1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 279 : Tình này nên đợi chăng
      Tịch Nhan vẫn còn cười lạnh trong lòng, mặt vẫn tươi cười như trước: “Như vậy, phải là nô tì đáng chết sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi giữ lấy cằm nàng, kéo về phía mình, trầm giọng : “Có lẽ phải là ta nguyện ý bồi thường cho nàng.” xong, bỗng nhiên cúi đầu, dùng môi môi mình áp lên môi của nàng.
      Tịch Nhan hơi nghiêng đầu né tránh .
      Đôi môi rơi vào khoảng , chỉ khẽ lướt mặt nàng, nhưng cũng lơ đễnh, chậm rãi đưa cánh tay ôm chặt lấy nàng, giọng trầm thấp: “Nhan Nhan, chúng ta sinh tiếp đứa nữa ?”
      Trong lòng Tịch Nhan kịch liệt co rút lại, nỗi đau khó nên lời. Nhưng sắc mặt nàng vẫn bình thường, khẽ hừ tiếng, : “ cần. Ta mặc dù nhớ tình hình lúc sinh Ly nhi như thế nào, nhưng sinh em bé nhất định là khiến người ta đau chết sống lại, ta sinh. Trong hậu cung của chàng cũng phải có nữ nhân, để cho các nàng ấy sinh cho chàng .”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thay đổi, cánh tay buông lỏng ra, thanh cũng đột nhiên thấp xuống: “Nàng cái gì?”
      Tịch Nhan vẫn nhận thấy biến hóa của , thản nhiên : “Tuy rằng tại ba vị phi tử đều bị cấm cung đợi điều tra, nhưng chàng còn có hai vị tần, còn có Lâm hoàng hậu. Để các nàng ấy sinh con tốt hay sao? Đến lúc đó ông ngoại là Thừa tướng, mẫu thân là hoàng hậu, thân là con chánh thất, là con trưởng lại là thái tử, thân phận tôn quý biết bao nhiêu?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng chốc đứng dậy, sắc mặt vẫn đổi như cũ, nhưng ở sâu trong đôi mắt lại phong ba bão táp cuồn cuộn, nhìn Tịch Nhan hề chớp mắt.
      Tịch Nhan tuy rằng nhìn , nhưng cũng cảm thấy ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa như có ngọn lửa xuyên thấu vào lòng nàng, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chỉ : “Thiếp mới vừa chợp mắt lúc mà chàng tới rồi, lúc này vẫn còn mệt rã rời. Thiếp muốn ngủ tiếp trong lát nữa, chàng thế nào đây?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: “Ta .”
      Tịch Nhan rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn cái, nhìn thấy nụ cười lướt qua mặt , trong lòng chợt nao nao, cảm thấy mọi chuyện đơn giản như vậy. Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới xoay người ra hai bước, đột nhiên xoay người lại, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
      Thân mình Tịch Nhan bỗng dưng cứng đờ, cảm thấy ánh mắt quá sắc bén, như muốn xuyên vài lỗ thủng người nàng.
      nhanh đến, dùng sức nắm đầu vai của nàng, gần như nghiến răng nghiến lợi : “Vì sao?”
      “Vì sao cái gì?” Tịch Nhan thấy vai truyền đến đau nhức, bướng bỉnh hỏi lại.
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chưa bao giờ xanh mét khó coi đến vậy, nhìn chằm chằm nàng, cơ hồ gằn từng tiếng: “Vì sao muốn để người khác điều chế thuốc cho nàng? Vốn biết thuốc này thể uống nhiều, vì sao nàng cứ cố chấp uống?”
      Ra là biết tất cả! Trong lòng Tịch Nhan chấn động, nghĩ nghĩ lại khỏi tự cười bản thân -- là hoàng đế, nơi này là hoàng cung của , trong cung đều là người của , có cái gì biết ? Nghĩ đến đây, ngữ khí Tịch Nhan cũng lạnh xuống: “Chàng biết hết, cũng phải biết ta vì sao làm như vậy chứ.”
      Vì sao? Vì sao? cười lạnh thầm nghĩ, lòng tràn đầy bi thương cùng đau xót, những đau thương bị giấu sâu đáy lòng đều quay cuồng kêu gào muốn thoát ra! có lẽ biết vì sao, căn bản nên biết vì sao! Cái gì mà luyến tiếc, buông tay, cái gì mà Thất lang, toàn bộ đều là giả! Nàng vẫn như thế, chưa có lúc nào nhìn nhận , gần được đến mức đó rồi, có lẽ còn có chút động tâm. Nhưng kết quả cũng phải như vậy! Cũng phải như vậy! Kết quả chính là, nàng cuối cùng chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, nàng ra vẫn muốn rời khỏi !
      Trong lòng , lửa giận hừng hực thiêu đốt dường như khiến lục phủ ngũ tạng đều tổn thương, đau vô cùng, lại phát tiết ra được ngay cả chút! thậm chí bởi vì nàng trở về, bởi vì nàng nguyện ý ở lại mà mang riêng nàng tới chỗ ở cũ của mẫu thân lần nữa, chính là muốn cho mẫu thân biết, nữ tử này là người con nhất suốt cả cuộc đời này, nàng trở lại, nàng cuối cùng trở lại. Nhưng nay tất cả mọi thứ cuối cùng khiến nhận ra mình lại ngớ ngẩn đến nực cười!
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười khẽ tiếng, tự trào phúng bản thân mình, dùng cách hèn mọn nhất mà tự giễu chính mình: “Được, bây giờ ta biết rồi.”. xong, liền buông lỏng nàng ra, đứng dậy, “Nàng có thể yên tâm, toàn bộ lời với nàng, ta đều tuân thủ. Ước định nửa năm giờ còn có hai tháng, hai tháng sau, ta thả nàng .”
      Tịch Nhan gần như lập tức ngồi thẳng người, môi run nhè nhìn .
      “Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh nhìn nàng, “Nàng phải còn muốn cho ta biết là nàng luyến tiếc đấy chứ?”
      Đôi môi Tịch Nhan run rẩy, trong lòng rét lạnh tưởng như sắp vỡ vụn. Hóa ra lòng người thay đổi, hoặc là, từ đầu đến cuối đều là như vậy, mà nàng, chính là theo lời người khác, hiểu lầm ! Ánh mắt Tịch Nhan quật cường, thanh lạnh lùng : “Đa tạ chàng. Ta chỉ lưu luyến Bất Ly mà thôi.”
      “Nàng dựa vào đâu mà đòi lưu luyến con bé?” Thanh nghe qua còn bình thản từ ái như trước giờ, mà lại chứa hàn ý vô tận. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên từ trước đến nay, lạnh lùng với nàng, nặng nề với nàng đến như vậy, “Nếu từng vứt bỏ hề kiêng nể cần phải nhu hòa giả nhân giả nghĩa ở đây. Ly nhi cần mẫu thân như nàng!”
      Tịch Nhan khiếp sợ khi nghe những lời , cơ hồ chỉ thiếu chút nữa là gào khóc lên cách khổ sở, nhưng nàng lại chỉ ngây người ra nhìn , chữ cũng được.
      “Theo như lời nàng , trong hậu cung của ta phải là có ai, cho dù có, cũng còn có thể tuyển tú. Có nhiều người rất muốn làm mẫu thân của Ly nhi, còn nàng, tuyệt đối phải là người mẫu thân tốt nhất!” rốt cuộc chốt hạ câu cuối vô cùng ngoan độc, rồi xoay người rời khỏi cung Lạc Hà.
      Tịch Nhan vẫn ngây người ra nhìn xoay người, nhìn rời , khí lực người như bị rút hết. Tâm đế vương khó lường, mà nàng lại ngốc như vậy, lại muốn thử nội tâm lần nữa. Lại vẫn thất bại, thua đến rối tinh rối mù lên. Ngay cả nàng cũng hiểu vì sao bản thân mình ràng biết thiên hạ có nam nhân đáng tin, nhưng lại động tâm với . Nhưng nay tất cả mọi thứ cho nàng biết nàng si ngốc.
      Dù sao, nàng vốn hiểu , cho tới bây giờ, cũng hiểu được ! đối với nàng mà , cho tới bây giờ là kẻ xa lạ. Mà từ nay về sau, có lẽ, chính là người xa lạ.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 280 : Tình này nên đợi chăng
      Hai tháng sau, ta thả nàng !
      Lần thứ ba trong đêm Tịch Nhan từ trong mộng bừng tỉnh lại, vang vọng trong đầu đều là những lời này cứ lặp lặp lại.
      Mấy tháng nay, nàng ở trong cung này, nàng động lòng với , nàng thể chia lìa nữ nhi của mình. Nhưng lúc này đây, lại hủy thuốc của Nam Cung Ngự, sau đó với nàng rằng nàng có thể .
      Tim Tịch Nhan lại đau, đưa tay lấy hộp thuốc dưới gối ra, lấy viên bỏ vào trong miệng, lẳng lặng chờ nó tan ra.
      Thuốc lạnh, khó nuốt. Hoàng Phủ Thanh Vũ có rằng thuốc này thương tổn bản thân, thể dùng nhiều.
      Nhưng nay, nàng cứu được Nam Cung Ngự, Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn đuổi nàng , có lẽ cuộc đời này nàng thể gặp lại Bất Ly nữa. Nếu đời này, những người thân nhất đều đồng thời mất , như vậy nàng sống còn nghĩa lý gì?
      Thuốc từ từ tan trong miệng, nàng nuốt xuống, cảm thấy trái tim dường như cũng lạnh, đắng.
      Sang sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nhan đến Tây lục cung thăm Bất Ly, nhưng khi đến lại được hồi báo rằng đêm qua trưởng công chúa được Hoàng Thượng đưa đến Khâm An điện.
      mang Bất Ly sang Khâm An điện, bởi vì biết nàng tới Khâm An điện, muốn nàng gặp Bất Ly.
      Tịch Nhan cảm thấy bất lực cùng độc từ trước tới nay chưa từng xuất , hồn tiêu phách lạc ngồi tảng đá trong Ngự hoa viên, rốt cuộc lệ kìm được lặng lẽ rơi xuống.
      Nàng nhớ mình hề yếu đuối, mình chưa bao giờ yếu đuối. Lúc trước Lăng Chiếu nhẫn tâm bỏ nàng mà , mẫu thân bệnh nặng gần chết, nàng đều kiên cường cho tới bây giờ nhưng chưa từng nghĩ tới cái chết. Nhưng nay, lại muốn dễ dàng kết thúc mạng sống của mình.
      Ngồi trong gió lạnh hồi lâu, Tịch Nhan nhớ tới rất nhiều chuyện xa xưa lắm lúc còn ở Tây Càng, nhưng với nàng mà như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Nàng bỗng nhiên nghĩ, nếu mình mất trí nhớ, nếu mình vẫn là quận chúa Tây Càng, nếu mình chưa từng gặp được Hoàng Phủ Thanh Vũ, sinh hạ được Bất Ly, như vậy, giờ phút này, phải chăng thống khổ đến thế?
      Mặc dù có phụ thân, mặc dù có mẫu thân, nhưng nàng cũng có thể có cuộc sống rất tốt. Nàng có thể tiếp tục vô pháp vô thiên, tiếp tục tùy hứng làm bậy, thậm chí, nàng có thể gả cho Nam Cung Ngự, cùng nam nhân kia thương nhau đến cuối đời......
      Buổi chiều, trở về cung Lạc Hà, Tịch Nhan thu dọn khắp phòng, nhưng lại phát ra mọi thứ đều phải của đồ mình, toàn bộ cũng phải của mình. Ánh mắt dừng ở khối ngọc mà Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa cho nàng, nàng như nghĩ ra điều gì, chà sát ngọc bội trong tay, gọi Ngân Châm đến.
      “Ngân Châm, cho ta biết, phủ đệ công chúa Tấn Dương và Phò mã ở nơi nào?”
      “Công chúa Tấn Dương sao?” Ngân Châm kinh ngạc , “Chủ tử hỏi thăm điều này làm gì vậy? Nô tỳ nghe , từ sau khi quận chúa Uyển Lam qua đời, công chúa Tấn Dương và Phò mã liền chuyển tới ở bên cạnh lăng mộ Đông Giao, giữ gìn mộ của quận chúa Uyển Lam.”
      Tịch Nhan hô hấp bỗng dưng bị kiềm hãm: “Uyển Lam quận chúa là ai?”
      “Là con duy nhất của công chúa và Phò mã, nghe bị chết rất sớm......” Ngân Châm dừng chút, lại , “Nghe vị quận chúa này cùng Hoàng Thượng từng có hôn ước khi còn .”
      Tịch Nhan hoảng hốt như hiểu được điều gì, lại như càng thêm mờ mịt, cuối cùng chỉ gật gật đầu.
      Hôm sau, nàng lại trốn mọi người, cải trang thành tiểu thái giám, mang theo khối ngọc bội của Hoàng Phủ Thanh Vũ, thuận lợi ra khỏi hoàng cung.
      Nàng thẳng tới lăng viên Đông Giao, nàng biết bản thân mình đến tột cùng là mang theo tâm tình gì, có lẽ, tâm chết, cho nên có tâm tình nào.
      Nàng chẳng mất nhiều sức lực cũng có thể tìm tới nơi Lăng Chiếu ở, đó là căn phòng thoạt nhìn rất gọn gàng, khác gì căn phòng của người dân bình thường.
      Tịch Nhan tiến lên gõ cửa, sau đó từ từ đợi.
      “Đến đây.” Bên trong nhanh chóng truyền ra thanh mang theo tang thương của nam nhân, tuy nhiều năm xa cách nhưng Tịch Nhan vẫn nghe ra, đó là thanh Lăng Chiếu.
      Lòng nàng chợt quặn rút. Thanh Lăng Chiếu trong trí nhớ nàng rất êm tai, vô cùng ấm áp, trầm thấp thuần hậu. Ông ta vì ai mà thành ra nông nỗi này?
      Cửa chậm rãi mở ra, khuôn mặt phong sương từ trong phòng .
      Lăng Chiếu kín đáo nhìn mặt tiểu thái giám này, cảm thấy rất quen thuộc, đôi mắt khỏi soi xét kỹ cáng, trong nháy mắt, ông ta đứng bất động như bị sét đánh trúng. Môi ông ta run run, lâu sau mới rốt cuộc gọi ra tên nàng: “Nhan Nhan......”
      Tịch Nhan vốn tự cho mình vô cùng kiên trì và cao ngạo, rốt cuộc trong khoảnh khắc đó lại sụp đổ. Nàng nhìn ông ta, nước mắt phút chốc chảy xuống, hồi lâu sau, vừa khóc vừa hỏi câu: “Vì sao ông cần ta......”
      Tim Lăng Chiếu đập mạnh và loạn nhịp, chần chờ, khiếp sợ, sau lát, toàn bộ biến thành đau lòng cùng hối hận, tay ôm Tịch Nhan vào trong lòng, nhịn được cũng rơi lệ, thốt ra những lời giấu ở đáy lòng nhiều năm: “Nhan Nhan, thực xin lỗi......”
      Tịch Nhan tựa đầu vào vai , tựa đầu vào vai người cha sinh ra mình, khắc chế được thất thanh khóc rống lên: “Vì sao ông cần ta......”
      ***************************************
      Nàng cũng gặp được công chúa Tấn Dương. Đó là nữ tử xinh đẹp, ôn nhu, thời gian cũng làm suy giảm vẻ phong nhã của bà chút nào. Nhìn thấy Tịch Nhan, bà ấy khẽ cười, học theo Lăng Chiếu gọi nàng tiếng: “Nhan Nhan.”
      Chẳng trách Lăng Chiếu thương bà ta đến vậy, hóa ra bà ta hơn mẫu thân nàng nhiều lắm.
      Tịch Nhan hơi nghiêng đầu, giả bộ nghe thấy, trả lời, chỉ : “Ta thăm mộ nữ nhi các người có được ?”
      Lăng Chiếu nao nao, gật đầu, sau đó mang nàng đưa tới lăng mộ Uyển Lam.
      Sau Tịch Nhan ở mộ phần hồi lâu, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mộ bia kia, hồi lâu sau mới : “Về sau khi ta chết , ông có thể lập cho ta mộ bia mặt khắc ‘Mộ phần ái nữ Tịch Nhan’ hay ? Có thể canh giữ mộ phần của ta như đối với nàng ấy ?”
      “Nhan Nhan.” Trong lòng Lăng Chiếu chỉ ngập tràn nỗi hối hận, nghe nàng như vậy khỏi thầm đau lòng.
      Tịch Nhan cười khẽ tiếng: “Thôi, ta cùng lắm chỉ thế thôi. Ông còn phải chăm lo cho công chúa Tấn Dương, nên đương nhiên canh mộ cho người con này.” xong, nàng vòng quanh mộ, bỗng nhiên lại , “Nàng ấy lớn hơn hay tuổi hơn ta?”
      Lăng Chiếu ngừng chút, mới : “Uyển Lam hơn con hai tuổi.”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 281 : Tình này nên đợi chăng
      ra, Tịch Nhan vẫn chưa biết hết những chuyện rối rắm ở đây, vì thể chỉ cười : "Vậy sao?"
      Nàng cũng chẳng có ý muốn khởi binh hỏi tội, dù sao nàng cũng muốn hiểu những chuyện xảy ra trong quá khứ. Chỉ là nàng từng quá khổ sở, lại còn trong cảnh tứ cố vô thân, nên mới đột nhiên muốn đến thăm người này, con người từng khiến nàng hận đến tận xương tủy, nhưng cuối cùng ông ta vẫn là người thân máu mủ với nàng.
      Tịch Nhan chỉ đứng trước mộ, còn Lăng Chiếu chỉ đứng cách nàng vài bước, dường như dám tiến lên.
      Tịch Nhan lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, hồi lâu sau, mới kìm nén thanh : "Ta nên ông là người chung tình hay bạc tình đây?"
      Vì nếu chung tình, ông ta sao lại nắm tay công chúa Tấn Dương bầu bạn bao lâu nay, còn cùng nhau giữ mộ cho nữ nhi? Còn nếu bạc tình, sao lại nhẫn tâm mà bỏ rơi nàng và mẫu thân, làm nàng phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
      Lòng bàn tay Lăng Chiếu hơi siết chặt lại, đáp lời.
      Tịch Nhan hít hơi sâu, hốc mắt đỏ lên, nhìn về gốc cây khô đọng tuyết ở đằng xa: " ra ta còn hận ông. Nếu ông muốn , vì sao dứt khoát chút? Vì sao còn nhờ người kia đến thay ông lo lắng cho ta? Nếu phải vì ông, ngày hôm nay ta như vậy .. Nếu phải vì , ngày hôm nay ta cũng thành ra thế này....."
      Trong lòng ngập tràn những hơi thở lạnh lẽo, còn ngừng lan ra khắp lục phũ ngủ tạng, Tịch Nhan chỉ cảm thấy sương mù trong hốc mắt muốn hóa thành băng, cuối cùng lại nghe được tiếng trầm thấp của Lăng Chiếu: "Nhan Nhan, là ta có lỗi với con."
      Từ đầu đến cuối, trong lời của , đều chỉ có mình Tịch Nhan, nàng nhịn được dời tầm mắt về phía : "Vậy còn mẫu thân sao?"
      Khóe miệng Lăng Chiếu gian nan giãn ra: "Nhan Nhan, về mẫu thân con, ta muốn nhiều về bà ta. Cuộc đời này, người ta có lỗi chỉ có mình con."
      Tịch Nhan dùng sức cắn môi, sắc mặt vừa quật cường vừa tái nhợt, hồi lâu sau, mới khẽ mỉm cười: "Được, ta hiểu rồi"
      Lăng Chiếu nhìn nàng, cuối cùng nhịn được lên tiếng hỏi: "Nhan Nhan, con và Lão Thất ... Hoàng thượng, làm sao vậy?"
      Sau khi Tịch Nhan quay lại Bắc Mạc, Hoàng Phủ Thanh Vũ từng phái người đến gặp , sơ tình hình của Tịch Nhan cho nghe, đồng thời bảo tạm thời nên vào cung thăm Bất Ly. Sau đó, lại nghe được tin Tịch Nhan và Hoàng Phủ Thanh Vũ hạnh phúc như xưa nên hiểu dáng vẻ hôm nay của nàng, vì sao lại thế?
      Tịch Nhan dừng hồi lâu, mới chợt : "Ông có thể giúp ta việc ?"
      "Con " Lăng Chiếu dường như chút do dự mà đáp ứng.
      Ánh mắt Tịch Nhan có chút mơ hồ: ", phải là hai việc mới đúng. Thứ nhất, ông có thể phái những thủ hạ cũ, giúp ta tìm Hỏa liên hoa ?"
      "Hỏa liên hoa?" Lăng Chiếu dừng chút, gật đầu , "Nếu con muốn, ta tất nhiên huy động toàn lực giúp con tìm."
      Tịch Nhan hơi gật đầu, : "Ông cứ ở đây giúp ta tìm, sau khi trở về Tây Càng, ta cũng Hoa Quân Bảo giúp ta."
      Dù sao, thế gian này phải chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ mới có bản lĩnh đó.
      "Con phải về Tây Càng sao?" Sắc mặt Lăng Chiếu bất ngờ thay đổi, nhìn về phía nàng, "Vì sao?"
      "Đây là việc thứ hai ta muốn nhờ ông." Tịch Nhan thản nhiên nở nụ cười bên khóe môi, "Ta về Tây Càng, có lẽ sau này gặp được Bất Ly nữa. Mong ông, thay ta trông chừng Bất Ly. Ông ông có lỗi với ta, thế , ông giúp ta xem như chuộc lỗi, được chứ?"
      "Rốt cuộc vì sao con phải về Tây Càng?" Lăng Chiếu kìm được tiến lên hai bước, nắm chặt cánh tay nàng, "Hoàng thượng đối xử với con tốt sao?"
      Tịch Nhan ngẩng đầu cười run lên: ", đối xử với ta rất tốt, chỉ là ta nghĩ là mình muốn ở bên cạnh thôi." Vừa xong, nàng bỗng nhiên quay đầu về đằng sau Lăng Chiếu, mặt dần dần tràn ra ý cười lạnh lùng.
      Lăng Chiếu quay đầu lại, nhìn về phía thê tử chậm rãi đến. Công chúa Tấn Dương bước đến, mỉm cười: "A Chiếu, trưa rồi, bảo Nhan Nhan cùng chúng ta trở về ăn cơm chung . Nha đầu này, gầy quá mà."
      Môi Lăng Chiếu hơi mấp máy, nhưng Tịch Nhan lại lên tiếng trước: "Cám ơn bà, cần đâu. Ta phải , tạm biệt."
      Sau đó, Tịch Nhan xoay người về phía cửa ra của nghĩa trang.
      Lăng Chiếu hơi nhấc chân , vẻ mặt vừa giãn ra nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng ông ta chẳng được lời nào. Mãi cho đến khi bóng dáng nàng biến mất khỏi tầm mắt ông ta, ông ta mới gục đầu xuống: "Con bé đúng là vẫn chưa chịu tha thứ cho ta."
      "A Chiếu." Công chúa Tấn Dương chậm rãi nắm lấy tay ông ta, "Con bé đến gặp chàng, đây cũng là bước tiến triển lớn rồi, chàng cần khổ sở đâu. Tuy rằng thiếp chỉ mới gặp con bé vài lần, nhưng thiếp thấy con bé là đứa trẻ tốt, rồi cũng có ngày, con bé lại lần nữa mở miệng gọi chàng."
      Lăng Chiếu hạ tầm mắt, khẽ cười khổ.
      Gió núi lạnh lẽo thổi qua, hai thân ảnh dìu nhau bước , có vẻ rất tiêu điều và đơn.
      ************************************************** ***************************************
      Vào đến cửa thành, Tịch Nhan về hướng hoàng cung ngay, mà hỏi thăm người đường đến Vương phủ trước, rồi bộ về hướng đó.
      Trước cổng Vương phủ có người quản gia cùng vài gã sai vặt quét tước, chắc là sắp đến Tết lịch nên mọi người đều chuẩn bị dọn dẹp. Người quản gia nọ vừa quay đầu lại, bỗng dưng thấy người ăn mặc như tiểu thái giám đứng cách đó xa, bất giác ngưng mắt nhìn về phía nàng, tựa hồ quan sát được lúc lâu, sắc mặt phút chốc thay đổi, tiến lên khom người : "Nô tài tham kiến ..... Lăng tần nương nương."
      Tịch Nhan cũng nhận ra đây là tổng quản ngày trước của vương phủ Thôi Thiện Duyên, vì thế chỉ hơi gật đầu, rồi nhìn vào trong phủ, : "Ta muốn vào xem, có thể chứ?"
      Thôi Thiện Duyên bèn đứng dậy dẫn đường: "Mời nương nương."
      Từng bước vào trong phủ, cảnh trí nơi đây nàng thấy quen thuộc, tất cả ra xa lạ, lại dường như lộ ra vẻ thê lương.
      Thôi Thiện Duyên đưa nàng đến tiểu viện trước kia của Hoàng Phủ Thanh Vũ, : "Trước kia nương nương cùng Thất gia ở trong tiểu viện n này"
      Tịch Nhan lên tiếng, đến trước cửa bèn vén mành lên, đồng thời đẩy cửa bước vào, mùi hương trong phòng lâu nay ai ở kéo đến, nhưng cách bài trí bên trong vẫn như cũ lại còn sạch , có thể thấy được mỗi ngày đều có người vào quét dọn. Nhưng mỗi đồ vật trong phòng, trong mắt Tịch Nhan, chúng vẫn cứ xa lạ.
      ra, quên cuối cùng cũng là quên. Những món đồ ấy đối với nàng mà hoàn toàn là những quá khứ xa lạ, cuối cùng cũng là quá khứ mà thôi.
      Quá khứ thể trở lại được.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 282 : Tình này nên đợi chăng
      Đêm hôm đó, Tịch Nhan thu người lại, nằm giường trong căn phòng xa lạ kia mà ngủ. Nhưng mà, thức trắng cả đêm.
      Rạng đông, nàng ngồi lặng bên giường lát, vẫn như cũ mà bất giác trở nên thất thần. Tịch Nhan nhịn được dùng sức lắc đầu, đè nén cảm giác đau nhức ở huyệt thái dương, xong xuôi mới bắt đầu xuống giường, mang giày vào rồi đứng lên.
      Vừa mới xỏ được chiếc, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Tịch Nhan ngẩng đầu lên: "Ai đó?"
      Ngoài cửa im lặng hồi lâu, mới truyền đến giọng của Thôi Thiện Duyên, dường như còn mang theo nỗi lo lắng và do dự: "Bẩm nương nương, thư từ trong cung đưa đến ạ."
      Trong tay Thôi Thiện Duyên cầm phong thư, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp nhìn nàng, sau đó, mới đưa phong thư đến tận tay nàng: "Nương nương."
      Tịch Nhan hơi nhướng mày, nhận lấy phong thư, chậm rãi mở ra, đọc hết cả bức thư, dung nhan quả nhiên ảm đạm đến tột cùng, nhưng khóe môi lại luôn diện nụ cười, kiêu ngạo và quật cường.
      Thôi Thiện Duyên lùi lại, nghi hoặc quan sát lát, rồi mới xoay người vỗ tay.
      Lập tức có hai nha hoàn vào phòng, trong tay đều mang vác nặng nề. Từ đầu đến cuối, Tịch Nhan chẳng hề liếc mắt nhìn hai người đó, rồi Thôi Thiện Duyên cũng cúi đầu lên tiếng: "Nương nương, đây là hành lý Hoàng thượng phân phó chuẩn bị cho nương nương."
      Rốt cuộc Tịch Nhan cũng ngẩng đầu lên, hít hơi sâu, nhìn , mỉm cười: " cần gọi ta là nương nương nữa đâu, ta còn là nương nương của mọi người nữa. Ngươi có thể gọi ta là quận chúa."
      ************************************************** ***
      Hoàng cung, Ngự thư phòng.
      Tấu chương trước mặt cao như núi, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lại ngồi đằng sau, chỉ lẳng lặng chơi đùa với quyển tấu sớ , rồi chậm rãi đem nó đến gần ngọn lửa đến lúc bốc cháy, sau lại lẳng lặng nhìn nó cháy đến thành tro, cứ như thế mà lặp lại, vui vẻ nhưng lại mệt mỏi.
      Quyển tấu sớ kia bùng lên thành ngọn lửa , tức khắc rơi vào trong mắt , từ tốn mà chật vật lan ra.
      Qua hồi lâu, đột nhiên có người gõ của ngự thư phòng. Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên : "Vào ."
      Tống Văn Viễn cẩn thận đẩy cửa vào, có chút nơm nớp lo sợ đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng thấp giọng : "Hồi Hoàng thượng, ngoài cung phái người về đưa tin, Lăng chủ tử bình an ra khỏi cửa thành, đồng thời cũng có người hộ tống người suốt dọc đường trở về Tây Càng."
      Hồi lâu sau cũng nghe thấy tiếng đáp lại, Tống Văn Viễn bèn cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thoáng chốc hoảng sợ gọi tiếng: "Hoàng...... Hoàng Thượng, cháy!"
      Tấu chương trước mặt Hoàng thượng, biết từ lúc nào bị thiêu hết, mà , lại chỉ lẳng lặng ngồi đằng kia, ánh mắt tối tăm, thần sắc ảm đạm.
      Tống Văn Viễn sớm bất chấp quy củ, nhanh chóng bước lên, nhưng e sợ thánh giá bị thương, nên chỉ có thể dùng thân mình ngăn chặn ngọn lửa, nhất thời đám cháy lan ra, nên hô toáng lên: "Hoàng Thượng, hãy bảo trọng long thể, thỉnh Hoàng Thượng di giá......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ đưa mắt nhìn ngọn lửa xinh đẹp kia lớn dần lên, trong lúc đó bỗng dưng lại cười to, vươn chân hung hăng đạp đổ chiếc bàn lớn, Tống Văn Viễn cũng bị liên lụy cùng ngã nhào xuống đất: "Cút hết , tất cả cút hết cho trẫm ..."
      Tống Văn Viễn bị phỏng nặng, đau đớn, lại thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ giống như bị ma nhập, chỉ thoáng sợ tới mức ngay cả thanh kêu đau cũng thu lại, thân mình co rúm, vừa muốn bò ra khỏi thư phòng, đột nhiên nghe thấy "Kẽo kẹt", có người đẩy của ngự thư phòng ra.
      Người vừa bước vào là Thập Nhị, vốn dĩ có người chuẩn bị thông truyền, nhưng đột nhiên thấy bên trong vang ra tiếng động lớn, nên mới đẩy cửa vào ngay, thấy Tống Văn Viễn ngã từ bàn xuống, cùng với rất nhiều tấu chương bị thiêu đốt, nhất thời sợ tới mức xanh mặt: "Thất ca!"
      cũng bất chấp tất cả, tiến về trước, dùng chân giẫm lên đống tấu chương bị cháy kia.
      Vất vả lắm mới dập tắt được, Thập Nhị mới đưa ánh mắt dọa dẫm nhìn Tống Văn Viễn đằng kia, Tống Văn Viễn nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng, lúc này Thập Nhị mới nhào đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn vào ánh mắt u trầm đến tận cùng của , nhịn được thất thanh hỏi: "Thất ca, huynh làm sao vậy, huynh đừng làm đệ sợ ..."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại làm như thấy , cũng chẳng nghe thấy câu hỏi của , chỉ ngồi ở chỗ kia, nhìn về đống hỗn độn đằng trước, tuy ràng ở đó có gì, nhưng lại giống như muốn nhìn gì đó!
      Trong lòng Thập Nhị bỗng nhiên hiểu được điều gì, lấy hộp gấm cầm vào trong tay, vội : "Thất ca, huynh xem, là Hỏa liên hoa, người chúng ta phái cuối cùng cũng tìm được Hỏa liên hoa rồi, người của chúng ta đến vùng Đông Bắc tìm lâu, cuối cũng tìm được ông lão mà huynh , trong tay ông ấy có Hỏa liên hoa!"
      Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn hộp gấm trong tay Thập Nhị.
      Mở ra, bên trong, đóa hoa sen rực lửa, lẳng lặng nằm ở trong, dù chỉ có duy nhất cành, nhưng vẫn xinh đẹp và mềm mại.
      Thập Nhị lại : "Thất ca, có Hỏa liên hoa rồi, huynh có thể đưa cho Thất tẩu, để tẩu ấy cứu Nam Cung Ngự, cứu được Nam Cung Ngự tất cả rất tốt, hai người cũng rất hạnh phúc!"
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại vẫn cứ u, hồi lâu sau, mới chậm rãi cầm lấy đóa Hỏa liên hoa, nhàng cười rộ lên: "Đúng vậy, tất cả đều rất tốt. Nàng cuối cùng cũng rồi, ta cũng rất vui vẻ...."
      Thập Nhị nắm chặt lấy cổ tay áo : "Thất ca, huynh gì vậy? Thất tẩu rồi sao? đâu chứ?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, Thập Nhị cũng chợt hiểu được điều gì, nhìn Hỏa liên hoa trong tay, bỗng nhiên trong lúc đó lửa giận trào lên, giơ cao hộp gấm lên, rồi ném mạnh xuống đất ...
      Nhưng đột nhiên lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ đoạt lấy, vẫn hề mở miệng, chỉ là chăm chú nhĩn đóa Hỏa liên hoa kia ...
      Cuối cùng, lại lần nữa đem đóa Hỏa liên hoa đưa cho Thập Nhị: "Phái người, cưỡi ngựa cố gắng nhanh chóng đưa đến Tây Càng."
      "Thất ca!" Thập Nhị tức giận đến dậm mạnh chân, cuối cùng lại kìm được mà ôm đầu khóc nức nở, "Huynh có thể đừng đối xử với tẩu ấy tốt như vậy ? Vì sao huynh cứ phải đối xử tốt với tẩu ấy như vậy chứ?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chẳng được lời, ngược lại, chỉ dời ánh mắt về nơi khác.
      Ta cuối cùng cũng thực lời hứa của mình, ta cho nàng Hỏa liên hoa để cứu , vậy còn nàng?
      Hai tháng sau, trong hoàng cung, bỗng nhiên vang vong tin lành ....
      "Thập Nhất Vương gia hồi cung.... Thập Nhất vương gia hồi cung ...."
      =============
      Lời tác giả: Chính văn kết thúc
      Tại đây, xin gửi lời cám ơn đến các đọc giả theo dõi xuyên suốt bộ truyện, rất chân thành cám ơn. Đồng thời, gửi đến những bạn đọc muốn đọc, lại bị Đạm Nguyệt dụ dỗ “nhảy hố” lời xin lỗi, thành xin lỗi, nhưng mà các bạn được ra khỏi hố rồi, Đạm Nguyệt cũng “lấp hố” xong xuôi rồi. Chính văn đến đây là kết thúc, chắc chắn các bạn cũng nhìn ra được, kết thúc hạnh phúc, người có tình thành thân thuộc.
      Tiếp theo đến ngoại truyện “Núi cao biển rộng, nàng chính là quê nhà của ta”, viết cho nam nữ chính, viết về những ngày tháng vợ chồng.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 283 : Núi cao nước sâu, nàng chính là quê nhà của ta
      Quãng đường Tịch Nhan trở về Tây Càng, phảng phất gian nan như bước hành trình đến địa ngục.
      Mỗi ngày, khi nghỉ ngơi vào buổi tối, trong giấc ngủ nàng hầu như đều trong trạng thái hoảng sợ, từ trong ác mộng bừng tỉnh. Có nhiều lần nàng chỉ mơ thấy Nam Cung Ngự, thấy tìm được thuốc chữa trị rồi cuối cùng lìa đời. Nhưng lại càng nhiều lúc, nàng mơ thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, cả Bất Ly nữa.
      Trong mơ, Bất Ly luôn khóc, khóc rất lớn, mà trong giấc mơ Tịch Nhan cũng chỉ có thể cùng con bé khóc, khóc đến khi tỉnh lại, mới phát mình tha hương, ở đất khách. Bên cạnh chẳng có người thân nào, cũng thể có ai, đó là Thôi Thiện Duyên phụng mệnh Hoàng Phủ Thanh Vũ giao phong hưu thư cho nàng.
      gửi nàng bức thư thôi vợ, bỏ nàng.
      Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, dung nhan của Tịch Nhan ảm đạm chưa từng có, thường thường sau mỗi đêm, khi ra khỏi cửa, hai thị vệ hộ tống thấy dáng vẻ của nàng, đều bị nàng dọa đến nhảy dựng, nhưng sau đó lại yên lặng hộ tống nàng lên đường.
      Thỉnh thoảng vào ban đêm, ngực nàng vẫn đau, đau như cách nào chịu được. Hoàng Phủ Thanh Vũ để vào hành lý của nàng thuốc của Lý ngự y bào chế cho nàng, bên trong còn hé ra tờ giấy, nhìn ra bút tích của ai, chỉ căn dặn nàng khi nào thể nào chịu được nữa hãy uống, nếu để lại thương tổn lớn cho thân mình.
      Nàng biết, nàng sao có thể biết chứ? Hoàng Phủ Thanh Vũ sớm điều này với nàng, thuốc này, tuyệt đối được dùng nhiều. để nàng phải dùng loại thuốc này nữa, chính là thuốc của nàng, trị khỏi cho nàng.
      Sau khi uống thuốc, cơn đau của Tịch Nhan tạm thời dịu xuống, rồi nàng cúi đầu khóc thành tiếng.
      Nàng chẳng có gì cả, lần này, chẳng có gì cả.
      Ngày về đến Tây Càng, ngay cả ý thức của mình nàng suýt chút nữa chẳng còn, cũng quên bảo hai thị vệ kia đưa nàng đến sơn trang của sư phụ, vì thế hai người đó lập tức đưa nàng về đến trước cửa cung, giơ lệnh bài người ra, với thị vệ trước cửa cung, trong xe ngựa chính là Quận chúa Hoa Tịch Nhan của bọn họ.
      Thống lĩnh thị vệ gác cửa cung cười to lên, rồi tức khắc giận dữ: "Ở đâu mà lại có người vô liêm sỉ vậy chứ! Người trong thiên hạ đều biết Quận chúa Tịch Nhan hương tiêu ngọc vẫn từ mấy năm trước rồi, ai biết các ngươi tìm nữ tử đó ở nơi nào rồi đưa đến đây giả mạo quận chúa! Cũng biết phạm tội lớn thế nào sao?"
      Hai thị vệ kia đương nhiên được rất tốt, sắc mặt chút thay đổi, chỉ mở cửa xe ngựa ra cho bọn họ nhìn.
      Bất ngờ, lại nhìn thấy Tịch Nhan bất tỉnh trong xe ngựa.
      Hai thị vệ nhất thời hoang mang, bèn leo lên xe ngựa, kiểm tra hơi thở của Tịch Nhan, rồi vội vàng ôm nàng xuống xe ngựa cho thông thoáng.
      Những thị vệ gác cửa lúc vừa nhìn thấy nữ tử được ôm trong ngực, tức khắc cười to lên, chẳng ai tin tưởng đây là vị quận chúa từng khuynh đảo thiên hạ, từng được tôn sùng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quận chúa Tịch Nhan.
      Nhưng chỉ có người thị vệ dẫn đầu hơi thay đổi sắc mặt, tiến lên nhìn qua, tức khắc nắm chặt chuôi kiếm trong tay, rồi ngay lập tức gọi thủ hạ lại, ghé vào tai dặn dò vài câu, nhìn thấy thủ hạ kia chạy nhanh vào trong cung, sau đó mới nhìn hai thị vệ hộ tống : "Hai vị huynh đệ đường vất vả rồi, xin đợi chút"
      Hai thị vệ kia lại giao Tịch Nhan tay thị vệ dẫn đầu rồi : "Nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống quận chúa hồi cung, nếu giờ hoàn thành, vậy xin cáo từ." Sau đó, hai người liền mau chóng xoay người lên xe ngựa, rời ngay.
      Thị vệ dẫn đầu nhìn người tay hầu như gầy trơ xương, nên trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng ôm Tịch Nhan chạy như điên vào trong cung.
      Đợi đến khi Tịch Nhan tỉnh lại, qua ba ngày, nàng nơi, mà mình rất quen thuộc, là tẩm cung nàng từng ở trước đây -- Triêu Dương điện. Tịch Nhan chật vật ngồi dậy, bên ngoài lập tức có tiếng động, cung nữ cẩn thận bước vào: "Quận chúa tỉnh rồi ạ? Nô tỳ bẩm với Hoàng thượng ...."
      Tịch Nhan thấy dáng vẻ của nàng, giống như cực kỳ sợ mình, bất chợt cau mày: "Ngươi sao lại bày ra vẻ mặt này vậy? Ta đáng sợ lắm sao?"
      Trước kia, các cung nữ trong cung tuy sợ nàng, nhưng chắc chắn giống như thế kia.
      Cung nữ kia nghe vậy, lập tức sợ tới mức thở gấp lúc, rồi quỳ rạp xuống đất: "Xin quận chúa thứ tội, quận chúa tha mạng ... Chẳng qua là do người trong thiên hạ đều người mất, nô tỳ biết quận chúa ...."
      Tịch Nhan nghe thế mới sáng tỏ mọi chuyện, nhớ lại việc mình là người chết, vì thế nàng bỗng dưng cười khẽ tiếng, tiếp lời của cung nữ: “Cho nên ngươi biết ta là người hay ma?”
      “Nô tỳ dám! Quận chúa thứ tội!” Cung nữ kia sợ tới mức dập đầu mạnh xuống đất.
      Tịch Nhan chỉ cảm thấy đau đâu như búa bổ, cuối cùng chịu được đành : “Được rồi, ngươi gọi Hoa Quân Bảo đến đây”
      Nghe vậy, cung nữ kia ngừng dập đầu tạ ơn, đứng dậy ra ngoài ngay. Bên ngoài, có tụm cung nữ chờ đợi cung nữ kia, thấy ấy bước ra, cả đám lập tức bước nhanh đến nhao nhao hỏi : “Thế nào, thế nào?”
      Cung nữ kia thở phào nhõm: “Rất kỳ lạ, đúng là quận chúa đấy, chỉ là tính cách, dường như thay đổi rất nhiều, ta lỡ lời, vậy mà người cũng trách ta.”
      Cả đám cung nữ nghe vậy, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau, giống như thể nào tin được.
      Nhưng đối với vị Tịch Nhan trong phòng mà , nàng chẳng có cảm giác giống như vậy, bởi vì trong trí nhớ của nàng, nàng cùng lắm chỉ mới rời khỏi đây hai năm thôi, còn người ngoài bảo nàng cũng là chuyện của năm sáu năm trước. Hết lần này đến lần khác, đối với chuyện này nàng cảm thấy mơ hồ, nhưng có ký ức, việc này có lẽ được xem là nỗi bi thương cùng cực.
      Hoa Quân Bảo nhanh chóng chạy đến Triêu Dương điện, còn Tịch Nhan khi đó được tỳ nữ hầu hạ dùng cháo, vừa thấy , nàng liền cho tỳ nữ lui xuống, rồi lẳng lặng nhìn
      Hoa Quân Bảo thấy dáng dấp nàng gầy gò thành ra thế này, đúng là vừa tức vừa sốt ruột, bước nhanh đến, nâng khuôn mặt nàng lên: "Muội đó, tiểu nữ này, là có bản lĩnh làm ta tức chết! Chuyện quái gì thế hả, cùng lắm chỉ là tình cảm thôi, có đáng để muội phải dày vò bản thân chứ?! Khi nào muội lại trở nên yếu đuối như vậy?"
      Trong trí nhớ của Tịch Nhan, trước giờ khi Hoa Quân Bảo cùng mình chuyện, tuyệt đối phải dùng giọng điệu này, nhưng nay, trong lời của giống như tràn ngập đau lòng, giống như biết mọi chuyện. Trong lòng Tịch Nhan, khổ sở thể kìm nén được mà lan tràn: "Huynh biết hết rồi phải ?"
      Hoa Quân Bảo thấy dáng vẻ của nàng, là tiếc “rèn sắt thành thép”, bình thường nghiến răng nghiến lợi, lúc sau, ngồi xuống bên cạnh nàng, : “ sao cả, hưu hưu , từ nay về sau, muội vẫn là Hoa Tịch Nhan, vẫn là vị quận chúa Tây Càng cao cao tại thượng, biểu ca ta đây, nuôi tiểu tinh như muội, vẫn còn dư dả.”
      Tịch Nhan chưa bao giờ biết Hoa Quân Bảo lại là người nhiều như vậy, nhất thời nhịn được, đành nở nụ cười.
      .............
      Lời tác giả: Toàn bộ trong chính văn đều để lại nghi hoặc và nỗi băn khoăn, trong phiên ngoại giải thích mà, cảm ơn các độc giả nhé!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :