1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 300 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Thập Nhất phục hồi tinh thần lại, sau khi hết kinh ngạc, mặt vẫn mang vẻ mối rối, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp như cũ.
      Trước và sau khi mất trí nhớ, nàng quả nhiên là hai người khác nhau rất lớn. Có lẽ sau khi nàng mất trí nhớ, tâm trí cũng giống như mười sáu tuổi lúc ban đầu chăng? Nhưng điều duy nhất thay đổi là lo lắng của nàng đối với Thất ca hề thay đổi.
      Thập Nhất nhịn được nhớ tới những lời của nàng với lúc trước khi Tịch Nhan quyết ý rời , nghĩ đến có chút thất thần, sau lúc lâu mới nhớ tới mình muốn gì: “Nếu Thất ca biết Thất tẩu lại mang thai nữa tất nhiên vô cùng vui mừng .”
      Tịch Nhan bên thu thập bàn cờ, bên nhìn về phía Thập Nhất, : “ phải chàng phong cho đệ là trấn nam đại nguyên soái sao? Làm thế nào đệ lại có thể xuất ở nơi này? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?”
      “Chiến với Đại Sở tạm dừng. Quân ta liên tục đại chiến nhiều trận, cũng là thời điểm nghỉ ngơi hồi phục. Dù sao nay Đại Sở giống như cá nằm trong chậu rồi.” Thập Nhất vừa , vừa nhìn sắc mặt của Tịch Nhan.
      Quả nhiên, khi Tịch Nhan nghe được câu cuối cùng của , sắc mặt hơi đổi, tay cũng dừng chút.
      Nàng rốt cuộc vẫn thể chịu đựng được nữa, mở miệng : “Nam Cung Ngự thế nào?”
      Thập Nhất dừng chút mới : “ chắc hẳn vô cùng tốt, điều binh khiển tướng, bày trận vẫn tài tình như cũ, hỗ danh hiệu ‘Chiến thần’.”
      Tịch Nhan cười cười có chút khó khăn: “Chỉ tiếc vẫn nhiều lần bại trận trong tay đệ. Nay danh hiệu này có phải nên thay đổi người hay ?”
      Thập Nhất lắc đầu: “Đại Sở chiến bại, nguyên nhân phải do , mà ở chỗ quân đội Đại Sở sau khi trải qua thất bại trong lần Thất ca ngự giá thân chinh trước, quân tâm sớm bị tan rã, giống như năm bè bảy mảng. Đệ bất quá chỉ có vận khí tốt thôi.”
      Trong trí nhớ của Tịch Nhan tuy rằng tồn tại của , nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi của , nàng liền cảm thấy người chu toàn mà cẩn thận, làm cho người ta an tâm, khỏi tiếp: “Vậy sau khi các người đánh bại Đại Sở, đối xử với Nam Cung Ngự như thế nào?”
      Thập Nhất nhìn nàng sâu cái, nhưng trả lời vấn đề của nàng, mà chỉ thấp giọng : “Thất tẩu, Thất ca bị bệnh.”
      Tịch Nhan lập tức cứng người lại, các quân cờ trong tay lập tức ào ào rơi xuống, sau đó nàng vội vàng nắm chặt cổ tay áo của Thập Nhất, la lên: “Bị bệnh? Bệnh gì? Thân thể của chàng phải khỏe lắm sao? Làm sao có thể đột nhiên bị bệnh?”
      Thập Nhất thấy nàng bối rối vô thố như thế, vội hỏi: “Thất tẩu, tẩu chớ quá lo lắng, đúng như lời của tẩu , thân thể của Thất ca khỏe lắm, lần này, tất nhiên là có chuyện gì rồi.”
      Kỳ mới đầu cũng phải bệnh nặng gì, chỉ là ngoại cảm phong hàn, uống hai bát thuốc chuyển biến tốt lắm. Hoàng Phủ Thanh Vũ liền sớm ấn định lịch trình, trước xuất cung đến Đại Sở, hội hợp cùng đại quân của Thập Nhất, tự mình giám quân, mục tiêu là sớm ngày chiếm được hơn mười tòa thành trì cuối cùng của Đại Sở. ngờ đường bệnh tình tái phát, lại nhất định chịu nghỉ ngơi, vừa hội hợp với đại quân liền liên tiếp hai ngày thao luyện quân đội, buổi tối lại thức đêm phê chữa tấu chương từ trong triều đưa tới, do đó, dù thân mình làm bằng sắt cũng chịu nổi, đêm đó liền sốt cao dậy nổi, mấy ngày trôi qua cũng chuyển biến tốt được.
      Tịch Nhan mặc dù thông thạo y lý, nhưng vừa nghe Thập Nhất như vậy, liền cảm thấy bệnh tình của quả thực rất nghiêm trọng, huống hồ, còn phái Thập Nhất tới gặp nàng, có thể thấy được tình hình cũng chuyển biến tốt! Tịch Nhan lập tức liền vội vàng hỏi: “Vậy nên làm như thế nào cho phải? Ngự y như thế nào? Nay chàng thế nào rồi?”
      Thập Nhất dừng chút, mới : “Thất ca cốn dặn dò đệ lặng yên đón Thất tẩu phía nam hội hợp với huynh ấy, nhưng nay, thân mình Thất tẩu......”
      Tịch Nhan lập tức liền đứng dậy: “Ta có gì tiện. Đệ dẫn ta gặp chàng, lập tức phải !”
      Mặc dù ngoài miệng Hoa Quân Bảo giám sát chặt chẽ Tịch Nhan nhưng mà thực tế từ sau khi Tịch Nhan có thai, vẫn để cho Tịch Nhan đầy đủ tự do, bởi vậy nếu Tịch Nhan muốn rời cung, cũng phải là việc gì khó, huống chi có Thập Nhất thầm tương trợ, đêm hôm đó, Tịch Nhan liền mang theo Bất Ly lặng lẽ lên xe ngựa rời khỏi Tây Càng dưới hộ tống của Thập Nhất, đường hướng trại hoa nằm ở khu vực biên giới của Bắc Mạc cùng Đại Sở.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dưỡng bệnh ở nơi đó.
      Dọc theo đường , Tịch Nhan luôn chê xe ngựa được chậm, hận thể chạy nhanh đến tại hoa, còn Thập Nhất lại lo lắng cho thân thể của nàng nên luôn dặn dò xa phu chậm chút.
      Tốc độ lúc nhanh lúc chậm như vậy đối với Tịch Nhan mà quả tra tấn, cũng may Thập Nhất biết nàng sốt ruột, nên tận lực lựa chọn đường ngắn nhất từ Tây Càng đến trại hoa, cho nên chỉ mất tháng là đến nơi!
      Ngày đến được trại hoa, thân thể vốn mỏi mệt chịu nổi của Tịch Nhan rốt cuộc khôi phục lại tinh lực, nắm chặt tay Bất Ly, e sợ mình nghe được tin tức gì xấu. Bàn tay của Bất Ly bị nàng nắm phát đau, nhịn được “Ôi” tiếng: “Mẫu thân, đau.”
      Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội buông nữ nhi ra, lại ôm bé vào trong lòng, nhịn được nhắm mắt lại trong lòng ngừng thầm niệm Phật.
      Vào hoa thành, Thập Nhất liền tự mình đánh xe ngựa hướng về sơn trang Hoàng Phủ Thanh Vũ dưỡng bệnh.
      Vừa xuống xe ngựa, Tịch Nhan liền gấp đến độ nhìn chung quanh, Thập Nhất thấy thế, vội bế Bất Ly lên, : “Thất tẩu, tẩu theo đệ.”
      dẫn Tịch Nhan đường đến hậu viện yên tĩnh, Tịch Nhan rất lo lắng, nhanh như bay, vài lần thiếu chút nữa vượt qua Thập Nhất, Thập Nhất nhìn thấy mà khiếp hãi: “Thất tẩu, tẩu chậm chút.”
      Tịch Nhan làm sao chậm được chứ, mãi cho đến khi vào vào hoa viên, theo hành lang gấp khúc, đến thư phòng có cửa sổ đóng chặt, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra hai tiếng ho khan, lúc này nàng mới dừng chân lại.
      Nhìn thấy sắp đến nơi, nàng đột nhiên lại dừng chân, Thập Nhất khỏi quay lại nhìn về phía nàng, liền bắt gặp nàng dán người lên cửa sổ, hơi kiễng mũi chân, ràng là nghiêng tai lắng nghe thanh bên trong.
      Trong lòng Thập Nhất khỏi chấn động, làm động tác giữ yên lặng với Bất Ly, sau đó liền ôm bé lặng yên vào căn phòng khác.
      Tịch Nhan dán hai lỗ tai lên cửa sổ, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được vài tiếng ho khan của Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn lại là thanh dị thường trầm thấp có chút đứt quãng của .
      Nàng biết chuyện với ai, cũng biết nội dung là gì. Nhưng chính chỉ cần như vậy, cách cánh cửa sổ nghe được thanh của , những lo lắng cùng lo âu nhiều ngày qua rốt cuộc cũng dần dần tiêu tán, chậm rãi hóa thành hai hàng lệ tràn ra khóe mắt.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 301 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Dường khó kìm lòng nổi, Tịch Nhan thào gọi ra tiếng: “Thất lang......”
      Tiếng chuyện trong phòng đột nhiên im bặt, sau lát, đột nhiên lại có chút động tĩnh, cùng với tiếng kêu của Thập Nhị “Thất ca”, cửa thư phòng lập tức mở ra.
      Tịch Nhan giật mình ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy người kia ra từ cửa thư phòng, quần áo đơn giản màu trắng, hình dáng gầy gò, đứng ở nơi đó nhìn nàng.
      gầy. Tâm Tịch Nhan run lên mạnh mẽ, biết bị bệnh đến tột cùng trầm trọng bao nhiêu, thế nhưng làm cho gầy thành như vậy!
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa sổ nhìn nàng, đầu tiên là vui mừng, sau đó ánh mắt dừng lại ở bụng của nàng, trong nháy mắt chuyển sang kinh ngạc, khi phục hồi tinh thần lại, khắc chế được quay đầu , kịch liệt ho khan.
      Tịch Nhan nhất thời quá mức sợ hãi, tập tễnh bước chân, vừa nghiêng ngả vừa lảo đảo tiến lên.
      Vốn muốn hỏi thăm bệnh tình của , lại ngờ đột nhiên giang hai tay ra, tay ôm lấy nàng kéo vào trong lòng.
      Khi dựa vào lồng ngực quen thuộc này, Tịch Nhan liền khắc chế được lần nữa lại rơi lệ: “Thất lang.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vừa ho khan, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn cười như cũ, tay ôm lấy nàng, tay lại xoa xoa bụng của nàng, thấp giọng :“Nàng giấu giếm ta giỏi.”
      Tịch Nhan ở trong lòng cọ cọ, nức nở : “Ai kêu chàng làm cho ta lo lắng.”
      Ở trước cửa phòng, chàng thầm nàng thủ thỉ, từ trong thư phòng, Thập Nhị đột nhiên ra, gặp tình hình này, đầu tiên là khẽ ho tiếng, sau đó mới : “Thất ca, huynh thể trúng gió, nên vào nhà .”
      Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội rời khỏi vòng tay ôm ấp của , đưa tay kéo vào trong thư phòng. Thập Nhị thấy thế, cũng theo vào, mà từ bên ngoài đóng của thư phòng lại.
      Trong thư phòng, lò sưởi từ sớm được đốt lên, ấm áp cực kỳ. Tịch Nhan tiến vào thư phòng, liền lập tức xoay người đối diện với Hoàng Phủ Thanh Vũ, kiễng mũi chân lên, đưa tay chạm đến khuôn mặt gầy gò của , thấp giọng : “Tại sao có thể như vậy? Biết mình sinh bệnh, vì sao chàng tĩnh dưỡng cho tốt?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hốc mắt nàng hồng hồng, lại chỉ mỉm cười như trước, chậm rãi cúi đầu xuống, vừa muốn hôn nàng, lại đột nhiên dừng lại, chỉ cọ cọ mặt nàng, liền tựa đầu quay sang bên, thở dài : “ thể để nàng lây bệnh của ta.”
      Tịch Nhan khẽ cắn môi nhìn , bỗng nhiên lại lần nữa kiễng chân lên, liều lĩnh in lên đôi môi của , cuối cùng, mới thấp giọng : “Ta sợ cái gì chứ. Chỉ cần có chàng ở đây, ta sợ gì cả.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng nhu nhu đỉnh đầu của nàng, kéo nàng đến ngồi nhuyễn tháp, đỡ lấy thắt lưng của nàng, lại sai người tìm chiếc gối mềm đến đây lót ở sau thắt lưng nàng, lúc này mới nắm tay nàng, ngồi xuống ở bên nhuyễn tháp, chỉ nhìn vào bụng của nàng, sau đó mới nâng đôi mắt ôn hòa lên: “Vì sao cho ta biết?”
      Tịch Nhan ủy khuất : “Chàng vừa liền bặt vô tín, ta tức giận.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu cười, cùng nàng mười ngón tay giao nhau, tay kia chậm rãi xem xét mạch đập của nàng, sau lúc lâu qua , mới cười : “Ừ, đứa bé thực khỏe mạnh, xem ra nàng chiếu cố nó rất tốt.”
      Tịch Nhan lại lôi kéo tay phen, đặt tay lên mạch đập của : “Ta đương nhiên chiếu cố bản thân mình tốt, ta còn muốn chờ chàng tới đón ta, để có thể cho chàng kinh hỉ. Nhưng chàng sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhếch bạc môi lên, : “Bất quá chỉ là ngoại cảm thôi, phải bệnh gì nặng.”
      Vừa dứt lời, liền lại nhịn được quay đầu sang bên, ho khan dữ dội.
      Tịch Nhan tận mắt thấy như thế, trong lòng vừa đau lòng lại vừa khổ sở. Ngoại cảm thôi, ra thoải mái, nhưng mà theo cách của Thập Nhất, căn bệnh này kéo dài lâu như vậy, thế mà vẫn còn chưa có dấu hiệu khỏi hẳn, nàng liền biết đây phải là việc . Nhưng mà nàng vừa biết y lý, cũng biết nên điều dưỡng như thế nào, chỉ có thể chậm rãi dựa vào vai , thấp giọng :“Thất lang, chàng phải nhanh chóng khỏe lại.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng ôm lấy nàng, : “Đương nhiên. Vì nàng, vì con của chúng ta, ta để cho mình gục ngã đâu.”
      Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Thập Nhất mới ôm Bất Ly đến cửa thư phòng, nhưng chỉ thấy Thập Nhị ngồi lan can chỗ hành lang, buồn chán đung đưa đôi chân.
      “Sao đệ lại ngồi ở chỗ này? Thất tẩu đâu?” Thập Nhất buông Bất Ly xuống, thấp giọng hỏi.
      Thập Nhị hướng về phía thư phòng bĩu bĩu môi: “Vẫn còn ở bên trong quấn quýt si mê kìa. Thất ca để ý đến bản thân mình, cũng nên cố kỵ thân mình Thất tẩu chứ, hai người đều như vậy, còn --”
      Sắc mặt Thập Nhất phút chốc trầm xuống, dùng sức gõ đầu : “ bậy bạ gì đó? Ly nhi còn ở nơi này, sao chuyện chút đúng mực cũng có vậy?”
      Bất Ly nhìn thấy Thập Nhị bị Thập Nhất đánh, nhất thời thoải mái nở nụ cười, cuối cùng, lại nhìn về phía cửa thư phòng, lập tức chạy về phía trước, đồng thời hào hứng lên tiếng gọi người ở bên trong: “Phụ thân, mẫu thân!”
      Thập Nhị đứng ở bên lắc lắc đầu: “Xong rồi xong rồi, phá hỏng chuyện tốt của Thất ca, huynh ấy tất nhiên làm thịt chúng ta.”
      Cửa thư phòng lúc này lập tức mở ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất ở cửa, đầu tiên là liếc mắt nhìn Thập Nhị cái với vẻ hơi trách cứ, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía nữ nhi, mỉm cười bế nữ nhi lên: “Ly nhi.”
      “Phụ thân!” Bất Ly lập tức vui vẻ ra mặt, vui mừng ôm cổ Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới nhìn về phía Thập Nhất cùng Thập Nhị: “Các đệ đều lui xuống nghỉ ngơi trước , có chuyện gì ngày mai lại .”
      Ôm Bất Ly vào thư phòng, Tịch Nhan lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại nhuyễn tháp, mở to mắt nhìn nhìn, lập tức ngồi dậy, ôm lấy Bất Ly, tinh tế hỏi bé hôm nay ăn uống thế nào mới yên tâm, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Chàng có uống thuốc ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới cười : “Ta chiếu cố bản thân mình, nàng cùng Ly nhi lui xuống nghỉ ngơi trước .”
      Tịch Nhan lúc này mới đứng dậy, lại : “Vậy chàng cũng nên nghỉ ngơi sớm chút, cho phép thức đêm, uống thuốc xong liền lập tức ngủ ngay.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười gật gật đầu, cúi đầu nhìn Bất Ly: “Ly nhi, ngày mai lại đến đây cùng phụ thân chuyện, được ?”
      Bất Ly hiếm khi lại nhu thuận gật gật đầu như vậy, Tịch Nhan lưu luyến mang theo Bất Ly rời khỏi thư phòng, được nha hoàn hầu hạ chậm rãi về căn phòng phía đông.
      Lúc qua hoa viên, nàng bỗng dưng nghe được động tĩnh bất thường, Tịch Nhan nghiêng tai lắng nghe, là thanh của nam nữ. Nàng khỏi nghi ngờ, lặng lẽ mang theo Bất Ly vòng qua hòn giả sơn, đúng lúc nhìn thấy trong lương đình cách đó xa chính là Thập Nhất cùng nữ tử, biết tranh chấp gì đó.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 302 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      “Thập Nhất thúc thúc!” Tịch Nhan vốn định tránh ở đó xem tình hình rốt cục là thế nào, ngờ tới Bất Ly trong tay nàng đột nhiên hô lên.
      Trong lương đình bên kia, Thập Nhất cùng nữ nhân đó đồng loạt quay đầu nhìn sang. Bởi vì sắc trời quá mờ, Tịch Nhan cũng thấy biểu tình mặt hai người, bất đắc dĩ vừa định ra khỏi hòn giả sơn chào hỏi Thập Nhất, lại đột nhiên thấy tư thế nàng ấy dừng như định lướt qua Thập Nhất qua bên này, Thập Nhất lập tức liền động thủ ngăn nàng ta lại, thoáng chốc, hai người lại bắt đầu động thủ ngay trong lương đình!
      Tịch Nhan lúc này mang thai, thấy loại tình hình này làm sao còn dám xen vào, ngừng kéo Bất Ly tiếp tục về hướng đông sương. Dù sao, bằng bản lãnh của Thập Nhất, tất nhiên xảy ra chuyện gì.
      được đoạn, Tịch Nhan mới hỏi thị nữ dẫn đường phía trước: “ nương động thủ với Thập Nhất gia kia là ai?”
      mặt của thị nữ nở nụ cười có phần xấu hổ, : “Là Thập Nhất Vương phi ạ.”
      “A.” Lúc này trong lòng Tịch Nhan có chút chấn động, nghĩ tới Thập Nhất ôn hòa ổn trọng là thế, nhưng lại lấy Vương phi mạnh mẽ động tay chân với như vậy, nghĩ lại quả rất thú vị.
      Cùng lúc đó, hai người trong lương đình kia lại đánh đến vô cùng hăng say, thân thủ của Thập Nhất Vương phi cũng vô cùng tốt, quyền rồi lại thêm chưởng bổ về phía Thập Nhất, tuyệt lưu tình chút nào. Thần sắc Thập Nhất sớm lộ vẻ khó xử, vừa muốn ngăn cản, lại vừa phải chú ý để nàng bị thương, thực là vô cùng khó khăn.
      Lúc cuối cùng, thừa dịp nàng để ý chút mà lộ ra sơ hở, Thập Nhất nắm ngay lấy cổ tay nàng, đồng thời nhanh chóng xoay thân thể của nàng qua, kéo vào trong ngực, quát: “Tiết Linh Hi, nàng náo loạn đủ chưa?”
      Tay Tiết Linh Hi bị giữ lại, căn bản thể nhúc nhích, vừa định dùng chân, Thập Nhất đột nhiên dùng chân chế trụ hai chân nàng, làm hai chân nàng cũng nhúc nhích nổi. Nàng cuối cùng buông tha giãy dụa nữa, cười lạnh: “Hoàng Phủ Thanh Dung, nếu phải trong lòng chàng có quỷ cần gì phải sợ ta qua đó gặp nàng ta? Chuyện này tới giờ chàng còn muốn lừa mình dối người sao, chàng căn bản chính là kẻ bất trung bất nghĩa, chàng thích Thất tẩu của mình!”
      “Nàng thích hươu vượn như thế nào tùy.” Thập Nhất trầm giọng , “Nhưng nay Thất tẩu có thai trong người, Thất ca lại mang bệnh , nếu nàng dám ở trước mặt hai người ấy bậy bạ gì, ta nhất định tha cho nàng đâu.”
      “Chàng đương nhiên tha cho ta!” Tiết Linh Hi cắn môi , “Chàng hận thể khiến ta chết còn gì, như vậy, ai biết bí mật trong lòng chàng, chàng có thể tiếp tục bất trung bất nghĩa rồi!”
      Thập Nhất rốt cuộc kìm chế được, tay hơi tăng thêm lực, Tiết Linh Hi liền nhịn được kêu lên: “Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng chết tử tế, buông ra!”
      Thập Nhất lạnh mắt nhìn nàng, : “Ta lại lần nữa, phán đoán này là tự nàng nghĩ ra, đừng có làm như đấy chính là .”
      xong, Thập Nhất liền vung mạnh tay, bước ra khỏi lương đình.
      Tiết Linh Hi xoa đốt ngón tay của mình, nhìn bóng dáng dần dần xa, bỗng nhiên cắn răng : “Có phải hay , tự trong lòng chàng biết! Chàng làm Mẫu Đơn thất vọng hay sao?”
      Thân mình Thập Nhất đột nhiên cứng đờ, dừng chân lại, trong nháy mắt quay người lại vào lương đình, khống chế cằm của nàng, đè nàng dựa lên cột đình, dịu dàng, ấm áp trong ánh mắt biến mất, lạnh lùng : “Nàng có tư cách đề cập đến Mẫu Đơn ở trước mặt ta. Vì Mẫu Đơn, ta vốn nên giết nàng mới đúng--”
      Tiết Linh Hi cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng .
      Thập Nhất cùng nàng lạnh lùng nhìn nhau lúc lâu, đột nhiên trong mắt chợt lóe lên, sau đó buông lỏng nàng ra, xoay người rời .
      Ngoài đình, Thập Nhị trùng hợp ngang qua đây vẻ mặt tò mò nhìn , lại thấy Tiết Linh Hi thở phì phò trong lương đình, nhịn được thấp giọng : “Thập Nhất ca, huynh làm cái gì thế?”
      Thập Nhất thản nhiên phủi phủi tay áo, : “ có gì. Ngày mai ta trở về quân doanh, , tối nay cùng ta uống rượu.”
      Thập Nhị mờ mịt lại thêm phần thất thố, chỉ có thể bị Thập Nhất kéo về phía trước, quay đầu lại liếc mắt nhìn người trong lương đình cái, lại phát Tiết Linh Hi lúc trước vẫn còn ở trong đó chẳng biết giờ đâu mất rồi.
      ************************************************** *************************************
      Cuối cùng cũng có thể trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ lần nữa, suốt đêm Tịch Nhan thể yên giấc được. ra nàng vẫn còn nhịn được nỗi lo lắng về bệnh tình của , nên mới sáng tinh mơ bật dậy, hạ quyết tâm nhất định phải ở cùng nơi với , quyết phân phòng mà ngủ như vậy.
      Nghĩ đến đây, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt chải đầu, dặn dò Bất Ly vẫn nằm giường đôi câu liền ra khỏi cửa.
      Nàng thẳng đường về phía tiểu viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, đường nàng cảm thấy bên trong sơn trang này phong cảnh quả xinh đẹp vô cùng, ngay cả khí cũng đặc biệt tươi mát, ở nơi như vậy rất có lợi đối với bệnh tình của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Nàng vừa suy nghĩ vừa về phía trước, lúc bước vào góc hành lang trong hoa viên, bỗng nhiên phát hành lang ở phía đối diện cũng có người.
      Tịch Nhan dừng chân, quay đầu nhìn lại, người đối diện nàng cũng dừng chân, quay đầu nhìn nàng.
      Tịch Nhan thấy nàng ấy xinh đẹp dị thường, thanh thoát động lòng người, nhất thời cảm thấy tò mò, lên hai bước, nàng ấy liền theo nàng về phía trước hai bước. Tịch Nhan rốt cục nhịn được dừng lại, xoay người nhìn nàng: “Ngươi là ai?”
      Lúc này nàng kia mới xuyên qua hoa viên, đến bên người Tịch Nhan, hạ thấp thân mình : “Tham kiến Thất tẩu.”
      Tịch Nhan nghe nàng gọi mình như vậy, trong lòng chợt thả lỏng, lại nghe ra thanh của nàng có chút êm tai, cả cười: “Muội chính là vương phi của Thập Nhất sao?”
      Tiết Linh Hi mỉm cười: “Thất tẩu có nhãn lực tốt.”
      Tịch Nhan nhướng mày tự đắc tiếp: “Muội dường như có chuyện muốn với ta phải ?”
      Tiết Linh Hi khẽ lắc lắc đầu, cười rộ lên : “ có. Chỉ là xưa nay ta thường xuyên nghe Thập Nhất gia nhắc tới tẩu, nên muốn chính mắt nhìn thấy phong thái của tẩu tẩu, do đó mới đường theo tẩu. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên phụ danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”
      Tịch Nhan nhớ tới lần trước khi soi gương nhìn thấy bộ dáng của mình, trong lòng khỏi trầm xuống, cười nhạt : “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cái gì, trong thiên hạ nhiều nữ tử như vậy, ai có thể gặp qua tất cả được đây? Chẳng qua đều là người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy thôi.”
      Tiết Linh Hi nhìn nàng, nhàng lắc lắc đầu, khẽ rũ mắt xuống: “ có, tẩu rất đẹp, rất đẹp.”
      biết vì sao, Tịch Nhan có chút cảm thấy xấu hổ, thêm đôi câu cùng nàng sau đó liền tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 303 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Tịch Nhan đầu tiên là đến phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ tìm , nhưng lại phát trong phòng căn bản có ai cả, đệm chăn cũng cuộn lại ngay ngắn. Nàng lại đến thư phòng, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ dựa vào bàn, nhấc bút biết viết cái gì, lại thấp giọng ho hai tiếng.
      Tịch Nhan liền giận dữ, tiến lên giật chiếc bút trong tay ra: “Chàng đêm qua có ngủ chút nào phải ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười : “Ai bảo? Ta chỉ thức dậy có phần hơi sớm thôi.”
      Tịch Nhan nửa tin nửa ngờ, thế nào cũng chịu trả lại chiếc bút cầm trong tay cho : “Chàng tại nên nghỉ ngơi mà rốt cuộc chàng có biết cái gì là nghỉ ngơi hay ? Lại còn làm việc vất vả như vậy.....” Tịch Nhan cắn môi, bỗng nhiên ném chiếc bút cầm trong tay về phía : “Vậy chàng kêu Thập Nhất đưa ta tới nơi này làm cái gì? Chính là để nhìn chàng suốt ngày đối mặt chỗ công văn tấu chương này sao? khi như vậy, bằng tại ta trở về Tây Càng thôi!”
      Dứt lời, Tịch Nhan xoay người định ra cửa.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại giành trước bước nhanh đến cửa, đưa tay giữ nàng ngay tại cửa, cười làm lành : “Được được được, là ta sai, ta lập tức đem mấy thứ này giao cho Thập Nhị phụ trách, được ?”
      Tịch Nhan vẫn bộ dáng cáu giận như cũ, quay về phía liếc mắt cái, lại : “Ta ngàn dặm xa xôi đến nơi này, mang theo hai hài tử của chàng, vừa vô danh lại vừa vô phận, ta đều có so đo. Hôm qua chàng còn vì ta cùng đứa bé mà giữ gìn thân thể, hôm nay liền nuốt lời, bảo ta như thế nào tin tưởng đây?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa nghe xong liền biết nàng cố ý diễn trò, nhịn được nở nụ cười, kề sát vào mặt nàng, thấp giọng : “Tịch Nhan, từ nay về sau, ta tuyệt đối tuân thủ lời hứa bản thân trăm phần trăm, được chưa?”
      Tịch Nhan lúc này mới thu hồi biểu tình cáu giận, trong mắt lên nét cười như có như : “Vậy cả đêm qua ta có ngủ ngon, ta muốn chàng giúp ta.”
      Vì thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ được phải làm được, mang theo Tịch Nhan về phòng mình, rồi mới sai người lần nữa sửa sang lại chăn đệm, để cho nàng nằm thoải mái trước rồi bản thân mới nằm xuống bên cạnh nàng.
      vừa nằm xuống, Tịch Nhan lập tức vùi đầu vào trong lòng , thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên có chút trầm thấp: “Nhan Nhan?”
      Tịch Nhan ngẩng đầu : “Ta sợ chàng truyền bệnh cho ta. Truyền bệnh cho ta cũng tốt, chàng khỏe, như vậy ta cũng khỏe.”
      “Vẫn nên suy nghĩ cho đứa bé.” Qua hồi lâu, lại thấp giọng .
      có chàng có đứa bé phải sao?” Tịch Nhan cúi đầu câu, càng hướng vào trong lòng cọ cọ, tận đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc bất đắc dĩ phải giữ chặt vai nàng, nàng mới dừng lại, khẽ cười , “Thất lang, sơn trang này là nơi rất tốt, khí hậu cũng tốt nữa, thích hợp cho chàng dưỡng bệnh. Chàng xem, nếu đứa bé này của chúng ta sinh ra ở đây, có thể trở thành địa linh nhân kiệt hay ?”
      Ngón tay Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi trượt ở mặt nàng, giọng : “Cho dù sinh ra ở nơi này, con của chúng ta nhất định vẫn là kẻ trong vạn người cũng kiếm ra được .”
      Ánh mắt Tịch Nhan bỗng dưng trầm xuống: “Chàng có ý gì? Nếu đứa giống chàng tốt rồi, bộ dáng như ta nay, hy vọng đứa giống ta.”
      Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ khỏi mang theo tia buồn cười: “Cũng phải, đứa mà giống nàng, lại thêm dung mạo họa thủy.”
      “Ngay cả chàng cũng trêu ghẹo ta sao?” Tịch Nhan hung hăng trừng mắt nhìn liếc cái, lại rũ mắt xuống,“ Bộ dáng này của ta giờ làm sao còn có thể được gọi là họa thủy? Có lẽ rất nhanh thôi, ngay cả hồng nhan cũng còn...”
      Thanh của Tịch Nhan càng ngày càng thấp, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: “Nàng lại suy nghĩ linh tinh gì thế?”
      Tịch Nhan biết vì sao đột nhiên sinh ra tia thương cảm, khụt khịt mũi, : “Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến câu thơ: Hồng nhan vị lão ân tình đoạn*.”
      *Hồng nhan vị lão ân tình đoạn: Hồng nhan chưa lụi tàn mà ân tình hết.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khỏi nở nụ cười: “Nàng trước kia cũng có lo được lo mất như vậy.”
      trước kia là chỉ Tịch Nhan trước khi mất trí nhớ vài năm, nhưng mà Tịch Nhan lại lý giải theo hướng là thời gian trước, khi nàng còn chưa gả cho , nhân tiện : “Đó là đương nhiên, bởi vì khi đó, ta cũng biết đời có chàng, cũng biết mình được gả cho chàng, càng ngờ...” Nàng cũng ngưng gì nữa, dừng chút mới ,“Thất lang, nếu có ngày, chàng chán ghét ta, chàng cứ thẳng thắn với ta, nhất định đừng có lặng yên mà bất hòa với ta, được ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được nhướng mi, giữ chặt chiếc đầu nho của nàng, : “Có phải có thai là thích miên man suy nghĩ như vậy hay ? Từ trước là như thế này, nay lại là như vậy?”
      Tịch Nhan đột nhiên bật cười khanh khách: “Chàng phải muốn với ta chàng định trân ái ta cả đời sao? Vô luận ta biến thành bộ dáng gì, có bao nhiêu khó coi, mặt có bao nhiêu nếp nhăn, chàng cũng ghét bỏ ta?”
      “Đúng.” Lúc nàng vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền trầm tĩnh trả lời chữ, kiên định lạ thường.
      Tịch Nhan ngước mi nhìn , nhịn được hơi nhếch khóe miệng: “Ta tạm thời tin tưởng chàng. Nhưng mọi việc, đều phải đợi tương lai mới chính xác được, phải ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu thở dài, đỡ lấy đầu nàng, hôn lên trán nàng, thấp giọng : “Nhan Nhan, nàng có biết hay , nàng từng dùng điệu múa mà khuynh đảo cả thiên hạ?”
      Tịch Nhan giật mình, biết tại sao lại đột nhiên tới chuyện này: “Chàng đến điệu múa ở trước chính điện Tây Càng trước đây sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu nở nụ cười: “ phải, là năm giao thừa thứ ba mươi, khi đó phụ hoàng còn tại thế, nàng vì tức giận ta mà cẩn thận làm hỏng chiếc ly bạch ngọc liên hoa phụ hoàng vô cùng quý trọng, cho nên, nàng đền trả cho phụ hoàng đóa hoa sen.”
      Nghe đến đó, Tịch Nhan bỗng nhiên chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối như vậy vì bản thân mình mất trí nhớ: “Ta trả người đóa hoa sen sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười xoa mái tóc của nàng: “Đóa hoa sen kia, là hoa sen đẹp nhất mà cuộc đời này ta gặp qua, mà điệu nhảy kia, khuynh đảo toàn bộ trái tim ta.”
      Sau khi mất trí nhớ, thời gian cùng ở chung cũng coi là dài, nhưng cũng đủ thân mật tận xương tủy. Tuy nhiên, Tịch Nhan cũng chưa từng nghe qua như vậy, trong khoảnh khắc nàng nhịn được lệ nóng lưng tròng, cố nén lúc lâu sau, mới khóc thành tiếng, chỉ thấp giọng : “Trước kia, chàng có qua với ta như thế hay chưa?”
      Nét mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng khỏi hơi động, chậm rãi nắm tay nàng, trầm giọng : “Chưa có. Nhưng, cuộc đời này ta bao giờ như vậy với nữ nhân thứ hai nào nữa.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 304 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Tịch Nhan mơ giấc mộng rất dài.
      Trong mộng, nàng nhìn thấy chính mình năm mười sáu tuổi, nàng nghe thấy Hoa Quân Bảo phái người truyền thánh chỉ đến, muốn đưa nàng hòa thân với Bắc Mạc.
      Nàng nhìn thấy người mình mặc hỉ phục, thân thân đứng trong hỉ đường.
      Trong khoảnh khắc khi chiếc khăn hỉ bị kéo ra, xuất trước mắt nàng là gương mặt tuấn phủ nét ôn nhuận giống như thần tiên giáng thế.
      Nàng nhìn thấy ngồi xe lăn, vươn tay ra, cực kỳ ôn nhu gọi nàng: “Nhan Nhan”.
      Nàng nhìn thấy mình hốt hoảng mặc nam trang, thoát khỏi .
      Nàng nhìn thấy tìm được mình sau hơn năm lẩn trốn.
      Năm ấy, trong đô thành hoa lệ, khắp thành ngập tràn hương hoa nở, đưa nàng ngắm hết các loại hoa. Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ, Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.
      *Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ, Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.:
      Tỉnh rượu còn ngồi trước hoa, say rượu nằm ngủ dưới hoa
      ......
      Tịch Nhan từ trong mộng choàng tỉnh dậy, mở mắt ra, gần ngay trước mắt nàng vẫn là khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
      Trong suốt năm nàng rời , khuôn mặt ấy khắc vào đáy lòng nàng, là khuôn mặt nàng ngày đêm tương tư đến khoảng thời gian cùng ân ái; khuôn mặt nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến khi độc núi Lăng Tiêu; là khuôn mặt nàng muốn nhìn thấy khi trở lại vương phủ làm sườn Vương phi, là khuôn mặt nàng sợ hãi đối mặt khi biết mình thân nhiễm kì độc... khuôn mặt nàng thấy mặt hồ khi rời khỏi ....
      Trí nhớ mất trở lại từng chút , tận đến lúc nàng cùng gặp nhau lúc ban đầu, giây phút ban đầu nàng tuyệt đối nên quên!
      Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mặt nhắm mắt ngủ say, mày hơi hơi nhíu , sắc mặt vẫn tốt như cũ. Tịch Nhan chậm rãi vươn tay ra, muốn chạm vào mặt .
      Ông trời đối với nàng, như vậy ra cũng phải là công bằng, tốt xấu gì sau khi nàng đánh mất vài năm trí nhớ, nành vẫn gặp lại , vẫn lần nữa lòng hướng về , cứ thế nàng rốt cuộc cũng tìm về được trí nhớ của khoảng thời gian trước đây!
      Tay nàng chậm rãi dừng lại, cũng chạm tới , khóe mắt thể ngăn nước mắt tuôn rơi--
      Đây là Hoàng Phủ Thanh Vũ của nàng, trượng phu của nàng, phụ thân của con nàng, Thất lang của nàng......
      thể khắc chế nội tâm dâng trào, nhưng cũng muốn quấy rầy giấc ngủ của . Tịch Nhan lặng yên ngồi dậy mang giầy, rời phòng tiếng động.
      Ngoài phòng, bầu trời vừa cao vừa xanh, vạn dặm gợn mây, ánh mặt trời đứng bóng. Tịch Nhan đứng góc hành lang lúc lâu, liền xuống bậc thang, chậm rãi ngồi xuống, đón ánh mặt trời, lẳng lặng hồi tưởng ký ức bị mất của nàng và trước đây.
      Lúc Thập Nhất trong bộ áo giáp từ xa tới chuẩn bị trở về quân doanh bỗng trông thấy nàng đơn chiếc bóng ngồi chỗ, lúc khóc, lúc cười, bộ dáng mất hồn mất vía. Thập Nhất nao nao, lập tức tiến đến trước mặt nàng, thấp giọng hô tiếng: “Thất tẩu?”
      Tịch Nhan giật mình ngẩng đầu lên mới phát đứng ở trước mặt mình. Trước đây nàng rất tín nhiệm nam tử trẻ tuổi này, nay còn mang thêm lòng cảm kích đối với chu toàn cẩn thận của , nàng chậm rãi đứng lên. Hốc mắt Tịch Nhan vẫn còn hồng, đột nhiên nở nụ cười: “Thập Nhất, cám ơn đệ.”
      Nụ cười của nàng bao hàm rất nhiều ý tứ hàm xúc. Thập Nhất có chút kinh ngạc, nhưng sau lát, lại như đột nhiên hiểu được điều gì: “Thất tẩu, tẩu --”
      Tịch Nhan chậm rãi đưa tay đưa lên môi, hướng làm động tác chớ có lên tiếng, chống thân mình đứng lên, chỉ chỉ đầu mình mà cười với .
      Quả nhiên! Trong lòng Thập Nhất đột nhiên nhảy dựng, cũng cười lên, sau lát, lại thối lui từng bước, vén áo giáp lên, hướng Tịch Nhan làm đại lễ.
      Tịch Nhan bỗng dưng nóng nảy: “Đệ làm cái gì vậy?”
      Thập Nhất chậm rãi cúi thấp đầu xuống, : “Nếu Thất tẩu nhớ ra thôi, nhưng hôm nay Thất tẩu nhớ lại toàn bộ, Thanh Dung đây thể hướng Thất tẩu thỉnh tội. Năm đó nếu có Thanh Dung góp phần vào, Thất ca cùng Thất tẩu cũng gặp phải nhiều chuyện như vậy, thỉnh Thất tẩu thứ tội.”
      Tịch Nhan nghe xong, nở nụ cười bất đắc dĩ, giọng : “ là lần thứ hai đệ lại hướng ta thỉnh tội rồi. Thập Nhất, theo như lời của đệ vừa cũng biết ai mới là kẻ có tội. Ngày đó, ai ngờ được rằng ta chết, nhưng người nên thỉnh tội phải là ta. Là ta lừa gạt Thất ca của đệ, là ta khiến cho đệ lừa gạt chàng giúp ta, đệ là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, nghĩ lại lúc phải đối mặt với chàng chắc hẳn đệ phải rất thống khổ? Như vậy nay, ta xin thỉnh tội với đệ.”
      Tịch Nhan xong, đỡ thắt lưng mình liền làm động tác muốn quỳ xuống.
      Thập Nhất cuống quít đứng dậy, giữ nàng lại: “Thất tẩu!”
      Tịch Nhan nhìn sắc mặt lo lắng của , bật cười khúc khích: “Đệ nghĩ rằng giữa ta và đệ như vậy mà ta còn thỉnh tội với đệ à? Chuyện tình qua cho nó qua, cũng may hết thảy nay đều tốt rồi, phải sao?”
      Thập Nhất trầm mặc lát, rồi cũng mỉm cười: “Vâng, đều tốt rồi.”
      Tịch Nhan nhìn thấy thân trang phục và binh khí của , : “Đệ định quân doanh sao?”
      Thập Nhất gật đầu : “Lần này ngưng chiến, kỳ cũng có nguyên nhân rất lớn là bởi vì bệnh tình Thất ca ràng, nhưng đệ đoán, bệnh Thất ca, vốn cũng chỉ do quen với khí hậu bên ngoài, chỉ sợ còn do tương tư mà góp thêm phần vào. Nay Thất tẩu đến đây, đệ cũng nên trở về trong quân thôi.”
      Sắc mặt Tịch Nhan hơi hơi đỏ lên, lại cười: “Đệ xem, ta lại thiếu đệ cái nhân tình.” Dừng chút, chợt nhớ tới điều gì, nàng với Thập Nhất: “Đúng rồi, buổi sáng ta thấy Vương phi của đệ, nàng chính là biểu muội của Tứ gia lúc trước sao?”
      Sắc mặt Thập Nhất biết vì sao hơi đổi, gật gật đầu, : “Thất tẩu, tính tình nàng ta lỗ mãng, nếu chẳng may nàng ta bậy bạ gì đó với Thất tẩu, Thất tẩu vạn lần cũng thể tin!”
      “Lỗ mãng sao? Ta ra thích tính hấp tấp này.” Tịch Nhan cười cười, lại , “Nếu đến đây mà đệ cũng mang nàng theo, cũng có thể thấy được cảm tình các người vô cùng tốt. Đệ có thể buông tay Mẫu Đơn, kỳ cũng phải chuyện tốt. Hôm qua ta nhìn thấy các người náo loạn với nhau chút cũng là bình thường, chính là vạn lần cần giống như ta cùng Thất ca của đệ là được.”
      Thập Nhất trầm mặc lát, cười : “Tình cảm của Thất ca cùng Thất tẩu làm sao người ngoài có thể so sánh được. Về phần nàng ta, Thất tẩu chỉ cần chú ý đừng nhiều lời với nàng. Đệ đến để chào từ biệt Thất ca, nhìn thấy Thất tẩu khỏe lại, đệ cũng an tâm rồi.”
      Tịch Nhan cho là ngượng khi đề cập đến chuyện vợ chồng, liền thêm gì nữa, chỉ : “Vậy đệ cùng ta ngồi nơi này, chờ chàng tỉnh lại rồi gặp chàng.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :