1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 125
      Chạng vạng tối, cả phủ lên đèn, Lâm Lạc Tuyết truyền cho người dọn cơm ở Cao Đức viên của nàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng ở lại cùng nàng dùng bữa tối.
      Trong khi dùng cơm, bỗng nhiên có bà vú ôm đệm chăn mới tinh con đường phía trước, nha hoàn Yến Nhi bên người Lâm Lạc Tuyết vừa thấy liền đuổi theo, ở ngoài cửa sổ thầm vài câu, sau đó lại vào, cười : “Vương gia, Vương phi, thời tiết rét lạnh, nô tỳ vừa mới phân phó cho hạ nhân mang vào thêm hai cái chăn đệm mới. Đêm nay Vương gia ở lại Cao Đức viên chứ?”
      Trong lúc nhất thời, mặt Lâm Lạc Tuyết chợt đỏ lên, giương mắt nhìn sang Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng buông bát xuống nhìn nàng, sau đó mỉm cười : “ chút nữa ta còn phải xuất môn, biết chừng nào mới trở về. Nàng nghỉ ngơi cho sớm .”
      Bầu khí bữa tối từ lúc đó bỗng trở nên gượng gạo, Lâm Lạc ăn cũng có khẩu vị gì mãi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng dậy rời .
      Yến Nhi theo hầu bên người nàng đương nhiên biết trong lòng nàng nghĩ đến điều gì, liền ở bên tai nàng vài câu, sau đó theo sau thân ảnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ thay đổi quần áo rồi ra phủ, ta mới cảm thấy hài lòng trở lại Cao Đức viên: “Tiểu thư yên tâm, Vương gia xuất môn, qua viện bên kia.”
      Lúc này Lâm Lạc Tuyết mới cảm thấy thoải mái, khóe miệng hơi nhếch lên: “ bao giờ ta rằng mình sợ chàng qua bên kia, chỉ có ngươi đa tâm. Còn nữa, như thế nào Vi Chi kia cũng là người tâm phúc của Thái Hậu, Vương gia quan tâm chút cũng là bình thường.”
      Yến Nhi bĩu môi: “Bây giờ tiểu thư ung dung, vậy sao đêm qua tiểu thư ung dung như vậy chứ?”
      Đề cập đến chuện này, trong lòng Lâm Lạc Tuyết đúng là vẫn còn rất khó chịu, nhưng lại thản nhiên nhếch khóe môi lên: “Thất gia là người có khát vọng, từ trước khi gả cho chàng ta biết được sau này thể nào chàng lại ba vợ bốn nàng hầu? Chỉ cần chàng đối xử với ta tốt, cũng là đủ rồi.”
      Trong quán rượu cực kỳ bình thường nằm trong ngõ ở kinh thành , từ sớm Thập Nhất ôm bầu rượu, bên nhìn Mẫu Đơn bận rộn trong phòng, bên cùng đợi Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Quán rượu này được mở sau khi Mẫu Đơn rời vương phủ, nhưng chỉ chiêu đãi vài vị khách nhân, trong đó vị khách thường xuyên đến đây nhất chính là vị Thập Nhất gia này.
      Mãi cho đến khi trời tối sầm, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vào cửa, vừa cử động lập tức tuyết phủ đầy người rớt xuống, liếc nhìn Thập Nhất cái: “Đệ là tiêu dao.”
      Thập Nhất cười châm rượu cho : “ thể so sánh với Thất ca, hưởng hết tề nhân chi phúc.”
      Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ biến đổi, Thập Nhất lập tức thu lại nụ cười: “Trễ như vậy còn hẹn đệ ra gặp là có chuyện gì quan trọng sao?”
      “Ừ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ uống cạn chén rượu trước mặt mình, dừng chút mới , “Người của Lão Tứ bên kia, đệ biết hơn so với ta, chuyện cứu Thập Lục thúc, đệ để tâm giúp ta.”
      Thập Nhất nao nao: “Thất ca, chuyện này rất khó giải quyết, kỳ liên quan tới chúng ta, nên can thiệp vào? Chẳng may Tứ ca sinh lòng nghi ngờ làm sao bây giờ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lần nữa châm chén rượu, nâng chén hướng về phía : “Coi như kẻ làm ca ca này xin đệ giúp đỡ, được ?”
      Thập Nhất thể đồng ý, khẽ thở dài, vừa quay đầu thấy Mẫu Đơn bưng mâm thức ăn nóng ra: “Tham kiến Thất gia.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng cái, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, mỉm cười : “Mẫu Đơn, ngày mai mời nàng đến làm khách trong phủ ta, được ?”
      Mẫu Đơn mỉm cười: “Quán rượu này may mắn có Thất gia giúp đỡ, nếu Thất gia mở miệng, Mẫu Đơn cảm kích còn hết sao lại dám từ chối?”
      Thập Nhất xoay đầu nhìn nàng cười: “Quán rượu này ta là người giúp đỡ nhiều nhất, cũng thấy nàng cảm kích ta? Ngày mai ta cùng đí với nàng được ?”
      “Thập Nhất, ngày mai ta còn có chuyện muốn đệ làm.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mở miệng, bắt gặp vẻ mặt thất vọng của Thập Nhất cũng làm ngơ tiếp tục , “Hoàng tổ mẫu bị bệnh, ta thể phân thân, ta lại lo lắng cho tính tình của lão Cửu cùng Thập Nhị, chỉ có đệ mới có thể thay ta chuyến.”
      “Thất ca, huynh ràng là cố ý tránh mặt Hoàng tổ mẫu, chuyện khó khăn như vậy lại phái đệ .” Thập Nhất làm ra vẻ mặt đau khổ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ uống cạn cuối chén rượu cùng, nở nụ cười , sau đó đứng dậy rời .
      Trở lại phủ, liền có Thôi Thiện Duyên chờ trước cửa phủ nghênh đón : “Thất gia vừa mới xuất môn, sườn Vương phi tỉnh, ở trong viện dạo vòng, lúc nãy mới vừa cho người dọn bữa tối, bây giờ chắc vẫn chưa dùng xong.” dừng chút, sau đó dâng lên hộp gấm, “Đây là thuốc viên mới phối xong.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng xem như biết, tiếp nhận hộp gấm sau đó nhanh chân về phía Hi Vi viên.
      vào trong viện, vừa vặn nhìn thấy bọn nha hoàn dọn xuống bữa tối, nhìn thấy thức ăn dường như chưa được động qua, nhịn được khẽ nhíu mày, vào trong phòng thấy Tịch Nhan ngồi giường, sắc mặt trắng bệch.
      “Nhan Nhan, thân thể thoải mái sao?” tiến lên, buông hộp thuốc xuống, đưa tay ra kiểm tra mạch tượng của nàng.
      Tịch Nhan vừa nhìn thấy mặt có chút kinh ngạc, giật mình sau lúc mới phục hồi tinh thần, lại ngửi được hương rượu nhàn hạt người , nhịn được khẽ ninh mi, rụt tay ra khỏi tay , xoay người nằm xuống.
      Cũng may chuẩn được mạch của nàng, biết nàng có gì đáng ngại, lúc này mới chậm rãi nâng tay lên, sửa sang lại chăn đệm cho ổn thỏa, sau đó đừng lên đến ngồi xuống nhuyễn tháp đối diện với giường nàng.
      Đêm dần dần khuya , Tịch Nhan làm ra vẻ ngủ, trong phòng chỉ còn sót lại ngọn đèn khẽ lay động vô chừng, ánh mắt cũng mơ hồ theo.
      Đột nhiên,“Phốc” tiếng, ngọn đèn đột nhiên phụ tắt, ánh sáng mất , trong phòng nhất thời lâm vào mảnh tối tăm.
      gường, trong giây lát Tịch Nhan bỗng bừng tỉnh, nhưng thấy xung quanh tối đen, nhịn được sợ tới mức la toáng lên.
      Lúc đó, nàng có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng người Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, được người ôm vào trong lòng: “Nhan Nhan, đừng sợ, ta ở trong này rồi.”
      , cần chàng --” Tịch Nhan tự ôm lấy đầu mình kêu to lên, “Mang đèn vào đây, mang đèn vào đây --”
      Tỳ nữ bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng mang nến tiến vào, trong phòng lúc này hồi phục ánh sáng, sắc mặt Tịch Nhan trắng bệch, dùng hết khí lực giãy ra khỏi vòng tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ, bổ nhào vào bên cạnh bàn, gắt gao nắm lấy giá nến, tỳ nữ sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước.
      Nàng hề chớp mắt nhìn ngọn lửa giá nến, bàn tay nắm chặt giá nến nến nổi cả gân xanh giống như nàng dùng hết khí lực toàn thân.
      Giống như, ngọn nến kia chính là thứ duy nhất của nàng.
      Thứ duy nhất nàng có thể nắm chặt, thứ duy nhất có thể manh lại ấm áp cho nàng.
      đứng ở bên giường, giật mình ngộ ra điều bi thương.
      ra tất cả những gì mang đến cho nàng, đối với nàng mà , thậm chí bằng giá nến.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 126
      Ép buộc như vậy đến hơn nửa đêm, Tịch Nhan mới bình tĩnh lại, lui vào góc giường ngủ tiếp. Thỉnh thoảng nàng lại giật mình, mặt mày nhăn lại, dường như mơ thấy ác mộng nên kinh hoảng và sợ hãi.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở bên giường, canh giữ nàng gần hai canh giờ, mới cúi người ở bên tai nàng gọi tiếng.
      Trong phút chốc Tịch Nhan mở mắt ra, trong mắt có dấu hiệu gì là ngủ, lẳng lặng nhìn .
      ngời nàng phản ứng như vậy, nhưng vẫn cười : “Ta phải vào triều , hôm nay sợ là có nhiều việc, biết bao lâu mới trở về. Đến bữa tối, nếu ta vẫn chưa trở về, nàng nhớ phải uống thuốc. Ta cho người bào chế lại thuốc rồi, giảm bớt dược lực, giống như hai ngày trước nữa, nàng cứ yên tâm, biết ?”
      Tịch Nhan thản nhiên lên tiếng, ôm chặt chăn, nhưng để lời trong lòng.
      Mãi đến khi mặt trời lên cao, có người tiến vào bẩm báo, là có khách tới thăm. Lúc này Tịch Nhan mới thức dậy, rửa mặt chải đầu xong ra phòng ngoài, khi nhìn thấy nữ tử phía trước, ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời:“Mẫu Đơn?”
      Từ trước cho đến nay, nàng luôn nghĩ rằng là người đơn đời này, thế nên khi nhìn thấy nữ tử chỉ được cho là quen biết này, trong lòng nàng dường như có ba đào gợn sóng, giống như gặp lại cố nhân.
      Tịch Nhan cảm thấy mình dường như lâu nở nụ cười, lúc cùng Mẫu Đơn ngồi trong lương đình giữa hồ xem diễn, Mẫu Đơn pha trà chia bánh, ngẫu nhiên hai câu, cũng làm nàng nhàng cười rộ lên.
      “Nếm thử món này xem.” Mẫu Đơn đem miếng bánh Tịch Nhan chưa từng ăn đưa qua, “Lần đầu tiên Thất gia nếm qua khen ngớt miệng.”
      Tịch Nhan cảm thấy trái tim bỗng dưng co rút lại, sau đó khẽ lắc đầu : “Món đó có thêm băng cúc phải ? nay thân mình ta khoẻ, nên ăn thứ này.”
      Mẫu Đơn kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “...... Có thai phải ? là chúc mừng.”
      Tịch Nhan cười , trong mắt tràn ra bi ai lạnh lùng: “Chắc là trời cao thấy ta đáng thương, cho nên mang đứa này đến làm bạn cùng ta.”
      gì vậy?” Mẫu Đơn giọng , “Có phu quân như Thất gia vậy, cần gì phải như thế?”
      “Phu quân như vậy......” Tịch Nhan thào lặp lại, mỉm cười chua sót, “Quên , cần đến . ở lại dùng bữa tối với ta được ? thích ăn món gì, ta cho phòng bếp làm.”
      Khi ta những lời này, nàng nhíu mày cười khẽ, giống như rốt cuộc cũng tìm được chuyện nàng có thể làm, bộ dáng trở nên khẩn cấp.
      Dùng xong bữa tối, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn chưa trở về, Tịch Nhan liền cùng Mẫu Đơn vào thư phòng, tìm mấy quyển sách thuốc, hai người cùng nhau nghiên cứu những việc phụ nữ có thai cần kiêng kị, bầu khí an bình mà hài hòa.
      Đột nhiên, “Phanh” tiếng, cửa thư phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Tịch Nhan cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa, sắc mặt biết vì sao vô cùng khó coi. Nàng bất giác nắm chặt cuốn sách trong tay, bỗng nhiên nhớ tới, đây là phu quân của nàng, là phụ thân cùa đứa trong bụng nàng, nhưng lại chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến chuyện nàng mang thai.
      “Thất gia trở lại.” Mẫu Đơn cũng có chút kinh ngạc, đứng dậy, nhìn nhìn Tịch Nhan, “Ta đây xin cáo từ trước.”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới dịu chút, cười : “Ta phái người đưa nàng về.”
      “Đa tạ Thất gia.”
      , ta đa tạ nàng mới đúng.” Thanh trầm thấp, vội xoay người phân phó Thôi Thiện Duyên vài câu. Đợi đến khi Mẫu Đơn rời , mới xoay người lại nhìn Tịch Nhan: “Nhan Nhan, nàng còn chưa uống thuốc, mau trở về phòng .”
      Tịch Nhan biết sắc mặt vì sao khó coi như vậy, nhưng cũng muốn để ý tới, cầm quyển sách trong tay đứng dậy trở về phòng.
      Mẫu Đơn theo Thôi Thiện Duyên đường đến tiền viện, lại vừa vặn gặp phải Thập Nhất vội vàng đến. Thập Nhất vừa thấy nàng lập tức bước lên: “Ta biết nàng còn chưa trở về mà, Thất ca đâu?”
      “Thất gia vừa mới trở về, ở bên cạnh Vương phi.” Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ vội vàng của hỏi, “Chuyện gì vậy? Lúc nãy thiếp nhìn thấy sắc mặt Thất gia rất là khó coi, xảy ra chuyện gì sao?”
      Thập Nhất thở dài: “Ta mới từ Lăng Tiêu sơn trở về, cũng mới nghe , Thất ca bị thương. Buổi chiều hôm nay, vài ca ca cùng phụ hoàng tiếp kiến sứ thần ngoại bang, biết là ai đề nghị cái gì mà luận võ trước điện, mà Thất ca biết vì sao tinh thần tập trung, mất hồn mất vía, liền bị vương tử ngoại bang làm bị thương. Thập Nhị chỉ bị thương , huynh ấy cũng chịu ở lại trong cung cho ngự y trị liệu, chỉ băng bó đơn giản sau đó trở về, ta nghe như vậy mới vội vã lại đây nhìn xem.”
      Mẫu Đơn dừng chút, giữ chặt : “Huynh nên , để cho hai người đó ở chung . Chỉ mong sườn Vương phi có thể phát thương thế của Thất gia.”
      Trong phòng, mình Tịch Nhan ngồi nhuyễn tháp, trong tay vẫn quyển sách thuốc như trước, chăm chú nhìn từng chữ chi chit trang sách.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu giường lấy ra hòm thuốc, mở ra đếm đếm, phát nàng quả nhiên còn chưa uống thuốc, liền lấy ra viên, khẽ cười : “Ta biết nếu ta trở về, nàng chắc chắn quên uống thuốc.” Dứt lời, chậm rãi đến trước mặt Tịch Nhan, ngồi xuống bên cạnh nàng, hơi thở có chút khó khăn, “Trước tiên nên uống thuốc .”
      chút nữa ta uống.” Tịch Nhan thản nhiên lên tiếng, mắt vẫn cẩn thận nghiên cứu nội dung sách thuốc như trước.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tay nắm viên thuốc, cúi thấp đầu xuống liếc mắt nhìn trang sách nàng xem, ánh mắt ngưng lại, còn lại kéo quyển sách ra: “Sách này chữ quá , cần phải xem, hao tổn tinh thần.”
      Tịch Nhan gì, chỉ đẩy tay ra, ngờ rằng vừa đụng vào liền cả kinh thấy tay vô cùng lạnh lẽo, ấm áp khô ráo như trước.
      Nàng kinh nghi quay đầu sang, bỗng dưng phát sắc mặt biết vì sao trở nên khó coi – sắc mặt xanh mét, môi trở nên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, thời tiết ban đêm rét lạnh mà lại như thế là rất bất thường.
      “Chàng......” Nàng biết mình phải gì nữa, nhìn lát, cuối cùng cắm răng, quay đầu lại, dùng sức đẩy tay ra, trong lòng cảm thấy đau nhói.
      “Nhan Nhan, uống thuốc trước .” Thanh của trở nên trầm thấp.
      Tay Tịch Nhan nắm chặt, lại buông ra, cuối cùng tiếp nhận viên thuốc từ trong tay , đứng dậy đến bên cạnh bàn tự rót cho mình chén nước, dùng nước nuốt viên thuốc vào.
      Sau nó nàng cảm thấy bên hông mình tựa hồ có gì đó, nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy vết máu lớn, chậm rãi thẩm thấu, đâm thẳng da thịt nàng chỗ sâu nhất!
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 127
      Hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngưng mắt nhìn nàng, sắc môi so với lúc trước càng tái nhợt hơn.
      Thấy nàng xoay người lại, mỉm cười đứng dậy. mặc triều phục màu hồng, Tịch Nhan cảm thấy rất chói mắt, nhưng nàng vừa liếc mắt cái liền thấy thắt lưng bên trái của lên mảng đỏ thẫm, dường như ngừng mở rộng, thậm chí mùi máu bắt đầu lan tràn trong khí.
      Tịch Nhan cảm thấy chân tay luống cuống, thể khống chế được cảm giác khó chịu trong lòng, hồi lâu sau mới tìm lại được thanh của mình: “Chàng bị thương sao?”
      bước đến gần nàng, nâng tay xoa xoa mặt của nàng: “ có việc gì, bị thương ngoài da chút mà thôi. Nàng uống thuốc rồi ta cũng an tâm.”
      ràng vừa mới uống thuốc xong nhưng tay chân Tịch Nhan lại biết vì sao lại bắt đầu lạnh lẽo.
      “Nhan Nhan.” lại gọi nàng, nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thấy đáy của , chỉ chữ “Ta”, liền im lặng gì tiếp nữa.
      Bộ dáng muốn lại thôi, làm cho tâm Tịch Nhan nhịn được co thắt lại, lại co thắt lại.
      Bầu khí trầm mặc làm người ta hít thở thông bị tiếng cười khẽ của quấy rầy phá tan yên lặng: “ có gì, nàng nghỉ ngơi cho sớm.” Dừng chút, lại , “Đêm nay đèn bị tắt nữa, an tâm .”
      chậm rãi buông nàng ra, xoay người về phía cửa. Mọi việc có vẻ như diễn ra rất bình thường, cho đến lúc tới cửa, Tịch Nhan nhìn thấy gân xanh nổi bàn tay nắm chặt khung cửa, dùng sức chống đỡ thân thể.
      “Thôi Thiện Duyên.” ở cửa gọi người, thanh rất .
      Tiếp theo là thanh chủ tớ hai người cúi đầu chuyện với nhau, ngay sau đó, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, càng ngày càng xa.
      Tịch Nhan gắt gao nắm chặt vạt áo trước ngực, bỗng nhiên trong lúc đó, lệ rơi ướt mặt.
      Nàng và sao lại biến thành tình trạng như thế này?
      Nhớ lại lúc trước ở trại hoa đều, mặc dù nàng bị Nam Cung Ngự, người được coi là thân nhất lừa gạt phản bội mình, cũng chưa từng đau đớn như vậy. Khi đó nàng còn có thể cười, mặc dù ràng biết cũng có bí mật lừa dối mình, nhưng lúc đối mặt với , vẫn có thể thản nhiên, thoải mái cười.
      Nhưng tại lại thể được nữa rồi.
      là đau, rất đau, mỗi bước , mỗi ngày trôi qua, đau từ tâm can đến tận xương tủy.
      Mặc dù thâm tình, ôn nhu, toàn bộ sủng ái nuông chiều đều dành cho nàng, nhưng đối với nàng mà , cuối cùng cũng phải Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc trước.
      Làm thế nào nàng mới có thể quên mối quan hệ giữa cùng nhân nhân nàng hận nhất, quên hôn ước giữa cùng nữ nhi của nam nhân kia, quên...... trong ngày đại hôn của bọn họ cưới nữ nhân khác?
      Nằm ở giường tới nửa đêm, ánh mắt đau đến cơ hồ mở ra được. Tịch Nhan cũng biết mình muốn làm gì, bèn mò mẫn xuống giường, nhưng bởi vì nhìn thấy nên bị vấp cái ghế, té lăn đất.
      Tỳ nữ hầu hạ bên ngoài tên gọi là Ngân Châm nghe thấy thanh lập tức tiến vào, thấy nàng té ngã mặt đất, rất hoảng sợ, vội dìu nàng đứng lên, lại thấy ánh mắt nàng sưng đỏ, nên gọi người mang đến khối băng lạnh để nàng đắp lên mắt, bên bận rộn bên thấp giọng : “Sườn Vương phi thân mình khoẻ, để nô tỳ báo cho Thôi quản gia.”
      “Đừng......” Nàng biết mình gì nữa, lời có chút lộn xộn, “Ta sao, đại phu chắc đến rồi phải ?”
      Ngân Châm nghe hỏi lại: “Sườn Vương phi cần đại phu sao? Nô tỳ thỉnh.”
      Ánh mắt đau đớn dần dần bị cảm giác lạnh lẽo, thoải mái thay thế, thần trí Tịch Nhan cũng dần dần khôi phục lại: “ cần thỉnh đại phu. Ta muốn ra ngoài dạo chút.”
      Ngân Châm cảm thấy khó xử : “ trễ thế này, hơn nữa bên ngoài tuyết rơi rất lớn......”
      Tịch Nhan giống như nghe thấy gì, ánh mắt nhìn ra ngoài phòng.
      Bên ngoài quả nhiên tuyết bay tán loạn, mở ô xuyên qua màn tuyết, Tịch Nhan biết lạnh là gì, bước có chút vội vàng. Ngân Châm theo phía sau nàng, rét lạnh đến nỗi dậm chân: “Sườn Vương phi, chúng ta về hướng kia sao?”
      Nghe vậy, bước chân Tịch Nhan dừng lại chút, nhìn nhìn xung quanh mình, mới phát mình tới hoa viên, nếu tiếp tục về phía trước, đó là nơi ở của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Chỉ thoáng, trong lòng nàng trăm đổi ngàn thay, nàng chỉ sợ mình ngay lập tức lại bật khóc lần nữa, nên cúi thấp đầu, vào lương đình trong hoa viên ngồi xuống, kinh ngạc ngắm nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
      “Sườn Vương phi?” Ngân Châm kinh ngạc, hoàn toàn thể lý giải hành động quái dị của chủ tử.
      “Ngươi để cho ta yên tĩnh trong chốc lát.” Tịch Nhan thào , ánh mắt vẫn bồi hồi hướng về phía xa xa.
      Đêm khuya tuyết lớn, vô cùng lạnh lẽo, biết trải qua bao lâu, Ngân Châm đứng ở bên cảm thấy mình sắp sửa bị đông cứng, nhưng Tịch Nhan lại vẫn ngồi chỗ nhúc nhích, nhìn xa xa, giống nhau chờ đợi điều gì.
      Ngân Châm cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, trong mắt bỗng dưng sáng ngời, vội hướng về bóng người phía trước gọi to lên: “Thôi tổng quản!”
      Bên kia, Thôi Thiện Duyên nghe tiếng gọi nhìn sang, thoáng chốc cảm thấy kinh hãi, vội chạy chậm qua đây: “Sườn Vương phi sao lại ở trong này?”
      Thấy , Tịch Nhan rốt cuộc cử động thân thể chút, thấp giọng : “Ta chỉ là ngủ được, muốn ra đây dạo chút.”
      Sắc mặt Thôi Thiện Duyên trở nên khó coi, quay đầu với Ngân Châm: “Ngân Châm, ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao? Trời rét lạnh như thế, sao mang theo ấm lô tới?”
      Ngân Châm lên tiếng, vội chạy ra lương đình. Thôi Thiện Duyên lúc này mới nhìn về phía Tịch Nhan: “Sườn Vương phi, ngự y trong cung đều đến đây cả, chẩn trị cho Vương gia, sườn Vương phi cần lo lắng.”
      Tịch Nhan hốt hoảng nghe lời , bất giác nhắm hai mắt lại: “Phải ?”
      “Vương gia bị kiếm của vương tử ngoại bang ngộ thương, vết thương ở bên hông, miệng vết thương tuy rằng khá sâu, nhưng các ngự y giỏi trong cung đều được phái đến đây nên chắc hẳn là có việc gì. Vương phi nên về trước nghỉ ngơi .” Thôi Thiện Duyên nhìn vẻ mặt của nàng, lại , “Nếu Vương gia biết thời tiết như vậy mà Vương phi còn ngồi ở chỗ này, lại lo lắng?”
      “Ừ.” Tịch Nhan lên tiếng, thản nhiên , “Ta muốn ở trong này ngồi chút, ngươi có chuyện cần làm làm , cần quan tâm tới ta.”
      Thôi Thiện Duyên do dự lúc lâu, vừa quay đầu thấy Ngân Châm dẫn theo người mang ấm lô lại đây, lúc này mới gật đầu : “Vậy nô tài trước phân phó người lấy thuốc, Vương phi đừng ngồi lâu tốt.”
      rời hồi lâu, Tịch Nhan vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, mắt thấy trời sắp sáng đến nơi, Ngân Châm khó khăn lắm mới cử động được cánh tay, xoa xoa mắt, bỗng nhiên phát thân ảnh phía trước lương đình, đến lúc nhìn cẩn thận mới nhất thời la hoảng lên: “Thất gia!”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 128
      Ngoài trời tuyết lớn bay tán loạn, Hoàng Phủ Thanh Vũ giương ô từng bước về phía lương đình, Thôi Thiện Duyên theo ở phía sau rất là cẩn thận.
      Tịch Nhan nhìn bộ dáng đường của , chỉ cảm thấy đoạn đường ngắn ngủi như vậy mà lâu. Mãi cho đến khi buông ô, vào trong đình, nàng mới có thể nhìn thấy sắc mặt , trong lòng giống như gặp phải kích động mạnh.
      Sắc mặt tái nhợt hơn so với lúc nãy. Từ trước tới giờ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng suy yếu như thế này.
      “Nhan Nhan, nàng ở đây làm gì?” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười , nhưng tới gần nàng, chỉ ngồi xuống ở bên, “Nàng cũng đến ngắm tuyết sao?”
      Tịch Nhan nhìn , bỗng nhiên hít sâu vào hơi, cảm thấy hơi lạnh thẳng vào phổi, sau đó cười : “Đúng, ngắm tuyết. Nhưng ta ngắm đủ rồi, quấy rầy Thất gia nữa.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười lên tiếng: “Thôi Thiện Duyên, đưa sườn Vương phi trở về.”
      Bên kia Ngân Châm sớm bung ô ra, Tịch Nhan nhìn nữa, trốn vào dưới ô, trở về Hi Vi viên.
      Thôi Thiện Duyên đứng ở ngoài đình, nhìn vế phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại nhìn về phía Tịch Nhan, do dự lên tiếng: “Thất gia, ngài --”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thu hồi ánh mắt từ người Tịch Nhan lại, thản nhiên liếc mắt nhìn , Thôi Thiện Duyên cắn răng cái, vội vàng đuổi theo Tịch Nhan, chỉ còn lại mình Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng ngồi ở trong đình.
      Lúc nãy hỏa lò sớm bị tắt, giờ này khắc này giữa đêm đông lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn bóng dáng Tịch Nhan dần dần khuất xa, cho đến khi bị giói tuyết che mờ hết tất cả mới cong người chậm rãi đứng lên, hít vào hơi dài.
      Tuy gió lạnh đến tận xương cốt, vết thương đau đớn khó chịu, nhưng khóe miệng thảm đạm của cũng thấy gợi lên nụ cười, thậm chí còn có lo lắng từ trong trái tim thẩm thấu ra ngoài.
      -------------------------------------------
      gần mười ngày trôi qua, Tịch Nhan chưa gặp qua Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Từ sau ngày ngày gặp mặt ở trong lương đình, sang ngày hôm sau, từ tiền viện truyền đến tin tức bị thương phải nằm liệt giường, sau đó mấy ngày, cả vương phủ lâm vào bầu khí bi thảm.
      Hi Vi viên vốn nơi ở xa nhất trong vương phủ, Tịch Nhan bị ảnh hưởng bởi bất cứ người hay chuyện xảy ra ở tiền viện, nhưng mỗi ngày nàng đều nghe về tiến triển vết thương của -- trong cung hàng ngày đều có ngự y giỏi nhất được phái đến, nhưng sau mỗi lần đến, ngày hôm sau lại có thêm nhiều ngự y vào phủ.
      tới lui, vẫn nghe được tin tức được chữa khỏi hẳn. Mỗi ngày, Thôi Thiện Duyên đều đúng thời điểm đến Hi Vi viên nhắc nhở Tịch Nhan uống thuốc. Mỗi ngày nàng dường như nhớ đến chuyện này, mỗi ngày đều phải nhờThôi Thiện Duyên nhắc nhở, mới có thể nhớ ra. Uống thuốc xong nàng cũng chỉ lẳng lặng ngồi bất cứ điều gì, cũng hỏi bất cứ điều gì.
      Vào ngày, đến giờ uống thuốc nhưng Thôi Thiện Duyên vẫn chưa xuất . Do liên tiếp mấy ngày đều đến, ngay cả Ngân Châm cũng nhớ đến giờ này phải làm gì nhưng Thôi Thiện Duyên vẫn chưa tới, trong lòng ta cũng cảm thấy kỳ quái, liền tự mình nhắc nhở Tịch Nhan lúc này xem sách y uống thuốc.
      Tịch Nhan nghe xong lời của nàng bỗng cảm thấy nao nao, từ trang sách ngẩng đầu lên hướng về phía cửa nhìn thoáng qua, sau đó mới thấp giọng : “Ngươi lấy thuốc đến đây.”
      “Vâng.” Ngân Châm nghe xong trả lời, sau đó vào bên giường, lấy ra hộp gấm đựng thuốc mở ra, lại kinh ngạc khi thấy bên trong trống . Nàng xoay người nhìn về phía Tịch Nhan, “Sườn Vương phi, thuốc dùng hết rồi, để nô tì với Thôi tổng quản.”
      cần.” Tịch Nhan khép sách lại, hàng mi dài rũ xuống, “Thân mình ta tốt rồi. Gần đây Thôi tổng quản hẳn là bề bộn nhiều việc, ngươi cần làm phiền .”
      Ngân Châm cũng biết thời gian gần đây Hoàng Phủ Thanh Vũ bị thương nặng, mỗi người trong phủ ai cũng có vẻ lo lắng, bởi vậy ai có tinh thần quan tâm đến Tịch Nhan, ai muốn vì việc như vậy mà gánh thêm việc, nên lên tiếng đáp ứng lời Tịch Nhan .
      Tịch Nhan vẫn ngồi tại chỗ lát, cũng biết bản thân suy nghĩ lung tung cái gì, quyển sách tay bỗng nhiên rơi xuống đất. Nàng nhìn chằm chằm quyển sách, hồi lâu sau, đột nhiên đứng bật dậy, xoay người liều lĩnh muốn xuất môn.
      Nhưng trong phòng vốn có ai thế mà khi nàng vừa đứng bật dậy trong nháy mắt rơi vòng vòng tay ấm áp.
      Hoảng hốt, ngạc nhiên, khiếp sợ.
      Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc, mang theo nụ cười bí hiểm trước sau như : “Ta biết ngay mà, ngày nhìn nàng, nàng nhất định xảy ra chuyện. Thuốc còn chưa uống, lại muốn chạy đâu?”
      Nàng giật mình nhìn , chỉ thoáng hai mắt đều đẫm lệ.
      Chỉ mới mười ngày mà thôi, khi gặp lại dường như qua mấy đời. Nàng ngơ ngác đứng ở nơi đó, nên lời dù chì câu.
      cúi đầu xuống, đưa tay xoa khóe mắt của nàng: “Nhan Nhan?”
      Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tránh khỏi , cúi đầu, muốn cho thấy nước mắt của mình, ngữ khí cũng rất bình thản: “Sao Thất gia lại đến đây?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong tay áo lấy ra hộp bằng kim loại có khắc hoa văn, xoay người gọi Ngân Châm tiến vào: “Lấy cho chủ tử của ngươi chén nước ấm, hầu hạ nàng dùng thuốc.”
      mặt Ngân Châm mang theo ý mừng, đáp ứng tiếng, tiếp nhận thuốc, rót nước đưa tới trước mặt Tịch Nhan.
      Hốc mắt Tịch Nhan vẫn còn ửng đỏ, Ngân Châm cảm thấy thú vị, khóe miệng dấu ý cười, nhưng vẫn thể che giấu được. Lúc Tịch Nhan uống thuốc, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của nàng, sau thoáng nao nao bỗng dưng đỏ mặt.
      Ngân Châm thu thập chén bát, cất thuốc xong, mới lui xuống.
      Trong phòng tràn ngập khí hoà thuận vui vẻ, Tịch Nhan vừa mới uống thuốc, cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp, tay có chút mồ hôi thoát ra. Ngập ngừng chút, nàng quay lại muốn nhặt quyển sách rơi mặt đất, vừa vặn thấy cũng xoay người, nhặt quyển sách lên.
      Chân tay nàng trở nên luống cuống, đợi đến khi đứng thẳng dậy, nàng đến ngồi xuống bên giường, ngừng vò nát chiếc khăn tay lòng bàn tay.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ đem sách đặt bàn, cũng tới bên giường, nhìn nàng ngừng vần vò chiếc khăn trong tay, khóe miệng nhếch lên: “Uống thuốc nhiều ngày như vậy, để cho ta xem xem thân mình nàng có tốt lên chút nào ?”
      Tay vừa mới chạm đến cổ tay nàng, trong lòng Tịch Nhan liền “Đột” nhảy dựng lên, vội rụt tay lại, lạnh lùng : “Thất gia bệnh nặng mới khỏi, tốt hơn là tự xem cho mình . Ta rất khỏe.”

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 129
      Hoàng Phủ Thanh Vũ rũ mắt xuống, nhịn được nở nụ cười, vẫn kéo tay nàng qua, kiểm tra mạch đập: “Nhan Nhan gần đây xem nhiều sách thuốc như vậy, nàng biết rằng thấy thuốc thể tự chữa cho mình sao? Nếu ta có thể tự mình trị liệu, đâu đến nỗi như mấy ngày qua.”
      Mạch tượng của nàng vẫn mạnh nhưng lại thấy khí, ánh mắt có chút buồn bã nhưng cố để cho nàng phát .
      Tịch Nhan nghe nhiều ngày trôi qua mà thương thế vẫn chưa khỏi hẳn trong lòng cảm thấy yên. Mấy ngày này, mặc dù nàng xuất môn, nhưng bầu khí u ám trong vương phủ làm sao có thể làm cho người ta có cảm giác gì cho được? Nàng biết nhất định vừa từ quỷ môn quan trở về, nếu , mới vừa rồi nàng cũng như vậy, liều lĩnh muốn xuất môn. Về phần muốn làm gì, muốn làm sao, tại nhớ tới đến, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
      Vào giờ phút này, bằng cách nào làm như có việc gì xuất ở trước mặt mình, nàng còn khí lực suy nghĩ nữa.
      Hai người lẳng lặng ngồi yên như vậy, sau khi xem xét mạch của nàng xong, liền thuận thế cầm tay nàng, yên lặng truyền sang cho nàng ấm áp trong lòng bàn tay .
      Tịch Nhan vẫn cúi đầu nhìn mũi chân mình, còn chỉ nhìn bên mặt của nàng, trong phút chốc, ánh mắt trở nên mê ly.
      bao giời cho nàng biết trong lúc đau đến mất tri giác, phải dựa vào tham phiến để chống chọi với cơn đau duy trì sống, giấc mộng.
      Trong mộng, nhìn thấy hơn mười tuổi, từ lần đầu tiên nhìn thấy bé, cảm thấy kinh diễm cùng thương xót .
      Tỉnh mộng, cũng tỉnh lại, nghe được tiếng thở phào của các ngự y xung quanh, cũng nghe được thanh vỡ tan của khối băng trong lòng mình.
      ra đáp án luôn tồn tại chì là quay đầu tìm mà thôi.
      “Nhan Nhan.” đột nhiên thấp giọng gọi nàng tiếng, khi nàng vừa ngẩng đầu lên nhìn, đặt nụ hôn lên trán của nàng.
      Thân mình Tịch Nhan cứng đờ, còn biết nên phản ứng ra sao, chậm rãi buông lỏng nàng ra: “Ta phải trở về, bằng , chỉ sợ các ngự y tìm đến nơi này. Mặc dù nàng thích náo nhiệt, nhưng cũng thích loại náo nhiệt này đâu?”
      “Chàng......” Tịch Nhan kinh ngạc nhìn , bất giác nhướng mày lên, ngờ ở trong tình trạng như vậy mà vẫn còn đến nơi này.
      Nàng nhớ tới lần, ràng bị thương rất nặng, nhưng vẫn cố gắng lê thân mình đến nơi này, chỉ vì muốn nhắc nàng uống thuốc, sau đó bệnh tình lại lâm vào tình trạng nguy cấp. Mà nay, lại làm như vậy lần nữa.(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Trong lúc đó nàng bỗng nhiên biết nên làm như thế nào cho phải.
      chậm rãi buông tay nàng ra, đứng dậy, từng bước về phía cửa.
      Tịch Nhan kinh ngạc nhìn , cho đến khi đến cửa, tay chống vào khung cửa chút, trong khoảnh khắc đó, những chướng ngại trong lòng nàng phút chốc bị phá tan thành từng mảnh .
      “Chàng cần cứ lại lại mãi.” Cuối cùng nàng đứng dậy, đến phía sau , “Chàng ở trong này nghỉ ngơi, ta cho người thỉnh ngự y lại đây, phải là được rồi sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười tiếng: “Nhan Nhan, được ? Nàng ràng muốn nhìn thấy ta, tội gì phải khó xử chính mình?”
      Trong lòng Tịch Nhan đau xót, cắn răng thấp giọng : “Ta chỉ sợ chàng chẳng may chết phụ hoàng, huynh đệ, Vương phi của chàng đến làm khó ta!” Dứt lời, nàng ra ngoài gọi Ngân Châm: “Đến tiền viện mời ngự y qua đây, Thất gia ở bên này.”
      Nguyên đêm ngủ.
      nhất định chịu ngủ ở giường, vì thế phải trải thêm chăn đệm nhuyễn tháp trong phòng. Tịch Nhan nằm sau màn che giường vẫn mở to mắt nhìn đỉnh màn đầu, đồng thời nín thở ngưng thần để lắng nghe hô hấp của người bên ngoài kia.
      Sau khi uống thuốc, vào giấc ngủ rất nhanh, hô hấp dần dần đều đặn. Tịch Nhan vẫn nghiêng tai lắng nghe, dường như chút cũng cảm thấy mệt mỏi.
      Mãi cho đến giờ Dần, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, ngồi dậy, ngay sau đó vang lên tiếng lanh canh của tách chén chạm vào nhau tiếp theo là tiếng uống nước ọc ọc .
      Tịch Nhan gắt gao nắm chặt chăn đệm, cố nhịn xuống để ngồi dậy. Nhưng lại thể nhịn được, mấy canh giờ trôi qua, trà kia sớm lạnh, cứ như vậy mà uống vào, biết có cảm thấy khoẻ hay nữa?
      Nàng yên lòng chờ đợi thanh nằm xuống lại, nhưng mà qua lúc lâu, cũng nghe thấy động tĩnh gì. Lúc nàng rốt cuộc mất kiên nhẫn, bỗng dưng nghe được tiếng thở dài đến nỗi thể nghe thấy nếu chú ý, cực kỳ nhưng cũng cực kỳ phiền muộn.
      Nàng chỉ sợ miệng vết thương của lại xảy ra chuyện gì, cuối cùng nhịn được ngồi dậy, vén màn che giường lên, lại bỗng dưng giật mình.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi nhuyễn tháp, mày nhíu chặt lại, hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào giá nến bàn giống như nhìn vào cái gì đó hư vô, tồn tại.
      Hành động Tịch Nhan dường như làm kinh động tới , nâng mi lên: “Nhan Nhan, ta đánh thức nàng sao?”
      Trong lòng Tịch Nhan hiểu sao đột nhiên cảm thấy cực kỳ khổ sở.
      để ý tới lời , nàng đến bên cạnh bàn, nhấc ấm trà nguội lạnh ra cửa, giao cho nha hoàn canh giữ ngoài cửa. Đợi đến khi nha hoàn mang đến thay bằng ấm trà nóng xong, nàng mới xoay người trở lại trong phòng, rót chén trà cho .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tiếp nhận trà, nhấp ngụm, sau đó giữ rong tay: “Ta sao, nàng ngủ .”
      Tịch Nhan do dự lát, sau đó ngồi xuống bên cạnh : “Ta muốn nhìn xem thương thế của chàng.”
      Trung y mỏng manh chậm rãi được cuốn lên, vết thương dài cả tấc bên hông xuất ở trước mắt nàng, ngoài thuốc được đắp bên ngoài vết thường, có thể thấy ràng miệng vết thương được khâu lại rất thô. bị thương nặng như vậy, biết vết thương này đến tột cùng sâu như thế nào?
      Tịch Nhan dán tưởng tượng tiếp, đầu ngón tay đưa lên muốn chạm vào miệng vết thương nhưng khi cách vết thương khoảng lại dừng lại, bàn tay có chút run run, ngẩng đầu lên nhìn : “ phải chàng rất có bản lãnh sao? Làm sao lại có thể bị thương thành như vậy?”
      nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng, thấp giọng : “ ra lúc đầu mũi kiếm mới chạm vào ta thôi, gây ra thương tích như vậy. Nhưng vào lúc so kiếm, ta đột nhiên thấy cái giá nến phía sau vương tử ngoại bang kia, mắt bị chói, nên tránh được kiếm của .” khẽ cười lên, “Thực buồn cười có phải hay ?”
      Tịch Nhan nhìn nụ cười thảm đạm của , đôi môi nhấp nháy trở nên trắng bệch: “Chỉ bởi vì cái giá nến? Như vậy quả rất buồn cười .”
      Lời vừa ra, nàng mới phát , bản thân mình thở nổi nữa, giống như khí xung quang bị rút hết.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :