1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 191

      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      Cuối cùng kết quả là, cả ba huynh đệ Hoàng Phủ Thanh Vũ thể nào giương mắt nhìn Thập Nhất như vậy. Tính tình Thập Nhị vội vàng, dễ xúc động, lo lắng Thập Nhất làm chuyện gì đó thiếu suy nghĩ, nhất thời nóng vội muốn phá cửa xông vào phòng, cũng may được Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ chặt lại, khuyên vài câu mới trấn an được đôi chút, sau đó tất cả cùng nhau rời khỏi phủ đệ của Thập Nhất
      Chia tay hai người kia sắc trời cũng tối khuya, chỉ còn mình Hoàng Phủ Thanh Vũ lang thang đường lớn, dường như cũng muốn về phủ
      ra, cũng nghĩ về vì lúc này chắc hẳn nàng vẫn chưa ngủ
      Mãi cho đến giờ Tý, mới trở về phủ, nhưng phát trong phòng vẫn còn ánh nến. nhất thời quên mất Tịch Nhan mỗi khi ngủ phải luôn để nến thắp sáng, chỉ nghĩ nàng vẫn còn chưa ngủ, nên nhịn được bước nhanh đến gần cửa. Đứng trước cửa hồi lâu mới nhớ đến thói quen của Tịch Nhan, bất giác nhàng thở ra, đẩy cửa bước vào phòng.
      Trong phòng cực kỳ im lặng, hô hấp của nàng từ trước đến nay vẫn luôn nhàng, cơ hồ khó có thể nghe thấy được.
      Màn che giường buông xuống, nàng lui vào phía trong mà ngủ, nhìn đến vị trí còn lại biết có phải nàng vẫn luôn dành cho hay .
      chậm rãi ngồi xuống bên giường, hồi lâu sau, hình như nghe được thanh khác. Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhăn mày, quay đầu nhìn bóng dáng của nàng, thử thăm dò gọi nàng tiếng: "Nhan Nhan?"
      Thân mình Tịch Nhan hơi run lên, quả nhiên là nàng chưa ngủ
      Đợi nàng xoay người lại, mới nhìn ràng hơn, phát nàng vẫn còn khóc, ánh mắt sưng đỏ đến mức tưởng như nhìn ra hình dạng gì nữa
      Trầm mặc giây lát, sau đó ôm nàng vào lòng, thấp giọng an ủi: "Đừng khóc nữa, nàng đau buồn như vậy, dưới suối vàng Mẫu Đơn mà biết được cũng an tâm đâu."
      "Vì cớ gì mà bắt Mẫu Đơn chết chứ ..." Tịch Nhan cắn môi, ở trong lòng khóc nức nở: "Thập Nhất đâu, đệ ấy sao rồi?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài hơi, nhưng trả lời, chỉ vỗ lưng nàng, giúp nàng an tâm hơn
      Hy vọng nàng nhớ nhiều về chuyện này. Trong lúc nhất thời, hai người đều lâm vào trầm tư suy nghĩ.
      Hồi lâu sau, mới hạ tầm mắt xuống, liền nhìn thấy Tịch Nhan dựa vào ngực , mí mắt buông xuống, để lộ ra đôi môi đào run run, trong phút chốc tất cả những đau đớn tận sâu trong lòng đều dâng trào lên, những áp lức được đè nén bấy lâu nay thể kìm chế lại được nữa.
      cúi đầu nhanh, in dấu lên đôi môi nàng
      Trong nháy mắt ánh mắt Tịch Nhan trở nên mê man, nhìn thẳng vào mắt , có chút thất thần, nhưng mà chỉ trong giây lát, lưỡi của tiến sâu vào dò xét bên trong, mang theo hơi thở ôn nhu và triền miên, như bão tố lướt qua, như muốn nuốt lấy hết tất cả những gì thuộc về nàng.
      Hô hấp Tịch Nhan trở nên khó khăn nhưng lại biết nên đáp lại như thế nào
      Nàng biết rất đau, nàng cũng rất đau, nàng cũng lo lắng cho . Nhưng mà nếu cứ tiếp tục khiến lún sâu, về sau khi nàng rời , phải làm sao bây giờ?
      Chứng kiến Thập Nhất đau khổ như nay, nàng dám tưởng tượng về sau phải làm thế nào để vượt qua cảm giác đau đớn đây. Nhưng mà, nhìn thấy Thập Nhất và Mẫu Đơn nghìn thu vĩnh biệt, bỗng nhiên nàng lại cảm thấy thời gian hai năm đối với bản thân mà là đặc ân quá lớn.
      Trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ mông lung, Hoàng Phủ Thanh Vũ dần dần buông lỏng đôi môi của nàng, nhìn thấy bộ dạng tim đập mạnh và loạn nhịp của nàng, ánh mắt lên vẻ ảm đạm, khẽ vuốt ve mặt nàng: "Nàng nghỉ ngơi , ta còn phải vào cung nữa"
      Lúc này Tịch Nhan mới nhớ đến vẫn còn công tác ở Hàn Lâm viện, chỉ thoáng cảm giác đau lòng dâng lên trong tim thể kiềm nén được, thân mình mềm nhũn, ngã vào lòng .
      "Ở lại với ta ...." Tịch Nhan nhắm mắt lại, thấp giọng nỉ non.
      Chỉ những từ đơn giản vậy thôi, kiên quyết nhưng cũng gần như tuyệt vọng.
      Nàng còn chống đỡ được nữa, mặc dù biết , sau khi ra điều này, tương lai có thể để mang lại cho những tổn thương lớn hơn, nhưng mà giờ khắc này, tình cảnh này, khiến nàng muốn ích kỷ lần.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hề đáp lại, đến khi Tịch Nhan mở mắt ra, mới chậm rãi vòng quanh eo nàng: "Được"
      Suốt đêm, nàng quay lưng dựa vào trong ngực , tay vòng quanh bụng nàng, hai người cùng nhau cảm nhận ba nhịp tim đập.
      Sáng hôm sau, cơn đau đầu kéo đến khiến Tịch Nhan tỉnh giấc, nhớ đến đêm qua hình như mình khóc rất lâu, bỗng nhiên cảm nhận được hô hấp vững vàng của nam tử phía sau, trong lòng hơi chấn động, lẳng lặng quay đầu, bắt gặp gương mặt ngủ say của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      biết bao lâu rồi chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, trước kia luôn là người tỉnh giấc trước, nhưng hôm nay, ngay cả động tác quay người lại nhìn của nàng cũng hề phát .
      Nửa tháng gặp, dường như gầy hơn trước, ngay cả sắc mặt cũng thêm vài nét phong trần. Tịch Nhan nhìn mệt mỏi cách che giấu được khuôn mặt mà lòng đau như có mũi giáo đâm vào
      Nhưng bên cạnh đó, nghe thấy hô hấp của ngay bên cạnh, con tim nàng mặc dù đau đớn, khổ sở, nhưng vẫn luôn cảm thấy an bình
      Tịch Nhan chậm rãi nâng tay lên, ngón tay mơn trớn khuôn mặt , dừng lại nơi đôi môi, nhàng lướt qua
      Lông mày Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi cử động, giây tiếp theo liền mở mắt ra, ánh mắt thanh tỉnh nhìn khắp gương mặt nàng, cuối cùng lại nở nụ cười nhạt nhẽo, sau đó ngồi dậy, phán đoán giờ giấc, lại nhăn mày nhăn mặt
      Tịch Nhan ngồi dậy theo , nhịn được khẽ thở dài tiếng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng xoay người đỡ lấy cánh tay nàng: "Làm sao vậy?"
      "Chỉ đau đầu thôi" Tịch Nhan cúi đầu, thấp giọng .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức bắt mạch cho nàng, xong xuôi mới nhàng thở ra, lại hướng ra ngoài phòng gọi: "Thôi Thiện Duyên!"
      "Thất gia, có nô tài" Rất nhanh, lời đáp của Thôi Thiện Duyên vang lên
      "Lập tức chuẩn bị bữa sáng, bảo phòng bếp nấu trước bát canh đem đến đây, ngoài ra chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn vào cung ngay". Hoàng Phủ Thanh Vũ phân phó đâu vào đấy ổn thỏa, mới quay đầu nhìn Tịch Nhan: " có gì đáng ngại cả, lát nữa nàng uống canh an thần xong, ngủ giấc là khỏe ngay thôi"
      Dứt lời, đứng lên, sau đó gọi tỳ nữ vào hầu hạ rửa mặt thay xiêm y. Đến khi mọi việc đều hoàn tất đâu vào đấy, nhìn thấy Tịch Nhan vẫn kinh ngạc ngồi bên giường, lập tức bước qua, ôm nàng vào lòng trấn an: "Chuyện của Mẫu Đơn, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng sợ, ta điều thêm người bảo vệ nàng, có việc gì đâu"
      Dựa vào vai . Tịch Nhan chỉ trầm mặc, hồi lâu sau mới : "Chàng vẫn nên phái người bảo vệ tốt cho Lâm Lạc Tuyết , ta nghĩ cho dù có người muốn đối phó chàng, người đầu tiên nhắm đến hẳn là nàng ta"
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 192
      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      "Việc này nàng cần quan tâm đâu, cứ nghĩ ngơi cho tốt, ta đây" Giọng của Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng khôi phục lại thản nhiên như trước, buông Tịch Nhan ra, rồi ra ngoài.
      Cho đến bây giờ, mỗi khi nhắc đến việc trong triều, luôn làm ra vẻ muốn cho nàng biết, ra, Tịch Nhan sớm hiểu điều này, vì thế cũng để tâm lắm, nhìn bóng dáng sắp ra đến cửa, bỗng nhiên lên tiếng: "Buổi tối, chàng nhớ về sớm nhé." Hoàng Phủ Thanh Vũ thêm vài bước, sau đó lại xoay người, về hướng nàng.
      Tịch Nhan bị nhìn có chút sợ sệt, nhấp nháy môi: "Sao thế, chàng định trở về sao?"
      "Nàng nghiêm túc chứ?" cúi xuống tựa vào vai nàng, đôi mắt ngập tràn chờ mong.
      Tịch Nhan nhìn thẳng vào : "Chàng nghĩ sao?"
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới hơi cong khóe miệng trả lời: "Đều theo ý nàng muốn"
      Tịch Nhan đứng dậy, nhìn canh giờ, lại : "Hôm nay chàng muộn thế này, sao chứ?"
      " sao cả" nhàng hôn vào trán Tịch Nhan "Hàn Lâm viện ấy cũng phải nể mặt ta chút chứ. Huống chi, khó có được giấc ngủ ngon, phải sao?"
      "Ừ" Tịch Nhan hơi khép mắt, lặp lại câu đó, "Khó có được giấc ngủ ngon"
      ---------------------------------------------------------------------------
      Ra vườn, lúc qua cửa phủ, bỗng dưng Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy Lâm Lạc Tuyết tay cầm theo chiếc giỏ đứng ở cửa.
      "Vương gia" Lâm Lạc Tuyết vừa thấy liền bước đến, đưa chiếc giỏ đựng đồ ăn cầm cho gã sai vặt của rồi : "Thiếp nghe Thôi tổng quản Vương gia hôm nay dậy muộn, nên đoán là Vương gia nhất định chưa dùng bữa sáng, ở đây có chút điểm tâm, Vương gia mang theo đến Hàn Lâm viện phải nhớ dùng"
      "Ừ, phiền nàng lo lắng" Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, lại tiếp: "Nhớ lời ta dặn, nên ít ra ngoài, bên cạnh nàng tuy nhiều thị vệ, nhưng cũng khó tránh khỏi việc gặp nguy hiểm"
      Lâm Lạc Thuyết cười : "Đa tạ Vương gia quan tâm."
      Chỉ lát sau, trong mắt nàng ta chợt lóe sáng, nhìn về phía sau lưng của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng xoay người nhìn theo, thấy Tịch Nhan về hướng này, hai tay để đằng sau, biết là giấu thứ gì.
      nhịn được, khẽ cười hỏi: "Nàng cầm gì thế?"
      Đúng lúc này, Tịch Nhan cũng trông thấy Lâm Lạc Tuyết, lại nhìn sang gã sai vặt, cố gắng nhìn đến giỏ thức ăn kia, chỉ lắc đầu: " có gì, chàng nhanh ."
      gì thêm, chỉ dặn dò Thôi Thiện Duyên đưa Tịch Nhan và Lâm Lạc Tuyết vào trong, còn mình xoay người lên ngựa phóng
      Tịch Nhan xoay người, vừa bước vào cửa, đột nhiên giọng Lâm Lạc Tuyết từ sau truyền đến: "Rất nhiều người ngươi là nữ, ngay cả cha ta cũng vậy."
      Tịch Nhan bỗng dưng bật cười, quay lại nhìn nàng ta: "Ngươi đúng ra nên cho ta biết, nếu , nữ ta đây tìm phụ thân ngươi trả thù."
      Lâm Lạc Tuyết cũng cười lạnh tiếng: "Ngươi có bản lãnh đó đâu. Ngay cả Vương gia và Hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ cha ta ba phần."
      "Chuyện này ta biết" Tịch Nhan hơi nhướng mày, xoay người tiếp tục .
      "Ta nghe chàng gọi ngươi là Nhan Nhan" thanh lạnh như băng của Lâm Lạc Tuyết lại truyền đến, "Ngươi rốt cuộc là Lăng Vi Chi, hay là ai khác?"
      Khóe môi Tịch Nhan hơi nhếch lên: "Hoặc là ta chẳng là ai trong hai người đó cả?"
      " đúng" Lâm Lạc Tuyết đột nhiên tiến lên đứng chắn trước mặt nàng, nhìn thẳng vào Tịch Nhan, "Ngươi là quận chúa Tây Càng Hoa Tịch Nhan, cũng chính là Hoàng tử phi trước kia."
      Tịch Nhan mỉm cười: "Phải hay có gì quan trọng đâu, đúng ?"
      Lúc này sắc mặt Lâm Lạc Tuyết thoáng trở nên trắng bệch, hồi lâu sau nàng ta mới thấp giọng : "Nếu đúng thế, vậy ngươi chính là đồ nữ, loại nữ chuyên mê hoặc người!"
      -----------------------------------------------------------------
      Buổi tối, quả Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về rất sớm, đúng lúc Tịch Nhan dùng bữa tối.
      Tịch Nhan vẫn dám nhìn vào mắt như cũ, bởi vì dù sao trong lòng nàng cũng còn khúc mắc, mà đôi mắt thâm thúy của lại nhiều lần dò xét nàng.
      Quả nhiên, nàng bất thình lình thay đổi như vậy, làm sao có thể nghi ngờ chứ?
      Tận đáy lòng Tịch Nhan bất động thanh sắc thở dài, giương mắt nhìn : "Thập Nhất thế nào rồi?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như đoán được nàng hỏi điều này, : "Đệ ấy chịu chôn cất Mẫu Đơn, là ngày mai muốn kết hôn với Mẫu Đơn"
      "Ngày mai ta thăm đệ ấy" Trong lòng Tịch Nhan trở nên khổ sở.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng cái, : "Chuyện này cứ giao cho ta, nàng cần lo lắng nhiều"
      "Nhưng người đó là Thập nhất" Tịch Nhan bất ngờ đứng dậy, hốc mắt ửng đỏ: "Mẫu Đơn chết oan uổng là chuyện rồi, điều nàng ấy ngàn vạn lần nên làm là gây ra khúc mắc với Thập nhất! Nhưng Thập nhất làm sai điều gì chứ, sao phải đương đầu với chuyện này! Ta chẳng qua chỉ muốn đến thăm đệ ấy thôi, vậy mà cũng được sao?"
      Tịch Nhan chưa từng nghĩ rằng mình có thể xúc động đến vậy, nhưng chỉ khi nàng nghĩ đến tình cảnh hôm nay Thập nhất chịu đựng đau khổ, hai năm sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng giống như thế. Nhưng khi đó, nàng thể nhìn thấy nữa rồi. Nàng biết lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ có giống Thập nhất lúc này hay , nhưng nàng có thể xác định là tuyệt đối khổ sở ít hơn Thập Nhất.
      ra nàng chỉ muốn thông qua Thập nhất, đem những lời đó cho nghe.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này cũng đứng dậy, ôm nàng vào lòng: "Ngày mai ta cùng nàng là được, sao phải khóc chứ?"
      Tịch Nhan tựa vào lòng , bỗng nhiên mở miệng, cắn mạnh vào ngực , cơ hồ là hết toàn bộ sức lực, đến khi nghe rốt cuộc cũng kêu đau, nàng mới buông lỏng, hơi giãy ra, uất ức : "Chàng cứ hay bắt nạt ta ....."
      lại càng ôm chặt nàng hơn, cũng trầm mặc hơn, thấp giọng : "Về sau thế nữa"
      Chỉ câu này, tâm Tịch Nhan chấn động mạnh, sợ kìm nén được rơi lệ nên liền cắn chặt môi mới có thể khắc chế nội tâm xao động, lạnh lùng : "Chàng nhớ giữ lời đó!"
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 193

      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      "Ngươi cuối cùng rồi cũng phải chết! Ngươi chẳng còn nhiều thời gian đâu! Ngươi chẳng thể làm được gì để ở cùng mãi mãi đâu! Ngươi chỉ mang lại đau khổ cho thôi! Ngươi chỉ khiến thêm thương tâm! Sao ngươi có thể ở bên ? Ngươi dựa vào điều gì để ở bên !"
      Nửa đêm, Tịch Nhan từ trong mộng tỉnh lại, hoảng hốt thét lên
      Thế nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ còn chưa ngủ, vẫn luôn ngồi cạnh nàng, ngồi xem quyển sách về thảo dược, chợt thấy bộ dạng nàng tỉnh lại, nhất thời bỏ sách xuống, liền ôm lấy nàng: "Nhan Nhan, nàng sao vậy?"
      Sắc mặt Tịch Nhan hơi nhợt nhạt, nằm trong lòng , thân mình run run.
      Giấc mơ thế này ra xuất nhiều lần. Trong mơ, thời gian đều là đêm Trung thu đó, lúc đó Thái Hậu với nàng những lời này. Sắc mặt tuy ôn hòa nhưng khí thế bức người của bà luôn làm Tịch Nhan bừng tỉnh từ trong mơ.
      "Gần đây ta .... luôn mơ thấy ác mộng ...." Tịch Nhan cắn môi, bất lực .
      "Nàng mơ thấy gì?" buông màn, ôm lấy nàng cùng nằm xuống.
      " biết, nó rất hỗn độn ...." Tịch Nhan nâng tay lên xoa trán, bỗng nhìn về phía . "Con của chúng ta ..."
      "Đứa bé rất khỏe mạnh, nàng đừng lo lắng lung tung" tức khắc chặn ngay lời của nàng, lấy tay mình thay thế cho tay nàng, lau mồ hôi lạnh trán nàng, lại : "Ta ở ngay đây, nàng thấy ác mộng nữa đâu"
      "Ừ" Tịch Nhan lên tiếng, gối đầu lên khuỷu tay , nhắm mắt lại, bỗng lại mở ra, miễn cưỡng cười : "Chàng xem, con chúng ta tên là gì?"
      Trong mắt bỗng lên điều gì đó, cũng bật cười: "Nàng muốn con tên gì?"
      Đôi mắt Tịch Nhan vòng vo: " biết, ta xem sách nhiều, vẫn nên để chàng nghĩ ."
      Miệng bất giác phát ra tiếng cười, nhàng vuốt sợi tóc rũ xuống hàng chân mày của nàng, : " ra ta nghĩ sẵn rồi, con tên Bất Ly".
      Đôi mắt Tịch Nhan bỗng sáng ngời: "Bất Ly?"
      "Đúng. Mạc thất mạc vong, bất ly bất khí."(*) nhìn nàng, "Được ?"
      Tịch Nhan gật đầu: "Ta thích tên này, vậy gọi là Bất Ly."
      "Được" Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, "Ta đặt tên cho đứa con đầu tiên rồi, đứa thứ hai do nàng đặt."
      Tịch Nhan bỗng giật mình: "Sao.... Đứa thứ hai?"
      Nàng còn có thể sinh thêm đứa thứ hai cho sao?
      "Nàng muốn sao?" hạ tầm mắt nhìn nàng, "Nay ta hai mươi ba rồi, mà vẫn chưa chính thức làm cha, ta muốn ba năm ôm hai đứa."
      Tịch Nhan bị giọng điệu chọc cho bật cười, sau liền giả vờ như cẩn thận suy nghĩ: "Thế ... con tên là Bất Khí nhé?"
      " Bất Khí?" Ánh mắt bỗng nhiên sâu lường được "Nàng nghĩ hay, hử?"
      Môi dời đến bên tai nàng, xấu xa mà ngậm vành tai Tịch Nhan, Tịch Nhan nhịn được bèn cười ha hả, lại dám cử động mạnh, mà tay lại yên phận, tham lam tiến vào vạt áo trong của nàng, Tịch Nhan thở mạnh ngừng cầu xin tha thứ: "Ta còn muốn, ta lại ...."
      Lời còn chưa dứt, nhưng chẳng thể nghe thấy được nữa, cúi mặt ngăn lời ngay môi nàng.
      Tịch Nhan run rẩy chút, trằn trọc ở bên môi nàng chút, sau đó lưỡi lập tức tiến vào, dây dưa với lưỡi của nàng. Tịch Nhan bị hơi thở nóng bỏng cùng nụ hôn ôn nhu nghiêng trời lệch đất của làm cho thần hồn điên đảo, đôi mắt trở nên mê man, nhanh chóng đáp lại
      Ban đêm yên tĩnh, khí trong phòng tràn ngập ái muội làm cho người ta trầm luân. Tịch Nhan chỉ nghe được thanh thân mật của hai người vang lên, thân thể nàng dán chặt vào người , sa vào trong thân mật cùng triền miên, cả người nàng mềm nhũn ngay cả ngón tay cũng thể động đậy, mặc ta cần ta cứ lấy
      "Nhan Nhan, dậy nào"
      Cũng biết qua bao lâu, buông nàng ra, nhìn bộ dạng mê ly của nàng, thấp giọng gọi nàng.
      Tịch Nhan mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nụ cười như có như mặt , chỉ thoáng tai nàng liền đỏ ửng, xấu hổ che mặt lại.
      Tất nhiên là cho nàng trốn, lại tìm đến bờ môi nàng, Tịch Nhan tất nhiên chịu thuận theo, rốt cuộc thẹn quá hóa giận: "“Chàng cần đọat lấy, cần quan tâm, như vậy là có ý gì?”
      Vừa dứt lời, nàng mới giật mình ý thức được những gì mình , thoáng chốc mặt đỏ lên, cắn môi thêm lời nào, biết sao trước mặt , nàng khắc chế được lại làm chuyện buồn cười như thế.
      Tịch Nhan chưa bao giờ thấy bộ dáng cười thản nhiên, thoải mái như thế, lúc này nàng lại có tâm tư nào thưởng thức, chỉ cảm thấy xấu hổ, vừa như có vị ngọt ngào lan vào tim, dần dần lan ra, thế nên hai mắt liền đỏ ửng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng như thế, rốt cuộc cười nữa, ngón tay để lên mắt nàng: "Nhan Nhan, ta chỉ sợ làm nàng bị thương .... "
      Tịch Nhan nức nở tiếng: “Ta biết.”
      Nàng đương nhiên biết, sợ làm nàng bị thương, muốn khiến nàng có bất cứ thương tổn gì.
      Hai người ở giường, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vừa muốn ôm nhau ngủ, trong đêm khuya thanh vắng bỗng nhiên nghe được động tĩnh bất thường bên ngoài.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng xoay người ngồi dậy, cùng lúc đó, nghe tiếng la từ ngoài vườn vọng vào: "Có thích khách ..."
      Tịch Nhan cả kinh, cũng muốn bước xuống giường, nhưng bị Hoàng Phủ Thanh Vũ đè lại: "Nàng ngoan ngoãn ở trong phòng, dù có chuyện già xảy ra cũng được ra ngoài."
      Nhìn thấy nhanh chóng mặc quần áo, lấy kiếm chạy ra ngoài cửa, nàng thấy tim đập rất mạnh, tai nghe bên ngoài thanh càng lúc càng hỗn độn, nhưng nàng cũng chỉ có thể ôm lấy chăn, lẳng lặng lui vào góc giường, đợi Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về.
      lâu sau, bên ngoài mới dần yên tĩnh lại, Tịch Nhan nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên cửa phòng mở ra, Ngân Châm vào.
      "Sườn Vương phi, Vương gia sai nô tỳ vào đây với người, thích khách rồi, người cần lo lắng." Ngân Châm .
      "Vương gia có bị thương ?" Tịch Nhan vội hỏi
      Ngân Châm lắc đầu: "Vương gia sao, nhưng mà Vương phi bị thương, thích khách đó từ trong viện Vương phi chạy ra. Vương gia rất nóng giận, nên xử trí thị vệ canh gác trong viện."
      "Nàng ta bị thương có nặng ?" Tịch Nhan hơi giật mình, nghĩ đến có người đối phó với Lâm Lạc Tuyết, nhưng mà mục đích lại quá ràng, nhất định là muốn ly gián Hoàng Phủ Thanh Vũ và Lâm thừa tướng.
      "Nô tỳ , chỉ thấy Vương gia rất giận, liền cho người mời ngự y, lại còn gọi nô tỳ vào với người, là người cứ ngủ trước, đừng chờ Vương gia."
      Tịch Nhan nhất thời cũng thấy mệt, vài câu liền nằm xuống, nhưng trong lòng vẫn thể an tâm.
      (*)"Mạc thất mạc vong, bất ly bất khí" lần lượt là hai câu viên ngọc của Giả Bảo Ngọc và chiếc khóa vàng của Tiết Bảo Thoa (hai nhân vật trong Hồng Lâu Mộng).
      chiếc khóa vàng của Tiết Bảo Thoa là tám chữ: "bất ly bất khí, phương linh vĩnh kế" ( xa lìa, rời bỏ, tuổi thơm được lâu bền mãi), hợp với tám chữ viên ngọc của Giả Bảo Ngọc: "mạc thất mạc vong, tiên thọ hằng xương" (đừng đánh mất, đừng bỏ quên, tuổi tiên được khoẻ mạnh mãi) thành câu đối, vì vậy mà có thuyết kim ngọc lương duyên

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 194

      Edit: Juanna
      Beta: khachquaduong
      -----o0o-----
      Mãi cho đến sáng sớm Hoàng Phủ Thanh Vũ mới trở về phòng, thần sắc ngưng trọng, bộ dáng đêm chưa ngủ của làm Tịch Nhan yên tâm, từ giường ngồi dậy: " ta bị thương nghiêm trọng lắm sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đến bên giường, vừa lúc nàng ngước mặt lên, liền thuận thế cúi đầu hôn xuống, sau lát mới buông nàng ra: " đáng bận tâm đâu."
      Tịch Nhan lúc này cũng thuận theo, nắm chặt vạt áo : "Ta càng muốn biết, chàng sao?"
      Khóe môi Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhếch lên, rồi : " cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi."
      "Vậy vì sao bộ dạng chàng lại như vậy? phải thích khách bị bắt rồi sao? Là người của ai vậy?" Tịch Nhan nghiêm túc hỏi: "Là người của Hoàng Thượng sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ để tay phủ lên trán: "Tên thích khách đó là tử sĩ, lúc bị bắt liền tự sát. Về phần do ai phái đến, nàng cần lo lắng hay suy nghĩ đâu."
      Tịch Nhan giận dữ buông tay ra, cúi mắt, uất ức ngồi bên mép giường: "Chàng về sau bắt nạt ta, giờ lại thất hứa sao?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi do dự, lúc sau mới ngồi bên giường, nắm tay nàng, thở dài tiếng: "Là người của lão Tứ"
      "Vậy chàng tính đối phó thế nào?"
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nề hà mà nở nụ cười: " là vua, ta còn có thể đối phó thế nào với chứ? Chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến thôi."
      Hai người trò chuyện hồi lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới đứng dậy thay quần áo để vào cung, mà Tịch Nhan vẫn ở lại trong phòng . Dùng xong bữa trưa, nàng qua lại kiếm chuyện để làm giết thời gian, bỗng nhiên nghe người ngoài báo: Thái hoàng Thái hậu giá lâm.
      Trong lòng Tịch Nhan hốt hoảng, nhất thời lại do dự biết có nên ra ngoài tiếp giá hay . Nhưng Ngân Châm hiểu lý do, nên ngừng đỡ nàng ra ngoài: "Sườn Vương phi, người nhanh chút, Thái hoàng Thái hậu giá lâm phải là việc đâu ạ!"
      Trong đầu Tịch Nhan giờ hoàn toàn hỗn loạn, dường như được Ngân Châm dìu ra đến cửa, vừa bước ra, liền bắt gặp cỗ xe hoa lệ vừa ngừng lại, có cung nữ tiến đến vén mành xe lên.
      Trong Vương phủ tất cả mọi người đều quỳ xuống, Tịch Nhan được Ngân Châm chậm rãi đỡ quỳ xuống, những người bên cạnh cùng đồng thanh cung nghênh Thái hoàng Thái Hậu, trong đầu nàng chỉ vang lên những tiếng ong ong, mở miệng cũng thể thốt nên lời.
      Thái hoàng Thái hậu được vài cung nữ đỡ xuống xe ngựa, điều đầu tiên bà ta chú ý là nơi Tịch Nhan quỳ, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, sau đó đến phía sau Tịch Nhan, nhìn tất cả người trong vương phủ : "Tất cả bình thân"
      Bởi vì bà nhìn về phía trước mà hạ lệnh, nhưng bà lại đứng phía sau Tịch Nhan, cho nên nàng có vẻ rất bối rối, cảm thấy mình đứng lên cũng được mà đứng cũng xong.
      Đúng lúc này, bỗng nhiên lại có thêm người xuất trước mặt nàng, Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc quan phục màu tím, vạt áo phía trước có thêu mãng văn, đầu đội mũ cánh chuồn, ra là Thừa tướng đại nhân!
      Đây là phụ thân của Lâm Lạc Tuyết. Tịch Nhan chậm rãi cúi đầu, ánh mắt ông ta nhìn bụng của nàng, lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
      Quả nhiên, Lâm thừa tướng trước mặt mở miệng: "Thái hoàng Thái hậu, dù sao sườn Vương phi cũng mang thai, quỳ lâu chỉ sợ tốt cho thân thể, vì thế vẫn nên cho sườn Vương phi đứng lên"
      Lúc này, Thái hoàng Thái hậu mới xoay người, vẫn là cái nhìn thoáng qua và thản nhiên, bỗng nhiên cười : "Sao nãy giờ ta lại nhìn thấy con, ta biết con là đứa hiểu quy củ, biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, làm sao có thể ra tiếp giá, ra là con quỳ gối nơi này. Đứng lên , khéo lại bị thương, lão Thất oán ai gia.”
      Tịch Nhan khẽ cắn môi, được Ngân Châm đỡ dậy, quay lại hành lễ: "Tạ Thái hoàng Thái Hậu". Cuối cùng, lại nhìn về phía Lâm thừa tướng: "Tạ Lâm thừa tướng."
      Ánh mắt băn khoăn của Lâm thừa tướng dừng lại người nàng lát, lúc sau khóe môi hơi nhếch lên: "Sườn Vương phi khách khí quá, vi thần dám nhận."
      "Vi Chi." Thái hoàng Thái Hậu bỗng nhiên mở miệng gọi nàng: "Nghe đêm qua phủ các con có thích khách, còn làm cho Lạc Tuyết bị thương, bởi vậy ai gia mới cùng Lâm thừa tướng đến thăm, con cũng theo chúng ta luôn ."
      "Vâng" Tịch Nhan lên tiếng, được Lâm thừa tướng nhường đường cho trước, nàng cũng khách sáo nhường lại theo lễ nữa mà theo sau Thái hoàng Thái Hậu.
      Vào Vương phủ bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên nàng bước vào tiểu viện của Lâm Lạc Tuyết, cảm thấy nơi này thanh u yên ắng lạ thường, vườn cũng rộng hơn rất nhiều, xung quanh lại có nhiều hoa lan, vừa thấy là biết là những giống hoa quý giá.
      "Con bé Lạc Tuyết tính tình tốt, ngay cả khu vườn bố trí cũng đẹp như vậy, Lâm thừa tướng à, khanh khéo dạy." Thái hoàng Thái hậu bỗng nhiên mở miệng, cười
      Lâm thừa tướng ở phía sau Tịch Nhan, giọng vẫn vững vàng như trước: "Tạ Thái hoàng Thái hậu khen thưởng. ra từ Tuyết nhi ở bên cạnh thần, nếu đến việc dạy dỗ, thần xấu hổ. Nhưng mà, thần lại biết nữ nhi thích hoa lan, nên mới sai người đưa đến cho con bé ít, nghe nơi này cũng có nhiều loại là do Vương gia tìm về"
      "Ha ha. Lão Thất ấy à, thằng bé này luôn sắp xếp mọi thứ cẩn thận chu đáo"
      Tịch Nhan giữa hai người, bà câu ông câu, dường như xem Tịch Nhan là người vô hình, dường như cố ý cho nàng nghe
      Tịch Nhan bỗng nhiên hiểu ra, mình cũng nên phụ lòng tốt của hai người, vì thế dừng bước, đưa ánh mắt có chút ghen tị nhìn các loại hoa lan ở bốn phía.
      Phía sau, Lâm thừa tướng cũng dừng lại gọi tiếng: "Sườn Vương phi?"
      Tịch Nhan giật mình hoàn hồn trở lại, cúi đầu thấp giọng lên tiếng, lại theo Thái hoàng Thái hậu vào phòng.
      Phòng Lâm Lạc Tuyết thanh lịch, lộng lẫy lạ thường, mỗi ngỏ ngách đều toát lên cao quý. Từ trước đến nay, Tịch Nhan chỉ quanh quẩn trong phòng mình, hoặc ở trong phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nên hề biết trong vương phủ lại có căn phòng xa hoa như vậy.
      Lâm Lạc Tuyết vẫn còn nằm giường, nhìn thấy Thái Hậu bước vào, liền cố gượng dậy. Thái Hậu bước nhanh đến, đè nàng ta lại: "Con cứ nằm yên , ai gia biết con bị thương, cần đa lễ đâu"
      Lâm Lạc Tuyết cúi đầu lên tiếng, ánh mắt lướt qua Tịch Nhan, nhìn về Lâm thừa tướng phía sau nàng, bỗng nhiên mắt nàng ta ứa lệ: "Phụ thân ... "
      Lâm thừa tướng cũng tiến lên vài bước, cầm tay con , tận tình hỏi han thương thế của nàng ta, sau khi biết được nàng ta bị thương vai, được đắp thuốc cũng còn lo ngại, vừa nhàng thở ra, vừa cẩn thận dặn dò hằng ngày phải chú ý đến vết thương, Lâm Lạc Tuyết gật đầu lắng nghe.
      Thái Hậu ngồi bên, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tịch Nhan ở ngoài xa, : "Châm cho Lạc Tuyết chén trà."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @Reine Dunkeln nàng ới, đẩy nhanh post cho xong mấy bộ này nhá :3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :