CHƯƠNG 214 : Tương tư sinh tử
Edit : khachquaduong
Dịch tên Chương : Yoon
phải từng nghĩ qua nàng ra cầu gì, thậm chí còn nghĩ đến khả năng nàng muốn thả nàng .
Bất luận nàng có biết người mình trúng độc hay , hoặc nàng có động tâm với Nam Cung Ngự hay , đều cân nhắc những khả năng nàng đưa ra cầu, thế nhưng bản thân từ đầu đến cuối lại tìm được đáp án -- lúc ấy chỉ bật thốt lên câu đáp ứng nàng như vậy, đến tột cùng là nên hay nên.
Nhưng mà trăm tính vạn tính, cũng ngờ, nàng cầu là -- nên ép nàng!
nên ép nàng!
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được bật cười ha ha.
Có lẽ ngàn loại vạn loại cầu đều đáp ứng rồi, nhưng hôm nay, nàng lại muốn nên ép nàng?
Nếu bức nàng, nàng gả cho sao?
Mã nếu bức nàng, nàng thượng sao?
Nếu bức nàng, bọn họ có Bất Ly sao?
Vốn ngay từ đầu, những thứ lấy được từ người nàng đều là ra tay bức nàng mà thôi. quả quen dùng thủ đoạn, thậm chí trong tình cũng tiếc rẻ, nhưng mà tất cả đều bởi vì người đó là nàng mà thôi, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ ngay cả hứng thú liếc mắt cái cũng có.
bức nàng? Làm sao có thể đáp ứng bức nàng đây?
Trong quá rượu Như ý quán, ca vũ nhộn nhịp, khí thanh bình.
Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ liên tiếp uống hai bầu rượu, rốt cuộc Thập Nhất chịu được nữa, vươn tay ra chặn , “ nên uống nữa. Bất Ly được sinh ra, huynh cao hứng cũng là bình thường, tội gì lấy bản thân mình làm tình làm tội chứ.”
“A.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười tiếng, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần sắc mặt tối tăm, “Lão Cửu, sao đệ lại uống?”
mặt Hoàng Phủ Thanh Thần khẽ co rút lại chút, bỗng nhiên vươn tay ra, cầm lấy bầu rượu bàn hung hăng ném xuống đất: “Còn muốn uống bao lâu nữa? Nam Cung Ngự, hay là Mộc Cao Phi, ta mặc kệ là ai, huynh cho ta biết còn muốn ở lỳ trong phủ huynh bao lâu nữa?”
Tên nam nhân kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi tên nam nhân kia, đó chính là tên nam nhân mà thê tử của ngày nhớ đêm mong!
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: “Sao đệ lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Đạm Tuyết với đệ cái gì ?”
Hoàng Phủ Thanh Thần hừ lạnh tiếng.
Đạm Tuyết chưa từng với bất cứ điều gì cả, chuyện về Nam Cung Ngự càng bao giờ đề cập qua. Nhưng càng như vậy, mới càng cảm thấy trái tim băng giá. Nàng có thói quen đem mọi chuyện giấu ở đáy lòng, dù là , cũng tuyệt đối thể thâm nhập vào tâm của nàng. cũng để ý, thậm chí chỉ cần nàng ở lại bên cạnh , trong lòng nàng nghĩ cái gì cũng để ý, cho dù nàng tính kế , cũng để ý!
Nhưng mà vì sao, nàng lại nghĩ đến nam nhân khác? Nam Cung Ngự có tốt đến vậy ? Mọi người thế giann này đều nhìn ra được vốn thương nàng, lòng dạ đều đặt người Hoa Tịch Nhan. Mà , đường đường cũng là thân vương Hoàng Phủ Thanh Thần, nàng như vậy, thậm chí cam tâm tình nguyện đặt trái tim trước mặt nàng để mặc nàng giẫm lên --
Nhưng mà vì sao, nàng vẫn thương chứ?
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thần sắc Hoàng Phủ Thanh Thần, cười tiếng: “Lão Cửu, sao đệ lại thể buông tay vậy?”
Hoàng Phủ Thanh Thần hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái: “Huynh đừng chỉ biết với ta như vậy!”
“Đúng vậy.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lãnh đạm nở nụ cười, “Ta là có tư cách.” Cuối cùng, nhìn về phía Thập Nhị:“Thập Nhị, đệ đưa Cửu ca trở về . Nếu tiếp tục ngồi ở trong này, ta sợ hủy Như ý quán của người ta.”
Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng liều mạng vỗ cái bàn trước mặt, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất ca, huynh là thất ca của ta! Ta kính huynh trọng huynh, nhưng Hoa Tịch Nhan cùng Nam Cung Ngự, ta thể nhẫn được! Huynh nhìn xem huynh để nữ nhân kia biến thành bộ dáng gì ? Huynh vẫn là thất ca của ta trước kia sao? Về phần Nam Cung Ngự, lúc trước phản bội huynh như vậy, sao huynh lại nhân từ xuống tay giết ? Nếu huynh ra tay được, ta giúp huynh! Dù sao gần đây ta nhàn rỗi, vẫn còn dư dả thời gian để giết người, chỉ cần huynh chê ta làm dơ phủ đệ của huynh!”
Ngoài cửa có thân ảnh nữ tử nhanh nhẹn bước vào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Đạm Tuyết mỉm cười, Đạm Tuyết cũng cúi người chào, mới đến phía sau Hoàng Phủ Thanh Thần, lấy áo choàng trong tay quản gia phủ lên vai , rồi giọng : “Buổi tối đẹp trời như vậy, chàng đánh đánh giết giết làm gì chứ?”
Thân mình Hoàng Phủ Thanh Thần đông cứng lại, sắc mặt cũng vô cùng cứng ngắc, đột nhiên vươn tay hung hăng đẩy Đạm Tuyết ra.
Đạm Tuyết bất ngờ nên mất thăng bằng, cứ như vậy mà té mặt đất.
Thập Nhất, Thập Nhị đều sợ tới mức đứng bật dậy, Thập Nhị vội tiến lên đỡ Đạm Tuyết đứng lên.
Đạm Tuyết đứng lên, bình tĩnh phủi phủi váy áo hỗn độn, nhìn Thập Nhị mỉm cười: “Đa tạ đệ, Thập Nhị đệ.”
“Cửu ca!” Vẻ mặt Thập Nhất chợt lạnh xuống, “Có chuyện từ từ , sao huynh lại động tay với Cửu tẩu?”
Đạm Tuyết vẫn mỉm cười như cũ: “Thôi, xem ra ta đến đây phải lúc.” Dứt lời, nàng xoay người, mang theo quản gia rời khỏi nơi này.
Thập Nhị nhìn vẻ mặt chút thay đổi của Hoàng Phủ Thanh Thần, lại nhìn Đạm Tuyết, hung hăng đứng dậy: “Đệ hộ tống Cửu tẩu trở về trước.”
Hoàng Phủ Thanh Thần lại ngồi xuống, đoạt lấy Vũ bầu rượu trước mặt Hoàng Phủ Thanh, từng ngụm từng ngụm trút vào miệng, cuối cùng mới hung hăng đặt bầu rượu xuống bàn, đôi mắt phượng hẹp dài che giấu được lửa giận bốc lên.
“Cửu ca!” Thập Nhất rốt cuộc thể nhịn được nữa, đứng dậy, “Cửu tẩu có tâm ý đối xử tốt với huynh, huynh còn miên man suy nghĩ làm gì nữa?”
“Tâm ý?” Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh tiếng, “Đệ làm sao có thể biết cảm giác nữ nhân ở bên cạnh đệ nhưng tâm lại lúc nào cũng đặt người của nam nhân khác chứ?”
“Đúng, đệ thể biết cảm giác này.” Thanh Thập Nhất bỗng dưng lạnh xuống, “Dù cho Vũ nhi chết hoặc là chết, đệ thể biết cảm giác này.”
mặt Hoàng Phủ Thanh Thần co rút mạnh, rốt cuộc vươn tay ra, châm chén rượu cho Thập Nhất, sau đó đứng dậy rời .
Thập Nhất lặng im hồi lâu, mới vươn tay bưng chén rượu kia lên, uống hơi cạn sạch, thở dài hơi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , vỗ vỗ vai , mỉm cười : “Tính tình Lão Cửu này nóng nảy, đúng là chỉ có đệ mới có biện pháp với .”
Thập Nhất khổ sở kéo kéo khóe miệng: “Thất ca, vậy còn huynh? Vì sao huynh lại buông tay? Huynh biết Thất tẩu còn hơn năm nữa ......”
“Ta còn có cơ hội.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười .
“Huynh tin tưởng mình có thể điều chế ra nửa viên thuốc giải khác sao?” Vẻ mặt Thập Nhất tràn đầy đau xót, thấp giọng .
“Ta chế được sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , vẫn mỉm cười, “Thập Nhất, ai với đệ ta chế được ? Hoàng tổ mẫu, hay là nàng?”
Trong lòng Thập Nhất bỗng dưng cả kinh: “Thất ca......”