1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 115
      Khung cảnh Lăng Tiêu sơn rất thanh u, theo lý đây quả thực là nơi rất tốt để nghỉ ngơi an dưỡng, nhưng Tịch Nhan bị mắc bệnh phong hàn, từ khi lên núi, nàng bị bệnh kéo dài gần hai tháng mới miễn cưỡng khỏe lên chút.
      Sau khi thân thể dần bình phục, mỗi sáng tinh mơi nàng thường đến Phật đường của Thái Hậu, theo bà niệm kinh lễ Phật, ngẫu nhiên sao chép kinh thư, quét tước Phật đường. Sau khi ra khỏi Phật đường, thường thường nàng đến nơi Tử Ngạn ở, giúp đỡ chăm sóc hoa cỏ để có thể vượt qua được trời đông giá rét.
      Vào ngày nọ, Tử Ngạn ra ngoài trở về, vừa mới vào vườn hoa, nhìn thấy thân ảnh của nàng, gầy, độc, đứng giữa đám hoa cỏ, y phục người trông u ám, gió lạnh thổi quá, áo váy nàng tung bay trong gió.
      Tử Ngạn biết vì sao cảm thấy cả kinh, vội vàng bước về phía trước, cầm lấy cổ tay nàng.
      Lúc này Tịch Nhan mới phát ra , xoay người lại, mặt tràn ra vẻ tươi cười: “Huynh trở lại.” Dứt lời, nàng lại nhìn về phía cánh tay mình bị nắm chặt, nghi hoặc , “Làm sao vậy?”
      “Nhan Nhan......” Tử Ngạn thống khổ nhìn nàng, lẩm bẩm , “Đừng buông xuôi như vậy, nàng thể buông xuôi như vậy?”
      “Ta làm sao chứ?” Tịch Nhan trợn to mắt nhìn , sau đó mỉm cười, thoát khỏi cánh tay , “Ta phải tốt lắm sao?” xong, nàng liền cúi người xuống, dùng sức nhổ cây cỏ dại.
      tốt, chút cũng tốt.” Tử Ngạn lại nàng kéo đứng dậy, làm cho nàng phải đối mặt với mình, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc bi thương, “Nhan Nhan, nàng biết, lúc ta vừa mới nhìn thấy nàng...... Ta cuối cùng cảm thấy, nàng có vẻ bị gió thổi bay mất...... nên như thế này, nàng nên như vậy...... Cho dù Lão Thất lừa nàng, nàng cũng nên như vậy.”
      Từ khi nàng lên đây cho tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc tới Hoàng Phủ Thanh Vũ.
      tháng trước, vào ngày Hoàng Phủ Thanh Vũ quyết định cùng Tịch Nhan thành hôn, vào ngày đó, Tịch Nhan vẫn ốm nằm liệt giường, ngày ngày vừa uống thuốc xong liền nôn ra ngay, ngay cả ngự y điều trị cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể qua ngày xem như là may mắn ngày. Chính vào ngày đó, tân vương phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ -- vương phủ, tổ chức tiệc vui như định.
      Theo truyền thuyết, đó là hôn lễ vô cùng long trọng, cơ hồ mọi người trong toàn kinh thành phải đều tràn cả ra đường, chem lấn lẫn nhau để xem hôn lễ rầm rộ trước nay chưa từng có. Người mà vương Hoàng Phủ Thanh Vũ cưới chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của đương triều tả tướng đứng đầu triều ca, tiểu thư của Lâm gia.
      Nghe , vào ngày đó, tân lang ngọc thụ lâm phong, phong thái tuấn mỹ như thần tiên giáng thế.
      Nghe , vào ngày đó, tân nương dịu dàng tú lệ, phong tư yểu điệu khuynh đảo chúng sinh.
      Nghe , sau tân hôn, phu thê hai người ân ái vô song.
      Sau ngày đó, thân thể Tịch Nhan vốn hề khởi sắc bỗng nhiên trong lúc đó giống như có duyên gặp được thần tiên cứu giúp, sức khỏe càng ngày càng tốt, nhưng sau khi nàng khỏe thân thể lại gầy , càng ngày càng hao gầy.
      Ánh mắt Tử Ngạn vốn trong trẻo cũng theo hao gầy của nàng mà càng ngày càng ảm đạm .
      Sau khi Tử Ngạn xong, Tịch Nhan chỉ nhún vai, cũng thêm gì nữa, thuận tay mở túi phân ra, thành thạo rãi vào vườn hoa, hồi lâu sau mới mở miệng: “Ta khỏe , trước nay tới giờ chưa bao giờ khỏe như vậy.”
      Lúc lời này, nàng rãi phân xong, buông túi phân xuống, hướng về phía Tử Ngạn mỉm cười: “Được rồi, ta về, chuyện tưới nước giao cho huynh .”
      Tử Ngạn kinh ngạc nhìn nàng buông túi phân xuống sau đó xoay người ra khỏi vườn hoa, môi giật giật, nhưng cuốu cùng gì thêm.
      tin tưởng, nếu cho nàng hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ mang theo tân Vương phi mới cước lên núi bái kiến Thái Hậu, nàng nhất định tìm lấy cớ nán lại, ở lại trong căn nhà tranh của phải về nơi ở của Thái Hậu để đối mặt với tình huống tàn nhẫn như vậy. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy bộ dạng phó mặc tất cả của nàng, bỗng nhiên cảm thấy mình nên .
      Lúc Tịch Nhan về tới cổng chùa liền nhận ra có gì đó khác lạ, bởi vì phật môn xưa nay luôn yên tĩnh thế nhưng bây giờ lại xuất đội thị vệ canh gác chung quanh.
      Trong nhất thời, Tịch Nhan cảm thấy giật mình, tiến thối lưỡng nan.
      “Ai đó?” Các thị vệ nhìn thấy bỗng nhiên xuất nữ tử tuyệt sắc trong y phục trắng, nhất thời đều kinh ngạc, đôi mắt của tất cả đều mở to khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, thanh nhuận của nàng, mọi người cảm thấy ở nơi thâm sơn cùng cốc mà có nữ tử như vậy là tiên nữ cũng là hồ ly.
      Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, liền xoay người muốn , những thị vệ thấy thân phận nàng , lại tuyệt sắc như thế, làm sao chịu thả nàng , liền tiến lên ngăn nàng lại: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
      Tịch Nhan lâm vào tình thế bất đắc dĩ, chỉ có thể thản nhiên trả lời: “Người tu tâm dưỡng tính.”
      Lúc này, từ trong chùa có chú tiểu ra, thấy tình hình này liền tiến lên giải thích: “Vị nương này là người cùng Thái Hậu ăn chay niệm phật, thỉnh các vị đừng là khó nàng.”
      Những thị vệ vừa nghe đến Thái Hậu, làm sao còn dám nhiều lời nữa nên thả nàng .
      Tịch Nhan vừa được hai bước, chợt nhớ tới điều gì bàn quay trở lại đến bên cạnh thị vệ hỏi: “Các ngươi là người trong phủ nào?”
      vương phủ.”
      vương phủ.
      Hô hấp Tịch Nhan cứng lại, chưa kịp phục hồi tinh thần lại, liền về hướng của chú tiểu. Nàng như trốn chạy vào đại điện như thể vừa trông thấy điều gì làm mình kinh sợ, sau khi hoàn hồn lại liền đứng yên tại chỗ, cố gắng thong thả từng bước về phía trước.
      “Tiểu Tuệ, ta bỗng nhiên nhớ lại để quên số thứ ở chỗ Tử Ngạn, ta muốn đến đó lấy về.”
      Chú tiểu quay đầu lại đáp ứng tiếng, rồi tiếp tục vào nội đường. Tịch Nhan mình đứng ở chỗ cũ, tấm rèm cửa đung đưa lên xuống làm dung nhan tuyệt mỹ hao gầy của nàng lúc sáng lúc tối. Gió thổi từ ngoài phòng vào làm nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, sau khi rùng mình mới có thể nhúc nhích, thân hình cứng ngắt hơi cử động chút rồi mới xoay người ra ngoài.
      Ánh sáng trong đại điện bỗng nhiên thay đổi.
      Tịch Nhan quay đầu lại, trong nháy mắt liền trông thấy người tựa vào tượng phật ngay cửa.
      Thân hình rất quen thuộc, thanh tuyển, cao to, nhanh nhẹn.
      đứng ở nơi đó nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, hồi lâu sau mới lộ ra nụ cười, Tịch Nhan bất giác cảm thấy ôn nhuận chút nào, chỉ cảm thấy nụ cười kia thần bí khó lường như lúc ban đầu, làm cho người ta lạnh giá.
      cười, thấp giọng : “Nhan Nhan, nàng có từng nhớ đến ta ?”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 116

      Nàng có từng nhớ đến ta .
      phải nàng nghĩ tới cảnh tượng khi nàng và gặp nhau, nhưng cho dù là nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn tình huống khác nhau, Tịch Nhan cũng thể nghĩ ra được thời điểm gặp lại nhau bắt đầu bắng câu nhàng bâng quơ như vậy.
      Nếu thoải mái như thế, nàng làm sao khó chịu được đây?
      Tịch Nhan khéo khéo cười, cảm xúc mặt mày lãnh đạm đến mức tận cùng: “ có.”
      ra nàng cũng dối. Ở núi hơn hai tháng, tháng thứ nhất nàng lâm bệnh, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, mọi thứ xung quanh nàng đều là ốm đau quây quanh, thể nào nhớ nổi; Sang tháng thứ hai, ngày nghe tin hôn lễ của truyền đến, tâm thần nàng hoảng hốt, ngay cả chính mình suy nghĩ cái gì cũng biết; Mà nay, nàng chỉ có thể tập trung cho chuyện trước mắt, có tâm lực suy nghĩ nữa.
      “Ừ.” lên tiếng, chậm rãi về phía nàng, cúi đầu xuống, tới gần mặt của nàng, “Nhưng mà ta lại nhớ nàng, làm sao bây giờ?”
      Nghe vậy, nụ cười mặt Tịch Nhan bỗng nhiên trở nên sáng lạn, ánh mắt trong suốt, tỏa sáng rạng ngời: “Phải ? Vậy Vương gia nhớ ta như thế nào? Nhớ con người của ta, mặt của ta, hay là cơ thể của ta?”
      Ám sắc chợt lóe lên trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ, bỗng dưng vươn tay ra, ôm nàng vào trong lòng: “Nếu tất cả ta đều nhớ sao?”
      “Vậy liên quan gì đến ta?” Tịch Nhan thản nhiên nhấc mi, tầm mắt nhìn về phía sau -- nơi đó có nữ tử đứng, khuôn mắt sắc bén, thần sắc lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay đầu, tầm mắt liếc nhìn thân ảnh người đó, nhưng vẫn có ý tứ buông Tịch Nhan ra. Động tác của Tịch Nhan bỗng dưng trở nên kiên quyết, dùng sức đẩy ra, lúc này nàng mới cẩn thận nhìn về phía nữ tử kia.
      Dân gian đồn đãi nàng dịu dàng, nhưng ra Tịch Nhan nhìn ra được điều đó, nhưng mà vẻ mặt tú lệ, quả là đẹp đến thể giải thích, trong đôi mi thanh tú lại mang theo lãnh ngạo nên lời, nhưng trong ánh mắt cùng nét môi biểu lộ giận dữ và bất mãn, là loại phong tình khác nên lời, xinh đẹp động lòng người.
      Khóe môi Tịch Nhan nhếch lên, cúi người hành lễ: “Tham kiến Vương phi.”
      Nữ tử thản nhiên tới, đứng bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, quả hai người trông như cặp trời sinh: “ biết ta là ai sao?”
      Tịch Nhan cười yếu ớt : “Ngày vương gia cùng Vương phi thành thân, toàn thành oanh động, người trong thiên hạ đêu xôn xao bàn tán, tiểu nữ sao lại biết cho được?”
      Lâm Lạc Tuyết cũng khẽ cười lên: “ quả người thức thời. chính là nha đầu hầu hạ Thái Hậu ăn chay niệm phật kia sao? Tên gọi là gì?”
      Ánh mắt Tịch Nhan thản nhiên đảo qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, bộ dáng vẫn khiêm tốn như trước trả lời: “Vi Chi.”
      Từ đầu đến cuối lời, vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhạt nhẽo khi nghe đến câu trả lời của nàng, rốt cuộc mới nâng mắt lên, nhìn dung nhan bình tĩnh của nàng, mỉm cười, cầm lấy tay Vương phi của mình, thấp giọng : “Vi Chi từ cha mẹ, theo bên cạnh Hoàng tổ mẫu, là người Hoàng tổ mẫu tin cậy nhất.”
      Tịch Nhan nghe xong, lạnh lùng cười, ngờ Lâm Lạc Tuyết cũng đồng thời lạnh lùng cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Chỉ sợ chỉ là người Hoàng tổ mẫu tin cậy nhất đâu?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chút kiêng kị ánh mắt của nàng, nhấc mi nhìn Tịch Nhan, trong ánh mắt chứa rất nhiều thâm ý: “Đúng vậy, nàng cũng là người ta mong nhớ ngày đêm, người ta thể quên?”
      Lâm Lạc Tuyết nhướng mày lên, cười lạnh : “Vương gia có ý gì? Đây chính là lễ vật ngài muốn tặng cho thiếp thân sao? ”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ buông tay nàng ra, nhìn Tịch Nhan: “ tốt sao, đưa Vi Chi về phủ cùng nàng làm tỷ muội với nhau, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
      Lâm Lạc Tuyết hừ lạnh tiếng, Tịch Nhan lại nở nụ cười: “Vương phi đa tâm rồi, Vương gia chỉ cùng Vương phi đùa thôi, thỉnh Vương phi nên nghĩ là . Vương gia là như vậy đó, thích chuyện cười, trêu chọc Vi Chi, Vi Chi quen rồi.” Dứt lời, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại , “Vi Chi còn có việc muốn xuất môn, thể tiếp Vương gia cùng Vương phi, xin cáo lui trước.”
      Lúc Tịch Nhan ra khỏi chùa, sắc trời bắt đầu tối, báo hiệu ràng sắp có trận gió tuyết kéo đến, nhưng nàng lại quan tâm đến điều đó, vội vàng ra khỏi cửa về gian nhà tranh của Tử Ngạn.
      biết vì sao, đường thường ngày rất thông thuận, nàng cũng chưa từng cảm thấy đường xá xa xôi, vậy mà hôm nay lại vô cùng gian nan, Tịch Nhan cảm thấy mình chưa đếnvài bước, liền thở hồng hộc, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
      Nàng nhịn được lấy tay chống vào cây đại thụ nghỉ ngơi, trong đầu Tịch Nhan hoàn toàn hỗn loạn, cho nên mọi thứ dường như đều có đầu mối.
      Cũng biết dừng chân được bao lâu, cảm giác mờ mịt vô thố của nàng mới chậm rãi tiêu tán, khi Tịch Nhan mở mắt ra, trước mắt nàng là mảnh tối đen, đồng thời người, đầu mang cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo.
      Trời biết tối đen tự bao giờ, tuyết bắt đầu rơi xuống ngày càng nhiều và dày đặc, đầu nàng, người người cũng biết tự khi nào tích tụ lớp tuyết dày mà nàng vẫn hề hay biết, lúc này toàn thân nàng lạnh lẽo, mà ngay cả cử động cũng thể được.
      Rất lạnh, lạnh giống như lòng người có thể bị đông lại thành băng .
      Mảnh tối đen trước mắt vẫn chưa tản ra, Tịch Nhan chỉ cảm thấy xung quanh càng ngày càng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy nàng.
      Cuối cùng, nàng thể chịu đựng được nữa chậm rãi ngã xuống …
      Thế nhưng, nàng lại cảm thấy mình rơi vào vòng tay ấm áp, bên ta vẫn vang lên tiếng gọi thân thiết của ai đó: “Nhan Nhan?”
      Là Tử Ngạn sao? Trước khi rơi vào hôn mê, Tịch Nhan nghĩ như thế.
      lâu như vậy rồi, ngoại trừ Tử Ngạn, ai lại gọi nàng cách thân thiết, ấm áp như vậy.
      Tiếng gọi mềm mại như nước kia vẫn quanh quẩn bên tai nàng, làm cho thân thể của nàng càng ngày càng ấm áp.
      Sau khi trải qua lạnh lẽo cùng giá lạnh, tại ấm áp lan dần trong cơ thể nàng càng ngày càng thoải mái, Tịch Nhan thở phào nhõm, muốn cử động thân thể chút, nhưng ý thức nửa tỉnh nửa mê bỗng nhiên nhận ra được có điều gì đó đúng, nàng đột nhiên mở mắt ra.
      Trước mắt nàng là đống lửa, quần áo ẩm ước thậm chí cả đồ lót của nàng đều được hong khô đống lửa, mà giờ này khắc này, nàng mảnh vải che thân nằm trong lòng ngực nóng như lửa của người nào đó --
      Da thịt tiếp dính sát vào nhau cho nàng biết người nào đó người cũng mảnh vải che thân.
      Giờ phút này đây, người bọn họ chỉ được phủ bằng mỗi áo khoát và quần áo vẫn còn mang theo hơi hướm của người nào đó.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 117

      Nơi này là gian nhà tranh cũ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể che mưa che gió mà thôi.
      Tịch Nhan hít sâu vào hơi để có khí lực quay đầu nhìn về phía sau của mình, có gì bất ngờ xảy ra, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt như ngọc của Hoàng Phủ Thanh Vũ, vẫn tuấn lãng như ngày nào.
      Tựa hồ nhận ra được hành động của nàng, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt tối đen như mực, sâu lường được.
      Tịch Nhan phải là người chưa hiểu đời, tình trạng thân thể tại cho nàng biết có chuyện gì phát sinh, nhưng bây giờ nàng phải đối mặt với kẻ xa lạ, ngoan tuyệt như , nàng nên làm thế nào cho phải đây? Điều duy nhất nàng có thể cố gắng làm giờ là làm cho bản thân quá chật vật trước mặt .
      Nhưng bàn tay lại vòng qua thắt lưng của nàng, vuốt ve qua lại ở lưng nàng, khẽ cười : “Cả người nàng đều đông cứng, ngoại trừ làm như vậy, ta nghĩ ra cách nào để sưởi ấm cho nàng cả.”
      “Phải ?” Tịch Nhan lãnh đạm cười hỏi lại câu, “ Thân thể Thất gia quả cực kỳ ấm áp.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ nở nụ cười sâu lường được như cũ: “Thân thể của Nhan Nhan cũng trước sau như làm cho người ta trầm mê.”
      Đây chính là lời lòng. Mặc dù phải là kẻ trầm mê nữ sắc, nhưng cũng từng có ít nữ nhân, thân thể Tịch Nhan quả thực có thể làm cho nam nhân trầm mê.
      “Nếu đây là lời ca ngợi của Thất gia, như vậy ta tiếp nhận.” Khóe mắt Tịch Nhan giật giật, nhưng mặt vẫn bảo trì nụ cười thản nhiên như trước, bất động thanh sắc thoát khỏi cánh tay , kéo trung y của khoát lên người, sau đó đứng dậy lấy quần áo của mình, mặc vào từng cái từng cái , rồi mới đưa trung y trả lại cho .
      Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi bắt đầu mặc quần áo của mình, đồng thời nhìn nàng: “Ở núi này, Nhan Nhan dường như rất tốt?”(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)“Đúng, tốt.” Tịch Nhan thản nhiên ,“Trước nay chưa bao giờ tốt như vậy.”
      “Như thế ta cũng yên tâm.” có ý ám chỉ, mỉm cười câu, đứng dậy muốn kéo tay Tịch Nhan.
      Tịch Nhan Nhanh chóng khoát tay ra, tránh được tay , thẳng ra cửa.
      Ra khỏi cửa, đập vào mắt nàng là mảnh màu trắng mờ mịt, ra là sáng sớm, Lạc Tuyết suốt đêm giờ ngừng, giờ phút này đây, Lăng Tiêu Sơn được tuyết trắng điểm xuyết trông rất đẹp mắt.
      Nhưng Tịch Nhan làm sao có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp như vậy, ra khỏi cửa liền xăm xăm tiến vào trong tuyết, sau đó đứng lại để xác định phương hướng rồi mới về phía nhà tranh Tử Ngạn.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn theo phía sau nàng, xa gần, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ tiến về phía trước theo bước chân của nàng.
      “Tử Ngạn!” Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy gian nhà tranh của Tử Ngạn, từ xa xa Tịch Nhan gọi to lên, đồng thời chạy nhanh hơn về phía nhà tranh.
      Cả đêm ngủ, Tử Ngạn ngồi yên lặng đến xuất thần trong phòng, bỗng hoảng hốt khi nghe được thanh của Tịch Nhan, lúc đầu còn tưởng rằng bị ảo giác cho đến khi thanh kia lại truyền đến lần nữa, mới hoàn toàn thanh tỉnh, nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa phòng bước ra.
      “Nhan Nhan --” vui sướng gọi nàng, nhưng mà sau khi liếc mắt nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ theo sau nàng, bất chợt giật mình.
      Nhưng Tịch Nhan cũng tới trước mặt , giữ chặt tay , trong ánh mắt tha thiết lại lộ ra vẻ mờ mịt cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tử Ngạn, hôm qua ta để quên đồ trong vườn hoa, nhưng lại nghĩ ra là cái gì, huynh giúp ta nhớ lại xem.”
      Tử Ngạn nhìn bộ dáng của nàng, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cách đó xa, mặt bỗng nhiên ra phẫn nộ hết sức ràng, vươn tay kéo Tịch Nhan vào trong phòng, đóng cửa lại.
      “Nhan Nhan, chúng ta thành thân .”
      Lúc Tịch Nhan vừa mới phục hồi tinh thần lại, liền nghe được những lời này của Tử Ngạn, chỉ thoáng nàng cả kinh, sắc mặt trắng bệch, sau lúc lâu mới nở nụ cười mỉa mai, hàm hồ : “Tử Ngạn, huynh vừa mới gì?”
      Ánh mắt Tử Ngạn trở nên kiên định hơn bao giờ hết, Tịch Nhan chưa bao giờ nhìn thấy như vậy, chỉ cảm thấy khiếp sợ, muốn lùi ra sau, lại hoảng hốt nhận ra mình dựa vào cửa, lui còn chỗ nào lui. Hai tay nàng bị Tử Ngạn giữ chặt, lúc này đây, nàng nghe được lời cách rành mạch: “Nhan Nhan, chúng ta thành thân .”
      Tịch Nhan chỉ cảm thấy hoàn toàn thể chấp nhận được, bày ra bộ dáng dở khóc dở cười: “Tử Ngạn, huynh bậy bạ gì vậy?”
      “Ta bậy, Nhan Nhan.” Thanh Tử Ngạn thấp xuống, nhưng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Nàng biết từ sau khi chia tay, ta có ngày nào nhớ tới nàng. Nhưng ta lại che giấu những tình cảm của ta đối với nàng, ta dám, chưa bao giờ dám cho nàng, hoặc cho bất luận kẻ nào khác. Bởi vì nàng là Nhan Nhan, Nhan Nhan tốt nhất đời, ta thể xứng với Nhan Nhan......”
      “Nhưng ra là phải, Nhan Nhan, cho đến khi nàng gả cho Lão Thất, ta mới biết được, ra người nàng muốn phải là người tốt nhất đời, ra ta cũng có thể. Ta bỏ lỡ nàng lần, lúc này đây, ta muốn lại bỏ qua, ta muốn làm cho bản thân cả đời phải sống trong hối hận!”
      Những lời rang rất chân tình, tha thiết, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy khổ sở, trong mắt dần dần tích đầy nước mắt, khẽ lắc đầu nhìn , thấp giọng thào: “, Tử Ngạn...... ......”
      “Nhan Nhan, ta muốn nhìn nàng tiếp tục thống khổ như vậy nữa.” Tử Ngạn giơ tay ôm lấy mặt nàng, giọng , “Quên , hãy để cho ta chiếu cố nàng, quãng đời còn lại hãy để cho ta chiếu cố nàng, được ?”
      thể, thể như vậy......” Tịch Nhan biết mình vì sao lại khóc, nhưng nước mắt rơi xuống được, “Tử Ngạn, huynh tốt như vậy, tinh thuần như vậy, huynh nên đối với ta như vậy......”
      “Nhan Nhan, nàng thành toàn cho ta, cũng là thành toàn cho chính mình, chẳng lẽ được sao?” ôm lấy mặt của nàng, tha thiết với nàng, “Ta có lẽ thể cho nàng những thứ tốt nhất đời, nhưng ta cố gắng hết sức mình, chỉ cần nàng muốn, ta cho nàng tất cả những gì ta có. Ta đối xử với nàng tốt cả đời, cả đời, cho dù là ta chết , ta cũng tiếp tục đối xử tốt với nàng...... Chỉ cần nàng nguyện ý, hãy để cho ta đối xử tốt với nàng......”
      Tịch Nhan bật khóc thành tiếng, bất giác nàng ngã vào lòng bật khóc.
      Bên ngoài gian nhà tranh, biết từ khi nào còn bóng người, chỉ còn lại tiếng gió núi gào thét, lạnh lùng thổi qua.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 118
      Trong Phật đường, Thái Hậu quỳ miếng đệm được làm tỉ mỉ trước bàn thờ lễ Phật, lúc bà chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn về phía Tử Ngạn cúi đầu trước mặt, vui vẻ : “Tử Ngạn, con sao?”
      Tử Ngạn cúi người:“Nhi thần dám lừa gạt mẫu hậu.”
      Thái Hậu nâng đứng dậy, kéo tay , hai người vừa vừa chuyện. Cuối cùng, Thái Hậu dường như chút để ý lên tiếng: “Con chỉ với ta con muốn kết hôn với nàng, nhưng nàng có muốn gả cho con ?”
      Tử Ngạn im lặng lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Cho nên nhi thần mới đến cầu xin mẫu hậu.”
      Thái Hậu bật cười khẽ, vỗ vỗ cánh tay : “Con ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cầu xin ta điều gì, nay con mở miệng, ta lại có thể nào thành toàn cho con?”
      Khóe miệng Tử Ngạn hơi động, nở ra nụ cười: “Đa tạ mẫu hậu thành toàn.”
      “Tốt, rất tốt.” Thái Hậu nhịn được tràn ra ý cười trong sáng, “Thập Lục Vương gia của chúng ta cuối cùng trưởng thành, nay cũng muốn cưới vợ. Vi Chi cũng là nương vô cùng tốt, ta làm sao chấp nhận đây?”
      Khi Tịch Nhan nhìn thấy Thái Hậu xuất ở cửa phòng mình, trong nháy mắt nàng hiểu được bà sắp sửa gì, khóe miệng nàng giật giật, nhưng lên tiêng, trong lòng thầm cười khổ.
      Đợi đến khi Thái Hậu vòng vo ba điều bốn chuyện xong, bà mới đề cập đến chuyện hôn : “Tuổi của Tử Ngạn cũng còn , cũng chưa được phong hào, đợi đến khi thành hôn, hoàng đế nhất định ban thưởng phong hào cho , đến lúc đó, chẳng phải là song hỷ lâm môn sao? là đứa thông minh, nên hiểu ta điều gì chứ?”
      Tịch Nhan cười lạnh tiếng, cúi đầu : “Thái Hậu cho rằng ta để ý đến những điều này sao?”
      “Ta đương nhiên biết thèm để ý những thứ hư vô như mây khói này, nhưng nam nhân tình đối đãi với , cũng để ý sao?” Thái Hậu mỉm cười nhìn nàng, trong mắt Tịch Nhan, nụ cười đó lại mang ý tứ sâu xa, dường như giấu thâm ý, nhưng nàng thể thấu hiểu được.
      “Chỉ e còn chưa biết, khi mất tích hơn năm, Tử Ngạn vốn chưa bao giờ dính dáng đến triều đình cứ cách vài ngày lại vào triều, chỉ vì muốn tìm đến những quan viên quen biết mượn nhân, mục đích là điều tra tung tích của . Chỉ tiếc, để cho Lão Thất tìm được trước.”
      Tịch Nhan mi tâm chợt nhảy dựng lên, cúi đầu gì.
      “Trong khoảnng thời gian đó, rất muốn gặp , nhưng lúc đó ở trong phủ Thất gia, dù hao tâm tổn sức rất nhiều nhưng vẫn vào được. người tinh tế như Lão Thất cho có cơ hội, nhưng Tử Ngạn chưa bao giờ bỏ cuộc, thậm chí nhiều lần xông vào, mỗi lần đều thất vọng mà về, cho đến lần đó, biết sao lại nghĩ tới cách trà trộn vào gánh hát......”
      Thái Hậu vẫn bình thản mỉm cười, nụ cười mang theo ý tốt, “Tuổi còn , có lẽ hiểu được nam nhân chấp nhất như vậy khó có thể tìm thấy trong đời. Nếu như đến độ tuổi như ta, gặp được người như Tử Ngạn, suy nghĩ khác.”
      Tịch Nhan lại bị rung động .
      Tử Ngạn, Tử Ngạn cố chấp như vậy, vì sao nàng biết?
      “Mặc dù có cách nào tự thuyết phục bản thân mình cũng nên vì Tử Ngạn mà nghĩ lại. Đứa đó, từ chịu nhiều đau khổ như vậy, nay cũng vẫn còn khổ. Nhưng là đứa trẻ trong sáng, thuần khiết, ai lại có thể nhẫn tâm nhìn chịu đau khổ? phải , Nhan Nhan?”
      Thái Hậu nhàng kéo tay Tịch Nhan, lần đầu tiên thân mật gọi nàng như vậy, ấm áp khô ráo trong lòng bàn tay truyền tới cũng mang theo kiên định.
      Thời gian dường như trôi qua lâu, lâu đến nỗi tất cả cam lòng cùng thống khổ đều bị lắng đọng lại, những gì nàng , nàng để ý, người hoặc chuyện đều dần dần nhạt nhòa . Trong trí nhớ chỉ còn lại khuôn mặt thiếu niên tinh thuần đó.
      Tịch Nhan cơ hồ nghe được chính thanh của mình, nhưng nàng chậm rãi từng từ từng từ : “Được, ta gả.”
      Ngày ấy, liên tục nhiều ngày Lạc Tuyết, cuối cùng lần đầu tiên dừng lại, toàn bộ đỉnh núi được phủ tuyết trắng, điểm xuyết thêm màu xanh của cây tùng, màu vàng của ánh mặt trời chiếu sáng.
      Trước nay chưa bao giờ đẹp như vậy.
      ************************************
      “Vi Chi có mệnh tốt, vốn cũng chỉ là nha đầu lai lịch, chỉ có dung mạo hơn người, nhưng nay lại được gả cho Thập Lục Vương gia làm Vương phi, là làm mọi người ghe tỵ đỏ mắt.”
      Bên trong rừng mai, hai nha hoàn quần áo màu hồng bên quét tuyết, bên nghị luận .
      “Thập Lục Vương gia bất quá cũng chỉ hữu danh vô thực thôi, gả cho có gì tốt chứ?” Nha đầu tên gọi Lục Nhi bĩu môi, “Nếu gả cho Thất gia, đó mới là có phúc. Nam nhân thế gian này có bao nhiêu nhân tài như Thất gia đâu?”
      cũng đúng.” Nha đầu tên gọi Tử Nhi có chút đăm chiêu thào , đột nhiên nhớ lại, “ đến Thất gia, có thời gian là kỳ quái. Lần đó Thất gia mang theo tân Vương phi lên núi, ta vừa từ chỗ ở của Vi Chi ra, liền nhìn thấy ngài đứng chỗ hành lang gấp khúc, ngươi đoán xem ngài hỏi ta điều gì?”
      Lục Nhi cũng trở nên hiếu kỳ: “Điều gì?”
      “Ngài ấy hỏi thăm ta về chu kỳ nguyệt của Vi Chi! phải là rất kỳ quái sao?”
      Lục Nhi kinh ngạc: “Chu kỳ nguyệt của Vi Chi? Này...... Hay là nàng cùng Thất gia có quan hệ gì?”
      “Suỵt --” Tử Nhi bị Lục Nhi thanh đột nhiên lớn lên làm cho hoảng sợ, giữ chặt nàng ta, khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh.
      Nhưng mà, chuyện đời thường thường trùng hợp như vậy.
      Tịch Nhan vừa mới theo từ trong rừng mai ra, nghe xong bên này có thanh , liền xoay người đến đây nhìn xem, ngờ vừa mới đến gần, bỗng dưng nghe thấy được câu kia của Tử Nhi, nàng đứng yên bất động.
      ...... Thế nhưng lại hỏi thăm Lục Nhi về chu kỳ nguyệt của mình? Đây là vì sao?
      Trong đầu nàng bỗng chốc lên điều gì đó nàng còn chưa kịp bắt lấy, Lục Nhi dẫn theo Tử Nhi tiến lên thỉnh tội: “Nô tỳ biết Vi Chi nương lúc này ngắm tuyết, quấy rầy nhã hứng của nương, thỉnh nương thứ tội.”
      Tịch Nhan kinh ngạc nhìn các nàng, nhưng nàng vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ vừa rồi, trong đầu ngừng tìm kiếm đáp án -- vì sao, tột cùng là vì sao? Hay là, lại có mưu gì khác?
      Nhưng chu kỳ nguyệt của mình cùng mưu của có quan hệ gì?
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 119

      Lúc Tử Ngạn từ bên ngoài vào sau viên tìm nàng, nhìn thấy Tịch Nhan ngồi thẫn thờ trong lương đình trong vườn, biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt có chút tái nhợt.
      Từ khi nàng gầy nhanh chóng, mỗi khi nhìn thấy bộ dáng ngây người của nàng, liền đau lòng mà hiểu lý do, nhưng mà nay, hôn hai người định rồi, lại bắt gặp bộ dáng này của nàng, ngoại trừ đau lòng còn có hoảng hốt.
      “Nhan Nhan.” gọi tên của nàng, vào trong đình, cầm lấy tay nàng, quả nhiên bàn tay nàng lạnh lẽo. Tử Ngạn nhíu nhíu mày, xoa hai má nàng cũng lạnh lẽo như vậy: “Trời lạnh như vậy nàng ngồi ở chỗ này làm gì?”
      Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, nhàng cười, giống như băng tuyết tan chảy: “Thuận tiện đến nơi này, liền ngồi nghỉ ngơi chút. Huynh lại xuống núi sao?”
      Lúc này Tử Ngạn mới nhớ tới thứ gì, từ bên hông lấy ra đôi khuyên tai, đưa tới trước mắt Tịch Nhan: “Ta chọn cho nàng, có đẹp ?”
      Tịch Nhan nhận lấy, mặc dù cũng vui sướng lắm, nhưng vẫn nở nụ cười: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày huynh đều xuống núi, là vì mang về những thứ làm cho ta vui sao? Hay còn có chuyện gì khác nữa?”
      có chuyện gì.” Tử Ngạn nhàng bâng quơ đáp sau đó lảng sang chuyện khác, “Nếu nàng thích, cho ta biết nàng muốn thứ gì, ta tặng nàng thứ đó.”
      Tịch Nhan ra vẻ trầm tư suy nghĩ, nhìn thấy Tử Ngạn càng lúc càng mặt nhăn mày nhíu, hồi lâu sau, nàng mới bật cười “Xì”: “Huynh buồn khổ như vậy làm gì, ta chưa từng bảo huynh lên trời xuống đất, hay hái sao hái trăng cho ta.”
      Nghe vậy, Tử Ngạn cũng bật cười: “Ta có bản lãnh đó, nhưng chỉ cần là thứ Nhan Nhan nàng muốn, mặc dù là thứ khó lấy nhất trong thiên hạ, ta cũng nhất định dốc hết toàn lực lấy về cho nàng.”
      Tâm thần Tịch Nhan chấn động mạnh, ngẩng đầu lên nhìn : “Tử Ngạn, bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, huynh đừng bao giờ lừa gạt ta.”
      Tử Ngạn nao nao: “Vì sao nàng lại như vậy?”
      Tịch Nhan lạnh nhạt cười: “ biết. Sợ rồi sao, cho dù là huynh, ta cũng sợ bị lừa.”
      Tử Ngạn nhìn nàng sâu, bạc môi khẽ nhấp nháy, gì thêm.
      tháng sau.
      Ngay cả Tịch Nhan cũng biết từ sớm mình cảm giác được điều gì, hay là hiểu điều gì hay , nhưng chứng minh, trước ngày kết hôn của nàng cùng Tử Ngạn năm ngày, trong kinh truyền ra tin tức Tử Ngạn tham dự vào mưu của thái tử bị nhốt vào thiên lao, nàng ngoại trừ sầu lo, kỳ cũng khiếp sợ lắm.
      Lúc Tử Nhi sợ tới mức thay đổi sắc mặt đến trước mặt nàng bẩm báo tử tin tức đó, nhìn thấy mặt Tịch Nhan chỉ tái nhợt chút, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, ta cảm thấy khỏi ảm đạm, nghĩ rằng Tịch Nhan chút quan tâm đến Tử Ngạn.
      Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, cũng cũng thêm gì nữa, chỉ đứng lên ra ngoài.
      Trong Phật đường, Thái Hậu nhắm chặt hai mắt, ngừng lần phật châu trong tay, trong miệng thào tụng kinh. Nhưng cái nhíu chặt mày kia, cùng với bàn tay run run đều thể có chuyện xảy ra.
      Sau đó, thanh rất vang lên, phật châu trong tay Thái Hậu đột nhiên bị đứt, từng hạt từng hạt châu rơi đầy mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
      Thái Hậu lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt chứa đựng tức giận hiếm thấy.
      Nghe thấy tiếng vang, nha hoàn sợ tới mức thay đổi sắc mặt đẩy cửa bước vào: “Thái Hậu......”
      Thái Hậu nhắm mắt lại, hít vào hơi sâu sau đó giọng : “Mời Vi Chi nương đến đây.”
      “Ta ở đây rồi.” Thanh Tịch Nhan hợp đúng lúc vang lên ở cửa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lay động lòng người.
      Thái Hậu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, mày nhíu chặt hơi giãn ra, nhàng cười lạnh tiếng: “Xem ra lần này Lão Thất rất có khả năng.”
      .” Tịch Nhan thản nhiên .
      Hoàng Phủ Thanh Vũ là người quá mức thâm trầm, đến nỗi tuy rằng nàng từng ái mộ, giao phó bản thân cho nhưng lại thể thấu hiểu con người . Là người từng đồng giường cộng chẩm với nên Tịch Nhan có loại cảm giác này -- buông tay như vậy.
      Quả nhiên.
      Nhưng Thái Hậu lại nguyên nhân là bởi vì gặp hạn, thế sao? Tịch Nhan rất muốn cười lên, chỉ sợ phải gặp hạn, mà là cam lòng thôi. Ngữ khí cùng thần sắc của Thái Hậu cho nàng biết lúc này đây, chuyện của Tử Ngạn thực rất nghiêm trọng.
      “Ngay cả Thái Hậu cũng thể ra tay sao?” Tịch Nhan thấp giọng hỏi.
      Thái Hậu nhíu nhíu mày, trong thanh lộ ra vẻ thê lương: “Lão Thất càng ngày càng có năng lực, ai có thể đụng chạm tới .”
      Tịch Nhan ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong ánh của ngọn đèn trong phòng, sắc mặt Thái Hậu lúc sáng lúc tối.
      Quay trở về phòng, Tịch Nhan ngồi bên giường tĩnh tâm, nhưng suy nghĩ lại trôi dạt nơi nào, những chuyện xưa bỗng dưng tràn về như thiên quân vạn mã kéo tới, nhưng trong trí nhớ của nàng nhất là quãng thời gian ở trại hoa.
      Khi đó, nàng mới biết được mình bị Nam Cung Ngự lừa gạt, bị thương tích đầy mình, chính Hoàng Phủ Thanh Vũ ngày đêm chăm sóc bên cạnh mới khiến nàng quên đau xót. Khi đó, nắm tay nàng, ngày ngày dạo ở trại hoa ngắm cảnh, thời gian tốt đẹp đó nàng tưởng như mình được sống trong chốn bồng lai tiên cảnh.
      Nàng nhịn được gợi lên khóe miệng, nhưng tiếp theo sau lại đổi thành cơn ác mộng -- lừa gạt, lừa gạt, tràn đầy lừa gạt.
      Sắc mặt Tịch Nhan đột nhiên biến đổi, đứng bật dậy, lại đột nhiên nghe được ngoài cửa có động tĩnh bất thường.
      Là tiếng chìa khoá!
      Đến khi nàng đến cửa, thử thăm dò kéo cửa ra, lại phát cửa thể di chuyển được, ràng bị người ta bên ngoài.
      “Tử Nhi.” Tịch Nhan biết nhất định ta ở bên ngoài, bèn cúi đầu gọi tiếng.
      Quả nhiên, “A” thanh rất vang lên, đó là thanh của chìa khóa, nha đầu kia ràng sợ tới mức làm rớt chìa khóa. lát sau, mới nghe giọng nàng nơm nớp lo sợ vang lên: “Vi Chi nương, ta cũng chỉ phụng mệnh của Thái Hậu --”
      Lời còn chưa xong, ngay sau đó vang lên giọng của Thái Hậu:“Nay thái tử bị giam, trong kinh đại loạn, ta hy vọng yên ổn ở lại nơi này, trăm ngàn lần cần có động tĩnh gì, bằng , ai gia chỉ sợ có cách nào bảo vệ an toàn của .”
      “Thái Hậu!” Tịch Nhan bỗng dưng hiểu ra, “Ngài nhốt ta tại nơi này, hại chết Tử Ngạn -- ngài...... Muốn hy sinh Tử Ngạn sao?”
      Thanh Thái Hậu lộ ra vẻ lạnh lẽo và cứng rắn: “Mặc dù hy sinh Tử Ngạn, ta cũng thể trơ mắt nhìn Lão Thất càng lún càng sâu. Nếu Tử Ngạn còn, ta làm cho tiên đế truy phong là vương. Mà , cũng được truy phong là Vương phi.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :