1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 254 : Tương kiến bất tương tri (gặp mà như quen biết)
      Cái miệng nho của Bất Ly lại cong lên: “Mẫu thân --”
      Giọng ngọt ngào nũng nịu, cộng thêm vẻ mặt bầu bĩnh, non mềm của bé, trong lòng Tịch Nhan ngoại trừ hỗn loạn, còn sinh ra vui mừng cùng cảm động thể hiểu nổi, nhưng chính nàng cũng xác định được có nên vui mừng, nên cảm động hay , nàng bất đắc dĩ chỉ có thể : “Bất Ly, sao con lại gọi ta là mẫu thân chứ?”
      Bất Ly ngẩng khuôn mặt nhắn lên: “Bởi vì phụ thân người là mậu thân mà! Phụ thân Bất Ly với mẫu thân có bộ dạng giống nhau như đúc!” bé vươn bàn tay bé ra chỉ chỉ mặt mình, lại chỉ chỉ mặt Tịch Nhan, mở to hai mắt : “Chúng ta phải có bộ dạng giống nhau như đúc sao?”
      phải giống nhau như đúc, mà bộ dáng ràng là từ khuôn mẫu khắc ra. Trong lòng Tịch Nhan đối với điểm này nhận thức ràng, trầm ngâm hồi lâu rốt cuộc mở miệng hỏi Bất Ly: “Phụ thân của con đâu?”
      Nàng vừa dứt lời, cửa tẩm cung đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó Hoàng Phủ Thanh Vũ vào, áo vàng thêu rồng, khoanh tay đứng tại cửa nhìn hai mẹ con ở giường, ánh mắt trầm tĩnh, lời.
      “Phụ thân!” Nhìn thấy , Bất Ly lập tức cao giọng gọi tiếng, phóng xuống giường, nhảy bắn nhào vào trong lòng .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm lấy Bất Ly, lúc này mới mỉm cười: “ chuyện với mẫu thân nhiều ?”
      Tiểu Bất Ly đưa tay che ở bên tai , : “Mẫu thân giống như biết con.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhéo nhéo chóp mũi nho của nàng, lại : “Phụ thân cho người đưa con trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai đến thăm mẫu thân nữa được ?”
      “Vậy mẫu thân có biến mất nữa hay ?” Tiểu Bất Ly có chút lo lắng.
      đâu.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lên tiếng, “Phụ thân cam đoan với con, ngày mai con có thể nhìn thấy mẫu thân.”
      Tiểu Bất Ly lúc này mới vui mừng lên tiếng, ở Hoàng Phủ Thanh Vũ trong lòng quay đầu lại nhìn Tịch Nhan, kêu lớn: “Mẫu thân, con về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến thăm mẫu thân nữa!”
      Tịch Nhan vẫn kinh ngạc, miễn cưỡng gật đầu cười.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người ôm Bất Ly ra khỏi tẩm cung, đem bé giao cho vú nuôi, nhìn chiếc liễn nho của bé càng lúc càng xa, lúc này mới xoay người trở lại bên trong tẩm cung.
      Nhưng Tịch Nhan cũng từ giường đứng dậy, người vẫn mặc bộ trang phục thái giám bị chà đạp đến còn hình dạng gì, đứng ở giữa điện nhìn , bỗng nhiên quỳ xuống: “Tịch Nhan mạo phạm Hoàng Thượng, mạo phạm long tháp, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng sâu cái, chỉ thản nhiên : “ sao cả.”
      Nhưng bảo nàng đứng dậy. Tịch Nhan bất đắc dĩ tiếp tục quỳ, lại ngẩng đầu nhìn về phía : “Hoàng Thượng, vậy thuốc......”
      “Nàng lấy thân phận gì đến xin thuốc cho ?” Hoàng Phủ Thanh Vũ đến gần nàng hai bước, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, “Sư muội, vị hôn thê, hay là thê tử?”
      Bởi vì phong bế tất cả tin tức, nên cũng biết sau khi nàng cùng Nam Cung Ngự định ra hôn , khi nào kết hôn. Cho đến mới vừa rồi cho người thăm dò mới biết được ra bọn họ căn bản vẫn chưa tổ chức hôn lễ, hôn kỳ bị lùi lại. Nam Cung Ngự quả bị bệnh lão hóa sớm, hơn nữa gần như sắp chết.
      Có lẽ, đây là nguyên nhân bọn họ định ra hôn kỳ nhưng có hành lễ?
      Tịch Nhan khẽ cắn môi nhìn , hồi lâu sau mới : “Vậy ngài hy vọng ta lấy thân phận gì đến đây?”
      Dừng lại lát, miệng bất giác thúc gợi lên nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại trầm tĩnh như trước, bạc môi khẽ mở: “Ta hy vọng nàng đừng tới.”
      phải hy vọng, mà là chưa từng nghĩ đến. từng dùng hết thủ đoạn, gần như bá đạo đem nàng giam cầm ở bên cạnh mình, chỉ nghĩ làm như thế là tốt nhất, ra, nàng lại cần. khi như vậy, liền buông tay.
      Nhưng mà nàng lại lần nữa xuất , lại vẫn là vì Nam Cung Ngự. Mặc kệ nàng có còn nhớ cùng nữ nhi hay , nàng cũng vẫn là vì Nam Cung Ngự mà đến.
      Nếu là như thế, thà rằng, nàng đừng tới.
      Tịch Nhan nao nao, chậm rãi đứng dậy, xoay người xoa xoa đầu gối, trong lòng suy nghĩ lát, cúi đầu mở miệng: “Khi trước ngài , ta mất trí nhớ có phải hay ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dời tầm mắt nơi khác, bạc môi vẫn nhếch lên, thản nhiên : “Từ đầu tới cuối nàng cũng tin tưởng, phải sao?”
      “Ta làm sao có thể tin tưởng chứ?” Tịch Nhan vẫn cúi đầu như trước, bộ dáng điềm đạm đáng , “Ta ràng nhớ mọi người từ đến lớn, tất cả mọi chuyện, chỉ có các người, ta căn bản biết. Ngài lại với ta rằng ta với ngài làm vợ chồng, lại còn có nữ nhi, cuối cùng lại rời khỏi ngài mà ! Chuyện này rất vớ vẩn, ta có cách nào tin tưởng được.”
      Nhớ mọi người, tất cả mọi chuyện sao? Cổ họng của Hoàng Phủ Thanh Vũ phát ra tiếng cười khẽ: “Nàng chỉ nhớ ký ức từ từ đến năm nàng mười sáu tuổi thôi.”
      Tịch Nhan bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn về phía : “Ta đây tại......”
      Rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng quay tầm mắt lại, bước bước về phía nàng, vươn tay ra, xoa mặt của nàng: “Từ năm nười sáu tuổi trở về sau, nàng gả cho ta, năm mười chín tuổi nàng mang thai Bất Ly, ngày năm tháng ba Bất Ly được sinh ra, nay Bất gần hai tuổi rưỡi rồi.”
      Thế giới của Tịch Nhan lại lần nữa như trời sụp đất nứt, có chút giật mình xoay người, nhìn vòng khắp bốn phía, rốt cuộc nhìn đến chiếc gương to trong phòng, gần như lảo đảo, nghiêng ngả về phía chiếc gương kia, dừng lại trước gương, tinh tế nhìn lại khuôn mặt mình.
      Nếu , nếu ......
      Như vậy, khó trách lúc trước ở Đại Sở, khi nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương bỗng sinh ra cảm giác giật mình giống như mình trôi qua thế hệ, nhưng bản thân nàng cũng biết cảm giác lúc đó, cũng khó trách, trong giấc mộng của nàng thỉnh thoảng xuất ......
      Nàng cảm thấy khó hiểu thể lý giải nổi. có người xóa trí nhớ vài năm đó của nàng sao? Là Nam Cung Ngự sao? Nhưng vì sao lại phải làm như vậy?
      Trong gương bỗng nhiên xuất thêm thân ảnh, là chậm rãi đến gần.
      Tịch Nhan ở trong gương nhìn thấy , tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, tình hình này giống như từng quen biết.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đến phía sau nàng, vươn tay ra, vòng quanh thắt lưng của nàng, đôi môi nhàng lướt qua sườn mặt của nàng: “Nhan Nhan, có nhớ ta ? Chúng ta là vợ chồng.”
      Tịch Nhan chậm rãi lắc lắc đầu, nhớ lại, cũng thể tin được.
      tựa hồ ngừng lại chút, sau đó, xoay người nàng lại đối diện với mình, ánh mắt ám trầm: “Vậy từ giờ trở , cứ chậm rãi suy nghĩ.”
      Giọng của thình lình trở nên khàn khàn làm cho Tịch Nhan hơi kinh hãi, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đôi môi bỗng dưng nặng nề, hung hăng ôm xiết nàng vào trong lòng, dùng sức hôn lên môi nàng.
      muốn nàng quên mình.
      Nếu nàng từng , trong lòng nàng Nam Cung Ngự người quan trọng nhất, ít nhất, nàng cũng từng động tâm đối với , trong lòng nàng ít nhất cũng từng từng có chút tình cảm nhoi đối với .
      Nhưng nay, nàng lại quên còn chút nào!
      , quyết cho phép nàng quên mình!
      Tịch Nhan có chút sợ hãi, môi rất đau, ôm nàng chặt cũng đau. Nhưng vừa mới cho nàng chuyện làm nàng rất rung động, trong lúc nàng còn thất thần, mặc “ta cần ta cứ lấy”.
      Bộ trang phục thái giám lại bị cởi ra từng lớp, trung y của nàng cũng bị cởi ra còn chỉnh tề. Nhiệt độ khí ban đêm lạnh lắm, tay di chuyển khắp các nơi thân thể nàng, những nơi chạm vào làm cho nhiệt độ tăng vọt.
      Đôi môi bị đau làm Tịch Nhan nhịn được tràn ra tia than , hốt hoảng mở mắt ra nhìn .
      Mi như vậy, mắt như vậy, ràng nàng vô cùng quen thuộc, nhưng lại vô cùng xa lạ.
      Đột nhiên trong lúc đó, thân thể nàng bị hụt hẫng, ra là Hoàng Phủ Thanh Vũ bế thốc nàng lên, lập tức về phía giường.
      Trong lòng Tịch Nhan cả kinh, đợi đến khi lưng chạm đến long tháp mới hoàn hồn lại, vội vàng nghiêng đầu tránh được đôi môi của sắp sửa hạ xuống. Môi dừng ở bên tai của nàng, chậm rãi dao động, lại chuyển tới cánh môi của nàng.
      muốn......” Tịch Nhan tay nắm chặt quần áo sắp bị cởi ra gần hết của mình, tay dùng sức đẩy ngực , cắn chặt răng, “ muốn như vậy......”
      Nàng tới xin thuốc, nàng cần thuốc cứu Nam Cung Ngự. Nàng phải đến ôn chuyện cũ với , mặc kệ bọn họ từng xảy ra chuyện gì, nhưng nay, toàn bộ đều quan trọng so với tánh mạng của Nam Cung Ngự!
      lại giống như nghe thấy, hôn lên môi nàng hôn, nụ hôn nhặt rơi khắp mặt nàng từ xuống dưới, vùi vào cổ của nàng, xuống chút nữa, tiến sâu vào áo của nàng......
      Tịch Nhan bỗng dưng thở hổn hển tiếng, tay phủ bàn tay nắm chặt quần áo của nàng, ý đồ làm cho nàng buông tay ra, nụ hôn vẫn tiếp tục rơi xuống như mưa có dấu hiệu ngưng lại --
      “Có phải làm như vậy ngài cho ta thuốc hay ?” Tịch Nhan cắn chặt răng thốt ra câu.
      Chỉ thoáng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cảm thấy huyết khí trong cơ thể đông cứng lại, đình chỉ mọi động tác, giương đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.
      Tịch Nhan đối diện với tầm mắt của , thấp giọng : “Nếu làm như vậy, ngài cho ta thuốc......” Nàng tiếp tục tiếp, chỉ chậm rãi buông lỏng bàn tay nắm chặt quần áo ra, tự mình chủ động cởi quần áo ra, người chỉ còn lại quần lót.
      Sau đó, nàng chậm rãi bắt lấy tay đặt lên ngực mình.
      Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ ràng châm lên hai ngọn lửa, tay dùng thêm chút lực liền lần tới chiếc quần lót cuối cùng lên người nàng.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 255 : Tương kiến bất tương tri (gặp mà như quen biết)
      Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ ràng châm lên hai ngọn lửa, tay dùng thêm chút lực liền lần tới chiếc quần lót cuối cùng lên người nàng.
      Da thịt trắng như tuyết vừa tiếp xúc với khí lạnh lẽo, thân thể Tịch Nhan run lên mạnh, ánh mắt nhìn cũng nên run rẩy, cắn môi nhìn : “Nhớ ngài đáp ứng ta rồi.”
      Đôi tay mạnh mẽ siết chặt thắt lưng mảnh khảnh của nàng, nở nụ cười lạnh lùng: “Ta đáp ứng nàng.”
      Tịch Nhan khiếp sợ nhìn , sau đó tự chủ được giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay , lấy chăn che thân thể mình lại, nhưng làm sao có thể để cho nàng thực được ý đồ cách dễ dàng, chỉ cước đá chăn đến góc khuất nhất, kế đến cúi người xuống, giữ chặt cơ thể ngừng giãy giụa của nảng.
      “Tên khốn......” Tịch Nhan thể thoát khỏi , vừa thẹn vừa giận, nhịn được cắn môi, lạnh lùng nhìn .
      bỗng cúi đầu xuống, hung hăng chiếm đoạt môi của nàng.
      Tịch Nhan cho tiếp xúc với môi mình, nàng cố sức tránh trái tránh phải, liền cố định đầu của nàng, chậm rãi thâm nhập vào trong miệng nàng.
      Lúc này nàng bỗng trở nên nhu thuận, tự mình mở chiếc miệng nhắn ra.
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lộ ra vẻ vừa lòng chút nào che giấu, dùng cách thức thân mật mà nàng từng rất quen thuộc nhưng đồng thời xa lạ nhất để dây dưa, triền miên cùng nàng.
      Đúng lúc này, Tịch Nhan lại đột nhiên cắn ngụm mạnh xuống, đúng lúc cắn trúng lưỡi .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thét lớn tiếng, hơi dùng sức nắm chặt hàm dưới của nàng, vội vàng rời khỏi môi của nàng, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
      Tịch Nhan tỏ vẻ yếu thế chút nào, cũng trợn to mắt nhìn .
      Hồi lâu sau, rốt cuộc thèm câu nào, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi dậy kéo chăn phủ qua người nàng, còn mình đứng dậy lời tiêu sái ra ngoài.
      Tịch Nhan nhìn bóng dáng rời , quấn chăn chặt, khắc chế được khẽ run rẩy.
      Nếu từng là trượng phu của nàng, nếu bọn họ nữ nhi, vì sao nàng lại theo Nam Cung Ngự đến Đại Sở? Đồng thời vì sao, ngày ấy gặp lại chiến trường, Hoàng Phủ Thanh Thần lại dùng tên bắn về phía nàng?
      Nàng vừa lo sợ vừa hoài nghi, còn có chút ủy khuất, hồi lâu sau, kiềm chế được bật khóc nức nở tiếng, vùi mình vào trong chăn, mặt tính toán phải làm như thế nào mới có thể lấy được thuốc cứu Nam Cung Ngự, mặt mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp .
      Nàng bị thanh mở cửa làm cho bừng tỉnh, vừa mạnh mẽ mở mắt ra liền thấy toàn bộ các cung nữ hầu hạ Hoàng Phủ Thanh Vũ vào, nhất thời nàng lại rút người sâu vào trong chăn.
      “Nô tỳ chờ hầu hạ Hoàng Thượng thay quần áo.” Cung nữ đầu giọng .
      ra sang canh năm, là thời điểm lâm triều.
      Tịch Nhan trốn ở trong chăn, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ được các cung nữ hầu hạ thay triều phục, dáng vẻ rất hiên ngang, nàng cũng biết trong lòng mình suy nghĩ điều gì, hơi nghiêng thân mình, kéo tấm chăn trước ngực lên, ngưng mắt gì.
      “Ta tìm thuốc cho nàng.” Hồi lâu sau, thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vang lên trong tẩm điện vắng lặng tiếng động, “Tuy nhiên ta có điều kiện, ta muốn nàng ở lại chỗ này nửa năm.”
      Trong lòng Tịch Nhan hơi chấn động, biết nên đáp lại như thế nào. chịu cho nàng thuốc đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nửa năm, Nam Cung Ngự chịu đựng được nửa năm sao?
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng vẫn vùi mình trong chăn như cũ, giống như nghe thấy lời của mình, liền vẫy tay cho cung nữ lui ra, còn tiến lên ngồi xuống ở bên giường, thản nhiên : “Nàng cần lo lắng, chỉ cần bảo vệ được tâm mạch của Nam Cung Ngự, khi có thuốc, lập tức có thể tỉnh lại ngay.”
      Tịch Nhan nhoài người về phía : “Khi nào có thuốc ngài cho ta sao? Nếu tìm được thuốc, mà thời hạn nửa năm còn chưa tới sao?”
      “Ta cũng cho nàng cầm thuốc chữa khỏi cho Nam Cung Ngự trước.” Ánh mắt của vẫn sâu thấy đáy như trước, ngữ khí vô cùng lãnh đạm.
      Tịch Nhan có chút kinh ngạc, vội : “Chữa khỏi? Ý của ngài là chỉ giúp ta tìm Hàn trì tuyết liên cùng Dao trì đậu khấu, còn có thể giúp ta tìm Hỏa liên hoa sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gật đầu.
      Tịch Nhan giật mình, lại : “Vậy, ngài sợ ta lấy được thuốc rồi mà thực giao ước nửa năm sao?”
      Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên ý cười vô cùng lãnh đạm, nếu nhìn kỹ cơ hồ nhìn ra: “Nhan Nhan, ta cho nàng cơ hội này. Cho dù nàng lấy được thuốc, sau đó cùng trốn khắp chân trời góc biển, ta cũng đem bắt nàng trở về, đến nửa năm, tuyệt đối thả nàng !”
      nhanh chóng xoay người rời , ngay sau đó, thanh dài the thé của thái giám tựa hồ từ nơi rất xa xôi truyền đến: “Ngự giá khởi hành --”
      Tịch Nhan nghe được thanh đó liền thất thần.
      Đợi đến khi hừng đông lên, nàng lại lần nữa nghe được thanh cửa phòng mở ra, ngay sau đó có tiếng bước chân rất chậm rãi đến gần bên cạnh long tháp, Tịch Nhan vừa mở mắt ra đột nhiên thấy được nữ tử tuổi còn trẻ trong trang phục cung nữ đứng ở bên cạnh nhìn chính mình.
      Thấy nàng mở mắt ra, Ngân Châm vui mừng gọi tiếng: “Sườn Vương phi!” Vừa mới gọi ra tiếng, lại đột nhiên ý thức được có chỗ đúng, vội vàng bịt kín miệng mình, dừng lại chút lại khó xử : “Sườn Vương phi, nô tỳ biết nên xưng hô như thế nào với người, hay là nô tỳ vẫn gọi người là sườn Vương phi nhé!”
      Tịch Nhan kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi là ai?”
      Vẻ mặt tươi cười của Ngân Châm nhất thời cứng lại: “Sườn Vương phi người biết nô tỳ sao? Ta là Ngân Châm! Hoàng Thượng người vừa mới vào cung, sợ người quen nên để cho nô tỳ tới hầu hạ người.”
      “Ngân Châm?” Tịch Nhan đương nhiên cũng hề có chút ấn tượng, nhìn ta bỗng nhiên lên tiếng, “Ngươi vừa mới gọi ta là gì? Sườn Vương phi? Ta gả cho Hoàng Phủ Thanh Vũ trở thành sườn phi sao?”
      Ngân Châm dừng lại chút mới gật đầu , trong ánh mắt mang theo nỗi bi thương: “Đúng vậy. Sườn Vương phi quên hết sao? Hoàng Thượng rất đau lòng vì người, tình cảm của hai người rất tốt, sau khi người có thai, Hoàng Thượng sợ người gặp chuyện may nên vẫn cho người ở tại trong viện của mình. Hoàng Thượng hiểu người nhất, mỗi ngày hai người đều ở cùng chỗ, còn Vương phi -- cũng chính là Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng hầu như thèm liếc mắt cái.”
      Tịch Nhan lại nghe được những chuyện cũ có liên quan đến bản thân, nhưng chút ấn tượng nàng cũng có, chỉ cảm thấy ta về chuyện của người xa lạ.
      Ngân Châm hầu hạ nàng đứng dậy, lấy quần áo mới đến giúp nàng thay ra, trong lúc đó vẫn ngừng kể lại thời điểm Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn là Vương gia, lúc ấy đối xử với nàng rất tốt rất tốt. ta nhiều như vậy, theo như những lời của ta Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ hề có khuyết điểm, hoàn mỹ đến mức Tịch Nhan hoài nghi ta là thuyết khách do Hoàng Phủ Thanh Vũ phái tới.
      Nhìn vào gương trang điểm, Tịch Nhan mở hộp trang sức bàn, thuận tay lấy ra cây ngọc trâm đưa cho Ngân Châm phía sau: “Mang cái này .”
      Ngân Châm nao nao, tiếp nhận cây trâm, sau khi cài lên tóc cho Tịch Nhan mới : “Sườn Vương phi, cây trâm này là Hoàng Thượng tặng cho người vào ngày sinh thần cùa người, sau khi người rồi, nô tỳ cũng thấy cây trâm này nữa. Nô tỳ còn tưởng rằng là do người mang , ra là Hoàng Thượng mang về đây.”
      Trong giọng của ta lộ ra chua xót, trong lòng Tịch Nhan lại có cảm giác đau xót đánh úp lại: “Vậy ngươi cho ta biết, vì sao ta lại rời khỏi ?”
      “Nô tỳ biết.” Ngân Châm cúi đôi mắt, “Sau ngày sinh thần đó, Hoàng Thượng vẫn đối xử tốt với Vương phi giống như trước, thậm chí so với trước đó còn tốt hơn. Nhưng mà sườn Vương phi người lại biết vì sao trở nên lãnh đạm ...... Hoàng Thượng khi đó rất khổ sở, nô tù từng nhiều lần nhìn thấy ngài đứng trước cửa phòng, đứng đó lâu cũng vào. Bởi vì khi đó sườn Vương phi mỗi lần nhìn thấy ngài luôn mất hứng...... Sau đó, vào ngày đại hôn của Thập Nhất gia, Hoàng Thượng dự tiệc, biết vì sao người đột nhiên biến mất, còn Hoàng Thượng, có người truyền đến tin tức Hoàng Thượng đăng cơ trở thành hoàng đế. Sau nữa, ai biết tin tức của sườn Vương phi nữa. Sườn Vương phi, đến tột cùng người nơi nào?”
      Ngân Châm cũng từng nghĩ đến, có lẽ sau thời hạn ba năm, Tịch Nhan còn ở đời nữa, nhưng ta lại ngờ đến hôm nay vẫn có thể nhìn thấy nàng, trong lòng khỏi vui mừng, cũng bỏ đề tài này qua bên gì thê, nữa.
      Tịch Nhan kinh ngạc, bị nỗi chua sót biết từ đâu dâng lên trong lòng làm cho nàng dường như nghẹt thở, hồi lâu sau mới thấp giọng : “Ta Đại Sở.”
      Theo lời nha đầu này , Hoàng Phủ Thanh Vũ đối xử với nàng rất tốt, là nàng, nàng phụ ?
      Tịch Nhan căn bản thể tin được. Đối mặt với những chuyện cũ hề có trong trí nhớ này, nàng cảm thất rất bất lực.
      Hồi lâu sau nàng mới đứng dậy, với Ngân Châm: “Ngươi dẫn ta đến Ngự hoa viên dạo chút .”
      Thời tiết cuối hạ đầu thu, nhưng trong Ngự hoa viên nhiều loại hoa vẫn đua nhau khoe sắc thắm. Tịch Nhan trong bộ cung trang màu hồng nhạt chậm rãi dạo trong rừng hoa, cơ hồ làm cho tất cả các phi tần, cung nữ trong hậu cung mượn cớ dạo trong Ngự hoa viên hoặc núp vào chỗ kín đáo vụng trộm nhìn vị tuyệt đại giai nhân biết từ đâu mà đến này.
      Tịch Nhan thể tin được, đối với cảnh đẹp trước mắt vẫn có tâm tư nhìn ngắm, ngược lại trong đầu luôn lặp lặp lại những chuyện giữa nàng và Hoàng Phủ Thanh Vũ mà Ngân Châm kể cùng hình ảnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Phía trước bỗng dưng xuất nữ tử trong bộ cung trang màu đỏ chói từ xuống dưới tới, xinh đẹp cao quý, vẻ mặt lộ ra lãnh ngạo, có nhiều cung nữ theo phía sau, chậm rãi đến gần Tịch Nhan.
      Mặc dù Tịch Nhan biết nàng là ai, nhưng nhìn thấy bộ cung trang cùng tư thế kia cũng đoán được vài phần, bèn lui sang bên, suy nghĩ lát, cuối cùng vẫn cúi người chào: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
      Sau khi Lâm Lạc Tuyết nghe có nữ tử ngủ ngày đêm trong Khâm An điện liền đoán được là nàng, hôm nay cũng muốn ra nhìn xem, quả thực ra ngoài dự đoán của mình. Nhưng trong nháy mắt khi nàng ta nhìn thấy Tịch Nhan, trong lòng lại nổi lên cơn đau nhức thể kiềm chế nổi, đó là cảm giác chưa bao giờ có khi nàng ta đối mặt với các nữ tử hậu cung.
      Bởi vì đó là nàng, đơn giản đó chính là nàng.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 256 : Tương kiến bất tương tri (gặp mà như quen biết)
      Lâm Lạc Tuyết nhìn nàng hồi lâu, cũng bảo Tịch Nhan bình thân, chỉ thản nhiên nhìn về bên, giống như trong mắt căn bản có Tịch Nhan tồn tại: “Ai vậy?”
      Nàng hỏi như vậy, đương nhiên phải hỏi Tịch Nhan, nhưng tất cả cung nữ phía sau nào có ai biết được Tịch Nhan, nên đều cúi đầu xuống. Chỉ có Yến Nhi đứng ở bên cạnh Lâm Lạc Tuyết cười lạnh tiếng: “Bộ dáng như thế này chỉ sợ là tinh thôi!”
      Trong lòng Tịch Nhan cười lạnh, cũng chờ nàng ta cho phép mình bình thân, liền đứng thẳng người dậy, lấy khăn tay phủi phủi cổ tay áo, thản nhiên : “Ta chính là tinh chuyên môn đến mê hoặc Thánh Thượng của nhà ngươi, ngươi có năng lực đuổi ta ?”
      Lâm Lạc Tuyết trong nháy mắt khẽ thay đổi sắc mặt: “Ngươi cái gì?”
      “Làm càn!” Yến Nhi bỗng dưng quát tiếng, “Ngươi có thân phận gì dám chuyện với Hoàng hậu nương nương như vậy?”
      “Đó là mẫu thân của ta!” Đột nhiên gian, từ đâu truyền đến thanh non nớt của Bất Ly.
      Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vóc dáng nho của Bất Ly chạy về phía mình, trong lòng bỗng dưng lo lắng: “Bất Ly, con chạy chậm chút !”
      Thế nhưng tiểu Bất Ly cũng tới trước mặt nàng, ngẩng đầu lên, ngọt ngào vừa cười vừa gọi: “Mẫu thân!”
      Trong lòng Tịch Nhan chấn động, nhưng lại bất giác chậm rãi ngồi xuống, ôm bé vào trong lòng mình. Đây là nữ nhi của nàng sao? Bộ dáng của bé gần như lên tất cả, nhưng nàng cũng còn nhớ , ngay cả nữ nhìn của mình cũng còn nhớ .
      Bất Ly cười hì hì tiến sát vào lòng Tịch Nhan, bỗng nhiên nhớ tới chuyện, lại ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ về phía Yến Nhi, lớn tiếng : “Ngươi, quỳ xuống!”
      Mi tâm của Yến Nhi cứng lại, tâm cam lòng nguyện cắn môi dưới quỳ xuống.
      Bất Ly lúc này mới tiến đến bên tai Tịch Nhan, thầm rất : “Mẫu thân, con ghét người này nhất, chúng ta cùng nhau khi dễ nàng, có được ?”
      Tịch Nhan nhìn đôi mắt đen láy giảo hoạt của bé, bỗng nhiên nở nụ cười, gật đầu “Ừ” tiếng.
      mặt Bất Ly tràn ra nụ cười giống nàng như đúc, lại lần nữa nhìn về phía Yến Nhi: “Này, mẫu thân ta bị đau chân, ngươi lại đây bóp chân cho mẫu thân ta !”
      Tịch Nhan nao nao, nghĩ tới bé còn như vậy mà có thể nghĩ ra những chủ ý trêu chọc người khác, quả nhiên rất giống với mình, quả nhiên...... Rất có cái gọi là tiềm chất nữ.
      Bất đắc dĩ gợi lên nụ cười, Tịch Nhan cũng hơi nghiêng đầu nhìn Yến Nhi.
      Yến Nhi gắt gao cắn môi dưới, nhìn nhìn Tịch Nhan, lại nhìn nhìn Bất Ly, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết.
      Lâm Lạc Tuyết khẽ cười lên: “Ly nhi, con ngoan, tay của Yến Nhi , chỉ sợ thể hầu hạ mẫu thân của con tốt được, bản cung cho người khác tới hầu hạ mẫu thân của con, được ?”
      Trong mắt Tịch Nhan bỗng dưng lên tia giảo hoạt, cười : “Sao vậy, Hoàng hậu nương nương thấy ta thể chịu được người có bàn tay to hầu hạ sao?”
      “Đúng vậy!” Bất Ly vội tiếp lời , “Thân thể mẫu thân của mảnh mai, tay của ta vừa vặn!”
      Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết bỗng dưng trắng bệch.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chiều Bất Ly, chiều vô pháp vô thiên, nhưng cũng bởi vì chiều bé, cho nên trong hậu cung, bao gồm cả nàng ta là hoàng hậu đều dùng tất cả các phương pháp để lấy lòng Bất Ly. Thế nhưng tiểu nha đầu này quỷ kế đa đoan, thường xuyên khiến cho hậu cung gà bay chó sủa.
      Lúc trước từng có vị Lam tần, để lấy lòng mang bé đến ở trong cung điện của mình mấy ngày, cũng là vì có thể được Hoàng Thượng sủng hạnh. Nhưng mấy ngày trôi qua, Hoàng Thượng nhìn thấy được, còn tẩm cung của nàng cơ hồ bị Bất Ly phá thành từng mảnh .
      Nghe sau đó Lam tần từng tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ khóc lóc kể lể, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ cười lớn ôm lấy Bất Ly, hỏi bé có chạm vào những thứ linh tinh bị thương hay , đối với vị Lam tần kia lại thèm để mắt tới như trước.
      Từ đó về sau, trong hậu cung, còn còn có ai dám cố ý lấy lòng Bất Ly nữa, mỗi khi nhìn thấy bé cũng mau chóng tránh né chỗ khác.
      Nhưng Lâm Lạc Tuyết dù sao cũng là vị hoàng hậu, nàng ta cho rằng mình tuyệt đối thể cúi đầu nhận thua với tiểu nha đầu, cho dù Hoàng Phủ Thanh Vũ chiều bé, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tuyệt đối tôn trọng mình, ngoại trừ sủng ái, tất cả những gì nàng nên có đều hề thiếu. Như vậy ít nhất Hoàng Phủ Thanh Vũ vì tiểu nha đầu này trở mặt với nàng.
      Suy nghĩ như vậy nên sắc mặt trắng bệch của Lâm Lạc Tuyết nhanh chóng trầm tĩnh lại, cười lạnh tiếng : “Yến Nhi, đứng lên.”
      Yến Nhi vội dập đầu tạ ơn: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
      cho phép ta đứng lên!” Bất Ly thét to, “Ta muốn quỳ xuống!”
      Lâm Lạc Tuyết khẽ hừ tiếng: “Ly nhi, đây là người trong cung của ta, nên làm như thế nào tới phiên con chuyện!” Ánh mắt của nàng khẽ đảo về phía Tịch Nhan, lần nữa gợi lên ý cười, “Về phần mẫu thân của con, vô danh vô phận, dựa vào cái gì mà chuyện ở đây?”
      Dứt lời, nàng ta dẫn theo Yến Nhi, ngẩng cao đầu nghênh ngang tiếp tục về phía trước.
      Bất Ly tức giận đến hét to lên, Tịch Nhan chỉ ôm lấy đầu của bé, thấp giọng khuyên giải an ủi vài câu, đợi đến khi Lâm Lạc Tuyết ngang qua người mình, bỗng nhiên mỉm cười mở miệng: “Xem ra hoàng hậu nương nương cũng muốn ta đến hỏi Hoàng Thượng ban cho danh phận sao? Ta nghĩ cũng nên như vậy, xin Hoàng hậu tỷ tỷ vì muội muội ban cho chủ ý, nên xin danh phận gì đây?”
      Tịch Nhan vừa , vừa đem ánh mắt đặt lên cây trâm phượng hoàng búi tóc của Lâm Lạc Tuyết, khẽ nheo ánh mắt lại.
      Lâm Lạc Tuyết rốt cuộc nhịn giận đến mặt trắng bệch ra, ngẩng đầu : “Muốn danh phận gì, phải xem bản lãnh của ngươi! Bản cung chúc ngươi sớm ngày đạt thành nguyện vọng!”
      “Tạ ơn Hoàng hậu tỷ tỷ.” Tịch Nhan khẽ mỉm cười như trước, khóe miệng nhếch lên tạo thành đường cong hoàn mỹ.
      Lâm Lạc Tuyết hung hăng vung tay áo, dẫn mọi người rời .
      Đơi đến khi nàng ta xa, tiểu Bất Ly mới vỗ tay nở nụ cười: “Mẫu thân làm bà ta tức giận đến mặt mày trắng bệch, bạch diện hoàng hậu!”
      Tịch Nhan thở phào hơi, phục hồi tinh thần lại mới phát mình lại xảy ra xung đột với người hoàn toàn quen biết, mà người đó lại là hoàng hậu. Có lẽ các nàng từng biết nhau, nhưng dù sao nay nàng ta đối với mình cũng là người xa lạ, vì sao mình lại xúc động như vậy?
      Nàng nhìn Bất Ly cười đến thoải mái trong lòng mình, rốt cuộc thở dài hơi.
      Vốn nghĩ đến chuyện này trôi qua như vậy, ngờ buổi tối lại bị khơi lên nữa.
      Lúc đó, Tịch Nhan cùng với Bất Ly dùng bữa. Nàng biết bé thích ăn cái gì, liền kể ra loạt các món ăn với bé, thế mới biết khẩu vị của bé với mình giống nhau như đúc! Nàng tựa hồ sắp khóc đến nơi, nhưng nhìn thấy Bất Ly đem khuôn mặt nhắn dính đầy dầu mỡ kề sát mặt mình, muốn mình lau chùi cho bé, nàng nhịn được khẽ bật cười, cầm lấy khăn tay lau mặt cho bé.
      Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ đến.
      Bất Ly liếc nhìn qua khóe mắt thấy vạt áo của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sắc mặt bỗng nhiên liền biến đổi, ngay sau đó liền giương giọng khóc lớn lên.
      Ngay cả Tịch Nhan cũng bị kinh sợ, khăn tay dừng lại mặt bé, quên lấy ra.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bước nhanh về phía trước, ôm Bất Ly vào trong lòng, dùng những lời dỗ dành, ôn tồn hỏi: “ cho phụ thân biết, con làm sao vậy?”
      Bất Ly vẫn khóc lớn như trước, đứt quãng liền câu: “...... Bạch diện hoàng hậu...... Nha hoàn...... Khi dễ mẫu thân, khi dễ Bất Ly......”
      Tịch Nhan vốn ngây người, lần nữa lại bởi vì khiếp sợ mà càng thêm thể nhúc nhích -- đây, là nữ nhi của mình sao?
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm Bất Ly ở trong phòng qua qua lại, bên giọng dỗ bé, bên nhìn Tịch Nhan. Ánh mắt từ mặt của nàng chuyển qua búi tóc đầu, ánh mắt nhịn được sáng ngời.
      Kết quả là sau bữa tối ngày hôm đó, Yến Nhi liền bọ triệu đến Noãn các trong Khâm An điện.
      Bất Ly kéo Tịch Nhan đến ngồi xuống nhuyễn tháp, còn mình cười hì hì dựa sát vào lòng mẫu thân, chỉ vào Yến Nhi : “Lại đây bóp chân cho mẫu thân của ta, mau chút!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ an vị ở sau thư án, tuy rằng chưa từng ngẩng đầu lên, nhưng Yến Nhi cũng dám lỗ mãng, ngoan ngoãn cúi đầu lên phía trước, quỳ xuống trước nhuyễn tháp, rút hài của Tịch Nhan ra, nhàng xoa bóp.
      Bất Ly vừa lòng nở nụ cười, lại lấy từ trong lòng ra cửu liên hoàn, với Tịch Nhan: “Mẫu thân, chúng ta cùng chơi trò này .”
      Tịch Nhan liền cùng bé vừa vừa cười, vừa giải trò cửu liên hoàn.
      Phía bên kia phóng, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên này.
      Tịch Nhan giống như nhận ra điều gì, ngẩng đầu cùng liếc mắt nhìn nhau cái, lại cúi đầu xuống, cẩn thận cùng Bất Ly giải trò cửu liên hoàn.
      Cho đến hai canh giờ sau, rốt cuộc Bất Ly mới chấp thuận cho Yến Nhi quỳ đến nỗi đầu gối đỏ bừng trở về, còn mình cũng nhào vào trong lòng Tịch Nhan giương chiếc miệng nhắn ngáp cái: “Mẫu thân, đêm nay con với người cùng nhau ngủ nhé? Đêm qua, con mơ thấy mẫu thân.”
      Tịch Nhan nhịn được nhàng nhéo nhéo mặt của bé: “Mơ thấy mậu thân cái gì?”
      nhìn thấy mẫu thân đó!” Bất Ly ngửa đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, “Mẫu thân cười với con, chơi với con, còn bao giờ xa con nữa.”
      “Khách” tiếng, thanh truyền đến từ thư án của Hoàng Phủ Thanh Vũ bên kia.
      Tịch Nhan cùng Bất Ly đều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy chậm rãi bỏ cây bút biết vì sao bị gãy trong tay xuống, đứng dậy, trầm giọng : “Ly nhi, thời gian trễ thế này, con nên trở về nghỉ tạm .”
      Bất Ly vội chui vào lòng Tịch Nhan: “Đêm nay con muốn ngủ với mẫu thân!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng dậy, đến bên nhuyễn tháp, mạnh mẽ bế bé từ trong lòng Tịch Nhan ra, thấp giọng câu ở bên tai cố bé, Bất Ly rốt cuộc tâm cam lòng nguyện phất phất tay với Tịch Nhan: “Mẫu thân, vậy ngày mai người nhớ đến gặp Bất Ly nhé!”
      Tịch Nhan cảm thấy tiếng gọi “Mẫu thân” của bé càng ngày càng lọt tai, liền mỉm cười gật gật đầu: “Được.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 257 : Tương kiến bất tương tri (gặp mà như quen biết)
      Đợi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa Bất Ly ra ngoài để trở về tẩm cung, lúc quay lại Noãn các, Tịch Nhan cũng đứng lên, nhìn thấy tiến vào liền thẳng: “Nếu ngài muốn ta ở tại chỗ này nửa năm, cũng nên an bài cho ta chỗ ở chứ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn nàng cái: “Ta lại nghĩ nàng hỏi ta danh phận chứ.”
      Sắc mặt Tịch Nhan khẽ thay đổi, : “Ta chỉ là thích hoàng hậu của ngài thôi, mới cố ý ra để chọc tức nàng ta.”
      “Ta biết rồi.” Ngữ khí của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên như cũ, “Nàng vẫn còn chờ nửa năm sau trở về đoàn tụ rồi thành thân với sư huynh của nàng, phải ?”
      Tịch Nhan cong cong khóe miệng, cắn răng gì thêm.
      Nếu từng là vợ chồng, vậy tình cảm của nàng đối với là như thế nào? Vì sao lại bỏ ra ?
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy áo choàng treo cái giá bên cạnh, lúc này mới xoay người lại về phía nàng, đem áo choàng phủ vai nàng : “ thôi.”
      đến nơi nào?” Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp hỏi.
      phải muốn ta an bài chỗ ở cho nàng sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên , sau đó nhấc chân rời khỏi Noãn các trước. Tịch Nhan khẽ cắn môi, bất đắc dĩ cũng đuổi theo phía sau.
      ngờ, lại lập tức đưa Tịch Nhan vào trong tẩm điện của !(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Tịch Nhan dừng chân lại, nhíu mi : “ phải nơi này.”
      nên là nơi này. Bất luận như thế nào, cho dù nàng là thê tử của cũng ngàn lần vạn lần nên là nơi này. Huống chi, nay nàng vẫn xem là người xa lạ.
      “Nơi này gần với tẩm cung của Bất Ly nhất.” đưa lưng về phía nàng, chút để ý nâng tay lên cởi cúc áo ở cổ tay ra, “Bất Ly đến đây tìm nàng tiện hơn, nàng muốn thăm con bé cũng gần mà.”
      ra cầu mình ở lại chỗ này nửa năm, vì Bất Ly...... Vì nữ nhi của bọn họ......
      Tịch Nhan thản nhiên rũ mắt xuống: “Vậy ngài cho ta đến tẩm cung của Bất Ly ở lả được rồi, phải sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng xoay người lại, về phía nàng, vươn tay ra.
      Tịch Nhan theo trực giác lui về phía sau từng bước, nhưng lại thấy miệng bất giác gợi lên ý cười mỏng manh, dường như cười nhạo nàng, sau đó đưa tay đến đầu của nàng, lấy cây ngọc trâm xuống.
      Tịch Nhan bất giác nhớ tới những chuyện Ngân Châm từng kể với nàng lúc ban ngày, ánh mắt liền dừng lại cây ngọc trâm.
      “Nàng chưa từng mang cây trâm mà ta tặng.” Thanh của rất thấp, rất nặng nề như tiếng động đánh vào trong lòng người khác, “Cái gọi là ai cả đường , nếu thích người đó, dù cho người đó có đưa gì cũng thích, phải ?”
      Trong lòng Tịch Nhan vừa mềm mại lại vừa cảm thấy ê ẩm, chua sót, nhìn vẻ mặt ôn hòa của trước mắt, biết vì sao nàng rất muốn khóc.
      từng là trượng phu của nàng! chính là người thường xuyên xuất ở trong giấc mộng của nàng! Bọn họ từng thân mật khăng khít!
      “Ngài có bao nhiêu thích ta?” Còn chưa hiểu được bản thân mình suy nghĩ điều gì, nàng cúi đầu mở miệng hỏi ra.
      Vấn đề này, nàng từng hỏi qua Nam Cung Ngự, nhưng khi người lỗi lạc như Nam Cung Ngự đưa cho nàng đáp án, nàng cũng tin tưởng, ngược lại tràn đầy khinh thường. Nay, nàng cũng có chút tin tưởng, đồng thời trong lòng tràn ngập đau lòng.
      Nay, nàng cũng đem vấn đề này ra hỏi , biết cho mình đáp án như thế nào?
      Nếu phải thực thích, làm sao có thể Ngân Châm lại kể toàn những chuyện ngọt ngào như thế chứ?
      Nếu phải thực thích, làm sao có thể dung túng mình như thế, thậm chí đưa mình đến tẩm điện của ?
      Nhưng mà, nếu thực thích, vì sao lại có thể để nàng rời khỏi chứ?
      Hồi lâu sau, mới nghe được tiếng cười khẽ của Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Có bao nhiêu thích nàng ư? Ta cũng biết, chỉ là bản thân ta điên rồi, thực điên rồ nên mới thích nàng. tại ta thực rất hối hận lúc trước thích nàng.”
      Trong lòng Tịch Nhan giống như bị cái gì hung hăng đánh mạnh, chỉ thoáng mất tất cả thanh .
      lại thực rất hối hận lúc trước thích mình ư? Vì sao? Bởi vì nàng phụ sao? Bởi vì nàng trong lúc mất trí nhớ đồng ý thành hôn với Nam Cung Ngự sao? Hay là bởi vì điều gì khác?
      Nàng nhịn được chậm rãi cúi đầu, khóe mắt lại đột nhiên ẩm ướt, chậm rãi xoa mới giật mình nhận thấy bản thân rơi lệ!
      Vì sao lại rơi lệ? Bởi vì hối hận thích mình sao? Từ trước tới nay Tịch Nhan chưa bao giờ cảm thấy mình chỉnh tề, nên vội lau nước mắt, cúi đầu đứng ở nơi đó, dung nhan rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại biết vì sao co thắt lại, thể thả lỏng, rất khó chịu.
      Cũng biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng mới nhớ tới mình nên với chuyện, nên nàng vội chuyển sang đề tài khác, lúc ngẩng đầu lên, lại phát ánh mắt thâm thúy của vẫn dừng lại ở mặt mình, giống như cố nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu nàng.
      Trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên giật mình, bất ngờ thốt lên: “Đạm Tuyết cùng hài tử của ngài, ngài phái người đón chưa?”
      Đúng rồi, nàng cơ hồ quên còn có Đạm Tuyết, còn có hậu cung phi tần của . Làm sao có thể trông cậy vào việc có bao nhiêu thích mình chứ? Thân là đế vương, có lẽ đối với mỗi người đàn bà đều thích giống như nhau, tựa như Hoa Quân Bảo, đối với từng phi tần trong chốn hậu cung đều tốt, đây chính là thứ gọi là mưa móc cùng dính.
      Tốt cuộc cũng chậm rãi dời tầm mắt , thản nhiên : “ có.”
      “Ngài nghĩ tới đứa bé sao?” Tịch Nhan nhịn được , “Làm sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy?”
      Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gợi lên ý cười: “ thể sao? Dù sao người nhẫn tâm chỉ riêng mình ta.”
      nàng! Tịch Nhan lập tức lĩnh ngộ được tới việc nàng từ bỏ Bất Ly lúc trước sao? Nhưng nay cái gì nàng cũng nhớ , với nàng như vậy, muốn nàng trả lời như thế nào đây?
      Cuối cùng Tịch Nhan thể nhịn được nữa, tháo chiếc vòng phỉ thúy tay ra trực tiếp ném vào người : “Đủ rồi! Ngài cần ở nơi này ngụ ý châm chọc khiêu khích người khác! Ngài cho ta biết lúc trước vì sao ta lại bỏ , nếu là sai lầm của ta, ta thỉnh tội với ngài! Ngài cần tra tấn ta, nếu muốn cho ta thuốc cứ cho ta, còn thả cho ta !”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên cười như cũ, nhưng lần này, ý cười lại mang theo chút thê lương: “Nàng hỏi ta ư? Vấn đề này, phải ta nên hỏi nàng sao? Nhan Nhan, lúc trước vì sao thể rời bỏ ta? Nam Cung Ngự đối với nàng mà đến tột cùng quan trọng như thế nào, đáng giá để cho nàng rời chồng bỏ con, liều lĩnh ra cùng chứ?”
      Nàng vì Nam Cung Ngự mà vứt bỏ cùng Bất Ly sao?! Tịch Nhan khiếp sợ nhìn , ra lời.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng tới gần nàng hai bước, cúi đầu nhìn nàng: “Nghĩ ra sao? sao cả, ta cho nàng thời gian nửa năm, cho nàng từ từ nghĩ ràng.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 258 : Tương kiến bất tương tri (gặp mà như quen biết)
      Hoàng Phủ Thanh Vũ xong câu kia liền xoay người đến cửa tẩm điện, ra đến cửa, còn quay lại : “Để cho Ngân Châm hầu hạ nàng nghỉ ngơi sớm chút.” Dứt lời liền lập tức rời khỏi.
      Tịch Nhan vẫn còn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc đến thất thần.
      Ngân Châm nhanh chóng vào, nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của nàng, vội tiến lên : “Sườn Vương phi, nghỉ ngơi sớm chút .”
      Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy cách xưng hô này vô cùng chói tai, cắn răng : “Ngươi nên gọi ta như vậy. Gọi ta là quận chúa được rồi.”
      “Quận chúa?” Ngân Châm kinh ngạc nhìn nàng.
      Trong lòng Tịch Nhan lập tức liền sinh ra nghi hoặc: “Làm sao vậy? Ta phải là quận chúa sao? Vậy ta đây là ai?”
      Ngân Châm vội cúi đầu: “Nô tỳ biết. Nô tỳ nghe người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Hoàng Thượng, vẫn theo hầu hạ bên cạnh Thái hoàng Thái Hậu. Sau đó Hoàng Thượng cưới Hoàng hậu lập làm phi, nạp người làm sườn phi.”
      “Thanh mai trúc mã?” Trong đầu Tịch Nhan trở nên hỗn loạn, “Vậy ta đây tên gọi là gì?”
      “Lăng Vi Chi.”
      Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cười lạnh: “Ta họ Lăng sao?”
      Ngân Châm lên tiếng, bỗng : “Kỳ Hoàng Thượng trước khi cưới Lâm hoàng hậu còn lấy vị hoàng tử phi, chính là người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tịch Nhan quận chúa, nhưng sau đó, vị hoàng tử phi này về cõi tiên. Nô tỳ vào phủ trễ, cũng chưa từng gặp qua vị hoàng tử phi kia.”
      Tịch Nhan giờ này khắc này mới xem như hiểi ràng việc -- lúc trước nàng lấy thân phận quận chúa Tịch Nhan gả cho làm phi, nhưng sau đó lại lấy thân phận Lăng Vi Chi gả cho làm sườn phi? Thế nhưng nội tình trong đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại sửa thành họ Lăng?
      “Ngươi có biết ai tên là Lăng Chiếu ?” Tịch Nhan bỗng nhiên xoay người, nhìn Ngân Châm .
      Ngân Châm nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Lăng Chiếu chính là Lăng Phò mã, là trượng phu của công chúa Tấn Dương!”
      Lăng chiếu! Phò mã! ra ông ta ở tại Bắc Mạc làm Phò mã! Tịch Nhan chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, miễn cưỡng ngồi xuống nhuyễn tháp, trong đầu vang lên những tiếng ông ông, cả người hỗn loạn chưa từng có.
      Vì sao Lăng Chiếu lại xuất chứ? Là trùng hợp hay là cố ý, hay tất cả những chuyện này đều là mưu?
      ************************************************** ****
      Sang hôm sau, Tịch Nhan lại bị Bất Ly kéo Ngự hoa viên, nàng lại luôn cảm thấy yên lòng.
      Khuôn mặt đáng tươi cười của Bất Ly ngừng xuất ở trước mắt nàng, trong cơn hoảng hốt nàng lại miên man suy nghĩ -- Bất Ly cùng mình có bộ dạng giống nhau như vậy, là nữ nhi của nàng sao? Hoặc là, bé cũng có thể có mối quan hệ khác với nàng?
      Lăng Chiếu, Lăng Chiếu...... trong đầu Tịch Nhan liên tục lặp lặp lại cái tên này, nàng bất giác cắn răng, thầm xiết chặt nắm tay.
      Bất Ly quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng của nàng, bất giác sửng sốt: “Mẫu thân, người làm sao vậy?”
      Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, đột nhiên kéo tay Bất Ly : “Ly nhi, trong hoàng cung này, con có những trưởng bối nào?”
      “Rất nhiều a!” Bất Ly xòe bàn tay mũm mĩm bắt đầu đếm, “Đại bá, Nhị bá, Ngũ bá, Lục bá......” Đếm đến chỗ này, Bất Ly đột nhiên ngừng lại, giọng với Tịch Nhan: “Mẫu thân, Lục bá là người bị thọt nha, còn có bàn tay cũng bị tàn phế, con nghe người ta , là do Lục bá chọc phụ thân tức giận, mới biến thành như vậy!”
      Tịch Nhan đương nhiên có tâm tư nghe những chuyện này, lại : “Vậy ngoại trừ những bá bá và thúc thúc kia, con còn có nào trưởng bối nào ?”
      Bất Ly nhăn nhăn khuôn mặt nhắn, giống như suy nghĩ hồi lâu, mới đột nhiên : “Ngoại công hả?”
      “Ngoại công?” Tịch Nhan nghe thấy thanh của mình có chút run run, “Ngoại công là người nào?”
      Bất Ly nở nụ cười: “Ngoại công chính là phụ thân của mẫu thân nha, làm sao mẫu thân có thể biết chứ?”
      Tịch Nhan nở nụ cười cách khó khăn : “Mẫu thân biết. Chỉ là mẫu thân lâu gặp mặt ông ta. Ly nhi, ngoại công thường xuyên đến thăm con ?”
      “Rất ít nha.” Bất Ly bĩu môi , “Ngoại công tốt với con lắm, nhưng phụ thân dường như thích ngoại công.”
      Tịch Nhan còn muốn hỏi vào điều, bỗng nhiên lại nghe thấy ngoài lương đình truyền đến tiếng gọi có chút chần chờ: “Thất tẩu!”
      Tịch Nhan cùng Bất Ly đồng thời quay đầu nhìn lại, Bất Ly lập tức vui mừng gọi tiếng: “Thập Nhị thúc!”
      Thập Nhị đến gần lương đình, xoa xoa đầu Bất Ly, sau đó mới nhìn Tịch Nhan: “Thất tẩu, đúng là tẩu! Đệ còn tin, hỏi Thất ca huynh ấy cũng !”
      gọi mình là Thất tẩu sao? Tịch Nhan nghiền ngẫm cách xưng hô này, chậm rãi đứng dậy, mỉm cười : “Thập Nhị đệ lâu gặp.” xong, Tịch Nhan lại nhìn về phía Bất Ly: “Ly nhi, con ra ngoài chơi đùa trước , mẫu thân có chuyện muốn với Thập Nhị thúc.”
      Bất Ly ở trong lòng Tịch Nhan nũng nịu lúc mới chịu theo vú nuôi ra ngoài.
      Thập Nhị bất giác ngẩn ra: “Thất tẩu muốn với đệ chuyện gì?”
      Tịch Nhan chậm rãi : “Kỳ ta biết đệ.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Thập Nhị, nàng tiếp tục : “Ta bị mất trí nhớ, chỉ nhớ mình là quận chúa Tịch Nhan, ai là Hoàng Phủ Thanh Vũ, Bất Ly, đệ, toàn bộ ta đề nhớ . Nhưng nay ta muốn biết, Hoa Tịch Nhan, Hoàng Phủ Thanh Vũ, Lăng Vi Chi, Lăng Chiếu đến tột cùng có quan hệ gì với nhau?”
      Thập Nhị ngơ ngác nhìn nàng, giống như hồi lâu sau mới hiểu được nàng điều gì, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng :“Mối quan hệ của bọn họ chỉ sợ ngay cả trước kia Thất tẩu cũng biết. Thất tẩu, tẩu muốn nghe sao?”
      Ánh mắt Tịch Nhan ngưng trọng lại: “Đúng.”
      Thập Nhị gật gật đầu, bỗng lên tiếng: “Nhưng Thất tẩu, tẩn nhất định được với Thất ca là đệ kể cho tẩu nghe. Kỳ , đệ cũng mới biết được sau này, Thất ca thích tẩu từ rất lâu rồi, huynh ấy làm rất nhiều chuyện đều là vì có thể cưới được tẩu. Tuy rằng Thất ca chưa bao giờ thích thêm bất cứ điều gì, cụ thể huynh ấy làm những gì cũng cho chúng đệ biết, nhưng cuối cùng huynh ấy làm cho tẩu gả đến Bắc Mạc.”
      “Tuy rằng các người từng có rất nhiều hiểu lầm, nhưng Thất tẩu, tất cả những chuyện Thất ca làm đều là vì tẩu.” Thập Nhị dừng chút, lại , “Lăng Chiếu là dượng của chúng ta, cuộc sống độc của tẩu ở Tây Càng ngần ấy năm, kỳ đều do Thất ca luôn luôn ngầm chiếu cố tẩu.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :