1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 176

      Khóe miệng Tịch Nhan nở nụ cười, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía : “Chàng biết sao, con người có thói quen có mới nới cũ, căn phòng dù rất thích nhưng ở lâu như vậy cũng có lúc chán ghét. Chỉ dựa vào phỏng đoán chủ quan của chàng, làm sao biết được ta thích chứ?”
      Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ cười, chỉ là chậm rãi cúi thấp xuống, in dấu môi sườn mặt trắng nõn non mềm của nàng, giọng nhưng ngữ khí cũng vô cùng khẳng định: “Bởi vì, ta biết .”
      Môi chậm rãi di chuyển sườn mặt của nàng, hôn giống như hôn.
      Tịch Nhan đột nhiên xoay đầu lại, lập tức in môi mình lên môi , lưu luyến trằn trọc. Khi còn chưa phục hồi tinh thần lại, nàng bắt đầu nhàng dùng răng nanh nhay nhay môi dưới của , khi dùng chiếc lưỡi thơm tho khẽ liếm môi . Sau đó, lại chủ động đem chiếc lưỡi mình thâm nhập vào trong miệng .
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ sâu thẳm, tùy ý cho nàng thong thả mà mềm quấy rối trong miệng mình, ngăn cản nhưng cũng hùa theo nàng.
      Hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi rời khỏi miệng , ngẩng mặt lên, ánh mắt mềm mại như tơ lụa nhìn về phía : “Chàng thích ?”
      Thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ mờ mịt nhìn nàng, cũng mở miệng gì.
      Tịch Nhan khẽ nhếch mày: “Sao, ra chàng thích. Đây là tài nghệ ta học được từ số sư phụ vài ngày trước đó, các nàng cũng hầu hạ nam nhân như vậy, ta còn tưởng rằng nam nhân trong thiên hạ đều thích, nhưng nghĩ hôm nay lại gặp được Liễu Hạ Huệ!”
      Nàng vỗ tay nở nụ cười, sau đó liền lập tức trở về giường, bưng bát thuốc đặt ở đầu giường lên, giống như có tiếng trống cổ vũ làm tinh thần hăng hái thêm uống cạn hơi. Kế tiếp lại tự mình chiếc bàn phía tây, tìm được hộp mứt hoa quả thích, bỏ viên vào trong miệng, làm tiêu tan cảm giác cay đắng trong miệng.
      Nàng cứ tới tới lui lui như vậy, từ đầu đến cuối dùng tư thái ung dung đứng ở cửa nhìn nàng, ngay cả chân mày cũng chút biến hóa.
      Thời gian trước, cơ thể nàng luôn bị nóng, cái nóng này cứ tra tấn làm nàng quá mức thống khổ, giờ khắc này đây, khi cơ thể nàng còn bị khô nóng nữa, tinh thần theo đó cũng tốt hơn rất nhiều. Bất giác nhìn đến những khối băng đặt trong phòng, nàng bỗng nhiên nảy ra ý khác: “Ta muốn ăn sa băng.”
      thản nhiên rũ mắt xuống, khẽ cười tiếng: “Vừa mới uống thuốc, được ăn linh tinh.”
      Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, có tỳ nữ mang chén thanh cháo bước vào.
      Tịch Nhan cảm thấy rất ngán, chỉ nhìn thoáng qua liền tiếp tục ăn hộp mứt hoa quả.
      “Thời gian trước nàng ăn nhiều thức ăn lạnh đến nỗi làm tổn thương đến thân thể, trong khoảng thời gian này chỉ nên ăn cháo trắng dưỡng vị, nếu cảm thấy nhạt, bảo phòng bếp làm thêm hai món thanh đạm để ăn sáng cũng được.” vừa , vừa múc muỗng cháo đưa tới bên miệng nàng.
      Mi tâm Tịch Nhan nhíu lại, kiên nhẫn đẩy tay ra, chén cháo bị nghiêng đổ ra ngoài, vấy bẩn cổ tay áo của .
      “A.” Tịch Nhan kêu sợ hãi lên tiếng, nhưng trong đôi mắt thể vui mừng chút nào che giấu được, “Làm sao bây giờ, dơ rồi?”
      Tỳ nữ bên cạnh vừa dâng lên chiếc khăn bông sạch lau vết cháo dính quần áo cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa cực kỳ cẩn thận liếc mắt nhìn Tịch Nhan cái, ánh mắy có vẻ bất mãn.
      Vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút thay đổi ngay cả ánh mắt cũng như lúc trước, chỉ bình thản tiếp nhận chiếc khăn bông trong tay tỳ nữ, xoa xoa trong lòng bàn tay, đồng thời lên tiếng phân phó: “Mang chén cháo khác đến đây.”
      “Vương gia nên thay đổi quần áo trước ” Tỳ nữ cẩn thận .
      Tịch Nhan lấy tay chống cằm, bộ dáng giống như xem kịch vui: “Vị tỷ tỷ này cẩn thận. giờ ngươi chỉ danh vị cao hơn, phủ đệ lớn hơn, ngay cả người bên cạnh cũng tiến bộ hơn. nương tốt như vậy, sao thu làm thiếp thất luôn?”
      Chỉ câu làm cho tỳ nữ kia chỉ thoáng trắng bệch, cúi thấp người : “Nô tỳ mang cháo đến.” Dứt lời, vội vàng phóng nhanh ra khỏi cửa phòng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới xoay đầu nhìn Tịch Nhan, đôi mắt sâu thẳm thấy đáy biết khi nào bỗng nhiên trở nên dị thường thanh minh trong trẻo.
      Đây ràng là dấu hiệu báo sắp có chuyện hay xảy ra, trực giác Tịch Nhan mách bảo nàng nên tìm đường lui, nhưng ngay sau đó, bị ôm chầm vào trong lòng. tay vòng qua thắt lưng của nàng, tay vỗ về chiếc gáy của nàng, cứ như vậy mà hôn xuống.
      hôn môi luôn luôn ôn nhu, nhưng mà lúc này đây hoàn toàn như thế, đôi môi của nàng bị cắn mút sinh đau, nhịn được khẽ nhíu mi. Chỉ trong thoáng chốc, bỗng chủ động đón ý hùa thuận theo , chồm lên ngồi ở người , chậm rãi đưa tay về phía đai lưng của .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt nóng bỏng gần như muốn bốc cháy, nhìn thấy tia đắc ý lên trong mắt Tịch Nhan, tay nàng càng trở nên lớn mật.
      Cho đến khi bị nắm tay giữ lại, Tịch Nhan mới ngừng động tác, rời khỏi môi , khẽ cười trừng mắt nhìn: “Cơn giận của chàng lớn.”
      Khóe môi cong cong, đợi nàng tiếp.
      “Nhưng thân mình ta thoải mái, hơn nữa, ta cũng nguyện ý......” Nàng cắn môi dưới, ánh mắt linh động nhìn , “Chàng bắt buộc ta sao?”
      Thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả ý cười nơi khóe miệng cũng thay đổi, cánh tay ôm lấy thắt lưng của nàng chậm rãi buông ra.
      Tịch Nhan vừa được tự do, lập tức đứng dậy từ trong lòng , xuống giường ngồi xuống cạnh bàn.
      Đúng lúc cửa phòng bị gõ hai tiếng, thanh nha hoàn ngoài cửa truyền vào: “Vương gia, Thôi tổng quản báo lại, Cửu gia đến đây.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng trả lời, rồi đứng lên, nhìn Tịch Nhan : “Lát nữa ăn cháo xong nghỉ ngơi lát .”
      Tịch Nhan nhấc mắt lên, liếc nhìn , thèm trả lời.
      xoay người ra ngoài, Tịch Nhan cũng xoay người trốn vào trong giường. Đợi đến lúc tỳ nữ lúc nãy mang cháo đến, nhưng gọi như thế nào cũng thể gọi nàng dậy, chỉ có thể đặt cháo ở trong phòng, đứng hầu bên.
      Trong hoa viên, Hoàng Phủ Thanh Thần sóng vai cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi tới. Nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa giãn ra, rốt cuộc nhịn được mở miệng : “Rốt cuộc huynh thiếu kiên nhẫn như vậy sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng bước lại, thuận tay bẻ đóa hoa biết tên gì: “Tình hình hôm qua quá mức nguy hiểm, ta thể để mình nàng ở lại phủ cũ.”
      “Vậy Hoàng tổ mẫu bên kia huynh tính sao bây giờ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đem đóa hoa kia đặt hòn giả sơn, cười tiếng: “ phải còn có thời gian hai năm sao? Có lẽ, ngay từ đầu ta nên chịu thua. Hai năm, cũng đủ phát sinh rất nhiều chuyện.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 177

      Dọn vào phủ mới mấy ngày, nhưng Tịch Nhan vẫn ăn vô thứ gì như trước, mỗi ngày chỉ chờ mong dưa và trái cây hoặc thức uống ướp lạnh, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cố tình phân phó phòng bếp được chuẩn bị những thứ kia, giằng co mấy ngày, Tịch Nhan cơ hồ chỉ có thể uống nước cầm hơi mà thôi.
      Mổi ngày trôi qua, nhìn thấy Tịch Nhan càng ngày càng gầy yếu, Ngân Châm lo lắng đến nỗi biết phải làm gì, nhưng cũng có biện pháp nào. Bởi vì nàng biết vị giác Tịch Nhan bị tổn thương nghiêm trọng, nếu vẫn chưa khôi phục lại bình thường tuyệt đối thể chạm vào những đồ ăn thức uống lạnh.
      ta nhớ mình lúc ấy khuyên can Tịch Nhan ăn ít những thứ lạnh, nhất thời cảm thất tự trách, liền đến thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ thỉnh tội.
      Vào thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, ta mới phát bên trong rất lộn xộn, các loại sách thuốc phân tán chung quanh, những quyển sách nghiêng ngả xiêu vẹo giá sách cũng có ai thu dọn lại, điều này hoàn toàn khác hẳn thói quen sạch , ngăn nắp xưa nay của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Lúc đó, chủ nhân của thư phòng ngồi ở sau án thư, vừa nhìn quyển sách thuốc, vừa cúi đầu viết gì đó.
      Qua lúc lâu mới lưu ý đến Ngân Châm vừa mới xin phép được vào phòng, đôi mày bỗng nhiên càng thêm nhíu chặt lại: “Có chuyện gì xảy ra với nàng gì sao?”
      Ngân Châm khẽ cắn môi, quỳ xuống: “Sườn Vương phi vẫn ăn vô thứ gì cả, nô tỳ tới thỉnh tội với Vương gia, do nô tỳ chăm sóc cho sườn Vương phi chu đáo, thỉnh Vương gia trách phạt.”
      Ngân Châm cúi đầu, đợi Hoàng Phủ Thanh Vũ giáng tội, nhưng đợi cả nửa ngày cũng thấy động tĩnh gì, nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thấy chủ tử ngồi sau ở án thư nắm chặt cán bút trong tay, ánh mắt như phiêu lãng tận nơi nào, giống như run sợ.
      “Vương gia?” Ngân Châm thử gọi thăm dò tiếng.
      Lúc này ta mới nghe được lời than : “ liên quan đến ngươi, là do ta chăm sóc nàng chu đáo.”
      Ngữ khí vẫn đạm mạc sợ hãi như từ xưa đến nay, nhưng Ngân Châm lại nhận thấy ràng lộ ra thê lương nào đó.
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới lên tiếng: “Ngươi về trước , cố gắng khuyên nàng ăn chút gì đó, buổi chiều ta thăm nàng.”
      Ngân Châm vốn dĩ nghĩ mình bị trách phạt, ngờ chủ nhân lại có phản ứng như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, trả lờ tiếng, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
      Ra khỏi thư phòng, vòng qua góc hành lang, ta liền nhịn được đứng dựa vào phía sau cây cột, thở phào hơi nhõm, sau đó liền đứng xuất thần.
      Bảy tháng trước, tính tính Tịch Nhan vốn đặc biệt, luôn tùy hứng, bất hảo, giảo hoạt, mội tính cách của nàng đều làm người ta giận sôi lên. Nhưng biết vì sao kể từ khi dọn vào phủ mới, nhìn thấy bộ dáng nay của nàng, trong lòng Ngân Châm rất đau.
      ta cứ đứng yên ở nơi đó, hồi lâu sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất từ chỗ gấp khúc hành lang truyền đến. Nàng nhất thời vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại, vẫn đứng ở nơi đó, cho đến khi thanh chuyện của hai người kia truyền tới ràng.
      “Chỉ vì thỏa mãn việc ăn uống của Thất tẩu, Thất ca còn tự mình cầu xin lão Tứ, nhìn thấy như vậy làm người ta tức nghẹn mà chết mất!” Thập Nhị bất mãn lầu bầu.
      Thập Nhất thản nhiên : “Vì Thất tẩu, chuyện gì mà huynh ấy dám làm chứ?”
      “Nhưng hôm nay huynh ấy giữ Thất tẩu lại bên cạnh, Hoàng tổ mẫu có thể lấy giải dược ra sao? Ba năm...... tại chỉ còn hơn hai năm, Thất tẩu phải chỉ còn đường chết!”
      Thập Nhất khẽ thở dài tiếng, thanh trở nên xuống: “Bằng sao? Trực tiếp với tẩu ấy, hai năm sau tẩu ấy chết, cho nên cần làm gì hết hay sao?”
      Trong khí bỗng dưng vang lên thanh nặng nề hít vào.
      Chỉ thoáng, sắc mặt Thập Nhất, Thập Nhị thay đổi hẳn, Thập Nhị tìm kiếm tiếng động đó, tìm thấy Ngân Châm đứng ở phía sau cây cột, sắc mặt trắng bệch, cả giận : “Sao nha đầu kia có thể ở đây được?”
      Ngân Châm vốn hết sức sợ hãi, lại bị rống như vậy, phút chốc rơi lệ, nắm lấy cổ tay áo : “Thập Nhị gia, vì sao sườn Vương phi chết?”
      Thập Nhị nhất thời nghẹn lời, trả lời cũng được, rống giận cũng xong, chỉ đành nghiêm mặt đứng ở nơi đó.
      Ngân Châm lại đem ánh mắt hướng về phía Thập Nhất, nước mắt càng rơi xuống mãnh liệt: “Thập Nhất gia, ngài cho nô tỳ biết, vì sao sườn Vương phi chết?”
      Thập Nhất nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội giữ chặt Thập Nhị, sau đó đỡ lấy Ngân Châm cơ hồ đứng nổi, trầm giọng : “Ngân Châm, ngươi nghe đây, hôm nay những lời nghe được ở nơi này, chữ cũng được để lộ với người khác, nhất là sườn Vương phi của ngươi.”
      Ttâm trí Ngân Châm sớm hỗn độn, chỉ có khóc ngừng.
      “Ngân Châm!” Thập Nhất lại gọi nàng, “Thân mình Thất tẩu vốn tốt, nếu ngươi vẫn còn như thế này, bị tẩu ấy biết, ngươi phải muốn chủ tử của mình tại tuyệt vọng mà chết chứ?”
      phải......” Ngân Châm cúi đầu khóc thút thít, vội vàng lau nước mắt mặt, “Thập Nhất gia, vì sao hai năm sau sườn Vương phi chết?”
      Thập Nhất trầm mặc lát, cùng Thập Nhị liếc nhau, rốt cuộc vẫn mở miệng : “Bởi vì lúc trước tẩu ấy bị trúng độc, chỉ mới uống nửa viên thuốc giải, nếu ba năm sau có nửa viên thuốc giải nữa, tẩu ấy chết.”
      Ngân Châm khiếp sợ nhìn , thể tin được những lời mình vừa nghe thấy là : “Ai hạ độc sườn Vương phi?”
      “Việc đó quan trọng!” Thập Nhị nổi trận lôi đình, “ tại ngươi phải nhớ kỹ chính là trăm ngàn lần thể cho chủ tử của ngươi biết!”
      Ngân Châm vốn ngừng rơi lệ nhưng bị rống lần nữa nên nhịn được lại khóc nức nở, Thập Nhất liếc xéo Thập Nhị cái, lại : “Ngân Châm, Thập Nhị gia đúng, bất luận như thế nào, ngươi cũng thể cho Thất tẩu biết. Huống chi, tại Thất gia cố gắng tìm ra thuốc giải giải độc cho chủ tử của ngươi, hơn nữa rất hy vọng có thể tìm được, đến lúc đó, chủ tử nhà ngươi còn có thể cứu, biết ?”
      Ngân Châm bỗng dưng nhớ lại sách thuốc trong phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau hồi lâu trầm mặc, rốt cuộc gật gật đầu: “Nô tỳ biết, nô tỳ cho sườn Vương phi .”
      --------------------------------------
      Lê tấm thân mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, Ngân Châm trầm mặc trở về tiểu viện cũng được gọi là Hi Vi viên.
      Tịch Nhan vẫn chịu ăn cơm, buồn chán nằm dài bàn, thưởng thức mấy viên kẹo ngọt, nhìn thấy Ngân Châm bước vào, chân mày cũng thèm nâng lên chút: “Nha đầu kia, ngươi lại chạy đâu ?”
      Ngân Châm lên tiếng trả lời qua loa, nhìn nhìn chiếc giường lộn xộn bèn tiến lên sửa sang lại.
      bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Tịch Nhan thản nhiên liếc mắt nhìn nha hoàn vào, liền cúi đầu xuống, nhưng bỗng giật mình cảm thấy mình vừa nhìn thấy gì đó, lại đem ánh mắt đảo lại, quả nhiên nhìn thấy trong tay nha hoàn kia cầm dĩa nho, thoáng chốc mừng rỡ.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 178

      Tịch Nhan cơ hồ chờ kịp nha hoàn kia mang dĩa nho đến, tự mình tiến lên, tiếp nhận nho trong tay ta, vội vàng ăn ngồm ngoàm, nha hoàn kia nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm.
      Ngân Châm ra hiệu ý bảo nha hoàn kia ra ngoài trước, nhìn thấy Tịch Nhan hưng phấn bừng bừng, nhịn được mím môi, sau đó mới mỉm cười: “Sườn Vương phi, người ăn từ từ thôi.”
      Tịch Nhan chỉ lo ăn chùm nho cầm trong tay, nàng cảm thấy từ trước tới nay chưa từng có trái nho nào có hương vị ngọt ngào như vậy, làm sao nghe được những lời của Ngân Châm, cho đến khi nàng dùng tốc độ cực nhanh ăn xong cả dĩa mới nhìn về phía Ngân Châm, cười : “Nha đầu ngoan, ngươi tìm nho này về có phải hay ?”
      Ngân Châm thấp giọng : “Trong phủ này, ngoại trừ Thất gia, nô tỳ nghĩ ra còn ai khác có bản lĩnh lớn như vậy, dám lấy mấy thứ này cho sườn Vương phi ăn.”
      Nghe vậy, Tịch Nhan chỉ thản nhiên bỏ qua chiếc dĩa, liếm liếm môi, khẽ cười : “Vậy ngươi tìm , bảo cho ta thêm mâm .”
      còn nữa.” Từ cửa truyền đến thanh ôn hòa của nam tử, rèm cửa được vén lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ vào.
      Ngân Châm vội cúi đầu lui ra, Tịch Nhan khẽ hừ lạnh tiếng, xoay người về giường nằm.
      “Ngân Châm, phòng bếp mang cháo đến đây.” Ngân Châm thối lui đến cửa, thanh Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền tới, nàng nhanh chóng lên tiếng, sau đó đóng cửa phòng lại cho hai người.
      “Ta muốn ăn nho lúc nãy.” Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, nàng đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy cổ , thuận thế ngồi vào trong lòng , ánh mắt tà mị câu hồn, “Dù sao cũng ăn dĩa lớn như vậy, giờ ăn thêm chút có sao đâu?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười vuốt mi tâm của nàng: “Nho này sinh trưởng ở Tây Vực, bởi vì sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù nên thân cây có tinh chất bổ dưỡng, nàng ăn lại nhiều cũng hại gì. Nhưng nho này là cống phẩm của Tây Vực, phải dùng ngựa chạy ngừng nghỉ đưa đến kinh thành, vốn nhiều, vậy đường còn bị hư hao, nên chỉ còn lại hai ba chùm, làm sao còn có thêm nữa?”
      Nghe vậy, Tịch Nhan chậm rãi buông lỏng cổ ra, đúng lúc Ngân Châm bưng chén cháo hoa tiến vào, thấy tình hình hai người lúc này, hơi đỏ mặt, mang cháo đưa tới tay Hoàng Phủ Thanh Vũ xong liền rời khỏi phòng.
      vẫn tự tay đưa cháo đến bên môi nàng, Tịch Nhan dừng lại chút, rốt cuộc đẩy tay ra giống như trước nữa, mà chậm rãi mở miệng ra, nuốt xuống ngụm cháo cách khó khăn.
      Nhìn miệng bất giác khẽ gợi lên ý cười vừa lòng, khóe miệng Tịch Nhan cũng cong lên: “Tứ gia đăng cơ ngôi vị hoàng đế, có phải chàng thực cam lòng hay ?”
      “Đây là thiên mệnh, phải do ta cam lòng.” thản nhiên , lại đưa thêm ngụm cháo đến bên môi nàng.
      Tịch Nhan cười khẽ tiếng: “Thiên mệnh? Cũng chỉ là xem tranh thua ai thắng mà thôi. Như thế nào, dựa thủ đoạn của chàng, sao có thể đấu lại ? Ta còn tưởng rằng ngôi vị hoàng đế này nhất định là vật trong lòng bàn tay chàng.”
      như vậy, ta làm cho nàng thất vọng rồi?”
      Tịch Nhan vẫn duy trì ý cười như trước, ánh mắt dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng ánh mắt , gằn từng chữ: “Chưa bao giờ hi vọng làm sao thất vọng?”
      chén cháo ăn vô cùng khổ sở, qua nửa canh giờ, cũng chỉ mới ăn non nửa chén, Tịch Nhan liền chịu mở miệng ra nữa, đẩy chén ra trốn vào ổ chăn.
      “Còn chưa uống thuốc, được ngủ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay vỗ nhè vào ổ chăn, cuối cùng cũng thành công làm cho Tịch Nhan lội đầu ra.
      “Thân thể ta còn nóng nữa rồi.” Nàng thản nhiên .
      “Điều trị cho kỹ cũng tốt mà.” Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu muốn phân phó nha hoàn bên ngoài mang thuốc tiến vào.
      Bỗng dưng bị người nào đó níu giữ cổ tay áo, vừa quay đầu lại, liền có cánh môi mềm mại tiếp đón, nhàng trằn trọc môi .
      vội vàng ôm lấy thắt lưng của Tịch Nhan, khiến cho nàng rời khỏi môi mình, ánh mắt trở nên u ám.
      “Ôi.” Tịch Nhan dường như là bị làm đau, la lên tiếng. vội buông lỏng tay ra, Tịch Nhan lại vùng lên, ôm lấy cổ , nhàng cắn cắn cằm , “Chàng làm thuốc cho ta được sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàng nắm chiếc cằm của nàng: “Thân thể nàng tốt, đừng quậy nữa.”
      Tịch Nhan bỗng dưng cười lạnh tiếng: “Thân thể ta tốt, sao lúc trước cũng thấy chàng lời này?”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên thâm trầm: “Nàng xác định chính mình chịu được sao?”
      Tịch Nhan chậm rãi vén suối tóc đen tuyền lên, nhanh chậm đảo qua mặt , ràng từng từ bên tai : “Vậy phải xem chàng có bản lãnh làm cho ta chịu nổi mới được chứ.”
      ----------------------------------------------
      Nàng quả là thay đổi hoàn toàn.
      Lúc trước nàng hay xấu hổ và dễ dàng ưng thuận, nhưng giờ phút này lại thấy đâu nữa, nàng nở rộ ở dưới thân , chỉ mị nhãn như tơ, mà là mị hoặc đến tận xương tủy.
      trằn trọc hôn lên cánh môi đỏ bừng của nàng, tiến vào mạnh.
      Nàng **, nàng thở dốc, nàng đón ý hùa, cả người mềm mại làm người ta phải mất hồn.
      Trong lúc này, cả căn phòng nóng đến cực hạn.
      Ngoài phòng, đến canh giờ này, thấy bóng dáng của bọn nha hoàn hay tụ tập bên dưới mái hiên nữa, chỉ còn lại ánh trăng sáng cao hắt những tia sáng trong trẻo xuống khu vườn người.
      Sau hồi triền miên cực hạn, Tịch Nhan nằm trong khuỷu tay thở dốc, nâng tay lau đầu đầy mồ hôi, gian nan lật người lại.
      lại lập tức chồm người lên, từ phía sau nhàng hôn lên khóe môi của nàng, thấp giọng : “Ta dùng quá sức chứ?”
      Tịch Nhan nhắm mắt, nhàng cười: “Ta chịu được, phải sao?”
      “Lời này, ra còn quá sớm ...... Nhan Nhan......” bên gọi tên của nàng, bên xâm nhập thân thể của nàng lần nữa.
      Tịch Nhan nhịn được thở hổn hển hơi, nắm chặt mặt gối mềm bên dưới.
      Chưa từng thay đổi tư thế như vậy, thân mình nàng trở nên rất mẫn cảm, cơ hồ chỉ cần nhất chạm vào liền nhịn được run run.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười, lật người sang bên cạnh nàng, đón nhận ánh mắt vẫn còn mê ly của nàng: “Nhan Nhan, còn chịu nổi ?”
      Nghe vậy, đôi mắt mê ly của Tịch Nhan dường như lập tức trở nên thanh minh, nhìn , khẽ nâng cằm: “Có gì mà thể?” Nàng lại lần nữa ôm lấy cổ , đôi mắt long lanh quyến rũ: “Hưng phấn như vậy, chàng có vẻ...... lâu chưa từng chạm vào nữ nhân? Bao lâu?”
      cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng trả lời, chỉ bất ngờ đè thân thể của nàng xuống, che kín đôi môi của nàng, tiến vào sâu lần nữa.
      Lúc Tịch Nhan khắc chế được rốt cuộc cũng ngất xỉu ở trong lòng , mới chậm rãi vỗ về khuôn mặt của nàng, thấp giọng : “ lâu, mới bảy tháng mà thôi.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 179

      Đợi đến khi Tịch Nhan cuối cùng cũng khôi phục lại việc ăn uống bình thường là chuyện hơn tháng sau, những chén thuốc làm cho nàng phản cảm cũng có thể dừng lại. Từ khi uống thuốc Hoàng Phủ Thanh Vũ kê toa, thân thể quả chưa xuất tượng quá nóng trở lại, nay mặc dù là nắng gắt cuối thu bất ngờ ập xuống, nàng ở trong phòng cũng cảm thấy mát mẻ còn đổ mồ hôi.
      Nàng chưa bao giờ hỏi qua , vì sao thân mình lại vô duyên vô cớ nóng lên, mà , dường như cũng chưa từng có nghĩ tới cho nàng biết.
      Tịch Nhan lẳng lặng mân uống tiếp ngụm trà, khóe miệng khẽ cong lên.
      cũng chẳng sao cả.
      Nhưng lại còn có chuyện kỳ quái đó là ánh mắt nha đầu Ngân Châm kia khi nhìn nàng. Từ tháng trước, mỗi khi Ngân Châm nhìn nàng, trong mắt tựa hồ luôn mang theo vài phần do dự, vài phần sầu lo, thậm chí còn có vài phần đồng tình.
      Tịch Nhan thấy ràng ràng mọi chuyện, nhưng cũng chỉ giả vờ như mình biết. Giống như giờ này khắc này, Ngân Châm vốn ngồi thêu thùa đối diện với giường của nàng, nhưng ánh mắt lại hề chớp lấy cái, cứ nhìn chằm chằm vào mỹ nhân Tịch Nhan nằm giường, ngay cả bản thân thất thần cũng hay biết. Mà Tịch Nhan vẫn trấn định, lẳng lặng xem quyển sách truyền kỳ trong tay.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ gần đây dường như bận rộn rất nhiều việc, liên tiếp mấy ngày bước vào viện này. Từ sau đêm Tịch Nhan chủ động cầu hoan, mỗi khi đến, Tịch Nhan luôn miệng cười lạnh, chỉ vài lời khách sáo lấy lệ, sau đó tìm cớ thoái thoát để bản thân nghỉ ngơi.
      Có lẽ là rốt cuộc cũng chán ghét nàng, tìm vui nơi khác sao? Trong đầu Tịch Nhan thản nhiên đảo qua ý tưởng này, nhưng nhanh chóng vứt bỏ , đắm chìm vào những trang sách.
      Mà Hoàng Phủ Thanh Vũ gần đây cũng bận rộn nhiều việc.
      Tân đế đăng cơ hơn nửa năm, mọi việc trong triều cơ bản sẵn sàng, nhưng điều duy nhất ổn định đó là tân đế đối với người gọi là thân vương rất chướng mắt nên thường ra tay chèn ép. Lão Bát vì những chuyện mà bị tân đế trước mặt triều thần chút lưu tình chê trách vài lần, lão Cửu cũng bởi vì tính tình trầm mà bị chèn ép vài lần, ngay cả người luôn làm việc chu toàn như Thập Nhất cũng thể thoát được, luôn được giao phó những nhiện vụ mà lực bất tong tâm.
      Nhưng tất cả những việc làm cho lão Cửu, lão Thập Nhất khó xử, đều nhằm mục đích nhắm vào , Hoàng Phủ Thanh Vũ mà thôi.
      Trong triều, phần đông triều thần đều là những cựu thần hiểu nội tình, mà những người giao hảo tốt với luôn ra mặt bênh vực, huống hồ tân đế vốn tính trời sanh đa nghi, khó tránh khỏi sinh tâm nghi ngờ lo lắng.
      Nếu dùng phương pháp cá chết lưới rách để tranh ngôi vị, quả cũng ngồi lâu, huống chi, lão Tứ là người như vậy.
      Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ tan triều trở về, liền lập tức vào thư phòng, vùi đầu vào những quyển sách thuốc trong phòng, tìm kiếm như mò kim đáy bể nhưng vẫn thôi nuôi tia hi vọng.
      Lại nhịn được nghĩ tới Tịch Nhan ở Hi Vi viên.
      Nàng tựa hồ thay đổi.
      Trước đây, dù sao nàng vẫn còn tuổi, luôn lo lắng nàng đủ thành thục, thể gánh vác lưng những trách nhiệm cùng những chuyện tranh đấu trong cung.
      Nhưng nay, tình thế lại còn giống như trước kia nữa rồi.
      Nàng trở thành người ngay cả cũng nhìn thấu, đoán ra nàng suy nghĩ gì. mặt nàng dường như vĩnh viễn luôn mang theo nụ cười, nụ cười đó ràng là giả dối, nàng chưa bao giờ cố ý che giấu, làm sao có thể nào nhìn ra chứ? Thế như đằng sau vẻ mặt giả cười kia cất giấu cảm xúc như thế nào, lại đoán ra được.
      Trước đây, ở trước mặt có thể nàng hoàn toàn trong suốt, mà nay, nàng cuối cùng cũng biết cách tự phong bế chính mình.
      Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng nở lên ý cười giả dối, ánh mắt nhìn thẳng về phía , giống như tuyên chiến với , làm cho phải tốn công suy đoán đến tột cùng nàng suy nghĩ cái gì.
      luôn tự nhận mình có thể đọc thấu tâm tư của mọi người khắp thiên hạ, nhưng trong tình hình dầu sôi lửa bỏng như nay, làm sao còn có thời gian để đoán suy nghĩ trong lòng nàng chứ? Thế nhưng vẫn là bỏ xuống được, mỗi khi nhàn hạ, trong đầu lại luôn lên nụ cười của nàng.
      Canh ba, trong thư phòng, dưới ánh nến, bên trong hoàn toàn yên lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng đẩy cửa rất .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng mở mắt ra, mới phát mình cũng ngủ gật biết tự bao giờ, vừa nhấc đầu lên nhìn về phía người mới tới, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cười : “Nhan Nhan, sao nàng lại tới đây?”
      Tịch Nhan đứng ở cửa thổi tắt đèn lồng trong tay mình, đặt ở bên ngoài, sau đó mới đóng cửa lại, đôi mắt đẹp như hờn như oán: “ phải chàng sao? Khi chàng đến tìm ta, ta cũng có thể tới tìm chàng.” Nàng đến trước thư án, cúi đầu lật quyển sách thuốc bàn, bất chợt nhớ tới chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía , “Hay là, chàng quên những lời mình từng rồi?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ lời nào, khóe miệng khẽ nhếch lên.
      Tịch Nhan lúc này mới tỏ vẻ thở phào nhõm: “Chàng nhớ là tốt rồi, đỡ cho ta phải tốn công chuyến làm trò cười cho người ta.” Nàng cúi đầu đọc sơ vài trang sách thuốc, lại : “Năm trước chàng cho ta biết đọc sách thuốc làm hao tổn tinh thần, nay khắp phòng đều là sách thuốc, còn lại nhằm lúc nửa đêm mà xem, hao tổn tinh thần sao?”
      từ đầu đến cuối vẫn nhìn nàng, nghe được nàng mở miệng hỏi như vậy, mới chậm rãi vươn tay về phía nàng. Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan vừa đảo qua, khẽ mím môi cười, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay , vòng qua thư án, ngồi vào trong lòng .
      “Nghe chàng còn chưa dùng bữa tối?” Tịch Nhan xoay đầu nhìn hỏi.
      Hơn tháng qua, hai người khó có được những phút giâu thân mật như vậy, cũng hiếm khi nàng những lời khách sáo vô nghĩa. Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch mày: “Nàng muốn ăn cùng ta sao?”
      Tịch Nhan trừng mắt nhìn, ánh mắt mị hoặc nhìn về phía lên tiếng: “Nhưng ta lại muốn ăn chàng, làm sao bây giờ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc mỉm cười, sau lát mới đáp: “Ta đây nhất định làm như nàng mong muốn.”
      nghiêng người tới gần muốn ôm lấy nàng, Tịch Nhan giành trước bước vội nhảy ra khỏi ôm ấp của , vỗ tay cười to: “Ta cũng qua cho chàng ăn.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tức giận, vẫn mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng cầm lấy quyển sách thuốc lắc la lắc lư đọc, bỗng nhiên quay đầu lại, ném quyển sách thuốc tới trước mặt : “Chàng xem nhiều sách thuốc như vậy để làm gì?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ bình tĩnh dọn dẹp đống sách phân tán lung tung trước mặt, mỉm cười : “Xem sách thuốc đơn giản là muốn cho y thuật tiến bộ hơn.”
      “Y thuật của chàng còn chưa đủ dùng sao?” Tịch Nhan lật lung tung các quyển sách thuốc khác, “Có lẽ so với Nam Cung Ngự thấp hơn chút, nhưng muốn giỏi y thuật như vậy để làm gì?”
      vẫn cong cong khóe miệng như cũ, dường như cũng muốn trả lời.
      Tịch Nhan bỗng nằm sấp thư án, để sát mặt vào mặt : “Y thuật của chàng là do ai truyền thụ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ giương mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ lại từ sau khi tiểu nữ nhân này trở lại bên cạnh , đối với vẫn xưng hô cách chính thức. Tuy từ trước cũng có, nhưng mà khi đó lúc nàng thương tâm khổ sở gọi là “Hoàng Phủ Thanh Vũ”, lúc tức giận gọi là “Thất gia”, đa số thời điểm chỉ đơn giản kêu tiếng “Này”. Nhưng mà tại, đột nhiên chỉ còn lại có chữ “Chàng” mang theo chút tình cảm nào cả.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 180

      Bất thình lình nhận ra điều này, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngưng mắt nhìn nàng, hồi lâu sau mới rốt cuộc :“Mẫu hậu của ta.”
      “Sao.” Tịch Nhan lên tiếng, bỗng cảm thấy có chỗ nào đúng,“Mẫu hậu của chàng......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nhanh chóng đứng dậy, chỉ trong nháy mắt chạy tới phía sau Tịch Nhan, tay ôm lấy nàng vào trong lòng, cúi đầu chôn mặt vào sau gáy của nàng, hít sâu mùi thơm nhè người nàng, thấp giọng nỉ non: “Lúc ta còn , mẫu hậu dạy ta nhận biết các loại thảo dược, sau khi bà qua đời để lại toàn bộ sách thuốc trong phòng cho ta.”
      ra là như vậy.” Tịch Nhan khẽ cong cong khóe môi, nhưng sau đó cũng cảm giác được ràng hơi thở nóng bỏng của phả vào sau cổ của mình, đôi mắt vừa đảo qua, mặt nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền tươi như hoa, xoay người về phía : “Chàng...... Lại muốn làm chuyện xấu sao”
      “Ừ.” nhíu mày, rành rọt đáp.
      Tịch Nhan nhàng cắn môi, ánh mắt lộ vẻ giảo hoạt: “Nhưng mà ta chỉ tới cùng dùng bữa tối với chàng thôi.”
      “Vậy mới vừa rồi ai muốn ăn ta, hả?” khẽ há miệng, ngậm lấy vành tai non mềm của Tịch Nhan nhay nhay, tiếng trầm thấp say lòng người giống như dụ dỗ người ta say mê sa vào trầm luân.
      “Ta.” Nàng thuận thế in nụ hôn mặt , “Nhưng mà tại ta càng muốn ăn cơm trước.”
      Trong lúc hai người dùng bữa, khẩu vị nàng hiếm khi tốt như vậy nên húp chén cháo, và dùng thêm chén cơm tẻ. ngồi ở bên cạnh, ăn cũng nhiều, nhưng ánh mắt vẫn dời khỏi người nàng.
      Tịch Nhan từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh tự nhiên, chuyên chú gắp thức ăn trước mặt bỏ vào trong chén với vẻ rất thích thú, cho đến khi cơm no rượu say mới dừng bát buông đũa, nhìn cái: “Ta ăn được.”
      “Ừ.” mỉm cười lên tiếng, cũng buông đũa xuống, “Có muốn ăn khuya ?”(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Tịch Nhan cũng cười to, vừa muốn điều gì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân vang lên, vừa quay đầu nhìn thấy Thôi Thiện Duyên vào trong phòng ăn.
      Sau khi hành lễ với hai người, đứng lên : “Thất gia, Vương phi có việc cầu kiến Thất gia.”
      “Sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên , “Nàng ở nơi nào?”
      “Thiếp thân gặp qua Vương gia.” Vừa dứt lời, thanh mềm mại, của Lâm Lạc Tuyết liền vang lên ở cửa, làm cho Tịch Nhan quay đầu nhìn lại.
      Từ khi nàng dọn vào phủ mới cho đến nay, đây là lần đầu tiên đối mặt với Lâm Lạc Tuyết. Nàng ta vẫn như lúc trước, xinh đẹp động lòng người, người khoác áo choàng mỏng manh dường như mới từ bên ngoài trở về. Nếu nàng có gì thay đổi, đó chính là ánh mắt kia, còn vẻ sắc bén như trước nữa, mỗi khi nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đều tràn đầy ôn nhu.
      Lâm Lạc Tuyết cũng thấy Tịch Nhan, có chút nao nao nhưng nhanh chóng biến mất, khẽ vuốt cằm, ngược lại Tịch Nhan lập tức hé nụ cười sáng như ngọc.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn Tịch Nhan cái, lại nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết: “Nàng mới từ bên ngoài trở về sao?”
      Lâm Lạc Tuyết gật gật đầu, : “Thiếp thân trở về Thừa Tướng chuyến, trở về chậm trễ, thỉnh Vương gia thứ lỗi.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ giọng cười: “Về nhà mẹ đẻ thôi, cho dù nàng ở lại mấy ngày cũng có gì là quá đáng, còn gì tha thứ với tha thứ chứ.”
      Tịch Nhan lẳng lặng ngồi chỗ, khóe miệng vẫn tràn đầy ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lại quay đầu nhìn về phía nàng: “Có mệt mỏi ? Muốn về Hi Vi viên nghỉ ngơi hay muốn nghỉ ở chỗ của ta?”
      Trong lời mang theo nhiều ý, Tịch Nhan làm sao nghe mà hiểu được, vì thế nàng khẽ nhếch mày, đứng dậy: “Ta đây quấy rầy nữa, các người cứ tự nhiên.”
      Nàng đứng dậy, lúc qua người Lâm Lạc Tuyết bỗng nhiên dừng chân, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết cười : “ lâu gặp, Vương phi càng ngày càng xinh đẹp .”
      Lâm Lạc Tuyết cười : “ về đẹp, có ai dám so với sánh với muội muội chứ? Huống hồ...... Mấy tháng gặp, muội muội càng ngày càng yểu điệu.” Ánh mắt của nàng khẽ di chuyển xuống, cao thấp dừng lại ngay chỗ thắt lưng mảnh khảnh của Tịch Nhan.
      Sắc mặt Tịch Nhan khẽ thay đổi, nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa cười vừa : “Vương phi tới đúng lúc, Vương gia vừa dùng bữa xong, còn muốn ăn khuya. Vậy mời Vương phi cùng Vương gia chậm rãi thưởng thức, cáo từ.”
      ra ngoài hành lang, Tịch Nhan liền lập tức về phía cửa viện. Mới vừa tới cửa, chợt nhớ tới chuyện, vội xoay người về phía thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ để lấy đèn lồng lúc nãy đặt trước cửa phòng, thắp sáng nến trong đèn.
      Lúc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nàng liền nghĩ tới những quyển sách thuốc trong phòng, trong lòng khỏi thắt chặt lại.
      Lúc nãy Lâm Lạc Tuyết nàng yểu điệu, mảnh mai, Tịch Nhan biết nàng ta ngầm ám chỉ đứa bé trong bụng mình biến mất hay là xuất phát từ tâm, nhưng trong chớp mắt, nàng lại nhớ tới đêm nóng bỏng tháng trước, người nào đó cũng gầy rất nhiều.
      Khi quần áo của được thoát ra hết, trong đầu nàng nhảy ra ba chữ duy nhất, đó là -- rất gầy. Vào thời khắc cả hai triền miên, nàng tự chủ được ôm lấy thắt lưng gầy gò của , cuối cùng nhịn được cắn vào vai để khắc chế nỗi xúc động nhịn được dâng lên trong nội tâm.
      Mang theo đèn lồng, nàng lập tức ra khỏi viện, quay đầu lại lần. Xuyên qua hành lang gấp khúc, vào hoa viên, men theo lan can quanh co uốn khúc đến bên hồ Bích Thủy trong viện.
      Hồ Bích Thủy quả xứng với tên Bích Thủy, bởi vì nước được dẫn từ bên ngoài vào phủ, được ánh trăng chiếu xuống càng trong trẻo, lung linh động lòng người.
      Tịch Nhan đứng ở bên hồ, hồi lâu sau, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên ý cười , đôi mắt lóng lánh, thể nhìn ra được cảm xúc nào trong đó.
      Đèn lồng trong tay phút chốc được thả ra, bay thẳng tắp xuống mặt hồ, sau đó chậm rãi chìm xuống, cho đến khi ánh lửa yếu ớt, mỏng manh hoàn toàn biến mất thấy đâu nữa, chỉ còn lại màu trắng của giấy làm đèn lồng còn trôi bập bềnh mặt hồ mà thôi.
      Nửa đêm, bên trong hoa viên yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng thanh nặng nề “Phù phù”, phá tan yên tĩnh trong hồ cũng như phá tan yên tĩnh của toàn bộ vương phủ.
      “Người đâu mau tới, có người rơi xuống hồ --” Tiếng la biết từ nơi nào truyền đến, vang vọng lên trong trời đêm yên tĩnh.
      Liên tiếp có mấy thị vệ vội vàng nhảy vào hồ, lặn xuống đáy tìm kiếm người. Các nha hoàn, người hầu trong phủ cũng liên tiếp xuất , đừng gần hoặc xa xa, cố ngóng cổ nhìn về phía hồ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn chuyện với Lâm Lạc Tuyết trong phòng ăn, đột nhiên nghe được tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, sau đó Thôi Thiện Duyên tiến vào bẩm báo, đầu tiên bất động lát, động nhiên đứng bật dậy, chạy về phía hoa viên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :