CHƯƠNG 57
“Chàng......” Tịch Nhan
thể khắc chế bản thân khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn đôi chân hoàn hảo của
, chỉ
thoáng bỗng hiểu ra tất cả.
Chân
vẫn còn lành lặn, nguyên vẹn, nhưng
vẫn giả vờ bị tàn phế,
ràng có ý đồ khác.
Chậm rãi đem nàng đặt lên giường,
cúi người, khẽ ngậm lấy vành tai của nàng,
nhàng cắn cắn, nỉ non: “Ta nghĩ như vậy mới có thể làm cho nàng thoải mái, đúng
?”
“Ừ......” Tay
thâm nhập vào trước vạt áo Tịch Nhan, chậm rãi di động, độ mạnh yếu của lực tay vừa đúng, làm cho Tịch Nhan
suy nghĩ mông lung khắc chế
được khẽ rên lên, đồng thời thân thể cũng dần dần nóng lên.(Các bạn
đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Khi lửa tình
lên cao, quần áo
người nàng đều bị thoát ra hết, do dược tính
phát tác, Tịch Nhan cho dù có thẹn thùng cũng tràn ngập mị hoặc đem thân thể trắng như bạch ngọc
ra trước mắt
.
Trong lồng ngực của
bỗng dưng trào lên
cỗ nhiệt khí, ngón tay
đến nơi tư mật của nàng, đồng thời cúi đầu xuống, nhu tình hôn nàng.
Tịch Nhan lúc này
còn chút sức lực tiếp nhận nụ hôn của
, cảm giác
ngón tay
mang đến từng luồng hơi nóng, đánh sâu vào cảm quan của nàng, cuối cùng
thể khắc chế bản thân thoát khỏi
xấu hổ, tránh
môi
, ôm lấy cổ
, đem mặt vùi vào sau chiếc gáy mếm mại của
, nhịn
được khẽ rên
.
Bất chợt mất
vị ngọt đôi môi nàng, nhưng
vẫn
mất hứng, lồng ngực khẽ rung, cúi đầu cười rộ lên: “Thích sao?”
Ngón tay
lại khơi mào từng luồng nhiệt
cơ thể nàng như muốn thân thể Tịch Nhan nổ tung, nàng
dám rên nữa, chỉ có thể há miệng cắn cổ
, thấp giọng nức nở.
Cái gọi là nam nữ hoan ái,
ra là kích thích như vậy.
Rốt cuộc, khi cảm giác sung sướng lên tới đỉnh, trong đầu Tịch Nhan chỉ
thoáng cảm giác như pháo hoa nổ tung sáng lạn cả bầu trời đêm, qua
lúc sau lại sa vào cảm giác kích thích cực hạn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu xuống,
tay
nhàng vuốt ve cái trán ẩm ướt mồ hôi của nàng, vừa lòng nhận thấy được nhiệt độ cơ thể nàng càng ngày càng cao.
Tịch Nhan cũng phát
được thân thể mình khác thường, e sợ bản thân nếu tiếp tục nữa
mất
lý trí, bởi vậy liền cố nén cảm giác trống rỗng, cúi đầu đứng dậy, chậm rãi ôm lất cổ
thấp giọng
: “...... Ta, hầu hạ chàng......”
“Sao?”
nhíu mày,“Nàng muốn sao?”
“Ta muốn.” Dung nhan tuyệt mỹ của nàng bỗng đỏ ửng lay động lòng người, vươn tay ra, chậm rãi cởi bỏ quần áo của
ra.
Bỗng nhiên,
bắt lấy tay nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, dường như nghiến răng nghiến lợi
: “Nàng là quả nhiên là
nữ, sao lại có thể dụ hoặc người như thế?”
Tịch Nhan cúi đầu suy nghĩ
chút, lấy hết dũng khí,
tay
bé từ ngực
xuống, đồng thời, dán vào bên tai
, dùng
thanh qyuến rũ: “Chỉ mê hoặc chàng thôi...... chỉ duy có Hoàng Phủ Thanh Vũ ......”
quả
là
nam nhân trấn định, mặc dù trong tình huống như thế này vẫn có thể vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt như trước, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười :“Được, nàng
thành công ......”
Lại
lần nữa trời nghiêng đất ngã, quần áo của
thoát ra hết,
nhàng hôn nàng.
Tịch Nhan cảm thụ được da thịt hai người dán sát vào nhau, khẽ rên lên, bên trong thân thể như bị lửa thiêu.
CHƯƠNG 58
“Nhan Nhan, cố chịu đựng
chút......” Thân mình
trầm xuống, thanh
ôn nhu thuần hậu.
Tịch Nhan
còn mê mang, chưa kịp hiểu được cái
gọi là “Chịu đựng” là ám chỉ điều gì, đột nhiên trong lúc đó,
cỗ đau đớn đánh úp tới, chỗ
tiến vào mở căng ra.
“Á......” Đau đớn đánh úp tới làm mê loạn cùng lửa nóng vốn có trong đầu, Tịch Nhan nhất thời lui ra, có chút thanh tỉnh nhìn
, “Hoàng Phủ Thanh Vũ?”
Đau đớn như vậy là
lên điều gì? Đêm động phòng hoa chúc đó là thế nào, bây giờ sao lại thế này?
“Nhan Nhan, ta
rồi, nàng là của ta.”
hô hấp hổn hển, nở nụ cười mị hoặc, cúi đầu lại hôn lên cánh môi nàng.
cứ triền miên hôn nàng như vậy, nhưng lại bất động, đợi cho Tịch Nhan chậm rãi thích ứng với loại đau đớn này, ý nghĩ lại bị dược tính lấn áp, khó chịu cọ cọ
: “Hoàng Phủ Thanh Vũ......”
Thanh
của nàng luôn dễ nghe, trong tình huống như thế này, lại càng mị hoặc lòng người, làm cho người ta khó có kiềm chế được.
dùng miệng giữ lấy cái miệng
nhắn của nàng, động thân
mạnh tiến về phía trước.
“A......” Bị
hôn triền miên, nàng
được
câu chỉ có thể phát ra
tiếng rên khe khẽ, mày hơi nhíu lại, mở to mắt nhìn
, trong mắt
tràn ngập
mảnh mê ly, “Đau a......”
Sao lại làm nàng đau cơ chứ? Của nàng chật hẹp cơ hồ bức
phát điên lên rồi, nhưng chỉ vì cố kỵ đây là lần đầu tiên của nàng,
thể
dùng lực
chút, từng chút từng
mềm
tiến vào nàng.
Đôi mày của Tịch Nhan dần dần thả lỏng ra, chậm rãi ôm lấy cổ
, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tận tình nhấm nháp khoái cảm
từ từ kéo tới.
chứng minh, Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng lực rất
, nhưng ở phương diện khác -- nàng vẫn quấn quít lấy
, muốn
lần lại
lần, mà
, rất vui lấy bản thân làm giải dược của nàng, lao thẳng đến nàng, ép buộc tới lúc bình minh.
Nhìn nàng
biết là ngủ hay
hôn mê rồi,
mặt tuyệt mỹ vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt cầu xin
, tâm tình
trở nên rất tốt, cúi đầu xuống, chậm rãi, trằn trọc in lên cánh môi của nàng,
thào phun ra hai chữ :“
nữ......”
Tịch Nhan mệt mỏi cực độ tỉnh lại, cả người đau nhức, khung xương giống như bị nghiền nát
lần --
, hẳn là rất nhiều lần.
Vẻ mặt nàng ửng hồng, dùng chăn phủ lấy cơ thể
chừa
chỗ nào, lúc ngước lên nhìn bốn phía lại phát
nơi này
phải là thư phòng đêm qua mà là
gian phòng xa lạ, bố cục đơn giản, xung quanh tỏa ra mùi thơm ngát, lịch
tao nhã.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng
ở trong phòng, nhưng mà khắp cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở của
, nơi này nhất định phòng riêng của
.
Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, ngồi
lát bỗng nhiên nhớ lại
điều, đột nhiên đứng dậy xem xét
giường, lại nhớ đến đêm qua
phải ở trong này,
giường đương nhiên
lưu lại dấu vết gì.
Nhưng nàng hoàn toàn nhớ
cảm giác khi Hoàng Phủ Thanh Vũ tiến vào thân thể mình,
loại cảm giác sâu sắc -- như vậy lúc trước, thân thể của nàng đến tột cùng có bị
chiếm đoạt hay
?
lúc nàng hãy còn thất thần, từ cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, Tịch Nhan quay đầu nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ
vào.
,
vào......
Tịch Nhan nhìn chằm chằm vào hai chân
, cho đến khi
sắp
tới trước mặt nàng, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn
.
Nguồn Bài:
http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=134125&page=3#.U_sYsJR_v74#ixzz3BOyz9JziXem thêm...