1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi tuyệt sắc của vương gia thần bí - Đạm Nguỵêt Tân Lương (493 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 102

      “Thất ca, huynh điên rồi có phải hay ?” Thập Nhị bỗng dưng nóng nảy, “Cho dù thân thể Thất tẩu thích hợp lên đường, huynh tạm thời để tẩu ấy ở lại chỗ này, chúng ta trở về trước là được, ở đây cũng phải là có người chiếu cố tẩu ấy!”
      “Thập Nhị đúng đó Thất ca.” Thập Nhất tiếp lời,“Cho dù vì Thất tẩu...... Huynh cũng thể vì tẩu ấy mà buông tha cho ngôi vị thái tử chứ?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười : “Ta bao giờ để nàng mình ở lại nơi này, nếu phải về, ba người các đệ cứ trở về trước , như thế cũng phải được.”
      “Thất ca!” Thập Nhị quả thực thể tin được những gì mình nghe được, dừng lại chút mới lại chậm rãi , “Thất ca, nơi này là lãnh thổ Bắc Mạc của chúng ta, Mộc Cao Phi kia tuyệt đối thể đuổi theo, Thất tẩu vẫn an toàn mà, chỉ cần có người tận tâm chiếu cố tẩu ấy, làm sao có chuyện gì xảy ra được?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên đem tầm mắt nhìn về phía xa xa, hề lên tiếng.
      Hoàng Phủ Thanh Thần dường như nhìn ra hạ quyết định tâm, liền miễn cưỡng xoay người Thập Nhất, Thập Nhị: “ thôi, chúng ta trở về trước.”
      Thập Nhị vừa tức vừa giận, rốt cuộc vung tay áo rời .
      Thập Nhất vẫn đứng ở chỗ cũ lúc lâu, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn xoay người vào, rốt cuộc nhịn được : “Thất ca, huynh phải chắp tay nhường ngôi vị thái tử cho người khác sao?”
      Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên nụ cười: “Thập Nhất, ngôi vị thái tử phải là ngôi vị cao nhất, các đệ cần khẩn trương như vậy.”
      “Nhưng trong tình hình nay, nếu huynh trở thành thái tử, về sau đăng quang ngôi vị hoàng đế là chuyện sớm hay muộn thôi, huynh buông tay như vậy, về sau chưa chắc còn có cơ hội.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cười như trước: “Thập Nhất, có đôi khi, giấu tài, tĩnh xem biến, còn hơn bày ra lắm mưu nhiều kế rất nhiều.”
      Lúc Thập Nhất vẫn còn giật mình đứng yên tại chỗ, đẩy cửa vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
      Đêm đó, đoàn người suốt đêm rời khỏi trạm dịch, chỉ trừ bỏ Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan.
      Tịch Nhan mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở to mắt liền thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa lưng về phía mình ngồi ở bên giường đọc sách.
      Trong lòng nàng hiểu sao cảm thấy rất ấm áp, hơi cử động thân thể, cảm thấy người khôi phục chút khí lực, liền ngồi dậy, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo , đem mặt vùi vào lưng : “Chàng xem gì đó?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, xoay người đem nàng ôm vào trong lòng, cầm quyển sách trong tay giơ lên: “Sách sử của Đại Sở.”
      mặt Tịch Nhan lúc đầu còn màng vẻ tươi cười bỗng dưng lập tức biến đổi, ngay sau đó lại giống như đứa dỗi, đoạt lấy quyển sách trong tay , ném mạnh vào góc tường, lại lần nữa trở về nằm giường.
      ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Thanh Vũ là nàng có phản ứng như vậy, cúi người nhìn nàng, cười : “Đứng lên ăn chút thức ăn , nàng ngủ lâu như vậy, ăn cơm sao được?”
      Tịch Nhan nằm ở nơi đó, hai mắt sương mù đẫm lệ, bao lâu sau khắc chế được nấc lên lên.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ thở dài.
      Từ sau biến cố của Nam Cung Ngự, trước đây vì che giấu bản thân, thủ đoạn nào mà nàng sử dùng, thế mà nay nàng bộc phát tính tình trẻ con yếu ớt, ỷ lại vào mọi lúc mọi nơi, giống như đứa trẻ chịu nổi kích động.
      Những năm qua, bề ngoài nàng được tôn vinh, long sủng ngừng, nhưng mà tận sâu trong lòng lại tràn đầy bi thương cùng tịch mà thể giãy bày với ai? Ngoại trừ Nam Cung Ngự là người hiểu nàng nhất thế mà cũng chỉ là kẻ đảo mà thôi --
      Dự thân vương Mộc Cao Phi. Cho tới bây giờ, Tịch Nhan mỗi khi nghĩ đến thân phận này của vẫn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng đến cuối cùng, lại khắc chế được bật khóc ra.
      “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng cho ta biết, Nam Cung Ngự trà tộn vào Tây Càng nhằm mục đích gì? lấy thân phận sư huynh xuất ở bên cạnh ta là vì sao?” Tịch Nhan lại lần nữa bị ôm lấy từ phía sau, tựa vào trong lòng giọng hỏi.
      Nàng biết bản thân mình phải là kẻ ngu dốt, nhưng từ khi gặp gỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ, trí tuệ của nàng dường như đều bị mất , nàng hiểu Hoàng Phủ Thanh Vũ, cho tới bây giờ, ngay cả Nam Cung Ngự cũng hiểu nổi nữa.
      Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm nàng lên, đến bên ngồi xuống cạnh bàn, thử thử độ ấm của bát cháo bàn, sau đó mới thản nhiên : “Nhan Nhan, mặc kệ mục đích của là gì, tóm lại cho đến bây giờ cũng chưa từng thương tổn nàng, đó là may mắn.”
      Nghe xong lời lấy lệ của , Tịch Nhan vẫn hoảng hốt như trước, vô luận như thế nào cũng nghĩ thông Nam Cung Ngự vì sao phải lẻn vào Tây Càng. Nếu là vì bí mật quân cơ của quốc gia, Bắc Mạc mới là nơi nên đến, bởi vì ở Trung Nguyên, chỉ có Bắc Mạc cùng Đại Sở có địa vị ngang nhau, nếu muốn chiếm Tây Càng, kỳ là dễ như trở bàn tay, căn bản cần thận trọng tự mình tìm hiểu như vậy.
      Nhưng nếu phải vì chiến tranh giữa hai quốc gia, còn có nguyên nhân gì làm cho phải liều lĩnh như vậy?
      Tịch Nhan càng nghĩ càng hồ đồ, miễn cưỡng ăn nửa bát cháo, sau đó cảm thấy trong đầu hỗn loạn, nên bảo Hoàng Phủ Thanh Vũ mang nàng ra ngoài hóng gió chút.
      Biên giới của Bắc Mạc cùng Đại Sở là vốn nơi non xanh nước biếc, bốn mùa như xuân, ngay cả dịch quán này cũng vô cùng xinh đẹp, so với sơn trang trước đó còn làm cho người ta vui vẻ thoải mái hơn.
      Tịch Nhan dạo trong hoa viên, chỉ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, được quãng đường mới nhớ ra, quay đầu hỏi Hoàng Phủ Thanh Vũ phía sau: “Bọn họ đâu rồi?”
      “Trong kinh xảy ra việc, bọn họ trở về trước rồi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên .
      “Chuyện gì?”
      “Trong lúc phụ hoàng săn bắn, long thể bị hao tổn, bọn họ đều quay trở về .” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên như kể câu chuyện liên quan tới mình.
      Trong lòng Tịch Nhan nhất thời hiểu: “Vậy chàng...... Vì sao chàng quay về?”
      “Ngự y gởi thư, có gì trở ngại, có trở về hay kỳ đều giống nhau.”
      Sắc mặt Tịch Nhan biết vì sao dần dần trở nên ảm đạm, đều để trong mắt, thản nhiên : “Làm sao vậy?”
      Tịch Nhan quay đầu , hồi lâu sau mới khẽ thở dài tiếng: “Nhưng mà ông ấy dù sao cũng là phụ hoàng của chàng, ông ấy bị thương, chẳng lẽ chàng cũng lo lắng sao? Cốt nhục thân tình thế gian này đều đạm mạc như thế sao?”

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 103

      Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng sâu, ngược lại ôm lấy nàng, thấp giọng cười : “Nhan Nhan, cốt nhục thân tình thế gian này phải đều đạm mạc, chỉ là có đôi khi, chúng ta thể tìm được phương pháp chính xác để biểu đạt thôi.”
      Tịch Nhan cười lạnh tiếng: “Kkhông phải đều đạm mạc, chỉ có của ta mới đạm mạc mà thôi.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ gì nữa, chỉ cúi đầu, trằn trọc in lên đôi môi của nàng, bên môi nàng thổ lộ: “Duy nhất nàng đạm mạc? Nhan Nhan, nàng ghét bỏ ta thể cho nàng đứa con sao, hả?”
      Trong lòng Tịch Nhan trầm xuống, đột nhiên nghe xong lời liền có chút kinh ngạc, nhưng lúc nàng còn ngây người, đột nhiên bị cắn ngụm môi, nhất thời nhíu mi hô đau, sau khi phục hồi tinh thần lại, nàng nhướng mày lên, cũng hung hăng hướng môi cắn xuống.
      “Ô chà, mưu sát chồng kìa.” né tránh được nàng thản nhiên nở nụ cười câu.
      Nghe vậy, Tịch Nhan càng thêm giận, kiễng chân lên, nắm chặt hai vai , giống như nếu cắn được thể buông tha.
      Nhưng mà lần này, nàng lại bị thản nhiên đáp lại, nỗi căm tức cùng phẫn nộ của Tịch Nhan đều bị hóa thành nụ hôn triền miên.
      Lại bị lừa. Tịch Nhan bừng tỉnh đại ngộ nghĩ, nhưng lại nhịn được vùi mình vào khuỷu tay , sâu chút, lại sâu thêm chút.
      Vào ban đêm, Tịch Nhan cũng vẫn quấn quít lấy , do lo ngại cho thân thể của nàng chưa hồi phục nên hoan ái với nàng có chút vội vàng, kết thúc nhanh nhưng nàng cảm thấy rất mỹ mãn vào giấc ngủ ngủ, mà vẫn yên giấc, suốt đêm, lẳng lặng nhìn nàng ngủ yên ở trong lòng mình, ánh mắt sâu còn có chút đăm chiêu.
      Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan muốn xuống giường, liền lôi kéo , cũng cho xuống giường, cứ dựa vào trong lòng ngủ thêm chút, đến khi nàng mơ mơ màng màng mở mắt câu đầu tiên thốt lên là: “Chàng tính bao giờ hồi kinh?”
      ràng nghe thấy “Chàng”, mà phải là “Chúng ta”, bởi vậy thản nhiên nhấc mi: “Gấp cái gì, nơi này khí hậu hợp lòng người, bốn mùa như xuân, thích hợp cho nàng dưỡng bệnh, chúng ta ở lại đây thời gian cũng phải là thể được.”
      “Ta làm sao suy yếu như vậy chứ.” Tịch Nhan giọng lầu bầu câu.
      “Chờ thêm hai ngày, thân thể nàng khỏe hơn, chúng ta hoa thành chuyến, đó là lúc mở hội hoa, nơi đó chắc là náo nhiệt phi phàm.”
      ư?” Trong mắt Tịch Nhan bỗng dưng lóe lên kinh hỉ, thấy gật đầu, cười khanh khách lên,“Được.”
      xung quanh ngắm hoa, thời gian trở nên yên ả.
      Ngày ngày, cùng nàng dạo xung quang chợ hoa, thưởng thức các loại kỳ hoa dị thảo thiên hạ chính là điều vô cùng thú vị, Tịch Nhan ngờ, ở nơi đây cũng có sơn trang, tên gọi là “Thanh liễu”, bên trong sơn trang có nhiều loại hoa, so với hội hoa kém mảy may, thậm chí có rất nhiều nhiều loại nàng căn bản thể nhận biết tên, sum xuê dị thường.
      Nàng say sưa tận hưởng cuộc sống, mỗi ngày cùng ngắm hoa uống rượu, nếu uống nhiều bị say có thể ngã vào biển hoa vào giấc ngủ.
      Thường thường nàng và say sưa đến biết đường về.
      Rượu làm người say, mùi hoa làm say lòng người, hoặc là , được ở cùng trải qua năm tháng làm say lòng người.
      Tịch Nhan nằm những phiến hoa thược dược to, hai gò má phiếm hồng, mông mông lung lung nhìn khuôn mắt tuấn mỹ trước mắt, vươn tay ra ôm lấy cổ , thấp giọng : “Hoàng Phủ Thanh Vũ, nơi này tốt.”
      nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng: “Nàng thích tốt rồi.” Cuối cùng, vừa cười vừa hỏi nàng: “Nhiều danh hoa như vậy, loại nào hợp với nàng nhất?”
      Nghe vậy, Tịch Nhan bỗng dưng bật cười, sau lát trầm ngâm liền : “Từ trước người bên ngoài hỏi ta nhất loài hoa gì, ta chỉ là mẫu đơn. Nhưng hôm nay ta cho mình chàng biết, ta nhất ngọc phù dung đến từ đại mạc Tây Vực.”
      nhất mẫu đơn, là vì nó quốc sắc thiên hương, phồn hoa nở rộ, thê lương, tịch mịch; nhưng thực tế nàng chính là ngọc phù dung, chỉ vì nó cùng mình giống nhau, sinh ra trong hoàn cảnh ác liệt nhất, rất cần người khác bảo vệ mình.
      Tịch Nhan bỗng dưng cười ha hả, tiến vào lòng : “Bí mật này chỉ mình hai ta biết thôi. ”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ khóe miệng chậm rãi gợi lên nụ cười, định mở miệng chuyện thấy nàng chậm rãi nhắm hai mắt, đúng là ngủ, chút bất đắc dĩ chợt gợi lên nơi khóe miệng, định ôm nàng đứng lên vào phòng.
      Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, mi tâm Hoàng Phủ Thanh Vũ nhíu lại, nhanh chóng thả Tịch Nhan xuống, ôm vào trong ngực mới quay đầu nhìn về phía người tới.
      “A, Dự thân vương đúng là vẫn còn dám đến đây.” mặt cũng kinh ngạc, tựa hồ sớm dự đoán được Mộc Cao Phi trước mặt nhất định xuất ở nơi này.
      Biểu tình Mộc Cao Phi cũng đạm mạc, chỉ nhìn về phía Tịch Nhan trong lòng , người lại tỏa ra cảm xúc trái ngược, thào gọi tiếng: “Nhan Nhan......”
      “Dự thân vương ngày thường dấu diếm hình dáng, lần này lại mình bất chấp nguy hiểm tới đây, nếu chỉ là vì nhìn trộm thê tử của ta chút, như vậy, ta thay mặt Nhan Nhan cảm tạ Dự thân vương rồi.” Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ nở nụ cười nhợt nhạt, “Bất quá ba chữ ‘Dự thân vương’ là khó đọc, nếu có thể giống lúc trước chỉ gọi ngươi là Nam Cung Ngự dễ nghe hơn.”
      Mộc Cao Phi cũng cười lạnh: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngày đó làm cho Nhan Nhan trở thành người của ngươi, là vì ta lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận của mình, nếu ngày kia nàng biết được, chỉ sợ đến lúc đó nàng còn là người của ngươi nữa?”
      “Thân phận của ta?” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười , “ Thân phận của ta rất ràng, xác thực giống Dự thân vương phức tạp như vậy. Bất quá cũng may Dự thân vương chung quy cũng chỉ có vài thân phận, thế mà lại ta.”
      “Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi là kẻ đa mưu túc trí, ngươi cũng biết tinh tường rằng nay thời cơ còn chưa chín muồi, ta tạm thời cho Nhan Nhan tất cả mọi chuyện, cũng cùng ngươi tranh đoạt nàng, nhưng ngày kia, nếu Nhan Nhan thấy bộ mặt của ngươi, nàng nhất định là người của ta.” Dừng chút, lại , “Lúc trước, ta quyết định đẩy nàng vào lòng ngươi, ta hối hận, chỉ cần nàng vẫn là nàng, ta bỏ cuộc.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh nhìn rời , thản nhiên : “Nếu nay ngươi còn vọng tưởng tranh giành cùng ta, là ý nghĩ kỳ lạ .”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      CHƯƠNG 104
      Nắng sớm mờ mờ, Tịch Nhan từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ ngủ bình yên.
      biết bao nhiêu lần nàng nhìn gần như vậy, trong lòng nàng vẫn giống như nai con lạc bầy, khắc chế được cảm giác tim đập thình thịch. Tịch Nhan chậm rãi nâng tay lên, cách mặt khoảng, miêu tả khuôn mặt , mũi này, môi này, cằm dưới này......
      Khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, nhưng lại mang theo chút bất đắc dĩ cùng chua xót.
      Cho đến hôm nay, nàng vẫn thể đoán được .
      Dù nàng bày tỏ mọi chuyện, đặt toàn bộ tín nhiệm người , hoàn toàn mở rộng nội tâm, ỷ lại , quấn quít lấy , yên tâm thoải mái hưởng thụ sủng ái của, biến bản thân thành kẻ nhát gan, trở nên si ngốc, đều là bởi vì đối với xác định .
      Có lẽ trước mặt nàng xác thực hồ đồ, nhưng đến mức ngu ngốc -- nếu muốn nàng tin tưởng đối xử tốt với nàng vì lý do gì cả, nàng làm được.
      ràng biết tình của thuần túy, nàng vẫn nhịn được càng hãm sâu.
      Trong mắt bỗng nhiên ẩm ước, Tịch Nhan chậm rãi ngồi dậy, vốn định làm hết sức nhàng nhưng vẫn làm kinh động .
      Mặc dù vừa mới tỉnh ngủ nhưng con ngươi vẫn thanh minh, tỉnh táo như trước, giống như vĩnh viễn có mê ly cùng mông lung. cũng ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng của nàng: “Sớm như vậy nàng dây làm chi? Hôm qua uống rượu, nàng có cảm thấy đau đầu ?”
      Tịch Nhan cười lắc lắc đầu: “Rượu trong sơn trang này vô cùng tốt, say rượu như thế nhưng cũng có tri giác. Ta chỉ muốn ra ngoài dạo chút.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ liền gọi ngưới tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu. Trong lúc Tịch Nhan búi tóc sơ được nửa, mặc xong y phục, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh của tổng quản sơn trang: “Thất gia, Cửu gia phái người mang văn kiện khẩn cấp đến.”
      Được Hoàng Phủ Thanh Vũ cho phép, lập tức liền có người đem văn kiện tiến vào, có ý bảo đem văn kiện đặt bàn, còn mình lại khí định thần nhàn rửa mặt.
      Trong lòng Tịch Nhan lại sinh ra tò mò, đứng lên đến bên cạnh bàn, cầm lấy văn kiện hướng về phía giơ giơ lên: “Đây là văn kiện khẩn cấp, chàng còn mau mở ra xem?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười: “Nàng muốn xem có.”
      “Chàng muốn xem sao?” Trong đôi mắt đẹp của Tịch Nhan ánh lên tia giảo hoạt, “Ta giúp chàng mở ra nha?”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ có ý bảo tùy nàng, Tịch Nhan liền mở ra tấu chương dày cộm, nhưng vừa đọc được hai hàng, liền nhịn được thay đổi sắc mặt.
      “Mặt mày nàng nhăn thành như vậy xem ra phải tin tức gì tốt.”
      chỉ cười , đưa khăn cầm trong tay cho thị nữ, liền tới bên cạnh bàn chuẩn bị dùng điểm tâm.
      Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn cái: “Vậy chàng đoán là tin tức gì.”
      Hoàng Phủ Thanh Vũ tự tay múc cho nàng chén cháo gạo nếp, sau lát trầm ngâm, cười : “Chắc là lão Ngũ được phong làm thái tử?”
      Tịch Nhan nhịn được hít vào ngụm khí lạnh, nàng nhìn tấu chương mật cầm trong tay mấy lần, xác nhận niêm phong vẫn chưa bị ai chạm vào, kinh ngạc : “ phải chàng biết từ sớm rồi chứ?”
      đưa tay kéo nàng qua, làm cho nàng ngồi trong lòng mình: “Nhan Nhan, ta cả ngày ở cùng chỗ với nàng, làm sao ta biết được những chuyện xảy ra cách ngàn dặm xa xôi chứ?”
      Tịch Nhan vẫn chưa chịu dừng tại đây, chỉ cảm thấy có chuyện gì đúng, sau lát mới bừng tỉnh đại ngộ: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng sớm biết ý muốn phụ hoàng về việc lập thái tử trong lúc này sao?”
      nhấc mi, từ chối cho ý kiến.
      “Vậy vì sao chàng --” Tịch Nhan nhìn , nhửng lời còn lại trong nàng cắn môi ngậm chặt trong miệng.
      Vốn muốn hỏi vì sao biết bản thân rất có hi vọng trở thành thái tử, lại trễ nãi thời gian trở lại kinh thành để tranh thủ cơ hội. Nhưng trong khắc, trong đầu Tịch Nhan có đáp án ràng -- muốn cho nàng biết ở lại vì nàng.
      vì nàng buông tha cho ngôi vị thái tử sao? Tịch Nhan quả thực thể tin được chuyện như vậy.
      thực tế, giả vờ bản thân bị tàn phế nhiều năm như vậy, tuy rằng ngoài mặt rời xa triều chính, nhưng lại ngầm cùng lão Cửu, lão Thập Nhất chặt chẽ lui tới, nay ngay cả lão Thập Nhị cũng gia nhập trong đó.
      giấu tài nhiều năm như vậy còn phải là vì ngôi vị quân chỉ cao cao tại thượng hay sao?
      Vì sao nay, sau khi trải qua giai đoạn phượng hoàng lột xác, trong triều bắt đầu bộc lộ tài năng, ở thời điểm rốt cuộc chiếm được tin tưởng của người khác, lại cam nguyện vì nàng, buông tha cho cơ hội tốt nhất hơn hai mươi năm qua?
      Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, nàng nhìn nhưng trong lòng bắt đầu tính toán, phải có mưu gì khác chú.
      Nhưng việc buông tha cho ngôi vị thái tử, chuyện gây khiếp sợ lòng người như vậy, còn có thể có mưu gì nữa? Tịch Nhan lại lần nữa đoán ra, nghĩ ra, tinh thần lâm vào hỗn loạn.
      “Nghĩ cái gì vậy?” đưa tay tiếp nhận văn kiện trong tay nàng, mở ra thản nhiên nhìn lướt qua liền bỏ xuống, “ phải nàng muốn ra ngoài dạo chút sao? Trước hết nàng ăn cháo .”
      Tịch Nhan ăn biết ngon, tâm thần yên dùng xong bữa sáng, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn : “Trở lại kinh thành thôi.”
      “Trại hoa lớn như vậy, chúng ta còn chưa xem hết, trở về làm chi?” giả vờ kinh ngạc, ngẩng đầu lên quét mắt liếc nhìn nàng cái.
      Tịch Nhan tránh ánh mắt : “ biết. Chỉ cảm thấy đây là lúc chàng nên trở về.”
      “Nhan Nhan, nàng từ đầu đến cuối đều là ta, trong chuyện hồi kinh này, nàng đem mình đặt ở chỗ nào?” nhìn nàng, mỉm cười .
      Trong lòng Tịch Nhan nhịn được nhảy dựng lên, ngưng mắt cùng nhìn nhau hồi lâu, mới rốt cuộc mêm người lại, tiến vào lòng : “Ta nay có gì cả, tất nhiên là muốn theo bên cạnh chàng, nhưng mà khuôn mặt ta...... Chân của chàng được thần y chữa khỏi, thể mặt của ta cũng đúng dịp được thần y chữa lành chứ? Nếu tiếp tục dùng khăn che mặt, cũng quá cực khổ rồi.”
      “Có quan hệ gì chứ?” bỏ chiếc muỗng trong tay xuống, xoa xoa hai má trắng mịn của nàng, làm cho nàng cảm thấy mình là kỳ trân dị bảo của , hôn vành tai của nàng, “Thất hoàng phi Hoa Tịch Nhan, bệnh nặng hơn năm, hoặc sống, hoặc chết, đều do nàng quyết định.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :