1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 274: Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng
      “Muốn làm hoàng hậu sao?” hơi nhướng mày, cười , ngón tay cố ý vô tình lướt qua khóe môi của nàng.
      Đôi mắt của Tịch Nhan chuyển động vòng vo, chậm rãi hé miệng, nhàng cắn tay ngón tay , dùng đầu lưỡi của mình cùng đầu ngón tay của náo loạn lát mới buông lỏng ra, khẽ cười tiếng: “Đương nhiên muốn, dưới người vạn người, ai mà muốn chứ?”
      “Vậy.” Đôi môi của tiến đến bên tai nàng, cố ý dừng chút, mới , “Ta để cho nàng ở người cả vạn người, được ?”
      Tịch Nhan cười ha hả, xoay người nhìn về phía : “Ở chàng? Vậy chẳng phải các huynh đệ cùng các đại thần của chàng làm thịt nữ như ta sao?”
      khẽ ngậm vành tai của nàng vào miệng, cúi đầu cười : “ sợ, ai biết ngoại trừ hai chúng ta......”
      Đợi đến khi toàn thân Tịch Nhan bị lửa nóng thiêu đốt nằm người , nàng xấu hổ, ảo não biết nên làm như thế nào cho phải, thử cử động thân thể, chỉ cảm thấy thoải mái, mà lại ung dung nằm yên, khóe miệng cố nén cười nhìn chằm chằm nàng như xem kịch vui.
      Tịch Nhan cuối cùng vẫn có cách nào đành mềm người nằm úp sấp xuống ngực : “Thất lang......”
      Thanh mang theo vài phần u oán, vài phần triền miên làm cho người nghe phải sôi trào nhiệt huyết. cười vang lên, cầm bàn tay bé của nàng, vừa chiếm đoạt đôi môi của nàng vừa tiến vào cơ thể nàng tạo thành cảm giác tuyệt vời mà cả hai chưa bao giờ trải qua.
      Cuối cùng, trận hoan ái kết thúc với kết quả là Tịch Nhan trong tình trạng kiệt sức, Hoàng Phủ Thanh Vũ phải mang khăn ướt đến lau sạch thân thể cho nàng, rồi lại leo lên giường ôm lấy nàng vào trong lòng, tay vỗ về mái tóc đen nhánh của nàng, trầm giọng : “Quá mấy ngày nữa, chờ thân thể nàng khỏe hơn chút, chúng ta cùng xuất cung nhé.”
      Tịch Nhan mơ mơ màng màng lắng nghe: “Lại xuất cung làm gì?”
      “Ta cải trang vi hành, nàng du du ngoạn sơn thủy, được sao?”
      “Cái gì?” Tịch Nhan cảm thấy như mình nghe lầm, tinh thần khôi phục lại nhanh chóng, “Cải trang vi hành sao? chỗ nào, bao lâu?”
      nhìn đôi mắt sáng rỡ của nàng, nhịn được cũng cười lên: “Trước đến thăm thú Giang Nam, sau đó thuyền theo dòng sông Thanh Dặc về phía thượng nguồn, nghe vùng đất đó rất trù phú.”
      Tịch Nhan vẫn cảm thấy có gì đó đúng, nhìn : “Chàng trêu đùa ta sao?”
      cười hôn lên cái miệng cong cong, nhắn của nàng giống Bất Ly như khuôn đúc, : “ .”
      Tịch Nhan vui mừng hớn hở vội vòng tay ốm lấy cổ , nở nụ cười vang: “Được, nếu như thế, ta liền khoan thứ cho chàng về tội phong ta làm hoàng hậu!” Cuối cùng, nàng lại nhịn được vùi vào cổ , “Thất lang, có thể cùng với chàng du ngoạn sơn thủy nhất định là điều tuyệt với nhất đời này.”
      Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng mang theo chút bỡn cợt: “So với việc vừa rồi còn tuyệt hơn sao?”
      Tịch Nhan bỗng dưng xấu hổ : “Sao chàng lại nhớ đến chuyện này! Có thể nghĩ đến chuyện chính đáng khác được ?” , nàng bỗng nghĩ tới điều gì, : “Mấy ngày gần đây thân mình ta còn đau nữa, có phải khỏe rồi ?”
      Bàn tay vẫn nhàng mơn trớn mái tóc đen nhánh của nàng: “Làm sao nhanh như vậy được? Chất độc này tàng trong thân thể nàng vài năm rồi, ta dự đoán ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm mới có thể hóa giải hết. phải sợ, sáng mai ta kê cho nàng toa thuốc, cứ theo đó mà điều trị thân thể cũng khỏe hơn.”
      Tịch Nhan “Ừ” tiếng, lỗ tai dán tại ngực , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ta sợ.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nâng khuôn mặt của nàng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của nàng: “ muốn làm hoàng hậu sao?”
      Khóe miệng Tịch Nhan cong cong, vẻ mặt giảo hoạt: “Chàng cho ta làm sao?”
      .” lập tức thản nhiên lên tiếng.
      “Ta biết ngay mà.” Tịch Nhan khẽ hừ tiếng, “Lúc trước ta vốn là hoàng tử phi, thuận lý thành Chương phải làm Vương phi, kết quả chàng lại mưu đoạt ngôi vị của ta, huống chi là ngôi vị hoàng hậu!” xong, nàng bỗng cười khẽ lên: “Chiêu vây Nguỵ cứu Triệu này của chàng dùng cũng quá vụng về , chỉ ban cho người khác phong hào, trong khi suốt ngày chui vào trong chăn của ta, ai nhìn ra chứ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bị những lời của nàng trêu chọc nở nụ cười: “ sao chứ? Chỉ cần phải hai thứ này đều dành cho nàng những kẻ tâm thuật bất chính tính kế hại nàng.”
      Tịch Nhan khẽ lên tiếng, bỗng nghĩ tới điều gì, chỉ chỉ về phía bên ngoài : “Vậy còn vị Mạc phi nương nương này sao? Ta ở trong cung này, suốt ngày đảo qua đảo lại trước mắt nàng ta, nàng ta có thể hận ta đến nghiến răng nghiến lợi hay ?”
      “Nàng ta?” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười , “Nàng ta dám đâu. Những người trong cung này tuyệt đối dám có tâm tư như vậy.”
      “Vì sao?” Tịch Nhan có chút tò mò. Nàng từ lớn lên ở trong cung, quen nhìn các phi tần lục đục với nhau, nay ở trong hậu cung của Hoàng Phủ Thanh Vũ, quả cảm thấy yên tĩnh chưa từng có, ngược lại giống như chốn hậu cung bình thường.
      “Lúc trước tuyển chọn những người này là do lão Thập Nhất hao tổn hết tâm sức, luận theo gia thế đến phẩm cách, tất cả đều điều tra rành mạch. Những nữ tử phẩm cách tốt sớm bị loại bỏ .”
      Tịch Nhan khẽ nghiêng đầu: “Lão Thập Nhất sao? Sao ta chưa thấy qua vị đệ đệ này của chàng vậy?”
      trong đại quân chinh đông.” Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đặt cằm đỉnh đầu Tịch Nhan, : “ Thập Nhất là người rất có chủ kiến, tự mình ra quyết định. Tuy nhiên lần này, lâu như vậy, có lẽ là vì tránh người.”
      “Ai?” Tịch Nhan lập tức nổi lên tò mò, dù đối tượng nàng tò mò đối với bản thân mà hoàn toàn là người xa lạ.
      “Vương phi trong phủ , Tiết Linh Hi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên trả lời câu, muốn tiếp tục về đề tài này nữa, bèn , “Việc này, về sau nàng từ từ biết. Lão Thập Nhất trước kia quan hệ với nàng tốt lắm, đợi trở về, nàng có thể tự mình hỏi , cũng có thể khuyên nhủ .”
      Dứt lời, kéo chăn qua, che phủ thân mình của Tịch Nhan lộ ở bên ngoài, thấp giọng : “ phải mệt mỏi sao, ngủ .”
      Tịch Nhan vốn vẫn chưa hỏi cho ra nhẽ, nhưng thấy trong ánh mắt lộ ra chút mệt mỏi hiếm có nên nhất thời cảm thấy rất đau lòng, liền tiếp tục hỏi thêm nữa, nằm ở khuỷu tay , nhắm mắt lại.
      Nét mệt mỏi trong ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức biến mất khi nàng nhắm mắt lại, cúi đầu nhìn nàng bình yên vào giấc ngủ, nhịn được khẽ nhếch khóe miệng lên, siết chặt cánh tay mình, ôm nàng càng sát vào người.
      Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, Tịch Nhan lại gọi tiếng: “Thất lang”, tiếng gọi này lọt vào trong tai , nhất thời làm cho tâm tình của tốt hơn, nhàng ấn nụ hôn lên trán nàng, hồi lâu sau, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 275 : Tình này nên đợi chăng
      Qua mấy ngày sau chính là ngày lễ tế thiên núi Kỳ Sơn quan trọng trong năm. Lễ tế thiên năm nay so với năm rồi hoàn toàn khác nhau, bởi vì năm ngoái do hoàng hậu chủ trì, mà nay năm là năm thứ ba hoàng đế đăng cơ nên do hoàng đế tự mình chủ trì.
      Ngự giá dẫn dắt văn võ bá quan, hậu cung phi tần chậm rãi xuất hành lên núi. các con đường trong kinh thành, có thể là người ta tấp nập, toàn thành đều đổ ra đường chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy long nhan của đương kim Thánh Thượng, cũng vì muốn nghiệm chứng chút, hồ ly tinh Lăng tần mê hoặc lòng người trong lời đồn có dung nhan tuyệt sắc như thế nào.
      Luận về phẩm vị, xe ngựa của Tịch Nhan phải sau xe ngựa của vài phi tử. Nàng vốn là phi tần được sắc phong trễ nhất trong hậu cung nên xe ngựa đáng lẽ phải cuối cùng và đơn giản nhất, nhưng bởi vì từ sớm nàng chính là người bên cạnh hoàng đế lại sinh hạ trưởng công chúa, cho nên xe ngựa vẫn được giữa, cùng với các xe ngựa phía trước khác nhau nhiều.
      Bất Ly chịu ngồi xe ngựa của mình mà muốn cùng nàng ngồi chung cỗ xe, vừa lên xe ngựa liền khỏi thét lên tiếng kinh hãi: “Mẫu thân, người đẹp.”
      Tịch Nhan trong bộ cung trang màu hồng nhạt, đồng thờ cũng tỉ mỉ trang điểm qua cho nên nghe nữ nhi như vậy khỏi nở nụ cười.
      Sáng nay lúc trang điểm, tính tình nghịch ngợm của nàng nhất thời nổi lên khi nhớ tới những lời đồn đãi trong dân gian, liền nhịn được càng muốn khiêu khích những kẻ tung ra những tin đồn này phen, nên phân phó Ngân Châm phải trang điểm đẹp cho mình. Nghe xong lời của nàng, Ngân Châm khỏi hé miệng cười rộ lên: “Chủ tử cho rằng đơn giản nhất mới là đẹp nhất sao.” Lời tuy như thế, nhưng ký thực ta vẫn cho rằng bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy Tịch Nhan, cần quan tâm đến dung nhan khuynh thành, chỉ riêng đôi mắt long lanh, sóng mắt như nước hồ thu đủ để người ta hồn xiêu phách lạc. Tịch Nhan nhìn vào gương trang điểm cũng rất vừa lòng, khen ngợi Ngân Châm phen. Kết quả là khi mọi người trong hậu cung tập họp lại để lên xe ngựa, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở người nàng.
      Nàng chỉ hận giờ này khắc này phải ở trong xe ngựa, thể lộ diện ra ngoài, nếu Tịch Nhan muốn đứng trước mặt những người đó, cho bọn họ nàng đây là hồ ly tinh chuyển thế chuyên đến mê hoặc thế nhân!
      Thanh của Thập Nhị lại vang lên ở bên ngoài xe ngựa: “Thất tẩu, đường nhiều người, rất là hỗn loạn, đệ ở đây bảo vệ cho Thất tẩu, Thất tẩu cần phải lo lắng.”
      Tịch Nhan vừa nghe liền biết Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định từ trong miệng người bên ngoài biết được nàng hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, cũng hiểu được ý đồ của nàng, cho nên phái Thập Nhị đến đây. Tịch Nhan cảm thấy thú vị gì cả, nên ở trong xe ngựa chơi vài trò nho cùng Bất Ly.
      Mãi cho đến khi đến được chân núi, hoàng đế xuống ngựa trước, mọi người lục tục xuống sau, sau đó tất cả cùng bộ hướng về phía tế đàn.
      Hai bên con đường lên núi Kỳ Sơn có đông đảo dân chúng, khi nhìn thấy hoàng đế bước ra khỏi xe ngựa, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
      Ngay sau đó bước xuống xe ngựa là hoàng hậu Lâm Lạc Tuyết, cung trang màu đỏ, quý khí bức người, diễm lệ tuyệt trần, rất có dáng vẻ và phong phạm của hoàng hậu. Nàng vịn vào tay của cung nữ, chậm rãi về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau khi hành lễ xong liền đứng ở bên cạnh .
      Xe ngựa theo đường quanh co khúc khuỷu cũng đến đích, sau đó Hiền phi, Thục phi, Mạc phi theo thứ tự xuống xe ngựa, cuối cùng là xe ngựa của Tịch Nhan. Những người xung quanh đều muốn nhìn xem trong xe ngựa này có phải là “Hồ ly tinh” trong truyền thuyết kia hay , khi nhìn thấy cửa xe mở ra, tất cả đều vươn dài cổ ra để nhìn cho bằng được.
      Tịch Nhan vịn tay của Thập Nhị, cúi đầu ra khỏi xe ngựa, phút chốc chung quanh liền vang lên tiếng hít vào, đợi đến khi nàng nâng đầu lên, thản nhiên cười, dân chúng vốn ồn ào náo loạn, trong giây phút đó bỗng im bặt, tiếng động nào.
      Trong lòng Tịch Nhan nhịn được cảm thấy rất buồn cười, chậm rãi về phía tế đàn, từ xa xa có thể trông thấy Lâm Lạc Tuyết trong bộ cung trang đỏ chói đứng sóng vai bên cạnh thân ảnh màu vàng, đôi mắt khẽ thay đổi, Tịch Nhan cười càng rực rỡ hơn.
      Thập Nhị lại từ trong xe ngựa bế Bất Ly xuống, lúc này mới đến trước mặt Tịch Nhan, : “Thất tẩu, qua .”
      Tịch Nhan lên tiếng, vừa muốn xoay người, Thập Nhị bên cạnh đột nhiên giống như kẻ mất hồn, thiếu chút nữa làm Bất Ly ngã xuống đất, Bất Ly sợ tới mức thét lên tiếng chói tai, Tịch Nhan cũng hoảng sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, cuống quít từ trong tay tiếp nhận Bất Ly, ôm vào trong lòng mình, lúc này mới nhìn theo ánh mắt .
      Trong đám người đứng chen chúc lộn xộn bên cạnh, người trong bộ dang gã sai vặt với dung mạo thanh tú đứng ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng quật cường nhếch lên, nhìn chằm chằm vào .
      Thập Nhị nhịn được thào gọi tiếng: “Nguyệt Nha Nhi --”
      Người kia dấu được dáng vẻ của nữ nhi, khi nghe tiếng gôi của đôi mắt bỗng lạnh thêm vài phần, xoay người đẩy đám đông ra liền biến mất.(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Chỉ thoáng Thập Nhị trở nên bối rối, đẩy các thị vệ chắn đường ra, lướt qua đám đông, liền lập tức đuổi theo hướng của nàng kia.
      Đúng lúc này, đám đông bỗng nhiên lại ồn ào, ở nơi Thập Nhị vừa mở ra chỗ hổng đột nhiên có người đẩy các thị vệ ra, xông vào! Tất cả thị vệ đều vô cùng bất ngờ, người đó lại hướng về phía Tịch Nhan lao đến, trực giác của Tịch Nhan cho biết có điều ổn, nhìn thấy người đó từ trong tay áo lấy ra cây chủy thủ sáng bóng, nàng cảm thấy vô cùng kinh hoàng, muốn lui về phía sau, nhưng cách nào nhúc nhích được, trong lúc đó vội thả Bất Ly xuống đất, đẩy mạnh bé ra khỏi người nàng!
      Tốc độ của người đó cực kỳ mau lẹ, trong nháy mắt ngờ đến trước mặt Tịch Nhan, khi nhìn thấy cây chủy thủ kia sắp chạm đến Tịch Nhan, chung quanh nhất thời vang lên tiếng kinh hô vang động, Tịch Nhan cũng chỉ nghĩ mình thể nào tránh khỏi được, nhưng ngờ trong lúc đó đột nhiên có thị vệ lấy tốc độ nhanh hơn lao ra, vung kiếm hướng về phía thích khách kia!
      “Hô --” Đám động nhất thời phát ra tiếng thở phào nhõm. Bất Ly bị Tịch Nhan đẩy ngã ở bên cũng lấy lại tinh thần, chỉ thoáng sợ tới mức khóc thét lên, liên tục cất tiếng gọi Tịch Nhan, Thục phi, Hiền phi và Mạc phi đứng phía trước cách đó xa cũng đều mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía bên này.
      Tịch Nhan nhìn thấy cây chủy thủ của người đó chỉ cách bụng mình khoảng tấc dừng lại, sau đó nàng chậm rãi cúi xuống, thân thể vốn đông cứng lập tức mềm oặt xuống, thiếu chút nữa còn sức lực để đứng vững nữa, Ngân Châm ở phía sau lập tức lấy lại tinh thần tiến lên nâng đỡ nàng mới bị ngã xuống.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới đến cửa tế đàn nhanh chóng chạy lại đây, tay ôm lấy Bất Ly, tay ôm lấy Tịch Nhan kéo vào trong lòng, xem xét của tình hình nàng, lúc này mới nhìn về phía tên thích khách kia.
      Tên thích khách bị kiếm đâm vào ngực thế nhưng ánh mắt của lại chậm rãi dời về phía trước, nơi đó, có ba vị phi tử đứng bất động. Giọng thô ráp của vang lên: “Chủ tử, nô tài...... phụ sứ mệnh......”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 276 : Tình này nên đợi chăng
      Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người hoặc khiếp sợ, hoặc lạnh nhạt hướng về những nữ tử đó.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nhìn thoáng qua phía Thục phi, Hiền phi, Mạc phi. Tịch Nhan lại dám phân tâm ngoảnh lại nhìn, cuống quít xem Bất Ly khóc lớn, đem bé ôm vào trong lòng, nhàng dỗ .
      mặt dỗ dành, mặt ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đó, thấy sắc mặt họ đồng loạt trở nên tái nhợt bất thường, nhưng nhìn qua lại thấy giống nhau -- Hiền phi vẫn trấn định, Thục phi hơi bối rối, mà Mạc phi lại có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.
      Lúc này lại có thị vệ tiến lên đem thi thể thích khách xuống dưới xử lý, Lâm Lạc Tuyết cũng chậm rãi tới, khẽ với Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Hoàng Thượng, việc tế trời quan trọng hơn, giờ lành đến, thể trì hoãn.”
      Từ đầu tới cuối, nàng cũng liếc mắt nhìn Tịch Nhan cái.
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lạnh lẽo như trước, thầm cầm tay Tịch Nhan, rồi trước mắt bao người vây quanh mới chậm rãi về hướng đàn tế.
      Dân chúng lúc này chưa hết cảm giác khiếp sợ, cũng có thị vệ phụng mệnh tiến lên, đưa bọn họ tản ra.
      Tịch Nhan câu nệ mà ôm lấy Bất Ly, cũng theo sau mọi người, về phía đàn tế.
      nhiễu loạn ngoài ý muốn mà lễ tế trời làm qua loa cho xong, trong lòng mọi người trong hậu cung đểu hoảng sợ, đều hãy còn suy đoán lai lịch tên sát thủ kia, ra trong ba phi tử này là ai làm.
      Tận đến sau khi lễ tế chấm dứt Thập Nhị với vẻ mặt tiều tụy mới xuất , sau đó lại biết những chuyện xảy ra trước đó, liền ngừng tiến lên thỉnh tội với Hoàng Phủ Thanh Vũ. Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy có bộ dáng thất hồn lạc phách, cũng thêm gì, chỉ lệnh cho tất cả hồi cung nghị quyết.
      Quả nhiên, trở lại hoàng cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức hạ chỉ đem ba vị phi tử cấm cung, đợi tra ra manh mối, chờ phán quyết xét xử. tình đến nước này, bên trong hậu cung, nhất là trong cung của ba vị phi tử, mỗi người đều cảm thấy bất an.
      Tịch Nhan cùng Bất Ly đều bị hoảng sợ ít, Tịch Nhan còn chịu được, mà Bất Ly tuổi , chưa bao giờ gặp phải tình hình nguy hiểm như vậy, vốn sợ hãi cần phải , hơn nữa lại còn bị quăng ngã nên lâu sau mới nín khóc, lại vô luận thế nào cũng chịu tách khỏi mẫu thân. Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy thế, liền đem Tịch Nhan chuyển qua Khâm An Điện nơi mình ở, giải thích với triều thần trong cung lấy lý do là vì trong điện ngập tràn long khí chân phúc, có thể giúp kiềm chế nỗi sợ hãi của hai người.
      Tịch Nhan dỗ hồi lâu Bất Ly mới chịu ngủ, bèn đứng dậy tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ở đông Noãn các chuyện cùng với Thập Nhị, Thập Nhị tự trách vô cùng, cung kính thỉnh tội. Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi lắc lắc đầu, : “ liên quan nhiều tới đệ, cần phải tự trách. Thay vì hành lễ hướng ta thỉnh tội, chẳng bằng suy nghĩ lại xem sát thủ kia là do ai phái tới.”
      , ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập nhàng, Tịch Nhan theo sau đẩy cửa ra vào, gặp Thập Nhị tại đó, vừa do dự có nên lui ra ngoài hay , thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn cánh tay hướng về phía mình. Tịch Nhan liền đến bên cạnh, ngồi xuống dựa vào .
      Tay nàng cùng tâm can vẫn còn lạnh lẽo, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm xuống, lại : “Ly nhi ngủ rồi à?”
      “Ừm” Tịch Nhan chỉ cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, cũng quản Thập Nhị còn ở đó, liền ngả đầu dựa vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Mất công lắm mới dỗ được con bé.”
      Thập Nhị thấy thế, cũng ngốc mà nán lại, tìm cớ liền cáo lui .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới quay sang ôm nàng vào trong lòng mình, : “Có uống trà định kinh chưa? Hẳn là nàng phải sợ hãi rồi, trong lòng bàn tay còn lạnh như vậy.”
      Tịch Nhan dựa vào , ánh mắt có chút ngưng trệ: “ ra lúc ấy, ta nghĩ ngợi gì cả, chỉ sợ kẻ đó thương tổn Bất Ly. tại nhớ lại, mới thấy có hơi hơi sợ.”
      “Tốt lắm, có việc gì rồi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ vỗ về lưng nàng, trầm giọng .
      Tịch Nhan mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó lên tiếng: “ trong ba nàng, thực là do ai làm đây.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lạnh tiếng: “Chưa chắc được.”
      Tịch Nhan lại mở mắt ra, nhìn cái: “Chàng cũng nghĩ như vậy à. Ngẫm ra, hơn phân nửa khả năng là cha trong nhà họ tính kế, cũng phải có khả năng, phải ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được cười xoa mặt nàng: “Ta trước giờ biết rằng nàng lại hiểu được nhiều chuyện trong triều đến thế, thực ra cũng ngờ nàng cũng bị lâm vào cảnh tranh đấu này, nàng vốn hề ngốc nghếch nên cũng thử nghĩ chút xem sao.”
      Tịch Nhan khẽ than: “Sát thủ kia chết rồi, thể đối chứng. Bọn họ tất nhiên là muốn nhắm vào Mạc phi nhà quyền thế, nếu muốn tìm kẻ đứng ra chịu tội, bọn họ nhất định truy tội Mạc phi. Nếu như sát thủ kia giết được ta, lập tức có thể công mà loại bỏ được hai cái đinh trong mắt, mà như lúc này đây, ta lại chết, bọn họ cũng ít nhất có thể loại bỏ Mạc phi, đúng hay ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc lát, mới rốt cuộc cười tiếng: “Quả nhiên hề ngốc.”
      “Vậy chàng tính làm như thế nào?” Tịch Nhan vội hỏi, “Ta cũng muốn người vô tội phải chịu liên lụy. Hy sinh Mạc phi như thế giảm phúc giảm thọ lắm.” Tới đây, Tịch Nhan lại thở dài, : “Lại tiếp, ta coi như mang mệnh lớn, ngoảnh ngoảnh lại thế biến đổi bao lần rồi, thế mà vẫn chết được.”
      cho phép bậy.” Trong thanh của hàm chứa uất giận, bỗng trở lại ôn nhu,“Có ta đây là thiên tử che chở nàng, làm sao có thể để nàng có việc gì được?”
      biết Tịch Nhan lại nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại càng thêm ảm đạm: “Ai có chân mệnh thiên tử che chở có việc gì? Nam Cung Ngự chẳng phải là chân mệnh thiên tử hay sao? Kết quả thiếu chút nữa ngay cả mệnh của bản thân còn bảo đảm được...Thất lang, chàng cho ta biết, đời này nhất định còn có thể tìm ra Hỏa liên hoa cứu Nam Cung Ngự, có phải ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại vươn tay ra, chậm rãi xoa đầu nàng: “Tất cả những người được phái đều dốc sức tìm kiếm, về phần đời có đóa Hỏa liên hoa kia hay , chúng ta chỉ có thể biết ‘mưu tại nhân, thành tại thiên’ mà thôi.”
      Tịch Nhan cảm thấy vô cùng khổ sở, tựa vào trong lòng , hơi có chút nghẹn ngào.
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm, nhanh chóng chuyển đề tài, : “Về hôm nay gặp phải chuyện này, nàng cần can dự quá nhiều, nghe thấy ? Kẻ nào gây tội, ta nhất định khiến kẻ đó bị báo ứng, cần nàng lo lắng. Nàng cùng Bất Ly chỉ cần mau chóng điều dưỡng thân thể tốt mới là quan trọng.”
      Ngoài điện, trời đất bao la vô tận , đột nhiên đợt gió Bắc nổi lên thổi rơi bông tuyết đầu mùa. Tại hoàng cung Bắc Mạc, Tịch Nhan nếm trải mùa đông đầu tiên, cứ lan ra lặng yên tiếng động như thế.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 277 : Tình này nên đợi chăng
      Ban đêm, tuyết rơi lần này lớn, cứ thế bay phất phơ yên tĩnh, nhàng suốt đêm. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy liền thấy, ngay cả cửa sổ giấy đều trắng toát, mà toàn bộ hoàng cung, lại mảnh ngân trang tố khỏa*, trắng xoá mảnh đất trời.
      Ngân trang tố khỏa: (sáng lấp lánh) như được dát bạc phủ tơ.
      Bất Ly rất thích tuyết rơi, tỉnh dậy từ rất sớm, lôi kéo cả Tịch Nhan cùng dậy, dẫn theo vài cung nữ đắp người tuyết trong đình viện. Tịch Nhan cũng sợ lạnh, chơi đùa cùng với Bất Ly còn gì vui hơn được nữa. Đến cuối cùng đắp lên người tuyết to, đôi tay cả hai mẹ con đều đông lạnh đỏ bừng, hai gò má cũng đỏ bừng như nhau.
      Bất Ly lại cao hứng vỗ tay mà : “Mẫu thân, chúng ta gọi phụ thân lại đây xem nha!”
      Từ lúc tế trời ngày hôm qua trở về, mãi cho đến chiều, Bất Ly ngủ cũng run nhè , lúc này Tịch Nhan thấy con bé lại cười đến thoải mái, trong lòng khỏi cũng khuây khỏa. Nàng hỏi thời gian, cân nhắc nơi Hoàng Phủ Thanh Vũ ở, liền nắm tay Bất Ly tuyết, đến trước Ngự thư phòng.
      giữa trưa, khi cả hai mẹ con cùng vào Ngự thư phòng, cũng là lúc Tống Văn Viễn vừa mới hướng Ngự thiện phòng truyền ngọ thiện, nhân thời tiết rét lạnh, còn dặn riêng hạ nhân chuẩn bị bầu rượu.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc trước thường dùng ngọ thiện đơn giản ở trong ngự thư phòng, thường xuyên dùng qua loa ít điểm tâm. Hôm nay gặp dịp Tịch Nhan dẫn theo Bất Ly lại đây, tâm vô cùng hưng phấn, liền truyền thức ăn, đem Bất Ly ôm vào trong ngực, chỉ chuyên tâm lấy cho con bé thức ăn ưa thích.
      Tịch Nhan cảm thấy vẫn có chút lạnh trong người, liền uống hai chén rượu, lúc này mới cảm thấy có chút ấm áp. Bất Ly vô tình nhìn thấy, lại đột nhiên kêu to lên: “Con cũng muốn uống rượu.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan đều nở nụ cười. Hoàng Phủ Thanh Vũ thương nắm lấy khuôn mặt nhắn của Bất Ly, lại đem áp lòng bàn tay mình sưởi ấm cho nữ nhi, rồi mới : “Muốn uống rượu, chờ Ly nhi trưởng thành, sau khi tìm được rể hiền phụ thân cho uống.”
      Bất Ly nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Rể hiền là gì vậy ạ?”.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Nhan, Tịch Nhan lại tránh mặt, cười ha ha. Bởi vì uống rượu, hai gò má ấm áp hồng lên, trong con ngươi như có minh châu tỏa sáng rạng rỡ. Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng giải thích gì thêm cho Bất Ly, cứ thế nhìn nàng, trong mắt hình như có mang thâm ý.
      Sắc mặt Tịch Nhan bất giác càng đỏ, đứng dậy : “Mới uống hai chén liền cảm thấy choáng váng đầu rồi, ta Noãn các nghỉ ngơi nhé.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười bất đắc dĩ, nhìn về phía Ngân Châm, khẽ nhếch môi tỏ ý. Ngân Châm lên tiếng, hầu hạ Tịch Nhan ra khỏi phòng, sang bên Noãn các.
      Noãn các vốn chỉ có giường, còn đốt than hoa, ấm áp dị thường. Tịch Nhan nằm xuống, bao lâu ngủ mơ màng.
      Đến khi vừa tỉnh lại, biết là lúc nào rồi.
      Tịch Nhan cảm thấy đầu hơi hơi có chút đau, đồng thời miệng lưỡi đều khô, liền đứng dậy tìm nước uống. Xưa nay lúc nàng nghỉ ngơi thích bên cạnh có người ngoài, bởi vậy cũng biết Ngân Châm ở nơi nào. Tịch Nhan tự châm trà, nước nguội, uống ở miệng vừa khô lại buốt, nàng chỉ miễn cưỡng uống ngụm. Nhất thời lại muốn xem Bất Ly có phải còn ở Ngự thư phòng hay , liền ra khỏi phòng tìm.
      Nhưng mà kỳ quái là ngoài cửa Ngự thư phòng lại có ai, Tống Văn Viễn cũng biết đâu rồi. trong lòng Tịch Nhan nghi hoặc, tiến lên gõ cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến thanh của Thập Nhị --
      “Thất ca, Dao Trì đậu khấu này vốn tìm được từ vài ngày trước rồi, đệ lại làm mất. Đệ sợ huynh trách cứ nên dám . Hôm qua thấy Nguyệt Nha Nhi, mới biết hóa ra là bị nàng ta trộm . Nàng ấy cũng biết đây là cái gì, thấy có gì hay liền trả lại cho đệ. Nguyên bản hôm qua nên đưa cho huynh, Thất tẩu lại ở đó nên đệ quên mất .”
      Thanh Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn bình thản trước sau như : “Trình lên để ta xem xem.”
      Trong Ngự thư phòng, Thập Nhị đem cái hộp gấm nho kia tới trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn mở ra, bên trong là viên đậu khấu nho , màu đỏ tươi bóng đẹp như ánh lửa.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi cầm lấy hạt đậu khấu kia, đặt ở chóp mũi hơi ngửi chút. Thập Nhị vội hỏi: “Là là giả?”
      Lúc lâu sau mới nghe thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ chữ: “.”
      Ngoài cửa, Tịch Nhan nghe xong mừng rỡ, định đẩy cửa vào, bỗng nhiên nghe thấy Thập Nhị kinh hô: “Thất ca, huynh làm gì thế?”
      Trong lòng Tịch Nhan căng thẳng hiểu nổi, tay dừng lại, nghĩ nghĩ, rồi lặng yên chọc thủng cái lỗ cửa sổ giấy, nhìn vào trong.
      Nhưng mà lúc vừa thấy, nàng dường như muốn ngất -- Hoàng Phủ Thanh Vũ trong tay cầm viên đậu khấu, sau khi bóp mạnh, viên đậu khấu đáng thương kia hóa thành bột phấn ngay dưới đầu ngón tay !
      Sau đó, bột phấn bay , tựa như chưa từng tồn tại viên đậu khấu kia vậy.
      Tịch Nhan toàn thân lạnh lẽo, máu huyết dâng trào. Nàng thể tin được cảnh mình trông thấy, nhưng cũng thể tin!
      Dao trì đậu khấu, tuy cũng phải là thuốc có thể chữa khỏi hẳn cho Nam Cung Ngự, nhưng thứ thuốc này dị thường trân quý, Nam Cung Ngự mà ăn vào, cũng có thể tỉnh lại, tuy tìm thấy Hỏa liên hoa , thời gian tỉnh lại có thể rất ngắn, nhưng dù sao cũng là cơ hội!
      Nhưng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đem đậu khấu kia, hủy ......
      Tịch Nhan nhịn được mà rùng mình, xoay người tuyết. Áo khoác của nàng còn ở trong Noãn các, lúc này chỉ mặc bộ quần áo mùa đông đơn giản, ràng khó có thể chống cự khỏi hơi lạnh. Nhưng mà nàng tựa như cảm thấy, cứ bước thẳng đến phía trước.
      biết trời lại bắt đầu đổ tuyết khi nào, cứ dần gieo rắc lớp tuyết đầu, mi mắt nàng. Nàng hốt hoảng, chỉ cảm thấy nhìn đường. Nàng cũng được làm sao mà rẽ lối.
      Từ trong ngực trào ra bi thương khôn cùng, Tịch Nhan rất muốn kêu, rất muốn hét to tiếng, mở miệng thở dốc, lại thành ra bị gió lạnh tràn vào trong miệng, lấp đầy cổ họng.
      Cũng biết bao lâu rồi, nàng rốt cuộc chịu nổi, dựa vào bờ tường ngồi sụp xuống, ôm lấy thân mình lạnh run.
      Đất trời chỉ còn tiếng gió rít, người nàng bị đông lạnh đến chết lặng , lại bỗng nhiên nghe thấy trước mặt mình tựa hồ có tiếng người truyền đến, ngẩng đầu lên, chỗ tuyết mi tan ra chảy xuống mặt, mới vừa thấy người trước mặt ra là Lý đại nhân của Thái y viện.
      Hoảng hốt, Tịch Nhan làm như nhớ tới cái gì, khó khăn đứng dậy, giật giật tay chân chết lặng, mặt lại tràn ra nụ cười: “Lý đại nhân, ta định tìm ngài đấy.”
      Lý đại nhân nhìn nàng nghi hoặc : “Lăng tần nương nương, người làm sao vậy?”
      Tịch Nhan chậm rãi lắc lắc đầu, cười như trước: “Ta muốn thỉnh ngài xem bệnh cho ta, lại cảm thấy mệt, thiếu chút làm cho chính mình bị đông cứng .”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 278 : Tình này nên đợi chăng
      Buổi chiều, ở cung Lạc Hà.
      Ban đêm tuyết rơi, đất trời chìm vào trong trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, trong cung Lạc Hà có ai lên tiếng. Mạc phi bị cấm cung, trong cung phiền muộn, mà đêm nay, phòng Tịch Nhan cũng sớm tắt đèn.
      Hành động tắt đèn này bất thường, trước đó chưa từng có.
      Trong lòng Ngân Châm nhịn được tràn ngập âu lo, vì nàng biết thói quen của Tịch Nhan, tuyệt đối tắt đèn ngủ muộn bao giờ. Nàng nhất thời nhịn được thắc mắc, Tịch Nhan lại cười , : “Nào có ai sống trong ánh sáng cả đời, ta cũng nên học làm kẻ bình thường thôi.”
      Ngân Châm lúc này mới có chút nguôi ngoai, nhưng vẫn dám có điều gì sơ xuất, nhất định phải đến Khâm An điện bẩm báo.
      giường, Tịch Nhan biết vì sao đột nhiên cúi đầu phát ra tiếng kêu, ngay sau đó, thanh dần lớn hơn tràn ngập nỗi thống khổ.
      Ngân Châm thoáng hoảng hốt, thắp nến trong phòng, tiến lên nâng người Tịch Nhan dậy, nhìn thấy Tịch Nhan ôm ngực đau đến nỗi trán đổ mồ hôi, sắc mặt có vẻ tái nhợt, kìm được bối rối: “Chủ tử làm sao vậy? Nô tỳ bẩm báo Hoàng Thượng thỉnh ngự y nhé!”
      Ngân Châm vừa đứng dậy, cổ tay áo lại đột ngột bị người ta kéo lại.
      Tịch Nhan gắt gao cắn môi dưới, lắc lắc đầu, cố nén : “ cần, chiều nay vừa có ngự y xem cho ta, ngươi hỏi thử, Lý đại nhân có đưa thuốc tới chưa.”
      Ngân Châm vô cùng bối rối, đáp ứng tiếng, lại chạy ra cửa, đúng lúc gặp tiểu thái giám bên Thái y viện cầu kiến bên ngoài, vừa hỏi quả nhiên là tới đưa thuốc. Nhưng thấy tiểu thái giám kia vẻ mặt cẩn thận: “Tỷ tỷ thỉnh chuyển lời với chủ tử Lăng tần, thuốc này thể sử dụng lung tung, đợi cho đau đớn khó chịu nổi, mới có thể uống viên, chừng nào còn có thể nhịn được, có thể dùng tuyệt được dùng.”
      Ngân Châm nhịn được mà nổi lên nghi hoặc, tay cầm thuốc cũng hơi run: “Thuốc này......”
      Tiểu thái giám kia ngẩn ra, nhớ tới Lý đại nhân phân phó, việc :“Tỷ tỷ chớ suy nghĩ nhiều, dù sao thuốc cũng có ba phần độc, huống chi thuốc này dược tính có phần hơi mạnh. Đại nhân sợ chủ tử Lăng tần ỷ lại quá mức vào nó, cho nên mới phân phó như thế, tỷ tỷ chỉ cần lại y nguyên cho Lăng tần chủ tử là được rồi.”
      Thần sắc Ngân Châm vẫn lo lắng như trước, cầm thuốc, xoay người vào trong cung.
      Vào phòng, bỗng dưng phát Tịch Nhan ngờ lại ngã quỵ ở dưới giường, đau quay cuồng. Ngân Châm sợ tới mức tay chân vô lực, tiến lên đỡ lấy Tịch Nhan, Tịch Nhan lại vươn tay với hộp thuốc trong tay nàng. Ngân Châm bỗng dưng hiểu được, liền lấy ra viên, bỏ vào trong miệng Tịch Nhan.
      Qua hồi lâu Tịch Nhan mới bình ổn trở lại, thở phì phò từng ngụm, sắc mặt tái nhợt dọa người. Nhìn hộp thuốc trong tay Ngân Châm, nàng kìm được cười khẽ tiếng, giống như là thở hắt: “Quả nhiên thuốc rất hữu dụng.”
      Ngân Châm chần chờ lát, : “Chủ tử, nô tỳ từng nghe , càng là thuốc hiệu quả thương tổn đối với thân thể người dùng càng lớn có phải ạ?”
      Tịch Nhan được Ngân Châm đỡ chậm rãi đứng dậy, cười lạnh : “Mấy tên lang băm mới vào nghề trị khỏi bệnh cho người ta thành ra phao truyền mấy thứ hồ đồ như thế mà nhà ngươi cũng tin hay sao? Lý đại nhân là viện phán của Thái y viện, hốt thuốc đúng bệnh, tự nhiên là có thể dùng thuốc tiêu bệnh rồi.”
      Tịch Nhan khôi phục lại tới nằm giường, vừa qua khỏi lát, đột nhiên lại nghe có thanh khách khí truyền đến gọi Ngân Châm. Tịch Nhan nháy mắt ra dấu với Ngân Châm, bản thân lại nằm như trước, mắt nhắm lại.
      Ngân Châm hiểu ý, vừa ra cửa liền nhìn thấy, quả nhiên là thái giám Tiểu Ngụy được Khâm An điện phái tới.
      Tiểu Ngụy vừa thấy nàng, vội hỏi: “Ngân Châm tỷ tỷ, Hoàng Thượng phái ta lại đây hỏi thăm, Lăng tần chủ tử ngủ rồi sao?”
      Ngân Châm than tiếng, : “Chủ tử nghỉ ngơi, ngươi trở về hồi Hoàng Thượng .”
      Tiểu Ngụy lên tiếng, liền xoay người rời .
      Ngân Châm ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy trời sắp có tuyết rơi. Năm nay vào đông, mấy đợt tuyết cứ rơi liên tiếp, đúng là tần suất có phần bất thường, biết giá rét đến mức nào.
      ************************************************** *************************************
      Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Nhan liền Tây lục cung, cùng nữ nhi chơi cả buổi sáng, lại cùng nhau dùng ngọ thiện, sau đó mới quay về Lạc Hà Cung, dọc theo đường thần sắc rất là hoảng hốt, vài lần nhầm đường, hiếm có lúc nào mà Ngân Châm theo phía sau phải nhắc nhở.
      Lời nhắc nhở lần thứ tư của Ngân Châm vang lên, Tịch Nhan rốt cuộc khỏi phải dừng bước chân, trông ra mảnh đất trời mờ mịt trắng xóa, nhàng hà hơi, ôm mặt cười: “Hoàng cung, là nơi dễ khiến cho người ta bị lạc lối.”
      Ngân Châm nghe xong lời này, chỉ cảm thấy mờ mịt, có gì đó đúng, nhưng lại nên lời là đúng chỗ nào, chung quy cũng chỉ có thể tiếp lời: “Hoàng cung so với vương phủ trước kia lớn hơn rất nhiều, lúc nô tỳ vừa tới cũng thường xuyên lạc đường.”
      Nghe vậy, Tịch Nhan nhàng cười. Vì sao nàng từ lớn lên ở trong cung, mà vẫn luôn lạc đường vậy? Từ ở trong mắt nàng, hoàng cung cũng quá to như vậy, từ bao giờ mà cũng trở nên phiền phức rắc rối như thế?
      Trở lại Lạc Hà Cung, vừa mới nghỉ ngơi lát, đột nhiên liền nghe gian ngoài truyền đến báo kéo dài: “Hoàng Thượng giá lâm --”
      giường Tịch Nhan miễn cưỡng nghiêng người, nhưng cũng ngồi lên, lúc sau thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ bước vào tẩm điện. Bên ngoài dường như tuyết rơi nhiều lắm, vùng cổ cùng tay áo của đều có dòng nước ẩm ướt, chắc là bông tuyết bị gió thổi tan.
      Mái tóc đen như lụa của Tịch Nhan thả dài giường, thấy lại nhợt nhạt cười, ánh mắt trong trẻo: “Lúc này, sao chàng có thể đến đây ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống bên giường, lời, chỉ vươn bàn tay lạnh lẽo phủ lên mặt nàng. Tịch Nhan bị lạnh la hoảng lên, bên trốn tránh bên thầm oán: “Buốt chết ta , đừng ép ta.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lýc này mới rút tay lại, cười : “Ta vừa nghỉ trưa, dậy dạo chút, tiện đường qua bên này mới vào thăm nàng.”
      “Tiện đường ư?” Tịch Nhan cười khẽ tiếng,“Khâm An điện với bên này đường phải mất nửa canh giờ đấy, tiện đường thế chẳng phải hóa ra tiện quá xa rồi sao!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng cười, cũng thêm cái gì, ngược lại ngồi vào bên người nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, cằm đè nặng đỉnh đầu nàng, : “Hôm qua thèm tiếng , ta vốn định cho nàng nghỉ lại ở Khâm an điện, kết quả lại chỉ nghe thấy Ngân Châm qua bẩm nàng trở về cung, khiến ta thất vọng quá.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :