1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 120
      Suốt ngày đêm, Tịch Nhan bị nhốt ở trong phòng, đối diện với căn phòng u tối, lúc khát chỉ có thể uống trà lạnh, lúc đói chỉ có thể ăn thức ăn ngày hôm trước còn lại cho đỡ đói. Lúc thân thể dần dần xuất tình trạng thoải mái, nàng biết mình thể tiếp tục ngồi yên được nữa.
      Nàng dán thân mình vào cửa, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài, rốt cuộc nghe được những tiếng bước chân rất vang lên, nàng khẽ khàng gọi: “Tử Nhi?”
      Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa.
      “Tử Nhi, ngươi thả ta ra ngoài .”
      “...... được, Vi Chi, ta thể, Thái Hậu tha thứ cho ta......”
      , Thái Hậu ăn chay niệm phật, tất nhiên trách tội ngươi. Thập Lục gia ngày thường đối đãi các ngươi như thế nào, ngươi biết ràng hơn ta. Hôm nay nếu ngươi để ta ra ngoài, Thập Lục gia chắc chắn phải chết thể nghi ngờ, ngươi có thể trơ mắt nhìn chết hay sao?”
      Sau lúc trầm mặc, bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng khoá cửa, trong lòng Tịch Nhan mừng rỡ, bất chấp thân thể khoẻ, đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy Tử Nhi mở cửa phòng ra. Tịch Nhan kịp thêm điều gì, xoay người lấy áo khoác ra ngoài cửa.
      “Vi Chi, chỉ là nữ tử, làm sao có biện pháp gì có thể cứu Thập Lục gia?”
      Tịch Nhan dừng lại chút, đem áo khoác phủ người, thanh lạnh lùng : “Ta có biện pháp .”
      Trời đổ tuyết rất lớn, đường xuống núi cực kỳ khó , gió thổi mạnh, Tịch Nhan bước từng bước quả quyết trong tuyết. Thân mình khoẻ càng ngày càng ràng, nàng cơ hồ khó nén được đau đớn, muốn dừng chân lát, nhưng thân mình càng ngày càng cứng ngắt, cuối cùng vẫn dám dừng lại, cố nén đau nhức tiếp tục xuống núi.
      Vào đến thành, nàng dám làm gì cả, chỉ có thể tìm y quán gần đó, vừa vào cửa y quán liền té ngã.
      Người trong y quán tất nhiên là rất kinh hãi, cuống quít nâng nàng vào bên trong y quán, khi đại phu bắt mạch cho nàng nhịn được phải nhíu mày.
      Khi Tịch Nhan tỉnh lại, lúc này ánh đèn sáng trưng, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, nàng loáng thoáng nghe được tiếng chuyện từ phòng ngoài.
      Tịch Nhan cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, ra là người trong y quán dung cơm, vừa nhìn thấy nàng ra, cậu bé học việc lập tức đứng lên, há miệng sau lúc lâu chỉ thốt ra được câu:“ nương tỉnh rồi.”
      Đại phu tuổi tác cao liếc mắt nhìn , cũng đứng dậy: “Phu nhân mời ngồi.”
      Tịch Nhan trong lòng căng thẳng, gắt gao nắm chặt tay, sau lúc lâu mới : “Đa tạ tiên sinh.”
      Đại phu gật gật đầu, múc chén canh cho Tịch Nhan: “Phu nhân nên bảo trọng thân thể.”
      Tịch Nhan gì thêm, nâng bát canh nóng lên, đem khuôn mặt vùi vào làn hơi ấm nóng lan tỏa mông lung, lúc lâu sau mới uống xong chén canh, buông bát xuống, từ bên hông lấy ra ít bạc vụn: “Đa tạ tiên sinh cứu giúp, cáo từ.”
      Ra khỏi y quán, lúc này trời đất đều lâm vào mờ mịt, Tịch Nhan đứng trong cái lạnh như băng tuyết, ánh mắt trống rỗng sau lát, cuối cùng hạ quyết tâm về hướng.
      Nhưng nàng phải là hướng của Thất gia phủ, mà là Cửu gia phủ.
      Khi nhìn thấy nàng, Hoàng Phủ Thanh Thần hề che giấu kinh ngạc, nhưng ngay lập tức khuôn mặt trở nên lạnh như băng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịch Nhan: “ thể tưởng được ngươi tìm đến ta.”
      “Ta cũng còn nơi để mà thôi.” Sắc mặt Tịch Nhan vẫn còn tái nhợt, nhưng ngữ khí lại vô cùng thoải mái, “Ta biết ngươi cho tới bây giờ hoan nghênh ta, ngươi chắc cũng muốn ta cầu xin Hoàng Phủ Thanh Vũ, cho nên ta mới tới tìm ngươi.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nhấp ngụm trà, ánh mắt đạm mạc: “Ta hiểu ngươi cái gì.”
      “Tử Ngạn bị bắt giam trong ngục, ta chỉ muốn cứu thoát thôi.”
      Hoàng Phủ Thanh Thần cười lạnh tiếng, ngẩng đầu liếc nhìn Tịch Nhan: “Ngươi cho là là Thất ca vì ngươi mới làm như vậy sao?”
      Trong giọng mang theo chế giễu nể mặt, Tịch Nhan cũng them chú ý: “Có lẽ ngươi cho ta biết chuyện này liên quan đến , nhưng điều đó quan trọng. Ta muốn với ngươi là chỉ cần ngươi có thể giúp ta cứu Tử Ngạn, ta nguyện ý từ nay về sau rời xa Bắc Mạc, bao giờ xuất ở trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ. Chẳng phải ngươi cũng muốn ta ảnh hưởng tới tiền đồ của Thất ca ngươi sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần đứng dậy, cười lạnh : “Ngươi đừng tự đánh giá mình quá cao. Người đâu, tiễn khách.”
      Mắt thấy nhấc chân muốn , Tịch Nhan vẫn lạnh nhạt ngồi : “Ta mang thai rồi.”
      Thân thể Hoàng Phủ Thanh Thần cứng đờ, quay đầu lại, ánh mắt nhìn Tịch Nhan bụng đăm đăm, sau lát, mặt bộ cứng ngắc của co rút lại, đánh quyền mạnh vào mấy cái bàn trước mặt:
      “Nếu như thế, ngươi ắt hẳn phải biết, nếu Thất ca là tìm được ngươi, tuyệt đối buông tay như vậy.”
      “Cho nên ta mới tìm ngươi giúp đỡ. Ngươi là huynh đệ mà tín nhiệm nhất, phải sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Thần gì thêm, sau lát mới : “Đó chính là con của Thất ca.”
      “Nhưng ai biết.” Tịch Nhan cười lạnh tiếp, “Ngoại trừ , ta, cùng ngươi.”
      “Ngươi muốn giữ lại nó sao?” Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần ràng trở nên rất khó coi, chỉ thoáng khuôn mặt tuấn lãng vô cùng trầm.
      Tịch Nhan ngẩn ra, sắc mặt vốn tốt lắm trở nên tái nhợt: “Ta muốn giữ lại nó. Chỉ cần có thể nhìn thất Tử Ngạn an toàn, ta xa chạy cao bay, mình nuôi lớn nó.”
      -----------------------------------------------
      Từ đó, Tịch Nhan được Hoàng Phủ Thanh Thần giữ lại trong phủ, đây cũng được xem là nơi tuyệt đối an toàn.
      Chuyện cứu Tử Ngạn dường như rất thuận lợi, mỗi ngày đều có tiến triển, nhưng sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần lại càng ngày càng ngưng trọng. Tịch Nhan biết nguyên do, nếu nàng có hỏi , tính tình xưa nay vốn lạnh lùng, lạnh lùng ngạo nghễ liếc nhìn nàng, chuyện gì cũng .
      Tịch Nhan ở lại trong phủ được mười lăm ngày, chuyện cứu Tử Ngạn có tiến triển rất lớn, nghe là tìm được chứng cứ chính xác Tử Ngạn bị người hãm hại. Tịch Nhan mừng rỡ, vội tìm Hoàng Phủ Thanh Thần chứng thực, nàng nhìn thấy sắc mặt so với hai ngày trước càng khó coi hơn.
      Nàng nhận thấy được điều gì đó bèn hỏi: “Hoàng Phủ Thanh Vũ hoài nghi ngươi sao?”
      biết.” lạnh lùng , “Nhưng tại chứng cớ kia lại ở trong tay Thất ca, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ lấy được.”
      Tịch Nhan giật mình, cảm thấy trong chuyện này có chỗ nào đó bất thường .
      “Cửu gia!” Khi chuyện, nội thị bên người Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên xuất ở cửa,“Trong cung có người đến đây, là có thánh chỉ muốn tuyên.”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần cực kỳ khó coi, kiên nhẫn : “Thánh chỉ gì mà lại đến phủ ta tuyên.”
      Nội thị ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tịch Nhan gì, Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Thần dường như đều hiểu được, sắc mặt đồng thời biến đổi.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 121
      “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhân cách đáng quý, hiểu biết lễ nghĩa, văn võ toàn tài. Tâm đầu ý hợp với tiểu thư Vi Chi của Lăng gia, dung mạo đoan trang, thông minh xinh đẹp, nay khâm định phong làm sườn phi của Thất hoàng tử, tùy ý thành hôn, khâm thử!”
      Tịch Nhan quỳ mặt đất, đầu óc hỗn loạn nghe nội dung thánh chỉ, nàng mơ hồ nghe được tên Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng hai chữ “Sườn phi”, cảm thấy hoảng hốt, quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần Nắm chặt nắm đấm, gân xanh ra, mới biết vừa rồi những gì mình nghe được đều là .
      Nàng nhịn được cười khẽ, cũng tiếp chỉ, đứng thẳng dậy, vừa định thốt ra câu “Ta kháng chỉ tuân theo” chợt thấy nhưng thị vệ vây quanh phía trước bỗng nhiên dạt ra hai bên.
      nam tử xuyên qua đám người nhanh nhẹn đến, khóe miệng mang theo ý cười ôn nhuận, vẫn phong hoa tuyệt đại như lúc trước.
      Nội thị đến tuyên chỉ nguyên là người cân thận với hoàng đế, thấy Tịch Nhan tiếp chỉ liền đứng dậy, vốn sắc mặt tốt, chợt thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đến bèn kính cẩn: “Thất gia.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn mỉm cười, tiếp thánh chỉ trong tay , sau đó về phía Tịch Nhan, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy tình thâm ý trọng: “Như thế nào, nàng vui mừng đến ngay cả thánh chỉ cũng quên tiếp sao?”
      “Thất ca!” Hoàng Phủ Thanh Thần sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào , giống như chất vấn .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Tịch Nhan hề chớp mắt, lên tiếng: “Lão Cửu, nửa tháng qua đa tạ đệ thay ta chiếu cố nàng, vất vả cho đệ rồi.” Vừa dứt lời, vươn tay ra nắm lấy tay Tịch Nhan. Tay nàng lạnh lẽo, vòng tay ôm lấy nàng mỉm cười : “Hồi phủ .”
      ra cho đến bây giờ, cái gì cũng đều biết cả.
      Khóe miệng Tịch Nha nhịn chợt động, cảm thấy buồn cười. Tất cả mọi chuyệng nàng làm đều nằm trong kế hoạch của , có lẽ bắt đầu từ khi nàng xuống núi, hoặc là, bắt đầu từ khi nàng còn ở núi, sớm tính kế hết thảy, chỉ chờ nàng chui đầu vô lưới thôi.
      Tịch Nhan hề có bất cứ hành động nào, bởi vì nàng biết dù nàng có giãy dụa phản kháng như thế nào cũng là phí công, quyền quyết định sống chết của Tử Ngạn giờ nằm trong tay .
      Hít sâu vào hơi, nàng cố cử động thân thể bị đông cứng trong gió lạnh, mặt nở nụ cười, thấp giọng : “Ta chỉ muốn biết, Thất gia vừa mới cưới hiền thê thân thế hiển hách, làm thế nào có thể làm cho Hoàng thượng trong khoảng thời gian ngắn lại hạ chỉ tứ hôn, hơn nữa, lại cưới mồ côi với hai bàn tay trắng?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng tay lên, sửa sang lại những sợi tóc bị gió thổi nên có chút hỗn loạn mặt nàng, mỉm cười : “Ai nàng chỉ có hai bàn tay trắng?” có ý ám chỉ, ánh mắt di chuyển xuống, thấp giọng , “Vô luận như thế nào, phụ hoàng cũng để cho huyết thống hoàng gia lưu lạc trong dân gian .”
      Thân mình Tịch Nhan chấn động, khuôn mặt tươi cười có chút cứng đờ: “ ?”
      ----------------------------------------------
      Đợi đến khi trở vế phủ Thất gia, đúng như Tịch Nhan dự đoán, còn có ít sóng gió chờ đón nàng.
      Nàng biết lúc này khi trở về phủ, Hoàng Phủ Thanh Vũ sắp xếp cho nàng ở viện nào, nhưng nàng cũng muốn hỏi . vẫn nắm tay nàng về phía trước, nàng chỉ lẳng lặng đường theo.
      Khi qua hoa viên, từ ngoài có thể nghe được tiếng chiêng trống từ trong lương đình giữa hồ ruyền đến.
      “Sân khấu kịch vẫn còn trong phủ, biểu diễn toàn những vở náo nhiệt, khi nào nàng muốn nghe đếu có thể đến nghe.” hơi chậm bước chút để cho nàng có thể bắt kịp bước chân mình, cả hai cùng sóng vai nhau mà .
      Tịch Nhan gì, bước chân lại càng thêm chậm.
      Hi Vi viên là viện nằm ở phía tây vương phủ, so với viện nàng ở lúc trước – là nơi ở của Vương phi của tương đối xa hơn.
      Cửa phòng chính được mở toang, trong phòng tràn ngập mùi thơm, ở giữa phòng có nữ tử trong y phục hoa lệ ngồi, xinh đẹp thể lẫn vào đâu được. phải Vương phi Lâm Lạc Tuyết của còn có thể là ai?
      Mắt nhìn thấy từ bên ngoài hai người dắt tay chậm rãi vào, cằm Lâm Lạc Tuyết hơi hếch lên, lạnh lùng vừa cười vừa đứng dậy: “Tham kiến Thất gia.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ dìu Tịch Nhan bước vào phòng, thản nhiên nhìn nàng, cười : “Trời rất lạnh, nàng tới nơi này làm gì? Chẳng may bị nhiễm phong hàn, lúc uống thuốc lại than khổ.”
      Lâm Lạc Tuyết vẫn giữ sắc mặt lạnh lung, ngạo nghễ như trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Tịch Nhan: “Thiếp thân cảm tạ Thất gia quan tâm, chỉ vì nghe hôm nay Hoàng thượng ban hôn, Thất gia mừng rỡ, thiếp thân thể đến chúc mừng sao? Chỉ là nay lễ còn chưa thành, Thất gia lại mang người về phủ trước, dường như hợp với quy củ lắm.”
      Tịch Nhan nghiêng mình đứng ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, được lời. Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười quay đầu nhìn xem sắc mặt của nàng, : “Quy củ trong vương phủ, Lạc Tuyết dường như hiểu hơn bổn vương nên muốn chỉ dạy cho ta sao?”
      Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết trở nên lạnh lẽo, hừ tiếng: “Quy củ trong vương phủ, tất nhiên là do Thất gia định đoạt, nhưng thiếp thân là nữ chủ nhân trong phủ này, nếu cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, chẳng phải là làm cho người ta chế giễu sao?” Dứt lời, nàng lập tức về phía Tịch Nhan, trong nụ cưới lạnh lẽo chút nào che giấu khinh thường,“Vi Chi muội muội, nay muội vào phủ, bọn hạ nhân trong phủ tất nhiên theo lễ gọi muội là sườn Vương phi. Muội là sườn ta là chính, muội cũng phải làm kính ta ly trà, thể làm cho người ngoài tỷ muội chúng ta biết phép tắc, muội nghĩ xem ta có phải ?”
      Đối mặt với nữ nhân có khí thế bức người như vậy, Tịch Nhan từ đầu đến giờ vẫn cúi đầu bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong như nước khóa chặt khuôn mặt xinh đẹp của ta, thản nhiên : “Ta từ lớn lên trong núi, hiểu những quy củ của người đời, thỉnh Vương phi thứ lỗi.”
      “Muội --” Khuôn mặt Lâm Lạc Tuyết biến sắc, ánh mắt chạm đến ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ, mới miễn cưỡng kiềm chế lại, cười lạnh , “ quan hệ, vậy về sau, ta phải chỉ dạy muội nhiều hơn.”
      Lâm Lạc Tuyết cao ngạo cười lạnh khi nhìn thấy hàng chân mày của Tịch Nhan nhướng lên, Tịch Nhan biết phải trả lời thế nào, bỗng nhiên hiểu sao cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến ấm áp, trong lòng nhịn được hơi chấn động, nở nụ cười tao nhã, nửa nửa giả nhìn về phía nam tử bên cạnh: “Lúc trước chàng được dễ nghe, nay ta cuối cùng cũng gả cho chàng nhưng bất quá chỉ là thiếp của chàng. có ý nghĩa gì.”
      Dứt lời, nàng giãy tay ra khỏi tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngẩng đầu lên nhìn về phía : “Ta thích nơi này, đổi chỗ ở khác cho ta.”
      Ánh mắt chứa đựng ý cười, nhưng lại mạc danh kỳ diệu mang theo ấm áp, trong mắt sủng nịch: “Vậy nàng muốn ở nơi nào?”
      Ánh mắt Tịch Nhan đảo qua sắc mặt xanh mét của Lâm Lạc Tuyết, khóe miệng gợi lên ý cười :“Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có viện của Thất gia là thoải mái nhất.”

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 122
      “Thất gia, sườn phi ở trong viện của Vương gia, tìm khắp cả thiên hạ cũng có đạo lý như vậy?” Mắt thấy sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, Lâm Lạc Tuyết cuối cùng kiềm chế được nữa, vẻ lãnh ngạo mặt dần dần tan ra, hóa thành uấn giận.
      Thế nhưng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ thản nhiên nhìn nàng cái, khẽ cười : “Lạc Tuyết, vài ngày trước người ở bãi săn săn mang đến tấm da chồn bạc, ta nhớ nàng rất thích. Nay được chế thành áo chống lạnh, ta phái người mang đến cho nàng, sao nàng quay về thử xem?”
      Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cứng đờ, môi giật giật, nhưng cuối cùng gì nữa, dẫn theo tì nữa bên cạnh tông cửa ra.
      Lúc này Tịch Nhan mới chậm rãi rút bàn tay ra khỏi tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngẩng đầu đánh giá phòng ở chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ta bỗng nhiên cảm thấy, nơi này cũng tệ lắm, vẫn nên ở nơi này , đỡ phải để cho người khác ta phá hỏng quy củ. Thất gia, chàng có phải hay ?”
      Thanh Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm thấp, cũng nhịn được bật cười thành tiếng: “Được, tất cả đều theo ý nàng.”
      ------------------------------------------
      Hạ nhân trong phủ vẫn còn nhận ra được Tịch Nhan. Lúc trước nàng ở trong phủ, ràng là vô danh vô phận, lại nhận được tất cả sủng ái, cùng Thất gia giống như đôi vợ chồng, thậm chí hàng đêm đều ở trong viện của Thất gia. Sau đó nàng lâm bệnh nặng phải rời phủ, trước khi nàng rời phủ Thất gia ngày ngày đều tự mình chăm sóc nàng, có thể tấc cũng rời, cũng được xem như là hao tổn tất cả tâm cơ.
      Mọi chuyện ngày đó xảy ra mông mông lung lung, ai hiểu được tình hình bên trong, mọi người tất nhiên ai dám nhắc lại, nhưng mà cố tình lại có người hiểu chuyện, sau khi gặp lại Tịch Nhan liền kể lại tất cả cho Lâm Lạc Tuyết nghe.
      Lâm Lạc Tuyết làm sao có thể đoán được lại có đoạn chuyện xưa như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy kinh ngạc, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên xoay người quay trở lại Hi Vi viên.
      Thôi Thiện Duyên còn canh giữ ngoài viên, có thể thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ quả còn chưa rời .
      Lâm Lạc Tuyết cảm thấy khí huyết dâng lên, ra lệnh cho người đem Thôi Thiện Duyên tránh ra bên, còn mình lập tức vào trong viện, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, biết tình hình bên trong ra sao. Nàng cảm thấy thê lương, có cố gắng cũng là phí công vô ích, muốn bước đến gõ cửa.
      Đột nhiên trong lúc đó, trước mắt lại xuất vài bóng người, đợi đến khi nàng nhìn , mới phát những người cản đường mình chính là mười hai ám vệ cận thân bên người Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      Mười hai ám vệ, nàng cũng chỉ mới nghe Thập Nhị nhắc tới lần mà thôi, nghe là do lão Cửu tự mình chọn lựa trong Ngự Lâm quân mười hai người có bản lĩnh tốt nhất, đưa cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, để phònng ngừa bất cứ tình huống nào. thể tưởng được, mười hai người có bản lĩnh cao cường này nay lại thành hộ viện -- hộ viện cho nữ tử kia.
      Phục hồi tinh thần lại, nàng sửa sang quần áo cho chỉnh tề, cằm lại hếch lên. Nàng vẫn còn là Vương phi, là nữ chủ nhân trong phủ này.
      cho Thất gia, ta ở Thanh huy viên chờ ngài.” Nàng lạnh giọng phân phó xong sau đó xoay người rời .
      Ở trong phòng bầu khí hoà thuận vui vẻ.
      Tịch Nhan dựa vào nhuyễn điếm nửa nằm nửa ngồi ngủ giường, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên cạnh nàng, nhìn hai gò má nàng lúc trước bị đông lạnh bây giờ khôi phục lại vẻ sáng bóng mềm mại, ý cười ôn nhuận lên khóe miệng , tự tay dùng nước ấm hòa tan viên thuốc sau đó rót thuốc vào muỗng bạc đưa đến bên miệng Tịch Nhan.
      Tịch Nhan chán ghét quay đầu , lại nghe : “Thân thể nàng suy nhược, mau uống thuốc .”
      Nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng tránh khỏi hơi thở quen thuộc của tràn ngập xung quanh. Tay nàng lơ đãng lướt qua bụng, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra, tránh khỏi chiếc muỗng tay , đoạt lấy chén thuốc, dùng tất cả can đảm uống hơi hết chén thuốc.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười cười, cầm chiếc muỗng trong tay đưa vào miệng mình, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong mới : “Mệt mỏi cả buổi rồi nàng có đói bụng ? Muốn ăn chút gì ?”
      Tịch Nhan dừng chút, nghiêng đầu : “Ta muốn ăn ‘trúc tôn tố quái’ do Tử Ngạn làm.”
      hơi nhíu mày, bộ dáng có vẻ rất lo lắng, sau lúc lâu mới : “Thân thể nàng vốn thuộc thể hàn, trúc tôn tính lạnh, làm sao có thể ăn loại thức ăn như vậy?”
      Ánh mắt Tịch Nhan lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt .
      “Sao, tức giận rồi sao?” mỉm cười, nửa nửa giả , “Ta đây nghĩ biện pháp?”
      “Chàng có thể cần nghĩ.” Tịch Nhan lạnh lùng đáp trả câu.
      “Nếu Nhan Nhan mở miệng, ta đây nhất định đem hết khả năng có thể để làm nàng hài lòng.” câu này mang theo ý, sau đó đứng dậy, ra ngoài phân phó, bao lâu sau phòng bếp liền dâng lên bàn thức ăn, thậm chí còn có bình rượu nóng.
      Mặc dù trong lòng Tịch Nhan trăm chuyển ngàn xoay, nhưng với tình trạng thân thể nay, nàng được đày đọa bản thân bèn ngồi xuống im lặng ăn thức ăn bàn. Nhìn thấy bầu rượu kia, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, bèn tự châm ly, hướng về phía kính rượu: “Xin chúc mừng Thất gia.”
      Bạc môi của gợi lên nụ cười yếu ớt: “Chúc mừng ta vì điều gì?”
      “Lật đổ thái tử, đường thăng quan tiến chức rộng thênh thang.” Tịch Nhan cười lạnh đưa rượu tới trước mặt , quay đầu lại tiếp tục ăn thức ăn của mình.
      chậm rãi bưng chén rượu lên, nghiền ngẫm : “Nếu đây là chén rượu chúc mừng ta lần nữa tìm được giai nhân, ta đây tất nhiên thoải mái uống. Chỉ tiếc, Nhan Nhan tựa hồ sai lời chúc mừng rồi, người lần này lật đổ thái tử phải ta, mà là lão Tứ.”
      Tịch Nhan mối quan hệ rắc rối phức tạp của huynh đệ bọn họ, lúc này nghe về chuyện cung biến kia liên quan đến , nàng khỏi: “Vậy Tử Ngạn sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhíu mày, còn chưa gì, Tịch Nhan lại đột nhiên cảm giác được có gì đó ổn, nâng tay xoa hai má nóng bỏng của mình, thể tin được nhìn : “Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc nãy chàng cho ta uống thuốc gì vậy?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ kéo tay nàng xuống, lạnh nhạt : “Nàng bị chứng khí hư thể hàn, lúc nãy dược tính của viên thuốc kia mặc dù mạnh chút, nhưng cỏ thể trị chứng thể hàn của nàng, bổ khí, đối với thân thể có hại.”
      “Chàng bậy.” Tịch Nhan đứng bật dậy, thối lui hai bước, che mặt mình lại, tránh khỏi ánh mắt .
      “Nhan Nhan, tình trạng cơ thể nay của nàng phải uống thuốc này, nếu thành bệnh căn......” dừng lại chút,“Nàng cũng biết bản thân mình nay như thế nào, chẳng lẽ còn muốn để thân mình tiếp tục suy nhược như vậy sao?”
      Hô hấp Tịch Nhan càng ngày càng nhanh, mồ hôi trán dần dần chảy ra, nghe xong lời , tâm tình rất nhanh được thả lỏng.
      Hồi lâu sau, nàng mới nhàng mở miệng: “ ...... Đối với thân thể có hại sao?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm lấy tay nàng: “Ta làm sao lại có thể hại nàng được?”
      Tịch Nhan nhè run lên, ngã vào trong lòng , thấp giọng nỉ non bên môi : “Đừng tổn thương đến đứa ......”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 123
      Hơi thở Tịch Nhan hỗn độn, thân thể nóng rực, thể khống chế nổi nữa, dán chặt vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, cuối cùng cũng làm cho hô hấp của cũng hỗn loạn.
      cúi đầu, đặt vào trán Tịch Nhan, hô hấp người nàng tỏa ra mùi thơm thản nhiên, vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, ngón cái di chuyển xuống phía dưới xoa xoa khóe môi nàng, đôi môi của nàng ửng hồng mềm mại, dường như có thể ngửi được hơi thở ngọt ngào của nàng.
      Chậm rãi in môi mình lên môi của nàng, nhàng như chuồn chuồn lướt mặt nước, nhưng càng nhàng như thế lại càng thể dừng lại được nữa.
      Do tác dụng của thuốc, trong đầu Tịch Nhan khi thanh tỉnh, khi mê ly. Lúc thanh tỉnh, muốn đẩy nam nhân ôm mình ra, nhưng trong chớp mắt lại bị lạc vào trong lửa nóng.
      Quần áo tiếng động bị cởi ra hết, màn che buông xuống, da thịt trắng mịn như tuyết của nàng dưới bàn tay của , đôi môi của lộ ra sắc thái dụ hoặc.
      Dược tính của thuốc chậm rãi thẩm thấu vào tận xương cốt, Tịch Nhan hoàn toàn mất lý trí, gắt gao giữ chặt cánh tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, trầm luân trong lòng thể kiềm chế được.
      Mắt nhìn thấy thần sắc nàng lộ vẻ mê ly, trong đôi mắt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Thanh Vũ lên u ám sâu thấy đáy. Sau đó, nghe thấy tiếng nàng bất mãn lầu bầu nỉ non, mới chậm rãi trầm hạ thân dưới, tận lực chiếm hữu cùng sủng ái nàng.
      đêm tận tình triền miên.
      Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan tỉnh lại trước. Vừa mở mắt, liền thấy đỉnh đầu là màn che xa lạ, đầu tiên nàng ngẩn ra, sau đó lập tức nhận ra từ gối bên cạnh truyền đến hơi thở mãnh liệt của nam nhân.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ngủ say, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như trước, hàng chân mày biết vì sao lại ngưng tụ chút lạnh lùng.
      Tịch Nhan chỉ nhớ lại đêm qua thời điểm trước khi mình mất lý trí, chuyện xảy ra sau đó nàng chỉ nhớ lửa nóng xâm nhập, thiêu đốt vào tận xương cốt của mình.
      Ôm lấy chăn đệm, nàng nhàng ngồi dậy, nhìn bên cạnh, lại nhìn tình trạnh tại của mình, Tịch Nhan biết phải làm thế nào.
      Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, nàng lần lại lần, dùng hết sức giãy dụa, dùng mọi cách giả vờ, kết quả là vẫn trốn thoát khỏi tay , tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay . tại, dù nàng phí công che giấu bản thân có tác dụng gì? Chi bằng dùng chân thực nhất của bản thân đối mặt với , hận chính là hận, oán chính là oán, cần làm mình khó xử.
      Trong khi nàng vẫn còn ngồi xuất thần, biết rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ bênh cạnh mở mắt ra tự khi nào, rời mắt khỏi nàng. Sau khi phục hồi tinh thần lại, Tịch Nhan cúi đầu, lau giọt lệ nơi khóe mắt biết vì sao mà rơi, vừa xoay đầu, bỗng dưng đối diện với đôi mắt thâm thúy của .
      Hốc mắt nàng vẫn còn phiếm hồng, ánh mắt trở nên ám trầm, chậm rãi ngồi dậy.
      Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, gì, chỉ cúi người nhặt lên quần áo của mình, cảm giác ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn dừng lại người mình, cuối cùng nàng mới thấp giọng : “Tử Ngạn khi nào có thể được thả ra?”
      Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm xuống, mở miệng.
      Tịch Nhan quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt , nhịn được lạnh lùng cười, nhanh chóng mặc xong xiêm y, quay người lại, quỳ rạp xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào : “Nếu Thất gia tức giận vì ta cùng với đính hôn, nay ta ở nơi này xin thỉnh tội với Thất gia, ta xin lỗi Thất gia, thỉnh Thất gia tha thứ.”
      “Nhan Nhan.” Giọng của Hoàng Phủ Thanh Vũ vang lên nhạt nhẽo, nghe ra cảm xúc gì, “Đứng lên.”
      “Ta nên tùy hứng, nên cùng Thất gia giận dỗi......” Tịch Nhan xong liền dập đầu xuống đất, “Thỉnh thất gia tha thứ.”
      Trong bầu khí lạnh như băng, nàng chỉ mặc mỗi trung y, quỳ gối ở nơi đó, thân mình gầy trơ xương dường như suy nhược đến chịu nổi chút kích động nào. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhíu mày chặt, khoát áo đứng dậy, ngồi ở bên giường vừa cúi xuống mang giày vừa : “Đứng lên.”
      Tịch Nhan vẫn nhúc nhích như trước, chỉ lặp lặp lại câu kia: “Thỉnh Thất gia tha thứ.”
      Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lên: “Nhan Nhan, ta rồi người lần này lật đổ thái tử là lão Tứ, phải ta. Mà Thập Lục thúc là người theo phe thái tử, đương nhiên tới phiên ta chuyện.”
      Thân mình Tịch Nhan cứng đờ, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hồi lâu, nở nụ cười khổ: “Ta còn nghĩ là đêm qua Thất gia đáp ứng ta, ra là phải. Là thiếp thân ngu muội.”
      Nàng đứng lên, đến bàn trang điểm, bất động thanh sắc bắt đầu chải đầu, nhưng tay lại khắc chế được khẽ run lên.
      mặt nàng tràn đầy nỗi bi ai chút cũng che giấu được, toàn thân đều trở nên lạnh lẽo.
      “Phanh” tiếng, đôi tay Tịch Nhan dường như còn chút sức lực buông thỏng xuống, “Ba” chiếc lược bằng ngọc rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.
      Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe tiếng quay lại nhìn, chỉ thấy bộ dáng nàng sắp ngã quỵ đến nơi, mi tâm khẽ nhúc nhích, thân hình chợt lóe lên đem nàng ôm vào lòng, nhìn thấy dung nhan nàng tái nhợt, bèn nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra viên viên thuốc cho vào trong miệng nàng: “Nhan Nhan?”
      Miễn cưỡng nuốt vào viên thuốc kia, Tịch Nhan rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn , dung nhan thảm đạm.
      Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi động chút, cuối cùng ôm nàng dựa vào trong lòng mình, hôn trán của nàng: “Ta đáp ứng nàng.”
      Cổ họng Tịch Nhan bị nghẹn lại, cười rộ lên, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta cảm kích chàng.”
      Hồi lâu sau, tay chân lạnh lẽo của Tịch Nhan mới khôi phục lại cảm giác. Hoàng Phủ Thanh Vũ biết vì sao cứ ôm nàng như vậy, từ đầu đến cuối vẫn nhúc nhích. Tịch Nhan nhìn thấy vẻ mặt , chỉ cảm thấy dựa vào trong lòng rất ấm áp.
      Nơi lồng ngực đó vẫn giống như hôm qua, dương như có ngọn lửa nóng lưu động.
      Trong lòng nàng trở nên sợ hãi. Đêm qua nàng hoàn toàn tỉnh táo, nên có tiết chế, nếu giờ phút này lại...... Nàng đưa tay xoa xoa chiếc bụng bằng phẳng của mình, nhịn được gọi tiếng: “Hoàng Phủ Thanh Vũ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này giống như mới vừa hồi phục tinh thần lại, cầm lấy tay nàng để bắt mạch, cúi đầu nhìn xuống nàng, trong ánh mắt ôn hòa rất nhiều: “Về sau mỗi ngày uống viên thuốc này, nàng bình phục rất nhanh.”
      .” Tịch Nhan nhất thời thay đổi sắc mặt, cố gắng chống người ngồi dậy từ trong lòng .
      tiếng khẽ thở dài, rất mơ hồ. Tịch Nhan nghi ngờ biết mình có phải nghe lầm hay , ngẩng đầu lên nhìn , mặt ràng xuất vẻ bất đắc dĩ.
      “Ta chạm vào nàng.” chạm trán của mình vào trán của nàng,“Chỉ châm kim cho nàng thôi.”
      Trong lòng Tịch Nhan chợt buông lỏng, đón nhận ánh mắt , trong lòng khẽ run lên.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng để tâm đến chuyện này sao?
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 124
      Tịch Nhan được châm cứu, nên luồng khí nóng trong ngực nàng dần dần tán , cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập đến.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên giường lát, nhìn nàng dần dần vào giấc ngủ say, mới đứng dậy, vừa ra ngoài hai bước, bỗng xoay người lại, lấy từ dưới gối cái hộp gấm, mở ra bên trong là những viên thuốc mà Tịch Nhan ngày ngày phải uống.
      Xoay người ra cửa phòng, Thôi Thiện Duyên vẫn canh giữ ở bên ngoài, thấy ra, vội tiến lên khoát áo choàng cho , vừa muốn gì lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ ngắt lời :“Ra lệng cho mười hai ám vệ phải bảo vệ tốt cho viện này, tuyệt đối thể phạm chút sai lầm.”
      “Tuân lệnh.” Thôi Thiện Duyên lên tiếng, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa nhấc chân bước , vội vàng đuổi theo, “Thất gia, Cửu gia đến đây. Còn có, hôm qua Vương phi đợi Thất gia trong viện của ngài, Vương phi ở đó đợi từ hôm qua cho tới giờ, cả đêm chưa ngủ, cũng có ăn cơm.”
      Nghe đến đó, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng trầm xuống: “Ngươi làm tổng quản quả rất đắc lực.”
      Thôi Thiện Duyên ngừng lại chút, khom người : “Nô tài đáng chết.”
      Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên vô chừng bất định, qua lúc lâu sau, từ trong tay áo lấy ra hộp gấm: “Giao cho phòng thuốc phối dược lại, y theo toa thuốc cũ, nhưng cần thêm tiên mao.”
      Tiên mao, đó là vị thuốc kích tình hữu hiệu.
      Thôi Thiện Duyên tiếp nhận hộp thuốc, trong lòng dù có nghi vấn cũng dám ra điều gì.
      Vị thuốc tiên mao này, ra có trong toa thuốc, là Hoàng Phủ Thanh Vũ dặn thêm vào sau, nay lại ra lệnh phải bỏ vị thuốc này ra, khó tránh làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ.
      “Tiên mao?” Bỗng dưng thanh của Hoàng Phủ Thanh Thần vang lên, tiếp theo bước lên phía trước tới gần Hoàng Phủ Thanh Vũ, cố ý đè thấp thanh của mình, trong giọng chút che giấu phẫn uất, “ phải nàng có thai sao? Vì sao huynh có thể bỏ thêm tiên mao vào trong thuốc của nàng? Huynh --”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn , sau đó liền bỏ .
      “Thất ca!” Hoàng Phủ Thanh Thần vội kéo lại, “Vì nữ nhân như vậy, huynh còn muốn từ bỏ bao nhiêu thứ nữa đây? Lúc trước ngôi vị thái tử vị còn chưa tính, nay hổ phù tay Lâm thừa tướng huynh cũng muốn sao? Lâm thừa tướng vì thánh chỉ tứ hôn ngày hôm qua rất giận, thế mà huynh còn để cho Lâm Lạc Tuyết đợi huynh cả đêm, nếu chuyện này lọt vào tai Lâm thừa tướng, chắc chắn vì việc này tuyệt giao với huynh, với tính tình của phụ hoàng nay, những việc chúng ta làm lúc trước hết thảy đều trở thành công cốc!”
      “Ta tự biết chừng mực.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên đáp lại câu, ánh mắt phiêu lãng hướng về phương xa.
      Hoàng Phủ Thanh Thần giận dữ cười lớn: “Được, huynh tự biết chừng mực, nay ta chỉ hỏi huynh, cái gọi là chứng cứ huynh nằm trong tay để có thể chứng minh Thập Lục thúc trong sạch là hay giả? ra cái gì huynh cũng đều có, chỉ vì muốn cho nàng ngoan ngoãn theo huynh hồi phủ, huynh mới lợi dùng ta để lừa nàng?”
      Thấy lời nào, mặt vẫn giữ vẻ hàn băng như trước, Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời cười ha hả: “ ra là thế. Như vậy Thất ca, huynh cho ta biết tại huynh muốn làm gì? Huynh vì nàng mà cứu Thập Lục thúc chứ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn về phương xa, được lời, thấy gì để phản bác lại, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cười lạnh tiếng: “ thể lý!”
      “Nàng giống với Đạm Tuyết.” Trước khi Hoàng Phủ Thanh Thần xoay người rời , giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng vang lên từ phía sau, ánh mắt nhuốm vẻ thê lương, “Ta chỉ muốn giữ lại nàng, chỉ vậy thôi.”
      Đề cập tới Đạm Tuyết làm cho khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhăn nhúm lại, bước chân cứng ngắt thể di chuyển. lâu sau, mới mở miệng, thanh khàn khàn: “Bây giờ huynh tính làm sao đây? Huynh dùng vị thuốc tiên mao nữa, về sau...... Huynh làm sao bây giờ?”
      ----------------------------------------------
      Trong Thanh huy viên, Lâm Lạc Tuyết đứng trong chính sảnh lưng đưa về phía cửa, dung nhan thảm đạm, lông mày khóe mắt đều lên vẻ mỏi mệt.
      Ánh sáng bên trong bỗng bị che làm căn phòng tối sầm lại, nàng vội vàng quay đầu lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ cửa tiến vào, thân hình vẫn nhanh nhẹn như trước, ánh mắt cũng ôn nhuận giống như lúc ban đầu.
      “Thất gia.” Nàng ách cổ họng gọi , điệu ủy khuất từ trước tới nay chưa từng có.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cởi áo choàng xuống về phía nàng, cúi đầu xem xét sắc mặt của nàng, sau đó mỉm cười: “Nàng làm sao vậy? Sao cả đêm qua lại ngủ?” Dứt lời, ánh mắt quét về phía các tỳ nữ đứng chung quanh, thu lại nụ cười, “Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào vậy?”(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)“Thất gia, ta chờ ở trong này, vì đợi câu của Thất gia thôi.” Lâm Lạc Tuyết kéo cổ tay áo của lại, ánh mắt ngập nước, “Ngày đó chàng tới cửa cầu thân, cưới ta, đến tột cùng là vì lý do gì?”
      Cho đến hôm nay, nàng vẫn nhớ như in bữa tiệc tại phòng khách trong phủ Thừa Tướng ngày đó, nàng ngồi lặng lẽ sau bức rèm che rủ xuống nhìn ra ngoài, đúng lúc đó xuất trong tầm mắt nàng là nam tử ôn nhuận, phong thái như thần tiên lay động lòng người nghiêng người ngồi ở nơi ngược sáng nên nàng chỉ nhìn thấy bên gương mặt tuấn mỹ của .
      Sau đó, nàng nghe được lời , tim đập mạnh, chỉ thoáng nàng vĩnh viễn đánh mất trái tim nàng vào tay người đàn ông trước mắt.
      , Thanh Vũ mặc dù bất tài, cũng hy vọng tìm được hiền thê. Nếu có thể cưới Lâm tiểu thư, nhất định là phúc trạch thâm hậu, thỉnh Thừa tướng thành toàn.
      Khi đó, nàng mới đoàn tụ với phụ thân bị thất lạc nhiều năm, vừa trở về phủ Thừa Tướng, ngoại trừ dung nhan xinh đẹp, những thức khác nàng đều là hai bàn tay trắng, có thể được nam tử xuất chúng, nổi trội như vậy tới cửa cầu hôn, niềm vui sướng đó tràn đầy chiếm cứ nội tâm nàng, thậm chí nàng quên cả bản thân là tiểu thư phủ Thừa Tướng.
      Cho đến khi nhìn thấy Tịch Nhan, nàng mới biết đời này còn có nữ tử xinh đẹp như vậy, chỉ đẹp mà là xinh đẹp hiếm có.
      Cuối cùng, nàng mới nhớ tới phải hỏi , lúc trước, vì lý do gì lại cưới nàng.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhíu mi, đợi nàng xong, vẻ mặt của như nghe được chuyện buồn cười nên bật cười lên. Sau khi cười xong, để ý ánh mắt các tỳ nữ chung quanh, nhàng nâng cằm của nàng lên: “Vì vấn đề đáng để nhắc đến mà nàng chờ ta cả đêm sao?”
      “Đối với Thất gia mà , đây là vấn đề đáng để nhắc tới sao?” Lâm Lạc Tuyết dường như sắp khóc đến nơi, “Nhưng đối với Lạc Tuyết mà , đáp án này rất trọng yếu.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười tiếng, ngón tay nhàng vuốt lên mí mắt của nàng, lau nước mắt của nàng, che khuất tầm mắt của nàng, tiến đến bên tai nàng, thấp giọng : “Bởi vì nàng Lâm Lạc Tuyết, là Vương phi mà Hoàng Phủ Thanh Vũ ta muốn kết hôn.”
      Nghe vậy, Lâm Lạc Tuyết bỗng dưng khóc thút thít tiếng, xưa nay bề ngoài nàng luôn cố gắng kiên cường, lãnh đạm cùng cao ngạo, giờ phút này toàn bộ đều bị phá nát, vùi vào trong lòng cúi đầu khóc lớn.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, nhàng ôm lấy nàng, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :