1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 244 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu
      Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ mình có tâm tình gì khi nghe được quyết định của Hoàng Phủ Thanh Vũ, tuy rằng, từ sớm cũng đoán được dụng ý của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      vĩnh viễn nhớ khỏang thời gian nửa tháng trước, Hoàng Phủ Thanh Vũ làm việc ngày đêm đến khi trời đen kịt, có lần thậm chí còn té xỉu ở trong Noãn các, may mắn Tống Văn Viễn phát sớm mới gây thành đại họa.
      phải là người cẩn thận, cũng giống Thập Nhất luôn lấy đại cục làm trọng, nhưng đến lúc đó cũng mơ hồ nhận thấy được có điều đúng.
      ở bên giường Hoàng Phủ Thanh Vũ canh giữ ngày đêm, mới đợi được tỉnh lại.
      Mấy ngày mấy đêm ngơi nghỉ làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thoạt nhìn giống như quỷ mỵ, trở nên xanh xao.
      Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần giống nhau bị thứ gì đó hung hăng nghiền nát -- đây là Thất ca của , đây là Thất ca giống như thần tiên giáng thế của , đây là người vĩnh viễn luôn có khí độ cao quý, vĩnh viễn khí định thần nhàn, vĩnh viễn ung dung thanh nhã, nhưng là bắt đầu từ bao giờ huynh ấy lại tự làm bản thân mình biến thành bộ dáng như vậy?!
      Hoàng Phủ Thanh Thần vốn phải là mộ người có tính tình tốt, nhưng vào ngày đó, lại ngoài ý muốn tranh luận với Hoàng Phủ Thanh Vũ, thậm chí còn tự mình hầu hạ dùng cháo.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại quay đầu chỗ khác, trầm giọng : “Có rượu , đệ cùng ta uống chén, được ?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, thấy sắc mặt như vậy nhưng lại gật đầu đáp ứng: “Được.”
      Tống Văn Viễn được phái lấy rượu mang vẻ mặt ưu tư, Hoàng Phủ Thanh Thần tự mình hâm nóng rượu, rót đầy chén cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa muốn gì đó Hoàng Phủ Thanh Vũ liền tiếp nhận chén rượi uống hơi cạn sạch.
      Hoàng Phủ Thanh Thần gì, yên lặng tiếp tục châm rượu cho , đều uống hết, vẻ mặt chút thay đổi.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn phải là người thích uống rượu, tự hạn chế bản thân vượt quá tưởng tượng của người bình thường. Trong ấn tượng của Hoàng Phủ Thanh Thần, chưa bao giờ nhìn thấy Thất ca của mình vì bất cứ chuyện gì mà phóng túng bản thân uống rượu đến như vậy. Nhìn thấy bầu rượu cạn, rốt cục nhịn được đè Hoàng Phủ Thanh Vũ lại:“Thất ca, đừng uống nữa.”
      có thể cảm giác được bàn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lẽo như băng, thậm chí còn hơi run nhè , nhịn được vội cầm tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, thấp giọng : “Thất ca, huynh đừng như vậy.”
      Thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối đều trầm thấp mà lãnh đạm, dùng ngữ điệu bình thản ra tàn nhẫn nhất: “Hôm nay là ngày cuối cùng. Từ nay về sau, ta rốt cuộc còn cơ hội nhìn thấy nàng nữa.”
      “Thất ca!” Hoàng Phủ Thanh Thần vươn tay ra đỡ lấy vai , cảm thấy hai mắt dường như hoàn toàn mất ánh sáng, chỉ còn lại trống rỗng cùng tĩnh mịch. Nhìn thấy bộ dáng của như thế, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng thốt được những lời từ trong đáy lòng, chỉ có thể thấp giọng , “Thất ca, thế giới của huynh phải chỉ có nhình nàng.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi nhếch môi lên, ánh mắt mời mịt làm cho trái tim người khác đập nhanh và đau đớn: “Thế giới của ta sớm có nàng. Nhưng hôm nay, đời này cũng có nàng nữa.”
      Đêm hôm đó, Hoàng Phủ Thanh Thần biết thân thể của Hoàng Phủ Thanh Vũ thể uống rượu, nhưng vẫn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ uống đến say mèm. Tuy vậy cũng biết , mặc dù uống đến mơ mơ màng màng, hôm sau tỉnh lại, nữ tử kia vẫn chiếm cứ trong tâm trí của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng duy nhất tối nay, tàn nhẫn nhất tối nay, muốn để cho Thất ca mình sùng kính nhất tỉnh táo trải qua thời gian tối nay, bởi vì điều đó đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ mà , là đau càng thêm đau, thể thừa nhận được nỗi đau như thế.
      Đêm hôm đó Hoàng Phủ Thanh Thần gục xuống trước, liền nằm bên cạnh long tháp của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bị men rượu thấm vào tận sâu trong nội tâm, cuối cùng cũng thể chịu đựng được nữa, chôn mặt trong chăn đệm của Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu khóc nức nở: “Thất ca, đệ đối với nàng tốt như vậy, đệ hận thể đem trái tim mình ra dâng lên cho nàng, nhưng vì sao, vì sao nàng cần đệ......”
      Hồi lâu sau mới khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc được lời.
      Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lộ vẻ mê man, trong mắt biểi lộ cảm xúc gì, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy có cái gì đó rơi mu bàn tay của mình, ràng là lạnh lẽo như băng, nhưng lại mang theo nhiệt độ của thân người.
      nghe được Hoàng Phủ Thanh Vũ thào: “Đúng vậy, vì sao nàng cần ta......”
      ************************************************
      Sau đêm hôm đó, mọi thứ liền khôi phục lại trạng thái bình thường cùng yên tĩnh. Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn là vị đế vương cơ trí, thong dong như trước, mà Hoàng Phủ Thanh Thần cũng là kẻ suốt ngày tầm hoa vấn liễu như trước, vị thân vương bị bá quan văn võ trong triều đình khinh thường, chỉ có trong lòng mới biết sắp có chuyện xảy ra.
      Nhưng nghĩ lại đến mau như vậy, hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tuyên bố quyết định này -- thảo phạt Đại Sở.
      Tiếng là thảo phạt, nhưng thực tế là vô cớ xuất binh, chính xác là tấn công.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều biết sau khi để cho nữ nhân quý nhất của mình ra trong an bình và hạnh phúc, Hoàng Phủ Thanh Vũ bắt đầu hành động.
      Thập Nhị bỗng dưng nhớ tới năm trước Thập Nhất từng qua, , sau khi Thất tẩu qua đời, Thất ca bị điên, trở thành người làm cho mọi người khắp thiên hạ phải sợ hãi.
      Thập Nhị nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ sâu, cảm giác dường như mình thấy được những dấu hiệu theo như lời Thập Nhất từng , trong lòng nhịn được khẽ run lên: “Thất ca, chuyện lớn như vậy, chi bằng chờ Thập Nhất ca trở về, mọi người cùng nhau thương lượng mới quyết định, được ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập băng lãnh, vô cùng khiếp người: “Ý trẫm quyết.”
      Hai tháng sau, trưởng công chúa Bất Ly mừng sinh nhật hai tuổi, đây là lần đầu tiên kể từ khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ tới nay, trong cung tổ chức yến tiệc tưng bừng, náo nhiệt.
      Tất cả các đại thần đều tiến cung chúc mừng trưởng công chúa, trong cung có vài vị phi tần, bao gồm hoàng hậu Lâm Lạc Tuyết đều đưa đến đại lễ, chúc cho trưởng công chúa luôn luôn vui vẻ.
      Mà giờ này khắc này, Bất Ly lại ngồi trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ở ngự thư phòng, để cho vị phụ hoàng được vạn dân suy tôn tự tay đút chén chè mừng tuổi.
      Thập Nhị đến yết kiến, vừa vào thư phòng liền nhìn thấy bức tranh ấm áp như vậy, nhất thời trong lòng tràn đầy ấm áp, nhưng cũng nồng đậm lo lắng. hoài nghi năng lực của Thất ca nhà mình, nhưng Mộc Cao Phi của Đại Sở được xưng là “Chiến thần”, hễ những trận đáng nào do chỉ huy tác chiến đều khó mà bại được. Nhưng nay Thất ca lại muốn ngự giá thân chinh tấn công Đại Sở, tất cả mọi người đều nhận định đó phải là quyết định sáng suốt.
      Tiểu Bất Ly nhìn thấy , vô cùng vui mừng gọi to tiếng: “Thập Nhị thúc!”
      Thập Nhị lên tiếng trả lời, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện, : “Thất ca, chuyện ngự giá thân chinh, huynh vẫn nên suy nghĩ lại lần nữa , nếu huynh rời khỏi hoàng cung, chẳng may Bất Ly gặp chuyện may làm sao bây giờ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cầm chiếc khăn lụa màu vàng cẩn thận lau những vết dơ dính khóe miệng, quần áo cho Bất Ly, thản nhiên nhếch khóe môi, thanh mặc dù thấp nhưng vô cùng băng lãnh, cứng rắn: “Ai dám tính kế Bất Ly, trẫm làm người đó phải hối hận cả cuộc đời này.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 245 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu
      Ba tháng sau, hoàng đế Bắc Mạc ngự giá thân chinh thảo phạt Đại Sở.
      Vào ngày xuất binh đó, ngựa hí rền vang, hoàng kì lẫm lẫm, uy chấn ba quân. đài cao, Hoàng Phủ Thanh Vũ trong bộ áo giáp màu vàng vung tay hô to, toàn quân nhiệt liệt hưởng ứng, tiếng hô vang dội khắp đất trời.
      Theo quân xuất chinh còn có Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị cũng cưỡi ngựa đứng dưới đài, cả hai ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ giống như thần tiên, dáng người cao to đài kia, trong lòng khắc chế được khe khẽ thở dài.
      “Cửu ca, trong lòng đệ rất sợ hãi.” Thập Nhị thấp giọng , “Đệ cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng sợ xảy ra chuyện gì. Nếu Thập Nhất ca ở đây tốt rồi, huynh ấy là người làm việc chu toàn, làm gì cụng suy nghĩ cặn kẽ hơn chúng ta.”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng, khóe miệng trầm trầm: “Dù cho Thập Nhất suy nghĩ chu toàn, nhưng lần này, đệ ấy cũng thể có biện pháp gì đâu.”
      Đại quân lên đường, chưa tới tháng hành quân đến biên giới của Đại Sở và Bắc Mạc, ba ngày sau, hai quân giao chiến trận đầu tiên.
      Nhưng ngoài dự kiến mọi người là có “Chiến thần” Nam Cung Ngự, lần giao chiến này, Đại Sở binh bại như núi đổ. chỉ trận chiến này, ngay sau đó, đại quân Bắc Mạc tiến lên cơ hồ như vào chỗ người, mỗi khi đặt chân đến thành quách nào cũng đều chiếm được trong thời gian giống như có thần tiên giúp sức vậy.
      Ngay cả Thập Nhị cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng phải vì quân mã bên ta dũng mãnh thiện chiến bao nhiêu, mà là vì quân đội Đại Sở bất động, quân lính tan rã khi chưa giao chiến.
      Vào ngày, sau khi toàn quân trải qua mấy trận đại thắng, vừa mới đóng quân lại, cùng với Hoàng Phủ Thanh Thần vào đại trướng gặp mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ để lên nghi vấn này.
      giao chiến lâu như vậy, nhưng ngay cả chút tin tức của Mộc Cao Phi cũng nghe qua, mà quân đội Đại Sở cũng tan rã còn sĩ khí nữa.” Thập Nhị thở dài, “Thất ca, đây là tượng bình thường, dù sao đệ cũng cảm thấy chuyện này này nhất định có gì đó rất cổ quái?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ chăm chú xem bản đồ trước mặt, nghiên cứu địa hình địa thế, trầm giọng : “Mộc Cao Phi mặc dù được xưng là “Chiến thần”, nhưng mà rốt cuộc vẫn là con người, cũng khó tránh khỏi bị những chuyện trần tục ảnh hưởng.”
      .” Thập Nhị nhướng mày lắc đầu , “Chuyện này là rất bất thường.”
      Mặc cho bọn họ chuyện với nhau, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối chỉ đưa lưng về phía bọn họ, lời, chăm chú nghiên cứu bản đồ địa hình, đợi đến lúc Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị tranh cãi nhau gay gắt, mới xoay người lại, thản nhiên nhìn hai người liếc mắt cái: “Lão Cửu, trận tiếp theo do đệ lãnh binh.”
      Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài trướng vang lên: “Báo --”, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi trầm xuống, vẫy tay ý bảo người truyền tin tiến vào.
      Thám tử kia vào trong trướng, cúi người quỳ xuống: “Bẩm Hoàng Thượng, vừa mới thám thính được hoàng đế Đại Sở Mộc Thiệu Đình mang binh đến Nam Dung quan, trận tiếp theo chỉ sợ là muốn tự mình lãnh binh ra trận.”
      “Ha!” Thập Nhị bỗng dưng nở nụ cười thành tiếng, “Ngay cả Mộc Thiệu Đình cũng chịu nổi phải tự mình thân chinh, Thất ca, chỉ riêng điều này thôi chúng ta đại thắng rồi.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn có chút biểu cảm nào, thản nhiên : “Vậy Mộc Cao Phi đâu?”
      “Hồi Hoàng Thượng, thuộc hạ cũng ngừng thăm dò nhưng chút tin tức của Mộc Cao Phi cũng thu thập được, người này dường như...... Giống như biến mất, trong quân doanh cũng như trong dân chúng Đại Sở, ai biết được tình hình gần đây của .”
      Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều ngưng lại, sau khi Hoàng Phủ Thanh Thần ý bảo thám tử kia lui xuống, mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Đây là có chuyện gì, Mộc Cao Phi sao lại bỗng dưng biến mất?”
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới lạnh lùng cười: “Cho dù có lên trời hay xuống đất, lần này, ta muốn Đại Sở binh bại quốc vong.”
      Ba ngày qua , Hoàng Phủ Thanh Thần mang binh tiến đánh Nam Dung quan.
      Ngoài dự kiến là bên ngoài Nam Dung quan, phía thành lâu, có dấu hiệu nào cho thấy có trọng binh nghênh chiến, phó tướng phía sau bắt đầu cười ha hả: “Bắc Mạc ta có thiên uy hiển hách, chỉ sợ tên hoàng đế Đại Sở này bị dọa bỏ thành chạy trốn rồi!”
      Lời vừa ra, khiến cho tất cả mọi người cười vang.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nâng tay lên, ngăn cản tiếng cười của mọi người, : “Chớ tự đắc, có điều cổ quái.”
      Quả có cổ quái. Quân đội của bọn họ mỗi khi đặt chân đến thành quách nào tuy rằng đều nhanh chóng chiếm được thành trì trong thời gian ngắn, nhưng lại chưa bao giờ xuất dấu hiệu thành bị bỏ trống , huống chi lần này, Mộc Thiệu Đình tự mình đến Nam Dung quan, càng thể xuất loại tình huống này.
      Quả nhiên, sau lát, trong thành lâu bỗng nhiên có động tĩnh.
      Tất cả binh mã Hoàng Phủ Thanh Thần mang đến đều nghiêng tai lắng nghe, chỉ có Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn nhúc nhích nhìn tòa thành lâu trống rỗng, đột nhiên trong lúc đó, phía sau bỗng nhiên vang lên những thanh sợ hãi, ánh mắt của cũng ngưng trọng lại.
      thành lâu, bỗng dưng xuất cây cột cao cao, nhưng điều làm mọi người kinh ngạc phải là cây cột cao to kia, mà là đỉnh cột có treo nữ tử!
      Cây cột rất dài rất cao, người đứng đỉnh thành lâu vẫn chưa thể với tới được đỉnh cột, căn bản ai thấy tướng mạo của nàng ta, nhưng sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng tái nhợt, giống như gặp được cảnh tượng đáng sợ nhất, bạc môi mím lại.
      tướng quân đứng phia sau có ánh mắt cũng khá sắc bén, tuy là nhìn lắm, nhưng lại vẫn có thể lờ mờ nhận ra khuôn mặt kia: “Đó...... Đó phải sườn Vương phi của Hoàng Thượng khi ngày cẫn còn là Vương gia là sao?”
      Lời vừa ra, toàn quân đều ồ lên!
      Tất cả mọi người đều biết, lúc trước vị sườn Vương phi kia ở vương phủ nhận hết tất cả mọi chiều, sủng ái như thế nào, hơn nữa nàng ta còn sinh được trưởng công chúa Bất Ly, là hòn ngọc quý tay hoàng đế, nếu thế gian này có người cha nào con mình đến vô pháp vô thiên cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng từ sau khi hoàng đế đăng cơ, vị sườn Vương phi này lại vô cớ mất tích, thậm chí còn ai nhắc tới nàng, giống như thế gian này chưa bao giờ có người này tồn tại.
      Nhưng nay, vì sao nàng ta lại ở Đại Sở, lại còn bị người ta trói chặt treo thành lâu thế kia?!
      Trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ thoáng giống như gió nổi mây phun, vừa khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng vừa lo lắng yên.
      Nàng ta chưa chết! Thời hạn ba năm qua lâu như vậy, thế nhưng nàng ta vẫn còn sống!
      có khả năng, chuyện này tuyệt đối có khả năng! Ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thể chế ra thuốc giải, trong thiên hạ này, cho dù là Mộc Cao Phi, cũng thể có khả năng chế ra được! Nhưng làm sao nàng ta thể còn sống được?
      Toàn quân đều ồ lên, cảm thấy thể tĩnh tâm suy nghĩ được, rốt cục rống lên tiếng: “Tất cả câm miệng cho ta!”
      Tiếng ồ phía sau chậm rãi yên lặng xuống, hồi lâu sau, tâm của mới yên tĩnh lại được, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy bén sắc, nở nụ cười lạnh lùng, trầm giọng : “Nữ tử này tuyệt đối phải là phi tử của Hoàng Thượng, nàng ta chính là người Đại Sở dùng để mê hoặc ánh mắt của mọi người, mọi người nhất định thể mắc mưu!”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 246 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu
      Hoàng Phủ Thanh Thần phải là có đạo lý, cách xa như vậy, mơ mơ hồ hồ thể nhìn mặt người đó, cho nên cũng có ai dám xác định người đó là ai.
      Nhưng có người vẫn là hề yên tâm, cẩn thận giục ngựa tiến lên: “Cửu gia, nếu phái người trở về xin chỉ thị của Hoàng Thượng ? Dù sao chúng ta sắp công thành rồi, cũng cần phải nóng lòng nhất thời, đợi Hoàng Thượng định đoạt xong rồi mới quyết định cũng muộn mà.”
      “Ai cũng được phép trở về đại trướng! Chuyện hôm nay nhìn thấy nữ tử này cũng tuyệt đối được để lộ nửa câu với người khác, bao gồm cả Hoàng Thượng!” Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, quay lại với tất cả tướng sĩ phía sau: “Hôm nay công thành, ta Hoàng Phủ Thanh Thần là thống soái cao nhất, nếu ai dám can đảm cãi quân lệnh, y theo quân pháp xử trí!”
      Sau khi xong, trong quân tiếng động. Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này mới quay ngựa xoay người, nhìn nữ tử cây cột kia, lạnh lùng nhếch khóe môi lên: “ nữ họa quốc, còn vọng tưởng mê hoặc quân ta, nhiễu loạn sĩ khí quân ta, tuyệt đối thể giữ lại! Người đâu, mang cung tiễn đến cho bổn vương!”
      Ở phía sau, ba quân hoàn toàn yên tĩnh, phó tướng trình cung tiễn của lên, Hoàng Phủ Thanh Thần tiếp nhận liền trực tiếp lắp tên giương cung, nhắm ngay vào nữ tử đỉnh cột --
      Đột nhiên, có binh lính khắc chế được hô lên: “Nàng ta cử động !”
      Hoàng Phủ Thanh Thần ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thất nữ tử vẫn cúi đầu tử nãy giờ chậm rãi ngẩng đầu lên.
      Khi Tịch Nhan bị cơn đau làm cho tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ánh sáng mặt trời từ xa xa chiếu thẳng vào mình làm người ta chói mắt, thể mở ra được.
      người nàng rất đau, toàn thân còn chút sức lực, nàng lại lần nữa cúi đầu, nhưng bỗng dưng nhận thấy người mình bị dây thừng buộc chặt, đồng thời dưới chân trống rỗng.
      Hồi lâu sau nàng mới hiểu được bản thân mình ở trong hoàn cảnh như thế nào -- nàng bị trói ở thành lâu!
      Mà đối diện chính là đội quân đông nghìn nghịt, tất cả những người đó đều ngửa đầu nhìn mình, cả đám đều cố vươn cổ dài ra, tựa hồ chờ xem kịch vui. Phía trước đội quân có nam tử tuấn mỹ trong bộ áo giáp ngân bạch, lắp cung tên nhắm về phía mình.
      Tịch Nhan có chút hoảng hốt, bắt đầu cố gắng hồi tưởng lại làm sao mình lại có thể biến thành bộ dáng này --
      Nàng chỉ nhớ Nam Cung Ngự lại phát bệnh lần nữa, khoảng cách giữa hai lần phát bệnh chỉ còn hơn nửa tháng, cách khác, ngày lìa đời càng ngày càng gần.
      Nàng chỉ nhớ mình sợ hãi, rất sợ hãi. Bên ngoài đồn đãi Bắc Mạc bắt đầu phát binh tấn công Đại Sở, mà thiếu Nam Cung Ngự quân đội Đại Sở bị tan rã, sĩ khí mất hết, bị quân địch liên tục đoạt được thành trì. Nam Cung Ngự rất lo lắng, thời gian bệnh phát càng ngày càng ngắn hơn.
      Nhưng ánh mắt nhìn nàng, lại làm cho Tịch Nhan càng ngày càng khó hiểu. Vào ngày kia, nắm tay nàng, đôi môi tái nhợt nở nụ cười yếu ớt: “Nhan Nhan, kỳ ta lo lắng, lo lắng Đại Sở bị phá, bởi vì muội khỏe, muội vẫn khỏe, vậy là tốt rồi .”
      Tịch Nhan cảm thấy rất kinh ngạc, còn muốn hỏi chuyện gì lại mê man rồi.
      Nàng nhớ mình vẫn canh giữ ở bên giường , nhưng qua bao lâu lâu, bản thân cũng mất trực giác, khi tỉnh lại trong tình cảnh này.
      Nàng biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng biết Nam Cung Ngự tại thế nào. Trong lòng nàng sầu lo, khó khăn lắm mới có thể quay đầu lại nhìn về hướng trong thành lâu, nhìn thấy các con đường đều tràn ngập binh lính, chẳng qua đó chính là binh lính Đại Sở. Điểm giống nhau là, tất cả bọn họ cũng đều vươn dài cổ ra nhìn nàng, giống như cùng đợi điều gì đó.
      Tịch Nhan bất giác nở nụ cười. Nàng biết mình làm sao có thể lưu lạc đến nỗi trở thành bộ dáng như tại, cũng biết Mộc Thiệu Đình đem nàng treo ở nơi này nhằm mục đích gì. Chẳng lẽ cho rằng, đem nàng treo ở nơi này có thể vãn hồi bại cục hay sao?
      Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, mũi tên của nam tử phía trước đội quân Bắc Mạc lóe lên ánh sáng.
      Tịch Nhan nhắm chặt mắt lại, trong lòng thầm nghĩ -- biết cảm giác mũi tên xuyên tim có đau hay ?
      Lúc mở mắt ra lần nữa, nàng lại cảm thấy hình như mình bị hoa mắt, bởi vì nàng dường như nhìn thấy từ chỗ xa xa phía sau đội quân Bắc Mạc có người cưỡi ngựa phi nhanh tới. biết cách bao xa, nàng chỉ cảm thấy bóng dáng người đó cùng con tuấn mã cực kỳ bé, trong lòng nàng thầm tính chờ người ngựa chạy nhanh đến thành lâu bên này cũng mất khoảng thời gian nén nhang?
      Nhưng thời gian nén nhang dài như vậy, nàng làm sao có thể chờ đợi được.
      Quả nhiên vẫn là hoa mắt. Tịch Nhan nhàng ngoéo khóe miệng cái, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.
      Dưới thành lâu, Hoàng Phủ Thanh Thần hung hăng cắn chặt răng, trầm giọng : “Tỉnh cũng tốt, tránh cho biết mình chết như thế nào. Nhìn cho người hại ngươi, để sau khi chết báo thù sai người!”
      “Băng” tiếng, trong lúc tất cả mọi người còn nín thở ngưng thần, tên của Hoàng Phủ Thanh Thần thoát khỏi cung tên lao về phía trước!
      Mũi tên xuyên qua khí nhắm thẳng vào nữ tử bị treo thành lâu, đầu mũi tên sắc bén, phát ra tiếng động rin rít --
      “Phốc” tiếng, trong ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả những người cớ phía trước và phía sau Tịch Nhan, thanh này phát ra ngay khi nàng ràng nghe được mũi tên kia bắn vào thân thể mình.
      Trong chớp mắt, nàng có cảm giác đau đớn gì, chậm rãi cúi đầu, chỉ nhìn thấy mũi tên kia xuyên qua gió mạnh cắm vào người nàng, cứng rắn nhúc nhích. Mà nàng cũng thấy được máu của mình theo mũi tên kia từng giọt từng giọt xuống......
      Lúc này, nàng cảm thấy có chút ù tai. Từ xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, tiếng ngựa hí thực xa xôi. Tịch Nhan chậm rãi nâng mắt lên, lúc nãy người và ngựa còn cách rất xa, thế nhưng lúc này dừng lại phía sau đội quân.
      Con ngựa phát ra tiếng lại tiếng hí dài, người lưng ngựa mặc áo giáp màu vàng, mặt mày tuấn, tuấn lãng như tiên. Là ! Là người xuất trong giấc mộng của nàng! Là người xoay người bỏ đường Đại Sở!
      ngồi lưng ngựa, khuôn mặt có chút biểu tình, nhưng trong ánh mắt dường như có vẻ kinh tâm động phách.
      Tịch Nhan cảm thấy chắc mình nhìn sai. Bởi vì ràng khoảng cách xa như vậy, làm sao nàng có thể thấy dung mạo của , thậm chí ngay cả dao động trong mắt đều nhìn thấy ràng từng chi tiết? Nếu , chính là nàng sắp chết, sắp chết, cho nên đột nhiên tai thính mắt tinh như vậy.
      Nàng nhìn thấy tay nắm dây cương, mà là gắt gao nắm chặt bườm ngựa, gắt gao nhếch môi, từ xa xa nhìn chằm chằm vào nàng.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 247 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu

      Tịch Nhan đột nhiên sinh ra cảm giác được nỗi đau đớn tê tâm liệt phế từ vị trí mũi tên xuyên qua cơ thể mình đánh úp lại. Nàng rất muốn hét to, rất muốn hỏi người kia, là ai vậy, nhưng cuối cùng lại thể phát ra chút thanh nào.
      Cùng lúc đó, tất cả các tướng sĩ trước mặt lại xoay người quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến Hoàng Thượng!”
      Nếu đây có thể xem như ông trời cho nàng câu trả lời, như vậy nàng biết được – người này chính là hoàng đế Bắc Mạc! Nhưng vì sao, lại xuất ở trong mộng của mình?
      Trong phút chốc, trong đầu Tịch Nhan nảy sinh rất nhiều suy nghĩ, ví như nghĩ về Đạm Tuyết, con của nàng ta có bề ngoài khá giống người đó. Nàng dường như quên bản thân mình bị trúng tên, chậm rãi cười, đau đớn kia cơ hồ xuyên qua, xé rách toàn thân mình, rốt cục, nàng khắc chế được hô to: “Hoàng Phủ Thanh Vũ --”
      Thanh thê lương, vang vọng trong trung, lay động tâm hồn.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ở phía sau tam quân, cách toàn thể tướng sĩ quỳ rạp xuống đất, cách Hoàng Phủ Thanh Thần cầm cung tiễn trong tay, cách cây cột cao cao, cách đôi mắt tràn đầy mê mang cùng đau đớn của nàng, nhìn người vốn dĩ phải biến mất khỏi thế gian này.
      Trong nháy mắt khi nàng gọi ra tên , con ngựa dưới thân cũng phát ra tiếng hí dài --
      Nhan Nhan, Nhan Nhan của ta, nàng làm sao có thể......
      Nỗi đau đớn tê liệt tâm cam, nỗi đau đớn bén nhọn bấy lâu nay đột nhiên đánh úp lại lần nữa.
      đỉnh cây cột cao cao kia, đầu của nàng chậm rãi cúi xuống, ánh mắt của nàng chậm rãi nhắm lại, rốt cục, cùng ánh mắt giao nhau.
      cảm thấy khỏanh khắc đó là khoảnh khắc dài nhất, khó khăn nhất kể từ khi ra đời cho tới nay. Nhưng chỉ trong chốc lát, chỉ trong nháy mắt thôi, khoảnh khắc đó trở thành vĩnh quyết.
      Tất cả quân lính mang theo vừa đuổi kịp tới, đều ghìm cương ngựa để dừng lại, tất cả xoay người xuống ngựa: “Khấu kiến Hoàng Thượng!”
      “Lấy kiếm của trẫm đến đây.” Thanh Hoàng Phủ Thanh Vũ vô cùng trầm tĩnh, dù có sóng to gió lớn cũng thể suy suyển, ví như mặt nước tĩnh lặng chút gợn sóng.
      Hoàng Phủ Thanh Thần xuyên qua tầng tầng lớp lớp quân lính, đánh ngựa chạy đến, vừa nhìn thấy vội kêu lên: “Thất ca.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thèm nhìn tới , lặp lại câu: “Lấy kiếm của trẫm đến đây!”
      Rốt cục có người trình kiếm của lên, đưa tay nhận lấy, nắm cây kiếm trong tay, cảm thấy cây kiếm hôm nay vô cùng nặng.
      Cổ tay bỗng dưng bị người ta giữ chặt lại, thanh lo lắng của Hoàng Phủ Thanh Thần vang lên ở bên tai: “Thất ca, huynh nên tin tưởng, người kia có khả năng là nàng ta! Là giả mạo, là người Mộc Thiệu Đình dùng để nhiễu loạn huynh thôi!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
      Người kia làm sao có thể phải là nàng? Đó là hình bóng khắc sâu vào tận xương tủy! làm sao có thể nhận sai cơ chứ? Trong hàng ngàn hàng vạn người, nhất là nàng, chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra nàng.
      Nhưng ai biết, cũng muốn, cũng muốn giờ này khắc này người mà nhìn thấy phải nàng.
      Nhưng cũng giống như lúc trước, lúc nàng đối diện với sinh tử, chỉ với nàng câu: “Nhan Nhan, nếu phải là nàng, tốt biết bao......”
      Nếu phải là nàng, ta làm nàng khóc;
      Nếu phải là nàng, nàng vì ta mà trúng độc;
      Nếu phải là nàng, nàng vì ta mà trải qua nỗi đau đớn khi sinh con;
      Nếu phải là nàng, nàng vì ta mà bỏ lỡ thời gian ở cùng với Nam Cung sư huynh của nàng,.
      Nếu ngay từ đầu, người ta phải là nàng, tốt biết bao!
      Giống như giờ này khắc này, ta phải chứng kiến người ta hơn bản thân mình bị treo thành lâu, bị huynh đệ ruột thịt của ta nhất tiễn xuyên tim!
      “Tránh ra.” trầm giọng với Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, nhưng vẫn che ở trước mặt như cũ, chịu rời .
      “Ta muốn tự tay chém đệ.” thản nhiên lặp lại lời như cũ, “Tránh ra.”
      “Huynh có thể chém đệ, tại huynh cứ chém đệ !” Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng trở nên kích động, “Chỉ cần huynh đừng tự làm thương tổn bản thân mình, Thất ca, đệ cầu xin huynh!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nờ nụ cười lạnh, đột nhiên lúc đó nâng chân lên, hung hăng đạp cước vào bụng con tuấn mã của Hoàng Phủ Thanh Thần, ngựa của Hoàng Phủ Thanh Thần chấn kinh, chạy như điên về phía. lúc này mới chậm rãi nâng tay lên, cầm kiếm trong tay chỉ về cửa thành nặng nề phía trước: “Tiến vào, được lui. Trái lệnh, giết tha!”
      Trận đánh đó, Nam Dung quan máu chảy thành sông.
      Tương truyền, cả hai chủ soái đều là hai bậc thiên tử hùng bá hai phương, trong trận giao chiến đó chạm trán nhau, hơn nữa còn giằng co lâu.
      Dân gian đồn đãi, hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ như được thần linh phò trợ, sau khi tự tay tiêu diệt liên tiếp hơn mười tử sĩ của Mộc Thiệu Đình, còn cùng Mộc Thiệu Đình giao đấu gần nửa canh giờ, hơn nữa cuối cùng còn làm cho Mộc Thiệu Đình hàng phục dưới kiếm của mình.
      Nhưng cuối cùng, lại thả Mộc Thiệu Đình.
      ai biết vì sao, dân gian đều đồn đoán xôn xao. Có người Hoàng Phủ Thanh Vũ trúng cổ thuật của Mộc Thiệu Đình, có người Dự thân vương Mộc Cao Phi từ trời giáng xuống cứu quân lính của mình, cũng có cách làm mọi người đều cười nhạt -- Hoàng Phủ Thanh Vũ thả Mộc Thiệu Đình vì Mộc Thiệu Đình ghé vào tai câu.
      Đây là cách thể nghi ngờ già là cách đáng tin cậy nhất, nhưng mà đến tột cùng chân tướng là như thế nào, cũng ai biết được.
      Sau trận giao tranh đó, quân đội Đại Sở lui binh, quân đội Bắc Mạc chiếm đóng Nam Dung quan.
      Phía thành lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ trong bộ quần áo thường ngày đứng trong gió lạnh, ngay chỗ cây cột cao được dựng lên, nhìm chằm chằm nơi đó.
      mặt đất là vết máu đỏ sẫm -- ngày đó, máu của nàng theo mũi tên xuống, từng giọt từng giọt thấm vào đất.
      chậm rãi vươn tay ra, ngón tay thon dài mơn trớn vết máu kia cơ hồ làm cho người ta hít thở thông, phong ba bão táp cuồn cuộn dâng lên trong mắt.
      Nhan Nhan, nếu nàng còn sống, như vậy, ta nhất định cho nàng chết!
      Phía sau truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, Hoàng Phủ Thanh Vũ cần quay đầu lại cũng biết đó là ai, khóe miệng khẽ trầm xuống, nâng mắt lên nhìn về phía chân trời xanh thẫm nơi xa xa.
      “Thất ca.” Thanh Hoàng Phủ Thanh Thần rất thấp, nhưng cũng thản nhiên, “Đệ biết người bị treo cột là nàng ta, lần đầu tiên nhìn thấy đệ biết. Nhưng nếu ngay cả huynh đều nhận định nàng ta chết, cần gì phải để cho nàng ta ở lại đời này, lại nhiễu loạn tâm của huynh?”
      Sau hồi lâu trầm mặc, Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhếch khóe môi lên: “Cửu đệ, nếu ngày ấy người bị treo cột tại thành lâu này là Đạm Tuyết, đệ có thể cho chính mình đừng nên bị nàng mê hoặc lần nữa hay , sau đó, tên bắn chết nàng?”
      Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần quặn thắt lại, rốt cuộc thể chữ.
      Last edited: 10/3/15

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 248 : Núi cao nước sâu biết ở nơi đâu
      Thành Đức năm thứ ba, sau khi hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ mang binh liên tiếp công chiếm hơn mười thành trì lớn của Đại Sở, đột nhiên tuyên bố lui binh, tất cả tướng sĩ đều rời khỏi địa giới của Đại Sở, tựa hồ có ý xâm chiếm.
      Trong thiên hạ, mọi người đều bóp trán thở dài.
      Đối với vị đế vương vừa đăng cơ ba năm mà , công trạng to lớn như vậy là hội tốt để ghi danh vào sử xanh, là cơ hội tốt để tạo dựng nên nghiệp vĩ đại nhưng lại buông bỏ qua cơ hội này!
      Cả triều đình Bắc Mạc nhất thời đều chấn động, văn võ bá quan đều thượng tấu, thỉnh cầu hoàng đế chớ nên hành động theo cảm tính, nhưng mà cũng có tác dụng, tấu chương đều bị bác bỏ.
      Đại Sở vừa bị trải qua trận chiến có lực chống trả rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi thời gian, tận dùng cơ hội để chỉnh đốn lại.
      Đại Sở, trong hoàng cung.
      Ngòai tẩm cung của hoàng đế ngoại, tất cả các cung nữ và thái giám đều tụ tập lại, tất cả cẩn thận vểnh tai nghe tiếng cãi vã kịch liệt từ bên trong truyền ra.
      “Đệ cho trẫm là vì lý do gì chứ?” Mộc Thiệu Đình vốn là người thâm trầm, rốt cuộc cũng nhịn được rống to lên, “Cơ nghiệp của tổ tông xảy ra chuyện, tánh mạng của toàn bộ thần dân Đại Sở lâm vào nguy hiểm, nếu chỉ cần nữ nhân có thể kết thúc chiến tranh, có cái gì mà được chứ?”
      “Đúng! Cho nên huynh lấy tánh mạng Nhan Nhan đánh đổi!” Mái tóc Nam Cung Ngự sớm nhiễm bạc trắng màu, ánh mắt bi thương nhìn về huynh trưởng trước mắt, “Huynh biết đệ thể nhìn thấy Nhan Nhan chết, lại còn muốn làm như vậy!”
      “Làm sao ta có thể biết người lãnh binh là Hoàng Phủ Thanh Thần?” Mộc Thiệu Đình hung hăng đá chiếc bàn tròn trước mắt ngã nhào xuống, quát to: “Chỉ cần là Hoàng Phủ Thanh Vũ tự mình lãnh binh, trận này liền cần phải đánh nữa, vị sư muội bảo bối của đệ cũng có chuyện gì!”
      “Nhưng tại nàng xảy ra chuyện! Nàng vất vả mới tránh được quỷ môn quan, tại nàng lại bước chân vào đó lần nữa!” Nam Cung Ngự rốt cuộc thể nhịn được nữa, rống xong câu, xoay người về phía cửa.
      Vào ngày cuối cùng của thời hạn ba năm, ở bên cạnh Tịch Nhan, cùng đợi thời khắc cuối cùng kia tới, nhưng đến cuối cùng, khi từ trong mê man tỉnh lại, Nhan Nhan vẫn ở bên cạnh , vẫn hoàn hảo như trước, có tổn hao gì, nàng đứng ở trước mặt , cười gọi thức dậy dùng bữa sáng.
      Trong khoảnh khắc đó, cũng biết trong lòng mình có cảm giác thế nào!
      Sau đó, thử xem mạch cho Tịch Nhan nhưng chỉ cảm thấy mạch tượng của nàng vô cùng cổ quái, loại độc dược lúc trước nàng bị mắc phải biết từ khi nào được giải, ngay cả cũng hiểu nay cơ thể nàng đến tột cùng là ở trong tình trạng như thế nào.
      Nhưng nàng khỏe lại, cuối cùng nàng vẫn còn sống. Nàng có thể cần lo lắng Hoàng Phủ Thanh Vũ vì cái chết của nàng mà khổ sở, nàng rốt cuộc có thể trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, trở lại bên cạnh trượng phu của nàng, bên cạnh nữ nhi của nàng.
      Tuy rằng trí nhớ của nàng mất , nhưng bằng bản lĩnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ làm sao thể trị hết cho nàng được?
      Nhưng còn kịp với nàng rất nhiều rất nhiều chuyện, nàng bị hoàng huynh của lợi dụng, treo nàng phía thành lâu, thành công cứu toàn bộ Đại Sở, còn nàng xém chút nữa chết .
      Mũi tên của Hoàng Phủ Thanh Thần kia chỉ kém chút nữa xuyên thẳng tim của nàng, mũi tên tuy cắm vào ngực chỉ gây đau đớn nhưng do sức khỏe của nàng tốt nên mới chậm bình phục như thế này?
      Ánh mắt Nam Cung Ngự lắng đọng lại, gian nan từng bước ra ngoài.
      Mộc Thiệu Đình mạnh mẽ xoay người chắn trước mặt : “Đừng cho là ta biết đệ suy nghĩ cái gì, Hàn trì tuyết liên kia chỉ dùng để tục mệnh cho đệ thôi, đệ đừng mơ tưởng dùng người nàng ta!”
      Nam Cung Ngự bỗng dưng cười lạnh tiếng: “Tục mệnh? Cho dù tục mệnh, đệ có thể sống được bao lâu? Nửa năm, năm, hay là hai năm? Đệ cần.”
      “Cao Phi!” Mộc Thiệu Đình rốt cuộc khắc chế được, “Đệ được tùy hứng!”
      Nam Cung Ngự vẫn mỉm cười: “Ca ca, từ đến lớn, đệ muốn làm chuyện gì, huynh đều ngăn cản được, lần này, cũng giống vậy thôi.”
      Mộc Thiệu Đình bỗng dưng giận tái mặt: “Nếu đệ cố ý làm như thế, tại ta đây cho người giết nữ kia!”
      “Như vậy tại đệ cũng có thể chết ở trước mặt huynh.” Nam Cung Ngự thản nhiên trả lời lại câu, cũng nhìn , lê tấm thân gầy yếu từng bước ra ngoài.
      ***********************************************
      Tịch Nhan lẳng lặng nằm ở giường, khuôn mặt trắng như tuyết hề có tia tức giận nào.
      Nam Cung Ngự ngồi yên ở bên cạnh nàng, chậm rãi vươn tay ra, xoa khuôn mặt của nàng, đôi mắt đẫm lệ: “Nhan Nhan, ta để cho muội có việc gì đâu.”
      nóc nhà đột nhiên vang lên tiếng động lạ, ngay sau đó, cửa phòng đột nhiên vang lên.
      Nam Cung Ngự chậm rãi đứng dậy, tới cửa, vừa mở ra liền phát có gì bất thường xảy ra, chỉ là xuất hộp thuốc mặt đất.
      biết lần này lại là cái gì. chậm rãi cầm hộp thuốc lên, vừa mở ra, tay nhịn được khẽ run lên – ra là Dao trì đậu khấu tuyệt tích từ lâu!
      Dao trì đậu khấu cùng Hàn trì tuyết liên giống nhau, đều là dược liệu vô cùng trân quý thế gian. Lần trước, khi thám tử của Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tới Hàn trì tuyết liên, vô tình bị Mộc Thiệu Đình nhìn thấy, liền giữ lại, cố ý muốn dùng để tục mệnh cho Nam Cung Ngự. ngờ lần này, ngay cả Dao trì đậu khấu Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đều đưa tới!
      Nam Cung Ngự khó nén nỗi rung động trong lòng.
      Mặc dù Tịch Nhan đặt chân vào tử môn quan, nhưng người của Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tới thuốc quý hiếm này cũng đủ để cho nàng khởi tử hồi sinh.
      Nam Cung Ngự biết, vào lúc này, trong cung Đại Sở, biết bị Hoàng Phủ Thanh Vũ xếp bao nhiêu người thâm nhập vào, có khả năng mọi lúc mọi nơi đều có người quan sát tình hình của Tịch Nhan.
      chậm rãi nhếch khóe miệng lên. Cuối cùng vẫn thể tiếp tục nàng, cũng may, đời này còn có người nàng hơn .
      đến bên cạnh thư án, vươn tay ra, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mở ra ngăn tủ bí mật, lấy ra Hàn trì tuyết liên trộm từ chỗ của Mộc Thiệu Đình lúc trước, tự mình nghiền nát cùng với Dao trì đậu khấu.
      Để nghiền nát hai vị thuốc này, cơ hồ phải dùng hết toàn bộ sức lực. vất vả mới nghiền nát xong, rồi dùng nước ấm trộn lẫn với nhau, sau đó vào bên giường Tịch Nhan.
      cảm thấy người mình còn chút sức lực nào, nên phải gọi Thủy Lam tiến vào, dặn ta đỡ Tịch Nhan ngồi dậy, sau đó mới chậm rãi nắm cằm của Tịch Nhan, đem chén thuốc kia rót vào trong miệng nàng.
      Sau khi làm xong tất cả mọi việc, thời gian dường như trôi qua trăm năm. Sức lực toàn thân đều tiêu hao hết, cái chén trong tay rơi xuống đất, vỡ vụn từng mảnh.
      Lúc Mộc Thiệu Đình phá cửa xông vào, liền nhìn thấy Nam Cung Ngự suy sụp ngã xuống đất, chỉ thoáng thanh bỗng thay đổi:“Cao Phi!”
      Nam Cung Ngự khó khăn mở mắt ra nhìn , chậm rãi nở nụ cười: “Ca, lần này, ta ổn rồi...... Huynh thay đệ thỉnh tội với phụ hoàng và mẫu hậu, đệ vô năng...... Còn có, xin huynh, đừng tổn thương nàng......”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :