1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 249 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu
      Thập Nhị còn nhớ lúc này là lần thứ mấy nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ thất thần. Trong Ngự thư phòng còn có Thượng Thư lục bộ đứng chờ trả lời, nhưng mà lần này đến lần khác lêm vào trạng thái thất thần, mặt các vị Thượng Thư ràng đều lộ ra biểu tình thở dài.
      Rốt cuộc Thập Nhị lại lần nữa cúi đầu khụ tiếng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ nâng mắt lên ngay lập tức, đôi mắt thâm sâu thấy đáy, thản nhiên : “Chuyện này giao cho Từ khanh gia phụ trách, nếu còn có gì nghi vấn, có thể thương nghị cùng ông ta, sau đó trẫm định đoạt.”
      Các vị Thượng Thư đồng thời khom người lên tiếng, lại nghe tiếp: “Trẫm mệt mỏi rồi, tất cả lui xuống .”
      Sau khi mọi người rời khỏi Ngự thư phòng, ai cũng khỏi nhìn nhau, lắc đầu thở dài rời .
      Trong Ngự thư phòng, Thập Nhị cũng thở dài.
      tháng qua, mỗi ngày Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ đều có bộ dáng này, thường hay thất thần, chuyện duy nhất có thể làm cho hết sức chuyên chú chính là mỗi ngày nhận được thư tín do bồ câu đưa tin mang tới.
      Thập Nhị thầm suy nghĩ, đột nhiên trong lúc đó, thanh Tống Văn Viễn vang lên bên ngoài điện: “Hoàng Thượng, có tin tức mới truyền đến.”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức ngưng lại: “Mang vào đây.”
      Tống Văn Viễn vào cửa, vội trình tờ giấy nho trong tay lên.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng mở ra, ngón tay bất giác xiết chặt lại.
      Nàng tỉnh. tháng sau, nàng rốt cuộc tỉnh lại.
      Miệng nhịn được nở ra nụ cười khẽ, nhưng trong mắt lại mang vẻ thê lương.
      Thập Nhị nhìn thấy như vậy rất kinh hãi, thử thăm dò gọi tiếng: “Thất ca?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi khép lại tờ giấy trong tay, ngón tay thon dài khẽ run lên, thản nhiên : “Rút toàn bộ những người được phái đến Đại Sở về .”
      ************************************************
      Tịch Nhan tỉnh lại, sau khi nghĩ bản thân mình chắc chắn phải chết là điều thể nghi ngờ, thế nhưng nàng lại mở hai mắt trong căn phòng quen thuộc.
      Nàng hoảng hốt nhớ mình bị nhất tiễn xuyên tâm......
      Khẽ cử động thân mình, vị trí ngực vẫn còn có chút đau đớn, nhưng cũng còn ràng. Tịch Nhan nâng tay lên, xoa xoa vị trí bị thương, cảm giác thống khổ còn như trước nữa.
      Nàng khỏi cảm thấy mạng mình lớn, gần tới quỷ môn quan như vậy, thế mà lại chết được.
      Cửa phòng phút chốc bị đẩy ra, Thủy Lam bưng chậu nước tiến vào, đột nhiên nhìn thấy Tịch Nhan chậm rãi ngồi dậy, chậu nước trong tay nhất thời bị nghiêng sang bên, ta vội vàng tiến lên: “Quận chúa cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
      Tịch Nhan nhìn ta, hồi lâu sau mới nhớ tới mình muốn hỏi điều gì: “Nam Cung Ngự đâu?”
      Chỉ thoáng Thủy Lam liền đỏ ửng hai mắt, đưa tay bưng kín môi mình.
      Trong lòng Tịch Nhan bỗng chấn động mạnh, vừa sợ hãi, vừa cam lòng, từ giường đứng lên, cầm chặt cổ tay Thủy Lam: “Nam Cung Ngự đâu?”
      Thủy Lam vô cùng khó khắn mới ra câu: “Công tử ở trong phòng cách vách......”
      Tịch Nhan vội vàng lấy áo choàng vắt tấm bình phong bên cạnh khoác lên người, sau đó liền ra cửa, đến thẳng phòng ngủ của Nam Cung Ngự.
      Trong phòng rất yên lặng, trong khí tỏa ra mùi hương mà Nam Cung Ngự thích nhất, bình thản mà an bình.
      Nhưng khi Tịch Nhan vòng qua tấm bình phong, nàng nhìn thấy người nằm giường tóc bạc trắng mái đầu, vẻ mặt đầy nếp nhăn, lại khắc chế được bật khóc thành tiếng.
      Nàng biết mình dùng bao nhiêu sức lực mới có thể tiến lên, chậm rãi ngồi xuống ở bên giường, bàn tay run run nhàng xoa khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, cúi đầu gọi : “Nam Cung Ngự?”
      có ai đáp lại. Hai mắt nhắm nghiền, ngủ say như chết.
      Tịch Nhan lại gọi lần nữa, nhưng vẫn có ai đáp lại như cũ, nàng nhịn được quay đầu , muốn tìm kiếm người có thể cho mình đáp án, bỗng thấy Mộc Thiệu Đình từ cửa vào.
      Mộc Thiệu Đình nhìn thấy nàng, vẫn mang bộ dáng trầm như trước, chỉ thản nhiên thoáng nhìn nàng liền dời mắt , tiến lên mở miệng Nam Cung Ngự ra, đút cho viên thuốc.
      Tịch Nhan nhịn được lại gọi : “Nam Cung Ngự!”
      cần gọi nữa.” Mộc Thiệu Đình lạnh lùng nhìn về phía nàng, “ vẫn chưa tỉnh lại đâu.”
      Nước mắt Tịch Nhan phút chốc chảy xuống, vẻ mặt thể tin được ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộc Thiệu Đình, nam nhân này lúc trước đem trói mình treo thành lâu, cơ hồ dồn mình vào chỗ chết. Nhưng vào giờ này khắc này, nàng hoàn toàn thể tưởng được điều vừa nghe thấy, đứng bật dậy, nhìn : “Làm sao huynh ấy có thể chưa tỉnh lại được? Vẫn chưa tỉnh mà ngài lại cho uống thuốc gì vậy?”
      Mộc Thiệu Đình chậm rãi giơ bình sứ trong tay mình lên: “Đây là bình Thiên hương tục mệnh cao, nhưng chỉ dùng để bảo trụ tâm mạch cùng hô hấp của thôi, tỉnh lại nữa. Đợi cho bình thuốc này dùng hết, tâm mạch cùng hô hấp của biến mất. Đến lúc đó, đời còn Mộc Cao Phi, cũng còn sư huynh Nam Cung Ngự của ngươi nữa!”
      Ngữ điệu của thong thả mà đạm mạc, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy kinh tâm động phách, ngũ tạng lục phủ đều đau đớn.
      thể nào.” Nàng muốn mình bật khóc trước mặt , nên cắn môi, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt, “Ta đáp ứng với huynh ấy ở bên cạnh huynh ấy, huynh ấy thể bỏ lại mình ta được.”
      Mộc Thiệu Đình nhìn nàng, nở nụ cười lạnh lùng: “Ta cũng đáp ứng với nhất định chữa khỏi bệnh cho , giúp tiếp tục sống sót. Nhưng lại cố tình đem Hàn trì tuyết liên cùng Dao trì đậu khấu trân quý nhất dùng để cứu ngươi! Như thế nào, ngươi luyến tiếc sao? Vậy lập tức cắt cổ tay của ngươi, dùng máu của ngươi cho uống, làm cho sống lại !”
      Tịch Nhan cắn răng, nhíu mi tâm lại nhìn , sau lúc, đột nhiên xoay người rút bảo kiếm treo ở đầu giường của Nam Cung Ngự xuống, rút kiếm ra khỏi vỏ, đem lưỡi kiếm sắc bén nhắm vào cổ tay mình.
      “Loảng xoảng” tiếng, Mộc Thiệu Đình ra tay, cần tốn nhiều sức lực liền đánh rơi kiếm xuống.
      Tịch Nhan nhìn : “Ta chỉ muốn huynh ấy sống lại.”
      Mộc Thiệu Đình từ cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng gợi lên khóe miệng, trào phúng : “Máu của ngươi còn chưa trân quý như vậy đâu, thể cứu tỉnh lại.”
      Tịch Nhan vô lực ôm lấy đầu mình, rốt cuộc nhịn được cúi đầu bật khóc nức nở: “Vậy ngài cho ta biết, như thế nào mới có thể cứu huynh ấy?”
      Mộc Thiệu Đình dùng ánh mắt như cũ nhìn nàng: “Muốn Cao Phi tỉnh lại sao? đến Bắc Mạc, cầu xin tên hoàng đế gọi là Hoàng Phủ Thanh Vũ. Dù sao bản lĩnh của rất lớn, xá gì Hàn trì tuyết liên, thậm chí ngay cả Dao trì đậu khấu tuyệt tích lâu cũng có thể tìm được, ngươi nên ôm hy vọng, ở chỗ cũng có thuốc có thể chữa khỏi cho Cao Phi.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 250 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu
      Trong lòng Tịch Nhan tràn đầy đau xót, đột nhiên có chút sáng tỏ, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộc Thiệu Đình: “...... Ngài là Hàn trì tuyết liên cùng Dao trì đậu khấu mà ta ăn đều lấy từ Hoàng Phủ Thanh Vũ phải ?”
      Mộc Thiệu Đình lạnh lùng nhếch khóe môi xem như là đồng ý.
      Nàng nhớ ràng Nam Cung Ngự từng với nàng, từng trộm quyển sách thuốc tuyệt thế từ trong tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc đó quan hệ giữa Nam Cung Ngự và Hoàng Phủ Thanh Vũ sớm trở thành thủy hỏa bất dung, làm sao có thể đem loại thuốc quý hiếm này nhường lại chứ?
      Nàng biết Nam Cung Ngự phải dùng bao nhiêu tâm sức mới lấy về được, có lẽ để lấy được hai loại thuốc kia về cứu mạng của nàng, mới có thể biến thành bộ dáng như nay?
      Tịch Nhan nằm ở bên cạnh giường, lại lần nữa rơi lệ.
      Nếu hao tổn tâm sức mới lấy được hai lọai thuốc kia về cứu mạng cho nàng Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định ghi hận trong lòng, cho dù trong tay còn có thuốc, làm sao có thể dễ dàng lấy ra nữa?
      Nhưng mạng của Nam Cung Ngự nay như chỉ mành treo chuông chỉ vì cứu nàng, đối mặt với nam tử thân nhất, đối xử tốt với nàng tốt nhất đời này, còn có thứ gì nàng thể trả giá được?
      Cuối cùng, Tịch Nhan chậm rãi mở miệng: “Xin ngài chuẩn bị xe ngựa tốt nhất dùm ta, ta dẫn huynh ấy lấy thuốc, nếu đời còn có thuốc có thể cứu được huynh ấy, ta nhất định chữa khỏi cho huynh ấy!”
      ************************************************** *
      Vào ngày Tịch Nhan mang theo Nam Cung Ngự hôn mê bất tỉnh ra khỏi thành, Mộc Thiệu Đình đứng ở đài cao nhất trong cung điện, từ xa xa dõi mắt theo chiếc xe ngựa rời , trong đôi mắt chút gợn sóng sợ hãi rốt cuộc cũng dần dần lên tia bi thương.
      Xe ngựa phi nhanh như bay, đường ngoại trừ đổi ngựa cùng qua đêm, hầu như lúc nào ngừng lại.
      Mỗi ngày, Tịch Nhan đều cho Nam Cung Ngự uống viên thiên hương tục mệnh cao, để bảo vệ tâm mạch cùng hô hấp của . Nhưng cứ tiếp tục như thế, nàng chỉ cảm thấy hô hấp của dường như càng ngày càng yếu .
      Vào ngày xe ngựa rời khỏi biên giới Đại Sở đối mặt với hai con đường, đường về phía Bắc Mạc, đường về phía Tây Càng, cuối cùng Tịch Nhan ra lệng cho phó tướng đánh xe: “ Tây Càng .”
      Phó tướng kia nao nao, lập tức dừng xe ngựa lại: “Quận chúa?”
      “Ta bảo ngươi Tây Càng.” Tịch Nhan vẫn thản nhiên phân phó như cũ, ánh mắt lại vô cùng trầm tĩnh.
      Tim của phó tướng kia lại đập mạnh và loạn nhịp lên lần nữa, hồi lâu sau mới cúi đầu lên tiếng “Vâng”, lúc này mới quay đầu lại, giục ngựa phóng về hướng Tây Càng.
      Dọc theo đường , mọi chuyện đều rất thuận lợi.
      Rốt cuộc sau hơn tháng, xe ngựa cũng tới được kinh thành Tây Càng, Tịch Nhan sớm mệt mỏi chịu nổi, mặt phủ chiếc khăn che mặt, bất chấp thân phận quận chúa cao quý, đến ngồi bên cạnh vị phó tướng kia để chỉ đường cho về phía hoàng cung, mà đến sơn trang của sư phụ.
      Trong khỏanh khắc khi vừa nhìn thấy sư phụ, Tịch Nhan chậm rãi kéo chiếc khăn che mặt xuống, cúi đầu gọi: “Sư phụ”, liền té ngã xuống đất.
      Đợi đến khi nàng tỉnh lại, biết là mấy ngày trôi qua.
      Tịch Nhan tỉnh lại trong căn phòng mình ở vài năm khi còn , trong phòng vẫn tràn ngập mùi thuốc nàng thích từ ngày còn bé, nhưng bây giờ, nàng dường như phát mùi hương này thân quen và cũng khó ngửi lắm, hít vào hơi sâu, nàng bước ra cửa phòng.
      Tiểu viện phía tây luôn luôn chỉ có nàng cùng Nam Cung Ngự ở. Tịch Nhan vừa vừa mở cửa ra, liền trông thấy sư phụ Đỗ Khiếu Vân đứng khoanh tay nơi đó.
      “Sư phụ.” Nàng cúi đầu gọi tiếng, tiến về phía trước.
      Từ , cảm tình giữa nàng cùng sư phụ kỳ cũng tốt lắm. Hoàng tổ mẫu đưa nàng tới nơi này, ra chỉ đơn giản là gởi nuôi nàng ở đây mà thôi, cho tới nay, mỗi khi đối mặt với vị sư phụ này, đa số nàng đều dùng thái độ tốt quấy rối, vì nàng thích nhìn bộ dáng tức giận, phẫn nộ của sư phụ nhất.
      Nhưng lúc này, chút tâm tình nàng cũng còn nữa.
      Đỗ Khiếu Vân vẫn quay đầu, chỉ thản nhiên lên tiếng.
      Tịch Nhan thẳng đến trước mặt : “Sư phụ, huynh ấy thế nào rồi?”
      Hồi lâu sau, Đỗ Khiếu Vân mới chậm rãi lắc lắc đầu: “Nơi này của vi sư thể chữa khỏi bệnh được.”
      Tịch Nhan khẽ cắn môi, hồi lâu sau mới nâng mắt lên nhìn : “Như vậy sư phụ cho rằng, ở chỗ truyền nhân của dược vương có thuốc có thể trị khỏi cho huynh ấy sao?”
      “Truyền nhân của dược vương?” Đỗ Khiếu Vân khẽ nhếch mày, “ đời còn có truyền nhân của dược vương sao?”
      Tịch Nhan chậm rãi gật đầu: “Có. Chỉ cần sư phụ cho con biết, ở chỗ truyền nhân của dược vương có thuốc có thể trị khỏi cho sư huynh, con tìm .”
      “Nếu con có thể tìm được người này, cũng thể thử lần.” Đỗ Khiếu Vân thản nhiên , “Nhưng muốn chữa khỏi cho Nam Cung, hy vọng này là quá xa vời.”
      Tịch Nhan lắc lắc đầu: “ sao cả.” Dứt lời, nàng liền xoay người về phòng mình. Khi được hai bước, nàng bỗng quay đầu nhìn Đỗ Khiếu Vân, nở nụ cười: “Sư phụ, hơn năm gặp, sao người lại già như vậy?”
      Đôi mắt Đỗ Khiếu Vân có chút buồn bã, bỗng nhiên mở miệng : “Con tính hồi cung sao?”
      Tịch Nhan cười khẽ tiếng, kiêu ngạo giơ nghếch chiếc cằm lên: “Trở về chỗ làm cho người ta chết nghẹn làm gì chứ? Trời đất bao la, thiếu gì nơi cho con đến! Chỉ thỉnh sư phụ, giúp con chiếu cố Nam Cung sư huynh tốt, như vậy đủ rồi.”
      **************************************************
      Tịch Nhan mất gần hai tháng mới đến được Bắc Mạc, nàng cải nam trang, ngày ngày khắp đầu đường, xó chợ trong kinh thành, chỉ để tìm kiếm cơ hội có thể diện kiến vị đế vương trẻ tuổi của Bắc Mạc.
      Nàng phải từng nghĩ qua dùng cách thức xuất đầu lộ diện để thu hút chú ý của mọi người trong kinh thành, có lẽ như thế mới có thể có cơ hội gặp mặt vị hoàng đế kia, nhưng suy nghĩ lại, nàng cảm thấy biện pháp như vậy có khả năng làm mình tự rướt họa vào thân, nên đành phải tìm cách khác.
      Nhưng ngày ngày ở trong kinh thành, nàng lại nghe được nghị luận của dân chúng về vị hoàng đế kia cần chính dân như thế nào, tựa hồ người này phải là người thích ăn chơi hưởng thụ, nên Tịch Nhan biết rằng mình muốn gặp ở ngoài cung là chuyện có khả năng xảy ra.
      Rốt cuộc nàng cũng có biện pháp khác.
      Vào ngày, khi Tịch Nhan đường, đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai người vừa thấy liền biết là nữ tử xuất thân từ thanh lâu tới, nhìn thấy nàng, hai người đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức lại vui mừng tiến lên, trái phải giữ nàng lại: “Hoa công tử, lâu thấy nha!”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 251 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu
      Tịch Nhan bị lôi kéo vào trong thanh lâu gọi là Bách Hoa Lâu, đến lúc này nàng vẫn còn hiểu được đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
      Nhưng khi nàng vừa vào cửa, tất cả các nương trong sảnh đều chạy vội đến, ngọt ngào phía trước đưa đẩy phía sau gọi nàng là Hoa công tử, nàng càng thêm mờ mịt.
      Trong lúc mơ mơ hồ hồ nàng ngồi xuống gian phòng, bên cạnh là các nương ân cần tiếp đón, rốt cuộc Tịch Nhan cũng từ trong khiếp sợ cùng mê man phục hồi tinh thần lại, nàng nhíu mày nhìn về phía nữ tử bên cạnh, nghiền ngẫm : “Nàng tên là gì, sao lại biết ta?”
      Lời vừa ra, tất cả các nương đều cầm khăn lụa trong tay ném về phía nàng: “Sao Hoa công tử lại có lương tâm như vậy, lúc trước còn cùng ta chàng chàng thiếp thiếp, ngắm hoa dưới ánh trăng, lời ngon tiếng ngọt bên tai, nay lại quên tỷ muội chúng tôi còn mảnh!”
      Trong lòng Tịch Nhan phải có nghi hoặc. Các nương này đều cư xử với nàng với thái độ quen biết lâu, nếu là ngẫu nhiên nhận sai cũng có vấn đề gì, có lẽ thế gian này có nam tử có bộ dạng giống nàng như đúc? Nhưng nếu ngay cả họ cũng giống nhau sao? Chuyện này khỏi quá mức quỷ dị.
      Tịch Nhan nở nụ cười: “Làm sao làm sao, ta làm sao mà quên được các vị tỷ tỷ chứ? Chỉ sợ các vị tỷ tỷ ta vô ơn bạc nghĩa nên quên tiểu sinh rồi!”
      Bên cạnh nàng, nữ tử lập tức nhân cơ hội ngã vào trong lòng nàng, uốn giọng : “Hoa công tử làm sao lại vậy, sống ở đời này, có thể tìm thấy mấy người tuấn mỹ giống công tử như vậy đâu? Ta dù cho có quên mất tổ tông, cũng thể quên được Hoa công tử nha!”
      “Sao?” Tịch Nhan sờ sờ cằm mình, nhìn nàng, “Vậy nàng xem, ta tên gọi là gì?”
      Nàng kia cười duyên : “Hoa công tử muốn thử thiếp sao? Tên của công tử phải là Quân Bảo sao?”
      Hoa Quân Bảo!
      Tịch Nhan ràng uống nước, nhưng lại cảm thấy mình đột nhiên bị sặc, cúi người ho khan.
      Làm sao có thể tên là Hoa Quân Bảo? Hoa Quân Bảo tới thanh lâu này sao? Nhưng vì sao nữ tử này lại nhận nàng thành ra ? Tuy hai người là biểu huynh muội, nhưng mà cùng với nàng cũng có nửa điểm giống nhau? Hay là mình bị người nào đó theo dõi, cố ý làm chuyện xấu với mình?(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Tịch Nhan khỏi trở nên cảnh giác, nhưng vẫn giả vờ cười cợt cùng các nương này, bỗng nhiên nàng đứng dậy : “Tại hạ hôm nay còn có việc, thể ở lại cùng các vị tỷ tỷ, ngày khác ta đến thăm các vị tỷ tỷ?”
      Lời vừa ra, các nữ tử này lại ồn ào, cho nàng .
      Trong lúc Tịch Nhan sốt ruột, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, người này chính là tú bà chủa thanh lâu này, bà ta làm động tác cầu mọi người giữ yên lặng, rồi đè thấp thanh : “Các vị nương, các ngươi ầm ỹ cái gì, quên Cửu gia còn nghỉ ngơi ở phòng cách vách sao? Tính tình của Cửu gia các ngươi cũng phải biết, cẩn thận kẻo ngài nổi giận, đến lúc đó các ngươi đều gánh nổi!”
      xong, bà ta lại nhìn về phía Tịch Nhan, cười làm lành : “Hoa công tử, phải ta tôn trọng Hoa công tử, vị Cửu gia kia là người chúng ta thể trêu vào, ta cả gan thỉnh Hoa công tử chuyển sang phòng khác nhé?”
      Trong lòng Tịch Nhan có chút chấn động. Kinh thành này là nơi dưới chân thiên tử, có thể dùng từ “Gia” này để xưng hô, thân phận người kia nhất định là đơn giản. Vì thế nàng khẽ nhếch môi gợi lên ý cười, mặt mang theo vẻ khinh thường: “Cửu gia? Ta muốn nhìn chút, vị Cửu gia ấy lớn lối như thế nào!”
      Dứt lời, nàng liền ra ngoài, bọn nữ tử phía sau lại hô to tiếng, vội giữ chặt nàng lại, phân tích thiệt hơn cho nàng:
      “Hoa công tử, tính tình của Cửu gia tốt, cậu đừng tìm ngài ấy.”
      “Đúng vậy, chúng ta thể trêu vào Cửu gia, Hoa công tử, chúng ta đến phòng khác ?”
      Tịch Nhan chậm rãi giơ tay lên, quay đầu nhìn về phía mọi người, khẽ gợi lên ý cười, chỉ thoáng như có thể hút lấy hồn phách của người khác.
      Tất cả các nữ tử nhất thời đều ngây người, Tịch Nhan lúc này mới khẽ cười tiếng : “ thế gian này có ai mà ta thể trêu vào đâu!”
      Tịch Nhan bước nhanh ra khỏi phòng, cũng để ý đến điều gì khác, lập tức tới gian phòng sát vách, đưa tay vỗ vỗ cửa phòng.
      Trong phòng bên cạnh vang lên tiếng hít vào sâu của đám nữ tử, khóe miệng Tịch Nhan vẫn chậm rãi gợi lên ý cười như trước, khi có nghe tiếng đáp lại, nàng lại càng dùng sức vỗ vỗ cửa phòng.
      Lần này, rốt cuộc vang lên tiếng mở cửa.
      Trong phút chốc, Tịch Nhan liền đối diện với đôi mắt đỏ sẫm như máu, dù cho lá gan của nàng có lớn đến đâu cũng nhịn được có chút khiếp sợ. Nhưng vì khỏang cách của hai người quá gần nên nàng nhìn dung mạo của , bất đắc dĩ phải thối lui hai bước, tướng mạo nam tử kia rốt cuộc cũng xuất đầy đủ, ràng ở trong mắt nàng.
      Khuôn mặt Tịch Nhan nhất thời cứng lại, trong nháy mắt, nàng cảm thấy máu người mình giống như chảy ngược lại --
      ! Chính là ! Nam nhân dùng tên bắn về phía mình là !
      Nàng kỳ sợ chết, nhưng giờ này khắc này nhìn thấy nam nhân này, lại nhịn được theo bản năng cảm thấy rất sợ hãi, loại cảm giác này giống như cảm giác tiến gần đến cái chết lại lần nữa đánh úp lại, Tịch Nhan nhịn được nhấc chân muốn chạy trốn.
      Đêm qua Hoàng Phủ Thanh Thần say rượu, giờ ngủ say, lại bị người ta quấy rầy, lúc trong cơn giận dữ lại nhìn thấy bên ngoài là tiểu tử tuấn tú, bộ dáng trông quen mắt, nhịn được nao nao, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy chạy muốn , trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên xẹt qua ý nghĩ, vội vươn tay ra kéo cổ tay Tịch Nhan lại, trầm giọng : “Là ngươi sao?”
      Tịch Nhan nhất thời cảm thấy cả người mềm nhũn, miễn cưỡng tự trấn định lại, nhướng mày cười: “A, vị công tử này biết tại hạ sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn nàng, trong lòng vừa hận, vừa giận, vừa nghi hoặc, rốt cuộc ngay cả mình cũng bản thân suy nghĩ cái gì, chỉ nắm chặt cổ tay của nàng tay, mạnh mẽ kéo nàng vào trong phòng mình, đóng cửa phòng lại.
      Dù sao đây cũng là người thiếu chút nữa là hại chết mình, Tịch Nhan chỉ thoáng chấn động mạnh: “Ngươi muốn làm gì?”
      “Ngươi muốn làm gì?” Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận rống lên tiếng, “Hoa Tịch Nhan, ngươi tới nơi này làm gì?”
      Tịch Nhan lại mê man, nhưng nàng cảm thấy lần này dường như cũng có ý muốn giết mình, rốt cuộc nhịn được khẽ đè lại ngực, trấn định : “Ngươi làm sao có thể biết ta được?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy buồn cười: “Ta làm sao có thể biết ngươi được? Ngươi hỏi ta làm sao có thể biết ngươi được? Hoa Tịch Nhan, ngươi còn muốn giả thần giả quỷ tới khi nào?”
      Tịch Nhan nghe mà hiểu gì, nhìn thấy bộ dáng vừa tựa tiếu phi tiếu vừa phẫn nộ của , nàng hơi quay đầu tránh ánh mắt của , trong lòng lại thầm tính toán, rồi mới thấp giọng : “Ngươi, có thể mang ta gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ hay ?”
      Trong nháy mắt, khuôn mặt của Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ trở nên vặn vẹo.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 252 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu
      Hoàng Phủ Thanh Thần biết nữ nhân luôn luôn coi là họa thủy này giở trò gì, rốt cuộc nhịn được cười lạnh tiếng: “Ngươi muốn gặp Thất ca của ta sao?”
      Trong lòng Tịch Nhan cũng khỏi nảy sinh nghi hoặc. Nam nhân này hình như là biết mình, hơn nữa vừa thoạt nhìn tựa hồ đối với mình hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đến tột cùng là vì sao? Nàng cũng biết nếu mình truy vấn về việc này, rất có khả năng làm cho nổi trận lôi đình, mất cơ hội diện kiến Hoàng Phủ Thanh Vũ, nên nàng cực kỳ cẩn thận tránh khỏi phiền phức, mỉm cười nhìn : “ được sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần cũng cười lên, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: “Mơ tưởng.”
      Nhìn thấy tông cửa ra ngoài, Tịch Nhan cũng hoảng hốt, cười khẽ tiếng: “Sao, ra hoàng tộc Bắc Mạc đối với giọt máu của mình lưu lạc bên ngoài thờ ơ như thế này. Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn gặp con mình sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần mạnh mẽ xoay người lại, sắc mặt thay đổi: “Ngươi cái gì?”
      Tịch Nhan lơ đễnh nhếch môi lên: “Ngươi cho Hoàng Phủ Thanh Vũ biết, nếu muốn con mình, vậy cần gặp ta.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần gắt gao nắm chặt nắm tay, nhìn về phía nàng: “Ngươi chờ đó!”
      Muốn dẫn người tiến cung diện kiến hoàng đế, theo lệ là chuyện vô cùng rắc rối, hơn nữa thân phận Tịch Nhan lại đặc thù, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng mặc kệ những lễ nghi này phiền phức, liền trực tiếp bảo nàng cải trang thành tiểu thái giám theo hầu bên cạnh mình.
      Vì muốn diện kiến Hoàng Phủ Thanh Vũ, Tịch Nhan chần chờ chút, nhưng cuối cùng cũng kháng cự.
      Sau khi bãi triều, theo thường lệ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại truyền Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị vào Ngự thư phòng hỗ trợ xử lý tấu chương, vừa ngồi xuống liền sai người ôm tấu chương được phân loại sẵn phân chia cho hai người.
      Bộ dáng của Thập Nhị có chút yên lòng, cẩn thận nhìn về phía : “Thất ca, đệ có thể đem mấy thứ này về phủ để xử lý hay ? Đệ cam đoan sáng sớm ngày mai đưa lại cho huynh.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, thản nhiên liếc nhìn : “Gần đây hình như đệ có vẻ bận rộn nhỉ?”
      Thập Nhị hì hì nở nụ cười, cho là đáp ứng rồi nên sai người tiến vào ôm tất cả tấu chương của mình, sau đó vội vàng ra ngoài.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại liếc mắt nhìn , vừa muốn điều gì, Hoàng Phủ Thanh Thần giống như sau hồi lâu dằn vặt, rốt cuộc mở miệng: “Thất ca, đệ có việc muốn với huynh.”
      Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ lâm triều nhận ra yên lòng, đường trở lại Ngự thư phòng, cũng có bộ dáng muốn lại thôi, giờ này thấy rốt cuộc mở miệng, nên buông tấu chương trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía .
      Hoàng Phủ Thanh Thần cũng biết nên như thế nào, cắn răng lâu, sau khi quyết định đánh cuộc phen liền mở miệng: “Thất ca, huynh có từng nghĩ tới bản thân mình có thêm đứa con nữa hay ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nao nao, tự chủ được ninh mi nhìn về phía : “Đệ cái gì?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần hít vào hơi sâu: “Đệ , huynh có từng tìm hiểu qua sau khi Hoa Tịch Nhan rời khỏi huynh có sinh thêm đứa con nào nữa hay ?”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ ngàn năm thay đổi rốt cuộc cũng thay đổi, tấu chương trong tay cũng bởi vì bị người ta dùng sức nắm chặt mà thay đổi hình dạng.
      quả chưa từng tìm hiểu qua. Từ khi Tịch Nhan rời khỏi, liền tìm hiểu tin tức liên quan đến nàng, thậm chí ngay cả tin tức của Nam Cung Ngự, cũng phong bế cẩn thận, cho bản thân mình được biết.
      cơ hồ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình: “Đệ biết được điều gì?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu lên, có chút khó xử nhìn , rốt cuộc : “Có người muốn gặp huynh.”
      Dứt lời, xoay người liền ra khỏi Ngự thư phòng, để lại mình Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở chỗ kia, có chút hoảng hốt, lại có chút mê mang.
      bao lâu sau, cánh cửa Ngự thư phòng lại bị đẩy ra, trước tiên là cái đầu nho đội chiếc mũ thái giám ló vào dò xét, nhưng khi Hoàng Phủ Thanh Vũ lần đầu tiên trông thấy cơ hồ như muốn mất hô hấp.
      Tịch Nhan đóng cửa lại cẩn thận, nàng cảm thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhìn chằm chằm ở người mình, nhưng lại làm cho trong lòng người ta vô cùng bất an. Nàng dám nhìn nam nhân xuất nhiều lần trong mộng của mình, từ lúc vào phòng cho đến giờ đều cúi thấp đầu xuống. đến giữ phòng, nàng biết nên hành lễ như thế nào, lại cúi đầu nhìn trang phục người mình, trong đầu nổi lên ý muốn đùa cợt bèn bắt chước bộ dáng hành lễ của thái giám, quì gối xuống: “Nô tài ra mắt Hoàng Thượng.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm chậm rãi tích tụ tập cơn cuồng phong, hồi lâu sau mới trầm giọng lên tiếng: “Đứng lên .”
      Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, trái tim đột nhiên đập hỗn loạn, cũng biết mình nên cái gì làm cái gì, bất đắc dĩ nhìn chậm rãi nở nụ cười.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi buông lỏng tấu chương thay hình đổi dạng trong tay ra, sau đó lại cúi đầu lấy tấu chương khác ra xem: “Vì sao muốn gặp ta?”
      Tịch Nhan chú ý tới tự xưng là “Ta” mà phải là “Trẫm”, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng bắt buộc mình phải trấn định, : “Hoàng Thượng, ta đến là muốn cầu Hoàng Thượng ban cho vài thứ.”
      Rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía dung nhan tuyệt mỹ vô cùng quen thuộc, thanh trầm thấp khàn khàn: “Nàng muốn cái gì?”
      hỏi nàng, nàng muốn cái gì. Giống như chỉ cần nàng ra, cho nàng. Tịch Nhan nhịn được có chút kinh ngạc, hồi lâu sau, rốt cuộc trấn tĩnh lại lên tiếng: “Hỏa liên hoa.”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ảo não: “Hỏa liên hoa?”
      Theo sách thuốc do mẫu thân ghi lại, Hỏa liên hoa là loại thuốc quý hiếm nhất thế gian, sinh trưởng đỉnh núi Ô Ngọc quanh năm buốt giá, trăm năm chỉ nở đóa cho nên cả đời người chưa chắc nhìn thấy được. Hơn nữa trong sách thuốc còn ghi lại, Hỏa liên hoa này chỉ dùng làm thuốc để trị chứng bệnh lão hóa sớm.
      Cảm xúc hồi hộp ngừng nảy lên trong lòng bất giác chậm rãi lắng đọng lại. Khóe môi bất giác chậm rãi gợi ý cười, cũng chính là cười bản thân mình: “Như thế nào, Nam Cung Ngự bị mắc chứng bệnh lão hóa sớm sao?”
      Tịch Nhan chưa kịp cảm thấy tò mò vì sao biết được, nhìn thấy cười, nàng chỉ nghĩ đến vì mối hận với Nam Cung Ngự mà cười nhạo Nam Cung Ngự nên trong lòng rất khó chịu, nhưng cố gắng tự kiềm chế lại, : “Cầu xin Hoàng Thượng, coi như ngài vì mối giao hảo với Tây Càng mà ban cho tiểu nữ tử Hỏa liên hoa.”
      có.” nhìn nữ tử từng xâm nhập tận xương cốt của mình phía dưới giờ đây biến thành người xa lạ, thản nhiên phun ra câu.
      Tịch Nhan vốn cũng ôm quá nhiều hi vọng, nghe thấy như vậy, cũng chỉ khẽ cắn môi, lại tiếp: “Vậy Hàn trì tuyết liên hoặc là Dao trì đậu khấu sao?”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ biểu chút cảm xúc nào, nhìn về phía nàng: “Nếu có, nàng lấy gì để trao đổi?”
      Sắc mặt Tịch Nhan khẽ trầm xuống, ánh mắt vốn có chút mơ hồ giờ đây cũng lắng đọng lại: “Vậy ngài muốn gì?”
      “Ta muốn gì.” bỗng dưng nở nụ cười, giống như lặp lại lời của nàng, lại giống như hỏi chính bản thân mình, sau đó chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn học, từng bước về phía nàng, khi đến trước mặt nàng, bỗng nhiên vươn tay ra, nhanh chóng bắt lấy tay cổ tay nàng, làm cho nàng phải nhìn về phía mình: “Nhan Nhan, nàng xem ta muốn gì?”
      tiếng “Nhan Nhan”, làm cho Tịch Nhan chấn kinh, thế cho nên nàng nhìn , thất thần lâu.
      Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nhận thấy được điều gì, ngón tay vừa chuyển động kiểm tra xem mạch đập của nàng, sắc mặt nhất thời thay đổi.
      Mạch đập của nàng cực kỳ cổ quái, ràng khác biệt nhiều so với lúc trước nàng trúng độc, nhưng mà khác biệt, khác biệt rất -- có lẽ khác biệt này chính là nguyên nhân làm cho nàng còn sống sót?
      Tịch Nhan rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, khẽ dùng sức muốn thoát khỏi : “Ngài buông tay ra.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nắm chặt tay nàng: “Nam Cung Ngự cho nàng uống gì?”
      Tịch Nhan vừa vội vừa giận, biết vì sao lại hỏi như vậy, nhưng khinh bạc nàng như vậy làm cho nàng cảm thấy thể chịu đựng được: “Uống gì có liên quan gì đến ngài, buông ra!”
      “Nhan Nhan!” Cuối cùng cũng có biện pháp tiếp tục giả vờ lạnh lùng với nàng nữa, vươn tay ra chậm rãi giữ lấy chiếc gáy của nàng, thấp giọng : “ cho ta biết, cho nàng uống thuốc gì?”
      Ngữ khí của tự nhiên nhưng lại vô cùng thân thiết như vậy, Tịch Nhan có chút hốt hoảng, cảm thấy giống như từng trải qua rồi, nhưng làm thế nào cũng nhớ ra, nhìn thấy ánh mắt tha thiết cùa ngay trước mắt, nàng nhịn được khẽ cắn môi, vô ý thức đáp: “Hàn trì tuyết liên, Dao trì đậu khấu......”
      phải hai thứ này!” khắc chế được vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt của nàng,“Ngoại trừ bỏ hai thứ này, còn có thứ nào khác nữa?”
      Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, hô hấp của có chút dồn dập lọt vào trong tai nàng, biết vì sao trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, giống nhau có cọng lông chim cọ cọ vào trong lòng, tâm thần trong khoảng thời gian ngắn lại hoảng hốt: “ có, có uống thuốc gì khác nữa......”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ ngưng trọng xuống: “ có uống thuốc gì khác nữa sao?”
      Tịch Nhan nhìn , đột nhiên trong lòng cảm thấy giật mình, vì mới vừa rồi bản thân nàng trong cơn hoảng hốt cùng mê muội nhu thuận nghe lời , nên nàng mạnh mẽ vươn tay đẩy , còn mình cũng rút lui hai bước, cách rất xa.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, giống như thẳng vào lòng người.
      Tịch Nhan dám nhìn thẳng vào nên vội tránh ánh mắt , cắn răng : “Ta biết ngài muốn gì, nhưng còn con của ngài, ngài muốn cho nó nhận tổ quy tông sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lần nữa ngưng mắt nhìn về phía nàng.
      Tịch Nhan liếc nhìn qua khóe mắt cảm giác ánh mắt của chăm chú vào khuôn mặt mình, nàng cố tự trấn an mình phải hết sức bình tĩnh, vừa cười vừa : “Đúng vậy, nữ nhân của ngài sinh cho ngài đứa con, đương nhiên, có khả năng ngài biết, nhưng ngài phải ngay cả nàng ta cũng nhớ chứ?” Tịch Nhan nhướng mắt lên, gằn từng chữ từng chữ : “Trầm – Đạm - Tuyết, ngài còn nhớ ?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 253 : Tương kiến bất tương tri (gặp mà như quen biết)
      Nàng , nữ nhân của ngài sinh cho ngài đứa con, Trầm Đạm Tuyết, ngài còn nhớ sao?
      Trong chớp mắt, Hoàng Phủ Thanh Vũ gần như mất hô hấp, nhìn ánh mắt của nàng đều thay đổi. Hồi lâu sau, mới tìm lại thanh của chính mình: “Nàng cái gì?”
      Tịch Nhan tà tà liếc mắt nhìn cái, cười lạnh : “Còn nhớ , Hoàng Thượng?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa hồ khắc chế được tới gần nàng, kéo mạnh nàng vào trong lòng mình, giữ chặt khuôn mặt của nàng, cố gắng hướng ánh mắt của nàng phải đối diện với ánh mắt của mình, giống như muốn tìm điều gì đó từ trong đôi mắt của nàng.
      Tịch Nhan bị làm cho đau, nhịn được nhíu mi giãy dụa: “Ngài làm gì vậy?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được giọng rủa tiếng: “Đến tột cùng Nam Cung Ngự làm gì nàng rồi?”
      “Huynh ấy đối xử rất tốt với ta!” Tịch Nhan thể thoát khỏi , bèn lấy chân đá , nhưng nàng phát làm thế vẫn có tác dụng, liền cố gắng bình tĩnh lại, nhìn , kiều mỵ nở nụ cười: “Hoàng Thượng, ngài là người vạn người, muốn nữ nhân thế nào mà được chứ? Nếu ngài muốn ta, cũng có thể, chỉ cần ngài cho ta Hàn trì tuyết liên cùng Dao trì đậu khấu.”
      Chỉ thoáng, chỉ thoáng thôi, trong lòng như trời sụp đất nứt, nhớ đến có lần, bản thân mình mạo hiểm đến Đại Sở, ở đường nhìn thấy tình hình của nàng.
      nhìn thấy nàng ở bên cạnh Nam Cung Ngự, vừa cười vừa đùa giỡn, ánh mắt trong trẻo như làn nước hồ thu, bộ dáng có chút ưu thương nào, điều đó rốt cuộc làm cho tâm hoàn toàn chết lặng, sau đó quay trở về Bắc Mạc. Nhưng nếu, nếu khi đó nàng mất ký ức --
      nhịn được lại đưa cánh tay lên nắm chặt nàng lại: “Nàng biết ta là ai sao?”
      “Ngài?” Tịch Nhan cười lạnh tiếng, “ phải là hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ sao? Người phát binh tấn công Đại Sở, vị quân chủ vĩ đại suýt chút nữa đem ta nhất tiễn xuyên tâm, ta đúng ?”
      Trầm mặc hồi lâu sau, khóe môi chậm rãi gợi lên ý cười đạm mạc: “Được, ra là thế. Như vậy nàng cho rằng chỉ với thân phận quận chúa Tây Càng của nàng, chỉ với câu , lão Cửu mang nàng tới gặp ta sao? Nàng dựa vào cái gì để có thể diện kiến ta?”
      Tịch Nhan phải từng nghĩ về vấn đề này, chỉ : “Ta biết nguyên nhân, đương nhiên, chỉ cần có thể diện kiến ngài, nguyên nhân kia cũng quan trọng! Chỉ cần ngài hứa cho ta thuốc.”
      “Vì , nàng hối hận chứ?” Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi kề sát vào mặt của nàng, trầm giọng .
      “Đúng.” Tịch Nhan ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt , thản nhiên .
      Đột nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại bất ngờ cúi đầu, mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi của nàng, sau đó chiếc lưỡi linh hoạt bắt đầu chút e dè tiến vào, giống như muốn nuốt tất cả hô hấp của nàng vào trong bụng.
      Tịch Nhan mở to hai mắt nhìn , cả kinh thở nổi, nhưng mà vì sao lại có loại cảm giác quen thuộc như vậy?
      Nàng nhìn khuôn mặt tuấn lãng trước mắt, trong lòng ầm ầm tiếng -- đúng rồi, tình hình như vậy, ở trong mộng từng xuất rất nhiều lần, là , ! Chẳng qua, trong mộng thực ôn nhu, chứ bá đạo đoạt lấy như thế này.
      Đoạt lấy...... Tịch Nhan hốt hoảng, đột nhiên trong lúc đó bừng tỉnh lại, vội vàng ra sức giãy dụa.
      Chiếc mũ đầu nàng bị kéo xuống, mái tóc đen rơi xuống, trang phục thái giám người nàng cũng bị vầy vò đến rối loạn, đai lưng bị bung ra, quần áo xốc xếch.
      Rốt cuộc buông đôi môi của nàng ra, nhưng vẫn ép buộc nàng phải trán chạm trán với như cũ, nhàng chạm vào môi nàng, thanh trầm thấp đủ để cho mình nàng có thể nghe được: “Nhan Nhan, tại, có nhớ ta là ai chưa?”
      Tịch Nhan hít thở phì phò từng ngụm từng ngụm, lại bị buộc phải nhìn vào ánh mắt nên cảm thấy từ nơi tối đen, sâu thẳm trong đầu dâng lên cơn lốc xoáy giống như phải cuốn nàng vào trong ấy. Nàng nhịn được nhắm hai mắt lại, trong đầu lặp lặp lại câu kia của -- có nhớ ta là ai chưa?
      Giống như nàng vốn nên biết , mà giống như thông qua hành động thân mật vừa rồi mới có thể nhắc nhở nàng rằng bọn họ từng có qua lại với nhau?
      Nhưng bọn họ từng có qua lại sao? là vớ vẩn! Cho tới bây giờ nàng chỉ sống ở Tây Càng, hơn năm trước mới theo Nam Cung Ngự đến Đại Sở, làm sao có thể biết được ? Còn nữa, nếu nàng biết , làm sao nàng có thể hoàn toàn có chút ấn tượng nào vậy?
      Nàng bỗng dưng cảm thấy mình giống như trầm mê, theo như lời của Hoàng Phủ Thanh Thần, từng câu từng từ đều thể rằng bọn họ chắc chắn có quen biết nhau. Hơn nữa, nếu là người xa lạ, làm sao có thể vì câu biết là hay giả dối của nàng liền tùy tiện mang theo nàng tiến cung diện thánh chứ?
      Lúc trước nàng cố ý xem điều này, muốn suy nghĩ đến, giờ này khắc này rốt cuộc xâu chuỗi lại, toàn bộ đều cho nàng -- nàng chắc chắn biết , biết vị hoàng đế Bắc Mạc này, cũng biết được kẻ từng suýt bắn chết mình Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Nhưng làm sao có thể, điều này sao có thể?!
      Tịch Nhan cảm thấy bản thân mình tựa hồ rơi vào chiếc lưới lớn, tất cả mọi người ngoài lưới đều nhìn nàng, chỉ có nàng, dạo trong chiếc lưới đó tìm thấy đường ra.
      Nàng cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn trước mặt: “Ta biết ngài sao?”
      Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn trầm tĩnh như trước, nhìn nàng, hồi lâu sau mới thản nhiên : “Điều đó quan trọng. Quan trọng là nàng có muốn nhớ lại ký ức của nàng với ta ?”
      Ý tứ của là nàng mất trí nhớ sao? Tịch Nhan cảm thấy rất buồn cười, lẩm bẩm : “Trí nhớ của ta đều ở trong đầu mình, nhưng có ngài, ta biết ngài.”
      chậm rãi buông lỏng nàng ra, xoay người lại: “Nàng muốn nhớ lại, vậy cũng sao.”
      Tịch Nhan ngẩn ra, liền nhìn thấy lại về phía thư án, chậm rãi ngồi xuống, liếc nhìn nàng cái nào nữa.
      Giờ này khắc này, Tịch Nhan biết nên làm như thế nào cho phải. Tuy rằng chuyện mất trí nhớ đối với nàng mà là quá mức vớ vẩn, nhưng nhiều xảy ra trước mắt như vậy, nàng cảm thấy hỗn loạn chưa từng có, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Vậy ngài có thể cho ta thuốc ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng nâng mắt lên, ánh mắt chỉ lướt qua người nàng liền cúi đầu lại.
      Tịch Nhan rốt cuộc nhịn được tiến lên, chắn trước thư án của của , : “Bất luận là ta có biết hay biết ngài, ít nhất ta với ngài Đạm Tuyết sinh cho ngài đứa con, chẳng lẽ đứa con nối dõi đáng giá bằng chuyện vớ vẩn là ta có biết hay biết ngài sao?”
      Chuyện vớ vẩn? Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gợi lên khóe miệng, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng: “Nhan Nhan, ta lại còn nghĩ đến sau khi nàng rời khỏi ta lại sinh thêm cho ta đứa con nữa chứ.”
      Tịch Nhan, chấn kinh rồi.
      , nàng rời khỏi , nàng sinh con cho ?!
      Nàng ngây người lâu, bỗng nhiên ôm đầu kêu to lên -- nếu phải nàng điên rồi, nhất định là nam nhân trước mắt này điên rồi! Cái gì mất trí nhớ, cái gì rời khỏi, cái gì con, toàn bộ đều là hưu vượn!
      Nàng cơ hồ muốn té ngã, nhưng lại ngã vào lòng kẻ vừa rồi còn ôm ấp nàng bửa bãi. biết từ khi nào tới bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, từng chút lại từng chút vỗ về đầu của nàng, thanh trầm thấp bi thương phảng phất như truyền từ trời xuống: “Nhan Nhan, nàng làm sao có thể nhớ ta chứ......”
      Tịch Nhan rốt cuộc khắc chế được lâm vào hôn mê bất tỉnh.
      ********************************************
      Đợi cho đến khi nàng tỉnh lại ở trong gian phòng tràn đầy màu sắc vàng óng chói mắt, sớm còn biết thời gian gì nữa.
      Nhưng khi nàng vừa mới mở mắt ra, bỗng dưng ập vào mắt là đôi mắt đen to tròn, người trước mắt cơ hồ dán mặt vào mặt nàng, nàng căn bản nhìn bộ dáng của người đó.
      Tinh thần chịu nổi tra tấn rốt cuộc còn sức lực chịu đựng được nữa, Tịch Nhan khắc chế được nhắm mắt hét lên tiếng.
      Khuôn mặt trước mắt kia đột nhiên liền lui về phía sau, Tịch Nhan nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy ấm áp nho cách mình càng ngày càng xa, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
      Nhưng khi vừa nhìn thấy, nàng lại lần nữa chấn kinh.
      Bên cạnh chiếc giường màu vàng là tiểu nương hơn hai tuổi nhiều, mở to hai mắt nhìn nàng. Chính là đôi mắt vừa dán mặt nàng vừa rồi.!
      Nhưng điều làm Tịch Nhan càng khiếp sợ hơn chính là dung mạo bé này biết vì sao lại vô cùng giống nàng?
      Tiểu Bất Ly tựa hồ sinh ra nỗi bất mãn đối với biểu tình mặt nàng, khuôn mặt nho nhăn nhăn nhó nhó, nhưng nhớ tới lời phân phó của phụ hoàng lúc nãy, rốt cuộc lại đến bên long tháp lần nữa, mỉm cười ngọt ngào gọi lên: “Mẫu thân!”
      Thế giới của Tịch Nhan rốt cuộc hoàn toàn hỗn loạn! Nàng biết mình nên khóc hay nên cười, ai có thể cho nàng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng trước mắt, đối mặt với khuôn mặt phấn điêu ngọc mài này, tiểu nương này cơ hồ giống nàng khi còn bé như đúc, nàng nên làm cái gì bây giờ?
      Nàng khắc chế được muốn ngất xỉu lần nữa, nhưng tiểu Bất Ly cũng leo lên người nàng, lôi kéo tay nàng: “Mẫu thân, dậy , mẫu thân ngủ ngày đêm, thể ngủ tiếp nữa!”
      Tịch Nhan dường như phải dùng hết sức lực cả cuộc đời mình mới tự thuyết phục bản thân phải bình tĩnh lại, nhìn bé trước mặt cười vô cùng miễn cưỡng: “Tiểu nương, con tên là gì?”
      Nàng tiếp xúc với trẻ con, nên cũng biết nên dùng ngữ khí như thế nào để chuyện cùng bé này, chỉ có thử thăm dò từng bước.
      “Mẫu thân, con gọi là Bất Ly, Bất Ly trong Bất Ly Bất Khí!” Tiểu Bất Ly tuổi tuy nhưng thanh lại rất to, buồn phiền tiến vào trong tai Tịch Nhan, Tịch Nhan cảm thấy đầu càng hôn mê.
      Bất Ly, Bất Ly...... Nàng cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, sau khi suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc mới nhớ lại từng nhìn thấy hoàng bảng, đột nhiên tỉnh ngộ kêu lên: “Con là Bất Ly sao? Con chính là trưởng công chúa của Hoàng Phủ Thanh Vũ?”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :