1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 284 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Hoa Quân Bảo liếc xéo nàng: "Vậy mà muội cũng cười được sao?"
      "Sao lại thể chứ?" Tịch Nhan nhăn nhăn chóp mũi, " vất vả mới trở về Tây Càng, lại còn có thể khôi phục thân phận trước đây nữa chứ, ta vui mừng còn kịp nữa là!"
      Hoa Quân Bảo nhịn được nâng tay lên, rồi véo mặt Tịch Nhan: "Lời này mới đúng là muội ."
      "Vậy ta vẫn còn có thể phóng hỏa thiêu tẩm cung của huynh ?" Tịch Nhan bỗng nhiên nháy mắt để thu hút chú ý của .
      "Muội nghĩ cũng đừng nghĩ đến!" Hoa Quân Bảo nể nang gì mà gõ vào đầu Tịch Nhan, "Muội vẫn nghĩ rằng mình còn dại à?"
      Tịch Nhan uất ức bĩu môi: "Ta nghĩ ...." Dừng chút, chợt nhớ đến điều gì, lại , "Huynh vẫn quan tâm ta, đúng ? Vậy ta muốn huynh giúp ta tìm Hỏa liên hoa để cứu Nam Cung Ngự, phái hết người của huynh ra tìm, được ?"
      Ánh mắt Hoa Quân Bảo trầm xuống nhìn nàng: " Hỏa liên hoa?"
      Tịch Nhan gật đầu liên tục: "Huynh cũng là hoàng đế mà, huynh nhất định có cách tìm được, phải ?"
      Hoa Quân Bảo hàm hàm hồ hồ gật đầu: "Đúng vậy, tìm được rồi."
      "Cái gì?" Tịch Nhan kìm nén được mà la hoảng lên, "Tìm được rồi sao? Ở đâu vậy?"
      Hoa Quân Bảo huơ tay: "Sư huynh muội dùng, lúc muội còn chưa trở về cũng khỏe hơn nhiều, và cũng về Đại Sở rồi."
      Tịch Nhan kinh ngạc đến nỗi được câu nào, sau lúc lâu, dường như mới hồi phục lại tinh thần, tin những lời mình nghe được, ngượng nghịu cầm lấy tay Hoa Quân Bảo lặp lại lần nữa: "Huynh là, huynh tìm được Hỏa liên hoa, rồi đưa cho Nam Cung Ngự dùng, nay gần hoàn toàn bình phục, rồi lại bảo ta về Đại Sở sao?"
      " khác lắm, nên muội cũng có thể như vậy." Hoa Quân Bảo gật đầu, vỗ vỗ tay nàng, "Muội yên tâm, bình phục rồi, vội vã trở về như vậy, là vì có tin báo Bắc Mạc muốn xuất binh tấn công Đại Sở"
      Tịch Nhan lần thứ hai cảm thấy kinh hoàng, tâm giống như bị vật gì đó treo lên, nặng nề thở nổi: "Bắc Mạc, muốn phái binh tấn công Đại Sở?"
      Hoa Quân Bảo gật đầu: "Ta nhận được tin tức, mấy ngày trước Hoàng Phủ Thanh Vũ từng xuất ở vùng Giang Nam, chắc là vì kiểm duyệt quân đội ở hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc, để chuẩn bị xuất binh. Hơn nữa, nghe đại quân chinh động của họ cũng sắp khải hoàn, tình cảnh Đại Sở bây giờ rất đáng lo"
      Những suy nghĩ của Tịch Nhan, đều dừng ở hai chữ "Giang Nam" mà vừa .
      Giang Nam, Giang Nam ....
      Hoàng Phủ Thanh Vũ từng , chờ đến khi sức khỏe của nàng tốt chút, dẫn nàng cùng Giang nam, cải trang vi hành, nàng du ngoạn non sông. Hai người còn có thể cùng nhau dọc theo bờ sông mà dạo chơi những thôn làng ven sông...
      Hoa Quân Bảo rất vất vả mới kéo Tịch Nhan như từ "cõi bồng lai" trở về, : "Muội nên suy nghĩ lung tung, dưỡng sức khỏe cho tốt, chờ đến khi bộ dáng của muội dọa người được nữa, ta và muội cùng lên núi thăm Hoàng tổ mẫu, nghe ?"
      Tịch Nhan gật gật đầu, ngực bỗng nhiên đau đớn dữ dội, nàng biết chắc cơn đau này là , nên ngừng tìm kiếm thuốc khắp xung quanh, mà sao vẫn tìm thấy, bèn giữ chặt lấy cổ tay áo của Hoa Quân Bảo: "Hành lý của ta đâu?"
      Hoa Quân Bảo hơi có chút đau đớn nhìn nàng: "Muội tìm gì vây?"
      Tịch Nhan để ý đến , lại tiếp tục tìm, dù có thế nào cũng tìm thấy, đầu óc tức khắc hoảng loạn, nên hướng ra bên ngoài gọi tiếng: "Người đâu!"
      Nhưng ngay lúc này, Hoa Quân Bảo giữ nàng lại, từ trong tay áo lấy ra hộp gấm: "Vật này sao?"
      Tịch Nhan vừa thấy, liền đoạt lấy, lấy ra viên thuốc uống ngay.
      Trong ánh mắt Hoa Quân Bảo vẫn ngập tràn đau đớn: "Thuốc này thể uống, muội biết ?"
      Đợi đến khi cơn đau trong lồng ngực dần lắng xuống, Tịch Nhan mới thản nhiên nhìn , mỉm cười : "Ta biết chứ. Nhưng nếu ăn, đau đến chết mất. Ta sợ đau, huynh biết mà."
      ************************************************** *************************************
      Hoàng cung Bắc Mạc.
      Trong Khâm An điện, Hoàng Phủ Thanh Vũ hoãn buổi tảo triều lại, chỉ ở trong tẩm cung, ôm Bất Ly ngừng sốt cao, còn khóc lớn qua lại, đồng thời giọng dỗ dành con .
      Khuôn mặt nhắn của Bất Ly đỏ bừng, ở trong lòng khóc, thỉnh thoảng lại la lên hai tiếng "Mẫu thân", khiến lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ từng chút siết chặt.
      "Ly nhi ngoan, đừng khóc ...." hầu như dùng hết mọi cách, mà lại chẳng có cách nào dỗ được con bé, bèn đến ngồi giường, Bất Ly còn khóc lớn hơn, chỉ có thể ôm bé như vậy, rồi lần nữa mà dỗ dành.
      Ngoài tẩm cung vang lên tiếng gõ cửa, sau đó Thập Nhị đến, vừa vào cửa lập tức nhìn Bất Ly trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, bắt gặp dáng vẻ sốt cao dứt mà đau lòng, bèn tiến lên giúp đỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ dỗ dành Bất Ly.
      "Quân đội của Thập Nhất đến đâu rồi?" Hoàng Phủ Thanh Vũ tranh thủ ngẩng đầu lên hỏi câu.
      "Huynh ấy gần đến Dĩnh thành rồi, chắc chừng mấy ngày nữa là trở về triều." Thập Nhị vẫn lo lắng nhìn Bất Ly, thấp giọng .
      Nhưng vừa dứt lời, bỗng nhiên từ bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, sau đó, là Tống Văn Viễn thở hồng hộc, nhưng lại giấu được thanh mừng rỡ: "Hoàng thượng, Thập Nhất vương gia hồi cung! Thập Nhất vương gia hồi cung rồi ạ!"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ và Thập Nhị nhìn nhau, cả hai cũng đều giấu được vẻ mặt vui mừng. Hoàng Phủ Thanh Vũ : "Truyền đệ ấy vào ngay."
      lâu sau, cửa tẩm điện vang lên, sau đó, cửa mở ra, Thập Nhất thân nhung trang khôi giáp, khí thế bừng bừng vào, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ và Thập Nhị, khóe miệng nhịn được mà tràn ra ý cười, vừa muốn quỳ xuống hành lễ, Thập Nhị bước lên ôm mạnh , to: "Thập Nhất ca, huynh về rồi!"
      Thập Nhất cười to, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ qua đầu vai của Thập Nhị, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn mình mỉm cười gật đầu, nhưng lại nghe tiếng khóc của Bất Ly, rồi cho Thập Nhị quyền vào lưng: "Đệ yên nào, buông ta ra trước ."
      Thập Nhị bị "ăn" quyền nhe răng trợn mắt: "Thập Nhất ca, công lực của huynh đúng là như người thường đó nha ...."
      Thập Nhất thèm để ý , mà tiến lên quan tâm Bất Ly nằm trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca, Ly nhi làm sao vậy?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng vỗ về khuôn mặt của con bé: "Phát sốt, thuốc cũng có tác dụng, làm mọi cách rồi vẫn hạ."
      Thập Nhất nhìn Bất Ly, chỉ thấy khuôn mặt đỏ hồng của bé, vừa khóc, vừa thào những tiếng vô nghĩa: "Mẫu thân ...."
      Nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt Thập Nhất lập tức hơi thay đổi.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 285 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Ở trong tẩm cung, Thập Nhất ngây người lát, rồi cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ đôi chút về quân tình, lại thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối vẫn lo lắng bệnh tình của Bất Ly, nhịn được đành : "Thất ca, đệ và Thập Nhị vẫn nên trở về, ngày mai lại vào cung gặp huynh."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ gật đầu : "Cũng được, hôm nay cũng tiện để bày tiệc tẩy trần cho đệ, cứ để ngày mai ."
      Thập Nhất đáp lại, rồi kéo Thập Nhị rời khỏi Khâm An điện.
      Ra khỏi cung, hai người tìm tửu lâu ngồi xuống, Thập Nhất nhịn thêm được nữa hỏi: "Cuối cùng vì sao lại thế này?"
      "Gì mà sao lại thế này?" Thập Nhị theo kịp suy nghĩ của Thập Nhất, vừa hỏi vừa châm rượu cho .
      Thập Nhất sốt ruột đến nỗi giật lấy bầu rượu, cau mày trầm giọng hỏi: "Ta hỏi đệ, sao Bất Ly có thể gọi Mẫu thân được chứ?"
      Tim Thập Nhị đập mạnh và loạn nhịp lát, rồi mới chợt hiểu ra, vội : "Thập Nhất ca, huynh biết , ra Thất tẩu vẫn chưa chết! Tẩu ấy về rồi!"
      "Cái gì?" Thập Nhất kinh ngạc đứng dậy, gần như muốn xoay người quay vào cung, nhưng bị Thập Nhị giữ lại.
      "Thập Nhất ca, huynh nghe đệ xong !" Thập Nhị thở gấp , "Lúc đầu, đệ nghĩ tẩu ấy trở về, có lẽ vì khỏe rồi, nhưng ra phải vậy! Tẩu ấy quay về là vì Nam Cung Ngự, Nam Cung Ngự sắp chết nên tẩu ấy đến xin thuốc cho ta! Nhưng mà, chắc là vì lâu mà Thất ca vẫn chưa tìm được thuốc, tẩu ấy lại ra . Đệ rất giận ... Lúc tẩu ấy đệ biết, nếu , đệ nhất định lấy kiếm giết tẩu ấy ngay! Đến giờ này đệ mới biết vì sao Cửu ca chán ghét tẩu ấy, huynh chắc phát dáng vẻ của Thất ca, Thập Nhất ca...."
      Thập Nhất hoảng sợ lắng nghe, lát sau, lại nắm lấy cổ áo của Thập Nhị: "Đệ bậy bạ gì vậy? Tẩu ấy mất trí nhớ đệ biết hả?"
      "Đệ biết!" Thập Nhị kìm được mà hét to lên, "Nhưng mà việc đó thế nào? Mất trí nhớ có thể vì nam nhân khác mà bỏ chồng bỏ con sao?"
      Thập Nhất giận đến nỗi thay đổi sắc mặt, đột nhiên vung quyền, hung hăng đánh vào mặt của Thập Nhị: "Đệ biết nguyên nhân câm miệng cho ta!"
      Thập Nhị bị đánh té ngã đất, đợi đến khi đầu bớt choáng váng thân ảnh của Thập Nhất biến mất ở cửa tửu lâu.
      Thập Nhất vội vàng cưỡi ngựa vào cung, đến Khâm An điện, thấy Tống Văn Viễn vẫn còn đứng ngoài canh cửa, hỏi ngay: "Hoàng Thượng vẫn ở trong sao?"
      Tống Văn Viễn vội đáp: "Trưởng công chúa vất vả mới an giấc, Hoàng thượng vẫn trông chừng."
      "Vậy ngươi vào trong, ta có việc gấp cần gặp."
      Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ ra, Thập Nhất ngồi bậc thang trước cửa điện, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía xa xăm, bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, cổ họng nghẹn ngào kêu lên: "Thất ca....."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười , bước xuống bậc thang, đứng đó lúc lâu, bỗng nhiên để ý đến vai vế quân thần, rồi cùng Thập Nhất sóng vai ngồi bậc thang, thản nhiên : "Làm sao vậy? Lại nhớ đến những chuyện vui sao?"
      Thập Nhất chậm rãi lắc đầu, rồi mới : "Vừa nhìn thấy Bất Ly, đệ cảm thấy con bé càng ngày càng giống Thất tẩu."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ tiếng, gì.
      Thập Nhất xoay qua nhìn : "Thất ca, huynh hận Thất tẩu sao? Tẩu ấy cứ như vậy mà , huynh hận tẩu ấy sao?"
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới khẽ cười tiếng: "Đệ làm sao vậy? Đệ nhớ Mẫu Đơn phải ?"
      Thập Nhất lắc đầu: "Huynh trả lời đệ trước "
      Sau lúc trầm mặc, trong đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dần lên hình ảnh của người đối diện. Sau đó, chậm rãi lắc đầu. nhiều năm, chưa từng với ai những chuyện trong lòng, hôm nay, dường như cảm giác xúc động khiến muốn thay đổi.
      "Thập Nhất à, ta cách nào hận nàng được" khẽ cười, ánh mắt thê lương mà xa xăm, "Đệ biết , ta nhìn nàng lớn lên, lại nhìn cuộc sống vất vả của nàng, ta rất đau lòng. Chỉ là ta biết từ nàng chịu khổ cực, cho nên, mới nỡ tổn thương nàng, nỡ hận nàng. Có đôi khi ta tức giận mà nghĩ rằng, nàng chết rồi, ra vậy cũng tốt, vậy ta có thể tự do rồi, còn nàng, cũng có thể còn khó xử nữa, còn vất vả nữa. Nhưng đúng là vẫn còn luyến tiếc, ta hy vọng nàng bình an, ta hy vọng những người bên cạnh nàng cũng vậy. Những điều tốt đẹp như vậy, nàng muốn nhận từ ta, mà nàng muốn nhận từ người khác, vậy nàng cứ việc làm thế , ta ngăn nàng."
      Thập Nhất cắn răng đến đau buốt, cuối cùng, mới thấp giọng : "Thất tẩu chỉ biết huynh tẩu ấy, nhưng nhất định biết, huynh lại dùng hết cả tâm tư của mình để tẩu ấy."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười châm biếm: "Lúc trước, ta khiến nàng gả cho ta, ra cũng vì thỏa mãn tâm nguyện của bản thân. Ta bất quá chỉ bị nàng thu hút, thích nàng, muốn có được nàng thôi, bởi vì ta tin, nữ nhân có bao nhiêu ảnh hưởng đến nam nhân. Giống như phụ hoàng vậy, có người người với mẫu hậu thâm tình ra sao, kết quả thế nào, phải là cứ nạp nhiều phi tần, rồi trong hậu cung, mưa móc khắp nơi hay sao?"
      "Thế ..... Khi nào huynh biết, thể có tẩu ấy?"
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên mơ hồ, giống như hồi tường lại những chuyện xa xưa.
      Khi nào biết thể có nàng? Có lẽ, đó là khi ....
      Khi đó, nàng gặp Lăng Chiếu, rồi chờ đợi giải thích chuyện của Lăng Chiếu. dỗ dành, ôm nàng, lâu, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn thờ ơ. cuối cùng là mất hết kiên nhẫn, mà Hoàng tổ mẫu ngay lúc đó lại đến khuyên , phân tích lợi hại cho nghe, rốt cuộc, đáp ứng bà đưa nàng lên núi Lăng Tiêu, còn mình ở lại lấy Lâm Lạc Tuyết làm Vương phi.
      Nhưng lúc lấy Lâm Lạc Tuyết, ra phải là vì khối hổ phù trong tay Lâm thừa tướng. Hổ phù kia, cho dù có cuộc hôn nhân với Lâm Lạc Tuyết, cũng tin rằng khi mình cần nhất định có được.
      Lấy nàng ta, thứ nhất, là vì Hoàng tổ mẫu muốn lấy. Thứ hai, là vì cũng muốn đặt Tịch Nhan vào vị trí Vương phi này, nhất là trong lúc triều đình gió nổi mưa sa, để nàng trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, muốn với bản thân, ra, cho dù phải là nàng, cũng có thể.
      Nhưng đêm tân hôn đó, ngay cả việc bước vào động phòng cũng chẳng buồn nghĩ đến, mà ngồi mình trong thư phòng suốt đêm. Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, mới thuyết phục bản thân đến tân phòng, lúc đó, Vương phi mới cưới của , Lâm Lạc Tuyết lại ngồi trước gương trang điểm, nàng ta cũng chỉ cười .
      nghĩ, phải nàng, ra cũng có thể đấy.
      Vì thế, bước lên, tự tay cầm chì vẽ chân mày cho vương phi mới của .
      Nhưng chuẩn bị đặt bút vẽ, bàn tay dường như thể giữ nổi cây bút chì nho kia, nên buộc phải giao lại cho nha hoàn của Lâm Lạc Tuyết.
      ra, thể được. phải nàng thể, có nàng cũng thể.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 286 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Thập Nhất vừa nghe xong, vẻ mặt chìm ngập trong nỗi bi ai và lạnh lẽo, thầm nắm chặt tay, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vậy nếu có người tổn thương Thất tẩu sao? Huynh biết đấy, giống như Hoàng tổ mẫu trước đây vậy, nếu có người còn muốn tổn thương Thất tẩu, huynh làm gì?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lắc đầu, nở nụ cười: "Người đó, chắc chắn có đường sống."
      Trong lòng Thập Nhất chua xót, đành cắn chặt răng hơn: "Cho nên đến bây giờ, đệ cũng dám với huynh."
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi lắng đọng, nhìn Thập Nhất.
      Còn Thập Nhất cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của , rồi thấp giọng : "Thất ca, lúc trước, sỡ dĩ Thất tẩu ra cùng Nam Cung Ngự, là vì huynh"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , bỗng nhiên cười lạnh, trong ánh mắt lên thê lương và mịt mờ mà trước đây chưa từng gặp: " tiếp ."
      "Hoàng tổ mẫu với Thất tẩu, Thất tẩu biết , ba năm sau, tẩu ấy chết." Thập Nhất thấp giọng , "Thất tẩu rất khổ sở, bởi vì lúc đó tẩu ấy mang thai Bất Ly, tẩu ấy muốn tiếp tục sống để cùng huynh nuôi nấng Bất Ly, nên tẩu muốn chết. Nhưng khi đó, tẩu ấy cũng biết, nửa viên thuốc giải còn lại vốn chẳng hề tồn tại. Thất tẩu nghĩ chắc hẳn mình chết, lại sợ huynh tự trách, sợ huynh đau khổ, cho nên ..." Giọng của Thập Nhất nghẹn lại trong cổ họng, được nữa.
      bi ai và lạnh lẽo sớm thẩm thấu vào sâu tận đáy lòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Trong lòng, giống như chất đầy những khối chì, nặng nề, lấp kín, làm thở nỗi. bỗng dưng nhớ đến ngày phụ hoàng băng hà, gọi mình đến bên giường mà lại chẳng lời nào. nhìn gương mặt tái nhợt của phụ hoàng, bỗng nhiên lúc đó, dường như hiểu được điều gì --- người mẫu hậu! Người từ đầu đến cuối, đều Mẫu hậu! Vì thế, mới với phụ hoàng, Mẫu hậu đợi người, luôn luôn đợi người. Sau đó, phụ hoàng mới trút xuống hơi thở cuối cùng, rồi băng hà.
      Đó là hoảng hốt, kinh ngạc, mê ly, nhưng cũng đồng thời là sáng tỏ.
      Chỉ có hai từ để hình dung, chính là hóa ra!
      Hóa ra, nàng ! Hóa ra, những việc nàng làm đều nghĩ cho ! Hóa ra, chính nóng nảy mà vụt mất nàng!
      Câu của Thập Nhất rốt cuộc cũng tiếp tục: ".....Ngày ấy, Thất tẩu với đệ, muốn đệ giúp đỡ chăm sóc Bất Ly, chăm sóc huynh. Tẩu , nếu có nương nào tốt, mà huynh thích, giúp huynh lưu ý ... Đêm đó, đệ lẻn vào hoàng cung Đại Sở, ra cũng gặp tẩu ấy, khi đó, đệ chỉ biết, tẩu ấy bị mất trí nhớ, nhưng đệ lại dám với huynh ... Sau đó, đệ mới biết được, khi vừa mới rời khỏi huynh và Bất Ly, tẩu ấy đau đớn đến sống nổi, thậm chí, tẩu ấy suýt chút nữa đắm mình xuống sông tự vẫn! Nam Cung Ngự muốn tẩu ấy chết, cũng muốn tẩu ấy tiếp tục sống bằng chết như vậy, cho nên, mới ép tẩu ấy uống thuốc để quên vài năm kí ức ."
      Thập Nhất xong, gần như ôm mặt khóc thành tiếng. Nhưng lại nhanh chóng lau , đứng lên, bước xuống bậc thềm, hướng về chỗ ngồi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, quỳ xuống: "Thất ca, nay nếu Thất tẩu vẫn còn sống, đệ với huynh tất cả, Thất ca, mọi chuyện trước đây, đều do Thanh Dung đúng, Thất ca muốn trách cứ trách Thanh Dung ."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi đằng kia, nhìn , hồi lâu sau, chỉ khẽ cười. Sau đó, thêm lời nào, đứng lên vào trong điện.
      "Thất ca!" Thập Nhất ở phía sau gọi tiếng.
      Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dừng chân, trước cửa điện gió Bắc lạnh lẽo thổi qua, vạt long bào của bị gió cuốn lên, bay trong gió, thê lương, nhưng khí thế bức người,
      Trong hoảng hốt, giọng bình tĩnh đạm mạc của , theo gió Bắc truyền đến tai của Thập Nhất ....
      "Thập Nhất, trẫm phong đệ làm Bình Nam đại nguyên soái, ngay hôm sau, xuất binh tấn công Đại Sở. Trẫm, muốn nhất thống thiên hạ!"
      ************************************************** ************************************
      Mỗi ngày ở Tây Càng vẫn trôi qua bình thường như trước kia, mỗi ngày Tịch Nhan ngoài ăn ngủ ra, chỉ dạo chơi chung quanh. Nhưng từ lúc trở về, tính tình nàng cũng trầm tĩnh nhiều, còn đấu võ mồm với các phi tần trong hậu cung của Hoa Quân Bảo nữa, cũng chẳng tự mình xem những phi tần quen biết đấu đá nhau, mà chỉ thường xuyên đến ngự thư phòng của Hoa Quân Bảo, cùng chuyện phiếm đôi ba câu, rồi lại trở về Triêu dương điện của mình.
      Cái gọi là vô tri vô giác, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.
      Thời gian duy nhất nàng thanh tỉnh, chính là vào lúc nửa đêm, khi nàng vì Bất Ly và người kia khóc rồi tỉnh mộng, khi lồng ngực nàng đau đến nỗi thể uống thuốc, khi nàng run rẩy đưa viên thuốc đắng để nó hóa thành khổ sở tràn ngập lòng nàng......
      Suốt cả đêm nay, cũng như thế.
      Nàng cũng biết, bản thân ở trong mơ khóc bao lâu, mà khi tỉnh lại, ngay cả giọng cũng khàn , theo thói quen lại tìm nước và thuốc, nhưng đột nhiên cả thân người bị ai đó ở phía sau chặn ngang ôm vào!
      "A...." Tịch Nhan dường như kìm được liền hét ầm lên, nhưng bất thình lình bị người đó che môi lại, tay người đó, có hơi ấm mà nàng quen thuộc!
      Tịch Nhan run rẩy cả người, nhưng lại cảm thấy bản thân nằm mơ, làm sao có thể, làm sao có thể ........
      Giọng trầm thấp, dịu dàng của người đó chậm rãi vang lên bên tai nàng: "Nhan Nhan, đừng khóc, đừng khóc ....."
      Nhưng Tịch Nhan vẫn cứ khóc. Đáng lẽ phải tỉnh mộng, đáng lẽ cần phải khóc nữa, ngờ rằng, nàng vẫn mơ, vẫn muốn khóc.
      Đôi mắt nàng bị nước mắt che mờ, thân mình lại dần dần bị người đó xoay qua, mặt nàng tựa vào lồng ngực quá đỗi quen thuộc, càng khiến nước mắt nàng chảy nhiều hơn.
      Có bờ môi ấm áp chạm vào mặt nàng, chậm rãi hút hết nước mắt cho nàng.
      Ngực lại đau lên, nàng vẫn chịu được mà rơi lệ, lại cảm giác dần dần cởi xiêm y của mình ra, giọng với nàng: "Ngoan, ngoan, chúng ta uống thuốc, uống thứ thuốc hại người kia ...."
      Môi lại lần nữa bị ai đó che lại, nàng vẫn nghĩ là mình nằm mơ, nhưng cảnh trong mơ lại rất quen thuộc, có đôi bàn tay và thân thể cực kỳ ấm áp.
      “Thất lang......” Nàng khóc thút thít, thào gọi ra tiếng.
      “Ta đây, ta đây .... Nhan Nhan, ta đây ....."
      “Thất lang......” Nàng lại gọi tiếng, lầu bầu giống như đứa bé, vừa uất ức vừa vô tội, "Chàng là người xấu, vì sao chàng cần ta......”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 287 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      "Thất lang, vì sao chàng cần ta....." Nàng lầu bầu, cảm nhận được làn môi của người đó chậm rãi chuyển lên môi mình, lại còn ngửi thấy hơi thở quen thuộc thế này. Nàng đối với , chưa từng có sức chống cự, huống chi là ở trong mơ chứ?
      Tịch Nhan dần dần đáp lại nụ hôn của , thỉnh thoảng lại gọi : "Thất lang, Thất lang, đau quá ....."
      "Ngoan nào, là ta tốt, đau đâu, hết đau nhanh thôi."
      Trong gian mơ màng, có hai thân thể khăng khít, hòa vào ấm áp và nhiệt độ của nhau, Tịch Nhan nhịn được mà thở dài, cầm lòng được mà dùng thân mình cọ vào người : "Thất lang, ta lại nằm mơ rồi, phải ?"
      Đáp lại nàng là tiếng than , sau đó, giọng của vang lên, hơi trầm xuống, giống như mang theo điều bi thương khó có thể : "Sao lại gầy vậy rồi? Nàng ăn cơm sao?"
      Tịch Nhan khóc thút thít, mũi sụt sùi từng tiếng, lẩm bẩm đáp lại câu chẳng ăn nhập gì cả: "Chàng cho ta gặp Bất Ly ...."
      Thanh bỗng dưng bị chặn lại, chỉ còn lời gian dở, nhưng tất cả lại biến thành cảm giác thể kìm nén đươc **, trong lúc hai cơ thể sát vào nhau, lý trí của Tịch Nhan dần dần mất ........
      *********************************
      Hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt.
      "Quận chúa? Quận chúa?"
      Tịch Nhan chỉ cảm thấy mỗi tiếng bên tai cứ lặp lặp lại vang lên ngừng, làm người ta thể ngủ yên, nên đành bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn cung nữ trước mặt, hơi cau mày: "Chuyện gì?"
      Cung nữ kia cúi đầu xuống, : "Bẩm, Hoàng thường phân phó nô tỳ vào mời quận chúa, bảo hôm nay là ngày lên núi thăm Thái hoàng thái hậu, loan giá của Hoàng thượng đợi sẵn sau cửa cung điện, nhưng mãi vẫn thấy quận chúa, nên mới bảo nô tỳ vào mời người."
      Tịch Nhan vốn hoàn toàn chẳng nhớ việc gì cả, mơ hồ lên tiếng, gian nan ngồi dậy, đột nhiên trong đầu lên điều gì đó, trong lòng bỗng cả kinh, kéo chăn ra nhìn thân thể mình, lại phát trung y mặc ngủ vẫn còn nguyên vẹn người, vốn chẳng có gì thay đổi cả .......
      như vậy, cảm giác lửa nóng triền miên chân của đêm qua, hóa ra chỉ là giấc mộng của nàng ......
      Tịch Nhan nhịn được mà hơi đỏ mặt, đặt chân xuống giường, đến lúc cung nữ kia hầu hạ mình rửa mặt, tinh thần mới phục hồi, khóe miệng kìm được mà lộ ra ý cười chế giễu -- cần nàng nữa, mà nàng, vẫn cứ tâm tâm niệm niệm thế này, thậm chí cả buổi tối còn mơ .....
      đầu bỗng dưng đau lên, Tịch Nhan cau mày, cung nữ phía sau quỳ thở gấp rồi quỳ rạp xuống: "Quận chúa thứ tội, nô tỳ nhất thời sơ ý, xin quận chúa thứ tội!"
      Lúc này, Tịch Nhan mới nâng mắt nhìn vào gương, bỗng dưng kinh ngạc khi thấy, người trong gương chính xác là mình!
      Nàng chưa từng nghĩ đến, có ngày, bản thân có dáng vẻ như vậy --- những lọn tóc đen vốn có, giờ khắc này lại rối tung cả lên, sắc mặt sáng bóng như ngọc trước kia, giờ khắc này cũng vàng vọt, sơ xác hẳn , đôi mắt lõm sâu vào trong, trước nay chẳng hề thấy được xương gò má mà giờ lại lộ ra, đôi môi trắng bệch, ánh mắt ảm đạm. Người trong gương, ràng phảng phất vẻ quỷ mị, làm sao có thể là mình chứ?!
      Tịch Nhan dám tin nâng tay xoa mặt mình, chỉ có thể chạm vào tóc mình, rồi chậm rãi vuốt từng lọn tóc từ xuống. Tóc của nàng vốn rất khỏe, nhưng giờ phút này, vậy mà có thể dễ dàng rụng nhiều tóc đến thế! Tịch Nhan nén nổi cảm giác hoảng sợ, lại nắm chắc đoạn tóc, rồi giựt mạnh xuống!
      "Quận chúa!" Cung nữ quỳ phía sau như bất chấp mọi thứ, kéo tay Tịch Nhan lại, "Quận chúa đừng làm nữa, quận chúa chỉ bị bệnh thôi, khi hết bệnh rồi, sắc mặt và tóc tự nhiên lại như trước thôi, xin quận chúa đừng nghĩ nhiều!"
      Hồi lâu sau, Tịch Nhan lại giọng nở nụ cười: "Ông trời, sao ta có thể hành hạ bản thân thành thế này chứ?"
      Cung nữ kia nghe giọng như lẩm bẩm của nàng, nhất thời do dự biết lúc này có nên tiếp , rồi bỗng nhiên thấy Tịch Nhan vươn tay cầm lấy hộp son bàn trang điểm, mở ra xem xét, : "Son này đủ hồng, ngươi lấy màu hồng hơn đến đây"
      Cung nữ kia nghe xong sững người, cảm thấy bản thân mình nghe lầm. Tịch Nhan xưa nay thích son phấn, cho dù chỉ trang điểm , cũng tùy ý để người khác hầu hạ, nhưng hôm nay, nàng lại muốn nô tỳ lấy màu son hồng hơn sao? nô tỳ vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần, bèn đứng dậy, : "Vâng, nô tỳ ngay ạ"
      Màu son đỏ bừng nổi bật sắc mặt và đôi môi tái nhợt, Tịch Nhan nhìn vào gương, rốt cuộc cũng hơi thấy bóng dáng mình trước kia, rồi nhìn sang mái tóc, thản nhiên : "Lúc ngươi chải tóc tay thôi, rồi búi tóc đơn giản là được." Dừng chút, nàng lại , "Phân phó ngự thiện phòng hôm nay chuẩn bị cho ta đồ tẩm bổ, rồi cho người đến Thái y viện hỏi nên dùng những loại thuốc nào, được dùng sai."
      Cung nữ kia lại chấn động lần nữa, lúc sau mới thấp giọng trả lời: "Vâng."
      Khi nhuyễn kiệu của Tịch Nhan tới trước cửa cung, Hoa Quân Bảo sớm chẳng còn kiên nhẫn, vừa thấy nàng, nhịn được mà hung hăn trừng mắt liếc nàng cái, cuối cùng, ánh mắt lại trở nên nhu hòa: " thôi."
      Tịch Nhan chậm rãi cong khóe miệng: "Vâng, hoàng đế biểu ca. Ta có thể ngồi cùng xe ngựa với huynh sao?"
      Hoa Quân Bảo sửng sốt nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng hôm nay so với những ngày trước khác biệt rất lớn, nhất thời trong lòng cũng biết nên sầu lo hay vui mừng đây, nên chỉ gật đầu, rồi để nàng cùng ngồi chung xe với mình.(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Đến thiền điện tĩnh tu của Thái hoàng thái hậu, trước giờ vẫn luôn yên bình, Tịch Nhan lại chỉ thấy bên cạnh thiền viện chẳng có gì nhiều ngoài hai gian nhà tranh, khỏi ngạc nhiên: "Đây là nơi ở của ai vậy?"
      Hoa Quân Bảo giương mắt nhìn về nơi đó, lắc đầu, chậm rãi cong khóe miệng: "Chỗ tầm thường này, có ai sống được đâu."
      Vừa vặn gặp được Lục Trúc người hầu hạ bên cạnh Thái hậu ra ngoài nghênh đón hai người, thấy hai người tò mò nhìn về gian phòng kia, khỏi lộ ra ý cười nơi khóe miệng, : "Bẩm Hoàng thượng, bẩm Quận chúa, gian phòng kia là phòng của vị tiên sinh từ xa đến viếng thăm Thái hậu, nhưng Thái hoàng thái hậu lại bảo ngài ấy phải là người lòng hướng Phật, mà vẫn chìm đắm trong thất tình lục dục, làm ô uế nơi thánh địa của Phật môn, nên cho vị tiên sinh này tá túc trong thiền viện."
      Tịch Nhan bất giác dừng bước, hơi ngoảnh đầu : "Thế , ngoại tổ mẫu cũng muốn đón ta và Hoàng thượng vào thiền viện này sao?"
      Lục Trúc mỉm cười: "Vốn là vậy, nhưng quận chúa đích thân đến đây, Thái hoàng thái hậu sao có thể để quận chúa đứng ngoài cửa chứ?"
      Tịch Nhan vẫn phục lắm, nở nụ cười: "Vậy ngươi nên quay vào với ngoại tổ mẫu , đừng đứng đây những lời cam lòng tình nguyện nữa, ngày khác ta xuống tóc, rồi cùng lão nhân gia tĩnh tu ở đây, lòng cung kính hướng Phật!"
      Lục Trúc chỉ cười nhưng gì cả.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 289 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Thái hoàng thái hậu thấy dáng vẻ của nàng, cũng chỉ nở nụ cười: "Làm sao vậy? Chắc là trách ngoại tổ mẫu quyết định sai cho con phải ?"
      Tịch Nhan hơi cắn răng, phục hồi lại tinh thần, hồi lâu sau mới thở dài tiếng, ngược lại chỉ cười khổ: "Con biết nữa. Cho dù vòng, con chẳng được gì cả, cũng chẳng học được bài học nào, nhưng ít nhất cũng có được nữ nhi, nhưng lại ở nơi xa tận chân trời, thể gặp lại được."
      Thái hoàng thái hậu nhướng mày nở nụ cười: "Bất Ly?"
      Tịch Nhan bất ngờ chút nào khi thấy bà biết được, bởi vậy cũng cười lên: "Đúng vây, Bất Ly. Ngoại tổ mẫu chưa từng gặp con bé, nhưng đứa bé đó ......."
      "Ta ra thích bé đó." Thái hoàng thái hậu bỗng nhiên chặn lời của Tịch Nhan, , "Bất Ly rất giống con trước đây, so với con còn tinh nghịch hơn, tương lai, chỉ sợ, cũng nữ tử khiến bao nam tử đời này điêu đứng."
      Vẻ mặt Tịch Nhan bỗng dưng đông cứng lại. Nàng có chút gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Thái hoàng thái hậu: "Ngoại tổ mẫu?"
      Cùng lúc đó, giống như để xác minh hoài nghi trong lòng nàng, ở phía sau đột nhiên vang lên thanh quá đỗi quen thuộc, thường xuyên xuất trong những giấc mơ của nàng, ngọt ngào gọi: "Mẫu thân!"
      mặt Thái hoàng thái hậu vẫn là nụ cười hiền từ, Tịch Nhan chỉ cảm thấy như mơ, chẳng nhúc nhích nổi cứ đứng yên ở đó, thậm chí cũng dám xoay người!
      Đến khi dáng vóc nhắn của Bất Ly chạy đến ngay phía sau nàng, rồi lại chạy vòng qua trước mặt nàng, bỗng nhiên nàng thấy khuôn mặt nhắn mà mình ngày nhớ đêm mong!
      Nước mắt thoáng chốc tràn mi, Tịch Nhan quan tâm đây có phải là mơ , ngồi xổm xuống ngay, ôm chặt Bất Ly: "Ly nhi ......"
      Bất Ly cũng gắt gao ôm cổ nàng, rồi ngọt ngào gọi nàng: "Mẫu thân, mẫu thân sao giờ mới đến, Bất Ly đợi mẫu thân lâu lắm rồi đó."
      Tịch Nhan lúc này vội vàng quấn quít bế Bất Ly đứng lên, rồi nhìn kỹ đứa bé từ xuống dưới hồi lâu, chỉ cảm thấy bé vừa cao vừa nặng, mới tỉnh ngộ đây phải là mơ, nhất thời vừa mừng vừa sợ, ôm lấy Bất Ly, hôn nhàng lên khuôn mặt nhắn của bé, lệ rơi đầy mặt.
      "Mẫu thân đừng khóc mà." Bất Ly vươn bàn tay bé đến lau nước mắt cho Tịch Nhan, cong cong cái miệng nhắn , "Mẫu thân, con cho phép người khóc nữa đâu."
      Tịch Nhan rất vất vả mới khóc nữa, thấp giọng : "Được, mẫu thân khóc" Sau đó, nàng mới nhìn Thái hoàng thái hậu, bụng đầy nghi ngờ lại hỏi trực tiếp được.
      Nàng biết vì sao Bất Ly lại ở đây, chẳng lẽ Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng cần con bé nữa sao? Nhưng mà, điều này sao có thể chứ? rất cưng chiều Bất Ly, quả thực là chiều chuộng đến vô pháp vô thiên, làm sao có thể đem bỏ Bất Ly ở đây?
      Trong đầu Tịch Nhan bỗng dưng lên hơi thở quen thuộc quanh quẩn mới vừa rồi, nhưng chỉ chợt thoáng qua, kịp bắt lấy, bèn hỏi Bất Ly: "Ly nhi, mẫu thân nghe, con làm sao lại có thể đến đây?"
      Thái hoàng thái hậu lại bỗng nhiên mở miệng: "Sao nào? Ta đây thân là bà cố ngoại muốn đưa Bất Ly qua Tây Càng chơi vài hôm, thế nên phụ thân của con bé cũng thể từ chối ta được."
      Tịch Nhan cơ hồ kìm lòng được sắp bật khóc, nhưng vẫn nhịn xuống, ý cười mang theo ánh lệ nhìn về phía Thái hoàng thái hậu: "Đa tạ hoàng tổ mẫu!"
      Thái hoàng thái hậu vẫn chỉ nhìn hai mẹ con, ý cười hiền từ trong mắt ngừng lan tỏa.
      ***********************************
      đường quay về cung, Bất Ly ngồi trong lòng Tịch Nhan, vậy mà từng câu từng câu đều giành thế thượng phong khi đấu khẩu với Hoa Quân Bảo. được nữa, , chỉ hàm hồ vài từ, hoặc là lặp lại những câu trước, tóm lại là Hoa Quân Bảo câu, bé chống lại câu, khiến vị biểu cậu này vô cùng tức giận, sau đó, bé mới cười khanh khách trong lòng Tịch Nhan: "Mẫu thân ơi, biểu cậu này với Cửu thúc y như nhau, đều bị Ly nhi làm tức giận đến mức nên lời luôn."
      Tịch Nhan nhịn được nở nụ cười, nâng mắt liếc Hoa Quân Bảo cái, khẽ cười : "Ly nhi à, đừng gọi người này là biểu cậu, cứ gọi là Hoa Quân Bảo."
      "Hoa Tịch Nhan!" Hoa Quân Bảo lập tức trừng mắt lạnh lùng, "Có người nào dạy trẻ con như vậy sao?"
      "Nữ nhi của ta, ai cần huynh lo ta dạy thế nào chứ?" Tịch Nhan lập tức thể khí thế, ngẩng đầu .
      Bất Ly ngồi trong lòng mẫu thân, cũng ngang nhiên hất khuôn mặt nhắn lên: "Nữ nhi của mẫu thân ta, ai cần cậu lo lắng là dạy thế nào chứ?"
      Hoa Quân Bảo dở khóc dở cười, bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng nhận thua, rồi cũng đành thở dài: "Ôi, ta là đồng tình với người nào đó ghê!"
      "Ai?" Bất Ly lập tức tròn mắt tò mò nhìn , Tịch Nhan thu hết vào tai, bất động thanh sắc.
      Hoa Quân Bảo cố ý cười lạnh tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, làm như dưỡng thần, trả lời Bất Ly.
      Bất Ly lập tức nhảy ra khỏi ôm ấp của Tịch Nhan, nhảy vào trong lòng Hoa Quân Bảo, bàn tay ngừng lôi kéo tai, mắt, mũi, miệng của : "Biểu cậu à, cậu Quân Bảo ơi, cậu cho Ly nhi , người đó là ai thế ạ?"
      Hoa Quân Bảo chịu nổi tra tấn, nên nhanh chóng đưa bé trở về trong lòng Tịch Nhan, rồi lấy tay chỉ vào chính mình, : "Ta ta ta, ta tự đồng tình với bản thân ta, muốn nuôi tiểu nữ này chút nào."
      Tịch Nhan "Xì" tiếng rồi bật cười, Bất Ly tuy nghe cái hiểu cái , nhưng thấy Tịch Nhan cười, cũng học theo nở nụ cười tươi rói.
      Trở lại cung, Tịch Nhan dẫn Bất Ly đến ngay Triêu Dương điện, lúc vào hậu khiến cho các cung nữ đường đều tò mò quan sát, sau đó, cùng nhau thầm, bàn tán nho . Bất Ly chẳng sợ hề sợ người lạ, thấy có người nhìn mình, nên chút do dự mà nhìn mọi người cười, dáng vẻ bé, đúng là đáng vô cùng, làm cho các cung nữ đều chịu được mà muốn bước lên đùa với bé, nhưng lại kiêng dè Tịch Nhan, nên chẳng dám bước đến.
      Bất Ly liền ghé vào tai Tịch Nhan, giọng : "Mẫu thân ơi, các nương ấy đều sợ người đó."
      Tịch Nhan bất đắc dĩ thở dài, nở nụ cười: " sao cả, mọi người thích Ly nhi là được rồi"
      "Đúng vậy ạ!" Bất Ly vô cùng hào hứng tiếp lời, , "Phụ hoàng , ai mà gặp Ly nhi, nhất định đều thích Ly nhi!"
      Bước chân Tịch Nhan bất động thanh sắc chậm lại, rồi thấp giọng : "Ly nhi, ai đưa con đến đây?"
      "Thập Nhất thúc ạ!" Bất Ly lập tức lớn tiếng trả lời, "Thập Nhất thúc đưa Bất Ly thẳng đến chỗ của bà cố ngoại rồi mới ."
      Trong lòng Tịch Nhan trĩu nặng, cũng biết đây là nhõm hay mất mát, ôm chặt lấy Bất Ly, bước chân bỗng nhanh hơn.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :