CHƯƠNG 259 : Tương kiến bất tương tri (gặp mà như quen biết)
chuyện với Thập Nhị xong, Tịch Nhan trầm mặc đưa Bất Ly trở về tẩm cung, lúc xoay người ra, vẻ mặt hoảng hốt chưa từng có từ trước tới nay, mang theo Ngân Châm dạo trong Ngự trong hoa viên, nhưng bản thân cũng biết mình muốn đâu, nên làm thế nào.
Lúc đến hòn giả sơn cao to, Tịch Nhan nhìn đỉnh hòn giả sơn có tòa lương đình, phút chốc liền dừng chân lại, với Ngân Châm: “Chúng ta lên đó ngồi .”
Ngồi trong lương đình, nàng cơ hồ có thể quan sát được toàn bộ Ngự hoa viên. Phía đông, dưới tàng cây quế, có vài cung nữ hái những đóa hoa quế mới nở; Ở giữa hồ phía tây, có người chiếc thuyền ngắt những hoa sen sắp tàn; các con đường nối giữa các cung, các cung nữ trong tay cầm đủ thứ vật phẩm qua lại......
Tất cả mọi thứ đều đâu vào đấy như vậy, chỉ trừ bỏ lòng của nàng.
Tịch Nhan nhịn được sâu kín thở dài.
Ngân Châm thấy bộ dáng của nàng như vậy, nhịn được mở miệng : “Chủ tử, nếu chúng ta đến ngồi ở Noãn các bên cạnh Ngự thư phòng nhé? Nghe hôm nay Hoàng Thượng tan triều rất sớm, sáng nay trở về Ngự thư phòng rồi.”
Tịch Nhan nghĩ nghĩ, cũng biết vì sao lại gật đầu đáp ứng.
Tống Văn Viễn đứng bên ngoài Ngự thư phòng, từ xa xa nhìn thấy Tịch Nhan chậm rãi đến, vội vàng tiến ra đón, vui cười : “Nô tài xin thỉnh an quận chúa. Quận chúa muốn gặp Hoàng Thượng sao? Nô tài lập tức thông truyền.”
“Bên trong còn có ai sao?” Tịch Nhan nghĩ nghĩ .
Tống Văn Viễn đáp: “Cửu gia cùng Thập Nhị gia ở bên trong.”
“Vậy cần.” Tịch Nhan vừa xong xoay người, nhưng lại bị Tống Văn Viễn gọi lại: “Quận chúa cần rời , bằng đến Noãn các ngồi chút, chờ Hoàng Thượng cùng hai vị Vương gia xong việc, quận chúa có thể gặp Hoàng Thượng rồi.”
Tịch Nhan còn chưa kịp nghĩ nên trả lời như thế nào, ánh mắt của Tống Văn Viễn bỗng nhiên lướt qua nàng, nhìn về phía sau, sắc mặt hơi đổi, cúi chào Tịch Nhan sau đó liền hướng tới người vừa tới phía sau lên tiếng tiếp đón: “A, nô tài khấu kiến Lục gia, sao Lục gia lại đến đây?”
Hoàng Phủ Thanh Hoành kéo lê chân, cách khó khăn từng bước từng bước về phía trước, ánh mắt lại tập trung người Tịch Nhan, ánh mắt vô cùng đen tối.
Tịch Nhan xoay người nhìn cái, bỗng dưng nhớ lại những lời Bất Ly với mình lúc nãy, nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Phủ Thanh Hoành vẫn tuấn lãng như trước, nhưng tay chân lại tàn phế, trong lòng nhịn được nảy sinh nghi hoặc -- biết làm chuyện gì đắc tội với Hoàng Phủ Thanh Vũ, huynh đệ như thủ túc lại rơi vào kết cục như vậy?
Trong chớp mắt khi nàng xoay người lại, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành đột nhiên liền sáng ngời, khóe miệng gợi lên ý cười: “Nhan Nhan, lâu gặp rồi.”
Trong thanh khàn khàn của lộ ra cổ quái, Tịch Nhan nghe xong cảm thấy rất phản cảm, thản nhiên thấp cúi người: “Lục Vương gia cát tường.”
“Cát tường?” Hoàng Phủ Thanh Hoành cười lạnh tiếng, đôi mắt đào hoa vẫn nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan, “Bộ dáng người ra người quỷ ra quỷ của ta như thế này, nàng còn cảm thấy ta cát tường.”
“Ta tất nhiên biết Lục gia có cát tường hay .” Tịch Nhan khẽ cười , “Nhưng thấy tinh thần của Lục gia vẫn hào sảng như cũ, nên nghĩ chắc là tệ chút nào đâu.”
Nàng biết người này cùng mình từng xảy ra chuyện gì, nhưng lại gọi mình bằng hai tiếng “Nhan Nhan” như vậy, nàng đối với cũng hảo cảm lắm, bởi vậy cũng muốn để lộ việc bản thân còn nhớ .
“Ba năm gặp, Nhan Nhan vẫn biết cách ăn như trước.” Hoàng Phủ Thanh Hoành cười khẽ tiếng, “Cũng đúng, nhìn thấy nàng, ta đột nhiên cảm thấy rất cát tường.”
Tịch Nhan muốn nhiều với nữa, cười , phất tay ra hiệu cho Tống Văn Viễn, sau đó liền dẫn theo Ngân Châm vào Noãn các.
Tống Văn Viễn lúc này mới tìm được cơ hội hỏi Hoàng Phủ Thanh Hoành: “Lục gia muốn gặp Hoàng Thượng sao?”
Hoàng Phủ Thanh Hoành vẫn híp mắt nhìn theo bóng dáng Tịch Nhan vào Noãn các, khóe môi khẽ nhếch lên: “ cần nữa.” Dứt lời, liền xoay người lại, khập khiễng rời khỏi nơi này.
Tịch Nhan ngồi chờ trong Noãn các mãi đến thời gian dùng bữa trưa, lúc này nàng mới nghe thấy bên ngoài thanh của Tống Văn Viễn đưa Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị rời , trong lòng cũng biết vì sao có chút khẩn trương.
Quả nhiên, lúc sau, cửa Noãn các bị đẩy ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ vào.
Ngân Châm thấy thế liền lui ra ngoài. Tịch Nhan ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, vẫn ngồi ở giường hề động đậy như cũ.
“Gặp ta làm gì?” ngồi xuống chiếc ghê cách nàng xa gần, mắt cũng nâng thản nhiên hỏi.
Kỳ Tịch Nhan cũng biết vì sao phải đến đây gặp , nhưng vừa nghe được ngữ khí của như vậy, trong lòng bỗng dưng dâng lên ngọn lửa biết nên gọi như thế nào, cắn chặt răng, lạnh lùng : “Ngày hôm qua ngài lấy cây trâm của ta, ta tới hỏi ngài để đòi lại.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới nâng mắt lên, thản nhiên liếc về phía nàng: “ nay nàng nhận ra mình thích nó sao?”
“Đương nhiên.” Tịch Nhan hơi ngẩng đầu lên, xoay mặt về phía, “Nếu cũng tới hỏi ngài.”
“Ta ném rồi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên .
Tịch Nhan nhất thời cứng người lại, sau lát, đứng dậy, mỉm cười : “Cũng có gì, cùng lắm cũng ném mất rồi, dù sao trong hoàng cung Đại Sở với Tây Càng cũng có rất nhiều!”
xong, nàng thèm nhìn đến nữa, đứng dậy liền ra Noãn các.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng quay đầu nhìn nàng, nhưng ngay khi tiếng đóng cửa vang lên, khẽ nở nụ cười, thở dài tiếng.
Ra khỏi Ngự thư phòng, Tịch Nhan lại tìm về tâm trạng tự do tự tại, tùy tiện tìm hòn giả sơn ngồi xuống, muốn tiếp nữa.
Nàng ngồi ngay đầu gió nên Ngân Châm sợ nàng bị cảm lạnh, vội hỏi: “Chủ tử, mau hồi cung thôi, nơi này ngồi bị lạnh.”
Tịch Nhan hồn siêu phách tán lên tiếng: “Vậy ngươi quay về mang áo choàng đến đây .”
Ngân Châm chần chờ lát, : “Vậy chủ tử ở chỗ này chờ nô tỳ nhé.”
Tịch Nhan cũng trả lời, chỉ thất thần nhìn mũi chân lộ ra dưới làm váy của mình. Ngân Châm thở dài hơi, xoay người về phía Khâm An điện.
Tịch Nhan lẳng lặng ngồi đó, cũng biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, nàng cũng hề chú ý.
Nhưng khi chiếc khăn tay đột nhiên bịt lên mặt nàng, Tịch Nhan bỗng dưng bừng tỉnh lại, mở to hai mắt, liền nhìn thấy trước mắt mình là cánh tay áo màu đen.
Nàng nhận được chiếc áo này! Chính là Hoàng Phủ Thanh Hoành!
Tịch Nhan cảm thấy dùng lực rất mạnh, giãy dụa ra, cũng kêu được, chiếc khăn tay thượng truyền đến mùi hương rất gay mũi, nàng rốt cuộc chịu đựng được nữa liền mất trực giác.
Trong cơn hoảng hốt, nàng tựa hồ chỉ nghe thấy thanh khàn khàn, ngừng cười ở bên tai mình, cười......