1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 204

      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lộ vẻ vừa khó tin vừa kinh ngạc, nghĩ đến nàng có thể khiến Thập Nhất chịu ra, nhất thời trong lòng lại có ngàn vạn suy nghĩ, bèn che giấu tất cả vào sâu trong tâm trí, nhìn hai người họ từng bước lại gần.
      Vừa ra khỏi lăng viên, Tịch Nhan liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng cùng với hai thân ảnh, nàng ngẩn người trong chốc lát, nhưng lại cố gắng khiến bản thân như trông thấy gì, bước đến kéo cánh tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười : "Ta đưa Thập Nhất ra rồi này, chúng ta hồi phủ ."
      Lăng Chiếu và Tấn Dương công chúa đứng bên sắc mặt cực kỳ xấu hổ, Thập Nhất thấy thế, bèn kêu khởi kiệu, đá Thập Nhị ở bên trong, ách giọng : "Đứng lên, rồi kìa"
      Thập Nhị ngủ, bỗng nhiên bị giật dậy, trợn mắt nhìn, vừa thấy đó là Thập Nhất, nhất thời vừa mừng vừa sợ: "Thập Nhất ca!"
      Sau đó, khi ra khỏi kiệu mới phát khí xung quanh bất thường, lúc này mới hiểu dụng ý của Thập Nhất, bèn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ chào tạm biệt, rồi cùng Thập Nhất đến bãi thả ngựa gần đó.
      Rất nhanh, hai người nhảy lên ngựa phóng .
      Tịch Nhan nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mặt, : " hay , chàng là nhiều chuyện! Chàng , ta trước." Sau đó, nàng xoay người gọi kiệu phu, tự mình khom người ngồi vào.
      Ánh mắt Lăng Chiếu bi thương lạ thường lúc nhìn vào cổ kiệu kia.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chỉ cười : "Nếu như thế, , dượng, chất nhi xin cáo từ trước."
      Bên trong kiệu, Tịch Nhan nghe xưng hô của với Lăng Chiếu, bỗng nhiên phì cười ra tiếng.
      Khi trở về phủ qua buổi trưa, đến cửa phủ, Tịch Nhan xuống kiệu, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhanh chóng xuống ngựa.
      Nghênh đón mọi người là con ngựa cao to, đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dừng lại. Nam Cung Ngự lập tức cười cười, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn giữ dáng vẻ mỉm cười như trước.
      Nam Cung Ngự xoay người xuống ngựa, đến trước mặt Tịch Nhan: "Muội đâu vậy? Muội có thai mà cũng kiêng kỵ chút nào, chạy loạn xung quanh làm gì!"
      Tịch Nhan bĩu môi : "Ta cũng chưa từng hỏi huynh đâu, huynh quản nhiều vậy làm gì?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bước đến, hơi ôm Tịch Nhan vào lòng, : "Sáng sớm trời nổi gió lớn, đừng đứng ở đây. Trở về dùng ngọ thiện , rồi nghỉ ngơi chút." Cuối cùng lại nhìn về phía Nam Cung Ngự, cười : "Nam Cung Ngự, huynh dùng ngọ thiện chưa, chưa cùng nhau ngồi ăn chứ?"
      Tịch Nhan nghe xong chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngữ khí chuyện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, dường như cùng Nam Cung Ngự quen biết lâu hơn bình thường.
      Nam Cung Ngự hơi gợi lên khóe miệng: "Được, đa tạ."
      Vừa mới vào cửa phủ, đúng lúc Lâm Lạc Tuyết mang theo nha hoàn đến nghênh đón, mọi người đồng loạt dừng chân.
      “Thiếp thân gặp qua Vương gia.” Lâm Lạc Tuyết bước lên, cúi đầu theo khuôn phép
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng ta, chân mày nhướng lên: "Vết thương hồi phục tốt ? Nàng muốn đâu vậy?"
      Lâm Lạc Tuyết mỉm cười: "Dù sao cũng chỉ là vết thương ngoài da, lại được Vương gia tìm được thuốc tốt, nên cũng mau khỏi. Nghe phụ thân bị nhiễm phong hàn, nên thiếp thân muốn hồi phủ Thừa tướng chuyến."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ậm ừ tiếng, lại , “Thay ta chuyển lời hỏi thăm, mong Thừa tướng đại nhân chóng khỏe.”
      Lâm Lạc Tuyết nhìn , lại nhìn Tịch Nhan, dừng chút, dường như lấy hết dũng khí bèn : " biết Vương gia có thể cùng thiếp thân chuyến này ? Trước đó vài ngày phụ thân có , lâu rồi Vương gia đến phủ Thừa tướng làm khách."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa muốn mở miệng điều gì đó, bên kia Tịch Nhan giành : “Chàng cùng Vương phi chuyến , cùng nhau thăm Thừa tướng đại nhân. Chỉ gửi lời chúc đại nhân chóng khỏe, dù sao cũng có thành ý gì cả!"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng chăm chú: "Nàng muốn ta ư?"
      Những lời này, dường như hỏi ý của kiến Tịch Nhan. Trong phút chốc, khí có chút ngượng ngập. Bọn hạ nhân bên cạnh mặc dù đều biết Hoàng Phù Thanh Vũ sủng ái Tịch Nhan, nhưng lại ngờ ngay cả đến phủ Thừa tướng mà cũng phải xin "chỉ thị", nên đều kinh ngạc đứng yên tại chỗ. Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết có chút tái nhợt, nhìn Tịch Nhan.
      Tịch Nhan biết Hoàng Phủ Thanh Vũ suy nghĩ gì nữa, mà lại đứng trước mặt nhiều người như vậy hỏi ý kiến mình, dưới ánh nhìn của mọi người mới phát giác khi nãy mình câu kia cũng là có vấn đề, trong lúc nhất thời ảo não thôi, nhưng cũng khó mà giải thích được ngay, nên chỉ : “Vương gia vẫn cứ nên thôi, đường cẩn thận chút.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cứ nhìn nàng, hồi lâu sau mới dời tầm mắt, ánh mắt hơi lướt qua Nam Cung Ngự ở phía sau Tịch Nhan, sau mới nhìn đến Lâm Lạc Tuyết : "Được, ta cùng nàng thăm."
      Hai người lại quay ra cửa, ngồi chung chiếc xe ngựa mà .
      Bên trong phủ, Tịch Nhan đứng tại chỗ hồi lâu, mãi cho đến khi xe ngựa khuất xa tầm mắt, nhưng nàng vẫn chưa hoàn hồn lại.
      Nam Cung Ngự đột nhiên thở dài bên tai nàng: "Nhân lúc xe còn chưa xa, nếu muội hối hận, vậy kéo về là được."
      Tịch Nhan hơi trừng mắt liếc : "Ta có gì mà phải hối hận"
      Nam Cung Ngự bỗng nhiên lại thở dài, : "Nhưng mà, vị Vương phi nhà muội là biết thứ bậc lễ nghĩa, so với nàng ta, muội quả là chẳng biết phân tôn ti trật tự lớn gì hết. Hoàng Phủ Thanh Vũ chọn nàng ta làm Vương phi, cũng phải là có lý."
      Tịch Nhan chẳng hề để ý mà "Ừ" tiếng, rồi lại trừng mắt liếc : "Sư huynh, người như huynh vô nghĩa quá."
      Sau đó, nàng nhấc chân hậm hực về phía phòng ăn.
      Nam Cung Ngự lại bước lên chắn trước mặt nàng, trừng mắt lên: " là, muội chút khổ sở cũng có sao?"
      Tịch Nhan mím môi nhìn , rốt cục dời tầm mắt : "Đó là giả tạo thôi. Nhưng ta biết thời gian của bản thân còn ít, chẳng lẽ còn muốn ích kỷ giữ chàng ở bên cạnh sao? Dù sao, về sau, người bên cạnh chàng còn là ta nữa, chi bằng cho chàng làm quen từ từ vậy."
      Nghe vậy, Nam Cung Ngự phút chốc thở dài tiếng: "Nhan Nhan à --- nếu như, chi bằng bây giờ muội tàn nhẫn hơn, để ta mang muội , được ?"(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)“!” Tịch Nhan lại lập tức trợn to mắt nhìn , phục hồi lại tinh thần, rồi mới chậm rãi, nhàng xoa bụng mình, : "Bất kể thế nào, ta cũng phải sinh đứa bé này ra, đây là trách nhiệm của người mẹ, và ta cũng phải có trách nhiệm với chàng."
      "Thế sinh đứa bé xong rồi phải ?" Nam Cung Ngự lại đặt câu hỏi lần nữa
      Tịch Nhan hơi hơi cắn môi dưới: “Ta còn chưa nghĩ đến. Dù sao thời gian còn dài, để ta suy nghĩ kỹ hơn, được ?”
      Nam Cung Ngự biết nàng bị vây quanh tâm lý rất hỗn loạn, nên cũng chỉ hơi gật đầu: "Giờ chưa biết thế nào, đến lúc quyết định, hãy đến tìm ta biết chưa?"
      Tịch Nhan hít hơi sâu, gật đầu
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 205

      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      Tịch Nhan biết lòng tham của bản thân mình.
      Thời gian khi ở bên Hoàng Phủ Thanh Vũ là quá tốt đẹp, những lúc đối tốt với nàng rất nhiều, tất cả đều khiến nàng kìm lòng đến nỗi nghĩ đến tương lai, hoặc là , nàng muốn nghĩ đến tương lai.
      Cái gọi là tương lai kia, là vẫn nắm tay hết cuộc đời, đó chính là vĩnh hằng.
      tháng qua , mọi chuyện lại khôi phục như trước. Chuyện Hoàng Phủ Thanh Vũ và Thập Nhất bị Hoàng đế trừng phạt rồi cũng qua còn ai nhắc đến nữa, nhưng cũng từ đó về sau, bọn họ và Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị lại còn thường xuyên gặp gỡ, riêng Thập Nhất cuối cùng cũng vượt qua được nỗi buồn mất Mẫu Đơn, trở về làm cậu thiếu niên hiền lành, nhưng ở sâu trong đôi mắt vẫn còn nét ưu thương, cuối cùng vẫn thể nào như xưa.
      Mỗi khi Thập Nhất ngẫu nhiên đến thăm Tịch Nhan mà có mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên quan tâm hỏi thăm đôi chút, còn lúc , hai người về ước định kia.
      Thời gian quá tốt đẹp, cũng chỉ lúc nhìn thấy Thập Nhất, Tịch Nhan mới có thể nghĩ về sau này, nghĩ đến tương lai.
      Nàng có chút bất hòa với Nam Cung Ngự, ngược lại có thể chuyện vui vẻ với cậu thiếu niên hiền lành, chân thành trước mắt.
      "Nếu để Thất ca của đệ hận ta, sau khi ta chết, chàng có thể vượt qua dễ dàng hơn ?" Vấn đề này luôn giằng xé trong lòng nàng, rốt cục cũng được với Thập Nhất.
      Thập Nhất dừng lúc lâu, rồi mới : “Khó mà trước được. Tính tình của Thất ca, chúng ta ai đoán ra cả”
      Chỉ câu như vậy, Tịch Nhan do dự rồi vẫn do dự, dằn vặt rồi vẫn giãy dụa.
      Những lúc ở cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng lại dễ dàng quên nội tâm mình giằng xéo.
      Thời gian hạnh phúc lại luôn trôi qua quá nhanh.
      Sáng sớm hôm nay, lúc Tịch Nhan mở mắt ra, bất ngờ khi thấy mình vẫn còn gối đầu lên khuỷu tay , mà trước mặt, vẫn ngủ, nhưng có vẻ ôn nhuận và bình thản như mọi khi, chân mày cau lại.
      Nhìn thấy vậy, Tịch Nhan mới nhớ đến đêm qua dự tiệc cưới ở phủ Lễ bộ Thượng thư, lúc trở về hình như uống ít rượu, sau khi rửa mặt sạch , là ngã đầu ngủ ngay.
      Nhìn chân mày của , nàng vươn tay lên, xoa giúp chút.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mở mắt ra, lại cau mày hít vào hơi, ràng là biểu của đau đầu.
      Tịch Nhan nở nụ cười: "Đáng đời! Ai bảo đêm qua chàng uống rượu nhiều như vậy chứ!"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh nhẹn ôm lấy nàng, : "Những ly rượu đêm qua, thể từ chối được, bởi vì tất cả đều chúc mừng ta được làm cha."
      Tịch Nhan ngẩn ra, sau đó vùi lòng , cúi đầu nở nụ cười.
      Tiếng cười của nàng làm lòng có chút xao động, nàng còn chưa phục hồi tinh thần nhanh chóng cúi đầu, che môi nàng lại bằng nụ hôn gắn bó và triền miên.
      Bởi vì e ngại thân thể mang thai của nàng, hai người dường như lâu thân mật như vậy. Tịch Nhan nhàng đáp lại, nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc thân mật này.
      Vành tai và tóc mai chạm vào nhau lâu, đột nhiên buông nàng ra, nhìn quần áo bản thân mình và nàng ở trong lòng đều hỗn độn, có chút ảo não gầm tiếng, kéo trung y của nàng chỉnh lại cho đàng hoàng, còn mình nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào.
      Tịch Nhan vừa từ trong ngọt ngào phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc quay đầu, ngờ thay quần áo, đứng ở bên giường nhìn mình: "Nàng muốn dậy nghỉ ngơi tiếp , ta cho người chuẩn bị bữa sáng mang vào phòng cho nàng, được ?"
      Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tịch Nhan xoay chuyển, bỗng nhiên lắc đầu nở nụ cười, vươn tay về phía , ràng là dáng vẻ muốn được ôm: "Giờ ta dậy luôn đây, cùng ăn sáng với chàng."
      Đôi mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ ràng là toát ra chút đen tối, còn Tịch Nhan lại vẫn hào hứng: "Chàng giúp tay thay áo ."
      đành bất đắc dĩ làm theo, vươn tay bế nàng lên, rồi tự mình lấy bộ quần áo ra, cẩn thận mặc vào cho nàng
      "Váy dường như lại hơn rồi, Ngâm Châm chú ý đến sao?" nhìn phần bụng nhô cao hở ra, khẽ nhíu mày.
      Tịch Nhan nhìn phần bụng gần tám tháng của mình, đột nhiên lại giật mình --- quả thanh nhàn quá cũng biết là thời gian trôi qua bao lâu, chỉ thoáng, đứa bé gần tám tháng, rất nhanh chào đời!
      Đây chính là việc vui, nhưng trong lòng nàng lại vừa vui vừa buồn, lúc dùng bữa sáng, cũng có vẻ yên lòng,
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc nhìn nàng, rồi tự mình múc cho nàng chén cháo nếp đưa đến trước mặt : "Nàng suy nghĩ gì vậy?"
      Tịch Nhan hồi phục lại tinh thần, cười cười: " có gì, nghĩ xem khi nào Nam Cung Ngự trở về."
      Hai tháng trước Nam Cung Ngự có là phải về Đại Sở chuyến, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy tin tức gì. ra, Tịch Nhan cũng lo lắng đến việc đó lắm, lúc nãy chỉ vì thuận miệng mà trả lời Hoàng Phủ Thanh Vũ thôi. Nhưng mà vừa xong nàng mới ý thức được điều gì đó, liền vụng trộm liếc mắt quan sát sắc mặt của , khi thấy vẫn bình thường, nàng mới nhàng thở ra.
      "Nàng đừng quên, chỉ là sư huynh của nàng, vẫn là Dự thân vương của Đại Sở." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên tiếp câu, " vị thân vương như mà lại có bộ dạng nhàn hạ thế này, cũng dễ dàng gì đâu."
      Tịch Nhan nghĩ nghĩ, nhịn được nở nụ cười: "Cũng đúng, chính là tên Vương gia nhàn rỗi liêu lổng!"
      Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cười kéo dài quen thuộc ----
      "Ta đường đường là "Chiến thần" Dự thân vương, qua miệng muội mà lại thành vị Vương gia nhàn hạ, Nhan Nhan, muội muốn sư huynh cảm thấy thế nào đây?"
      Cùng với thanh vang dội kia, Nam Cung Ngự đẩy cửa bước vào, tư thế oai hùng bừng bừng, tuấn lãng như được điêu khắc, cả người từ xuống chẳng có chút gì là phong trần mệt mỏi.
      cười , liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, hơi gật đầu, rồi lại lập tức đến chỗ ngồi bên cạnh Tịch Nhan, kìm được ý cười bên khóe môi: "Ta biết là muội nhắc đến ta, cho nên chạy về đây ngay, thế này có tính là "tâm linh tương thông" nhỉ?"
      Chân mày Tịch Nhan dựng ngược lên, ảo não : "Huynh chuyện đàng hoàng !" Sau đó, lấy chén cháo Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới đưa qua, thuận tay đưa đến trước mặt Nam Cung Ngự: "Sao huynh trở về gấp vậy?" Nam Cung Ngự cũng khách khí, nhận chén cháo kia, húp từng ngụm từng ngụm đến hết, cuối cùng mới : "Vừa mới vào cửa thành là về gặp muội liền"
      Tịch Nhan tức giận trừng mắt liếc cái, quay đầu thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đặt chén cháo khác đến trước mặt nàng từ bao giờ, mà bản thân lại chẳng động đũa tí nào, bèn : "Sao chàng ăn?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười : "Ta đến giờ vào cung rồi, nàng từ từ ăn . Hôm nay là sinh thần của Thừa tướng phu nhân, buổi tối ta qua phủ Thừa tướng, nàng cần chờ ta đâu."

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 206

      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      Dùng xong bữa sáng, Tịch Nhan cùng Nam Cung Ngự dạo trong hoa viên
      Gần đây, hai chân nàng bắt đầu xuất dấu hiệu phù thũng, tuy rằng nghiêm trọng lắm, nhưng mà lúc này mỗi lần đứng đều phải cẩn thận. Nam Cung Ngự thấy nàng như vậy, là có chút lo lắng, nên thường vươn tay đỡ nàng.
      Tịch Nhan lúc này mới hỏi : "Huynh tận hai tháng, là do sức khỏe của hoàng huynh có vấn đề gì sao?"
      " ra, sức khỏe của huynh ấy tốt hơn, chẳng qua là hai tháng trước bệnh tình tái phát. Nhưng nay cũng có gì đáng ngại." Nam Cung Ngự .
      Tịch Nhan hơi nhíu mày, nhìn về phía : " vậy sao? Hay là hoàng huynh của huynh lo lắng huynh ở bên ngoài gây chuyện, nên cố ý nghĩ cách kêu huynh về?"
      Nam Cung Ngự nhất thời cười lớn lên: “Nhan Nhan, muội đúng là thông minh.”
      "Vậy còn huynh?" Tịch Nhan hơi nóng vội, "Hoàng huynh đồng ý thả huynh sao?"
      Nam Cung Ngự hơi nhướng mày: "Huynh ấy cho, ta cũng còn nhiều cách để mà. Muội quên ta là ai sao? Huống chi, ta biết Nhan Nhan muội cần ta, sao ta có thể về chứ?"
      Tịch Nhan dừng bước, hơi cắn môi, dám nhìn vào mắt : "Nếu ta với huynh, là ta còn chưa nghĩ đến bây giờ nên làm gì, huynh có thể đừng trách ta ?"
      Ánh mắt nàng trong trẻo, ngữ khí cẩn thận.
      Nam Cung Ngự chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, đồng thời cũng có có chút phiền chán: "Muội cứ do dự như vậy, chi bằng để ta giúp muội quyết định, được ?"
      Trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng hốt hoảng, có chút run sợ nhìn : "Ý của huynh là giúp thế nào?"
      "Làm theo dự định ban đầu của muội, làm cho ta hận muội." Nam Cung Ngự cầm bàn tay nàng, cúi đầu, nhìn vẻ mặt nàng có chút thất kinh, trầm giọng .
      Đôi chân Tịch Nhan bỗng mềm nhũn, bất giác ngã vào lòng . Hồi lâu sau, nàng mới tìm lại được giọng của mình: ".... Việc này rất tàn nhẫn ....."
      Tàn nhẫn với , và cũng tàn nhẫn với nàng.
      Nam Cung Ngự ôm lấy nàng, giọng vẫn trầm tĩnh như trước: "Nếu , muội cứ chờ đến hơn năm sau, ngày muội độc phát, nhìn thế nào."
      Tịch Nhan biết gì để chống chế. Trước mặt có hai lựa chọn, nhưng cuối cùng phải làm thế nào để Hoàng Phủ Thanh Vũ chịu tổn thương ít nhất, nàng tài nào biết được. Hỏi Thập Nhất, Thập Nhất cũng biết. Còn Nam Cung Ngự lại lựa chọn cách đầu tiên.
      Trong lòng nàng trở nên mơ hồ, cúi đầu nghẹn ngào.
      "Ồ, người này phải là sườn Vương phi của chúng ta sao? Sao lại ở cùng nam nhân khác đứng trong này ôm ấp thế?"
      Bỗng dưng, phía sau truyền đến giọng quen thuộc, Tịch Nhan ở trong lòng Nam Cung Ngự liền thẳng lưng lên, quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Lạc Tuyết mang theo Yến Nhi đứng ở bên kia, mà giọng khi nãy, chính là của Yến Nhi.
      Xưa nay, Yến Nhi luôn cảm thấy bất công vì Lâm Lạc Tuyết phải chịu tổn thương, hơn nữa trước đây lại chất chứa oán hận với Tịch Nhan, giờ phút này thấy tình cảnh như vậy, sao còn có thể ngăn được miệng mình: "Sườn Vương phi, nếu người muốn vui đùa, cũng nên chú ý thời gian chứ, giữa ban ngày, ở trong hoa viên, ở cùng nam nhân là điều cấm kỵ, vậy còn ôm ấp nữa chứ, còn gì là thể thống? Bụng lớn như vậy, còn giữ phận nữ nhi! Cũng biết là đứa bé trong bụng có phải là con của Vương gia hay nữa!"
      "Yến Nhi!" Lúc này Lâm Lạc Tuyết thản nhiên gọi ta tiếng, Yến Nhi thức thời im miệng, nhưng vẫn nhìn Tịch Nhan với vẻ phẫn nộ. Sau đó Lâm Lạc Tuyết mới nhìn về phía Tịch Nhan, : "Vương giá sủng ái muội muội, muội cũng nên chú ý chút, đừng làm ra việc có lỗi với Vương gia mới tốt!"
      "Tiểu thư, lời này của người chỉ sợ là chậm rồi." Yến Nhi hừ lạnh tiếng: "Thân mật đến như vậy rồi, chỉ sợ là làm ra việc có lỗi với Vương gia từ lâu! Mà Vương gia chẳng hề biết gì, luôn tin tưởng ta, đến khi tin đồn truyền khắp thành còn mặt mũi gì nữa chứ!"
      Đây là lần đầu tiên Tịch Nhan nghe thấy những điều chói tai như vậy, chỉ thoáng cảm thấy cõi lòng chấn động. Từ sau khi có thai, nàng lâu nổi giận, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên. Nhưng cũng biết vì sao, bản thân còn nhanh mồm nhanh miệng như trước kia nữa, đối mặt với nhục nhã thế này, nàng cũng hề đáp lại chữ nào.
      Có lẽ bởi vì đứa bé sắp chào đời, nàng muốn xảy ra cuộc khắc khẩu vô bổ. Có lẽ vì thời gian của nàng chẳng còn bao lâu, nên muốn những lời mọn, ích kỷ. Có lẽ bởi vì trước mặt là Lâm Lạc Tuyết, là người bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ suốt quãng đời còn lại .....
      "Sư huynh, chúng ta trở về thôi." Toàn thân Tịch Nhan còn chút sức lực nào, cúi đầu, thấp giọng với Nam Cung Ngự.
      Nam Cung Ngự do dự: "Muội gì vậy?"
      Lời của Yến Nhi khó nghe vậy, đều nghe hết, nhưng mà biết, Tịch Nhan vì bản thân mà "xử lý", hơn nữa lại xử lý rất tốt, bởi thế nên đợi. Nhưng lại ngờ, Tịch Nhan lại nhàng thản nhiên ra câu đó, điều đó khiến tim đập mạnh và loạn nhịp.
      " cần nhiều lời với những người đó, chúng ta thôi." Giọng của Tịch Nhan càng ngày càng thấp.
      Nam Cung Ngự cuối cùng đành lòng, nhưng vẫn dìu nàng, chậm rãi từng bước trở về.
      Lúc ngang qua Lâm Lạc Tuyết và Yến Nhi, giọng của Yến Nhi lại lần nữa truyền tới: "Còn luyến tiếc hay sao mà tách ra nhỉ? Ta nghĩ chắc các ngươi biết xấu hổ, chuyện này mà truyền ra ngoài, cũng biết để mặt mũi của Vương gia và danh tiếng của vương phủ ở đâu!"
      Thân mình Tịch Nhan cứng đờ, cuối cùng chậm rãi đẩy Nam Cung Ngự ra, giữ vững thân mình, ánh mắt lãnh khốc nhìn thẳng vào Yến Nhi.
      Yến Nhi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục : "Nhìn ta như vậy làm gì? Người làm ra việc biết xấu hổ kia cũng là ta -----"
      tiếng "Chát" vang lên, Tịch Nhan rốt cục cũng ra tay cho Yến Nhi tát tai.
      Thanh cũng lớn, xuống tay cũng chẳng nặng, người Tịch Nhan chung quy cũng chẳng có bao nhiêu sức lực.
      Yến Nhi lại khóc ầm lên, bổ nhào dưới chân Lâm Lạc Tuyết: "Tiểu thư, người phải đem chuyện hôm nay với Vương gia, xin làm chủ cho Yến Nhi ."
      Lúc này Lâm Lạc Tuyết hơi nhíu mày, ngưng mắt nhìn về phía Tịch Nhan.
      Tịch Nhan cười : "Vương phi, người là người tốt, hơn nữa nhất định là người có tấm lòng nhân hậu. Nhưng bên cạnh lại có nha hoàn như vậy làm cho người ta chán ghét. Ta khuyên Vương phi câu, nên dạy bảo lại nha hoàn của người, tự tích phúc cho bản thân ."

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 207

      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      " ---" Lâm Lạc Tuyết muốn mở miệng gì đó, ánh mắt nhìn qua bụng của Tịch Nhan ngừng lại, rồi thản nhiên : "Đa tạ nhắc nhở, nhưng mà, dù sao cũng là người trong phủ Vương gia, cũng sắp vì Vương gia sinh con nối dõi tông đường, những hành vi như thế này, cũng cần phải xem xét lại ."
      Tịch Nhan hơi nhướng mày lên, lạnh lùng cười: "Vương gia còn chưa lên tiếng, về chuyện này cần Vương phi lo lắng đâu."
      Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết bỗng dưng biến đổi, nhìn thoáng qua người Nam Cung Ngự: " như vậy là vẫn biết hối cải sao?"
      Tịch Nhan cười lạnh tiếng: “Hối cải? Ta sai chỗ nào sao?"
      Lâm Lạc Tuyết cắn răng nhìn Tịch Nhan: "Vương gia đối xử với tốt như vậy, tốt đến thế .... Sao có thể đối xử với người như vậy"
      “Chàng đối xử với ta rất tốt, mà ta tự thấy mình chẳng làm gì có lỗi với chàng cả." Tịch Nhan nhìn nàng ta, trong mắt toát lên tia khinh miệt, "Nếu , Vương phi cứ đem chuyện hôm nay cho chàng biết, xem chàng tin hay vẫn tin ta?"
      Lúc này Lâm Lạc Tuyết tức giận đến được gì, hung hăng dậm chân, cùng Yến Nhi rời khỏi đây.
      Mà từ đầu đến cuối, Nam Cung Ngự vẫn khoanh tay đứng bên như xem vở hài kịch, đợi cho trò hay kết thúc, mới mở miệng : "Nhan Nhan, xem ra muội quyết định rồi?"
      Trong nháy mắt, hai chân Tịch Nhan lại sưng lên thể đứng dậy, lui hai bước, được Nam Cung Ngự đỡ lấy.
      Mặt nàng có chút tái nhợt, ngẩng đầu, nhìn gượng cười: "Chuyện này có được xem là tận dụng thời cơ ? Chỉ tiếc là phải kéo huynh cùng xuống nước rồi."
      Nam Cung Ngự nhìn nàng, hồi lâu sau mới : "Vì muội, ta cam tâm tình nguyện."
      ngày sau, tin đồn giữa Tịch Nhan và Nam Cung Ngự lại lần nữa truyền khắp vương phủ.
      Lý do của từ "lần nữa" là vì hai tháng trước, lúc Nam Cung Ngự còn chưa rời nổi lên tin đồn, khi đó Tịch Nhan chẳng có tí cảm kích nào dành cho . Sau Nam Cung Ngự rời được hai tháng, tin đồn cũng dần dần chìm xuống, nhưng ngày hôm nay, sóng gió lại nổi lên.
      ------------------------------------------------
      Buổi tối, lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Lâm Lạc Tuyết từ phủ Thừa tướng trở về gần giờ Tý.
      Sau khi xuống xe ngựa, Hoàng Phủ Thanh Vũ phía trước, còn Lâm Lạc Tuyết có chút trầm mặc phía sau. Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng cũng dừng bước, xoay người nhìn về phía nàng ta: "Cả đêm nay nàng đều mất hồn mất vía, có tâm gì sao?"
      Lúc này Lâm Lạc Tuyết hơi cắn môi, khóe mắt dần nhòe : "Vương gia ----"
      Vừa mới xong hai chữ này, phía trước Thôi Thiện Duyên lên tiếp đón, Lâm Lạc Tuyết vội lau nước mắt.
      Nhìn thấy Thôi Thiện Duyên đứng bên hành lễ, Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên mở miệng : “Sườn Vương phi nghỉ ngơi chưa?"
      Thôi Thiện Duyên có chút khó xử trầm ngâm lát, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Thanh Vũ, kiên định : "Sườn Vương phi còn chưa nghỉ ngơi. Nam Cung công tử biết đem từ đâu về rất nhiều đồ chơi, giờ này sườn Vương phi còn cùng Nam Cung công tử ngắm cảnh trong vườn."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết: "Khi nãy nàng muốn gì?"
      Lâm Lạc Tuyết cúi đầu, thấp giọng : " có gì, thiếp thân chỉ cảm thấy mệt mỏi, nên muốn nghỉ ngơi trước thôi."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nhìn về phía Thôi Thiện Duyên: "Đưa Vương phi trở về nghỉ ngơi ."
      "Vâng" Thôi Thiện Duyên trả lời, rồi đưa Lâm Lạc Tuyết trở về Tuyết viên.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng tại chỗ lúc lâu, đúng là cơn gió mùa xuân se lạnh, giờ là nửa đêm, phía sau gã sai vặt đột nhiên hắt hơi.
      Chân mày của Hoàng Phủ Thanh Vũ bất giác cau lại, gã sai vặt lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
      "Các ngươi trở về nghỉ ngơi hết ." Giọng của cực kỳ nhạt nhẽo, mang theo chút cảm xúc gì.
      Sau khi tất cả tản , mới để ý đến chiếc áo choàng người, đến tiểu viện của Nam Cung Ngự.
      Xa xa, có thể nhìn thấy đèn đuốc trong viện vẫn còn sáng trưng, bước vào cửa, liền thấy Ngân Châm dựa vào hành lang mà ngủ.
      Bên trong, đột nhiên truyền ra tiếng cười của Tịch Nhan, Ngân Châm khẽ run người, vừa tỉnh lại đột nhiên nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, liền đứng dậy: "Vương gia!"
      Khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn trầm tĩnh như trước: "Sao trễ thế này, còn hầu hạ Vương phi về nghỉ ngơi?"
      Ngân Châm có chút uất ức, bĩu môi: "Nô tỳ mời sườn Vương phi nhiều lần, nhưng mà người vẫn ."
      Cửa phòng phút chốc mở ra, bóng dáng cao to, tuấn mỹ của Nam Cung Ngự đứng ở cửa, nhìn về phía , mỉm cười: "Vương gia đến đây sao?" Sau đó, lại xoay người nhìn vào trong phòng, Tịch Nhan vẫn dựa vào bàn chơi ngoạn cửu liên hoàn, "Vương gia đến đón muội này, muội nên về ."
      "Đừng làm ồn, ta sắp giải ra rồi." Tịch Nhan thèm quay đầu lại, : "Nam Cung Ngự, bây giờ, ta khẳng định giải nhanh hơn huynh"
      Nam Cung Ngự trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống, cười : "Ta cũng muốn xem muội có khả năng đó ."
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa lúc lâu, rồi mới bước vào khóa cửa lại, đứng ở phía sau Tịch Nhan, nhìn nàng chăm chú với chuỗi cửu liên hoàn kia.
      ra cũng rất đơn giản, chỉ cần vài bước là có thể tháo ra rồi, nhưng mà nàng cứ xoay xoay lại, cứ như thế giải được. Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục nhịn được bèn vươn tay ra giúp nàng.
      " cần chàng đụng vào đâu!" Tịch Nhan bỗng dưng hét ầm lên, "Tự ta làm được, ta có thể tháo ra được!"
      Nghe thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền rút tay về, lẳng lặng quan sát động tác của nàng.
      nén nhang sau, nàng rốt cục đại công cáo thành tháo được chuỗi cửu liên hoàn kia ra, nhưng vẫn cảm thấy nhụt chí, bất mãn nhìn về phía Nam Cung Ngự: "Vẫn thua huynh!"
      Nam Cung Ngự cười khẽ tiếng, véo mũi nàng: "Muội muốn thắng ta, đó mới là chuyện lạ đó!"
      Tịch Nhan bất mãn gạt tay ra, sau lại xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười : "Chàng về rồi!"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười: "Trễ thế này rồi còn chịu nghỉ ngơi, còn để bản thân tùy hứng, thèm nghĩ đến đứa bé!" vươn tay, lấy áo choàng của Tịch Nhan từ tay Ngân Châm, khoác lên cho nàng.
      Tịch Nhan lè lưỡi, lấy hai tay xoa bụng: "Ta quên mà, cứ nghĩ nguy hiểm đến đứa bé!"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi dừng tay chút, cẩn thận khoác áo choàng cho nàng, rồi mới nắm tay nàng: " thôi." Cuối cùng, lại nhìn về phía Nam Cung Ngự: "Nam Cung công tử cũng sớm nghỉ ngơi ."
      Lúc xoay người rời , Tịch Nhan lại quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Ngự: "Ngày mai ta so tài với huynh nữa, xem ai thắng ai!"

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 208

      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      đường trở về, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nắm chặt tay nàng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc.
      Dáng vẻ Tịch Nhan vẫn còn rất hào hứng, được đoạn xa, chân lại đột nhiên được nữa.
      Nàng dừng bước, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng ngừng lại, nhìn xem bộ dáng của nàng, lại cúi đầu nhìn chân nàng, đột nhiên ngồi xuống, lấy tay xoa bóp phần phù thũng dọa người chân cho nàng, đồng thời trầm giọng : "Chắc chắn là hôm nay nàng ngồi rất lâu, nên chân mới phù lên thế này đây."
      Tịch Nhan khẽ hừ tiếng, nhưng đáp lại.
      Sau đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đứng lên lần nữa, bế nàng lên, nhưng vẫn lời nào, vẫn cứ bước về phía trước.
      Tịch Nhan tựa vào cổ , vụng trộm đưa mắt đánh giá khuôn mặt lạnh lẽo của dưới ánh trăng, trong lòng bỗng dưng đau xót, bèn miễn cưỡng hắt hơi cái, với giọng lười biếng: "Mệt mỏi quá."
      Tay Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nắm chặt lại, nhưng hề chuyện.
      là Tịch Nhan rất mệt mỏi, bắt buộc bản thân được suy nghĩ lung tung nữa, rồi dựa vào , giả bộ nặng nề vào giấc ngủ.
      Mãi cho đến khi trở lại phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chẳng câu nào, đưa nàng đến giường, rồi sửa chăn kỹ lưỡng giúp nàng, còn bản thân lại vẫn cứ cử động mà ngồi bên giường nhìn nàng.
      Dường như Tịch Nhan ngủ sau, nhàng lầu bầu câu gì đó, quay đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
      Còn Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lẳng lặng ngồi mình.
      Đêm, đột nhiên trở nên quá dài.
      Sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nhan nghe được ràng thanh Hoàng Phủ Thanh Vũ rời khỏi phòng, mới mở mắt ra, nhìn về phía bên giường trống rỗng bên kia.
      Nơi đó, bởi vì ngồi rất lâu, nên hơi lõm xuống.
      Tịch Nhan lại nhắm mắt lại lần nữa --- nàng đúng là vẫn khiến hẳn khổ sở.
      Hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng trở về rất sớm, đến cuối buổi trưa về đến phủ.
      Lúc Tịch Nhan biết được tin này, nàng vẫn ở trong viện của Nam Cung Ngự, nhưng cũng chẳng vội vã về phòng, ngược lại vẫn cứ ở mãi nơi đó, cho đến lúc dùng bữa tối, mới cùng Ngân Châm chậm rãi trở về.
      Trở lại tiểu viện, trong nhà ăn chỉ có mình Hoàng Phủ Thanh Vũ, mà còn có Thập Nhất ngồi phía bên kia, thấy nàng, đứng dậy gọi tiếng: "Thất tẩu"
      Tịch Nhan gật gật đầu, cười : “Sao ai ta biết là đệ đến đây?”
      Thập Nhất bật cười: "Chỉ sợ Thất tẩu bận quá, cho dù có người báo cho tẩu, tẩu cũng để ý đâu nhỉ?"
      Tịch Nhan vẫn cười, rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như tốt lắm, thấy nàng ngồi xuống liền bắt đầu dùng bữa, cầm đũa gắp thức ăn cho nàng, còn mình ăn gì cả.
      Tịch Nhan cố ép bản thân ăn này nọ, còn bọn họ tiếp tục chủ đề lúc trước.
      Chỉ nghe Thập Nhất : "Lần này, tuy bề ngoài gì đến đệ, nhưng nếu muốn hạ chỉ, ai có thể ngăn được chứ? Huống hồ, Mẫu Đơn là do hại chết, đệ quyết định quay lại là vì muốn báo thù cho nàng."
      Cổ họng Tịch Nhan bỗng dưng nghẹn lại, thức ăn trong cổ họng lại khó nuốt xuống được, ngẩng đầu lên nhìn Thập Nhất hỏi: "Ý chỉ gì vậy?"
      Thập Nhất nhìn nàng, rồi mới thản nhiên : “Chỉ hôn.”
      Tịch Nhan nhịn được hít vào ngụm khí lạnh: "Là nương nào thế?"
      Thập Nhất : “Là tiểu thư phủ Tiết tướng quân. Mẫu thân của nàng ta là dì của lão Tứ."
      "Biểu muội của Hoàng thượng sao?"
      Thập Nhất gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cái.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay cầm lấy tay Tịch Nhan, : “Việc này nàng cần hỏi nhiều đâu.”
      Tịch Nhan hơi nhíu mày, rút tay về, có chút phẫn uất : " hỏi hỏi." Sau đó, nàng đứng dậy, ra khỏi phòng ăn, về phòng mình.
      Thập Nhất có chút kinh ngạc, nhưng cũng đoán được chút ít, vừa ngẩng đầu, lại phát ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ chăm chú nhìn mình, trong lòng nhịn được chợt có chút lạnh.
      Dừng chút, rồi mới : "Đệ quyết định tiếp chỉ."
      mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lên ủ dột: "Đó là lựa chọn của đệ."
      Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ trở lại trong phòng, Tịch Nhan nằm lên giường, vẫn là dáng vẻ rầu rĩ.
      bước lên ngồi xuống, : "Nàng sao vậy? Sao gần đây tâm trạng lại tốt thế?"
      Tịch Nhan quay mặt trả lời.
      cũng chú ý, lại : "Bữa tối chỉ gắp được vài đũa, ta sai phòng bếp nấu cháo rồi, ngồi dậy ăn chút ."
      Qua hồi lâu Tịch Nhan mới quay đầu, nhìn : "Có phải Thập Nhất đáp ứng hôn kia rồi phải ?"
      hơi nhướng mày, : "Đúng"
      Tịch Nhan bỗng dưng mở to hai mắt: “Vậy Mẫu Đơn làm sao bây giờ? phải ngày đó đệ ấy cùng Mẫu Đơn bái đường thành thân sao?"
      "Nhưng nàng ta chết rồi" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên .
      Tịch Nhan rũ mắt xuống, hồi lâu sau, thở dài tiếng:“Cũng đúng. Lòng người cuối cùng rồi cũng thay đổi.”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ chợt thâm trầm, cười yếu ớt, rồi nhấn mạnh câu: "Lòng người cuối cùng rồi cũng thay đổi?"
      Tịch Nhan vẫn cứ cúi mắt, bỗng nhiên nở nụ cười: " phải sao? Ta cảm thấy lần này Nam Cung Ngự trở về thay đổi rất nhiều, nếu so với trước kia, giờ rất tốt. Đương nhiên, trước kia cũng tốt lắm rồi."
      “Vậy sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng, nhưng thêm gì.
      Đúng lúc Ngân Châm đưa cháo vào, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đứng lên, với Tịch Nhan: "Nàng ăn trước , ăn xong rồi ngủ liền. Ta qua thư phòng xử lý tấu sớ chút."
      Tịch Nhan trả lời, chỉ gọi Ngân Châm vào, bắt đầu ăn cháo.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ra khỏi phòng, liền vào thư phòng. Nhìn sách thuốc khắp phòng, bỗng dưng nhớ đến câu lúc nãy của nàng: " Lòng người cuối cùng rồi cũng thay đổi", khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh
      Nam Cung Ngự rất nhanh vào thư phòng, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ dựa vào bàn, liền nhịn được cười lạnh tiếng: “Xem ra Vương gia muốn nhanh chóng đuổi ta ?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên : “Ngươi muốn gì cứ ?"
      Nam Cung Ngự tùy ý tìm chiếc ghế ngồi xuống, : "Ta vừa mới nhận được bồ câu đưa thư của hoàng huynh, huynh ấy báo tin là Bắc Mạc cử sứ thần sang viếng thăm Đại Sở, muốn ta trở về tiếp đón. Mà vị sứ thần kia là La đại nhân, nếu ta nhớ lầm , năm đó tham gia vào việc gian lận trong khoa cử, chính Vương gia đứng ra xin Hoàng thượng suy xét, điều tra , hóa ra là trong sạch. cách khác, huynh là đại ân nhân của vị La đại nhân này rồi, phải sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :