1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 239
      Tịch Nhan chậm rãi nắm chặt tay lại, vừa muốn điều gì, ngẩng đầu lên, thấy Nam Cung Ngự xoa cổ và đầu, chân mày hơi nhăn lại, giống như dáng vẻ rất khổ sở, chỉ thoáng, nàng cả kinh : "Huynh làm sao vậy?"
      " có việc gì" Dáng vẻ Nam Cung Ngự vẫn rất khó chịu, nhưng lại ra hai chữ này, nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi rời khỏi phủ.
      Tịch Nhan và cả những tỳ nữ đều tròn mắt, há hốc mồm, nhưng trong nháy mắt Tịch Nhan lại nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của khi nãy, cảm giác buồn lo dần dâng lên trong lòng, thế là nàng cũng đứng dậy đuổi theo thân ảnh của .
      Nam Cung Ngự lập tức trở về tẩm cung của mình, hơn nữa lại còn đóng chặt cửa phòng.
      Ở trước cửa, Tịch Nhan dùng hết sức đẩy ra nhưng cũng vô ích, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đập cửa gọi : "Nam Cung Ngự, huynh làm sao vậy? Huynh mở cửa ra cho ta vào!"
      Nam Cung Ngự đáp lại, chỉ nghe thanh lục đục bên trong vọng ra.
      Trong lòng Tịch Nhan càng lúc càng hoảng loạn, lo lắng xảy ra chuyện gì, nhất thời sốt ruột muốn tìm người tông cửa, ngờ đến vừa xoay người lại, thấy Mộc Thiệu Đình dẫn theo người vội vàng chạy đến đây.
      Khi nhìn thấy Tịch Nhan, ánh mắt thâm trầm của hơi đảo qua khuôn mặt nàng, rồi lại trầm giọng phân phó những người phía sau: "Mau mở cửa ra."
      Sau đó, lập tức có người bước lên, dùng sức tông vào cửa, rốt cuộc cũng mở được.
      Mộc Thiệu Đình nâng bước tiến vào trong, trong lòng Tịch Nhan lo lắng muốn đuổi theo, ngờ lại đứng trước cửa, xoay người lại, vẫn dùng ánh mắt đạm mạc nhìn nàng: " cần vào đâu."
      Trong lòng Tịch Nhan hơi chấn động, lại bị ngữ khí lãnh đạm của chọc tức, nên ngẩng đầu lên nhìn : "Ta càng muốn vào đấy, sao?"
      Ánh mắt Mộc Thiệu Đình lạnh băng, dừng lại mặt nàng giây lát, rồi cười lạnh tiếng: " dựa vào đâu mà muốn vào? là gì của Cao Phi?"
      Những lời này, thành công dập tắt ngọn lửa trong tâm trí Tịch Nhan, lúc này chỉ còn lại áy náy và nỗi bất an, đành xoay người, bước đến bậc thang ngoài điện ngồi xuống.
      Cửa phòng Nam Cung Ngự nhanh chóng được đóng lại, ngay sau đó những thanh hỗn độn còn nữa, trong phòng dần trở nên yên ắng.
      Bên ngoài, Tịch Nhan cố gắng nghiêng tai vào nghe động tĩnh bên trong, nhưng lại chẳng nghe được gì, trong lòng bất giác trở nên sợ hãi, ôm lấy đầu gối của mình, đôi mắt trong suốt lên chút miên man và cả bất lực.
      Sau lưng vọng đến tiếng bước chân, người nàng bỗng dưng thấy ấm áp, quay đầu nhìn lại, thấy Thủy Lam cầm lấy áo khoác choàng lên vai mình. Khóe miệng Tịch Nhan miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Cảm ơn."
      Thủy Lam mỉm cười, gật đầu: "Quận chúa cần quá lo lắng đâu."
      Mi tâm Tịch Nhan bất giác cau lại, : " có biết huynh ấy làm sao ?"
      "Nô tỳ biết." Thủy Lam lắc đầu , "Nhưng trong ấn tượng của nô tỳ, vài năm trước vương gia dường như cũng có lần xảy ra tình trạng này, sau đó người lại bình thường"
      Tịch Nhan giật mình. Vài năm trước cũng từng thế này sao? cách khác, lần này Nam Cung Ngự lại phát bệnh nữa? Nhưng bị bệnh gì chứ? Vì sao nàng lại biết mang bệnh người?
      Cũng biết qua bao lâu, cửa phòng bỗng dưng truyền đến tiếng mở cửa, Tịch Nhan tức khắc đứng lên về phía cửa điện, lại đụng ngay Mộc Thiệu Đình từ trong ra.
      nhìn nàng, ánh mắt đạm mạc lạnh lẽo chẳng hề thay đổi, Tịch Nhan hừ lạnh tiếng, bận tâm đến , đẩy cửa phòng Nam Cung Ngự bước vào.
      ngờ, Nam Cung Ngự lại ngồi cạnh bàn, tay vẫn chống trán, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy nàng, vẻ tái nhợt vẫn còn mặt, mà lại chậm rãi mỉm cười: "Nhan Nhan."
      Tịch Nhan bước lên, chỉ cần nhìn sơ qua là thấy ngay trong mắt chính là mệt mỏi, hơn nữa cùng lắm chỉ mới khoảng thời gian ngắn, mà dáng vẻ chẳng còn nét lỗi lạc như trước nữa, ngược lại, chỉ còn cảm thấy nét chật vật và vẻ già nua.
      "Huynh làm sao vậy?" Tịch Nhan cảm thấy trong lòng mình run lên, ngay cả giọng cũng thế.
      Nam Cung Ngự thấy dáng vẻ này của nàng bất giác nở nụ cười, đứng lên nắm chặt tay nàng: "Muội bày ra bộ dạng này làm gì, ta sao mà."
      nắm tay nàng, lòng bàn tay còn cả những đầu ngón tay đều lạnh ngắt.
      Tịch Nhan nâng tay lên, nghiến răng : "Đây mà lại là sao sao?"
      Nam Cung Ngự vẫn cười, lấy tay kéo nàng, ôm nàng vào lòng mình, rồi thấp giọng : "Nhan Nhan, ta sao, có thể là khi nãy uống rượu, nên thân mình nhất thời khỏe cũng bình thường thôi mà"
      Tịch Nhan biết mình suy nghĩ gì nữa, lại cảm thấy sợ hãi, hai tay giữ chặt vạt áo trước ngực, cũng biết dùng bao nhiêu lực, mà làm áo nhàu nát cả lên, rồi mới có thể nên lời: "Huynh phải cũng bị bệnh giống ca ca của huynh chứ?"
      Nam Cung Ngự dừng chút, mặt thoáng lên vẻ bất lực: "Nhan Nhan, muội nghe ai hưu vượn vậy?"
      "Huynh đừng nghĩ là ta ngốc" Giọng Tịch Nhan ngày càng , "Sức khỏe của huynh lúc nào cũng tốt, làm sao có bệnh gì mà thể ra, thỉnh thoảng lại còn phát bệnh nữa chứ? Mặc dù ta thông y lý cũng biết, căn bệnh có thể làm khó Nam Cung Ngự huynh, nhất định phải căn bệnh tầm thường."
      Hồi lâu sau, Nam Cung Ngự mới thở dài tiếng, chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng.
      "Vì sao huynh dùng phương thuốc trị cho ca ca của huynh?" Giọng Tịch Nhan hơi nghẹn ngào, ngay cả bản thân nàng biết mình sợ hãi điều gì, nhưng nàng biết, tình hình nay của Nam Cung Ngự, khiến người khác lo sợ.
      Chốc lát sau, Nam Cung Ngự từ tốn mở miệng: "Bệnh của ta nghiêm trọng lắm, muội cần lo lắng"
      "Đó là bởi vì bây giờ huynh vẫn còn trẻ tuổi!" Tịch Nhan chỉ cảm thấy trong lòng đều bị nổi lo sợ vây lấy, nhịn được mà đá mạnh, "Bệnh này, theo tuổi tác càng ngày càng nặng hơn, có phải ? Có lẽ đến năm nào đó, bệnh nhân thể nào già hơn được nữa, chết, có phải ?"
      Ánh mắt Nam Cung Ngự cực kỳ đau khổ, nghe vậy nhưng vẫn bật cười, nâng người nàng dậy, nhàng véo mặt nàng: "Bây giờ ta vẫn khỏe mạnh, vậy mà muội còn muốn rủa vị hôn phu của mình chết sao?"
      "Vậy huynh ta biết khi nào khỏe mạnh nữa?" Tịch Nhan cuối cùng cũng khóc lên, "Vì sao huynh chữa cho mình? Huynh có thể chữa khỏi cho ca ca huynh, vì sao thể làm cho bản thân chứ?"
      Nước mắt của nàng khiến đau đớn, lại ôm chặt nàng vào lòng, trầm mặc hồi lâu, rồi mới thấp giọng : "Bởi vì có thuốc, Nhan Nhan, trong phương thuốc kia cần loại dược liệu, khi ta chữa khỏi cho hoàng huynh, còn nữa rồi. đời này, cũng còn dược liệu này nữa."
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 240
      khổ sở từng đợt đánh úp vào lòng Tịch Nhan, cứ liên tiếp như bài sơn hải đảo.
      Trong ký ức, lâu rồi nàng chưa từng đau như thế này. Có lẽ lúc Lăng chiếu rời nàng rất đau, lúc mẫu thân lìa đời cũng rất đau, nhưng những điều đó giờ đây chỉ là dĩ vãng xa xôi, bây giờ nhớ đến, mơ hồ giật mình cảm thấy thời gian như cả đời vậy.
      Chỉ đến nay, khi biết Nam Cung Ngự mắc căn bệnh bất trị này, nàng mới cảm nhận sâu sắc được cảm giác này.
      "Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?" Nàng gần như thào tự , hoặc như hỏi , cả người giống như mất người mình tin cậy nhất.
      Nam Cung Ngự chậm rãi nâng gương mặt nàng lên, cười : "Nhan Nhan, nhân sinh đời, vui vẻ mà sống là được rồi, phải sao?"
      Môi Tịch Nhan run , vốn chẳng nên lời, hồi lâu sau, dựa cả người vào lòng , thấp giọng nức nở: "Nam Cung Ngự, chúng ta thành thân , ta gả cho huynh, ta bây giờ gả cho huynh ngay."
      cuộc đời này, nàng còn người thân nào. Hoàng tổ mẫu và Hoa Quân Bảo, chẳng qua chỉ là những người cùng huyết thống, bọn họ nuôi nấng nàng, dung túng nàng, nàng đối với bọn họ có tình cảm, nhưng ra là cảm kích nhiều hơn cái gọi là tình thân. Nhưng Nam Cung Ngự khác, là người nàng nhìn nhận là người thân của mình.
      Sau đó làm thế nào, nàng mới có thể trơ mắt nhìn người thân duy nhất của mình đau khổ khi mắc chứng bệnh này sao?
      Nam Cung Ngự trầm mặc lúc lâu, rồi mới chậm rãi xoa lưng nàng: "Nhan Nhan ngốc, đến hôm nay ta nghĩ thông rồi, chỉ cần có muội bên cạnh, thành thân hay , có gì quan trọng chứ?"
      Dừng chút, mới dường như cẩn thận tiếp, "Nhan Nhan, chúng ta xa nhau, phải ?"
      Từ đến lớn, lần đầu tiên Tịch Nhan chủ động vươn tay ôm lấy . Hít sâu hơi, kìm chế những giọt nước mắt chực trào ra, nàng giọng : " đâu, ta ở bên huynh, ta vẫn ở bên huynh."
      --------------------------
      Vào ngày Đạm Tuyết lâm bồn, Nam Cung Ngự lại dẫn theo Tịch Nhan ra khỏi hoàng cung chuyến.
      Đến hôm nay Tịch Nhan mới biết, ra xuất thân của Đạm Tuyết là tiểu thư nhà giàu. Ca ca của nàng ấy Thẩm Mặc Ngân, chính là Trạng nguyên tài ba xuất chúng của Đại Sở.
      Ở trong đại sảnh ngồi chờ hai canh giờ, có hạ nhân vội vàng đến bẩm báo, tiểu thư thuận lợi hạ sinh bé trai, mẹ tròn con vuông.
      Vị Trạng nguyên gia Thẩm Mặc Ngân mang vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng tràn ra ý cười nhè , Nam Cung Ngự cũng cười to, quay đầu nhìn về phía Tịch Nhan lúc này tinh thần có chút hoảng hốt: "Muội nghĩ đâu thế? Muốn thăm đứa bé ?"
      Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, cười : " cần đâu, huynh cũng biết ta thích trẻ con mà."
      "Nhìn thôi mà ngại gì chứ?" Nam Cung Ngự xong, liền kéo tay nàng vào trong viện.
      Đứa bé đủ tháng để chào đời, dáng vẻ quá mập mạp, nhưng cực kỳ trắng trẻo. Tịch Nhan đứng phía sau Nam Cung Ngự nhìn thoáng qua, bỗng nhiên lại rất thích đứa bé này, nở nụ cười: "Cháu bé khi lớn rất đẹp trai đó."
      Nam Cung Ngự mỉm cười: "Bé trai thường giống phụ thân mà."
      Tịch Nhan tròn mắt, có chút tò mò nhìn . giống như biết điều mình là gì, nhưng lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt của Tịch Nhan, chỉ quay qua đùa nghịch với đứa bé nho kia.
      ngờ đến vừa quay đầu, chú ý nên Tịch Nhan lại vào phòng sinh của Đạm Tuyết.
      Đạm Tuyết trợn tròn mắt nằm giường, bộ dạng cực kỳ suy yếu, thấy nàng bước vào, cũng chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
      Tịch Nhan và nàng ấy tính là quen biết, bởi vậy chỉ cười, : " ... ngủ chút sao?"
      Đạm Tuyết mệt mỏi nở nụ cười: "Mệt quá, nhưng lại ngủ được"
      Tịch Nhan ngồi xuống bên giường, nhìn nàng : "Ta thăm đứa bé, rất khỏe mạnh, Nam Cung Ngự bảo bé giống phụ thân." Đôi mắt nàng hơi vòng vo, cười hỏi, "Họ của đứa bé là gì?"
      "Hoàng Phủ" Đạm Tuyết thấp giọng .
      "Hoàng Phủ?" Tịch Nhan mở to hai mắt, cũng biết vì sao trong lòng lại hơi chấn động, giống như xúc động vậy, trong lòng bất chợt có muôn vàn suy nghĩ, như nhà giam vây kín, "Đó phải là họ của hoàng thất Bắc Mạc sao?"
      "Đúng vậy" Đạm Tuyết chỉ cười .
      Tịch Nhan lại kinh ngạc, bèn thử hỏi: " như vậy, phụ thân của đứa bé là người hoàng thất của Bắc Mạc? phải là ... hoàng đế chứ?"
      Đạm Tuyết khẽ cười: " là gì cũng chẳng còn quan trọng, ta và còn quan hệ gì nữa."
      Nàng ấy như vậy, nghi hoặc trong lòng Tịch Nhan lại càng dày đặc, thầm nghĩ đứa bé kia có thể là hoàng tử Bắc Mạc, trong lòng khỏi hơi rung động, rồi cùng Đạm Tuyết thêm vài câu liên quan, xong mới rời khỏi phòng.
      Ra khỏi tiểu viện, Nam Cung Ngự đứng ở cửa chờ nàng.
      Tịch Nhan vừa thấy bèn bước lên nghênh đón, hơi đắc ý hấc mặt lên: "Huynh ta biết, ta cũng biết phụ thân của đứa bé con Đạm Tuyết là ai."
      Nam Cung Ngự bất đắc dĩ nhoẻn miệng cười: "Muội thông minh vậy sao?"
      Tịch Nhan nở nụ cười, nhìn khắp bốn phía, rồi mới đè thấp giọng : "Phụ thân của đứa bé là Hoàng đế Bắc Mạc, tên là Hoàng Phủ Thanh Vũ, phải ?"
      Nam Cung Ngự vừa định nhấc chân bước bỗng nhiên dừng lại, nở nụ cười, quay đầu nhìn nàng, vừa muốn điều gì đó, lại chỉ cảm thấy cơn đau như trời xoay đất chuyển ập đến, chịu nỗi đành ngã xuống, ôm lấy đầu mình, hơi thở hỗn loạn, hô hấp khó khăn.
      Tịch Nhan sợ đến mức sắc mặt đại biến, tức khắc bước lên đỡ : "Làm sao vậy, huynh lại phát bệnh sao?"
      Đột nhiên trong lúc đó, Nam Cung Ngự đau đớn gào lên tiếng, Tịch Nhan lại còn muốn hỏi thêm gì nữa, nhưng giờ lại chẳng nên lời ---, bởi trước mắt, mái tóc đen của Nam Cung Ngự, chỉ trong nháy mắt, trở nên bạc trắng!
      nằm phía , chật vật hô hấp.
      Tịch Nhan cuối cùng cũng hồi phục lại trong khiếp sợ, bèn ôm lấy : "Nam Cung Ngự, Nam Cung Ngự, huynh sao đâu ---- người đâu, người đâu mau lên ---"
      Rất nhanh, Thẩm Mặc Ngân dẫn theo gia đinh chạy đến, vừa thấy tình cảnh này, kịp gì cả, liền phân phó gia đinh đỡ Nam Cung Ngự lên, rồi lại sai người chuẩn bị xe nghe đưa Tịch Nhan và hồi cung, đồng thời phái người gấp rút thúc ngựa báo với hoàng thượng.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 241 : Người bên đường hôm ấy là vị quân vương
      Khi Mộc Thiệu Đình vội vàng vào Cảnh Bích cung, Tịch Nhan giúp đỡ mọi người đặt Nam Cung Ngự lên giường, lo lắng chờ ngự y đến.
      Trong mắt Mộc Thiệu Đình phản chiếu thân ảnh của Tịch Nhan, vẫn đạm mạc và lạnh lẽo như trước, tiến lên lạnh lùng phân phó tiếng: “Tất cả đều ra ngoài.”
      Mọi người đều cả kinh, sau lát, tất cả đều phục tùng cúi đầu rời khỏi phòng, chỉ trừ Tịch Nhan vẫn ngồi ở bên giường như cũ, nhúc nhích nhìn Nam Cung Ngự hôn mê bất tỉnh giường.
      “Ngươi cũng ra ngoài.” Thanh lãnh đạm của Hoàng đế từ phía sau vang lên. Tịch Nhan ngập ngừng chút, cắn răng : “Ta ra ngoài. Ta đáp ứng huynh ấy ở bên huynh ấy.”
      Ánh mắt Mộc Thiệu Đình khỏi tối vài phần, cũng thêm gì nữa, chỉ đến chiếc rương bằng gỗ đàn mộc phía sau giường, mở ra lấy hộp thuốc, vào bên giường, cũng để ý đến Tịch Nhan, liền cởi quần áo người Nam Cung Ngự.
      Nàng nhìn thấy tự mình động thủ, thoa thoa thuốc lên các huyệt đạo người Nam Cung Ngự, sau đó, lại bỏ vào miệng Nam Cung Ngự viên thuốc, rồi mới thả Nam Cung Ngự nằm xuống, sửa sang lại đệm chăn cho ổn thỏa.
      “Đó là thuốc gì vậy?” Tịch Nhan nhớ Nam Cung Ngự từng qua đời này tìm được thuốc có thể chữa khỏi căn bệnh này, khỏi lo lắng thuốc mà Mộc Thiệu Đình cho uống vào là thuốc gì.
      Mộc Thiệu Đình thản nhiên liếc nhìn nàng cái: “Thuốc trị phần ngọn nhưng trị phần gốc.”
      Tịch Nhan bĩu môi, ánh mắt lần nữa đặt người Nam Cung Ngự, nhưng bỗng nhiên phát tóc vốn bạc trắng cả mái đầu, giờ biến thành tóc đen, bộ dáng có vẻ có trực giác trở lại, ánh mắt nhấp nháy muốn mở ra. Nhưng nhìn chung cả người cũng suy yếu rất nhiều.
      Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy rất đau xót, cầm tay , thấp giọng : “Nam Cung Ngự?”
      Hồi lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, thanh rất suy yếu: “Nhan Nhan, làm muội sợ sao?”
      Tịch Nhan vội gật gật đầu, cố gắng áp chế nước mắt trong mắt rơi xuống: “Huynh cũng phải biết lá gan của ta rất lớn, sao lại dễ dàng bị huynh dọa như vậy chứ?”
      vẫn mỉm cười như cũ: “Nhưng ta thể cùng muội ngắm hội hoa đăng, thực xin lỗi, Nhan Nhan.”
      Tịch Nhan mới sực nhớ hôm nay chính là ngày hội nguyên tiêu, bọn họ hẹn cùng nhau xem hoa đăng.
      sao cả.” Thanh của nàng dĩ nhiên thấp đến nỗi thể thấp hơn, “Sang năm chúng ta lại xem, cũng giống nhau cả mà.”
      Sang năm ư?
      Nam Cung Ngự nhìn nàng, bật cười ha ha hai tiếng, sau đó suy yếu vô lực nhắm hai mắt lại, thào: “Được, nếu sang năm ta còn sống......”
      Nếu sang năm ta còn sống, nếu sang năm nàng còn ở đời, như vậy, chúng ta cùng nhau xem hoa đăng.
      ================================================== =====================================
      Trong hoàng cung Bắc Mạc, ở Ngự Hoa viên, đèn sáng như ban ngày, vô cùng náo nhiệt.
      Tất cả các cung nữ từ già cho đến trẻ tụ tập trong Ngự Hoa viên ngắm đèn say mê, rất náo nhiệt. Trong số đó cũng có bóng dáng vài vị phi tần.
      Thục phi cùng Hiền phi dẫn theo nha hoàn bên cạnh mình, chậm rãi trong ánh đèn màu sáng đến nỗi làm loá mắt người ta, vừa say mê ngắm đèn, vừa lặng lẽ .
      “Nghe Hoàng Thượng hôm nay lại lật bài tử của Mạc phi.” Thục phi nhìn câu đố đèn trước mắt khẽ thở dài tiếng mở miệng , “Tiến cung lâu như vậy, cho tới bây giờ ta cũng chỉ gặp qua Hoàng Thượng hai lần, tỷ tỷ, ta cam lòng.”
      Hiền phi thản nhiên nhếch khóe miệng lên: “Làm sao đến lược muội cùng ta cam lòng chứ? Từ trước cho tới nay, qua nhiều ngày như vậy, muội có bao giờ nghe qua Hoàng Thượng qua đêm ở Tê Phượng điện sao?”
      Thục phi ngưng mi trần tư lát: “Quả ta chưa từng nghe qua. Nhưng mà ta thấy Hoàng Thượng đối xử với Hoàng hậu nương nương cũng vô cùng khách khí.”
      “Đúng vậy, khách khí. Người cũng đối xử với muội và ta cũng khách khí giống như nhau.” Hiền phi đưa tay lấy câu đố đèn trước mặt mình, lấy bút từ trong tay cung nữ phía sau, viết ra đáp án, liền đưa lại cho cung nữ, tiếp tục về phía trước.
      Xa xa, nàng ta nhìn thấy thân ảnh, có chút thản nhiên đứng giữa đám cung nữ. Nàng ta chỉ cảm thấy hình như mình nhìn lầm, vội vàng bước nhanh hơn về phía đó, lúc này mới xem như nhìn thấy ràng, trong lòng nhất thời nổi lên nghi hoặc.
      Phía sau Thục phi cũng bước lên, sau khi thấy ràng người đó, khỏi ngạc nhiên : “Kia phải là Mạc phi sao? Tối nay Hoàng Thượng phải lật bài tử của nàng sao, nàng làm sao có thể ở trong này?”
      “Chúng ta nhìn xem.” Hiền phi nắm tay Thục phi, cùng nhau tiến lên.
      Các cung nữ thấy hai nàng lại đây đều vội vàng tản ra hành lễ, Mạc phi nhìn thấy các nàng cũng khẽ nghiêng thân mình hành lễ: “Tham kiến Thục phi tỷ tỷ, Hiền phi tỷ tỷ.”
      Tuy đều là phi, nhưng mà hai người kia dù sao cũng có phong hào, phân vị của nàng vẫn thấp hơn chút.
      “Muội muội cần đa lễ.” Hiền phi mỉm cười nắm tay nàng, , “Ngày thường cũng rất ít gặp muội muội, tối nay khó có dịp được gặp, các muội và ta ba người cùng dạo, được ?”
      Trong lòng Mạc phi có chút vui vẻ: “Đương nhiên là được, đa tạ nhị vị tỷ tỷ.”
      Trong khi thưởng các hoa đăng, Thục phi là người ruột để ngoải da, nhịn được liền mở miệng hỏi Mạc phi: “Muội muội, ta nghe người của Kính phòng phải tối nay Hoàng Thượng lật bài tử của muội sao? Sao giờ này muội còn ở nơi này?”
      Mạc phi đỏ mặt lên, vội đáp: “Hoàng Thượng gần đây bề bộn nhiều việc, vừa rồi Thừa Kiền cung có công công đến truyền lời, Hoàng Thượng tối nay nghị cùng vài vị Vương gia, đến chỗ muội, cho nên muội mới đến Ngự Hoa viên ngắm đèn.”
      Thục phi bừng tỉnh đại ngộ “À” tiếng, duy có Hiền phi bất động thanh sắc, đưa ra câu đố, cười : “Muội muội giải câu đố này xem sao?”
      Mạc phi tiếp nhận đến câu đố, vừa nhìn thấy mặt khỏi càng đỏ hơn, hồi lâu sau mới thấp giọng : “Làm cho hai vị tỷ tỷ chê cười, muội muội kiến thức hạn hẹp, đoán ra câu đố rắc rối như vậy.”
      Hiền phi mỉm cười, thu lại câu đố, : “ sao cả, chỉ là câu đố vui thôi mà.”
      Ba người lại cùng nhau cười cười ít chuyện, sau đó Mạc phi nghiêng thân mình hướng về phía hai người cáo lui, hai người cũng ngăn cản, chỉ nhìn nàng rời khỏi, Hiền phi mới đưa câu đố lúc nãy cho Thục phi xem.
      Thục phi nhìn nhìn, khỏi sửng sốt: “Câu đố đơn giản như vậy, ngay cả chữ mà nàng ta cũng nhận thức xong sao?”
      Hiền phi cũng nhịn được khẽ thở dài hơi: “ tại, ngay cả ta cũng biết Hoàng Thượng đến tột cùng thích nàng ta ở điểm nào.”
      Quả thực, các vị phi tần mới được tuyển vào cung phải qua nhiều khâu sàng chọn, ngoài Mạc phi, ai ai cũng là người muốn tài tình có tài tình, muốn phẩm tính có phẩm tính, muốn gia thế có gia thế. Thế nhưng đến tột cùng vì sao Mạc phi cái gì cũng đều có lại có thể được sủng như vậy, là làm cho người ta thể nào hiểu được.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 242 : Người bên đường hôm ấy là vị quân vương
      Hoàng Phủ Thanh Vũ triệu kiến Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất, Thập Nhị nghị mãi cho đến nửa đêm, liền người phân phó Ngự Thiện phòng chuẩn bị bữa ăn khuya.
      Đại tổng quản Tống Văn Viễn nghe xong, sau khi phân phó, có chút chần chờ đứng yên tại chỗ, vừa vặn Thập Nhất nâng mắt lên, cùng ánh mắt giao nhau, ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với Thập Nhất, sau đó cẩn thận ra ngoài.
      Thập Nhất đương nhiên biết ý tứ của .
      Liên tiếp mấy ngày, Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ mỗi ngày đều chỉ nghỉ tạm hai canh giờ, thường thường chỉ chợp mắt trong chốc lát liền lại đứng dậy phê duyệt tấu chương. Hôm nay cũng ngoại lệ, trời vẫn còn chưa sáng, thức dậy phê duyệt tấu chương từ Giang Nam suốt đêm đưa tới, ngay sau đó là lâm triều, sau khi tan triều vẫn làm việc đến tại, nghe ngọ thiện, bữa tối cũng chỉ ăn qua loa vài miếng.
      Dường như muốn trong thời gian ngắn xử lý xong tất cả mọi chuyện.
      Thập Nhất ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn sắc mặt xanh xao của Hoàng Phủ Thanh Vũ, rốt cục nhịn được : “Thất ca, hôm nay trễ như vậy rồi, bằng cứ như vậy , huynh nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì ngày mai lại thương nghị cũng muộn mà.”
      Thập Nhị ngồi ở bên buồn ngủ sắp gục xuống nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, ngày mai bàn tiếp, Thất ca, huynh cũng phải bảo trọng long thể, làm lụng vất vả như vậy, dù cho thân thể bằng thép cũng chịu được ép buộc như thế.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn ba người bọn họ, nhéo nhéo mi tâm, : “Cũng được, thôi tan . Các đệ cũng nên sớm hồi phủ.”
      Ngay lập tức, mọi người liền giải tán. Thập Nhất ra cửa vừa vặn gặp được Tống Văn Viễn, tạ ơn : “Đa tạ Thập Nhất gia, nếu có Thập Nhất gia mở miệng, nô tài biết nên khuyên Hoàng Thượng như thế nào.”
      Thập Nhất gật gật đầu, : “Tốt lắm, ngươi vào hầu hạ , để cho Hoàng Thượng ngủ sớm, thể tiếp tục phê duyệt tấu sớ nữa.”
      Tống Văn Viễn lên tiếng, cung đưa mọi người rời , sau đó mới vào Noãn các, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ngồi ở dưới đèn như cũ, chấp ngự bút biết viết gì tấu chương, nhịn được thầm kêu khổ, tiến lên quỳ xuống: “Hoàng Thượng, nô tài cầu xin Hoàng Thượng nên xem nữa. Thập Nhất gia trước khi ngàn căn vạn dặn bảo nô tài hầu hạ Hoàng Thượng nghỉ ngơi, Hoàng Thượng nên sớm nghỉ ngơi chút !”
      Mãi cho đến khi phê duyệt xong tấu chương kia, Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục mới ngẩng đầu lên, nhìn cái, khép lại tấu chương trong tay, sau đó đứng dậy: “Mang áo khoác của trẫm đến đây.”
      Tống Văn Viễn trong lòng cả kinh: “ trễ thế này, Hoàng Thượng còn muốn đâu?”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên xẹt qua người , Tống Văn Viễn nhịn được rùng mình, lá gan dù có lớn cũng dám hỏi tiếp nữa, vội vàng đứng dậy phân phó người chuẩn bị long liễn, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại : “ cần chuẩn bị long liễn, trẫm muốn bộ.”
      Lời vừa ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền đường từ phía đông Càn Thanh cung tới Tây Lục cung, lúc này Tống Văn Viễn mới biết ra hoàng thượng muốn tới thăm trưởng công chúa.
      Vào cửa cung, ngoài dự đoán, nhìn thấy đại trong điện vẫn còn ánh đèn sáng trưng, cho người thông truyền, Hoàng Phủ Thanh Vũ thẳng vào, từ bên ngoài nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng cười non nớt.
      tiến lên hai bước, nhàng đẩy cửa phòng ra, thế nhưng lại nhìn thấy Bất Ly vịn vào cái ghế thấp, run rẩy bước từng bước , còn vú nuôi nửa ngồi nửa đứng bên cẩn thận che chở cho bé, ngừng cổ vũ Bất Ly về phía trước.
      Bất Ly vừa , vừa bật cười khanh khách, thanh vô cùng non nớt, trong trẻo đâm thẳng vào lòng .
      Trong trí nhớ của , nàng cũng luôn thích cười, trong những đêm lưu luyến triền miên bên nhau, nàng dụi vào trong lòng , luôn bao giờ che giấu tiếng cười, thêm lời nào, làm bất cứ hành động gì, giống như đó là chuyện rất đỗi tự nhiên đời.
      Đột nhiên nghe thấy tiếng động, vú nuôi vừa nhấc đầu liền nhìn thấy , nhất thời cả kinh, vội ôm Bất Ly vào trong lòng, hướng về hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng.”
      Lúc này mới vào trong phòng, Bất Ly ở trong lòng vú nuôi, đôi mắt đen tuyền rạng rỡ phát sáng, nhìn về phía , tựa hồ cười đến sáng lạn của khuôn mặt, vươn tay hướng về .
      Vì bận rộn nhiều việc, liên tiếp mấy ngày đến thăm Bất Ly, vất vả mới thừa dịp nửa đêm đến đây, nghĩ tới con bé vẫn còn chưa ngủ, nhất thời trong lòng khỏi cảm thấy kinh hỉ, nhưng phần lớn là cảm giác đau lòng.
      vươn tay tiếp nhận Bất Ly từ trong lòng vú nuôi, cẩn thận ôm vào trong ngực, nhìn thấy con bé vẫn nhìn mình, vẻ mặt cứng ngắc có chút biểu tình của rốt cục chậm rãi tràn ra ý cười. Hồi lâu sau, mới nhìn về phía vú nuôi: “ trễ thế này, vì sao còn hầu hạ công chúa ngủ?”
      Vú nuôi vội : “Hồi Hoàng Thượng, hôm nay lúc ban ngày công chúa ngủ nhiều lắm, vừa mới tỉnh độ nửa canh giờ, muốn ngủ tiếp nữa, bởi vậy nô tỳ liền cùng công chúa chơi đùa.”
      “Ừ.” thản nhiên lên tiếng, cho vú nuôi lui xuống trước, còn mình ôm Bất Ly cúi đầu vài câu, Bất Ly bỗng nhiên giãy dụa muốn xuống dưới. nhớ tới tình cảnh lúc vừa vào phòng, liền thả Bất Ly xuống đất, để cho bé vịn vào chiếc ghế , còn mình bảo hộ ở bên.
      Bất Ly liền cười lên, vịn vào chiếc ghế , chập chững bước rất cao hứng, phấn chấn bừng bừng.
      ngồi bên, nhìn khuôn mặt tươi cười của con , bỗng nhiên liền thất thần.
      Đứa bé còn như vậy, thế nhưng những đường nét khuôn mặt đều là bóng dáng của nàng. Lông mi, ánh mắt, chiếc mũi, khuôn miệng, toàn bộ đều cực kỳ giống nàng. Mà giờ này khắc này, thần thái đứa khi vui cười lại càng cực kỳ giống nàng, cực kỳ giống ngày ấy, nhìn thấy nàng đường ở Đại Sở.
      Cảm giác trống vắng bỗng tầng tầng lớp lớp kéo đến trong lòng , như muốn làm cho người ta chết sống lại, đó là loại cảm giác so với tê tâm liệt phế càng đau đớn hơn nhiều.
      Bởi vì cái gì cũng còn nữa, cho nên đau, ngay cả hô hấp đều đau.
      Trong lúc thất thần, tay còn đỡ Bất Ly, đột nhiên Bất Ly thả chiếc ghế ra, cố tình về phía .
      vội vàng lấy lại tinh thần, vươn tay ra, thân mình nho của Bất Ly quả nhiên liền ngã vào trong khuỷu tay của .
      Bất Ly tựa hồ cam lòng về việc lần đầu tiên cố gắng nhưng chuốc lấy thất bại, ánh mắt mở to, cong cong cái miệng nhắn, có chút ủy khuất nhìn .
      nhịn được nở nụ cười, ôm con vào trong lòng, cúi đầu dụi dụi vào người đứa bé.
      Đúng lúc này, Bất Ly bị ôm vào trong ngực lại đột nhiên bi ba bi bô thốt lên hai chữ. người chợt cứng đờ, mặt cũng nhịn được trở nên căng thẳng, cúi đầu nhìn Bất Ly: “Ly nhi, con gì?”
      “Phụ thân......” Bất Ly vui cười nhìn , lại gọi tiếng, thanh vẫn còn ngọng ngịu như trước, nhưng lần này, lại nghe rất ràng.
      Trong lòng giống như có thanh ầm ầm kéo đến, ngay sau đó, cảm giác cảm động như nghiêng trời lệch đất đánh úp lại, làm cho tâm chết lặng, đánh sâu vào nơi thể trốn tránh được.
      Bất Ly chung quy cũng chỉ là đứa bé, tinh thần phấn chấn tới cũng nhanh, mà cũng nhanh, ở trong lòng chơi trong chốc lát, liền lộ ra vẻ mệt mỏi, vung tay bé mở miệng ngáp.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, nhàng đặt bé vào chiếc giường , ngồi bên cầm món đồ chơi đùa với bé cho đến khi Bất Ly ngủ say mới chậm rãi đứng thẳng dậy, ở bên cạnh giường nhìn bé lâu sau đó xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa phòng.
      Ra khỏi cứa cung điện, liền có Tống Văn Viễn dẫn người tiến lên khoác cho chiếc áo lông cừu dày để ngăn gió vì đột nhiên gió bắc thổi mạnh, rồi thấp giọng : “Thỉnh Hoàng Thượng khởi giá.”
      Ra khỏi cửa cung, gió bắc tựa hồ thổi càng lúc càng mạnh, áo khoác người Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng bị thổi đến mức tung bay phần phật, Tống Văn Viễn vừa định mở miệng gì đó lại bị trận gió thổi vào yết hầu, chỉ cảm thấy như dao cắt ở cổ họng, đau đến nỗi làm cho người ta ra lời.
      Bước chân của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng cực nhanh, mọi người phía sau cơ hồ đều phải thở hổn hển đuổi theo, Tống Văn Viễn cũng biết bị làm sao vậy, nhưng nhìn thấy bóng dáng của lại cảm thấy như băng tuyết rét lạnh thấu xương, nên cũng dám mở miệng hỏi gì, chỉ lẳng lặng đường theo phía sau.
      Rốt cục cũng trở về Khâm An điện, Tống Văn Viễn vội phái người lấy nước ấm cùng khăn mặt đến, tự mình hầu hạ Hoàng Phủ Thanh Vũ rửa mặt, lại : “Hoàng Thượng, thời gian còn sớm, người mau nghỉ ngơi .”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thực theo lời ngồi xuống giường, vừa nằm xuống liền xoay người vào trong ngủ.
      Lúc này Tống Văn Viễn mới nhàng thở ra, buông chiếc màn che màu vàng xuống cho , dẫn mọi người bước lui ra bên ngoài.
      cảm thấy mình quả là cực kỳ mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối liền cảm thấy rất nặng, lát sau liền lâm vào giấc mộng nặng nề.
      cũng biết mình mộng cái gì, chỉ cảm thấy quanh quẩn bên tai có tiếng ai cười, lúc gần, lúc xa, thể nắm bắt được.
      Giấc mơ này cứ lặp lặp lại làm cơ hồ thở nổi, cũng biết cố gắng bao lâu, mới mở mắt ra được, bật ngồi dậy long tháp.
      Tống Văn Viễn đứng hầu ở bên vừa nhìn thấy, vội quỳ rạp xuống đất: “Tạ Bồ Tát phù hộ, Hoàng Thượng cuối cùng tỉnh!”
      Lúc này mới ý thức được có điều gì đó đúng, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, phủ trán mình hỏi: “Giờ nào rồi?”
      “Bẩm Hoàng thượng, là buổi chiều rồi.” Tống Văn Viễn , “Hoàng Thượng ngủ ngày đêm, Lý ngự y đến xem qua Hoàng Thượng là vì vất vả quá độ, lại bị trúng gió đêm trước, cho nên hơi phát sốt.”
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới cúi đầu lên tiếng, bỗng nhiên xốc chăn lên đứng bật dậy, chỉ khoác chiếc áo ngoài mỏng manh liền ra ngoài.
      Tống Văn Viễn sợ tới mức sắc mặt đại biến: “Hoàng Thượng lại nơi nào?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lời, liền vào thư phòng bên cạnh tẩm điện, đuổi tất cả mọi người, nhốt tại bên ngoài.
      cũng biết bản thân mình tìm cái gì, lục tung mọi thứ, lật tất cả những quyển sách mang được chuyển từ vương phủ tới, quyển lại quyển bay qua, rốt cục trong quyển truyền kỳ lộ ra tờ giấy, mở ra là nét viết đẹp lắm --
      Thanh thanh tử khâm
      Du du ngã tâm
      Túng ngã bất vãng
      Tử ninh bất tự ?
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 243 : Người bên đường hôm ấy là vị quân vương
      Bước vào tháng Ba, thời tiết càng ngày càng ấm hơn. Tuy Đại Sở vào đông cũng thấy rét lạnh, nhưng khi sang xuân, cuộc sống của Tịch Nhan cũng giống như ở Tây Càng, tinh thần nàng càng ngày càng mỏi mệt.
      Trong khoảng thời gian này, Nam Cung Ngự lại phát bệnh lần nữa.
      Tịch Nhan hỏi qua ngự y, biết được đáp án là này bệnh tăng theo tuổi, càng ngày càng nặng, thời điểm bệnh phát càng ngày càng nhiều, lúc ban đầu vài năm phát bệnh lần, đến nửa năm phát bệnh lần, đến hai ba tháng phát bệnh lần. Mỗi lần phát bệnh, cơ thể suy nhược vài tuổi, cho đến cuối cùng, bệnh phát triển đến lúc tháng phát bệnh lần, bệnh nhân chỉ còn chờ căn bệnh làm cho lão hóa sớm đến cực hạn, sau đó chết .
      Tịch Nhan quên tính khoảng cách giữa lần phát bệnh này với lần trước của Nam Cung Ngự, nhưng thời gian chắc quá ba tháng, trong lòng nhịn được cảm thấy rất sợ hãi, nhưng trong lòng lại chua xót.
      Tinh thần Nam Cung Ngự từ sau lần phát bệnh trước trở nên rất kém cỏi, từ người hiếu động như vậy, nay mỗi ngày chỉ ngồi dưới bóng râm phơi nắng, hơn nữa lúc phơi nắng còn có thể mơ màng ngủ.
      Kỳ mỗi lần như vậy, Tịch Nhan đều rất sợ ngủ đến bất tỉnh, nhưng mỗi lần ngồi cùng , tinh thần của nàng cũng khắc chế được cảm thấy rất mệt mỏi, đến cuối cùng thường cùng ngủ luôn.
      Nhưng mỗi lần như vậy đều là tỉnh lại trước. Đợi đến lúc Tịch Nhan mở mắt ra, đầu tiên nàng nhìn thấy mỉm cười nhìn bộ dáng của mình, liền nở nụ cười đáp lại, lần nào cũng câu: “Sao ta lại ngủ được ngủ nhỉ?”
      Mỗi khi như vậy, Nam Cung Ngự vươn tay ra xoa xoa đầu của nàng: “Nha đầu ngốc.”
      Nhưng hôm nay lại giống nhu thế, khi Tịch Nhan xong câu kia, Nam Cung Ngự chỉ chăm chú nhìn nàng, nhìn vô cùng cẩn thận, giống như muốn từ mặt nàng tìm ra điều gì đó.
      “Làm sao vậy?” Tịch Nhan nhìn , xoa xoa hai má hơi nóng lên, nghi hoặc .
      Nam Cung Ngự nhìn nàng, hồi lâu sau mới mỉm cười: “Nhan Nhan, muội mơ thấy cái gì ?”
      Tịch Nhan nao nao, lúc này mới quay đầu suy nghĩ giấc mộng vừa rồi của mình nằm. Giống như là nhìn thấy người, nhưng lại nhớ nổi đó là ai, là bộ dáng như thế nào, chỉ nhớ trong mộng người đó càng chạy càng xa, xa tới nỗi nàng nhìn thấy. Tịch Nhan nhìn về phía : “Huynh làm sao biết ta nằm mơ ?”
      “Bởi vì muội mớ.” Nam Cung Ngự khẽ gợi lên khóe môi, thản nhiên .
      mớ cái gì?” Tịch Nhan vội hỏi.
      Nam Cung Ngự nhìn nàng, hồi lâu sau mới : “Ta cũng nhớ nữa.”
      biết mình phải với nàng như thế nào, nàng ở trong mộng gọi to tên người đó, đáng lẽ đến giờ khác này ta với nàng vốn nên là người xa lạ.
      Tịch Nhan cảm thấy thú vị, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, bất giác thở dài: “Cứ như vậy lại qua ngày a.”
      Hồi lâu sau nghe lời đáp lại, nàng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự, Nam Cung Ngự vẫn dùng ánh mắt lúc trước nhìn nàng, chỉ là lúc này đây, mang theo chút bi thương: “Nhan Nhan, nếu ngay từ đầu ta với muội tâm ý của ta, trong lòng muội có thể có ta hay ?”
      Tịch Nhan bỗng dưng giật mình, nghĩ tới lại đột nhiên hỏi nàng vấn đề như vậy. Nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy đau lòng, đau lòng vì ánh mắt trước đây nàng chưa từng thấy qua của . Trầm ngâm hồi lâu sau, nàng vẫn thể ra đáp án.
      Nam Cung Ngự chậm rãi nở nụ cười: “ sao đâu. Ta biết giả thiết này rất khó trả lời, muội cần để ở trong lòng.”
      Tâm Tịch Nhan lại càng đau, khóe mắt cay cay, sau lúc lâu mới quay đầu nhìn : “Nam Cung Ngự, kỳ , đời này, huynh đối với ta mà , chính là người quan trọng nhất. ai quan trọng hơn huynh, ta chỉ có huynh......”
      Bàn tay Nam Cung Ngự vươn đến cầm tay nàng, thong thả mà hữu lực.
      Tịch Nhan lại thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng, bởi vì phơi nắng lâu như vậy mà tay , ngay cả lòng bàn tay đều lạnh lẽo !
      “Huynh lạnh ?” Nàng cuống quít , “Ta lấy áo choàng đến đây cho huynh?”
      Nam Cung Ngự còn kịp trả lời, nàng đứng dậy chạy vào trong cung điện, mà nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt lại trở nên vô cùng bi thương .(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) đối với nàng mà , là người quan trọng nhất đời. Nhưng câu này kèm theo điều kiện tiên quyết là nàng quên trượng phu của nàng, nữ nhi của nàng. Nàng bao giờ biết được đời tồn tại hai người kia.
      Nhưng nàng ràng quên hết tất cả, vì sao còn có thể trong mộng gọi ra tên của người đó?
      Đến tột cùng có bao nhiêu sâu nặng, trí nhớ mới có thể thể phai mờ như vậy?
      Thở dài hơi dài, chậm rãi vươn tay, bắt mạch cho chính mình, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười.
      có khả năng cứu nàng, cứu chính mình cũng có khả năng, vốn còn nghĩ rằng ở bên cạnh nàng, giúp nàng vui vui vẻ vẻ hết đoạn đường còn lại của cuộc đời, cũng coi như là viên mãn, nhưng ngờ chính mình lại có khả năng ra trước nàng.
      Đợi cho đến khi Tịch Nhan lấy áo choàng ra, Nam Cung Ngự chậm rãi nhắm mắt lại. Tịch Nhan đem áo choàng khoác lên người , lại mở mắt ra, nắm lấy tay nàng, mỉm cười : “Nhan Nhan, nếu có ngày, ta ở trước mắt muội chết , chỉ cho phép muội khổ sở ngày thôi, qua hôm sau được khổ sở nữa, có nghe hay ?”
      ************************************************** *****
      Chín tháng sau. Trong hoàng cung Bắc Mạc.
      Lại năm nữa trôi qua, trong cung tất cả mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp như cũ, trong năm qua, mọi thứ cơ hồ có gì thay đổi ngoại trừ trưởng công chúa Bất Ly.
      Bất Ly gần hai tuổi, dung mạo vô cùng xinh xắn đáng , có thể vững vàng chạy nhảy trong Ngự Hoa viên, cũng có thể lưu loát chuyện, là bảo bối quý giá nhất trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, đồng thời cảm tình với vài vị thúc thúc cũng phải tốt ở mức bình thường.
      Vào ngày, hiếm khi Hoàng Phủ Thanh Vũ được nhàn rỗi, liền tự mình dẫn theo Bất Ly dạo trong Ngự Hoa viên, Thập Nhị thích nhất là đôi mắt tinh quái của tiểu Bất Ly, nhân lúc thời tiết vô cùng tốt cũng theo.
      Dọc theo đường , Bất Ly ghé vào vai của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bị Thập Nhị thúc trêu đùa bật cười khanh khách, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ trầm mặc. Mãi cho đến khi vào trong Ngự Hoa viên, Hoàng Phủ Thanh Vũ thả Bất Ly xuống đất, bé liền đuổi theo đánh Thập Nhị thúc, hai thân ảnh lớn ở trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chơi đùa quên cả trời đất.
      bao lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng đến đây, tiểu Bất Ly vừa nhìn thấy , lập tức chạy qua.
      Hoàng Phủ Thanh Thần rất sợ tiểu nha đầu này, bé cơ hồ cùng mẹ được đúc ra từ khuôn, nhưng khổ nỗi bé này thích nhất là quấn quít lấy , tựa hồ thấy bị chọc tức đến sắc mặt xanh mét chính là chuyện vui nhất đời, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ con đến sốt ruột lại ngăn cản chút nào khiến cho Hoàng Phủ Thanh Thần mỗi lần đều nhịn được trong lòng thầm oán giận.
      Giờ này khắc này, nhìn thấy tiểu Bất Ly sắp đến gần mình, Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn được rống lên tiếng: “Hoàng Phủ Thanh Tuyên, mau đem tiểu nữ này tránh xa ta!”
      Tiếng rống này có thể xem như vô tình đem những lời từ sâu tận đáy lòng phát ra, tiểu Bất Ly đối với lời của cái hiểu cái , nhưng cũng bất giác dừng chân lại, đứng cách xa Hoàng Phủ Thanh Thần vài bước, ủy ủy khuất khuất nhìn .
      Thập Nhị bị hoảng sợ, vội tiến lên ôm lấy tiểu Bất Ly vào lòng, trong lương đình, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chậm rãi nâng mắt lên, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần cái, sau đó đứng dậy tới, tiếp nhận Bất Ly từ trong lòng Thập Nhị, ôm vào lòng mình.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy đuối lý, theo phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ vào lương đình, giận đến nghiến răng nghiến lợi mà dám phát ra, nhưng đúng lúc này, tiểu Bất Ly nằm vai Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên giương mắt nhìn cái, sau đó lại bật cười khanh khách. Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời nhịn được nắm chặt nắm tay, nghiến răng soàn soạt.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ để cho Bất Ly ngồi trong lòng chính mình, lấy khối bánh bé bình thường rất thích ăn đút cho bé, lúc này mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, thản nhiên : “Có chuyện gì?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhụt chí ngồi xuống, đặt tấu chương cầm trong tay bàn đá, sắc mặt ngưng trọng: “Thư báo của Thập Nhất, vài bộ lạc phía đông gần như thu phục được rồi, tại đệ ấy hành quân về phía đông bắc.”
      Nửa năm trước, Hoàng Phủ Thanh Vũ phái Thập Nhất làm chinh đông đại tướng quân, lệnh cho thu phục những phần đất phía đông bị mất thời tiền triều, quả rất nhanh liền thấy được hiệu quả, nay mục tiêu của Thập Nhất là muốn thu phục các bộ lạc xung quang Bắc Mạc, nếu có thể thu phục tất cả, cũng có thể xem như kiện vĩ đại nhất trong lịch sử của Bắc Mạc.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ lên tiếng, tiếp nhận tấu chương đến xem, chỉ liếc mắt nhìn cái, bàn tay của tiểu Bất Ly liền với lên bản tấu chương kia, liền buông tay để cho nàng chơi, sau đó lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần : “Binh mã hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc trù bị như thế nào ?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần nâng mi nhìn , trong lòng mang theo dự cảm hề tốt: “Đều chuẩn bị xong xuôi rồi.”
      Chín tháng trước, lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ phân phó chuẩn bị điều phối hai đại doanh, nhận thấy được điều gì đó, và từng hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ có mục đích gì nhưng vẫn có được đáp án, lúc này đây đột nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ hỏi đến, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cầu nguyện điều mình đoán là sai .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu, nhìn Bất Ly trong lòng, thản nhiên : “Đợi sau khi qua sinh nhật hai tuổi của Bất Ly, trẫm ngự giá thân chinh, thảo phạt Đại Sở.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng thay đổi sắc mặt, đứng bật dậy: “Thất ca!”
      Bên kia Thập Nhị cũng vội chồm qua: “Thất ca, huynh cái gì vậy?”
      Bất Ly hiểu chuyện gì, chỉ vỗ tay cười, lặp lại lời của : “Thảo phạt Đại Sở!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi xoa mặt nữ nhi, khẽ cười lên: “Ly nhi ngoan.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :