CHƯƠNG 5
Đêm đó, Tịch Nhan đến ngụ tại dịch quán
được sắp xếp từ trước trong kinh thành.
Theo lý ngày hôm sau nàng phải vào triều diện kiến hoàng đế Bắc Mạc, nhưng lúc chạng vạng, trong cung có người đến truyền lời
Tịch Nhan quận chúa
xe mệt nhọc, ngày mai miễn cho vào cung yết kiến, thỉnh nàng nghỉ ngơi cho khỏe.
Trong lòng Tịch Nhan tuy có nghi ngờ, nhưng cũng hiểu được
chút,
lời nào tiếp chỉ sau đó đến nơi ở của mình.
“Nào có quy củ như vậy, đến Bắc Mạc chúng ta lại
vào yết kiến, ngược lại muốn nàng nghỉ ngơi, quả nhiên là trân bảo quý giá trong thiên hạ?”
“Ngươi
biết thôi, ta nghe
là các nương nương nơi hậu cung hay ghen tuông,
dám cho Hoàng thượng gặp vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, bởi vậy, mới miễn ngày mai vào cung yết kiến.”
đường Tịch Nhan trở về phòng, lơ đãng nghe được
đoạn đối thoại, khóe miệng hơi nhếch lên,
thẳng trở lại phòng.
Trong phòng bố trí thập phần tráng lệ, ngay cả khăn trải bàn cũng dùng tơ lụa Giang Nam tiến cống tốt nhất để làm, xa hoa vô cùng.
Tịch Nhan than
chút, ngồi xuống, chỉ cảm thấy toàn thân gân cốt đều là mệt nhọc, vừa muốn gọi người tiến vào hầu hạ nghỉ ngơi, lại chợt thấy
phong thơ
bàn bên cạnh, bút tích phí
ràng là Nam Cung Ngự .
Tin nhắn chỉ
nay Tịch Nhan ở tại dịch quán hoàng gia, thủ vệ nghiêm ngặt,
ra vào
tiện, bởi vậy nếu Tịch Nhan có việc
tự mình
tìm
. Chỗ ở của
là Bách Hoa Lâu.
Bách Hoa Lâu. Tịch Nhan nhìn thấy tên này liền nhíu mày, biết
nhất định lại bắt đầu mấy chuyện xấu. Với bản lãnh của
, dù là hoàng cung đại nội, muốn ra vào có gì khó khăn? Lại
mực muốn nàng phải phiêu lưu ra ra vào vào, còn
ngồi yên chờ tại nơi yên hoa kia!
********************************
Hôm sau, triều đình Bắc Mạc quốc đều chấn động!
Mà nguyên nhân đều là bởi vì Tịch Nhan!
Sáng sớm, trong triều đình, đầu tiên là Lục hoàng tử khải tấu, hy vọng có thể cưới hòa thân quận chúa Hoa Tịch Nhan làm chính phi. Hoàng đế xưa nay
vui vì Lục hoàng tử chỉ
thích nam nhân này, lúc này nghe
nguyện ý nạp phi, trong lòng
phải là
vui mừng.
Nhưng mà kế tiếp,
tình phát triển lại làm cho hoàng đế cùng chúng đại thần trong triều đều trở tay
kịp.
Các hoàng tử Tứ, Ngũ, Bát, ThậpThập Nhất, Thập Nhị đồng thời cùng khải tấu, nhưng chuyện muốn khải tấu đều giống với Lục hoàng, đều là muốn cưới Tịch Nhan!
Bảy hoàng tử đều có chung
nguyện vọng và tuyệt đối
nhường nhau, hoàng đế chưa từng tức giận đến như vậy, các con của mình
có chí tiến thủ, trầm mê sắc đẹp, đến cuối cùng còn rút kiếm, thiếu chút nữa chém đầu Bát hoàng tử cố chấp
chịu thoái lui.
Tịch Nhan nghe
chuyện này lúc nàng
hóa thành nam trang,
mặt vẽ
lớp nhọ nồi, ngồi ở trong trà lâu, nghe người trong trà lâu
bàn tán chuyện xảy ra.
“Cũng còn may, sau đó các vị hoàng tử đều thức thời, cuống quít nhận sai, mới
gây thành đại họa. Bất quá theo ta thấy,
tình
chấm dứt như vậy.”
người
thao thao bất tuyệt dừng lại uống
ngụm trà, tự cho là đúng kết luận.
Mọi người thế này mới phục hồi tinh thần lại, thổn thức
thôi.
“Vị Tịch Nhan quận chúa coi như thực
đẹp như vậy, trừ bỏ Thất gia cùng Cửu gia,
có năm vị hoàng tử ở độ tuổi nạp phi, thế nhưng tất cả đều muốn cưới được nàng.”
“Thất gia tự
cần phải
, nếu Cửu gia
phải trước đó vài ngày vừa mới cầu vạn tuế gia ban hôn, chỉ sợ hôm nay cũng khó miễn tham dự trong đó
?”
“Ai,
sớm nghe
vị quận chúa này ngay cả phụ thân chính mình cũng hấp dẫn, thậm chí bức tử mẫu thân chính mình, nay xem ra, cái tên ‘Họa thủy’
là danh phù kỳ thực a!”
Nghe đến đó, Tịch Nhan cười lạnh đứng dậy, bỏ lại
thỏi bạc vụn, liền hướng tới Bách Hoa Lâu.
Xem thêm...