1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 171

      Tịch Nhan chưa phục hồi tinh thần lại, liền thấy tên công tử kia bị đánh chưởng té xuống đất, “Phốc” tiếng, máu tươi từ trong miệng tràn ra. Mà trước mặt của nàng chính là thân ảnh cao ngất của Thập Nhị ngạo nghễ đứng đó.
      Tịch Nhan biết chưởng của Thập Nhị dùng bao nhiêu khí lực, nhưng nhìn khuôn mặt tên công tử kia nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, nhịn được chậc chậc thở dài, che miệng lại cười khẽ.
      Gia đinh bên cạnh tên công tử kia cam lòng, muốn tiến lên gây hấn kiếm chuyện, bỗng nhiên lại có thanh lãnh liệt của nam tử từ phía sau truyền đến: “Ta cũng muốn nhìn chút là tên nô tài nào có mắt mà lớn mật như vậy?”
      Tịch Nhan quay đầu lại, ngoài dự đoán nhìn thấy Thập Nhất từ tửu lâu bên cạnh xuống, ở phía sau Thập Nhất là Hoàng Phủ Thanh Thần, vì thế, nàng nở nụ cười lộ má lúm đồng tiền như hoa.
      Đám người tự động tránh đường, Thập Nhất tiến lên, che miệng ho khan tiếng, rồi mới : “Thất tẩu, có việc gì chứ?”
      Tịch Nhan khẽ cong khóe môi: “ phải tốt lắm sao?”
      Bên kia, tên công tử thống khổ té mặt đất nhìn thấy đột nhiên xuất ba người, bỗng dưng mở to hai mắt, cơ hồ ra lời, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng: “Cửu gia, Thập Nhất gia...... Thập Nhị gia......”
      Thập Nhị bỗng dưng cười lạnh tiếng: “Thập Nhất ca, ra vẫn còn có mắt, vẫn còn nhận ra chúng ta.”
      “Tha mạng...... Tha mạng......” nhìn Tịch Nhan, gia đinh bên cạnh đều quỳ rạp xuống đất, “Tiểu nhân có mắt thấy được...... Thái Sơn, xin nương tha mạng......”
      Tịch Nhan dùng khăn tay che mặt, quay về phía Thập Nhất, cười : “Nếu ta thay cầu tình, có thể bỏ qua cho được ?”
      thể.” Lên tiếng cũng là Hoàng Phủ Thanh Thần đứng phía sau Thập Nhất, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Tịch Nhan, biểu tình lạnh lẽo đạm mạc.
      Tịch Nhan khẽ cười tiếng, hướng về tên công tử trong mắt tràn ngập tuyệt vọng ôn nhu : “ như thế ta cũng bất lực rồi. Công tử tự giải quyết cho tốt .”
      “Thất tẩu, ta phái người đưa tẩu trở về.” Thập Nhất mở đường đồng thời quay đầu sai người chuẩn bị kiệu.
      cần.” Tịch Nhan thản nhiên vỗ vỗ tay, “Ta có xe ngựa, kiệu của đệ nên để cho người khác ngồi .”
      Dứt lời, nàng cũng nhìn tới bất kỳ kẻ nào, kéo tay Ngân Châm, lập tức về phía chỗ xe ngựa dừng.
      Ngân Châm sợ tới mức đầu đổ mồ hôi lạnh: “Sườn Vương phi, mới vừa rồi nguy hiểm , cũng may Thập Nhị gia ở đây.” Dứt lời, nàng dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội quay đầu lại, nhìn ba nam tử tuấn mỹ, cao quý vẫn đứng tại chỗ kia như trước, khẽ lẩm bẩm, “Kỳ quái, Cửu gia, Thập Nhất gia, Thập Nhị gia đều ở đây, vậy Thất gia đâu......”
      Tịch Nhan làm như chưa nghe được lời của nàng, đến trước xe ngựa, nhàng gõ đầu ta: “Còn mau lên xe, lẩm bẩm gì đó?”
      Lúc này Ngân Châm mới ý thức được chuyện gì, mím môi gật gật đầu, sau khi lên xe bỗng tiếc hận thở dài: “Sườn Vương phi, về sau chúng ta có ra phủ nữa ?”
      Tịch Nhan thản nhiên nhìn nàng cái, cười : “Ngươi cũng thích ra ngoài chứ?”
      Ngân Châm do dự lát, gật gật đầu.
      “Vậy có vấn đề gì.” Tịch Nhan tựa vào vách xe mềm mại, ánh mắt nhìn xuyên qua tấm màn lụa mỏng cửa sổ, nhìn về phía con đường phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, mím môi cười, “Lần sau chúng ta lại ra ngoài, đến những nơi mà hôm nay chúng ta chưa kịp .”
      Tại chỗ đám người tụ tập, Thập Nhị ra lệnh cho hạ nhân dẫn tên công tử kia cùng đám gia đinh của , còn Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhất vẫn đứng bên cạnh, nhìn thấy xe ngựa Tịch Nhan từ từ rời , sau đó mới xoay người trở vào gian tửu lâu lúc nãy.
      Trong gian phòng lầu hai, nam tử tuấn mỹ trong bộ quần áo nguyệt sắc quý giá nghiêng người tựa vào khung cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống ngã tư đường phía dưới, uống hơi cạn sạch chén rượu cầm trong tay.
      Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhất nhất thời lên tiếng, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh. Thập Nhất ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cái, sau đó thấp giọng than tiếng.
      Cho đến khi Thập Nhị “Phanh” đẩy cửa ra, mới phá vỡ yên lặng trong phòng.
      đến bên cạnh bàn ngồi xuống, khuôn mặt thiếu niên vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên, bỗng nhiên đứng bật dậy, hung hăng nện quyền mặt bàn.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc chậm rãi quay đầu lại, nhìn nhìn Thập Nhị, khóe miệng bỗng dưng gợi lên nụ cười, tới, tự mình châm chén rượu cho Thập Nhị: “Làm sao vậy?”
      Thập Nhị tức giận đến nổi lại nện xuống mặt bàn: “Cho dù là đại nghịch bất đạo, đệ cũng muốn ! là quá nghẹn khuất mà, cho dù bà ta là Hoàng tổ mẫu thế nào? cho cùng cũng chỉ là nữ nhân thôi, dựa vào cái gì mà tính kế như vậy, mà lại sử dụng người Thất ca? Nay lão Tứ ngồi lên ngôi vị hoàng đế rồi, Thất ca còn gì nữa, bà ta còn --”
      “Thập Nhị, đừng nữa.” Thanh ôn nhu của Thập Nhất truyền tới.
      Hoàng Phủ Thanh Thần đạm mạc ngồi ở bên, cầm lấy chén rượu đưa lên môi lời.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nâng chén rượu bị ngã lên, lại rót đầy, vẫn cười : “Đệ yên tâm , Thất ca của đệ tất nhiên để cả đời bị người nắm giữ yết hầu như vậy.”
      Nghe vậy, ba người bên cạnh đều mở mắt ra đến, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      “Thất ca!” Thập Nhị nhảy dựng lên, “Đệ biết mà, tất nhiên huynh có biện pháp, có phải hay ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu, chậm rãi rót đầy chén rượu cho ba người bọn : “Ta làm sao dám phụ lòng các huynh đệ của mình chứ?”
      Thập Nhất nhìn động tác của , bỗng nhiên ảm đạm mở miệng : “Vậy Thất tẩu sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nâng chén rượu của mình lên, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chén, gì.
      Hoàng Phủ Thanh Thần uống hơi cạn sạch chén rượu của mình, đứng lên : “Nếu ta là huynh, ta tình nguyện cùng chết với nàng.” Dứt lời, lập tức ra khỏi phòng.
      Thập Nhị ngạc nhiên nhìn về phía Thập Nhất: “Thập Nhất ca, vậy còn huynh?”
      Thập Nhất liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cái, trầm tư lát, chậm rãi lắc đầu: “Ta biết.” Dứt lời, cũng đứng lên: “Thất ca, ta trước.”
      “Huynh lại đến chỗ của Mẫu Đơn sao?” Thập Nhị tiếp tục truy vấn.
      Thập Nhất hung hăng cầm áo choàng trong tay khoác lên người, xoay người ra cửa.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười : “Thập Nhị, vậy còn đệ.”
      “Đệ?” Thập Nhị giật mình, lắc đầu, “Đệ cũng biết.”
      “Chờ đệ biết đáp án, Thập Nhị gia lúc đó trưởng thành.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu, hương thơm của rượu vẫn quanh quẩn trong chóp mũi, thản nhiên .
      “Vậy ý tứ của huynh là Thập Nhất ca cũng chưa trưởng thành sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dựa vào lưng ghế dựa, thản nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Thập Nhất chỉ còn chưa biết người kia đối với rốt cuộc có bao nhiêu trọng yếu.”
      Thiếu niên vẫn ngây thơ như trước: “Vậy Thất tẩu đối với huynh mà có bao nhiêu trọng yếu?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gợi lên khóe miệng, đứng lên: “ thôi.”

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 172

      Kinh thành tháng ba, tơ liễu tung bay đầy trời, trước quán rượu của Mậu Đơn, gốc cây lê hoa trắng noãn như ngọc, gió thổi qua, những cánh hoa bay lả tả giống như truyết rơi.
      Hôm nay, Thập Nhất từ trong cung trở về, theo thường lệ lại đến khu ngõ này.
      Nhưng vừa vào cửa, liền dừng lại.
      Trong quán có hai vị công tử mặc áo bào màu trắng, ngồi đưa lưng về phía , nhưng giờ ánh mắt khóa chặt người Mẫu Đơn, bàn tay mềm mại của nàng đặt trong tay vị công tử!
      Thập Nhất nhất thời thay đổi sắc mặt, tiến lên nắm lấy vai vị công tử mặc áo bào trắng công tử, cần tốn nhiều sức lôi được đứng dậy, nắm tay giơ cao lên sắp sửa đánh xuống.
      Đột nhiên tiếng kêu sợ hãi của nữ tử vang lên, ràng phải thanh của Mẫu Đơn, Thập Nhất giật mình nhìn về phía người phát ra thanh, chỉ cảm thấy người đó trông rất quen mắt, lại cúi đầu nhìn người bị mình khống trong tay, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, hồi lâu sau, cất tiếng gọi với vẻ mặt thể tin được: “...... Thất tẩu?”
      Tịch Nhan giãy ra khỏi , ngồi xuống để cho Ngân Châm cũng cải nam trang xoa bên vai bị Thập Nhất xiết chặt sinh đau, ta nhịn được liếc cái: “Thập Nhất gia, ra tay mạnh mẽ!”
      Thập Nhất đỏ mặt, xấu hổ đứng chôn chân tại chỗ: “Ta chỉ nghĩ là kẻ nào lỗ mãng như vậy, làm sao đoán được là Thất tẩu.”
      Mẫu Đơn cười khẽ tiếng, kéo ngồi xuống, : “Chàng xem bộ dáng của nàng kìa, ràng là tiểu sinh tuấn tú, sao lại nhìn thành tên lãng tử lỗ mãng chứ?.”
      Thập Nhất lúc này mới tinh tế quan sát Tịch Nhan, thấy nàng mặc dù cải nam trang tô son điểm phấn, nhưng mặt hoa da phấn, môi đỏ như son, mắt ngọc mày ngài như có thể giam cầm người khác, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tiêu sái phóng khoáng, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ có gì tô điểm thêm, nhưng lại thấy chút nữ mị thái nhi gia, mà lại giống như nam tử phong lưu trời sinh.
      Thập Nhất khỏi nở nụ cười: “Thất tẩu tốt nhất đừng nên ra khỏi cửa. Nếu , các nương trong kinh thành bị bệnh tương tư chết mất.”(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Mẫu Đơn cười châm chén trà Thập Nhất: “Chàng những lời này quá trễ, các nương sớm bị bệnh tương tư rồi.”
      Thập Nhất đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức nhớ tới chuyện gì, lại nhìn về phía Tịch Nhan.
      Hai ngày trước nghe Thập Nhị qua, gần đây trong kinh thành phồn hoa đô hội này đột nhiên xuất công tử tuấn mỹ, y phục đơn giản khoác thêm áo bào trắng, ra tay rộng rãi hào sảng, làm điên đảo kia đám nữ tử yên hoa, trong khỏang thời gian ngắn, chỉ cần ra vào bất kỳ thanh lâu nào cũng đều nghe được những câu chuyện đàm luận từ trong miệng các nữ tử nơi đây, những câu chuyện đó đều là về vị thiếu niên tuấn mỹ đó.
      Mà điều càng khiến người kinh hãi là vị thiếu niên này lại xưng tên của mình chính là Hoa Quân Bảo!
      Trong dân gian có nhiều người biết, đó chính là những bá tánh bình dân nhưng trong triều đa số mọi người đều biết đây là tên của hoàng đế Tây Càng!
      Thập Nhất giờ phút này mới nhớ tới chuyện đó, khỏi khiếp sợ, thử : “Thất tẩu, gần đây có tên Hoa Quân Bảo thường lui tới thanh lâu, phải là tẩu chứ?”
      Tịch Nhan nhìn Mẫu Đơn, uống chén rượu tiếp theo, bỗng nhiên bật cười: “Mẫu Đơn, Thập Nhất gia bản lĩnh lớn, tất cả các thanh lâu đều biết hết. Ta thấy vị tướng công này, tốt nhất nên trông coi cho kỹ.”
      Mẫu Đơn cũng mỉm cười, Thập Nhất lại xấu hổ: “Thất tẩu, những nơi như thế cho dù chúng ta cũng đều là vì chính , tẩu đừng nên vu oan cho đệ trước mặt Mẫu Đơn.”
      “Sao, thanh lâu làm chính .” Tịch Nhan khẽ nhếch khóe môi, khuôn mặt tràn ngập khiêu khích.
      Thập Nhất bất đắc dĩ thở dài: “Vậy Thất tẩu những chỗ như thế này làm gì?”
      “Tìm chuyện vui .” Ánh mắt Tịch Nhan sáng ngời chút nào kiêng kị nhìn , cười , “Xuân hoa thu nguyệt, nhân tình ấm lạnh, ta xem rất nghiền!”
      Ánh mắt Thập Nhất bỗng dưng buồn bã: “Thất tẩu.”
      vừa định gì, Tịch Nhan Nhanh chóng đứng dậy, cười : “Buổi tối hôm nay ta có hẹn với người ta rồi, ta xin trước. Ngân Châm, chúng ta .”
      Tịch Nhan xoay người ra cửa quán, Thập Nhất lại bỗng dưng gọi Ngân Châm lại: “Đêm nay các ngươi còn muốn chỗ nào?”
      Ngân Châm thè lưỡi : “Công tử hẹn nương Sở Sở ở Túy Hoa lâu.”
      Thập Nhất hít vào sâu, sau lúc, chỉ phất phất tay, để cho Ngân Châm theo hầu Tịch Nhan.
      Túy Hoa lâu trong kinh thành là thanh lâu nổi tiếng sánh ngang với Bách Hoa lâu, ngoài các đại quan còn có ít văn nhân nho sĩ thường xuyên lưu luyến đến thăm. Mà tên tuổi bảo chứng cho nơi này chính là Sở Sở nương nổi danh gần xa.
      Mà giờ phút này, vị này Sở Sở nương động lòng nằm dựa nửa người trong lòng Tịch Nhan, bàn tay thon mịn màng cùng Tịch Nhan gảy đàn.
      “Hoa công tử......” thanh ngọt ngào mềm mại vang lên, nàng bỗng nhiên đẩy đàn ra, cuộn tròn nửa người trong lòng Tịch Nhan, ôm lấy cổ Tịch Nhan, mềm giọng nỉ non, hơn thở phảng phất mùi thơm như hoa lan, “Hoa công tử, đàn đủ rồi, uống với thiếp chén được ?”
      Khuôn mặt Tịch Nhan đỏ ửng, ràng uống ít, nhưng vẫn cười to, ngón tay lướt qua mặt nàng ta: “Có gì mà thể?”
      Dứt lời, nàng chậm rãi cúi đầu, uống cạn chén rượu Sở Sở dâng lên.
      Sau khi nàng uống xong, Sở Sở liền ném chén rượu trong tay qua bên, thuận thế kéo cổ Tịch Nhan xuống, dán môi mình lên đôi môi của nàng.
      Tịch Nhan muốn trốn tránh đôi môi của nàng, đột nhiên bật cười ha hả: “Nàng đừng vội, ta nhà xí cái , sau đó thương nàng tốt!”
      Sở Sở nở nụ cười quyến rũ, Tịch Nhan đứng lên, lại cúi đầu, ấn nụ hôn trán nàng, rồi mỉm cười ra ngoài.
      Nhưng nàng vừa mới ra khỏi cửa phòng, đột nhiên có người đàn ông cao lớn biết từ chỗ nào ra, hung hăng đụng phải Tịch Nhan. Tịch Nhan cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, vất vả mới đứng vững lại, nhưng đột nhiên bị chiếc khăn tay bịt kín miệng mũi, chỉ lát sau liền mất tri giác.
      Tên đàn ông cao lớn kia thu hồi khăn tay, nâng Tịch Nhan dậy, với tên chạy bàn tới: “Công tử nhà ta uống rượu say, mau tránh đường.”
      Lúc này, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, tên đàn ông kia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử áo xanh đứng ở cửa, khí độ cao ngạo, tuấn dật như tiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: “Buông nàng ra.”
      Tên đàn ông cao lớn nhíu mi, lập tức chân mày giãn ra: “ ra là Vương gia. Thế nào, Vương gia cũng hứng thú đến nơi này vui vẻ sao?”
      Vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng chưa từng có, cũng thêm gì với tên đó, liền đánh ra chưởng.
      Tên đàn ông cao lớn chấn kinh lui về phía sau từng bước, ngay lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ giành lấy Tịch Nhan trở về, ôm vào trong lòng. Khi cúi đầu, nhìn thấy hai má trơn mịn của nàng phiếm hồng, chỉ thoáng, ánh mắt bỗng trở nên thê lương.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 173

      Tịch Nhan bị mùi hương cực độ gay mũi làm cho tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra hẳn nhịn được bịt mũi ho khan.
      “Tỉnh.” Bên cạnh truyền đến thanh trầm thấp của nam tử.
      Tịch Nhan mở mắt ra cách khó khăn, đập vào mắt trước tiên chính khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt xanh mét của nam tử vẫn chưa chuyển biến tốt hơn khi nàng tỉnh lại, cơ hồ trợn to mắt nhìn nàng.
      Đợi đến khi Tịch Nhan nhìn bộ dáng của , bỗng dưng cười ha hả trong ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại của nam tử, cười đến nước mắt đều rơi xuống: “Hoa Quân Bảo, huynh đến đây.”
      “Hoa Tịch Nhan!” Hoa Quân Bảo thân là đế vương, giờ phút này trong y phục bình thường, xiết chặt nắm tay nhìn nàng, “Muội chơi đùa vui vẻ quá hả?”
      Tịch Nhan nhịn được cười, sau khi đứng thẳng dậy lại cảm thấy trong mũi vẫn tràn ngập mùi hương gay mũi, nhịn được nhíu mày, đánh mạnh quyền người : “Người của huynh thủ đoạn cũng quá ti tiện, sao lại dùng loại phương pháp này mời ta tới gặp huynh?”
      “Thủ đoạn của muội quang minh chính đại hơn sao?” Hoa Quân Bảo xiết chặt nắm tay, “Giả chết sao? Dám dùng tên của ta thanh lâu? Hoa Tịch Nhan, ta sớm nên biết tiểu nữ như muội dễ dàng chết như vậy!”
      Nhìn thấy bộ dáng giận đến mức nổi gân xanh, Tịch Nhan nhịn được nở nụ cười: “Biểu ca, muội làm lấy lại trong sạch cho huynh nha!”
      “Đa tạ!” Hoa Quân Bảo hừ lạnh tiếng, bỏ nắm tay ra .
      “Huynh đường đường là thiên tử, sao lại mọn như vậy, mang thù còn thiếu kiên nhẫn!” Tịch Nhan hừ lạnh tiếng, xuống giường, lập tức liền cảm giác được mình thuyền.
      Hoa Quân Bảo hận thể vươn tay ra bóp chết nàng, Tịch Nhan nhìn thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của , lại cười ha hả.
      Nàng tất nhiên là biết, vị biểu huynh đế vương này là người trầm tĩnh, ôn hòa nhưng chỉ độc ở trước mặt nàng, luôn bày ra bộ dáng nổi trận lôi đình, theo như lời đó do thể chấp nhận nổi tính tình nữ của Tịch Nhan.
      ra khoang thuyền, Tịch Nhan mới phát ra mình con thuyền hoa, neo ở bờ sông. Nhìn ra phía xa xa, chính là mặt sông mờ mịt.
      Tịch Nhan tìm chỗ sạch khoang thuyền ngồi xuống, nhìn mặt sông nơi xa xa, cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh, bỗng nhiên nhíu mày: “Ta hi vọng chiếc thuyền về Tây Càng.”
      Hoa Quân Bảo thản nhiên liếc nhìn nàng cái: “Muội muốn về Tây Càng sao?”
      Tịch Nhan tà mị liếc nhìn , ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm, khẽ cong miệng, thấp giọng : “Biểu ca, huynh cho ta dựa vào chút, được ?”
      Hoa Quân Bảo ngẩn ra, trong cảm nhận của tiểu nữ này chưa từng có vẻ mặt như thế này. Nam nhân kia đến tột cùng có thương nàng sâu đậm ?
      Trong lúc còn kinh sợ, Tịch Nhan nhích lại gần, thân hình mỏng manh dựa vào trong lòng , chậm rãi nhắm hai mắt lại.
      Từ đến lớn tình cảm của hai người xưa nay tính là quá thân thiết, Hoa Quân Bảo tránh nàng còn kịp, mà Tịch Nhan cũng chỉ ngẫu nhiên mới quấy rối . Nhưng nay, tha hương nơi đất khách quê người, nàng trải qua rất nhiều nỗi khổ nên lời, còn dù sao cũng là huynh trưởng của nàng.
      “Nhan Nhan, đau ?”
      Tịch Nhan nhắm chặt hai mắt, lông mi như hai cánh bướm bỗng nhiên nhàng rung động, sau lát, từ đôi mắt tràn ra giọt lệ trong suốt: “Đau, toàn thân đều đau, làm sao đau cơ chứ.”
      Thân mình Hoa Quân Bảo cứng đờ.
      Sau đó, Tịch Nhan mở mắt ra, ngoại trừ giọt lệ vẫn còn vương má, vẻ mặt giảo hoạt cùng đùa cợt: “Hoa Quân Bảo, huynh vẫn si ngốc như vậy!”
      Dứt lời, nàng nâng tay lau nước mắt, đột nhiên lại duỗi cánh tay ra, kẹp cổ Hoa Quân Bảo, nhưng có chút khí lực nào, dùng uy hiếp khẩu khí : “Mang ta về Tây Càng!”
      mang.” Hoa Quân Bảo nhún nhún vai, chi tiết, “Ta thử qua, bằng tại muội cũng ở nơi này.”
      Trong lòng Tịch Nhan hơi kinh hãi. Nàng biết bên cạnh Hoa Quân Bảo cao thủ nhiều như mây, hơn nữa hoàn toàn thua kém gì cao thủ của Bắc Mạc, nhưng bây giờ mang nàng .
      Đôi mắt chợt lóe, Tịch Nhan liền nổi giận, lại dựa vào , hừ lạnh : “Nếu mang , lúc trước đưa ta đến đây làm gì?”
      Hoa Quân Bảo cũng hừ lạnh: “Do muội vâng lời Hoàng tổ mẫu mà.”
      “Vậy Ngoại tổ mẫu vì sao phải đưa ta đến đây?” Tịch Nhan cũng ngờ vấn đề đáng lẽ nên hỏi hai năm trước tại nàng mới hỏi đến.
      Có lẽ, trong lòng hối hận sao?
      Sau hồi lâu trầm mặc, Hoa Quân Bảo mới thấp giọng : “Chuyện này, ta cũng ràng. Bất quá ta cũng từng tìm ra được chút......”
      “Cái gì?” Tịch Nhan ngẩn đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt trầm tĩnh của vị hoàng đế trẻ tuổi.
      “Lúc trước, rất có thể Hoàng tổ mẫu cùng người nào đó của Bắc Mạc giao dịch gì đó.” Hoa Quân Bảo trầm giọng , “Nhưng đối phương là ai, đến tột cùng là giao dịch gì, ta thể nào biết được.”
      Tịch Nhan chưa từng nghĩ đến, chỉ là cuộc hoàn thân, thế nhưng trong đó lại chứa đựng nhiều chuyện bí như vậy, trong nhất thời chỉ cảm thấy kinh hãi, lấy tay đè lại ngực mình: “Lấy ta làm lợi thế giao dịch sao? Bằng vào tài cán của ta giúp bà đổi được thứ gì?”
      Cảm giác như bản thân mắc vào cái bẫy lần nữa lại xâm chiếm nàng, trong đầu Tịch Nhan trở nên hỗn loạn, cảm giác khiếp sợ mà mê mang giống như lúc trước uống xong chén rượu hợp cẩn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ, cùng với lúc biết Mẫu Đơn ngay từ đầu là người của .
      Buổi chiều, Tịch Nhan mình quay trở về phủ.
      Hoa Quân Bảo dù sao cũng là vua của nước, thẳng ra thể mang nàng , Tịch Nhan đương nhiên cũng cưỡng cầu gì . thân là quốc chủ, có thể từ Tây Càng xa xôi lập tức đến đây sau khi nghe thấy ít tin tức khả nghi, đối với nàng mà quá đủ rồi, đây được cho là trời ban ân huệ lớn, nên có thể nào hi vọng xa vời mong bỏ lại triều chính thêm mấy ngày nữa chứ?
      nay, Nam Cung Ngự hề có tin tức, tình hình nay nàng vẫn chưa thích ứng được, Hoa Quân Bảo đến lúc này đúng là trấn an Tịch Nhan chút.
      Trở lại trong viện, Ngân Châm lo lắng đến nỗi hoang mang biết gì, vừa thấy nàng, thiếu chút nữa rơi lệ: “Sườn Vương phi, người làm sao vậy? Cả đêm hôm qua đến bây giờ, người hù chết nô tỳ!”
      Tịch Nhan cười ở mặt ta vỗ nhè : “Nha đầu ngốc, phải ta trở lại sao? Có cái gì mà sợ chứ?”
      Ngân Châm lau nước mắt, ủy khuất lầu bầu: “Nô tỳ thiếu chút nữa bảo tất cả mọi người trong viện tìm sườn Vương phi, sau đó người bên phủ đệ mới đến đây sườn Vương phi vẫn an toàn, nô tỳ còn nghĩ sườn Vương phi được Vương gia đón sang phủ bên kia. Hôm nay nô tỳ nhở tỷ muội hỏi thăm mới biết được sườn Vương phi căn bản qua đó, làm sao nô tỳ có thể lo lắng được chứ?”
      Tịch Nhan nắm tay nàng, cười : “Ta biết ngươi là nương tốt, về sau nếu ta lại biến mất, khẳng định sớm với ngươi, để ngươi đỡ phải lo lắng, được ?”
      Ngân Châm gật đầu, lại thêm: “Nô tỳ gọi người vào hầu hạ người rửa mặt chải đầu.”
      Tịch Nhan gật gật đầu, nhìn nàng ra ngoài, mới gợi lên nụ cười lạnh.
      Quả nhiên, nhất cử nhất động của nàng vẫn còn bị người ta giám thị.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 174

      Bước vào tháng Bảy, đây là tháng nóng nhất trong năm. Trong tháng nóng như lửa thế này, trong kinh bỗng dưng truyền miệng vị thần bí thiếu niên được xưng là “Tiêu dao khách”, Hoa công tử.
      Lời đồng rằng thân phận của vị thiếu niên này người nào biết được tường tận, hành tung cũng cực vì bí , nhưng hành động lại cực kỳ càn rỡ. Cái gọi là “Tiêu dao”, đơn giản là sống phóng túng, nhưng mà người này lại làm ra những việc oanh động kinh thành.
      Tỷ như tháng trước, bao gần hết Tần lâu quán trong kinh thành để tập trung các hoa khôi tuyệt sắc, chỉ để cho các nàng khảy cho mình thưởng thức; Nửa tháng trước, dùng bữa ở tửu lâu, chỉ vì bất mãn hương vị rượu, trong cơn giận dữ liền sai người hỏa thiêu tòa tửu lâu kia; tại, lạc thú của bỗng nhiên lại chuyển sang du ngoạn hồ, nhưng điều làm người ta tán dương là thời điểm du ngoạn hồ, nhất quyết cho phép những con thuyền khác đồng thời xuất hồ, chỉ trừ bỏ chiếc thuyền hoa tề tựu các hoa khôi trong kinh thành gãy đàn cho nghe.
      Trong nhất thời, dân chúng bên trong kinh thành đều về vị thiếu niên phong lưu này.
      Trong lúc này, mặt hồ có hai chiếc thuyền thuyền hoa lững lờ trôi, chiếc thuyền phát ra những tiếng nhạc du dương, rất náo nhiệt, mà chiếc thuyền khác lại yên tĩnh thanh nhã, nghe thấy tiếng người.
      Trong khoang thuyền, chiếc giường cực kỳ lạnh, Tịch Nhan trong bộ quần áo lụa mỏng, chiếc yếm xanh nhạt nửa nằm nửa ngồi ngủ trưa, khuôn mặt ửng hồng, kiều diễm ướt át.
      Ngân Châm từ gian ngoài tiếng động tiêu sái vào, vừa nhìn thấy bộ dáng Tịch Nhan, vội xoay người ra ngoài, lúc sau mang chiếc khay vào, trong khay toàn là mật sa băng [những viên đá có tẩm mật], chỉ cần liếc mắt nhìn cái cũng có thể làm cho người ta cảm thấy lạnh.
      “Sườn Vương phi?”
      Nàng giọng tiếng, chiếc giường lạnh Tịch Nhan tỉnh lại, thấy sa băng trong tay ta liền chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lên lau mồ hôi chảy đầu đâu. Thở dài tiếp nhận chiếc khay, lấy chiếc muỗng bạ ra, chậm rãi thưởng thức, lúc này nàng mới cảm thấy thư thái chút.
      Nàng xưa nay phải là người sợ nóng, nhưng mà đến mùa hè năm nay, biết vì sao dù làm gì cả người cũng nóng lên, người đầy mồ hôi, thế cho nên vào tháng Bảy, thể cứ mãi ngây ngốc ở trong phủ được, chỉ có thể tránh nóng hồ này. Nhưng mà mặc dù gió lạnh luôn thổi đến, nhưng vẫn khó có thể khắc chế loại khô nóng này như cũ, mỗi ngày đều phải ăn những món ngọt ướp lạnh hiếm có làm cho người ta cả líu lưỡi.
      Ngân Châm thấy nàng khổ sở như thế, cũng khỏi lo lắng, trước đó vài ngày có ý định mới ngự y đến xem mạch cho nàng, Tịch Nhan lại cự tuyệt, sau đó liền mang theo Ngân Châm tránh nóng ở nơi này, từ đó đến nay mười ngày, mỗi ngày đều có người bờ đưa tới những khối băng lớn, như vậy mới chống đỡ được.
      Nhưng ở thuyền nhiều ngày như vậy, tình hình nóng trong người nàng có chút nào giảm bớt, trong lòng Ngân Châm lo lắng càng ngày càng nhiều.
      Từ hai tháng sau khi Tịch Nhan từ trong hôn mê tỉnh lại, thân thể tốt hơn so với trước kia, nhưng bản nhân nàng lại trở nên sợ thầy thuốc, luôn giấu giếm tình trạnh bản thân, nếu ngẫu nhiên trong phủ có nha hoàn thoải mái, mời thầy thuốc đến xem bệnh, nàng lại trốn tránh rất xa. Mặc dù cho đến nay, nàng thể ăn uống được gì nhiều, chỉ có thể dùng những thứ đồ uống lạnh, nhưng nàng vẫn chịu chạy chữa.
      Dùng xong mâm sa băng, khô nóng người rốt cuộc dường như tan chút, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy đủ: “Mang thêm mâm nữa đến đây.”
      “Sườn Vương phi!” Ngân Châm lập tức phản đối, “ thể ăn nữa. Mâm này nữa là mâm thứ tư trong ngày hôm nay rồi.”
      Tịch Nhan nao nao, rồi mới lên tiếng đáp ứng, sau đó lại nằm chiếc giường lạnh, cánh tay vô lực che lên mắt, lại : “Được, ngươi ra ngoài trước , với các nàng bên kia cần đàn nữa, trờiquá nóng tát cả đều tạm nghỉ .”
      Ngân Châm nghe vậy, vén bức rèm che ra khoang thuyền, đứng mui thuyền, vừa đưa mắt nhìn, bỗng nhiên liền thấy xa xa con thuyền hoa sang trọng chậm rãi tới nên nhất thời ngẩn ra. Tuy rằng Ngân Châm cũng hiểu được Tịch Nhan làm được điều này như thế nào, nhưng mặt hồ lúc này ngoại trừ chiếc thuyền ta đứng tuyệt đối có chiếc thuyền hoa nhà khác xuất . Lúc này Ngân Châm nhìn thấy chiếc thuyền hoa sang trọng kia lớn, e là của nhà quan nào đó, nhất thời liền do dự có nên vào bẩm báo cho Tịch Nhan hay .
      Nàng ở bên này còn do dự, chiếc thuyền hoa kia dùng tốc độ cực nhanh đến gần rồi, khi chiếc thuyền hoa của Tịch Nhan và chiếc thuyền hoa bên kia gần tiếp giáp nhau, thân ảnh nữ tử yểu điệu từ trong lầu hai hoa lệ đột nhiên ra, ra là Đạm Tuyết!
      “Cửu Vương phi?” Ngân Châm kinh ngạc, đồng thời trong lòng lại dâng lên vui mừng, rốt cuộc có người có thể tới khuyên Tịch Nhan lên bờ. Tuy rằng, ta cũng biết quan hệ giữa vị Cửu Vương phi xưa nay luôn lãnh đạm này với Tịch Nhan đến tột cùng là như thế nào, nhưng bằng trực giác ta cảm thấy có hi vọng.
      Chiếc thuyền hoa bên kia lập tức có người đem hai chiếc thuyền tiếp xúc chỗ, Đạm Tuyết được người dìu đến trước mặt Ngân Châm, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như băng tuyết như trước, thản nhiên :“ Chủ tử nhà ngươi đâu?”
      “Sườn Vương phi ngủ trưa ở bên trong.”
      Đạm Tuyết lên tiếng, nhìn về phía chiếc thuyền hoa thượng sau đó mới : “Vì sao các người lại hồ nhiều ngày nay mà chịu lên bờ? Hay là, trong hồ này có bảo bối gì khiến cho chủ tử nhà ngươi luyến tiếc như vậy?”
      Ngân Châm khổ sở : “Nếu có bảo bối gì cũng còn tốt. Cửu Vương phi, dám đấu diếm, thân thể sườn Vương phi hình như có vấn đề gì đó, tự nhiên cả người đổ đầy mồ hôi. Nhưng người lại chịu lên bờ, nô tỳ rất khổ sở đây!”
      Nghe vậy, khóe miệng Đạm Tuyết nhịn được gợi lên ý cười giống như lạnh lẽo trào phúng, ánh mắt bất giác lại nhìn sang chiếc thuyền hoa phía sau mình, sau đó mới theo Ngân Châm vào trong khoang thuyền.
      Trong phòng, Tịch Nhan tựa hồ nghe được gì, chậm rãi ngồi dậy, vừa thấy Đạm Tuyết phía sau Ngân Châm, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tâm thần chấn động mạnh, đợi đến khi Ngân Châm lui ra ngoài liền mở miệng: “Nam Cung Ngự bảo đến sao?”
      Đạm Tuyết bất động thanh sắc ngồi xuống, rồi cười lạnh tiếng: “Ta nay là này Cửu Vương phi của Bắc Mạc, như vậy, sao có thể lung tung như vậy được?”
      Tịch Nhan nhíu mày nhìn nàng, trong lòng đoán ra nữ tử này đến tột cùng là đứng ở bên nào, vì thế liền tránh đề tài kia, mỉm cười : “Vậy tới làm gì? Chẳng lẽ là vì có lòng tốt đến thăm ta?”
      Đạm Tuyết nhanh chậm nhấp ngụm trà, thanh lạnh lùng : “Ta phải kẻ hảo tâm. Chỉ là có người hai ngày nay gặp được , e sợ xảy ra chuyện gì. Ta được người ta nhờ vả đến xem rốt cuộc thế nào. Dù sao người đó cũng có thể nắm trong tay mọi chuyện, ngay cả nhất cử nhất động của đều nằm trong lòng bàn tay của .”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 175
      Nghe xong lời của Đạm Tuyết, trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên sáng tỏ như gương, khẽ nhếch khóe miệng cái, lại nằm lại giường, nở nụ cười hé lộ lúm đồng tiền như hoa: “Vậy nay nhìn thấy được rồi, vừa lòng chưa?”
      Đạm Tuyết cười lạnh tiếng:“Ta đương nhiên là vừa lòng, chỉ sợ có người hài lòng.”
      Chỉ mới nghe đến câu này, cả người Tịch Nhan liền cảm thấy khô nóng trở lại, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, cơ hồ thấm ướt cả mép tóc. Nhưng nàng vẫn cười, cầm lấy chiếc quạt phe phẩy: “Ai? Nếu hài lòng có thể tự mình tới hỏi ta, sau lại mai danh tính như vậy, còn phải nhờ vả người khác là sao đây?”
      Nghe vậy, Đạm Tuyết nở nụ cười hiếm hoi: “ muốn gặp người đó sao?”
      Tịch Nhan cười lạnh tiếng, bỏ cây quạt trịch xuống: “Ta muốn biết ‘Người đó là ai?” Dứt lời, nàng cũng đợi Đạm Tuyết trả lời, liền mở miệng gọi Ngân Châm.
      Nhưng gọi liên tiếp hai tiếng, vẫn thấy ai lên tiếng trả lời, Tịch Nhan thở dốc, hơi thở trở nên dồn dập, cảm thấy thân mình vô cùng nặng nề, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
      Đạm Tuyết nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, sắc mặt hơi biến đổi. Tịch Nhan dùng hết sức đứng dậy, xốc lên bức rèm che về mũi thuyền, lại gọi to: “Ngân Châm.”
      Lúc này Ngân Châm giống như mới nghe được lời gọi của nàng, vội vàng từ khoang ra, liền nhìn thấy sắc mặt Tịch Nhan ửng hồng kỳ lạ, chỉ thoáng ta cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng qua dìu nàng: “Sườn Vương phi, làm sao vậy?”
      Tịch Nhan dựa vào trong lòng ta, thân thể chịu được mềm nhũn xuống, ngã ngồi ở thuyền, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trong đầu hoàn toàn hỗn độn, trước mắt cũng mông mông lung lung.
      Trong lúc mơ mơ hồ hồ, nàng chỉ nghe thanh hoảng sợ của Ngân Châm vang ở bên tai: “Vương gia, ngài mau tới a, sườn Vương phi xảy ra chuyện......”
      Toàn thân Tịch Nhan vô lực, nhưng vẫn cố nắm giữ tay ta lại, muốn hỏi câu ta gọi Vương gia là ai, nhưng mà vừa định mở miệng, cổ họng bất chợt có cảm giác ngọt ngọt, mùi máu tươi dâng lên, còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngụm máu tươi phun thẳng ra.
      “Nhan Nhan!”
      Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy giọng vô cùng quen thuộc, dường như luôn quanh quẩn trong giấc mộng của nàng bấy lâu nay......
      Tịch Nhan mệt mỏi mở mắt ra, bị người nào đó ôm vào trong lòng, nàng dùng hết sức lực ngẩng đầu lên, muốn thấy mặt người đó, nhưng trước mắt lại giống như bị ngăn cách bởi lớp lụa mỏng, chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng mà thôi.
      Bóng dáng như vậy giống như từng quen biết.
      Nhưng cũng nhìn được.
      Tịch Nhan nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng tối.
      Sáng sớm trời mưa, ngay cả chim chóc cây cũng ngừng hót, trong viện hoàn toàn vắng vẻ, mà trong phòng cũng im lặng như tờ, chỉ có các khối băng đặt ở bốn góc phòng tan ra, thanh của giọt nước mưa rơi xuống từng giọt từng giọt, thỉnh thoảng tí tách tiếng, nhưng cũng cực kỳ .
      giường, ý thức Tịch Nhan chậm rãi được khôi phục, mí mắt nặng nề chậm rãi mở ra, nhìn hồi lâu mới phát mình trở về căn phòng trong Hi Vi viên.
      Chậm rãi ngồi dậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy cái gì đó đúng, ngẩng đầu lau trán mình, nhưng thấy có giọt mồ hôi nào, lại sờ sờ thân thể của mình, nhưng cũng chút cảm giác khô nóng.
      Sau khi nao nao, Tịch Nhan phút chốc nhớ lại việc trước khi hôn mê, nhìn thoáng qua bốn phía, liền mở miệng gọi người: “Ngân Châm?”
      Cửa chậm rãi bị đẩy ra, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thoáng kinh hài đến mức tỉnh táo hoàn toàn.
      Người đó đứng ở cửa, quần áo đơn giản, thân hình cao to, ánh mắt thâm thúy ôn nhu nhìn về phía nàng, thời gian dường như trải qua ngàn năm.
      Ngàn năm? Tịch Nhan dời tầm mắt, ôm lấy ngực mình, khẽ nhíu mày, khóe miệng ra tia cười lạnh lẽo.
      Làm sao có ngàn năm đây? Sau khi tỉnh lại như qua đời người, cũng bất quá chỉ mới bảy tháng mà thôi.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi tới, đặt chén thuốc cầm trong tay bàn bên cạnh giường, thản nhiên : “Cảm thấy khỏe hơn uống thuốc ngay .”
      Tịch Nhan cúi đầu, lẳng lặng xoa huyệt thái dương của mình, khóe miệng vẫn cười lạnh như trước: “Chàng cứu ta sao? Đa tạ.” Dứt lời, nàng lại ngẩng đầu lên, hướng về phía ngoài cửa gọi Ngân Châm.
      Hồi lâu sau vẫn có ai đáp lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc thở dài tiếng: “Ngân Châm ở nơi này.”
      Tịch Nhan cảnh giác nhếch mày lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía : “Vậy ta ở nơi nào?”
      “Ở phủ cũ bên kia, phải đợi thu dọn xong tất cả mọi thứ, ngày mai mới có thể đến đây.”
      “Phủ cũ?” Tịch Nhan phút chốc đứng bật dậy, vòng ở trong phòng, ràng là phòng mình trong Hi Vi viên, sao lại Ngân Châm ở phủ cũ?
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng ngồi bên cạnh giường, nhìn nàng vòng ở trong phòng, bạc môi khẽ nhếch lên nhưng lại biến mất cực nhanh.
      Tịch Nhan rốt cuộc ý thức được có cái gì đúng – hương thơm trong phòng này, mùi thơm quanh quẩn ở trong khí chính là nàng mùi hương nàng hay dùng trước kia, mùi thơm nhàng mà ngọt ngào. Nhưng loại hương thơm này nàng dùng từ nửa năm trước.
      Thản nhiên liếc mắt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Hoàng Phủ Thanh Vũ cái, nàng tiến lên mở cửa sổ ra, ập vào mắt cũng là hoa viên xa lạ.
      Dưới mái hiên, vài nha hoàn nhìn quen mặt tụ tập chỗ giọng gì đó, bỗng nhiên thấy nàng mở cửa sổ ra, tất cả các ánh mắt tò mò đều tập trung về phía bên này.
      Tịch Nhan Nhanh chóng đóng cửa sổ lại, đứng ở bên cửa sổ cảm thấy cả người vô lực.
      nơi này gọi là thân vương phủ, cũng chính là phủ đệ mới sau khi tân đế đăng cơ ban thưởng cho.
      Chỉ là, giờ này khắc này, Tịch Nhan đứng ở căn phòng này giống như đúc căn phòng trong phủ cũ, trong lòng khỏi cảm thấy châm chọc.
      Nhìn làm khói chậm rãi tỏa ra từ trong lò xông đặt bàn, Tịch Nhan khẽ cười lạnh tiếng, lấy ly trà đến, cổ tay nghiêng qua, nước trà nhất thời đều chảy vào trong lò xông, thanh rất vang lên, dập tắt mùi thơm trước kia nàng rất thích.
      Sau đó, nàng mới xoay người, cười nhìn về phía : “Sao vậy, ai cho chàng biết, nửa năm nay ta còn thích mùi thơm này sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi rũ mắt xuống, khóe miệng lại cong lên: “Nhan Nhan, đây là phòng của ta.”
      Tịch Nhan cười nhạo ra tiếng, chén trà cầm trong tay ngưng lại: “Như vậy là ta làm phiền rồi.”
      Dứt lời, nàng nhấc tới váy lên thẳng về phía cửa, ngờ vừa mới được hai bước liền dừng lại, cúi đầu nhìn về xuống bộ đồ mỏng manh người mình, khẽ cứng thân mình lại.
      Phía sau có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Tịch Nhan hề cử động, cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đem chiếc áo choàng mỏng manh khoác lên đôi vai của nàng, bàn tay lại thuận thế xuống, vòng quanh chiếc eo mảnh khảnh của nàng.
      Chiếc cằm của chậm rãi đặt đỉnh đầu mềm mại của nàng, thanh trong trẻo của như truyền xuống từ trời cao: “Đây cũng là phòng của nàng......”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :