?”
      Thập Nhất cười rộ lên: “Đương nhiên. có thể được coi như là nhân tài trăm năm khó gặp, đệ nghĩ Thất ca bỏ qua cơ hội tự tay giết .”
      biết vì sao, khi nghe như thế, trái tim Tịch Nhan vẫn co thắt lại như trước thậm chí so với lúc trước càng lo lắng khổ sở hơn.
      Cũng biết thời gian trôi qua bao lâu, phía trước đột nhiên có thị vệ vội vàng tiến đến, thấy Thập Nhất, liền quỳ gối hành lễ: “Thập Nhất gia, ngoài sơn trang có chiếc xe ngựa, người tới tự xưng là hoàng hậu nương nương!”
      Thập Nhất cùng Tịch Nhan đều cả kinh, Tịch Nhan còn chưa lấy lại tinh thần, Thập Nhất đứng bật dậy: “Thất tẩu, tẩu về nghỉ ngơi trước, đệ ra ngoài xem thử.”
      Tịch Nhan vịn tay đứng lên, nghi hoặc: “Nàng ấy sao có thể tới nơi này được?”
      Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy cửa phía sau vang tiếng, hai người quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa, sắc mặt tuy rằng tốt lắm, nhưng mà khí sắc cũng tốt lên nhiều so với trước. Tịch Nhan liền tiến đến đón: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, sao chàng lại ra đây?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng sâu, nắm tay nàng : “Nàng về nghỉ ngơi trước, ta xử lý.” lúc sau lại ngẩng đầu nhìn hướng Thập Nhất, : “Thập Nhất, đưa Thất tẩu của đệ trở về trước, chút nữa tới gặp ta.”
      cần.” Tịch Nhan cự tuyệt , “Ta ở trong phòng nghỉ của chàng, chàng thư phòng gặp nàng ta. Cùng lắm ta đến quấy rầy các người là được mà.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mặc dù bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc cũng đồng ý.
      Vào trong phòng, Tịch Nhan lập tức liền đem cánh cửa sổ hướng nam mở ra, bản thân nàng lại tránh ở sau cửa sổ, muốn nhìn chút xem bộ dáng Lâm Lạc Tuyết bây giờ như thế nào.
      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Tịch Nhan nhón chân nhìn ra, chỉ thấy nha hoàn ở phía trước, khỏi thở dài: “ phô trương!”
      Nhưng mà, lúc Lâm Lạc Tuyết xuất ở trong tầm mắt nàng cũng ca thán nổi câu, duy chỉ còn lại có khiếp sợ -- Lâm Lạc Tuyết lại mặc triều phục của hoàng hậu mà đến! Nhìn thấy quần áo mũ phượng nặng nề, phiền phức người nàng ta, lúc đó Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy nghi hoặc, nàng ta gióng trống khua chiêng như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?
      Trong thư phòng, khi Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thấy Lâm Lạc Tuyết bước vào cửa, trong mắt cũng có đến nửa phần gợn sóng, chỉ thản nhiên liếc mắt cái, lại cúi đầu xem tấu chương trong tay.
      Lâm Lạc Tuyết cúi đầu vào cửa, theo đúng lễ nghi hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
      “Hoàng hậu cần đa lễ, bình thân.” Thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ nhạt nhẽo, cũng ngẩng đầu lên, “Hoàng hậu lần này đến đây là vì chuyện gì?”
      Dưới lớp phục trang, gương mặt Lâm Lạc Tuyết vô cùng xinh đẹp, ánh mắt toát ra sắc sảo: “Thần thiếp nghe long thể Hoàng Thượng bất an, cho nên đến thỉnh an Hoàng thượng.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại bỗng dưng cười khẽ tiếng: “Hoàng hậu đứng đầu ở lục cung, trách nhiệm trọng đại, ngàn dặm xa xôi xuất cung đến đây chỉ vì bệnh của trẫm, là có tâm.”
      Lâm Lạc Tuyết vẫn nhìn kiêng kị chút nào, thanh thanh thúy: “Chỉ tiếc, tâm ý của thần thiếp ở trong mắt Hoàng Thượng căn bản đáng để nhắc tới.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh đạm, nhìn nàng.
      Lâm Lạc Tuyết ngẩng cao đầu như trước, nhìn : “Hoàng Thượng để ý đến bản thân lại tự mình tới nơi biên thùy này, phải là muốn đích thân chỉ huy quân đội, sớm ngày đánh chiếm Đại Sở sao? Nhưng biết Hoàng Thượng chiếm Đại Sở để làm gì? Là vì thống nhất thiên hạ sao? Hay vì Hoàng Thượng muốn lấy cái gọi là thiên hạ thống nhất này, đổi lấy vị quận chúa Tịch Nhan được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia?”
      Nghe xong lời này, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn nàng, chẳng hề để ý.
      Trong mắt Lâm Lạc Tuyết cuối cùng khỏi lóe lên phong ba: “Nàng ta đến tột cùng có cái gì tốt? Nàng ta hết lần này đến lần khác bỏ người mà , ra có cái gì đáng giá để người để ý nàng ta như vậy?”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng sắc lạnh: “Hoàng hậu, chớ quên thân phận mình.”
      Lâm Lạc Tuyết lúc này lại giống nhau nghe được lời , vẫn tiếp tục : “Nửa năm trước có khoảng thời gian người ở trong cung, kỳ người Tây Càng tìm nàng có phải ? Người để ý đến triều đình để ý đến thiên hạ, vì tìm nàng có phải ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dựa vào lưng ghế, bạc môi khẽ nhếch lên: “Xem ra đối với hành tung của trẫm, hoàng hậu quả là luôn nắm .”
      “Bởi vì người bức thiếp.” Lâm Lạc Tuyết cắn răng ,“ Bắt đầu từ khi nàng ta trở lại bên cạnh người, người luôn bức thiếp, vẫn bức thiếp cho đến khi bức thiếp đến còn đường lui!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lãnh đạm nở nụ cười, nhưng mà ý cười nơi đáy mắt kia có chút ấm áp nào, lại làm cho tâm can người ta phát run. Lâm Lạc Tuyết bị ánh mắt lạnh lẽo của đả kích mà rút lui hai bước, nhưng bỗng nhiên mạnh mẽ tiến lên, bổ nhào vào dưới chân , khóc to lên: “Vì sao lại đối xử với thiếp như vậy? Hoàng Thượng...... Thất gia! Ngay từ đầu thiếp coi người là ông trời của thiếp, cả đời này ...... Thất gia vì sao trong mắt người chưa bao giờ có thiếp......”
      Nàng dường như quay trở về ngày đầu tiên được gả cho , lòng nàng đều tràn đầy hình ảnh của , ánh mắt chỉ đuổi theo bóng dánh , nhưng còn , ngay cả ánh mắt cũng màng ban cho nàng!
      Nàng kìm được mà khóc lớn lên, nước mắt loang mờ gương mặt điểm trang xinh đẹp, triều phục cao quý mà phiền phức bị lấm đầy bụi đất, nhưng nàng lại thèm để ý, vẫn cứ ôm lấy chân , để ý tới dáng vẻ cứ thế mà lớn tiếng khóc lên.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 306 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Rốt cuộc, Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vươn tay ra, dùng ngón trỏ nâng mặt nàng lên, bạc môi khẽ mở: “Ta bức nàng sao? Ta sớm , chỉ cần nàng cư xử cho tốt, nàng vĩnh viễn là Vương phi của ta, sau khi ta đăng cơ, nàng là hoàng hậu. Thứ tốt nhất khắp thiên hạ ta cho nàng, nàng lại còn ta bức nàng?”
      Lâm Lạc Tuyết dường như tuyệt vọng nhìn , vừa khóc vừa : “Người biết , thiếp đối với người là tâm.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười rộ lên: “Cho nên ta cho nàng làm hoàng hậu, còn chưa đủ sao?”
      Nàng chưa bao giờ cảm thấy tàn nhẫn đến như vậy. Mặc dù sau lần thân mật duy nhất, tự tay bưng tới chén thuốc biết tên cho nàng uống xong, nàng cũng thấy tàn nhẫn, chỉ lúc này đây, nàng mới cảm thấy tàn nhẫn đến cực điểm.
      Cuối cùng, nàng thu lại nước mắt: “Cho nên ngay cả khi thiếp phái người ám sát nàng, người cũng truy cứu sao?”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc trầm xuống: “Nàng chưa gặp chuyện may, cho nên ta nể mặt Lâm thừa tướng mới đem chuyện này truyền ra, nhưng nàng cũng phải trả giá vì bản thân mình biết tốt xấu.”
      Khóe mắt Lâm Lạc Tuyết chưa khô nước mắt, lại nở nụ cười: “Thiếp phải kẻ như thế, thiếp vốn phải vậy, thiếp cũng có thể gả người khác, thiếp cũng có thể hạnh phúc cả đời, nhưng ai khiến thiếo gả cho người...... Thiếp nghĩ người đối xử tốt với thiếp cả đời...... Người đúng là đối xử tốt, tốt như vậy nhưng có tâm ý, thiếp cần!”
      xong, nàng đột nhiên đứng dậy, thân thể thẳng tắp, : “Hoàng Thượng, ngày đó là thần thiếp phái người ám sát Lăng tần, còn giá họa cho ba phi tử kia. Nô tì tự biết tội thể dung tha, đảm đương nổi địa vị hoàng hậu cao quý như vậy, bởi vậy thỉnh hoàng thượng hạ chỉ phế truất thiếp, thần thiếp cam nguyện từ nay về sau ở lãnh cung, vĩnh viễn gặp Hoàng Thượng!”
      Cùng với câu cuối cùng, nàng nâng tay lên, chạm tới mũ phượng đầu tượng trưng cho thân phận hoàng hậu cao quý, rồi dùng chút lực, cởi mũ phượng ra, sau đó, mạnh mẽ dâng lên: “Hoàng Thượng, thiếp ám sát nàng ta, dù thành hay bại đều là thiếp thiếu nợ ngài, thiếu nợ nàng ta. Nay, thiếp thành toàn cho hai người! Hoàng Thượng, ngài vừa lòng chứ?”
      Thái độ của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn bình thường như thể sớm dự liệu được, nhìn thấy thế cũng kinh ngạc lẫn bất ngờ, chậm rãi vỗ vỗ tay, gian ngoài lập tức có người đẩy cửa thư phòng ra, cung kính : “Hoàng Thượng.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt nhìn Lâm Lạc Tuyết cái, thản nhiên : “Đem nàng , sửa soạn thỏa đáng mọi thứ, rồi đưa nàng hồi cung ngay.”
      Lâm Lạc Tuyết chậm rãi xoay người, đến trước cửa. Vẻ mặt nàng lạnh lẽo đến thấu xương, hai tên thị vệ được gọi đứng ở cửa dám tới gần nàng mà chỉ theo sau.
      Ngoài hành lang, Tịch Nhan đứng chỗ, hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Lạc Tuyết chật vật từ trong ra.
      Lâm Lạc Tuyết cũng liếc mắt cái liền nhìn thấy nàng, trong mắt đầu tiên là lên chút khiếp sợ, rồi rất nhanh bình tĩnh trở lại, cười lạnh : “Ta sớm nên biết, ta sớm nên biết.”
      Tịch Nhan cho tới bây giờ chỉ cảm thấy nữ nhân trong hậu cung rất đáng thương, nay chuyện như vậy phát sinh bên cạnh mình, coi như là được cảm nhận ràng lần. Nhưng nàng cũng hiểu được, mình tuyệt đối được lộ ra chút thần sắc thương hại trước mặt nàng ta, bởi vậy hướng về phía nàng ta thản nhiên gật đầu, nhìn thoáng qua nhau, sau đó vào trong thư phòng, xoay người lại đóng cửa.
      Ngoài phòng, Lâm Lạc Tuyết ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cuối cùng cũng thể ngăn lệ rơi lần nữa.
      Tịch Nhan sau cánh cửa, kiễng mũi chân nhìn ra bên ngoài, khi thấy Lâm Lạc Tuyết bị người mang , khỏi cảm thấy thổn thức, vừa muốn xoay người lại đột nhiên bị người từ đằng sau ôm lấy: “Có cái gì hay đâu, nên để ý đến đứa bé ấy.”
      Tịch Nhan cảm thấy ảm đạm, cúi đầu xoay người lại, dựa vào trong ngực được lời.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ kìm được mà thở dài hơi, tay nâng mặt nàng lên nhìn thẳng vào , sang chuyện khác: “Nàng có vẻ như có chuyện gì quên cho ta biết.”
      Tịch Nhan trừng mắt nhìn: “Chuyện gì?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, ánh mắt càng ngày càng sâu, thanh cũng càng ngày càng trầm: “Chẳng lẽ nàng quên, vừa rồi ở bên ngoài, nàng gọi ta là gì?”
      Tịch Nhan nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hoàng Phủ Thanh --” Lời còn chưa dứt, nàng giật mình lấy lại tinh thần, cắn môi dưới nở nụ cười.
      Chẳng thể ngờ cái cách xưng hô này tiết lộ hết rồi. Lúc nàng mất trí nhớ, chỉ quen gọi là Thất lang, mà trước đó, cho tới bây giờ nàng đều gọi thẳng danh xưng, giống như vừa rồi.
      Tịch Nhan chậm rãi vươn tay, ôm lấy cổ , kiễng chân hôn lên mặt : “Ta biết chàng thông minh, sớm hay muộn cũng biết mà.”
      “Cho nên định giấu ta cả đời à?” nhìn nàng, trong lòng ràng là ý mừng nồng đậm, thế nhưng sắc mặt lại trầm xuống.
      Tịch Nhan cắn môi nhìn , lúc lâu sau, mặt trong mắt đều mang theo ý cười nào, chỉ nhìn , nghiêm túc : “Thất lang, ta có việc muốn cho chàng nghe.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, khẽ nhướng mi, lẳng lặng chờ đợi.
      Tịch Nhan hít vào hơi, : “Những lời này, có lẽ Thập Nhất cho chàng biết, nhưng tại ta muốn tự mình cho chàng nghe.” Khi xong câu này, hốc mắt Tịch Nhan liền khống chế nổi đỏ lên.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay xoa xoa khóe mắt của nàng, vuốt qua nhàng.
      Bàn tay Tịch Nhan chậm rãi nắm lấy mu bàn tay , kéo xuống dưới, lắc đầu ý bảo mình có việc gì, sau đó lại nhìn , giọng : “Lúc trước, ta sở dĩ đối xử với chàng như vậy, cố ý thân mật cùng Nam Cung Ngự trước mặt chàng, cố ý tốt về trước mặt chàng, là vì hoàng tổ mẫu của chàng vào đêm Trung thu đó cho ta biết, ta chết, chỉ cần đến ngày là ta chết.”
      “Kỳ ta rất sợ chết, rất sợ. Bởi vì ta vất vả mới gặp được chàng, vất vả mới có đứa với chàng, ta luyến tiếc. Nhưng ta càng sợ chàng bởi vì ta chết mà đâm ra khổ sở, ta muốn chàng thương tâm.”
      Tịch Nhan vẫn còn rơi lệ, bàn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức che lại môi nàng, Tịch Nhan lại lần nữa kéo tay xuống dưới, rơi lệ : “Cho nên ta mới có thể cùng Nam Cung Ngự ra , ta chỉ là muốn cho chàng hận ta, nếu chàng hận ta, có lẽ, khổ sở như vậy.”
      “Ta biết ta ngốc lắm, ta biết ta rất ngốc! Nếu thời gian có thể quay trở lại, ta nhất định lựa chọn làm vậy nữa.” Nước mắt Tịch Nhan mãnh liệt trào ra, sau lúc lâu mới ngưng lại, nàng tiếp tục : “Nhưng ta chỉ muốn cho chàng biết trong lòng ta, từ đầu tới giờ đều chỉ có người là chàng, có Nam Cung Ngự, cũng có ai khác.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 307 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Có lẽ là từ trước, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, tin tưởng có thể chiếm được trái tim của tiểu nha đầu này, cho nên lừa nàng, giữ nàng, ép nàng; sau thời gian, tin nàng động tâm với , rễ tình đâm sâu bám rễ; Thêm thời gian nữa, bắt đầu hoài nghi tình cảm sâu đậm của nàng; Sau đó nữa, nhận định trong lòng nàng có thể đồng thời tồn tại hai người, nửa đường xông ra, người khác là Nam Cung Ngự vốn bên cạnh nàng từ trước. Tận đến khi từ miệng Thập Nhất biết được chân tướng những chuyện xảy ra năm đó, mới giật mình quay về nhận định trước kia – Hóa ra, người trong lòng nàng quả , chỉ có mình .
      Sau khi nghĩ thông suốt, trở nên do dự, trở nên bồi hồi, trở nên nao núng, trở nên tự tin, tất cả vốn đều là bởi vì nàng.
      Nay lại chính tai nghe được lời từ trong miệng nàng, mới rốt cuộc hoàn toàn xác định. Hóa ra, đó chính là mình.
      Trong lòng hãy còn nổi cơn phong ba chấn động, Tịch Nhan cũng nóng lòng làm sáng tỏ mọi chuyện: “ ra, Nam Cung Ngự với ta giống như người thân, ta coi là người thân nhất đời này, so với ngoại tổ mẫu cùng Hoa Quân Bảo còn thân hơn, cho nên với ta mà rất quan trọng. Nhưng khác chàng, nếu mất , ta rất đau khổ, có thể cả đời cũng vui vẻ được. Nhưng nếu mất chàng, ta sống nổi.”
      Trải qua sâu lắng, trải qua bồi hồi, bẵng hồi, lại chung quy tránh được có ngày chính miệng nàng ra những lời này với . Cũng chỉ có hôm nay, Tịch Nhan nhớ tới chuyện xưa, mới rốt cuộc có thể xác định tâm ý của mình đối , phải là lạ kỳ đến nỗi thể ra, mà vốn rất ràng; Cũng chỉ có hôm nay, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng tâm can mà tin tưởng, đối với mình rất tốt, cả đời dụng tâm đối xử với mình tốt. làm cho mình bị thương tổn, bởi vì, thương nàng.
      Thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ lâu vẫn gì, Tịch Nhan rốt cuộc nhịn được lôi kéo tay áo , thấp giọng : “Thất lang.”
      Nháy mắt tiếp theo, đôi môi lập tức hạ xuống, mạnh mẽ che kín miệng nàng lại, dường như gấp đến nỗi kịp đợi đôi môi của nàng mở ra, giống như muốn lập tức nuốt lấy nàng.
      Dù trong lòng Tịch Nhan ngọt như mật, nhưng cũng quên đứa bé trong bụng mình, khỏi vươn tay ra, bảo vệ bụng, cũng ngờ lập tức lại đặt tay . Trong lòng khẽ run lên, làm mọi việc đều rất chu toàn, vì bảo vệ nàng, cái gì cũng sớm nghĩ đến thay nàng.
      Cuối cùng, hai tay tiếng động đan vào nhau áp vào bụng nàng, giống như, suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn chẳng thể cách biệt được.
      ************************************************** **************************************
      Thập Nhị nằm mơ cũng ngờ đến, ở trong sơn trang này, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi của .
      Lúc đó, kia xuất thân cao quý, toàn thân khoác bộ trang phục màu lam thanh thoát nhưng vô cùng lạnh lùng, khuôn mặt với ngũ quan xinh xắn có biểu tình gì, đứng ở sau tòa giả sơn, sâu kín nhìn .
      Thập Nhị nghĩ là mình nằm mơ, nhịn được nhu nhu ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lại, lại phát nơi đó còn thân ảnh lúc nãy nữa.
      Quả nhiên là nằm mơ. Trong lòng nhịn được khe khẽ thở dài, ủ rũ tiếp tục về phía trước.
      Nhưng khi qua sau hòn giả sơn, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến lại dừng bước, sau đó xoay người, nhanh về phía sau hòn giả sơn, bất ngờ nhìn thấy hình dáng độc của nàng dựa hòn giả sơn, cúi đầu, bộ dạnh ưu thương.
      “Nguyệt Nha Nhi!” cơ hồ khắc chế được thanh chính mình, sau đó nhanh chóng tiến lên, lập tức bắt được nữ tử muốn chạy trốn kia.
      Ở trong lòng , Nguyệt Nha Nhi giãy dụa mãi ra, rốt cuộc bất đắc dĩ buông xuôi nhưng lại cố chấp nghiêng mặt thèm nhìn .
      Thập Nhị nhìn ánh mắt nàng bị lông mi dài bao phủ, khỏi càng đau lòng thêm, ngữ khí cũng khỏi mềm mại xuống: “Sao nàng có thể ở nơi này.”
      Nguyệt Nha Nhi nhìn như trước, hồi lâu sau, mới thấp giọng : “Ta tới tìm cơ hội giết chàng.”
      Thập Nhị đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại khắc chế được cúi đầu nở nụ cười, bàn tay xoa xoa mặt của nàng: “Nàng lại nỡ giết ta sao Nguyệt Nha Nhi.”
      Nữ tử trong lòng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt mang theo ba phần hận ý bảy phần triền miên, cứ như vậy nhìn , sau đó bỗng dưng kéo tay , đưa tới bên miệng, hướng tới mu bàn tay cắn xuống mạnh.
      Thập Nhị đau đến thét lớn tiếng, mặt che giấu được vẻ vui mừng, đến khi nàng buông ra, chỉ kém chút nữa là cao hứng nhảy dựng lên: “Nguyệt Nha Nhi, nàng nhớ ta nên đến gặp ta. Nàng tha thứ cho ta rồi phải ?”
      Đôi mắt trong suốt của Nguyệt Nha Nhi đảo qua mặt , rốt cuộc gì, theo thói quen cứ mân mê lọn tóc.
      Thập Nhị tự biết nàng trầm mặc như thế ra chính là cam chịu, nhất thời kéo tay nàng, chạy khỏi hòn giả sơn, cao hứng đến nỗi như muốn tuyên cáo khắp thiên hạ,.
      biết vào giờ phút này, nàng lựa chọn đến đây với , ra có nghĩa là nàng mặc kệ quốc gia của mình, biết trong đó nhất định có điểm kỳ quái, nhưng đôi mắt trong suốt của nàng lại làm cho trước sau như khắc chế nổi mà càng hãm sâu vào, đến nỗi cuối cùng cũng xem nghi ngờ trong lòng mình.
      đường kéo nàng chạy đến hoa viên, Nguyệt Nha Nhi lại kéo mạnh tay áo : “Chàng dẫn ta nơi nào?”
      Thập Nhị quay đầu, nụ cười mặt nở rộ cực kỳ chói mắt: “Ta mang nàng gặp Thất ca.”
      Nguyệt Nha Nhi lại lắc lắc đầu: “Đừng, ta muốn gặp Thất ca chàng.”
      Thập Nhị khỏi thu lại nét cười: “Nàng sợ huynh ấy --”
      “Ta muốn nhìn thấy .”
      Thanh Nguyệt Nha Nhi càng ngày càng , Thập Nhị cũng định ép buộc quá, : “Được. Nàng muốn nhìn thấy huynh ấy, chúng ta tạm thời gặp, theo ta về tiểu viện của ta .”
      Khi cả hai chuyện, từ hướng tây nam của hoa viên, bỗng nhiên xuất thân mình nho của Bất Ly chạy đến, bé nhìn thấy Thập Nhị từ xa, cao hứng vẫy tay gọi : “Thập Nhị thúc!”
      Hai người đều nhìn lại hướng thanh vang lên, chỉ trông thấy Bất Ly chạy nhanh tới. Thập Nhị sợ bé ngã, vội tiến ra đón, vươn tay ôm thân mình nho của con bé vào trong lòng: “Ly Nhi, con chậm chút, sao chỉ có mình con vậy?”
      Vừa dứt lời, từ góc quanh Bất Ly vừa chạy đến, thân ảnh Tịch Nhan bỗng nhiên ra. Nàng mang thai, bước chậm, nhìn thấy Bất Ly ở trong lòng Thập Nhị, lúc này mới nhàng thở ra: “Thập Nhị, đệ giúp ta ôm con bé, đừng để nó lại chạy loạn.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 308 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Thập Nhị ôm Bất Ly vào trong lòng, nhìn thấy Tịch Nhan chậm rãi tới, bỗng nhiên xoay người hướng Nguyệt Nha Nhi, đem Bất Ly đưa cho nàng xem: “Nhìn xem, đây là cháu của ta.”
      Nguyệt Nha Nhi nhìn bé con phấn điêu ngọc mài trong lòng , khỏi nở nụ cười: “ xinh đẹp.”
      *phấn điêu ngọc mài: (gương mặt) đẹp như tượng điêu khắc, (da) mịn như viên ngọc mài giũa
      Bất Ly nghiêng nghiêng đầu, gối vai Thập Nhị khanh khách nở nụ cười: “Dung nhan của dì cũng đẹp, nhưng có đẹp bằng mẫu thân của con nha!”
      Thập Nhị bỗng dưng bầy ra bộ dáng xem thường, đè thấp thanh : “ xàm, làm sao đẹp bằng mẫu thân của con, dáng vẻ mẫu thân của con trông như tinh!”
      “A --” Bất Ly tuyệt đối thể để người khác xấu mẫu thân, bỗng dưng hét rầm lên, ở trong lòng Thập Nhị giãy dụa ầm ĩ, “Thập Nhị thúc mẫu thân là tinh, Thập Nhị thúc mẫu thân là tinh --”
      Tịch Nhan từ từ đến, nghe được tiếng la của Bất Ly, nhất thời dở khóc dở cười, nhưng đồng thời quên ngạo nghễ liếc mắt nhìn Thập Nhị cái: “Thập Nhị, đệ to gan. Ta là tinh, ta còn là họa thủy đấy! Cẩn thận ta báo với Thất ca của đệ, xem chàng giáo huấn đệ như thế nào!”
      Thập Nhị vừa vất vả khống chế Bất Ly trong lòng, vừa ngừng cầu xin tha thứ: “Thất tẩu, tẩu thứ tội, đệ bất quá là đùa thôi, chọc Bất Ly náo loạn chút thôi mà!”
      Tịch Nhan có hảo ý nhìn người con đứng ở bên cạnh , là rất trong sáng, xem dáng vẻ cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi. Tịch Nhan tất nhiên biết thân thế của nàng, chỉ biết Thập Nhị rất thân mật với nàng ấy, lập tức liền bật cười: “Chơi đùa náo loạn chút? Vậy đệ cũng cho ta mượn nàng chơi cùng, được ?”
      Tịch Nhan xong, tay liền kéo Nguyệt Nha Nhi bên cạnh về phía mình.
      Ánh mắt Thập Nhị chợt lên tia bối rối: “Thất tẩu!”
      Tịch Nhan thấy thần sắc khác thường, vừa muốn cái gì, bỗng nhiên trong lúc đó nàng cảm thấy gáy chợt lạnh, khẽ di chuyển tầm mắt liền nhìn thấy tay của phía sau mình giơ lên thanh chủy thủ đặt gáy của nàng.
      Bất Ly trong lòng Thập Nhị nhoáng cái lại hét rầm lên, lần này Thập Nhị lại đứng dại ra tại chỗ, tùy ý Bất Ly làm ầm ĩ như thế nào cũng phản ứng. nhìn thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Nha Nhi, hồi lâu sau, mới rốt cục cười khẽ tiếng: “Ta sớm phải ràng, nàng tới nơi này, vốn là có ý đồ .”
      Nguyệt Nha Nhi nhìn cái, lại dời tầm mắt , thản nhiên : “ cách khác, tranh chấp tức là có mưu đồ. Huống chi, chàng và ta vốn là song phương đối địch, là do chàng sơ sẩy thôi.”
      “Ta phải vô ý sơ sẩy.” Trong mắt Thập Nhị ánh lên tuyệt vọng trước nay chưa từng có, “Ta muốn để bản thân mình tin tưởng rằng nàng xuất phát từ tình.”
      Tịch Nhan nghe đoạn đối thoại này của hai người, hiểu được ràng việc gì, lập tức lên tiếng: “Thập Nhị, đệ mau dẫn Ly nhi !”
      Hồi lâu sau, ánh mắt Thập Nhị mới gian nan chuyển qua mặt Tịch Nhan: “Thất tẩu, đệ xin lỗi tầu. Hôm nay nếu tẩu có xảy ra chuyện gì, cần Thất ca mở miệng, đệ lấy mạng mình bồi táng theo tẩu.”
      “Câm miệng!” Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng, cũng với Tịch Nhan hay là với Thập Nhị. Thân mình nàng độc, cầm cây chủy thủ đặt người Tịch Nhan, có chút lực bất tòng tâm, nhưng cũng căng thẳng cắn răng kiên trì động tác tay, chủy thủ kia lơ đãng lướt qua cổ Tịch Nhan, chỉ thoáng liền có máu ồ ạt chảy ra.
      “Nam Cung Nguyệt Nhã!” Thập Nhị bỗng dưng quát lạnh tiếng, ánh mắt ngoan tuyệt, “Nàng buông Thất tẩu ra, nàng mà thương tổn tẩu ấy tuyệt đối thoát khỏi sơn trang này.”
      “Ta đến đây, vốn nghĩ rằng còn có thể ra ngoài.”
      Thanh nàng lạnh lùng vang lên, từng tiếng nện vào trong tai Tịch Nhan. Nhưng mà biết vì sao, trong lòng Tịch Nhan cũng tuyệt hề bối rối, thậm chí chưa bao giờ trấn định đến thế. Nàng tin tưởng mình có việc gì, Thất lang của nàng để cho nàng cùng đứa bé xảy ra việc gì.
      Quả nhiên, dường như đồng thời khi trong đầu nàng lên suy nghĩ này, Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất ở trong tầm mắt mọi người, bước nhanh về phía này.
      Nguyệt Nha Nhi vừa nhìn thấy , lập tức liền thay đổi sắc mặt, lại bất giác dùng sức lần nữa, máu cổ Tịch Nhan chảy ra càng nhiều. Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ u ám, tầm mắt đảo qua Thập Nhị, rồi mới nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi, trầm giọng : “ có biết hậu quả khiến nàng bị thương ?”
      Nguyệt Nha Nhi cắn môi nhìn : “Ta biết. Nhưng ta cũng biết, nếu lợi dụng nàng, thể nào uy hiếp ngươi được.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn chiếc cổ Tịch Nhan bị máu tươi nhiễm đỏ, ánh mắt bất giác càng thêm trầm xuống, nhìn thấy Tịch Nhan cười với mình, đồng thời ánh mắt ý hướng về phía Thập Nhị bên kia, mới nhìn về phía Thập Nhị, thần sắc lạnh lùng: “Mang Ly nhi lui xuống .”
      Ánh mắt Thập Nhị vẫn đặt ở khuôn mặt Nguyệt Nha Nhi như cũ, thấy tầm mắt của nàng đều tập trung người Hoàng Phủ Thanh Vũ, rút cuộc cười lạnh tiếng: “Nam Cung Nguyệt Nhã, nàng hối hận về những gì mình làm ngày hôm nay.” xong, ôm Bất Ly bị dọa đến nỗi khóc lớn xoay người rời khỏi nơi này.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫy thị vệ vây xung quanh lui ra, mình đối mặt bắt cóc thê tử của mình bên kia, : “ muốn uy hiếp ta đổi lấy cái gì?”
      “Ta muốn ngươi lui binh.” Nguyệt Nha Nhi đơn giản ra ý nghĩ của mình.
      “Được.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ lập tức đáp ứng, giơ tay lên, sai người lấy giấy và bút mực ra, đem trang giấy đặt hòn đá phẳng lớn, nhấc bút lên hành văn liền mạch lưu loát, lại sai người lấy ấn tỉ, trước mặt Nguyệt Nha Nhi đóng dấu lên, lúc này mới đem tờ giấy kia giơ ra cho nàng xem, “Xem , ý chỉ lui binh ngay tại nơi này, thả thê tử của ta ra.”
      Nguyệt Nha Nhi tựa hồ vạn lần ngờ tới tình lại tiến hành thuận lợi như vậy, nhịn được có chút kinh ngạc, sau khi phục hồi tinh thần lại càng thêm cảnh giác: “Đừng cho là ta có thể tin tưởng ngươi. Ta thả nàng, ngươi có thể lập tức hủy thánh chỉ này .”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn đến gương mặt Tịch Nhan, khẽ cười lên: “Đại Sở cùng lắm chỉ còn lại hơn mười tòa thành trì, mặc cho quốc gia nào đến đánh chiếm đều như lấy đồ trong túi. muốn cứu Đại Sở, là có chút biết tự lượng sức mình. Nhưng đối với ta mà , hơn mười tòa thành trì kia chẳng có gì trọng yếu, ta đương nhiên có thể đáp ứng , chỉ cần thả thê tử của ta ra.”
      Lần này, Nguyệt Nha Nhi cũng thực ngạc nhiên. Ý đồ nguyên bản của nàng vốn phải như thế...... Nàng có chút lo sợ yên quay đầu nhìn về phương hướng bóng dáng Thập Nhị biến mất lúc trước, có chút thất thần......
      Đúng lúc này, bỗng nhiên mọi người nghe được động tĩnh bất thường từ đỉnh hòn giả sơn truyền đến. Vài người đồng thời giương mắt nhìn lên, tất cả đều có vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc.
      Nam Cung Ngự trong bộ quần áo màu tía, nhanh nhẹn đứng ở đỉnh hòn giả sơn, nhìn tình hình phía dưới, bỗng nhiên cười khẽ lên: “Nguyệt Nha Nhi, lá gan muội ra đâu đấy.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 309 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Nam Cung Ngự, Tịch Nhan giống như quên mất tình hình lúc này, trong lòng dâng lên cảm động cùng vui sướng tràn đầy như vừa gặp lại cố nhân, nhìn , thào gọi tiếng: “Nam Cung Ngự.”
      Nam Cung Ngự nhảy xuống khỏi hòn giả sơn, hoàn toàn đứng ở trước mặt nàng, chắn tầm mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn Tịch Nhan, đầu tiên là cười vui vẻ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi, : “Nguyệt Nha Nhi, buông chủy thủ ra.”
      Nguyệt Nha Nhi cắn môi dưới nhìn : “Tứ ca......”
      Nam Cung Ngự khẽ mỉm cười, trong thần sắc có chứa chút thê lương, vươn tay ra: “Ngoan, Tứ ca , muội đem chủy thủ cho ta, cần phải thương tổn Nhan Nhan.”
      Trong mắt Nguyệt Nha Nhi ngập nước, đứng yên bất động, hồi lâu sau mới thấp giọng : “Nhưng mẫu phi rốt cuộc về được......”
      “Nguyệt Nha Nhi, muội nghe lời Tứ ca.” Nam Cung Ngự chậm rãi tiến đến chỗ nàng và Tịch Nhan, “Dung phi nương nương vui khi nhìn thấy muội như vậy, đưa chủy thủ cho ta, Tứ ca mang muội trở về.”
      Rốt cuộc Nguyệt Nha Nhi cũng buông lỏng Tịch Nhan ra, Nam Cung Ngự lập tức cầm lấy cổ tay nàng, nhanh chóng rút chủy thủ trong tay nàng ra, ném tới bên.
      Nguyệt Nha Nhi nhớ tới người mới vừa rồi tuyệt tình rời , rốt cuộc nhịn được chôn ở trong lòng Nam Cung Ngự khóc rống lên.
      Nam Cung Ngự vươn tay ôm lấy nàng, cùng Tịch Nhan rất vất vả mới đứng vững liếc nhìn nhau, mỉm cười.
      Tịch Nhan nhìn , vẫn là Nam Cung Ngự lỗi lạc tiêu sái như trước kia, trong lòng kìm được có phần vui sướng, nhưng vẫn chậm rãi thối lui, mãi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm tay nàng, nhàng nâng gáy nàng lên, xem xét thương tích cổ nàng.
      Tịch Nhan cho dù nhìn thấy vẻ mặt , cũng biết sắc mặt giờ nhất định là khó coi đến hết mức, bởi vậy : “ có hề gì, chỉ là xây sát chút da thịt thôi Thất lang.”
      Động tác tay Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi trì xuống, nắm lấy tay của nàng, sau lát liền chậm rãi kéo nàng ôm vào trong lòng, : “Theo ta trở về bôi thuốc.”
      Tịch Nhan dừng lại chút, giữ chặt tay áo : “Thất lang......”
      Ánh mắt nàng trong suốt, vẻ mặt cũng điềm đạm đáng , giống như cầu xin cái gì. Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng nâng mắt liếc nhìn Nam Cung Ngự đứng ở phía trước cái, trầm giọng phân phó: “Người đâu, thỉnh Dự Thân Vương Đại Sở Thiên Thính uống chén trà, ngồi nghỉ lát.”
      Nghe vậy, Nam Cung Ngự cười như trước, nhìn Nguyệt Nha Nhi trong lòng, kéo tay nàng ta ra, xoay người hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
      ************************************************** **************************************
      Khi bôi thuốc, Tịch Nhan nóng vội muốn gặp Nam Cung Ngự nên ngừng nhích tới nhích lui. Hoàng Phủ Thanh Vũ rất vất vả mới bôi được kim sang dược lên miệng vết thương của nàng xong, nàng liền đứng dậy muốn ra ngoài.
      “Đứng lại cho ta.” Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm nàng lại, kéo vào trong lòng, lại lấy băng gạc ra, vòng lại vòng quấn ở cổ nàng.
      Tịch Nhan thấy sắc mặt cùng bộ dáng nặng nề, liền ngoan ngoãn ngồi yên chờ giúp mình băng bó miệng vết thương xong, bỗng nhiên kéo thấp đầu của xuống, ở môi hôn cái, cười : “Thất lang, ta rất nhanh trở lại thôi.”
      Chờ nàng vào trong Thiên Thính, chén trà trong tay Nam Cung Ngự nguội lạnh, khi nhìn thấy nàng, cũng chỉ miễn cưỡng nhướn mày cười, bộ dáng cực kỳ càn rỡ: “Thấy thế nào?”
      Tịch Nhan đến trước mặt , cúi đầu nhìn, vẫn là mái tóc đen nhánh, mặt mày tuấn lãng như trước, khỏi nở nụ cười: “Vẫn giống trước kia... Mị hoặc chúng sinh.”
      Nam Cung Ngự rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng: “Cái đó có thể mị hoặc muội hay ?”
      Tịch Nhan hơi nhếch môi, nhàng lắc đầu nở nụ cười.
      “Huynh biết muội có lương tâm mà.” Nam Cung Ngự rũ mắt xuống vẻ mặt thương tâm nửa nửa giả, Tịch Nhan trông thấy mà lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
      Đưa mắt nhìn vòng bốn phía, thấy Nguyệt Nha Nhi vừa bắt cóc nàng, Tịch Nhan nhịn được hỏi: “Muội muội kia của huynh đâu?”
      Nam Cung Ngự chỉ nở nụ cười như có như nhìn nàng, giống như muốn trả lời câu hỏi nàng cố ý để chuyển chủ đề, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Chuyện trước đây nhớ lại sao?”
      Tịch Nhan nhìn , gật gật đầu, lại biết nên cái gì.
      Nam Cung Ngự gõ gõ ghế dựa bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống, mới : “Thế có trách ta ?”
      Tịch Nhan có chút ai oán nhìn cái: “Huynh cho ta là con ngốc à? Nếu phải huynh, ta có thể sớm chết rồi.”
      Nam Cung Ngự mỉm cười như cũ, sau khi trải qua sinh tử, khuôn mặt bớt nét thiếu kềm chế, lại thêm phần lạnh nhạt: “Như thế ta có thể an tâm rồi.”
      Trầm mặc hồi lâu, Tịch Nhan mới mở miệng hỏi: “Trận này, huynh còn muốn tiếp tục đánh sao?”
      nay, tình hình giao chiến giữa hai nước càng ngày càng ràng, theo như lời Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này cho dù từ bỏ chiếm Đại Sở, quốc gia khác cũng xâm lược mà thôi. Tịch Nhan biết được Nam Cung Ngự có còn tiếp tục kiên trì trong trận chiến tất bại này hay .
      Tự nhiên Nam Cung Ngự lại khẽ cười: “Nhan Nhan, muội có tin hay , ngay từ đầu, ta biết lần này Đại Sở tất phải bại trận rồi.”
      Tịch Nhan nhìn vẻ mặt nửa thực nửa giả, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Muội tin. Bằng bản lĩnh của huynh, làm sao có thể nhìn ra? Nếu , huynh cũng phải là Dự Thân Vương trăm trận trăm thắng rồi.”
      Nam Cung Ngự cười ha ha, lại bày ra bộ dáng đứng đắn: “ , huynh sở dĩ trăm trận trăm thắng chẳng qua vì chỉ chọn trận tất thắng mới đánh.” Dừng lúc, mới vừa cười vừa thở dài: “Nhưng dù biết trận này tất bại mà vẫn thể đánh, vì nước vì nhà ta phải đánh. Muội cho là, ta lại nguyện ý nhìn thành trì Đại Sở bị phá, dân chúng sinh linh đồ thán, chịu mọi khổ nạn vì chiến tranh loạn lạc hay sao?”
      hiếm khi chuyện nghiêm túc như vậy, Tịch Nhan dường như nghĩ ra cái gì, chần chờ lát sau, tiếo: “ tại sao đây? Huynh định làm như thế nào?”
      Ý cười mặt Nam Cung Ngự rốt cuộc biến mất hầu như còn, nhìn ra trước sân có chút thất thần.
      Trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên nảy sinh cảm giác đành lòng, : “Hoàng Phủ Thanh Vũ hạ chỉ lui binh, ra, bằng bản lĩnh của huynh Đại Sở vẫn có thể Đông Sơn tái khởi, phải hay sao?”
      Nam Cung Ngự ha ha nở nụ cười, quay đầu nhìn nàng: “Nhan Nhan, muội làm mẫu thân rồi, trở nên vừa ngốc vừa lương thiện như vậy sao?”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :