1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 166

      Hôm sau, gió to tuyết lơn, lúc Thập Nhất cùng Thập Nhị khó khăn lắm mới đến được cửa chùa, từ xa xa chỉ nhìn thấy cổng chùa đóng chặt cùng với thân ảnh quỳ, tuyết phủ khắp cả người, giống như cơ thẩ bị đóng băng cả rồi.
      “Thất ca!” Thập Nhị thét lên tiếng kinh hãi, vội vàng xông đến, mạng mẽ vuốt lớp tuyết đọng người Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      “Thất ca......” Thập Nhất quỳ xuống ở trước mặt , nhìn thấy lông mi, chân mày, tóc mai của đều đóng thành lớp băng mỏng, thanh nhịn được trở nên run run, vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Thanh Vũ, cảm giác lớp băng mỏng hóa thành dòng nước trong lòng bàn tay mình, “Làm sao Hoàng tổ mẫu có thể nhẫn tâm như vậy......”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi lắc lắc đầu, nhưng vẫn kiên định quỳ gối tại nơi đó như trước.
      Thập Nhị nhìn thấy quỳ gối trong tuyết, nửa người bên dưới cơ hồ đều bị tuyết vùi lấp, nhịn được rống lên tiếng, dùng sức bản thân kéo lên: “Thất ca huynh đứng lên trước , huynh cứ như vậy làm tổn thương đến thân thể!”
      “Các đệ tránh ra.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên trả lời, giữ chặt tay Thập Nhị, cho dùng lực.
      Thập Nhị đứng dậy, hung hăng đá cước vào trong tuyết, căm tức quát lên: “Huynh biết Hoàng tổ mẫu nhất định bao giờ lấy thuốc cứu Thất tẩu! Huynh muốn cùng nàng chết như vậy, chỉ có huynh nhận phần thua thôi! Tất cả lợi thế đều ở tay Hoàng tổ mẫu, huynh làm sao mà thắng được! Từ khi Hoàng tổ mẫu bắt đầu cho Thất tẩu uống thuốc, bà nắm phần thắng trong tay rồi!”
      bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ôm lấy Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất ca, huynh buông tay , đáng, đáng!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lời, chỉ đem cánh tay Thập Nhị kéo xuống, Thập Nhị ngẩn ra, còn muốn tiến lên, lại bị Thập Nhất kéo lại:
      “Thập Nhị, đệ đừng quên trong đám huynh đệ chúng ta, người được Hoàng tổ mẫu sủng ái nhất chính là Thất ca, nếu có cơ hội, Thất ca buông tay đâu.”
      “Có cơ hội gì?” Thập Nhị nổi giận đứng lên, “Chẳng lẽ đợi cho nửa người dưới của Thất ca bị phế , mới đoạt được cơ hội kia sao?”
      Vừa dứt lời, bỗng dưng nghe thấy cửa chùa vang lên tiếng nặng nề, cửa mở, người ra cũng là nha hoàn Lục nhi.
      “Thất gia, Thái Hậu , mời Thất gia quay trở về, cần vì vài chuyện hay vài người xứng đáng mà phá yên tĩnh nơi chốn thanh tu núi này.” Lục nhi chuyển đạt từng câu từng chữ trong lời của Thái Hậu, có chút lo lắng nhìn hai má tái xanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      “Hoàng tổ mẫu tại làm gì?” Thập Nhất hỏi.
      Lục Nhi do dự lát: “Thái Hậu lão nhân gia dùng bữa sáng.”
      Chỉ thoáng Thập Nhị tức giận đến đỏ cả mặt: “Thất ca, huynh có nghe thấy ? Hoàng tổ mẫu căn bản nắm chắc thắng lợi trong tay, huynh có cơ hội đâu!”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn quỳ gối nơi đó, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên ý cười nhợt nhạt.
      nhớ tới lúc trước, thời điển cùng Tịch Nhan ngao du ở trại hoa, có đêm, nàng đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh lại, mở mắt ra thấy , đầu đầy mồ hôi lạnh dần dần tan mất, nằm ở trong lòng , lòng bình tĩnh lại, bỗng nhiên tiến đến bên tai thủ thỉ: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng đoán xem tại ta nghĩ đến câu gì?”
      tất nhiên là đoán được, nàng liền cúi đầu nở nụ cười, giọng mềm mại, sinh động, chậm rãi rót vào tai : “Thiên bất đoạt nhân nguyện.”
      "Thiên bất đoạt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang" (Trời phụ lòng người, rốt cục cũng gặp được chàng)
      Nàng vốn phải là người cởi mở, nhưng đêm đó, nàng lại ra những lời như vậy với , trong lòng khỏi xúc động.
      Mà nay, bỗng dưng nhớ lại những lời này. Hít sâu vào hơi, nhìn về phía chân trời mênh mông.
      Nếu thiên ‘Thiên bất đoạt nhân nguyện’, như vậy, nàng có việc gì.
      lại tiếp tục quỳ, thoắt cái lại qua thêm nửa ngày, Thập Nhị ở bên đau lòng đến nỗi dậm chân, nhưng rốt cuộc vẫn lay chuyển được Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc nhìn về phía Thập Nhất cũng là hề có biện pháp nào.
      Nhìn thấy sắc trời có dấu hiệu tuyết lại sắp rơi nữa, Thập Nhị để ý đến lời khuyên can của Thập Nhất, định chạy vọt vào trong tìm Thái Hậu để lý luận, nhưng đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng và hỗn độn, ngoái lại nhìn, ra là Ngô Trung đệ tử của thái giám tổng quản Tống Đức Phúc trong cung.
      Ngô Trung vừa thấy mấy người bọn họ, sắc mặt nhất thời thay đổi hẳn, vội vã tiến lên quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa : “Thất gia, Thập Nhất gia, Thập Nhị gia, sao các ngài lại có thể ở nơi này? Hoàng thượng ở điện đột nhiên ngất xỉu, ngự y đến khám, nhưng lại ......”
      Ba người đồng thời thay đổi sắc mặt.
      cái gì?” Thập Nhị vội giữ chặt cổ áo Ngô Trung, “Phụ hoàng có chuyện gì?”(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Ngô Trung khóc lớn lên: “ Hoàng thượng chỉ sợ là tỉnh lại --”
      Thập Nhị đứng bật dậy, rút lui vài bước, thân mình Thập Nhất cũng cứng đờ thể nhúc nhích, mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thay đổi, vừa muốn đứng dậy, lại cả kinh khi nhận thấy hai chân mình sớm mất tri giác.
      muốn trì hoãn Thập Nhất cùng Thập Nhị, trầm giọng : “Các đệ về cung trước , ta theo sau.”
      Thập Nhất cùng Thập Nhị lấy lại tinh thần, lên tiếng đáp ứng, vừa xoay người liền chạy xuống núi.
      Ngô Trung thấy Thập Nhất, Thập Nhị rời , lại nhìn sắc mặt khổ sở của Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn do dự gọi: “Thất gia......”
      “Còn chưa mau vào báo tin!” Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Thanh Vũ đảo qua người Ngô Trung làm sợ tới mức da đầu run lên, té ngay cửa chùa, dùng sức gõ cửa.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cắn răng quỳ gối trong tuyết, dùng hết khí lực toàn thân muốn tự mình đứng lên mau chóng hồi cung, nhưng cơ thể còn chút lực nào, từ trước tới nay chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế, nhịn được nhắm mắt lại nở nụ cười lạnh.
      Chỉ lát sau, từ trong chùa ùa ra đám người đến, Thái Hậu cũng ở trong đám người đó, bỗng dưng thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ còn quỳ gối nơi đó, nhất thời tức giận đến nỗi cả người phát run, cho thị nữ dìu đỡ, tiến lên tát mạnh mặt : “Con còn quỳ gối nơi này làm cái gì? Vì nữ nhân kia, ngay cả phụ hoàng của mình con cũng cần sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hề động đậy, vẻ mặt cũng lộ ra nửa phần đau thương, chỉ ngưng mắt nhìn Hoàng tổ mẫu trước mặt luôn luôn ôn hòa, nay lại đột nhiên trở nên sâu lường được.
      Thái Hậu thấy có phản ứng, nhất thời càng thêm giận dữ: “Phụ hoàng của con sắp rồi, như vậy bất ngờ, tin tưởng đám người lão Tứ, lão Bát cũng ngồi yên mà nhìn, tại con trở về vẫn còn kịp, còn mau đứng lên!”
      Thần sắc đạm mạc của Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc lộ ra chút bi ai lạnh lẽo.
      giờ, phụ thân của sắp qua đời, tổ mẫu của dạy cho nên mau chóng trở về bày mưu tính kế hòng chiếm được vị trí cao cao tại thượng kia.
      Bỗng nhiên trong lúc đó cảm thấy buồn cười, cười như điên nhưng tâm trí đồng thời lại lên điều gì đó, nở nụ cười lạnh nhìn về phía Thái Hậu trước mắt: “Hoàng tổ mẫu, nếu có tâm muốn tôn nhi lên ngôi vị hoàng đế, như vậy, hãy cứu lấy nữ tử mà tôn nhi muốn .”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 167
      Huệ An năm ba mươi hai, kiện chấn động Bắc Mạc xảy ra, đó là hoàng đế Hoàng Phủ Lân đột nhiên băng hà. Lục bộ lập tức ban hạ chiếu thư, cả nước để tang ba tháng.
      Lúc này, trong triều lâm vào tình cảnh hoàn toàn hỗn loạn do tiên đế băng hà đột ngột, căn bản chưa từng lập di chiếu, mà các vị hoàng tử, ai cũng đều có năng lực kế thừa ngôi vị hoàng đế, trong nhất thời, người thừa kế ngôi vị hoàng đế bị cạnh tranh vô cùng gay cấn.
      Thừa Kền cung, nơi đặt qua tài của hoàng đế.
      Bốn phía linh đường đều tràn ngập tang phục, hậu cung phi tần cùng cung nữ khóc lớn, có vài người vì liên tục quỳ mấy ngày mà ngất , mỗi lúc như vậy, bên ngoài có thái giám mặc tang phục vào cửa, khiêng các nàng ra. Bởi vậy mấy ngày kế tiếp, trong linh đường chỉ còn vài cung nữ ít ỏi, tiếng khóc cũng gần như còn nữa.
      Trước quan tài, Hoàng Phủ Thanh Vũ trong tang phục mình quỳ tại nơi đó, nhưng vẻ mặt của vẫn trầm tĩnh như trước, nhưng vẫn che giấu được tiều tụy.
      lúc lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng trong tang phục tương tự xuất ở cửa đại điện, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, khẽ giật mình, nhấc chân tiến vào, quỳ xuống bên cạnh , thấp giọng : “Thất ca, hôm nay chẳng phải đến phiên lão Lục canh giữ linh cửa sao? Huynh quỳ mấy ngày rồi?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên lắc đầu, vẫn chưa mở miệng gì.
      Ngừng chút, Hoàng Phủ Thanh Thần lại : “Thất ca, đệ cũng biết bây giờ mà những lời này trước linh cửu của phụ hoàng là tốt, nhưng nay lão Tứ, lão Bát, lão Thập ở trong triều cấu kết với các đại thần hơn nữa lại lui tới thân mật với vài vị hoàng thúc. Huynh lại suốt ngày quỳ gối tại nơi này...... Nhiều năm cố gắng cùng trù tính như vậy, huynh đều cần sao?”
      “Lão Cửu.” Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc mở miệng, thanh khàn khàn, “Phụ hoàng vừa mới băng hà, ta muốn nghĩ tới chuyện khác.”
      “Làm sao đệ nghĩ được chứ?” Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh tiếng , “Huynh gặp sắc mặt của đám người lão Tứ thôi -- Thất ca, ngày ấy phụ hoàng sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ gọi huynh đến, gì sao?”
      Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên ý cười thảm đạm.
      Ngày ấy, từ Lăng Tiêu sơn trở về cung, trong tẩm cung hoàng đế sớm có nhiều người quỳ xuống, chỗ long sàn chỉ có tổng quản thái giám Tống Đức Phúc quỳ gối.
      bao lâu sau, long sàn đột nhiên truyền đến tia động tĩnh, những người quỳ phía dưới người nào dám cử động, tất cả đều dựng lỗ tai lên. quỳ gối chỗ cuối cùng, trong lòng lại tràn đầy bi thương, thậm chí ngay cả khi Tống Đức Phúc liên tiếp gọi mình vài tiếng đều nghe được.
      Cho đến khi Thập Nhất đến bên cạnh , thức tỉnh : “Thất ca, Tống Đức Phúc gọi huynh.”
      hoảng hốt ngẩng đầu lên, mới phát ánh mắt mọi người cơ hồ đều tập trung ở người mình, cũng rốt cuộc nghe thấy thanh của Tống Đức Phúc: “Thất gia, Hoàng thượng gọi Thất gia.”
      đứng lên, vào quỳ xuống bên long sàn. Hôm qua người còn là vị hoàng đế tinh thần minh mẫn, hôm nay liền suy sụp giống như ông lão trăm tuổi, gần như dầu hết đèn tắt, bàn tay nắm ở mép giường.
      chậm rãi vươn tay ra, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có thể đụng vào tay phụ hoàng, lần đầu tiên run run gọi ra hai chữ “Phụ hoàng”.
      Hoàng đế chỉ nhìn như vậy, ánh mắt sớm đục ngầu tan rã, môi hơi run run, nhưng căn bản phát ra thanh gì cả.
      rốt cuộc rơi lệ: “Phụ hoàng...... Mẫu hậu, đợi người, luôn luôn chờ đợi người......”
      Ánh mắt đục ngầu của hoàng đế đột nhiên thanh minh trong nháy mắt, cuối cùng, lại nhanh chóng tan rã, nhưng lúc tan rã này đây lại trở thành vĩnh cửu.
      Ngự y vội tiến lên bắt mạch cho hoàng đế, nhưng lâu chút động đậy, Tống Đức Phúc quỳ gối phía sau , dập đầu mạnh xuống đất, gào khóc lên: “Hoàng thượng – băng hà --”
      Dường như tất cả mọi người trong trạng thái bất động chỉ chờ đợi lúc này, chỉ vì chờ đợi câu kia mà thôi.
      Dường như, chỉ có đợi câu kia vang lên, mới có thể ra được an tâm.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng cũng bất cứ điều gì nữa, chỉ thấp giọng : “Thất ca, huynh mấy ngày hồi phủ, nơi này để đệ canh giữ cho, huynh nên về trước nghỉ ngơi lát .”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hề động đậy, giống như nghe được lời .
      “Thất ca.” Hoàng Phủ Thanh Thần đè lại vai , “Nàng nay vẫn hôn mê bất tỉnh, huynh nên trở về xem ?”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc chợt lóe lên, sau lát, gật gật đầu đứng dậy, ra khỏi linh đường.
      Toàn bộ hoàng cung chìm trong bầu khí cực kỳ hiu quạnh, thân mình như ở nơi người, con đường phía trước dài, cảm thấy hơi lạnh ngừng đánh úp lại, thâm nhập vào tận phế phủ, lạnh thấu cả nội tâm.
      Phía sau có tiếng bước chân vội vã truyền đến, làm như nghe thấy, lập tức nhanh về phía trước.
      Người kia đột nhiên chạy đến trước người , quỳ mạnh xuống đất, ra là tiểu thái giám: “Thất gia, Thái Hậu lão nhân gia ở tại Duyên Thọ cung chờ Thất gia, Thất gia xem như thương hại cho chúng nô tài, xin người gặp Thái Hậu!”
      vẫn chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả liếc mắt cái cũng thèm nhìn tới tên tiểu thái giám kia, vòng qua tên tiểu thái giám, tiếp tục tiến về phía cửa cung.
      Ra khỏi cung, nhảy lên ngựa, đường chạy nhanh như bay trở về phủ, cảnh tượng trong phủ cũng lâm vào tình cảnh giống trong cung.
      Thôi Thiện Duyên chờ ở cửa, hầu hạ xuống ngựa, vừa thấy xoay người muốn đến Tây viện ngay, vội lên tiếng: “Thất gia, nên thay đổi y phục trước ?”
      cúi đầu xuống, lúc này mới phát mình còn mặc đồ tang, vì thế liền trở về viện của mình thay đổi y phục hàng ngày, sau đó mới đến Hi Vi viên.
      Trong phòng Tịch Nhan, nhiệt khí từ lò than tỏa ra rất ấm áp, vừa vào cửa, liền bị luồng khí ấp áp ập vào mặt, Ngân Châm ở bên trong hầu hạ tuy rằng chỉ mặc váy áo mỏng manh nhưng đầu vẫn đầy mồ hôi.
      Mặc dù trong phòng rất ấm áp, nhưng tay chân Tịch Nhan nằm giường vẫn lạnh lẽo như trước, mặt hề có chút huyết sắc.
      Ngân Châm vốn chà lau người cho Tịch Nhan, vừa nhìn thấy , vội vàng quỳ xuống: “Thất gia.”
      tiến lên, tiếp nhận chiếc khăn trong tay ta.
      Ngân Châm ngầm hiểu, đem khăn đưa cho , còn mình rời khỏi phòng.
      ngồi xuống ở bên giường, đầu tiên là tinh tế lau mặt cho nàng, sau đó đến đôi tay nàng, từng chút từng chút , cẩn thận dụng tâm, xoa xoa lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.
      Bỗng dưng nhớ đêm ba mươi năm cũ, khi lau nước chân nàng, vẻ mặt nàng mang theo chút khiếp sợ, chút được tự nhiên.
      Nhưng mà nay --
      giương mắt nhìn về phía dung nhan trắng bệch hề tức giận của nàng, chậm rãi đem bàn tay lạnh lẽo của nàng dán vào môi mình: “Nhan Nhan......”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 168

      Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngồi ngay đầu giường, đem Tịch Nhan ôm vào trong lòng mình, làm cho nàng dựa vào trong ngực mình mà ngủ, nhìn suối tóc đen tuyền của nàng xỏa xuống, bỗng nhiên trông thấy quyển sách truyền kỳ nàng chưa xem xong còn đặt ở bên gối.
      vốn bao giờ xem loại sách như thế này nhưng vì muốn cho nàng có thứ để giải trí nên mới sai người tìm về.
      khỏi nhớ tới buổi trưa êm ấm ngày đó, nàng ngồi phía đối diện, vừa xem quyển sách trong tay vừa cười rộ lên.
      nhịn được khẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu, nhàng hôn lên tóc mai của nàng, hồi lâu sau, mới cúi đầu mở miệng: “Nàng có biết hay , Thập Nhị chỉ lần với ta nên buông tay . Nữ tử thế gian này nhiều như vậy, cho dù có nàng, cũng còn có thể có người khác. Trước kia ta chỉ cảm thấy tính tình của vẫn còn trẻ con, hay lung tung, nhưng tại ngẫm lại, ra đúng.”
      “Nhan Nhan......” nhàng hôn lên vành tai của nàng, bên tai ở nàng thào, “Nếu phải nàng, là tốt biết bao......”
      cứ ôm nàng như vậy, vẫn nhúc nhích, thời gian dường như ngừng trôi.
      biết trải qua bao lâu, nhặt lên quyển sách truyền kỳ kia lần nữa, lật đến trang nàng xem trước kia, bắt đầu giọng đọc cho nàng nghe.
      Thanh trầm thấp, nhu hòa, giống như có mặt trời chói chang nhô lên cao làm cả căn phòng trở nên nóng bức, mồ hôi trán chậm rãi chảy ra, ngay cả trong mắt cũng đọng lại những giọt mồi hôi.
      Đọc đến chỗ buồn cười, cũng nhịn được cười : “Nhan Nhan, là...... buồn cười lắm......”
      quyển sách truyền kỳ mỏng manh, chưa đầy canh giờ cũng có thể xem xong, nhưn đọc cho nàng nghe cũng gần hai canh giờ.
      Nàng cứ như vậy tựa vào trong ngực , dán sát tai vào chỗ trái tim đập mạnh mẽ của .
      ràng gần như vậy, nhưng sao lại cách xa vời vợi......
      Nếu như đây là cả đời, như vậy, đến tột cùng ai đau nhiều hơn ai?
      Bình minh rồi đến hoàng hôn, ngày qua đêm xuống, trong mắt cũng bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi. Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc lên ở phía đông, rốt cuộc cũng chậm rãi buông nàng ra, sửa sang lại mái tóc xõa gối cho nàng, vén lại tấm chăn bông dày cho nàng.
      Còn nàng, vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, hề tức giận.
      Chậm rãi xoa hai má của nàng, môi giật giật, nhưng chung quy cũng gì thêm.
      đứng dậy, rời .
      ----------------------------------------------------------------
      Tịch Nhan rốt cuộc tỉnh lại.
      Nhưng khi nàng tỉnh lại, ngờ là chuyện tháng sau. Thiên hạ biến đổi rất lớn.
      Lúc đó, nàng chậm rãi mở mắt ra, trước mắt có nữ tử, mí mắt buông xuống, tinh tế lau rửa ngón tay cho nàng, chút chú ý tới nàng tỉnh lại.
      Cho đến nàng gọi lên tiếng “Ngân châm”, ta mới ngẩng đầu lên, chỉ thoáng, kinh ngạc lẫn vui mừng tràn ngập hai mắt, nhịn được lại rơi lệ: “Sườn Vương phi!”
      Tịch Nhan nhìn nước mắt ta ràn rụa mặt, chậm rãi nâng tay lên, xoa mặt của nàng, cười khẽ: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì?”
      “Sườn Vương phi --” Ngân Châm quỳ xuống bên giường, nằm trong tay nàng khóc lớn, “Người ngủ hơn tháng, sao bây giờ mới tỉnh --”
      Hơn tháng? Tịch Nhan kinh ngạc, vừa rồi cảm thấy cả người mình vô lực, sau đó, những chuyện xảy ra trước kia liên tiếp về vào trong đầu, nàng chậm rãi xoa bụng mình, cười tiếng: “Mới hơn tháng sao, ta còn tưởng là cả đời......”
      Nghe những lời ấy, Ngân Châm khóc càng lớn tiếng hơn. Đợi đến khi vất vả lắm mới dừng lại bể nước mắt mênh mông, ta mới đột nhiên nhớ tới chuyện, đứng dậy, lấy tay lau lung tung những giọt nước mắt còn đọng khóe mắt : “Nô tỳ cho Thôi tổng quản biết, để ông ta qua phủ đệ mới bẩm báo cho Vương gia --”
      “Ngân Châm.” Tịch Nhan bỗng dưng gọi nàng lại, “Ta cảm thấy vừa đói vừa khát, ngươi tìm chút thức ăn đến cho ta, được ?”
      Ngân Châm bối rối quay đầu lại, nước mắt mặt còn chưa khô hẳn, hoảng hốt lại kinh ngạc gật gật đầu: “Nô tỳ ngay, sườn Vương phi đợi chút.”
      Tịch Nhan cười khẽ gật gật đầu, quả nhiên bao lâu sau Ngân Châm liền dẫn người bưng đống thức ăn tiến vào, lại sai người dìu Tịch Nhan đứng lên rửa mặt, sau đó đưa đủ loại thức ăn đến bên giường: “Sườn Vương phi muốn ăn cái gì? Cháo nhuyễn đây, mọi thứ phòng bếp đều chuẩn bị cả...... Hôm nay phủ đệ mới bên kia còn đưa tới bí rợ do Thổ Phiên tiến cống, nghe rất khó kiếm, đợi sườn Vương phi dùng bữa xong nô ty sai người trình lên cho người xem.”
      Nằm hơn tháng, chỉ dựa vào ít thức ăn lỏng để chống đỡ thân thể, Tịch Nhan quả đói bụng, nhưng cũng dám ăn uống quá độ, chỉ ăn chén cháo.
      Ngân Châm ở ngay bên, từng chút hầu hạ nàng ăn cháo xong mới nở nụ cười, trong mắt lại chứa ngấn lệ.
      Tịch Nhan nhìn ta sau đó cho người dọn hết thức ăn xuống, nhịn được cười cười, nhất thời lại nhìn thấy cái được gọi là bí rợ Thổ Phiên, bỗng nhiên nhớ tới chuyện: “Ngươi lúc nãy vừa , phủ đệ mới gì?”
      Đề cập đến chuyện này, Ngân Châm thoạt đầu ngẩn ra, sau đó lập tức lại rơi lệ: “Sườn Vương phi mê man hơn tháng, biết xảy ra bao nhiêu chuyện lớn. Hoàng thượng...... , là tiên đế gia băng hà , tân đế đăng cơ --”
      Tịch Nhan bỗng dưng nắm chặt tay ta, vẫn thể tin được những gì mình nghe là : “Ngươi cái gì? Tiên đế băng hà, làm sao có thể đột nhiên như vậy? Vậy tân đế là ai?”
      Ngân Châm mếu máo khóc : “Tiên đế đột nhiên băng hà, nô tỳ nghe vẫn chưa lập hạ di chiếu, sau đó, vương công đại thần đều đề cử Tứ gia trở thành tân đế. Tứ gia...... Hoàng thượng sau khi đăng cơ, Thất gia liền được phong là thân vương, còn các vị gia khác cũng đều được phong vương.”
      Tịch Nhan hốt hoảng nghe thuật lại cũng lên tiếng.
      Ngân Châm tiếp tục khóc : “Sau khi phong thân vương xong, Hoàng thượng liền ban thưởng phủ đệ mới cho các vị thân vương...... Người trong phủ này cơ hồ đều chuyển qua phủ đệ mới, chỉ còn lại Hi Vi viên của chúng ta thôi. Thôi tổng quản sườn Vương phi còn bị bệnh nặng, nên hoạt động nhiều, nếu chuyển sang nơi ở mới, sợ sườn Vương phi thích ứng được lại ảnh hưởng đến bệnh tình, nên để cho chúng ta ở lại trong phủ......”
      Tịch Nhan lẳng lặng nghe xong, mân môi được lời nào, hồi lâu sau, có chút hiểu ra nở nụ cười: “Thôi tổng quản có đạo lý, phủ đệ mới kia, ta chỉ sợ thể ở được.”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 169

      Người đời thường chuyện đời thay đổi liên tục, sau khi Tịch Nhan tỉnh lại mới cảm nhận được điều ấy.
      thực tế, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sau khi lâm vào hôn mê còn có thể tỉnh lại.
      Lần đó, ngay cả nàng cũng cảm giác ràng được sinh mệnh trong cơ thể mình dần dần xói mòn, nàng chưa từng có cảm giác tới gần với cái chết hơn bao giờ hết như lúc ấy. Hoàng Phủ Thanh Vũ là người, phải là thần, trước khi hôn mê, nàng cũng ngờ còn có thể đem cứu mình sống lại.
      Nhưng mà, giờ này khắc này nàng quả tỉnh lại, thậm chí, toàn thân từ xuống dưới, từ trong ra ngoài chút ốm đau, tinh thần khoẻ mạnh như chưa hề bệnh bao giờ.
      Nàng chậm rãi dạo bước trong hoa viên, vương phủ từng đông đúc như vậy, giờ phút này, có vẻ hoang vắng tiêu điều.
      Các viện vẫn trông giống như lúc trước, vẫn được dọn dẹp sạch , trong hoa viên cũng gọn gàng ngăn nắp như cũ, nên nẩy mầm nẩy mầm, nên nở hoa nở hoa, giống như có biến quá gì cả.
      Chỉ là thiếu người mà thôi.
      Giờ phút này trong vương phủ, chỉ có trong Hi Vi viên của nàng có mười mấy tỳ nữ, bà vú, cộng thêm người gác cổng cùng hơn mười gã sai vặt, nàng thấy thị vệ nào. Bởi vậy, mặc dù tiểu viện vẫn đông người như cũ nhưng lại đơn độc trong vương phủ rộng lớn nên có vẻ tịch liêu cùng châm chọc.
      Tịch Nhan ngồi nửa ngày ở trong hoa viên, rốt cuộc cảm nhận được điểm này, đột nhiên bật cười, đứng lên gọi: “Ngân Châm.”
      Ngân Châm theo hầu bên cạnh vội tiến lên, Tịch Nhan kéo tay ta, lúm đồng tiền như hoa: “Ngươi cùng ta vòng trong vương phủ. Sống trong phủ lâu như vậy, còn có rất nhiều chỗ ta chưa từng qua!”
      Trong lúc Ngân Châm còn sợ run bị Tịch Nhan kéo về phía Đông viện.
      Nhìn Tịch Nhan ở bên trong Đông viện chốc lại ngừng lại xem xét, dường như nàng rất quen thuộc với mọi thứ ở đây, trong lòng Ngân Châm khỏi nghi hoặc. Đông viện là nơi ở lúc trước của Lâm Lạc Tuyết, nhưng biết vì sao Tịch Nhan lại đứng ở chỗ này mơn trớn gốc cây cổ thụ giống như hồi tưởng lại điều gì đó,.
      Tịch Nhan mặc bộ váy tím đơn giản, tóc đen chưa búi để xõa sau lưng, đứng dưới tàng cây du, hơi ngẩng mặt, nhìn về phía tán cây bốn mùa đều xanh tươi. Ngân Châm đứng ở cách đó xa nhìn nàng, nhưng chỉ liếc mắt cái liền mất thần.
      Sau khi nàng tỉnh lại, cho dù là khí sắc hay là tinh thần, ràng giống như trước kia. Lúc trước nàng cử động hay bất động mặt có chút huyết sắc, thế mả nay lại hồng hào mềm mại, giống như chỉ trong đêm biến thành hồ mị hoặc thế gian, xinh đẹp đến mức tận cùng, tôn quý mà thanh lịch.
      Trong lòng Ngân Châm nhịn được chợt thổn thức. nữ tử xinh đẹp như vậy, Thất gia ràng phải rất quý trọng mới phải, tháng trước, mặc dù nàng vẫn còn hôn mê, nhưng ngài đối với nàng vẫn tràn ngập nhu tình; Vì sao chỉ qua đêm, con người giống như tay đổi hoàn toàn, xuất ở Hi Vi viên nữa, thậm chí, ngay cả lúc dời phủ, cũng bỏ mình nàng ở lại nơi đây?
      Bên này, khóe miệng Tịch Nhan vẫn mang ý cười nhợt nhạt ôn nhu như trước, trong mắt lộ ra sinh động cùng thông tuệ.
      Nơi này, là nơi nàng từng ở từ khi lần đầu tiên được gả cho , cũng là nơi nàng chứng kiến người thâm sâu lường được, nhưng cũng ôn nhu như nước. Nhưng sau đó viện này đổi chủ, mà hôm nay lại còn ai.
      “Sườn Vương phi.” Nhìn thấy bộ dáng của nàng, thần trí phiêu lãng của Ngân Châm chợt quay trở về, nhịn được tiến lên , “Nếu Vương phi thích viện này, vậy sai người chuyển mọi thứ sang đây. Dù sao nơi này ngày ngày đều có người quét tước nên cũng tốn sức nhiều.”
      có người ở mà vẫn ngày ngày quét tước sao?” Ánh mắt Tịch Nhan trong suốt, có vẻ như thở dài, có vẻ như đặt câu hỏi. Nhưng khi ánh mắt nàng rơi xuống góc vườn, phút chốc bỗng ngưng trọng lại.
      Nơi đó, có chậu hoa có gì thu hút, giống như cỏ dại lại giống như hoa, lẳng lặng nằm ở nơi đó, dường như bị người ta quên từ ngàn năm trước.
      Tịch Nhan chậm rãi tiến lên, tự mình động thủ kéo bồn hoa kia ra.
      “Sườn Vương phi!” Ngân Châm vội tiến lên giúp tay, “Đây là loại cỏ gì vậy, sao lại khó coi như thế?”
      Tịch Nhan nhàng phủi phủi phiến lá cây, mỉm cười : “Lục liên.” Dứt lời, nàng chậm rãi đứng lên, nhìn vòng khắp trong viện, ánh mắt lạnh lẽo: “Bảo người đem bồn hoa này về cho ta. Mặt khác, thiêu hủy tiểu viện này.”
      Nàng xoay người bước , Ngân Châm vẫn đứng nguyên chỗ, kinh ngạc lâu mới phục hồi tinh thần.
      Tiểu viện nơi Hoàng Phủ Thanh Vũ từng ở.
      Nơi này có phòng ngủ cùng thư phòng Tịch Nhan quen thuộc nhất, tất cả mọi thứ đều là của người đó .
      Từ trong phòng ngủ thanh nhã nhưng lạnh lùng ra, nàng vào thư phòng bên cạnh. Nơi này vẫn có giấy và bút mực, thư hương bốn phía như trước, thế nhưng trong thư phòng này, nàng quen thuộc nhất phải là những thứ này mà là chiếc giường kia.
      Lần đầu tiên, đó là ở trong này, nàng hiến dâng bản thân mình cho . Từ đó về sau, đến trước thời điểm nàng bỏ trốn, nơi này ít lần chứng kiến cảnh hai người triền miên.
      Tịch Nhan vẫn cười như trước, chậm rãi mơn trớn từng chi tiết bàn học, giá bút.
      Ngân Châm nhắm mắt theo phía sau nàng, nhìn thấy thần sắc của nàng, trong lòng co rút lại, bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng cho Đông viện chìm trong ngọn lửa hừng hực. Nếu ngay cả nơi này cũng thể may mắn thoát khỏi --
      “Thiêu nơi này.”
      Quả nhiên, nàng còn chưa nghĩ xong, thanh nhàn nhạt của Tịch Nhan vang lên, mang theo chút đau khổ cùng lưu luyến nào.
      Trong ngày, phủ đệ cũ của vương phủ chìm trong biển lửa ngút trời. Theo những lời đồn đãi phố, tòa phủ đệ bị thiêu hủy gần nửa, mọi người nghe đều khỏi thở dài.
      Ngân Châm chưa bao giờ cảm thấy Tịch Nhan xa lạ như vậy, nhưng đến ngày hôm sau, khi cùng ngồi chung trong chiếc xe ngựa ra ngoài với Tịch Nhan thanh lịch, diễm lệ, bình tĩnh thong dong, ta mới giật mình ý thức được, có lẽ phải Tịch Nhan xa lạ, mà là từ trước tới giờ ta chưa bao giờ hiểu biết về nữ tử tuyệt sắc đủ sức khuynh đảo chúng sinh trước mắt này.
      Xe ngựa đường tới cửa thành phía đông mới ngừng lại.
      Khi Ngân Châm bước xuống xe ngựa mới phát trước mặt mình là y quán. ta vội quay người dìu Tịch Nhan bước xuống, khỏi nghi hoặc : “Sườn Vương phi tới nơi này làm gì?”
      Tịch Nhan cười : “ gặp cố nhân.” Dứt lờ liền vén váy vào trong y quán.
      Lúc này là ban ngày, trong y quán chỉ có ít ỏi vài bệnh nhân như cũ, cậu học việc thoáng nhìn người vào cửa vội tiến lên đón tiếp: “ nương muốn xem bệnh, mời --”
      Câu kế tiếp ngừng bặt, nhìn Tịch Nhan, khuôn mặt của cậu thiếu niên còn trẻ bỗng chốc đỏ ửng, thất thần.
      Cho đến khi đại phu trong y quán tiến lên, thấy Tịch Nhan, sau thoáng nao nao, mới cười khẽ tiếng: “ ra là phu nhân, là khách quý.”
      Dứt lời, ánh mắt lơ đãng đảo qua bụng Tịch Nhan, bỗng nhiên khẽ nhướng mày, nhìn về phía Tịch Nhan.
      “Tiên sinh, ta lại đến đây quấy rầy ông.” Tịch Nhan lãnh đạm cười tiếng, khẽ gật đầu.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 170

      Trong căn phòng được ngăn cách khỏi ồn ào bên ngoài, mùi thuốc tràn ngập, Tịch Nhan chậm rãi đưa cổ tay cho đại phu Hứa Mạt An trước mặt.
      Hứa Mạt An ngưng mi xem mạch, Tịch Nhan khẽ cười: “Ngày đó tiên sinh chưa biết được thân phận của ta, lại gọi ta là ‘Phu nhân’, đó là bởi vì xem mạch cho ta. Nay, ta đến xin thỉnh giáo tiên sinh, ngày đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.”
      Sau lúc lâu, Hứa Mạt An mới chậm rãi rút tay về, thở dài tiếng: “Lão hủ làm nghề y hơn hai mươi năm, ngờ ra y thuật vẫn chưa tinh, đời này, đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn.”
      Tịch Nhan nhìn , lẳng lặng đợi câu kế tiếp.
      “Mặc kệ như thế nào, ngày đó mạch tượng của phu nhân đúng là hỉ mạch. Mà nay nghĩ lại, nhất định là ngày đó, có người dùng thuốc khống chế thân thể phu nhân thậm chí thay đổi mạch tượng tạo thành những biểu giả hỉ mạch. Nhưng loại thuốc này rất độc, đối với thân thể nữ tử gây thương tổn vô cùng nghiêm trọng.” Thần sắc Hứa Mạt An ngưng trọng, nhìn về phía Tịch Nhan, “Phu nhân chắc là phải trải qua quãng thời gian thực vất vả rồi?”
      Tịch Nhan chậm rãi rút tay lại, giọng cười: “Đúng vậy, ở quỷ môn quan dạo chơi vòng, thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng còn.”
      “Phát bệnh bao lâu rồi?”
      Tình trạng tay chân lạnh lẽo thỉnh thoảng xuất , nhưng dùng thuốc để khống chế, cho đến tháng trước, thuốc này dường như còn tác dụng.”
      Hứa Mạt An gật gật đầu: “ ra vẫn có ngườ dùng thuốc giúp phu nhân khống chế bệnh tình, cũng khó trách – nay thân mình phu nhân hoàn tòan bình phục, chắc là tìm được thuốc hay, chúc mừng phu nhân.”
      Chúc mừng. Tịch Nhan lẳng lặng nghe hai chữ này, trong lòng chút xúc động cũng có, chỉ thản nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười: “Đa tạ Hứa tiên sinh.”
      Rời khỏi y quán, Tịch Nhan đột nhiên muốn lên xe ngựa, bèn với Ngân Châm: “Chúng ta vòng quanh chút .”
      “Dạ.” Ngân Châm lên tiếng, trong lòng nhịn được thầm kêu khổ, nhìn chung quanh, ánh mắt của mọi người bắt đầu tập trung người Tịch Nhan, trong lòng càng thầm lo lắng.
      Tịch Nhan lại xem như thấy, chỉ về phía trước chủ đích, bước nhàng.
      Nàng vẫn chưa búi tóc, mái tóc đen nhánh vẫn thả sau lưng, quần áo đơn giản màu hồng nhạt, bộ dáng giống như là tiểu thư trong phủ nào đó chưa lấy chồng, làm cho nhưng người lại đường đều thèm dãi.
      Tịch Nhan phải chưa từng dạo ngoài phố xá, chỉ là chưa từng dạo phố xá Bắc Mạc, càng chưa từng dùng hình dáng như vậy thoải mái xuất đường phố đông đúc trong kinh thành.
      Dẫn theo Ngân Châm tiến vào cửa hàng bán son phấn, Tịch Nhan chút do dự liền vào.
      Ông chủ cửa hàng vừa thấy bộ dáng của Tịch Nhan, lập tức tiến lên tiếp đón, chỉ kém có hành đại lễ: “A, đây là vị tiểu thư trong phủ nào mà lão chưa từng gặp qua vậy chứ? Tiểu thư muốn chọn lựa thứ gì?”
      Tịch Nhan cười nhưng , chậm rãi mở hộp son trước mặt, thoa thử ít lên mu bàn tay, lắc lắc đầu: “ đủ hồng.”
      Ông chủ thấy nàng là người trong phủ nào, chỉ tiện cho biết, lập tức đánh giá nàng chắc hẳn là công chúa hay cung nữ trong cung chuồn ra ngoài chơi, nhất thời trở nên ân cần, sai người mang lên các loại hàng hóa cho Tịch Nhan chọn lựa.
      Ngân Châm theo bên cạnh Tịch Nhan bấy lâu nay chưa bao giờ nhìn thấy Tịch Nhan để ý đến các thứ son phấn này nọ, nay thấy tình hình như vậy, khỏi cảm thấy kinh ngạc. Nhưng dù sao ta cũng là thân nữ nhi, nhìn thấy trước mắt đủ loại son phấn, cuối cùng cũng khỏi nổi lên hưng trí, quên mất thân phận chủ tớ, cùng với Tịch Nhan hưng phấn bừng bừng chọn chọn lựa lựa.
      Đến cuối cùng, hai người dường như chọn lựa hết các món trong cửa hàng, thanh toán bạc xong, sai người đem những thứ mua được thảy lên xe ngựa, sau đó sang cửa hàng khác.
      Ngân Châm làm tỳ nữ nhiều năm, chưa bao giờ được làm càn cùng tận hứng như vậy, sau khi từ trong cửa hàng thứ ba ra, ta thiếu chút nữa trở thành tỷ muội của Tịch Nhan.
      Nhưng vẫn còn xảy ra chuyện.
      Lúc đó, Ngân Châm rất cao hứng với Tịch Nhan về cửa hàng may quần áo vừa rồi, Tịch Nhan chậm rãi về phía trước, mỉm cười nghe ta , nhưng khi ta vừa lui lại liền đột nhiên đâm sầm vào lòng người.
      Nghe bên tai vang lên tiếng cười có ý khinh bạc, Ngân Châm sợ tới mức co rụt thân mình lại, vội quay trở về bên cạnh Tịch Nhan, nhìn về phía người mình vừa mới đụng vào.
      Đó là công tử trẻ tuổi trong y phục hoa lệ đắt giá, tuổi cũng quá hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu, dáng vẻ thuộc con cái gia đình giàu có, theo phía sau là vài người có vẻ là gia đinh.
      “Bất ngờ, bất ngờ!” Ánh mắt tên công tử đó đảo qua mặt Tịch Nhan, nhất thời la lên, “Ta thấy ả tỳ nữ này xinh đẹp rồi, ngờ chủ tử lại tuyệt sắc như vậy!”
      Ngân Châm vừa nghe cảm thấy ổn, liền quay đầu định gọi thị vệ đến, nhưng lại bị Tịch Nhan kéo lại.
      Chỉ thấy Tịch Nhan mỉm cười nắm lấy tay Ngân Châm, sau đó liền vòng qua đám người kia tiếp tục về phía trước.
      “Đợi chút!” Tên công tử kia bỗng dưng ngăn cản nàng lại, cúi đầu xuống, ngữ khí giống như lấy lòng lại giống như dụ dỗ, “Nàng là thiên kim trong phủ nào, vì sao ta chưa bao giờ gặp qua nàng?”
      Tịch Nhan nâng mắt liếc nhìn cái, mắt đẹp đảo quanh, hé miệng khẽ cười : “Mỗi vị thiên kim ở các phủ trong kinh thành này, công tử đều biết hất sao?”
      Tên công tử kia vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng, bỗng thấy thần hồn điên đảo, vội la lên, “Nàng đến tột cùng là nương nhà ai, cho ta biết, ta đến quý phủ cầu hôn!”
      Tịch Nhan quét mắt liếc cái, bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhắn, đôi mắt đẹp như tơ nhìn : “Ngươi, trong nhà có rất nhiều tiền sao?”
      Tên công tử kia vừa nghe thấy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười ngầm hiểu: “ ra là đòi tiền , ta còn nghĩ đến là tiểu thư nhà ai! Bất quá với bộ dáng này của nàng cũng tuyệt đối có giá trị, , nàng muốn bao nhiêu?”
      “Ngươi có bao nhiêu?” Trong nháy mắt nàng trở nên dịu dàng, cong miệng nhìn nam tử lỗ mãng trước mặt.
      Tên công tử kia nhất thời cứng người lại, ngay sau đó, bảo tên gia đinh đến gần, lấy ra đống ngân phiếu trong người tên gia đinh kia, đưa tất cả tới trước mặt Tịch Nhan: “Theo ta , tất cả đều là của nàng.”
      Người qua đường đều sợ hãi tham thầm trong bụng, có thể thấy được số lượng ngân phiếu lớn bao nhiêu.
      Tên công tử kia nhất thời dào dạt đắc ý, thế nhưng Tịch Nhan lại chỉ khẽ bĩu môi, tiếp nhận ngân phiếu, ngượng ngùng : “Vậy để ta đếm xem sao?” Nàng cầm lấy đống ngân phiếu thổi thổi, bỗng nhiên quay đầu lại gọi gã sai vặt theo phía sau đến: “Lâm Bình, cầm lấy đống ngân phiếu này phân chia cho các huynh đệ ngươi uống trà.”
      Người qua đường lại thêm trận kinh hãi, Lâm Bình khiếp sợ tiếp nhận đồng ngân phiếu, nhưng chỉ biết đứng yên tại chỗ, động cũng dám động.
      Tên công tử kia vừa sợ vừa giận: “Khẩu khí lớn!”
      Tịch Nhan khẽ thở dài tiếng, lại cười : “Có biện pháp nào khác đâu, ta từng tiêu tiền như nước, công tử phải để ý đến chuyện này chứ?”
      Tên công tử kia nhịn được hít vào hơi, định tiến lên thêm điều gì, bỗng nhiên trong lúc đó, biết từ chỗ nào ra thân ảnh nam tử, đánh chưởng mạnh vào ngực , đồng thời gầm lên tiếng: “Giỏi cho tên lãng tử lỗ mãng, cũng nhìn xem là ai đứng trước mặt ngươi, còn dám vô lễ như thế!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :