CHƯƠNG 254 : Tương kiến bất tương tri (gặp mà như quen biết)
Cái miệng nho của Bất Ly lại cong lên: “Mẫu thân --”
Giọng ngọt ngào nũng nịu, cộng thêm vẻ mặt bầu bĩnh, non mềm của bé, trong lòng Tịch Nhan ngoại trừ hỗn loạn, còn sinh ra vui mừng cùng cảm động thể hiểu nổi, nhưng chính nàng cũng xác định được có nên vui mừng, nên cảm động hay , nàng bất đắc dĩ chỉ có thể : “Bất Ly, sao con lại gọi ta là mẫu thân chứ?”
Bất Ly ngẩng khuôn mặt nhắn lên: “Bởi vì phụ thân người là mậu thân mà! Phụ thân Bất Ly với mẫu thân có bộ dạng giống nhau như đúc!” bé vươn bàn tay bé ra chỉ chỉ mặt mình, lại chỉ chỉ mặt Tịch Nhan, mở to hai mắt : “Chúng ta phải có bộ dạng giống nhau như đúc sao?”
phải giống nhau như đúc, mà bộ dáng ràng là từ khuôn mẫu khắc ra. Trong lòng Tịch Nhan đối với điểm này nhận thức ràng, trầm ngâm hồi lâu rốt cuộc mở miệng hỏi Bất Ly: “Phụ thân của con đâu?”
Nàng vừa dứt lời, cửa tẩm cung đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó Hoàng Phủ Thanh Vũ vào, áo vàng thêu rồng, khoanh tay đứng tại cửa nhìn hai mẹ con ở giường, ánh mắt trầm tĩnh, lời.
“Phụ thân!” Nhìn thấy , Bất Ly lập tức cao giọng gọi tiếng, phóng xuống giường, nhảy bắn nhào vào trong lòng .
Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm lấy Bất Ly, lúc này mới mỉm cười: “ chuyện với mẫu thân nhiều ?”
Tiểu Bất Ly đưa tay che ở bên tai , : “Mẫu thân giống như biết con.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhéo nhéo chóp mũi nho của nàng, lại : “Phụ thân cho người đưa con trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai đến thăm mẫu thân nữa được ?”
“Vậy mẫu thân có biến mất nữa hay ?” Tiểu Bất Ly có chút lo lắng.
“ đâu.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lên tiếng, “Phụ thân cam đoan với con, ngày mai con có thể nhìn thấy mẫu thân.”
Tiểu Bất Ly lúc này mới vui mừng lên tiếng, ở Hoàng Phủ Thanh Vũ trong lòng quay đầu lại nhìn Tịch Nhan, kêu lớn: “Mẫu thân, con về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến thăm mẫu thân nữa!”
Tịch Nhan vẫn kinh ngạc, miễn cưỡng gật đầu cười.
Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người ôm Bất Ly ra khỏi tẩm cung, đem bé giao cho vú nuôi, nhìn chiếc liễn nho của bé càng lúc càng xa, lúc này mới xoay người trở lại bên trong tẩm cung.
Nhưng Tịch Nhan cũng từ giường đứng dậy, người vẫn mặc bộ trang phục thái giám bị chà đạp đến còn hình dạng gì, đứng ở giữa điện nhìn , bỗng nhiên quỳ xuống: “Tịch Nhan mạo phạm Hoàng Thượng, mạo phạm long tháp, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng sâu cái, chỉ thản nhiên : “ sao cả.”
Nhưng bảo nàng đứng dậy. Tịch Nhan bất đắc dĩ tiếp tục quỳ, lại ngẩng đầu nhìn về phía : “Hoàng Thượng, vậy thuốc......”
“Nàng lấy thân phận gì đến xin thuốc cho ?” Hoàng Phủ Thanh Vũ đến gần nàng hai bước, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, “Sư muội, vị hôn thê, hay là thê tử?”
Bởi vì phong bế tất cả tin tức, nên cũng biết sau khi nàng cùng Nam Cung Ngự định ra hôn , khi nào kết hôn. Cho đến mới vừa rồi cho người thăm dò mới biết được ra bọn họ căn bản vẫn chưa tổ chức hôn lễ, hôn kỳ bị lùi lại. Nam Cung Ngự quả bị bệnh lão hóa sớm, hơn nữa gần như sắp chết.
Có lẽ, đây là nguyên nhân bọn họ định ra hôn kỳ nhưng có hành lễ?
Tịch Nhan khẽ cắn môi nhìn , hồi lâu sau mới : “Vậy ngài hy vọng ta lấy thân phận gì đến đây?”
Dừng lại lát, miệng bất giác thúc gợi lên nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại trầm tĩnh như trước, bạc môi khẽ mở: “Ta hy vọng nàng đừng tới.”
phải hy vọng, mà là chưa từng nghĩ đến. từng dùng hết thủ đoạn, gần như bá đạo đem nàng giam cầm ở bên cạnh mình, chỉ nghĩ làm như thế là tốt nhất, ra, nàng lại cần. khi như vậy, liền buông tay.
Nhưng mà nàng lại lần nữa xuất , lại vẫn là vì Nam Cung Ngự. Mặc kệ nàng có còn nhớ cùng nữ nhi hay , nàng cũng vẫn là vì Nam Cung Ngự mà đến.
Nếu là như thế, thà rằng, nàng đừng tới.
Tịch Nhan nao nao, chậm rãi đứng dậy, xoay người xoa xoa đầu gối, trong lòng suy nghĩ lát, cúi đầu mở miệng: “Khi trước ngài , ta mất trí nhớ có phải hay ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dời tầm mắt nơi khác, bạc môi vẫn nhếch lên, thản nhiên : “Từ đầu tới cuối nàng cũng tin tưởng, phải sao?”
“Ta làm sao có thể tin tưởng chứ?” Tịch Nhan vẫn cúi đầu như trước, bộ dáng điềm đạm đáng , “Ta ràng nhớ mọi người từ đến lớn, tất cả mọi chuyện, chỉ có các người, ta căn bản biết. Ngài lại với ta rằng ta với ngài làm vợ chồng, lại còn có nữ nhi, cuối cùng lại rời khỏi ngài mà ! Chuyện này rất vớ vẩn, ta có cách nào tin tưởng được.”
Nhớ mọi người, tất cả mọi chuyện sao? Cổ họng của Hoàng Phủ Thanh Vũ phát ra tiếng cười khẽ: “Nàng chỉ nhớ ký ức từ từ đến năm nàng mười sáu tuổi thôi.”
Tịch Nhan bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn về phía : “Ta đây tại......”
Rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng quay tầm mắt lại, bước bước về phía nàng, vươn tay ra, xoa mặt của nàng: “Từ năm nười sáu tuổi trở về sau, nàng gả cho ta, năm mười chín tuổi nàng mang thai Bất Ly, ngày năm tháng ba Bất Ly được sinh ra, nay Bất gần hai tuổi rưỡi rồi.”
Thế giới của Tịch Nhan lại lần nữa như trời sụp đất nứt, có chút giật mình xoay người, nhìn vòng khắp bốn phía, rốt cuộc nhìn đến chiếc gương to trong phòng, gần như lảo đảo, nghiêng ngả về phía chiếc gương kia, dừng lại trước gương, tinh tế nhìn lại khuôn mặt mình.
Nếu là , nếu là ......
Như vậy, khó trách lúc trước ở Đại Sở, khi nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương bỗng sinh ra cảm giác giật mình giống như mình trôi qua thế hệ, nhưng bản thân nàng cũng biết cảm giác lúc đó, cũng khó trách, trong giấc mộng của nàng thỉnh thoảng xuất ......
Nàng cảm thấy khó hiểu thể lý giải nổi. có người xóa trí nhớ vài năm đó của nàng sao? Là Nam Cung Ngự sao? Nhưng vì sao lại phải làm như vậy?
Trong gương bỗng nhiên xuất thêm thân ảnh, là chậm rãi đến gần.
Tịch Nhan ở trong gương nhìn thấy , tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, tình hình này giống như từng quen biết.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đến phía sau nàng, vươn tay ra, vòng quanh thắt lưng của nàng, đôi môi nhàng lướt qua sườn mặt của nàng: “Nhan Nhan, có nhớ ta ? Chúng ta là vợ chồng.”
Tịch Nhan chậm rãi lắc lắc đầu, nhớ lại, cũng thể tin được.
tựa hồ ngừng lại chút, sau đó, xoay người nàng lại đối diện với mình, ánh mắt ám trầm: “Vậy từ giờ trở , cứ chậm rãi suy nghĩ.”
Giọng của thình lình trở nên khàn khàn làm cho Tịch Nhan hơi kinh hãi, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đôi môi bỗng dưng nặng nề, hung hăng ôm xiết nàng vào trong lòng, dùng sức hôn lên môi nàng.
muốn nàng quên mình.
Nếu nàng từng , trong lòng nàng Nam Cung Ngự người quan trọng nhất, ít nhất, nàng cũng từng động tâm đối với , trong lòng nàng ít nhất cũng từng từng có chút tình cảm nhoi đối với .
Nhưng nay, nàng lại quên còn chút nào!
, quyết cho phép nàng quên mình!
Tịch Nhan có chút sợ hãi, môi rất đau, ôm nàng chặt cũng đau. Nhưng vừa mới cho nàng chuyện làm nàng rất rung động, trong lúc nàng còn thất thần, mặc “ta cần ta cứ lấy”.
Bộ trang phục thái giám lại bị cởi ra từng lớp, trung y của nàng cũng bị cởi ra còn chỉnh tề. Nhiệt độ khí ban đêm lạnh lắm, tay di chuyển khắp các nơi thân thể nàng, những nơi chạm vào làm cho nhiệt độ tăng vọt.
Đôi môi bị đau làm Tịch Nhan nhịn được tràn ra tia than , hốt hoảng mở mắt ra nhìn .
Mi như vậy, mắt như vậy, ràng nàng vô cùng quen thuộc, nhưng lại vô cùng xa lạ.
Đột nhiên trong lúc đó, thân thể nàng bị hụt hẫng, ra là Hoàng Phủ Thanh Vũ bế thốc nàng lên, lập tức về phía giường.
Trong lòng Tịch Nhan cả kinh, đợi đến khi lưng chạm đến long tháp mới hoàn hồn lại, vội vàng nghiêng đầu tránh được đôi môi của sắp sửa hạ xuống. Môi dừng ở bên tai của nàng, chậm rãi dao động, lại chuyển tới cánh môi của nàng.
“ muốn......” Tịch Nhan tay nắm chặt quần áo sắp bị cởi ra gần hết của mình, tay dùng sức đẩy ngực , cắn chặt răng, “ muốn như vậy......”
Nàng tới xin thuốc, nàng cần thuốc cứu Nam Cung Ngự. Nàng phải đến ôn chuyện cũ với , mặc kệ bọn họ từng xảy ra chuyện gì, nhưng nay, toàn bộ đều quan trọng so với tánh mạng của Nam Cung Ngự!
lại giống như nghe thấy, hôn lên môi nàng hôn, nụ hôn nhặt rơi khắp mặt nàng từ xuống dưới, vùi vào cổ của nàng, xuống chút nữa, tiến sâu vào áo của nàng......
Tịch Nhan bỗng dưng thở hổn hển tiếng, tay phủ bàn tay nắm chặt quần áo của nàng, ý đồ làm cho nàng buông tay ra, nụ hôn vẫn tiếp tục rơi xuống như mưa có dấu hiệu ngưng lại --
“Có phải làm như vậy ngài cho ta thuốc hay ?” Tịch Nhan cắn chặt răng thốt ra câu.
Chỉ thoáng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cảm thấy huyết khí trong cơ thể đông cứng lại, đình chỉ mọi động tác, giương đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.
Tịch Nhan đối diện với tầm mắt của , thấp giọng : “Nếu làm như vậy, ngài cho ta thuốc......” Nàng tiếp tục tiếp, chỉ chậm rãi buông lỏng bàn tay nắm chặt quần áo ra, tự mình chủ động cởi quần áo ra, người chỉ còn lại quần lót.
Sau đó, nàng chậm rãi bắt lấy tay đặt lên ngực mình.
Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ ràng châm lên hai ngọn lửa, tay dùng thêm chút lực liền lần tới chiếc quần lót cuối cùng lên người nàng.