1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 264 : Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng
      Lần này, nghe được rất ràng, rốt cuộc khắc chế được vươn tay xoa xoa mặt của nàng.
      Đầu ngón tay của rất lạnh, Tịch Nhan lập tức liền bừng tỉnh, nhìn , đầu tiên là nao nao, sau đó liền bắt lấy tay , muốn rời khỏi ôm ấp của .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên nghiêng người liền hôn xuống, Tịch Nhan vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy e lệ, “A” tiếng có chút phản kháng nào, chỉ cảm thấy bản thân mình sắp bị hòa tan......
      Tay chậm rãi tiến vào trong quần áo của nàng, sau đó liền tiếp tục di chuyển xuống dưới.
      Tịch Nhan vô cùng kinh hãi vội vươn tay ra ngăn cản , ngờ lại bị cầm lấy tay nàng chậm rãi mơn trớn thân thể của mình.
      Hô hấp của Tịch Nhan trở nên khó khắn, khi rốt cuộc buông môi của nàng ra, nàng nhịn được hít thở dồn dập, đồng thời giọng gọi tên của : “Hoàng Phủ Thanh Vũ......”
      Trận hoan ái triền miên chiều nay thực nóng bỏng, làm người ta mất cả hồn phách, dư của nó dường như vẫn còn lưu lại ở trong đầu, tại lại muốn lần nữa......
      Tịch Nhan biết mình nên giãy dụa, nên phản kháng, nhưng thân thể lại có chút sức lực nào.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lần nữa hôn môi nàng, chậm rãi nở nụ cười: “Nhan Nhan, nàng có biết trước kia chúng ta ăn ý chuyện gì nhất ?”
      “Đằng” Mặt Tịch Nhan trở nên phiếm hồng, xoay đầu nhìn nữa.
      “Trước kia, lúc Nhan Nhan muốn, nàng chưa bao giờ che giấu......” lại chậm rãi hôn lên vành tai của nàng, thậm chí vươn đầu lưỡi ra cuốn vành tai của nàng vào trong miệng, nhàng gặm cắn.
      Toàn thân Tịch Nhan trở nên vô lực, chần chờ hồi lâu, rốt cuộc cắn răng oán hận : “Ngài muốn đoạt lấy, cần quan tâm, cần gì phải nhiều lời vậy chứ!”
      Những lời này quen thuộc như vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ngưng thần, sau đó lại nở nụ cười, bịt kín đôi môi của nàng, vừa tham lam chiếm đoạt vừa nỉ non: “Ừ, ta muốn......”
      *************************************************
      Sáng sớm hôm sau, lúc cửa phòng trong tẩm điện lặng yên tiếng động bị đẩy ra, hai người long tháp vẫn còn lẳng lặng ôm nhau, hô hấp giao hòa chỗ, cùng nhau ngủ say sưa.
      Bất Ly kiễng đôi chân nhắn, lặng lẽ tiêu sái tiến lên, dùng bàn tay bé vén lên màn che màu vàng kia buông xuống, đập vào mắt bé chính là hình ảnh mẫu thân rút vào trong lòng phụ thân ngủ say, nhất thời bé phát ra tiếng tiếng kêu kinh thiên động địa --
      Hai người giường lập tức tỉnh lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại nhìn nữ nhi, còn Tịch Nhan cuống quít chộp lấy quần áo, vùi cả người vào trong ổ chăn.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng phá lệ ngủ quên biết thời gian, lúc này đầu óc vẫn còn có chút đau, nhu nhu mi tâm, hỏi: “Ly nhi, con ầm ỹ cái gì vậy?”
      Tiểu Bất Ly ủy khuất bĩu môi: “Phụ thân cho phép mẫu thân ngủ cùng Bất Ly, thế mà phụ thân lại ngủ cùng mẫu thân!” xong, bé đột nhiên mở miệng lớn tiếng khóc lên: “Phụ thân chỉ cần mẫu thân, cần Bất Ly --”
      Thân mình của Tịch Nhan bủn rủn vô lực, vất vả mới mặc xong trung y, vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ ẳm Bất Ly đến, liền vươn tay ôm lấy bé vào trong lòng mình, chiều đối với nữ nhi trong chớp mắt đều lập tức tuôn trào cả ra, vừa dỗ dành vừa âu yếm Bất Ly, cuối cùng lại : “Ly nhi ngoan, về sau mỗi buổi tối mẫu thân đều cùng ngủ với Ly nhi......”
      Lúc này tiểu Bất Ly mới miễn cưỡng lau khô nước mắt: “ sao?”
      Tịch Nhan gật gật đầu.
      ra trong lòng nàng phải yên lòng, tuy rằng tại nàng cũng hoàn toàn tin mình là mẫu thân của Bất Ly, là sườn phi trước kia của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng thân phận nay của nàng dù sao cũng xấu hổ, huống chi, Nam Cung Ngự còn ở Tây Càng đau khổ chống chọi bệnh tật chờ nàng lấy thuốc trở về cứu . Nàng làm sao có thể ở sau lưng cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ thân mật như vậy?
      Trước khi nàng rời đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nàng biết; Ở bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ nửa năm sau phát sinh chuyện gì, nàng cũng biết. Bởi vậy, có lẽ rời xa mới là điều tốt nhất?
      Nghĩ đến Nam Cung Ngự, Tịch Nhan bỗng dưng nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Vậy thuốc kia......”
      phái người tìm kiếm ở chung quanh rồi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ xuống giường, vỗ vỗ tay gọi người tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, Tịch Nhan liền trầm mặc xuống, hề hỏi thêm gì nữa.
      Đợi đến khi rửa mặt chải đầu xong, Tịch Nhan mới nhớ tới hôm nay đáp ứng cùng Bất Ly mang nàng ra cung du ngoạn, cũng khó trách Bất Ly mới sáng sớm như vậy chạy đến đây.
      “Làm hoàng đế, phải chính vụ luôn bận rộn sao?” Tịch Nhan cúi đầu lầu bầu câu, nghĩ đến lại bị lọt vào trong tai Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng nghe khẽ cười tiếng, sắc lại cực kỳ đạm mạc: “ có gì quan trọng hơn so với việc giúp cho Bất Ly có thêm hiểu biết, Nhan Nhan, người làm cha mẹ phải nên như thế sao?”
      Tịch Nhan im lặng đáp lại, chỉ nghĩ đến Nam Cung Ngự. bệnh nặng như vậy, cơ hồ chỉ còn lại tâm mạch, mà nàng lại ở đây cười đùa vui vẻ. Trong lòng nàng dâng lên nỗi áy náy khôn cùng, nỗi lòng cũng hạ thấp xuống, đường ngoài cung cơ hồ tiếng nào.
      ngờ xe ngựa vừa mới ra khỏi cung, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí vang bên ngoài, ngay sau đó xe ngựa liền ngừng lại. Do tập trung nên Tịch Nhan thiếu chút nữa té ngã trong xe, cũng may được Hoàng Phủ Thanh Vũ kịp thời kéo vào trong lòng.
      Bên ngoài truyền đến thanh của Tống Văn Viễn: “Cửu gia, ngài NGừng lại , nô tài cầu xin ngài ......”
      Lời vẫn còn tiếp tục cửa xe ngựa đột nhiên bị người ta đá cước văng ra, Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ngoài xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan bên trong, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm về phía Tịch Nhan: “Hoa Tịch Nhan, vì sao ngươi cho ta biết là Đạm Tuyết có thai?!”
      Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, Bất Ly cũng có chút sợ hãi, nằm trong lòng nàng giọng hỏi: “Mẫu thân, Cửu thúc rất tức giận sao?”
      Tịch Nhan nhíu mi, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cái, nhưng chỉ thấy có vẻ tự đắc, thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần, để mình nàng đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Thần, nàng liền quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, : “Đạm Tuyết có thai sinh con có quan hệ gì với ngươi? Vì sao ta phải với ngươi?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh lại đột nhiên cười nhạo tiếng, làm cho Bất Ly tò mò theo, từ trong lòng Tịch Nhan nhào vào trong lòng : “Phụ hoàng cười trộm, cười cái gì vậy?”
      Tịch Nhan lại giật mình hiểu được điều gì đó, chỉ thoáng vẻ mặt có chút cứng ngắc: “Ngươi muốn , ngươi mới là phụ thân của đứa bé sao?” Nàng bỗng dưng nhớ lại tình hình ngày ấy khi gặp trong thanh lâu, tại dường như hiểu được nguyên nhân Đạm Tuyết phải rời khỏi .
      Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận đến sắc mặt trắng bệch ra, nhưng vẫn còn kiêng dè Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh, lạnh lùng : “Lần này, nếu ta tìm được nàng trở về, ta nhất định bỏ qua cho ngươi.”
      Tịch Nhan cười lạnh tiếng, châm chọc : “Tìm được là chuyện, tìm về được lại là chuyện khác. Cửu gia cần phải làm ràng.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần hận thể dùng chiếc roi ngựa cầm trong tay quất lên người nàng, nắm chặt nắm tay nhưng vẫn cố nhịn xuống, quay đầu nhìn nhìn Tống Văn Viễn đứng ở bên, quát lên: “Còn đứng ở nơi này làm gì? Cút lên lái xe !”
      Tống Văn Viễn vội vàng tiến lên đóng lại cửa xe ngựa, thúc giục xa phu đánh xe .
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 265 : Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng
      Tịch Nhan chưa từng nghĩ tới, đứa bé của Đạm Tuyết là cốt nhục của Hoàng Phủ Thanh Thần! Kỳ ngay cả chính nàng cũng vì sao khi Đạm Tuyết cho nàng biết phụ thân đứa bé họ Hoàng Phủ, nàng liền lập tức nhận định chắc chắn là hoàng đế của Bắc Mạc, cũng chính là Hoàng Phủ Thanh Vũ giờ này khắc này ôm Bất Ly nhắm mắt dưỡng thần.
      Hôm nay Bất Ly thức dậy từ rất sớm, giờ lại nằm ở trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ngủ say. Tịch Nhan lại ngồi ở bên cạnh, ánh mắt vẫn tự do di chuyển mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      tại, trong lòng nhất định cười nhạo mình. Tịch Nhan có chút ảo não nghĩ, hơn nữa cũng hoài nghi giả vờ nhắm mắt dưỡng thần, vì thế liền tìm kiếm ở người lúc, rốt cuộc cũng tìm được chuỗi hạt trân châu đeo ở cổ tay, định ném tới Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng.
      Trong lòng Tịch Nhan biết vì sao trở nên hoảng hốt, chiếc lắc trân châu trong tay liền rơi xuống, muốn cúi người nhặt lên, lại bị bắt lấy cổ tay, kéo đến bên cạnh , ngồi dựa vào .
      Tịch Nhan vẫn còn thẹn trong lòng, cuối cùng giãy dụa nữa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh .
      ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên xoay đầu nhìn nàng, thấp giọng : “Thân thể có còn đau hay ?”
      Nhất thời vẻ mặt Tịch Nhan đỏ bừng, cắn môi lắc lắc đầu.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nghiêng người sang, đặt nụ hôn lên môi nàng, : “Lúc trước phải nàng muốn ở cùng với Ly nhi sao? Hôm nay, sau khi hồi cung .”
      Tịch Nhan có chút kinh ngạc nhìn , nhưng cũng dựa trở về chỗ cũ, lần nữa nhắm hai mắt lại.
      Tâm Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mất mát.
      Xe ngựa dừng lại trước căn nhà trông hết sức bình thường trong con ngõ , Hoàng Phủ Thanh Vũ xuống xe ngựa trước, lập tức ôm vào Bất Ly cửa thẳng vào trong phòng.
      Tịch Nhan theo ở phía sau, cố gắng lấy lại tinh thần, ngắm nhìn chung quanh lúc, quả bình thường đến thể bình thường hơn, chẳng qua phía trước có giàn nho, nhưng trong thời tiết này lại chỉ có vẻ lưa thưa.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm Bất Ly vào phòng, trong đình viện Tịch Nhan tìm cái ghế đá ngồi xuống, có chút vô lực ngắm nhìn chiếc bàn đá.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong phòng ra, liền nhìn thấy mình nàng ngồi ở chỗ kia, bóng dáng tiêu điều đơn, ánh mắt buồn bã, chậm rãi thong thả đến ngồi xuống bên cạnh nàng: “ suy nghĩ gì vậy?”
      Tịch Nhan cũng biết bản thân mình suy nghĩ điều gì, trả lời qua loa câu: “Suy nghĩ khi nào Nam Cung Ngự có thể khỏe lại.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười: “Chỉ cần tìm được thuốc có thể khỏe lại, phải sao?”
      Ngữ khí của lạnh bạc, Tịch Nhan giống như bị điều gì làm cho chấn động, chậm rãi nhìn về phía : “Vậy còn ngài, vì sao muốn cùng ta định ra ước hẹn nửa năm?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu: “Nàng hoài nghi ta?”
      Tịch Nhan nhíu mày, hồi lâu sau mới : “Ngài bất kỳ điều gì, ta thể nghi ngờ.”
      “Ta cũng từng thử qua thẳng thắn, thành khẩn đối xử với nhau.” Ý cười nơi khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi mở rộng ,“Chỉ tiếc, người đó cũng thèm để ý. Ta nghĩ cái gọi là ngu dốt đó là đối xử với người đó thẳng thắn thành khẩn lần thứ hai.”
      Lòng bàn tay Tịch Nhan vô cùng căng thẳng. Người kia trong miệng chính là mình sao? Trong lòng Tịch Nhan biết vì sao vô cùng bối rối, cũng biết mình muốn cái gì, chân tay luống cuống ngồi yên lúc lâu, sau đó mới : “Nhưng ngày hôm qua ngài......”
      Ngày hôm qua ràng thích nàng, hơn nữa càng ngày càng thích nàng.
      “Nhất thời khó kìm lòng nổi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười, “ có lỗi.”
      Những lời này biết là hay giả, nhưng nghe qua ràng là châm chọc nàng. Từ trước tới nay Tịch Nhan chưa từng cảm thấy bản thân mình yếu đuối, thế nhưng lúc này đây nàng suýt chút nữa bật khóc, gắt gao cắn răng ngồi ở chỗ kia, hồi lâu sau mới với chính mình phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh, bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía , khẽ cười : “Như vậy ta phải cảm tạ Hoàng Thượng ngày hôm qua giúp ta giải độc. Về phần đêm qua, ta nghĩ ta cũng chỉ nhất thời ý loạn tình mê thôi.”
      Ý loạn tình mê? Khi những từ này đều lọt vào trong tai , chỉ cười : “Theo như nhu cầu thôi.”
      bao lâu sau, Bất Ly liền tỉnh dậy, ở trong lòng Tịch Nhan nũng nịu lúc, bỗng nhiên nhìn thấy chú mèo con lông trắng toát từ trong viện chạy tới, nhất thời kinh hỉ nở nụ cười thích thú, thân thể nho vội vàng chạy ra đuổi theo chú mèo con, nhưng chú mèo con kia rất linh hoạt, lúc chạy lúc dừng, làm cho Bất Ly phải đuổi theo nó khắp sân.
      Nhìn bộ dáng nữ nhi chọc cho người ta thích thôi, dù nỗi lòng nặng nề nhưng Tịch Nhan cũng nhịn được nở nụ cười, khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cái, thấy thần sắc có chút ngưng trọng.
      lúc sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên đứng dậy, kéo Tịch Nhan, trầm giọng : “Mau ôm Bất Ly vào trong nhà.”
      Tịch Nhan vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra thấy sắc mặt rất khó coi, giống như sắp có chuyện gì đó phát sinh, nhất thời nàng cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương, gật gật đầu, đến bên tường nơi sân góc tìm Bất Ly.
      Nàng vừa mới ôm Bất Ly đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, cửa sân đột nhiên liền bị người ta đá cước văng ra .
      Ở cửa có vài người mặc trang phục màu đen từ đầu đến chân, bịt kín mặt đứng, bọn họ phá cửa xông vào, trong tay đều cầm kiếm.
      Tịch Nhan bất giác ôm Bất Ly lui từng bước về phía sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ giơ tay ra bảo vệ nàng cùng Bất Ly, trầm giọng : “Đừng sợ.”
      “Cẩu hoàng đế, mau nhận lấy cái chết!” tên hắc y nhân lên tiếng, lời còn chưa dứt mấy tên còn lại cầm kiếm vọt lên.
      Cùng lúc đó, từ tường ở bốn phía sân, đám thị vệ đột nhiên đồng loạt nhảy lên, cung tiễn cầm sẵn trong tay, nhắm ngay vào giữa sân: “Thích khách dừng tay lại!”
      Những kẻ bịt mặt quả nhiên đều sững sờ đứng yên tại chỗ, giống như lâm vào thiên la địa võng.
      Cùng lúc đó, Tịch Nhan phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng giật mình hiểu được mọi chuyện, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ với vẻ thể lý giải được -- ràng bày sẵn thiên la địa võng từ sớm, dự đoán được có thích khách xuất , nhưng điều làm cho nàng khiếp sợ là lại cam nguyện để cho Bất Ly lâm vào mạo hiểm?
      Nàng nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tay Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn nắm lấy tay nàng, nhưng nàng dường như cảm giác được độ ấm tay , vội vàng né tránh, giãy khỏi tay .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại nhìn nàng, thừa dịp này vài trong đám thích khách bỗng nhiên liều lĩnh xông lên, cầm kiếm hướng về Hoàng Phủ Thanh Vũ!
      “Sưu” tiếng, cung tiễn bốn phía đồng loạt bắn ra, cơ hồ biến những tên thích khách thành con nhím, nhưng nghiệt nỗi là tên thích khách xông lên bởi vì đứng quá gần Hoàng Phủ Thanh Vũ nên các tay cung dám vọng động.
      Khi mũi kiếm của tên đó tiến đến trước người Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại đột nhiên chuyển hướng, nhắm về phía Tịch Nhan cùng Bất Ly phía sau !

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 266 : Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe được động tĩnh phía sau, lúc muốn quay đầu lại nhìn thấy mũi kiếm của tên thích khách, nhất thời quan tâm đến điều gì nữa vội vươn tay phải ra chặn mũi kiến, chỉ thoáng máu từ cánh tay chảy ròng ròng xuống!
      Đường kiếm của tên thích khách bị ngăn lại liền xoay người sang tấn công về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng tay chưa bị thương đẩy Tịch Nhan lên phía hành lang, thân mình nhanh chóng lóe lên, né tránh kiếm của tên thích khách.
      Kiếm thế của tên đó liên tiếp vung tới ngừng, Hoàng Phủ Thanh Vũ liên tục né tránh vài lần, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, cố nén cơn đau nhức nơi cánh tay đánh rớt kiếm trong tay xuống, sau đó đưa tay trái chụp được thanh kiếm, chỉa ngược mũi kiếm về phía tên thích khách, trầm giọng : “Tứ ca, huynh rất thiếu kiên nhẫn.”
      Tên đó chậm rãi nâng tay lên, khi khăn che mặt hạ xuống, đúng là Hoàng Phủ Thanh Hựu! Nhưng chỉ cười lạnh tiếng: “Quả nhiên là trời muốn diệt ta.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: “Nếu ở trong lòng Tứ ca, ta chính là trời như trong lời của huynh, cũng có thể như vậy.”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hựu ngưng trọng lại: “Ngươi là trời? Ngươi là tên súc sinh phản nghịch nhất thiên hạ! Ngươi mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, ngươi giả tạo di chiếu, Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi chết tử tế được đâu!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn bình tĩnh nhìn : “Ta phong huynh là quận vương, chính là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Huynh nên nghĩ như vậy, huynh vốn muốn chặt đứt chút tình nghĩa cuối cùng của huynh đệ chúng ta thôi, ta cũng chỉ là biết thời biết thế, thành toàn cho huynh mà thôi.”
      Dứt lời, nhìn về phía những thị vệ chậm rãi tiến lên: “Giam giữ lại.”
      Hai người thị vệ tiến lên bắt lấy Hoàng Phủ Thanh Hựu, thêm hai người thị vệ đến bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, tiếp nhận kiếm trong tay , nhìn vết thương tay , lo lắng : “Hoàng Thượng, trước tiên người nên hồi cung truyền ngự y đến khám , miệng vết thương này sâu như vậy, nếu chạm vào kinh mạch tốt lắm đâu.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tịch Nhan đứng hành lang, sắc mặt trầm xuống.
      Tịch Nhan đem mặt Bất Ly chôn vào trong lòng mình, cho bé nhìn thấy những hình ảnh đẫm máu này, nhưng khi ánh mắt nàng giao nhau với ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng cũng lạnh lùng thèm nhìn nữa.
      Quả nhiên, vô tình nhất chính là bậc đế vương.
      ************************************************** **
      Trở lại trong cung, Tịch Nhan liền đến ở trong cung của Bất Ly, tiếp tục sống với thân phận xấu hổ của mình.
      Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ trở lại trong cung liền vội triệu ngự y yết kiến, kế đó phân chia ngự y thành hai nhóm, nhóm ở lại Khâm An điện kiểm tra vết thương băng bó cho , nhóm khác được điều đến Tây Lục cung, an thần định kinh cho Tịch Nhan cùng Bất Ly.
      Nghe được ý đồ của nhóm ngự y được điều đến, Tịch Nhan chỉ cười lạnh tiếng: “Các ngươi trở về cho Hoàng Thượng biết ta cùng trưởng công chúa có chấn kinh, chẳng qua chỉ cảm thấy lạnh mà thôi.”
      Bất Ly nghe hiểu những lời này, lay lay cánh tay của nàng: “Mẫu thân, chúng ta thăm phụ thân chút , con thấy người chảy rất nhiều máu.”
      Tịch Nhan cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn non nớt của nữ nhi, trong lòng cảm thấy rất cay đắng, rốt cuộc vẫn là : “Nếu con muốn , ta cho vú nuôi mang con , được ?”
      Bất Ly nhất thời vừa khóc nháo lại vừa làm nũng, nhưng Tịch Nhan đều làm như nghe thấy, cuối cùng vẫn cho vú nuôi cùng bé.
      Bất Ly mới vừa lúc, bỗng nhiên có người vào thông báo là Mạc phi nương nương của Lạc Hà cung đến cầu kiến.
      Tịch Nhan vào cung nhiều ngày nay, ngoại trừ hoàng hậu Lâm Lạc Tuyết, phi tần khác nơi hậu cung của Hoàng Phủ Thanh Vũ, người nàng cũng nhìn thấy qua, lúc này nghe được có người muốn gặp mình, khỏi có chút ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
      Mạc Doanh mang theo cung nữ, thân mình vào trong điện, Tịch Nhan ngồi yên chỗ, ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn nàng ta cái. Nàng thấy vị Mạc phi này chỉ mặc bộ cung trang màu xanh đơn giản, trang sức quá nhiều, đầu cũng chỉ cài hai cây trâm đơn giản, bộ dáng thanh tú.
      Mạc Doanh nhìn thấy Tịch Nhan, sắc mặt vốn tốt lắm nhất thời lại lộ ra chút tái nhợt, vò vò chiếc khăn cầm trong tay, hồi lâu sau mới vừa do dự mở miệng : “Xin chào.”
      Thanh nhàng ôn nhu, dễ dàng lọt vào tai người khác. Tịch Nhan khẽ cười lên, sóng mắt lưu chuyển: “Xin chào Mạc phi nương nương.”
      Tịch Nhan vô danh vô phận, nhìn thấy nàng ta cũng đứng dậy chào, nhưng mà Mạc Doanh dường như thèm để ý đến, ngược lại có vẻ rụt rè kỳ lạ. Tịch Nhan nhìn bộ dáng của nàng ta, tựa hồ chỉ còn thiếu việc hành lễ với mình nữa thôi, trong lòng bất giác thở dài, đứng dậy : “Mạc phi nương nương, xin mời ngồi.”
      Mạc Doanh lúc này mới lên tiếng, cúi đầu về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tịch Nhan, nhưng chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình lời nào, hết vần lại vò chiếc khăn trong tay, cũng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tịch Nhan cái, giống như biết nên mở miệng như thế nào.
      Tịch Nhan bất giác nổi lên vài phần hứng thú. vị nương nương như vậy, dù nàng từng sống trong ba hoàng cung nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
      Miễn cưỡng chống tay, Tịch Nhan khẽ nghiêng thân mình, tựa vào đầu giường, cười khẽ lên: “Mạc phi nương nương tới gặp ta sao?”
      Mạc Doanh rốt cuộc cũng nâng đầu lên, trả lời: “Đúng.” Vừa dứt lời, trong mắt nàng ta liền lên tia bối rối: “Nhưng xin đừng với Hoàng Thượng.”
      Đôi mắt Tịch Nhan chuyển động vòng vo: “Vậy nương nương tìm ta là vì chuyện gì?”
      Thanh Mạc Doanh vẫn mềm như trước: “Ta chỉ muốn tới hỏi thăm thương thế của Hoàng Thượng thế nào thôi? Ta nghe các cung nhân Hoàng Thượng từ ngoài cung trở về, cả người toàn là máu, vội vàng triệu ngự y tới, lại nghe ...... Hoàng Thượng và cùng nhau rời cung cùng nhau hồi cung, cho nên, muốn tới hỏi chút.”
      Tịch Nhan cười khẽ lên: “Nương nương rất quan tâm hoàng thượng nha, vì sao tự mình Khâm An điện hỏi chứ? Vì sao lại cho ta với hoàng thượng?”
      Chiếc khăn trong tay Mạc Doanh bất giác lại bị vò chặt thêm chút, hồi lâu sau mới : “Bởi vì Hoàng Thượng thích phi tần trong cung hỏi thăm chuyện của ngài, nếu bị Hoàng Thượng biết được, chỉ sợ ngài lại tức giận, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến thương thế, vậy tội của ta càng nặng.”
      Trong lòng Tịch Nhan nhịn được lại chậc chậc thở dài, cười tiếng, : “Hoàng Thượng của đối xử với được chứ?”
      Mặt Mạc Doanh đỏ lên: “Hoàng Thượng đối xử vô cùng tốt.”
      Tịch Nhan quan sát, đánh giá nàng ta từ xuống dưới, khẽ lắc đầu : “ ra ta nhìn ra ngài ấy đối xử tốt với .”
      Mạc Doanh thấy nàng nhìn mình, cũng nhìn lại bản thân mình, rồi vội vàng vẫy tay giải thích : “ phải Hoàng Thượng tốt với ta, hàng tháng Hoàng Thượng đều ban cho ta rất nhiều tơ lụa, gấm vóc cùng vàng bạc châu báu, là do ta thích những thứ kia thôi. Mẫu thân của ta từng qua, con người hưởng thụ quá mức bị giảm phúc .”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 267 : Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng
      Tịch Nhan nao nao, tự chủ được cúi đầu nhìn lại người mình phen, cũng may hôm nay người nàng có thứ gì quý trọng, bằng , chỉ sợ chính mình cũng là người bị giảm phúc. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, rốt cuộc nhịn được cười nhạo : “ rất quan tâm thương thế của ngài ấy phải ? Ta dẫn Khâm An điện nhìn ngài ấy cái nhé?”
      Nghe vậy, Mạc Doanh nhất thời vừa bối rối vừa kinh hãi: “ , ta chỉ là tới hỏi thăm chút thôi, cũng muốn quấy rầy Hoàng Thượng.”
      “Sợ cái gì chứ?” Tịch Nhan tiến lên nắm lấy tay nàng ta, cười , “Ta cũng chưa thăm ngài ấy đâu, nên cùng với , thôi.”
      Mạc Doanh ngừng né tránh nàng, vội la lên: “ , nương nên khách khí như vậy, chỉ cần thăm Hoàng Thượng rồi trở về cho ta biết tình hình của Hoàng Thượng như thế nào cũng được mà.”
      Tịch Nhan rốt cuộc buông nàng ta ra, lại nghiêng đầu tỏ vẻ suy tư: “Nhưng tấm lòng chân thành của Mạc phi nương nương như vậy mà cho ngài ấy biết, trong lòng ta rất đỗi băn khoăn.”
      Dứt lời, Tịch Nhan liền nâng chân ra ngoài.
      Mạc Doanh nhất thời có chút hoang mang cùng lo sợ, vội tiến lên kéo Tịch Nhan lại: “ nương, đừng......” Cắn răng, giống như từ trước tới nay chưa từng hạ quyết tâm như vậy, nàng ta : “Ta cùng với nương cũng được.”
      Tịch Nhan khẽ cười lên, lại duỗi tay ra nắm lấy tay nàng ta: “Ta kéo như vậy, ghét bỏ ta chứ? Nương nương dù sao cũng là vị phi tử, mà ta --”
      nương cần như vậy.” Mạc Doanh cúi đầu xuống, “ nương chê bỏ ta là tốt rồi, xuất thân của ta như vậy......”
      Tịch Nhan liền kéo nàng đến phía trước, vừa vừa : “Gia cảnh nhà như thế nào?”
      Mạc Doanh trả lời rất chi tiết, Tịch Nhan lại hỏi nàng ta tình hình sau khi vào cung, Mạc Doanh cũng đều trả lời sót thứ gì, cứ như vậy vừa vừa , bất giác cả hai đến Khâm An điện, nhìn thấy đám ngự y từ bên trong ra.
      Mọi người nhìn thấy Mạc Doanh đều cúi người hành lễ: “Thần tham kiếm Mạc phi nương nương.”
      Mạc Doanh dừng chút, bảo mọi người bình thân, lại : “Ta muốn hỏi các vị đại nhân, thương thế của Hoàng Thượng như thế nào rồi?”
      Vị ngự y đứng đầu muốn trả lời, Tịch Nhan bỗng nhiên kéo Mạc Doanh : “ đến nơi này rồi còn hỏi các lão nhân này làm cái gì, tự mình vào xem chẳng phải biết sao? thôi!”
      Dứt lời, nàng cũng thèm quan tâm đến của sắc mặt Mạc Doanh, lôi kéo Mạc Doanh vào tẩm điện của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Còn lại đám ngự y ở ngoài điện, người này nhìn người kia, bất giác đều lắc đầu thở dài.
      Tống Văn Viễn vừa nhìn thấy Tịch Nhan, mặt lập tức tràn đầy ý cười, nhưng khi nhìn thấy Mạc phi phía sau Tịch Nhan mới cảm thấy nao nao, lập tức hành lễ, sau đó mở cửa tẩm điện ra.
      Trong tẩm điện lập tức truyền ra thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng tiếng cười khanh khách của Bất Ly, khi Tịch Nhan bước vào, Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Bất Ly đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, Bất Ly lập tức vui mừng kêu to lên: “Mẫu thân, người cũng đến thăm phụ thân!”
      Tịch Nhan nhìn lên cánh tay phải của Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỗ tay áo hơi hở ra, ràng là do bị băng bó, nàng lại nghĩ đến đám ngự y mới vừa lui ra ngoài, trong lòng khỏi buông lỏng xuống, chợt nhớ tới Mạc Doanh, liền cười với cha và con bên kia: “Ly nhi ngoan, mẫu thân dẫn theo người đến thăm phụ hoàng của con.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh.
      Tịch Nhan xoay người ra sau nhưng thấy Mạc Doanh theo vào, khỏi thở dài, lại ra cửa kéo Mạc Doanh tránh ở bên cạnh tiến vào, : “Hoàng Thượng, Mạc phi nương nương nghe Hoàng Thượng bị thương, rất nhớ mong, dọc theo đường thiếu chút nữa bật khóc rồi. người dịu dàng như vậy, sao Hoàng Thượng nỡ làm cho người khóc chứ? Còn mau khuyên giải an ủi nàng ?”
      Ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ trong nháy mắt liền ám trầm xuống.
      Mạc Doanh cẩn thận từ phía sau Tịch Nhan xuất , lập tức hành lễ: “Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, biết thương thế của Hoàng Thượng như thế nào, yên lòng, cho nên cả gan tiến đến thăm hỏi Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng chớ trách phạt.”
      Sau đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại khẽ cười lên: “Ái phi làm sao lại như vậy, nàng tới thăm hỏi trẫm có nghĩa là trong lòng nàng nghĩ tới trẫm, trẫm sao lại trách nàng cho được chứ?” Dứt lời, nâng mắt nhìn về phía Tịch Nhan, : “Mạc phi rất nhát gan, cũng may có nàng mang nàng ta đến đây.”
      Tịch Nhan khẽ nâng cằm lên, nhoẻn miệng cười, lại tiến lên ôm lấy Bất Ly từ trong lòng : “Ly nhi, chúng ta trở về , để cho phụ hoàng của con cùng Mạc phi nương nương trò chuyện.”
      Bất Ly lập tức nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ: “ muốn trở về cùng mẫu thân đâu, muốn phụ thân chuyện với ta, muốn muốn --”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vội dùng tay trái ôm lấy Bất Ly, nhàng dỗ dành: “Ly nhi ngoan, .”
      Tịch Nhan lại giả vờ giận dỗi: “Ly nhi, con muốn ở lại với phụ hoàng phải ? Vậy mẫu thân về cung trước nhé?”
      Quả nhiên, Bất Ly lập tức ngồi dậy từ trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, nước mắt lưng tròng nhìn Tịch Nhan: “Mẫu thân --”
      Tịch Nhan vươn tay ra, Bất Ly cong cong cái miệng nhắn, tâm cam lòng nguyên chui vào lòng Tịch Nhan. Lúc này Tịch Nhan mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, nở nụ cười: “Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi cho tốt, ta cùng với Bất Ly xin cáo lui .”
      Dứt lời, Tịch Nhan ôm Bất Ly liền lập tức rời khỏi tẩm điện, chỉ để lại Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Mạc Doanh ở trong lại.
      Sau lúc lâu trầm mặc, Mạc Doanh vẫn còn quỳ mặt đất bởi vì chưa được Hoàng Phủ Thanh Vũ cho phép bình thân. Cắn môi dưới hồi lâu, rốt cuộc nàng nhịn được khẽ ngẩng đầu lên, bỗng bắt gặp tầm mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn dừng lại ở vị trí cửa, ánh mắt sâu thẳm như vậy dường như hút hết mọi thứ xung quanh vào đó.
      Mạc Doanh nhịn được khẽ run lên, thấp giọng gọi tiếng: “Hoàng Thượng, thương thế của ngài thế nào rồi?”
      Lại qua hồi lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới thu hồi tầm mắt lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người nàng, ngữ khí cũng vô cùng lãnh đạm: “Đứng lên .”
      “Tạ Hoàng Thượng.” Mạc Doanh đứng dậy, cúi thấp đầu đứng ở nơi đó.
      “Là nàng ta tìm nàng sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên mở miệng.
      “Dạ?” Mạc Doanh đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó liền ý thức được chuyện với mình, vừa cẩn thận tự hỏi mình phen, sau đó mới rốt cuộc hiểu được ám chỉ đến Tịch Nhan, vội , “ phải nàng ta tìm đến nô tì, là nô tì tìm nàng ta......” Thanh của nàng càng ngày càng thấp, bỗng nhiên hai đầu gối khụy xuống, quỳ gối mặt đất: “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
      “Trẫm vừa mới nàng vô tội.” Thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi có chút cao, giống như kiên nhẫn, “Ở trong mắt nàng, trẫm chính là cái loại người lật lọng sao?”
      “Nô tì dám!” Mạc Doanh cơ hồ cũng bị ngữ khí của dọa cho sợ tới mức bật khóc ra, vội vàng dập đầu xuống đất.
      Hồi lâu sau Hoàng Phủ Thanh Vũ mới mở miệng : “Nàng có biết nàng ta là ai chăng?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 268 : Xuân phong phất hạm lộ hoa nồng
      Hồi lâu sau Hoàng Phủ Thanh Vũ mới mở miệng : “Nàng có biết nàng ta là ai chăng?”
      Mạc Doanh chậm rãi ngẩng đầu lên, do dự lâu sau, mới trả lời: “Nô tì nghe , nàng ta là mẫu thân của trưởng công chúa.”
      “Ừ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, lại , “Vậy hôm nay nhìn thấy nàng ta rồi, nàng có cảm giác gì?”
      “Rất đẹp.” Mạc Doanh khẽ cắn môi, trong đôi mắt ẩm ướt lên tia nhộn nhạo, “Nàng ta là nữ tử đẹp nhất nô tì từng gặp, nhưng cũng thực...... Bình dị và gần gũi.”
      “Nàng cảm thấy nàng ta bình dị và gần gũi sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nâng mi nhìn về phía nàng.
      Mạc Doanh thấp giọng lên tiếng: “Vâng.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nheo mắt lại, mỉm cười : “Nếu như thế, trẫm cho nàng ta chuyển đến trong cung của nàng, ở cùng với nàng, nàng thấy thế nào?”
      Mạc Doanh cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn : “Hoàng Thượng?”
      “Yên tâm , đến lúc đó, nàng vẫn là chủ nhân của Lạc Hà cung như trước.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên .
      “Nô tì phải có ý tứ này.” Mạc Doanh vội hỏi, “Nô tì chỉ sợ ủy khuất nàng ta......”
      “Chuyện đó nàng nên lo lắng, cứ theo lời của trẫm mà làm .” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhắm hai mắt lại, trong ánh mắt có nét mỏi mệt, “Lui ra .”
      “Vâng.” Nghe vậy, Mạc Doanh dám chậm trễ, vội vã đứng dậy rời khỏi Khâm An điện.
      ************************************************
      Biết được Tịch Nhan muốn chuyển đến Lạc Hà cung ở cùng Mạc Doanh, Bất Ly tránh khỏi phen khóc lóc ầm ỹ cả lên, nhưng mà lần này, mặc cho bé khóc từ Khâm An điện, đến Ngự thư phòng hay Ngự hoa viên, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhất quyết sửa đổi ý chỉ.
      Tịch Nhan cũng để ý, ngược lại cảm thấy rất thú vị, thuận thuận lợi lợi làm theo ý chỉ, ngày hôm sau liền chuyển vào Tây viện của Lạc Hà cung.
      Mạc Doanh sắp xếp riêng gian phòng lớn nhất để Tịch Nhan ở, phân phó mọi thứ thỏa thỏa đáng đáng, sáng ngời đường hoàng. Tịch Nhan rất là thích, lôi kéo tay nàng ta trái câu đa tạ phải câu cảm kích.
      Mạc Doanh khẽ đỏ mặt, cười : “Nô tì cũng chỉ là làm theo ý chỉ của Hoàng Thượng thôi, nương thích là tốt rồi.”
      Lần này, nàng ta xưng Tịch Nhan là nương, lại trước mặt Tịch Nhan tự xưng nô tì, Tịch Nhan cảm thấy có ý bên trong, nhưng cũng đề cập tới, dạo vòng chung quanh cung xong liền trở về phòng của mình.
      Đêm hôm đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền lật bài tử của Lạc Hà cung, hơn nữa trước bữa tối đến đó, cùng Tịch Nhan và Mạc Doanh dùng bữa tối.
      Tịch Nhan tất nhiên là chút nào để ý đến, bình tĩnh tự nhiên, chăm chú thưởng thức những món bản thân mình thích ăn, ngừng ra lệnh cho cung nữ bên cạnh thay đổi các đĩa thức ăn bàn, khi Tịch Nhan chỉ đến món ăn nào, cung nữ kia bất động thanh sắc chuyển đĩa thức ăn đến trước mặt nàng, nhưng mà mỗi khi như thế, Tịch Nhan lại chạm vào đĩa thức ăn đó, ngược lại hướng đôi đũa sang chỗ khác.
      Đôi mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lướt qua người nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa xoay đầu bắt gặp chiếc đũa của Mạc Doanh yên lặng động đậy liền phân phó cung nữ bên cạnh: “Gắp thức ăn cho Mạc phi nương nương .”
      Mạc Doanh thụ sủng nhược kinh, cực kỳ cẩn thận cảm tạ long ân, nhưng khi động đũa lại dùng rất ít.
      Tịch Nhan cắn đôi đũa ngọc cười khẽ lên: “Mạc phi nương nương, người khẩn trương cái gì chứ? Hoàng Thượng săn sóc như vậy, bao nhiêu phi tần muốn cầu cũng cầu được phúc khí như vậy đâu! Nương nương là người có phúc, cần phải nghĩ đến câu hưởng thụ nhiều giảm phúc giảm thọ, có điềm xấu!”
      Mạc Doanh vội ngừng lên tiếng, ngẩng đầu lên vẫn là khuôn mặt với nụ cười ôn nhu như trước.
      Tịch Nhan lấy ly rượu, giơ lên hướng về phía nàng kính chút, sau đó uống hơi cạn sạch, đứng dậy : “Ta no rồi, Hoàng Thượng cùng Mạc phi nương nương chậm rãi dùng .”
      Ban đêm, Tịch Nhan ngủ cực kỳ yên, nơi ngực luôn cơn đau.
      Ngay từ đầu nàng chỉ tưởng bản thân mình miên man suy nghĩ mới gây ra triệu chứng như thế, nhưng đêm càng dài, cơn đau nơi ngực càng ràng.
      Tịch Nhan lúc này mới biết ra cũng phải là tâm bệnh gì đó, mà ở nơi đó đau, hơn nữa rất đau! Nàng nhịn được cúi đầu rên rỉ, biết tại sao có thể như vậy, ở giường cố nén lát, nhưng lại thiếu chút nữa ngã xuống giường.
      Cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, ngay tại thời điểm nàng sắp sửa rơi xuống giường, bỗng nhiên đôi tay ôm nàng lên, lần nữa thả nàng lại giường.
      Tịch Nhan cắn chặt hàm răng, còn chưa mở mắt nghe thấy được hơi thở người của người đó giống như từng quen biết, nàng chậm rãi nâng mắt lên, quả nhiên là Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Nàng đau đớn khó nhịn, nỗi tức giận trong lòng cũng là khó nhịn, liền đấm vào người : “Tránh ra --”
      “Nhan Nhan, đừng nhúc nhích.” Hoàng Phủ Thanh Vũ hình như có chuẩn bị trước khi đến, cũng biết từ chỗ nào lấy ra hộp ngân châm, sau khi giữ chặt tay chân của nàng, cởi quần áo của nàng, liền châm vài kim lên huyệt đạo tay trái của nàng.
      Sau trận đau nhức khi cây kim đầu tiên hạ xuống, thế nhưng những cây kim kế tiếp lại hề đau như vậy nữa. Toàn thân Tịch Nhan đều ra mồ hôi, lúc này cả người nàng trở nên vô lực, mông mông lung lung nhìn : “Vì sao ta lại đau......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng vuốt ve cái trán của nàng, trầm giọng : “Đừng sợ, chỉ là căn bệnh phát sinh khi nàng sinh Bất Ly thôi.”
      Tịch Nhan cảm thấy lừa mình: “ bậy...... Trước kia ta chưa từng bị đau......”
      “Bởi vì bệnh này vẫn bị áp chế.” tiếp tục giải thích , “Nhưng bị áp chế, cũng có nghĩa là trị dứt điểm. Phía Tây Lạc Hà cung này, ánh mặt trời mỗi ngày chiếu vào nhiều nhất, nàng ở nơi đây, bệnh này chậm bộc phát, chỉ cần trị liệu chút khỏe lại, đau nữa.”
      Tịch Nhan vốn tràn đầy hoài nghi, nhưng khi nghe chắc chắn như vậy, rốt cuộc lựa chọn nửa tin nửa ngờ, chậm rãi nhắm mắt lại.
      Cũng biết thời gian trôi qua bao lâu, mới chậm rãi rút ra những cây kim châm người nàng ra, tinh thần Tịch Nhan lâm vào cơn hoảng hốt, trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy thanh của ngay tại bên tai mình, hơn nữa còn ngừng có những nụ hôn mềm rơi xuống người mình.
      Tịch Nhan rất muốn mở to mắt, nhưng chút khí lực cũng có, cảm giác mê ly giống như từng quen biết từ trong cơ thể truyền ra, nàng nhịn được thoải mái thở dài hơi, vốn nàng vẫn còn có chút đau nhói nơi ngực, đột nhiên trong lúc đó giống như còn cảm giác gì nữa.
      Trong thân thể giống như có cảm giác gì, cùng với thanh trầm thấp thong thả của Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh nàng suốt đêm. Trong cơn hoảng hốt, nàng nghe thấy lặp lặp lại: “Nhan Nhan, có việc gì, khỏe lại nhanh thôi......”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :