1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 214 : Tương tư sinh tử
      Edit : khachquaduong
      Dịch tên Chương : Yoon
      phải từng nghĩ qua nàng ra cầu gì, thậm chí còn nghĩ đến khả năng nàng muốn thả nàng .
      Bất luận nàng có biết người mình trúng độc hay , hoặc nàng có động tâm với Nam Cung Ngự hay , đều cân nhắc những khả năng nàng đưa ra cầu, thế nhưng bản thân từ đầu đến cuối lại tìm được đáp án -- lúc ấy chỉ bật thốt lên câu đáp ứng nàng như vậy, đến tột cùng là nên hay nên.
      Nhưng mà trăm tính vạn tính, cũng ngờ, nàng cầu là -- nên ép nàng!
      nên ép nàng!
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được bật cười ha ha.
      Có lẽ ngàn loại vạn loại cầu đều đáp ứng rồi, nhưng hôm nay, nàng lại muốn nên ép nàng?
      Nếu bức nàng, nàng gả cho sao?
      Mã nếu bức nàng, nàng thượng sao?
      Nếu bức nàng, bọn họ có Bất Ly sao?
      Vốn ngay từ đầu, những thứ lấy được từ người nàng đều là ra tay bức nàng mà thôi. quả quen dùng thủ đoạn, thậm chí trong tình cũng tiếc rẻ, nhưng mà tất cả đều bởi vì người đó là nàng mà thôi, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ ngay cả hứng thú liếc mắt cái cũng có.
      bức nàng? Làm sao có thể đáp ứng bức nàng đây?
      Trong quá rượu Như ý quán, ca vũ nhộn nhịp, khí thanh bình.
      Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ liên tiếp uống hai bầu rượu, rốt cuộc Thập Nhất chịu được nữa, vươn tay ra chặn , “ nên uống nữa. Bất Ly được sinh ra, huynh cao hứng cũng là bình thường, tội gì lấy bản thân mình làm tình làm tội chứ.”
      “A.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười tiếng, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần sắc mặt tối tăm, “Lão Cửu, sao đệ lại uống?”
      mặt Hoàng Phủ Thanh Thần khẽ co rút lại chút, bỗng nhiên vươn tay ra, cầm lấy bầu rượu bàn hung hăng ném xuống đất: “Còn muốn uống bao lâu nữa? Nam Cung Ngự, hay là Mộc Cao Phi, ta mặc kệ là ai, huynh cho ta biết còn muốn ở lỳ trong phủ huynh bao lâu nữa?”
      Tên nam nhân kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi tên nam nhân kia, đó chính là tên nam nhân mà thê tử của ngày nhớ đêm mong!
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: “Sao đệ lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Đạm Tuyết với đệ cái gì ?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần hừ lạnh tiếng.
      Đạm Tuyết chưa từng với bất cứ điều gì cả, chuyện về Nam Cung Ngự càng bao giờ đề cập qua. Nhưng càng như vậy, mới càng cảm thấy trái tim băng giá. Nàng có thói quen đem mọi chuyện giấu ở đáy lòng, dù là , cũng tuyệt đối thể thâm nhập vào tâm của nàng. cũng để ý, thậm chí chỉ cần nàng ở lại bên cạnh , trong lòng nàng nghĩ cái gì cũng để ý, cho dù nàng tính kế , cũng để ý!
      Nhưng mà vì sao, nàng lại nghĩ đến nam nhân khác? Nam Cung Ngự có tốt đến vậy ? Mọi người thế giann này đều nhìn ra được vốn thương nàng, lòng dạ đều đặt người Hoa Tịch Nhan. Mà , đường đường cũng là thân vương Hoàng Phủ Thanh Thần, nàng như vậy, thậm chí cam tâm tình nguyện đặt trái tim trước mặt nàng để mặc nàng giẫm lên --
      Nhưng mà vì sao, nàng vẫn thương chứ?
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thần sắc Hoàng Phủ Thanh Thần, cười tiếng: “Lão Cửu, sao đệ lại thể buông tay vậy?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái: “Huynh đừng chỉ biết với ta như vậy!”
      “Đúng vậy.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lãnh đạm nở nụ cười, “Ta có tư cách.” Cuối cùng, nhìn về phía Thập Nhị:“Thập Nhị, đệ đưa Cửu ca trở về . Nếu tiếp tục ngồi ở trong này, ta sợ hủy Như ý quán của người ta.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng liều mạng vỗ cái bàn trước mặt, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất ca, huynh là thất ca của ta! Ta kính huynh trọng huynh, nhưng Hoa Tịch Nhan cùng Nam Cung Ngự, ta thể nhẫn được! Huynh nhìn xem huynh để nữ nhân kia biến thành bộ dáng gì ? Huynh vẫn là thất ca của ta trước kia sao? Về phần Nam Cung Ngự, lúc trước phản bội huynh như vậy, sao huynh lại nhân từ xuống tay giết ? Nếu huynh ra tay được, ta giúp huynh! Dù sao gần đây ta nhàn rỗi, vẫn còn dư dả thời gian để giết người, chỉ cần huynh chê ta làm dơ phủ đệ của huynh!”
      Ngoài cửa có thân ảnh nữ tử nhanh nhẹn bước vào.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Đạm Tuyết mỉm cười, Đạm Tuyết cũng cúi người chào, mới đến phía sau Hoàng Phủ Thanh Thần, lấy áo choàng trong tay quản gia phủ lên vai , rồi giọng : “Buổi tối đẹp trời như vậy, chàng đánh đánh giết giết làm gì chứ?”
      Thân mình Hoàng Phủ Thanh Thần đông cứng lại, sắc mặt cũng vô cùng cứng ngắc, đột nhiên vươn tay hung hăng đẩy Đạm Tuyết ra.
      Đạm Tuyết bất ngờ nên mất thăng bằng, cứ như vậy mà té mặt đất.
      Thập Nhất, Thập Nhị đều sợ tới mức đứng bật dậy, Thập Nhị vội tiến lên đỡ Đạm Tuyết đứng lên.
      Đạm Tuyết đứng lên, bình tĩnh phủi phủi váy áo hỗn độn, nhìn Thập Nhị mỉm cười: “Đa tạ đệ, Thập Nhị đệ.”
      “Cửu ca!” Vẻ mặt Thập Nhất chợt lạnh xuống, “Có chuyện từ từ , sao huynh lại động tay với Cửu tẩu?”
      Đạm Tuyết vẫn mỉm cười như cũ: “Thôi, xem ra ta đến đây phải lúc.” Dứt lời, nàng xoay người, mang theo quản gia rời khỏi nơi này.
      Thập Nhị nhìn vẻ mặt chút thay đổi của Hoàng Phủ Thanh Thần, lại nhìn Đạm Tuyết, hung hăng đứng dậy: “Đệ hộ tống Cửu tẩu trở về trước.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần lại ngồi xuống, đoạt lấy Vũ bầu rượu trước mặt Hoàng Phủ Thanh, từng ngụm từng ngụm trút vào miệng, cuối cùng mới hung hăng đặt bầu rượu xuống bàn, đôi mắt phượng hẹp dài che giấu được lửa giận bốc lên.
      “Cửu ca!” Thập Nhất rốt cuộc thể nhịn được nữa, đứng dậy, “Cửu tẩu có tâm ý đối xử tốt với huynh, huynh còn miên man suy nghĩ làm gì nữa?”
      “Tâm ý?” Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh tiếng, “Đệ làm sao có thể biết cảm giác nữ nhân ở bên cạnh đệ nhưng tâm lại lúc nào cũng đặt người của nam nhân khác chứ?”
      “Đúng, đệ thể biết cảm giác này.” Thanh Thập Nhất bỗng dưng lạnh xuống, “Dù cho Vũ nhi chết hoặc là chết, đệ thể biết cảm giác này.”
      mặt Hoàng Phủ Thanh Thần co rút mạnh, rốt cuộc vươn tay ra, châm chén rượu cho Thập Nhất, sau đó đứng dậy rời .
      Thập Nhất lặng im hồi lâu, mới vươn tay bưng chén rượu kia lên, uống hơi cạn sạch, thở dài hơi.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , vỗ vỗ vai , mỉm cười : “Tính tình Lão Cửu này nóng nảy, đúng là chỉ có đệ mới có biện pháp với .”
      Thập Nhất khổ sở kéo kéo khóe miệng: “Thất ca, vậy còn huynh? Vì sao huynh lại buông tay? Huynh biết Thất tẩu còn hơn năm nữa ......”
      “Ta còn có cơ hội.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười .
      “Huynh tin tưởng mình có thể điều chế ra nửa viên thuốc giải khác sao?” Vẻ mặt Thập Nhất tràn đầy đau xót, thấp giọng .
      “Ta chế được sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , vẫn mỉm cười, “Thập Nhất, ai với đệ ta chế được ? Hoàng tổ mẫu, hay là nàng?”
      Trong lòng Thập Nhất bỗng dưng cả kinh: “Thất ca......”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 215 : Tương tư sinh tử

      Edit : khachquaduong
      Dịch tên Chương : Yoon
      cho ta biết, Thập Nhất.” Thanh Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ bình thản, “Nàng với đệ chuyện gì, những chuyện ta biết hay biết, toàn bộ đều cho ta biết .”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cứ như vậy nhìn hề chớp mắt, giống như bất luận như thế nào cũng phải cho đáp án.
      Thập Nhất lảng tránh tầm mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhưng trong đầu lại lên rất nhiều ý niệm, trong lúc nhất thời trở nên do dự, bồi hồi, cũng biết đáp lại như thế nào.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , bỗng nhiên cười: “Ta nghĩ ta biết đáp án .”
      Dứt lời, bỗng nhiên đứng dậy ra ngoài cửa.
      “Ta muốn để chàng phải chịu đựng quá nhiều đau khổ,” Thanh của Tịch Nhan bỗng dưng vang lên ở bên tai Thập Nhất, ngày ấy, trong mắt nàng mặc dù tràn ngập nước mắt nhưng vẫn mỉm cười, “Thập Nhất, chàng đối xử với ta quá tốt, nhưng chàng đối xử càng tốt, ta thiếu chàng càng nhiều. Ta cho chàng biết ta biết được mệnh ta kéo dài còn bao lâu nữa, bởi vì chuyện này làm chàng mang thêm nhiều gánh nặng hơn. Nhưng đến tột cùng có biện pháp nào có thể giảm bớt thống khổ của chàng, Thập Nhất, ta nghĩ ra được...... Ta sợ ta còn thể chấp nhận được mình phải chết.”
      “Có lẽ, nếu chàng hề ta, lúc ta chết , chàng phải khổ sở.”
      “Thất ca!” Thập Nhất bỗng dưng đứng bật dậy, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ ra cửa, “Huynh cần lừa mình dối người, Thất tẩu sắp chết, nếu huynh có thể điều chế ra được nửa viên thuốc giải kia Hoàng tổ mẫu làm như vậy. Dù sao Thất tẩu cũng phải chết, chi bằng, huynh buông tay ......”
      “Làm sao buông tay đây?” Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi xoay người lại nhìn , khóe miệng dường như mang theo ý cười, lại dường như trầm xuống .
      Trong ánh nến lập lòe lúc sáng lúc tối, Thập Nhất cảm thấy mình chẳng phân biệt được sáng tối, nhưng thanh Hoàng Phủ Thanh Vũ lại ràng lạnh nhạt: “Nếu nàng sớm biết toàn bộ chân tướng từ Hoàng tổ mẫu, nhưng lại muốn ở trước mặt ta làm bộ như biết gì cả, ta làm sao mà buông tay cho được? Ta làm sao có thể buông tay để cho nàng mình phải chịu đựng như vậy chứ?”
      “Tẩu ấy phải mình!” Thập Nhất bước về phía , trong ánh mắt lộ ra lãnh liệt, “Thất tẩu có biết chân tướng hay đệ lắm, nhưng đệ biết tẩu ấy cho tới bây giờ cũng phải mình, tẩu ấy còn có Nam Cung Ngự, Nam Cung Ngự mới là người ở bên cạnh tẩu ấy lâu nhất, mới là người quan trọng nhất đối với tẩu ấy!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn , ở chỗ sâu trong đôi mắt dường như có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
      Thập Nhất nhìn , tiếp: “Đúng, tẩu ấy đối với Thất ca huynh cũng phải là vô tình. Nhưng Thất ca huynh là người như thế nào? Lúc trước vì cưới nàng, huynh mất nhiều tâm tư, càng đến huynh vì để mang niềm vui đến cho nàng làm nhiều chuyện! Thế gian này có nữ tử nào động tâm chứ? Nhưng Thất ca, tình ý của tẩu ấy đối với huynh thể so với huynh đối với tẩu ấy, tẩu ấy dao động, tẩu ấy thay đổi, trong lòng tẩu ấy còn có khả năng dung nạp được người thứ hai!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lui ra phía sau từng bước, dựa mình vào cánh cửa, vẻ mặt cũng lúc sáng lúc tối, nhìn ra cảm xúc gì.
      “Thất ca, huynh tội gì đối xử với tẩu ấy tốt như vậy? Lòng huynh đều tràn ngập hình bóng tẩu ấy, nhưng ở trong lòng tẩu ấy, có lẽ ngay cả Nam Cung Ngự huynh cũng thể so sánh được, ngay cả nửa vị trí cũng chiếm được!” Thập Nhất cố nén đau khổ tràn ngập trong lòng xuống, tiếp tục , “ phải huynh muốn biết ngày đó ở trước mộ phần của Vũ nhi tẩu ấy với đệ chuyện gì sao? Tẩu ấy , tẩu ấy với Vũ nhi muốn cùng nhau du ngoạn khắp nơi, nay Vũ nhi còn nữa, tẩu ấy tẩu ấy nên thay Vũ nhi khắp nơi, đến lâu lâu về sau, khi xuống hoàng tuyền gặp lại Vũ nhi mới hổ thẹn. Nhưng sau đó, khi đệ , huynh bao giờ nhàn hạ để cùng tẩu ấy du ngoạn núi sông, tẩu ấy chỉ cười đáp câu, có huynh còn có Nam Cung Ngự.”
      Khuôn mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc hoàn toàn chìm trong bóng tối, Thập Nhất thấy vẻ mặt , cũng nghe thấy đáp lại, rốt cuộc thấp giọng tiếp: “Thất ca, trước sau gì tẩu ấy cuối cùng cũng phải chết, huynh sớm hay muộn cũng phải buông tay, chi bằng từ giờ trở , nên quên tẩu ấy .”
      --------------------------------------------
      Sau khi Tịch Nhan hoàn toàn bình phục hẳn, gian phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng gian phòng cách vách của tiểu Ly rốt cuộc cũng được nối thông, có cánh cửa có thể trực tiếp từ phòng này sang phòng kia, như vậy, Tịch Nhan có thể cần ra cửa hứng gió mà cũng có thể tự mình sang thăm nữ nhi.
      Vì thế, cơ hồ toàn bộ thời gian nàng đều dùng đặt người nữ nhi, thậm chí ngay cả công việc may vá thêu thùa nàng vốn quen giờ cũng tập tành làm thử, dưới trợ giúp của Ngân Châm, nàng muốn tự mình may quần áo cho nữ nhi.
      Ngân Châm nhìn nàng tự mình cắt vải, nhịn được nở nụ cười: “Sườn Vương phi, tiểu quận chúa còn như vậy, sao phải dùng nhiều vải như thế?”
      Tịch Nhan nhàng vỗ về tấm vải, trong mắt tràn đầu ngấn lệ: “ phải làm cho bé mặc bây giờ. Đợi đến khi bé được ba tuổi may bộ, khi sáu tuổi may bộ, khi mười hai tuổi may bộ, ngươi được hay ?”
      Ngân Châm ngạc nhiên: “Làm nhiều như vậy sao? Đợi đến lúc đó làm được sao? Vì sao tại phải làm?”
      Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhi ngủ say bên cạnh, khóe miệng chậm rãi gợi lên: “Ta sợ đến về sau --”
      “Nô tỳ biết!” Ngân Châm bỗng nhiên nở nụ cười, “Sườn Vương phi sợ sau này lại có thêm tiểu quận chúa hay tiểu thế tử thứ hai, thứ ba, đến lúc đó, nhiều đứa bé như vậy, làm sao may kịp có phải hay ?”
      Đứa thứ hai, đứa thứ ba...... Ánh mắt Tịch Nhan trở nên xa xăm, bỗng nhiên cả cười: “Đúng vậy, đến lúc đó, làm được .”
      Ngân Châm cười cười, cầm lấy kéo cắt sợi chỉ, lại : “Đến lúc đó cho dù sườn Vương phi muốn làm, Vương gia cũng nỡ để cho sườn Vương phi làm, những chuyện may vá thêu thùa linh tinh, chung cũng rất hao tổn tinh thần. Về phần sườn Vương phi gì mà ba tuổi bộ sáu tuổi bộ hay là thôi , bây giờ sườn Vương phi còn ở cữ, nên mệt nhọc nhiều. Nô tỳ nghe mama trong viện thời gian ở cữ nhất định phải điều dưỡng cho tốt, bằng tạo thành bệnh về sau tốt.”
      Tịch Nhan nhàng đẩy đẩy chiếc của tiểu Ly, cũng ngẩng đầu lên : “ có bệnh về sau.”
      Ngân Châm giống như nghe thấy, lại : “Sườn Vương phi, nếu như vậy , nô tỳ may những bộ quần áo này thành hình trước, sau đó Vương phi chỉ cần khâu mấy mũi, cũng xem như sườn Vương phi làm cho tiểu quận chúa, có được ?”
      Tịch Nhan hơi thất thần, dừng hồi lâu mới tiếp: “Ta muốn tự mình làm, đến lúc đó, nếu ta làm xong, ngươi giúp ta làm. Quan trọng nhất là lúc Bất Ly lớn lên, nhất định phải mặc quần áo mẫu thân may cho.”
      Ngân Châm nghe những lời này như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng dám hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 216 : Tương tư sinh tử
      Edit : khachquaduong
      Dịch tên Chương : Yoon
      Sau khi hết thời gian ở cữ, Tịch Nhan rốt cuộc cũng từ trong miệng ngự y cùng các mama nghe được mình có thể ra khỏi cửa phòng, liền gọi vú nuôi ẳm Bất Ly cùng dạo trong hoa viên.
      Trước đó vài ngày, trong phủ vừa làm tiệc mừng đầy thánh cho Bất Ly, vì trong hoàng gia từ trước đến nay trọng nam trọng nữ, bởi vậy nữ nhi được mọi người chúc mừng rình rang như vậy là trước nay chưa từng có. Tịch Nhan cũng từ trong miệng Ngân Châm biết được ngày đó rầm rộ, nào là tiệc mừng náo nhiệt, chúc tụng ngớt, bất luận thứ gì cũng đều là tốt nhất, long trọng nhất.
      Lúc đó, Tịch Nhan nghe xong chỉ cảm thấy thổn thức, nhìn đứa bé trong lòng, thản nhiên : “Ta chỉ hy vọng Bất Ly bình bình thường thường là tốt rồi.”
      Nhưng Ngân Châm lại cười : “Vị tiểu quận chúa này của chúng ta nhất định là bình thường được, trước hết đến Vương gia sủng ái nàng như thế nào, chỉ nhìn đơn giản nhìn tướng mạo của Vương gia cùng Vương phi, cũng biết tiểu quận chúa ngày sau nhất định khuynh quốc khuynh thành. Mỹ nhân như vậy, làm sao có thể bình thường được?”
      Tịch Nhan cười : “Có đôi khi có được quá nhiều cũng phải là chuyện tốt.”
      Trong lúc dạo trong hoa viên, bỗng dưng nghe được tiếng sáo ngọc cách đó xa truyền đến, trong lòng Tịch Nhan hiểu , quả nhiên là người nhiều ngày gặp, Nam Cung Ngự.
      Đem nôi để vào lương đình, vú nuôi cùng Ngân Châm đều đứng hầu rất xa, trong đình chỉ còn hai người Tịch Nhan cùng Nam Cung Ngự.
      Khi Tịch Nhan ở cữ, ước chừng hơn tháng, chưa từng nhìn thấy , lúc này mới thời gian hơn tháng vừa rồi trở về Đại Sở, hôm qua đoán chừng nàng có thể ra cửa mới quay lại.
      “Bất Ly, tiểu Bất Ly......” Lần đầu tiên Nam Cung Ngự nhìn thấy đứa bé, bộ dáng phấn điêu ngọc mài, ngón tay nho làm cho cảm thấy rất thích thú, cúi người ngừng trêu đùa nàng, tiểu Bất Ly ngừng cùng vui cười.
      Tịch Nhan nhìn thấy cũng nở nụ cười, vươn tay ra sửa sang lại chiếc chăn người Bất Ly, nhưng sau đó, động tác tay lại dừng chút, những giọt lệ rơi xuống.
      Nam Cung Ngự có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt nàng đầy nước mắt, trong lòng khe khẽ thở dài, cầm lấy tay Tịch Nhan.
      Tịch Nhan khẽ lắc lắc đầu ý bảo mình có việc gì, rút tay về, dùng khăn tay lau lau nước mắt, trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên lại thấp giọng : “Ta gặp chàng tháng rồi.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỗi ngày đều đến thăm Bất Ly, nhưng mỗi ngày đều đến lúc nàng và tiểu Bất Ly ở cạnh nhau.
      Nam Cung Ngự thản nhiên “Ừ” tiếng, thêm gì.
      Nước mắt Tịch Nhan vẫn chưa khô, cười khổ lên: “ ràng hy vọng có kết quả như vậy, nhưng tâm tâm niệm niệm bỏ xuống được.”
      Nam Cung Ngự khẽ nhướng mày: “Mới nghĩ đến khóc như vậy? Thời gian chỉ còn hơn năm, làm sao bây giờ?”
      Tịch Nhan mím môi, gì thêm.
      Nam Cung Ngự lại cúi đầu, bên trêu đùa tiểu Bất Ly, bên thấp giọng : “Hoàng Phủ Thanh Vũ chắc hẳn có hành động. Ta nhận được tin tức, hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc đều có động tĩnh khác thường.”
      Tịch Nhan vốn để ý đến chuyện triều chính, lúc này nghe xong khỏi mê man: “Động tĩnh khác thường gì chứ?”
      Nam Cung Ngự vẫn ngẩng đầu lên, tiếp: “Chủ soái hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc, rất có khả năng đều là người của . Huống chi, còn có hổ phù trong tay Lâm tướng. Đến lúc đó, Lâm tướng chỉ cần xuất ra hổ phù, hoàng đế cũng thể điều động binh mã, hoán vị là chuyện rất dễ dàng.”
      Trong lòng Tịch Nhan chấn động. Nàng sớm biết hùng tâm chí lớn, nhưng lại biết ra có nhiều tính toán như vậy, thậm chí, bắt đầu hành động .
      Hồi lâu sau, nàng mới thấp giọng : “Chàng muốn làm gì tùy chàng, chỉ cần chàng đối xử tốt với Bất Ly, những chuyện khác ta cũng để ý...... Cũng tới phiên ta để ý.”
      Nam Cung Ngự khinh miệt nở nụ cười: “Cái tên ngồi ngôi vị hoàng đế kia tên ngu xuẩn, ngay cả hai tên thống lĩnh đại doanh có phải người của mình hay cũng biết.”
      Tịch Nhan cảm thấy có chút đau đầu: “Vậy còn huynh? Hành động của huynh chuẩn bị tốt chưa?”
      Ánh mắt Nam Cung Ngự ám trầm, : “Ngày động thủ cũng chính là ngày ta động thủ. Chỉ còn đầy tháng nữa. Nhan Nhan, thừa dịp còn có thời gian, muội cũng có thể chiếu cố tiểu Bất Ly cho tốt.”
      Ánh mắt Tịch Nhan trướng đau, thấp giọng lên tiếng: “Ta còn muốn dạo chung quanh chút, thể ngồi ở nơi này. Cho vú nuôi ôm Bất Ly trở về , đến lúc bé cần nghỉ ngơi rồi.”
      Dứt lời, nàng đứng dậy, chỉ dẫn theo Ngân Châm, hốt hoảng đến chỗ khác trong hoa viên.
      Nam Cung Ngự ngồi trong lương đình, nhìn bóng dáng của nàng, bất động thanh sắc khẽ thở dài.
      Bất tri bất giác, Tịch Nhan lại đến Hi Vi viên.
      Tự sau khi Mẫu Đơn gặp chuyện may, nàng liền chuyển qua tiểu viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau đó chưa từng trở về nơi này, ngờ lúc này lại thấy có người quét tước trong viện, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, liền thẳng vào.
      Bọn nha trong viện hoàn nhìn thấy nàng đều hành lễ. Nàng chỉ ở trong viện này mấy tháng nên chỉ nhận biết được hai ba người, nhân tiện hỏi: “Thúy nhi, các ngươi vẫn còn ở lại tiểu viện này sao?”
      Nha hoàn được gọi là Thúy nhi : “Dạ phải, sau khi sườn Vương phi chuyển ra ngoài, Vương gia cho người khác động đến viện này.” Nàng vừa , vừa đưa Tịch Nhan vào trong phòng, đẩy cửa ra, : “Vương gia còn thường xuyên đến ở nơi đây.”
      Cửa vừa mới mở ra, ập vào mũi nàng là hương thơm thanh nhã của Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong lúc Tịch Nhan còn kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy câu kia của Thúy nhi, lại càng kinh ngạc hơn: “Chàng thường xuyên đến ở nơi đây?”
      Thúy nhi nghĩ nghĩ, sau đó : “Cả tháng nay, Vương gia đều ở lại nơi này. Trước đó chỉ ngẫu nhiên đến lúc, đếm được đầu ngón tay.”
      Tịch Nhan bỗng dưng hiểu được chuyện. ra trước khi nàng sinh Bất Ly, ở trong phủ nhưng chưa từng xuất ở trong phòng vào ban đêm, ra là ở nơi này! Khi đó, nàng còn có chút ghen tuông nghĩ rằng nếu qua đêm ở chỗ của Lâm Lạc Tuyết cũng tốt, dù sao nữ tử kia mới có thể làm bạn cả đời.
      Nhưng có ngờ đến, ra là nơi này, thế nhưng lại ở chỗ này!
      Chỉ thoáng, Tịch Nhan đau lòng như bị ai cào xé, ra chữ nào, chỉ đứng ở cửa, nhìn căn phòng vẫn bài trí như trước, lệ ẩm ướt cả khóe mắt.
      Sau lúc lâu trầm mặc, nhưng rốt cuộc có tiến vào phòng, lau nước mắt, Tịch Nhan chỉ : “ cần phải cho Vương gia ta tới đây.”
      Dứt lời, nàng xoay người mang theo Ngân Châm rời khỏi nơi này.
      Còn lại Thúy nhi cùng tất cả nha hoàn hai mặt nhìn nhau, biết làm sao đưa nàng rời .

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 217 : Tương tư sinh tử
      Edit : khachquaduong
      Dịch tên Chương : Yoon
      Tịch Nhan dẫn theo Ngân Châm, theo đường cũ trở về, qua hoa viên, qua hành lang gấp khúc, xuyên qua vách tường, trở về tiểu viện ở.
      Tịch Nhan nhanh như bay, Ngân Châm cảm thấy mình sắp đuổi theo kịp, lại nhận thấy Tịch Nhan có điểm thích hợp, nhịn được gọi tiếng: “Sườn Vương phi!”
      Tịch Nhan dường như nghe thấy, dưới chân vẫn nhanh như cũ.
      Ngân Châm cũng bất chấp thân phận chủ tớ, vội chạy nhanh tiến lên, giữ chặt tay áo của Tịch Nhan: “Sườn Vương phi, ngài chậm chút.”
      Lúc này Tịch Nhan mới dừng chân lại, có chút hoảng hốt quay đầu nhìn nàng: “Cái gì?”
      Ngân Châm thở hổn hển : “Sườn Vương phi, vừa mới tròn tháng, thân thể người yếu đuối nên chậm chút.”
      “Ừ.” Tịch Nhan cúi đầu lên tiếng, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhưng thấy trời u u, có vẻ như sắp mưa, nhân tiện , “Trở về , Bất Ly cũng đến lúc bú sữa rồi, ngươi về trước nhắc nhở vú nuôi tiếng.”
      Ngân Châm cảm thấy kỳ quái, vú nuôi kia tuy còn trẻ tuổi, nhưng là người rất có chừng mực, đến giờ tự nhiên cho tiểu quận chúa bú sữa, làm sao cần mình phải nhắc nhở? Nhưng nghe Tịch Nhan như vậy, ta cũng thể theo, sau khi hành lễ liền vừa chạy vừa về tiểu viện.
      Tịch Nhan vẫn đứng tại chỗ như vậy, mất hết khí lực toàn thân, giống như rốt cuộc thể nhấc chân nổi.
      “Thất tẩu?”
      biết trải qua bao lâu, phía sau bỗng dưng truyền đến thanh quen thuộc, Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, xoay người, khỏi nở nụ cười: “ đúng là thần, ta còn có dự cảm hôm nay gặp đệ.”
      Thập Nhất thấy nàng mặc dù cười, nhưng mà sắc mặt lại thập phần khó coi, khỏi hơi ninh mi: “Thất tẩu, thân mình thoải mái sao?”
      có.” Tịch Nhan lắc lắc đầu , “Các người gần đây bề bộn nhiều việc sao?”
      Thập Nhất nhìn nàng sâu cái: “Vâng.”
      Tịch Nhan cười lên: “Khó trách.”
      “Thất tẩu.” Thập Nhất bỗng nhiên gọi nàng lại.
      Tinh thần Tịch Nhan vẫn còn có chút hoảng hốt như cũ, ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy nỗi đau xót trong đôi mắt vị thiếu niên ôn nhuận này, sau lát kinh ngạc nàng nở nụ cười: “Đệ làm sao vậy?”
      Thập Nhất đột nhiên vén vạt áo choàng, hai đầu gối khụy xuống, cứ như vậy quỳ gối trước mặt Tịch Nhan: “Thanh Dung đa tạ Thất tẩu, cũng xin lỗi Thất tẩu.” Dứt lời, bỗng nhiên dập đầu mạnh trước mặt Tịch Nhan.
      “Thập Nhất!” Tịch Nhan vội tiến lên đỡ , “Đệ làm cái gì vậy, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy, chẳng phải lại thêm chuyện thị phi sao?”
      Trong mắt Thập Nhất tràn ngập nỗi bi thương, : “Đến hôm nay mới có thể với Thất tẩu, Thanh Dung với Thất ca ít chuyện, làm ô uế trong sạch của Thất tẩu, miệt thị thâm tình hậu ý của Thất tẩu đối với Thất ca, vì vậy, muốn thỉnh tội với Thất tẩu.”
      Trong Tịch Nhan hình như có lệ nóng, khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ: “Ta cũng đoán được đệ với chàng chuyện gì đó. Lúc trước chàng đối với ta nảy sinh lòng nghi ngờ, nhất định chàng tìm đệ rồi. Làm sao đệ phải thỉnh tội với ta, là đệ giúp ta mà.”
      Thập Nhất rốt cuộc đứng dậy, Tịch Nhan nhìn , như phảng phất thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ, khỏi rơi lệ: “Tính tính toán toán, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Thập Nhất, Thất ca của đệ, ta giao cho đệ.”
      “Tẩu dự tính ra rồi sao?” Thanh Thập Nhất rất thấp, có ngàn loại trăm loại cảm xúc chứa bên trong, nhưng khi tựu chung chỗ lại thể được là cảm xúc gì.
      Tịch Nhan gật gật đầu, tiếp: “Còn có Bất Ly, đệ cũng là thúc thúc của nó, cũng nhớ phải giúp ta chiếu cố nó cho tốt.”
      “Thất tẩu......” Cổ họng Thập Nhất nghẹn lại, thốt được nên lời.
      Khóe miệng Tịch Nhan vẫn duy trì ý cười như cũ, nghĩ nghĩ lại tiếp: “Về sau nếu nhà ai có nương tốt, ôn nhu hiền thục, xinh đẹp hơn người, đệ cũng đừng nên chỉ lo cho bản thân mình, nên nghĩ nhiều hơn cho Thất ca của đệ. Vị Lâm tiểu thư kia ta thấy chàng vừa ý, nếu đệ có thể giúp chàng tìm được người đem niềm vui đến cho chàng, hãy tận lực tìm.”
      Dừng chút, ý cười khóe miệng Tịch Nhan càng sâu hơn: “Đương nhiên, thê thiếp sau này của chàng có con, chúng nó cũng thực giỏi giang, nhưng đệ nhất định phải giúp ta nhắc nhở chàng, vạn vạn chớ quên Bất Ly, đừng để cho Bất Ly phải chịu ủy khuất. Đệ có biết, đứa bé có mẫu thân bên cạnh luôn bị người bên ngoài bắt nạt. Ta cũng cầu mong Bất Ly đại phú đại quý, có thể thản thản nhiên nhiên, cả đời bình bình an an, ta mãn nguyện rồi.”
      Chỉ thoáng Thập Nhất đỏ cả hốc mắt, đường đường là nam nhi cao to, suýt chút nữa rơi lệ. Nghẹn ngào hồi lâu, Thập Nhất mới : “Lời của Thất tẩu, Thanh Dung đều nhớ kỹ.”
      Tịch Nhan gật gật đầu, cuối cùng lại : “Có huynh đệ như đệ, là phúc khí của chàng. Thập Nhất, các người nhất định phải sống tốt.”
      ------------------------------------------
      Vào buổi chiều, quả thực trời mưa như trút nước, sấm sét ầm ầm.
      Tiểu Bất Ly vừa mới được cho bú no nê, ngủ, đột nhiên bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, chỉ thoáng oa oa khóc lớn lên.
      Vú nuôi ngừng vừa ôm vừa dỗ, nhưng hoàn toàn có tác dụng.
      Tịch Nhan đẩy cửa ra vào phòng, từ trong lòng vú nuôi tiếp nhận bé, nhưng vẫn có tác dụng. Bất Ly vốn bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng tối nay vì tiếng sấm, giống như kích phát ngoan của bé, ở trong lòng Tịch Nhan ngừng khóc to.
      Tịch Nhan đau lòng chịu được, bỗng nhiên nhớ tới lần trước có xem qua quyển sách định kinh cho trẻ mới sinh, nhưng nàng chỉ xem được nửa, bây giờ còn đặt trong thư phòng, liền đem đứa đưa cho vú nuôi, còn mình đến thư phòng.
      Sau lúc lâu tìm giá sách, nàng vẫn tìm được quyển sách kia. Nàng ràng nhớ lần trước sau khi xem xong đặt cạnh giá sách gần cửa sổ, nay lại tìm thấy.
      Đột nhiên trong lúc đó, cửa phòng “Chi nha” tiếng bị đẩy ra, Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, chỉ thoáng cả người cứng ngắc.
      Toàn thân Hoàng Phủ Thanh Vũ bị mưa làm ướt đẫm, đầu còn có vài giọt nước mưa ngừng rơi xuống. vẫn đứng ở nơi đó, dáng vẻ thong dong như trước, có chút chật vật, sắc mặt có chút biểu cảm nhìn nàng.
      Tịch Nhan chỉ cảm thấy toàn thân mình bắt đầu vô lực, tay tự giác nắm chặt giá sách bên cạnh, chống đỡ để mình ngã xuống.
      Cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng vào cửa, lập tức đến sau thư án, mở ngăn kéo phía bên tay phải, lấy ra quyển sách đến trước mặt nàng, trầm giọng : “Có phải tìm quyển này hay ?”
      Tịch Nhan gian nan nâng mắt nhìn, nhưng trước mắt nàng chỉ là mảnh mơ hồ, làm thế nào cũng thấy trong tay cầm vật gì, chỉ có thể lên tiếng qua loa, đưa tay ra tiếp nhận.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng giương tay lên mở quyển sách kia, thản nhiên : “ cần, lúc ta tới Bất Ly ngủ lại rồi.”
      “Ừ.” Tịch Nhan cúi đầu lên tiếng.
      lại chậm rãi bước đến gần nàng, lại tới gần nàng hơn, cho đến khi Tịch Nhan thể dán sát vào giá sách, mới dừng lại, dùng hai tay chống giá sách, đem nàng vây lại giữa và giá sách, chậm rãi đưa môi tiến đến bên tai nàng, thanh trầm thấp như cũ, làm cho người ta say mê --(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)“Nhan Nhan, nàng có từng nhớ đến ta ?”
      Cho đến lúc này, Tịch Nhan biết vì sao hai mắt mông lung mới khôi phục bình thường, có thể nhìn hoa văn nho chìm quần áo của , đóa, hai đóa, ba đóa......
      Nàng cũng biết vì sao mình phải đếm những bông hoa áo , chỉ biết là trong đầu mình chỉ lặp lặp lại thanh --
      Nàng có từng nhớ đến ta .
      dường như luôn chấp nhất vấn đề này, luôn thích hỏi nàng, nàng có từng nhớ đến ta .
      Nhớ, rất nhớ. Mỗi lần nàng đều trả lời từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.
      Nhớ đến đau cả đầu, nhớ đến đau cả lòng, nhớ đến ngay cả hô hấp đều đau.
      Ta nhớ chàng.
      Đôi môi lạnh như băng của chậm rãi dán lên vành tai của nàng, dần dần di chuyển xuống dưới, dao động tới cằm, lại chậm rãi buông ra, cùng nàng nhìn nhau, dùng ánh mắt cùng ngữ khí hướng dẫn từng bước: “, nhớ.”
      “Nhớ.” Tịch Nhan quả thực ra, trong mắt dường như thanh minh, lại giống như mê man.
      “Có bao nhiêu nhớ, hả?” chậm rãi xoa xoa mặt của nàng, ngón tay di chuyển qua lại mặt nàng, “Nhớ đến ta nhiều hơn, hay nhớ đến nhiều hơn?”
      Chỉ thoáng, trong đầu Tịch Nhan hoàn toàn sáng tỏ!
      ra là thế! ra, hơn tháng này xuất trước mặt nàng nhằm muốn biết kết quả như vậy -- Nam Cung Ngự bao lâu xuất , liền bao lâu ra, cho đến hôm nay, nàng nhìn thấy Nam Cung Ngự, cũng rốt cuộc tới gặp nàng!
      Tịch Nhan nhìn , trong đầu tuy tỉnh táo lại nhưng trong mắt hóa thành mê man, thào lặp lại câu của : “Nhớ đến chàng nhiều hơn, hay nhớ đến nhiều hơn......”
      “Đúng.” bảo trì tính nhẫn nại vô cùng tốt, thấp giọng , “ cho ta biết, nhớ đến ai nhiều hơn?”
      , biết......” Tịch Nhan hạ mắt xuống, nhìn chỉ lắc đầu.
      “Nàng phải biết !” bỗng nhiên đưa tay nắm cằm của nàng, khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của mình, rồi lại mỉm cười, “Nhan Nhan, nàng còn nhớ trước khi Bất Ly được sinh ra, ta hỏi nàng điều gì sao? Nam Cung Ngự, với ta, chỉ có thể có , nàng chọn ai? tại cho ta biết, đến tột cùng, nàng chọn ai?”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 218 : Tương tư sinh tử
      Edit : khachquaduong
      Dịch tên Chương : Yoon
      Nam Cung Ngự với , chỉ có thể chọn , chọn ai?
      Tịch Nhan rốt cuộc còn sức lực chịu đựng ánh mắt nóng rực của , chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng : “Chàng tội gì bức ta như vậy?”
      “Nàng biết ta muốn là thứ gì.” Khí lực tay mạnh hơn, lần nữa khiến cho Tịch Nhan phải mở mắt ra.
      Tịch Nhan chỉ nhìn vào đôi mắt tối đen như mực, sâu thấy đáy của , cảm thấy từng cơn lạnh buốt ập đến người, dường như truyền đến từ người , xuyên thẳng vào tim người khác.
      Nàng bỗng nhiên bật cười, nhưng nụ cười lại hết sức lãnh đạm, sắc mặt cũng lãnh đạm, giống như chỉ cần thoáng vô ý vỡ tan từng mãnh: “Chàng muốn đơn giản chỉ là ta mà thôi, người của ta tâm của ta, chàng đều chiếm được rồi.”
      đủ.” Thanh của giống như người đều phát ra hàn ý, “Nàng biết đủ mà.”
      “Sao, còn muốn như thế nào nữa?” Tịch Nhan nhịn được hơi đề cao thanh , “Nam Cung Ngự là sư huynh ta, huống hồ...... theo ta nhiều năm như vậy, ta buông tay .”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc ngưng lại, trong lúc đó Tịch Nhan trở nên hoảng hốt, cảm thấy giống như có mũi nhọn đâm thẳng vào chỗ sâu trong trái tim của nàng, đau đến thể hô hấp.
      Hồi lâu sau, hai người đều thêm gì nữa. Ngoài phòng, dông tố vẫn mãnh liệt như trước, cuồng phong thổi vào qua cánh cửa khép hờ trong thư phòng. Ngọn nến bàn “Phốc” bị dập tắt.
      Tịch Nhan xưa nay luôn sợ hãi bóng tối, kia trong chớp mắt, nàng bất giác liền vươn tay ra kéo tay áo của lại. Dừng chút, lại chậm rãi buông ra.
      Trong bóng tối, chỉ nghe thanh của nàng mang theo nỗi bi thương cùng mâu thuẫn nồng đậm: “Vì sao chàng bắt ta phải chọn, ta vốn là của chàng mà, phải sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cảm thấy có bàn tay bé lạnh lẽo mềm mại kéo tay lại, sau đó, mang theo tay , chậm rãi chuyển qua thắt lưng của nàng, đặt đai lưng của nàng. Kế đó, nàng buông lỏng tay ra, hai tay lại đặt lên vai , thào bên tai : “Ta là của chàng...... Chỉ cần chàng bức ta......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hề động.
      Đôi môi Tịch Nhan học theo tư thế trằn trọc của lúc trước, lướt qua cằm , phủ lên đôi môi --
      Đột nhiên, Tịch Nhan cảm thấy lưng bị người ta hung hăng đẩy ra, sau đó nàng bị đập vào giá sách, lưng xuất cơn đau nhức, nhịn được chật vật cúi gập thắt lưng xuống.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người, bước ngừng ra khỏi thư phòng.
      Trong bóng tối, Tịch Nhan dựa vào giá sách, chậm rãi trượt xuống mặt đất, chôn mặt vào hai đầu gối, tùy ý để nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
      ----------------------------------------------
      Lúc nàng trở về phòng, tiếng sấm rất nhiều, Bất Ly cũng ngủ.
      Ngân Châm thấy nàng tiến vào, vội hỏi: “Sườn Vương phi, lúc nãy Vương gia tới dỗ tiểu Quận chúa ngủ rồi. Người tìm được quyển sách kia ?”
      Tịch Nhan lắc đầu, nhìn Bất Ly ngủ say, rồi : “Chuẩn bị nước cho ta tắm. Tối nay mưa lớn như vậy, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm chút.”
      Tắm rửa xong, ngoài trời mưa vẫn còn rất lớn, Tịch Nhan để lại Ngân Châm thu dọn mọi thứ, mình nàng lên giường nằm, nhắm hai mắt lại bắt buộc mình phải ngủ.
      Trong lúc mông mông lung lung, dường như đột nhiên có hơi thở quen thuộc đánh úp lại, mãnh liệt, dây dưa nhất quyết bỏ qua cho nàng.
      Tịch Nhan vừa mới mở mắt ra, đôi môi bỗng dưng ngưng lại.
      Nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mắt, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, lúc đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng mình, nàng mới giật mình hoảng hốt phát -- uống rượu.
      Dưới ánh nến lúc sáng lúc tối trong phòng, vẻ mặt cũng lúc sáng lúc tối, thể nắm bắt được.
      Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, tay liền thâm nhập vào trong quần áo mình, chậm rãi di động, nhàng ma sát, những động tác hai người đều rất quen thuộc.
      là quá mức quen thuộc thân thể của nàng, Tịch Nhan nhịn được cúi đầu thở hổn hển tiếng, sau đó quay đầu nơi khác.
      “Nhìn ta.” Thanh của trầm thấp, giống như tiếng dụ dỗ của ma.
      Thế nhưng Tịch Nhan quả thực quay đầu lại, đón nhận ánh mắt chăm chú của , ngẩng đầu lên thở dốc.
      lại áp phủ lên đôi môi của nàng, mạnh mẽ cắn mút, Tịch Nhan cảm thấy người bất chợt lạnh lẽo, bấy giờ mới phát thân thể còn mảnh vải che thân nằm ở dưới thân .
      Da thịt tiếp xúc thân mật như vậy lâu rồi chưa xảy ra. Từ khi nàng trở lại bên cạnh , hai người chỉ có hai lần hoan ái cùng nhau, lần là trước khi nàng có mang, lần khác là lúc ghen với Nam Cung Ngự.
      Trong lòng Tịch Nhan vừa lạnh lẽo vừa đau đớn, rốt cuộc vẫn kìm lòng đậu hôn trả lại , đồng thời đặt quàng tay ôm lấy .
      Đợi cho đến khi hai người đều thở hổn hển tách ra, Tịch Nhan vẫn cảm giác được độ ấm của thân thể vẫn bao phủ nàng, trong đêm tối lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể như lửa nóng kinh người.
      Nàng biết bản thân mình nghênh đón , hay rốt cuộc vẫn nhịn được thấp giọng : “Chàng chút, ta sợ --”
      Lời còn chưa dứt, môi nàng bỗng nhiên lần nữa bị người ta phong kín lại, sau đó liền cảm giác được tiến quân thần tốc, mạnh mẽ tiến thẳng vào nàng.
      Tịch Nhan dùng hết toàn lực để theo kịp tiết tấu của , nàng cảm thấy hung hăng. Những chỗ bị xâm chiếm địa vừa nóng lại vừa đau, nhưng đồng thời lại làm cho người ta có cảm giác như rơi vào vực sâu đáy, hồn xiêu phách tán.
      Trong lòng nàng hoàn toàn mê loạn, chỉ có nỗi sợ hãi càng ngày càng ràng, rốt cuộc nhịn được bật khóc.
      đột nhiên liền ôn nhu lại, động tác cũng trở nên mềm , rời khỏi môi của nàng, hôn lên những giọt lệ lăn mặt nàng, thấp giọng thào: “Nhan Nhan, ngoan......”
      ôn nhu, nhưng nàng vẫn sợ.
      Tịch Nhan mặt khóc thút thít, mặt nhịn được khẽ rên lên, hai chân đạp lung tung, muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của .
      bỗng nhiên thở dốc, mạnh mẽ nắm cằm của nàng, nhưng ánh mắt lại ôn nhu khác thường: “Ngoan, đừng lộn xộn, ta nhàng hơn.”
      Tịch Nhan đột nhiên trở nên mê man, quả làm theo lời giãy dụa nữa, chỉ mềm người lại mặc cho bài bố.
      vừa nhàng hôn nàng, vừa thong thả mà ôn nhu thẳng tiến vào cơ thể nàng.
      Trong cơ thể, cảm giác vui thích ngừng đột kích đến, Tịch Nhan nhịn được cắn tay mình, đem thân mình cuộn lại thành đoàn, khẽ run run.
      nhàng lấy tay nàng ra, lấy môi mình thay thế.
      Nháy mắt Tịch Nhan lên đến đỉnh, đột nhiên trong lúc lệ rơi đầy mặt nàng sáng tỏ -- quả nhiên vẫn thể buông tay được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :