1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 161

      Trong Tây phòng, nữ tử vóc người yểu điệu trong bộ xiêm y màu trắng, đứng trong sảnh, lẳng lặng ngắm nhìn bức tranh trước mắt.
      Tịch Nhan vừa mới bước vào phòng, vừa nhìn thấy bóng dáng, lập tức liền nhận ra nữ tử này: “Đạm Tuyết.”
      Đạm Tuyết chậm rãi quay người lại, khuôn mặt vẫn lạnh như băng tuyết, lại nhưng ràng gầy rất nhiều. Nhìn thấy Tịch Nhan, nàng cũng tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu: “ lâu gặp.”
      Nàng ta có thái độ như thế, trong nhất thời Tịch Nhan cũng biết mình nên gì nữa, chỉ lên tiếng: “Mời ngồi.”
      Khi hai người ngồi xuống, vẻ mặt Đạm Tuyết vẫn chút thay đổi, chậm rãi dùng nắp gạt gạt lá trà trong chén, sau lát mới lên cất lời: “Thất gia quả rất tài tình, trong kinh này chỉ sợ có người thứ hai biết hành tung của ta, thế nhưng vẫn có thể tìm được ta.”
      Tịch Nhan vừa nghe, lập tức liền biết Đạm Tuyết tình nguyện đến đây, vì thế cười , lại nghĩ tới tới chuyện: “Cửu gia cũng biết?”
      Đạm Tuyết cười lạnh tiếng: “Lời này nên hỏi , phải sao?”
      Tịch Nhan bất giác thở dài, cúi đầu cười : “ tuy là người của sư huynh ta nhưng trong lòng vẫn có Cửu gia .”
      Chén trà trong tay Đạm Tuyết bỗng nhiên phát ra thanh va chạm nhau, nhưng sau đó nàng ta chỉ cười lạnh từ chối cho ý kiến.
      “Nếu nguyện ý đến đây, bằng vì sao ngày đó phải rời khỏi Cửu gia? Có gì hiểu lầm sao?” Tịch Nhan thân thiết nhìn nàng, “Mặc dù ta biết trong lúc đó các người xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có nỗi khổ tâm sao ra?”
      Ánh mắt Tịch Nhan lướt nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Đạm Tuyết, khẽ mím môi, nhớ tới lúc trước khi Hoàng Phủ Thanh Thần biết được chuyện mình có thai. Khi hỏi nàng có phải muốn bỏ đứa bé hay , bộ dáng nghiến răng nghiến lợi đó sợ là cả đời này Tịch Nhan thể quên được.
      Nếu nàng đoán sai, chuyện của hai người này chắc chắn có liên quan đến việc đứa bé trong bụng Đạm Tuyết biến mất.
      “Có gì đâu chứ?” Đạm Tuyết nở nụ cười châm chọc, “Ta là gian tế do Đại Sở phái tới, nếu chẳng may bị phát sớm hay muộn cũng là tử tội. Lúc ấy có cơ hội nên ta liền chạy thoát, có gì phải ngạc nhiên chứ?”
      có gì khác sao?” Tịch Nhan tinh tế nhìn vẻ mặt của nàng, lại nhìn ra chút sơ hở nào, suy nghĩ lát lại thở dài, “Nghĩ đến, Cửu gia sớm biết thân phận của rồi chứ?”
      Vẻ mặt giống như đóng băng của Đạm Tuyết rốt cuộc chút buông lỏng, cuối cùng cũng gì thêm.
      Trong lòng Tịch Nhan than . Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Thần căn bản sớm biết thân phận mật thám của Đạm Tuyết, nhưng vẫn còn luyến tiếc sao? Bấtt luận vì sao đứa bé kiabị mất , có oán có hận cũng phải thôi, nhưng cuối cùng vẫn thả Đạm Tuyết rời .
      Đúng lúc này, Ngân Châm bỗng nhiên đến, với Tịch Nhan: “Sườn Vương phi, ngự y trong cung tới điều trị cho Vương phi, là cũng phụng chỉ đến bắt mạch cho sườn Vương phi để trở về bẩm báo với Hoàng thượng.”
      Tịch Nhan giật mình. Từ trước tới nay, mạch tượng của nàng luôn luôn do Hoàng Phủ Thanh Vũ tự mình xem xét, nàng cũng vui vẻ an tâm, đột nhiên nhắc đến ngự y nàng cũng quen lắm. Nghĩ nghĩ chút cuối cùng cũng gật đầu: “Nếu như thế, đợi ngự y xong việc ở Đông viện ra, ngươi mời đến đây.”
      có thai sao?” Đạm Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Nhan.
      Tịch Nhan cười khẽ gật gật đầu, lại vẫn cảm thấy có chút được tự nhiên, nghĩ nghĩ, dùng Nam Cung Ngự để sang chuyện khác: “Nam Cung Ngự về Đại Sở rồi sao?”
      “Ừ.” Đạm Tuyết lên tiếng, “Đêm qua khởi hành trở về suốt đêm.”
      Nửa canh giờ sau, ngự y từ Đông viện đến đây, theo Ngân Châm vào phòng: “Vi thần tham kiến sườn Vương phi.”
      Tịch Nhan cũng biết các ngự y trong cung, chỉ thuận miệng lên tiếng phân phó Ngân Châm giúp đỡ chuẩn bị bắt mạch.
      Ngự y cẩn thận mượn chiếc khăn lụa của Ngân Châm phủ lên cổ tay của nàng, sau đó mới chăm chú bắt mạch cho Tịch Nhan. Tịch Nhan vốn cũng để ý, nhưng vừa lơ đãng xoay đầu lại trông thấy ngự y mặt nhăn mày nhíu, vẻ mặt ngượng nghịu, cảm thấy khỏi hoảng hốt: “Ngự y, có vấn đề gì sao?”
      Sắc mặt ngự y trở nên khó coi, trầm ngâm lúc lâu, vừa muốn mở miệng, nhưng đột nhiên bị những tiếng ồn ào truyền từ ngoài vào chặn đứng.
      Trong phòng mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cửa, bao lâu sau, có người xông vào, dĩ nhiên chính là Hoàng Phủ Thanh Thần!
      Tịch Nhan thấy nổi giận đùng đùng xông tới, kinh ngạc rất nhiều, nhưng cũng cảm thấy phải chuyện ngoài dự đoán, quay đầu nhìn về phía Đạm Tuyết, thấy Đạm Tuyết cũng lộ ra vẻ mặt giật mình hiếm có nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, bất giác nắm chặt tay lại.
      Hoàng Phủ Thanh Thần vào cửa, vốn định tìm ngự y kia, trong nháy mắt, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn thấy điều gì đó, vừa xoay mặt, liền thấy đứng góc phòng là nữ tử xinh đẹp lãnh đạm, hoảng hốt cảm thấy như mình nằm mộng, giống như tình cảnh hai năm trước lần đầu gặp gỡ, trong nháy mắt liền thất thần.
      Bầu khí trong phòng nhất thời ngưng trọng lại, ánh mắt Tịch Nhan đặt hai người chôn chân tại chỗ nhìn nhau, cuối cùng lại nhẫn tâm ra bất cứ điều gì, vừa định dẫn những người khác lặng yên tiếng động rời , vị ngự y kia bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, phá vỡ yên lặng: “Vi thần tham kiến Cửu gia.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, hung hăng nắm chặt nắm tay, dời tầm mắt khỏi người Đạm Tuyết chuyển sang ngự y, bỗng nhiên cước đá ngã chiếc ghế trước mặt: “Tên lang băm, cút ngay cho ta!”
      Vị ngự y kia ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giống như cái gì.
      “Ta kêu ngươi cút !” Hoàng Phủ Thanh Thần lại rống lên giận dữ lần nữa, thức tỉnh vị ngự y, cũng thức tỉnh Tịch Nhan.
      Nhìn thấy kia ngự y run run đứng dậy muốn rời khỏi, Tịch Nhan chợt nhớ tới chuyện: “Đợi chút, ngươi còn chưa cho ta biết, mạch tượng của ta có vấn đề gì ?”
      Ngự y dừng chân lại, chần chừ nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần. Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt nhìn haắn cái, nhất thời dám dừng lại nữa, lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi đại sảnh.
      Tịch Nhan hiểu liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, muốn kêu Ngân Châm gọi ngự y trở lại, nhưng ngời tới mình lại đột nhiên bị Hoàng Phủ Thanh Thần nắm lấy cổ tay, nghe tiếng hét gần bên tai: “Lời của tên lang băm kia có gì mà muốn nghe? Nếu ngươi muốn xem bệnh, đợi Thất ca trở về tha hồ mà xem cho ngươi!”
      “Ngươi --” Tịch Nhan cơ hồ thể chấp nhận được lỗ mãng của , nhịn được phản kháng lại, khóe mắt lóe lên nhưng đột nhiên thoáng nhìn quan Đạm Tuyết đứng ở bên, nên cố nhịn lại, gì thêm, nàng giãy khỏi Hoàng Phủ Thanh Thần, mang theo Ngân Châm trở về phòng.


      Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=134125&page=9#.VKE6pksiA#ixzz3NHmfBpHj

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 162
      tại trong phòng rốt cuộc chỉ còn Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết.
      đứng ở nơi đó, chuyện, cũng nhìn nàng.
      Đạm Tuyết đứng ở đó lúc lâu, thấy như vậy cũng có gì thú vị liền ngồi xuống, nâng chung trà lên, lúc này mới phát được nước trà sớm nguội, nhưng vẫn uống ngụm, cảm thấy vừa đắng lại vừa chát.
      Nàng cúi đầu buông chén trà trong tay xuống, lúc ngẩng đầu lên bỗng dưng nhìn thấy trước mắt bỗng xuất bóng người cùng với tiếng hô hấp mạnh mẽ.
      Vừa nhấc đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng vô cùng phẫn nộ của Hoàng Phủ Thanh Thần ngay tại trước mắt, dường như nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: “Nàng trở về làm gì?”
      Trong ánh mắt Đạm Tuyết chút tia sáng nào, nàng đảo mắt khuôn mặt , thản nhiên : “Ta theo đến, ngờ lại bị Thất gia biết.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần cắn răng, sau lát, khắc chế được cười lạnh : “Ta nghĩ làm sao nàng có thể xuất ở trong này, ra là bởi vì Thất ca. Tốt, tại ai ngăn cản nàng, nàng có thể rồi.”
      Dứt lời, đứng thẳng lên, khoanh tay lạnh lùng đứng ở bên.
      Đạm Tuyết lẳng lặng ngồi lát, khóe miệng bỗng dưng gợi lên ý cười hề có độ ấm, đứng dậy ra ngoài.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nếu như vậy, trong phủ tất nhiên cũng có ai dám ngăn cản nàng. Nàng nhanh chậm tiêu sái rời khỏi Hi Vi viên, qua lương đình giữa hồ, xuyên qua hoa viên, thẳng tiến qua góc hành lang thông ra cửa.
      Nhưng phía sau đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề chạy đến, ngay sau đó, lưng nàng bỗng căng thẳng, thắt lưng bị người ta ôm chặt, vừa xoay người lại bị đè lên vách tường, môi bị người ta chặn lại, phả vào mặt nàng là hơi thở lạnh lùng nhưng trong trẻo của người đó.
      Hoàng Phủ Thanh Thần căn bản phải hôn nàng, mà gần như là cắn xé nàng, giống như hận thể đem nàng cắn nát nàng thành từng mảnh nuốt vào trong bụng, có lẽ chỉ làm như vậy mới xem như là vĩnh viễn có được nàng chăng?
      Đạm Tuyết căn bản có chút phản ứng nào, Hoàng Phủ Thanh Thần giống như dã thú cứ ngừng dây dưa, quấn quýt lấy nàng, hồi lâu sau, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng nàng ra, khuôn mặt dữ tợn biết từ khi nào cũng chuyển hóa thành vẻ mặt tuyệt vọng làm người ta tan nát cõi lòng, chậm rãi mơn trớn mặt của nàng, thào:“Trầm Đạm Tuyết, đến tột cùng nàng có tim hay vậy?”
      Đạm Tuyết vẫn nhúc nhích nhìn , ánh mắt vẫn như lãnh đạm trước.
      Nỗi thống hận trong mắt dần dần hóa thành mê man, cuối cùng lại trở về vẻ mặt tuyệt vọng: “Nàng , vĩnh viễn đừng xuất lại ở trước mặt ta.”
      chậm rãi buông cánh tay ôm thắt lưng của nàng, từng chút từng chút , dần dần thu hồi lại, đầu ngón tay chạm vào mái tóc đen của nàng, dường như tất cả lưu luyến, nuối tiếc tràn ngập trong lòng .
      “Ta nhớ chàng.”
      Khi cánh tay dần dần lùi về phía sau, bỗng dưng nàng mở miệng, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo chút ấm áp nào như trước.
      Trong nháy mắt, tuyệt vọng trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần dường như bị ngọn lửa lớn thiêu đốt thành tro tàn, trong đôi mắt giờ đây hằn lên nữa tia máu màu đỏ tươi, cánh tay thu hồi lần nữa ôm chặt lấy thắt lưng tế của nàng: “Nàng cái gì?”
      Đạm Tuyết dường như bị bóp nát, nhịn được khẽ nhíu mày, nhắm hai mắt lại.
      “Trầm Đạm Tuyết!” tay bóp chặt chiếc cằm trắng như tuyết của nàng, hung hăng phun ra những lời áp bức từ kẽ răng, “Nàng lại lần nữa xem.”
      Hồi lâu sau, khi Hoàng Phủ Thanh Thần tưởng chừng mình nằm mơ, Đạm Tuyết cũng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vô cùng thanh tỉnh nhìn thấy được tia cảm xúc, ánh mắt băn khoăn dừng lại mặt lúc, rốt cuộc mở miệng gọi tiếng: “A cửu.”
      Chỉ với hai chữ này trong nháy mắt đánh tan lý trí của ! Hai ngọn lửa trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lần nữa hừng hực bốc cháy lên, nhìn nàng lâu, cuối cùng đưa tay ôm lấy nàng về phía viện từng ở trong trong vương phủ.
      ------------------------------------------------------------
      Sau khi Tịch Nhan trở về phòng, trong đầu lúc nào là nghĩ đến tình hình ngoài đại sảnh, vừa thấy Hoàng Phủ Thanh Thần xông ra ngoài theo Đạm Tuyết, nhất thời càng thêm khẩn trương, vội sai người theo thăm dò tình hình.
      Đợi cho đến khi người được sai trở về, bẩm báo lại toàn bộ tình hình thấy được, trong lòng Tịch Nhan nhất thời buông lỏng, nhưng đồng thời lại cảm thấy buồn cười.
      Đạm Tuyết, cho cùng cũng là tử huyệt của Hoàng Phủ Thanh Thần.
      Ngồi lát ở trong phòng, Tịch Nhan bất chợt nhớ lại chuyện mình quên mất -- sắc mặt ngự y lúc nãy bắt mạch cho nàng là cổ quái, nàng dám đoán bừa nên gọi Ngân Châm tới: “Thất gia khi nào trở về?”
      Ngân Châm giật mình: “Hôm qua Thất gia hôm nay ra khỏi thành, chỉ sợ chiều nay mới trở về?”
      biết vì sao trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng nảy sinh cảm giác vô cùng bất an, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới : “Ngân Châm, ngươi với Thôi Thiện Duyên, ta thấy thoải mái, bảo tiến cung thỉnh vị ngự y đến đây.”
      Ngân Châm nhất thời kinh hãi: “Sườn Vương phi thoải mái sao? phải đêm qua Vương gia mới vừa xem mạch cho sườn Vương phi sao?”
      Đêm qua mới xem mạch cho mình...... sắc mặt Tịch Nhan phút chốc biến đổi, giữ chặt Ngân Châm: “ cần tìm Thôi Thiện Duyên. Lập tức cho người gác cổng, bảo là trong viện có nha hoàn khoẻ, ra ngoài mời thầy thuốc về đây.”
      “Sườn Vương phi?” Ngân Châm nhìn thấy sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, cũng biết đến tột cùng là vì sao, lo lắng hỏi, “Sườn Vương phi rốt cuộc làm sao vậy? Nô tỳ sai người thỉnh Thất gia trở về nhé?`”
      cần!” Tịch Nhan bỗng dưng đứng dậy, trong lòng rối như tơ vò, giống như có hàng trăm hàng ngàn loại ý niệm rong ruổi trong đầu, nhưng nàng lại thể nắm bắt được cái nào cả, trong lòng tràn ngập nỗi bất an, “Làm theo lời ta , tại phải ngay!”
      Ngân Châm dường như bị dọa sợ ngây người, vội vàng lên tiếng trả lời, rồi đứng dậy chạy ra cửa.
      Còn lại mình Tịch Nhan trong phòng, nàng chậm rãi đứng lên, qua qua lại, trong đầu lại lên tình hình lúc vừa rồi khi Hoàng Phủ Thanh Thần bước vào sảnh -- vừa vào cửa, ánh mắt ràng là ở người ngự y kia!
      cách khác, Hoàng Phủ Thanh Thần căn bản phải vì Đạm Tuyết mà đến, mà vì ngự y kia, đến là để ngăn cản ngự y bắt mạch cho nàng!
      Tịch Nhan nhịn được đè lên bụng mình, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo. Nhớ tới hộp thuốc ở đầu giường, nàng lập tức qua mở hộp thuốc ra, nhưng lúc lấy thuốc ra nàng bỗng dừng tay lại .
      mu bàn tay lạnh lẽo trắng bệch, có thể nhìn thấy gân xanh, nhưng nàng mạnh mẽ nhịn xuống, đem thuốc bỏ lại vào hộp, còn mình lui vào góc giường, đợi Ngân Châm mời thầy thuốc đến.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 163

      Chạng vạng tối, trongg căn phòng ở Bắc viện, hương thơm lượn lờ, tình ý quấn quanh.
      Quần áo nằm rải rác, rèm giườngbuông xuống, cùng với tiếng rên khe khẽ của nữ nhân.
      Hoàng Phủ Thanh Thần chăm chú nhìn Đạm Tuyết bị mồ hôi thấm ướt mép tóc cùng thanh nghe như sức cùng lực kiệt, đưa tay mơn trớn đôi mắt của nàng, thong thả mà cẩn thận hôn nàng.
      Trong ấn tượng của , nàng chưa bao giờ mềm mại như vậy, phóng túng như vậy trong lòng mình.
      Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, thần trí nàng tỉnh táo; Lần thứ hai là đêm động phòng hoa chúc, bất luận cố ý lấy lòng như thế nào chăng nữa, nàng đều thờ ơ, lãnh tâm lãnh tình, ngay cả thân thể cũng lạnh lẽo; Lần thứ ba, lần thứ tư...... Về sau mỗi lần, đều giống như đêm động phòng đó.
      Ngay cả cũng cảm thấy mình bị coi thường. Đường đường là Cửu hoàng tử lỗi lạc phong lưu, muốn nữ tử loại nào mà có, lại cố tình si mê nữ tử hề đáp lại tâm ý của , ngay cả thân thể của nàng cũng hề đáp lại .
      Nhưng ngờ lại có buổi chiều như hôm nay, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều đáng giá -- thậm chí ngay cả khi nàng vứt bỏ đứa con chưa ra đời của nàng và , cảm thấy sao cả .
      “Bây giờ là giờ nào rồi?” Khi rời khỏi đôi môi nàng, giọng nhàn nhạt của nàng phả vào bên tai , mang theo chút cảm xúc như trước, nhưng khi nghe thấy được, trong lòng lại tràn đầy vui mừng cùng nhu tình, lại ấn thêm nụ hôn lên môi nàng, mới : “Giờ Dậu .”
      “Ừ.” Nàng lên tiếng, kéo bàn tay đặt mắt mình xuống, nhắm hai mắt, thào lặp lại, “Giờ Dậu.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần vốn chăm chú ngắm nhìn nàng, nhưng khi nghe xong lời nàng vừa lặp lại, trong đầu đột nhiên lên chuyện trọng yếu, vất vả lắm mới dời tầm mắt nơi khác, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ trong chốc lát, bật dậy rời khỏi giường.
      nhanh chóng mặc lại quần áo, Đạm Tuyết vẫn nằm nhúc nhích, nghe được thanh mới mở mắt ra, đôi mắt đen trắng ràng mang theo chút tình cảm nhìn .
      Hoàng Phủ Thanh Thần mặc áo ngoài, ánh mắt mạnh đảo qua vẻ mặt đạm mạc nàng, ý niệm đột nhiên lên trong đầu, chỉ thoáng, sắc mặt trở nên trầm, trừng mắt nhìn nàng lát, cho đến khi nàng nhắm mắt lại lần nữa, xoay người ngủ, mới đột nhiên xoay người, ra khỏi phòng.
      Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên cảm thấy hai chân giống như đem hai khối đá to.
      Nếu nàng có mục đích, nếu chỉ vì giữ lại, làm sao chấp nhận được đây?
      muốn tiếp tục nghĩ nhiều nữa, hung hăng lắc lắc đầu, nhanh về phía viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Vừa mới vào cửa, Thôi Thiện Duyên từ bên trong ra nhìn thấy , vội tiến lên hành lễ: “Cửu gia.”
      “Thất gia trở về chưa?” Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng hỏi.
      “Vẫn chưa.” Thôi Thiện Duyên trả lời, “Cửu gia có việc gấp sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần lắc đầu, lại : “Lúc nãy ta đuổi ngự y rồi? Có ngự y nào khác tới ?”
      Thôi Thiện Duyên lắc đầu: “ có.”
      Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thần mới khẽ thở dài nhõm hơi, lại nghĩ đến Đạm Tuyết, khóe miệng nhịn được gợi lên ý cười. Vừa muốn xoay người , lại nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ tiền viện, lúc sau Hoàng Phủ Thanh Vũ phong trần mệt mỏi xuất trong tầm mắt .
      “Thất ca.” Hoàng Phủ Thanh Thần tiến lên hai bước, đứng trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Đây là lần đầu tiên từ đêm giao thừa, hai huynh bọn họ mới chạm mặt riêng với nhau, cũng là lần đầu tiên từ đến lớn, Hoàng Phủ Thanh Thần mới lại gọi là “Thất ca”.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn được khẽ nhướng mày, đánh giá Hoàng Phủ Thanh Thần từ cuống dưới, cuối cùng cũng gì thêm, đánh đấm mạnh vào ngực .
      Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng lùi về sau hai bước, nhưng nhịn được “Xích” bật cười ra tiếng, sau đó nghiêm túc : “Thất ca, cám ơn huynh.”
      “Tin tức của đệ nhanh nhạy.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn , ánh mắt dừng lại lúc ở dấu răng rànf cổ , khẽ gợi lên ý cười.
      Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này mới nhớ tới chuyện: “Đệ vốn cũng biết nàng ở trong này.” giọng , “Đệ nghe hôm nay Hoàng tổ mẫu triệu kiến Thái y viện ra lệnh thay đổi ngự y chẩn trị cho Lâm Lạc Tuyết...... Thất ca, việc này chỉ sợ giấu giếm được nữa rồi, huynh nên sớm cho nàng biết . Nếu chẳng may bị người bên ngoài , biết nàng như thế nào nữa.”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng trầm xuống: “Ta biết rồi. Đệ .”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về viện của mình, rửa mặt, thay đổi quần áo, đúng lúc có người trong viện của Lâm Lạc Tuyết đến bẩm báo về thương thế của nàng ta, bảo là có chuyển biến tốt. chăm chú lắng nghe, sau đó dặn dò đôi câu rồi cho người đó lui, kế đến đứng dậy đến Hi Vi viên.
      Trong phòng Tịch Nhan đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong viện, ngoài cửa phòng gặp được bóng dáng của nha hoàn.
      Trong lòng tràn ngập nghi hoặc, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tịch Nhan ngồi ở bên cạnh bàn, hiếm hoi lắm mới nhìn thấy trong tay nàng cầm kim chỉ, biết may vá cái gì.
      Vừa ngẩng đầu lên thấy , Tịch Nhan vội đứng dậy cười: “Chàng trở về rồi, xem ta khâu cái gì nè?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhướng mày tiến lên, nhìn nhìn miếng vải trong tay nàng, rốt cuộc nhịn được bật cười thành tiếng: “Ta thực nhìn ra đây là cái gì.”
      Tịch Nhan trừng mắt liếc mắt nhìn cái: “Quần áo đó, ta may quần áo cho đứa bé của chúng ta. Ngân Châm tay nghề của ta tệ, chàng lại nhìn ra cái gì!” Dứt lời, nàng oán hận đem miếng vải kia quăng vào người .
      Nét cười mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chợt lóe lên, bắt lấy cái mà nàng gọi là quần áo bỏ sang bên, vươn tay ra kéo nàng ôm vào lòng: “Nàng vốn phải là người thích làm những việc này, cần gì phải miễn cưỡng bản thân, để cho hạ nhân làm là được rồi, tự mình làm chẳng phải là vất vả lại hao tổn tinh thần sao?”
      ngồi xuống, Tịch Nhan liền thuận thế ngồi đùi , nâng tay lấy miếng bành đưa vào trong miệng , lại giúp uống ngụm trà, sau đó đứng dậy, nhưng đột nhiên bị trận choáng váng đầu, lần nữa ngã vào trong lòng .
      “Nhan Nhan?” Hoàng Phủ Thanh Vũ vội ôm lấy nàng, để cho nàng dựa vào trong lòng mình, đưa tay xem xét mạch tượng của nàng.
      Tịch Nhan chôn mặt vào gáy , thấp giọng : “Hôm nay ta cảm thấy thoải mái, nhưng chàng lại chưa chịu trở về.”
      “Ừ.” Bắt mạch xong, làm ra vẻ nhàng thở ra, nhàng hôn hôn cái trán của nàng, “ có việc gì. Chắc là hôm nay nàng may vá nên mới hao tổn tinh thần, đêm nay nghỉ ngơi sớm. dùng bữa tối chưa?”
      Vẫn chôn mặt sau gáy , đôi mắt Tịch Nhan vốn mất linh hoạt, chỉ còn lại ảm đạm chút ánh sáng. Nàng nhàng nở nụ cười hiếm hoi: “ có việc gì sao? Cho dù trong bụng có đứa bé, cũng coi như là có việc gì sao?”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 164
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vội đè lại tay Tịch Nhan, nghiêng mặt nhìn về phía nàng: “Nhan Nhan?”
      Cho đến giờ phút này, sắc mặt vẫn bao dung, bức bách nàng như cũ.
      Tịch Nhan đặt tất cả vào trong mắt, chỉ cảm thấy buồn cười: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng ta có phải là người ngu ngốc nhất đời này ? Ngốc đến nỗi lần lại lần bị chàng lừa, ngốc đến nỗi ngay cả trong bụng mình có đứa bé hay cũng biết, ngốc đến nỗi ràng biết chàng có bao nhiêu nguy hiểm vẫn cứ muốn chàng?”
      “Nhan Nhan!” nhận thấy ràng tay chân nàng trở nên lạnh lẽo, vòng tay ôm lấy nàng đặt lên giường.
      Tịch Nhan lại bất động có chút phản kháng, cũng rơi lệ, chăm chú nhìn chậm rãi lấy hộp thuốc dưới gối ra.
      Khi mở ra hộp thuốc ra, trong nháy mắt sắc mặt hơi đổi, Tịch Nhan lại nở nụ cười: “ có thuốc. Buổi chiều hôm nay, chàng ở đây, tay chân ta đều lạnh, toàn thân đều lạnh, ăn viên cũng vô dụng, ăn hai viên cũng vô dụng, ta chỉ có...... uống hết tất cả.”
      nhìn nàng sâu, Tịch Nhan cười, cuối cùng lại cười ra nước mắt: “Vô dụng thôi, Hoàng Phủ Thanh Vũ, ta uống tất cả rồi, vì sao vẫn lạnh? Ta chết phải ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn gì thêm, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài cửa, nhưng mới vừa được hai bước liền dừng chân lại, đứng tại đó lúc lâu, đột nhiên giơ chân lên, “Phanh” tiếng, đá ngã bàn tròn bằng đá bên cạnh: “Thôi Thiện Duyên, lăn vào đây cho ta!”
      Tịch Nhan vô lực nằm ở giường, nhìn trở nên xa lạ như vậy, lần nữa cười ra nước mắt.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ, từ đầu đến cuối chàng đều bày mưu tính kế ta? Trăm phương ngàn kế như vậy, đâu là đâu là giả? Sủng ái của chàng, chiều của chàng, nụ cười của chàng, tốt đẹp của chàng, có chút nào là ?
      Đợi đến khi Thôi Thiện Duyên dùng tốc độ nhanh nhất đưa bao ngân châm tới cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, toàn thân Tịch Nhan trở nên lạnh lẽo, chút ấm áp nào, chỉ cần vén lên cổ tay áo của nàng thấy làn da trắng nhợt nhạt có thể thấy được cả huyết mạch.
      Màu môi tím tái, sắc mặt xám trắng, nàng nhìn vẻ mặt ngưng trọng châm kim cho mình, bỗng nhiên dùng hết khí lực toàn thân, vươn tay ra, nắm lấy vạt áo , trước khi mất ý thức, nàng gian nan thốt lên: “Lúc này đây...... Ta tuyệt đối tin chàng......”
      -----------------------------------------------------------------------
      Phủ Cửu gia.
      Đạm Tuyết yên lặng ngồi phòng mình lật xem quyển sách thơ ca.
      Lúc Hoàng Phủ Thanh Thần mang nàng về đến đây, mọi thứ trong phòng đều vẫn như lúc trước, ngay cả quyển sách này, vẫn còn giở ở trang nàng xem trước khi rời . Giờ này khắc này nhìn lại, nàng nhịn được tâm thần bất chợt hoảng hốt.
      “Phanh” tiếng, cửa phòng dường như bị người ta đạp nát, nàng ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ở cửa, sắc mặt trầm, ánh mắt đỏ như máu: “Trầm Đạm Tuyết!”
      Đạm Tuyết hề động đậy.
      Hoàng Phủ Thanh Thần bước đến, bàn tay to liền nắm lấy yết hầu của nàng, giữ chặt khuôn mặt của nàng: “ cho ta biết nàng trở về làm gì? Vì sao nàng trở về?”
      Ánh mắt Đạm Tuyết e dè nhìn thẳng , bị giữ như vậy nàng cơ hồ thể hít thở nổi, nhưng sắc mặt vẫn như lúc ban đầu, hồi lâu sau mới gian nan mở miệng: “A cửu.”
      Thân mình Hoàng Phủ Thanh Thần cứng đờ, tự chủ được buông nàng ra. Nhưng ngay sau đó, cũng xoay người, hung hăng đập mạnh xuống mặt bàn trước mặt, gần như nghiến răng nghiến lợi : “ cho ta biết nàng phải vì Mộc Cao Phi mới trở về, cho ta biết !”
      thể nghi ngờ. người luôn lạnh lùng như nàng, thế nhưng hôm qua lại với , nàng nhớ ! tất nhiên là vừa khiếp sợ nhưng cũng rất vui sướng, thế nên quên chuyện quan trọng liên quan đến nàng – kẻ tên là Mộc Cao Phi, thậm chí tấm lòng của nàng đều đặt người Mộc Cao Phi.
      Vì thế, nàng thành công giữ chặt nguyên mộ buổi chiều, thế cho nên, giờ này khắc này vương phủ lâm vào bầu khí vô cùng ảm đạm.
      Nếu nàng là vì Mộc Cao Phi mà đến đả kích Hoàng Phủ Thanh Vũ, đả kích Hoàng Phủ Thanh Thần, như vậy nàng thắng, toàn thắng.
      Lần này, ngay cả người đa mưu túc trí như Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng bại bởi Mộc Cao Phi và nàng.
      ra chàng hoài nghi ta.” Đạm Tuyết đứng ở phía sau , nhợt nhạt cười, “Như vậy giết ta , hoặc là để cho ta , tùy chàng.”
      Nàng vẫn đứng ở nơi đó, vẫn nhúc nhích, giống như chờ đợi quyết định của .
      Nội tâm Hoàng Phủ Thanh Thần hoàn toàn hỗn độn, cũng đoán ra những lời nàng đến tột cùng là chân hay là giả , hồi lâu sau, mạnh mẽ xoay người lại vòng tay ôm lấy nàng, chôn mặt ở hõm vai nàng cọ cọ, thào: “Nếu lần này nàng lại gạt ta, như vậy hai chúng ta -- ai cũng đừng mong sống nữa!”
      Sau lúc lâu, Đạm Tuyết mới cười lạnh tiếng: “Chàng xem, trong phủ này tràn ngập oanh oanh yến yến, còn vượt qua hậu cung của hoàng đế, chàng chết được sao?”
      “Có nàng theo củng ta, cho dù là xuống địa ngục, ta cũng tiếc.” thào xong, nhanh chóng ôm lấy nàng, xiết mạnh như muốn khảm nàng vào tận xương tủy.
      Hoàng Phủ Thanh Thần lại đến vương phủ, vừa vào cửa liền từ trong miệng Thôi Thiện Duyên biết được Tịch Nhan vẫn chưa tỉnh lại. hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ ở nơi nào, lại ngoài ý muốn nghe được ở trong viện của mình.
      vội vàng vào thư phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, mới gõ cửa hai tiếng, liền đẩy cửa vào, ra Thập Nhất cùng Thập Nhị ở bên trong.
      Thập Nhất đứng dựa vào cửa sổ, Thập Nhị ngồi ở bên bàn sách cao cao, thấy đến khẽ gật gật đầu. Còn Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng ngồi ở ghế nằm, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt lạnh như băng, giống như thấy vào.
      Phòng trong cực kỳ im lặng, Thập Nhị thiếu kiên nhẫn nhất rốt cuộc nhịn được mở miệng : “Thất ca, nếu còn cách nào, chi bằng bỏ cuộc . Cứu cứu được thôi, dù sao đời cũng thiếu nữ nhân --”
      “Thập Nhị!” Thập Nhất quát chói tai tiếng, chặn lại những lời Thập Nhị muốn tiếp.
      Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt nhìn hai người cái, lại nhìn khuôn mặt từ đầu đến cuối chút thay đổi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng mở miệng : “Thất ca, huynh có thể thẳng thắn cho ta biết hay , chuyện nàng giả mang thai đến tột cùng là bắt đầu như thế nào?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ được lời.
      Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn : “Lúc trước nếu huynh muốn nàng trở lại bên cạnh huynh, có hàng trăm hàng ngàn phương pháp có thể dùng, hà cớ gì phải dùng đến hạ sách này, thế cho nên nay......”
      Bên kia, Thập Nhất Thập Nhị cũng đồng thời nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, thấy vẫn như trước giống như nghe được bất cứ điều gì, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng lại ở khung cửa.
      Hồi lâu sau, thanh của nhạt nhẽo rốt cuộc vang lên ở trong phòng: “Lần này, là ta bại bởi Hoàng tổ mẫu .”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 165

      Lăng Tiêu sơn.
      Toàn thân Hoàng Phủ Thanh Vũ khoác áo màu tối lên núi, lúc đến trước ngôi cổ tự, tiểu sa dọn dẹp tuyết đọng bên trong vừa thấy , đột nhiên ngừng quết, xoay người liền chạy về phía cổng chùa.
      Sau đó, cửa lớn trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức đóng sập lại.
      Cổng chùa to như vậy, yên tĩnh giống như thế gian này còn ai chỉ còn mình đứng ở nơi đó.
      Hồi lâu sau, cởi áo khoác người xuống, ném mặt đất, sau đó vén vạt áo bào, quỳ gối xuống đất.
      Gió núi lạnh lùng thổi qua, xung quanh yên tĩnh có tiếng động, chỉ có hình bóng quỳ gối trước cổng chùa, có vẻ lạnh lẽo mà tịch liêu.
      Trong biệt viện trong chùa.
      Nha hoàn Tử Nhi vội vàng từ cổng khẩu chạy đến, dừng lại ở cửa trấn tĩnh lúc, đợi đến khi hết thở dốc mới vào bên trong.
      Trong phòng, Thái Hậu vẫn tựa vào nhuyễn điếm, khẽ chợp mắt.
      “Thái Hậu.” Tử Nhi nhàng gọi tiếng, khẽ cắn môi dưới , “Thất gia quỳ ở trước cổng.”
      Ngoài dự đoán, Thái Hậu hề có bất cứ hành động nào, chỉ khẽ gật đầu, ngay cả mắt cũng buồn mở ra.
      Tử Nhi nhất thời dám mở miệng nhiều , lẳng lặng lui xuống.
      Đến buổi chiều, núi tuyết bắt đầu rơi.
      Tuyết rơi rất lớn, chỉ mới nửa canh giờ có tuyết đọng lại, ngừng chồng chất ở chân tường, thân cây, cùng với đôi vai vẫn nhúc nhích của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Tay chân sớm lạnh lẽo, mặt cũng có chút huyết sắc nào, nhưng đôi mắt vẫn sáng như hai ngọn đuốc, chỉ nhìn chằm chằm cổng chùa đóng chặt.
      Mặt trời dần dần lặn xuống, từ xa xa phía sườn núi bỗng nhiên có ánh sáng của đội ngọn đuốc truyền đến, chưa kịp hoàn hồn, đoàn người xuất ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, tất cả đều đứng lại, chỉ có bóng dáng nữ tử mảnh khảnh cầm ô trong tay, chậm rãi về phía .
      “Thất gia.” Lâm Lạc Tuyết quỳ xuống bên cạnh , chiếc ô cầm trong tay che đỉnh đầu của , mi tâm nhíu lại, trong mắt hình như có ánh lệ, ôn nhu , “Thất gia muốn gì sao vào với Thái Hậu lại ở ngoài này quỳ trong gió tuyết, tội tình gì chứ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhúc nhích, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như trước, cũng liếc nhìn nàng cái.
      Lâm Lạc Tuyết phút chốc rơi lệ, cắn môi dưới: “Thất gia......”
      Nàng biết vì sao phải quỳ gối tại nơi này, chỉ mơ hồ đoán chuyện này e là có liên quan với Tịch Nhan lâm vào hôn mê trong Hi Vi viên, nhưng nàng hiểu nội tình trong đó. Nhưng nhìn thấy , người kiêu ngạo luôn đứng ở cao nhìn xuống, nam nhân ôn nhuận như ngọc, cao quý bất phàm cứ như vậy quỳ gối trong giá rét tại nơi này, nàng cảm thất thực rất đau lòng.
      Cửa chùa nặng nề đột nhiên mở ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, nhìn về phía hai nha hoàn từ trong chùa ra, nhưng chỉ lát sau liền dời tầm mắt nơi khác.
      Tử Nhi cùng Lục Nhi tới, hành lễ: “Tham kiến Thất vương gia, Vương phi.” Dứt lời, cũng nhìn lại Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết lên tiếng: “Vương phi, thời tiết núi gió mạnh tuyết lớn, thân thể Vương phi vừa mới khỏi bệnh, nên ở nơi này kẻo bị cảm lạnh. Thái Hậu mời Vương phi vào trong.”
      Lâm Lạc Tuyết cảm thấy rất kinh ngạc, nhìn như Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chút thay đổi trước mặt, lại : “Vậy Thất gia sao?”
      Tử Nhi khẽ lắc lắc đầu, ý bảo nàng nên hỏi nữa.
      Lâm Lạc Tuyết suy nghĩ lát, đưa chiếc ô cầm trong tay cho Yến Nhi đứng phía sau, phân phó nàng che ô cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn mình đứng dậy, theo hai nha hoàn kia vào trong chùa.
      Cửa chùa chậm rãi khép kín lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhắm chặt hai mắt, bao lâu sau lại mở mắt ra, ánh mắt vẫn như trước, chỉ nhìn về hai cánh cửa kia.
      Lúc Lâm Lạc Tuyết tiến vào phòng Thái Hậu, Thái Hậu vừa mới dùng xong bữa tối, thấy nàng vào cửa, nhất thời nở nụ cười: “Lâm nha đầu mau vào đây, đừng ở bên ngoài bị lạnh lại ảnh hưởng tốt đến sức khỏe!”
      Lâm Lạc Tuyết vẫn còn chần chờ ngoài cửa, nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa của Thái Hậu giống như trước kia, nhịn được lập tức quỳ rạp xuống đất: “Thái Hậu, nô tì bất quá cũng chỉ là người ngoài, thế mà Thái Hậu đau lòng thay cho thân thể của nô tì, nhưng Thất gia là thân tôn của Thái Hậu, sao Thái Hậu lại nỡ nhẫn tâm để cho Thất gia quỳ gối trong gió tuyết trước cổng chừa chứ?”
      Thái Hậu nghe thấy thế, vẫn cười như trước, cầm tay Lâm Lạc Tuyết, kéo nàng đến bên cạnh: “Nha đầu ngốc, làm sao con có thể mình chỉ là người ngoài? Ai gia chưa bao giờ xem con là người ngoài cả!”
      “Nhưng mà Thất gia......”
      Sắc mặt Thái Hậu thoáng trầm xuống, lời của Lâm Lạc Tuyết đúng lúc dừng ngay cửa miệng, sau đó bà cười lên, kéo nàng đến ngồi xuống nhuyễn điếm, lại dặn dò hạ nhân châm chén trà nóng cho nàng, rồi khẽ cười : “Ai gia nghe thân mình con vừa mới bình phục, nên vất vả như vậy.” Dứt lời, nàng khẽ than, “Nhưng lão Thất lại biết quý trọng con, rất hiểu chuyện .”
      Lâm Lạc Tuyết lắng nghe những lời bà , nàng biết trong đó nhất định là có ngụ ý khác nên trong lúc nhất thời cũng biết nên gì cho phải, chỉ lẳng lặng nghe tiếp.
      “Con đừng nghĩ Lão Thất ngày thường tính tình trầm tĩnh, dễ dàng bị kích động, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể bày mưu tính kế, nhưng cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, chịu nổi dụ hoặc, ta biết luôn luôn thiên vị cho con nha đầu gọi là Vi Chi kia, nhưng chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, con ngàn vạn lần nên oán trách !”
      “Nô tì hiểu được.” Lâm Lạc Tuyết vội đáp lại, “Nô tì dám oán trách Thất gia.”
      “Con còn trẻ như vậy mà suy nghĩ như thế là điều hiếm thấy, Lão Thất cuối cùng cũng nhìn lầm người.” Thái Hậu che trán khẽ thở dài tiếng, “Chỉ tiếc, cho tới bây giờ vẫn còn khăng khăng cố chấp như vậy.”
      Lâm Lạc Tuyết lúc này mới hiểu được, ra Thái Hậu cũng bất mãn Hoàng Phủ Thanh Vũ nạp Tịch Nhan làm sườn phi, nên mới dẫn đến cục diện bà cháu mâu thuẫn như nay. Trong lúc nhất thời, lòng của nàng buồn vui lẫn lộn, suýt chút nữa rơi lệ: “Nhưng nay phải Thất gia muốn thỉnh tội với Thái Hậu sao? Thái Hậu vì sao chịu tha thứ cho Thất gia?”
      Ánh mắt Thái Hậu bỗng tối lại, vỗ vỗ bàn tay nàng: “Con là đứa ngoan, đương nhiên . Lão Thất này phải thỉnh tội với ai gia, kháng nghị với ai gia đó!” Thái Hậu cười lạnh tiếng, quay đầu lại vẫn mang diện mạo ôn hòa, “Lâm nha đầu, tối nay con ở trong này, bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, nên lung tung bên ngoài, sáng mai cùng ai gia dùng bữa sáng.”
      Trong lòng Lâm Lạc Tuyết bất chợt chấn động, nhìn Thái Hậu vẫn duy trì nụ cười ôn hòa miệng, bất giác gật đầu đáp ứng.
      “Những người con mang đến, hãy cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi , thời tiết như vậy, đứng ở bên ngoài làm gì!” Thái Hậu lại cười , quay đầu phân phó Tử Nhi vài câu.
      Nửa đêm, gió tuyết càng lớn hơn, rét lạnh thấu sâu vào lòng người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :