1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 229 : Người bên đường hôm ấy là vị quân vương
      Chỉ trong chớp mắt, ngay cả hô hấp Tịch Nhan cũng quên.
      Trong trí nhớ, nàng chưa bao giờ cùng nam tử nào thân mật như vậy, chỉ riêng người trong mơ.....
      Mơ! Trong lòng Tịch Nhan hơi chấn động, trong lòng liền thót cái, ngưng thần chăm chú nhìn mặt mày của Nam Cung Ngự, lại phát quả nhiên là khác nhau, quả nhiên phải .
      Nàng trợn to đôi mắt cực kỳ xúc động, bỗng nhiên Nam Cung Ngự nâng tay lên, che kín mắt nàng, tay còn lại dừng ngay bên hông, đem nàng áp đảo ngay tại tháp trúc.
      Trong lòng Tịch Nhan giật mình, thân mình hơi cứng đờ, đầu tự giác né tránh, khiến môi mình và tách ra.
      Nam Cung Ngự đầu tiên là cười tiếng, rồi mới chậm rãi thả lỏng đôi tay người nàng, nhưng khi thấy bên tai nàng phiếm hồng, trong lòng liền có chút khó chịu: "Làm sao vậy? Nhan Nhan mà cũng thẹn thùng sao?"
      Tịch Nhan ảo não nghiêng người, lại bị kéo vào lòng, ôm lấy mình ngồi xuống.
      Tựa lưng vào ngực , trong đầu Tịch Nhan lại vẫn là hình ảnh trong giấc mơ, cách nào xua tan được. Nàng lại bất đắc dĩ mà cáu giận, mà mới vừa rồi để thân mật, lại cảm thấy rối rắm, nhất thời nàng chỉ ngồi dựa vào , thèm nhắc lại.
      Nam Cung Ngự thuận tay lấy chút hoa quả đưa đến miệng nàng, cho đến khi nàng ngoan ngoãn mở miệng ăn, mới hài lòng nở nụ cười : "Từ khi trở về đến giờ, cũng may ngày mai rảnh rỗi có thể ở cạnh nàng, nàng muốn làm gì?"
      Tịch Nhan lắc đầu, rồi : "Mấy đêm gần đây ta ngủ an giấc, huynh kê mấy đơn thuốc cho ta uống "
      Nghe vậy, thần sắc Nam Cung Ngự hơi ngưng trọng, đưa tay qua: "Để ta xem".
      Tịch Nhan nhìn thấy đặt tay bắt mạch cho mình, nhất thời cũng như trước mà có cảm giác rối rắm về giấc mộng, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi kết quả của .
      " có việc gì" Sau khi bắt mạch, Nam Cung Ngự thản nhiên , "Ta cho người chuẩn bị hai thang thuốc an thần tĩnh khí, uống hết là ổn thôi"(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Tịch Nhan gật đầu, chợt nhớ đến điều gì: " đường trở về huynh sở dĩ huynh đến Tây Càng học y thuật, là vì để trị bệnh cho hoàng huynh của huynh, vậy hoàng huynh bị bệnh gì? Bây giờ tốt hơn rồi sao? Ngày ấy ta thấy tinh thần và dáng vẻ của huynh ấy đều tốt lắm".
      Hồi lâu sau, Nam Cung Ngự mới thản nhiên nở nụ nụ cười : "Bệnh này, ta nghĩ nàng còn chưa gặp qua --- lão hóa sớm."
      Lão hóa sớm? Tịch Nhan mở to hai mắt nhìn. Bệnh này, nàng từng nghe qua, nhưng mà cùng lắm chỉ đại khái biết là người bệnh mặc dù vẫn trẻ tuổi, nhưng sức khỏe và cả hình dáng bên ngoài cũng nhanh chóng bị lão hóa, chẳng khác nào người già, cho đến khi thể nào tiếp tục được chỉ có chết thôi.
      Tịch Nhan nhớ đến ngày ấy nhìn thấy Mộc Thiệu Đình, hơi nhíu mày: "Vậy huynh tìm được phương thuốc chữa khỏi cho hoàng huynh của huynh chưa?"
      "Ừm" Nam Cung Ngự hơi dùng sức ôm chặt nàng, "Phương thuốc có, mà dược liệu lại rất khó tìm, nhưng tốt xấu gì cũng có ích. Nàng nhìn hoàng huynh, có phải cảm thấy huynh ấy hơn ba mươi tuổi phải ? ra, huynh ấy cùng lắm chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thôi, nay tuy rằng bệnh tình có chuyển biến tốt, nhưng cũng vẫn ngày càng già "
      Nhưng còn Tịch Nhan giống như nghe kỳ văn, nên rất hưng trí: "Vậy là huynh tìm được phương thuốc ở chỗ sư phụ? Sao sư phụ lại đưa cho huynh sớm chứ?"
      Dừng chút, Nam Cung Ngự mới : "Phương thuốc phải ở chỗ sư phụ. Đối với chứng bệnh này, sư phụ cũng thúc thủ vô sách"
      "Sao chứ?" Tịch Nhan tò mò nhìn về phía , "Ta nghĩ trong thiên hạ, y thuật của sư phụ là cũng thuộc hàng nhất nhì"
      Nam Cung Ngự lắc đầu: "Nàng có biết hai mươi năm trước, y thuật đệ nhất thiên hạ là ai ? Là nữ đệ tử đích truyền của dược vương, Phó Khinh Hiểu. Nàng kế thừa y thuật cùng những bài thuốc của dược vương, mà bản thân bà cũng thiên phú dị bẩm, vì thê mới được thiên hạ phong danh hiệu đệ nhất".
      "Ta chưa từng nghe đến người này" Tịch Nhan lắc đầu.
      Nam Cung Ngự khẽ cười tiếng: "Khi đó nàng còn chưa ra đời, đương nhiên là biết. Phó Khinh Hiểu y thuật tuy cao, và cũng phải danh y dễ tìm, chính vì thế, mọi nơi đều tìm đến bà xin thuốc cũng ngày càng nhiều. Nhưng rồi bỗng ngày, bà ấy lại mai danh tích".
      Tịch Nhan càng nghe càng dào dạt hứng thú, nghe đến đây, liền kéo ống tay áo : "Bà ấy chết?".
      "Tất cả mọi người nghĩ rằng bà chết. Bởi vì quả người nào biết được hành tung của bà ấy. Mà lúc ta còn , biết hoàng huynh bị bệnh, nên bắt đầu cho người điều tra tung tích của bà ấy -- nếu đời chỉ có bà mới cứu được hoàng huynh, cho dù bà ấy chết, ta cũng muốn tìm được bà. chứng minh, lúc ta tra được hành tung của bà, bà quả chết."
      "Bà ấy chết khi nào? Sao lại mai danh tich?"
      "Lúc ta tìm được bà ấy, bà chết được hơn mười năm rồi. Nhưng mà lúc bà mai danh tích vẫn chưa chết, chỉ khi gả cho người, người hiển hách lạ thường".
      "Hiển hách?" Tịch Nhan càng lúc càng hứng thú, " phải là quốc quân chủ chứ?"
      Nam Cung Ngự hơi gật đầu: "Bà được gả cho Hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Lân, thậm chí còn được phong làm hoàng hậu"
      Tịch Nhan hơi hơi líu lưỡi: "Quả là hiển hách. Thế sau này, huynh lại tra được việc gì?"
      "Bà ấy có người con, người duy nhất kế thừa y thuật của mình" Dừng chút, rồi Nam Cung Ngự mới tiếp, "Kỳ lúc bà mất, người con trai cùng lắm cũng chỉ mới hai -ba tuổi, Nhưng bà lại để lại toàn bộ sách thuốc của mình, thế là đứa bé đó kế thừa nghiệp của bà, cũng có thể đó là người thông minh tuyệt đỉnh. Vì thế, ta bên vừa cùng sư phụ học tập y thuật, bên tìm cách tiếp cận vị thất hoàng tử kia"
      “Thất hoàng tử?” Tịch Nhan cả kinh ,“Đó phải là đương kim hoàng đế Bắc Mạc sao?”
      Nam Cung Ngự gật gật đầu, nhìn ánh mắt Tịch Nhan hơi có chút sáng lên, dừng hồi lâu, lại tiếp tục : "Ta cùng vị thất hoàng tử kia cũng trạc tuổi nhau, lớn hơn ta hai tháng, khi đó, còn tàn phế nên phải ngồi xe lăn. Ta cũng biết nguyên nhân vì sao, nhưng cũng khá hợp ý với , cũng như ta là nhi cha mẹ, nên đối đãi thập phần tốt, thậm chí còn -- "
      cái gì?” Tịch Nhan thấy dừng lại, bất mãn kéo kéo ống tay áo .
      Ánh mắt Nam Cung Ngự lại dần nhớ về khoảng thời gian kia, giống như thấy được đêm Trung thu năm mười tuổi, ngồi dưới vầng trăng tròn, hình ảnh hai thiếu niên nâng chén đối ẩm.
      Ánh mắt trong suốt của Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn : "Nam Cung này, đệ và ta đều cha mẹ, ngày Trung thu cũng chẳng có bạn bè đông vui. Nếu đệ chê, có thể gọi ta tiếng thất ca."

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 230 : Người bên đường hôm ấy là vị quân vương
      , có thể gọi là thất ca.
      Vốn đều sinh ra là người của hoàng gia, Nam Cung Ngự sao lại biết khi đó thân phận của Hoàng Phủ Thanh Vũ tôn quý nhường nào, mà trong khi đó thân phận lại là kẻ bình dân, vì thế sao có thể nhận lấy vinh dự này.
      Nhưng mà khi đó, phải trả lời thế nào đây?
      "Tạ thất gia quan tâm. Chỉ là thân phận thất gia tôn quý, nô tài dám vượt quá giới hạn"
      Bởi khi đó, vào làm thủ hạ của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sao lại có thể tuân thủ tôn ti? Có lẽ Hoàng Phủ Thanh Vũ tín nhiệm , cũng bởi vì biết giữ lễ phép, biết tiến biết lùi, thể nhất thời cảm động, mà làm hỏng kế hoạch lớn của mình.
      ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, trở thành thủ hạ tri kỷ nhất của Hoàng Phủ Thanh Vũ
      Năm mười sáu tuổi, Hoàng Phủ Thanh Vũ dẫn đến Tây Càng.
      Mãi đến lúc đó, biết việc Hoàng Phủ Thanh Vũ tàn phế là giả.
      Cũng trong lúc đó, bái sư phụ gia nhập vào môn hạ của người, nên đối với Tây Càng cũng coi như quen thuộc, lại biết vì sao Hoàng Phủ Thanh Vũ phải đến đó.
      Hỏi , chỉ , chịu ủy thác, đến thăm người.
      nghĩ đến, người đến thăm, thân phận cũng tầm thường.
      Vòa nửa đêm, Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng thăm nhập hoàng cung, vào tòa tên là: điện Minh Quang.
      qua nửa đêm, nhưng mà bên trong cung điện đèn đuốc vẫn sáng trưng. mình cây đại thụ, hai người có thể nhìn thấy vóc dáng của tiểu nương ở bên trong, vẻ mặt cao ngạo nhìn tiểu thái giám trước mặt, đột nhiên dùng chân bước lên lưng của người thái giám kia: "Trương công công, ta muốn ăn thứ quỷ này khi nào vậy?"
      Vừa dứt lời, chiếc đĩa điểm tâm biết tên kia đều đổ người thái giám.
      Tuổi tuy , nhưng mười phần có dáng vẻ họa thủy.
      Nam Cung Ngự ở trong bóng tối, nghe được tiếng cười khẽ từ cổ họng của Hoàng Phủ Thanh Vũ phát ra, cũng che giấu nụ cười bất giác nơi khóe miệng của mình.
      Cuối cùng, thái giám kia hoang mang, rối loạn, chật vật thu dọn đĩa điểm tâm, ngã ra khỏi điện.
      Trong đại điện, tiểu nương kia bỗng dưng an tĩnh lại, ngay cả mặt mũi, ánh mắt đều im lặng, khuôn mặt vốn nhắn xinh đẹp và ương ngạnh, đột nhiên thu lại nhan sắc vốn có, phảng phất trong suốt.
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hơi giật mình, Nam Cung Ngự nghĩ rằng muốn xuống, liền lấy tay đỡ lấy tay . Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi đẩy tay ra, chỉ là vươn tay ra, ngắt phiến lá, để lên môi, từ tốn thổi lên.
      Thủ khúc kia, mặc dù là người tinh thông luật như Nam Cung Ngự cũng chưa từng nghe qua, chỉ cảm thấy nó thấm vào lòng người lạ thường.
      Trong đại điện, tiểu nương kia cũng nghe thấy bản thủ khúc này, nhưng bé chỉ lẳng lặng ôm chân mà nghe, lát sau đột nhiên nhảy xuống nhuyễn tháp, tới cửa cung điện, nhìn khắp chung quanh, giống như tìm kiếm nơi tiếng nhạc phát ra.
      Nam Cung Ngự thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng về hướng cây đại thụ nơi bọn họ nấp, thế là bèn huých Hoàng Phủ Thanh Vũ, ý muốn chú ý, kịp thời dứt ra rời .
      Nhưng mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lại làm như chưa thấy, vẫn cứ chuyên tâm mà thổi khúc nhạc của mình.
      Ánh mắt tiểu nương nhìn đến đây dừng lại lát, rồi khom người, ngồi xuống trước bậc thang trước cửa đại điện, lấy tay chống cằm, lẳng lặng nghe,
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thổi bao lâu, bé liền nghe bấy lâu, cho đến khi kết thúc.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi buông chiếc lá trong tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nương kia.
      Sau đó, từ ánh đèn đuốc mơ hồ trong đại điện, Nam Cung Ngự có thể thấy ánh mắt , trước giờ chưa từng sáng như thế, như là người sốt cao vậy.
      "Nam Cung, chúng ta ở lại đây lúc " Từ hoàng cung ra, trở lại dịch trạm, Hoàng Phủ Thanh Vũ như thế.
      Kết quả là đương nhiên ngây người ở lại đây thời gian.
      tháng này, Hoàng Phủ Thanh Vũ mỗi ngày đều lẻn vào hoàng cung, thỉnh thoảng có thể cùng Nam Cung , cũng có khi chỉ có mình .
      Sau đó, có lần Nam Cung Ngự cùng với , đêm đó nhìn thấy tiểu nương kia, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa thổi khúc nhạc đó, thuần thục mà tập điệu múa.
      Điệu múa đứt quãng, Nam Cung Ngự chỉ cảm thấy ngốc nghếch và vô vị, ngược lại Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nở nụ cười nơi khóe miệng: "Này Nam Cung, có trò hay xem rồi".
      Quả nhiên, hai ngày sau, trong đại điện của hoàng cung Tây Càng xuất khúc vũ xa hoa, khuynh tẫn thiên hạ.
      Mọi người truyền miệng nhau, truyền mười, mười truyền trăm, rốt cuộc, khắp thiên hạ đều biết Tây Càng có quận chúa Hoa Tịch Nhan, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, dung mạo họa thủy, chỉ cười tiếng khuynh đảo non sông, mị hoặc chúng sinh.
      Nhưng cùng với tiếng thơm truyền khắp thiên hạ, trong dân gian Tây Càng còn vụng trộm lưu truyền tin đồn -- vị quận chúa kiều diễm này, tuy tuổi , nhưng dung mạo xinh đẹp kia cũng đủ mê hoặc chính phụ thân của mình! Tình cảm loạn luân kia bức tử mẫu thân của nàng, mà phụ thân, chịu nổi xấu hổ, liền bặt vô tích.
      khoảng thời gian, số lần Hoàng Phủ Thanh Vũ vào cung ngày càng nhiều.
      Cho đến hôm, nghe quận chúa đến sơn trang là để bái danh sư. Mà khi đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thể trở về Bắc Mạc.
      Trước khi ngày, trong dịch quán, Hoàng Phủ Thanh Vũ vuốt ve chén trà trong tay: "Ta muốn phái người ở bên cạnh nàng để chăm sóc nàng"
      Nam Cung Ngự rốt cuộc lại mở miệng hỏi: "Thất gia, cuối cùng là người chịu ủy thác của ai vậy?"
      Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên ý cười lạnh lùng, : "Dượng của ta, Lăng Chiếu"
      Lăng chiếu! Nam Cung Ngự kinh ngạc, ra chính là phụ thân của quận chúa kia!
      Mà khi đó, lúc Nam Cung Ngự biết được Tịch Nhan vào đúng sơn trang của sư phụ mình, liền chủ động xin được ở lại nhận trọng trách này.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười: "Ta cũng chỉ tin được đệ thôi. Đệ cũng gia nhập vào sơn trang kia, cùng nàng làm sư huynh muội, cũng quan tâm nàng tiện hơn"
      việc phát triển vô cùng thuận lợi, Nam Cung Ngự trở thành sư huynh của Tịch Nhan, hơn nữa Tịch Nhan còn rất tín nhiệm .
      Vài năm sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thường xuyên quay lại Tây Càng, từ xa xa nhìn về dáng vẻ ngày càng xinh đẹp tuyệt trần của nữ tử kia; Mà Nam Cung Ngự cũng thường xuyên trở về Tây Càng, cùng tán gẫu, nhưng vẫn quên vụng trộm tìm kiếm phương thuốc trị lão hóa sớm trong phủ .

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 231 : Người bên đường hôm ấy là vị quân vương
      Trong khoảng thời gian bốn năm đó, Nam Cung Ngự lợi dụng thời gian ngẫu nhiên trở về Bắc Mạc, lần nào cũng vào khu y thuật trong thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng vẫn phát được phương thuốc điều trị, đồng thời, tình cảm của dành cho Tịch Nhan bất giác lại thêm sâu đậm.
      Cũng vào ngày bốn năm sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ với , muốn kết hôn với Tịch Nhan, lúc ấy, Nam Cung Ngự mới phát , ra chỉ riêng Hoàng Phủ Thanh Vũ có tình cảm với Tịch Nhan.
      Nhưng mà, vì muốn tiếp tục ở lại bên Hoàng Phủ Thanh Vũ để tìm ra nơi có bản ghi chép về chứng lão hóa sớm, nên chẳng gì ngoài hai chữ "Chúc mừng".
      biết Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng cách gì, lại khiến Thái hoàng Thái Hậu chỉ định Tịch Nhan Bắc Mạc hòa thân . Mà , cũng trực tiếp lộ diện bên người Tịch Nhan, hộ tống nàng đường đến Bắc Mạc.
      Nam Cung Ngự ràng hiểu, với hiểu biết của mình về Tịch Nhan, nàng tuyệt đối dễ dàng gì thuận theo an bài kia.
      Quả nhiên, nàng lựa chọn cách hủy dung mạo của mình, lại còn dạt dào đắc ý về chiến thắng của bản thân.
      Nhưng mà, nàng ngờ đến Nam Cung Ngự đây, và cả ngờ tới Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Vì thế, đành nhìn nàng gả cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, hơn nữa còn trơ mắt khi nàng từng bước lún sâu vào dịu dàng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, được điều gì, lại còn lực bất tòng tâm.
      Cùng lúc đó, rốt cuộc nghe được, Hoàng Phủ Thanh Vũ còn cất giữ quyển y thư mà mẫu thân lưu lại, bởi vì nó quá quý giá, nên luôn được cất giấu kỹ lưỡng, chưa bao giờ bị tìm ra.
      Nam Cung Ngự càng có lý do để tin tưởng rằng phương thuốc luôn tìm kiếm, rất có khả năng được giấu trong quyển sách đó.
      Nhưng đến tột cùng nó được giấu nơi nào, dù cho có tìm như thế nào cũng được. Nhưng rồi, cuối cùng cũng điều tra được, mỗi kỳ Trung thu, Hoàng Phủ Thanh Vũ đích thân đem bản y thư kia ra, đối nguyệt dâng hương, dùng để tế bái mẫu thân mình.
      Nam Cung Ngự hiểu, mình chỉ có thể đợi đến Trung thu.
      Nhưng mà nghĩ đến, trước dịp Trung thu, Hoàng Phủ Thanh Vũ còn muốn chờ đợi Tịch Nhan cam tâm tình nguyện, mà cùng liên kết diễn vở kịch, bức Tịch Nhan phải cam tâm tình nguyện.
      ai biết lúc đưa ra quyết định đó, trong lòng giằng xé bao nhiêu, mà lúc đối mặt với Tịch Nhan, cũng chỉ dám đề cập mập mờ, hơn nữa lại dùng đối tượng ảo thế thân của nàng mà đề cập.
      Nhưng cuối cùng, vì bệnh tình của huynh trưởng, vẫn thể đưa ra lựa chọn.
      Vào đêm Trung thu, rốt cuộc được nhìn thấy vị trí cất giữ y thư, cũng tạo ra màn vô cùng hoàn hảo cho Tịch Nhan và Hoàng Phủ Thanh Vũ, hành động, dễ dàng sao chép được bản phương thuốc kia, hơn nữa tìm được phương thuốc trị lão hóa sớm.
      Đêm hôm đó, cầm trong tay y thư, đứng bên ngoài tường thành suốt đêm, mặc cho tay chân đều lạnh cóng, mà vẫn đứng yên nhúc nhích.
      là Mộc Cao Phi uy chấn bốn bể, mà ngay cả nữ nhân cũng bảo vệ được, chỉ vì phương thuốc, mà cũng phải đem nữ nhân mình nhất chắp tay dâng cho người.
      Khi an bài để Đạm Tuyết đưa Tịch Nhan trốn khỏi thành, thầm với chính mình rằng: “ quan hệ, mặc dù nàng từng thuộc về tên nam nhân kia , nhưng từ nay về sau, nàng lại thuộc về chính mình .”
      --------------------------------------------
      Hồi lâu sau, Tịch Nhan vẫn nghe được giọng của Nam Cung Ngự, rốt cuộc nhịn được mà hét vào chút: " cái gì?"
      Nam Cung Ngự hồi phục lại tinh thần, hạ mắt cười khổ tiếng: " , mong được là huynh đệ với ta."
      " đối đãi với huynh như thế cũng có thể là rất thành tâm" Tịch Nhan hơi chau mày, lại , "Nhưng sau khi biết huynh ở bên cạnh là để tìm phương thuốc sao?"
      "Bọn huynh liền trở mặt." Nam Cung Ngự thản nhiên , "Bởi vì phương thuốc kia là quá mức quý giá, mà ta vất vả lắm mới trộm được".
      "Huynh tự tiện trộm sao?" Tịch Nhan có ý tốt nở nụ cười, dừng lát mới , "Nhưng mà đó cũng là bản tính người bình thường thôi, vì mạng sống của người thân, có gì mà thể từ bỏ chứ?"
      "Chính xác!" Nam Cung Ngự thở phào nhõm, rồi lại xoa gáy Tịch Nhan, nhìn nàng , "Nhưng nay hoàng huynh gần như khỏi hẳn, nên còn chuyện gì có thể bức ta từ bỏ quyết định của mình nữa".
      Tịch Nhan bị nhìn đến mức cảm thấy được tự nhiên bèn đứng lên, hơi dời tầm mắt, nhàng "Ừm" tiếng.
      Nam Cung Ngự vẫn cứ nhìn nàng, tay đặt sau gáy nàng bỗng nhiên dùng thêm lực, khiến nàng thể nào nhìn mình, nhàng tựa vào trán nàng, thấp giọng : "Nhan Nhan, bây giờ cho ta biết, muội nguyện ý gả cho ta."
      Tịch Nhan hơi cắn môi nhìn , trong đầu hỗn loạn.
      Đến nay lâu như vậy, nàng đều tự cố gắng thuyết phục bản thân nguyện ý. Nhưng đến cuối cùng là nàng có nguyện ý , nàng cũng biết thế nào.
      Nhìn dáng vẻ của nàng, ngữ khí của Nam Cung Ngự vẫn từ tốn: "Chỉ cần muội nguyện ý, ta lập tức đem tấn hôn bố cáo khắp thiên hạ -- ta Mộc Cao Phi, rốt cuộc muốn thành hôn".
      "Thế..... Nếu ta muốn sao?" Tịch Nhan buông môi ra, hơi nâng khóe mắt nhìn .
      "Nếu muội muốn ......" Nam Cung Ngự cười yếu ớt, chậm rãi xoa khóe mắt của nàng, di chuyển xuống phía dưới, đè lên môi nàng, "Vậy chờ đến khi chúng ta trải qua những ngày tháng hạnh phúc, rồi mới bố cáo thiên hạ!"
      Vừa dứt lời, liền nhanh chóng tiến lên, giả vờ như muốn gần nàng.
      Tịch Nhan sợ hãi kêu lên tiếng, ngừng tránh né, cãi nhau ầm ĩ, chỉ cảm thấy toàn thân bị làm cho buồn ngứa ngáy, nhịn được đành cười ra tiếng, vừa trốn vừa cầu xin tha thứ.
      Ngay lúc này, trong đầu nàng chợt có hình ảnh lướt qua, cũng là cảnh mình cười đùa, còn có thân ảnh nam nhân ngừng cù mình.
      Thân mình Tịch Nhan thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng muốn nhìn xem hình ảnh nam tử kia có phải là Nam Cung Ngự , nhưng còn chưa nghĩ được gì, môi Nam Cung Ngự đè lên cánh môi nàng.
      Môi bị đè ép, đầu óc nóng lên, Tịch Nhan liền chỉ muốn đứng dậy.
      Cũng may Nam Cung Ngự nhanh chóng buông nàng ra, rồi lại ôm nàng vào lòng, theo thói quen xoa mái tóc mềm mại của nàng, sát lại bên tai nàng thấp giọng : "Nhan Nhan, ra muội nguyện ý rồi".
      Nguyện ý sao? Tịch Nhan cũng biết nữa, lại chỉ ngước mắt lên nhìn : "Huynh thích ta được bao nhiêu?"

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 232 : Người bên đường hôm ấy là vị quân vương
      Nàng ngước mắt nhìn : "Huynh thích ta được bao nhiêu?"
      Nam Cung Ngự lên tiếng mà chỉ nở nụ cười, dời môi dán vào bên tai nàng: "Ta thích muội, thích đến thể dùng từ thích để hình dung".
      Tịch Nhan sợ hãi kêu tiếng, tránh xa , che đôi tai mình lại, khóe miệng mang theo ý cười khiêu khích: "Nam Cung Ngự này, huynh như vậy với bao nhiêu nữ tử rồi?"
      Nam Cung Ngự chỉ cười mà đáp, chỉ quay đầu xem giờ, đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, xong xuôi mới quỳ xuống, nhướng mày trả lời nàng, đôi mắt cũng lộ ra ý cười: "Chỉ có muội".
      Ôn hòa tươi cười như vậy khiến trong lòng Tịch Nhan chợt ấm áp. Nàng phục hồi lại tinh thần rồi lại nhịn được nở nụ cười tự giễu, nhưng trong lòng lại - gả cho huynh ấy , huynh ấy bày tỏ nội tâm ràng đến thế, gả cho huynh ấy, hẳn là lựa chọn tốt nhất rồi?
      "Ta thông cáo thiên hạ nhé?" Thấy ánh mắt ấm áp của nàng, trong lòng Nam Cung Ngự bỗng nhiên rung động, cúi đầu giọng .
      Tịch Nhan cười cười: "Ừm".
      Hôn được hoàng tổ mẫu định ra, thể sửa đổi, mà còn tôn trọng ý kiến của nàng như vậy.
      Tịch Nhan cảm thấy ấm áp.
      ---------------------------------------------
      Hoàng cung Bắc Mạc
      Trong ngự thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ quần áo nguyệt sắc khắc hình rồng, mặt long văn như như , làm tôn lên khí thế phi phàm. Mà ánh mắt và vẻ mặt lại hơi lạnh, khiến người ta khỏi run sợ.
      Thập Nhất và Thập Nhị đứng bên, đều dùng ánh mắt lạnh toát nhìn Lễ bộ Thượng thu quỳ mặt đất.
      Lễ bộ Thượng thư nơm nớp lo sợ nằm đất, chỉ cảm thấy khí trong ngự thư phòng cứng ngắc khiến người ta hít thở thông. việc liên quan đến nhân công của mấy công trình , muốn thỉnh tội, cam đoan nhiều điều, bởi biết nên làm gì nữa, chỉ có thể chờ chỉ bảo của Thánh Thượng. Cũng nghĩ rằng, vị tân hoàng đế này lại lời nào, khiến trong lòng nặng nề. Ngập ngưng hồi lâu, mới cẩn thận mở miệng : "Hoàng thượng, nô tài nguyện ý lấy danh nghĩa cá nhân ứng tiền, làm tốt các công trình, tuyệt đối để lãng phí ngân khố quốc gia ..."
      đến mức này, biết gì thêm. Thập Nhất kiềm được mà lộ ra vẻ đồng tình, nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ có phần hơi dịu , nên đứng ra tiếp lời: "Hoàng Thượng, Lý đại nhân cam đoan như thế, vậy chi bằng nể tình công lao xưa nay, người cho Lý đại nhân thêm cơ hội, rồi đợi xem kết quả sau này".
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới lấy bút chấm chu sa, phê vài lời tấu chương, rồi ném về phía người nọ, thản nhiên : " ra ngoài ."
      Lý đại nhân chỉ thấy cảm động đến rơi nước mắt: “Tạ Hoàng Thượng ân điển, tạ Thập Nhất Vương gia, nô tài cáo lui.”
      Mắt thấy rời khỏi ngự thư phòng, Thập Nhị cuối cùng cũng nhịn nổi nữa đành bật cười: "Thất ca, làm thế quá tốt, quốc khố lại đỡ tốn chút bạc".
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười , day day mi tâm, dường như lơ đãng mở miệng: "Lão Cửu đâu?".
      Thập Nhất và Thập Nhị thoáng nhìn nhau, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy lời đáp từ cửa ngự thư phòng: "Đệ ở trong này".
      Hoàng Phủ Thanh Thần vừa vào liền khóa cửa lại, Thập Nhất và Thập Nhị đều ngửi được vị rượu nồng nặc, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi sau bàn cũng hơi nhướng mày, nhìn trong mắt tràn ngập tơ máu, lại với Thập Nhị: "Đỡ đệ ấy ngồi vào ghế "
      Thập Nhị thở dài, nhưng vẫn làm theo lời phân phó, nhanh chóng giúp Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi xuống.
      "Đệ phụ trách những bản án của Lại bộ thế nào rồi?" Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúi đầu xem tấu chương, nhìn đến vài quyển cần Thập Nhất và Thập Nhị phụ trách, bèn bảo bọn họ tiến lên nhận, đồng thời cũng quên hỏi tình hình của Hoàng Phủ Thanh Thần.
      " biết" Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận lên tiếng, tựa nửa người ghế, nhìn lướt qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, rồi lại nhìn Thập Nhất, bỗng nhiên khoát tay, đụng ngay ấm trà bàn, nhất thời rơi bể nát.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dù vậy cũng ngẩng đầu, chỉ thản nhiên mở miệng hạ lệnh cung nữ hầu trà: "Mang chén trà khác cho Cửu gia "
      " cần!" Hoàng Phủ Thanh Thần lại đứng phắt dậy, cũng thèm quay đầu mà chỉ về phía cửa.
      "Cửu ca!" Thập Nhị cuối cùng chịu được đành mở miệng, "Chỉ là nữ nhân thôi, sao huynh lại cư xử như trẻ con vậy? Vì nàng ta mà huynh bát nháo bao nhiêu lần rồi, vẫn chịu để yên sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười lạnh tiếng, quay đầu lại, nheo nửa đôi mắt phượng dài: "Ta cư xử như trẻ con? Ồ, có lẽ thế. Đúng rồi, Thất ca này, đệ vừa mới nghe được tin tức bên ngoài, mà quên huynh biết --- Mộc Cao Phi tổ chức đại hôn, về phần cưới ai, chắc trong lòng huynh biết".
      Sau đó, chần chờ gì mà rời khỏi ngự thư phòng.
      Thập Nhất có chút lo lắng bèn ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ thấy vẫn cứ cúi đầu xem tấu chương, sắc mặt chút dao động. Lát sau, trao đổi ánh mắt với Thập Nhị, hai người rốt cuộc cũng lên tiếng.
      Nhưng khi cúi đầu, trong lòng Thập Nhất lại kìm được nghi vấn. Tịch Nhan rời , mục đích là để Hoàng Phủ Thanh Vũ quên nàng, mà cớ sao còn muốn tổ chức đại hôn như vậy, để huynh ấy biết được chứ?
      Khoảng chừng sau chung trà, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi vận động cổ, rồi mới nhìn về phía hai người : "Cũng còn sớm nữa, hai đệ đều nên hồi phủ nghỉ ngơi "
      Chần chờ chút, Thập Nhất vừa thấy đứng dậy, vội : "Thất ca, có phải huynh muốn thăm Bất Ly ? Đệ cũng lâu gặp con bé, chúng ta cùng nhau ".
      "Được" Hoàng Phủ Thanh Vũ cười .
      Trong cung Tây Lục, Thập Nhất nhìn chiếc nôi tiểu Bất Ly nằm, nhịn được mà mỉm cười rồi bắt lấy tay bé nắm tay mình, nhìn khuôn mặt nhắn cực kỳ giống mẫu thân kia, nở nụ cười lớn: "Mới vài hôm gặp, tiểu Bất Ly lại lớn hơn rồi, biết khi nào mới biết gọi Thập Nhất thúc nhỉ?".
      Hồi lâu sau, chỉ nghe mỗi thanh của mình và tiếng cười khanh khách của tiểu Bất Ly, rốt cuộc cũng nhịn được quay đầu, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên, chỉ nhìn vào chiếc nôi của tiểu Bất Ly, đó là dáng vẻ thất thần chưa từng có trước đây.
      Trong lòng Thập Nhất khỏi chấn động, thấp giọng gọi tiếng: "Thất ca?".

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 233 : Người bên đường hôm ấy là vị quân vương
      Trong lòng Thập Nhất khỏi chấn động, thấp giọng gọi tiếng: "Thất ca?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt kia thê lương cực hạn chợt lóe lên, sau đó nhìn tiểu Bất Ly nằm trong nôi, khôi phục lại bình tĩnh, đôi môi chậm rãi lên ý cười. Rồi gọi vú nuôi vào, cẩn thận hỏi việc ăn uống của tiểu Bất Ly, sau nghe câu trả lời vừa lòng, khẽ gật đầu.
      Rời khỏi Tây Lục cung, đám nô tài lẽo đẽo chậm rãi theo sau, còn Thập Nhất ngay phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, thỉnh thoảng nhìn đến sóng lưng cương trực, trầm ngâm hồi lâu sau, cuối cùng cũng lên tiếng: "Thất ca, mấy lão kia lại trình lên thêm vài tấu chương, xin hậu cung của Thất ca sớm ngày đông đủ."
      thêm được vài bước, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi dừng lại, tầm nhìn hơi lướt qua khoảng u phương xa, bỗng nhiên mở miệng: "Thập Nhất, gần đây sức khỏe của Hoàng tổ mẫu tốt chứ?"
      Thập Nhất ngờ mở miệng lại hỏi ngay câu này, do dự lên tiếng đáp: "Theo như lời của người ở Tĩnh các báo, vài ngày trước hình như lại bị bệnh rồi"
      Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ, liền để Thái hoàng Thái Hậu dời qua Tĩnh Các điều dưỡng sức khỏe, nghe nô tài ở đó báo, bà bị bệnh ngay lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ chẳng có lòng dạ nào quan tâm.
      Vì thế, Thập Nhất cũng chưa dám bẩm báo lại với Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Mà vì chuyện của Tịch Nhan, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định hận Thái hoàng Thái hậu, chỉ là thể ra ngoài, dù sao, tình cảm bà cháu nhiều năm còn đó, nhưng nếu muốn tha thứ, chỉ sợ ngàn vạn lần cũng cách nào làm được.
      "Phái ngự y tốt nhất đến, đừng sợ dùng dược liệu quý giá, chỉ cần làm hoàng tổ mẫu khỏe mạnh là được" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên .
      "Vâng" Thập Nhất thấp giọng lên tiếng.
      Lại thêm đoạn đường, là đến hồ hoa sen trong ngự hoa viên. Đêm qua có mưa to, nên hôm nay sen trong hồ chỉ còn phiến lá xanh và nụ hồng, hoa sen lại hiếm hoi, mặc dù có, cũng chỉ là những bông hoa xiêu vẹo.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bước đến đứng cạnh bờ ao, nhưng bảo Thập Nhất lui xuống, Thập Nhất biết trong lòng nhất định có tâm , vì thế chỉ lẳng lặng đứng sang bên.
      Hồi lâu sau, mới nghe được giọng trầm thấp của Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền tới: "Thập Nhất này, ở chỗ của hoàng tổ mẫu căn bản có thuốc giải, nhưng mà đến giờ, ta cũng xác định được là trong tay Nam Cung Ngự có thuốc giải hay , có thể giúp nàng tiếp tục sống."
      Thập Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Thất ca, ý huynh là Nam Cung Ngự lấy trộm quyển y thư có phương thuốc sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khóe miệng thản nhiên gợi lên ý cười: "Ta . Y thư kia là tâm huyết cuối cùng của mẫu thân ta, ta vốn định xem, nên cũng biết nội dung bên trong có những gì"
      Sắc mặt Thập Nhất dần trở nên khó coi, hồi lâu sau, mới : "Thất ca, nếu để đệ tự Đại Sở tìm hiểu chuyến?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên cười: " cần. Chuyến mạo hiểm mà vô vị như vậy. Khi nãy đệ có đề cập đến việc bổ sung hậu cung, thế giao cho Lễ bộ lo liệu . Sau đó, bắt đầu tuyển chọn, đệ và lão Cửu cả Thập Nhị nữa, người nào nên giữ lại giữ lại chỉ cần bọn đệ vừa ý là được"
      Thập Nhất bỗng dưng nhớ đến lần cuối cùng gặp Tịch Nhan, nàng cũng những lời kia với mình, nhất thời chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, gật đầu : "Nều thế Thất ca, đệ xin trước".
      " thôi" Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng cản, thản nhiên phân phó.
      Thập Nhất chậm rãi về hướng cửa cung, vừa mới đến trước cửa Triêu Dương, gặp được Thái phi nên thỉnh an, xong xuôi mới ra ngoài gặp Thập Nhị.
      Thập Nhị vừa thấy , từ xa đứng lên đón: "Thập Nhất ca, huynh mới ra sao?"
      Thập Nhất thấy chạy đến gần, đến lúc đứng trước mặt mình, bỗng nhiên liền kéo tay , thần sắc ngưng trọng là thường: "Thập Nhị, mấy ngày này ta muốn xa chuyến, nhưng muốn để thất ca biết, đệ giúp ta gạt huynh ấy, là ta bị bệnh"
      Thập Nhị kinh ngạc, còn chưa hồi phục tinh thần, Thập Nhất xoay người lên ngựa, nhanh chóng rời .
      Trở lại phủ, Thập Nhất cũng chỉ gọi quản gia đến, chỉ phân phó vài điều quan trọng, rồi cũng chẳng thu dọn gì, lại ra cửa, lên ngựa phi ra ngoài thành.
      cũng vì sao mình phải làm như vậy, nhưng trong lòng, từ trước đến nay chưa hề muốn biết chân tướng --- việc Tịch Nhan có thể còn sống hay , muốn biết ràng vì sao nàng phải cùng Nam Cung Ngự thành hôn.
      Ngày đến Đại Sở, trong thành xôn xao quanh chủ đề nóng, những lời bàn tán đều đến tin Dự thân vương sắp thành hôn với nữ tử thần bí. phố, lưu truyền chuyện hai người quen biết ra sao, rồi lại lời hứa hẹn ngày xưa, những câu chuyện đều mang màu sắc truyền kỳ, nhưng người nào biết được nàng từ đâu đến, thân phận ra sao.
      Thập Nhất tìm chỗ nghỉ ngơi hồi phục mất nửa ngày, vào đêm hôm đó, liền lẻn vào hoàng cung Đại Sở.
      Cung điện của Nam Cung Ngự thập phần dễ tìm, thị vệ nhiều, dường như gặp khó khăn gì, lặng yên tiến vào trong cung.
      Chỉ là tòa cung điện lớn thế này, Tịch Nhan cuối cùng là ở nơi nào, cũng thể biết được.
      Thập Nhất tìm nơi bí mật gần đó để quan sát lúc, rồi quyết định tìm bản y thư bị Nam Cung Ngự đánh cắp trước kia.
      Tìm trong thư phòng hồi lâu nhưng vẫn thấy gì, Thập Nhất thể rời , nhanh chóng thoát ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, thân mình lướt qua, nhàng đứng nấp sát vào cột đình, mới tránh được ánh mắt của thị nữ.
      ngờ đến vừa nấp vào đây, phát phía trước còn phòng vẫn thắp nến.
      Đêm khuya thế này, hầu như mọi người đều an giấc, sao lại còn người thắp đèn chứ? Mà nhìn qua căn phòng kia, dường như phải là nơi người thường ở.
      Trực giác mách bảo, Thập Nhất hạ quyết tâm đến phòng đó xem xét tình hình, sau đó, đẩy cửa và cẩn thận, bước vào trong.
      Màn che nhuyễn tháp được buông xuống, đôi hài của nữ tử nằm bình yên dưới đất.
      Thập Nhất cơ hồ kiềm chế được, tiến lên xem người ngủ kia là ai, lại đột nhiên nghe "Bộp" tiếng, trong lòng hốt hoảng, trốn ngay vào sau bình phong.
      Sau lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng nữ tử kia mớ, còn thanh gì khác.
      Thập Nhất lại nhìn về phía giường lần nữa, bỗng dưng phát , thỉ ra là quyển sách từ giường rơi xuống.
      Lặng lẽ tiến lên, lúc nhìn quyển sách kia, trong lòng Thập Nhất bất ngờ chấn động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :