1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 290 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Ban đêm, bầu trời bắt đầu đổ mưa rả rích, tiếng mưa rơi mái ngói của cung điện, phát ra những thanh rất .
      Bất Ly sớm say giấc trong lòng Tịch Nhan, hơi thở đều đặn, cái miệng chu lên, giấc ngủ có vẻ ngọt ngào lạ thường.
      Tịch Nhan vốn cũng thiếp , nhưng biết vì sao bỗng nhiên lại tỉnh hẳn, mở mắt ra, đưa mắt nhìn nữ nhi cái, nhịn được nở nụ cười, nhàng đặt lên trán nụ hôn, sau đó, xoay người ngồi dậy, ngồi bên giường được lát, bỗng dưng khoác áo rời khỏi tẩm điện.
      Cung nữ túc trực bên ngoài thấy nàng ra, dụi dụi đôi mắt, đứng dậy ngay: "Quận chúa có gì phân phó ạ?"
      Nhưng Tịch Nhan chỉ lắc đầu, : "Ta muốn dạo quanh hành lang chút, ngươi cần theo đâu."
      Mưa dần dần nặng hạt hơn, Tịch Nhan bèn đến lương đình phía dưới hành lang, nhìn bóng đêm càng ngày càng bị màn mưa vây kín, đành thở dài hơi, bỗng nhiên mở miệng : "Ngay cả Bất Ly, chàng cũng cần sao?"
      Hồi lâu sau, có động tĩnh nào.
      Tịch Nhan chờ đợi lúc lâu, cuối cùng cũng chắc chắn mình đoán sai, vừa định xoay người , lại đột nhiên thoáng nhìn thấy chỗ ngã rẽ của hành lang chậm rãi xuất bóng dáng, mới vừa rồi nàng định dỡ bỏ phòng bị trong lòng mình, bỗng nhiên ngay lúc đó, nó giống như đòn quyết định, khiến hô hấp của nàng cũng trở nên gian nan.
      Thân ảnh nhanh nhẹn to lớn kia làm nàng cảm thấy dường như kiếp này nàng thoát ra khỏi giấc mơ này.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vào, đứng đối diện với nàng, chỉ nhìn sâu vào nàng, được lời nào.
      Cuối cùng Tịch Nhan vẫn tránh được ánh mắt đó, xoay người , xuyên qua màn mưa trắng xóa, nhìn về phía cây tùng xa xa kia, bỗng nhiên nhấc tay chỉ về hướng đó, : "Ta nhớ , năm mười hai tuổi, thường xuyên nghe được khúc nhạc vọng đến từ kia, nhưng biết ai là người tấu, dùng nhạc cụ gì để tấu."
      Tầm mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chậm rãi dời về phía kia, hồi lâu sau, lại chỉ trầm giọng : "Nàng biết ta ở đây sao?"
      Cũng biết, điều muốn hỏi là trước kia hay bây giờ. Tịch Nhan chậm rãi nở nụ cười, lắc đầu: " biết, ta chỉ đoán bừa thôi."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ tiếng, thình lình vươn tay ra, giữ nàng lại, xoay người nàng nhìn vào mình, chậm rãi ôm lấy vòng eo gọn gàng của nàng, ngắm nhìn nàng, rồi cúi đầu gọi tiếng: "Nhan Nhan."
      Tịch Nhan vẫn cười, bình tĩnh mà giảo hoạt: "Có chuyện gì vậy, Hoàng thượng Bắc Mạc?"
      nhìn nàng, giống như trong mắt chỉ có mình nàng, lát sau, mới giọng : "Chỉ muốn hỏi nàng, có nhớ ta ?"
      "Có chứ." Tịch Nhan giọng , "Mỗi lúc yên lặng, mỗi lúc ngẩn ngơ, trong giấc mơ mỗi đêm." Nàng dừng chút, rồi nhìn nở nụ cười, "Nhưng cũng khéo, hôm nay ta vừa quyết định, từ nay về sau, ta cần chàng nữa."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như cũng nghĩ nàng lời này, hạ thấp mắt, cười khẽ tiếng: "Ta cũng đoán được."
      "Lý do?" Tịch Nhan vẫn bị ôm trong vòng tay, khoảng cách hai người vẫn rất gần, ngữ khí bình thản đến tận cùng của nàng, tươi cười, đạm mạc mà xa cách.
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi buông Tịch Nhan ra, thấp giọng cười : " có lý do. người làm sai chuyện gì, nên bị trừng phạt, phải ?"
      Nghe câu này, ngụy trang cực kỳ hoàn hảo của Tịch Nhan, dường như vỡ ra, trong lòng giống như bùng lên ngọn lửa, vừa muốn mở miệng hỏi cuối cùng là làm sai chuyện gì, dựa vào đâu mà trừng phạt bản thân chứ, lưng bỗng dưng căng thẳng ....
      "Nhan Nhan, xin lỗi, ta sai rồi."
      Nàng lại bị ôm vào lòng lần nữa, nghe giọng của vang bên tai, Tịch Nhan cảm thấy hoảng sợ, trong tai giống như có gì đó tác động, đầu óc cũng trở nên rối loạn.
      Thế nên, qua hồi lâu sau, nàng mới có thể nhớ lại câu vừa rồi của --- dường như , sai rồi?
      Tịch Nhan biết qua bao lâu, cuối cùng mới tìm lại được giọng nhợt nhạt mà vô lực của mình: "Sai rồi, sao chứ?"
      Tay chậm rãi xoa gáy nàng, đồng thời dời môi lại sát bên tai nàng, thấp giọng : "Đúng vậy, sai chính là sai. Có lẽ, suốt cuộc đời này nàng tha thứ cho ta, nhưng mà, cũng may ta định với nàng những lời này. Nhan Nhan, phải nhớ kỹ, chăm sóc bản thân mình tốt."
      những lời này, ràng giống như vĩnh biệt.
      Lồng ngực Tịch Nhan đột nhiên đau đớn như bị gì đó đập mạnh vào, cơn đau cực kỳ thống khổ, choáng váng, nàng đành ngã vào lòng .
      Đau, rất đau. Tịch Nhan kiềm chế được tay chân phát run, đôi môi cũng run lên, dùng sức nắm chặt vạt áo , chịu đươc đành cúi đầu xuống rên rỉ thành tiếng: "Thuốc, đưa thuốc cho ta ...."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, hai tay đột nhiên giữ chặt lấy nàng: "Nghe lời ta, nàng thể uống thứ thuốc đó nữa."
      "!" Tịch Nhan gắng hết sức đẩy ra, "Ta cần chàng, tránh ra ..."
      "Nhan Nhan" vẫn gọi tên nàng, giống như thở dài, rồi hôn nàng.
      Tịch Nhan vẫn ra sức giãy dụa, nhưng cuối cùng càng lúc càng đau đớn, đành bất lực cuộn người lại, khóc lớn tiến vào lòng .
      Trong ý thức chỉ còn lại cơn đau dứt, nàng chỉ cảm thấy mình thể nhìn, cũng nghe được gì nữa, chỉ có cơn đau long trời lỡ đất ập đến, chôn vùi nàng .....
      **********************
      "Mẫu thân ơi, dậy nào!"
      Sáng sớm tinh mơ, Bất Ly từ trong mơ tỉnh dậy liền nằm sấp người Tịch Nhan ngủ say như muốn hôn mê, liên tục gọi nàng.
      Tịch Nhan vất vả lắm mới có lại được chút ý thức, tức khắc lấy tay đè chặt lồng ngực mình, nhưng còn cảm thấy đau, lúc này mới hoàn toàn hồi phục lại, mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tròn hắc bạch phân minh của Bất Ly chớp chớp trước mắt mình.
      Tịch Nhan nhin được đành cười lên, nhấc tay vuốt ve đầu của nữ nhi: "Mới sáng mà con dậy rồi sao?"
      Bất Ly thuận thế vùi vào lòng Tịch Nhan, vừa mới tỉnh ngủ, giọng của bé có phần nũng na nũng nịu kể với Tịch Nhan về giấc mơ đêm qua.
      Giấc mơ đêm qua ...... Tịch Nhan lại bất giác thất thần, nhớ đến tình hình đêm qua, nàng bắt đầu nghi ngờ mình có phải lại nằm mơ ?
      Nhưng tất cả mọi việc đều ràng như vậy, ngoại trừ sau khi cơn đau của nàng phát tác .....
      Nhưng nếu là , sao tình hình bây giờ này lại có thể thế này?
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 291 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Vào buổi trưa của ngày đó, đến thời điểm dùng bữa trưa trong Triêu Dương Điện, bàn đều là những món ăn Bất Ly thích, Tịch Nhan chưa kịp gắp thức ăn cho Bất Ly cung nữ Bạch Hà thân cận bên cạnh Hoa Quân Bảo đột nhiên xin cầu kiến.
      “Bẩm quận chúa hôm nay Đại Sở có phái đến nữ tử xin cầu kiến quận chúa.” Bạch Hà vừa vừa nâng tay dâng lên miếng ngọc bội, , “Nàng ta quận chúa thấy ngọc bội như thấy người”.
      Tịch Nhan cảm thấy ngọc bội kia nhìn rất quen mắt, liền tiếp nhận, lúc này mới nhớ lại là người Nam Cung Ngự từng đeo ngọc bội này. Nàng rốt cuộc ngồi yên, vội : “ Ngươi mau truyền nàng ta tiến vào”.
      Lúc này Bạch Hà liền dẫn theo nữ tử dáng vẻ yểu điệu vào điện, Tịch Nhan vừa nhìn thấy lập tức lên tiếng gọi: “Thủy Lam”
      Thủy Lam tiến lên cúi người về hướng Tịch Nhan hành lễ: “Nô tỳ tham kiến quận chúa”.
      Tịch Nhan tiến lên nâng nàng ta dậy, sau đó đến bên cạnh Bất Ly, dặn dò bé phải ngoan ngoãn dùng bữa, lúc này mới kéo Thủy Lam vào trong tẩm điện.
      Vừa vào cửa, Tịch Nhan lập tức xoay người lại vội la lên: “Là Nam Cung Ngự bảo ngươi đến sao? Sư huynh thế nào, huynh ấy có khỏe ?
      Thủy Lam liền nở nụ cười: “Công tử dạo này rất khỏe, công tử hoàn toàn bình phục rồi, bởi vì rời quá vội vàng nên chưa kịp gặp mặt quận chúa nên mới phái nô tỳ đến để hỏi thăm quận chúa”.
      Lúc này, Tịch Nhan mới thở phào nhõm rồi : “Huynh ấy sao là tốt rồi như vậy ta cũng yên tâm”.
      Thủy Lam thu lại nụ cười, than tiếng rồi : “Làm sao công tử nghĩ tới chuyện tự mình đến gặp quận chúa, chỉ là nay chiến Đại Sở căng thẳng, công tử thực chẳng thể phân thân ra được”.
      Trong lòng Tịch Nhan lại căng thẳng: “Bắc Mạc lại muốn xuất binh sao?”
      Thủy Lam cúi mặt : “ Bắc Mạc liên tiếp chiếm đóng hai thành trì của Đại Sở , lần này chỉ sợ là muốn tiếp tục lấy cả đảo Hoàng Long mới bằng lòng bỏ qua. Nô tỳ thấy nhiều đêm công tử mình lên thành lầu, chắc là lo lắng. Lúc trước Đại Sở chỉ đánh lần là thắng trận, bây giờ chỉ sợ dù có công tử cũng thể xoay chuyển càn khôn.”
      Xuất binh, hai thành trì, thể xoay chuyển càn khôn … Tịch Nhan mơ mơ hồ hồ nghe câu được câu mất, trong đầu lại nghĩ đến chuyện đêm qua, Nếu Bắc Mạc bắt đầu xuất binh tấn công, như vậy Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định là phải trấn giữ trong triều, như vậy, ràng có khả năng xuất ở Tây càng. cách khác, đêm qua, và những đêm trước căn bản đều là nàng nằm mơ!
      Thủy Lam thấy Tịch Nhan lời nào cứ nghĩ rằng nàng lo lắng cho Nam Cung Ngự, liền : “Quận chúa cần phải lo lắng cho công tử, công tử vốn là người rất có chủ ý, tất nhiên người cố gắng dốc toàn sức lực để bảo vệ Đại Sở và con dân Đại Sở. Kỳ , lần này công tử phái Thủy Lam tới đây cũng cho nhắc tới chuyện này vì sợ làm cho quận chúa lo lắng.”
      “Vì sao lại như vậy?” Tịch Nhan cũng mơ hồ cảm thấy Nam Cung Ngự muốn tình cho nàng, rốt cuộc khi nàng mất trí nhớ xảy ra những chuyện gì, vì sao nàng lại phải cùng tới Đại Sở, và vì sao lại muốn cho nàng mất trí nhớ. Trong đầu nàng có rất nhiều lớp sương mù mà sao làm sáng tỏ.
      Thủy Lam cười cười : “Công tử muốn nô tì đến cho quận chúa biết Hỏa liên hoa cứu mạng công tử trước kia chính do hoàng đế của Bắc Mạc tặng cho.”
      “Cái gì?” Tịch Nhan nhịn được thất thanh , vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Thủy Lam, “Ngươi lại lần nữa xem.”
      Thủy Lam vẫn ý cười như trước: “Công tử cũng đoán được quận chúa nhất định biết nội tình, cho nên mới phái nô tỳ tới cho quận chúa, thực ra Hỏa liên hoa là do hoàng đế Bắc Mạc tìm được hơn nữa còn phái người đem đến để trị thương cho công tử”.
      Trong lòng, trong đầu Tịch Nhan nhất thời cảm thấy hỗn loạn! Là Hoàng Phủ Thanh Vũ tìm được Hỏa liên hoa, và chính là người cứu Nam Cung Ngư! Nhưng vì sao ngày đó lại phải hủy Dao trì đậu khấu? phải là hận Nam Cung Ngự nên muốn huynh ấy sống sao?
      kịp nghĩ nhiều Tịch Nhan đột nhiên xoay người chạy ra tẩm điện!
      Nàng chạy như bay tới Ngự thư phòng để tìm Hoa Quân Bảo, lúc này, Hoa Quân Bảo ôm nữ tử trong lòng cười cười chỉ dẫn cho nàng ta tập viết, bỗng nhiên thấy Tịch Nhan xông tới, sắc mặt hai người nhất thời biến đổi.
      Tịch Nhan bất chấp lễ nghĩa lập tức tiến lên đè trang giấy trước mặt Hoa Quân Bảo xuống, cắn răng hỏi : “Ta hỏi huynh, Hỏa liên hoa chữa khỏi cho Nam Cung Ngự là do ai đem đến?”
      Hoa Quân Bảo chậm rãi buông lỏng nữ tử trong lòng ra, nhún vui, cười : “ Xem ra muội biết là ai rồi, phải sao?”
      Tịch Nhan tức giận đến mức nghiến răng, dậm chân : “Vì sao huynh gạt ta là do huynh tìm được ?”
      “Ta chưa từng như vậy.” Hoa Quân Bảo cười ha hả,“Hơn nữa, Nhan Nhan, muội cũng có hỏi ta.”
      Tịch Nhan cắn môi nhìn , thể che giấu lửa hận trong lòng, cuối cùng lại chậm rãi thả lỏng vẻ mặt, khẽ cười lên: “Được hôm nay xem như huynh với ta.”
      Tịch Nhan xong, cũng thèm nhìn , lơ đãng nhìn xẹt qua vẻ mặt đỏ bừng bừng của nữ tử đứng bên cạnh . Hình như nàng gặp mặt nữ tử này ở đâu đó nhưng nhất thời nhớ ra nổi là vị nương nương ở cung nào, xem ra khi trở về phải cho người hỏi cho .
      Lúc này, Tịch Nhan mới ngoan ngoãn hành lễ rồi : “Nếu như thế, Tịch Nhan xin cáo lui. Hoàng Thượng xin ngài bảo trọng long thể.”
      Nhìn Tịch Nhan xoay người ra Ngự thư phòng, trong lòng Hoa Quân Bảo dâng lên dự cảm lành, quay sang nhìn về phía ái phi bên cạnh, bỗng nhiên nở nụ cười vừa chuyển đầu nhìn về phía bên người ái phi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tối nay nàng hãy ở lại tẩm cung với trẫm, cần trở về.”
      Tịch Nhan ra khỏi Ngự thư phòng, nỗi khiếp sợ và nghi ngờ trong lòng căn bản nàng vẫn tìm ra được lời giải đáp, chậm rãi trở về Triêu Dương điện, cả đầu nàng miên man suy nghĩ, đến nửa đường đột nhiên dừng lại, xoay người về hướng cửa cung.
      Xe ngựa nhanh chóng tiến đến thiền viện của Thái Hoàng Thái Hậu được tu sửa, Tịch Nhan xuống ngựa, nàng cũng liếc mắt về phía thiền viện, lập tức tiến về gian phòng giữa hai thiền viện, thấy cửa phòng đóng chặt, liền dùng sức gõ cửa. thấy hồi , Tịch Nhan vừa tức vừa giận, bỗng nhiên quay về phía thị vệ đằng sau : “Ngươi mau phá cửa này ra cho ta!”. Đây là thiền viện của Thái Hậu, thị vệ cũng dám lỗ mãng, do dự lúc lâu rồi mới tiến lên, có vẻ như phải lấy hết can đảm mới dám đá văng cửa phòng.
      Tịch Nhan lập tức đẩy cửa ra rồi vào, ngay lập tức nàng thiếu chút nữa thể đứng thẳng nổi. Trong căn phòng ngăn nắp này chẳng phải vẫn còn quanh quẩn hơi thở của người đó sao?

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 292 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Chỉ trong nháy mắt, dường như tất cả khí huyết trong đầu Tịch Nhan đều dâng lên, cũng thể chính xác là tức giận hay là kích động, tóm lại là có cách nào khống chế nỗi bàng hoàng của mình.
      Nàng liền nhớ tới đêm hôm kia, đêm hôm qua giống như giấc mộng ra tất cả lại là , nàng liền nhịn được vò nát chiếc khăn trong tay.
      ràng ở đây, ràng đến đây, vì sao lại phải xuất quỷ nhập thần như vậy! chuyện nửa, dấu nửa, nàng căn bản đoán ra tâm tư của , càng đến lúc này nàng lại mất ký ức, những chuyện qua nàng thể nhớ lại, mà cái gì cũng chịu !
      Tịch Nhan nhịn được có chút tức giận, đến bên giường ngồi xuống, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh. Vươn tay ra sờ chỉ cảm thấy chăn đệm kia cũng mỏng manh và lạnh lẽo .
      Nàng cũng biết ở nơi này được bao lâu?
      Tịch Nhan nghĩ nghĩ, kéo chăn lại, cuốn vào người, thế này mới còn lạnh như vậy, ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng chờ chủ nhân căn phòng trở về để hỏi ràng mọi chuyện!
      Rất lâu, rất lâu sau đó, lâu đến mức tức giận trong lòng nàng bình ổn lại, kích động cũng bình ổn lại, ngàn vạn loại cảm xúc đều bình ổn lại, tất cả đều hóa thành lạnh lẽo. Nàng nhịn được mà nghĩ tới , phải bỏ rồi chứ, trở về Bắc Mạc rồi chứ? Hay là mà gặo chuyện gì rồi?
      Nàng cứ miên man suy nghĩ, ngồi cũng được yên, ở trong phòng cứ tới lui.
      Lúc nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra vang lên, Tịch Nhan xoay người nhìn lại, đứng ở cửa là thân ảnh cao to, lần nữa nàng cảm giác giống như rơi vào trong giấc mộng hão huyền.
      Trời biết chuyển sang tối từ bao giờ, ánh trăng sáng như đổ xuống người , cảnh này cứ như trong mơ.
      Khuôn mặt dấu trong bóng tối nên Tịch Nhan thể thấy vẻ mặt của , lại thấy chậm rãi vào của, rồi quay người đóng cửa phòng lại.
      Khung cảnh trong mơ dưới ánh trăng kia bất chợt bị ngăn cách ở ngoài phòng, căn phòng nhất thời trở nên tối đen. Tịch Nhan đứng ở tại chỗ, nhìn từng bước đến gần, cảm giác hơi thở kia càng ngày càng quen thuộc, cùng với tim đập, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
      tựa hồ cũng để ý đến điều này, vẫn đến trước mặt nàng, hồi lâu sau, mới nhàng : “Làm sao nàng có thể tới nơi này?”
      câu đánh thức người trong mộng. Tịch Nhan khôi phục tinh thần lại, hơi thở của mang theo hương bạc hà giống như loại rượu mạnh đập thẳng vào mặt nàng sao mà đậm đà đến thế, lúc này nàng mới hừ lạnh tiếng rồi : “Ta muốn đến nhìn người mà ngoại tổ mẫu thất tình lục dục rất mạnh kia là ai, ngờ lại có dịp được gặp mặt hoàng đế hùng tài đại lược như bệ hạ đây.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như cười khẽ tiếng, sau đó lại chậm rãi xoay người ngồi xuống giường: “Như vậy, nay nàng nhìn thấy, sau đó định tính thế nào?”
      có sau đó.” Ngữ khí của lại lần nữa chọc giận Tịch Nhan, Tịch Nhan liền nâng chân lên về phía cửa. Mãi cho đến khi mở cửa ra ngoài, cũng nghe thấy được thanh của vang lên, Tịch Nhan đứng ở ngoài phòng, cảm thấy rét lạnh toàn thân, khẽ cắn môi, rốt cục lại lần nữa xoay người vào trong phòng.
      Lần này, nàng lại lập tức tới bên giường, đứng trước mặt , thẳng vào vấn đề: “Ta hỏi chàng, có phải là chàng người tìm được Hỏa liên hoa, sau đó cứu Nam Cung Ngự hay ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, trong đôi mắt đen tuyền chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng, hồi lâusau nàng mới nghe thấy khẽ lên tiếng.
      Tịch Nhan rốt cục nhận ra cảm xúc trong lòng mình, ràng là tức giận. Nàng nhịn được nắm chặt bàn tay: “Vậy vì sao chàng lại muốn hủy Dao trì đậu khấu kia?”
      “Hả?” thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên mang theo chút kinh ngạc, sau đó, đột nhiên lại giống như lúc bình thường liền đứng bật dậy, ôm lấy khuôn mặt của Tịch Nhan : “Nàng lặp lại lần nữa ?”.
      Bàn tay dùng lực khá mạnh, Tịch Nhan đau tới nhíu mày, tức giận : “ thêm mấy lần nữa thế nào? Chẳng lẽ chàng làm sao? Chính ta tận mắt chứng kiến chàng bóp nát Dao trì đậu khấu, chàng nghĩ chàng có thể thừa nhận sao?”
      Trầm mặc lát, đột nhiên nở nụ cười, lúc đầu chỉ là cúi đầu cười, sau đó thể khắc chế được giương giọng cười to, cuối cùng mới : “Cho nên, vì lý do này nàng mới rời xa ta, nghe ta chuyện, cho dù là ta có viết hưu thư, nàng cũng thèm hỏi thêm câu, đúng ?”
      Tịch Nhan nhịn được hung hăng đạp cho cước:“Ta hỏi chàng vấn đề kia!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cười như trước, chậm rãi ôm lấy nàng, gắt gao kéo vào trong lòng, thấp giọng câu: “Nhan Nhan, làm sao ta có thể ngốc như vậy......”
      Tịch Nhan nhịn được lại lần nữa giãy dụa, giãy dụa thoát được liền dùng sức cắn vào vai cái, nghe được tiếng rên của , càng ra sức cắn mạnh hơn. Rốt cục, thanh của lại vang lên lần nữa ở bên tai nàng, đó là thanh mang theo nhẫn thống khổ: “Nhan Nhan, phải như thế. Nàng y thuật nên nàng biết, nếu Nam Cung Ngự ăn Dao trì đậu khấu kia chỉ có thể sống thêm hai ba năm nữa, cuối cùng vẫn là chết, dù có ăn Hỏa liên hoa cũng là vô ích nàng có biết hay ?“
      Tịch Nhan vốn ở dùng sức thoát khỏi bỗng dưng cứng ngườ lại! Làm sao có thể có chuyện như thế này?!
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ buông nàng ra, lại lần nữa xoa xoa khuôn mặt trăm phần kinh ngạc của nàng: “ biết chưa, đứa ngốc?”
      Tịch Nhan kinh ngạc nhìn , trong nháy mắt, ngoại trừ khóc nàng nghĩ ra mình còn có thể làm gì nữa!
      Nàng bỗng nhiên lại hoài nghi chính mình có phải nằm mơ hay – nàng vốn tưởng rằng cuộc sống của mình u ám đến cùng cực, thế nhưng bỗng chuyển hóa cách kỳ diệu như vậy? thực ra có lừa gạt nàng, mọi chuyện làm tất cả đều là vì nàng, cho dù là cứu Nam Cung Ngự, cũng dốc toàn bộ sức lực! vì nàng mà ngàn dặm xa xôi tới nơi này, đưa Bất Ly đến bên cạnh nàng, màng đến vị trí đế vương của mình lại chấp nhận ở tại căn phòng đơn sơ thế này!
      Tịch Nhan bỗng nhiên đưa tay lên miệng, dùng sức mà cắn xuống, ngay lúc đó nàng cảm thấy đau đến rơi lệ.
      Đây phải là mơ, thực đây phải là giấc mơ !
      Tịch Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía , đôi mắt rạng rỡ, đột nhiên gọi tiếng: “Thất lang.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bất đắc dĩ cười khổ tiếng, lần nữa đem nàng ôm chặt, chậm rãi hôn xuống đôi môi của nàng sau đó trằn trọc hôn lên khuôn mặt nàng, nhàng cuốn trôi những giọt nước mắt.
      Tịch Nhan dù khóc, nhưng lại nghĩ đến trước kia chính nàng hiểu lầm lại cảm thấy buồn cười. Trong lúc này lại vừa khóc,nhưng lại vừa cười. Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ chống đỡ được, thấp giọng dỗ dành nàng như dỗ dành Bất Ly: “Ngoan, đừng khóc, lúc khóc lúc cười, làm mẹ rồi sao lại trẻ con như vậy?”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 293 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Bóng đêm, dần dần trở nên mê ly.
      Trước tiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ giở tấm chăn mỏng manh giường ra, kê lại tấm đệm cho ngay ngắn, phủ kín Tịch Nhan, sau đó, lại ra cửa, bao lâu sau, biết từ chỗ nào mang về tấm chăn dày, phủ thêm ở người Tịch Nhan, cúi đầu hỏi nàng: “Có lạnh hay ?”
      Tịch Nhan trả lời, chỉ chậm rãi vươn tay ra ôm lấy cổ .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thuận thế liền ngậm lấy vành tai của nàng, vừa hôn vừa cọ xát. Cơ thể Tịch Nhan dần dần nóng lên, cúi đầu rên rỉ tiếng, ôm lấy càng chặt.
      Lúc này mới chậm rãi buông vành tai của nàng ra, khẽ nâng thân thể lên, nhìn khuôn mặt của nàng trong bóng tối. Bàn tay chậm rãi mơn trớn từng nét khuôn mặt nàng, bây giờ mới cảm nhận được ràng bàn tay quá lớn so với khuôn mặt bé . Trong lòng cảm thấy rất đau đớn, thở dài tiếng, che lại đôi môi của nàng.
      Cả hai quấn quýt lấy nhau lâu, sau đó mới chậm rãi buông nàng ra, đưa tay cởi quần áo của Tịch Nhan, Tịch Nhan cắn tay mình, vẻ mặt hãy còn thẹn thùng nhìn : “Chàng uống rượu sao?”
      “Ừ.” buông áo ngoài của nàng ra, đồng thời bàn tay bắt đầu an phận cũng chậm rãi tìm kiếm xuống phía dưới.
      Thân thể Tịch Nhan lập tức liền căng thẳng, nhưng khi nghe thấy tiếng cười của , nàng lại cảm thấy tức giận, chậm rãi trầm tĩnh : “Uống với ai?”
      “Hoàng đế biểu ca của nàng.”
      “Huynh ấy...... A --” Bàn tay chậm rãi tham nhập, Tịch Nhan nhất thời có thể chịu đựng bổi, phát ra rên , xấu hổ liếc nhìn , cắn môi : “Chàng cùng huynh ấy uống rượu...... cái gì?”
      có gì.” thấp giọng , đồng thời nhàng in lên đôi môi của nàng, “ có gì.”
      Thân thể của nàng từ trước tới nay vẫn luôn mẫn cảm như vậy, chỉ trong giây lát liền động tình, thở hào hển nhìn , trong mắt hơi nước. Nhưng biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nàng bất ngờ trở nên ảo não: “Bây giờ ta khó coi ?”
      bậy bạ gì vậy?” trầm giọng .
      Tịch Nhan mở mắt, cười khẽ: “Ta tự biết mình mà.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng giữ chặt khuôn mặt của nàng, làm cho nàng phải đối diện với ánh mắt của mình, mới thấp giọng : “Rất đẹp, ai đẹp hơn nàng cả.”
      Tịch Nhan bỗng dưng bật cười, sau đó liền cảm giác được lửa nóng của sẵn sàng: “Chuẩn bị tốt chưa?”
      Tịch Nhan bỗng dưng đỏ mặt, cắn ngón tay trả lời, chỉ bất động thanh sắc cọ cọ người .
      “Thực ngoan.” lại cúi người, nhàng hôn nàng, đồng thời hạ thân dưới xuống, chậm rãi chiếm cứ cơ thể nàng.
      Tịch Nhan lâu chưa từng có cảm giác thân mật ràng như vậy, vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa sợ hãi, bất giác ôm chặt lấy , chủ động dâng đôi môi của mình lên.
      Nàng nhu thuận như vậy, rất hưởng thụ, vừa hôn nàng, vừa chậm rãi động thân.
      Khi động tác của dần dần nhanh hơn, Tịch Nhan cảm thấy cơ thể mình được nâng lên ngày càng cao giống như thủy triều dâng cao, cơ hồ khắc chế được hét to lên, trong lúc đó lại đột nhiên rời khỏi nàng, chậm rãi đặt nàng ngay ngắn giường.
      Tịch Nhan cảm thấy khó chịu muốn hét lên, nắm chặt cánh tay : “Thất lang --”
      Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gợi lên ý cười, lại lần nữa lật người, : “Đừng nóng vội, đêm nay vẫn còn chưa bắt đầu đâu.”
      Khuôn mặt của Tịch Nhan đỏ bừng lên, sau đó lại chủ động hôn , dùng tất cả bản năng cùng giao hòa triền miên, quấn quýt.
      Đêm, quả thực còn rất dài......
      Ngày hôm sau, lúc Tịch Nhan tỉnh lại từ trong khuỷu tay quen thuộc, trong phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời.
      Cả người nàng đau đến nghiến răng nghiến lợi, lặng lẽ mở mắt ra, trước mặt nàng chính là dung nhan ngủ say của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Đêm qua uống rất nhiều rượu, hơn nữa cơ hồ phóng túng cả đêm, cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa có dấu tỉnh lại.
      Tịch Nhan kinh ngạc nhìn , tâm tình mê loạn đêm qua của nàng rốt cuốc mới có chút thanh tỉnh, đồng thời nhớ tới vấn đề bị mình xem -- nàng nên cùng như vậy, bởi vì, tự tay viết hưu thư đưa cho nàng rồi!
      Hưu thư! Trong đầu Tịch Nhan ràng chấn động, từ trong lòng bật ngồi dậy.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn chưa tỉnh dậy, Tịch Nhan ngơ ngác ngồi lát, ánh mắt bỗng nhiên vô cùng thanh minh, vụng trộm liếc mắt nhìn , liền lặng yên lướt qua xoay người xuống giường, nhặt quần áo của mình lên, nhanh chóng mặc vào, sau đó lung tung sửa sang lại chút mái tóc bị hỗn độn, lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thanh Vũ ngủ say giường, cuối cùng quyết đoán xoay người rời .
      Ra khỏi cửa phòng, nàng trông thấy những thị vệ đứng phía xa xa, khi nhìn thấy nàng ra, bọn họ lấp tức tiến lên nghênh đón, thấp giọng hành lễ.
      Tịch Nhan nhịn được đỏ bừng cả mặt, nhưng thấy những thị vệ này đều ngẩng đầu lên, mới có chút bình tĩnh lại, quay đầu nhìn hai gian phòng phía sau, bỗng nhiên : “ lấy mồi lửa đến đây cho ta.”
      Cả bọn thị vệ ngạc nhiên nhìn nhau, trong lòng nổi lên nghi hoặc, nhưng cũng dám hỏi gì nhiều, lập tức có người lấy mồi lửa mang đến, Tịch Nhan cầm trong tay, liền quay mặt nhìn gian phòng phía sau, khẽ nheo mắt lại, ngắm tới ngắm lui gian phòng, bỗng nhiên bật cười.
      “Quận chúa.” Có thị vệ nhìn ra nàng muốn làm gì, liều chết mở miệng, “Quận chúa, bên trong còn có người.”
      “Ta biết.” Tịch Nhan tức giận trả lời, bỗng nhiên xoay người, đem mồi lửa kia giao cho tên thị vệ vừa mở miệng, “Chờ ta rồi, ngươi liền hỏa thiêu hai gian phòng kia cho ta...... Nếu hai gian phòng cháy bắt đầu to mà người kia còn chưa ra, ngươi phải cứu . Tóm lại, ta muốn hai gian phòng này phải bị thiêu hủy sót chút gì!”
      Vẻ mặt của tên thị vệ nhất thời vô cùng kinh ngạc và cứng ngắc, trong ánh mắt đồng tình của những tên còn lại, tiếp nhận mồi lửa trong tay Tịch Nhan.
      Vì thế, khi xe ngựa của Tịch Nhan chậm rãi xuống núi, hai gian phòng kia đột nhiên bị cháy.
      Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong giấc ngủ say bừng tỉnh lại, chỉ phát giác khói dày đặc khắp phòng, mà người nằm trong khuỷu tay sớm chẳng biết đâu. cơ hồ lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, nhanh chóng khoác áo ngoài chạy ra khỏi cửa phòng, nhưng chỉ nhìn thấy được ánh lửa bốc lên ngùn ngụt từ hai nóc nhà!
      Hai tên thị vệ đứng bên cạnh nhìn với vẻ mặt khó xử, biết đến tột cùng có thân phận ra sao, nên cũng dám tùy tiện mở miệng gì.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được nở nụ cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ cổ tay áo, nhìn về hai tên thị vệ: “Quận chúa của các ngươi có gì hay ?”
      trong hai tên thị vệ do dự lát, rồi mới thấp giọng : “Bẩm công tử, quận chúa , để xem lần này ngài còn có thể đặt chân ở chỗ nào.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 294 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Lúc Tịch Nhan trở lại trong cung, Bất Ly sớm vừa khóc vừa quậy cơ hồ muốn phá nát cả cung điện, đám người vây quanh bé ra sức khuyên nhủ, nhưng Bất Ly vẫn chỉ mực gào khóc mà thôi.
      Khi Tịch Nhan vào Triêu Dương điện khi, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía nàng, cùng lúc đó, Tịch Nhan cũng nghe thấy tiếng khóc của Bất Ly, nàng vội đẩy đám người kia ra, vào bên trong, quả nhiên bắt gặp khuôn mặt nhắn khóc ngừng của Bất Ly!
      Vừa trông thấy nàng, Bất Ly khóc càng lớn tiếng hơn, lập tức liền nhào vào trong lòng nàng, giọng đứt quãng: “Mẫu thân...... Mẫu thân nơi nào...... Mẫu thân cần Bất Ly nữa ......”
      Tịch Nhan lúc này mới giật mình nhớ lại ngờ nàng lại bỏ Bất Ly mình ở trong cung gần ngày đêm, nhất thời vừa đau lòng vừa mắc cỡ với con, vội ôm lấy nữ nhi lên, ngừng giọng dỗ dành.
      Nhưng biết vì sao Bất Ly dựa vào vai của nàng khóc càng lợi hại hơn.
      Tịch Nhan bất đắc dĩ phải cho các cung nữ thái giám trong điện lui ra, còn nàng ôm Bất Ly vào phòng, giở tất cả các chiêu trò ra để dỗ dành Bất Ly, nhưng có chiêu trò nào hữu dụng cả.
      Nghe thấy Bất Ly khóc đến nỗi khàn cả cổ họng, Tịch Nhan cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng đằng hắng, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đứng sau lưng, sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi Bất Ly tay mình.
      May mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lanh tay lẹ mắt, đưa tay tiếp nhận Bất Ly từ trong lòng nàng, ôm bé vào lòng mình.
      Bỗng dưng nhìn thấy xuất ở trong này, Bất Ly kinh ngạc đến nỗi ngừng khóc ngay lập tức.
      Tịch Nhan khỏi thở dài nhõm hơi, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nữ nhi khẽ cười: “Sao Ly nhi ngoan như vậy, vì sao khóc lợi hại như vậy?”
      Lời vừa ra, Bất Ly lại đột nhiên mở to miệng, lớn tiếng khóc lên: “Oa --”
      Lúc này đây, ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thay đổi sắc mặt, chỉ nghĩ đến trong người bé có gì thoải mái, vội ôm bé đặt xuống giường, cẩn thận kiểm tra phen, nhưng lại phát giác toàn thân cao thấp trong ngoài của bé đều tốt đẹp, mới biết được lần này nữ nhi có gì đó được tự nhiên, nên lập tức ôm lấy Bất Ly đứng lên, vừa vừa thấp giọng dỗ: “Ly nhi ngoan, khóc khóc nữa, phụ thân ở trong này, mẫu thân ở trong này, đừng khóc nữa......”
      Tịch Nhan vừa theo bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa lo lắng nhìn Bất Ly, trong lòng cảm thấy áy náy chịu nổi, nhịn được hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cái.
      Qua lâu sau, Bất Ly mới dần dần ngừng tiếng khóc, khuôn mặt nhắn sớm trở nên đỏ ửng cả lên, ngừng hít thở, ghé vào vai Hoàng Phủ Thanh Vũ, cong cong cái miệng nhắn, ai oán nhìn Tịch Nhan.
      Tịch Nhan cơ hồ sắp ngẩng đầu lên nổi, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên dừng chân lại, nàng nhất thời chú ý, liền đụng vào lưng , khi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt trong suốt của nữ nhi, nhất thời khuôn mặt nóng lên: “Ly nhi.”
      Bất Ly vẫn cong cong cái miệng như trước, bỗng nhiên dùng sức giãy khỏi người Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Con muốn xuống dưới......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhướng mày đem Bất Ly thả xuống đất, nhìn thân mình nho của nữ nhi bừng bừng khí thế chạy tới bên giường, cố gắng leo lên ngồi ngay ngắn giường xong, lúc này mới nhìn về phía hai người bọn họ, vươn bài tay bé ra chỉ vào bọn họ, khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc: “ người phụ thân có mùi hương của mẫu thân, người mẫu thân có mùi hương của phụ thân!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười mà cười, Tịch Nhan hận thể tìm cái lỗ chui xuống.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi quay đầu nhìn nàng, khóe miệng gợi lên ý cười tà tứ: “Xem ra, ta tìm được chỗ trú thân rồi?”
      “Chàng nghĩ cũng đừng nghĩ tới!” Tịch Nhan cắn răng lạnh lùng , “Chàng bỏ ta rồi, chúng ta có quan hệ gì nữa!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng thở dài tiếng, kéo tay nàng: “Nhan Nhan, cần gì phải giận dỗi ở trước mặt con chứ?”
      Ngẩng đầu nhìn Bất Ly bừng bừng khí thế ngồi ở giường, Tịch Nhan cảm thấy rất tức giận: “Chàng còn ! Ta muốn chàng ngay, ta muốn chàng ngay lập tức!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, đột nhiên lại bật cười, vươn tay ôm lấy nàng, cơ hồ nửa ôm nửa kéo nàng đến bên giường, cúi đầu nhìn nữ nhi, cười : “Ly nhi, đêm nay ngủ cùng phụ thân và mẫu thân nhé, được ?”
      Tịch Nhan nhất thời tức giận đến mức muốn đá cước, nhưng thấy ánh mắt của nữ nhi chuyển động xoay tròn ở người của mình và , nên cuối cùng vẫn cố nén xuống, cùng đợi nữ nhi trả lời.
      Bất Ly lạnh lùng “Hừ” tiếng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được vươn tay ra, nhàng nhéo nhéo chóp mũi của nữ nhi, cười : “Hay là, Ly nhi muốn ngủ mình?”
      Cái miệng của Bất Ly bĩu ra, cơ hồ muốn khóc nữa.
      Tịch Nhan nhất thời hoảng hốt, vội ôm nữ nhi vào trong lòng: “Ly nhi ngoan, đừng khóc nữa, đêm nay ngủ cùng với mẫu thân nhé, được ?”
      Bất Ly dừng hồi lâu mới : “Còn muốn ngủ cùng phụ thân nũa.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được mỉm cười, trong ánh mắt mang theo mưu nào đó thực được, nhìn nữ nhi bằng ánh mắt tán dương.
      Bất Ly ghé vào vai của Tịch Nhan, thản nhiên liếc phụ thân mình cái, cũng nở nụ cười.
      Chỉ có Tịch Nhan, sau lúc lâu cắn răng nghiến lợi, rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là mua dây buộc mình!
      ************************************************** ***************************************
      Sau ngày hôm đó, có việc ngoài dự kiến xảy ra.
      Hàng đêm Hoàng Phủ Thanh Vũ ở trong tẩm cung của nàng, nhưng lại lộ diện ở trước mặt người ngoài, hai người giống như làm điều gì ám muội vậy.
      Nhưng trong lòng Tịch Nhan lại biết rất ràng, giữa hai người quả là có điều ám muội – đó là, là hoàng đế Bắc Mạc, lại ở tại nơi này; đó là, nàng và trong lúc này còn danh phận vợ chồng nữa, nhưng hai người lại hàng đêm ở cùng phòng, thể nào nổi......
      Vì tránh cho việc ngày đêm đối mặt với , nếu có thời gian rảnh Tịch Nhan liền dẫn Bất Ly rời khỏi cung điện chơi, nhưng trong cung điện Tây Càng này, nàng từ đến lớn sống ở đây, rành rẽ mọi ngõ nghách đến thể rành rẽ hơn, làm sao còn có chỗ mới mẽ nào để chứ?
      Vì thế, sau khi cùng Bất Ly chơi đùa trong Ngự trong hoa viên chán chê, rốt cuộc nàng cũng có thói quen ngày ngày đêm đêm nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, thậm chí, trong những lúc ôn nhu, tình nồng mật ý với , nàng còn có thói quen gọi là “Thất lang”, thói quen mỗi buổi tối tựa vào trong khuỷu tay của vào giấc ngủ, thói quen mỗi sáng sớm tỉnh lại ở trong lòng , miễn cưỡng lắm mới đứng dậy xuống giường.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :